Tiêu đề của chương này là EXTRA GUESTS mà dịch là khách thêm thì kỳ quá nên mình đặt tiêu đề vậy cho hợp tình huống nha.
************
Mưa cứ tiếp tục rơi, thời tiết không xấu hơn nhưng cũng không khá hơn
là mấy.
Akira thường xuyên ra khỏi phòng và kiểm tra xung quanh. Cậu
đang kiểm tra tình hình xung quanh biệt thự trong khi vẫn giữ khoảng cách gần với
phòng chính để có thể nhanh chóng quay lại chỗ Sheryl trong trường hợp cậu phát
hiện ra bất cứ điều gì. Thiết bị thông tin của cậu vẫn sẽ
hoạt động tốt miễn là cậu vẫn ở trong căn nhà này. Từ nãy tới giờ, cậu vẫn chưa
gặp con quái vật nào tìm chỗ trú mưa cả.
Akira sau đó nghĩ.
[Tôi hy vọng cứ thế này mãi.]
Alpha cười khổ.
[Cậu nói cứ
như cậu đang chuẩn bị tìm đến cái chết vậy.]
[Không có gì xảy ra hết. Điều này sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta, chỉ cần đợi
cho tạnh mưa trước rồi quay trở về căn
cứ thôi].
[Điều đó cũng không có vẻ tốt hơn đâu.]
[Rồi, rồi, tôi sẽ im lặng được chưa?]
Trái ngược với Alpha đang mỉm cười trêu chọc ở đó, Akira bĩu môi.
Sau khi Akira đi đi lại lại từ phòng chính vài lần, cậu thấy
Sheryl có vẻ không hài lòng.
Rõ ràng là Sheryl đang có tâm trạng tồi tệ, nhưng ngay khi cô để ý
đến Akira, cô ngay lập tức mỉm cười chào đón cậu. Có lẽ vì cô không thể che giấu
hết sự không hài lòng bên trong mình nên nụ cười của cô ấy không hiểu sao lại
có vẻ hơi ngượng nghịu.
Akira định ngồi cạnh Sheryl, cậu hỏi Erio đang đứng gần cậu.
“Có chuyện gì đó đã xảy ra à?”
Erio liếc nhìn Sheryl. Sheryl nhìn lại Erio trong khi mỉm cười. Nhưng
đôi mắt của cô ấy đang nói với Erio rằng đừng nói bất cứ điều gì không cần thiết.
Erio đã khiến Sheryl tức giận vài ngày trước, nên cậu không thể làm cho nó tồi tệ hơn. Mặt khác, cậu cũng không thể để tâm trạng của Akira xấu đi.
Akira là một kẻ nguy hiểm, kẻ sẽ giết người
không chút do dự. Thậm chí có lần cậu còn kéo xác tên
mà mình đã giết đến căn cứ của băng kẻ đó. Nhưng Akira sẽ vô hại miễn là cậu không
có thái độ thù địch nào. Nếu mà những đứa nhóc
băng Sheryl không được
nói cho biết chuyện đó thì chúng sẽ phải cần thêm can
đảm để có thể nói chuyện với Akira. Đó là Akira mà Erio biết. Mặc dù bây giờ có
lẽ không sao vì về cơ bản Sheryl đã kiểm soát cậu, nhưng Akira vẫn là một kẻ nguy hiểm.
Erio đã cẩn thận trả lời câu hỏi của Akira và cố không làm tâm trạng của cả cậu và Sheryl xấu đi.
“Có một vụ tranh cãi nhỏ vừa mới xảy ra, nhưng nó vừa kết thúc rồi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Akira chỉ nói vậy trước khi ngồi
cạnh Sheryl.
Erio cảm thấy nhẹ nhõm vì ít nhất cậu cũng có thể tránh làm tâm trạng
của Akira trở nên tồi tệ hơn. Sau đó cậu liếc nhìn Sheryl, người vẫn đang cười
với cậu.
Nó không giống kiểu Sheryl đang
lườm cậu. Nên Erio nghĩ rằng cô ấy không tức giận và nó sẽ ổn thôi, hoặc ít nhất,
đó là những gì Erio đã cầu mong như vậy.
Vì trái tim của Sheryl dựa vào Akira và khi cậu đã trở lại bên cạnh
cô, cô ấy đã trở lại với con người bình thường. Akira nhìn thấy sự thay đổi đó
và cho rằng đó không phải là điều gì xấu. Nên cậu quyết định ngừng
suy nghĩ về nó.
Khi Akira đang nghỉ ngơi ở đó trước cuộc tuần tra tiếp theo, Sebla
đến gần cậu. Tâm trạng của Sheryl nhanh chóng trở nên chua chát trở lại.
Sebla sau đó nói với Akira.
“Tôi có vài điều muốn nói với cậu ...”
“Không, cậu không được phép, bây giờ quay trở lại vị trí của cậu
ngay đi.”
Sheryl xen vào và nhìn chằm chằm vào Sebla.
“Tôi đang nói chuyện với Akira.”
“Tôi là trùm của băng và tôi đang ra lệnh cậu quay trở lại vị trí
của mình.”
“Suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một cô một đại diện mà thôi. Dù
nhìn thế nào đi nữa, trùm thực sự ở đây chính là Akira.”
Sheryl và Sebla nhìn chằm chằm vào nhau.
