Akira trở về nhà, lái
xe đến cửa hàng của Shizuka. Khi đến nơi, tâm trạng của cậu gần như đã trở lại
bình thường. Cậu vào cửa hàng, chào hỏi vài câu với Shizuka, ra khỏi cửa hàng,
rồi di xe đến gần nhà kho của cửa hàng.
Shizuka mở cửa sổ và
chào Akira.
“Một lần nữa, xin chân
thành cảm ơn quý khách đã đến với cửa hàng của tôi. Đi nào, lối này."
Shizuka hướng dẫn Akira
vào nhà kho, sau đó họ dừng lại trước một chiếc tủ cơ khí. Shizuka mở cánh cửa
đôi của chiếc tủ và để lộ bộ đồ tăng cường mới của Akira bên trong. Akira không
thể không ‘ồồồồ’ khi nhìn thấy nó, Shizuka cười và nói.
“Đây là bộ đồ tăng cường
kiểu TL, 2A kiểu 2N, nơi bán nó là Neoptolemos. Ban đầu nó không được thiết kế
để hoạt động song song với thiết bị thu thập thông tin đâu, nhưng theo yêu cầu
của em, tôi cũng đã đặt hàng thiết bị thu thập thông tin đi kèm rồi đấy”.
Đây là một bộ đồ tăng
cường kiểu body suit (ôm sát thân) mỏng, màu cơ bản là màu đen. Nó cũng có một phần
giống như mũ trùm đầu được thêm vào như một thiết bị hiển thị, có một số phần
nhô ra ở cổ, lưng và thân. Bên cạnh bộ đồ tăng cường, còn có một chiếc áo khoác
cũng được làm bằng vải kim loại tương tự tạo nên bộ đồ tăng cường. Kích thước của
chiếc áo khoác tương đối lớn hơn so với bộ quần áo tăng cường, nó có thể được làm
khi tính toán rằng người sử dụng sẽ mang
theo súng trường và băng đạn dưới lớp áo khoác đó.
“Chức năng điều chỉnh
kích thước cũng được trang bị tính năng tự bảo dưỡng tự động đơn giản. Em có muốn
thử ngay bây giờ không? ”
"Có ạ."
Akira cởi bộ đồ tăng cường
và quần áo, và giống như lần trước, Shizuka quét cơ thể cậu để lấy số đo. Khi
cô làm điều đó, kích thước của bộ đồ tăng cường sẽ tự động điều chỉnh lại theo
số đo của cậu và nó bắt đầu trông ngày càng giống cơ thể người hơn. Akira tò mò
dõi theo.
“Nó tự động điều chỉnh
lại ư? Tiện lợi thật”.
“Tuy nhiên, nó vẫn có
giới hạn điều chỉnh. Và với chức năng này, nó có thể điều chỉnh lại kích thước
với những thay đổi của cơ thể, nên tôi nghĩ nó sẽ hoàn hảo cho em thôi.”
"Vậy sao?"
Akira hơi bối rối,
Shizuka cười thích thú với cậu và giải thích.
“Vậy, em vẫn chưa nhận ra
à? Cơ thể của em đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối tôi lấy số đo đấy. Em đã
cao hơn và cơ bắp của em khỏe hơn. Không biết có phải vì em đang trong giai đoạn
phát tướng không nhỉ?”
“Chà, tôi đã kiếm được kha
khá rồi, nên tôi bắt đầu ăn nhiều hơn mà không quan tâm nhiều đến khẩu vị nữa.
Đó có thể là lý do đấy. ”
Akira nói như vậy một
cách thản nhiên, nhưng Shizuka hiểu rất rõ những khó khăn mà cậu đã trải qua
nên mới có thể nói như vậy. Akira đã tình cờ nói về tất cả những thứ mà cậu đã
trải qua trong cuộc trò chuyện thường ngày của cả hai, bao gồm tất cả những
nguy hiểm khi cậu suýt bị giết. Chưa kể còn thêm những câu chuyện mà cô đã nghe
từ Elena và Sara nữa. Từ đó, Shizuka có thể hiểu được những gì cậu đã trải qua
trong một thời gian ngắn như vậy.
Akira nói một cách lãnh
đạm và thờ ơ mặc dù tất cả những khó khăn mà cậu trải qua có thể hiểu là một lời
nguyền nếu cậu không thể đối mặt với chúng. Thật vậy, chỉ cần cậu có thể đối mặt
với chúng, việc cậu có thể làm được điều đó có thể hiểu là một điều may mắn. Tất
cả vấn đề chỉ là cậu có quen với nó hay không thôi. Cách Akira nói về việc cậu đã
trải qua bao khó khăn hết lần này đến lần khác. Nếu Shizuka phải đoán, đó hẳn
là bởi vì ngay cả trước khi Akira bắt đầu trở thành Thợ săn, cậu đã quá quen với
sự tuyệt vọng và cảm giác cam chịu đến mức khi cậu đối mặt với khó khăn thì cậu
không còn nhận ra nữa. Quả nhiên, trực giác cho cô biết rằng suy đoán của cô là
đúng.
Nhưng đồng thời,
Shizuka cũng không nghĩ rằng Akira nên ngừng làm Thợ săn. Cô biết rõ vị trí, biết
rõ cảm xúc, cả về kinh tế nữa, cô không thể gánh vác gánh nặng đó từ Akira. Đó
là lý do tại sao, thay vào đó, cô chỉ có thể mỉm cười dịu dàng với Akira và nhắc
nhở cậu.
“… Người ta nói rằng
tài sản chính của Thợ săn là cơ thể của ta. Nên là em hãy đảm bảo chăm sóc cơ
thể của mình thật tốt nhé, được không? ”
“…? Được chứ ạ."
