Sheryl đang làm việc trong phòng riêng thì đột nhiên
có một cuộc gọi đến thiết bị đầu cuối thông tin của cô.
Khi cô ấy nghe thấy nhạc chuông cụ thể đó, cô nhanh
chóng nắm lấy thiết bị đầu cuối thông tin của mình và bắt máy nhanh nhất có thể
như thể cô đang cố không bắt người gọi phải đợi.
"Sheryl đây ạ."
"Akira đây, bây giờ em có chút thời gian
không?"
"Tất nhiên rồi. Bất kể là sáng sớm hay nửa
đêm, xin cứ thoải mái gọi cho em bất cứ lúc nào.”
Sheryl đáp lại với một nụ cười thật tươi và một tinh
thần phấn chấn. Akira rõ ràng là bất ngờ vì điều đó.
"Tôi hiểu rồi."
"Vâng. Không cần phải ngần ngại. Vậy em
có thể giúp gì anh ạ?"
Chỉ cần Akira nói rằng cậu chỉ muốn nghe giọng của cô,
Sheryl sẽ lập tức lên chín tầng mây ngay, nhưng cô biết rõ điều đó là không
thể. Đó chẳng qua là một giấc mộng viển vông, và đúng như dự đoán, Akira
đã không gọi cho cô chỉ vì cậu muốn nghe giọng của cô.
“Chà, nếu là tôi đề nghị hộ tống một số thành viên
trong băng của em đến Tàn tích Khu dân cư Higaraka. Ý em sẽ thế nào?"
Sheryl cố xử lý lời mời bất ngờ đó từ Akira trong đầu. Cô
cố nghĩ xem có ẩn ý gì khác hay bất kỳ tín hiệu ẩn nào đằng sau lời nói của
Akira không, và nếu có, thì cô nên phản ứng như thế nào trong tình huống này. Nếu
đó là một yêu cầu hoặc một mệnh lệnh, thì Sheryl sẽ phải trả lời lại bằng một
câu đồng ý. Nhưng đó là một lời đề nghị.
“Nếu không cần trả lời liền, em có thể hỏi anh chi
tiết có được không ạ?”
“Chà, ngay cả khi em nói vậy, nó như là những gì em
vừa nghe thôi… Ahhh, em không muốn đi cũng được. Nếu em không muốn đi chút
nào, tôi cũng không muốn ép em. Rốt cuộc, mặc dù tôi sẽ hộ tống em, chúng ta
vẫn sẽ đi đến vùng đất hoang nguy hiểm. Nên không phải là tôi sẽ ép buộc em
hay gì đâu… ”
“À, đó không phải là ý của em…”
Sheryl sau đó đã hỏi Akira rất nhiều câu hỏi và cuối
cùng cũng hiểu ra sự việc. Tóm lại, đó chỉ là một lời đề nghị từ Akira để
khám phá Tàn tích Khu dân cư Higaraka.
Akira đã lên kế hoạch đưa và hộ tống một số đứa nhóc
từ băng của Sheryl đến Tàn tích Khu dân cư Higaraka để thu thập các di vật ở
đó. Chắc hẳn vẫn còn rất nhiều di vật có giá trị cho Sheryl và các thành
viên trong băng của cô trong tàn tích đó. Nếu chúng có thể mang những di
vật đó về, chúng sẽ kiếm được kha khá tiền.
Mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng đó là một lời đề nghị
rất hấp dẫn dành cho Sheryl. Vì vậy, cuối cùng cô ấy đã quyết định nhận
lời đề nghị đó.
"Em hiểu rồi. Nếu đúng như vậy, thì em sẽ
chấp nhận lời đề nghị đó nếu nó thực sự ổn với anh, Akira. ”
Akira có vẻ hơi ngạc nhiên trả lời.
"Em có chắc không? Mặc dù tôi sẽ là người hộ
tống cho em, nhưng đó vẫn là vùng đất hoang. Nó rất nguy hiểm, em biết
không? ”
“Em nghĩ rằng lợi ích lớn hơn nguy cơ nhiều. Chưa
kể loại đề nghị này là một cơ hội hiếm hoi và chúng em cũng cần tiền. Nên em
không thể bỏ qua một cơ hội kiếm tiền hiếm có như vậy được”.
“… Tôi hiểu rồi, em nói đúng. Thôi được."
Sheryl nhận thấy rằng có một sự thay đổi hơi kỳ lạ
trong ngữ điệu của Akira. Băng nhóm của cô cần tiền, vì vậy cô quyết định
đi đến vùng đất hoang mặc dù cô biết trước những nguy hiểm. Mặc dù Akira
cảm thấy có một lý do khác khiến Sheryl quyết định chấp nhận lời đề nghị của mình,
nhưng cậu quyết định không hỏi thêm.
Sau khi Sheryl xác nhận sẽ gặp khi nào và ở đâu, cũng
như số lượng người mà cô ấy sẽ mang theo, cô cảm ơn Akira.
“… Vậy thì, nhờ enh chăm sóc chúng em ngày hôm đó. Rất
cảm ơn anh đã cho chúng em cơ hội quý giá này”.
