Chương 117: Hậu chiến dịch giải cứu - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2022

Chương 117: Hậu chiến dịch giải cứu

Khi tình hình bất ngờ xấu đi, cuối cùng Elena đã quyết định rút lui sớm hơn dự kiến. Một vẻ mặt bất lực hiện lên khi cô bảo Shikarabe.
 
“Shikarabe! Chúng ta cần rút lui ngay bây giờ!!”
 
“Nghe rõ!”
 
Shikarabe đáp lại bằng một câu trả lời chắc chắn khi không có bất kỳ câu hỏi nào cho Elena. Đó là vì anh hiểu rằng tất cả đang ở trong hoàn cảnh mà cô không có thời gian để trả lời chúng.
 
Sau đó Shikarabe hét lên với đám Thợ săn còn lại bên trong tòa nhà.
 
“Chúng tôi sẽ sớm rời khỏi đây!! Nếu bây giờ các người không vào APC thì chúng tôi sẽ bỏ lại!! Thế nên là nhanh cái chân đi!”
 
Shikarabe tóm lấy một thanh niên đang nằm trên đất, đó là người mà anh ném đi vừa nãy. Vì không ai mang hắn theo nên hắn nằm sõng soài trên đất từ đó đến giờ. Shikarabe chỉ nghĩ rằng sẽ không hay lắm nếu anh để mặc người này, vì dù gì cũng chính anh là người khiến hắn bất tỉnh.
 
Sau khi Shikarabe đưa ra thông báo đột ngột đó, một Thợ săn hoảng loạn nói.
 
“Đợi chút đã!! Chúng tôi vẫn còn một vài di vật bên trong đó…”
 
Shikarabe chỉ lờ Thợ săn đó và trở về APC, ném tên Thợ săn mà anh mang theo vào bên trong xe và nhanh chóng quay lại ghế lái.
 
Những Thợ săn đứng đó buồn bã nhìn những di vật của mình trước khi bỏ lại chúng và chạy vào bên trong APC. Họ hiểu rõ rằng Shikarabe đang rất nghiêm túc khi anh nói rằng sẽ bỏ tất cả bọn họ lại.
 
Cửa sau của APC bắt đầu đóng lại trước khi tất cả những Thợ săn ở đó kịp chạy hết vào bên trong, và khi Shikarabe khởi động xe, tất cả bắt đầu chạy về phía APC một cách điên cuồng.
 
Shikarabe đột ngột tăng tốc. Chiếc xe đang phóng nhanh hết mức có thể để ra khỏi khu vực xung quanh tòa nhà này với cơn mưa đạn đang xả xuống từ phía trên đầu. Một nửa lối vào của tòa nhà là những xác chết của đám quái vật. Nhưng anh dùng lực của chiếc APC phá tan chúng.
 
Elena, Sara, Akira và Carol đi theo sau Shikarabe. Quái vật tràn ra từ tòa nhà nhiều đến nỗi chất đầy khắp nơi xung quanh khu vực đó, thậm chí vài con còn bắt đầu đuổi theo Akira. Nhưng Akira nhanh hơn chúng nhiều, và bằng cách bắn hạ những con đi đầu đàn, cậu đã khiến chúng biến thành những vật cản trở khiến đám quái theo sau bị chậm lại. Nên sẽ rất dễ để Akira thoát khỏi chúng.
 
Sau khi tạo được một khoảng cách đủ xa, Alpha mỉm cười với Akira và nói.
 
[Bây giờ có vẻ ổn hơn rồi, vừa nãy cậu làm tốt lắm.]
 
Akira thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như giờ cậu đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm khi quay lại ghế lại và nghỉ ngơi một chút.
 
[Này Alpha. Có phải tòa nhà đó cũng chứa đầy quái vật như tòa nhà Seranthal ngày hôm qua không?]
 
[Tôi không thể nắm rõ chính xác những gì xảy ra trong tòa nhà đó. Nhưng nhìn vào những gì vừa diễn ra, tôi nghĩ điều đó cũng có thể lắm.]
 
[Tôi tự hỏi là chúng có thể đến từ đâu được chứ.]
 
[Tôi có thể nghĩ ra được rất nhiều giả thuyết, nhưng tôi nghĩ là do có một nhà khi ở đâu đó gần đây chứa đầy những con quái vật đó, và chúng đột nhiên được điều đến đó cùng một lúc, các nhà máy gần đây cũng đột nhiên sản xuất chúng với số lượng lớn hơn. Rốt cục, hầu hết những con quái vật đó đều là cùng một loài.]
 
[Sao đột nhiên chuyện đó lại xảy ra chứ?]
 
[Tôi không có câu trả lời. Thực tế thì nếu biết được lý do là gì thì cậu đã có thể bán nó với giá 10.000.000.000 Aurum rồi đấy. Nếu cậu quan tâm thì ta sẽ thử điều tra nó sau, được chứ?]
 
Alpha mỉm cười tự tin với Akira khi cô đưa ra lời đề nghị đó. Nhưng ngược lại, cậu lại làm một vẻ mặt không hài lòng và đáp lại.
 
[…Không, cảm ơn.]
 
[Một quyết định sáng suốt đấy.]
 
Carol, người thấy Akira đang dần thả lỏng, cũng bắt đầu hạ thấp cảnh giác. Sau đó cô quay lại ghế trợ lái và mỉm cười nói với Akira.
 