Có một số đứa nhóc trong băng của
Sheryl nghĩ rằng Sheryl chỉ là người đại diện cho Akira. Hầu hết các thành viên
tham gia gần đây đều có ấn tượng mạnh về nó. Trong khi các thành viên ở lâu
trong băng sợ hãi Akira hơn Sheryl nhiều nên chúng đã chọn cách
quan sát cẩn thận tình hình. Do đó, càng có sự hiểu lầm về
vị trí thực tế của Sheryl trong băng nhóm.
Vì vậy tóm lại, chúng nghĩ rằng nếu
chúng có thể tiếp cận được Akira, thì chúng có thể bỏ
qua ý kiến của Sheryl. Mặc dù điều đó
là đúng, nhưng không thể nhầm rằng đó là một lựa chọn khá tồi tệ.
Akira về cơ bản chỉ giúp Sheryl với tư cách cá nhân.Cậu không đặc
biệt giúp đỡ băng của Sheryl. Do đó, nếu bất kỳ ai từ băng đảng của Sheryl đến
trực tiếp với Akira để thu hút cậu, Akira sẽ thẳng thừng từ chối.
Akira thở dài và nói.
“Vậy thì có việc gì không?”
Vì có vẻ như Akira sẵn sàng nghe những gì cậu ta phải nói, Sebla
cười chế nhạo với Sheryl. Sheryl lườm
Sebla nhiều hơn và lùi lại, đó
là bởi vì Akira đang nói rằng cậu sẵn sàng lắng nghe Sebla.
Sebla sau đó tiếp tục.
“Chà, vì mưa không ngớt chút nào, tôi chỉ nghĩ rằng lục soát dinh
thự này trong khi đợi mưa tạnh có thể là một ý hay.”
Akira chỉ im lặng nhìn Sebla, chờ cậu ta nói tiếp. Mặt khác, Sebla
đang đợi câu trả lời của Akira. Vì vậy, họ chỉ im lặng nhìn nhau. Nụ cười của
Sebla biến mất, và ngay khi cậu ta bắt đầu có vẻ bối rối, Akira đã mở miệng.
“Thì?”
“Như tôi đã nói, cậu nên tìm kiếm các di vật trong dinh thự này.”
Akira có vẻ bực tức khi nói với Sebla.
“Không. Tôi vẫn đang làm việc và đó là đảm bảo an toàn cho Sheryl
và những đứa khác. Đừng nói với tôi rằng
cậu không nhận thấy nó đấy.”
Sebla sau đó khó chịu đáp lại Akira.
“Vậy về cơ bản cậu là vệ sĩ của chúng tôi phải không?”
“Điều đó không đúng. Khi tôi nói những đứa khác, nó có nghĩa là những
người coi Sheryl là người đứng đầu băng. Vì vậy, nó không bao gồm những
người không chịu lắng nghe cô ấy.”
Sebla nhăn mặt, về cơ bản Akira đang nói rằng cậu sẽ không bảo vệ cậu
ta. Vì vậy, Sebla nhanh chóng chuyển sang khiêu khích.
“Gì? Cậu đang sợ hay gì sao?
Hay như, cậu không tự tin chút nào à? ”
“Đúng vậy, tôi sợ và tôi không tin tưởng vào kỹ năng của mình.”
Akira thẳng thừng đón nhận sự khiêu khích của Sebla như thể không
có gì. Sebla sửng sốt. Sheryl cũng đang nghe cuộc trao đổi đó đã rất ngạc
nhiên. Akira sau đó tiếp tục.
“Những con quái vật đó rất đáng sợ, đó chính xác là lý do tại sao
chúng được gọi là ‘quái vật’. Cậu thậm
chí không biết điều đó nữa hả? Ngoài ra,
tôi có quyền ưu tiên về người mà tôi sẽ bảo vệ. Trước hết, tôi cần đảm bảo sự
an toàn của Sheryl trước khi bảo vệ những người ở cùng cô ấy. Nhưng ngay cả sau
khi tôi có thể chắc chắn rằng Sheryl và băng của cô ấy an toàn, tôi không có kế
hoạch lo cho sự an toàn của những tên cố chiến đấu
chống lại lũ quái vật theo ý mình. ”
Akira không chỉ chế giễu hành động vô ích của Sebla, cậu còn nói rằng
cậu đặt sự an toàn của Sebla là ưu tiên cuối cùng. Khi Sebla rõ ràng là nhăn mặt
lại, Sheryl đang mỉm cười hạnh phúc vì Akira nói rằng cậu sẽ ưu tiên sự an toàn
của cô.
Akira có vẻ khó chịu khi tiếp tục.
“Nếu cậu muốn đi tìm kiếm trong căn dinh thự này, cậu có thể làm
điều đó. Tôi sẽ không ngăn cản cậu. Công việc của tôi là bảo vệ Sheryl và băng
của cô ấy. Vì vậy, việc ngăn cậu tự sát không có trong mô tả công việc của tôi.
Nên cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn.”
Sau khi nghe câu trả lời thẳng thắn của Akira, Sebla đã từ bỏ việc
cố gắng thuyết phục để Akira bảo vệ mình trong khi tìm kiếm trong dinh thự. Nhưng
cậu ta vẫn muốn đi tìm trong căn dinh thự.
Kể từ khi họ đến dinh thự, Sebla không ngừng nghĩ rằng cậu có thể
tìm thấy một số di vật đắt tiền bên trong một dinh thự sang trọng như vậy. Và nếu
tìm thấy một số và bí mật bán chúng, cậu ta sẽ có thể mua một số vũ khí mạnh và
sống một cuộc sống tốt hơn khi làm Thợ săn.
Đã có một số người đã nhận ra tất cả giấc mơ điên rồ của Sebla thể hiện
ra cả trên
mặt cậu, cậu ta đã bị cuốn vào một giấc mơ còn điên rồ hơn.
Sebla im lặng và suy nghĩ. Sau đó cậu ta hạ yêu cầu của mình và chỉ
vào khẩu súng trường tấn công AAH của Akira.
“... T-Thế thì, ít nhất hãy cho tôi mượn khẩu súng đó.”
Bản thân Sebla không có kế hoạch lục soát dinh thự mà không có vũ
khí. Vì vậy, nói một cách khác, cậu ta sẽ lục soát dinh thự nếu kiếm được cho
mình một khẩu súng trường. Theo như những gì cậu có thể nhận ra, ngoài trang bị,
cậu không nghĩ rằng có nhiều khác biệt giữa cậu ta và Akira.
Akira rõ ràng bực tức nói với Sebla.
“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Không đời nào tôi cho cậu mượn khẩu
súng trường của tôi”.
“Nhưng bây giờ cậu không sử dụng nó.”
“Cậu đang đùa đấy à? Cậu có thực sự nghĩ rằng lý do đó đủ để cho cậu
mượn khẩu súng trường của tôi? Cậu có chắc là đầu cậu ổn không?”
Không có lý do gì để Akira cho Sebla mượn khẩu súng trường của
mình. Trong suy nghĩ của cậu, cho Sebla mượn khẩu súng trường chẳng khác gì mất
khẩu súng trường. Chưa kể, Sebla có thể chĩa khẩu súng trường đó vào cậu, điều
này về cơ bản còn tệ hơn việc làm mất nó.
Khi Akira lấy lại bình tĩnh, cậu bắt đầu nghi ngờ sự tỉnh táo của
Sebla.
“Nghe đây, về cơ bản cậu vẫn chưa được coi là một trong những người
mà tôi phải bảo vệ, đó là nếu cậu không làm điều gì điên rồ. Nếu cậu cứ làm phiền
tôi như thế này, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc coi cậu là vật cản
trở công việc của tôi và loại bỏ cậu khỏi mục tiêu hộ tống của tôi. Nếu cậu hiểu,
thì biến đi. Cậu đang làm phiền tôi đấy.”
Sau khi Akira từ chối thẳng thừng cậu ta, cậu quay mặt đi với
Sebla như thể cậu đã mất hứng thú với cậu ta.
Sebla có vẻ bực bội và đứng nhìn Akira một lúc trước khi cậu ta
quay lại phía đối diện của căn phòng. Sau đó cậu ta ngồi xuống dựa lưng vào tường,
cúi đầu xuống và bắt đầu lẩm bẩm.
Sheryl tỏ ra vui vẻ. Cô ấy đang mỉm cười thích thú vì cô ấy rất biết
ơn vì Akira đã đứng về phía cô. Cô ấy nhìn Sebla, người đang bỏ đi, như một cảm
giác chiến thắng.
Mưa vẫn cứ trút xuống mãi không dứt.
Khi Akira đang tuần tra khu vực xung quanh, Alpha đột nhiên di
chuyển đến trước mặt cậu và chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
[Akira, ở đằng kia.]
Akira nhìn trộm bên ngoài dinh thự. Nhờ Alpha tăng cường thị lực,
tầm nhìn của cậu phóng to theo hướng mà Alpha đang chỉ tay. Cô đang chỉ vào một
chiếc xe đang đi về hướng của cậu.
[Những thợ săn khác hả? Tôi chỉ hy vọng họ sẽ không gây rắc rối, nhưng mà...]
Akira cảm thấy rằng hy vọng của mình sẽ bị phản bội và linh cảm xấu
của cậu sẽ xảy ra, đó là lý do tại sao cậu dừng hy vọng. Sau đó, cậu quay trở lại phòng để thông báo cho Sheryl và băng của
cô ấy về những Thợ săn đó.
***
Không lâu sau khi băng của Akira và Sheryl trú mưa trong ngôi biệt
thự đó, một chiếc xe khác cũng đang hướng đến tàn tích Higaraka. Đó là một chiếc xe mui kín được thiết kế để
khám phá vùng đất hoang, một biểu tượng lớn của công ty cho thuê sở hữu chiếc
xe đó được sơn trên mặt của chiếc xe.
Có 3 Thợ săn trong xe. Guyver và Colbert đang ngồi ở hàng
ghế sau trong khi Dale đang điều khiển phương tiện.
Guyver nói với Dale.
“Nói xem, chẳng phải nếu chúng ta đi thẳng đến thành phố
Kugamayama sẽ tốt hơn sao?”
“Chẳng phải tôi đã nói với các cậu rằng chúng
ta không thể làm điều đó giữa trời mưa như thế này à?”
“Sẽ ổn thôi. Chúng ta đã bỏ một khoảng đủ xa với cái tàn tích đó rồi,
tôi chắc rằng con quái nguy hiểm đó đã mất dấu chúng ta ngay thôi.
”
“Chúng ta có thể sẽ gặp lại nó ở trên đường trở về đấy. Chưa kể rằng
chiếc xe này là xe cho thuê, nên chức năng lái xe tự động của nó có thể được
kích hoạt khi nó bị tổn hại. Khi điều đó
xảy ra, nó sẽ quay trở lại thành phố bằng chế độ lái tự động và tôi sẽ không thể
kiểm soát nó. Cậu sẽ làm gì nếu điều đó xảy ra? Trong trường hợp xấu nhất, chiếc xe
này thậm chí có thể mang con quái vật đó trở lại thành phố cùng với chúng ta và
tôi chắc chắn rằng đội phòng thủ thành phố sẽ thổi bay chúng ta cùng với con
quái vật đó ngay khi họ phát hiện ra”.
“Thôi nào cậu chỉ đang nghĩ quá lên thôi.”
Khi Guyver gạt đi nỗi lo lắng của Dale khi anh ta suy nghĩ quá kỹ
và cười nhạo anh ta, Dale nhanh chóng quay lại nhìn hắn ta với vẻ mặt khó chịu.
Sau đó Colbert tham gia cuộc trò chuyện của họ khi anh ta hỏi
Dale.
“Vậy, tại sao lại đi tới tàn tích Higaraka?”
“Cậu còn nhớ ngôi dinh thự lớn bên trong tàn tích đó chứ? Tôi đang nghĩ đến việc trú ẩn ở đó.”
“Không phải chúng ta phải đến dinh thự đó chứ? Nếu cậu chỉ muốn
trú ẩn trong khi chờ mưa tạnh, chúng ta có thể chọn một tòa nhà ngẫu nhiên xung
quanh khu vực này mà”.
“Chúng ta không biết trận mưa này sẽ kéo dài bao lâu. Vì vậy, nếu
có thể, tôi muốn nghỉ ngơi thật thoải mái trong một căn phòng lớn hơn là trong
một toà nhà chật chội như bên trong chiếc xe này ”.
“Thôi được!”
Khi nghe Colbert nhận xét như vậy, Dale đã kìm chế bản thân và nói
rằng đây sẽ là lần cuối cùng anh đi ra vùng đất hoang cùng với cả hai tên này.
Tên trung gian chết tiệt đó!! Chọn mấy thằng đần này cho mình!! Mình
chắc chắn sẽ gửi đơn khiếu nại sau!!
Tận sâu trong trái tim mình, Dale không ngừng nguyền rủa người
trung gian đã giới thiệu Guyver và Colbert cho mình.
Dale, Guyver và Colbert đã không đi thám hiểm cùng nhau một cách
bình thường. Tất cả đều được đăng ký dưới cùng một người trung gian và vì vậy họ
tạm thời ở trong cùng một đội.
Ở quận phía đông, có một số công ty đóng vai trò trung gian giữa
các Thợ săn. Họ sẽ giới thiệu Thợ săn với các Thợ săn khác tùy thuộc vào yêu cầu
của các Thợ săn đó. Những yêu cầu này bao gồm rất nhiều thứ như mức độ nguy hiểm
của tàn tích mà họ muốn khám phá, loại yêu cầu mà họ sẵn sàng thực hiện cùng
nhau, cách phân chia phần thưởng, trang bị của họ, Xếp hạng thợ săn, thành tích
chiến đấu, và thậm chí cả độ tuổi, giới tính và tính cách.
Hầu hết các Thợ săn ở quận phía đông đang sử dụng dịch vụ của người
trung gian như vậy. Đó là bởi vì một
công ty trung gian tốt thường chỉ giới thiệu những Thợ săn có thể tin cậy tới đáng tin cậy.
Rốt cuộc, những phía trung gian này sẽ
không chấp nhận những Thợ săn có thành tích xấu. Ví dụ, những Thợ săn luôn để mất
các thành viên trong nhóm của mình trong vùng đất hoang vì một lý do nào đó, hoặc
những Thợ săn được biết đến là người làm tăng độ khó (cục
tạ di động) trong chuyến thám hiểm cho các Thợ săn khác trong đội. Những Thợ săn này sẽ bị từ chối khi họ cố
đăng ký tên của mình trong các công ty trung gian đó. Điều này cũng tương tự đối
với các Thợ săn, những người nhận được rất nhiều lời phàn nàn sau khi họ được
giới thiệu với các Thợ săn khác. Với quá trình loại trừ
như vậy, những Thợ săn còn lại thường
là những người đáng tin cậy.
Trong trường hợp Công ty được Quản lý thành phố yêu cầu gửi Thợ
săn vì một số yêu cầu liên quan đến hình ảnh công chúng, thì công ty sẽ ưu tiên
những Thợ săn có nhân cách tốt và có thành tích tốt.
Để ngăn những Thợ săn với vũ khí lợi hại biến thành kẻ cướp, Công
ty Chính phủ thường đưa ra yêu cầu nhất định rằng Thợ săn phải đăng ký với một
công ty trung gian và phải có hình ảnh tương đối tốt.
Dale thường làm việc một mình và chỉ thành lập một nhóm tạm thời với
sự giúp đỡ của một công ty trung gian.
Anh ta có một đề nghị và đang tìm
kiếm một tàn tích cụ thể có thể kiếm được nhiều tiền cho anh ta. Mặc dù anh ta
có thể có được thông tin về nơi tàn tích đó thông qua mạng lưới thông tin của
mình, anh ta không có được thông tin về những con quái vật xung quanh tàn tích
đó. Vì vậy, anh nghĩ rằng sẽ là một ý tưởng tồi nếu đến đó một mình và cuối
cùng yêu cầu công ty trung gian giới thiệu anh ta với một số Thợ săn. Và những
Thợ săn đó là Guyver và Colbert.
Kết quả là cuộc thám hiểm lần này của Dale đã thất bại. Họ đã
không thể chạm tay vào bất kỳ di vật đắt tiền nào và quyết định quay trở về, họ
gặp phải một con quái vật nguy hiểm và phải vội vàng thoát khỏi tàn tích đó.
Dale tin rằng họ đã thất bại là lỗi của Guyver và Colbert.
Tên Guyver này thậm chí còn không thể quét đúng khu vực để tìm
quái vật, hắn ta chỉ lơ đễnh trong tàn tích và bị quái vật phát hiện vì điều
đó!! Và tên Colbert thậm chí còn không che giấu chuyện hắn sắp bỏ rơi bọn mình!! Sẽ tốt hơn nhiều nếu mình đến đây một mình!! Mình sẽ không bao giờ làm việc cùng với hai tên này bao giờ nữa !!
Nhưng tất cả điều này là theo quan điểm của Dale. Cả Guyver và
Colbert đều cho rằng Dale quá sợ hãi mà không đưa ra bất kỳ
quyết định nhanh chóng nào khiến chuyến thám hiểm của họ thất bại hoàn toàn.
Trên thực tế, đó có thể chỉ là vấn đề về sự tương thích giữa tính
cách của họ, nhưng gạt điều đó sang một bên, tất cả vẫn cảm thấy khó xử sau thất
bại đó.
Khi Dale đậu chiếc xe gần dinh thự, anh nhận ra xe của Akira.
Anh ấy đã nhìn kỹ chiếc xe của Akira.
“Ai đó ở đây trước à. Chà, trời đang mưa to, không có gì lạ khi một
Thợ săn khác cũng có ý tương tự.”
Guyver liếc nhìn xe của Akira khi anh ta đang dán một tấm ngụy
trang lên xe của họ.
“Tuy nhiên, nó chất đầy di vật. Tôi thắc mắc tất cả những
di vật này đến từ đâu?”
Rõ ràng là chiếc thùng chứa rất nhiều di vật, nhưng bởi vì nó được
che bằng một tấm ngụy trang, Guyver không thể nhìn thấy có bao nhiêu di vật
trong đó.
“Tôi cá là nó đến từ tàn tích này.”
Colbert đột ngột xen vào, nhưng khi Guyver nghe thấy vậy, anh ta
đáp lại như thể đang chế giễu Colbert.
“Trong cái tàn tích này chỉ còn lại mỗi di vật rác thôi cậu
biết chứ. Sẽ không có chuyện ai đó đi xa đến mức chuẩn bị một chiếc xe kéo có
thể tháo rời chỉ để chở di vật ra khỏi tàn tích này ”.
Colbert khó chịu đáp lại.
“Vậy thì cậu nghĩ tất cả
những di vật đó đến từ đâu?”
“Làm như tôi biết chắc.”
Guyver quay lại với Colbert.
Sau đó họ kiểm tra khu vực xung quanh dinh thự. Có những con quái
vật chết xung quanh khu vực nhưng không có gì đáng ngờ. Sau đó, họ nhận ra
Akira ở cuối hành lang.
Akira đang đứng gần lối vào của một trong những căn phòng, cậu
đang quan sát xung quanh với khẩu súng trường chống vật liệu CWH và khẩu
minigun DVTS trên tay. Cậu ta cũng chú ý đến Dale và các Thợ săn khác ngay khi
họ xuất hiện.
Akira đi vài bước về phía họ trước khi mở miệng.
“Tôi rất tiếc phải nói với các anh điều này, nhưng các anh có thể tìm chỗ nào khác không? Chúng tôi
đang sử dụng căn dinh thự này để trú mưa. “
Dale giơ cả hai tay lên, cố gắng nói với Akira rằng họ không thù địch.
“Bình tĩnh, chúng tôi cũng là Thợ săn. Chúng tôi chỉ ở đây để trú
mưa trên đường trở về nhà từ tàn tích. Cậu cũng đang trên đường trở về từ một
tàn tích gần đây à? Mong cậu biết rằng,
tôi không có ý định gì gây ra bất kỳ rắc rối nào. ”
Guyver và Colbert hạ súng. Khi
thấy vậy, Akira cũng hạ súng xuống.
Sau đó anh ta nói.
“Tôi cũng là một Thợ săn, nhưng hôm nay tôi ở đây vì một yêu cầu hộ
tống. Nếu anh không có việc gì với chúng tôi, tôi hy vọng rằng anh sẽ trú ẩn ở
một nơi khác ... ”
Vì Akira muốn giảm bớt bất kỳ yếu tố không thể đoán trước nào, nên
cậu
hy vọng rằng Dale sẽ đưa bạn bè của mình đến một nơi khác.
Nhưng Dale không lùi bước.
“Đừng nói vậy. Đây chắc hẳn là một định mệnh nào đó. Ít nhất hãy
chia sẻ thông tin chứ.”
Dale muốn có ai đó để nói chuyện về chuyến thám hiểm của mình, hay
nói chính xác hơn, anh ta muốn một ai đó có thể giúp anh trút bỏ căng thẳng khi
phàn nàn về Guyver và Colbert. Hơn nữa, việc tạo mối quan hệ là điều cần thiết
đối với các Thợ săn, và điều đó đúng gấp đôi khi nói đến một Thợ săn như Akira,
người đủ tốt để ở đây với tư cách
hộ tống chứ không phải để săn tìm di vật. Vì vậy, Dale muốn lập quan hệ với Akira nếu
có thể.
Guyver nở một nụ cười thân thiện với Akira.
“Tôi không phiền nếu cậu cũng muốn trao đổi di vật đâu. Hơn nữa, nếu
cậu ở đây với tư cách hộ tống, chính người được hộ tống của cậu sẽ quyết định gặp
chúng tôi hay không, phải không? ”
Guyver không thể quên về đống di vật trên xe của Akira. Anh ta
nghĩ nếu có thể nhờ người sở hữu những di vật đó đổi lại một ít, có thể sẽ nhìn
ra được trong đống đó là loại di vật gì.
Akira do dự một chút, sau đó cậu quyết định hỏi Sheryl. Rốt cuộc,
có được nhiều mối quan hệ hơn với các Thợ săn khác có thể là một điều tốt cho
Sheryl. Đó là lý do tại sao Akira quyết định hỏi cô ấy hơn là đưa ra quyết định
của riêng mình.
“... Tôi sẽ đi hỏi, đợi ở
đây một chút.”
Nói xong, Akira quay trở lại căn phòng nơi Sheryl và đồng bọn của
cô ấy đang ở.
Sheryl đã nghe về tình hình từ Akira và quyết định gặp Dale và những
người bạn của anh ta. Akira hơi
ngạc nhiên vì điều đó, nhưng vì Sheryl đã quyết định làm như vậy, nên cậu sẽ không
chỉ trích cô ấy. Sau đó cậu để Dale và bạn của anh ta vào phòng.
Sau đó, Dale và bạn của mình giới thiệu mình với Sheryl và tiếp tục
nói chuyện với cô ấy. Trong khi họ đang
làm điều đó, Akira chỉ lặng lẽ đứng cạnh Sheryl với cả khẩu súng trường chống vật
chất CWH và khẩu minigun DVTS trên tay mà không hề hạ thấp cảnh giác.
Trong ba người họ, Dale là người nói chuyện nhiều nhất với
Sheryl. Từ cuộc trò chuyện của họ, họ cảm
thấy như thể họ có thể hòa hợp với nhau.
Sheryl mỉm cười khi nghe Dale nói, như thể mắt cô ấy lấp lánh, thể
hiện sự quan tâm của cô ấy với những gì người đối diện nói. Cô nhiệt tình khuyến
khích Dale tiếp tục câu chuyện, đồng cảm với những lời phàn nàn của anh và khen
ngợi sự chăm chỉ của anh.
Cô đã hiểu vẻ đẹp của mình có tác dụng như thế nào khi nói chuyện với
người khác, đó là lý do tại sao cô chăm sóc da và tóc của mình hàng ngày. Cô
cũng đang mặc một chiếc váy cũ của thế giới trông đắt tiền và sử dụng nó một
cách khéo léo như thể cô ấy đã quen thuộc với những chiếc váy như vậy. Mặt
khác, vì những đứa trẻ khác có mặt chỉ mặc quần áo đẹp hơn một chút so với hầu
hết những đứa trẻ ở khu ổ chuột, nên điều đó càng làm tăng thêm vẻ ngoài của
Sheryl.
Sheryl tiếp tục cuộc nói chuyện ngớ ngẩn của mình với Dale trong
khi cố gắng truyền đạt rằng cô ấy không thù địch. Vì vậy, Dale không thể ngừng
trút bỏ căng thẳng của mình sau chuyến thám hiểm thất bại ngày hôm nay. Kết quả
là, cuộc trò chuyện của họ kéo dài hơn và lâu hơn.
Dale, người có vẻ quan tâm đến Sheryl, ngừng khoe khoang về bản
thân và hỏi về cô ấy và băng của cô ấy.
“Vậy thì, uhmmm, em có phải là
người đại diện hay gì đó không?”
“Đúng vậy, tôi là đại diện của một băng nhóm nhỏ ở quận dưới
của thành phố Kugamayama, hay nói cách khác, tôi là người đứng đầu băng đó.”
“Đó là một chiến công khá ấn tượng khi mà cô vẫn còn rất trẻ, băng của em tên gì?”
“Nó vẫn là một băng nhỏ, vì vậy chúng tôi chưa có tên. Chưa kể rằng
nó sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn nếu có tên và nó có thể gây ra xung đột không
cần thiết. Chúng tôi đang cố gắng hạ thấp và tránh mọi vấn đề ngay từ đầu. ”
“Tôi hiểu rồi ... Nghe có vẻ khó khăn.”
“Không hề, so với thời gian khó khăn mà các Thợ săn gặp phải khi đối
mặt với lũ quái vật ngoài vùng đất hoang nguy hiểm, thì vấn đề của chúng ta
không đến nỗi tệ. Chúng tôi không có bất cứ thứ gì có thể so sánh được với phần
thưởng mà Thợ săn nhận được từ việc săn quái vật hoặc từ việc bán di vật đâu. Mà
này, gần đây anh tìm được di vật gì vậy?"
“Được rồi để xem...”
Dale cố gắng nhớ lại những di vật mà anh đã bán gần đây khi họ tiếp
tục cuộc trò chuyện.
[Nói xem, Alpha. Đây có thể là tôi tưởng tượng thôi,
nhưng ...]
Akira, người đang đứng lặng lẽ bên cạnh Sheryl, hơi ngạc nhiên và
cũng có chút kinh hãi, nhưng cậu đã cố gắng hết sức để không thể hiện ra bên
ngoài khi yêu cầu Alpha xác nhận.
[Sheryl đang cố gắng thăm dò thông tin từ những Thợ săn đó trong
khi giữ bí mật thông tin của riêng mình. Tôi đồng ý
với cậu về điểm đó, tôi nghĩ rằng cô ấy đang cố tình.]
[... Tôi cũng nghĩ vậy.]
Cuộc trò chuyện giữa Sheryl và Dale chủ yếu là về đội của Dale. Mặc
dù thỉnh thoảng cuộc trò chuyện chuyển sang về Sheryl, nhưng cô ấy luôn có thể
khéo léo xoay chuyển chủ đề về Dale và bạn của anh ta
và dường như Dale hoàn toàn không nhận thấy điều đó.
Dale và Sheryl đã nói về rất nhiều thứ. Khi chủ đề là về tàn tích,
họ đang nói về những con quái vật mà Dale đã gặp phải hoặc về những di vật mà
anh đã tìm thấy trong quá khứ. Mặc dù tất cả đều là thông tin mà một Thợ săn
thường không chia sẻ với các Thợ săn khác trừ khi họ được trả tiền, nhưng nhờ sự
thông cảm và khen ngợi của Sheryl, Dale bắt đầu công khai những thông tin đó miễn
phí.
Và ngay cả sau đó, Sheryl vẫn thỉnh thoảng thể hiện sự đồng cảm hoặc
tung ra vài lời khen ngợi đúng lúc anh mong đợi, vì vậy Dale không thể ngăn
mình lại.
Khi đang nhìn Dale tiếp tục nói ra những thông tin nhạy cảm đó,
Akira cố gắng nhớ lại tất cả những trao đổi của cậu với Sheryl và hỏi Alpha.
[Tôi đã không tiết lộ bất kỳ thông tin nào khi tôi nói chuyện với
Sheryl cho đến bây giờ, phải không?]
[Đừng lo lắng, tôi sẽ cảnh báo chính xác khi cậu sắp mắc sai lầm.]
[Tôi hiểu rồi. Chà, thông tin nhạy cảm duy nhất mà tôi có là về cô
thôi, nên
tôi đoán nó sẽ ổn thôi, phải không?]
[Chà, Akira, đôi khi cậu đã hạ thấp cảnh giác và nhìn về phía của
tôi. Nên
cô ấy có thể nghĩ rằng cậu có thói quen kỳ lạ là nhìn theo một hướng ngẫu nhiên
khi cậu đang suy nghĩ sâu xa nào đó, nhưng chỉ có vậy thôi.]
[... Chờ đã, đó là bởi vì cô luôn mặc quần áo kỳ lạ mà phải không?
Có phải vẫn là lỗi của tôi đâu?]
[Tôi không nói rằng đó là lỗi của cậu. Và cậu cũng thật là thô lỗ
khi nói điều đó. Nếu cậu tiếp tục nói điều gì đó như vậy, tôi sẽ bắt đầu sử dụng
những bộ quần áo kỳ lạ hơn để huấn luyện cậu đấy.]
Alpha đang mỉm cười bất đắc dĩ và trêu chọc Akira.
[Tôi xin lỗi ... làm ơn đừng...]
Akira nhanh chóng xin lỗi. Cậu không muốn nhìn thấy Alpha trong bất
kỳ bộ quần áo siêu lạ nào có thể khiến cậu ta ngạc nhiên.
Khi Dale đang khoe khoang về câu chuyện ‘phiêu lưu’ của mình với
Sheryl, Guyver vẫn giữ khoảng cách trong khi âm thầm quan sát họ.
Guyver đã rất ngạc nhiên khi bước vào căn phòng đó vì khung cảnh
bên trong khác xa với những gì anh mong đợi. Anh ta nghĩ rằng anh ta sẽ thấy Thợ
săn đang nghỉ ngơi trong phòng. Vì chỉ có một chiếc xe với chiếc xe chở đầy di
vật, nên dựa trên cơ sở đó, anh ta nghĩ sẽ tìm được
nhiều nhất 6 Thợ săn. Anh ta cũng nghĩ rằng Akira đang canh giữ lối vào vì cậu
là người yếu nhất trong số 6 Thợ săn đó.
Một số Thợ săn thích làm việc như một lính đánh thuê được trả
lương để đi cùng các Thợ săn khác đến vùng đất hoang trong khi bất kỳ di vật
nào mà họ tìm thấy trong chuyến thám hiểm đều thuộc sở hữu của người thuê.
Guyver nghĩ rằng Akira là một trong những Thợ săn đó.
Nhưng những gì anh tìm thấy bên trong căn phòng đó là một cô gái
trẻ xinh đẹp, người thuê Akira và những đứa trẻ nhỏ khác trong trang phục trông
tồi tàn. Có vẻ như không có một Thợ săn nào khác ngoại trừ Akira bên trong căn
phòng đó. Những đứa trẻ đó thậm chí không có vẻ như chúng có thể xử lý tốt nếu ở
đây xảy ra một cuộc chiến.
Trong khi Dale nói chuyện với Sheryl, Guyver lướt qua căn phòng và
kiểm tra nhẹ tất cả những đứa trẻ trong phòng.
Anh ấy cũng để mắt đến Akira trong khi cố gắng tìm hiểu tình hình của
Sheryl từ những gì anh ấy nghe được từ cuộc trò chuyện của họ.
Sau khi Guyver kiểm tra xong mọi thứ ở đó, anh ta xen vào cuộc trò
chuyện của Dale và Sheryl.
“Tôi có thể nói một chút không? Tôi có một gợi ý, đây chắc hẳn là
do duyên số nào đó mà chúng ta gặp nhau ở đây. Cả hai chúng ta đang trên đường
trở về sau khi săn di vật, đúng chứ? Vậy sao chúng ta không cùng nhau trao đổi
di vật với nhau? Mặc dù chúng tôi không
có nhiều như vậy, nhưng chúng tôi có một số di vật tốt đấy.”
Không có nhiều Thợ săn bán tất cả các di vật mà họ tìm thấy trong tàn
tích cho Văn phòng Thợ săn. Vì vậy, để thay đổi các di vật
mà họ thu thập được theo loại di vật được các thương nhân ưa thích mà họ bán
các di vật đó đi, các Thợ săn đôi khi trao đổi các di vật với nhau. Thông thường,
đề xuất của Guyver là một gợi ý có lợi cho cả hai bên.
Nhưng Sheryl trông có vẻ hối lỗi khi cô ấy từ chối lời đề nghị đó.
“Tôi thực sự xin lỗi. Những di vật mà chúng tôi thu thập được chẳng
qua là những di vật rẻ tiền. Tôi không nghĩ chúng ta có bất cứ thứ gì đáng để
trao đổi.”
“Nhưng sẽ mất một thời gian để chúng ta dỡ bỏ các di vật.”
“Tôi là người đề xuất điều đó, vì vậy chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ.”
“... Chúng tôi đang lên kế hoạch quay trở lại thành phố ngay khi
mưa tạnh, vì vậy có thể hơi khó khăn về thời gian để dỡ chúng ra và tải lại
ngay sau đó...”
Mặc dù Sheryl đã cố gắng từ chối lời đề nghị của mình, Guyver vẫn
tiếp tục gây sức ép với cô. Mặc dù Dale thấy kỳ lạ vì
Sheryl đang cố gắng từ chối lời đề nghị, nhưng vì anh thích
cô ấy hơn Guyver, nên anh đã đứng
về phía Sheryl.
“Whoa, cậu có thấy rằng
cậu
đang ép cô ấy phải làm điều đó không?”
“... Chà, nếu là như thế thì tôi xin lỗi về điều đó.”
Sau khi Dale xen vào, Guyver nhanh chóng xin lỗi.
Lý do Sheryl từ chối đề nghị trao đổi di vật là để tránh việc Dale
và bạn của anh ta đánh giá thấp băng của cô sau khi nhìn thấy những di vật rẻ
tiền mà băng của cô đã thu thập được.
Sheryl nhận thấy rằng Dale và bạn của anh ta đang hiểu sai vị trí
của cô. Có vẻ như họ nghĩ cô là người đứng đầu một băng lớn nào đó. Về cơ bản,
họ nghĩ rằng Sheryl là một người có nhiều tiền.
Thành thật mà nói, Sheryl chỉ là người đứng đầu một băng nhỏ và cô
ấy không có nhiều tiền. Bình thường, cô ấy thậm chí sẽ không bao giờ đến được
đây. Tất cả là nhờ Akira, người đã cung cấp phương tiện di chuyển và hộ tống bảo
vệ, mà cô ấy mới có thể đến được nơi này. Hơn nữa, Akira đã chi trả mọi chi phí
cho chuyến thám hiểm. Mặc dù Sheryl đã trả một số tiền như một phần thưởng yêu
cầu cho cậu, đó chỉ là một phần nhỏ trong số những gì cậu ta đã trả để chuẩn bị
cho chuyến thám hiểm. Và, cuối cùng, số tiền mà Sheryl dùng để trả cho Akira
chính là số tiền mà ngay từ đầu cô đã nhờ cậu.
Nếu Dale và bạn của anh ta nhận thấy rằng đống di vật trong xe đẩy
chẳng qua chỉ là những di vật rẻ tiền và Sheryl và băng của cô ta chẳng qua chỉ
là những đứa trẻ bất lực và không một xu dính túi trong cái khu ổ chuột, họ sẽ
đối xử với cô ta và băng của cô ta theo cách khác. Trong trường hợp xấu nhất, họ
thậm chí có thể bắt đầu tấn công băng của cô. Đó là những gì cô ấy nghĩ.
Sheryl vô cùng nhẹ nhõm vì cô đã dỗ được Dale. Nhờ đó, cô đã có thể
duy trì sự hiểu lầm của bộ ba.
Mặc dù, vẫn chưa rõ đó là điều tốt hay điều xấu.
************
Translator: Thanh Phương
***********
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét