Chương 77: Nơi trú ẩn giữa cơn mưa - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Bảy, 29 tháng 1, 2022

Chương 77: Nơi trú ẩn giữa cơn mưa

Sheryl và những đứa trẻ khác ngay lập tức bắt đầu đi thu thập các di vật khi đến được tàn tích Higaraka.

Tàn tích Higaraka là một trong những tàn tích gần thành phố Kugamayama, nơi đây từng được rất nhiều Thợ săn lui tới. Nhưng hiện tại, tàn tích Higaraka đã không còn bất kỳ di vật đáng giá nào sau vì các Thợ săn trước đã đến đây và lấy sạch chúng. Bây giờ việc tìm kiếm di vật tại đây cũng không có giá trị gì nên thông thường các Thợ săn nếu đến đây thì họ sẽ không săn tìm di vật.

Dù nói như vậy nhưng ở đây vẫn còn sót lại một số di vật rẻ tiền. Vậy nên, Sheryl và những đứa trẻ kia đang cố gắng đi lấy hết số di vật đó.

Mặc dù số di vật đó không có giá trị nhiều đối với Thợ săn nhưng chúng vẫn là những thứ rất đáng giá đối với băng Sheryl. Tàn tích chứa đầy những di vật mà những đứa trẻ ở khu ổ chuột sẽ chẳng bao giờ có cơ hội chạm đến. Nếu chúng có thể đến những tàn tích này thì dù là rẻ tiền thì những người ở khu chuột cũng sẽ vui vẻ đến để thu thập những di vật đó.

Cả bọn đã quyết định từ trước rằng sẽ cố gắng thu thập các di vật. Trước hết, tất cả sẽ ở trong xe cho đến khi Akira đỗ xe của mình tại một lối vào gần với tòa nhà chứa di vật. Sau đó, Akira sẽ đi vào trước để tìm các di vật và xử lý hết những con quái vật nào ở trong đó. Tiếp theo, nhóm của Sheryl sẽ đi vào và mang hết tất cả những di vật có thể tìm thấy đem lên xe. Trong lúc đó, Akira sẽ đi kiểm tra khu vực xung quanh để đảm bảo không còn bất kỳ quái vật nào ở quanh đây. Khi dọn dẹp xong, Sheryl sẽ liên hệ với Akira qua thiết bị đầu cuối thông tin để gặp nhau trước khi cả hai di chuyển sang tòa nhà tiếp theo.

Khi Akira đang đi kiểm tra xung quanh, cậu bất ngờ dừng lại khi nhìn thấy những di vật đang lần lượt được đưa lên xe đẩy để chuyển lên xe chính. Cái xe đó giờ đã chất đầy đủ các loại di vật, có rèm thủng, giường hỏng, đồ dùng nhà bếp đã bị nứt gần hết, đồ đạc cũ còn bị biến dạng, còn có cả những di vật nhỏ có chứa máy móc ở bên trong. Akira chỉ đứng nhìn chằm chằm vào đống di vật nhìn chẳng có vẻ gì là ăn khớp với nhau.

Alpha thấy cậu phản ứng có phần kỳ lạ và hỏi Akira.

[Akira, có chuyện gì vậy? Không có di vật nào đáng giá ở trong đống đó đâu, cậu biết điều đó mà?]

[Không có gì đâu, chỉ là tôi nhớ rằng mình cũng đã từng đi thu thập những di vật này cách đây không lâu.]

Akira cảm thấy hơi hoài niệm, nhưng Alpha đã nhanh chóng cắt ngang.

[Ngay cả bây giờ thì cậu cũng có thay đổi gì nhiều đâu. Bây giờ cậu đang đến những nơi nguy hiểm hơn để có thể lấy các di vật đắt tiền hơn. Sự khác biệt duy nhất ở đây là mức độ rủi ro mà cậu phải chịu.]

[…Nếu cô nói như vậy thì chắc là đúng rồi.]

Khi Akira nhìn lại đống di vật chất đầy trong xe của mình, nó làm cậu nhớ lại mình trước đây. Mặc dù cậu cảm thấy mình đã đi được một chặng đường dài kể từ lúc đó, nhưng sau khi Alpha chỉ ra điều mà cậu vừa nghe thì cậu cũng nhận ra rằng những gì mà bản thân cậu đang làm bây giờ cũng không khác quá nhiều so với cậu lúc đó.

Sự khác biệt duy nhất là từ khu ổ chuột mà cậu đã sống từ lúc sinh ra đã biến thành một nơi an toàn hơn đối với cậu, bây giờ những di vật rẻ tiền không còn là mối quan tâm của cậu nữa. Hiện tại, để kiếm thêm nhiều tiền hơn thì cậu đã có thể đến những nơi nguy hiểm hơn để thu thập được nhiều di vật đắt tiền hơn. Đó chính là điểm khác biệt duy nhất giữa cậu bây giờ và cậu trong quá khứ.