“Vừa rồi khá nguy hiểm đấy nhỉ. Đơn giản là vì chúng quá nhiều.”
 
“Nó vẫn tốt hơn ngày hôm qua. Dù gì thì lần này chúng ta đã có thể rút lui bằng xe.”
 
“Chà, cậu nói đúng. Không ngoài dự đoán ban đầu, tôi không muốn đến chỗ đó một lần nữa đâu.”
 
Akira cùng cả đội lái xe xuyên qua tàn tích Mihazono, tất cả đang trong hoàn cảnh có đủ thời gian để buôn dưa lê với nhau. Không ai bị thương trong quá trình giải cứu, và họ cũng đã cứu được những Thợ săn bên trong tòa nhà đó. Họ chỉ cần quay về Văn phòng Thợ săn ngay bây giờ. Có vẻ như tất cả đã làm tốt chiến dịch này. Họ cố gắng phóng đi nhanh nhất có thể khi nghiền nát những gì còn sót lại của đám quái vật đã chết nằm dưới bánh xe.
 
Trên đường trở về Văn phòng Thợ săn, Akira kiểm tra thiết bị đầu cuối thông tin đặt bên trong xe. Nó đã nhận được một yêu cầu SOS khẩn cấp được gửi qua mạng kết nối cục bộ.
 
Elena đã nói từ trước với cậu rằng cứ bỏ qua những yêu cầu đó, vì rốt cục thì họ vẫn phải ưu tiên hoàn thành hợp đồng đã giao kèo từ trước và đảm bảo được việc họ sẽ nhận được tiền thưởng trước khi nghĩ đến những yêu cầu khác. Không có gì để bàn về vấn đề này. Ngay cả khi những Thợ săn gửi yêu cầu SOS đó đã lập rào chắn sẵn ở đâu đó gần đây thì Akira không thể dừng lại liên tục để cứu họ, cậu không có trách nhiệm phải làm điều gì đó tương tự vậy, và cậu cũng không có đủ thời gian để làm chúng.
 
Nhưng không phải là họ hoàn toàn ngó lơ những yêu cầu như vậy, ít nhất thì Elena cũng đã chuyển tiếp yêu cầu SOS đó lên Văn phòng Thợ săn. Nếu những Thợ săn kia may mắn thì sẽ có ai đó chấp nhận yêu cầu thôi. Mặc dù việc có ai thực hiện nó không là một chuyện hoàn toàn khác, không có gì đảm bảo rằng họ sẽ được trả phần thưởng như cam kết, thậm chí người gửi yêu cầu đó đã chết rồi cũng nên.
 
Đó là lý do khiến Akira thậm chí còn không nghĩ đến việc kiểm tra chi tiết những yêu cầu SOS đó. Nó chỉ khơi dậy một chút sự tò mò bên trong cậu thôi, tất cả chỉ có vậy.
 
Alpha nhận ra điều đó, sau đó cô nói với Akira.
 
[Nếu nó làm phiền cậu thì tôi có thể xóa chúng đi.]
 
[Cô nói phải, hãy xóa chúng đi.]
 
Sau khi cậu nói vậy, các thông báo trên thiết bị đầu cuối thông tin lập tức biến mất, Alpha đã xóa chúng.
 
Sau đó Akira cố gắng đưa ra một chủ đề khác, như thể cậu đang cố quên đi những thứ làm phiền cậu vừa nãy.
 
[Mà chắc vẫn còn rất nhiều yêu cầu kiểu như thế nhỉ?]
 
[Tôi chắc chắn đó là do hầu hết các Thợ săn nghĩ rằng sẽ an toàn hơn nếu họ lập rào chắn xung quanh một tòa nhà nào đó, tôi cá đó là lý do vì sao có rất nhiều người trong số họ quyết định làm thế. Tôi nghĩ thì đó thực sự là một lựa chọn tốt trong trường hợp họ không thể quay trở về. Tôi dám chắc rằng một số Thợ săn đã quyết định lập rào chắn như thế bên trong tòa nhà Seranthal từ hôm qua vẫn còn sống cho đến lúc này.]
 
[Chà, ngay cả khi có như thế thật thì cô biết là họ sẽ không thể thoát ra ngoài trong tình huống đó mà.]
 
[Như tôi đã nói từ trước đấy, đó chỉ thực sự là một lựa chọn tốt nếu họ đã từ bỏ việc tự mình quay trở về.]
 
[…À, nếu tình hình bên trong đó tốt hơn thì tôi nghĩ vẫn còn có chút hy vọng nhỉ.]
 
Akira không biết đám quái vật đó sẽ rời khỏi tòa nhà Seranthal như thế nào. Có thể chúng đã bỏ đi từ hôm qua rồi, nhưng vẫn có khả năng là chúng đang tiếp tục ở đó.
 
Vì Akira không có ý định đến và tự mình xác nhận điều đó, cậu chỉ quyết định là sẽ quên nó đi.
 
Elena và đội của cô đã quay trở về Văn phòng Thợ săn mà không gặp thêm bất kỳ rắc rối nào. Mặc dù đã gặp phải vài con quái vật trên đường về, nhưng chúng chỉ là những nhóm nhỏ, nên họ có thể xử lý tốt. Đó là vì họ đã tiêu diệt hầu hết những con quái vật đó khi đang trên đường đi giải cứu, hoặc đơn giản là do chúng đang chiến đấu với một đội Thợ săn khác, nên giờ chỉ còn một số ít quái vật ở đây.
 
