Chương 127: Khả năng đánh giá chỉ bằng cái liếc mắt - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Tư, 6 tháng 7, 2022

Chương 127: Khả năng đánh giá chỉ bằng cái liếc mắt

Nhóm của Elena đang đợi nhóm của Shikarabe quay trở về tại hội trường gần cầu thang. Tất cả đã dọn dẹp xong căn phòng khỏi đám quái vật và lập rào chắn ngay chính giữa các hành lang bằng cách chất đầy đống xác chết của quái vật B18.


Elena, Carol và Sara có thể đá bay chỗ xác B18 trông khá nặng đó. Tất cả là nhờ cơ thể được tăng cường bởi nanomachines của Sara, bộ đồ gia cường của Elena và Carol có cả hai yếu tố đó.


Để phục vụ cho nghề tay trái của mình, Carol đã tăng cường cơ thể của cô bằng nanomachines, nó giúp cô có thể chiến đấu ngay cả khi cô khỏa thân. Hơn nữa, nanomachines còn giúp cô tôn lên vẻ đẹp hình thể, khiến cô dễ dàng quyến đám đực rựa hứng tình. Chính vì lẽ đó mà cô đã chi rất nhiều tiền để nâng cấp cơ thể bằng nanomachines, trước đó thì cô cũng đã từng sử dụng bộ đồ gia cường.


Dù cho Carol trông rất quyến rũ kèm theo ngoại hình vốn dĩ đã rất đẹp được ẩn phía sau bộ đồ gia cường đầy gợi cảm, như thể đang muốn chứng mình rằng mình rất tự tin về vẻ ngoài của bản thân, cô đủ mạnh để có thể dễ dàng đá bay con quái vật B18. Đó là nhờ sự kết hợp giữa công nghệ của cựu thế giới, thứ gần tương tự với ma thuật thời nay vậy.


Nếu không có vẻ ngoài quyến rũ đó, thì người khác chẳng dễ dàng gì để nhận ra cô mạnh đến mức nào. Và đối với những ai không hiểu được rằng việc sửa đổi cơ thể sẽ ngốn bao nhiêu tiền, thì tất cả sẽ sốc khi biết được cái giá mà cô đã phải chi ra. Hầu hết đều sẽ hướng sự chú ý vào thân hình khiến Ngọc Trinh phải khóc thét đó, chứ chẳng mấy ai để tâm đến kỹ năng hay kỹ thuật chiến đấu của cô.


Sau khi đảm bảo mọi thứ đã ổn bên trong đại sảnh, cả ba nghỉ ngơi một lúc rồi nhẹ nhàng thở dài. Tất cả đã đánh bại đám quái vật tràn đến từ những căn phòng khác, rào chắn bên ngoài lối vào các hành lang, và dọn đống xác chết còn sót lại sang một bên.


Elena quét khu vực xung quanh hội trường bằng thiết bị thu thập thông tin và kiểm tra hành lang, nơi mà nhóm của Shikarabe vừa đi qua. Nhưng cô không thể nhìn thấy bất kỳ tín hiệu nào phát ra từ đằng đó.


Đánh giá theo sức mạnh thể chất của nhóm Shikarabe, sức mạnh của đám quái vật và khoảng cách từ đây đến căn phòng được chỉ định, thì nếu đội của Shikarabe rút lui thì cô có thể phát hiện ra đám quái vật kia sớm.


Thấy Elena, người đang nhìn về hướng mà nhóm Shikarabe vừa đi qua với vẻ mặt lo lắng, Sara mỉm cười và cố gắng bình tĩnh lại.


“Đừng lo lắng quá, họ sẽ quay trở lại ngay thôi. Tớ chắc là cậu cũng đã nghĩ như thế kể từ khi họ rời đi rồi mà, phải không?”


“…Nếu cậu đang nói đến việc tớ đang chấp nhận việc họ có thể sẽ gặp nguy hiểm thì câu trả lời là có. Vì tớ chắc chắn rằng Shikarabe không có ý định chết ở đây đâu, nên tớ chắc chắn là anh ta sẽ không để bản thân mắc sai lầm nếu quyết định rút lui.”


Cân bằng giữa rủi ro và lợi ích là công việc chính của Thợ săn. Tại thời điểm Elena hoặc Akira hay bất kỳ Thợ săn nào khác đi đến vùng đất hoang, thì tất cả sẽ đặt cược mạng sống của chính mình như một con chip dùng để đánh bạc vậy. Vậy nên, điều quan trọng sau cùng là họ phải đảm rằng mình sẽ thu về lợi ích xứng đáng với việc mạo hiểm đem mạng sống ra đánh cược.”


