Kadol đang nằm giữa bể
máu của chính mình trong khu phố ổ chuột, hắn đang hấp hối. Vết thương là chí mạng,
chẳng có cách nào để cứu hắn nữa rồi. Ba người còn lại là người
của Shijima, đều đã chết.
“…Sao… Mình lúc nào
cũng … Dính phải … Lũ nhãi… Mạnh thế nhỉ…”
Nếu hắn không gặp phải
Akira vào ngày đó, hắn có lẽ đã không ở trong tình trạng lúc này. Hắn nhớ lại tất
cả những khoảnh khắc đã dẫn hắn tới kết cục này. Biếu cảm của hắn tràn ngập hận
thù và tuyệt vọng khi hắn trút hơi thở cuối cùng.
Nhóm của Katsuya đã có
một chiến thắng áp đảo. Không ai trong nhóm cậu bị thương cả. Sau khi cuộc đấu
súng kết thúc, không gian yên ắng đến kì quái. Mọi người trong khu vực đã bỏ chạy
đủ xa để tiếng hét và chửi thề không thể tới được đây, hoặc không thì họ chắc
đã bị giết trong cuộc xả súng.
Cả Katsuya lẫn Yumina,
những người vẫn còn do dự khi giết người, đều mang vẻ mặt đau đớn. Alna đang co
ró trên mặt đất, run lên vì sợ. Trong khi đó biểu cảm của Airi vẫn lạnh lùng
như thường khi cô bình tĩnh quét qua khu vực xung quanh.
“Katsuya, tớ không thể
xác nhận chuyện gì đã xảy ra với tên đã bắn ra từ trong hẻm. Chúng ta có nên đi
kiểm tra hắn ta thế nào luôn không?”
“K-không…”
“Thế thì, ta nên rời đi
càng sớm càng tốt, chúng ta đã gây ra quá nhiều náo loạn ở đây rồi.”
“C-cậu nói đúng, đi
thôi.”
“Ta nên nhanh lên, có lẽ
sẽ là ý kiến hay nếu ta không bao giờ đến nơi này lần nữa.”
Airi chuẩn bị sẵn khẩu
súng trường và đảm bảo rằng khu vực này an toàn như thể cô đang hộ tống một người
quan trọng. Khi Katsuya và Yumina vươn tay tới Alna để giúp cô đứng dậy, cô đột
nhiên nhảy lên và ôm chầm lấy Katsuya.
“Alna, cô đi được
không?”
Alna không nói gì đáp lại,
cô cứ bám chặt lấy Katsuya và chỉ gật đầu. Katsuya bắt đầu bước đi trong khi
Alna vẫn đang bám lấy cậu. Yumina và Airi nhăn nhó, họ có vẻ hơi ghen tị khi thấy
cảnh đó, nhưng họ tiếp tục canh chừng xung quanh với một biểu cảm đầy mâu thuẫn
trên mặt.
Tiol đang loạng choạng
trái phải khi cậu chạy khỏi con hẻm. Cậu đang bị thương trầm trọng và đang chảy
máu khá nhiều. Máu nhỏ ra từ vết thương vẽ nên nột đường màu đỏ trên mặt đất.
Nó hoàn toàn là nhờ may mắn thuần túy nên cậu mới không chết khi Airi bắn trả
vào cậu.Cậu đã suýt soát có thể sống sót thoát ra khỏi nơi đó nhờ vào bộ giáp
mà cậu dùng và nhờ vào việc cậu đã ngay lập tức bỏ chạy sau khi bắn phát súng
đó. Và trên hết, Airi chỉ đơn thuần xả đạn ngẫu nhiên mà không nhắm chính xác
vào cậu.
Tiol tiếp tục bước qua
con hẻm với ý thức đang mờ dần, nhưng nó không được bao lâu đến khi cậu đạt giới
hạn và sụp đổ xuống mặt đất. Cậu không có đủ sức lực để vực cơ thể dậy. Cả ý thức
lẫn sự sống của cậu đều đang dần tan biến. Giữa cơn hãi hùng mà cậu cảm thấy
khi cái chết đang tiến lại gần, cậu có thể thấy ai đó đang tiến lại gần cậu qua
tầm nhìn mờ nhạt của mình. Sau đó cậu nghe thấy giọng của một người đàn ông.
“Hm? Nếu tôi không nhầm,
cậu là từ băng của Sheryl, nhỉ?”
“C-cứu với!”
Tiol biết người đó là
Yatsubayashi.
“Ahhh, nếu tôi không nhầm,
cậu chính là tên nhóc đó nhỉ? Người đã mang những kẻ tấn công đến căn cứ của
Sheryl? Những người mà tôi chữa trị đều phàn nàn về cậu. Tôi không biết chuyện
gì đã xảy ra với cậu, nhưng giờ cậu trông không ổn chút nào đâu.”
“C-cứu!”
“Tôi không phiền chữa
cho cậu, nhưng cậu có biết nó sẽ tốn bao nhiêu không? Cậu thực sự có thể trả
không? Hay là Sheryl sẽ trả?”
“C-cư-“
“Nghe không giống với
có cho lắm.”
