Reina và những hầu gái của cô biết rằng họ đang thu hút sự
chú ý của mọi người xung quanh. Sự khác biệt về nét mặt có thể cho thấy rằng họ
đang nghĩ thế nào về nhóm của cô. Shiori ưu tiên chủ nhân và nhiệm vụ của mình hơn
là ánh mắt của người khác, Kanae mỉm cười vì cô thậm chí còn chẳng quan tâm đến
chúng, trong khi Reina có vẻ hơi khó chịu.
Reina nhìn phản ứng của các Thợ săn khác đối với Shiori và
Kanae và thở dài.
“…Đúng như tôi nghĩ, chúng ta thu hút quá nhiều sự chú ý rồi.”
Mấy ngày trước, khi đang đi bộ dọc theo con đường của quận thấp
thuộc thành phố Kugamayama thì mọi người cũng đều chú ý đến họ. Mặc dù lúc đó
chỉ có Kanae mặc trang phục hầu gái. Vì vậy hoàn toàn có thể hiểu được rằng họ
đang thu hút nhiều sự chú ý hơn thế khi cả Shiori và Kanae đều đang ở trong
trang phục hầu gái, và cả ba đang ở tàn tích của cựu thế giới.
Shiori cố gắng động viên Reina.
“Chúng ta sẽ ít bị chú ý hơn khi đi vào tàn tích, vì vậy mong
cô chủ hãy cố gắng chịu đựng mấy việc như thế này.”
Shiori hiểu rằng họ đang bị rất nhiều ánh mắt hướng đến vì
trang phục hầu gái, cô cũng hiểu rằng nó đang khiến Reina trở nên căng thẳng
không cần thiết. Nhưng có một lý do khiến cô bắt buộc phải mặc bộ đồ này, và nó
khiến cô không thể cởi bỏ chỉ vì nó gây chú ý.
Kanae cười và nói với Reina.
“Chúng ta hãy làm quen với điều này thôi. Một khi cô chủ trở
thành một Thợ săn nổi tiếng thì cô chủ sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý bất kể cô
có mặc trang phục nào đi chăng nữa. Vì thế đây chính là một cơ hội tốt để cô
làm quen với nó mà, phải không? Tất nhiên đó là khi cô chủ không muốn trở thành
một Thợ săn tầm thường.”
Shiori lườm Kanae, Kanae lảng tránh ánh mắt của cô.
“Hửm?”
Khi Kanae nhìn sang chỗ khác thì cô bắt gặp một khuôn mặt
quen thuộc.
Hầu hết các Thợ săn ở đây đều nhìn nhóm của Reina với vẻ mặt
đầy nghi hoặc. Akira, người nhận ra họ là ai, cậu cũng hiểu được vì sao mọi người
xung quanh lại làm vẻ mặt làm như vậy, suy nghĩ của cậu đã chính xác và cậu nói
chuyện với Alpha với tâm trạng vui vẻ.
[Alpha, tôi biết là tôi đoán đúng rồi. Có vẻ như việc đi lại
trong bộ đồ hầu gái ở vùng đất hoang là điều không bình thường, ngay cả khi đó
có là Thợ săn.]
[Thì nó là điều đương nhiên mà. Chà, việc phổ cập những lẽ
thường trong cuộc sống là rất quan trọng, nhưng cũng không nên để ý thức xã hội
kìm hãm nó. Đôi khi cậu cần phải nghi ngờ lẽ thường và cởi mở hơn với những thứ
trái với thường thức. Cậu có thể mong đợi còn có những thứ kỳ lạ hơn thế ở
cựu thế giới.]
[Tôi biết…Chờ chút đã, chúng ta đang nói về cái gì vậy?]
Akira có cảm giác như Alpha vừa đổi chủ đề khi cậu nghiêng đầu
thắc mắc. Nhưng cô chỉ phớt lờ nó và tiếp tục.
[Chúng ta không liên quan gì đến họ, nên cứ tập trung khám
phá tàn tích đi.]
[Cô nói đúng.]
Akira chắc chắn rằng Alpha đã đánh trống lảng, nhưng cậu quyết
định quên nó đi và tiến về phía tàn tích.
Vào lúc đó, khi Akira định quay lại và cậu vẫn đang nhìn về
hướng Reina thì đã bị ánh mắt của Kanae bắt gặp.
Kanae mỉm cười, trông cô thực sự rất phấn khích khi cô đột
nhiên nói lớn gọi Akira.
“Chào đằng đó!! Chúng ta lại gặp nhau rồi!!”
Reina và Shiori cũng nhanh chóng chú ý đến Akira. Akira, người
đang chuẩn bị rời khỏi đây, cũng đã dừng lại. Kanae sau đó tiến lại gần cậu.
“Cậu cũng đến đây để săn di vật à? Thật là trùng hợp!! À,
nhân tiện giới thiệu thì tôi là Kanae!”
Akira hơi ngạc nhiên vì Kanae đã đến bắt chuyện với cậu.
“…Tôi là Akira.”
“Tôi biết rồi!! Akira-boy!! Rất vui khi được gặp cậu!!”
Akira hơi choáng ngợp trước phản ứng có phần quá
khích của Kanae.
Reina và Shiori cũng tiến đến chỗ Akira. Kể từ khi Kanae để mắt
đến cậu thì họ cũng không thể bỏ qua cậu và đi ra chỗ khác.
Shiori cẩn thận nói với Akira.
“…Akira-sama, đã lâu rồi chưa gặp cậu.”
Reina cũng theo sau với giọng nói hồi hộp.
“…Ừm, lâu rồi không gặp.”
Akira hơi bối rối khi lúng túng đáp lại.
“À, cũng khá lâu rồi kể từ lần cuối tôi gặp các cô.”
Với những gì xảy ra trong quá khứ, Akira, Reina và Shiori, cả
ba người họ đều không chắc chắn về việc giao tiếp với nhau như thế nào.
Nhưng sau đó Kanae, người dường như không thể đọc được bầu
không khí, vẫn đang có một tinh thần rất hưng phấn.
“Đây là lần đầu tiên chúng tôi đến đây! Cậu có thường đến đây
không?”
“Không, đây cũng là lần đầu tôi đến đây.”
“Tôi hiểu rồi!! Thật là trùng hợp mà!!”
Kanae đáp lại với một tinh thần cực kỳ cao, cô đang nói chuyện
như thể tất cả đang ở trong thành phố vậy.
Mặc dù lúc đầu Akira không biết phải nói chuyện với nhóm
Reina như thế nào. Nhưng khi cậu thấy cách Kanae nói chuyện thì cậu không còn
lo lắng về điều đó nữa.
Akira khẽ thở dài. Sau đó cậu quay lại nói chuyện với Shiori,
người trông có vẻ lo lắng nhất ở đây.
“Hồi đó tôi không nghĩ rằng cô sẽ tin những gì tôi nói và cô
cũng đã giúp đỡ tôi. Vì vậy tôi rất biết ơn vì các cô đều giữ thái độ trung lập
về vụ việc lần trước. Tôi cảm ơn cả hai người.”
“Cảm ơn cậu vì đã hiểu cho chúng tôi.”
Shiori cúi đầu chào Akira. Hiện tại cô đã có thể xác nhận rằng
cậu không có ác cảm với Reina hay cô.
Mặc dù Shiori ban đầu rất hối hận khi cô hoàn toàn không để ý
đến Kanae, cho đến khi cô đột nhiên gọi Akira thì cô đã không kịp ngăn Kanae lại,
nhưng giờ cô nghĩ việc Kanae làm có thể là một điều tốt.
Shiori nhìn kỹ trên người Akira. Cậu đang mang theo những thiết
bị tốt hơn so với lần trước cô gặp cậu ở thành phố ngầm Kuzusuhara.
Cô vô thức đánh giá sức mạnh của cậu. Nếu cô và Kanae chiến đấu
2 chọi 1 với Akira thì chắc chắn họ có thể giết cậu. Nhưng cô hoặc Kanae cũng
có thể bị giết trong cuộc chiến đó. Nhưng nếu có Reina tham gia vào thì sẽ rất
khó để chiến thắng được Akira vì cô vẫn phải bảo vệ Reina. Thực ra thì Shiori
không nghĩ rằng mình sẽ để lộ điểm yếu mà nhắc về nó.
Vì vậy, Shiori kết luận rằng có thái độ thù địch với Akira
thì sẽ không tốt chút nào.
Akira sau đó tình cờ hỏi một câu.
“Vậy thì các cô định hỏi gì tôi? Nếu chỉ chào hỏi nhau thôi
thì xin phép, tôi sẽ đi vào tàn tích ngay bây giờ.”
“Tôi hiểu rồi, mong cậu hãy cẩn thận.”
Shiori định dừng cuộc nói chuyện của họ tại đây thì Kanae đột
nhiên xen vào.
“Chúng ta gặp được nhau ở đây cũng là do duyên số nào đó
chăng!! Tại sao chúng ta không đi cùng nhau nhỉ?”
Reina và Shiori hoảng sợ khi nhìn Kanae. Shiori định mắng
Kanae, nhưng trước khi cô kịp làm vậy thì Akira đã nhanh chóng đáp lại.
“Không, cảm ơn.”
Reina thấy chút hụt hẫng vì Akira trả lời gần như ngay lập tức
mà không hề do dự. Cô bắt đầu thấy tự ti và tự hỏi lại liệu có phải vì cô sẽ chỉ
làm vướng chân Akira, ngay cả khi đã có sự trợ giúp của Shiori và Kanae.
Kanae mỉm cười tinh nghịch và nói với Akira.
“Cậu lạnh lùng quá đi. Nếu nghĩ về lý do tại sao cậu lại từ
chối một lời đề nghị như vậy của một nhóm các cô gái xinh đẹp thì tôi đoán rằng
cậu đã phát ngán với mấy cô gái cùng độ tuổi với mình rồi nhỉ.”
Akira rõ ràng đang bực tức.
“Tôi không muốn mình trở nên nổi bật khi đi cùng mấy người mặc
bộ đồ đó. Hơn nữa, thật rắc rối khi phải cãi nhau nên đi đâu hay làm gì hoặc
chia tiền thưởng như thế nào. Mà sao các cô lại mặc mấy bộ đồ này ở đây vậy? Cô
cũng biết rằng nó sẽ gây chú ý đến mức nào mà? Hay đó là sở thích của cô?”
“Đó là sở thích của chủ nhân tôi mà!!”
Kanae nói không chút do dự. Nhờ vậy mà nghe nó rất thuyết phục.
Akira liếc nhìn Reina và rõ ràng cậu đang khá sốc.
“…Tôi hiểu rồi.”
Reina, người đang tỏ vẻ thất vọng nhanh chóng bác bỏ trong hoảng
sợ khi thấy rằng Akira đang hiểu sai vấn đề.