Elena đã đánh giá những rủi ro có thể đến và quyết định rằng nó xứng đáng để làm một ván bài. Mặc dù cô không tin tưởng tuyệt đối vào quyết định của mình, nhưng cô cũng không nghi ngờ nó. Cô tin tưởng rằng đó là một quyết định đúng đắn.


Nhưng khi cô nói mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, thì đó chỉ là lời tự nhủ với bản thân. Và nếu nói rằng cô đang lo lắng thì nó sẽ chỉ tự khiến cô càng thêm nghi ngờ về quyết định của mình. Vì vậy, cô cố gắng không tự tra hỏi bản thân về bất cứ điều gì.


Nhưng đối với Sara, dường như Elena chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, đó là điều mà cô hiếm khi nào làm được. Sara thấy khá thú vị khi cô mỉm cười.


Elena cố gắng che giấu sự bối rối của bản thân khi cô nhìn Sara với ánh mắt đầy dữ dội và hất cằm lên.


“…Gì hả?”


“Không, không có gì đâu. Như tớ vừa mới nói ấy. Đúng là điều đó khá đáng lo, nhưng tớ không nghĩ Shikarabe sẽ hy sịnh bản thân chỉ để cứu bằng được các mục tiêu. Tớ chắc rằng anh ta sẽ đưa ra quyết định đúng đắn khi mọi thứ dần trở nên nguy hiểm hơn. Hơn nữa, Akira đủ mạnh đến mức còn khiến Shikarabe đưa ra lời mời đi săn quái vật tiền thưởng cơ mà, đối với Togami cũng vậy, vì Shikarabe đã cho phép em ấy đi cùng nên tớ cũng khá chắc rằng cậu nhóc đó không hề yếu đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cậu đừng lo lắng quá.”


Sara có thể đoán được xem Elena đang nghĩ gì, vì cô đã dùng nói những ý mà Elena đang cố gắng né tránh.


“…Tớ biết mà.”


Elena cảm thấy Sara vừa đọc được suy nghĩ của mình, cô đáp lại một cách vụng về, như đang cố gắng che giấu khuôn mặt đang đỏ như trái gấc.


Carol đến gần chỗ Elena và Sara, cô cười và nói.


“Có vẻ như chúng ta có thể nghỉ ngơi một lúc ở đây rồi. Sẽ thật tốt nếu Shikarabe có thể quay trở về trong lúc chúng ta còn thảnh thơi như thế này.”


Carol quay mặt lại và nhìn về hướng hành lang, lối đi dẫn đến căn phòng có mục tiêu giải cứu của cả đội và nói vậy. Có vẻ như sẽ không có bất kỳ con quái vật nào chạy ra từ hướng đó. Tất cả đều muốn tin rằng đó là do nhóm của Shikarabe vẫn đang tiến lên và giết hết đám quái vật cản đường.


“Tôi thực sự hy vọng là họ sẽ quay trở về an toàn. Phải vậy không?”


Carol nói như thể cô đang hỏi xem liệu Sara và Elena cũng có cảm thấy như vậy không. Từ cách cô nói và biểu cảm trên khuôn mặt, có vẻ như đơn giản chỉ là cô lo lăng cho nhóm của Shikarabe.


Sara thản nhiên đáp lại.


“Sẽ ổn thôi, họ sẽ quay trở lại sớm.”


Về phần Elena, cô có phần nghi ngờ Carol, nhưng cô cũng đồng ý.


“Cô nói phải, tôi cũng mong là họ sẽ quay trở về an toàn.”


Carol mỉm cười như thể xác nhận rằng cả hai đều đồng ý với cô. Nhưng sau đó cô nói ra điều gì đó có thể khiến họ lo lắng.


“Chà, hai trong số ba Thợ săn trong nhóm của Shikarabe đều là những cậu thiếu niên mới lớn mà. Tôi nghĩ rằng việc lo lắng cho họ cũng là điều dễ hiểu thôi. Tôi đã từng chứng kiến kỹ năng của Akira ở khoảng cách gần và tôi cũng đã được biết rằng cậu ấy mạnh mẽ đến mức nào, nhưng với cậu nhóc tên Togami đó, tôi không thể không lo lắng được. Các cô nghĩ sao?”


