Mấy cha đọc lướt thì ít nhất đọc dòng này cho hiểu tình huống chương nha
Chú thích đầu chương: Trong chương này sẽ có một từ 'bộ đồ trợ lực' được dịch từ ''powered suit', dù dịch là 'bộ đồ' cho đúng nghĩa nhưng mà từ này dùng để chỉ con robot có người điều khiển bên trong. Ai cần hình dung cụ thể hơn thì xem minh họa của Light novel Volume V nhé!
Khi Akira đang lao đến
nơi Sheryl đang bị giam giữ. Bỗng có một thay đổi khác xảy ra bên ngoài biệt thự.
Vài chục chiếc xe đi
qua cánh cổng mà Akira đã đạp đổ. Vì Katsuya đã giết những tên bảo vệ lối vào
nên không có ai chặn những chiếc xe đó cả.
Một chiếc xe đầu kéo lớn
dừng lại trong sân. Cửa sau khổng lồ của nó mở ra và để lộ nhiều bộ giáp máy
bên dưới lớp bọc. Chúng cao khoảng 5 mét với bộ thân và tứ chi cực lớn, những bộ
chi dày đó tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ và bền bỉ hơn là cảm giác nặng nề.
Ngoài ra còn có một khẩu súng cực lớn được đặt bên cạnh mỗi bộ bộ đồ trợ lực.
Các xe kéo khác cũng mở
cửa sau, cho thấy những bộ đồ hỗ trợ và xe tăng tương tự bên trong. Trong khi một
số toa moóc khác bắt đầu tràn những tên lính.
Những tên này đến từ
Haurias. Phán đoán của Rogelt đã đúng, Haurias đã lợi dụng sự hỗn loạn do Akira
và Katsuya gây ra để tấn công căn cứ của Nhà Ezont.
Chỉ huy của Haurias
nhìn quanh dinh thự và ra lệnh cho người của mình.
“Thông tin chính xác rồi!
Hãy tận dụng cơ hội này để nghiền nát Nhà Ezont nào!! Xông vào và chiến thôi
anh em!
Những bộ đồ trợ lực bắt
đầu được kích hoạt, từ từ di chuyển tứ chi to lớn của chúng để đứng dậy, rồi chộp
lấy khẩu súng khổng lồ nằm bên cạnh. Sau đó, chúng nhắm vào biệt thự trước mặt.
Ngay khoảnh khắc tiếp
theo, một vụ nổ lớn bùng ngay phần thân của chúng. Những viên đạn cỡ lớn bắn
trúng phần thân to lớn, tiếp đó là một tiếng nổ lớn và chúng lần lượt ngã nhào.
Các lớp giáp xung quanh vùng bị trúng đạn vỡ vụn và tạo ra một âm thanh rất lớn
khi va chạm.
Kẻ đã bắn chúng là một
bộ đồ trợ lực màu đen xuất hiện từ phía sau biệt thự. Những bộ này được thiết kế
ưu tiên hành động linh hoạt bằng các chi và cơ thể mỏng nhẹ. Nó đang di chuyển rất
nhanh trên mặt đất với thiết bị hỗ trợ di chuyển được trang bị dưới chân, trong
khi đó nó cầm theo những khẩu súng khổng lồ trông chẳng phù hợp với cơ thể nhỏ
bé của nó chút nào.
Người máy màu đen đó là
bộ đồ trợ lực của Rogelt. Rogelt sau đó hét lên từ bên trong bộ bộ đồ trợ lực của
mình như thể để cho mọi người ở nơi đó nghe thấy anh ta.
“Chết tiệt!! Tao biết chúng
mày sẽ đến mà!! Tao sẽ nghiền nát chúng mày ngay tại đây và ngay bây giờ!
Các bộ đồ trợ lực và xe
tăng không bị hư hại khác của Haurias chuyển mục tiêu là dinh thự sang bộ đồ trợ
lực màu đen đó. Nhưng bộ đồ hỗ trợ đó di chuyển nhanh chóng để tránh những viên
đạn đang bay tới đồng thời bắn trả chúng. Bộ binh của Haurias dàn ra để không bị
nuốt chửng trong làn đạn.
Với sự tham gia của xe
tăng và bộ đồ hỗ trợ, nó không còn ở cấp độ của trận chiến giữa các băng đảng
khu ổ chuột nữa.
Akira quan sát những gì
đang diễn ra từ sân thượng của biệt thự và không khỏi cau mày.
"…Chuyện quái gì
đang xảy ra thế này chứ?"
Ngay bên ngoài dinh thự,
hỗn loạn đang diễn ra giữa hàng tá xe tăng và bộ giáp. Chưa kể đến loạt đại bác
đến từ bên ngoài dinh thự của Haurias, những bộ đồ trợ lực của Nhà Ezont đang bắn trả những khẩu đại bác đó từ
bên trong dinh thự. Bộ đồ trợ lực của Haurias tràn ngập sân cố gắng vô hiệu hóa
bộ đồ trợ lực của Nhà Ezont, nhưng một bộ đồ trợ lực màu đen đã chặn chúng lại.
Về số lượng, Haurias
chiếm thế thượng phong với xe tăng cùng dàn bộ đồ trợ lực. Nhưng bộ đồ trợ lực
màu đen rõ ràng mạnh hơn vài lần so với một bộ đồ trợ lực thông thường và nó đã
bù đắp cho sự thiếu hụt về số lượng của phía Nhà Ezont.
Sẽ không có gì lạ khi cảm
thấy mình vượt trội hơn tất cả đứng ở một nơi nào đó trên cao trong khi nhìn xuống
trận chiến sau đó (trans: tôi nhớ đến anh Sid). Nhưng vì Akira biết rất rõ rằng
rất có thể một viên đạn khổng lồ nào đó có thể chệch hường và trúng cậu, nên cậu
chỉ có thể cười gượng cùng với khuôn mặt nghiêm túc.
“Cái thể loại chiến đấu
gì thế này? Chúng thậm chí còn trang bị cả những bộ đồ trợ lực nữa, đây đâu còn
là cuộc chiến giữa các băng đảng khu ổ chuột nữa đâu…”
Akira quan sát bộ đồ hỗ
trợ màu đen đang thu hẹp khoảng cách với kẻ thù. Nó di chuyển linh hoạt, tránh
những viên đạn đang bay tới để đến đủ gần, rồi dùng vũ khí giống như cái cưa
máy để cắt đứt lớp giáp bọc cùng với kẻ thù đang bên trong. Những tia lửa bắn
tung tóe khắp nơi khi nó cắt và để lại một lớp phủ cùng đường cắt cực ngọt.
Bỗng Akira hỏi.
“…Ồ, ra gì thật đấy.
Nhưng tại sao bộ đồ trợ lực đó lại chiến đấu ở khoảng cách gần như vậy thế? Nó
có cầm một khẩu súng mà phải không?”
Alpha trả lời câu hỏi của
cậu.
[Thiết bị chống giáp
trường lực hoạt động tốt hơn khi ở cự ly gần, cậu thấy đấy. Tất nhiên, một vài
loại đầu đạn cũng được lắp các thiết bị chống giáp trường lực, nhưng không thể
có sức mạnh hủy diệt tương tự trong những đầu đạn nhỏ hơn như kia. Chưa kể rằng
nó cũng có thể khiến kẻ thù sợ hãi bằng cách thể hiện khả năng chiến đấu ở cự
ly gần như thế. Ngoài ra, đó còn có thể là sở trường của người dùng nữa, tôi
đoán vậy?]
[Sở trường hả?]
[Cậu vẫn nhớ hồi ở tòa
nhà Seranthal không, khi mà Shiori giết con quái vật khổng lồ đó đấy? Tôi cá là
nó có trang bị tương tự như Shiori. Cũng như Kanae đã chiến đấu với những con
quái vật nhỏ hơn bằng CQC. Những người có các kiểu sở trường như thế thường có tài năng và kỹ thuật để bổ trợ cho
nó. Đối với họ, chiến đấu ở cự ly gần dễ dàng hơn nhiều và họ sẽ thể hiện tốt
hơn ở cự ly gần.]
“Tôi hiểu rồi, thì ra
là như vậy.”
Akira gật đầu như thể
đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Theo góc nhìn của
Sheryl, có vẻ như Akira đã tìm thấy câu trả lời mà cậu vừa lẩm bẩm. Mặc dù cô
thấy điều đó thật quái lạ, nhưng cô cảm thấy như Akira đang nói với cô rằng đừng
hỏi có cố hỏi cậu, và vì điều đó có thể khiến tâm trạng của cậu trở nên xấu đi
nên Sheryl quyết định giữ im lặng.
[Akira, chúng ta đừng
lãng phí thời gian theo dõi chúng nữa mà ra khỏi đây đi. Nếu cậu tham gia vào trận này thì không được đâu.]
Alpha đang thúc giục
Akira rút lui, nhưng cậu lại mâu thuẫn nói.
[…Nhưng, tôi vẫn còn phải
giết đứa móc túi đó …]
[Như tôi vừa nói, cậu
không thể săn lùng đứa móc túi đó trong lúc đèo Sheryl đi khắp nơi thế này được.
Ngay cả đứng đây cũng là đã khá nguy hiểm rồi đấy biết không? Hơn nữa, mặc dù
tôi không biết lý do, nhưng có vẻ như một cuộc chiến cũng đang diễn ra bên
ngoài căn cứ. Nếu cậu không hộ tống Sheryl đến một nơi an toàn hơn thì sẽ rất
nguy hiểm đấy.]
Một trận chiến cũng
đang diễn ra bên phía ngoài hàng rào của căn cứ. Đó là cuộc chiến giữa lính tiếp
viện của Haurias và người của Rogelt đang trên đường trở về sau khi được lệnh
quay lại căn cứ.
Akira đã nghĩ rằng mình
chỉ cần hộ tống Sheryl ra ngoài hàng rào và sau đó quay trở lại căn cứ, nhưng
có vẻ như đó không còn là một lựa chọn khả thi nữa rồi.
[Như người xưa vẫn nói,
tham thì thâm (gốc: ‘nếu bạn đuổi
theo 2 con thỏ cùng một lúc, bạn sẽ mất cả hai’). Phương án tối ưu của cậu
trong tình huống này là sơ tán Sheryl đến một nơi nào đó an toàn và hy vọng rằng
đứa móc túi sẽ bị giết trong trận chiến này thôi.]
Mặt Akira nghiêm lại,
đó thực sự là lựa chọn duy nhất của cậu. Nhưng trước khi cậu quyết định từ bỏ và làm thế, một ý tưởng khác
đã nảy ra trong đầu cậu.
Akira hiểu rằng kế hoạch
của mình khó có thể thực hiện được. Nhưng dù vậy, cậu vẫn sẵn sàng thử. Còn nếu
thật sự không được, cậu cũng chỉ còn nước từ bỏ mà rút lui, như vậy mới bớt hối
hận sau này.
[Alpha, tôi cần nhờ cô
kiểm soát thiết bị đầu cuối thông tin của tôi.]
[Chắc chắn là được,
nhưng cậu cần tôi làm gì?]
Sau khi Akira giải
thích kế hoạch của mình, Alpha cau mày và nói.
[Tôi thậm chí còn không
chắc nó có được hay không, nhưng…]
[Tôi biết, nhưng ta sẽ
phải thử một lần. Và nếu nó không được, tôi sẽ từ bỏ việc giết đứa móc túi đó và ngoan ngoãn rời khỏi nơi này.]
[Chà, nếu cậu cảm thấy cách
đó tốt hơn thì được thôi.]
Alpha vận hành thiết bị
đầu cuối thông tin của Akira để gửi tin nhắn.
—-*—*—*—
Bên trong một tòa nhà
cách căn cứ của Nhà Ezont không quá xa, Viola đang theo dõi trận chiến đang diễn
ra giữa Nhà Ezont và Haurias qua ống nhòm.
“Ồ, họ chiến đấu khá thật
đấy.”
Carol cũng ở đây với tư
cách là vệ sĩ của Viola, cô bực tức nói.
“Trời ơi, cô đúng thật
là xấu xa. Mà, mặc dù đúng là họ đang chiến đấu ngay sát bên vùng đất hoang,
nhưng nghĩ mà họ mang theo xe tăng và bộ đồ trợ lực. Tôi tự hỏi cô đã đổ bao
nhiêu dầu để có được đám lửa này đây.
Viola đáp lại với một nụ
cười vô nghĩa.
“Ôi trời, cô nói như thể
tôi đã khiến họ chiến với nhau ấy. Thô lỗ quá đi. Họ tự đi gây chiến cơ mà. Tôi
làm gì có quyền khiến cho họ tấn công nhau đâu. Và ngay cả khi tôi làm thế, hãy
tưởng tượng xem họ sẽ gây ra bao nhiêu thiệt hại nếu họ chiến đấu ở hạ quận đây.
Nên tôi rất là muốn Ban quản lý thành phố cảm ơn tôi vì đã khiến họ chiến đấu
trong khu ổ chuột đấu. Nhưng mà, tất nhiên, tôi không có quyền đó mà, nên mọi
thứ tôi nói nãy giờ đều vô nghĩa hết.”
“Tôi bình luận gì thêm
nữa đâu.”
Carol cười nhẹ, rõ ràng
là cô không tin Viola chút nào.
Đột nhiên, một thông
báo đến thiết bị đầu cuối thông tin của Carol. Carol kiểm tra nội dung của tin
nhắn đó và nhướng mày. Sau đó cô cười thích thú.
“Viola, tôi cần đi chỗ
này một chút.”
“Ô, nhưng cô là vệ sĩ của
tôi mà?”
“Tôi chắc rằng cô sẽ được
an toàn ở nơi này. Thế nên cứ ở lại đây đi. Tôi nhận được một yêu cầu có thể kiếm
cho tôi 50 triệu Aurum đấy. Nếu cô trả cho tôi nhiều hơn thế, tôi không ngại ở
lại đâu. Tôi chỉ ở đây vì tôi không có việc gì để làm thôi, nhưng tôi không cảm
thấy mình sẽ nhận được thêm tiền thưởng nếu tiếp tục ở đây.”
“Vậy thì, chúc may mắn
nhé.”
Viola vẫy tay với
Carol. Sau khi Carol mang trang bị của mình mà cô để trong phòng và hoàn thành
việc chuẩn bị của mình, cô nói với Viola.
“Tôi thật lòng không
quan tâm đây có phải là do cô lên kế hoạch hay không. Nhưng cô thử cẩn thận hơn một chút thì sao? Ngọn lửa mà
cô nhóm lên sẽ khiến cô bị bỏng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi đấy.”
Rồi Carol ngay lập tức
rời khỏi phòng. Viola nhìn vậy rồi chỉ lầm bầm.
“Nhìn cô ấy phấn khích
thế, chắc là từ một chàng trai mà cô ấy thích nhỉ. Hoặc là thế hoặc đó là một
loại yêu cầu giới hạn thời gian nào đó.”
Sau đó cô cười thích
thú.
“Tự khiến mình bỏng à?
Nhưng ngay cả khi tôi không nhóm nó lên, họ cũng đã đủ dầu rồi, nên việc họ bắt
đầu chiến đấu chỉ là vấn đề thời gian thôi. Và nếu tôi không biết ngọn lửa đó sẽ
bắt đầu từ đâu và khi nào thì không phải chạy trốn là quá muộn rồi sao.”
Viola nghĩ rằng nếu đó
chỉ là vấn đề thời gian, cô có thể tự xoay sở để biết khi nào mình phải chạy trốn
để không bị ngọn lửa nuốt chửng. Trên hết, cô thậm chí còn thích ngắm lửa cháy
nữa. Cô cực kỳ tài năng trong lĩnh vực này.
Viola nghĩ rằng công việc
này của cô là số phận rồi, sau tất cả, cô có năng khiếu để làm loại công việc này
và đây là loại công việc có thể dễ dàng ảnh hưởng đến thói quen của một người.
Hơn nữa, cô ấy tin rằng đó chỉ là vấn đề cung và cầu, và cô đơn giản là ở phía ‘cung’
thôi.
Sau đó, Viola lại tập
trung về cuộc chiến và vừa xem vừa mỉm cười.
—*—*—*—
Sheryl vẫn được Akira
cõng và cô nhìn xung quanh. Cô trông hơi sợ hãi.
Cô có thể thấy những bộ
giáp chiến đấu với nhau và hỏa lực của chúng vượt xa những gì người bình thường
có thể tạo ra. Những viên đạn lạc như những đầu đạn khổng lồ xé toạc dinh thự
và tạo ra một lỗ đục rất lớn. Nếu nó trúng người, chắc chắn nó sẽ biến người đó
thành thịt băm. Sheryl có thể cảm thấy chân mình run lên, có kẻ bên trong biệt
thự có thể đã sử dụng chất nổ. Mặc dù Akira đang bảo vệ cô, nhưng điều đó không
thay đổi được sự thật rằng nó rất đáng sợ.
Và Akira chỉ đang đứng
trên đỉnh của ngôi biệt thự, có vẻ như cậu ấy sẽ không sớm chuyển. Sheryl cảm
thấy kỳ lạ và cảm thấy lo lắng là không có gì lạ.
“Uhmm, chúng ta sẽ
không rút lui ư?”
Akira bình tĩnh trả lời.
“Ừ, nhưng cứ chờ một
chút ở đây thôi. Không phải là tôi đợi mà không có lý do gì đâu, em biết đấy.”
“Em hiểu, em hiểu rồi.”
Sheryl không thể gặng
thêm nữa nếu Akira nói như vậy rồi. Rốt cuộc, cô không có khả năng trốn thoát
khỏi nơi đây bằng sức chính mình. Nếu Akira coi cô ấy như một kẻ phiền phức, cô
có thể bị bỏ lại và chết ở đây. Cô không nói gì thêm, mà chỉ siết chặt vòng tay
quanh Akira để xua đi nỗi lo lắng của mình.
Akira hơi thất vọng và
nghĩ.
[…Đúng như tôi nghĩ, nó
không được à. Chà, đúng là tôi đã hy vọng đôi chút…]
Cậu đã làm điều đó với
suy nghĩ nó sẽ không thành công ngay từ lúc đầu rồi. Khi đang chuẩn bị thực hiện động thái tiếp theo, Alpha
đột nhiên kinh ngạc nói.
[Akira!]
[Tôi biết, chúng ta cần
phải đi đúng chứ ? Tôi sẽ từ bỏ việc giết đứa móc túi đó và trở về đây.]
[Không, không phải. Cô ấy
tới rồi kìa.]
Akira nhướng mày và
nhìn theo hướng mà Alpha đang chỉ, cậu có thể thấy Carol đang chạy về phía
mình.
Carol dừng lại trước mặt
Akira và mỉm cười với cậu.
"Xin lỗi vì đã khiến
cậu đợi lâu, tôi đến hơi muộn phải không?"
“Không, không sao đâu. Mà,
tôi cũng không ngờ cô lại đến thật… ”
Carol mỉm cười và bực tức
nói.
“Chậc, cậu đúng là. Cậu
chỉ gọi tôi đến đây chỉ bằng một tin nhắn, rồi tôi còn vui vẻ chạy thật nhanh để
đến bên cậu đây. Thế không phải là cách cậu nên phản ứng với một cô gái đã làm đến
thế cho cậu đâu. Hay là cậu cố tình tán tỉnh tôi hả?”
Carol đang mặc bộ đồ
tăng cường quyến rũ mà cô sử dụng hồi còn ở tàn tích Mihazono. Người khác sẽ
cho rằng cô đang dùng bộ đồ đó để quyến rũ ai đó cũng không có gì lạ. Sheryl đã
rất ngạc nhiên trước bộ đồ tăng cường của Carol và cách Akira phản ứng lạnh
lùng với nó.
Nhưng Akira phớt lờ điều
đó và xác nhận.
“Carol, tin nhắn đó là
một yêu cầu hộ tống, cô biết đấy. Đừng làm như thể tôi gửi tin nhắn lạ cho cô.
Và vì cô ở đây, điều này có nghĩa là cô sẵn sàng nhận yêu cầu phải không? Tôi
biết khá là kỳ lạ khi tôi nói điều này vì tôi là người đã gửi yêu cầu, nhưng
tôi không ngờ cô lại chấp nhận nó đấy.”
Akira gửi yêu cầu hộ tống
tới Carol. Nội dung là một lời đề nghị rất phiến diện, phần thưởng sẽ được trả
sau khi yêu cầu kết thúc và số tiền có thể thương lượng. Cậu cũng sẵn sàng trả một
khoản lên đến một số tiền nhất định và không có lời giải thích chi tiết. Trên hết,
tin nhắn chỉ kèm một tọa độ và một dòng chữ nói rằng đó là một ưu đãi có hạn
như thể đó chỉ là một trò đùa.
Nếu là mình thìAkira sẽ
từ chối yêu cầu đó rồi. Ngay từ đầu, cậu cũng không thể đến địa điểm được chỉ định
trong thời gian giới hạn như thế được. Akira đã nghĩ vậy khi gửi tin nhắn đó.
Do vậy, cậu đã rất ngạc nhiên khi Carol đến thật.
“Mà, chuyện cô có thể đến
đây trong thời gian giới hạn thì ấn tượng thật đấy.”
“Tôi đang ở đâu đó gần
đây thôi. Nhưng mà, tôi sẽ không thể đến đây nếu tôi không sử dụng bộ đồ tăng
cường này. Bên cạnh đó, tôi không ngờ rằng có chuyện cậu lại gửi yêu cầu hộ tống,
nhưng nhìn thấy những bộ giáp trợ lực chiến đấu thì điều đó có thể hiểu được rồi.
Nào đi thôi."
“Gượm chút, tôi không
đi cùng cô đâu.”
Akira chỉ nói vậy và đẩy
nhẹ Sheryl về phía Carol. Carol và Sheryl cũng ngạc nhiên không kém.
“Tôi còn có việc phải
làm tại đây, đó là lý do tại sao tôi chưa thể rời đi. Yêu cầu không phải là hộ
tống chúng tôi, mà là hộ tống Sheryl. Nên, đây nhé. Em ấy đành nhờ cô vậy.”
Thấy Akira chuẩn bị rời
đi sau khi nói vậy, Carol bối rối ngăn cậu lại.
“W-whoah, đợi chút!
Akira, cậu không đi sao? Cậu có chắc không đấy?"
“Ừ, tôi sẽ khó mà làm
được việc khác cần làm ở đây trong khi đèo Sheryl đi khắp nơi, đó là lý do tại
sao tôi gửi cho cô yêu cầu hộ tống đó… Tôi biết đây là lỗi của tôi vì đã không
giải thích đầy đủ trong tin nhắn, nhưng yêu cầu mà tôi đã gửi là yêu cầu hộ tống,
chứ không phải là yêu cầu chi viện. Tôi gửi yêu cầu đó xét trên sức mạnh chiến
đấu của mình, nếu cô không thể làm điều đó mà không có tôi đi cùng, thì hãy từ
chối nó đi.”
“Không, tôi ổn mà,
nhưng…”
"Tôi hiểu rồi.
Thôi để sau vậy. Nhờ cô đấy.”
Akira ngay lập tức rời
đi sau khi nói vậy.
Carol và Sheryl nhìn nhau,
cả hai đều hoàn toàn bị sốc. Họ có thể thấy từ nét mặt của nhau rằng người kia
cũng bối rối không kém. Sau đó Carol lúng túng nói với Sheryl.
“Ưmm, rồi, giờ chúng ta
đi chứ?”
“V-vâng!”
Sheryl hiểu rằng không
phải Akira bỏ rơi cô, nhưng dù thế cô lại không thể không suy đoán đủ thứ với một
khuôn mặt khá mâu thuẫn.
Carol thấy vậy cười khổ.
Cô
nhóc cũng đang gặp khó khăn nhỉ. Đúng như mình nghĩ, cậu ấy thực sự không biết
cách đối xử với con gái mà.
Nếu đúng như vậy, thì
cũng dễ hiểu tại sao cậu lại thờ ơ với cô như vậy. Carol nghĩ vậy khi hộ tống
Sheryl rời khỏi trận chiến.
Mục tiêu còn lại của
Akira là giết Alna, vì vậy cậu một lần nữa lao vào biệt thự để hoàn thành mục
tiêu đó. Cô nhóc cũng có thể đã chết, nhưng tất nhiên, không ai có đủ thời gian
để dọn dẹp tất cả xác chết trong tình huống này được. Cậu nghĩ chỉ cần tìm được
xác cô là đủ rồi.
Bên trong biệt thự tràn
ngập tiếng súng nổ. Lính của Nhà Ezont đang cố gắng chống lại lính của Haurias
đang xâm lược. Akira di chuyển xung quanh dinh thự trong khi tránh né cả hai
bên.
[Chúng đang chiến đấu cả
bên ngoài và bên trong biệt thự à. Chà, chúng không thể mang những bộ đồ trợ lực
đó vào trong biệt thự, nên vẫn hẳn là còn bên ngoài rồi.]
[Cậu có thể dính đạn lạc
nếu di chuyển quá gần bên ngoài đấy, thế nên chúng ta hãy đi theo con đường
xuyên qua phần bên trong của biệt thự này thôi. Tùy thuộc vào tình huống, cậu
có thể cần phải băng qua vài bức tường đấy.]
[Rõ.]
Ngay cả Akira cũng
không muốn tham gia vào cuộc chiến giữa các bộ đồ trợ lực. Đó là lý do tại sao cậu
không có bất kỳ phàn nàn nào khi đi theo con đường phía trong. Mặc dù để lại những
lỗ đạn lớn bên trong căn cứ của Nhà Ezont sẽ mang lại rắc rối lớn cho Nhà Ezont, nhưng đó không phải là vấn đề của cậu
nên cậu chẳng quan tâm đến điều đó làm gì.
[Nhân tiện, Akira, cậu
có chắc là ổn khi làm điều vậy với Sheryl không?]
[Tôi đã thuê người hộ tống
em ấy rồi nên tôi chắc em ấy sẽ ổn thôi. Tôi biết Carol mạnh như thế nào và cô ấy
cũng đang sử dụng bộ đồ tăng cường mạnh mẽ với tốc độ tiêu thụ năng lượng cao nữa.
Tôi chắc rằng cô ấy có thể thực hiện nhiệm vụ tốt mà.]
[Nhưng gạt chuyện đó
sang một bên, đâu phải cậu hoàn toàn tin tưởng Carol đâu phải không? Cậu sẽ làm
gì nếu cô ấy làm gì Sheryl đây?]
Akira cau mày và nói với
vẻ mặt nghiêm túc.
[…Nếu chuyện như thế xảy
ra, thì đó là do vận rủi của Sheryl thôi. Đâu phải là tôi có thể bảo vệ Sheryl
24/7 ngay từ đầu đâu, và tôi cũng không muốn làm như vậy nữa. Khi tôi quay lại
khám phá tàn tích của cựu thế giới một lần nữa, tôi sẽ không thể giải cứu
Sheryl mọi lúc nếu có chuyện gì xảy ra với em ấy. Nên là, cứ gọi đây cũng là một
bài kiểm tra vận may của em ấy và tôi hy vọng rằng em ấy cũng sẽ cố gắng hết sức
vì điều đó đi. Nếu Sheryl cảm thấy khó chịu khi tôi không tự mình hộ tống em ấy
thì tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi cũng có việc cần phải làm mà, và tôi cũng đâu có
nghĩa vụ phải làm mọi thứ mà em ấy muốn tôi làm đâu.](trans: anh biết là chú
nói rất có lý, nhưng có cần phũ thế không chứ..)
Kể cả lần này, Akira đã
đến giải cứu Sheryl, vì vậy Alpha nghĩ rằng Akira đã quá quan tâm đến Sheryl.
Alpha đã lường trước rằng cô có thể cần phải làm gì đó sớm để thay đổi điều này,
nhưng từ phản ứng của Akira vừa rồi, có vẻ như không cần phải lo lắng thêm chi
nữa. Mặc dù cậu có thể hơi đầu tư vào Sheryl, nhưng cậu không vấn đề gì khi bỏ
rơi cô ấy khi cần thiết. Trong trường hợp xấu nhất, cậu thậm chí còn không quan
tâm liệu cô ấy có chết hay không. Đối với Akira, Sheryl chỉ đáng giá bấy nhiêu
đó thôi.
Nhưng một vấn đề khác lại
nảy sinh từ đó. Giữa việc cứu Sheryl và giết Alna. Akira thực sự đặt việc cứu
Sheryl sau việc giết Alna trong danh sách ưu tiên. Cậu ưu tiên hơn cho việc giết
Alna. Điều đó có nghĩa là cậu sẽ khó thay đổi ưu tiên của mình.
Akira sẽ giết Alna, và
nếu Katsuya chứng kiến, chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối. Và Alpha muốn
tránh điều đó.
[Akira, vào căn phòng
đó đi.]
[Cô đã tìm thấy con
nhóc rồi à?]
[Cứ vào đi.]
Akira đi vào như được bảo.
Nhưng chẳng có ai bên trong căn phòng cả.
[Không có ai ở đây cả.]
[Hãy đặt đồ đạc để chặn
cánh cửa đó lại.]
[…Để làm gì thế?]
Akira nghi ngờ nhìn
Alpha, nhưng cô lại nhìn lại cậu với vẻ mặt nghiêm túc.
[…Được rồi.]
Akira nghĩ rằng phải có
lý do tại sao Alpha lại làm như vậy, vì vậy cậu đã chặn cửa lại. Sau khi hoàn
thành, Alpha yêu cầu cậu đợi ở giữa phòng, và đó chính xác là những gì cậu đã làm mà không hề phàn nàn. Tay phải của cậu
đột nhiên tự cử động.
[Ồ? Alpha, là do cô
sao?]
[Có vẻ như nó vẫn hoạt
động tốt.]
[Với cái này, tôi có thể
được cô hỗ trợ thông qua bộ đồ tăng cường phải không? Nhưng nếu tôi không nhầm,
thì cô đã nói rằng cô cần thêm thời gian để kiểm soát hoàn toàn bộ đồ tăng cường
của tôi mà phải không?]
Akira nói vậy và nhìn
Alpha đang bĩu môi, cô trả lời.
[Tôi thực sự không muốn
làm thế này đâu. Tôi đã cài đặt một phần mềm điều khiển thô vào rồi, thế còn tốt
hơn là không có sự hỗ trợ nào từ tôi cả.]
[Tôi hiểu rồi, thế tại
sao cô trông có vẻ không hài lòng vậy?]
[Cá nhân tôi thực sự
không muốn sử dụng phần mềm điều khiển thô thiển đó đâu. Nhưng có còn hơn
không, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài sử dụng nó. Tôi có thể hỗ trợ cậu
một chút trong việc này, nhưng đừng mong gì quá, được chứ?]
Alpha rõ ràng trông
không hài lòng. Akira nhăn mặt lại vì rất hiếm khi cô làm một khuôn mặt như vậy.
Sau đó cậu nói như thể cố thay đổi chủ đề.
[Tôi hiểu mà, được rồi.
Nhân tiện, hỏi cho chắc thôi, tại sao lại cần tôi vào căn phòng này và chặn cửa
lại vậy?]
[Cậu không thể sử dụng
bộ đồ tăng cường trong khi tôi đang viết lại phần mềm. Nên đó là để câu giờ
trong trường hợp vận rủi của cậu khiến có kẻ tấn công cậu trong khi tôi đang viết
lại phần mềm thôi.]
[Tôi hiểu rồi. Cô có thể
nói với tôi trước mà?]
Alpha lườm Akira một
cái dữ dội.
[Tôi chắc chắn là tôi đã
nói với cậu điều này rồi, nếu cậu không thể tuân theo cấp độ mệnh lệnh đó mà
không hỏi tôi lý do thì có lẽ đã quá muộn. Đó cũng là để xác nhận, và từ kết quả,
tôi quyết định rằng tốt hơn hết là nên điều khiển bộ đồ tăng cường của cậu mặc
dù tôi sẽ sử dụng phần mềm chất lượng thấp đó đấy.]
Ngay cả Akira cũng hiểu
rằng về cơ bản, Alpha đang nói rằng nếu cậu đã nhanh chóng làm theo yêu cầu của
cô ấy mà không thắc mắc bất cứ điều gì, thì cô ấy đã không cần phải cài đặt phần
mềm chất lượng thấp đó rồi.
[Tôi hiểu rồi.]
[Vì chúng ta đang ở đây
ròi, cậu nên kiểm tra xem mình có cảm thấy gì bất thường không. Tôi chắc rằng
nó sẽ ổn thôi, nhưng vì tôi đã thay đổi phần mềm điều khiển nên có thể sẽ có độ
trễ khác so với trước đây đấy.]
[Đ-Được.]
Akira ngay lập tức bắt
đầu di chuyển xung quanh và thử bộ đồ tăng cường mới được viết lại như thể
không làm tâm trạng của Alpha xấu đi thêm nữa. Cậu di chuyển xung quanh, chuẩn
bị súng và kiểm tra xem có bất kỳ cảm giác khó chịu nào có thể xảy ra từ bộ đồ
tăng cường hay không.
[Không sao đâu, không
có vấn đề gì cả.]
[Thật tốt khi nghe vậy,
rồi, hãy nhanh lên nào. Tôi chắc là cậu muốn hoàn thành những gì khiến cậu đến
đây và rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, phải không?]
[Ừ, đúng vậy. Đi nào.]
Akira ngay lập tức rời khỏi
phòng và xuống tầng hầm của biệt thự để tìm Alna.
…Mình
không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng có vẻ như cô ấy đang có tâm trạng khá xấu.
Có phải do phần mềm không? Mình nhớ là cô ấy đã khá tức giận khi mình gọi cô ấy
là một chiếc đồng hồ báo thức, có liên quan gì không nhỉ? Mình không thể nghĩ
ra gì khác nữa. Chà, giờ đâu phải là thời điểm tốt để hỏi đâu, nên mình sẽ làm thế
sau khi xong việc ở nơi này vậy. Mặc dù mình có thể không còn quan tâm đến điều
này khi mình đã xong việc ở đây.
Và vì vậy, Akira quyết
định tạm thời quên nó đi. Với tâm trạng tồi tệ của Alpha và cô đang liên tục
thúc giục cậu nhanh lên, Akira không thể nhận ra lý do tại sao cô quyết định đảm
bảo rằng cậu có thể nhận được sự hỗ trợ của cô.
(trans: theo mình thì
đó là để giảm khả năng Akira bắn cú chí mạng lên Katsuya như lúc ở ngoài cổng
căn cứ…)
*****
*******
Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!
Trans & Edit: promote
3 nhận xét:
thank trans
đục luôn thuyền, dảk quá Akira ơi
năng suất quá ad ơi. cơ mà chương này công nhận là Akira phũ thiệt sự
Đăng nhận xét