Chương 118: Gái hư - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2022

Chương 118: Gái hư

Carol nhìn chằm chằm vào Akira khi cậu đang nói chuyện với Elena va Sara.
 
Theo cả khách quan lẫn chủ quan mà nói, Carol là một cô gái xinh đẹp. Kể cả có đem họ ra để so sánh với cô thì Elena và Sara cũng đều rất xinh đẹp. Vì vậy, nếu nhìn từ vẻ bề ngoài, Sara và Elena đều không quá khác biệt so với Carol.
 
Tuy vậy, biểu cảm của Akira hoàn toàn khác khi cậu ở cùng với Elena hoặc Sara so với lúc cậu ở cùng với cô. Carol nghĩ rằng Akira không hề có hứng thú với con gái, nhưng khi thấy cảnh này thì cô đã thay đổi quan điểm của mình.
 
Thế quái nào lại có sự khác biệt này chứ? Hay nó chỉ là vì cậu ấy đã quen họ lâu hơn sao? Hay là cậu ấy chỉ tệ trong việc giao tiếp với người không quá thân…? Không, mình không nghĩ đó là lý do chính.
 
Carol ngay lập tức bác bỏ phỏng đoán nảy ra trong đầu. Nhờ kinh nghiệm giao tiếp với nhiều người, thì ít nhất cô biết rằng mình đang đi đúng hướng, và nó có thể cho cô gợi ý làm thế nào để quyến rũ Akira.
 
Nếu chỉ là vì Akira chưa từng nếm trải qua sự quyến rũ của người khác giới, thì có lẽ cô cần phải tìm cách khác để tiếp cận cậu. Khi Carol nghĩ vậy, cô quyết định sẽ ghi nhớ điều này, ít nhất là cho đến hiện tại.
 
Chà, không cần phải vội. Ta mới gặp nhau được có 2 ngày thôi mà. Mình sẽ chậm rãi và cẩn thận tiếp xúc với cậu ấy, để đảm rằng Akira sẽ không cắt đứt quan hệ với mình.
 
Shikarabe đến rất đúng giờ. Các Thợ săn khác xung quanh đây có vẻ ngạc nhiên khi thấy anh bước ra khỏi APC với nét mặt cau có.
 
Sau đó Shikarabe nói.
 
“Xin lỗi, tôi đến muộn sao?”
 
Elena trả lời.
 
“Đừng lo, anh không đến muộn đâu, anh đến rất đúng giờ. Vậy, nhìn anh trông khá khó chịu, có chuyện gì sao?”
 
“Không, không có gì đâu.”
 
“Nếu thực sự là không có gì, thì với tư cách đội trưởng, ít nhất tôi cũng nên biết lý do chứ?”
 
Shikarabe cau mày nhìn Elena. Elena nhìn lại Shikarabe mà không hề thay đổi biểu cảm. Sau vài giây im lặng, Shikarabe thở dài nói.
 
“…Vì tôi đang ở đây, ngay tại tàn tích Mihazono này, nên lũ người bên Drankam nói với tôi rằng ít nhất thì hãy tham gia đội Drankam, ngay cả khi nó chỉ là trên danh nghĩa, và chẳng dễ dàng gì để từ chối bọn chúng. Đó là tất cả.”
 
Có vẻ như Shikarabe thực sự không muốn làm việc dưới quyền của Katsuya, dù chỉ là trên giấy tờ, đến mức anh còn ghét cả cái ý nghĩ phải giải thích nó ra cho người khác.
 
Elena và Sara cười khổ. Cả hai đều hiểu được sự căm ghét của Shikarabe đối với Katsuya, và họ cũng biết rõ rằng anh thực sự rất ghét Katsuya. Thực tế thì có thể do một phần là họ đồng cảm với Shikarabe.
 
Carol mỉm cười tự mãn, cô biết rất rõ rằng Shikarabe là một người đàn ông không cho phép cảm xúc cá nhân xen vào công việc của mình. Chỉ riêng việc tự nhận bản thân sẽ vào đội Drankam, thì anh ta sẽ chẳng mất mát gì cả, nên chẳng có gì lạ nếu Shikarabe chấp nhận yêu cầu đó. Thế nên, việc anh ta không làm vậy cho thấy rằng anh đang ưu tiên cảm xúc của bản thân, đây quả thực là một điều rất hiếm gặp. Carol nghĩ rằng nó thực sự rất kỳ lạ, khiến cô tự hỏi Katsuya là ai mà khiến Shikarabe đi xa đến thế.
 
Bản thân Akira không thể hiện một phản ứng cụ thể nào cả. Vì xét cho cùng, đối với cậu, cuộc chiến trong nội bộ Drankam không phải là việc của anh, miễn là nó không gây ra rắc rối gì cho cậu hay những người mà cậu quan tâm.
 
Sau khi hoàn thành bản tóm tắt ngắn gọn về yêu cầu tiếp theo, tất cả quay trở lại tàn tích Mihazono.
 
Họ không gặp quá nhiều rắc rối đáng kể. Vì tất cả đã quyết định giảm độ khó của các yêu cầu giải cứu, nên họ không phải chiến đấu với đám quái vật ở những nơi chật chội, không phải đụng độ với bất kỳ con quái vật mạnh nào. Họ chỉ đi đi về về từ chi nhánh Văn phòng Thợ săn đến tàn tích Mihazono để hộ tống các Thợ săn được giải cứu mà không gặp khó khăn gì đáng kể.
 
Vì thực hiện những yêu cầu dễ hơn nên tiền thưởng nhận được từ đó cũng sẽ bị giảm đi. Nhưng số lượng đã bù lại chất lượng. Nhìn vào tổng thể số tiền thưởng mà tất cả nhận được ngày hôm đó, xét theo độ khó của các yêu cầu, thì họ đã kiếm được cả đống tiền rồi. 
 
Khi cả đội tiếp tục thực hiện các yêu cầu giải cứu, dãn cách ra là thời gian giải lao, mặt trời cũng đã lặn, màn đêm lại bao phủ tàn tích Mihazono.
 
Elena và đội của cô quay trở về và đậu xe ở đâu đó gần chi nhánh Văn phòng Thợ săn, sau đó tất cả xuống xe và bàn bạc xem cần phải làm gì tiếp theo.
 
Trông họ có vẻ đang khá mệt. Đặc biệt là Elena, Sara và Shikarabe, những người đã đi làm các yêu cầu giải cứu Thợ săn từ hôm qua, họ cần được nghỉ ngơi hợp lý.
 
Elena có phần mệt mỏi khi cô nói.
 
“Vậy chúng ta hãy tách ra tại đây, và ngày mai sẽ hẹn gặp nhau ở chỗ cũ để cùng nhau làm việc. Nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy chắc chắn là tất cả mọi người đều được biết trước nhé.”
 
Sau đó Shikarabe đáp.
 
“Tôi có một vài việc cần phải giải quyết với Drankam, nên tôi sẽ không quay trở về thành phố đâu, đêm nay tôi sẽ ở lại tàn tích Mihazono. Tôi sẽ ở luôn ở trong vùng phủ sóng nên việc liên lạc với tôi sẽ không gặp khó khăn nào đâu. Akira, cậu thực sự phải đổi cái thiết bị liên lạc rẻ tiền đó đi.”
 
Akira nghĩ vu vơ và nói.
 
“Đợi chút, anh sẽ ở lại đây sao? Anh tính vào tàn tích một lần nữa à?”
 
“Tôi không có kế hoạch dành thời gian nghỉ ngơi ra để làm thế đâu. Tôi sẽ ở lại một cơ sở của Drankam gần đây. Thực ra thì Drankam đã xây dựng một chi nhánh gần chỗ này dành cho những Thợ săn định ở lại tàn tích. Rốt cục thì việc quay về rồi trở lại từ thành phố sẽ tốn kha khá thời gian. Tôi có thể ngủ lại bên trong APC, nhưng ở đó cũng đã có giường rồi, nếu không tận dụng nó thì lãng phí lắm.”
 
Sau đó Sara nói.
 
“Bọn chị cũng sẽ ở đâu đó gần đây thôi, ở chỗ mấy cái xe kéo kia kìa. Thế nó có nghĩa là…Người sẽ quay về thành phố chỉ có Akira và Carol thôi à…”
 
Elena, Sara và Shikarabe quay về phía Akira và Carol.
 
Elena nhìn Akira và nghĩ.
 
Nếu em ấy ở một mình, thì mình cũng không ngại mời Akira ở lại đây, và chắc chắn là Sara sẽ không phản đối nó đâu, nhưng mà…
 
Sara nhìn Carol.
 
…Tất nhiên, không đời nào mình sẽ mời Carol vì mình không biết rõ về cô ta, và mình chắc rằng Elena cũng không muốn làm thế.
 
Elena và Sara liếc mắt với nhau, cả hai đều hiểu rõ đối phương vì họ đã ở bên cạnh nhau từ rất lâu rồi. Không mất quá nhiều thời gian để người này biết người kia đang nghĩ gì.
 
Akira đột nhiên quay sang Carol và hỏi cô.
 
“Tôi đang định trở về thành phố, cô thì sao, Carol?”
 
“Để xem nào…”
 
Carol liếc nhìn Shikarabe, Shikarabe nhìn lại với ánh mắt cảnh giác khi anh hơi nhíu mày lại. Sau đó cô cười và đáp.
 
“Tôi cũng thế. Akira, cậu có thể cho tôi đi nhờ không?”
 
“…?Được.”
 
Akira thấy hơi kỳ lạ trước phản ứng của Shikarabe. Dù cậu nghĩ chắc chắn là có lý do đằng sau nó, cậu chỉ đơn giản là quên nó đi. Sau đó cậu cúi đầu nhẹ chào Elena và Sara.
 
“Vậy giờ tôi sẽ về đây. Mai lại phải nhờ các chị rồi.”
 
Elena cười nhẹ.
 
“Hãy cẩn thận trên đường về và đảm bảo là bản thân được nghỉ ngơi thật tốt đấy nhé.”
 
Sara cũng cười và nói.
 
“Đừng lơ là cảnh giác cho đến khi em vào được thành phố nhé, được không?”
 
Akira và Carol quay trở lại xe của Akira. Sau đó họ vẫy tay tạm biệt với những Thợ săn khác, những người sẽ ở lại đây và rời đi.
 
Sau khi Akira và Carol đã rời đi, Elena quay sang Shikarabe và hỏi.
 
“Shikarabe, giờ anh có rảnh không?”
 
Shikarabe đoán được ý nghĩa đằng sau câu hỏi đó khi anh cau mày và nói.
 
“Còn tùy. Tôi thực sự đang rất mệt mỏi nên giờ chỉ muốn nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.”
 
“Đó là về Carol, tôi muốn biết thêm về cô ta. Anh đang quen cô ấy mà, đúng không?”
 
Nét mặt Shikarabe trở nên nghiêm nghị, suy đoán của anh đã đúng. Elena và Sara, những người thấy được điều đó đã có chút ngạc nhiên.
 
Shikarabe nghĩ rằng sẽ chẳng cần nói gì thêm, vài thứ anh đang nghĩ đã hiện rõ trên mặt rồi. Sau đó anh cẩn thận lựa lời và nói.
 
“Chà, đúng là sẽ khá rắc rối nếu tôi lảng tránh câu hỏi của cô về cô ta mà không đưa ra được bất kỳ lý do hay lời giải thích thỏa đáng nào, nhưng tôi cũng cảm thấy rằng việc giải thích mọi thứ về cô ta sẽ đem lại rắc rối cho tôi. Nên tôi sẽ chỉ trả lời những câu hỏi mà nó sẽ không gây ra bất cứ vấn đề nào ảnh hưởng đến nhiệm vụ thực hiện giải cứu. Nói một cách đơn giản, thì cô ta không phải là một cô gái tốt đâu, nhưng rất khó có khả năng tính cách hay thói quen xấu của cô ta sẽ gây ra rắc rối đến nhiệm vụ và chúng ta đang thực hiện. Khả năng của cô ta, nếu xét theo một Thợ săn thì nó không hề tồi, nên tôi không nghĩ là cô ta sẽ làm tiến độ thực hiện nhiệm vụ bị chậm đi đâu.”
 
Sau khi nghe câu trả lời đó, Elena và Sara làm vẻ mặt bối rối. Sau đó Elena hỏi Shikarabe.
 
“Ừm, có vẻ như cô ta chẳng có gì khác ngoài việc mang đến rắc rối nhỉ?”
 
“Tôi sẽ để nó cho cô, cô muốn nghĩ như thế nào cũng được. Ngay cả khi đúng là cô ta là một người có vấn đề, thì nó không có nghĩa là nó sẽ khiến chúng ta gặp rắc rối trong khoảng thời gian hợp tác này. Đúng là tôi sẽ không mời cô ta vào đội của mình đâu, nhưng nếu có ai đưa cô ta đi cùng thì tôi cũng sẽ không loại cô ta ra khỏi đội vì cô ta khá mạnh đấy. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với tư cách là một thành viên của đội. Nếu cô muốn biết thêm điều gì nữa, thì tôi sẽ cho cô biết, nhưng chỉ khi chúng ta hoàn thành xong nhiệm vụ này. Hẹn gặp lại các cô vào ngày mai.”
 
Sau đó Shikarabe rời đi.
 
Elena và Sara nhìn nhau. Rõ ràng là trên khuôn mặt họ thể hiện rõ rằng cả hai không biết phải đối xử với Carol như thế nào. Ban đầu họ nghĩ Carol không phải là người rắc rối, nhưng giờ điều đó không còn đúng nữa.
 
Akira đã hộ tống Carol đến tận nơi, chỗ mà họ gặp nhau trước khi đến tàn tích Mihazono. Carol bước xuống xe và vươn người khi quay mặt khỏi Akira. Sau đó cô quay lại và mỉm cười với cậu.
 
“Vậy hẹn mai gặp lại nhé…Nếu còn thời gian thì cậu có thể đến thăm nhà tôi đấy, biết không? Kể cả khi cậu muốn ngủ lại ở đó luôn cũng được. Tôi có thể phục vụ cậu với vài món ăn đơn giản. Nếu làm như thế thì ta sẽ không cần phải gặp nhau nhau trước khi đến tàn tích vào ngày mai nữa.”
 
Akira lắc đầu.
 
“Không, cảm ơn, tôi sẽ về nhà. Thực sự thì tôi sẽ không thể thư giãn được trừ khi đó là nhà của mình.”
 
“Tôi hiểu rồi, tiếc quá nhỉ…Dù thế thì nếu nói đúng ra, thì cậu đã từ chối một người xinh đẹp như tôi rồi đấy, cậu chẳng vui tính chút nào.”
 
Carol mỉm cười tự tin với Akira, Akira cũng đáp lại nó với một nụ cười tương tự.
 
“Xin lỗi, hy vọng cô sẽ được nghỉ ngơi đầy đủ.”
 
Carol tiễn Akira và lẩm bẩm.
 
“Lúc này cũng chẳng có phản ứng gì cả. Thôi, hãy kiên nhẫn.”
 
Carol nghĩ rằng đã lâu rồi kể từ lần cuối, khi cô cảm thấy thích thú và cố gắng quyến rũ một ai đó.
 
Akira tiến thẳng vào bồn tắm khi cậu về đến nhà. Cậu thích làn nước ấm nóng khi để toàn bộ cơ thể chìm xuống dưới nước từ cổ đổ xuống, nước ấm chữa lành cơ thể đang mệt mỏi của cậu. Cậu đã xong việc dọn dẹp và bảo trì các thiết bị của mình trước khi đi tắm. Nên giờ chỉ còn việc lao lên giường và ngủ sau khi tắm xong. Như thế thì cậu sẽ hoàn toàn bình phục cả thể xác lẫn tinh thần để tiếp tục làm việc vào ngày mai.
 
Có nhiều lúc Akira khá đần, thậm chí cậu còn tập trung suy nghĩ vẩn vơ mà chẳng bận tâm đến những gì xảy ra xung quanh. Cho dù có một cô gái xinh đẹp với cơ thể được tùy chỉnh theo sở thích của cậu, đang tắm chung bồn với không một mảnh vải che thân, và hầu như là cậu không thèm để ý đến cô ấy. Cảnh tượng này không được lành mạnh cho lắm.
 
Alpha, người đang để người chìm xuống, nước tràn ra xung quanh khe ngực, đột nhiên đứng dậy mà không hề tỏ ra xấu hổ và ngồi lên thành bồn. Dáng người xinh đẹp bị nước che lấp giờ đã hiện lên một cách sống động. Thứ duy nhất che giấu cơ thể từ đầu gối đổ lên của cô là hơi từ nước nóng bốc lên và những giọt nước đọng lại đang trượt xuống trên làn da trắng muốt đó.
 
Vì Alpha đột ngột di chuyển nên Akira nhận ra và quay về phía cô. Cậu nhìn chằm chằm vào cơ thể đầy quyến rũ của Alpha khoảng vài giây trước khi quay sang hướng cũ, như thể cậu đã mất hứng rồi vậy.
 
Alpha thấy vậy, mỉm cười với Akira và nói.
 
[Ngay cả khi cậu đứng trước cơ thể đẹp tuyệt trần này mà chỉ phản ứng có thể thôi sao. Có vẻ như là sẽ mất thêm một khoảng thời gian nữa để sự ưu tiên giữa đồ ăn và phụ nữ đổi vị trí cho nhau nhỉ.]
 
Akira vẫn còn ngu ngơ khi cậu quay lại.
 
[…Hãy để chuyện đó sau đi, được không]
 
Akira đang vui vẻ với việc tắm rửa của mình, cậu để làn nước ấm áp bao phủ cơ thể khi đang thư giãn. Nên cậu chẳng có thời gian để phản ứng trước trò đùa của Alpha, cậu có vẻ khá tức giận khi bảo cô dừng lại.
 
Khi Alpha nghĩ rằng có thể Akira đã quá quen với việc thấy cơ thể khỏa thân của con gái rồi, thì cô cho rằng đây là một sự hy sinh cần thiết. Nó có thể khiến vẻ đẹp của cô dần mất đi tác dụng, nhưng còn tốt hơn là để Akira bị người khác dụ dỗ. Thế nên, để bù đắp cho sự thiếu hụt này, cô quyết định sẽ nâng cao mức độ ủng hộ dành cho cậu.
 
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ để nó sau nhé. Vậy, gạt chuyện đó sang một bên, tôi muốn hỏi cậu một thứ, cậu định làm việc với Elena và Sara đến khi nào vậy?”
 
“Kể cả cô có hỏi tôi như thế thì…Thực sự là tôi chưa nghĩ đến điều này. Tôi nghĩ là đến khi tôi thấy điểm dừng chăng? Tôi chắc là Elena-san và Sara-san sẽ không thực hiện yêu cầu khẩn cấp SOS này mãi đâu.”
 
“Thế tóm lại là cậu vẫn đang có dự định là sẽ tiếp tục làm việc với họ phải không?”
 
Biểu cảm của Akira nói rằng cô không ghét ý tưởng này, nhưng cũng không thích nó. Akira thấy hơi kỳ lạ khi cậu hỏi cô.
 
“Ừm…Có vấn đề gì à?”
 
“Không phải là tôi có gì khúc mắc đâu, nhưng thành thực mà nói thì để giúp cậu hoàn thành được yêu cầu của tôi, tôi sẽ chọn việc cậu đi trau dồi kỹ năng khám phá tàn tích hơn là việc đi cứu người. Nếu tôi có thể bổ sung thêm được gì, thì đó là cậu sẽ phải đi một mình khi cậu đến tàn tích mà tôi muốn cậu khám phá. Vì vậy, tôi muốn cậu có thêm kỹ năng làm việc độc lập hơn là làm việc theo nhóm.”
 
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
 
Akira hiểu lý do của Alpha khi cậu gật đầu. Rốt cục thì Alpha chỉ hỗ trợ để cậu thực hiện được yêu cầu của cô. Xét theo thực tế, đó là một khoản thanh toán trước của cô dành cho yêu cầu đó. Akira hiểu rõ rằng việc đi chung với Elena và Sara hoàn toàn là do ý muốn của bản thân. Vì vậy, cậu hiểu rằng nếu làm như thế thì kỹ năng của cậu sẽ không được mài dũa đến mức độ cần thiết để hoàn thành được yêu cầu của Alpha, do đó sẽ không có gì ngạc nhiên khi Alpha thấy không hài lòng.
 
Sau đó Akira trả lời như thể cậu đang cố gắng bao biện.
 
“…Chà, tôi được trả công xứng đáng và tôi có thể dùng chỗ đó để mua thiết bị cần thiết để khám phá tàn tích mà. Nếu cô coi đây là khoảng thời gian mà tôi đang gom đủ tiền thì nó cũng không tệ quá đâu nhỉ, phải không?”
 
Akira mỉm cười với Akira, nhưng nụ cười đó như thể cô đang trách cậu vậy.
 
“Tôi sẽ để việc đó sau vậy. Công việc chính của cậu dưới tư cách là một Thợ săn là khám phá những tàn tích, chỉ cần cậu không quên điều đó là được.”
 
“Tôi biết rồi.”
 
Akira đáp lại đầy chắc chắn, vì vậy Alpha mỉm cười hài lòng. Sau đó cậu nhẹ nhõm vuốt tay xuống ngực khi ngâm mình sâu hơn.
 
Ngày hôm sau, Akira đến đón Carol và hướng đến tàn tích Mihazono theo kế hoạch.