Elena và đội của cô đã đỗ xe trước bãi đậu của Văn phòng Thợ săn. Akira, Carol, Elena và Sara đứng trước cửa sau APC của Shikarabe. Nó vẫn đang đóng.
 
Akira nghĩ là cánh cửa sẽ mở ra ngay lập tức, nhưng có vẻ như là nó sẽ không như thế. Khi cậu đang nghĩ việc này khá kỳ lạ thì một nhóm có vũ trang tiếp cận cả bọn. Người chỉ huy nhóm đó đã so sánh dữ liệu trong thiết bị đầu cuối thông tin của anh ta với dữ liệu trong thiết bị đầu cuối thông tin của Elena. Sau đó anh ta hỏi cô.
 
“Các người là những Thợ săn nhận yêu cầu giải cứu khu vực C32 phải không? Các Thợ săn được giải cứu có đang ở bên trong chiếc xe đó không?”
 
“Đúng thế, tôi có thể để phần còn lại cho các anh được không?”
 
“Tất nhiên rồi, hãy để phần còn lại cho chúng tôi.”
 
“Shikarabe, mở cửa ra đi.”
 
Sau khi nói xong, cửa sau của APC từ tử mở ra.
 
Khi các Thợ săn được giải cứu nhìn xung quanh, họ nhận ra là mình đã trở về Văn phòng Thợ săn, tất cả thực sự trông rất nhẹ nhõm. Nhưng ngược lại, một số Thợ săn đang làm một vẻ mặt u ám khi cúi thấp đầu. Họ trông thực sự đang rất tuyệt vọng như thể đang bị dồn vào chân tường.
 
Sau đó, chỉ huy của đội vũ trang đứng trước cửa đã nói với các Thợ săn bên trong APC.
 
“Chúng tôi đến từ công ty bảo hiểm Alhain. Chúng tôi sẽ đưa tất cả đến phòng cấp cứu để kiểm trả xem có ai cần điều trị hay không. Mong các anh sẽ hợp tác và thực hiện theo yêu cầu của chúng tôi. Nếu có bất kỳ ai trong số các anh gặp khó khăn khi di chuyển thì vui lòng cho chúng tôi biết.”
 
Sau đó những Thợ săn đó từ từ rời APC, từng người một đi theo chỉ dẫn của những người từ công ty bảo hiểm Alhain. Một số có thể đi lại, số khác chỉ có thể đi khi có người khác giúp, còn có người phải dùng cáng để di chuyển.
 
Trong số những Thợ săn đang di chuyển kia, một người trông vô cùng xanh xao và lo lắng. Anh ta thở gấp và tay đang cầm súng hơi run lên. Anh ta luôn giữa khoảng cách với những người xung quanh, đặc biệt là với những người từ công ty bảo hiểm Alhain.
 
Một Thợ săn khác đứng trước mặt anh ta hỏi một nhân viên gần đó.
 
“Ừmm, xin lỗi, tôi muốn liên lạc với bạn tôi nhưng giờ tôi không kết nối được ở đây, anh có thể giúp tôi được không?”
 
“Nó phụ thuộc vào vị trí của bạn anh. Nếu đó chỉ là sự cố do đường kết nối, thì anh có thể gọi cho họ trong phòng khám tạm thời. Ở đó thì anh có thể sử dụng đường dây liên lạc của công ty bảo hiểm Alhain.”
 
Nhân viên đó đã dời sự chú ý của mình từ Thợ săn đang hỏi sang Thợ săn đang lo lắng kia. Khi anh ta nhận ra điều đó, anh hạ quyết tâm và đột ngột chạy đi.
 
Nhưng khi anh ta bắt đầu chạy, một nhân viên khác của Alhain đang đứng bảo vệ nằm trong tầm nhìn của anh ta, ngay lập tức giữ anh lại. Nhân viên đó đã khóa cử động của tên Thợ săn đó bằng cánh đẩy anh ta xuống đất. Thợ săn đó trông rất đau đớn khi vũ khí bị lấy đi. Các nhân viên khác đang đứng canh cũng đến và còng cả tay lẫn chân anh lại, nên giờ trông Thợ săn đó rất vô hại.
 
Các Thợ săn khác ở khu vực đó nhìn anh chàng Thợ săn kia đang được bảo vệc bởi những nhân viên của Alhain. Một người trong số đó quay sang các Thợ săn khác, mỉm cười nói.
 
“Hãy ngừng việc thử bất cứ điều gì có thể gây ra hiểu lầm ở đây. Đừng cố gắng trốn khỏi đây mà không có sự cho phép của chúng tôi cho đến khi các người hoàn thành tất cả những công việc liên quan đến chúng tôi. Tôi hy vọng tất cả sẽ hợp tác.”
 
Akira, người đang theo dõi sự việc vừa xảy ra, trông cậu khá ngạc nhiên. Nhưng các Thợ săn khác trông hoàn toàn bình thường, như thể họ ngờ được là sẽ có một điều gì đó sẽ xảy ra. Nó cho thấy rõ được sự khác biệt trong kinh nghiệm giữa cậu và họ với tư cách là Thợ săn.
 