“Đó không phải sự thật!! Đó không phải là sở thích của tôi đâu!!”
“À thì… tất nhiên rồi.”
Rõ ràng là Akira đang không tin cô.
Shiori cười khổ và giải thích cho Akira.
“Nói đúng hơn thì đó là sở thích của chủ nhân chúng tôi, cha
của cô chủ. Chúng tôi đang làm việc cho ông ấy. Những bộ trang phục hầu gái này
thực tế thì chính là những bộ giáp tốt nhất mà chúng tôi có. Thực ra thì khi
chúng tôi yêu cầu về trang bị, cấp trên đã gửi cho chúng tôi bộ trang phục hầu
gái và súng trường. Chúng tôi cũng biết rằng nó sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý với
kiểu trang phục này. Nhưng xét về chất lượng thì nó giống như một bộ giáp và nó
sẽ giúp chúng tôi bảo vệ được cô chủ, do đó tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tiếp tục sử
dụng bộ đồ này, mặc dù nó có phần hơi nổi bật.”
“Nhân tiên nói luôn thì chúng tôi cũng đang dùng bộ đồ gia cường
ở dưới lớp áo đó.”
Kanae sau đó nhấc cái váy lên bằng tay trái và dùng tay phải
chỉ vào bộ đồ gia cường màu đen bó sát bên trong. Reina và Shiori cũng đang sử
dụng những bộ đồ tương tự. Akira nghĩ như vậy nên cậu không còn thắc mắc gì cả.
“Thế nên, như những gì tôi đã giải thích thì điều này không
phải là sở thích của cô chủ. Mong cậu có thể hiểu được điều đó.”
Shiori cố gắng xác nhận lại với Akira đã hiểu điều đó chưa
khi cô đập vào tay Kanae, người đang dùng nó để nâng cái váy lên.
Biểu cảm của Akira đột nhiên thay đổi như thế cậu nhận ra điều
gì đó.
“À, tôi hiểu rồi. Vì thế nên bộ đồ hầu gái đó là một di vật của
cựu thế giới. Tôi nghe nói rằng loại vải của cựu thế giới rất bền nên chúng thường
được dùng thay cho áo giáp bên ngoài. Nó còn có thể bổ sung thêm một bộ đồ gia
cường ở bên trong nữa, đúng không?”
Akira đã sử dụng tất cả những kiến thức mình biết để đưa ra một
lời giải thích hợp lý. Vì rốt cuộc sẽ thật không bình thường nếu mặc đồ hầu gái
đi chiến đấu với quái vật. Nếu nó là di vật của cựu thế giới thì việc này sẽ trở
nên dễ hiểu ngay lập tức. Đó là những gì Akira đang nghĩ.
Nhưng sau đó Shiori đáp lại.
“Không đâu, đây không phải là di vật của cựu thế giới. Tôi
nghe nói rằng nó là hàng đặc biệt, được đặt may từ một tập đoàn thường làm những
áo giáp cho Thợ săn.”
Có một khoảng lặng ngắn trước khi Akira hỏi một câu hỏi khác.
“Hãy cho tôi biết nếu như tôi đang hiểu nhầm… Thực ra thì tại
sao cô lại cần một bộ đồ hầu gái để chiến đấu với quái vật vậy? Bộ đồ này chỉ
phù hợp với người giúp việc thôi mà, đúng không? Họ là những người làm việc
trong nhà, kiểu như chăm sóc cho gia đình ấy, đúng chứ? Vậy tại sao cô lại cần
một bộ đồ hầu gái “chiến binh” thế này chứ? Khi cô nói đó là do sở thích thì có
nghĩa là sở thích đó là muốn mặc đồ hầu gái cho Thợ săn?”
“Không, tôi nghe nói rằng những người giúp việc tại nhà của
chủ nhân đều sử dụng cùng một loại trang phục hầu gái. Bộ quần áo này có thể là
đồ còn sót lại ở đó.”
Akira cau mày, cậu cố gắng hiểu tất cả những thông tin mà cậu
vừa nhận được.
“…Ý cô muốn nói là những người bảo vệ à? Họ chỉ là những người
được huấn luyện chiến đấu trong khi đang mặc đồ hầu gái, phải không?”
“Không, đúng là có một số người là vệ sĩ, nhưng những người
giúp việc chủ yếu làm công việc như chăm sóc nhà cửa cũng nhận được một bộ đồ
tương tự. Hơn nữa, tất cả những người giúp việc trong nhà chủ nhân đều bắt buộc
phải có khả năng chiến đấu, thậm chí họ còn phải trải qua một khóa học chuyên
biệt dành riêng cho việc đó.”
Ngay từ đầu Shiori đã là một người nghiêm túc, vì vậy cô đã
trả lời các câu hỏi của Akira một cách thẳng thắn và không cố nói dối cũng như
lừa gạt cậu. Nhưng nó chỉ làm cậu càng thêm thắc mắc.
Akira bối rối không hiểu tại sao những người giúp việc trong
nhà lại cần được huấn luyện chiến đấu. Họ đang ở bên trong thành phố, nên theo
suy nghĩ của cậu thì nơi đó là một nơi khá an toàn vì nó được bảo vệ bởi những
bức tường của thành phố.
Akira không biết có phải mình đã nhầm lẫn ở đâu đó hay không,
hay những bức tường của thành phố cũng không an toàn như cậu nghĩ, thậm chí nó
còn nguy hiểm đến mức những hầu gái ở đó còn phải học cách chiến đấu, hay những
nhận định của cậu về hầu gái ngay từ đầu đã hoàn toàn sai lầm.
Sau khi nghe được điều gì đó trái ngược với những gì cậu cho
là bình thường, Akira lẩm bẩm.
“Là lỗi của tôi à? Có phải những gì tôi thấy là bình thường đều
không bình thường không…?”
Kanae cười và nói với cậu.
“Thật vô nghĩa khi phải lo lắng mấy thứ như vậy. Thế giới này
rất rộng lớn mà.”
Akira nhìn Kanae, cô gật đầu thật sâu như thể cô đang cố gắng
thuyết phục cậu.
Akira nhanh chóng bỏ nó qua một bên và không suy nghĩ thêm nữa.
Cho dù đó có là nhận thức sai lệch thì nó cũng không ảnh hưởng nhiều đến cậu. Cậu
sẽ đi khám phá những tàn tích nguy hiểm chứ không phải ngồi đây lo lắng những
chuyện vô bổ.
Akira thờ dài, cậu quyết định tiếp tục những gì đã nói với
Reina.
“À, để chuyện đó sang một bên, tôi không có kế hoạch làm việc
cùng với các cô. Bỏ phần trang phục sang một bên thì vấn đề chúng ta sẽ chia tiền
thưởng như thế nào khi ta làm việc cùng nhau thì tôi cảm thấy không cần thiết
phải tham gia vào một nhóm có hai vệ sĩ và một người khác. Tôi sẽ không phiền nếu
cô yêu cầu tôi đi cùng với tư cách là một người bảo vệ, nhưng tôi không nhận được
yêu cầu đó từ cô nên tôi cũng không có ý định tham gia. Vậy thì, tôi xin phép
đi trước.”
Sau khi nói xong, Akira chỉ vẫy tay chào và rời đi.
Reina, Shiori và Kanae chỉ đứng đó và nhìn Akira rời đi. Khi
cậu đã biến mất khỏi tầm mắt, Shiori ngay lập tức mắng Kanae vì cô đã bị cắt
ngang khi cô định tiễn Akira đi từ trước.
“Kanae, sao cô lại làm thế?”
Kanae tỏ vẻ không biết gì khi nói.
“Ý chị là gì?”
“Tại sao cô lại gọi cậu ấy? Cô sẽ chịu trách nhiệm thế nào
khi có chuyện tồi tệ xảy ra hả?”
“Ừm, sẽ thật tốt nếu cậu ấy không giận chúng ta. Nhưng cậu ấy
đâu có làm sao đâu, nên chị đâu cần tức giận vậy chứ?”
“Tôi đang hỏi cô là tại sao cô làm như vậy. Cô có nhớ những
gì xảy ra lúc đó không? Vậy tại sao cô lại làm mấy việc nguy hiểm như thế chứ?”
Shiori đang cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí còn có sát khí tỏa
ra từ cô. Như thể cô đang muốn nói rằng cô sẵn sàng vứt bỏ Kanae nếu cô cứ tiếp
tục làm những điều nguy hiểm không cần thiết.
Kanae không hề tỏ ra sợ hãi khi vừa cười vừa nói.
“Đó là lý do của tôi đấy, chúng ta cũng nên xác nhận lại xem
cậu ta còn giận chúng ta hay không. Giả sử như cậu ấy vẫn còn tức giận đến mức
sẽ giết chúng ta ngay khi chạm mặt thì đó là một cơ hội hoàn hảo để chúng ta giải
quyết cậu ấy vì có rất nhiều Thợ săn ở đây và chỗ này lại ngay gần Văn phòng Thợ
săn. Ngay cả khi cậu ta làm vậy thì chúng ta cũng sẽ chiếm ưu thế thôi.”
“…Nếu thực sự là vì thế thì được rồi, tốt thôi.”
Shiori quyết định không theo đuổi vụ việc này nữa. Bởi vì cô
biết đó chỉ là cái cớ vì Kanae là một kẻ thích chiến đấu và cô đã làm điều đó
vì mong đợi rằng Akira sẽ châm ngòi cho một cuộc chiến xảy ra ở đây.
Nhưng khác với những gì cô vừa nói, Shiori không thể loại
Kanae ra khỏi nhóm. Miễn là cô không còn khả năng bảo vệ Reina thì Shiori không
thể làm hao tổn thêm bất kỳ sức chiến đấu nào nữa.
Không rõ Kanae có biết Shiori đang nghĩ gì hay không, nhưng
sau đó cô thản nhiên nói.
“Được rồi. Vậy thì, cô chủ, chúng ta nên đi thôi là vừa nhỉ?
Hay cô muốn nghỉ ngơi một chút à? Hình như bên trong Văn phòng Thợ săn có một
quán cà phê đấy.”
Khi Kanae hỏi Reina, Reina cuối cùng đã lên tiếng.
“…Tôi không mệt, ta đi thôi.”
“Rõ rồi.”
“Vâng.”
Sau đó, cả nhóm Reina đã đến tàn tích sau Akira vài phút.
Akira đang khám phá khu vực thành phố của tàn tích Mihazono.
Cậu cũng có thể nhìn thấy điểm đến của mình vì nó đã được hiển thị bởi con trỏ
nằm trong tầm nhìn nâng cao của cậu. Nói chính xác hơn thì nó đang chỉ vào một
tầng nằm trong một tòa nhà cao tầng có thể nhìn thấy từ xa. Nó chỉ vào những vị
trí mà Akira có thể tìm thấy được nhà ga của tập đoàn Lion Steel.