Akira vẫn gặp phải một số quái vật ở bên trong tòa nhà của tàn tích Higaraka. Những cậu giờ đã có thể xử lý chúng một cách dễ dàng. Do đó, băng của Sheryl có thể đi thu thập di vật mà không phải gặp bất cứ nguy hiểm gì. Với việc ngày di vật đang ngày càng tăng lên, chỗ có thể ngồi trong xe của Akira đã bị thu hẹp một cách đáng kể.

Sau khi tất cả đã hoàn thành việc thu thập di vật từ mấy tòa nhà ở đây, Akira quay trở lại xe của mình và hỏi Sheryl.

“Sheryl, hôm nay em định ở đây bao lâu vậy? Mặc dù tôi không ngại ở lại đây cho đến lúc mặt trời lặn, nhưng có vẻ cái xe sắp không còn chỗ trống nữa rồi. Tôi không phàn nàn gì đâu nếu em muốn mấy người bọn họ ngồi trên đống di vật đó, nhưng tôi sẽ không quan tâm nếu có bất kỳ ai rơi ra khỏi xe, được chứ? Ngoài ra, tôi có thể tăng tốc nếu ta đụng mặt quái vật trên đường về. Vì vậy, đừng trách gì tôi nếu điều đó xảy ra.”

Sheryl đi kiểm tra đống di vật trên xe, và giống như những gì Akira nói, xe bây giờ đã chất đầy đống đồ mà cô và băng của mình đã thu thập được cả ngày hôm nay.

Nhưng vì đây là cơ hội rất hiếm khi xảy ra nên Sheryl muốn lấy thêm nhiều di vật hơn, càng nhiều càng tốt. Có thể cô sẽ không còn thêm bất kỳ cơ hội nào để đến khu tàn tích Higaraka một lần nào nữa.

Sheryl tỏ vẻ do dự, sau đó cô nói với Akira.

“Hãy đi thêm một tòa nhà nữa trước khi về nhé. Em nghĩ rằng xe vẫn sẽ đủ chỗ trống để đi thêm một chỗ nữa.”

“Được rồi.”

Sau đó Akira quay trở lại ghế lái, Sheryl ở ghế phụ lại ngay cạnh cậu. Khi cậu đang quay xe thì trước mặt có một giọt nước rơi xuống.

Akira ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời bây giờ đã đầy mây trước khi cậu kịp nhận ra.

“Mưa rồi à. Mặc dù dự báo thời tiết nói rằng hôm nay sẽ là một ngày thoáng đãng? Tôi nghĩ là chúng ta không nên tin tưởng nhiều vào cái tin dự báo thơi tiết miễn phí đó nhỉ?”

“Akira, chúng ta nên di chuyển thôi.”

“Hả? Tôi thấy giờ ta chỉ có thể đến tòa nhà đằng kia để trú mưa thôi…”

Akira quay ra nhìn Alpha. Thời điểm thấy vẻ mặt xác nhận của Alpha, cậu nhanh chóng quay đầu xe.

Sheryl đang ngồi ở ghế phụ lại có thể cảm nhận rõ lực chân của Akira khi cậu đạp vào bàn đạp, những đứa trẻ ngồi phía sau bị mất thăng bằng, nhanh chóng bám lấy lan can của xe. Khi cả chiếc xe đang rung lên, một số di vật chất đầy đằng sau đã rơi ra vài món.
Nụ cười thường ngày của Akira đã biến mất, nó chỉ thể hiện một ý nghĩa duy nhất rằng Akira đang ở trong tình huống nguy hiểm, có thể ảnh hưởng đến mạng sống của cậu.

Akira lái xe theo hướng dẫn hiển thị của bộ điều khiển ở trên xe. Điểm đang được chỉ đến là một dinh thự lớn nằm trong bên trong tàn tích. Cũng chính là căn dinh thự là nơi mà Alpha đã nói với cậu rằng cậu là người có khả năng kết nối với thế giới cũ.

“Akira!? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?!”

Sheryl bất ngờ khi thấy Akira đột nhiên tăng tốc. Nhưng Akira chỉ dùng tay ra hiệu rằng cậu không có thời gian để trả lời câu hỏi của cô. Vì bây giờ cậu cũng không có câu trả lời.

[Alpha, đã có chuyện gì xảy ra à?]

[Tôi xin lỗi vì đã quyết định vội vàng như vậy. Nhưng đừng lo, không phải vì chúng ta sắp bị một đàn quái vật tấn công đâu.]

[Tôi hiểu rồi. Vậy sao cô lại làm vẻ mặt đó vậy?]

[Đó là để làm cậu di chuyển ra khỏi khu vực đó càng nhanh càng tốt. Chỗ đó là vùng sương mù không màu, nó sẽ làm nhiễu tín hiệu của chúng ta. Nếu còn ở lại đó thì rất có thể những con quái vật khác đang phục kích cậu. Cậu cũng cần tìm ra một nơi có thể trú mưa càng sớm càng tốt.]

[Nếu là do trời mưa, thì ta có thể chọn một trong những tòa nhà xung quanh đây được không?]

[Tôi khá chắc là cậu muốn tránh tình huống mà xung quanh toàn là quái vật và cậu buộc phải chiến đấu với chúng đúng không? Thế nên cậu nên tìm một nơi rộng lớn hơn, một nơi mà cậu có thể chiến đấu một cách thoải mái. Căn biệt thự mà ta đang đi đến là một lựa chọn hoàn hảo, ngay cả khi nó có chứa đầy quái vật đi chăng nữa thì cậu vẫn có thể đảm bảo một nơi trú ẩn cho Sheryl và những đứa trẻ kia, để cậu có thể dễ dàng dọn dẹp lũ quái vật đó.]

Khi Akira đang nói chuyện với Alpha, mưa càng lúc càng lớn. Akira thấy rằng phạm vi mà máy điều khiển quét được hiển thị trên kính của cậu đang ngày càng thu hẹp lại.

[Sao mưa làm bộ máy quét của tôi yếu hẳn đi rồi? Mưa nhỏ mà đã thế này thì lúc mưa to thì làm sao đây?]

[Trong trường hợp xấu nhất, thiết bị thu thập thông tin của cậu sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng ở ngoài trời, và có thể nó sẽ làm ảnh hưởng đến về sau này nữa.]

[Theo cô thì trận mưa này sẽ tồi tệ đến mức nào vậy?]

[Thành thực mà nói thì tôi cũng không chắc nữa. Đó là lý do tại sao tôi phải đưa cậu đi lên xe càng sớm càng tốt, đề phòng có tình huống xấu xảy ra.]

Akira cau mày. Shery thấy lo lắng khi nhìn thấy nét mặt của cậu. Akira cũng nhận thấy rằng Sheryl đang lo lắng cho cậu.

“Tôi sẽ nói với em sau, nhưng về cơ bản thì chúng ta đang đến một nơi an toàn hơn, vì vậy nên đừng lo lắng quá.”

Sheryl đáp lại với một nụ cười.

“Em hiểu rồi, tất cả nhờ vào anh.”

Chỉ với lời giải thích ngắn gọn đó của Akira cũng đã đủ khiến Sheryl lấy lại bình tĩnh.

Ban đầu, Akira và Alpha dự định sẽ tiếp tục bài huần luyện cho đến khi Akira hộ tống băng của Sheryl trở về thành phố Kugamayama. Nhưng bây giờ với sự thay đổi đột ngột này, mặc dù Akira muốn dựa vào sự hỗ trợ của Alpha càng ít càng tốt những bản thân cậu không muốn tiếp tục đẩy bản thân và băng của Sheryl gặp nhiều nguy hiểm không cần thiết.

[Alpha, chúng ta hãy kết thúc việc huấn luyện tại đây. Tôi sẽ dựa vào cô một lần nữa.]

[Đã rõ rồi, tôi sẽ cầm lái cho.]

Thời điểm Alpha thay cậu điều khiển xe thì rõ ràng bây giờ xe đã di chuyển ổn định hơn trước nhiều. Akira ra khỏi ghế lại và di chuyển ra phần ghế phía sau.

Như mọi lần thì Akira sẽ vận hành bảng điều khiển và cài đặt cho chiếc xe ở chế độ lái tự động trước khi cậu chuyển sang ghế sau. Nhưng lần này cậu lại không làm điều đó, Sheryl, người nhận thấy điều đó đã hoảng sợ và hỏi Akira.

“Ừm, liệu có ổn không nếu để tay lái như vậy?”

“Nó có chức năng tự lái nên không sao đâu.”

"Anh không cần phải đặt sang chế độ lái xe tự động bằng cách sử dụng thiết bị đầu cuối của bộ điều khiển à?"

“Không sao đâu, nó là một trong những bộ điều khiển tiên tiến nhất đấy.”

Akira không hề tỏ ra lo lắng khi nói như vậy. Vì vậy, cậu đã có thể thuyết phục Sheryl. Và vì cô thực sự không rành về việc lái xe nên Sheryl dễ dàng chấp nhận lời giải thích của cậu.

Alpha mỉm cười trêu chọc và nói với Akira.

[Đúng thế đấy. Dù gì thì đó cũng là một bộ điều khiển tiên tiến nhất à… Cậu nên làm cho lời giải thích của mình thuyết phục hơn thế chứ?]

[Không sao đâu… Có lẽ vậy.]