Akira hơi bất ngờ trước
thay đổi thái độ đột ngột và kỳ lạ đó của Shizuka, nhưng cậu chỉ cau mày và gật
đầu mà không biết lý do đằng sau đó là gì.
Sau đó Akira mặc bộ đồ
tăng cường mới với sự giúp đỡ của Shizuka và mặc chiếc áo khoác làm áo giáp bảo
vệ. Akira khá ngạc nhiên.
"Nó nhẹ hơn tôi
nghĩ."
Akira nghĩ rằng bộ đồ
tăng cường sẽ đè nặng cậu xuống như một bộ giáp chì trước khi nó được bật lên,
giống như bộ đồ tăng cường trước của cậu. Nhưng cậu rất vui khi biết điều đó
không trở thành sự thật. Trên thực tế, nó thậm chí còn nhẹ hơn quần áo bình thường
nữa. Vì bộ đồ đã được điều chỉnh lại theo form dáng để vừa vặn hoàn hảo với cơ
thể của cậu, nên trọng lượng của bộ đồ tăng cường được phân bổ đều trên cơ thể cậu.
Shizuka nhìn thấy Akira
ngạc nhiên, cô cảm thấy vui. Cô cười và nói.
“Dù gì thì đó là một bộ
đồ tăng cường đắt tiền mà. Nó được làm bằng vật liệu nhẹ và bền nhưng rất đắt, em
vẫn có thể tự cởi nó ra ngay cả khi hết năng lượng. Mặc dù tôi là người cung cấp
cho em bộ đồ tăng cường này, nhưng vẫn khó tin là em đã chi 350 triệu Aurum cho
một bộ đồ tăng cường đấy”.
Điều này cũng có nghĩa
là Akira đã sử dụng phần lớn ngân sách 400 triệu Aurum của mình để mua hàng hóa
từ cửa hàng của cô. Tất nhiên, Shizuka đã lấy một phần trong số đó làm phí dịch
vụ (trans: có thể hiểu là phí trung gian, phí hoa hồng), nhưng nó không bằng lợi
nhuận mà cửa hàng bán bộ đồ tăng cường đó nhận được. Shizuka ước rằng một ngày
nào đó Akira sẽ tiêu nhiều tiền như vậy mua đồ trong cửa hàng mình, cô không thể
không cười khổ khi nghĩ như vậy.
Akira nhìn thấy nụ cười
cay đắng đó và hoảng sợ.
“Ahhh, tôi thực sự xin
lỗi. Tôi đã rất lúng túng không biết nên mua gì cả, và sau khi suy nghĩ xem đâu
là thứ tốt nhất nên mua để tăng sức chiến đấu tổng thể của mình, tôi kết luận rằng
bộ đồ tăng cường là lựa chọn tốt nhất rồi… N-nên là, chị hãy đợi cho đến lần
sau tôi kiếm được nhiều tiền nữa nhé."
Có được một bộ đồ tăng
cường tốt là phương pháp hiệu quả nhất để tăng hiệu quả hỗ trợ của Alpha. Rốt
cuộc, Akira không muốn bị gãy xương mỗi khi chiến đấu. Vì vậy, cậu quyết định
ưu tiên tăng sức mạnh cơ bản của cơ thể thay vì hỏa lực và cuối cùng đầu tư phần
lớn ngân sách của mình vào một bộ đồ tăng cường.
Thấy Akira như vậy,
Shizuka chỉ cười và nói.
“Đừng lo lắng quá. Như
tôi đã nói, tài sản chính của Thợ săn là cơ thể của họ mà. Vì nó là một bộ quần
áo tăng cường khá đắt tiền, như mong đợi, nó là một bộ chất lượng cao. Nó sẽ có
thể làm giảm đáng kể áp lực lên cơ thể em từ việc sử dụng súng hạng nặng. Hơn nữa,
theo quan điểm của tôi, tôi nghĩ em là người sẽ làm những việc liều lĩnh mà
không nhận ra điều đó. Nên nếu em chi tiền cho hỏa lực, em sẽ ngày càng quen với
việc chiến đấu với những con quái vật mạnh hơn và tôi cảm thấy em sẽ làm những việc
liều lĩnh hơn thế nữa. Bộ đồ tăng cường đó được thiết kế để tập trung vào việc
giảm áp lực và bảo vệ người dùng, nó sẽ có thể giảm số lần em phải hành động liều
lĩnh đaya. Tôi chắc rằng nó cũng sẽ làm giảm lượng thuốc tiêu thụ của em nữa”.
Shizuka nói như vậy với
một nụ cười tự mãn, thấy vậy, Akira bối rối cười đáp lại. Thành thật mà nói,
không phải là cậu làm những việc liều lĩnh vì cậu muốn, nhưng cậu cũng không thể
nghĩ ra bất kỳ lý do hợp lý nào cho Shizuka.
Akira cất bộ đồ tăng cường
cũ của mình vào một chiếc hộp và để nó trong nhà kho để gửi đi sửa chữa. Về việc
nó sẽ tốn bao nhiêu tiền, Shizuka nói với cậu rằng không ai có thể biết được
cho đến khi cậu gửi bộ đồ đi.
Akira đang nghĩ đến việc
giữ lại bộ đồ tăng cường cũ của mình để dự phòng nếu việc sửa chữa không tốn
nhiều như vậy. Nhưng nếu mua một cái mới rẻ hơn, cậu định tặng nó cho Sheryl.
Ngay cả khi cậu chỉ sửa lại bề ngoài, nó cũng đủ để gây đáng sợ cho người khác
nhìn vào nó. Mặt khác, nó cũng hoàn toàn có thể biến thành một thiết bị thu thập
thông tin. Vì vậy, nó vẫn còn có một vài công dụng nữa.