[Tại sao nó lại ở một nơi như thế này vậy?]
[Tôi thực sự không có câu trả lời cho việc này. Có thể là do
tầm nhìn ở trên đó khá tốt?]
[Tôi đoán là tầm nhìn khi đứng ở trên đó rất phù hợp. Nhưng
trừ khi cầu thang leo lên đó còn nguyên vẹn thôi, còn không thì tôi không thể
nào lên trên đó được đâu. Mong cô hiểu cho tôi, tôi không muốn leo lên từ bức
tường bên ngoài đâu.]
Con trỏ đang chỉ vào một tầng thực sự rất cao, nếu Akira rơi
từ độ cao đó xuống đất thì chắc chắn cậu sẽ chết.
[Nếu đánh giá từ hình thức bên ngoài của tòa nhà thì có vẻ
như các tiện nghi bên trong nó vẫn đang hoạt động, sẽ thật tốt nếu như chúng ta
có thể tìm thấy một cái thang máy bên trong đó.]
[Ngay cả khi chúng ta tìm được nó thì cô có chắc là nó vẫn
đang hoạt động không? Nếu chúng ta gặp xui thì nó có thể là một cái thang máy từ
hàng trăm năm trước rồi đấy.]
[Khả năng đó cũng không phải là không. Ánh sáng bên trong tàn
tích nhà ga Yonokuza vẫn hoạt động mà, nhớ không? Cho dù nó được chế tạo từ thời
đại nào đi chăng nữa thì nếu có chức năng tự sửa chữa thì nó vẫn sẽ hoạt động
thôi.]
[Còn vấn đề gì khác xảy ra sau đó không?]
[Ngay cả khi nó vẫn còn hoạt động thì cũng không có gì đảm bảo
rằng ta sẽ sử dụng được nó. Ngoài ra còn có an ninh của tòa nhà là thứ ta nên
giải quyết ngay từ đầu…]
Alpha sau đó chỉ tay về phía trước.
[Có vẻ như chúng ta không được chào đón ở đây rồi. Tôi tự hỏi
rằng không biết chúng ta có thể sử dụng các tiện nghi bên trong tòa nhà này hay
không đây.]
Akira nhận thấy những con quái vật cơ khí đang chạy đến chỗ cậu,
nói chính xác hơn thì những con quái vật đó đã chú ý đến cậu khi tay chân của
nó vươn ra từ cơ thể vuông vắn và chúng đang di chuyển về phía cậu.
Akira cười nhẹ và nhắm khẩu súng trường xuyên giáp CWH của
mình.
[Cô nói đúng nhỉ.]
Sau đó cậu bóp cò, viên đạn đặc biệt dễ dàng xuyên qua thân
con quái vật và phá hủy máy móc bên trong nó.
Các “biện pháp” an ninh đang tuần tra khu vực xung quanh
thành phố của tàn tích Mihazono sẽ tấn công bất ký kẻ xâm nhập nào mà chúng tìm
thấy. Chúng sẽ không vì lòng thương xót hay chuẩn mực đạo đức nào đó mà không bắn
vào người dân hay người không liên quan.
Akira chỉ đang dựa vào kĩ năng của mình để đi khám phá khu vực
thành phố. Cậu cũng đang tự mình sử dụng bộ đồ gia cường. Hiện tại cậu không có
bất kỳ sự hỗ trợ nào từ Alpha.
Vận động cơ thể và vận động bộ đồ gia cường một cách đồng bộ
sẽ cho phép cậu giảm bớt gánh nặng cho bản thân ngay cả khi cậu chỉ sử dụng sức
mạnh của bộ đồ để chuyển động cơ thể một cách mạnh mẽ và nó sẽ mang lại cho cậu
một sức mạnh siêu phàm trong chớp mắt. Akira đang di chuyển cẩn thận để tự rèn
luyện cơ thể trong khi không hề hạ thấp cảnh giác. Đây là một cuộc huấn luyện để
cậu có thể di chuyển xung quanh nếu như cậu bị mất sự hỗ trợ của Alpha.
Khu vực thành phố này tràn ngập các đống đổ nát và tòa nhà
cũng tan hoang không kém, nó là giảm diện tích đường đi và biến thành phố thành
một mê cung. Nhưng Akira đôi khi có thể nhìn thấy những tòa nhà mới ngay bên cạnh
những tòa nhà đổ nát đó hoặc một khu vực cực kỳ sạch sẽ bên cạnh một đống đổ
nát bẩn thỉu, nó hoàn toàn khác với vùng ngoại ô của tàn tích Kuzusuhara.
Akira đã nhìn thấy những cảnh tượng đó và cậu thấy nó thật kỳ
lạ.
[Alpha, tại sao một số khu vực lại sạch sẽ trong khu những chỗ
khác lại bẩn thỉu như vậy? Vì lý do nào đó không khi mà sự khác biệt giữa cả
hai khu vực này trông rất không tự nhiên.]
[Có thể là do sự khác biệt về cơ sở an ninh và bảo trì của
các khu vực đó. Vì đối với những khu vực bẩn thỉu kia thì có thể là do an ninh
hoặc máy bay không người lái hay được bảo trì ở đó và Thợ săn cũng có xu hướng
chọn chiến đấu ở đó.]
[Thế nhìn chung là các khu vực sạch sẽ hơn thì nó sẽ an toàn
hơn, đúng không?]
[Nhưng cậu đừng mất cảnh giác chỉ vì ta đang đứng ở khu vực
đó. Những nơi đó có thể là sạch sẽ hơn vì máy bay không người lái có thể tự sửa
chữa đang làm việc bình thường ở đó nhưng không có nghĩa là ở đó ít gặp quái vật
hơn. Còn đối với những khu vực đổ nát kia thì có thể là do nó đã bị bỏ hoang
nhiều năm rồi kể từ khi máy bay không người lái không thể tự sửa chữa ở những
khu vực đó nữa.]
[Ít nhất thì để tìm kiếm di vật thì ta nên đến những khu vực
sạch sẽ hơn.]
[Đúng vậy, cậu muốn đến đó không?]
Akira suy nghĩ một lúc trước khi đáp lại.
[Tôi nghĩ giờ chưa phải lúc. Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy những
di vật tốt hơn ở trong tòa nhà mà ta đang hướng đến. Ngay cả khi xem xét lại
thì chúng ta cũng nên làm nó sau khi khám phá xong tòa nhà đó. Chúng ta có thể
sẽ tìm thấy rất nhiều di vật đắt giá ở đó, và đó cũng chính là lý do mà chúng
ta đi theo điểm chỉ định này.]
[Nếu nghĩ như vậy thì có vẻ đúng. Nhưng cậu cũng đừng mất cảnh
giác và hãy cẩn thận khi tiến lên phía trước. Chúng ta chỉ đi tìm di vật thôi
nên nếu có điều gì nguy hiểm xảy ra thì cậu hãy dừng lại ngay lập tức.]
Alpha đồng ý với suy nghĩ của Akira. Nếu không may thì họ sẽ
rút lui trong khi chạy trốn khỏi đám quái vật, vì vậy sẽ không khôn ngoan khi cậu
tăng khả năng đưa bản thân gặp nguy hiểm nếu khám phá mấy khu vực kia trước. Hiện
tại thì đó không phải một quyết định sai lầm, cậu sẽ biết được nó có sai hay
không khi tiến vào tòa nhà đó.
Akira kiểm tra thiết bị thu thập thông tin của mình và xác nhận
lại từng vị trí của những con quái vật. Từ đó cậu chọn ra một con đường tương đối
an toàn bằng cách sử dụng đống đổ nát và đá vụn ở xung quanh. Mỗi khi cậu chọn
sai hướng thì Alpha sẽ ngay lập tức chỉ ra và sửa lại cho cậu.
[Alpha, lỗi sai của tôi lần này là gì vậy?]
Akira không hiểu lý do vì sao Alpha lại chọn một con đường
khác với con đường cậu chọn từ trước, vì vậy cậu quyết định hỏi cô. Khi cậu hỏi
điều đó, cô đã nâng cao tầm nhìn của cậu để giúp cậu tạm thời có thể nhìn rõ mọi
thứ xung quanh.
[Những khu vực màu đỏ là những khu vực nguy hiểm. Màu đỏ đậm
là những chỗ rất nguy hiểm. Con đường mà cậu chọn đã đi qua một trong những chỗ
rất nguy hiểm đó, cậu thấy chứ? Tốt hơn hết là ta nên tránh xa nó.]
[Tôi hiểu rồi. Vậy làm thế nào để tôi có thể xác định được
chính xác khu vực đó mà không có sự hỗ trợ của cô?]
[Hừm, không còn sự lựa chọn nào khác nếu cậu bằng một cách
nào đó có thể nhìn thấy nó.]
Câu trả lời mơ hồ của Alpha khiến cậu tỏ ra bối rối nhìn cô.
[Một cách nào đó? Chính xác thì cách đó là gì vậy?]
Alpha cũng tỏ vẻ bối rối.
[Ừm, tôi thực sự không thể nói gì hơn thế đâu. Bằng cách
nào đó, cậu cần phải có khả năng đánh giá chính xác mức độ nguy hiểm của một
khu vực chỉ bằng lượng thông tin hạn chế mà cậu nhận được sau khi đã kiểm tra
khu vực đó. Giống như việc các tòa nhà nằm ở hướng không bị bao phủ bởi đống
đổ nát hoặc đống đổ nát đó nằm trong một khu vực, tình trạng của các bức tường
của những tòa nhà đó quay về hướng của cậu, tình trạng của các cửa sổ trên những
bức tường đó, khả năng tìm thấy quái vật ở bên trong các tòa nhà và nếu những
con quái vật đó cố gắng bắn cậu từ những hướng đó, thì độ chính xác của những
con quái vật đó có thể đạt được là bao nhiêu. Có rất nhiều thứ mà cậu cần
phải cân nhắc đến. Rất khó để có thể giải thích mọi thứ nếu chỉ sử dụng từ ngữ,
nếu tôi bắt buộc phải làm điều đó thì có thể sẽ mất cả ngày, thậm chí là một
ngày cũng không đủ đâu. Và ngay cả khi tôi chỉ cho cậu thấy qua hình ảnh
vì đó là cách nhanh nhất để cậu nhận biết được thì đó vẫn không phải là cách hiệu
quả để cậu có thể tự mình làm điều đó. Thật khó để có thể truyền đạt lý do
tại sao khu vực đó lại nguy hiểm ngay cả khi tôi cố gắng giải thích lại cho cậu. Tất
nhiên là tôi cũng có thể kèm thêm lời giải thích bằng miệng, nhưng cậu cũng đã
vượt qua mức đó rồi. Giờ cậu đã có thể xác định và đưa ra quyết định dựa
trên tất cả thông tin mà tôi có thể bổ sung thông qua việc giải thích bằng miệng.]
Với sự hỗ trợ trực tuyến từ Alpha thì Akira vẫn có thể nhận
được thông báo nếu cậu đang ở trong một tình huống nguy hiểm và cô có thể kiểm
soát bộ đồ gia cường của cậu để tránh khỏi một cuộc phục kích. Nhưng khi không
có sự hỗ trợ đó thì cậu sẽ phải làm tất cả những điều đó một mình. Cậu phải
phát hiện ra những mối nguy hiểm và né tránh nó bằng chính kỹ năng của bản
thân.
Nhưng đồng nghĩa với việc đó thì nhận xét trên cho thấy rằng
Akira đã trưởng thành đến nhường nào. Cậu đã có thể phát hiện và phản ứng lại với
những tình huống nguy hiểm khi có thể dễ dàng hiểu được chúng thông lời giải
thích bằng miệng.
[Nếu vậy thì về cơ bản thì tôi chỉ cần có đủ kinh nghiệm để
có thể dùng trực giác phát hiện ra những nguy hiểm và đối phó với nó thôi phải
không?]
[Đúng vậy đấy. Không còn cách nào khác ngoài việc tự mình có
được kinh nghiệm và mài giũa trực giác của cậu. Tất nhiên là tôi sẽ giúp đỡ để
cậu có thể thu thập chúng một cách hiệu quả. Như cậu thấy đấy, tôi đang nâng
cao tầm nhìn của cậu lên để cậu có thể thấy được đâu là khu vực nguy hiểm.]
[Trực giác à? Tôi thấy mình rất giỏi trong việc cảm nhận được
những rắc rối, vì vậy tôi đoán không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc trông
cậy vào nó.]
Akira kiểm tra xung quanh một lần nữa với sự trợ giúp của việc
nâng cao tầm nhìn, nó cho phép cậu nhìn thấy được mức độ nguy hiểm của các khu
vực xung quanh. Mặc dù cậu vẫn chưa nhận ra nhưng kỹ năng phán đoán của cậu thực
sự đã trở nên tốt hơn chỉ bằng cách sử dụng tầm nhìn được nâng cao để quan sát
xung quanh. Sau đó cậu chọn ra con đường an toàn nhất dựa trên những gì cậu thấy
và tiếp tục tiến lên phía trước.
Akira đang di chuyển chậm rãi và cẩn thận khi đi qua tàn tích
Mihazono. Mặc dù cậu đang di chuyển khá chậm nhưng cậu đã làm tốt hơn so với lần
cậu đã mất gần 1 giờ đồng hồ chỉ để di chuyển lên phía trước khoảng 100 mét
trong tàn tích Kuzusuhara. Cậu tiếp tục tự thúc đẩy bản thân tiến lên phía trước,
thỉnh thoảng Alpha đưa ra cho cậu vài gợi ý.
Hầu hết những con quái vật mà Akira gặp trong tàn tích này đều
là quái vật máy móc. Mặc dù một số con trong đám quái vật đó có ngoại hình giống
với quái vật sinh học, nó đã làm phân tán những viên đạn của Akira khi cậu bắn
vào chúng. Đôi khi cậu cũng gặp phải một số loại quái vật trông giống như những
con chó lớn, nhưng chúng sẽ chạy về phía cậu với một tốc độ rõ ràng là không thể
có với một con chó bình thường. Khi cậu bắn trúng thì chúng bị văng tung tóe
các bộ phận làm bằng kim loại và những mảnh vỡ rơi ra làm lộ rõ những cỗ máy hoạt
động bên trong.
Akira nhìn chúng.
[Vậy đó là một con chó robot hả? Chỗ này đa số là những con
quái vật cơ khí hoặc máy móc.]
[Có thể xung quanh đây không có nguồn thức ăn cho đám quái vật
sinh học. Hoặc là những máy bay không người lái ở đây đã tiêu diệt chúng rồi.
Nhân tiện thì những cái cây bên cạnh đường đi đều được làm bằng kim loại. Vì
chúng có cấu tạo từ những vật liệu nano nên những con quái vật sinh học không
thể sử dụng chúng làm thức ăn.]
Akira nhìn hàng cây hai bên đường. Theo như Alpha nói thì những
chiếc lá xanh trên những cái cây đó được làm bằng kim loại, trong khi trong mắt
cậu thì chúng hoàn toàn giống với lá tự nhiên. Nhưng do có con người và động vật
cyborg xung quanh đây nên có thể nó đã được tạo ra bởi công nghệ của cựu thế giới.
Akira cứ nhìn chằm chằm vào những hàng cây sẽ không bao giờ chết đó.
[Việc quái vật sinh học không thể sinh nở ở đây là điều hoàn
toàn có thể hiểu được, nhưng còn đám quái vật cơ khi thì sao? Chúng đến từ
đâu?]
[Tôi tin rằng chúng đến từ những nhà máy sản xuất. Nơi này dù
sao cũng từng là một thành phố. Vì vậy một khi Thợ săn tiêu diệt đủ một số lượng
máy bay không người lái nhất định nào đó thì nó có thể đã gửi tín hiệu đến các
nhà máy để chúng có thể sản xuất các máy bay khác để thay thế.]
[Nếu đúng là vậy thì một khi chúng ta nắm quyền kiểm soát các
nhà máy thì nơi này sẽ là một tàn tích an toàn mà, phải không? Sao họ không làm
điều đó?]
[Tôi thực sự cũng không biết trả lời thế nào. Có thể là do bộ
phận an ninh hoạt động quá mạnh nên họ không thể kiểm soát được những nhà máy
đó. Họ thậm chí có thể còn cố ý để các nhà máy tự hoạt động vì những con quái vật
cơ khí là một trong những nguồn cung cấp nguyên liệu. Tôi thực sự không biết
câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng một người nào đó từ Ban Quản lý Thành phố hoặc
Văn phòng Thợ săn có thể sẽ cho cậu một câu trả lời tốt hơn.]
[Hừm, tôi đoán là họ cũng có lý do riêng thôi, phải không?]
Nếu có thể và nếu đó là một điều quan trọng thì họ đã làm điều
đó ngay bây giờ rồi. Và họ sẽ không giải thích lý do tại sao họ không làm điều
đó với một Thợ săn bình thường như Akira. Akira cũng chắc rằng cậu có thể sẽ biết
được lý do một khi cậu leo lên được một vị trí cao hơn và có đủ tầm ảnh hưởng.
Nhưng trước mặt cậu thì việc đó không quan trọng. Khi Akira nghĩ đến đó thì cậu
quyết định để vấn đề này qua một bên và tiếp tục khám phá.
Trans+edit: DuckDeepTry
PS: Hi các đồng dâm của RW, hôm nay là 28 tết và mai là giao
thừa rồi! Chắc các bro sẽ được đọc chap này tầm khoảng tháng 3 chăng? Tùy theo
ông promote thôi. Tâm sự tý nhé :3 Hôm qua tôi đã tỏ tình với crush mà tôi
thích được 5 năm (kiểu cuối năm được ăn cả ngã về không ấy) và tôi đã bị từ chối.
Damn, tôi khá tramkam nên đã nốc 3 lon bò húc và ngồi cày 3 chap cuối (do tôi
nhận làm 98-102). Mà bọn tôi vẫn là bạn thôi nhưng thật khó để quên đi cảm giác
này. Tưởng tượng ra cảnh em tay trong tay với người khác thì tôi buồn lắm. Nghe
loser vl nhỉ nhưng nhờ đó tôi đã bứt phá giới hạn bản thân khi làm xong 5 chap
trong 6 ngày. Nghe nó bị đuồi bầu vl ấy =(((. Nói một chút về cơ duyên gặp bộ
Rebuild World này thì đây là bộ mà tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên sau khi đọc
manga (sau bộ COTE khi xem anime ra mắt năm 2017). Tôi thấy nó bị drop trên
hako khá lâu và định làm nhưng thấy các bro khác bị trảm nhiều quá nên tôi cũng
rén. Sau đó biết đến page RWVN của bro promote nên tôi cũng xin vào dịch cùng, trình
Eng của tôi được có 6.5 THPT thôi nên các bro cứ góp ý thoải mái nhé!! Được cái
là 9 điểm Văn nên mong là nó cũng vớt vát được một ít. Chắc do đọc nhiều hentai
+ ln + văn học hiện đại nên mới như vậy chăng =)) các bro nghĩ tôi khoe điểm à?
Chuẩn cmnr đấy =)) Dù tôi theo khối A nhưng điểm Văn hơn khối bro học C, D =)),
cay không, djt me joke nhạt quá, bị từ chối là phải. Các bro khác tham gia dịch
thì cũng nên trau chuốt lại câu từ đọc sao cho hợp lý nhé, vì tôi đọc không
thôi cũng thấy nó giống google dịch quá (tầm 80 – 90% ấy (dịch gà mà cứ lên dạy
đời thôi =((), cố chỉnh về mức 50% là oke lắm rồi, giống tôi chẳng hạn). Lời cuối
xin chúc các bro một năm mới vui vẻ, an toàn và gặp nhiều may mắn nhé, nếu bro
nào có crush thì tiến tới luôn đi, biết đâu lại giống tôi thì sao :3
8 nhận xét:
damn giống tôi v , mà ông duck có chơi csgo à
sau khi all in Navi thì t đã nghỉ csgo r =(
Thế là mất mịa bữa Tết ngon =)).
Có người từng nói "Mối tình năm 17 tuổi, nếu bạn giữ được nó thì là kì tích. Nhưng nếu bỏ lỡ thì đấy mới là thanh xuân."
Btw, đã nói ra rồi thì ít nhất sau này khi nhìn lại, người anh em sẽ không hối hận.
Còn giờ kèo vẫn làm bạn là kèo thối rồi. Buông thôi, đi tìm người đàn ông khác cho đời mình =))
Yêu một người dửng dưng
Vốn là chuyện nên đừng
Giống như thèm beefsteak
Lại đi rán bánh chưng!!!
May là trans không luỵ 9 năm để rồi thẹn thùng nhìn crush quay gót đi mãi bên cạnh thằng bạn thân =))
Giờ là 2 tháng rồi có nguôi ngoai tí nào ko thanh niên. Đọc dòng này làm tôi nhớ lại thời cấp 3 cũng crush 1 đứa suốt gần 3 năm rồi cũng ăn quả đắng. Cố lên thanh niên, vì nếu so nó với việc yêu 5 năm rồi bị đá thì chắc vẫn chưa là gì :))
Đăng nhận xét