Elena là người trả lời câu hỏi của Carol.


“Ít ra thì cậu ta cũng đã có trang bị tốt mà. Xét về thực lực thì Shikarabe đã cho phép cậu ấy tham gia, nên tôi chắc chắn là Togami không tệ đến mức đó.”


Carol gật đầu đồng ý với nhận định đó.


“Đúng vậy. Tôi cũng không nghĩ là cậu ta yếu, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng Akira mạnh hơn.”


Elena và Sara gật đầu đồng ý với những gì Carol nói. Sau khi xác nhận được điều đó, cô cau mày và nói.


“…Nhưng nếu ta nhìn lướt qua họ mà không hề được biết trước một thông tin nào thì tôi thấy Akira có vẻ sẽ là người yếu nhất, phải vậy không?”


Sara hơi ngạc nhiên.


“Vậy sao?”


“Đúng thế. Đó là nếu như chúng ta chỉ đơn giản là đánh giá dựa theo vẻ bề ngoài của họ. Còn chưa kể đến chuyện trang bị của cậu ấy dường như cũng là rẻ tiền nhất trong số đó…Tôi thực sự có thể suy đoán được khả năng của hầu hết các Thợ săn chỉ bằng cái nhìn đầu tiên, và tôi chưa bao giờ đánh giá sai một ai đó quá nhiều cả, ít nhất là cho đến lúc này…Nói đúng hơn thì đó là những gì tôi nghĩ thôi. Akira là người đầu tiên khiến tôi sai. Thực tế mà nói thì tôi thấy cậu ấy thực sự rất kỳ lạ. Tôi chưa từng suy đoán sai nhiều như thế trước khi gặp cậu ấy. Nó thực sự khiến tôi mất tự tin vào khả năng của mình.”


Nếu cô không gặp Akira ở tòa nhà Seranthal này và cùng trốn thoát khỏi đây, thì Carol sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy khả năng thực sự của Akira. Nếu cô gặp Akira mang theo những trang bị tương tự thế trong thành phố Kugamayama, thì cô sẽ chỉ nghĩ cậu là một Thợ săn bình thường như bao Thợ săn khác ở quận phía Đông, và cô sẽ không bị cậu làm cho say đắm đến vậy. (Duck: Conditinhyeu quật hết không chừa một ai.)


Sau đó Carol đặt một câu hỏi cho Sara và Elena.


“Đây chỉ là giả thuyết thôi nhé, giả sử nếu các cô gặp Akira mà chưa từng biết qua cậu ấy, thì các cô có nghĩ rằng mình có thể nhận ra được khả năng thực sự của cậu ấy không?”


Elena và Sara suy nghĩ một lúc, rồi cả hai nhìn nhau, bắt đầu phân tích lại câu hỏi đó. Sara đang suy nghĩ về cách trả lời câu hỏi đo của Carol, trong khi Elena đang cố gắng tìm hiểu xem tại sao Carol lại hỏi như vậy, cả hai đang nghĩ theo hai hướng khác nhau.


Sara cười khổ và trả lời trước.


“Tôi không nghĩ là mình có thể làm được điều đó. Đúng là nếu như nhìn thoáng qua thì Akira trông có vẻ yếu, và đôi lúc còn có vẻ lo lắng khi đi thám hiểm tàn tích. Nếu cô hỏi tôi rằng liệu tôi có thể nhận ra được kỹ năng của Akira nếu chưa từng gặp hay có thông tin gì về cậu ấy trước đây hay không, thì tôi sẽ trả lời là không, rất khó để tôi có thể làm được điều đó.”


Đối với Elena, cô đáp lại với một câu trả lời khá chung chung, như thể cô đang cố gắng giữ thái độ trung lập.


“Ngay cả khi cô nói rằng mình có thể làm thế chỉ bằng cái nhìn đầu tiên thì cô thực sự có thể đoán được khả năng của một Thợ săn đó đến mức nào, từ hình dáng bên ngoài, cấu tạo cơ thể, ngoại hình hay tuổi tác, chất lượng và số lượng trang bị mà anh ta hoặc cô ta mang theo. Vậy nên, giả sử nếu tôi gặp Akira trong một khu dân cư tương đối an toàn của thành phố Kugamayama, lúc mà cậu ấy đang mặc một bộ đồ bình thường, thì tôi sẽ nói rằng tôi sẽ không thể nhìn thấu được khả năng thực sự của cậu ấy.”