Không mất nhiều thời gian để Shikarabe và Elena giao tất cả những Thợ săn mà họ giải cứu được cho công ty bảo hiểm Alhain.
 
Elena đang đàm phán với một người từ công ty bảo hiểm Alhain thì Shikarabe gọi Akira từ bên trong APC.
 
“Akira, đến đây giúp tôi kiểm tra xem có ai sót lại thứ gì không.”
 
“Được thôi, tôi nên làm gì nếu tìm thấy gì đó?”
 
“Nếu đó là một di vật hoặc một phần của thiết bị thì chỉ cần để nó bên ngoài APC. Nếu đó là thi thể hoặc các chi thì hãy gom tất cả lại vào trong một cái túi đựng xác và đem chúng ra bên ngoài. Cậu có thể tìm thấy mấy cái túi đựng xác rỗng ở dưới ghế.”
 
Akira cau mày. Cậu không ngờ rằng việc có tay, chân hay cơ thể người sẽ được đưa vào mục những thứ có thể tìm thấy.
 
“…Được chứ.”
 
“Cảm ơn, trông cậy vào cậu đấy.”
 
Akira đã dùng thiết bị thu thập thông của mình để giúp cậu quét bên trong APC. Cậu tìm thấy 2 khẩu súng trường sót lại dưới yên xe. May mắn là không có ai để quên tay, chân hoặc bộ phận cơ thể nào ở đây.
 
Chỉ mất một lúc để họ hoàn thành việc tìm kiếm bên trong APC. Đó cũng là lúc mà chỉ huy của biệt đội vũ trang từ công ty bảo hiểm Alhain nói với Elena.
 
“Cảm ơn vì sự nỗ lực của các bạn. Nếu cô thấy ổn thì cô có thể nhận thêm các yêu cầu khác từ chúng tôi? Thực tế thì giờ chúng tôi đã mất liên lạc với các Thợ săn, nhưng người đã yêu cầu giải cứu từ khu vực C47. Vì cô đã hoàn thành yêu cầu giải cứu của khu vực C32, nên chúng tôi sẵn sàng thưởng thêm cho cô nếu cô sẵn sàng thực hiện yêu cầu này.”
 
“Hãy để nó vào phần yêu cầu, tôi sẽ suy nghĩ về nó.”
 
“Tôi hiểu rồi. Nếu cô chấp nhận nó, thì chúng tôi sẽ trông cậy vào cô đấy.”
 
Sau đó, chỉ huy tiểu đội rời đi với những người khác trong tổ đội của mình.
 
Elena và đội của cô đã di chuyển xe đến một nơi khác để không cản đường vào Văn phòng Thợ săn trước khi họp lại để thảo luận về những việc cần làm tiếp theo.
 
“Thứ nhất, chúng ta hãy nghỉ ngơi tầm 1 tiếng để bổ sung nguồn cung cấp. Vì thế hãy đảm bảo việc sử dụng thời gian này để bổ sung đạn dược của mọi người và các vật dụng cần thiết khác. Ngoài ra thì tất cả có thể cho tôi biết suy nghĩ hay ấn tượng của bản thân về yêu cầu cuối cùng mà chúng ta vừa thực hiện không? Dù nghe nó thật kỳ lạ vì chính tôi là người quyết định chọn yêu cầu đó, nhưng nó lại khó khăn hơn tôi tưởng. Đó là lý do vì sao mà tôi đang suy nghĩ đến việc lựa chọn một cái dễ hơn cho yêu cầu tiếp theo.
 
Akira đồng ý với ý kiến của Elena khi cậu nói.
 
“Đúng là yêu cầu cuối cùng khá nguy hiểm, nên tôi nghĩ đó là một ý kiến hay.”
 
Shikarabe nghiêm mặt nói.
 
“Chúng ta đã quyết định sẽ rút lui sớm hơn dự tính. Tôi tin là ngay cả tôi, thì tất cả chúng ta đã đánh giá thấp độ khó của yêu cầu đó. Vì thế nên tôi nghĩ việc thực hiện một yêu cầu dễ ăn hơn là một ý kiến hay, điều đó không quan trọng dù đúng là chúng ta sẽ nhận được ít tiền thưởng hơn.”
 
Sara cau mày khi lo lắng nói.
 
“Đánh giá từ lượng quái vật máy móc đang tràn ra từ tòa nhà đó, thì nó có nghĩa là chúng ta thực sự cần phải suy nghĩ thêm về lối thoát hiểm trong trường hợp các mục tiêu giải cứu làm rào chắn ở sâu bên trong. Thành thật mà nói thì tôi không muốn chiến đấu với nhiều quái vật như thế khi đang ở trong một không gian kín.”
 
Carol cười khổ.
 
“Và trong tình huống nếu đó là một tòa nhà lớn, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi bỏ cái ý tưởng vào bên trong tòa nhà đó ngay từ đầu. Vì tôi không muốn đám quái vật đó đuổi theo mình bên trong một tòa nhà như thế đâu.”
 
Elena tin là tất cả các Thợ săn đang tập trung tại đây đều là những Thợ săn tương đối giỏi, và một vài người có thể ghét cái ý tưởng nhận một yêu cầu với phần thưởng thấp hơn. Nhưng nhìn vào cách mọi người phản ứng với ý tưởng đó, có vẻ như sẽ không có vấn đề gì nếu khi ưu tiên sự an toàn hơn.
 