“Tôi là người đưa ra lời đề nghị mà, nên không cần
phải biết ơn điều đó. Vậy thì, gặp sau.”
"Gặp anh sau."
Akira ngắt cuộc gọi. Ngay sau đó, vẻ mặt vui vẻ
của Sheryl lập tức trở nên nghiêm túc. Sau đó, cô tự hỏi bản thân câu hỏi
mà cô đã gạt sang một bên lúc nãy, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn không thể trả lời
câu hỏi đó.
Vậy rốt cuộc,
chính xác thì tại sao Akira lại đưa cho mình lời đề nghị này? Có kiểu lợi
nhuận nào mà anh ấy có thể nhận được khi chúng ta chấp nhận lời đề nghị này
không? Mình chẳng hiểu gì cả…
Cho dù Sheryl có cố gắng suy nghĩ như thế nào đi chăng
nữa, cô vẫn luôn đưa ra một kết luận giống nhau, lời đề nghị này đơn giản là sẽ
gây lỗ cho Akira. Việc hộ tống Sheryl và băng của cô đến đống đổ nát đó mà
không chấp nhận bất kỳ khoản thanh toán nào sẽ khiến cậu bị tổn thất lớn ngay
từ đầu. Đối với những Thợ săn như Akira, những người có thể trả 10.000.000
Aurum như thể chẳng là gì, thậm chí chỉ cần ở nhà cả ngày không làm gì thì họ
cũng phải tiêu nhiều tiền hơn những gì Sheryl và băng của cô có thể chi
trả. Vì vậy, những Thợ săn đó sẽ chỉ chấp nhận một yêu cầu khi bắt bọn trẻ
khu ổ chuột, những người không biết gì về vùng đất hoang, trả một số tiền
thưởng khổng lồ.
Một Thợ săn ở cấp độ tương tự như Akira hẳn đã khám
phá Tàn tích Khu dân cư Higaraka trước đây. Và bất kỳ di vật nào còn lại
trong tàn tích đó sẽ là những thứ không đáng để cậu cất công. Ngay cả khi cậu
mang theo càng nhiều di vật càng tốt từ nơi đó với sự giúp đỡ của băng của cô,
và ngay cả khi Akira có thể bán những di vật đó với giá tốt, thì số tiền đó
thậm chí sẽ không đủ để trả cho một Thợ săn như cậu để hộ tống bọn trẻ.
… Đó có phải
là một kiểu đào tạo nào đó không? Hoặc có thể là một đợt thử nghiệm? anh ấy
định xem chúng ta hữu ích như thế nào trong trường hợp anh ấy cần sự giúp đỡ
của chúng ta trong vùng đất hoang à? Nhưng nếu đúng như vậy, anh ấy chỉ cần
nói thẳng với mình thôi mà, phải không…? Mình thực sự chẳng biết Akira
đang nghĩ gì.
Ngay cả sau đó, Sheryl vẫn dành một khoảng thời gian
để tìm ra lý do đằng sau lời đề nghị của Akira. Nhưng cuối cùng, cô không
thể đưa ra bất kỳ dự đoán chính xác nào. Đó là bởi vì cô ấy thực sự nhận
ra, mặc dù mơ hồ, lý do thực sự đằng sau lời đề nghị đó khi đang trò chuyện với
Akira.
Mặc dù Akira không nói rõ rằng cô đừng hỏi cậu câu hỏi
đó, nhưng điều đó cũng đủ để ngăn Sheryl đào sâu thêm nữa.
Nó phải như cô có thể làm bất cứ điều gì với những
điều mà cô không hiểu. Nhưng đó đúng là một lời đề nghị hấp dẫn dành cho
Sheryl. Vì vậy, cô nghĩ rằng mình phải cố gắng hết sức để tận dụng hết cơ
hội này.
Sheryl sau đó quyết định gạt bỏ mọi câu hỏi của cô
sang một bên và chuyển sang quyết định xem mình sẽ đưa ai cùng mình đến khu tàn
tích Higaraka.
- * - * - * -
Cuối cùng, cái ngày mà Akira hộ tống Sheryl và lính
của cô đến Tàn tích Khu dân cư Higaraka để thu thập di vật cũng đã
đến. Sheryl đưa thành viên của cô đến điểm hẹn nằm ở biên giới giữa thành
phố ổ chuột và khu đất hoang, họ đã đợi Akira ở đó.
Khi thời gian gặp mặt đến gần hơn, tất cả những đứa
trẻ mà Sheryl mang theo đến vùng đất hoang bắt đầu có cảm xúc lẫn lộn.
Sheryl trông rất phấn khích khi nghĩ về những kế hoạch
trong ngày với một nụ cười thật tươi.
