Reina
thấy Akira đang sử dụng loại đạn được đặc biệt của súng trường chống
vật liệu CWH. Các băng đạn nằm rải rác trên mặt đất đều là nó.
Reina
ngạc nhiên vì cô biết những viên đạn đó mạnh và đắt đến thế nào.
“Sao cậu lại sử dụng đạn đặc biệt của súng trường chống vật liệu CWH ?! Sử
dụng loại đạn đó chống lại bọ cạp Yarata là hơi quá mức đấy, cậu biết phải
không? Cậu định tiêu diệt xe tăng à ?! ”
“Tôi sử
dụng nó để bù cho sự thiếu kỹ năng của mình thôi!!"
“Làm
thế nào mà cậu có được nhiều đạn như thế? !! Cậu sẽ phải trả một số tiền
cực khủng đấy !!”
“Người
yêu cầu sẽ trả tiền cho chúng vì họ đã chấp thuận khi tôi nói với họ rằng tôi
sẽ sử dụng rất nhiều đạn chỉ định đặc biệt cho súng trường CWH!! Nếu cô muốn
than phiền thì cô có thể gọi cho người yêu cầu!! Tôi nghĩ rằng họ sẽ từ
chối khi tôi đưa ra điều kiện này!! Vì họ đã chấp nhận điều kiện nên tôi mới
ở đây này!! Nghĩ lại mới thấy, Bộ chỉ huy chắc đã dự đoán được chuyện như
này sẽ xảy ra, chết tiệt !! ”
Reina
quay sang Shiori, cô đang tự hỏi liệu Shiori có dự đoán được tình huống này
không.
“… Tôi
đã nghĩ rằng sẽ có điều gì đó có thể xảy ra, nhưng khả năng rất thấp. Tôi nghĩ
rằng đàn bọ cạp sẽ không nguy hiểm đến mức này nếu chúng ta tieu diệt chúng
bằng cách sử dụng tất cả các thiết bị được lắp đặt ở điểm phòng thủ cùng với sự
giúp đỡ của tất cả các Thợ săn đóng quân ở đó. ”
Đôi mắt
của Reina bắt đầu ngấn nước khi Shiori chỉ ra sự thật đau lòng đó. Reina
giờ không có gì khác để đổ lỗi ngoài sự ích kỷ của bản thân khi giờ đây cô ở
nơi này. Giá như cô ở lại với nhóm của Katsuya thì bây giờ cô đã không rơi
vào tình cảnh này.
Shiori
đột ngột quay súng về phía giữa hành lang ngay lập tức và bắt đầu xả súng. Reina
cũng quay đầu về hướng đó và nhìn thấy vô số bọ cạp chui ra từ hành lang dưới
làn đạn.
Không
có một con bọ cạp nào vượt qua Akira nên Reina rất ngạc nhiên khi nhìn thấy
những con bọ cạp đó.
“Những
con bọ cạp đó đến từ đâu vậy? !! Có nhiều cái lỗ khác nữa à? !! ”
“Cô chủ!! Chúng
đang đến nữa đấy!! ”
Mặc dù
số lượng không quá nhiều, nhưng những con bọ cạp mới từ bên trái và bên phải
bao vây họ. Reina và Shiori bắt đầu bắn những con bọ cạp đó.
Akira
hét lên.
“Số
lượng chúng quá ít!! Chúng có thể là những con bọ cạp quay trở lại sau khi
thăm dò khu vực khác ngoài điểm phòng thủ 15!! Tôi hiện đang cầm chân đám
này nên các cô giải quyết chúng được không? ”
"Được!!"
Sau khi
Reina trả lời lại, Akira có vẻ thực sự tuyệt vọng khi cậu tiếp tục.
“Tôi để
những con bọ cạp đó cho cô!!... Mình thực sự dựa vào họ!! Mình đã để
những con bọ cạp đó cho các cô gái !! ”
Akira
rõ ràng rất tuyệt vọng khi hét lên như vậy. Lúc này, cậu phải đối phó với
đàn bọ cạp đang phun ra từ cái lỗ trước mặt, nên cậu không thể đối phó với
những con bên sườn mình. Cậu thực sự cần sự giúp đỡ của Reina và Shiori
trong tình huống này.