Khi Akira đang chuyển
chiếc tủ cơ khí bằng kim loại vào xe, Shizuka đang gom các bộ phận sửa đổi súng
trường vào một chiếc xe đẩy. Akira quyết định mua một vài bộ phận sửa đổi với
phần ngân sách còn lại sau khi trả tiền cho bộ đồ tăng cường mới. Cậu có thể
mua súng trường mới, nhưng vì có giới hạn số lượng súng mà cậu có thể mang
theo, điều đó có nghĩa là cậu ta phải ngừng mang theo một hoặc nhiều khẩu hiện
tại của mình. Vì vậy, thay vào đó, cậu quyết định mua các bộ phận sửa đổi để
nâng cấp những khẩu súng trường mà cậu đang có.
Akira đang trầm ngâm
nhìn những bộ phận sửa đổi xếp trước mặt mình. Cách cậu không quá xa, Shizuka vẫn
đang xếp những phần còn lại của phần sửa đổi mà cô mang đến, sau đó cô cảnh báo
Akira.
“Đừng lo, em cứ từ từ
mà quyết định. Thậm chí em cũng có thể thử chúng, nhưng hãy nhớ rằng nếu em mở
bất kỳ hàng hóa niêm phong nào, em sẽ phải trả tiền cho chúng. Mặc dù các bộ phận
không được niêm phong là hàng cũ nhưng chúng sẽ hoạt động tốt vì tôi đã tự mình
kiểm tra chúng trước đó. Và hãy cẩn thận, Một số bộ phận được thiết kế để sử dụng
trên súng trường với một số chức năng tích hợp nhất định, vì vậy chúng có thể cần
thêm một số bộ phận nếu em muốn lắp chúng ”.
"Vâng cảm ơn chị."
“Tôi sẽ quay lại cửa
hàng. Nếu em cần bất cứ điều gì thì cứ gọi cho tôi. Vậy thì, từ tốn xem xét nhé”.
Sau đó Shizuka quay trở
lại cửa hàng, Akira bắt đầu phân tích các bộ phận sửa đổi nằm rải rác trước mặt
cậu.
[Chà, tôi nên chọn cái
nào? Hầu hết chúng đều có giá khá cao, tôi cảm thấy như mình sẽ vượt quá ngân
sách nếu không lựa chọn cẩn thận.]
[Hãy nâng cấp súng trường
tấn công AAH và A2D của cậu với giả định rằng cậu sẽ sử dụng chúng mà không có
bộ đồ tăng cường. Và nếu cậu vẫn còn tiền, hãy sử dụng nó để mua các bộ phận để
nâng cấp bộ đồ tăng cường. Tôi đã có kế hoạch về việc nâng cấp kiểu gì, phần
còn lại tùy thuộc vào sở thích của cậu và số tiền cậu muốn tiêu thôi.]
[Có quá nhiều loại cô
biết đấy. Mặc dù vậy, tốt hơn là có ít lựa chọn.]
[Đây cũng là một kiểu tập
luyện, nên hãy từ từ mà tập đi.]
Akira vừa ngâm nga vừa
nghiêm túc nhìn những bộ phận khác nhau trước mặt, bên cạnh cậu, Alpha vẫn đang
mỉm cười như thường lệ.
- * - * - * -
Trong văn phòng của
mình, Mizuha không biết phải làm gì. Lý do tại sao cô lại gặp rắc rối như vậy
là vì yêu cầu của Katsuya, cậu ấy đã yêu cầu Mizuha cung cấp sự bảo vệ cho
Alna.
Lúc đầu, cô nghe nói rằng
Katsuya chỉ đơn giản là cố gắng cứu một cô gái bị buộc tội móc túi. Cho đến thời
điểm đó, Katsuya chỉ tỏ ra tử tế và mọi thứ đều ổn. Nhưng bây giờ cô ấy biết rằng
Thợ săn, người mà cô gái đó đã đánh cắp, đang tìm kiếm cô ấy và cố gắng giết cô
ấy, sau đó cũng có một cuộc chiến chống lại một tổ chức vô danh cũng đang tìm
kiếm cô gái đó đến mức một số kẻ đã bị giết. Bây giờ nó đã đến bước này, nó
không còn đơn giản nữa.
Mizuha sau đó đã nhờ một
người quen của cô thu thập thêm thông tin cho an toàn. Và từ đó, cô biết rằng
Alna thực sự là một kẻ móc túi, Thợ săn đang tìm kiếm cô là kẻ thậm chí còn
tham gia săn quái vật tiền thưởng, và đúng là có một tổ chức nào đó đang muốn bắt
cô.
Thông thường, Mizuha sẽ
từ chối cung cấp sự bảo vệ như vậy cho một người có địa vị như Alna. Thậm chí
không cần phải suy nghĩ. Nhưng vì đó là yêu cầu của Katsuya nên không thể bỏ
qua được. Cô không thể đủ khả năng để làm phai mòn mối quan hệ của mình với người
đang cho phép cô duy trì ảnh hưởng và quyền lực của mình.
Vào lúc này, Mizuha đã
giấu Alna trong một trong những chiếc xe cắm trại đậu ở một trong những bãi đậu
xe thuộc sở hữu của Drankam, nằm rải rác ở nhiều nơi khác nhau trong khu đất
hoang. Ít nhất nó cũng có thể làm Katsuya hài lòng lúc này và câu cho cô một
khoảng thời gian. Với việc Alna ở trong một trong những cơ sở của Drankam, người
ngoài sẽ không thể tự do theo dõi cô ấy, nhưng đồng thời, cô ấy cũng không thể
để Alna, người ngoài cuộc, ở lại cơ sở Drankam quá lâu. Cô ấy có thể làm được
điều gì đó nếu Katsuya có thể mang lại cho cô ấy nhiều ảnh hưởng hơn. Vì vậy,
cô quyết định trì hoãn thời gian để hy vọng rằng điều gì đó tương tự sẽ xảy ra.
Thành thật mà nói, Mizuha
không thực sự quan tâm đến Alna, vì thực tế, cô là một người cực kỳ bận rộn. Là
một người từ bức tường trong, cô không thể nhận được gì ngoại trừ sự khinh bỉ nếu
cô kết giao với một kẻ móc túi từ khu ổ chuột. Cho dù cô ấy cho Alna làm Thợ
săn hay người giúp việc trong văn phòng, tùy thuộc vào cách mọi người nhìn vào
nó, có vẻ như cô đang cung cấp cho người yêu của Katsuya một nơi trú ẩn bằng
cách sử dụng tiền của Drankam. Nếu tin tức rỉ ra, những lời chỉ trích từ cả
trong và ngoài tổ chức sẽ rất gay gắt. Và nếu phe đối lập nhúng tay vào thông
tin này, họ chắc chắn sẽ dùng nó làm đạn tấn công. Bây giờ nghĩ lại, điều này không
có gì mà không phiền phức cả.
Mizuha có vẻ vô cùng
khó chịu khi nói một mình như thể đưa ra một cái cớ.
“… Mình đoán không còn đường
nào khác, phải không?”
Cô lấy thiết bị đầu cuối
thông tin của mình và thực hiện một cuộc gọi. Cuộc gọi của cô ấy ngay lập tức
được kết nối và giọng nói của một người phụ nữ phát ra từ thiết bị đầu cuối
thông tin của cô.
“Ồ, đã khá lâu rồi. Nếu
tôi không nhầm thì lần trước cô đã nói với tôi rằng cô không liên quan gì đến một
bad girl như tôi mà. Nên là, tôi thực
sự rất vui vì cô đã gọi tôi trước đấy”.
(trans: như tôi đã nói ở
mấy chương trước, tôi không thể tìm ra được từ nào hợp ngữ cảnh với từ bad girl
cả)
Trái ngược với giọng
nói vui vẻ, Mizuha có vẻ khá khó chịu.
"Thôi nói ngớ ngẩn
đi, đường dây này có an toàn không?"
Vì Mizuha hỏi liệu họ
có đang nói chuyện qua một đường dây an toàn hay không, nên không thể nhầm rằng
cô đang định đưa ra một yêu cầu mà cô ấy không đủ khả năng công khai. Người mà
Mizuha gọi cũng hiểu điều đó và thản nhiên đáp lại.
"Ừ, không có vấn đề
gì từ bên này."
“Trong trường hợp đó,
tôi có một vài điều muốn hỏi cô. Vì thậm chí tôi đã yêu cầu sự giúp đỡ của cô
nên tôi hy vọng cô có thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề trong khi lắng
nghe lời giải thích của tôi”.
"Tất nhiên. Vậy, cô
muốn tôi làm gì? Cô có muốn tôi lan truyền thông tin rằng cô ấy đã chết? Hay
tôi cũng nên chuẩn bị một cái xác giả đây? Thành thật mà nói, sẽ dễ dàng hơn
nhiều nếu lan truyền thông tin rằng cô ấy đã mất tích là đủ, nhưng trong trường
hợp đó, họ vẫn có thể cố gắng tìm kiếm cô ấy. Nên cách đó sẽ không được đâu phải
không? "
Mizuha ngạc nhiên,
nhưng cô ấy không nói gì cả. Câu trả lời mà cô nhận được chính xác là những gì
cô ấy định hỏi. Cô bằng cách nào đó đã có thể duy trì sự bình tĩnh của mình.
“… Tôi vẫn chưa nói gì
cả mà.”
“Cô muốn giữ tay của
mình sạch trong khi muốn loại bỏ cô gái Alna đang đeo bám cậu nhóc Katsuya đó một
cách tự nhiên nhất có thể để không chọc giận cậu ấy và không gây rắc rối gì cho
cả tổ chức, phải không? Thành thật mà nói, đó không phải là điều cô thường yêu
cầu từ một nhà môi giới thông tin như tôi. Nhưng mà, dù sao chúng ta cũng không
xa lạ gì nhay, nên tôi có thể giúp đỡ cô một chút và giới thiệu cô với một số
người mà tôi biết. ”
Mizuha đã rất ngạc
nhiên khi chủ đề mà cô ta sắp nói đúng là như vậy. Sau đó, bằng cách nào đó, cô
hầu như không lấy lại được bình tĩnh và cố gắng thăm dò xem đối phương đang nói
chuyện của mình biết mức độ nào về những gì cô định hỏi với một vẻ mặt nghiêm
nghị.
"Đúng như dự đoán
của cô, cô đã biết được bao nhiêu?"
“Bí mật. Có một kẻ cung
cấp thông tin trung thực là rất ổn rồi, nhưng câu hỏi đặt ra là liệu kỹ năng của
kẻ cung cấp thông tin đó có thể cân bằng sự trung thực của hắn hay không… Mặc
dù, trong trường hợp này, nó có thể ngược lại. ”
(trans: ý Viola nghĩa
là môi giới thông tin trung thực thì khả năng thu thập và cung cấp thông tin
không cao, nhưng Viola thì ngược lại: không trung thực nhưng lại có khả năng
thâu tóm thông tin cực tốt)
Nghe thấy đối phương
nói chuyện với tâm trạng vui vẻ, điều đó thực sự khiến Mizuha nhớ lại rằng người
mà cô đang nói chuyện mới là kẻ tồi tệ nhất. Người phụ nữ đó về cơ bản đang làm
việc bằng cách thao túng thông tin để thao túng mọi người vì lợi ích của mình.
Những người mà cô ta thao túng chỉ nhận ra điều đó sau khi sự việc kết thúc, và
đó chỉ là nếu họ may mắn. Những người không đủ may mắn đã chết trước khi họ kịp
nhận ra rằng mình đang bị lợi dụng.
Mizuha cau mày khi nhìn
chằm chằm vào thiết bị đầu cuối thông tin của mình. Cô là người đã bắt đầu cuộc
gọi đó. Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn đặt câu hỏi rằng liệu cô làm vậy vì ý muốn
của mình hay vì cô đã bị thao túng đây.
Vì Mizuha không nói gì
nên người kia tiếp tục.
“Vậy thì, tôi nên làm
gì đây? Tôi có nên dừng lại không? Tôi không bận tâm nếu đó là những gì cô muốn
đâu. Cho dù cô có lý do gì đi chăng nữa, thì làm điều xấu sẽ luôn để lại cho cô
những cảm giác tội lỗi thôi”.
"Tôi vẫn chưa nói
bất cứ điều gì cả."
“Hmm, cô nói đúng, tôi
chỉ đang tự nói chuyện thôi. Cứ gửi tiền công qua tài khoản ngân hàng như thường
lệ, tôi sẽ quyết định xem mình nên đi bao xa tùy thuộc vào số tiền cô chuyển
cho tôi. Vậy, gặp lại sau.”
Cuộc gọi kết thúc.
Mizuha ngồi đó với vẻ mặt nghiêm nghị, suy nghĩ trong khoảng 5 phút. Sau đó cô
hoàn thành việc chuyển tiền vào một tài khoản ngân hàng nào đó.
- * - * - * -
Akira vẫn đang thử sửa
đổi những khẩu súng trường của mình. Bất kể cậu chọn bộ phận nào, tất cả đều
làm tăng sức mạnh cho khẩu súng trường của cậu. Nếu có thời gian, cậu muốn sửa
đổi những khẩu súng đến mức chúng không giống với hình dáng ban đầu của chúng nữa.
Nhưng tất nhiên, điều đó là không thể với ngân sách hạn hẹp của cậu.
[… Có lẽ tôi nên thêm
10 triệu Aurum nữa?]
Nếu muốn, cậu có thể nạp
thêm tiền vào ngân sách của mình. Sự chần chừ bắt đầu khiến cậu phải nghiêm túc
xem xét việc tăng ngân sách của mình. Vì có vẻ như Akira sẽ thực sự làm điều đó
với tốc độ này nếu cứ để cậu thế, nên Alpha cảnh báo cậu.
[Tôi sẽ không cản cậu,
nhưng cậu đừng tiếp tục như thế nữa. Trang bị cậu mua càng tốt thì chi phí bảo
trì của nó càng lớn. Hoặc ít nhất, mức tiêu thụ năng lượng của bộ đồ tăng cường
của cậu đã tăng lên rồi. Chưa kể, chúng ta vẫn chưa biết chi phí cho việc sửa bộ
cũ của cậu là bao nhiêu nữa. Quan trọng là phải đảm bảo rằng cậu có đủ dự trữ để
mua lại trong trường hợp có chuyện xảy ra và cậu lại bị mất hết trang bị của
mình nữa.]
[Tôi biết mà. Và hơn nữa,
miễn là tôi không rơi vào tình huống có thể mất hết trang bị thì sẽ không sao hết
mà phải không?]
[Thành thật mà nói, tôi
nghĩ khoảnh khắc cậu biết rằng cậu có thể mất hết trang bị của mình thì có
nghĩa là cậu đã ở trong một tình huống không thể tránh khỏi rồi.]
Akira nhớ lại, đã có quá nhiều lần cậu gặp tình huống đó rồi.
Khi cậu tưởng tượng mình quay lại làm công việc Thợ săn mà không có gì ngoài khẩu
súng trường tấn công AAH, cậu lập tức nói với vẻ mặt nghiêm túc.
[… Vậy giờ thì, hãy tạo
một khẩu súng trường với ngân sách ban đầu trước rồi hãy quyết định sau vậy.]
[Yup, cậu nên làm vậy
đi.]
Ngay cả khi có giúp đỡ
từ Shizuka mà có được những mối hời hơn, bộ trang bị cuối cùng của Akira tổng cộng
có giá 80 triệu Aurum. Vì vậy, cậu quyết định không tăng ngân sách nữa để cho
chắc ăn trong trường hợp cậu rơi vào tình huống mất hết trang bị lần nữa.
Rồi sau đó Shizuka quay
trở lại nhà kho.
"Akira, em thế nào
rồi?"
“À, tôi xin lỗi, tôi vẫn
chưa xong. Tôi có nên nhanh lên không?”
“Không sao đâu, em cứ ở
đây cho đến khi đóng cửa tiệm thì tôi cũng không phiền đâu. Cứ từ từ nhé.”
"Cám ơn chị nhiều!"
Akira sau đó nhận thấy
Sara và Elena phía sau Shizuka, vì vậy cậu chào họ.
“Elena-san, Sara-san, ừm…
Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra. Tôi có hơi vội vàng ”.
Elena cười nhẹ với cậu để
cho cậu biết rằng cô không thấy phiền vì điều đó. Mặc dù thực tế cô đang cố
tình làm vậy, nhưng Akira không thể nhìn thấu nụ cười của cô.