Chúng ta nên
làm gì với những di vật mà chúng ta sẽ thu thập? Mình có nên tìm nơi nào
đó để bán chúng không? Hay là nên tự mở quầy để bán chúng? Dù gì mình
cũng không nghĩ rằng ta sẽ tìm thấy bất kỳ di vật nào mà Katsuragi-san sẽ mua
trong tàn tích đó, mình cần phải tìm một cách khác để đổi chúng thành
tiền. Ngay cả khi ta gặp may và tìm thấy một số di vật đắt tiền, thì không
có nghĩa là mình có thể giữ tiền mà không chia sẻ chúng với Akira. Mình
cần phải tìm cách đổi những di vật đó để có lời ngay cả khi chỉ tìm được những
di vật rẻ tiền ở đó…
Sheryl chủ yếu nghĩ về những gì cô ấy nên làm sau khi
trở về từ tàn tích. Cô không lo lắng về việc đi ra ngoài vùng đất hoang
nguy hiểm hay khám phá những tàn tích nguy hiểm của thế giới cũ. Đó là bởi
vì cô ấy chỉ đơn giản là hạnh phúc khi có thể đi chơi với Akira ngay cả đó là
một vùng đất hoang.
Trái ngược với điều đó, biểu hiện của Erio đầy sợ hãi
và lo lắng.
Không phải
Sheryl điều mình đi thu thập di vật vì hồi đó mình thấy cô ấy khỏa thân, đúng
không nhỉ? Giả định của mình là không sai, phải không? Nó không giống
kiểu cô ấy kêu mình đi chết đi, phải không nhỉ? Ai đó nói cho tôi biết là
tôi đúng đi!!!
Là một trong những đứa trẻ được trang bị vũ khí từ
băng của Sheryl, Erio đã mang theo một khẩu súng. Nhưng đó chỉ là một khẩu
súng ngắn rẻ tiền mua từ Katsuragi-san và cậu cũng không có nhiều đạn dự
trữ. Nó không phải là vũ khí mà mọi người thường sử dụng để chiến đấu
chống lại quái vật.
Erio suýt bị giết ở bãi đất hoang trước đây. Vì
vậy, cậu thực sự không muốn đi ra ngoài đất hoang một lần nữa nếu có thể, mặt
khác, cậu không thể làm trái lệnh của trùm băng đảng. Cũng như vì lợi ích
của bạn gái mình, Alicia, cậu không thể nào làm trái lệnh của Sheryl và bị đuổi
khỏi băng.
Ngay cả khi Akira nói rằng cậu ấy sẽ hộ tống, Erio
không biết Akira sẽ bảo vệ các thành viên của băng đến đâu. Nhưng có một
điều chắc chắn là Akira sẽ ưu tiên bảo vệ Sheryl hơn cậu. Vì vậy khi có
chuyện, cậu sẽ phải tự mình giải quyết. Nhưng một lần nữa, khi tình hình
thậm chí đã đến mức đó, thì cậu đã rơi vào tình trạng không thể làm gì được nữa
rồi.
Erio không thể giải quyết những lo lắng của
mình. Vì lợi ích của bạn gái mình, Alicia, cậu quyết tâm ra ngoài và thề
sẽ sống sót trở về. Vì vậy, cậu quyết định xua đi nỗi sợ hãi khi đến vùng
đất hoang bằng cách tự nhủ rằng sẽ ổn nếu có Akira hộ tống.
Nasha nhìn quanh và kiểm tra xem những đứa trẻ khác
đang làm gì. Người duy nhất cảm thấy thoải mái trong tình huống đó là
Sheryl. Mặc dù mỗi đứa trẻ đều thể hiện một mức độ lo lắng khác nhau,
nhưng rõ ràng là tất cả chúng đều lo lắng. Bỏ Sheryl sang một bên, không
ai đến nơi đó chỉ vì muốn.
Mặc dù mình
biết họ sẽ đẩy những công việc mà họ không muốn làm cho mình vì mình là thành
viên mới, gửi mình đến tàn tích của thế giới cũ để thu thập di tích. Nhưng
lại nữa, cái quái gì đang xảy ra vậy? Ngay cả cô chủ và các sĩ quan cấp
cao của băng cũng ở đây. Mình chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với băng
đảng này cả, ít nhất thì mình cần thu thập thêm thông tin trước khi liên lạc
với Alna…
Có rất nhiều điều kỳ lạ về băng đảng của Sheryl, nhưng
dù vậy, đó cũng là một băng nhóm đủ tốt để Nasha đặt hy vọng vào. Cô nghĩ
rằng mình phải làm vui lòng Sheryl để giúp Alna gia nhập băng nhóm này dễ dàng
hơn. Đó là lý do tại sao cô ấy quyết tâm đến.
Akira đến đó bằng xe sớm hơn một chút so với giờ gặp. Sau
đó, cậu chào hỏi đơn giản với băng của Sheryl trước khi đi đến Tàn tích Khu dân
cư Higaraka.
Cậu gắn một chiếc xe kéo phía sau xe mình và đang ngồi
trên ghế lái. Sheryl ngồi cạnh cậu, trong khi những đứa trẻ còn lại đều
ngồi trên chiếc xe kéo đó.
Dù hàng ghế sau trống nhưng Akira không cho ai ngồi
vào đó. Đó là bởi vì nó cản trở cậu khi sử dụng súng trường chống vật liệu
CWH hoặc minigun DVTS được gắn trên xe. Có người định ngồi đó nhưng Akira
đã đuổi ra xe hàng.