Reina
ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại và mỉm cười tự tin.
“… Cứ
để cho chúng tôi !!”
Akira
là một Thợ săn đủ kỹ năng để nhanh chóng phát hiện ra bầy bọ cạp Yarata đó và
tự mình ngăn chặn bầy bọ cạp đó, Reina rất vui khi một người như cậu yêu cầu sự
giúp đỡ của cô.
Reina
chán nản và cảm thấy tự ti khi Akira đánh giá cô. Nhưng bây giờ Akira dựa
vào cô. Về cơ bản, điều đó có nghĩa là cậu đã nhận ra kỹ năng của cô và điều
đó đã khích lệ cô ấy rất nhiều. Nó giải tỏa cảm giác tự ti trong
cô. Sự cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn vốn đang làm cô ấy chậm lại đã biến
mất.
Reina
nhanh chóng bắt đầu bắn những con bọ cạp Yarata đang lao tới cô. Ngày càng
nhiều con bọ cạp Yarata xuất hiện. Giữa trận chiến, tài năng hiếm có của
cô bắt đầu thẻ hiện, bản thân cô nhận thấy tinh thần của mình đã được nâng cao
và sắc bén hơn. Vì thế cô có thể nhanh chóng bắn hạ từng con bọ cạp trước
mặt mình.
Shiori
thỉnh thoảng kiểm tra xem Reina như thế nào giữa trận chiến, và cô rất ngạc
nhiên khi nhận thấy Reina chiến đấu một cách điêu luyện và chính xác đến mức
trông rất thanh lịch.
…
Không thể tin được cô chủ lại thành thạo đến mức này. Mình đoán mình đã
đánh giá sai kỹ năng của cô ấy, nhưng sao đột ngột như vậy được…
Dù rất
vui vì sự tiến bộ đột ngột của cô chủ, Shiori cũng thấy lạ khi Reina lại đột
nhiên tốt thế này. Dù vậy nó cũng là một điều tốt, nên Shiori không suy
nghĩ quá nhiều về nó. Hơn nữa cô không ở trong một tình huống mà cô có đủ
thời gian để làm điều đó.
Reina
và Shiori đã chứng tỏ rằng họ có đủ kỹ năng để bảo vệ hậu phương Akira khi cậu
tiếp tục bắn một cách liều lĩnh vào bầy Bọ cạp Yarata.
Akira sử
dụng quá nhiều đạn CWH, cậu tiếp tục sử dụng những viên đạn đắt tiền đó mà
không một chút do dự. Nếu người yêu cầu không trả tiền mua đạn, Akira đã
phá sản từ lâu. Có thể nói, cậu thực hiện tốt điều này là nhờ vào sức mạnh
kinh tế của thành phố Kugamayama.
Akira
gặp khó khăn trong việc ngăn chúng đến gần. Cả sự hỗ trợ của Alpha và sức
mạnh kinh tế của thành phố cho phép cậu sống sót chứ không phải sức mạnh của riêng cậu.
[Alpha
!! Không phải là chúng quá nhiều sao? !!]
[Cậu
đang làm đúng rồi, chúng ta hãy giữ bình tĩnh và giữ vững lập trường. Cậu
có phàn nàn thì cũng chẳng làm giảm số lượng chúng đâu.]
[Với
tốc độ này, tôi sẽ hết đạn ngay đấy, cô biết không?!]
[Hãy
chạy thật nhanh nếu điều đó xảy ra, tôi chắc chắn cậu có thể chạy thoát nếu cậu
sẵn sàng hy sinh cả hai chân.]
Nếu
Alpha nắm quyền kiểm soát bộ đồ tăng cường và khiến cậu chạy cực nhanh trong
khi bỏ qua sự csức ép mà nó gây ra lên chân cậu thì cậu có thể chạy trốn khỏi
tất cả những con bọ cạp. Akira hiểu rất rõ, đó là lý do tại sao cậu muốn tránh
tình huống đó.
[Um…
chúng ta sẽ làm điều đó chỉ khi không còn lựa chọn nào khác, được không ?!]