“Đừng lo lắng, tôi vừa
gọi em vì nếu gây ra một vụ náo loạn ở đó sẽ rất tệ. Dù sao một cuộc cãi vã nhỏ
giữa các Thợ săn cũng có thể rất đáng sợ đối với những người bình thường. Chà,
vì chúng ta được trang bị tận răng để chiến đấu với quái vật nên điều đó hoàn
toàn có thể hiểu được. Trong trường hợp xấu nhất, công ty an ninh tư nhân bảo vệ
khu vực này cũng có thể ghim em đấy. Nếu điều đó xảy ra, em thậm chí sẽ không
thể vào khu vực đó nữa đâu. Nên hãy cẩn thận nhé”.
"Tôi hiểu, cảm ơn chị
rất nhiều vì đã lo cho tôi."
Khi Akira tha thiết cảm
ơn Elena và Sara, họ mỉm cười nhẹ với cậu. Nhưng biểu hiện của Elena và Sara
ngay lập tức trở nên nghiêm túc. Sara nhìn Elena đang nghiêm túc, cô do dự một
chút rồi hạ quyết tâm và hỏi.
"Akira, tôi hỏi em
một chuyện được không?"
"Được chứ?"
“… Sau vụ lúc nãy,
chúng tôi hỏi Katsuya chuyện gì đã xảy ra giữa hai em rồi. Có đúng là em đang cố
giết bạn của Katsuya không? ”
Hai tay Akira ngưng lại,
gương mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Đúng là tôi đang săn một
kẻ móc túi đã lấy trộm tiền của tôi. Nhưng tôi không biết kẻ móc túi đó có phải
là bạn của cậu ta hay không”.
"Katsuya nói rằng em
đã nhầm gì rồi, có đúng không?"
"Không có nhầm lẫn
gì cả, mặc dù, tôi không thể đưa ra bằng chứng gì để thuyết phục chị cả."
"Em thậm chí không
thể nói gì ư?"
“Đúng thế, kẻ móc túi
đó đã lấy trộm ví của tôi, vét sạch và ném nó đi. Nên tôi không có bằng chứng,
cũng như không có nhân chứng. Nên nếu chị không tin tôi thì tôi cũng không thể
làm gì được cả”.
"Vậy là, cả hai
bên không có bất kỳ bằng chứng gì cả..."
Elena cau mày. Thành thật
mà nói, cô tin phía Katsuya hơn. Chỉ đơn giản là vì Katsuya kể lại với vẻ tự
tin và tuyệt vọng, cô cảm thấy rằng Katsuya sẽ không đi xa đến vậy nếu cậu ta đang
nói dối.
Trái ngược với điều đó,
Akira có vẻ không để tâm gì cả. Tùy thuộc vào cách Elena nhìn nhận, thậm chí có
vẻ như Akira chỉ đơn giản nói ra bởi vì cậu đang được hỏi. Trên hết, thậm chí có
vẻ như cậu còn không cố thuyết phục ai cả. Những người ở đó thậm chí còn thấy
rõ rằng Akira đã hoàn toàn từ bỏ việc cố gắng thuyết phục vì cậu nghĩ rằng dù
thế nào đi nữa thì sẽ không có ai tin cậu cả.
Sau khi nghe những gì
Akira nói, Elena nghĩ đến việc thuyết phục cậu rằng việc cậu dừng lại vì đây chỉ
là một sự hiểu lầm. Nhưng vì không phải là cô ở đó khi sự việc xảy ra, cô không
thể biết ai là người đúng; Katsuya hay Akira. Nhưng điều ấy lại không quan trọng,
vì dù gì, cô chỉ nghĩ rằng không đáng để đánh nhau với Katsuya chỉ vì vài trăm
nghìn Aurum.
Nhưng từ phản ứng của
Akira, có vẻ như việc khiến cho Akira lùi bước bằng cách nói rằng khả năng đó
chỉ là một sự hiểu lầm thì sẽ rất khó. Khi nghĩ vậy, cô bắt đầu nghĩ đến một giải
pháp khác.
Lần này, Sara là người hỏi
Akira. Cô hơi ngập ngừng khi hỏi.
"Uhmm, Akira, tại
sao em lại muốn giết kẻ móc túi đó vậy?"
“Không phải là tôi sẽ
đuổi cô ấy đến cùng trời cuối đất đâu. Nhưng nếu tôi có thể tìm thấy cô ta nếu
chỉ mất chút sức thôi thì, tôi sẽ giết cô ta. Tất nhiên, nếu tôi tìm thấy cô ta
trước Văn phòng Thợ săn, tôi sẽ thả cô ta đi vì nó sẽ rất rắc rối. Nhưng nếu là
ở giữa bãi đất hoang, thì tôi nhất định sẽ giết cô ta. Và nếu tôi gặp cô taở một
nơi khác, thì, tùy vào vị trí nữa. "
"Tôi hiểu rồi."
Akira trả lời một cách
thản nhiên. Nhưng đó chính xác là lý do tại sao Sara biết rằng cậu đang nghiêm
túc. Sara và Elena đều biết cậu không cảm thấy gì khi giết người khác. Mặc dù họ
không biết chính xác Akira sẵn sàng giết những người có liên quan đến kẻ móc
túi đó như thế nào, những người cản đường cậu và những người có liên quan đến vụ
việc, họ biết rõ rằng Akira sẽ không do dự nhiều khi nói đến việc giết cả bọn họ.
Akira cau mày và thể hiện
một biểu cảm mà cậu hầu như chưa bao giờ lộ ra với Elena và Sara.
“Elena-san, Sara-san, tôi
không muốn nói các chị tin tôi, và tôi cũng sẽ không bảo các chị đứng về phía tôi. Nên là cả hai người vui lòng
tránh xa vấn đề này được không?”