“Tôi hiểu rồi, vậy với yêu cầu tiếp theo thì tôi quyết định sẽ lựa chọn một cái dễ dàng hơn.”
 
Akira liếc nhìn Carol, cô đang sử dụng một bộ đồ gia cường khá đắt tiền và nó thường xuyên sử dụng nhiều tài nguyên. Nếu tất cả tiếp tục nhận những yêu cầu nhỏ thì cô ấy có thể bị lỗ. Nên cậu nghĩ rằng có thể Carol sẽ không thích ý tưởng này.
 
Nhưng dường như không phải vậy, nên cậu quyết định sẽ ngừng lo lắng về nó.
 
Carol nhận thấy Akira đang kiểm tra cô. Đúng là cô không có gì phải phàn nàn khi nhận những yêu cầu dễ hơn với tiền thưởng thấp, và cô cũng chẳng có lý do gì để che giấu điều đó. Mọi sự chú ý của Carol đều tập trung vào Akira nên cô chẳng quan tâm chút nào đến nó.
 
Akira đã đặt một lớp mạ cho phần giáp của xe ở một kho tiếp tế. Đó là một công việc chân tay, khá nhàm chán và có phần khó chịu. Nhưng nếu bất cẩn thì cậu sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình. Cậu biết rõ điều đó, nên cậu đã dành nhiều công sức hơn cho công việc này.
 
Akira đã mất nhiều lớp giáp hơn cậu tưởng. Khi phát hiện ra một phần xe của mình lộ hẳn ra, vẻ mặt cậu trở nên u ám.
 
[Lần này tôi mất khá nhiều lớp mạ giáp rồi.]
 
Alpha thản nhiên đáp lại.
 
[Không có đáng ngạc nhiên đâu, vì cậu đã trải qua những cuộc chiến đấu vừa rồi. Nếu cậu không muốn cái xe của mình “trần truồng” thì hãy đảm bảo là cậu mạ phần giáp đó đúng cách.]
 
[Cô nói đúng. Tôi đã mua một loại giáp khá đắt tiền, nên ít nhất là nó sẽ bền chứ. Tôi không hối hận đâu, vì đó là một khoản chi tiêu quan trọng.]
 
Xử lý lớp mạ áo giáp là một công việc khó khăn. Tất nhiên là lớp mạ càng đắt tiền thì sẽ càng bền. Nhưng nếu Akira muốn nó tốt hơn nữa, thì tỷ lệ giữa chi phí – giá trị sẽ giảm xuống nhanh chóng. Lần này cậu đã mua đồ mạ áo giáp khá đắt tiền do Alpha giới thiệu. Đó là lớp mạ áo giáp đắt thứu hai trong khu tiếp tế này. Khoảng cách về giá giữa cái đắt thứ hai và cái đắt nhất là rất lớn.
 
Carol cũng ở đây để giúp Akira. Cô hỏi cậu.
 
“Akira, kế hoạch sau chuyến này của cậu là gì vậy?”
 
“Tôi vẫn chưa nghĩ đến nó. Nhưng tôi dự định là sẽ từ từ dùng hết khoảng thời gian nghỉ ngơi này.”
 
“Vậy sao? Nếu thế thì…”
 
“À, nếu nghĩ lại, thì tôi nghĩ là mình sẽ đi tập luyện một chút.” (Duck: phũ đừng hỏi luôn =)))
 
Carol muốn mời Akira đi ăn hay làm gì đó, nhưng cô bị cắt lời giữa chừng vì câu nói đột ngột của cậu. Cô không thể không thể hiện sự ngạc nhiên của mình.
 
“Hở?” (Duck: Hở? :D)
 
“Tôi sẽ xong việc mạ áo giáp này sớm thôi, còn cô thì sao, Carol?”
 
“…Tôi cũng sẽ xong ngay thôi.”
 
Carol vẫn còn ngạc nhiên khi nói vậy.
 
Sau khi hoàn thành việc mạ gáo giấp, Akira bắt đầu tập luyện thật. Carol chỉ đứng đó nhìn cậu với nét mặt kinh ngạc. Cậu có vẻ hơi đau khi từ từ duỗi người ra. Sau đó Carol hỏi Akira.
 
“Tôi hỏi cậu lý do tại sao cậu lại luyện tập lúc này có được không vậy?”
 
“Tôi nghe nói rằng việc tăng cường độ dẻo dai của khớp và cơ bắp sẽ rất tốt cho sức khỏe, giúp tăng cường thể lực đấy. Thực ra thì tôi có một cơ thể khác cứng. Và làm thế này cũng có tác dụng với bộ đồ gia cường của tôi luôn.”
 
“…Tôi hiểu rồi.”
 
Carol thực sự không có ý hỏi về lợi ích của việc luyện tập thế này, cô đang hỏi Akira tại sao lại bắt đầu luyện tập bây giờ. Hoặc ít nhất là theo kinh nghiệm của cô, thì sẽ không có một chàng trai nào sẽ tập thể dục hay luyện tập trong thời gian nghỉ ngơi cùng với cô. Sau đó cô nghĩ rằng đó có thể chỉ là sở thích của cậu và quyết định sẽ không gì thêm nữa.
 
Hơn nữa, có vẻ như Akira quyết định làm việc này khá đột ngột. Chưa kể đến việc rằng những cá nhân tài năng thường có lối suy nghĩ khá biệt so với những người bình thường, và có thể Akira là một trong số đó.
 