Carol chăm chú lắng nghe câu trả lời của cả hai. Sau đó cô mỉm cười như thể cô đã hài lòng.


“Ngay cả Sara và Elena cũng không thể làm điều đó sao? Chà, tôi nghĩ là chúng ta thật may mắn khi gặp được một người có khả năng che giấu được năng lực thật sự của mình như Akira trong tình huống mà tất cả có thể chứng kiến được khả năng thực sự của cậu ấy, phải không? Đúng như tôi nghĩ, chúng ta nên giữ nó làm bí mật chung ha.”


Sara cười và nói.


“Giờ cô nói tôi mới để ý, đúng là chúng tôi thực sự rất may mắn.”


Vẻ mặt của Elena cũng dịu đi phần nào khi cô đáp lại.


“Tất nhiên rồi. Vì thế nên chúng ta phải cố gắng hết sức, làm tốt công việc của mình để Akira không cắt đứt quan hệ với chúng ta.” (Duck: mùi rom ở đâu đây?)


Carol mỉm cười và gật đầu như thể đồng tình với ý kiến đó.


Khi cô đang định tiếp tục câu chuyện với tâm trạng vui vẻ, thì bất chợt, một trong những đống xác chết mà họ dựng lên từ trước đang chuyển động. Những con quái vật phía bên kia đang cố gắng tháo dỡ hoặc đẩy chúng ra.


Carol, người nhận ra điều đó, hơi cau mày khi tặc lưỡi. Sau đó, cô ngay lập tức chạy đến chỗ hành lang, cầm khẩu súng trên tay với nét mặt rõ ràng là đang khó chịu. Cô đứng trước đống xác đó và cắm súng vào.


Cô bóp cò trong khi nòng súng vẫn cắm vào bên trong, nhắm vào đám quái vật phía bên kia. Đèn flash chiếu vào bên trong đống đổ nát đó, những tia sáng xuyên qua khe hở nhỏ. Viên đạn dễ dàng xuyên qua và bắn trúng vào đám quái vật.


Carol giữ ngón tay trên cò súng như thể cô đang trút giận. Những viên đạn bắn ra dễ dàng tiêu diệt đám quái phía bên kia đống xác chết và biến chúng thành đống xác tiếp theo, ngăn cản những con tiếp viện đến từ phía sau.


Carol thì thầm, rõ ràng là cô đang rất tức giận vì bị xen ngang.


“…Tiếc thật, ngay khi tao có cơ hội thu thập thêm thông tin mà. Đám quái vật chúng mày không thể tinh tế hơn một chút sao hả?!”


Từ cuộc trò chuyện ngắn đó, Carol đã xác nhận rằng Elena và Sara cũng không thể đoán được kỹ năng thực sự của Akira. Ít nhất thì Carol đã tìm hiểu được điều đó trước khi chuyện này xảy đến.


Nỗi lo thực sự của cô là về Elena và Sara, những người không hề thấy lạ về sự chênh lệch sức mạnh giữa vẻ bề ngoài và khả năng thực sự của Akira, là lý do đằng sau thứ sức mạnh của cậu. Đó là sự khác biệt giữa họ và Carol.


Nếu Carol phải đoán thì có lẽ ngay từ đầu Sara đã không phải phiền muộn vì chuyện này, nhưng với trường hợp của Elena thì không. Ít ra thì cô thấy có sự khác lạ, và thắc mắc về vấn đề đó, ít nhiều thì cô cũng đưa ra được một vài phỏng đoán.


Nhưng xét theo biểu hiện của cả hai từ giọng nói cho đến cách diễn đạt, Carol không cảm thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy điều đó từ cả Sara và Elena.


Vì vậy, nói tóm lại, Sara và Elena đáng lẽ đã đưa ra được câu trả lời, hoặc ít nhất thì họ có thể đã đưa ra những dự đoán chính xác để giải thích lý do vì sao Akira lại có sự chênh lệch đó. Một khi Carol xác nhận lại và hiểu được vấn đề thì cô sẽ hoàn thành được một nửa lý do vì sao lại bắt chuyện với Sara và Elena.


Chà, mình nghĩ là mình sẽ để mọi chuyện như vậy thôi, thật may khi bây giờ mình đã biết được rằng Elena và Sara biết lý do đằng sau sức mạnh thực sự của Akira…Chờ chút đã, chết tiệt! Đúng như mình nghĩ, chuyện này đang thực sự ảnh hưởng đến mình!