Elena lộ vẻ lo lắng, cô
cau mày và nói.
"Không, tôi không
thể làm điều đó khi tôi biết rằng hai người bạn của tôi có thể đang cố giết
nhau vì mấy thứ như vậy được.”
Cô không thể đứng về
phía Akira và yêu cầu Katsuya và nhóm của cậu ấy giao nộp Alna được. Đồng thời,
cô cũng không thể đứng về phía Katsuya và khiến Akira phải nhượng bộ được. Chưa
kể, sẽ rất khó để thuyết phục Katsuya giao nộp kẻ móc túi đó khi họ biết rằng
Akira sẽ giết cô. Khi Elena nghĩ vậy, cô đưa ra đề nghị thăm dò thêm tình hình.
“Nếu tôi không nhầm thì
vấn đề chính là tên móc túi đã lấy trộm 100.000 Aurum của em đúng không? Nếu mà
tôi đưa cho em 100.000 Aurum để bù lại thì thấy sai lắm. Nên là, xem nào, à, đúng rồi! Vì chuyện này để lại dư
vị tồi tệ cho em rồi, nên để giải tỏa dư vị tồi tệ đó thì tụi tôi đãi em với
món gì đó khoảng 200.000 Aurum được không? Nên chúng ta hãy bình tĩnh lại nhé? Tôi biết một
nhà hàng khá ngon đấy.”
Mặt Akira đanh lại và
hơi vô cảm.
“… Không, bản thân tôi
vẫn cảm thấy sai. Nên tôi sẽ phải từ chối thôi”.
“Ồ, dù tôi có mời nhưng
vẫn không được ư? Tệ thật. Thành thật mà nói, tôi hơi bị tự tin vào bản thân đấy,
nhưng mà vẫn bị từ chối ư? Buồn quá đi mất. Trong trường hợp đó…"
Elena đang cố tỏ ra buồn
bã để giảm bớt sự căng thẳng trong bầu không khí này, trong khi đó cô mỉm cười
và nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Nhưng Akira đột nhiên nói bằng một giọng điệu khá nghiêm túc.
"Elena-san."
Biểu hiện của Akira trở
lại bình thường sau vài giây.
“Nếu Elena-san và
Sara-san muốn tôi dừng lại dù có thế nào đi nữa, thì tôi sẽ ngừng truy lùng kẻ
móc túi đó thôi.”
Sara ngạc nhiên, cô thấy
đột nhiên Akira nghe như cậu sẽ ngoan ngoãn làm theo những gì cô và Elena nói
thì thật kỳ lạ.
"Em có chắc
không?"
"Vâng, cả hai người
đã giúp tôi rất nhiều rồi, nên ít nhất tôi có thể làm được nhiêu đấy thôi."
Elena và Sara nhìn
nhau. Mặc dù vẫn cảm thấy hơi gượng ép nhưng thế vẫn tốt hơn vì Akira có vẻ sẵn
sàng đi xa đến mức chiến đấu với Katsuya chỉ để giết kẻ móc túi đó, điều mà
trong trường hợp xấu nhất có thể sẽ gây ra một cuộc chiến toàn diện giữa cậu và
cả tổ chức Drankam. Cả Sara và Elena đều đồng ý cùng một điều đó.
"Vậy thế thì…"
Elena định nói rằng cô
muốn Akira dừng lại dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, nhưng Shizuka đột nhiên xen đột
ngột nghiêm trọng.
“Theo tớ thấy, cậu suy
nghĩ kỹ trước khi nói gì thì sẽ tốt hơn đấy.”
Shizuka đột ngột nhảy
vào cuộc trò chuyện của họ, vì vậy mọi người chuyển hướng chú ý sang cô. Cô xác
nhận rằng tất cả mọi người có mặt đều nhìn về hướng của cô trước khi cô tiếp tục
nói.
“Akira, tôi hiểu rằng em
có lý do riêng của mình để giết kẻ móc túi đó, nhưng không phải là cậu phải giết
tên móc túi đó ngay đâu đúng không? Và không phải như cậu sẽ bị giết trừ khi cậu
giết cô ta trước đâu nhỉ? Nên, nếu em có đủ khả năng chờ đợi thì, tôi muốn em sử
dụng thời gian đó để suy nghĩ thật cẩn thận về nó. Không cần phải vội vàng đưa
ra quyết định làm gì cả."
Shizuka nói như vậy
trong khi nhìn thẳng vào Akira với vẻ mặt nghiêm túc. Akira suy nghĩ một chút và
lầm bầm.
“Suy nghĩ kỹ ư…”
Shizuka sau đó tiếp tục
như thể cô đang nhắc nhở Akira.
"Đúng thế. Khiến em tin rằng sẽ quá muộn trừ khi em quyết
định ngay bây giờ mà không cho em thời gian để suy nghĩ về nó là cách một số
kẻ thường dùng để lừa người khác. Miễn là em có thời gian, hãy sử dụng nó để
suy nghĩ cẩn thận. Những người nói rằng 'Tôi không ngờ rằng điều này sẽ xảy ra'
là những người thường có cơ hội chọn một lựa chọn khác nếu họ đã suy nghĩ kỹ
hơn về nó đấy. Nghĩ xem, nếu họ cân nhắc tất cả các lựa chọn và quyết tâm trước
khi đưa ra quyết định thì họ đã không nói những điều như vậy rồi.”
Akira cau mày như thể
đang suy nghĩ về nỏ. Giọng của Shizuka chuyển sang dịu dàng.