Akira thầm nghĩ rằng lần sau mình nên cẩn thận hơn.

Cậu lấy tấm bạt ngụy trang thường dùng trên xe của mình ra và ném cho những đứa trẻ ngồi ở ghế sau.

"Dùng nó ngay bây giờ đi!!"

Akira hét lên khi dựng mái xếp lên chiếc xe mui trần của mình. Những đứa trẻ từ băng nhóm của Sheryl đã mở rộng tấm bạt ngụy trang để bảo vệ các di tích và cả họ. Về phần Akira, chiếc xe mà cậu đang lái được trang bị với mui xe có thể gập lại. Mặc dù nó vẫn phải phụ thuộc vào mức độ mạnh yếu của mưa, nhưng ít nhất thì họ có thể tránh việc bị ướt hoàn toàn.

Cuối cùng, tất cả cũng đã đến dinh thự, nơi đã được chỉ dẫn trên bộ điều khiển. Căn dinh thự mà Alpha chọn là một căn nhà lớn và có một bãi đậu xe. Có những thứ còn sót lại của những con quái vật đã chết nằm rải rác xung quanh đây. Ngoài ra còn có những mảnh vỡ bằng kim loại nằm rải rác, đó có thể là những dấu vết còn sót lại do thiết bị phòng thủ của dinh thự này gây ra. Tất nhiên, những thứ đó đã trở thành phế liệu sau khi đã chịu đựng thời tiết khắc nghiệt của vùng đất hoang. Akira đậu chiếc xe tại một chỗ gần với một trong những lối vào của tòa nhà này.

Akira tháo khẩu minigun DVTS và súng trường chống vật liệu CWH khỏi xe và mang theo chúng bằng cả hai tay. Cả hai đều là súng trường hạng nặng, lý do duy nhất khiến cậu có thể mang chúng theo mỗi bên một tay là vì chất lượng của bộ đồ tăng cường mới mà cậu vừa mới nhận được.

Tất nhiên, việc cậu có thể sử dụng chúng chỉ với một tay lại là một việc hoàn toàn khác vì cậu sẽ phải đối mặt với độ giật của những khẩu súng trường đó. Nhưng với sự giúp đỡ của Alpha, nó chắc chắn không phải vấn đề gì đó quá khó khăn. 

Khi Akira nhìn thấy một số đứa trẻ trong băng nhóm của Sheryl chuẩn bị bước vào ngôi biệt thự đó trước mặt mình, cậu nhanh chóng ngăn chúng lại.

"Đừng có vào đó trước tôi, lùi lại." 

Nhưng khi bị Akira ngăn lại, họ có vẻ rất khó chịu và đáp lại. 

"Cái quái gì vậy, ít nhất thì hãy cho tụi tôi vào đi chứ."

Mưa đang khá nặng hạt. Vì vậy, Akira hiểu cảm giác của họ muốn vào bên trong đó càng sớm càng tốt. Nhưng cậu không thể để họ làm điều đó vì cậu bây giờ đang làm nhiệm vụ hộ tống cho họ.

“Tôi sẽ không bận tậm nếu cậu muốn gặp những con quái vật có thể đã trú mưa bên trong ngôi biệt thự đó trước tôi.” 

Khi nghe cậu nói vậy, những đứa trẻ trong băng của Sheryl bối rối ra khỏi cổng vào.

Sau khi Akira đảm bảo rằng mọi thứ xung quanh khu vực này đều an toàn, cậu tập hợp tất cả những đứa trẻ trong băng của Sheryl ở lại trong một hội trường lớn. Hội trường lớn đến nỗi nó vẫn còn rất nhiều không gian trống ngay cả khi tất cả mọi người đều đã tập trung hết ở đây.

Hội trường khá trống trải. Đó là bởi vì các Thợ săn đã đến thu thập hết các di vật ở đây. Vì căn biệt thự trông khá sang trọng nên rất nhiều Thợ săn trong quá khứ chắc hẳn đã nghĩ rằng bên trong phải có di vật nào đó đắt tiền và quyết định lấy hết mọi thứ bên trong căn biệt thự đó.

Akira sau đó ra lệnh cho chúng.

“Chúng ta sẽ ở lại đây cho đến khi mưa ngớt. Tôi sẽ đi trước và kiểm tra các phòng khác. Vì nó rất nguy hiểm, đừng đi ra ngoài phòng này mà không có sự cho phép của tôi. Sheryl, hãy gọi cho tôi nếu có chuyện gì xảy ra.”

"Em hiểu rồi."

Sheryl cúi đầu và tiễn Akira khi cậu rời khỏi căn phòng đó.

Akira bắt đầu đi dò tìm tất cả các phòng xung quanh, xuất phát từ những phòng gần với chỗ mà băng nhóm của Sheryl đang ở nhất 

Trước đây cậu đã từng đến ngôi biệt thự này, nhưng không hiểu sao lần này không khí bên trong đây lại có cảm giác gì đó khác lạ.