Kể từ lúc Carol biết được chuyện này thì cô không thể không cảm thấy phiền lòng vì nó. Sau đó cô đã trút hết tất cả sự bực tức của mình vào những viên đạn, rồi xả chúng về phía đám quái vật chết tiệt kia.


_*_*_*_

 

Togami gần như không thể theo kịp Shikarabe và Akira.


Cả ba đang chạy qua hành lang và chống lại đám quái vật đang lấp đầy nơi này, nhắm đến căn phòng nơi mục tiêu giải cứu đang ở đó. Ngoài việc chỉ có thể từ từ tiến vào vì số lượng quái vật quá nhiều thì họ không gặp thêm bất kỳ rắc rối nào khác.


Nhưng số lượng và sức mạnh của đám quái vật kia vượt quá những gì mà Togami có thể xử lý. Akira và Shikarabe buộc phải đứng lên phía trước nếu xét theo hỏa lực, còn đối với Togami thì cậu hầu như chẳng thể theo kịp cả hai trong khi cậu xử lý những con mà họ bắn trượt vì tất cả đang ưu tiên việc tiến lên phía trước càng nhanh càng tốt.


Có vẻ như Shikarabe không hề có ý định giảm tốc độ để Togami bắt kịp. Akira dường như cũng không muốn bị bỏ lại phía sau chỉ để giúp Togami chống lại đám quái vật B18. Mặc dù cả hai đều không có ý định bỏ lại Togami nhưng nếu cậu không bắt kịp họ và nếu cậu không thể theo sau trừ khi họ phải bỏ sức ra giúp thì rốt cục cậu chỉ là người thừa ở đây. Đó là những gì Akira và Shikarabe đang nghĩ.


Nếu đi chậm lại thì đồng nghĩ với việc gặp nhiều quái vật hơn. Nó sẽ gây nguy hiểm cho cả nhóm cũng như cho Elena và những người khác đang đợi họ ở sảnh gần cầu thang. Vì vậy, để nhanh chóng đạt được mục tiêu càng sớm càng tốt thì họ ưu tiên đẩy nhanh tốc độ hơn là chờ đợi Togami.


Togami dần tuyệt vọng và bị bỏ lại phía sau. Cậu đã làm tất cả những gì có thể đã không bị bỏ rơi. Rốt cục thì ngay cả cậu cũng biết rõ rằng, bị bỏ lại phía sau đồng nghĩa với cái chết.


Togami liếc nhìn Shikarabe và Akira, những người đang chiến đấu với đám quái vật trước mặt mình. Cả hai đang sử dụng cách bố trí hành lang và đống xác chết của đám quái vật B18 vừa bị tiêu diệt để làm chỗ ẩn náu, họ cũng đá bay chúng và dùng làm lá chắn chặn những viên đạn đang bay tới vì cả hai không hề tỏ ra do dự khi chiến đấu với quái vật phía trước họ. Cả hai đôi khi còn thể hiện mình ngay trong làn đạn của kẻ địch, nhưng họ có thể bắn nhanh hơn chúng trước khi bị chúng bắn, vì họ luôn chiếm thế thượng phong.


Togami quan sát cách các Thợ săn giỏi hơn cậu di chuyển, họ cứ như nằm ở một đẳng cấp khác vậy. Togami đang làm một vẻ mặt chán nản. Khuôn mặt đầy tuyệt vọng của cậu, xen lẫn với sự đau đớn, đố kỵ, ghen ghét, hối hận và thất vọng về bản thân.


Nhưng nhìn theo quan điểm của người khác thì Togami thực sự đã làm khá tốt. Khả năng tập trung cao độ của cậu đã gần đạt đến giới hạn khi cậu di chuyển xung quanh, nó cho thấy được kỹ năng mà cậu đã trau đồi được qua quá trình luyện tập hằng ngày. Nhìn thấy những Thợ săn khác giỏi hơn mình di chuyển như thể nào, cậu nhanh chóng bắt chước và ngày càng cải thiện kỹ năng của bản thân.


Togami đang tận dụng chút sức lực còn lại, chuyển động của cậu đã vượt qua giới hạn thông thường. Khi cậu làm việc cùng với những Thợ săn giỏi hơn và cậu đang phải cố gắng một cách tuyệt vọng để bắt kịp họ, cộng với quá trình đào tạo hàng ngày mà cậu đã phải trải qua, thì tài năng của cậu cũng đax dần được bộc lộ.