Nó không gây rắc rối gì cho cô, và cô cảm thấy rằng mình sẽ không thể hòa hợp được với Akira nếu cứ để những thứ như thế này làm phiền cô. Vì vậy Carol quyết định bỏ nó qua một bên.
 
Đã có rất nhiều tình huống mà Akira phải bắn súng từ một tư thế kỳ lạ để có thể thoát khỏi nguy hiểm. Cậu thường xuyên phải tự gây chấn thương lên cơ thể mình để tiếp tục chiến đấu, đôi khi cậu phải vặn người, vượt qua mức giới hạn xoay của khớp, đôi khi nó sẽ khiến cậu phải liên tục bắn trong khi chính cơ bắp của mình đang bị xé nát dần dần theo từng phát bắn, đôi lúc cậu sẽ phải kìm nó lại, và những cú giật mạnh đó sẽ gây ra những vết nứt nhỏ bên trong xương của cậu. Cậu sẽ sử dụng thuốc để giữ cho cơ thể hoạt động trong những tình thế như vậy để cậu  có thể tiếp tục chiến đấu.
 
Để giảm thiểu những chấn thương như vậy, Akira phải tăng cường sức mạnh và sự dẻo dai cho cơ thể. Dù cậu đã làm điều này một cách bất chợt, nhưng nó thực sự sẽ có ích cho cậu trong tương lai.
 
Nếu Carol đào sâu hơn về điều đó, thì cô có thể hiểu được vì sao Akira lại làm thế. Nhưng kể từ khi cô bắt đầu nhận ra rằng cậu là một thiếu niên có tính cách kỳ lạ, thì cô đã đánh mất đi cơ hội để biết thêm về cậu.
 
Nếu sự kỳ quặc đó có thể che giấu sự tồn tại của Alpha, nếu nó khiến mọi người bỏ qua những kì quặc của cậu, thì đó có thể là một điều tốt cho cả Akira lẫn Alpha.
 
Carol quyết định quên nó đi khi cô nói với Akira, người đang kéo căng cơ thể của mình.
 
“Cơ thể của tôi thực sự khá dẻo đây. Cậu có muốn thấy không?”
 
Akira ngừng duỗi người và quay sang cô. Sau khi Carol đã xác nhận rằng Akira đang nhìn mình, cô mỉm cười tự tin khi nâng chân phải lên khi đang đứng. Cô tiếp tục nâng cao chân phải lên cho đến khi cả hai chân của cô gần như tạo thành một đường thẳng, đồng thời giữ được thăng bằng khi đứng một chân.
 
Carol rất biết cách khoe thân hình nuột nà đến Ngọc Trinh còn phải thèm thuồng để quyến rũ kẻ khác. Và bộ đồ gia cường mà cô đang dùng có thiết kế rất hút mắt những người khác giới. Carol, người đang đứng bằng một chân với cánh tay phải đan vào chân trái, trông thật xinh đẹp và mê hoặc lòng người. (Duck: Alpha ngon hơn, nhưng tôi cũng cần illus :(()


(promote: Chắc là thế này chăng)
 
Akira, người đang quan sát Carol, có vẻ ngạc nhiên và khen ngợi cô.
 
“Ồ!! Thật tuyệt vời!!”
 
Akira chỉ đơn giản là ngạc nhiên trước khả năng giữ nguyên tư thế đó của Carol, cậu biết rằng mình không thể làm được điều gì đó tương tự thế. Thật tệ là nó không như những gì Carol muốn, cậu không bị vẻ đẹp cơ thể làm cho kinh ngạc. Nhưng ngay cả thế thì Akira vẫn ngạc nhiên trước cơ thể của cô, nên cô quyết định sẽ nhận lời khen đó.
 
Carol quay trở lại tư thế ban đầu và nói.
 
“Cảm ơn cậu, nó khá tuyệt đấy chứ, phải không?”
 
“Chính xác thì cô đã làm thế nào để có được cơ thể dẻo dai như thế vậy?”
 
“Chà, tôi nghĩ là cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kéo căng cơ thể mỗi ngày. Dù trong trường hợp của tôi thì nó cũng có thể là do cơ thể đã được tăng cường bởi nanomachines.”
 
“Vậy sao? Giờ tôi lại nghĩ là nếu như có ai cố mặc bộ đồ của cô, bên trong đó có dữ liệu về cơ thể của cô, thì tôi chắc chắn rằng nó là một thảm họa đấy.”
 
Akira nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Shikarabe ngày hôm trước và cau mày. Carol thích thú với lời nhận xét đó, nên cô đã hỏi thêm về chủ đề này.
 
“Ồ, ý cậu là sao?”
 
“Chà, Shikarabe đã từng nói với tôi rằng nếu tôi mặc một bộ đồ gia cường mà nó vẫn đang chứa dữ liệu của người khác, thì nó có thể khiến cơ thể tôi bị vặn vẹo một cách kỳ lạ, nó sẽ làm rách cơ của tôi.”
 
Sau đó Akira nói với Carol những gì Shikarabe đã nói với cậu lúc đó. Carol dường như đang lắng nghe câu chuyện của cậu và đồng ý với những gì Shikarabe đã nói. Sau đó cô đã thêm chút thông tin.
 