[Tất
nhiên. Hãy hy vọng cậu có thể tiêu diệt tất cả bọ cạp hoặc quân tiếp viện
từ Bộ chỉ huy đến đây trước khi chúng ta hết đạn.]
[Đúng
rồi!! Quân tiếp viện!! Họ đang đến phải không?!! Hay họ đã ở
gần đây rồi?!!]
[Tôi
không tìm thấy tín hiệu của họ trong phạm vi quét.]
[Khỉ
thật !!]
Cậu
tiếp tục bắn những con bọ cạp và cố gắng giữ vững tinh thần chiến đấu của mình.
Cuối
cùng tất cả không phải là vô ích, đàn bọ cạp cuối cùng cũng ngừng tràn vào.
Alpha
mỉm cười và khen ngợi Akira đang mệt mỏi.
[Làm
tốt lắm. Mọi chuyện kết thúc rồi. Khá may mắn phải không?]
[N-Nó
xong rồi, à…]
Akira ngồi
bệch xuống sàn. Cậu thở dài thườn thượt trút bỏ hết những mệt mỏi dồn nén trong
người.
[Nhưng
Akira, quân tiếp viện không đến. Không biết có chuyện gì xảy ra với họ
không.]
Akira
nhanh chóng sử dụng thiết bị đầu cuối của mình và liên lạc với Bộ Chỉ huy.
“Đây là
số 27! HQ !! Có ai ở đó không?!”
“Đây là
HQ. Có chuyện gì? ”
“Quân
tiếp viện ở đâu !? Họ không đến, anh có biết không?"
“Chúng
tôi đã điều họ đến vị trí của cậu. Họ chưa đến à?”
“Tôi
không thấy ai cả!! Nhờ vậy mà chúng tôi phải đối phó với một bầy bọ cạp
chỉ với 3 người đó!! Bảo họ nhanh lên!”
“Nghe
rõ rồi. Trước đó, tôi cần truy cập thông tin về trận chiến từ tiết bị của
cậu, hãy đợi một chút ”.
Màn
hình của thiết bị đầu cuối cho thuê của Akira đã thay đổi. Có vẻ nó đang
gửi một số loại thông tin. HQ không trả lời lại ngay lập tức. Cậu
định nói gì đó với HQ, nhưng đột nhiên nhân viên HQ thở hổn hển.
"Cái
quái gì đây!? Đ-đợi một chút! ”
Ngay
sau đó, thiết bị đầu cuối của Reina và Shiori đổ chuông, đó là cuộc gọi từ HQ.
Reina
trả lời cuộc gọi và hét lên.
"Đây
là số 17, chuyện gì đang xảy ra với tiếp viện vậy?"
“Đây là
HQ. Cô có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở đó không? ”
"Chúng
tôi vừa chống lại một bầy Bọ cạp Yarata xong đấy."
Shiori
xen vào.
“Đây là
số 18. Để tôi giải thích chi tiết hơn. Chúng tôi vừa gặp với một bầy bọ
cạp Yarata cực nhiều. Hầu hết bọ cạp đến từ cái lỗ, có thể có một cái tổ
lớn ở đó. Xin hãy cử một đội thám hiểm và một đội tiêu diệt ”.
“… Tôi
hiểu rồi, chúng tôi đang tự hỏi liệu thiết bị đầu cuối của số 27 có bị trục
trặc không. Chờ một chút trong khi chúng tôi truy cập hồ sơ của cuộc chiến
đó. Chúng tôi đã liên hệ với lực lượng tiếp viện, hãy đợi ở đó cho đến khi
họ đến ”.
"Đợi
đã, trục trặc là sao?"
“Đó là số
liệu từ số 27. Số con bọ cạp mà cậu ta tiêu diệt quá sức nhiều. Nên
chúng tôi cần kiểm tra hồ sơ từ cả hai thiết bị đầu cuối của cô để xác nhận
điều đó ”.
“Tôi chắc
rằng thiết bị đầu cuối của cậu ấy không bị trục trặc. Chúng tôi đã tận mắt
chứng kiến cách cậu ấy tự mình hạ những con bọ cạp đang phun ra từ cái lỗ đó
”.
"…Thật
à? Sau khi xác nhận mức độ an toàn của khu vực đó, cô có thể chụp ảnh cái
lỗ và gửi nó qua đây không? Và ngoài ra, cô có thể lắp vài cái đèn ở đó
không."
“… Tôi
đoán là tôi không có quyền từ chối, huh.”
"Vậy
thì tôi sẽ ngắt máy."
Bộ chỉ
huy kết thúc cuộc gọi.
Akira
đang nhặt những băng đạn nằm trên mặt đất và đặt chúng trở lại vào ba lô.
Đạn đặc
biệt của súng trường chống vật liệu CWH đã đắt, và thậm chí nó còn đắt hơn nhiều
nếu mua chúng dưới dạng băng đạn chứ không phải là đạn riêng lẻ. Akira đã
sử dụng hàng tá băng đạn loại đó.
Trong
khi Akira nhặt những băng vẫn còn đầy đạn vào ba lô, cậu tưởng tượng số tiền mà
cậu phải chi cho những viên đạn đó nếu phải tự trả. Không mất nhiều thời
gian để xác định rằng không có cách nào mà cậu có thể trả tiền cho chúng.
Akira
quay sang Alpha, lo lắng hỏi.
[Họ sẽ
phải trả tiền cho số đạn của tôi, đúng không? Sẽ không sao đâu, đúng
không?]
Alpha
cười khổ khi nói.
[Đừng
lo lắng, sẽ không sao đâu… Có lẽ.]
[C-có
lẽ ?!]
[Dù gì
thì tôi cũng không phải là nhân viên của Bộ phận chiến lược dài hạn của thành
phố Kugamayama. Tôi không thể chắc chắn. Nhưng đừng lo lắng, sẽ không
sao đâu, tôi nghĩ… có lẽ, hy vọng vậy…]
[Cô
nên dừng lại ở khúc 'đừng lo lắng'
...]
Alpha
đang trêu chọc Akira và cậu cũng biết điều đó, nhưng mặt cậu nhăn lại khi tưởng
tượng điều gì sẽ xảy ra nếu trường hợp nó trở thành sự thật.
Về phần
Shiori, cô ấy bắt đầu kiểm tra mặt trong của cái lỗ theo lệnh HQ. Đầu tiên
cô lắp đặt một số loại đèn gần lối vào của cái lỗ. Khi cô ấy xong, đèn
chiếu sáng sáng trưng và chiếu rõ bên trong cái lỗ đó.
Reina
không thể không ngần ngại khi định bước vào cái lỗ.
“Ghê
quá…”
Do viên
đạn cực mạnh mà Akira đã sử dụng, cậu thổi bay những con bọ cạp thành những
mảnh nhỏ. Những mảnh đó trộn lẫn với xác chết của những con bọ cạp khi cả
hai đều bị giẫm lên bởi những con bọ cạp khác. Chúng trộn với nhau và nhào
thành một đống thịt khổng lồ.
Chân,
càng và các bộ phận khác của Bọ cạp Yarata lòi ra ngoài đống thịt khổng lồ,
khiến bất cứ ai nhìn vào đều tự hỏi làm cách nào mà thứ đáng sợ đó lại ở đây. Nhìn
đống thịt đó, không đời nào họ có thể đếm được số lượng bọ cạp mà Akira đã hạ
gục. Họ chỉ có thể ước tính con số bằng cách tính thời gian Akira chiến
đấu với lũ bọ cạp đó, số viên đạn mà cậu bắn, chiều rộng và chiều cao của đống
thịt đó.
Cả
Shiori và Reina đều quan sát Akira ở giữa trận chiến đó, nhưng họ vẫn không ngờ
nó lại căng đến thế này. Shiori hối hận vì cô ấy chấp nhận mệnh lệnh đó từ
HQ.
Shiori
ngăn Reina đang chuẩn bị đi cùng cô.
“Cô chủ,
xin hãy đợi ở ngoài hành lang. Đây không phải là nơi để cô bước vào… ”
Reina
nhăn mặt đáp lại.
“Tôi-tôi
không sao. Tôi có thể giải quyết việc này ”.
“Tôi
tin rằng cô chủ không cần phải quá thúc ép bản thân. Tôi là người đã chấp
nhận công việc đó từ HQ, nên cô hãy đợi ở hành lang.”
"Không
sao đâu. Tôi cũng sẽ giúp. Vì tôi cũng đã nhận yêu cầu này, có thể từ
giờ trở đi, tôi có thể gặp loại nhiệm vụ này thường xuyên. Vì vậy, tôi
cũng nên làm quen với nó khi tôi có cơ hội."
Reina
vẫn sợ hãi khi cô cố nặn ra một nụ cười bước tới nhìn vào cái lỗ đó. Tất
cả đống thịt phủ trên mặt đất từ Bọ cạp Yarata đã chết rất tanh tưởi khi nó Reina
bước lên chúng. Nhưng cô ấy không lùi bước và tiếp tục tiến về phía trước.
Reina
và Shiori tiến sâu hơn trong khi lắp đặt đèn chiếu sáng. Có cả thịt của con
bọ cạp dính trên các bức tường của đường hầm. Mỗi khi bước một bước, họ có
thể cảm nhận được lớp thịt mềm nhũn trên sàn.
Sau khi
Akira nhặt tất cả băng đạn của mình xong, cậu nhìn vào hành lang. Nó chứa
đầy xác bọ cạp Yarata, cho thấy cuộc chiến khốc liệt của Reina và Shiori khi
bảo vệ nơi này. Mặc dù có những xác chết nằm rải rác, nhưng khu vực xung
quanh cậu hoàn toàn không có cái xác nào.
Reina
và Shiori không có loại đạn cực mạnh như Akira, nên hơn một nửa số bọ cạp mà họ
giết vẫn giữ nguyên hình dạng của chúng. Hành lang khá rộng, không giống
như một cái lỗ hẹp, họ không thể ngẫu nhiên bắn vào đám con bọ cạp này như
những gì Akira làm.
Khung
cảnh trong hành lang đó là bằng chứng cho kỹ năng của Reina và
Shiori. Akira hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy nó. Mặc dù cậu không thể
đưa ra phán đoán chính xác về kỹ năng của họ từ cảnh đó, nhưng ít nhất cậu biết
rằng họ rất tuyệt vời.
Alpha
giải thích cho Akira những gì cậu đang nhìn thấy.
[Không
có nhiều dấu vết của thịt hay máu bắn trên tường và sàn. Nó cho thấy rằng
họ không chỉ bắn ngẫu nhiên vào đám con bọ cạp, họ đã nhắm đúng và bắn vào điểm
yếu của chúng. Có vẻ như họ khá giỏi.]
[Tôi
có thể làm như vậy không?]
[Hoàn
toàn có thể được miễn là có sự hỗ trợ của tôi. Cậu thậm chí có thể thoải
mái đi xung quanh khi chỉ mang súng
trường AAH mà không có đạn xuyên giáp chỉ
với sự hỗ trợ của tôi.]
[Tóm
lại là tôi không thể tự làm điều đó, huh, nếu tôi làm vậy, điều đó chỉ có nghĩa
là cô sẽ kiểm soát cả hai tay của tôi, và tôi chắc chắn rằng nó sẽ khiến cả hai
cánh tay của tôi bị gãy, phải không?]
[Tôi
rất vui vì cậu là một cậu bé thông minh. Việc cậu có thể đánh giá chính
xác năng lực của bản thân là điều đáng mừng. Đúng, nó có thể làm gãy cả
hai tay của cậu, nhưng ít nhất nó sẽ cứu được sống cậu. Nhưng đừng lo
lắng, không phải đén mức cánh tay sẽ bị xé ra khỏi cơ thể đâu. Nó sẽ chỉ
gây ra một số vết rách và cậu có thể phục hồi bằng thuốc thôi.]
Akira
thở dài.
[… Đúng
như tôi nghĩ, còn quá sớm để tôi thực hiện yêu cầu này. Đây là một sai
lầm.]
Akira
thực sự đang hỏi liệu cậu có thể làm giống như Shiori hay Reina không. Về
cơ bản, cậu đang so sánh mình với họ. Nhưng Alpha đã trả lời lại trong
tình huống cậu phải đối mặt với tất cả những con bọ cạp mà các cô gái đối mặt
một mình. Vì vậy, cậu đang hiểu sai câu trả lời của Alpha.
Tất
nhiên Alpha biết điều đó.
Không
lâu sau đó, quân tiếp viện được chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng đến. Đó là nhóm
còn lại của các Thợ săn ở điểm phòng thủ 14 và một số Thợ săn ở điểm phòng thủ
15.
Khi
Akira nhìn thấy Katsuya, cậu quay sang Shiori và nói.
“Mặc dù
điều này hơi khác một chút so với những gì chúng ta đã thỏa thuận, liệu có ổn
không nếu tôi kết thúc yêu cầu của cô bây giờ?”
Yêu cầu
mà Akira chấp nhận từ Shiori là hỗ trợ Reina cho đến khi họ quay trở lại điểm
phòng thủ. Nhưng hiện tại bọn họ cũng ít nhiều giống như đã trở về.
“Tất
nhiên, cảm ơn cậu đã làm việc chăm chỉ.”
Shiori
nhẹ nhàng cúi chào Akira. Akira cũng nhẹ nhàng cúi chào Shiori và rời nhóm
khi các cô trở lại nhóm Katsuya.
Katsuya
và các Thợ săn khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra đang tỏ vẻ khó
hiểu. Nhìn Akira bước đi, Reina hơi thất vọng. Shiori nhận thấy điều
đó nhưng cô cảm thấy như thế sẽ chỉ gây ra rắc rối không cần thiết nếu cô ấy
hỏi cô ấy lý do, vì vậy cô ấy quyết định lờ đi.
Cuối
cùng thì Shiori cũng nhẹ nhõm.
Lúc
nãy thực sự nguy hiểm nhưng mình đoán bây giờ ổn rồi. Mình chỉ cần cảnh
báo cô chủ đừng rời khỏi nhóm của Katsuya lần nữa… Hơn nữa, vì Katsuya-sama là
trưởng nhóm, cậu ấy nên ngăn cản cô chủ một cách hợp lý… À, chết thật, mình
đang trút giận vào người khác rồi, chính mình mới là người nên ngăn cản Cô chủ một
cách hợp lý. Đúng vậy, mình nên đánh giá đúng hành động của mình hơn là đổ
lỗi cho người khác.
Shiori
suy nghĩ lại về hành động của mình một lần nữa.
Akira
và các Thợ săn khác đã canh chừng nơi đó không lâu trước khi có thêm quân tiếp
viện đến. Đó là đội thám hiểm và đội tiêu diệt. Nơi này đã trở thành
một điểm phòng thủ và chuỗi mệnh lệnh được chuyển đến cho các thủ lĩnh từ cả
hai đội và Bộ Chỉ huy.
Khu vực
này đột nhiên trở nên bận rộn với các Thợ săn khi đội thám hiểm và đội tiêu
diệt đang chuẩn bị tinh thần để khám phá cái lỗ.
Akira
được yêu cầu phải dọn sạch những con bọ cạp chết xung quanh khu vực, vì những cái
xác đó đang cản trở các Thợ săn. Chưa kể một số bọ cạp mới có thể ẩn mình
giữa các cái xác.
Nhưng
không phải mang những con bọ cạp đó lên mặt đất, những cái xác này được tập
trung ở một nơi an toàn trong thành phố dưới lòng đất.
Akira
đang mang từng con bọ cạp một, những con bọ cạp khá nhẹ so với kích thước của
chúng.
[Những
con bọ cạp này nhẹ hơn tôi nghĩ, có phải do bộ đồ tăng cường không?]
Akira
nghĩ rằng Alpha đã tăng lượng điện tiêu thụ của bộ đồ tăng cường trong khi cậu
đang mang bọ cạp. Nhưng Alpha lắc đầu và phủ nhận.
[Không,
chúng thực sự khá nhẹ. Chúng sẽ nhẹ hơn nữa qua thời gian.]
[Thật
kỳ lạ, tại sao vậy?]