[Alpha, cô không nghĩ rằng tại sao lại có quá nhiều quái vật đã chết ở đây sao?]

[Đúng là có nhiều quái vật chết hơn so với lần trước chúng ta đến đây. Sự rung cảm cũng khác hẳn.]

[Sự rung cảm?]

[Lần cuối cùng khi chúng ta đến đây, đã có một xác chết của một còn Cá sấu Tham lam, đúng chứ? Tôi nghĩ rằng những Thợ săn khác đã giết nó. Nhưng để điều đó sang một bên đi, có vẻ như  đã có nhiều quái vật hơn trong khu vực này. Ban đầu họ có thể đến đây để giết chết con cá sấu đó, hoặc họ có thể đã tránh xa nơi này khi con cá sấu tham lam đó vẫn còn ở lảng vảng xung quanh đây.]

[Tôi hiểu rồi, vậy là cũng có chuyện như vậy xảy ra à. Tôi đã nghĩ rằng đây là một khu vực an toàn kể từ lần cuối chúng ta đến đây, nhưng có vẻ như bây giờ không còn như thế nữa… Hay là nó đã thực sự nguy hiểm ngay từ đầu?]

[Đừng lo lắng, nhìn đám quái vật đã chết ở đây, xem ra không có quái vật nguy hiểm nào ở khu vực này. Cậu vẫn có thể đối phó với chúng mà không có vấn đề gì. Chưa kể tôi cũng chọn một nơi đặc biệt an toàn cho Sheryl và băng của cô ấy. Thế nên không cần phải lo lắng đâu]. 

[Tôi hiểu rồi.]

Akira hơi thả lỏng sau khi nghe được điều đó.

Nhưng sau đó Alpha thay đổi giọng điệu và cảnh báo cậu.

[Akira, nếu cậu quá căng thẳng, nó sẽ chỉ khiến cậu nhanh chóng mệt mỏi đi thôi. Tôi đã nói với cậu về điều này rồi mà phải không? Đề nghị này cũng sẽ mang lại lợi nhuận cho Sheryl và băng nhóm của cô bé cũng như là một cơ hội tốt để cậu có thể luyện tập. Mặc dù rất nguy hiểm nhưng Sheryl sẽ có thể mang về nhà với số di vật với cô ấy, họ cũng sẽ thu được lợi nhuận từ việc này. Vì vậy, sẽ là không cần thiết nếu cậu phải suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.]

Akira hiểu điều đó và cố gắng để bản thân không quá căng thẳng. Mặc dù có một số chỗ mà cả cậu và Sheryl đều cảm thấy khó xử, nhưng cả hai đều đồng ý thực hiện chuyến thám hiểm tàn tích này. Nhưng dù vậy thì cậu vẫn cảm thấy hơi tội lỗi về điều đó.

Lần này, khi Akira đến tàn tích để luyện tập, cậu đã mang theo một số người chắc chắn sẽ làm cậu chậm đi để khám phá một tàn tích của thế giới cũ. Nhiệm vụ của cậu là đảm bảo rằng họ sẽ sống sót trở về. Đó là một cuộc huấn luyện để tăng khả năng chiến đấu của cậu. Vì vậy, cả Sheryl và băng nhóm của cô ấy chỉ được sử dụng để làm công cụ cho việc huấn luyện cậu.
 
Bản thân Akira cũng hiểu rằng Sheryl và nhóm của cô ấy cũng sẽ thu được thứ gì đó từ chuyến thám hiểm tàn tích này. Nhưng đồng thời, cũng có cảm giác như cậu vừa dùng những lời lẽ ngon ngọt để dụ dỗ Sheryl và băng nhóm của cô ta đến vùng đất hoang đầy nguy hiểm này. 

Nhưng nói chính xác hơn, điều này cũng cho thấy một thực tế rằng Akira không mấy tin tưởng vào khả năng của bản thân. Nói một cách đơn giản thì Akira nghĩ rằng cậu không có đủ khả năng để đảm bảo việc mọi người trong băng của Sheryl sẽ được an toàn dưới sự bảo vệ của cậu. Rốt cuộc, nếu cậu đủ mạnh mẽ đến mức tự tin rằng mình có thể đảm bảo an toàn cho băng nhóm của Sheryl ở vùng đất hoang, thì cậu sẽ không cảm thấy tội lỗi như bây giờ.

Alpha mỉm cười và nói với Akira.

[Nếu cậu không thể ngăn mình khỏi phiền muộn khi nghĩ đến nó, thì cậu nên làm việc chăm chỉ để trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu cậu trở nên đủ mạnh, mạnh đến mức mà cậu nghĩ rằng việc hộ tống Sheryl và băng của cô ấy chẳng là gì cả, thì kiểu huấn luyện này sẽ chỉ là việc cậu giúp họ miễn phí mà thôi. Tại thời điểm đó, cậu sẽ không phải dùng những lời lẽ để dụ dỗ họ đi đến những nơi nguy hiểm nữa, mà thay vào đó sẽ chỉ đơn giản là việc cậu đang giúp họ mà thôi. Tôi chắc rằng cậu sẽ không còn cảm thấy tội lỗi ở trong trường hợp đó đâu. Đừng lo lắng, tôi sẽ hỗ trợ cho cậu cho đến khi cậu có thể đạt được khả năng đó.]

[…Cô nói đúng. Mọi chuyện sẽ được giải quyết nếu tôi trở nên đủ mạnh mẽ. Chưa kể rằng tôi sẽ có thể hoàn thành yêu cầu đó của cô.]

Akira cười nhẹ nói.

[Tôi sẽ rất mong chờ điều đó.]

Alpha cũng cười đáp lại.

Sau khi Akira đảm bảo rằng dinh thự hiện tại đã an toàn. Cậu đặt khẩu súng trường xuống sàn và nghỉ ngơi một lúc.

Câu nhìn lén ra bên ngoài ngôi biệt thự qua cửa sổ. Mưa lúc này còn mạnh hơn trước. Sau đó cậu cố kiểm tra tình hình bên ngoài bằng thiết bị thu thập thông tin của mình, nhưng phạm vi quét đã quá nhỏ nên về cơ bản thì bây giờ cái máy đã trở nên vô dụng.

Akira nghĩ ra điều gì đó và hỏi Alpha.

[Nhân tiện cho tôi hỏi, tại sao mưa lại có tác dụng giống như sương mù không màu vậy?]
[Có rất nhiều giả thuyết cho việc này. Gỉa thuyết được chấp nhận rộng rãi nhất nói rằng đó là do lớp sương mù không màu dày đặc trên bầu trời đã bị trộn lẫn với các giọt nước và rơi xuống đất tạo thành mưa.]

[Nếu đó là sự thật, thì chúng ta cũng sẽ không thể dọn ra ngoài ngay khi trời mưa tạnh, đúng không?]

[Tôi thực sự không thể chắc chắn điều gì cho đến khi mưa tạnh. Cũng có trường hợp tình hình nhanh chóng trở lại bình thường ngay sau khi tạnh mưa tạnh, nhưng cũng có trường hợp lại trở nên tồi tệ hơn.]

[… Cô có chắc giả thuyết đó đúng không?]

[Như tôi đã nói, có rất nhiều giả thuyết. Vì rất nhiều điều mà con người chưa biết mà.]

Akira rõ ràng là không hoàn toàn hài lòng với câu trả lời đó, nhưng cậu quyết định ngừng đào sâu hơn nữa.

Những đứa trẻ trong băng nhóm của Sheryl đang làm đủ mọi cách để giết thời gian. Một số người trong số họ thậm chí còn chơi bài bằng cách sử dụng bộ bài mà họ tìm thấy được trong tàn tích.

Sheryl bỏ lại mọi người và đến chỗ của Akira.

“Ừm, anh có phiền không nếu em ngồi cạnh anh?”

Akira nhìn lên Sheryl, cô vẫn đang mỉm cười trong khi cố gắng tìm hiểu tâm trạng của cậu lúc này.

“Hiện giờ tôi đang thực hiện nhiệm vụ hộ tống. Vì vậy, chỉ cần đừng bám tôi. Nó sẽ làm tôi chậm lại nếu có bất cứ điều gì xảy ra. Và lại cũng đừng ngồi quá gần”. 

Mặc dù Sheryl đã đưa băng nhóm của cô đến tàn tích Higaraka do lời đề nghị từ Akira nhưng nó vẫn được công nhận là một yêu cầu chính thức từ Văn phòng Thợ săn. Do đó, hồ sơ về yêu cầu này cũng sẽ được hiển thị trong hồ sơ chiến đấu của Akira trên trang web của Văn phòng Thợ săn. 

Phần thưởng từ yêu cầu đó là 10.000 Aurum. Bao gồm cả phí môi giới cho Văn phòng Thợ săn, nó sẽ là 20.000 Aurum. Vì yêu cầu này không được gửi dưới dạng yêu cầu được chỉ định riêng trong trang web của Văn phòng Thợ săn, nên một Thợ săn hoàn toàn không quen biết cũng có thể thực hiện yêu cầu đó. Nhưng khả năng đó rất khó xảy ra.

Đây là phần thưởng thấp nhất có thể có dành cho một yêu cầu được gửi tại Văn phòng Thợ săn dưới dạng một yêu cầu cá nhân chứ không phải từ một công ty hay một tổ chức. Chưa kể, việc vận chuyển sẽ do Thợ săn đảm nhận, chi phí đạn dược cũng sẽ được Thợ săn chi trả đầy đủ, mục tiêu hộ tống chỉ là những đứa trẻ nhỏ không biết gì về chiến đấu, yêu cầu sẽ mất cả ngày để có thể hoàn thành. Việc thanh toán phần thưởng sẽ chỉ được thực hiện sau khi yêu cầu hoàn tất.

Nếu có Thợ săn sẵn sàng thực hiện yêu cầu này thì nó sẽ rất đáng ngờ. Mặc dù điều đó cũng rất đáng được mong đợi, nhưng không có Thợ săn nào khác đáp ứng được những yêu cầu đó ngoại trừ Akira. Và để cho an toàn thì sau khi Akira hoàn thành việc thực hiện yêu cầu đó trong Văn phòng Thợ săn thì yêu cầu đó sẽ bị đóng lại. Điều đó nhằm ngăn cản có thêm các Thợ săn khác thực hiện yêu cầu đó.

Lý do tại sao Akira nhận việc này như một yêu cầu chính thức thông qua Văn phòng Thợ săn là để củng cố quyết tâm của mình. Vì đó là một yêu cầu chính thức, nó khiến cậu chịu nhiều áp lực hơn trong việc hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Sheryl và băng nhóm của cô. Đó là một hình thức để thể hiện quyết tâm của cậu cũng như là một cách để thuyết phục Sheryl rằng cậu sẽ không bỏ rơi cô chỉ vì không được trả tiền cho việc hộ tống cô. 
Đó là lý do tại sao Akira nói rằng cậu đang làm dở việc và do đó sẽ thật ngu ngốc nếu để Sheryl bám theo cậu trong lúc cậu thực hiện yêu cầu.

"Em hiểu rồi."

Sau đó Sheryl ngồi cách Akira cỡ đủ để một người có thể khác ngồi vào giữa họ, cô cảm thấy nhẹ nhõm vì có vẻ như tâm trạng của Akira ít nhất là tốt hơn so với khi cả ở bên ngoài.

"Mưa vẫn không có dấu hiệu sẽ tạnh nhỉ?"

“Đúng vậy, dự báo thời tiết nói rằng trời sẽ là một ngày quang đãng. Chà, nó là từ một dự báo thời tiết miễn phí, vì vậy tôi đoán nó không thực sự chính xác như vậy lắm đâu, đúng không? À, cũng có thể là do đây là dự báo thời tiết cho thành phố Kugamayama chứ không phải cho tàn tích Higaraka. Hừm, vậy cũng có lý đấy, rốt cuộc thì những người ở thành phố đó cũng không quan tâm đến thời tiết ở vùng đất hoang.”

“Sẽ thật tệ nếu trời không mưa, nên thỉnh thoảng trời mưa cũng là điều tốt. Với bầu không khí mát mẻ và mặt đất ẩm ướt, cảm giác không khí đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều”.

“Thỉnh thoảng trời cũng mưa, nhưng tôi hy vọng rằng trời sẽ không mưa khi dự báo thời tiết mà tôi đã kiểm tra nói rằng trời sẽ không mưa. Tôi chỉ mong rằng lốp xe sẽ không bị dính bùn. Tôi đoán rằng tôi sẽ phải chọn một con đường khác để trở về nhà rồi.”

Sheryl chỉ nói về ấn tượng của cô ấy về thời tiết trong khi Akira nói về những gì anh ấy nên làm để thích nghi với thời tiết mưa như thế này. Về cơ bản, cả hai đều đang nói về cùng một thứ nhưng lại tập trung vào hai chủ đề khác nhau. Akira nhận thấy Alpha đang mỉm cười khi cô ấy xem cuộc trao đổi đó.

[…Gì thế?]

[Không có gì. Nhìn kìa, Sheryl đang mặc bộ quần áo mà cậu đã mua cho cô ấy vào ngày hôm trước đấy, cậu biết chứ?]

Sau khi Alpha nói vậy, Akira quay ra nhìn lại quần áo của Sheryl. Cậu không thực sự nhớ được nó, nhưng nó là một trong những chiếc váy mà cậu đã tặng cho Sheryl. 

Sheryl nhận thấy ánh mắt của Akira, sau đó cô mỉm cười và nói.

"Đây là một trong những chiếc váy mà anh đã cho em đấy, trông như thế nào ạ?"

Có rất nhiều chỗ trên chiếc váy đó không thực sự vừa vặn với cơ thể của Sheryl. Nhưng bởi vì cô đã quen với kiểu váy đó và vì một số chỉnh sửa mà cô đã làm trên cái váy nên nhìn nó trông rất hợp với cô. Đó là kết quả của kỹ năng sử dụng trang phục cũng như là việc thử và sửa lại cái váy sau khi tự nhìn lại trong gương nhiều lần.