Tiol tràn ngập trong
tuyệt vọng. Nhìn thấy vậy, Yatsubayashi
mỉm cười nhẹ và đầy thích thú hỏi cậu một câu.
“Trong trường hợp này,
bởi cậu không thể trả cho phí điều trị, nó sẽ không phải một cuộc điều trị, mà
là một cuộc thí nghiệm. Tôi cũng không bắt cậu phải chấp nhận đâu.”
“T-Tôi sẽ c-chấp nhận.”
Tiol vừa kịp thốt ra
câu trả lời ngay trước khi ý thức của cậu tan biến. Yatsubayashi không hề hoảng loạn chút nào, hắn chỉ mỉm cười
và nói.
“Chúng ta thỏa thuận vậy
nhé.”
Yatsubayashi lấy ra một
cái ống tiêm từ túi áo và tiêm thứ chứa trong nó vào cổ Tiol. Ống tiêm chứa đầy
một loại dung dịch lấp lánh màu xanh lá và thứ dung dịch đó được truyền vào cơ
thể Tiol.
“Đừng lo. Tôi vẫn có thể
cứu sống cậu. Chúng ta đều may mắn, cậu có thấy vậy không?”
Yatsubayashi đúng là
may mắn khi tìm thấy Tiol ở tình trạng đó, nhưng có lẽ điều đó không đúng với
Tiol, hay ít nhất thì, vẫn chưa rõ liệu có phải may mắn hay không khi cậu gặp
Yatsubayashi ở đây.
***
Sheryl đang báo cáo ngắn
gọn cho Akira về những gì cậu đã yêu cầu cô làm với vẻ lo lắng. Lí do cô lo lắng
là vì nội dung của bản báo cáo. Nó là về Alna và nó có vẻ vô cùng khó chịu đối
với Akira. Và trên hết, đây là tin xấu.
Sheryl đã không tìm đượcAlna,
và theo như báo cáo của Viola, một cuốc chiến đã nổ ra vì Alna dẫn đến vài
thương vong. Sheryl báo cáo lại trong sợ hãi.
“…Thế nên, bọn em không
biết Alna đã đi đâu.”
“Tôi hiểu.”
Tâm trạng của Akira tệ
hơn mọi khi một chút. Không phải cậu giận Sheryl và băng của cô. Nhưng thế là đủ
để Sheryl nghĩ rằng Akira đang thất vọng
vì cô không mang cho cậu được tin tốt nào cả.
“Em rất xin lỗi vì
không thể giúp gì được.”
“Đừng lo về chuyện đó.
Như tôi đã nói từ trước, con bé đó có một Thợ săn mạnh mẽ chống lưng. Nó rất
nguy hiểm, nên em có thể ngừng tìm kiếm nó. Trong trường hợp tệ nhất, Thợ săn
đó có thể sẽ để mắt đến bọn em nữa. Hơn hết, tôi cũng không mong em dính dáng
gì với những Thợ săn đó.
“…Em hiểu.”
Đã có một trận chiến vì
Alna, khiến Sheryl và băng đảng của cô dính vào vụ này có thể sẽ rất nguy hiểm.
Akira nghĩ vậy, nên cậu nói điều đó khi suy nghĩ cho băng của Sheryl.
Nhưng Sheryl lại suy luận
những lời của Akira như thể cậu đang nói ngay ngay từ đầu cậu không hề hi vọng
rằng băng đảng của Sherul sẽ có tác dụng gì cả.
“Bọn em sẽ cố hết sức để
trở nên hữu dụng vào lần sau.”
Akira cười khổ.
“Lần sau à. Nói thật
thì, tôi không muốn bị trộm ví thêm lần nữa đâu.”
Akira suy luận lời của
Sheryl theo nghĩa xấu và tự trách bản thân. Gương mặt Sheryl tái đi khi cô bối
rối nói.
“E-em thực sự xin lỗi,
đó không phải ý em…”
“Hở? À, chỉ là tôi tự
suy nghĩ linh tinh thôi. Xin lỗi, tôi sẽ lại nhờ vào em khi có chuyện xảy ra.
“V-vâng.”
Akira nhận ra tâm trạng
của cậu đang tệ hơn cậu tưởng. Cậu liền hít thở sâu và tự nhủ rằng đó là lỗi của
chính cậu và cậu không nên gây thêm rắc rối trong khi cố bình tĩnh lại.
Một thông báo đột ngột
được gửi tới thiết bị đầu cuối thông tin của Akira. Khi cậu kiểm tra nội dung,
tâm trạng cậu ngay lập tức vui vẻ lại.
“Sheryl, tôi có việc bận
rồi, nên tôi đi trước đây. Cứ gọi tôi nếu có chuyện cần.”
“Được… Ừm, có em hỏi việc
anh cần làm là gì có được không?”
Sheryl cố tỏ ra bình
thường khi hỏi, những bởi nó có thể dễ dàng thay đổi tâm trạng Akira như vậy, sự
tò mò và bất an của cô đang bộc lộ ra.
Akira không để ý tới việc
Sheryl đang nhìn như thể dính vào cậu, cậu sơ sài đáp lại.
“Đơn hàng của tôi vừa đến,
nên tôi chỉ đi lấy thôi.”
Sau đó cậu khựng lại một
chút trước khi nói với vẻ hối lỗi.
“À, nhân tiện thì, xin
lỗi nhé, nhưng có thể tôi sẽ không thể đến đây thường xuyên được như thế này
sau này nữa. Tôi cần phải quay lại với công việc Thợ săn.”
“…Em hiểu, thật không
may, nhưng không khác được nhỉ. Em sẽ rất vui nếu anh có thể ghé qua lúc rảnh.”
“Chà, so với trước đây,
có lẽ tôi sẽ đến thường xuyên hơn đấy.”
Sheryl cố gượng cười
khi Akira đáp lại suồng sã như vậy. Sự khác biệt trong cảm xúc của họ dành cho
người còn lại đã quá rõ ràng.
Sheryl tiễn Akira ra tận
cửa căn cứ trước khi quay về phòng riêng. Giờ khi cô ở một mình trong phòng, cô
trông hơi tuyệt vọng và cả buồn bã, nhưng rồi cô lắc đầu và tự nhủ.
“…Không, cứ tuyệt vọng
không thể giải quyết vấn đề của mình được. Mình cần phải bình tĩnh lại và nghĩ
kế hoạch tiếp theo. Mình không muốn bị Akira bỏ rơi đâu, phải không?”
Sheryl đã thoáng thấy
được bạn bè của Akira gần đây, và vì thế, cô mất đi sự bình tĩnh. Akira quen biết
rất nhiều cô gái, và hầu hết bọn họ đều xinh đẹp. Nên Sheryl không thể không
nghi ngờ.
Cả trang phục lẫn thái
độ của Carol đều phù hợp để quyến rũ người khác giới. Và có vẻ Akira cũng thích
nói chuyện với cô ấy. Cô cũng nghe từ Erio và những đứa trẻ khác rằng Akira đã
được thăm hỏi bởi vài cô gái có vẻ thượng lưu trong buổi tập luyện. Hai hầu gái
và cô gái ghé thăm Akira đều có vẻ không chỉ đơn giản là người quen bình thường.
Và người có thể làm
Akira vui lên chỉ với một khoảnh khắc hẳn cũng là một cô gái. Cô nhớ rằng
Wataba đã nói gì đó ngay trước khi bị Akira bắn chết và nó có vẻ là về một cô
gái làm việc ở cửa hàng vũ khí.
Không may thay, sự hứng
thú của Akira với người khác giới cực kì thấp, hay ít nhất thì đó là những gì
Sheryl luôn nghĩ. Nhờ vậy, cô cũng nghĩ rằng cô có thể dành thời gian để xây dựng
niềm tin. Nhưng những cô gái liên tiếp xuất tiện bên Akira đã xóa bỏ suy nghĩ
đó.
Sheryl bắt đầu nghĩ có
thể đơn giản là cô không có đủ sự quyến rũ. Người của cô hẳn sẽ rất bất ngờ nếu
nghe thấy điều đó, nhưng cô đã bắt đầu nghi ngờ bản thân rồi.
Sheryl cố giữ bình tĩnh
khi nghĩ về chuyện nên làm từ giờ trở đi, không may thay, cô không thể nghĩ ra
ý gì hay cả. Ngay khi cô đang kẹt trong dòng suy nghĩ, ai đó đột nhiên gõ của.
Nó thực sự đã chọc tức cô khiến cô hét về phía cánh cửa.
“Không phải tôi đã nói
để sau trừ khi là chuyện quan trọng à?”
Erio đứng phía bên cửa
nao núng.
“Ai đó tên Colbert đã tới,
anh ta nói có chuyện liên quan tới kẻ móc túi đó, liệu tôi có nên bảo anh ta rời
đi không?”
Sheryl bình tĩnh hít một
hơi thật sâu. Dù Akira đã nói sẽ ổn nếu cô không lấn sâu thêm vào nữa, đây
không phải chuyện mà cô có thể đơn giản lờ đi được.
“…Dẫn anh ta tới phòng
cho khách, tôi sẽ tới trong vài phút.”
“Đ- được.”
Sheryl nhận ra cô đã mất
bình tĩnh đến mức nào khi nghe thấy tiếng Erio vội vã bước đi. Cô sau đó đặt
tay lên ngực và hít vài hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Colbert và Sheryl đang
ngồi đối diện nhau trong phòng tiếp khách. Sheryl có Erio và Alicia đứng ngay
sau trong khi vài thuộc hạ của cô cũng đang đứng canh trong phòng.
Erio và những đứa trẻ
khác có vẻ lo lắng. Không chỉ vì Sheryl có vẻ có tâm trạng tệ lúc nãy, mà kể cả
Colbert cũng đang có tâm trạng tệ nữa.
Sheryl nhìn Colbert với
vẻ nghi ngờ và nói.
“Tôi nghe nói nó là vì
tên móc túi, vậy chính xác anh tới đây làm gì?”
“Thực ra, người có việc
với cô không phải tôi.”
“Ý anh là sao…?”
Colbert lôi thiết bị đầu
cuối ra mà đặt trước Sheryl đang bối rối. Giọng nói của Viola sau đó phát ra từ
thiết bị đầu cuối thông tin.
“Là tôi, tôi xin lỗi vì
phải nói chuyện thế này.”
Sheryl không có ấn tượng
tốt với Viola, nên cô nhăn mặt khi nghe thấy giọng Viola.
“…Cô không thể gọi điện
cho tôi hay gì đó khác được sao?”
“Đó là vì tôi là một
người lo xa đến mức hoang tưởng mà. Cũng vì tính chất công việc thôi, cô biết đấy.
Và sẽ thật ngu ngốc nếu yêu cầu cô chuẩn bị một đường truyền an toàn chỉ vì
tôi. Mà thôi, đây thực ra là một chủ đề quan trọng đấy, nếu có ai ở gần mà cô
không muốn họ nghe được cuộc nói chuyện này, cứ bảo họ ra ngoài trước đi.”
“Còn tùy vào chuyện mà
ta sắp nói nữa.”
“Sẽ là quá muộn nếu tôi
nói ra đấy. Tôi mong cô hiểu được chủ đề này rắc rối đến thế nào dựa vào cách
tôi nói chuyện với cô.”
Sheryl suy nghĩ một lúc
rồi liếc những đứa trẻ khác trong phòng, ra hiệu cho chúng ra ngoài. Colbert
sau khi thấy những người khác rời đi đã nói với Viola.
“Viola, tôi cũng đi
đây.”
“Ồ? Tôi ổn với việc anh
cùng nghe mà.”
“Cô cũng không bảo tôi
không được rời đi mà.”
Colbert đứng dậy và chuẩn
bị rời đi theo những người khác trong phòng, nhưng trước khi đi, anh ta cảnh
cáo Sheryl.
“Cẩn thận đấy, cô ta là
một mụ phù thủy xảo trá. Cô ra có thể ngẫu nhiên lôi ra chuyện gì đó chỉ để đối
thủ thương lượng phản đối, và điều ngược lại cũng đúng.”
“Ôi trời, thế là khá độc
ác khi xét đến chuyện anh vẫn đang làm việc cho tôi đấy.”
“Tôi không muốn chịu
trách nhiệm cho việc lừa dối người yêu của Akira mà thậm chí còn không nhận ra
đâu. Tôi không liên quan gì cả, được chứ?”
Colbert rời khỏi phòng
sau khi nói vậy với cả Viola lẫn Sheryl.
Sheryl nhìn chằm chằm
vào thiết bị đầu cuối thông tin và thận trọng nói.
“Vậy, chuyện là thế
nào?”
“Nói ngắn gọn thì, nó
là về việc làm lành với cô. Để làm thế, tôi có tin tốt cho cô đây.”
“Cho tôi?”
“Ừm. Tôi ban đầu định bắt
tên móc túi đó và mang cô ta đến chỗ Akira để bù đắp cho những lỗi lầm của tôi,
cô biết đấy. Nhưng không may thay, nó cuối cùng lại thất bại. Và vì tôi không
biết liệu tôi có thể làm gì cho Akira, tôi nghĩ ít nhất tôi có thể làm gì đó
cho người yêu của cậu ấy. Đây cũng là cách tôi gửi lời xin lỗi tới Akira, nên
không cần phải lo đâu. Tôi sẽ không giở trò gì đâu vì nó sẽ chỉ làm tâm trạng
Akira tệ hơn thôi.”
Thế là đủ lí do cho
Sheryl để chấp nhận lời giải thích đó, điều này cũng khiến cô hạ thấp cảnh
giác.
“Tốt lắm, nói tôi nghe
nào.”
Viola có thể nhận thấy
sự thay đổi tinh tế trong âm điệu của Sheyl khi cô vui vẻ tiếp tục lời giải
thích của mình.
__*__*__*__
Sau khi Akira rời khỏi
căn cứ của Sheryl, cậu ngay lập tức hướng tới cửa hàng của Shizuka. Cậu có vẻ khá
vui vẻ và tràn ngập hi vọng.
[Cuối cùng tôi cũng có
thể quay về với công việc Thợ săn rồi nhỉ. Alpha, chúng ta nên làm gì tiếp đây?
Liệu chúng ta sẽ lại đi tìm kiếm những tàn tích chưa được khám phá bằng cách
dùng thông tin mà ta có được từ thiết bị đầu cuối thông tin của tập đoàn Sư tử
Thép? Tôi không phiền đâu, nhưng tôi nghĩ sẽ là ý hay nếu ta đến tàn tích
Kuzusuhara thêm lần nữa, cô biết chứ?]
Alpha đáp lại đơn giản.
[Nếu cậu thích làm thế,
thì đương nhiên rồi, nhưng ít nhất cậu có thể cho tôi biết lí do được không?]
[Chà, có một con dao mà
tôi đã tìm được ở tàn tích Kuzusuhara trước đây, phải không? Cái mà tôi đã dùng
để cắt tường sau khi tôi phá hủy chốt an toàn của nó ấy. Tôi chỉ nghĩ sẽ là ý
hay nếu cứ giữ những thứ như vậy làm con bài tẩy những lúc quan trọng thôi, và
cũng không quá khó đối với tôi để tìm ra những di vật như vậy ở tàn tích
Kuzusuhara sau khi tôi có trang bị mới, phải không?]
Alpha mỉm cười đầy tò
mò và đưa mặt lại sát gần cậu.
[Chỉ thế thôi à?]
Akira nhăn mặt lại một
chút.
[Dù cô có nói thế thì…
Chà, chỉ đơn giản là tôi không còn nhiều đi vật lắm và tôi muốn có thêm di vật
để bán… Uhhh, có phải lúc này không phù hợp để đến tàn tích Kuzusuhara không?”
Nụ cười của Alpha trở về
bình thường khi cô nói với vẻ đùa cợt.
[Không, không có vấn đề
gì cả. Chỉ là tôi muốn cảnh cáo cậu phòng khi cậu muốn cố quá sức vì cậu sắp có
trang bị mới thôi. Tôi đã nghĩ cậu muốn quay lại tàn tích Kuzusuhara để chiến đấu
với những con quái vật mà cậu đã từng phải bỏ chạy, và những vũ khí tự động hóa
mà cậu đã phải chiếu đấu mặc cho chỉ dẫn của tôi chỉ để làm sạch lí lịch của cậu.]
Akira cười cay đắng. Cậu
đã suýt nữa bị giết lúc đó vởi một con quái vật ngụy trang bởi cậu đã bỏ qua chỉ
dẫn của Alpha. Cậu nhớ lại khẩu pháo của con quái vật đó đã dễ dàng phá hủy những
tòa nhà quanh cậu khi cậu bỏ chạy khỏi nó.
[Rồi rồi, tôi xin lỗi về
chuyện đó. Tôi sẽ không lặp lại chuyện đó đâu.]
[Giờ nghĩ về chuyện đó,
đấy đúng là một cơ hội tốt để cậu thay đổi lối suy nghĩ của bản thân.]
[Tôi xin lỗi, được
chưa? Tôi đã làm theo tất cả hướng dẫn của cô kể từ lúc đó mà, phải không? Nên
cứ bỏ qua chuyện đó đi, được chứ?]
Akira đã vượt qua được
sự cố đó đến mức mà cậu có thể chỉ cười xòa khi hồi tưởng lại chuyện đó. Cậu thực
sự hối hận vì hành động của mình, nhưng cậu không để nó kiềm chân mình lại. Nên
Alpha chỉ mỉm cười và bỏ qua chuyện đó.
Và vì Akira nghĩ rằng cậu
đã phát triển hơn so với lúc đó, một câu hỏi đột nhiên hiện lên trong đầu cậu.
[Chà, đúng là tôi đã trở
nên mạnh hơn từ lúc đó, nhưng kiểu, liệu cô có thể nói rõ hơn về yêu cầu của cô
được không? À, nhưng nếu nói ra chỉ khiến tôi nhụt chí, thì cũng ổn nếu tôi
không biết.]
[Không may thay, tôi
không thể cho cậu biết gì được. Nó có hơi
phức tạp từ phía tôi nữa, như kiểu những giới hạn và TOS (term of
system)]
[…Tôi hiểu.]
Akira nghĩ cậu đã trở
nên khá mạnh và tin rằng sẽ không lạ nếu cậu đủ mạnh để đến được tàn tích cụ thể
mà Alpha muốn cậu tới. Nhưng có vẻ không phải vậy. Cậu có vẻ hơi thất vọng, thấy
thế, Alpha đưa ra một gợi ý cho cậu.
[Nhưng mà, đúng là cậu đã
trở nên mạnh hơn rồi. Nên tôi nghĩ sẽ ổn nếu cho cậu biết về một nơi khá là an
toàn với sức mạnh hiện tại của cậu, nhỉ. Một khi cậu có thể đánh bại con quái vật
khổng lồ và đống vũ khí tự động đó bằng chính sức mình, ít nhất tôi sẽ có thể
cân nhắc bắt đầu chinh phục tàn tích mà tôi thực sự muốn cậu khám phá.]
Akira nhăn nhó.
[Lũ quái vật đó? Bằng
chính sức mình? Không có sự trợ giúp của cô ư?]
[Ừm, hoàn toàn không có
sự hỗ trợ của tôi.]
[Không không không,
không phải thế là một rào cản quá lớn hay sao. Chẳng phải là bất khả thi nếu muốn
tôi đánh bại lũ quái vật đó kể cả khi có sự trợ giúp của cô hay sao?]
[Chà, cậu cần ít nhất
là từng đấy sức mạnh, cậu thấy đấy. Tôi mong cậu đã hiểu tại sao tôi không cho
cậu biết chi tiết nhiệm vụ của tôi.]
[Ờ, tôi đã hiểu rõ rồi.
Chậc, tôi vẫn còn một chặng đường dài phải đi nhỉ?]
Chắc chắn nếu Alpha nói
về nó cho Akira ngay từ đầu, cậu hẳn đã từ chối ngay lập tức và nghĩ rằng đó là
một điều không thế. Nhưng khi cậu nghĩ về nó, cậu một lần nữa nhận ra cậu đã
trưởng thành đến mức nào khi giờ đây cậu tin rằng đó không hoàn toàn là điều
không thể.
[Nhưng dù thế thì, ít
nhất tôi vẫn có được cái nhìn khá rõ về khoảng cách để tới đích nhỉ.]
Khuôn mặt của Akira
không có vẻ nhạo báng, thay vào đó, nó được lấp đầy với sự tự tin và thích thú.
Thấy điều đó, Alpha mỉm cười và cổ vũ cậu.
[Có vẻ hoàn thành nhiệm
vụ của tôi đã chuyển từ hoàn toàn không thể thành cực kì khó nhỉ. Một khi nó chỉ
còn là một chuyến thám hiểm nguy hiểm, tôi sẽ cho cậu biết địa điểm của tàn
tích. Chúng ta sẽ chỉ bắt đầu khám phá tàn tích một khi cậu có đủ khả năng để sống
sót quay về.]
[Tôi hiểu. Tôi cũng sẽ
cố hết sức để không quá liểu lĩnh. Nhờ cô giúp đỡ đến lúc đó.]
[Tất nhiên rồi, cứ để
đó cho tôi. Mong câu cũng quan tâm tới tôi nữa.]
Akira cười nhạt với Alpha
khi cô mỉm cười đầy tự tin với cậu, thể hiện niềm tin của họ dành cho nhau.
Nhưng biểu cảm của Akira ngay lập tức trở nên chua chát khi cậu thấy Katsuya
trước mặt mình.
Khá là hiếm thấy
Katsuya đi một mình, và khi họ nhận ra nhau, khuôn mặt họ trở nên căng thẳng. Cảm
xúc bên trong được thể hiện rõ ngay trên mặt họ.
Akira chỉ coi Katsuya
như một tên phiền phức có hơi kích động, nhưng đó là tất cả. Sự căm ghét của
Akira hoàn toàn là dành cho Alna, người đã trộm ví của cậu và chạy thoát được.
So với chuyện đó, sự thù địch của Akira với Katsuya gần như không có. Như một lẽ
dĩ nhiên, nó ít đến mức Akira có thể bình tĩnh suy nghĩ rằng Katsuya cũng chỉ
là một nạn nhân bị Alna lừa.
[Akira, bình tĩnh lại,
được chứ? Dù tôi không bảo cậu không được chiến đấu và lần này tôi thậm chí sẽ hỗ
trợ cậu, cậu hẳn sẽ dành được chiến thắng dễ dàng và an toàn một khi cậu có
trang bị mới. Nên tôi mong cậu sẽ không vứt đi cơ hội chiến thắng dễ dàng của bản
thân. Chưa kể đây cũng không phải nơi phù hợp để chiến đấu nữa. Đây không phải
chỗ cậu có thể thoải mái chiến đấu mà không cần kiềm chế như trong khu ổ chuột
đâu.]
[Tôi biết. Ngay từ đầu,
tôi cũng chẳng có hận thù gì với cậu ta cả.]
Akira né sang một phía
của con đường, cậu đang cố ý đi đường vòng nhằm tránh Katsuya và tiếp tục đi
ngang qua Katsuya. Hành động đó cũng cho thấy cậu không muốn gây ra một vụ náo
loạn với Katsuya ở đây.
Nhưng Katsuya mặc kệ điệu
bộ đó. Khi Akira định đi qua cậu, cậu đi thẳng tới trước mặt Akira với một
gương mặt nghiêm nghị.
“Chờ đã!”
Khuôn mặt của Katsuya
đang thể hiện rõ sự thù địch với Akira, giọng nói của cậu cũng mang sự đe dọa
và thể hiện khả năng ra lệnh của một Thợ săn.
Giờ khi đường đi của
Akira đã bị chặn bởi Katsuya, cậu nhìn Katsuya với vẻ khó chịu và nói.
“Sao?”
“Đừng làm phiền tới Alna
nữa! Nghĩ tới chuyện mày thậm chí trả tiền cho người khác để mang cô ấy đến cho
mày, mày thực sự nghĩ tao sẽ rút lui chỉ vì mày làm vậy sao?”
“Trả tiền cho người
khác? Ý mày là sao?”
“Đừng có giả ngu. Tao
biết mày đã ra giá 20,000,000 Aurum cho việc giao nộp Alna, đúng là ý hay đấy,
hở?”
“Nghiêm túc đấy, mày
đang nói gì vậy?”
Akira có vẻ thực sự bối
rối, nên Katsuya người vốn nghĩ đó là lỗi của Akira bắt đầu nghi ngờ phán đoán
của chính bản thân.
“…Lúc trước ở khu ổ chuột,
có khoảng 4 hay 5 người trông như Thợ săn đã đến và bảo sẽ trả tao 20,000,000
Aurum nếu tao giao nộp Alna ra. Đó không phải mày làm sao? Mày không phải kẻ đã
bảo bọn chúng truy lùng Alna?”
“Đúng là tao có bảo vài
người tao biết nói cho tao nếu họ thấy Alna ở đâu đó, nhưng làm gì có chuyện
tao sẽ trả 20,000,000 Aurum để tìm cô ta chứ. Tao chưa bao giờ hứa hẹn gì về tiền
cả. Mà trên hết thì, kẻ nào lại đi trả tận 20,000,000 Aurum vì một kẻ móc túi
chứ?”
“C-chà, đó là…”
Katsuya chao đảo trước
lập luận đầy logic của Akira. Akira thở dài, bước sang bên, và đi ngang qua
Katsuya. Khi cậu làm vậy, Katsuya đột nhiên lấy lại tinh thần và quay người lại,
hét lên với Akira thêm lần nữa.
“…Chờ đã! Tao chưa xong
mà!”
“Gì nữa đây? Mày chẳng
có việc gì với tao cả, phải không? Tao không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng
có một điều chắc chắn, đây chỉ là sự hiểu nhầm của mày. Tao không liên quan gì
tới những chuyện mày đang gặp cả.”
Akira đã nghĩ có thể là
do Viola và băng của Shijima. Nhưng sau đó cậu đã nghĩ thật ngớ ngẩn nếu họ bỏ
ra tận 20,000,000 Aurum cho chuyện như vậy và rũ bỏ trách nhiệm. Nên cậu chắc rằng
đó là sự hiểu nhầm của Katsuya.
Katsuya sau đó hét lên.
“Có thể chuyện đó không
liên quan gì tới mày, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật là mày đang nhắm
vào cô ấy!!”
“Ừ, thì sao?”
“Tránh xa cô ấy ra. Nếu
mày làm gì cô ấy, tao sẽ không tha cho mày đâu.”
“Hiểu rồi, biết rồi.”
Akira thản nhiên trả lời
như thể không có chuyện gì. Katsuya nghi ngờ câu trả lời đó, nên cậu hỏi Akira
thêm lần nữa.
“Vậy, mày sẽ không làm
gì dính dáng tới cô ấy nữa, phải không?”
Akira sau đó đáp lại với
vẻ thản nhiên y hệt như cũ.
“Không, tao sẽ giết cô
ta nếu tìm ra.”
Katsuya bất ngờ đến mức
khuôn mặt cậu nhuốm màu giận giữ.
“…Mày nghĩ tao đang đùa
đấy à?”
Biểu cảm của Akira ngay
lập tức trở nên nghiêm túc, cậu liếc nhìn Katsuya với ánh mắt sắc lạnh tràn ngập
sát ý.
“Tao chỉ đang trả lời
câu hỏi của mày thôi. Hay đúng hơn, nhìn lại bản thân mày đi, mày có đang nghiêm túc không đấy? Mày sẽ không tha
cho tao ư? Mày thực sự nghĩ tao cần sự cho phép của mày để giết kẻ móc túi đã
trộm mất số tiền mà tao đã tích cóp được bằng cách mạo hiểm mạng sống của mình
ư? Hay ý mày là mày sẽ giết tao nếu tao không dừng lại? Trong trường hợp đó, tao
hiểu rồi, dù sao thì tao cũng không muốn chết.”
Katsuya có vẻ nghi ngờ
khi Akira nói ra điều nghe như thể cậu đang ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu của
Katsuya. Nhưng những lời tiếp theo của Akira đã hoàn toàn xóa bỏ sự nghi ngờ của
cậu.
“Thế nên mày cũng sẽ phải
chết.”
Cả hai người họ nhìn
nhau với đầy sát khí, lí do duy nhất mà họ chưa rút súng ra đơn giản là vì họ
hiểu chiến đấu ở đây không phải ý hay.
“Lần trước, tao đã rút
lui vì sự khác biệt trong hỏa lực hai bên là quá lớn. Nhưng đừng mong tao sẽ
rút lui vào lần này.”
Alpha cảnh cáo Akira với
vẻ bực tức.
[Akira, đừng có chọc tức
cậu ta, được chứ?]
[Tôi chỉ đang trả lời
câu hỏi của cậu ta thôi. Tôi không muốn cậu ta hiểu nhầm. Tôi biết sẽ tệ nếu cuộc
chiến nổ ra ở đây, và tôi không định chiến đấu với cậu ta ở đây. Nên cứ chậm
rãi rời đi như lần trước vậy.]
Nhìn Akira từ từ bỏ đi,
Katsuya chế nhạo cậu.
“Hừ, mày chỉ giỏi to mồm
thôi. Rốt cục thì, mày cũng chỉ biết chạy thôi hả?”
“Tao chẳng có lí do gì
phải giết mày ngay tại đây cả. Nếu mày muốn thế, mày có thể làm tới và chĩa
súng vào tao, việc đó sẽ khiến mọi thứ đơn giản hơn nhiều và tao sẽ rất vui vẻ
dùng vũ lực.”
Dù cả hai người họ đều
chỉ là những thiếu niên, cả hai đều là những Thợ săn được trang bị đầy đủ. Những
người trong khu vực đang dần giữ khoảng cách với họ. Ngược lại, những người từ
công ty bảo vệ tư nhân gần đó và những lính canh trong khu vực bắt đầu tìm hiểu
chuyện đang xảy ra. Nếu một trong hai người Katsuya hay Akira với lấy súng, sẽ
là lỗi của họ nếu bị cảnh vệ bắn chết.
Volume II <Thượng>
Nếu Katsuya giơ súng
lên, Akira sẽ có thể nói rằng nó hoàn toàn là tự vệ. Những cảnh vệ sau đó sẽ tập
trung bắt giữ Katsuya. Và lúc này Alpha cũng đang hỗ trợ ở đây. Kể cả nếu cậu bị
tấn công bất ngờ, cậu vẫn có thể đánh trả được. Ý định của Akira thể hiện rõ
qua ánh nhìn của cậu và Katsuya hoàn toàn hiểu điều đó khi cậu tặc lưỡi.
Những cảnh vệ trong khu
vực bắt đầu chậm mà chắc tiến lại chỗ Katsuya và Akira để kiếm tra liệu nó chỉ
đơn giản là xích mích giữa hai Thợ săn hay họ cần phải giải quyết tình hình bằng
vũ lực. Đó là lúc hai Thợ săn tiến lại chỗ Akira và Katsuya, hai thợ săn đó là
Sara và Elena.
Elena lên giọng như thể
mắng mỏ họ.
“Akira, Katsuya, hai
người nghĩ hai người đang làm gì ở đây vậy?”
Khi Akira và Katsuya
nghe thấy giọng Elena, sự căng thẳng giữa hai người họ đột nhiên biến mất, cả
hai hạ thấp cảnh giác và nhìn về phía Elena với vẻ phiền phức.
Akira không biết nên
làm gì, nên Alpha đã cho cậu một gợi ý.
[Akira, hãy nhân lúc cậu
ta đang tập trung vào Elena để rút lui đi.]
[Eh? Nhưng…]
Akira do dự khi rời khỏi
đó mà không đưa ra lời giải thích từ phía cậu rằng chuyện gì đang xảy ra cho Elena
và Sara. Nhưng Alpha nói với cậu bằng vẻ mặt nghiêm túc.
[Cậu định để họ bị liên
lụy nếu có chuyện xảy ra ở đây à?]
Cách nhanh nhất và hiệu
quả nhất để chắc chắn không có vụ hỗn loạn nào xảy ra là khi Akira rời đi. Cậu
hiểu rõ điều đó. Dù cậu ghét việc rời đi như thể bỏ chạy, với cậu, nó tốt hơn
hàng nghìn lần so với việc để Sara và Elena bị liên lụy. Như thể cuối cùng cũng
quyết định được, cậu gật đầu nhẹ với Elena và Sara và nói.
“Xin lỗi, nhưng tôi có
việc gấp phải làm.”
“C-chờ đã, Akira?”
Elena hơi bất ngờ,
nhưng khi cô định dừng cậu lại, Akira đã nhanh chóng rời khỏi đó. Sara không ngờ
tới điều đó khi cô nhìn Akira với vẻ hoàn toàn bất ngờ. Trong khi đó Katsuya chỉ
nhìn theo Akira khi cậu rời đi.
Elena và Sara thực ra ở
đó để xem có chuyện gì xảy ra khi họ nhìn thấy hai Thợ săn mà họ quen biết đối
đầu nhau. Nếu họ ẩu đả ở đây, nó chắc chắn sẽ gây ra nhiều vấn đề sau này. Cả
hai người họ đều là Thợ săn, nếu họ chiến đấu ở đây, nó chắc chắn sẽ gây ra thiệt
hại lớn đến khu vực xung quanh và những thường dân ở gần. Nếu có thể, Elena và
Sara đang định ngăn họ lại, nhưng giờ, một trong hai người đã bỏ chạy mất.
Bởi họ không thể làm gì
với Akira khi cậu đã bỏ đi, họ quyết định hỏi xem chuyện gì đang xảy ra từ người
vẫn đang ở đây. Sara sau đó đơn giản hỏi Katsuya.
“Có vẻ các cậu đã xích
mích, chuyện gì vậy?”
Sara mìm cười nhẹ
nhàng. Không có dấu vết của sự khiển trách trong lời của cô. Có vẻ cô chỉ đơn
thuần là tò mò. Cô cố ý làm vậy để làm Katsuya bình tĩnh lại đồng thời thể hiện
suy nghĩ rằng nó không phải chuyện gì to tát.
Nhưng dù Katsuya đã phần
nào bình tĩnh lại, cậu vẫn trả lời với vẻ tức giận.
“Tôi chỉ đang cố ngăn
tên đó giết bạn của mình.”
Elena và Sara chau mày
và nhìn nhau. Đây là vấn đề lớn hơn so với Elena nghĩ. Elena sau đó làm vẻ mặt
nghiêm nghị và nói với Katsuya như thể cô đang nghiêm túc thảo luận với cậu.
“Cậu nói rõ hơn được
không?”
Katsuya gật đầu và giải
thích chuyện xảy ra với Elena và Sara, tất nhiên, lời giải thích của cậu đầy
thiên vị và hầu như đều có xen lẫn phán đoán cá nhân. Biểu cảm của Elena và
Sara trở nên tối sầm lại khi nghe lời giải thích của cậu.
*****
Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!
*******
Trans: Toàn
Edit: promote
******
1 nhận xét:
giống jojo vl,thề
Đăng nhận xét