Mặt trời đã lên khi họ đến tàn tích Mihazono, trời đang hửng nắng. Akira đã được nghỉ ngơi đầy đủ ngày hôm qua, nên giờ cậu đã trở lại trạng thái tốt nhất của mình.
 
Carol đang ngủ trên ghế trợ lái. Trước khi ngủ, cô cười và nói với Akira là cậu có thể tự do làm bất cứ điều gì cậu muốn với cô, nhưng cậu chỉ phớt lờ nó đi.
 
Akira nghĩ rằng Carol trông rất thiếu phòng bị khi cô đang ngủ, khác hẳn với lúc cô đang thức.
 
Cậu nhìn Carol như thể cậu đang để ý đến cô vậy. Thấy thế, Alpha mỉm cười và nói như thể đang mắng cậu.
 
[Nếu chỉ vì cô ấy đang ngủ và đồng ý với tất cả những gì cậu định làm, thì nó không nghĩa là cậu nên làm mấy thứ đó với cô ấy đâu, biết chứ? Nếu cậu thấy hình ảnh không là vấn đề thì tôi không ngại giúp cậu đâu nhé. Nên là hãy bỏ tay của mình ra khỏi cô ấy đi, được không?]
 
Akira cau mày.
 
[Còn lâu tôi mới làm điều gì mờ ám. Tôi chỉ đang nghĩ là cô ấy trông rất khác so với lúc thức.]
 
[Hừm, cậu nói đúng. Nhưng đối với cậu cũng thế thôi, ít nhất thì là mới gần đây.]
 
[Vậy à? Nó không có nghĩa là tôi có tật ngủ xấu đâu nhỉ…Và còn “gần đây” là sao?]
 
[Lần đầu gặp cậu, có vẻ như cậu luôn mở to mắt ra để quan sát xung quanh và chưa bao giờ ngủ sâu cả. Nhưng gần đây thì cậu ngủ rất say, miễn là tôi không đánh thức. Thế nên trông cậu cũng rất khác khi cậu ngủ và khi cậu thức đấy.]
 
[…Tôi hiểu.]
 
Akira nghe như thể cậu đang suy nghĩ rất kỹ vấn đề này. Khi phải ngủ ở con hẻm phía sau khu ổ chuột, cậu luôn hy vọng rằng mình sẽ thức dậy được vào sáng hôm sau. Rốt cục thì việc có ai đó giết và lấy hết đồ cá nhân khi cậu đang ngủ là chuyện chẳng có gì lạ ở đó.]
 
Nhưng hiện tại thì cậu đã có thể ngủ trên một chiếc giường êm ái, bên trong một ngôi nhà có tường bao quanh, hơn nữa, Alpha nhất định sẽ đánh thức cậu dậy nếu có chuyện gì xảy ra. Chính vì vậy mà dạo này cậu có thể ngủ ngon giấc hơn hẳn.
 
…Giờ nghĩ lại thì mình đang có một cuộc sống khá xa hoa rồi.
 
Akira cười khổ khi một lần nữa cậu nhận ra rằng lối sống của bản thân đã thay đổi nhiều như thế nào.
 
Khi tàn tích Mihazono đã hiện ngay trước mắt. Akira lay Carol để gọi cô dậy.
 
“Carol, đến nơi rồi dậy đi.”
 
Carol ngay lập tức tỉnh dậy, cô nhìn Akira và lẩm bẩm.
 
“…Đến nơi?”
 
“Ừ, đang ở ngay trước mặt kia rồi.”
 
Carol kẽ vươn vai để làm mình tỉnh táo lại, cô mỉm cười và nói.
 
 
“Vậy, cậu có làm gì với tôi không?”
 
“Không.”
 
“Trời, tệ thật đấy. Không phải lo lắng đâu, dù cậu có làm gì đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ giả vờ như đang ngủ mà.”
 
“Hả, cô đang giả vờ?”
 
“Tôi đã ngủ rồi đấy. Những gì tôi đang nói là, tôi sẽ thức dậy nếu cậu đang làm điều gì đó với tôi, nhưng tôi vẫn sẽ giả vờ ngủ. Rốt cục thì tôi cũng đã nhận được vài yêu cầu như thế rồi.”
 
“…Tôi hiểu.”
 
Akira trả lời một cách thờ ơ như thể cậu không quan tâm đến nó chút nào. Carol, người vừa thấy điều đó liền suy nghĩ.
 
…Cậu sẽ không làm gì ngay cả khi mình đang ngủ và cho thấy bản thân thiếu phòng vệ đến mức đó sao. Cậu ấy là một người khá khó chinh phục đây.
 
Carol nghĩ rằng Akira thực sự là một người khó nhằn vì cậu sẽ không làm bất cứ điều gì với cô, ngay cả khi cô đã ngủ bên cạnh cậu và cho phép cậu quang minh chính đại làm gì cô cũng được. Đó là một điều rất khó tin khi xét theo kinh nghiệm trước đây của cô.
 
Có vẻ như mình sẽ nhanh chóng giành được sự tin tưởng của cậu ấy thông qua việc làm tốt yêu cầu như một Thợ săn nhỉ. Chắc lần này mình sẽ phải cố gắng hơn bình thường một chút rồi.
 
 
Carol nghĩ rằng cô khó lòng có thể quyến rũ được Akira bằng những lời trêu chọc vui vẻ như bình thường. Có thể sẽ nhanh hơn nếu cô thử làm vậy một lần nữa khi cô đã có được sự tin tưởng của cậu. Khi nghĩ vậy, cô đã thực hiện những điều chỉnh cần thiết có trong kế hoạch của mình.
 
Akira và Carol cũng đã đến điểm gặp mặt. Họ đến sớm hơn giờ hẹn, nhưng Elena và 3 Thợ săn khác cũng đã đứng đợi sẵn. Thợ săn kia là một người cùng tuổi với Akira, cậu đang đứng cạnh Shikarabe.
 
Akira và Carol bước xuống xe và gặp Elena và những người khác. Elena mở đầu cuộc nói chuyện trước.
 
“Có vẻ như tất cả chúng ta đã có mặt đầy đủ rồi. Vậy thì, rồi, hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục làm việc cùng nhau…Nhưng trước đó thì Shikarabe có điều muốn nói.”
 
Shikarabe cố gắng che giấu sự khó chịu của mình khi nói.
 
“Vì hoàn cảnh của bản thân, nên tôi phải đem theo một người nữa. Cậu ta là Thợ săn từ Drankam và cấp bậc Thợ săn của cậu ta là…Này, cấp bậc của cậu là bao nhiêu thế?”
 
“Là 30. Tôi tên là Togami, mong được mọi người giúp đỡ.
 
Togami giới thiệu qua về bản thân. Cậu nhóc Thợ săn mà Shikarabe mang theo là người mà Akira đã đi cùng khi họ thực hiện yêu cầu săn quái vật tiền thưởng.
 
Sau đó Shikarabe nói với giọng vui vẻ hơn, như thể đang cố gắng che giấu tâm trạng tồi tệ trong lòng.
 
“Này Akira. Nếu cậu có bất cứ điều gì phàn nàn về việc đưa thằng nhóc này đi cùng thì không cần phải giữ lễ đâu. Cậu có thể nói bất cứ điều gì cậu muốn, tôi sẽ xem xét đến nó.”

Shikarabe nhìn Akira như thể anh đang cố gắng gửi một thông điệp nào đó đến cậu thông qua thần giao cách cảm. Akira hơi bối rối khi thấy vậy, anh quay sang Elena và nói.
 
“Elena-san và Sara-san, các chị có ổn khi có cậu ta tham gia không?”
 
Sara đáp.
 
“Thực sự thì chị để chuyện đó cho Elena và Elena quyết định rằng sẽ không có vấn đề gì, miễn là các Thợ săn khác không có ý kiến. Vì vậy nên giờ việc này sẽ phụ thuộc vào em thôi.”
 
Sau đó Elena đã thêm vào.
 
“Nếu em không thích có cậu ấy trong đội thì hãy nói cho bọn tôi biết. Tôi không có ý định biểu quyết dựa trên số đông, vì thế sẽ không có áp lực nào đâu.”
 
Ngay cả khi Shikarabe tiến cử Togami, thì Sara và Elena cũng không định cho Togami vào đội nếu như Akira có điều gì đó không hài lòng. Sau cùng, họ đã xác nhận từ hôm qua rằng sẽ không có vấn đề gì khi thực hiện các yêu cầu giải cứu chỉ với 5 người.
 
Nhưng mặt khác, họ cũng không có ý định từ chối Togami nếu Akira không có ý kiến gì. Rốt cục thì đây cũng là người mà chính Shikarabe đã mang theo và Akira cũng đã đưa Carol tham gia cùng vào ngày hôm qua. Vì vậy Elena không thể từ chối Togami bằng cái cớ đó được.
 
“Tôi không có vấn đề gì khi có cậu ta trong đội. Rốt cục thì hôm qua tôi cũng đã để Carol tham gia mà.”
 
Sau đó Carol hỏi.
 
“Vậy có cần phải điều chỉnh lại việc phân chia tiền thưởng không?”
 
Elena đã trả lời nó.
 
“Không. Cũng giống như cô được trả tiền từ phần của Akira, Togami cũng sẽ được trả từ phần của Shikarabe. Cậu ấy cũng sẽ ưu tiên lệnh của Shikarabe, giống như cô đối với Akira vậy.”
 
“Nếu thế thì tôi không có gì để phàn nàn cả. Sau cùng thì Akira sẽ chịu trách nhiệm nếu tôi làm sai điều gì đó, nên Shikarabe cũng sẽ phải chịu trách nhiệm nếu cậu nhóc đó làm sai nhỉ?”
 
Carol liếc nhìn Shikarabe và mỉm cười. Shikarabe cau mày, trông anh rõ ràng là không hài lòng.
 
“…Chà, tôi nghĩ đó là điều phải làm rồi, phải không?”
 
Shikarabe nhìn Akira như thể đang mong đợi một điều gì đó, nhưng cuối cùng anh đã bỏ cuộc và thở dài.
 
Akira hơi phiền khi Shikarabe có mấy hành động như thế, nên cậu hỏi Alpha.
 
[Này Alpha, tôi có nói điều gì kỳ lạ không?]
 
[Không, tôi nghĩ là anh ta đang hy vọng rằng cậu sẽ không muốn Togami vào đội.]
 
[Nhưng anh ta là người đem Togami đến đây mà, phải không?]
 
 
[Thông thường thì Thợ săn có ý kiến khác so với những người trong tổ chức mà Thợ săn đó đang tham gia mà. Shikarabe thực sự không muốn Togami đi cùng, nhưng anh ta lại không thể từ chối lệnh của băng mà anh ta đang tham gia. Đó là lý do khiến anh ta hành động như thế. Anh ta hy vọng rằng mình có thể từ chối yêu cầu này bằng cách các Thợ săn khác trong đội của anh ta đều không đồng ý.]
 
[Nghe có vẻ hợp lý, Shikarabe đang gặp khó khăn nhỉ.]
 
Akira nói ra điều đó một cách thờ ơ, như thể cậu không có liên quan gì đến vụ này. Nói đúng hơn thì đây chẳng phải là việc của cậu. Nhưng những thứ rắc rối tương tự thế này xảy ra khi nhận lợi ích từ việc tham gia một băng đảng, nhìn chung thì chắc chắn nó sẽ giúp ích cho các Thợ săn, cũng như tăng cơ hội sống sót khi ở vùng đất hoang. Đây thực sự là một trong những kỹ năng cần thiết để Thợ săn đạt được thành công.
 
Akira hiểu rất rõ điều đó, nhưng cậu có thói quen ngó lơ chúng. Đó là lý do vì sao cậu nghĩ rằng vấn đề của Shikarabe không liên quan đến cậu. Đó là khả năng của Akira để giúp cậu hòa hợp được với những người khác.
 
Elena cũng nhận ra được phản ứng của Shikarabe, nhưng cô quyết định lờ nó đi khi tiếp tục nói về công việc này hôm nay.
 
“Vậy điều đó đã được quyết định xong. Hôm nay chúng ta sẽ đi với 6 người.”
 
Cô không có ý định dấn vào cuộc chiến nội bộ trong Drankam và không chỉ vì thế mà cô từ chối Togami. Vì Shikarabe sẽ chịu trách nhiệm về cậu ta, miễn là nó không ảnh hưởng đến việc phân chia tiền thưởng, có một Thợ săn giỏi trong đội là một điều tốt. Vì vậy, với tư cách là trương nhóm, cô không có lý do gì để loại bỏ Togami. Elena đã cố gắng không để cảm xúc cá nhân của mình xen vào quyết định này.
 
Sau đó, tất cả chấp nhận yêu cầu khẩn cấp SOS và một lần nữa tiến đến tàn tích Mihazono.

Trans+edit: Duck
 
Donate cốc trà tắc ủng hộ nhóm dịch:
 
Momo: 0904341045
 
Vietinbank: 106868946066 PHAM XUAN DUC
                                            

1 nhận xét:

Đại Ca Xinh Đẹp nói...

đây là mị khi thấy donate,xem như mị không thấy gì đi