[Có
nhiều giả thuyết khác nhau, nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào. Hãy cứ
coi nó là hiển nhiên và đừng suy nghĩ quá nhiều về nó. Một trong những giả
thuyết nói rằng các máy nano của thế giới cũ đã đẩy nhanh quá trình phân hủy
của chúng. Một số giả thuyết thậm chí còn nói rằng nó có liên quan đến màn
sương không màu. Nghĩ lại thì, mặc dù Thợ săn thường xuyên giết rất nhiều
quái vật, cậu không tìm thấy nhiều xác quái vật trong tàn tích phải
không? Với số lượng quái vật mà các Thợ săn giết mỗi ngày, thỉnh thoảng
tìm thấy một số xác chết thối rữa là chuyện bình thường, phải không?]
[Bây
giờ cô đề cập đến nó, kỳ lạ thật. Đôi khi tôi tìm thấy bộ xương ngườinhưng
tôi không tìm thấy cái xác đang thối rữa nào cả. Tôi hiểu rồi, chúng bị
phân hủy với tốc độ nhanh, huh… Chờ đã, vậy còn cái xác Greedy Crocodile mà
chúng ta đã tìm thấy cách đây không lâu thì sao?]
[Lớp da
bên ngoài không bị phân hủy, nên nó có thể trống rỗng bên dưới lớp
da. Hoặc có thể da của nó có loại chức năng bảo quản khiến nó phân hủy
chậm hơn. Các loài quái vật khác nhau phân hủy với tốc độ khác
nhau. Chưa kể vị trí cũng ảnh hưởng đến tốc độ phân hủy. Nhưng một
lần nữa, như tôi đã nói, có rất nhiều giả thuyết. Chà, thành phố dưới lòng
đất này về cơ bản cũng là lãnh thổ của thế giới cũ, vì vậy mật độ máy nano làm
sạch có thể cao hơn bình thường ở dưới đây. Đó cũng có thể là lý do tại
sao nơi này rất sạch sẽ mặc dù nó là một tổ khổng lồ của những con quái
vật. Nếu những con quái vật này tạo ra một mùi hôi thối, thì thành phố
dưới lòng đất này vốn sẽ hôi thối theo, phải không?]
[Cô nói
đúng… Chà, thật tốt khi nơi này được giữ sạch sẽ. Chỉ là tôi tò mò về nó, cô
biết đấy.]
Có rất
nhiều điều kỳ lạ ở quận đông. Hầu hết người dân ở quận đông đều đổ lỗi cho
công nghệ thế giới cũ gây ra những điều kỳ lạ đó. Và đúng là phần lớn là
do công nghệ của thế giới cũ. Dù tốt hay xấu, Akira và những người khác ở
khu phía đông cũng đã quen với điều đó.
Nhưng
nếu nhìn nó từ một góc độ khác, nó có nghĩa là có rất nhiều di tích thế giới cũ
ở quận phía đông. Những di tích này chứa đựng kiến thức và công nghệ có
thể gây ra thiệt hại và hỗn loạn không thể phục hồi hoặc thậm chí có thể hủy
diệt thế giới nếu chúng bị sử dụng sai mục đích. Những người còn sống ở
thời đại trước không thể chống lại sự tàn phá mà những di tích này mang lại và
trở thành những tàn tích. Có thể nghĩ rằng nền văn minh của thời đại này
cũng sẽ bị xóa sổ và trở thành một với đống đổ nát nếu công nghệ thế giới cũ
được quản lý sai.
Khi
tiếp tục nói chuyện với Alpha về những điều kỳ lạ ở quận phía đông trong khi
dọn dẹp lũ quái vật, Akira nghĩ rằng đống thịt mà cậu vừa tạo ra cũng sẽ không tồn
tại được lâu vì nó sẽ nhanh chóng bị phân hủy thành các hạt bụi và biến mất.
Sau khi
hoàn thành công việc của mình, Akira lấy ra đạn dự trữ của mình để xác nhận xem
còn lại bao nhiêu băng đạn.
Akira
cau mày khi thấy rằng mình không còn nhiều đạn dự trữ. Cậu sẽ không thể
chiến đấu với một bầy quái vật khác với lượng đạn dự trữ như bây giờ. Cậu
sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ chạy nếu gặp phải một bầy
khác. Cậu sẽ phải để Alpha tiếp quản bộ đồ tăng cường của mình để giúp cậu
chạy trốn, tất nhiên, điều này sẽ khiến cậu phải trải qua cơn đau dữ dội ở hai
chân.
Nhưng
đó chỉ là một nửa lý do khiến cậu cau mày.
Thiết
bị đầu cuối cho thuê của Akira đột nhiên vang lên, đó là từ Sở chỉ
huy. Akira do dự một chút khi anh trả lời cuộc gọi.
“… Đây
là số 27”
“Đây là
HQ. Chúng tôi đã hoàn thành việc kiểm tra hồ sơ chiến đấu của cậu. Chúng
tôi có một số câu hỏi liên quan đến chuyện này."
“Tôi sẽ
không trả tiền cho số đạn?! Tôi sẽ không trả đâu…!!”
Akira
nhanh chóng nói điều đó trước. Cậu tuyệt vọng hét vào thiết bị đầu
cuối của mình.
Akira
đã sử dụng rất nhiều đạn đặc biệt của súng trường chống vật liệu CWH để tieu
diệt bọ cạp. Thậm chí có thể nói rằng cậu đã lãng phí nhiều đạn hơn mức
cần thiết và bản thân Akira cũng biết điều đó.
Sẽ
không có gì lạ nếu Akira bị HQ yêu cầu thanh toán số đạn mà cậu đã lãng phí
bằng tiền của mình, nhưng thật không may, cậu không có khả năng thanh toán
chúng.
Các
nhân viên HQ hiểu Akira đang lo lắng về điều gì, anh cười khúc khích và nói.
“Đừng
lo lắng về điều đó. Người yêu cầu sẽ trả tiền cho những viên đạn đó. Ngay
cả khi họ nghĩ rằng số lượng đạn cậu sử dụng không phù hợp với kết quả, họ chỉ
hủy bỏ hợp đồng và giảm phần thưởng của cậu thôi ”.
Akira
thở phào nhẹ nhõm. Cậu trấn tĩnh lại và hỏi lại.
"Tôi
hiểu rồi, vậy anh muốn hỏi tôi điều gì?"
“Không
có trạm chuyển tiếp thông tin xung quanh nơi cậu đã tiêu diệt những con bọ cạp đó,
nên chúng tôi không thể tính toán chính xác số lượng quái vật mà cậu đã tiêu
diệt. Và vì vậy chúng tôi sẽ tính toán phần thưởng cho cậu dựa trên số
lượng gần đúng mà cậu đã giết. Cậu có bất kỳ yêu cầu nào về cách chúng tôi
tính toán phần thưởng không? "
"Miễn
là không là ‘0’ thì anh có thể sử dụng bất kỳ phép tính nào anh muốn cho phần
thưởng và xin hãy chia đều cho 3 người."
“… Câu
có chắc là ổn với điều đó không?”
Akira nghĩ
cậu không nói bất cứ điều gì kỳ quặc. Cậu bối rối khi HQ hỏi như vậy và
hỏi HQ.
"Tôi
có nói gì lạ à?"
Nhân
viên HQ ngạc nhiên đến mức im lặng một lúc, rồi đáp lại.
“…
Không, không có vấn đề gì. Chỉ là hầu hết các Thợ săn thường phàn nàn rằng
lẽ ra họ phải nhận được nhiều phần thưởng hơn vào lúc họ nhìn thấy phần thưởng
được chuyển đến trong thiết bị đầu cuối. Đó là lý do tại sao tôi chỉ muốn
chắc chắn thôi. Vậy để tôi nói kết lại, chúng tôi sẽ làm tính toán và phần
thưởng sẽ chia đều cho 3 người, đúng không? Tôi đã nhận được xác nhận từ cuộc trò chuyện này, vì vậy đừng phàn nàn lúc đó, được chứ? ”
Nói
xong, nhân viên HQ đó kết thúc cuộc gọi.
********************
Mọi người đọc xong nhớ bình luận để mình có động lực dịch tiếp nha!!!!
4 nhận xét:
Thank for chapter
Thank for chapter
Tuyệt vời :D
Rất hay trans
Đăng nhận xét