“Cuối cùng, Sara, Elena
và tôi đều là người ngoài cuộc trong vấn đề này. Chúng tôi không biết chính xác
chuyện gì đã xảy ra và tình hình ra sao. Đó là sự thật. Nhưng chính xác là vì
chúng tôi là người ngoài cuộc nên chúng tôi có thể đưa ra ý kiến của bên thứ
ba về vấn đề này. Không phải chúng tôi đang nói quyết định của em là sai. Tuy
nhiên, chúng tôi lo lắng rằng em đang cố ép bản thân quyết định chỉ vì em đã
quyết định như vậy khi em đang rất xúc động trong quá khứ, mặc dù quyết định đó
bây giờ không còn đáng để em phải bận tâm nữa rồi. Theo góc nhìn của chúng tôi,
thì chúng tôi thấy có một người bạn của mình
sắp làm một điều không đáng để gặp rắc rối vì quyết định của cậu do cảm xúc nhất
thời. Đó là lý do tại sao chúng tôi chỉ nghĩ rằng nếu em bình tĩnh một chút sẽ
tốt hơn. Cậu ấy nói rằng dạ dày rỗng của em đã khiến tâm trạng của em trở nên xấu
rồi. Nên là, ăn một bữa no bụng rất có thể là một ý hay. Đó là lý do tại sao
Elena mời em dùng bữa đấy thôi”.
Akira nhìn Elena và
ngay lập tức hỏi.
"Là vậy sao?"
Elena và Sara sững người.
Trong tất cả những lần gặp gỡ trước đây của họ với cậu ấy, có thể thấy rõ ràng
từ ánh mắt, biểu cảm và giọng nói của Akira nói rằng cậu rất yêu quý cả hai người
họ. Họ đã từng cứu nhau, cũng từng cùng nhau làm công việc Thợ săn, có thể nói
là đang rất thân thiết với nhau.
Nhưng vẻ mặt của Akira
lúc này không hề có chút thân thiện nào. Cậu đang nhìn cả hai người họ như thể
họ chỉ là những người xa lạ đối với cậu vậy, như những người mà cậu không biết
rằng họ có thể gây nguy hiểm cho cậu hay không. Ánh mắt của cậu đang nói rằng cậu
đang cố chắc chắn xem liệu họ có phải là kẻ thù hay không trong khi chờ đợi câu
trả lời của họ.
Sara vô cùng sốc khi
người mà cô nghĩ là thân thiết với mình lại nhìn cô như vậy. Elena cũng bị sốc
không kém, nhưng vì cô đã quen với việc xử lý các cuộc đàm phán nên cô có thể
duy trì biểu cảm bình thường của mình bên ngoài. Sau đó, cô cố gắng show một biểu
hiện thân thiện và đồng ý với những gì Shizuka nói.
"Đúng thế. Nếu em chiến
đấu với người từ Drankam, chuyện này có thể khiến cả tổ chức đấu với em nếu em không may mắn. Đặc biệt là
khi Katsuya được đánh giá rất cao trong Drankam đến mức họ coi cậu ấy như một
sĩ quan đấy. Tôi thậm chí còn nghe nói rằng một số sĩ quan trong tổ chức cũng
đang tích cực hỗ trợ cậu ấy nữa. Tôi chắc rằng em có lý do của mình, nhưng theo
quan điểm của người khác, có vẻ như em sẵn sàng biến một tổ chức thậm chí có
quan hệ với Ban quản lý thành phố chống lại em chỉ vì một kẻ móc túi. Nên nó
không đáng để gặp rắc rối cho dù ta nhìn như thế nào đi nữa. Dù gì trong trường
hợp xấu nhất, thậm chí nó có thể có nghĩa là biến cả thành phố chống lại em đấy.
Chưa kể, có vẻ như cả hai em đã quá xúc động về chuyện đó. Nên tôi chỉ nghĩ rằng
có thể nếu em có thể bình tĩnh và suy nghĩ về nó một lần nữa sẽ là một ý kiến
hay thôi. Tôi xin lỗi nếu tôi đã nói điều gì đó xúc phạm đến em mặc dù tôi chỉ
là người ngoài cuộc nhé”.
“… Không, không sao đâu
ạ.”
Vẻ mặt của Akira vẫn có
vẻ khá cứng nhắc. Tâm trạng cũng đang cảm thấy khá khó xử.
Shizuka đột nhiên nói với
một giọng tươi tỉnh như để xua đi tâm trạng khó xử đó.
“Mà này, Akira, em vẫn
đang chọn các bộ phận à? Vì Elena ở đây, hay em hỏi ý kiến của cậu ấy thì
sao? Nếu em đang định chọn các bộ phận để hoạt động với thiết bị đầu cuối thông
tin của mình nhỉ, tôi chắc chắn rằng ý kiến của cậu ấy sẽ có giá trị đấy.
Chưa kể, nếu tôi không nhầm thì trang bị của Sara cũng là trang bị đã điều chỉnh
mà. Em cũng có thể hỏi ý kiến của cậu ấy nữa đó”.
Akira ngập ngừng khi hỏi
cả Sara và Elena theo kiểu khá trang trọng.
"Như thế có ổn
không ạ?"
Elena mỉm cười và gật đầu.
"Tất nhiên rồi, phải
không, Sara?"
"Hở? Ừ, chắc chắn
rồi. Dù sao thì chúng ta cũng không có việc gì phải làm cả mà, em hỏi tụi tôi
gì cũng được nè!”
Sara cũng gật đầu và mỉm
cười.
"Cám ơn các chị rất
nhiều."
Akira cúi đầu mà không
nở nụ cười với Elena và Sara.
*****
*******
Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!
2 nhận xét:
sự hiểu lầm tai hại =))
Vấn đề ko phải là tiền hay nguy hiểm. Mà là lòng tự tôn và nổi ám ảnh của Akira với quá khứ của mình.
Đăng nhận xét