Đối với quần áo lót thì quần áo lót của thế giới cũ, vì một lý do nào đó mà nó rất linh hoạt và co giãn. Nhờ đó, ngay cả một cô gái nhỏ nhắn như Sheryl cũng có thể sử dụng chúng một cách thoải mái. Mặc dù chúng có thiết kế gợi cảm, nhưng không phải ta lúc nào cũng có thể nhìn thấy bên trong miễn là người mặc không tạo những kiểu dáng gợi cảm và cố tính để lộ chúng, và vì Sheryl chỉ muốn để mình Akira nhìn thấy chúng nên cô cũng không có vấn đề với những cái váy đó.

Bản thân Sheryl cũng hy vọng sẽ nhận được một vài lời khen từ cậu, đại loại kiểu như “nhìn cái váy rất hợp với em” chẳng hạn. Cô nghĩ rằng ít nhất cô có thể làm được điều đó kể từ khi cô ấy nhận được chiếc váy này từ Akira, đó là lý do tại sao cô hỏi ý kiến ​​của Akira.

Akira nhìn Sheryl chằm chằm, sau đó cậu cau mày và tỏ vẻ hơi bối rối. Sau một lúc dừng lại, cậu  ngập ngừng và nói.

“…Tôi nghĩ là nó ổn.”

"Em hiểu rồi."

Mặc dù Akira trả lời một cách mơ hồ nhưng Sheryl bằng cách nào đó vẫn có thể giữ được nụ cười trên môi khi đáp lại cậu.

Có một sự im lặng đầy khó xử giữa họ. Sau đó, Akira đột nhiên nói điều gì đó giống như đang thú nhận tội lỗi của mình. 

“Ừm, thành thật mà nói, thì đó là những bộ quần áo mà tôi tìm thấy trong tàn tích. Chỉ là, tôi đã không kiểm tra chúng trước khi tôi đưa chúng cho em, vì vậy một số chúng có thể có thiết kế kỳ lạ. Nếu thấy chúng có kiểu dáng kỳ quặc thì, ừm, nếu không dùng được thì em cứ vứt chúng đi.”

Akira hoàn toàn không có khiếu về thời trang. Cậu không gặp vấn đề gì khi sử dụng một bộ đồ nào đó miễn là nó không có vết rách hoặc lỗ. Ngay cả bây giờ, cậu vẫn luôn mặc bộ đồ tăng cường của mình bên ngoài, vì vậy chẳng có dịp nào mà Akira có thể rèn luyện thêm về gu thời trang của mình.

Cũng có lúc Akira đang luyện tập cận chiến với Alpha. Khi đó, Alpha sẽ thay bộ váy của mình thành bộ trang phục chiến đấu của thế giới cũ và đó là một bộ váy gợi cảm quyến rũ hơn nhiều so với việc cô khỏa thân. Khi nhìn thấy điều đó, nó khiến cậu thực sự nghi ngờ về gu thời trang của người ở thế giới cũ.

Những bộ váy mà Akira đưa cho Sheryl là quần áo của thế giới cũ. Vì vậy, cậu nghĩ rằng một trong số chúng có thể có thiết kế kỳ lạ giống như những gì cậu đã từng thấy từ những bộ đồ Alpha. Tất nhiên, vì cậu ít nhiều cũng đã quen với thiết kế đó của thế giới cũ nên cậu không thể phân biệt những bộ quần áo đó với những bộ đồ mà cậu đưa cho Sheryl, vì vậy cậu lo lắng rằng nếu cậu đã đưa cho một số bộ váy có thiết kế kỳ lạ theo tiêu chuẩn hiện tại cho Sheryl mà không hề hay biết. Sheryl, người nhận thấy Akira đột nhiên có vẻ lo lắng, liền cẩn thận lựa chọn lời nói của mình để trả lời cậu.

Sau khi nghe câu chuyện từ Akira, Sheryl ít nhiều cũng đã hiểu được sự việc. Sau đó cô mỉm cười để trấn an cậu và nói. 

“Em đang mặc chiếc váy này vì em thực sự rất thich nó, nên anh đừng lo lắng quá nhiều về việc đó.”

"Vậy sao? Vậy là tất cả đều không sao nhỉ. Vì vậy…ừm, trông em rất hợp với nó.”

Akira nghĩ rằng mọi thứ đều sẽ ổn miễn là người sử dụng còn thấy nó ổn với họ.

"Cám ơn anh rất nhiều."

Sheryl mỉm cười hạnh phúc sau khi thấy được phản ứng mà cô mong chờ từ Akira.

***********

Translator: Xuân Đức.


 
 

 

Không có nhận xét nào: