Tương tự lần trước,
Alpha đang ‘làm việc’ thông qua bộ điều khiển trên bộ đồ đó.
[Alpha, bao giờ bộ đồ của
tôi mới xong vậy?]
[Tầm tối mai thôi. Rồi
chúng ta sẽ tiếp tục ra vùng đất hoang.]
[Lâu phết nhỉ.]
[Khác với bộ đồ lúc trước,
đây là loại chất lượng cao đấy. Hơn nữa tôi đâu chỉ đơn giản là chiếm quyền điều
khiển chứ. Tôi đang phải viết lại phần mềm từ gốc rễ để có thể phát huy tối đa
sức mạnh của nó. Cẩn thận đâu có thừa, tối mai là mức gấp rút rồi.]
[Vậy à? Nghe tuyệt đấy.]
Alpha đang nói sự thật,
nhưng Akira chẳng phản ứng gì mấy. Cô liền bĩu môi.
[Vì nằm ngoài chuyên
môn nên cậu không hiểu cũng phải thôi, nhưng tôi thực sự mong Akira sẽ để ý mấy
việc này nhiều hơn.]
Bỏ qua mấy lĩnh vực khó
khăn này, thường thức của Akira cũng chỉ được coi là vừa đủ mức tiêu chuẩn. Còn
chưa kể đến việc trong tương lai Akira sẽ cần tất cả những thông tin phức tạp
này, thứ mà nếu người bình thường không biết gì sẽ phải thốt lên kinh ngạc.
[Nghe chừng tôi vẫn còn
phải học hỏi nhiều rồi.]
[Cũng phải.]
Có vẻ như không dễ để
Akira quan tâm đến mấy thứ thông tin này. Alpha nghĩ vậy từ cách cậu thờ ơ trả
lời.
Một cuộc gọi đến bất ngờ
từ thiết bị đầu cuối của Akira. Khi kiểm tra tên người gọi thì cậu thấy đó là
Viola.
“Akira đây, có chuyện
gì vậy?”
“…Là về Sheryl, giờ cậu
nghe được không?”
Giọng Viola nghe khá
thô. Có chút sợ hãi và cô đang mất bình tĩnh. Akira nhận thấy điều đó và cau
mày, nhưng cậu không hề nghi ngờ Viola.
“Gì thế? Nếu là chuyện
của băng thì cứ nói trực tiếp với cô ấy. Đừng có cố qua mặt Sheryl bằng cách
xin phép tôi.”
“Không phải đâu. Thực
ra tôi định không nói trước điều gì. Nhưng tôi muốn giải thích ngắn gọn.”
“Được rồi, thế là gì?”
Akira thậm chí còn nghi
ngờ hơn. Sau đó Viola cẩn thận giải trình.
“…Sheryl đang bị giam tại
căn cứ của Nhà Ezont. Cứ thế này thì cô ấy sẽ bị giết.”
Nét mặt Akira dần căng
ra.
Sau đó Viola tiếp tục
nói, nhưng nghe giống viện cớ hơn là giải thích. Cô bắt đầu từ chuyện giới thiệu
Sheryl với Nhà Ezont, việc mà Viola cố gắng làm như để xin lỗi Akira. Nhưng rồi
sau đó, vì một vài lý do mà Sheryl đã từ chối lời đề nghị, khiến họ phật lòng.
Viola nói rằng điều đó không nằm trong dự tính ban đầu, rằng đó hoàn toàn không
phải là lỗi của cô. Viola lo sợ đến mức như để đang cố gằng bào chữa cho những
gì mình đã làm qua cái mác “giải thích”.
“…Những chuyện đã xảy
ra là như vậy, tôi thực sự không muốn đặt người yêu của cậu vào chỗ nguy hiểm.
Tôi hy vọng cậu hiểu được điều đó.”
Akira đáp lại với vẻ lạnh
nhạt.
“Tôi hiểu đại khái rồi.”
Viola nhẹ nhõm trả lời.
“Tôi hiểu rồi. Tôi chỉ
gọi cho cậu để đảm bảo giữa chúng ta không có bất kỳ sự hiểu lầm nào, vì thế
tôi rất vui vì cậu đã hiểu.”
“Thế thôi à?”
Viola lo lắng tiếp tục.
“Còn một cái nữa. Về kẻ
móc túi kia, có vẻ như Alna cũng đang ở căn cứ của Nhà Enzont. Nhưng tôi
không biết liệu cô ấy có bị giam giữ không hay đang được họ đang bảo vệ.”
“Thì?”
“…Chắc cậu đã biết chuyện
Shijima và tôi đã cố gắng bắt giết Alna, nhưng không may là Drankam đã cản đường.
Nếu Alna vẫn còn ẩn nấp đâu đó trong khu ổ chuột thì chúng tôi có thể rà soát lại,
nhưng sẽ rất rắc rối nếu như cô ấy nằm dưới sự bảo hộ của Nhà Ezont. Tôi biết cậu không
đòi hỏi chúng tôi làm vậy, nhưng nếu cậu đang mong chúng tôi có thể bắt được
Alna thì…. Xin lỗi vì tôi không thể đáp ứng được. Mong cậu hiểu cho.”
Nghe có vẻ Viola đang sợ
sệt mặc dù lúc này trông cô có vẻ khá thoải mái.
“Tôi đã nói rồi, tôi
không yêu cầu cô làm bất cứ điều gì.”
“Vậy sao? Chà, cậu nói
đúng…. Mặc dù nói thế này nghe có vẻ lạ, nhưng cậu nên từ bỏ việc giết Alna
đi.”
Tâm trạng của Akira tồi
tệ hẳn đi.
“…Ý cô là gì?”
“Đ-Đừng tức giận vậy chứ.
Tôi thấy đơn giản là phiền phức quá thôi. Cậu cũng biết rõ mà, không đáng để gặp
rắc rối với chỉ để giết một tên móc túi.
Tất cả chỉ có vậy thôi, đừng hiểu lầm nhé! Tôi không có ý nói là cậu không thể
thắng được họ, vấn đề chỉ nằm ở chỗ nó có đáng để cậu phải làm ra tay hay
không. Hơn nữa, từ thông tin tôi thu thập được thì có vẻ như Thợ săn Katsuya
đang thỏa thuận với một sĩ quan thuộc Drankam nhằm giúp Alna trở thành thành
viên của băng. Tất nhiên là anh ta đã phản đối, nhưng giờ chỉ còn là vấn đề thời
gian trước khi nó thành sự thật. Có sự khác biệt rõ ràng giữa việc giết một tên
móc túi đơn thuần với giết một thành viên băng Drankam đấy! Còn chưa kể đến việc
Drankam dường như đang có một mối quan hệ khá tốt với Ban quản lý thành phố
Kugamayama nữa. Vì vậy tình cảnh xấu nhất có thể gặp là cả thành phố sẽ chống lại
cậu. Dù có mạnh mẽ đến mức nào thì cũng thật ngu ngốc khi cố gây chiến với
Drankam. Tôi chắc là cậu cũng biết được điều đó mà, phải không?”
Giữa lúc giải thích, giọng
điệu Viola dần bình thường trở lại. Nhưng khi nhận ra vị trí của mình, cô ngập
ngừng một lúc rồi tiếp tục với vẻ sợ hãi.
“Đó là tất cả những gì
tôi muốn nói, gặp lại cậu sau nhé.”
“Gượm đã!”
Nghe Akira có vẻ không
vui. Viola run rẩy đáp lại.
“C-Chuyện gì vậy?”
“Cho tôi biết cái căn cứ
của Nhà Ezont đó ở đâu.”
“Cậu định làm gì nếu tôi
gửi nó….? Không! Không có gì hết! Tôi sẽ gửi vị trí đến thiết bị đầu cuối thông
tin ngay! Gặp lại sau nhé!”
Viola ngắt máy trong bối
rối. Có vẻ như cô đang sợ hãi rằng nếu kéo dài thì tình hình có thể tồi tệ hơn
nhiều.
Akira đặt thiết bị đầu
cuối của mình xuống bàn. Cậu cúi thấp đầu, thở dài rồi lại ngẩng lên. Tâm trạng
tồi tệ ban nãy đã tan biến. Thay vào đó, nét mặt ẩn chứa sự kiên quyết.
Akira đi về phía căn
phòng, nơi cậu cất bộ đồ gia cường của mình. Alpha hiểu ý định, cô cau mày nói
với Akira.
[Này Akira, như nãy tôi
đã nói, bộ đồ gia cường vẫn chưa sẵn sàng đâu.]
[Bộ đồ đó không thể
giúp tôi có được sự hỗ trợ của cô thôi, phải không? Nếu là như thế thì tôi có
thể dùng một bộ khác. Tôi rất vui vì chúng ta đã sửa đổi thành công khẩu AAH và
A2D để có thể sử dụng mà không cần đề đồ gia cường. Đối với khẩu CWH và tiểu
liên DVTS thì tôi sẽ chỉ dử dụng khi chúng được đem lên xe.]
Alpha hiểu rằng Akira
đang nghiêm túc. Có lần Akira đã đến căn cứ của Shijima chỉ độc mỗi khẩu AAH và
không có đồ gia cường. Xét theo đối thủ và trang bị của hắn lúc đó thì bây giờ
Akira cũng liều lĩnh chẳng kém gì. Vì vậy, do không thể ngăn Akira, người đã
quyết định sẽ dùng thử trang bị của mình để làm cái cớ nên Alpha đã quyết định
thử một cách khác.
[Cậu sẽ cứu Sheryl hay
giết tên móc túi?]
[Nếu được thì là cả
hai. Cô sẽ biết là có thể hay không khi thấy tôi làm trực tiếp.]
Bản thân Akira cũng
không biết liệu cậu sẽ chỉ cứu Sheryl khi nhắm đến Alna hay sẽ giết Alna trong
lúc cứu Sheryl. Nếu là một trong số đó thì có lẽ cậu đã không quyết định ra ở
riêng. Nhưng nếu cả hai trường hợp đều cùng chỉ vào một đối tượng thì cậu hoàn
toàn đủ lý do để làm vậy.
[Tôi tin là Shizuka sẽ
bảo cậu suy nghĩ lại về việc giết tên móc túi đó.]
[Đúng vậy, nhưng chắc
tôi không còn nhiều thời gian để phung phí nữa.]
Akira biết rõ điều đó,
nếu Drankam bảo vệ Alna thì cậu sẽ phải chuẩn bị chiến đấu với họ hòng giết được
cô ta. Nhưng hiện giờ cậu chỉ cần đối phó với mà thôi. Trên thực tế thì có lẽ cậu đã quá muộn
rồi, nhưng điều đó không thể thay đổi được sự thật, rằng cậu phải hành động
càng sớm càng tốt. Và nó cũng có nghĩa là cậu phải bắt đầu ngay bây giờ.
Alpha nhìn Akira và
nghiêm túc nói.
[Như tôi đã nói ban đầu,
tôi không có nghĩa vụ phải hỗ trợ cậu làm việc này, phải không?]
Akira dừng lại và nhìn
chằm chằm vào Alpha. Thường thì cậu sẽ thản nhiên nói rằng cô không cần phải ra
tay, và Alpha thực sự mong cậu nói như vậy để thuyết phục được Akira phần nào.
Nhưng Akira cười nhẹ và
nói với Alpha.
[Cô đã bảo là cô đang
chiều chuộng bản thân khi hỗ trợ tôi mà, phải không? Giúp tôi nhé.]
Alpha ngạc nhiên. Cô mỉm
cười cay đắng nhưng cũng có chút thích thú.
[Trời ạ, thôi được rồi.]
[Cảm ơn cô nhiều!]
[Tôi không biết liệu
nói với cậu chuyện đó có phải là một sai lầm không đây.]
Đây thực sự là thứ mà
Alpha hoặc Akira không nên nói toẹt ra như vậy.
[Đồng ý.]
Akira và Alpha mỉm cười
với nhau, sau đó cả hai ngay lập tức chuẩn bị ra ngoài.
Sau khi chuẩn bị xong,
Akira nhảy lên xe. Alpha ngồi ở ghế trợ lái. Cô trêu chọc cậu.
[Mà này, hình như cậu
đang bắt đầu học cách lợi dụng tôi rồi đấy nhé, phải không?]
Akira đáp lại với vẻ
đùa cợt.
[Ổn thôi, nhờ cô dạy cả
mà.]
[Trời đất, người có lỗi
ở đây lại là tôi sao? Chắc tôi đã dạy cho cậu mấy thứ không nên dạy rồi.]
Nét mặt Alpha chuyển từ
nụ cười thường ngày khi tiếp tục.
[Viola vừa gửi vị trí của
cho cậu. Giờ thì biết nó ở đâu rồi, ta đi chứ?]
[Nghe rõ!]
Akira lập tức nhấn ga
sau khi chuẩn bị xong mọi thứ.
_*_*_*_
Trong một căn phòng nào
đó, Viola đang mỉm cười. Đó là lúc ngay sau khi cô gửi vị trí của cho Akira.
“…Nên là thế. Mình đã đợi
một lúc trước khi gửi thông tin để khiến cậu ta nghĩ rằng mình không chuẩn bị
gì cả, nhưng có lâu quá không nhỉ?”
Nét mặt Viola không hề
sợ hãi như lúc nói chuyện với Akira. Tất cả những điều đó chỉ là diễn, không
hơn không kém. Cô chỉ hành động như thể bản thân đang lo lắng như cách cô bình ổn
tâm trí vậy. Trông cô vẫn ổn khi nói.
“Chắc mình phải gọi cho
người kia rồi…. Giờ thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.”
_*_*_*_
Căn cứ của Nhà Ezont được bao quanh bởi hàng rào. Khung cảnh đằng
sau đó trông lạc lõng hoàn toàn so với khu ổ chuột, mọi thứ trông thật sang trọng
với một cái sân lớn. Nó nằm ở ngay ranh giới giữa khu ổ chuột và vùng đất
hoang.
Những kẻ ngoài kia sẽ nhìn
vào đó mà kinh ngạc trước sức mạnh của Nhà Ezont. Cuối cùng họ sẽ gia nhập băng để có được
một phần sức mạnh đó.
Khi mặt trời săp lặn, bảo
vệ lối vào đã thấy một chiếc xe đang đi về hướng này. Họ ngay lập tức chĩa súng
vào nó. Nhưng chiếc xe đã dừng lại, cách lối vào một đoạn không xa.
Lực lượng bảo vệ nhanh
chóng bao vây lấy chiếc xe. Một trong số đó thấy chỉ có một thằng nhóc ngồi ở
ghế lái, hắn nói với Akira bằng giọng chế giễu.
“Này chuột nhắt, đang
chơi cái gì vậy? Đây không phải nơi cho một thằng nhóc như cậu lởn vởn đâu. Ra
chỗ khác đi!”
“Tôi nghe nói là Sheryl
đang ở đây nên tới đón.”
“Sheryl?”
Vì người bảo vệ kia chỉ
là tay sai trong băng nên hắn ta không biết chi tiết chuyện gì đang xảy ra bên
trong, nhưng ngay cả thế thì hắn cảm thấy mình đã nghe thấy cái tên này khi ông
chủ triệu tập Sheryl. Vì vậy hắn đã gọi cho người bên trong.
“Tên mày là gì?”
“Akira.”
Người đàn ông đang nói
chuyện với cấp trên thông qua thiết bị đầu cuối thông tin kia thỉnh thoảng liếc
nhìn Akira.
“…Ể, à vâng. Nó nói đó
là tên của mình, và nó đến để đón Sheryl…. Không, kể cả có nói thể thì tôi thấy
nó trông giống một thằng nhóc bình thường thôi… Đúng là có trang bị tốt hơn đám
đó thật nhưng đâu hiếm mấy kẻ như thế tự gọi mình là Thợ săn… Không, trông nó
không mạnh đến mức đấy đâu.”
Người đàn ông kia cất
thiết bị đầu cuối đi và quay sang Akira.
“M-mày có thực sự là
Akira không?”
“Tôi không biết ai là
Akira mà anh muốn tìm, nhưng tên của tôi là Akira.”
“Tao đang nói về một Thợ
săn đang bảo kê băng của Sheryl có tên Akira. Đó có phải mày không?”
“Chắc là tôi đấy.”
Người đàn ông kia so
sánh Akira từ bức ảnh mà anh nhận được từ đồng bọn và người đang đứng trước mặt.
Trông khá giống nhưng chẳng có vẻ gì là một Thợ săn mạnh mẽ mà cấp trên đã kể.
Sau đó hắn cau mày và gọi một cuộc khác.
“…Là thằng nhóc trong bức
ảnh…. Tôi hiểu rồi.”
Sau đó hắn ta ngắt cuộc
gọi, nhìn những tên khác và ra hiệu cho tất cả hạ thấp cảnh giác và quay trở về
vị trí.
“Đợi đó đi!”
Akira vẫn đang ngồi ở
ghế lái và gật đầu. Alpha thấy Akira chỉ ngoan ngoãn làm thế bèn mỉm cười.
[Tôi cứ nghĩ là cậu định
đột phá theo cách riêng của mình chứ?]
[Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu
có thể giải quyết chuyện này mà không cần đánh nhau, phải khong?”
[Tất nhiên rồi. Mong là
chúng ta cũng có thể giải quyết vấn đề kia dễ như vậy.]
[Nó còn phụ thuộc vào
lý do vì sao mà chúng lại bảo vệ kẻ móc tui đó. Nếu họ cũng là nạn nhân của hắn
và định hành quyết công khai để làm gương thì tôi sẽ để hắn yên.]
Alpha nhướng mày ngạc
nhiên.
[Ồ, cậu thấy ổn với nó
sao?]
[Đâu nhất thiết phải là
tôi giết. Chừng nào nó còn chưa chết thì tôi thực sự không quan tâm đến những
chuyện khác.]
[Chà, nếu là thế thì dễ
dàng hơn rồi.]
[Ừ.]
Nếu Akira thấy ổn thì
Alpha sẽ không phàn nàn gì thêm. Nếu Alna bị giết ở một nơi nào đó không liên
quan đến Akira thì cậu sẽ không gặp rắc rối. Khi Alpha đang suy nghĩ cách thực
hiện, kế hoạch của cô nhanh chóng phá sản.
Một chiếc xe đang đi về
hướng của họ, những tên bảo vệ nhanh chóng chú ý đến nó. Là một chiếc xe bọc
thép toàn thân, không có cửa sổ. Nó được trang bị nhiều camera để những người
bên trong có thể quan sát được tình hình bên ngoài. Thậm chí xe còn được trang
bị thêm một khẩu súng máy trên đầu.
Chiếc xe dừng lại cách
lối vào không xa. Cửa mở ra từ đằng hông, một thiếu niên cầm vũ khí bước ra từ
đó. Là Katsuya.
Khí chất của Katsuya đe
dọa đám bảo vệ. Một trong những kẻ có mặt ở đó nhăn mặt trước luồng khí đầy áp
lực kia, anh cố gắng lấn áp chúng bằng cách hét vào Katsuya.
“Cái quái gì thế?! Cậu
có biết mình đang ở đâu không hả?! Muốn chết hay gì?!”
Katsuya trừng mắt giận
dữ với họ. Mặc dù đang bị chĩa súng nhưng Katsuya chẳng hề sợ hãi.
“Tôi biết mấy người
đang bắt cóc Alna. Tôi đến đây để cứu cô ấy!”
“Nói cái quái gì vậy?
Thằng nhóc đần độn kia là ai?!”
Anh ta nhìn thấy huy hiệu
Drankam trên xe của Katsuya và nhăn mặt.
“L-Là Thợ săn Drankam
à?”
“Đúng đấy. Tôi là
Katsuya của Drankam. Tôi không biết vì sao anh lại bắt cóc Alna, nhưng nếu
ngoan ngoãn đưa cô ấy ra thì tôi sẽ tha thứ. Nếu không….”
Ezont là một băng đảng thực
sự mạnh, nhưng chúng vẫn sẽ gặp nhiều rắc rối nếu giết một Thợ săn Drankam. Những
bảo vệ ở đó từ từ bao vây Katsuya. Tên chịu trách nhiệm chính bối rối gọi cho cấp
trên.
“…Vâng! Là trường hợp
khẩn cấp!.... Một Thợ săn của Drankam tên Katsuya đang ở đây!...”
Katsuya khó chịu khi
nhìn thấy đám bảo vệ kia sợ hãi. Cậu nghĩ rằng nếu từ đầu đã như thế thì đừng
có bắt có Alna làm gì.
“…Ơ, à, đúng rồi, đúng
là kẻ trong bức ảnh. Tôi nghĩ nó là Katsuya thật. Không như Akira, trông nó được
trang bị tốt dù chỉ mới là một thằng nhóc, thiết bị đem theo cũng tốt hơn những
Thợ săn thông thường….”
Cuối cùng Katsuya đã để
ý thấy Akira đang ngồi chống cằm trên xe. Cậu ngay lập tức liên tưởng đến Alna,
người đang bị giam giữ bên trong kia, khuồn mặt đầy sự tức giận và lườm Akira.
“…Mình hiểu chuyện gì
đang xảy ra rồi.”
Katsuya nghĩ rằng Akira
đã nhờ Nhà Ezont bắt cóc Alna.
Thực ra Akira đã để mặt
Katsuya từ khá lâu. Trông cậu rõ khó chịu khi nói.
[Sao tên này lại ở
đây?]
Alpha rất thất vọng, có vẻ
như cô không thể tránh được một cuộc chiến sắp xảy ra.
[Chắc cậu ta ở đây để cứu
tên móc túi đó.]
[Sao cậu ta lại biết
tên móc túi kia là cô t-]
Akira nghi ngờ rằng
Katsuya cũng đã nhận được thông tin đó từ Viola, nhưng vì không có bất kỳ bằng
chứng nào kèm theo lòng tin lay lắt vào trực giác của bản thân nên cậu quyết định
quên nó đi và xem xét những khá năng khác.
[…Chà, có thể là từ mạng
lưới thông tin của Drankam. Theo Elena-san thì cuối cùng cô ta sẽ được đối xử
như một thành viên trong băng đó mà. Vì vậy cậu ta có thể biết thông tin này.]
[Cậu ta đang trừng mắt
nhìn cậu kìa, Akira định làm gì?]
[Xem nào….]
Akira bước xuống xe và
nói với tên bảo vệ đang nói chuyện với cấp trên kia.
“Này!”
“Gì?! Đừng có làm phiền
tôi! Cứ im lặng và chờ đi!”
Sau đó Akira hét lên để
kẻ ở đầu dây bên kia nghe thấy.
“Nếu Alna đang ở đây và
còn sống thì giao cho tôi và tôi sẽ giết cô ta, còn không thì hãy tự tay giết
cô ta đi.”
“Hả?! Ý mày là s-“
Người đàn ông kia bối rối
trước những gì Akira vừa nói. Nhưng Katsuya ngay lập tức xen vào.
“Nếu anh giao Alna cho
hắn thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!!!”
Tên bảo vệ đó giờ còn bối
rối hơn khi nhìn sang Katsuya. Một người thì bảo sẽ giết Alna, trong khi người
kia lại nói là sẽ cứu Alna. Nhưng cả hai đều bảo anh giao Alna cho họ. Một người
có vẻ ngoài yếu ớt nhìn anh với vẻ nghiêm nghị, trong khi người có vẻ ngoài mạnh
mẽ kia lại nhìn anh với vẻ tức giận, vì cả hai đều đang yêu cầu anh giao nộp
Alna.
Người đàn ông kia chỉ
là tay sai, anh không hề có quyền quyết định, nhưng rõ ràng là anh ta đã
nghiêng về một người khi nói chuyện với cấp trên.
Akira nhận ra điều đó
và lầm bầm.
“…Chà, điều này chẳng
làm mình ngạc nhiên chút nào.”
Ngay thời điểm đó, Akira
đã hoàn toàn từ bỏ khả năng giải quyết vấn đề theo hướng hòa bình. Giống như mọi
thứ vẫn xảy ra với cậu từ trước đến giờ, vẫn luôn là như vậy, lần này cũng thế,
mọi thứ không diễn ra theo ý muốn của cậu. Akira nghĩ rằng họ sẽ chỉ cho
Katsuya vào, và Alna sẽ về tay hắn.
Cho đến lúc này, Akira
vẫn xem mình là một kẻ ngoài cuộc trong cuộc đấu giữa Sheryl và Nhà Ezont. Đó là lý do
vì sao cậu lại bình tĩnh hỏi trước người bảo vệ kia, và nếu Sheryl được thả cho
Akira mà không gặp bất kỳ rắc rối nào thì cậu sẽ không coi họ là kẻ thù.
Nhưng trường hợp đó đã
không xảy ra. Họ đang cản trở cậu giết Alna. Giờ Akira nhìn tất cả với góc nhìn
đó, cậu đã hoàn toàn coi là kẻ thù. Tất
nhiên, kể từ thời điểm này trở đi, cậu sẽ phản ứng với họ như cách cậu phản ứng
với kẻ địch của mình.
Akira đi ngang qua người
bảo vệ kia và đứng trước cánh cổng bị khóa. Alpha thở dài.
[Rốt cục vẫn là thành
ra thế này sao?]
[Tôi đã rút lui hai lần
khi xung đột với hắn. Và như người ta vẫn nói, quá tam ba bận. Cứ thế này thì
tôi cảm thấy bản thân sẽ luôn tránh được gây chiến với hắn. Đó là lý do vì sao
mà lần này tôi sẽ không làm thế nữa, như ngạn ngữ có câu, lần thứ ba là cái
duyên.]
Không giống như lần trước,
lần này Akira được trang bị đầy đủ. Hoặc ít nhất thì lần này cậu chẳng còn lý
do gì để nhân nhượng nữa. Thời gian luôn có hạn, cậu phải giết Alna trước khi một
tổ chức mạnh hơn tóm được cô ta. Akira không có lý gì để rút lui hết.
[Dù đã nói từ trước, bộ
đồ gia cường đó vẫn chưa sẵn sàng đâu, vì vậy tôi không thể dùng hết sức được. Đừng
dựa dẫm nhiều quá nhé, được chứ? Còn chưa kể đến việc cậu vẫn chưa quen với nó
nữa. Vì thế nên hãy cẩn thận nhé, được chứ?]
[Được!]
Alpha mỉm cười dịu dàng
với Akira.
[Vậy thì hãy tiến lên
đi. Chúc cậu có một buổi săn thành công nhé!]
[Nghe rõ!]
Bộ đồ gia cường của
Akira đã được kích hoạt. Cậu dùng hết sức để tung một cú đá cực mạnh vào cánh cổng
trông có vẻ chắc chắn kia. Bộ đồ gia cường có gia 350 triệu Aurum kia đã thể hiện
được sức mạnh của mình và thổi bay nó kèm theo tiếng nổ lớn.
Khi những người khác vẫn
còn đang chết lặng trước những gì vừa xảy ra, Alpha đã lái xe của Akira lao thẳng
về phía cậu như thể muốn tiêu diệt cậu. Akira nhẹ nhàng nhảy lên để tránh và
đáp xuống xe.
Sau đó cậu nhanh chóng
lấy những khẩu súng lắp sẵn trên xe, tháo chúng ra và tự trang bị cho mình.
[Alpha, cô biết Sheryl
và tên móc túi kia đang ở đâu không?]
[Không may là tôi chỉ
biết là họ không có ở bên ngoài thôi. Viola đã gửi bản thiết kế nội thất bên
trong, nhưng nó không nói đến việc Sheryl và cô ta đang bị giam giữ ở đâu.]
[Chắc tôi không còn lựa
chọn nào khác ngoài việc đột kích vào bên trong và hỏi, phải không?]
[Tôi cũng sẽ cố gắng
tìm kiếm họ và báo với cậu ngay khi có kết quả.]
[Nhờ cô cả đây.]
Khi xe Akira tiến thẳng
vào bên trong, đám bảo vệ bắt đầu bắn cậu. Akira đã bắn trả bằng khẩu súng trường
mạnh mẽ vừa lấy ra từ trong xe. Cảnh đêm tĩnh mịch mới khi nãy thôi giờ đã dày
đặc những luồng sáng phát ra từ họng súng đôi bên.
Khi Akira đá tung cánh
cửa và lái xe vào, Katsuya cũng định thần lại và ngay lập tức bắn Akira. Nhưng
Akira đã biến mất và đạn đã đi không trúng đích, vì vậy chẳng có phát súng nào
của cậu trúng Akira.
“Chết tiệt!!!”
Katsuya lộ rõ sự tức giận.
Đám bảo vệ xung quanh ngay lập tức chĩa súng vào Katsuya. Mặc dù cậu chỉ đang cố
nhắm vào Akira, nhưng nó không thể thay đổi được sự thật rằng cậu đã bắn vào
căn cứ của . Đó rõ ràng là một hành động thù địch. Ngay cả khi cậu có là Thợ
săn Drankam thì họ cũng không thể bỏ qua chuyện này.
“Thằng nhãi!!! Sao mày
dám!!”
Các bảo vệ đã bắn
Katsuya nhằm cố gắng giết cậu. Katsuya phản ứng để tránh đợt bắn trả. Katsuya
đã thể hiện kỹ năng của mình trong trận chiến đó. Tất cả đều bị đạn đục lỗ chỗ
khi lần lượt gục xuống, một vài kẻ đã bị giết ngay lập tức, trong khi một số
khác lại bị thương nặng.
Khi kết thúc, Katsuya
là người duy nhất đứng vững. Cậu nhìn tất cả những kẻ bị mình bắn hạ nằm rải
rác trước mắt kia rồi nói như thể đang cố bào chữa.
“Là lỗi của các người
khi đã bắt cóc Alna đấy!!”
Katsuya nghiêm mặt lại,
nhảy vào xe và đuổi theo Akira.
Một tên còn sống, mặc
dù bị thương rất nặng và đang chìm trong vũng máu của chính mình. Nhưng anh ta
vẫn cố dùng chút sức lực còn sót lại để lấy thiết bị đầu cuối và gửi cảnh báo
cho tất cả rằng họ đã bị tấn công trước khi trút hơi thở cuối cùng.
_*_*_*_
Sau khi hỏi Alna và
đánh giá từ cách cô run rẩy trả lời trong sợ hãi, Rogelt nghĩ.
Cô
ta không nói dối, hoặc ít nhất thì mình nghĩ cô ta đang nói thật. Có vẻ như cô
ta không hề có ý định làm thế này. Việc Katsuya đến cứu hoàn toàn là do may mắn.
Nếu nghĩ theo hướng Katsuya chỉ cứu cô ta nhằm mục đích khoe với những cô gái
khác đi cùng mình thì mọi thứ đều có lý. Và tại sao cậu ta lại không từ bỏ Alna
khi có người đề nghị giá 20 triệu Aurum? Có thể là vì Katsuya không muốn mọi
người ghét chỉ vì biết chuyện cậu sẽ đổi một cô gái để lấy tiền, hoặc là do cậu
ta cũng đã lún quá sâu rồi nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục.
Không lạ khi một Thợ săn đang kiếm được rất nhiều tiền coi 20 triệu Aurum là một
khoản tiền nhỏ. Còn chưa kể đến thông tin cho biết thêm là cậu ta là một người
đào hoa. Tất cả đều hợp lý…. Còn về khả năng cậu ta có liên hệ với Viola thì….
Khả thấp.
Rogelt nghĩ rằng thông
tin về Katsya và Alna chẳng qua là thứ giả mạo do Viola làm ra, nhưng hắn nhanh
chóng bác bỏ nó. Khi nghĩ đến chuyện thông tin của Viola có thể kích động người
khác, xét thêm lý do vì sao Akira lại săn lùng Alna thì hắn cũng đã nhanh chóng
loại bỏ giả thiết này. Bởi vì Rogelt có đủ lý do để nghĩ rằng tất cả chỉ là sự
trùng hợp mà thôi. Nhưng ngay cả thế thì vì sao hắn lại đặt những câu hỏi này?
Là vì hắn đã biết ngoài khả năng trùng hợp ra thì hắn cũng nghĩ đến một khả
năng khác do biết về tiếng xấu của Viola.
“Ta sẽ hỏi mày một lần
nữa. Mày thân với Katsuya và nó hứa sẽ đến cứu mày dù cho có chuyện gì xảy ra,
đúng không?”
Dù vẫn còn run nhưng
Alna đáp lại một cách chắc chắn.
“Đúng thế!! Anh ấy chắc
chắn sẽ cứu tôi!!”
“Nhưng giờ mày đang ở hoàn
cảnh này cơ mà. Chẳng phải là bất khả thi thì hy vọng vào việc cậu ta đến cứu
sao?”
“…L-Là…L-Là lỗi của
tôi. Anh ấy đã dặn tôi không được đi lại bên ngoài vì rất nguy hiểm nhưng tôi
đã không nghe….”
Khi Alna đang trốn
trong một chiếc xe cắm trại thuộc sở hữu của Drankam, một Thợ săn đã đến và đuổi
cô đi vì cậu ta đang muốn dùng chiếc xe đó. Khi cô đang suy nghĩ nên làm gì bên
trong căn cứ của Drankam thì một lính canh đã tìm thấy và đuổi cô ra ngoài ngay
lập tức vì thấy cô là kẻ không phận sự. Khi đang lảng vảng bên ngoài căn cứ
Drankam, cô đã nghe nói rằng Katsuya đã đến khu ổ chuột để tìm Akira. Cô đã rất
lo lắng cho cậu nên đã đến đó. Và cô đã bị người của Rogelt bắt cóc.
Alna cho rằng đó chẳng
qua là do vận rủi xui khiến, nhưng thực tế tất cả đều là do Viola dàn dựng. Người
Thợ săn đã đuổi cô ra khỏi xe và tên lính canh tìm thấy cô sau đó đều biết Alna
dựa theo thông tin mà Viola cung cấp. Tương tự như vậy, lý do vì sao cô nghe được
chuyện Katsuya sẽ đến khu ổ chuột là vì cô nghe lỏm được từ một số người đang
buôn chuyện, và tất nhiên là họ chỉ làm thế khi được yêu cầu và nhận tiền từ một
người mà họ chẳng quen biết.
Rogelt nhìn Alna với vẻ
chán nản và cảm thấy sự sợ hãi trào dâng. Hắn đang sợ Viola. Alna nghĩ bản thân
bị bắt cóc là vì một người mà cô đã từng móc túi lúc trước vẫn còn ác cảm với
cô. Đó cũng là những gì Rogelt nói với Alna. Rogelt không nhận ra rằng tất cả mọi
thứ đều đi theo kế hoạch của Viola.
Rogelt nhìn Alna đang dần
gục xuống và chế nhạo.
“Chà, chẳng quan trọng
mấy. Nếu Katsuya thực sự yêu mày như thế thì đó cũng là thông tin tốt cho bọn
ta thôi. Ta sẽ khiến hắn phải trả một cái giá tương xứng cho những rắc rối mà
mày đã gây ra. Và nếu hắn từ chối thì ta cũng có thể giết mày luôn. Hãy cứ
ngoan ngoãn làm con tin nhé, được chứ?”
Rogelt nhìn Alna và
nghĩ xem cô là một con tin đáng giá đến mức nào. Hắn thấy thật đáng khi bắt cóc
cô như thế và mỉm cười rời khỏi phòng cùng đám lâu la.
“Katsuya… Cứu em với….”
Alna nói vậy với khuôn
mặt đau khổ khi bị bỏ lại một mình trong căn phòng đó.
Khoảnh khác Rogelt bước
ra khỏi phòng, một báo động khẩn cấp được gửi đến thiết bị đầu cuối của hắn. Rogelt
lấy nó ra và hỏi với vẻ nghiêm nghị.
“Ta đây, có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia đáp lại
với giọng hoảng hốt.
“Ông chủ!! Có kẻ tấn
công!!”
“Của ai? Đừng có nói là
Hauria đấy nhé?”
Rogelt nghĩ vậy khi
đánh giá mức độ hoảng loạn của kẻ thông báo cho mình, nhưng hắn rất ngạc nhiên
khi nghe câu trả lời.
“Gì chứ!?”
Những kẻ tấn công là
Akira và Katsuya. Rogelt không hề ngờ tới điều này. Hắn thậm chí còn ngạc nhiên
hơn khi kiểm tra hồ sơ của chúng.
Sao
lại thế!? Sao chúng lại biết Alna và Sheryrl?! Biết là sớm hay muộn chuyện này
cũng đến tai chúng nhưng nhanh quá!! Cả hai đã phát hiện ra trong cùng một ngày
ư!? Thậm chí còn đột kích vào căn cứ mà chẳng cần thương lượng! Lạ quá!
Rogelt ngay lập tức nhận
ra lý do vì sao và nhăn nhó.
…Viola
sao! Chẳng lẽ cô ta đề ra cái kế hoạch đó không phải là để thao túng bọn chúng
mà là nhằm tấn công ta ư?! Có phải cô ta cũng đã nói chuyện gì đó khiến chúng
còn chẳng cần thương lượng? Kể cả có là sự thật đi chăng nữa thì sao chúng lại
tấn công mình? Làm sao mà chúng có thể dành chiến thắng chỉ với hai ng-
Rogelt sững người. Sau
đó hắn ngay lập tức hét vào mặt đám tay sai.
“Giết cả hai cho tao!!
Không phải nhân nhượng! Gọi tất cả lính bên ngoài căn cứ về chiến đấu nhanh!!
Dùng toàn bộ đồ tăng cương bên trong cả nhà chứa máy bay nữa!”
Người của Rogelt không
ngờ chuyện này, bối rối đáp lại.
“Đợi chút đã, chẳng phải
là quá nhiều nếu chỉ cần chiến đấu với hai thằng nhóc sao ạ? Còn chưa nói đến
chuyện chúng ta đã dự trữ nhiều bộ đồ gia cường đó để chiến đấu với Hauria mà
ông chủ….”
Nhưng Rogelt hét lên với
tên đang đặt câu hỏi về lệnh của mình.
“Nếu chúng chỉ là đám
Thợ săn bình thường như mày nghĩ thì không đời nào chúng lại đột kích căn cứ của
ta chỉ với hai người!!! Nếu ta đoán đúng thì Viola có thể liên quan đến Hauria!!
Thậm chí cô ta đang cố gắng đẩy chúng ta vào hỗn loạn!! Nhanh cái chân lên!! Đảm
bảo mọi thứ sẵn sàng trước khi tao đến đó!”
“D-Dạ vâng!”
Người của Rogelt bối rối
kết thúc cuộc gọi. Rogelt vẫn giữ vẻ mặt cực kỳ đáng sợ khi nhìn đám lính xung
quanh mình và nói.
“Ta sẽ đến nhà máy bay.
Tất cả hãy ra bên ngoài tiếp viện đi. Thuê tất cả những Thợ săn có thiện chí muốn
giúp. Đây là một cuộc chiến toàn lực. Nếu Hauria không đến sau khi giải quyết
xong hai thằng nhãi kia thì chúng ta sẽ chủ động tấn công căn cứ của Hauria.”
“Nghe rõ. Chúng ta có
nên giết cả Sheryl và Alna không ạ?”
Rogelt đã lấy lại chút
bình tĩnh khi nhìn đám lính của mình. Sau một hồi suy nghĩ, hắn nói.
“…Không cần, cứ giữ
chúng làm con tin. Cả hai đều tấn công mà không hề thương lượng, có thể chúng
không định đến đây để cứu chúng đâu, nhưng ít nhất thì cứ thử đã.”
Khi nói xong, Rogelt
nhanh chóng chạy về phía nhà chứa máy bay trong khi người của hắn ngay lập tức
di chuyển theo mệnh lệnh.
*****
*******
Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!
Trans : Duck
Edit: promote
3 nhận xét:
Cảm ơn nhóm dịch nhiều <3
Thank nhóm dịch
băm tk l kia đi a ơi 🙂🙂🙂
Đăng nhận xét