“Đó vẫn chưa phải là trường hợp tệ nhất đâu. Có rất nhiều cyborg cũng sử dụng bộ đồ gia cường mà, phải không? Những cyborg đó có các khớp linh hoạt hơn người thường. Vì vậy, nếu người dùng trước đây là một trong những cyborg như thế thì khi một người bình thương sử dụng bộ đồ đó và cố gắng di chuyển, thì chân tay của anh ta có thể quay một góc 180 độ và khiến cơ thể anh ta bị gãy ngay lập tức. Trong trường hợp xấu nhất, thì nó hoàn toàn có thể xé nát cơ thể anh ta ra thành nhiều mảnh.”
 
Akira đã tưởng tượng ra được điều gì đó tượng tự sẽ xảy ra với mình. Hình ảnh cơ thể cậu quay một phát 180 độ và nằm giữa tàn tích của cựu thế giới mà không di chuyển được, nó khá đáng sợ.
 
“Điều đó thật kinh khủng.”
 
Akira không thể không nói lên ấn tượng của mình, Carol mỉm cười nhẹ với cậu và nói.
 
“Nhìn chung thì nếu cậu không muốn điều tương tự như thế xảy ra, thì cậu chỉ nên mua tất cả những thiết bị của mình, không chỉ là bộ đồ tăng cường, từ những cửa hàng mà cậu thực sự tin tưởng. Và hãy hết sức cần thận để bản thân không nhận được bất kỳ thiết bị kỳ lạ nào từ chợ đen đấy.”
 
Sau đó Akira nghĩ.
 
Mình mua thiết bị từ cửa hàng của Shizuka-san, nên nó sẽ ổn thôi. Dù mình cũng mua thuốc từ Katsuragi, nhưng chắc chắn là ông ta không bán cho mình bất kỳ loại thuốc nguy hiểm nào vì ông ta biết mình sẽ làm gì nếu ông ta làm thế. Chắc không sao đâu…phải không?
 
“Chà, tôi nghĩ là mình không cần phải lo lắng về nó.”
 
“Vậy à? Nếu cậu lo lắng thì tôi có thể giới thiệu cho cậu những cửa hàng mà tôi tin tưởng, nhưng có vẻ như tôi không cần phải làm thế đâu nhỉ…”
 
“Ừ. Không có gì đâu.”
 
Akira quay lại việc kéo căng cơ thể. Cậu đang duỗi người theo Alpha, người đang ngồi trước mặt cậu. Alpha ngồi xuống đất, dang rộng hai chân ra, cô đang rướn người xuống đến mức ngực chạm lên cả đất. Dường như Akira đang bị đau vì cậu đang cố gắng hết sức làm điều đó, nhưng cơ thể đậu không đủ dẻo, và cậu hầu như không thể làm đúng được động tác đó. (Duck: Dang hai chân? Ngực chạm đất? Illuuuuuuuuu)
 
Sau đó Alpha mỉm cười với Akira.
 
[Có muốn tôi giúp không?]
 
[Không, cảm ơn.]
 
Có vẻ Akira không hài lòng lắm khi nói thế. Cậu biết rằng cậu sẽ có thể kéo dài cơ thể ra hơn nữa nếu để Alpha điều khiển bộ đồ gia cường của mình. Nhưng cậu có chút sợ hãi sau khi nghe Carol vừa giải thích.
 
[Đừng lo, bộ đồ mà cậu đang dùng được thiết kế để không thể xoay được 180 độ đâu.]
 
[Cô có thực sự nghĩ là nó sẽ làm tôi cảm thấy an toàn khi nói thế không? Tôi sẽ tự mình làm điều đó.]
 
Akira thực sự tin tưởng Alpha, nhưng điều này và điều kia là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Vì vậy cậu tiếp tục duỗi căng cơ thể ra bằng khả năng của mình, cũng thể coi đây là một khóa huấn luyện để tự vận hành bộ đồ gia cường của cậu.
 
Cậu đã phân biệt đúng và cảm nhận được chuyển động của các chi dưới bộ đồ gia cường và chuyển động của nó khi cậu cố gắng khớp cả hai loại chuyện động này lại. Để giảm thiếu tổn thương cho tay chân, đồng thời tăng hiệu quả của bộ đồ gia cường, cậu đã cố gắng hết sức để kết hợp các chuyển động của cơ thể với bộ đồ của mình để đạt được hiệu suất tốt nhất. Ngay cả việc kéo căng cơ thể như vậy cũng đã là một điều khó khăn với Akira. Cậu không thể làm gì để cải thiện nó ngoài việc luyện tập.
 
Akira tiếp tục tập luyện cho đến khi Elena và Sara đến, khi thời gian giải lao sắp kết thúc.
 
Sau khi Elena và Sara đến, tất cả trò chuyện với nhau trong khi đợi Shikarabe. Về phần Akira, cậu đang đặt câu hỏi cho Elena về chi tiết yêu cầu mà họ vừa thực hiện, về lý do vì sao những người từ công ty bảo hiểm Alhain lại đợi họ quay về, anh chàng Thợ săn đang cố gắng chạy trốn lúc đó, và những thứ làm cậu quan tâm khác.
 