Akira đã mua chiếc xe đẩy đó sau khi thấy nó hữu ích
như thế nào trong chuyến khám phá tàn tích cùng Elena và Sara. Vì dự định
sẽ chở rất nhiều di vật trong tương lai nên cậu quyết định mua một chiếc
lớn. Do đó, vẫn còn rất nhiều chỗ trống ngay cả khi tất cả những đứa trẻ
trong băng của Sheryl đã lên chiếc xe đó. Nhưng dù thế, ngồi trong chiếc
xe đẩy đó chẳng thấy thoải mái chút nào.
Một cậu nhóc tên là Sebla đang ngồi cạnh Nasha, lên
tiếng phàn nàn.
“Nghiêm túc mà nói, nó không để ai khác ngồi đó ngoài cô
chủ Sheryl à. Nó nói xe kéo là đủ cho chúng ta à? Chết tiệt, thằng chó
đó phất lên mặc dù nó chỉ là một đứa trẻ khu ổ chuột khác như chúng ta cách đây
không lâu.”
Akira không giải thích bất cứ điều gì khi đẩy những
đứa nhóc khác vào xe kéo, đó là lý do tại sao Sebla giải thích lệnh của cậu là
một sự đối xử miệt thị để cho chúng thấy sự khác biệt về vị trí của họ.
"Nói xem, cậu có biết cậu Akira đó không?"
Khi Nasha hỏi cậu điều đó, vẻ mặt khó chịu của Sebla
dịu đi. Đó là vì cậu nhận ra cô là thành viên mới chưa biết nhiều về
Akira. Nên tóm lại, cô ấy là người có thể cùng cậu nói xấu Akira.
Sebla trả lời lại như thể cậu tìm thấy một nơi để trút
bỏ sự bất bình của mình.
“Chà, không phải tôi quen biết nó hay gì, nhưng tôi đã
gặp nó trong những ngày nó còn sống trong con hẻm sau thành phố ổ
chuột. Vì nó sống gần chỗ tôi ở nên thỉnh thoảng tôi gặp nó khi nó đến nơi
phân phối thực phẩm. Nên tôi phần nào nhớ được khuôn mặt của nó ”.
"Cậu ấy đã đến nơi phân phối thực phẩm mặc dù cậu
ấy là một Thợ săn à?"
“Nó mới bắt đầu làm Thợ săn gần đây. Cho đến thời
điểm đó, nó ít nhiều giống với chúng ta. Tôi cá rằng nó vừa tìm thấy một
số di vật đắt tiền do may mắn, cho phép nó có được thiết bị tốt và gần đây nó
đang làm tốt lại nhờ vào may mắn nữa. ”
"Là vậy sao? Tôi nghe nói rằng cậu ấy là một
Thợ săn rất mạnh… ”
“Tôi chắc chắn đó chỉ là một trò bịp thôi. Nó chỉ
gặp may và có được cho mình một vũ khí lợi hại. Bất cứ ai cũng có thể trở
nên mạnh mẽ nếu họ có một vũ khí lợi hại. Ngay cả đối với vụ việc xảy ra
với băng đảng của Shijima, tôi chắc chắn rằng nó chỉ dùng súng của mình để đe
dọa thuộc hạ Shijima cử đến đây. Nói một cách nghiêm túc, cô thấy nó trông
có mạnh mẽ như vậy khi không có súng không? ”
Nasha nhìn Akira lần nữa và cố gắng xác nhận lại điều
đó. Đúng là Akira trông mạnh mẽ khi mang theo vũ khí, nhưng khi cô tưởng
tượng ra cảnh cậu không có những khẩu súng đó, trông cậu chẳng mạnh chút nào.
“… Như cậu nói, đó là sự thật.”
"Đúng không?"
Sebla mỉm cười, nhưng khuôn mặt cậu nhanh chóng trở
lại vẻ khó chịu.
Sebla nhìn Akira và tất cả các thiết bị của cậu
ấy. Một bộ quần đồ tăng cường để nâng cao sức mạnh thể chất, một chiếc xe
trông mạnh mẽ để khám phá vùng đất hoang, súng trường chống vật liệu CWH và
súng mini DVTS trông mạnh mẽ, và cuối cùng là 2.000.000 Aurum mỗi hộp thuốc bên
trong ba lô trên ghế sau của xe cậu ta. Chúng đều là những thiết bị hỗ trợ
Akira.
Cậu nhìn những vũ khí đó khiến Akira tỏ ra mạnh mẽ,
những trang bị khiến người khác phải ghen tị và đố kỵ.