Bản thân Togami cũng nhận ra rằng bản thân đang di chuyển tốt hơn những gì mà chính cậu mong đợi. Khi nhận ra điều đó, cậu đã có thể nghe thấy những lời khen ngợi cho sự trưởng của bản thân đang bắt đầu vang lên trong tâm trí.


Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Thật xa xôi, đủ để khiến niềm tự hào của cậu nhanh chóng bị dập tắt.


Togami có thể nhìn Shikarabe, người có trang bị tốt hơn cậu, nhưng lại di chuyển rất tốt, phù hợp sức mạnh mà anh đang sở hữu. Mặt khác, Akira, người mặc dù có trang bị kém hơn cậu, nhưng lại thể hiện rất tốt. Ngay cả khi cậu có thiết bị tốt hơn cũng khó có thể bắt kịp. Tất cả những điều này đã chứng tỏ rằng cậu thực sự thiếu kỹ năng. Thực tế duy nhất này khiến Togami cảm thấy không hài lòng với trình độ hiện tại của bản thân.


Đúng lúc đó, bất ngờ có một con quái vật B18 chạy ra từ phía bên phải cậu. Togami ngay lập tức đứng hình khi thấy nó. Phản xạ của cậu quá chậm khi cố gắng nhắm bắn bằng khẩu súng trường của mình vào con quái nhanh nhất có thể, nhưng nó đã đi trước cậu một bước.


Togami hét lên như thể muốn nói rằng cậu không thể theo kịp được, cậu đã chuẩn bị tinh thần để isekai sang thế giới bên kia.


Nhưng đột nhiên, con quái vật đó gục xuống chỉ với một phát bắn.


Togami ngạc nhiên và quay về hướng phát ra tiếng súng. Cậu có thể thấy họng súng của khẩu CWH đang chĩa về phía mình, đó là Akira. Akira đã nhận ra con quái đó từ trước và cậu đã lập tức quay lại, chuẩn bị sẵn khẩu súng trường của mình, và bắn tỉa con quái vật trước khi nó kịp tấn công Togami.


Sau đó Akira chỉ đơn giản là quay lại và tiếp tục chiến đấu với đám quái trước mặt, như thể cậu vừa mới làm một điều gì đó rất bình thường vậy. Nhưng đằng sau cậu, Togami, người đang dõi theo bóng lưng của Akira với đôi mắt đẫm nước như thể đang sắp khóc.


“…Chết tiệt!!”


Bản thân Togami cũng không chắc là mình đang muốn nói điều đó với ai và tại sao lại nói thế, sau đó cậu đứng dậy và tiếp tục tiến lên phía trước.


Akira đang tiến lên phía trước nhắm vào căn phòng cách chỗ cậu không xa. Cậu đã sử dụng khẩu CWH để chống lại đám quái vật B18. Loại đạn đặc biệt mà cậu dùng có thể dễ dàng phá vỡ lớp trường lực, xuyên qua cơ thể con quái và bắn trúng vào đám ngay phía sau nó.


Con quái vật bị phá hủy thiết bị điều khiển trong một phát bắn đã biến thành đống xác chết lớn, sau đó Akira sử dụng bộ đồ gia cường của mình để đá nó về phía trong hành lang, bay thẳng đến chỗ những con quái vật khác. Cậu cũng dùng đống xác từ trước đó để che chắn bản thân khỏi đám quái trước mặt trong khi tiếp tục lao lên.


Thực tế thì bộ đồ gia cường của cậu không được thiết kế cho CQC (gg nhé). Nhưng nhờ sự hỗ trợ của Alpha mà bộ đồ của cậu chỉ cứng lại khi sử dụng cú đá. Hơn nữa, Alpha cũng đang thực hiện các điều chỉnh nhỏ khác như truyền dư chấn của cú đá lên toàn bộ cơ thể Akira nhằm giảm bớt áp lực cho phần chân. Nhưng tất nhiên, việc để điều đó tiếp tục xảy ra là đều có giới hạn.


Lúc Akira đá vào con quái vật, đột nhiên một âm thanh lạ phát ra từ chân cậu. Nhưng thay vì đau đớn thì Akira lại cảm thấy có một thứ gì đó tồi tệ không kém.


[Nó vừa làm một tiếng “rắc”!! Gãy rồi sao!? Có phải chân tôi đã gãy rồi không?!]


Alpha mỉm cười và đáp lại.


[Đừng lo, chân cậu vẫn chưa gãy đâu.]


[Đừng có làm như là mọi thứ đều ổn nếu như chân tôi vẫn chưa gãy như thế!??]


[Nó sẽ nhanh chóng lành lại thôi. Cậu không vui vì mình đã mua được loại thuốc đắt tiền đó sao?]


[Đó không phải là vấn đề ở đây!!]


Akira nuốt một viên thuốc khác mà cậu đã ngậm sẵn trong miêng. Có vẻ như cậu đã quen dùng nó đến mức việc sử dụng loại thuốc có gias 2.000.000 Aurum mỗi hộp đã không còn là chuyện gì đó quá to tát.


Loại thuốc mà cậu uống trước đó đã nhanh chóng cố định lại nguồn cơn phát ra âm thanh kỳ lạ kia, xương của cậu, cùng với chỗ cơ bắp bị xé toạc vì cú đá. Và trước khi tác dụng của thuốc hết tác dụng thì Akira đã nuốt một viên khác để đảm bảo rằng mọi vết thương trên cơ thể cậu sẽ ngay lập tức được chữa lành.


Tình hình hiện tại thực sự đã vượt quá khả năng của Akira.Vì vậy để có thể đối mặt với nó thì Alpha đã điều khiển cơ thể Akira thông qua bộ đồ gia cường và di chuyển nó một cách khá dữ dội.


Cơ bắp của cậu bị xé toạc ra khi đột ngột tăng tốc, xương của cậu nứt ra khi bất chợt dừng lại. Để tránh những phát súng từ quái vật khi phản công lại, Akira phải bắn từ những vị trí mà cậu không thể thực hiện đúng tư thế nhằm chống lại độ giật của khẩu súng, và để làm được như vậy thì cậu phải dựa vào bộ đồ gia cường và khiến cơ thể phải chịu nhiều áp lực hơn. Khi cậu đá bay đống xác chết trên sàn, lực tác động được truyền ngược lại đến chân như thể nó sắp bị kéo đứt ra vậy.


Vì vậy, đối với Akira mà nói, thì chiến đấu trong tình cảnh này giống y như việc cậu đang tự tàn phá cơ thể mình, từng chút một. Loại thuốc mà cậu uống từ trước sẽ ngay lập tức chữa lành các vết thương, chỉ có như vậy thì cậu mới có thể bảo toàn cơ thể trong khi chiến đấu.


Akira liên tục phàn nàn với Alpha bằng thần giao cách cảm trong lúc chiến đấu với đám quái vật, sau đó Alpha sẽ đáp lại và mỉm cười như mọi khi. Cuộc trò chuyện ngớ ngẩn này sẽ giúp cậu tự trấn tĩnh được bản thân ngay giữa trận chiến, lúc mà đạn đang bay đến từ cả hai phía. Nó như là một sự hỗ trợ về mặt tinh thần cho Akira.


Chỉ cần Alpha vẫn cười thì có nghĩa là mạng sống của cậu sẽ chưa gặp nguy hiểm. Không cần biết đã có bao nhiêu viên đạn sượt qua mặt, không cần biết cậu đã chiến đấu với bao nhiêu con quái vật, chỉ cần Alpha mỉm cười như thường lệ, thì Akira chắc chắn vẫn đang chiếm thế thượng phong.


Ngay cả khi đó chỉ là một quan niệm sai lầm thì nó vẫn là một thứ tốt đẹp hiếm hoi mà cậu có trong tình huống này. Cậu không cần bất kỳ ý kiến bi quan nào, vì nó có thể làm cậu mất bình tĩnh. Akira đã kết thúc cuộc trò chuyện khi cậu tiếp tục chiến đấu mà không hề do dự, thậm chí cậu còn nở một nụ cười tự tin.


Nhìn Akira như vậy, Alpha mỉm cười hài lòng.


Akira đột nhiên hỏi Alpha.


[Dù có là thế thì chúng ta không phải là đã đi khá xa rồi sao!? Căn phòng đó nằm ở đâu vậy!?]


[Nó ngay ở phía trước thôi, cách chỗ này không quá xa đâu, đi thêm một tý nữa là đến.]


Alpha chỉ tay về đống xác chết quái vật cách chỗ cậu không xa.


[Có chuyện gì đã xảy ra với chúng à?]


[Lối vào căn phòng nằm phía sau nó. Tôi dám chắc là những người lập rào chắn ở bên trong kia đã giết hết đám quái vật có ý định tiến vào, và kết quả là tạo nên đống xác đó.]


Mặt Akira hiện rõ vẻ băn khoăn.


[Chúng ta thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc loại bỏ nó trong lúc chiến đấu với đám quái vật sao?]


[Nếu cần phải bổ sung thêm thì tôi sẽ nói rằng cậu sẽ phải đảm bảo lối ra khi vào bên trong đó để kiểm tra. Nếu không thì ta sẽ bị mắc kẹt lại đấy.]


[Trời đất, đau cái đầu thật. Làm thế nào mới dọn dẹp được cái đống kia ngay lập tức đây…?]


Lúc Akira nói vậy, đống xác đó đột nhiên bị thổi bay.

 

_*_*_*_

 

Reina, Shiori và Kanae đứng trước lối ra vào của căn phòng, nơi họ đang ẩn náu.


Mặc dù cả ba đã tự lập rào chắn, nhưng Kanae vẫn cảm nhận được rõ chiến sự ác liệt đang xảy ra bên ngoài kia, và cô quyết định rằng đây chính là cơ hội để trốn thoát khỏi đây. Họ ngay lập tức hoàn tất các khâu chuẩn bị, và giờ tất cả chuẩn bị sẵn sàng.


Nhiều khả năng mà đám quái vật mà cả ba đang tìm cách né tránh vẫn đang lang vảng bên ngoài kia, và chắc chắn là chúng đang chiến đấu để chống lại thứ gì đó.


Điều quan trọng nhất không phải là việc đám quái vật đang chiến đấu, mà là chúng đang ở ngay giữa trận chiến. Nếu phải đưa ra một dự đoán tích cực thì có thể chúng đang chiến đấu với một đội được cử đến đây để giải cứu họ.


Nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng những Thợ săn đó có thể đến được đây. Hơn nữa, họ có thể chỉ là những Thợ săn ngẫu nhiên đi cùng nhau với mục đích khác nhau, và tất cả đang chiến đấu chống lại đám quái vật với một lý do hoàn toàn khác.


Cơ hội tốt nhất của họ lúc này là lợi dụng sự hỗn loạn đang xảy ra ngoài kia để chạy trốn. Cả Shiori và Kanae đều nghĩ như vậy, cả hai biết rằng cơ hội này có thể sẽ chẳng đến lần hai.


Kanae thản nhiên cười và quay sang Reina.


“Cô chủ, cô đã sẵn sàng chưa?”


Reina trông hơi lo lắng.


“Tôi không sao. Chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”


Tất cả đang chuẩn bị lao vào một nơi đầy quái vật. Reina cảm thấy lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Reina liên tục hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, cô cảm thấy tim mình đang đập thịch thịch như tiếng trống.


Sau đó Shiori nhẹ nhàng nói với Reina như thể đang cố gắng giúp cô bình tĩnh lại.


“Thưa cô chủ, cho dù có chuyện gì xảy ra thì Kanae và tôi bằng mọi giá sẽ bảo vệ được cô, vì vậy xin cô chủ đừng lo lắng quá.”


Reina mỉm cười nhìn Shiori.


“Tôi biết mà, tôi sẽ tin tưởng cô.”


“Cứ giao nó cho chúng tôi.”


Shiori tự tin cười đáp lại Reina.


Shiori đã dựng sẵn những bức tường di động để bít kín lối vào, và có một đống xác chết đang lấp đầy phía bên kia bức tường đó. Kanae cẩn thận đến gần nó, chuẩn bị sẵn sàng.


Sau đó cô siết chặt nắm đấm của mình và giơ lên.


“Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi, 3, 2, 1…”


Kanae mỉm cười, cô đang rất hào hứng để tham gia cuộc chiến kia. Reina làm một vẻ mặt nghiêm túc khi cô đã ổn định lại tinh thần và nắm chặt khẩu súng trường. Trong khi Shiori nhìn Reina với ánh mắt nghiêm túc, thể hiện sự tận tâm và lòng trung thành của cô dành cho Reina.


“0!”


Sau đó Kanae đấm bay bức tường và đống xác chết đằng sau đó với một lực cực mạnh.  


*********************************


Trans+edit: Duck


*********************************




        Chương trước    Danh sách chương    Chương sau

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

cảm ơn ad

KaitoKen nói...

Uầy căng thậc sự quả này đi vào được thì khả năng lúc ra gặp biến lắm. T còn lạ gì mấy cảnh này =))) hóng akira đến ngày có thể tự cân hết mấy con quái này vã òn