Sau đó Elena giải thích cho Akira dựa trên suy đoán của bản thân. Anh chàng Cocolens mà tất cả phải cứu lại là một người đã ký hợp đồng với công ty bảo hiểm Alhain. Theo hợp đồng đó, nếu như họ mất liên lạc với anh trong một khoảng thời gian nhất định, hoặc nếu anh ta đã gửi yêu cầu cứu hộ, thì công ty sẽ cử một đội đến để hộ tống anh ta đến nơi an toàn.
 
Sau khi họ đến địa điểm dựa trên thông tin thu được từ cuộc điều tra của Alhain, Elena cố gắng tìm kiếm vị trí của Cocolens dựa trên thiết bị đầu cuối thông tin của anh ta. May mắn là cô đã có thể kết nối được với anh ta. Nhưng sau khi cô hỏi anh một số câu hỏi để kiểm tra tình hình ở đó, thì cô thấy có điều gì đó kỳ lạ.
 
Thông tin mà Elena có được từ trước nói rằng đáng lẽ chỉ có 8 người, nhưng đã có hơn chục người sống sót và hơn 20 Thợ săn đã chết. Sẽ không có gì lạ nếu anh ta đi cùng với nhóm Thợ săn khác trước khi họ lập rào chắn bên trong tòa nhà đó, nhưng vấn đề ở đây là anh ta không đề cập bất cứ điều gì về nó trong cuộc gọi vừa rồi với cô.
 
Và sau khi Elena hỏi người đó thêm một vài câu nữa, thì cô bắt đầu nghi ngờ rằng nếu anh ta không phải là Cocolens thật và bắt đầu phỏng đoán xem tại sao anh ta lại nằm ở đó.
 
Nếu cô nghĩ theo hướng tích cực thì có thể anh chàng đó đang bị căng thẳng tột độ, và nếu Cocolens thật không ở đây thì anh ta sẽ nghĩ rằng đội giải cứu sẽ không đến trừ khi anh ta giả danh. Vì thế nên anh ta đã làm điều đó trong hoảng loạn. Nếu đó là tất cả thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Elena chỉ cần giải cứu tất cả và hộ tống hết về Văn phòng Thợ săn.
 
Nhưng nếu nghĩ theo hướng tiêu cực, thì đó là một tình huống nguy hiểm cho Elena và đội của cô. Cocolens và nhóm của anh ta có thể đã bị giết, không phải là do quái vật, mà là bởi những Thợ săn khác, những người đó đã lấy hết trang thiết bị của họ. Nếu thế thì điều đó có nghĩa là các Thợ săn đã lập rào chắn bên trong tòa nhà chính là những người giết đội của Cocolens. Có thể họ đã lên kế hoạch tấn công nhóm của Elena và trộm xe để chạy thoát khỏi tòa nhà đó. Dù đây chỉ là phỏng đoán nhưng nếu đúng là như vậy thì quả thực là rất tệ.
 
Mặc dù cô đã cực kỳ cẩn thận nhưng cô không hề có thời gian để xác nhận trước. Có quá nhiều người trong số họ cần phải được vận chuyển đi cùng một lúc, nhưng họ có thể sẽ nổi loạn lên nếu cô nói rằng chỉ một nửa trong số họ sẽ được hộ tống trở về Văn phòng Thợ săn. Vì vậy, cô đã thúc đẩy việc giải quyết hậu quả sau đó, bao gồm cả việc xác nhận cho công ty bảo hiểm Alhain.
 
“Thông thường thì chúng tôi sẽ yêu cầu họ xuất trình ID Thợ săn, nhưng tôi quyết định sẽ không làm thế để không kích động họ. Về cơ bản thì yêu cầu của chúng ta là cứu những Thợ săn không thể tự mình quay trở về. Vì thế nên chúng ta không có bất kỳ nghĩa vụ phải làm điều gì đo hơn thế, vì vậy tôi đã để lại hậu quả cho công ty bảo hiểm Alhain, và họ cũng đã chấp thuận cho chúng ta rồi.”
 
Akira gật đầu nói.
 
“Đúng là không hề đơn giản nhỉ. Nó không chỉ đơn thuần là việc chúng ta chỉ cần ra ngoài đó và giải cứu các Thợ săn khác.”
 
“Đúng là vậy. Không có gì đảm bảo rằng tất cả những Thợ săn mà ta sắp giải cứu là những Thợ săn tốt. Hơn nữa, hầu hết con người đều có xu hướng đưa ra các quyết định tồi tệ khi họ bị đẩy vào bước đường cùng như kiểu đưa ra một phần thưởng lớn mà họ không thể chi trả khi gửi đi yêu cầu SOS. Và khi họ phải trả một khoản nhiều hơn những gì họ có, thì họ sẽ chìm trong nợ nần. Đôi khi những người như vậy sẽ ngay lập tức cố gắng bỏ chạy ngay cả khi được hộ tống đến nơi an toàn, và khi điều đó xảy ra, trong trường hợp xấu nhất thì sẽ xảy ra một vụ xả súng giữa họ và những người đã giải cứu họ. Vậy nên em cũng cần phải cẩn thận khi ra ngoài đó nhé, được không Akira?”
 
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận.”
 
Akira gật đầu thật sâu đầy chắc chắn. Elena rất vui khi thấy mình, với tư cách là một Thợ săn lành nghề, rằng cô đã có thể dạy được một điều gì đó hữu ích cho Akira, một Thợ săn lớp hậu bối. 

 

 

Không có nhận xét nào: