Akira giữ cò súng minigun DVTS trong khi vẫn đang đứng trên xe. Mặc dù cậu đang nhắm vào kẻ thù trước mặt, nhưng do rung lắc từ chiếc xe nên đã làm chệch đường đạn. Cậu cố gắng rải đạn theo chiều ngang, nhưng do quá rung, vài viên đạn lạc thậm chí đã bắn vào tầng ba của biệt thự.
[Độ giật này
không đùa được! Alpha, cô có thể làm gì đó không?!]
[Không. Như
tôi đã nói, tôi vẫn chưa hoàn thành việc kiểm soát bộ đồ tăng cường, nên tôi
không thể giúp cậu nhắm bắn mục tiêu hoặc bất kỳ điều gì khác bao gồm việc kiểm
soát bộ quần áo tăng cường cả. Nên là hãy tự lực cánh sinh cố định khẩu súng đi.
Hay cậu vẫn muốn tôi thử? ]
Akira cố hết
sức để giữ chắc minigun DVTS trong khi thầm nghĩ rằng việc đi chiến đấu với
trang bị mới toanh mà không làm quen với chúng trước là quá liều lĩnh. Điều này
còn khó hơn nữa khi phải đứng vững trên chiếc xe đang rung lắc. Nếu Alpha không
điều khiển phương tiện giúp cậu, cậu đã có thể bị hất văng khỏi xe luôn rồi. Nên
cậu chỉ có thể rải đạn bừa vào kẻ địch.
Nhưng bấy
nhiêu cũng đủ để trấn áp kẻ thù. Khẩu minigun DVTS đã được nâng cấp có thể dễ
dàng biến một con quái vật thành thịt băm chỉ trong vài mili giây. Nếu nó bắn
trúng một con người không có áo giáp cao cấp, tên đó chắc chắn sẽ chết ngay lập
tức. Bởi nhiều tên không dám ló đầu ra khỏi vật cản, số đạn bắn về phí Akira
ngày càng ít di.
[Akira, giữ
chặt!!]
Akira bối
rối giữ lấy chiếc xe của mình. Gần như cùng lúc, Alpha quay đầu 90 độ. Khi cô
làm vậy, vô số viên đạn đến từ phía sau bay tới và hụt trong gang tấc, chúng
đến từ khẩu súng máy trên xe Katsuya.
[Bắn trả
ngay !! Với tốc độ này, tên đó sẽ lại bắn tiếp đấy!]
Akira nắm
lấy xe của mình bằng một tay và dùng tay kia để nhắm khẩu DVTS vào xe của
Katsuya.
[Nếu không
thể nhắm chính xác, ít nhất hãy giữ cho nó nhắm vào một điểm, tôi sẽ cố gắng
giúp đỡ bằng cách điều chỉnh vị trí của xe.]
[Rõ !!]
Akira ngừng
cố nhắm mục tiêu như lời Alpha và sử dụng bộ đồ tăng cường để giữ khẩu DVTS
nhắm vào một điểm trước khi bóp cò. Do ảnh hưởng từ sự rung lắc của chiếc xe,
mục tiêu của Akira và độ giật đã được giảm thiểu, Alpha đã điều chỉnh vị trí
chiếc xe để nhắm vào Katsuya.
Xe của
Katsuya bị bắn thủng vì đạn, lớp áo giáp phủ trên xe cậu ta bị cạo đi. Theo
quan điểm của Akira, những tia lửa phụt ra từ những viên đạn bắn vào lớp mạ áo
giáp khiến nó giống như đang bắn pháo hoa vậy, vì cậu cũng đang lắng nghe những
viên đạn bay qua mình và trúng phía sau lưng. Mỗi khi chúng phát ra một tiếng
đập, thì một tia sáng rực cả khoảng sân tối.
Alpha tập
trung chủ yếu là khiến Katsuya không thể nhắm trúng hơn là phá hủy phương tiện
của cậu. Một vài viên đạn được phóng ra đã bắn trúng khẩu súng máy trên đầu xe
của Katsuya và làm chệch đích ngắm của nó. Và thậm chí trước khi thiết bị điều
khiển trên phương tiện có thể điều chỉnh lại đích ngắm, những đợt đạn kế tiép
đã bắn trúng khẩu súng máy rồi. Đó là để bảo toàn độ bền cho chiếc xe của Akira
vốn ít giáp hơn.
Trong vòng
chưa đầy 10 giây, họ đã ‘qua lại’ đủ số đạn để giết vài trăm người bình thường.
Lúc đầu, Katsuya cố gắng di chuyển bằng cách dựa vào lớp áo giáp của chiếc xe
của mình, nhưng khi thiết bị điều khiển của chiếc xe của cậu cảnh báo rằng một
bộ phận nào đó của chiếc xe đã bị hư hỏng nặng, thì cậu nhận thấy rằng Akira
đang dồn đạn vào một điểm mà cố gắng xuyên thủng lớp giáp của xe cậu. Katsuya
tặc lưỡi quay đầu để thoát khỏi đòn đánh của Akira.
Alpha sử
dụng khoảng trễ đó để tăng tốc xe và tạo thêm khoảng cách giữa cả hai. Đồng
thời, Akira nhanh chóng chuyển sang súng phóng lựu tự động A4WM và rải về hướng
Katsuya để ngăn cậu ta đuổi theo cậu thêm.
Akira nghiêm
nghị nói.
[Tên đó cuối
cùng đã rút lui hử. Nhưng thật sự thì, tên đó nghĩ gì trong đầu khi xông thẳng
vào căn cứ địch chỉ để cứu một đứa móc túi chứ??]
Alpha bực
tức nhìn Akira. Cô không biết liệu Akira chỉ đơn giản là không nhận ra cậu đang
làm gì, hay là cậu hiểu những gì mình đang làm nhưng vẫn phớt lờ hay không, hay
là cậu chỉ ngạc nhiên khi thấy một người liều lĩnh y chang cậu.
[Tôi chắc
chắn rằng cậu ta sẽ không muốn nghe điều đó từ cậu đâu. Cơ bản thì cậu cũng
đang làm chuyện tương tự phải không?]
Akira nhướng
mày như thể vừa nghe cái gì đó nhảm nhí.
[Tôi đến đây
hoàn toàn sẵn lòng giải quyết chuyện này một cách hòa bình nếu họ giao Sheryl
và con móc túi đó cho tôi. Nếu cần, tôi thậm chí sẵn sàng thương lượng. Đó là lý
do tại sao tôi ngoan ngoãn chờ đợi cho đến khi cái tên kia (Katsuya) đến và phá
hỏng mọi thứ.
Nhưng sau
khi tên đó đến, tình hình đã thay đổi và cuộc thương lượng dường như không có
khả năng xảy ra nữa rồi, đó là lý do tại sao tôi không còn lựa chọn nào khác
ngoài hành động quyết liệt thế này. Nên tôi không muốn cô so sánh tôi với một
kẻ đến đây với một chiếc xe trang bị đầy đủ và hành động quá ngạo mạn như thể
hắn ta hoàn toàn mong chờ một cuộc chiến ngay từ đầu]
Có nhiều
phần trong lập luận của Akira thực sự mang tính chủ quan. Nhưng vì cậu thật sự
nghĩ rằng họ (Katsuya và Akira) không giống nhau, Alpha quyết định không chỉ ra
điều đó.
[Tôi rất vui
khi biết rằng cậu thực sự sẵn sàng giải quyết vấn đề này một cách hòa bình. Nếu
cậu giữ quyết định đó lâu hơn một chút, tôi sẽ vui hơn đấy ]
[Điều đó phụ
thuộc vào việc liệu bên kia có tôn trọng điều đó hay không. Nhưng mọi người có
xu hướng không cho phép tôi làm điều đó, miễn là sự thật này không thay đổi,
tôi không thấy có lý do gì để cố chấp gắn bó với tư tưởng hòa bình cả.]
Nếu cậu chỉ
đưa ra lý lẽ và quan điểm của mình, sau đó để người khác quyết định, thì thường
mọi việc sẽ không diễn ra như cậu muốn. Suy nghĩ bi quan đó đã khắc sâu trong
đầu Akira rồi, đó là lý do chính khiến cậu luôn làm việc một mình và không dính
dáng đến bất kỳ băng nhóm nào khi còn sống ở Thành phố ổ chuột. Cậu luôn nghĩ
việc tham gia một băng nhóm sẽ khiến cậu thiệt nhiều hơn lợi.
Trong điều
kiện sống khắc nghiệt của thành phố ổ chuột, việc sống tập thể hiếm khi có điểm
trừ nhiều hơn điểm cộng, tất nhiên không loại trừ những trường hợp đặc biệt như
Akira. Akira hiểu rằng nếu cậu theo một băng nhóm, cậu sẽ thường xuyên bị đổ
lỗi và cậu sẽ là người đầu tiên bị bỏ rơi. Vì lý do đó cậu luôn ở một mình. Nếu
Alpha không tạo sự bất ngờ làm gián đoạn lối suy nghĩ thông thường của cậu, cậu
đã từ chối thỏa thuận mà cô đưa ra ngay từ đầu.
Alpha cũng
nhận thấy việc này tuy không hiểu rõ lý do sâu xa. Đồng thời, cô cũng thấy điều
đó có lợi cho mình.
[Chà, thật
là vô ích nếu cậu cố gắng thương lượng với một người thậm chí không chịu lắng
nghe. Tôi không nghĩ rằng đó từ bỏ một cuộc đàm phán với cơ hội thành công thấp
như thế này là một động thái tồi đâu.]
[Phải.]
Khuôn mặt
nghiêm trọng của Akira giãn ra một chút, có thể là vì cậu nghĩ rằng cuối cùng
cũng có người đồng ý với mình.
[Chúng ta sẽ
đột nhập dinh thự từ lối vào không xa phía trước. Cậu sẽ phải bỏ lại chiếc xe
và tìm kiếm bên trong biệt thự đấy. Vì cậu sẽ bỏ lại chiếc xe của mình, rất có
thể cậu cũng sẽ đánh mất nó, hãy ghi nhớ điều đó đi.]
Akira thở
dài.
[Vậy là tôi
sẽ lại bị mất xe nữa à…]
[Nếu cậu may
mắn, thì không đâu.]
[Không may
là, tôi chẳng phải là một người may mắn.]
Akira trong
một giây nghĩ liệu cậu có bị nguyền rủa hay không mà cứ để mất phương tiện của
mình hết lần này đến lần khác.
Sau khi đội
lính từ Nhà Ezont chuẩn bị xong, chúng lập tức chạy ra sân để chống lại những
kẻ xâm nhập. Tất cả đều từng là Thợ săn hoặc đã từng tham gia quân đội, chúng
không giống như những kẻ nghiệp dư cầm súng trường.
Khi chúng
đang đi qua giếng trời vào sân trong, xe của Akira đột nhiên lao vào giếng
trời. Akira phóng xe hết tốc lực trước khi lao thẳng vào cửa biệt thự. Đội của Nhà
Ezont đã hành động ngay lập tức và bắt đầu bắn chiếc xe. Chiếc xe bị thủng bởi
đạn ngay lập tức, nhưng Akira không ở trong đó.
Khi những
người đó đang bắn vào chiếc xe, Akira đã nhảy vào giếng trời với khẩu DVTS
của cậu trong tay và nổ súng.
(Edit: giếng trời kiểu trong nhà hay trong sảnh có một khoảng trống lắp kính trên trần như trong ảnh)
Akira hạ
được một vài tên trong đợt mở màn đầu tiên của mình, nhưng những kẻ sống sót ngay lập tức tản ra. Một số kẻ dựng
lên một bức tường di động và sử dụng nó như một tấm che trong khi bắn trả
Akira, một số thì di chuyển ra khỏi nhóm trước khi bắn lại cậu, một số thì nằm
xuống đất, hoặc sử dụng chiếc xe của Akira vừa bị hỏng như một lớp chắn, hoặc
sử dụng toàn bộ sức mạnh của bộ đồ tăng cường để nhảy đi. Về cơ bản, chúng dàn ra
để Akira không thể xử lý hết tất cả chúng trong một lần quét.
Akira có thể
nhìn thấy quỹ đạo của những viên đạn bay tới nhờ sự hỗ trợ của Alpha. Cậu vô
thức nén nhận thức về thời gian của mình trong khi cố gắng tránh những viên đạn
đang bay tới đó, nhưng vì cậu chưa quen với bộ đồ tăng cường mới và số lượng
đạn đến lại quá nhiều, một vài viên đã trúng cậu.
Nhưng khoảnh
khắc những viên đạn đó chạm vào Akira, áo khoác của cậu đã thổi bay những viên
đạn đó. Áo khoác của Akira được làm bằng vật liệu nano được trang bị lớp giáp
trường lực và nó lấy năng lượng từ hộp năng lượng của cậu ấy. Nó thậm chí còn
đủ nhẹ để sử dụng kèm với một bộ đồ tăng cường, nhưng so với lớp mạ áo giáp cho
xe cộ, nó có tỷ lệ (chi phí/lợi ích) rất tệ. Chưa kể một khi hộp năng lượng được sử dụng hết, nó sẽ biến thành
một chiếc áo khoác bình thường. Tóm lại nó là một phụ kiện rất xa xỉ.
Alpha cảnh
báo Akira vừa bị bắn.
[Hãy thử nấp
và né tránh tốt hơn đi. Tuy là cậu bị bắn một vài lần không sao, nhưng mỗi khi
cậu bị bắn trúng, nguồn năng lượng dự trữ sẽ bị ảnh hưởng khá nặng.]
Akira cố
gắng hết sức né tránh và bắn trả khi cậu trả lời
[Tôi biết!!
Nhưng chỉ là do nó quá nhiều mà! Có vẻ như tôi đã thất bại với đòn đánh bất ngờ
rồi!]
[Hãy chắc
chắn để kết liễu những tên đang nằm trên mặt đất, nếu không, chúng sẽ có thể sẽ
tiếp tục bắn cậu đấy.]
Những kẻ bị
trúng đạn và bất tỉnh trên mặt đất đã được hồi phục nhờ bộ đồ tăng cường. Khi
bộ đồ tăng cường đọc được sự gián đoạn trong tín hiệu ‘mạng sống’ của người
dùng, nó sẽ tiêm cho người dùng thuốc hồi phục, thuốc gia tốc và các chất kích
thích chiến đấu khác để đánh thức chúng và cho phép chúng tạm thời tiếp tục
chiến đấu trong một thời gian ngắn.
Khi Akira
nhìn thấy điều đó, cậu không thể không cau mày.
"Vậy là,
một vài viên thôi là không đủ để vô hiệu hóa chúng à!?"
Akira cố
gắng tránh những viên đạn đang bay tới trong khi bắn trả kẻ thù. Ngay cả với
nhận thức thời gian đang bị nén của mình, cậu vẫn không thể ngừng di chuyển.
Nếu cậu dừng lại một giây, cậu sẽ biến thành một mục tiêu dễ ăn ngay. Vào lúc
này, cậu cần phải tiếp tục di chuyển trong khi bắn trả bằng khẩu minigun DVTS
để đàn áp kẻ thù và làm chệch mục tiêu của chúng.
Giữa trận
chiến khốc liệt đó, không ai để ý chiếc xe của Akira đã dừng lại lúc nãy sau khi đột nhập vào giếng trời cả. Và đột
nhiên chiếc xe lại bất ngờ chạy ngược về phía những tên lính Ezont. Tất nhiên,
Alpha điều khiển chiếc xe đó.
Akira nhanh
chóng bắn hạ những kẻ đang bị phân tâm bởi chiếc xe. Hơn nữa, cậu nhanh chóng
chạy đến bên cạnh chiếc xe trong khi sử dụng nó như một chỗ nấp. Cậu không
ngừng bắn vào kẻ thù trong khi chạy, khiến kẻ thù của mình càng thêm bối rối.
Alpha đã chỉ dẫn cho Akira cách chuyển động của cậu với phương tiện của mình,
do đó cậu đã có thể bắn hạ kẻ thù của mình một cách hiệu quả.
Binh lính
của Nhà Ezont lần lượt bị giết, một vài kẻ bị xe của Akira cán qua, một vài thì
bị Akira bắn hạ, và một vài bị thổi bay bởi cú đá của Akira (?). Trận chiến
khốc liệt gần kết khi càng ngày càng có nhiều xác chết chồng chất lên nhau.
Vì xác chết
cuối cùng cũng nhiều hơn những người vẫn còn sống. Akira từ từ nhưng chắc chắn
đã chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến này, nhưng ngay lúc đó một tình
huống thay đổi đột ngột khác xảy ra. Một lực lượng tiếp viện bất ngờ tràn vào
từ bên trong dinh thự.
Akira bắt
đầu xem xét việc rút lui và tấn công ngôi biệt thự từ phía khác. Nếu Alpha bảo
cậu làm như vậy, cậu sẽ tuân theo ngay lạp tức. Alpha sau đó ra lệnh cho
Akira.
[Akira.]
[Rút lui tạm
thời?]
[Hãy tiến
vào dinh thự.]
Mặc dù Akira
rất ngạc nhiên trước mệnh lệnh bất ngờ đó, nhưng cậu nghiêm túc nhìn về hướng mà Alpha đang chỉ. Sau đó cậu quyết
tâm và bắt đầu chạy. Akira phải vượt qua một vài vị trí mà cậu không có chỗ nấp
để theo mệnh lệnh đó, nhưng cậu không hề do dự.
Những người
lính của Nhà Ezont đã bị bất ngờ trước cuộc tấn công đột ngột trông qua chỉ là
một hành động liều lĩnh và vô nghĩa, nhưng chúng ngay lập tức nhắm súng trường
vào Akira. Ngay khi chúng chuẩn bị kéo cò, một tiếng nổ khác bất ngờ rải từ
khẩu súng máy gắn trên xe khi cậu húc thẳng cả chiếc xe của mình vào dinh thự.
Akira đã sử
dụng sơ hở đó để vượt qua những tên lính. Cậu cầm khẩu minigun DVTS của mình
bằng một tay và bắn ngẫu nhiên vào những kẻ đó khi đang chạy.
Tất nhiên,
những tên đó không thể lờ đi phương tiện chiến đấu bên trong sảnh, chúng chuyển
sự chú ý khỏi Akira và tập trung hỏa lực vào xe của Katsuya. Một số quân tiếp
viện đến với súng phóng tên lửa đã cố định mục tiêu vào xe của Katsuya và bóp
cò.
Các tên lửa
không gặp khó khăn trong việc tìm kiếm mục tiêu, vì những tên lửa đó đã bắn
trúng xe của Katsuya đang ở bên trong giếng trời. Ngọn lửa từ các vụ nổ thậm
chí còn lan ra bên ngoài dinh thự và sóng xung kích đã làm rung chuyển toàn bộ
dinh thự.
Sheryl bị
giam trong biệt thự đang rất bối rối. Trông cô chẳng còn buồn nữa.
… Chuyện
gì đang xảy ra vậy? Cứ như bên ngoài có gì lớn đang xảy ra vậy…
Cô có thể
nhận thấy sự thay đổi của tình hình từ căn phòng mà cô bị nhốt trong đó. Cô
nghe thấy tiếng còi báo động bên ngoài cùng với tiếng người chạy xung quanh.
Sheryl nghĩ
đến việc sử dụng sự hỗn loạn hiện tại để trốn thoát, nhưng cô không thể tìm ra
bất kỳ cách nào để làm điều đó. Cánh cửa duy nhất trong căn phòng đó bị khóa và
cô không có bất cứ thứ gì có thể dùng để phá cả. Mặc dù có chuyện gì đó đang
xảy ra bên ngoài, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng cô không thể
ra khỏi căn phòng này.
Nhưng dù
vậy, cô vẫn cố gắng hết sức để nghĩ ra quyết định tốt nhất mà cô có thể đưa ra
trong tình huống đó. Cô đang cố gắng lấy lại bình tĩnh để khi cơ hội đến, cô sẽ
không bỏ lỡ nó và có thể bình tĩnh phản ứng.
Nếu cô tiếp
tục gục xuống khóc, cô có thể bỏ lỡ mất những điều mà cô có thể đã làm bây giờ, cô có
thể đã vô thức bỏ qua nhiều cơ hội mà cô đã có thể sử dụng. Cô không ngừng tự
nhủ với bản thân điều đó trong khi hít thở sâu để bình tĩnh lại.
Sau đó, cánh
cửa căn phòng đột nhiên mở ra và một vài người đàn ông bước vào phòng. Người
đàn ông dẫn đầu những người đó nhắm khẩu súng trường vào Sheryl và chìa ra
thiết bị đầu cuối thông tin của cô đã bị tịch thu trước đó.
"Nếu
không muốn chết, gọi cho Akira mau."
Sheryl đưa
tay ra và cầm lấy thiết bị đầu cuối thông tin đó với vẻ mặt nghiêm túc.
-
Sau khi
Akira đi qua giếng trời, cậu tiếp tục chạy vào sâu hơn biệt thự qua các hành
lang. Cậu nạp một băng đạn mới vào khẩu minigun DVTS của mình trong khi chạy.
Cậu đã phải trả giá bằng việc sử dụng bộ đồ tăng cường mới mà cậu chưa quen bằng
vài viên thuốc.
[Lúc nãy khá
nguy hiểm. Tôi nghĩ rằng tôi hết sức cảnh giác rồi, nhưng những tên đó mạnh thật.]
Akira vô
tình so sánh sức mạnh của những kẻ mà cậu vừa chiến đấu với những tên cướp mà cậu
đã chiến đấu trong căn cứ của Sheryl, ngoại trừ Zalmo, kẻ mà cậu đặc biệt gặp
khó khăn khi chiến đấu chống lại. Nhưng nếu tính cả trang bị hiện tại của mình,
những người này vẫn mạnh hơn một chút so với những tên cướp đó.
Khi Akira ngờ
rằng những tên bảo vệ một căn cứ khổng lồ như thế này sẽ mạnh mẽ hơn chứ, thì
giờ cậu lại hối hận vì đã vô thức coi thường họ. Nhưng cậu không hối hận vì
quyết định đột kích vào căn cứ.
[Nhưng mà,
không phải tên đó đến nơi này để cứu kẻ móc túi đó sao? Vậy tại sao cậu ta lại
đuổi theo tôi điên cường thế? ]
[Cậu ta có
thể đã hiểu lầm rằng cậu biết vị trí của kẻ móc túi đó và quyết định giết cậu
trước.]
[Thật là
phiền phức!]
Khi Akira tỏ
ra vô cùng khó chịu, Alpha đột nhiên đưa ra đề nghị với cậu.
[Nếu cậu
nghĩ rằng nó đã vượt quá tầm thì cậu có thể quyết định rút lui cũng được. Trận
đấu vừa rồi rốt cuộc là khá tệ, đúng không?]
[Chà, đúng
là nó làm tôi tổn thất kha khá, nhưng bằng cách nào đó, tôi bắt đầu có cảm giác
về cách sử dụng bộ đồ tăng cường này từ trận chiến nãy rồi. Quả là một bộ đồ
tăng cường đắt tiền, nó có vẻ không khó sử dụng lắm. Đó là lý do tại sao tôi có
thể chiến đấu tốt hơn vào lần sau. Thật đáng tiếc là tôi vẫn không có cô hỗ trợ,
nhưng tôi không nghĩ rằng mình sẽ rút lui bây giờ đâu.]
Alpha hiểu
rằng Akira không cố tỏ ra mạnh mẽ mà nói cả. Trong khi đó, thay vì vui mừng với
khả năng thích ứng của cậu, cô nghĩ rằng cô cần phải cẩn thận với chuyện này.
Akira đã có thể làm quen với bộ đồ tăng cường mới của mình đến mức cậu không hề
lo lắng về nó chỉ sau một trận chiến. Khả năng thích ứng đó vượt xa suy tính
của cô.
Mặc dù Alpha
lo lắng về điều đó nằm ngoài dự đoán của cô ấy, nhưng cô không thể hiện điều đó
trên bề mặt. Cô vẫn cười như thường khi nói.
[Vậy thì tốt
biết mấy, hãy nhanh lên thôi.]
[Cô đã tìm
được vị trí của Sheryl rồi à?]
[Thật không
may, tôi vẫn không thể tìm thấy cô ấy. Tôi đoán chúng ta không có lựa chọn nào
khác ngoài việc kiểm tra tất cả các địa điểm nơi cô ấy có thể bị giam giữ. Tôi
luôn để mắt đến thiết bị thu thập thông tin để tìm bất kỳ tín hiệu nào có thể
chỉ ra vị trí của Sheryl, nhưng tôi vẫn không nhận thấy được gì cho đến tận bây
giờ.]
Akira có vẻ
hơi thất vọng.
[… Tôi chắc
chắn rằng tôi có thể dễ dàng tìm thấy cô ấy nếu tôi thẩm vấn một tên, nhưng với
sức mạnh của chúng thế này thì, tôi đoán điều đó khá khó.]
Akira không
có chút thời gian để dành thời gian thẩm vấn một trong những người lính của Gia
đình Ezont. Nếu cậu không chiến đấu với họ với ý định giết người, thay vào đó
cậu có thể bị giết. Nếu cậu không làm điều đó, cậu sẽ bị choáng ngợp khi chiến
đấu với những người đó.
Alpha đột
nhiên quay sang Akira và nói.
[Akira, tôi
biết Sheryl ở đâu rồi.]
[Ồ, cô tìm
ra rồi à? Vậy tại sao vừa rồi cô nói là cô không thể tìm thấy cô ấy? ]
[Tôi đã biết
vị trí của cô ấy rồi nên chuyện đó đâu còn quan trọng đâu phải không? Tôi sẽ chỉ
cậu tới đó. Ngoài ra, cô ấy sẽ sớm gọi cho cậu thôi. Chỉ cần nói với cô ấy
những gì tôi sẽ nói với cậu. Tôi cũng sẽ là người kết nối cậu với cô ấy, nên
không cần phải sử dụng thiết bị đầu cuối thông tin của cậu đâu.]
[Hả? Được
chứ.]
Akira nghĩ
rằng hướng dẫn như thế hơi kỳ lạ, nhưng cậu cũng không muốn dùng một tay để giữ
thiết bị đầu cuối thông tin. Cậu biết rằng phải có một lý do chính đáng tại sao
Alpha lại bảo cậu làm theo chỉ dẫn của cô ấy khi nói chuyện với Sheryl, vì vậy cậu
phớt lờ những câu hỏi vừa nảy ra trong đầu.
Sheryl đã sử
dụng thiết bị đầu cuối thông tin được trả lại cho cô để gọi cho Akira. Đó là
thiết bị đầu cuối thông tin mà Akira đã cho cô mượn vào ngày hôm trước. Cô thực hiện cuộc gọi với vẻ mặt nghiêm nghị và không mất nhiều thời gian để cuộc
gọi của cô kết nối. Có thể nghe thấy giọng nói của Akira phát ra từ thiết bị
đầu cuối thông tin.
“Sheryl? Em
ở đâu?"
Trước khi
Sheryl có thể trả lời, những kẻ bên trong căn phòng đó đã nhanh chóng bịt
miệng cô lại và đoạt lấy thiết bị đầu cuối thông tin của cô. Sau đó, người đàn
ông lấy thiết bị đầu cuối thông tin của Sheryl hét lên một lời đe dọa.
“Vậy mày là
Akira phải không? Nếu mày không muốn con nhãi này chết, thì buông vũ khí đi
"
"Ai
đấy?"
“Mày đang
giỡn mặt à?? Tao sẽ giết con nhãi này thật đấy biết không hả?? "
“Ý tao là, tao
thậm chí còn không biết mày là ai, nên tao không thể nghe lời mày ngay cả khi mày nói với tao như vậy…”
Từ giọng điệu
của cậu ấy, Akira nghe có vẻ như cậu không hiểu tình hình thật, và điều này làm
tên lính phát cáu.
“Mày thực sự
đang tấn công nơi này mà không biết ai là chủ nhân của nơi này sao hả!? Đừng có
giả ngu với tôi! Nếu mày còn nhây nữa, tao sẽ giết con nhãi ngay bây giờ thật
đấy! Tao không nói chơi đâu!!”
Akira ngập
ngừng trước khi trả lời.
“… Hãy để tao
nói thẳng vấn đề này trước. Tao đến đây sau khi nghe Viola nói rằng Sheryl đang
bị giam giữ ở nơi này sau khi cô ấy phạm sai lầm trong cuộc thương lượng với
Nhà Ezont, sau đó Viola cũng nói rằng với tốc độ này Sheryl có thể bị hãm hiếp
và giết chết để làm gương. Vì vậy, tao chỉ nghĩ rằng nếu cô ấy vẫn còn sống,
thì tao sẽ cứu cô ấy, nhưng nếu cô ấy đã chết, ít nhất tao sẽ trả thù thay cô
ấy. Tao nghĩ rằng có thể đã quá muộn để nói điều này, nhưng thành thật mà nói, tao
thậm chí không chắc liệu thông tin đó có chính xác hay không. Nên có phải đó
thực sự là những gì đang diễn ra ở đây không? "
Người đàn
ông đó cau mày khi nghe thấy tên Viola. Vẻ mặt của hắn ta nói rằng hắn biết người
phụ nữ tên Viola đó kinh khủng như thế nào.
“Đúng là con
nhãi này đã từ chối lời đề nghị từ ông chủ. Đó là lý do tại sao bọn tao giữ nó
ở đây. "
"Tao
hiểu rồi. Rồi còn, thông tin rằng một kẻ móc túi tên là Alna cũng ở đây thì sao?
Tôi cũng nghe được điều đó từ Viola ”.
"Chuyện
này có liên quan gì đến tên móc túi đó không?"
“Vì một lý
do cá nhân, tao muốn tên móc túi đó chết. Vì vậy, nếu nó thực sự ở đây, tao sẽ
tiện tay giết nó luôn "
Tên lính đó
cao giọng.
“Tao không
quan tâm đến lý do cá nhân của mày!! Đứa móc túi đó không liên quan gì đến
chuyện này bây giờ hiểu không !? Điều quan trọng duy nhất ở đây là mày có tuân
theo bọn tao hay không, và nếu không tuân theo, thì con nhóc này sẽ chết tại
đây!!”
Akira ngập
ngừng một chút trước khi trả lời.
“… Tôi có
hai điều cần xác nhận trước khi có thể cho mày câu trả lời.”
Vì có vẻ như
Akira có thể chấp nhận yêu cầu tùy thuộc vào những điều mà Akira muốn xác nhận,
tên lính đó bình tĩnh lại một chút.
"Ồ, nói
đi”
“Sheryl còn
sống thật không? Và cô gái đang ở cùng mày có thực sự là Sheryl hay không? Tao
muốn biết hai điều đó trước. Từ điều những kẻ ở lối vào chế giễu tao, thì tụi mày
đã giết cô ấy thì không có gì lạ. Rốt cuộc, có vẻ như các người không sợ nếu
tôi đến đây để trả thù. Vì vậy, nếu Sheryl đã chết, sẽ không có gì lạ nếu tụi
mày lấy thiết bị đầu cuối thông tin của cô ấy và sử dụng nó để gọi cho tao nhằm
lừa tao. Ngay từ đầu, khi mà Sheryl đến nơi này một mình mà không rủ tao đi
cùng thì quá kỳ lạ rồi. Có vẻ như tụi mày cũng không bắt cóc cô ấy, và ngay cả
khi tao không thể đi cùng cô ấy, thì ít
nhất cô ấy cũng nên gọi cho tao. Cũng có khả năng ai đó đã đánh cắp thiết bị
đầu cuối thông tin của cô ấy, sử dụng nó để yêu cầu một cuộc gặp với thủ lĩnh
của mày và nói gì đó mà cô ấy không nên nói với hắn, vì vậy người ở đó có thể
không phải là Sheryl thật. Nếu cô ấy thực sự là Sheryl và cô ấy vẫn còn sống,
thì tao không ngại lắng nghe yêu cầu của mày. Rốt cuộc, tao không muốn buông vũ
khí của mình chỉ để cứu một người đang giả làm Sheryl cả."
Người đàn
ông đó tặc lưỡi sau khi nghe Akira hoang tưởng đến mức nào. Nhưng vì cậu đang
cố gắng xác nhận danh tính của con tin, điều đó tự nó có nghĩa là Sheryl có một
giá trị như một con tin. Sau đó, hắn ta đưa thiết bị đầu cuối thông tin đó cho
tên đồng bọn đang bịt miệng Sheryl và ra hiệu cho gã.
Sau khi
người đàn ông đó thả Sheryl ra, cô ấy lấy thiết bị đầu cuối thông tin đó. Những
người đàn ông khác vẫn đang chĩa súng vào cô khi cô bắt đầu nói với thiết bị
đầu cuối thông tin của mình với vẻ mặt nghiêm trọng.
“… Là em,
Sheryl đây… , em đang bị giam ở đây nhưng em không bị thương. Nên là, hiện tại
thì em vẫn ổn, thật sự là em đây mà, làm ơn tin em!!”
Sheryl bằng
cách nào đó nghe có vẻ khá khó xử. Đó là vì cô ấy đang câu thêm thời gian trong
khi suy nghĩ về những gì cô có thể làm trong tình huống đó cũng như vì cô rất
ngạc nhiên và vui mừng khi biết rằng Akira thực sự đến để cứu cô.
“Vậy là em
không sao phải không? Vậy, tại sao em lại đến đây một mình? Tôi cũng đã đi cùng
với em khi đến căn cứ của Shijima mà nhớ không? ”
Trên thực
tế, nếu xét về cuộc chiến suýt xảy ra vì Akira hồi đó, thì có đủ lý do để không
đưa cậu đi cùng một lần nữa. Sheryl không thể hiểu Akira đang nghĩ gì về vấn đề
đó, nếu cậu chưa nhận ra, hoặc nếu cậu phớt lờ điều đó, hoặc cậu nghĩ rằng cách
tốt hơn là làm như vậy thay vì phải đối mặt với loại tình huống đang diễn ra
như thế này.
“E-em thực
sự xin lỗi. Viola đã giới thiệu em với Nhà Ezont và đưa ra lời đề nghị đó. Đánh
giá về những gì những thu nhập tiềm tàng, em đã nghĩ rằng em không cần vệ sĩ.”
"Tôi
nghe nói rằng em đã từ chối lời đề nghị của họ, họ có bảo em từ bỏ lãnh thổ của
mình lần nữa à?"
“Mặc dù nghe
có vẻ đáng ngờ, nhưng họ muốn bọn em làm việc dưới trướng của họ. Vì vậy, em
nghĩ có thể hiểu rằng lãnh thổ của em cũng sẽ là lãnh thổ của Nhà Ezont. Nhưng em đoán rằng họ đang nói về chuỗi
mệnh lệnh, và trong chuỗi mệnh lệnh đó, họ cũng muốn Akira làm việc cho họ. Nên
là, vì em nghĩ rằng đó em không đủ quyền để quyết định điều đó, nên em đã từ
chối rồi ạ”.
“… Tôi hiểu
rồi, đó là tất cả những gì đã xảy ra à?”
Sheryl hơi
ngạc nhiên vì Akira cũng có vẻ ngạc nhiên. Cô nghĩ rằng vì cậu chưa bao giờ coi
bản thân là một phần của băng Sheryl, nên cậu sẽ không quan tâm đến những vấn
đề như vậy.
Sau đó, một
trong những kẻ ở đó đã giật lấy thiết bị đầu cuối thông tin của Sheryl một lần
nữa.
“Mày đã xác
nhận rằng bây giờ nó là Sheryl thật phải không? Vậy thì hãy để tao nhắc lại,
nếu mày không muốn con nhãi này chết, hãy buông vũ khí của xuống. Tao sẽ gửi
cho một vị trí, hãy đến vị trí đó và giơ tay lên…”
Akira xen
vào.
"Mày sẽ
giết tao ở đó, phải không?"
“… Đừng bắt
ta phải nói lại. Nếu không làm theo chỉ dẫn, bọn tao sẽ giết con nhãi này. Đó là tất cả những điều mày cần
biết."
“… Tao là
Thợ săn đấy, mày biết không?”
"Hả?"
“Làm Thợ săn
có nghĩa là thường xuyên mạo hiểm mạng sống của mình. Và mạo hiểm mạng sống là
điều tao sẽ hay làm nhất. Tao không có kế hoạch cái điều mà chắc chắn sẽ giết
chết tao. Đó là lý do tại sao tao không thể chấp nhận yêu cầu của mày. Ngay từ
đầu, nếu tao chết, không có gì đảm bảo rằng tụi mày cũng sẽ không giết Sheryl.
Đây thậm chí còn không phải là một cuộc thương lượng. Thay vào đó, tao sẽ đưa
ra một đề xuất ở đây, nếu mày giao Sheryl và giết kẻ móc túi đó, tao sẽ rời đi
hòa bình. Và hãy đảm bảo rằng các mày cũng không phá bĩnh trên đường lui của
tao. Bằng cách này, cả hai chúng ta sẽ không phải đối mặt với bất kỳ tổn thất
nào, mày nghĩ sao?”
Người đàn
ông đó bùng nổ trong cơn giận dữ.
“Mày đùa sao!?
Mày nghĩ rằng bọn tao sẽ chấp nhận lời đề nghị đó thật à?!”
“Tao đang
nói là tao sẵn sàng tha thứ cho mày vì đã đe dọa giết người yêu của tao. Lý do
đấy không đủ à? Hay là thượng lượng thế là vô ích?"
"Đúng cmnr!!"
"Hiểu
rồi."
Ngay vào
khoảnh khắc tiếp theo, Akira đã đạp đổ cánh cửa phòng đó. Cậu đang cầm súng
trường trong mỗi tay. Tất cả mọi người trong căn phòng đó đều bị đứng hình bởi
sự kiện đột ngột đó, Akira đã sử dụng sơ hở đó để nhắm bắn bằng cả hai súng và
ngay lập tức nổ súng. Căn phòng đóng kín và cự ly gần không cho chúng bất kỳ cơ
hội nào để né tránh cũng như bắn trả. Trong khoảnh khắc tiếp theo, những kẻ đó
đã nằm trên mặt đất, chìm trong máu của chính mình sau khi bị xuyên thủng bởi những viên đạn.
Khung cảnh
bên trong căn phòng được biến thành rùng rợn chỉ trong tích tắc. Akira nhìn
những người lính đã chết ở đó và nói.
“Đó là lỗi
của tụi mày khi nói là không thèm thương lượng đấy nhé, nên tao sẽ không chấp nhận bất
kỳ phàn nàn nào được chứ?”
Tất nhiên,
không ai phàn nàn cả. Người chết thì không biết nói.
Akira thực
ra đã câu giờ khi nói chuyện với Sheryl và những tên khác. Khoảnh khắc Alpha
nói rằng cô ấy biết Sheryl ở đâu, Akira đã biết rằng đó thực sự là Sheryl và cô
ấy vẫn còn sống.
Cậu cũng
không nghi ngờ thông tin từ Viola. Mặc dù Viola có thể có ý đồ xấu khi chia sẻ
thông tin đó nhưng vì một lý do nào đó, Akira chắc chắn rằng Viola sẽ không bao
giờ nói dối. Cô ta chỉ chia sẻ thông tin thực, mặc dù không phải là tất cả, để
thao túng mọi người.
Cậu chỉ câu
giờ để đảm bảo rằng Sheryl vẫn ổn cho đến khi cậu đến. Đó là lý do duy nhất
khiến cậu làm vậy. Nhưng nếu chúng chấp nhận lời đề nghị của Akira, cậu cũng
sẵn sàng rời đi một cách hòa bình. Nhưng tất nhiên, cậu không nghĩ rằng chúng
sẽ chấp nhận lời đề nghị của cậu ngay từ đầu.
Yêu cầu của
cậu đã bị từ chối, ít nhất cậu đã đoán đúng. Vì cậu đưa ra lời đề nghị đó trong
khi giả định ngay từ đầu rằng cuộc đàm phán nào đó sẽ đổ vỡ, nên kết quả đó
hoàn toàn nằm trong sự mong đợi của cậu. Bản thân Akira cũng không nhận thấy
cách suy nghĩ của mình méo mó như thế nào.
Sheryl chết
lặng trước sự thay đổi đột ngột trước mặt, nhưng khi cô hiểu kịp những gì vừa
xảy ra, cô nhăn nhó lại. Cô rất vui vì Akira thậm chí còn gọi cô là người yêu
và đến đây để cứu cô, nhưng đồng thời, cô rùng mình khi thấy Akira thậm chí
không chớp mắt khi tàn sát tất cả mọi người trong căn phòng và lạnh lùng nhìn
những xác chết dưới mặt đất.
Akira hạ
súng xuống và quay về phía Sheryl. Sheryl cố gắng hết sức để không thể hiện sự
sợ hãi trên khuôn mặt.
“Chà, hỏi
cho chắc, em có sao không? Tôi đã cố cẩn thận để không bắn nhầm em…”
“À, vâng. em
không sao, cảm ơn anh rất nhiều vì đã đến giải cứu em.”
Sheryl cúi
đầu và cảm ơn Akira trong khi nở một nụ cười điềm tĩnh với anh.
Akira dường
như không bận tâm lắm, ra vẻ như cậu vừa mới thu dọn xong một số thứ nhỏ nhặt.
“… Chà, tôi
đã nói rằng tôi sẽ giúp em nếu có chuyện gì xảy ra. Mặc dù không phải lần nào tôi
cũng đến giải cứu em, nhưng ít nhất tôi cũng có thể giải cứu em nếu sự việc chỉ
ở chừng này thôi. "
Đối với
Sheryl, Akira có vẻ rất đáng tin cậy từ cuộc trao đổi ngắn đó. Đồng thời, cô
cũng nghĩ rằng nếu cô gây thù chuốc oán với Akira, cậu có thể sẽ dọn dẹp cô như
những gì cậu đã làm vừa rồi.
Bỏ qua việc
Akira có phải là người tốt hay không, một điều chắc chắn là cậu có giá trị đạo
đức rất thấp và hầu như không có ác cảm với việc giết người khác. Trên hết, cậu
lại tuân theo một bộ giá trị đạo đức mơ hồ. Sheryl nghĩ rằng thật đáng sợ nếu
có cậu là kẻ thù, nhưng điều đó cũng không xóa được cậu đáng sợ như thế nào
ngay cả khi cô có cậu làm đồng minh.
Sheryl hiểu
rằng cô yêu Akira và cô phụ thuộc sâu sắc vào cậu. Đó là lý do tại sao cô tự
hỏi liệu nỗi sợ hãi của mình có phải là bản năng tự vệ của cô đã chống lại kẻ
đáng sợ trước mặt hay không. Cô không thể không tự hỏi liệu nỗi sợ hãi đó có
giảm bớt nếu cô có thể có thêm sức mạnh hay không. Cô cảm thấy bất an khi những
suy nghĩ đó chạy qua tâm trí cô.
Akira khẽ
thở dài, với điều này, một nửa mục tiêu của cậu tại sao cậu đến đây đã đạt
được. Mặc dù cậu đã gặp phải một số binh lính trên đường đến căn phòng, nhưng chúng
không mạnh bằng những người mà cậu đã chiến đấu lại ở sảnh. Chưa kể rằng cậu
cũng đã quen với bộ đồ tăng cường mới, vì vậy cậu không gặp vấn đề gì khi chiến
đấu với những tên lính đó.
Alpha mỉm
cười với Akira và đề nghị cậu rút lui ngay bây giờ.
[Chà, chúng
ta đã giải cứu Sheryl rồi, nên hãy ra khỏi căn cứ này thôi.]
Akira hơi
bĩu môi.
[Dù thế, tôi
vẫn cần giết tên móc túi.]
[Ngay cả khi
cậu nói như vậy, nhưng đâu phải là cậu có thể săn lùng tên móc túi đó trong khi
bảo vệ Sheryl, phải không? Cô ấy sẽ chết nếu cậu đi vòng quanh trong khi dắt cô
ấy đi cùng đấy biết không? Cậu không đến đây để cứu Sheryl rồi lại để cô ấy bị
giết, đúng không hả??]
Alpha muốn
Akira ra khỏi căn cứ đó càng sớm càng tốt. Đó là lý do tại sao cô quyết định
giúp cậu giải cứu Sheryl. Cô muốn tránh trường hợp cậu giết Alna, điều
này khiến Katsuya có thù oán với cậu, điều mà chắc chắn sẽ gây ra nhiều rắc rối
hơn sau này. Hơn nữa, nếu Alna tình cờ bị giết ngay giữa cuộc hỗn loạn đang
diễn ra thì càng tuyệt hơn nữa. Đó là lý do tại sao Alpha muốn Akira rời khỏi
nơi này càng sớm càng tốt.
Akira trông
có vẻ mâu thuẫn. Cậu hiểu lập luận của Alpha, nhưng cũng không thể từ bỏ.
[Chà, chắc
chắn một điều, chúng ta không nên ở lại nơi này. Hãy di chuyển đến một nơi khác
mà cậu có thể xác định rõ hơn tình hình hiện tại. Nếu chúng gửi quân tiếp viện
đến căn phòng này thì càng rắc rối nữa, nên hãy nhanh lên.]
[Cô nói đúng.]
Akira quay
sang Sheryl.
“Sheryl,
chúng ta cần nhanh chóng chuyển đi nơi khác. Tôi xin lỗi nhưng tôi có thể cần
phải bế em khá thô bạo đấy.”
(edit: tôi
cần một câu không làm tôi liên tưởng đến nhưng tư thế hay ho nhaa)
"Em
hiểu mà, anh đừng lo”
Akira dùng
một tay để bế cô lên. Sheryl sau đó nói rằng cô cảm thấy như mình có thể bị
ngã, vì vậy cô đã đưa tay qua cổ và lưng của Akira để không cản trở cậu quá
nhiều. Nếu cậu muốn ưu tiên việc dễ dàng di chuyển xung quanh, Akira có thể cắp
nách cô, nhưng Sheryl cố tình không nói ra. (edit: nếu có thì sẽ buồn cười lắm
đây)
Akira sau đó
đi theo Alpha khi trong khi vẫn bế Sheryl, và cô vẫn đang bám chặt vào cậu.
Sheryl cảm
thấy thực sự hạnh phúc khi người thương của cô vẫn ôm lấy cô ngay cả trong hoàn
cảnh này. Khi nghĩ rằng bản thân quả là một cô gái toan tính khi cảm thấy như
vậy, cô mỉm cười cay đắng và những nỗi lo dần vơi đi.
Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!
2 nhận xét:
Sheryl iz da bezt
rất là thô bạo quá đi
Đăng nhận xét