“… Khỉ thật. Mình cần bao nhiêu tiền để có được
những khẩu súng đó chứ? Giá mà mình cũng có thể lấy được chúng, mình sẽ có
thể trở thành một Thợ săn mạnh mẽ giống như nó. Nếu như vậy, thì cô chủ
cũng sẽ chiều chuộng mình và mình sẽ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với cơ
thể của cô ấy… Khỉ thật, mình cá là nó đã làm đủ mọi chuyện với cô chủ. Rốt cuộc thì nó cũng đã tắm với cô
ấy vào ngày hôm trước. Mình vẫn nhớ những kẻ đã bị đuổi khỏi băng đảng chỉ
vì họ nhìn trộm khi Sheryl đang tắm. Tại sao nó lại đặc biệt như thế mặc
dù nó chỉ may mắn một chút thôi… ”
Những lời phàn nàn của Sebla bằng cách nào đó nghe như
thể cậu đang niệm một lời nguyền, có thể dễ hiểu là hướng tới Akira và Sheryl.
…tiếc thật, mình
hỏi nhầm người rồi.
Nasha từ từ rời khỏi Sebla khi cậu không quan
sát. Dù gì cô cũng không muốn vướng vào rắc rối.
Akira đang lái xe chậm rãi để không làm rung xe quá
nhiều. Cậu cũng chọn một con đường bằng phẳng đến Tàn tích Khu dân cư
Higaraka để giảm rung lắc. Nhưng vì thế, mất nhiều thời gian đi đến tàn
tích đó hơn bình thường, điều này dĩ nhiên làm tăng khả năng gặp phải quái vật
trên đường.
Trong khi lái xe, Akira liên tục kiểm tra dữ liệu trên
kính bảo hộ của mình. Bất ngờ cậu bật chức năng lái tự động của thiết bị
điều khiển phương tiện và chĩa súng ra ngoài xe.
"Akira?"
"Có một con quái vật."
Akira nhanh chóng trả lời Sheryl đang ngồi trên ghế trợ
lái.
Sheryl nhanh chóng quay về hướng mà Akira đang nhắm
đến, nhưng cô không thể nhìn thấy bất kỳ con quái vật nào.
"Uhhmm, chính xác thì con quái vật này ở
đâu?"
“Hãy sử dụng ống nhòm đó. Nó được tích hợp với
thiết bị thu thập thông tin của tôi, nên em sẽ có thể dễ dàng phát hiện ra con
quái vật. "
Sheryl lấy chiếc ống nhòm đang nằm gần cô và cố gắng
tìm kiếm con quái vật. Cô ấy theo dõi chỉ số được hiển thị trong thị lực
nâng cao của mình để xem tín hiệu đang đến ở đâu. Nhờ chức năng điều chỉnh
tự động của ống nhòm đó, hoạt động song song với thiết bị thu thập thông tin
của Akira, cô có thể nhanh chóng tìm ra con quái vật mà Akira đã đề cập.
Cô có thể nhìn thấy một con quái vật ăn thịt lớn đang
chạy về phía xe của Akira với tốc độ không phù hợp với kích thước của
nó. Khi nhìn thấy đôi chân to lớn nâng đỡ cơ thể quá cỡ của con quái vật
đó đang đạp xuống đất, bằng cách nào đó cô có thể nghe thấy âm thanh dập dềnh
của nó mà lẽ ra cô không thể nghe thấy từ khoảng cách như vậy.
Akira bắt đầu bắn vào con quái vật đó bằng khẩu súng
trường tấn công AAH của mình. Nhưng không có phát nào trúng đích.
Anh ta tiếp tục bắn vào con quái vật đó mặc dù cậu
không thể bắn trúng bất kỳ phát súng nào. Con quái vật đó cuối cùng đã đến
gần xe của Akira.
Những đứa trẻ trong xe đẩy chú ý đến con quái vật khi
chúng nghe thấy tiếng súng. Chúng nhanh chóng thò đầu ra khỏi xe để tìm
con quái vật. Vì con quái vật đó đang lao khỏi đám bụi mà chạy về phía
chiếc xe, chúng có thể dễ dàng tìm thấy nó. Ngoài ra, nó đã đủ gần để có
thể phát hiện bằng mắt thường.
Những đứa trẻ trong xe bắt đầu ồn ào.
“Oii !! Nó đang ngày càng gần hơn !! Cậu ta
có thể bắn trúng không? !! ”
“K-không phải chuyện này đang trở nên hơi tệ sao !?”
Con quái vật đó đang chạy nhanh hơn chiếc xe và nó
không hề giảm tốc độ mặc dù Akira đang bắn vào nó.
Những đứa trẻ bắt đầu hoảng sợ di chuyển sang phía bên
kia của xe, ngoại trừ Erio. Mặc dù đang chĩa súng về phía con quái vật đó,
nhưng cậu cũng sợ hãi giống như những đứa trẻ khác.
Akira thở dài một tiếng và đặt khẩu súng trường tấn
công AAH xuống. Sau đó, cậu di chuyển đến ghế sau của chiếc xe và nhắm
khẩu súng ngắn DVTS vào con quái vật. Cậu bình tĩnh lại và bóp cò.
Khẩu súng bắn con quái vật đó bằng những viên đạn,
nhiều đến mức nó không thành vấn đề kể cả Akira đã bắn trượt vài phát
đạn. Những viên đạn đó xuyên qua da của con quái vật, xé nát da thịt và
nghiền nát xương của nó. Nó bắn tung tóe thịt và máu xung quanh trước khi
ngã lăn ra và ngừng di chuyển.
Akira thở dài và quay trở lại ghế lái. Phải mất
một lúc trước khi những đứa trẻ trong xe bắt đầu ồn ào khác.
“Chà!! Cậu ta vừa giết con quái vật to lớn đó như
không có chuyện gì vậy !!! ”
"Không hổ danh là một Thợ săn."
Tất cả bọn trẻ sau đó bắt đầu lên tiếng cùng một lúc
sau khi chúng hết sợ hãi. Tất cả đều mỉm cười trừ một người, là Sebla.
“Nó không thể bắn trúng con quái vật đó khi sử dụng
một khẩu súng trường bình thường. Điều đáng kinh ngạc là vũ khí đó. Mình
cũng có thể làm điều đó nếu có khẩu súng đó… ”
Lời phàn nàn của Sebla bị nhấn chìm bởi giọng nói của
những đứa trẻ khác đang ăn mừng, vì vậy không ai nghe thấy cậu.
Sheryl chào đón Akira với một nụ cười.
“Điều đó thật tuyệt vời, như em nghĩ, cậu thực sự là
một Thợ săn mạnh mẽ, Akira. Thật sự yên tâm khi có cậu hộ tống ”.
Sheryl hướng nụ cười tuyệt vời đầy kinh ngạc và khen
ngợi của mình tới Akira, nhưng cũng giống như mọi khi, phản ứng của Akira rất
nhạt nhẽo. Chính xác thì, nó còn tệ hơn bình thường.
Biểu cảm của Akira không thay đổi khi nói.
“… Chà, ít nhất tôi sẽ làm tốt công việc hộ tống của
mình.”
Vì lý do nào đó, có vẻ như Akira không muốn được cảm
ơn. Sheryl hiểu điều đó từ cách cậu phản ứng.
“… Đ-được, nhờ anh.”
Dù Sheryl rất ngạc nhiên vì điều đó nhưng cô quyết
định không hỏi thêm để tránh làm tâm trạng của Akira trở nên tồi tệ hơn.
Akira không nói gì và tiếp tục điều khiển phương
tiện. Có một sự im lặng khó xử giữa cậu và Sheryl, người đang ngồi ở ghế
trợ lái, đó không phải là tâm trạng có thể thay đổi bằng cách đơn giản là dùng một
chủ đề ngẫu nhiên nào đó để nói chuyện.
Hơn nữa, Akira không ở trong tình huống mà cậu đủ khả
năng để tham gia vào những cuộc nói chuyện. Cậu đang tập trung toàn bộ sự
chú ý của mình để theo dõi xung quanh xem có quái vật nào không và cậu ta không
có kế hoạch phân chia sự chú ý của mình cho bất cứ điều gì không cần thiết.
Giữa tâm trạng khó xử giữa Sheryl và Akira, Alpha vẫn
mỉm cười như thể điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
[Akira, cậu đang quá căng thẳng rồi. Nếu cậu
không bình tĩnh, nó sẽ làm giảm sức chịu đựng của cậu một cách không cần thiết,
cậu biết không?]
[Tôi biết.]
Giống như thường lệ, Alpha rất thảnh thơi. Nhưng
trái ngược với cô, Akira nhanh chóng đáp lại trong khi bĩu môi.
Từ khi Sheryl ngồi vào ghế trợ lái, Alpha ngồi ở cánh
cửa bên kia Akira. Cô để hai chân tự do ở bên ngoài xe, nhẹ nhàng xoay
người về hướng của Akira.
[Có vẻ như cậu đang gặp khó khăn. Chỉ cần nói với
tôi bất cứ lúc nào cậu nghĩ rằng cậu không thể chịu đựng được nữa, được không?]
Akira đang hộ tống Sheryl và những đứa trẻ khác mà
không có sự hỗ trợ của Alpha. Mặc dù cậu vẫn có thể nhìn và nghe thấy
Alpha, nhưng cô không hỗ trợ Akira lúc này. Cô không nâng cao tầm nhìn của
cậu như cô thường làm và cô cũng không giúp đỡ trong việc nhắm bắn mục tiêu của
cậu. Cũng không có hỗ trợ điều chỉnh mục tiêu của bộ đồ tăng. Và
Alpha đã không đưa cho Akira bất kỳ chỉ dẫn nào cả.
Nhưng hơn thế nữa, Akira phải tự mình truy tìm kẻ
thù. Nếu cậu lơ là cảnh giác, cậu lại cảm thấy mình sẽ bị phục kích bởi
những con quái vật ngay lập tức. Vì vậy, cậu không thể thư giãn nhiều, nó từ
từ làm mất đi sự tập trung và sức chịu đựng của cậu.
Lần này, Akira sẽ thu thập các di vật trong tàn tích
cũng như để luyện tập. Nói chính xác hơn, luyện tập là mục tiêu chính của
cậu.
Lần cuối cùng cậu đi khám phá tàn tích mà không có sự
hỗ trợ của Alpha, đó là với Elena và Sara. Khi đó, cậu đã có thể hoàn
thành chuyến thám hiểm mà không gặp phải bất kỳ con quái vật nào. Nhưng
nếu màn thể hiện của cậu được đánh giá nghiêm ngặt, thì từ duy nhất mà Alpha có
thể nghĩ ra là 'đáng xấu hổ'.
Alpha nghĩ rằng sẽ rất tệ nếu cứ để nó như vậy, nên cô
đã cho Akira đi đào tạo thêm một lần nữa. Và đó là cuộc săn tìm di tích hôm
nay. Nhiệm vụ của cậu là hộ tống Sheryl và những đứa trẻ khác đến tàn tích
và sống sót trở về.
Alpha nghĩ rằng Akira cần phải làm quen với hoàn cảnh
không có cô hỗ trợ. Ít nhất nó phải đến mức mà cậu sẽ không gây nguy hiểm
cho bản thân vì quá lo lắng khi ở trong tình huống như vậy.
Lý do Alpha chọn băng nhóm của Sheryl làm mục tiêu hộ
tống là vì Sheryl và những đứa trẻ khác đều là những người mới bắt đầu khám phá
vùng đất hoang. Vì vậy, không giống như Sara hay Elena, họ sẽ không thể
bảo vệ Akira. Và ngay cả khi Akira thất bại và họ bị giết, nó sẽ không ảnh
hưởng nhiều đến lương tâm của cậu ấy.
Nếu Alpha bảo Akira mời Sara và Elena với mục đích như
vậy, cậu sẽ rất tức giận. Trong trường hợp xấu nhất, nó có thể gây ra ảnh
hưởng đáng kể đến lòng tin của cậu đối với Alpha. Bản thân cô hiểu rất rõ
điều đó.
Vì tất cả những lý do đó, Alpha quyết định sử dụng
băng nhóm của Sheryl. Và để thuyết phục Akira, cô viện cớ rằng điều đó sẽ
mang lại cho Sheryl và băng của cô ấy lợi nhuận. Cô cũng nói với Akira
rằng hãy hủy kế hoạch nếu Sheryl từ chối lời đề nghị. Nhưng Sheryl đã chấp
nhận nó, giống như Alpha đã giải thích với Akira, đó là một lời đề nghị có lợi
dành cho cô ấy.
Akira luôn đặt mạng sống của mình lên hàng đầu với tư
cách là một Thợ săn và băng của Sheryl đang gặt hái được nhiều lợi ích từ
nó. Nên tất cả sẽ ổn nếu thỉnh thoảng đặt băng đảng của Sheryl vào tình
thế nguy hiểm như một sự bù đắp cho điều đó. Dù gì nếu Akira chết, thì
Sheryl cũng sẽ mất vị trí của mình.
Đó là lý do tại sao Alpha nghĩ rằng có thể đặt Sheryl
và băng nhóm của cô ấy vào tình thế nguy hiểm để huấn luyện Akira. Alpha
điều chỉnh lời giải thích của cô với Akira để khiến cậu đồng ý với suy nghĩ của
cô, và theo kế hoạch của cô, cậu cũng bất giác bắt đầu nghĩ như vậy.
Nếu Akira có biểu hiện từ chối dù chỉ là nhỏ nhất khi
Alpha thao túng cậu, thì cô sẽ xem băng đảng của Sheryl là một mối đe
dọa. Nếu Akira quan tâm nhiều đến băng nhóm của Sheryl, cậu thậm chí có
thể tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm để giúp họ. Trong trường hợp xấu
nhất, thậm chí có thể cần phải tiêu diệt băng của Sheryl.
Akira càng ít tình cảm với những người xung quanh càng
tốt. Alpha đã lên kế hoạch cho tất cả những điều này để đảm bảo rằng cô sẽ
có ảnh hưởng nhất đến hành động của cậu. Để cậu có thể hoàn thành yêu cầu
của cô, để cô hoàn thành mục tiêu và để không lặp lại những sai lầm mà cô đã
mắc phải trong quá khứ, Alpha đã tiếp tục điều chỉnh kế hoạch của mình đằng sau
nụ cười thường trực.
Lợi ích của băng Sheryl, lợi ích của Akira, và lợi ích
của Alpha. Alpha có thể là người duy nhất ở đó hoàn toàn hiểu rằng 3 lợi
ích này đã được trộn lẫn trong cuộc thám hiểm tàn tích ngày hôm nay.
Akira liếc nhìn Alpha và phàn nàn.
[Trong trường hợp đó, tôi sẽ làm vậy ngay lập
tức. Nên cô có thể thay cái gì đó khác mà không làm tôi phân tâm không?]
Alpha mặc một bộ áo tắm táo bạo với một lượng rất ít
vải. Đó là một bộ đồ bơi với rất nhiều dây quấn quanh cơ thể cô ấy để cố
định một vài mảnh vải ở vị trí tương ứng
của chúng. Bộ đồ bơi cực kỳ táo bạo đó tôn lên thân hình quyến rũ của
Alpha.
Ở phía bên kia của Alpha, Sheryl đang mặc quần áo chỉnh
tề, do đó nó khiến bộ đồ bơi của Alpha khiến sự tập trung của Akira trở nên khó
chịu hơn.
Alpha cười nói.
[Không. Đừng để bản thân bị làm phiền bởi những
điều không cần thiết. Chỉ cần tập trung vào thông tin quan trọng. Đây
cũng là một phần trong quá trình đào tạo của cậu, cậu biết không? Nếu sự
tập trung của cậu bị xáo trộn bởi sự xuất hiện của tôi, thì điều đó có nghĩa là
cậu không đủ tập trung.]
[Điều đó có thể đúng, nhưng vẫn…]
Khi Akira dừng lại, Alpha nhanh chóng xoay người cô
lại như một vận động viên thể dục. Vì vậy, cơ thể cô ấy được bọc trong bộ
áo tắm nguy hiểm đó đang hướng vào mặt Akira bây giờ.
Alpha ghé sát mặt vào Akira và nói.
[Đừng ngồi đó nữa, một con khác đang đến.]
Một con quái vật khác đang chạy về phía cậu. Akira
nhanh chóng xác định vị trí của mình từ dữ liệu được hiển thị trong kính bảo hộ
của mình.
Akira bật chức năng lái tự động, đứng dậy, chuẩn bị
súng trường và nhắm vào con quái vật đó thông qua thiết bị nhắm trên kính của
mình. Mặc dù con quái vật đó chỉ là một chấm nhỏ khi nhìn bằng mắt thường,
nhưng cậu đã có thể nhắm đúng vào con quái vật đó.
Akira ổn định lực bám của mình với sự trợ giúp của bộ
đồ tăng cường, nhưng vì mặt đường không bằng phẳng, chiếc xe lắc lư lên xuống
và làm gián đoạn đường ngắm của cậu. Mặt khác, con quái vật đó đang chạy
nhanh nhất có thể về phía Akira. Sẽ không thể nào bắn trúng điểm yếu của
con quái vật đó trong một tình huống như vậy. Thậm chí ngay từ đầu đã rất khó mà
bắn chính xác vào con quái vật đó.
[Dự đoán các bước di chuyển của mục tiêu. Xem xét
độ trễ giữa thời điểm bóp cò và khi viên đạn bay đến mục tiêu. Cảm nhận sự
rung lắc của xe và điều chỉnh mục tiêu cho phù hợp. Không cần phải vội
vàng, hãy bình tĩnh và giải quyết mục tiêu. Ngay cả khi cậu có thể bắn
trượt vì vận rủi, thì cũng đừng nghĩ rằng cậu có thể bắn trúng vì may mắn. Đừng
trông chờ vào may rủi mà hãy nhắm đúng mục tiêu.]
Akira nghe theo chỉ dẫn của Alpha và bóp cò. Viên
đạn bay qua ngay bên cạnh con quái vật đó.
Cậu cau mày hỏi.
[Hụt rồi, tôi đã làm gì sai à?]
[Đơn giản là vì cậu không nhắm đủ tốt. Giờ hãy
thử lại nhưng hãy cẩn thận hơn.]
[Ngay cả khi cô nói như vậy, nếu tôi mất quá nhiều
thời gian để nhắm, con quái vật đó sẽ di chuyển ra ngoài tầm nhìn của phạm vi
nhắm, cô biết không?]
[Nếu cậu có thể làm chậm nhận thức thời gian của mình
ngay trước khi bóp cò, cậu sẽ có thể nhắm chính xác hơn rất nhiều.]
[Tôi đã cố làm điều đó rồi.]
Akira vẫn đang luyện tập nén nhận thức thời gian của
mình cho đến tận bây giờ. Nhưng cậu vẫn không thể sử dụng nó một cách
thoải mái. Nếu cậu có thể làm điều đó, nó sẽ tăng độ chính xác khi bắn của
cậu.
Khi con quái vật đó ngày càng đến gần, Akira đã có thể
bắn trúng vào thân hình quá khổ của nó. Nhưng miễn là cậu không bắn trúng
bất kỳ điểm yếu nào của nó, những viên đạn đã trúng hầu như không ảnh hưởng đến
nó.
Những đứa trẻ trong xe lại bắt đầu ồn ào. Vậy đó,
Akira đặt khẩu súng trường của mình xuống và di chuyển ra hàng ghế sau để nhắm
bằng khẩu súng trường chống vật liệu CWH vào con quái đó. Sau đó cậu chuẩn
bị lại tư thế và bóp cò. Viên đạn xuyên phá mạnh mẽ bay ra từ khẩu súng
trường chống vật liệu CWH đã xuyên qua thân của con quái vật đó và ngay lập tức
giết chết nó. Khi con quái vật đó rơi xuống đất và chiếc xe di chuyển ra
xa bỏ lại xác con quái vật, những đứa trẻ trong xe bắt đầu lên tiếng một lần
nữa.
Mặc dù Akira gặp phải một số quái vật một lần nữa sau
đó, nhưng cuối cùng cậu ấy đã có thể đến Tàn tích Khu dân cư Higaraka một cách
an toàn.
***********
Translator:
promote
*********
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét