Khi trời sáng, một nhóm người đến căn cứ của Nhà Ezont. Họ là người đến từ Drankam. Mặc dù trận chiến đêm qua xảy ra ở khu vực giữa khu ổ chuột và vùng đất hoang nhưng thành phố Kugamayama không thể bỏ qua được. Vì vậy, họ cử Drankam đến đó vào buổi sáng để kiểm tra tình hình.
Drankam
có một lý do khác phải đến đó. Đó là bởi vì có một phương tiện của họ đã bị
phá hủy quanh khu vực đó. Khi chiếc xe đó bị phá hủy, thiết bị điều khiển
của nó đã gửi lại bản ghi cuối cùng cho Drankam. Trước khi Ban quản lý
thành phố nghi ngờ rằng trận chiến đêm qua có liên quan đến họ, Drankam đã
quyết định điều tra vụ việc trước cả khi có yêu cầu từ Ban quản lý thành phố.
Khi
Shikarabe đến đó, anh nhìn quanh sân và cau mày.
“Hẳn
là một trận chiến rất kinh khủng.”
Lúc
này ánh ban mai chiếu rọi cả sân, cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục. Xác
chết nằm rải rác khắp nơi, anh có thể nhìn thấy những vũng máu loang ở nhiều
nơi, và toàn bộ khu vực tràn ngập mùi tanh tưởi của máu khiến người ta buồn
nôn.
Yamanobe
nhìn xung quanh với một chút kinh ngạc.
“Ồ,
thế này… Tôi khá chắc số lượng xác chết có thể dễ dàng lên tới vài trăm đấy. Tùy
thuộc vào số lượng thi thể chúng ta có thể tìm thấy bên trong dinh thự mà thậm
chí có thể lên đến hàng ngàn. Và tôi không thấy bất kỳ con quái vật chết
nào cả, đây hoàn toàn là người giết người. Chậc, nói chứ, chúng ta có quá
nhiều quái vật để giết ở vùng đất hoang, đâu cần thiết phải giết lẫn nhau đâu
chứ?”
Velga
kiểm tra đống đổ nát của bộ đồ trợ lực trong sân và ngâm nga.
“…Hmmm,
chúng thậm chí còn sử dụng thứ này để chiến đấu ư. Mấy tên này chịu chơi
đấy? 100 hoặc thậm chí 200 triệu Aurum cũng không đủ trả cho những thứ
này. Còn bao gồm cả nhiên liệu và đạn tiêu thụ đêm qua nữa, nó có thể dễ
dàng vượt quá 1 tỷ Aurum phải không?”
Sau
khi ba người trao đổi ý kiến về cảnh tượng trong sân khủng khiếp như thế nào,
họ lập tức chuyển sang nói về lý do tại sao họ đến đó. Họ tìm kiếm chiếc
xe của Drankam trong đống đổ nát ở sân trong. Khi họ tìm thấy nó, nó đã bị
cắt làm đôi, sau đó họ xé toạc bên trong xe và lấy hộp đen của nó. Nó sẽ
chứa tất cả thông tin từ đầu đến khi chiếc xe bị phá hủy.
Shikarabe
kiểm tra thiệt hại trên hộp đen đó.
“Chà,
có vẻ như nó vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng ngay cả khi không còn thì đó cũng
không phải là lỗi của chúng ta.”
Velga
nhìn vào chiếc xe bị cắt và nói.
“Có
phải nó bị chém bằng một lưỡi kiếm lớn hay gì đó không? Tôi đoán một trong
những bộ đồ hỗ trợ đó phải có vũ khí kiểu này nhỉ? Vậy người ở trong đó
đâu rồi? Shikarabe, cậu có tìm thấy gì không?”
"Không. Tôi
không thể nói bất cứ điều gì về người lái trừ khi chúng ta kiểm tra trong cái
thứ này trước, tôi thậm chí còn không biết ai đã lái nữa mà. Tôi nghe nói là
đã có đứa đã mang nó ra ngoài sử dụng nó mà không cần xin phép. Chà, mà nó
đã biến thành một đống kim loại vầy, nên bảo hiểm sẽ không thể chi trả toàn bộ
cho nó được. Tôi không biết tổ chức sẽ phải trả bao nhiêu cho nó, nhưng cái
tên đã lái nó sẽ không thể thoát khỏi nó mà không bị thương được, và đó là nếu hắn
đó vẫn còn sống.”
Bây
giờ họ đã hoàn thành nhiệm vụ ưu tiên của mình, họ gọi điện cho
Drankam. Drankam bảo họ quay lại căn cứ càng sớm càng tốt để kiểm tra bên
trong thiết bị đó. Vì vậy, Shikarabe đã đi và truyền đạt điều đó cho Velga
và Yamanobe, đó là lúc Yamanobe thấy Yumina và những cô gái khác. Yumina,
Airi và 10 thành viên Drankam khác bước vào dinh thự.
Yamanobe
nhướng mày và nói.
“Chúng
là người của đội Katsuya phải không? Tôi không thấy Katsuya đi cùng.”
Velga
cũng chú ý đến họ, nhưng anh cũng chú ý đến một điều khác.
“Hừm…? Đó
không phải Nergo sao? Anh ấy đang làm gì ở đó với nhóm đó?”
Shikarabe
cau mày và rõ ràng là có vẻ khá khó chịu khi nói.
“Không
biết, và không quan tâm. Cứ mặc kệ chúng đi, chúng ta không liên quan gì
đến chúng cả.”
Thấy
tâm trạng của Shikarabe trở nên tồi tệ hơn ngay khi tên của Katsuya xuất hiện,
Yamanobe và Velga cười gượng. Không cần thiết phải tiếp tục làm tâm trạng
của Shikarabe trở nên xấu đi bằng cách nói về chủ đề đó. Vì vậy, họ quyết
định rời khỏi nơi đó ngay.
Yumina
và những người bạn của cô đã nghe được từ Mizuha rằng rất có thể Katsuya đã đến
nơi này một mình, đó là lý do tại sao họ đến đó để tìm kiếm cậu.
Khung
cảnh bên trong dinh thự ít nhiều cũng khủng khiếp như sân trong. Mặc dù
Yumina và những người bạn của cô đã quen với việc giết quái vật, nhưng họ chưa
bao giờ chứng kiến hậu trường của một trận chiến giữa con người với nhau tồi
tệ như thế này, khuôn mặt hơn một nửa số họ tái nhợt và tràn đầy sự kinh hoàng
khi tiếp tục tìm kiếm bên trong dinh thự. Người duy nhất hoàn toàn ổn là
Nergo. Vì nhóm chủ yếu gồm các cô gái, nên Nergo đã gắn bó với họ vì anh
là một cyborg chiến đấu.
Nergo
có cả 4 khẩu súng trường, anh đang dẫn đầu đội trước mặt Yumina trong khi kiểm
tra sự an toàn của khu vực xung quanh. Bỗng Yumina xin lỗi nói với anh ta.
“Tôi
xin lỗi vì đã để anh làm điều này. Mặc dù đó là yêu cầu từ Mizuha-san,
nhưng tôi cảm thấy thật tệ khi để anh giúp chúng tôi làm một việc nguy hiểm như
thế này…”
Nhưng
Nergo trả lời với giọng vui vẻ.
“Không,
đừng lo. Katsuya-kun đã cứu tôi hồi đó, nên tôi nợ cậu ấy mà. Tôi rất
vui khi được giúp đỡ các cô cậu đấy.”
Nergo
nhìn những người khác đang làm gì trong khi anh ấy nói như vậy. Một số
người có vẻ biết ơn, một số khác không có phản ứng gì đặc biệt, trong khi một
số chỉ đơn giản là những người vẻ như không quan tâm. Nergo quan sát kỹ
từng người trong số họ.
“Mà,
mặc dù nghe điều này từ tôi có thể hơi kỳ lạ, nhưng nếu các cô muốn, tôi có thể
tìm kiếm ở nơi này một mình đấy? Tôi biết rằng các cô cũng là Thợ săn,
nhưng tôi chắc chắn rằng cảnh này là quá sức với các cô vì các cô vẫn còn trẻ
quá. Nếu tôi tìm thấy gì đó thì tôi sẽ liên lạc với các cô ngay, thế nên
các cô cứ đợi bên ngoài biệt thự là được.”
Yumina
nghĩ rằng Nergo chỉ đơn giản là quan tâm đến họ. Nếu Katsuya thực sự ở
trong dinh thự, xét theo tình hình bên trong dinh thự tồi tệ như thế này thì
việc tìm thấy cậu chết cũng không có gì lạ. Và nếu đó là sự thật, nhiều
khả năng cơ thể cậu sẽ ở trong tình trạng khá là tồi tệ. Nếu để cô và bạn bè
thấy điều đó thì sẽ quá sức mất. Yumina nghĩ đó là lý do tại sao Nergo nói
như vậy.
Mặc
dù Yumina hiểu rất rõ khả năng đó nhưng cô vẫn kiên quyết đáp lại.
“Không,
cũng rất cảm ơn anh. Nhưng chúng tôi cũng sẽ đi, ổn thôi mà.
“…Tôi
hiểu rồi, cô thật dũng cảm.”
Nergo
không nói gì thêm sau đó và quay trở lại công việc tìm kiếm của mình.
Nếu chúng ta tìm thấy cậu ta còn
sống thì sẽ ổn thôi. Nhưng thành thật mà nói, nếu cậu ta đã chết thì mình muốn
bảo vệ thi thể của cậu ta… Chà, mình có tiếng ở Drankam mà, nên nếu mình hành
động vì mục tiêu lâu dài thì sẽ tốt hơn.
Nergo
đã đưa ra quyết định đó trong cái đầu kim loại của mình.
Họ
tiến sâu hơn vào biệt thự. Ở đó, họ nhận được tín hiệu từ thiết bị đầu
cuối thông tin của Katsuya. Nhưng khi họ cố gắng liên lạc thì không có hồi
âm. Vì vậy, họ đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất khi sử dụng
dữ liệu từ tín hiệu đó để tìm kiếm Katsuya. Khi đến nơi phát ra tín hiệu
đó, họ nhìn thấy một căn phòng chứa đầy xác chết. Katsuya đang ngồi trên
sàn, nhìn xuống, ngay ở giữa căn phòng đó.
Họ
ngay lập tức bao vây Katsuya và hỏi cậu ấy có ổn không. Nhưng Katsuya
không đáp lại, cậu cúi đầu với vẻ mặt u ám. Airi, Nergo và Yumina lùi lại
một bước và quét mắt khắp phòng.
Yumina
nhìn xung quanh và cau mày. Căn phòng đầy xác chết, sàn nhà cơ bản dính
đầy máu. Airi thậm chí còn hơi ngạc nhiên khi cô đếm số xác chết trong
phòng.
“Nhiều
xác chết quá, tất cả là của Katsuya sao?”
“Có
thể, nhưng không phải tất cả. Hơn thế nữa…"
Trong
số những xác chết, Yumina nhìn vào một cái xác nào đó và khuôn mặt trở nên buồn bã. Là xác của một cô gái nằm
cách Katsuya không xa, đó là Alna.
Sau
khi thấy điều đó, Yumina hiểu chuyện gì đang xảy ra. Katsuya đến giải cứu
Alna nhưng không thành. Đó chắc hẳn là lý do tại sao cậu lại suy sụp như thế
này đây.
Yumina
chen ngang tất cả các cô gái vây quanh Katsuya, sau đó cô cúi xuống trước mặt cậu
và nói với cậu.
“Katsuya,
về thôi.”
Katsuya
vẫn nhìn xuống mà không trả lời lại.
“Chúng
ta cần mang Alna trở về.”
Katsuya
ngẩng mặt lên. Nhưng cậu vẫn không trả lời. Yumina hiểu rằng đó là
tất cả những gì cậu có thể làm vào lúc này, vì vậy cô nắm lấy vai Katsuya và đỡ
cậu đứng dậy. Katsuya không kháng cự.
Yumina
liếc nhìn Airi. Airi gật đầu và chỉ vào cơ thể của Alna rồi nói với những
cô gái còn lại.
“Chúng
ta cũng sẽ đưa cô ấy đi, giúp tôi.”
Cơ
thể của Alna đẫm máu. Khuôn mặt của cô ấy không còn vết máu, nhưng cơ thể thì
thấm đẫm máu của cô ấy cũng như máu của những kẻ khác bị giết gần cô. Các
cô gái cau mày khi nhìn thấy cơ thể đó. Ánh mắt của Airi trở nên lạnh đi, nên
các cô gái nhăn mặt lại. Bỗng Nergo đột nhiên nói.
“Không
sao đâu, để tôi.”
Nergo
lấy ra một chiếc túi đựng xác từ ba lô của mình và nhẹ nhàng đặt xác của Alna
vào trong đó. Airi nghĩ rằng Nergo sẽ mang cơ thể đẫm máu của Alna, nên cô
cảm ơn anh ta.
"Cảm
ơn anh."
“Đừng
lo. Như tôi đã nói rồi, tôi ổn với chuyện này mà.”
Mang
xác chết đi khắp nơi không phải là điều xa lạ đối với các Thợ săn. Do đó,
Airi không thấy lạ khi Nergo mang theo một chiếc túi đựng xác.
Nhìn
xác chết của Alna được khiêng đi cẩn thận, Katsuya lầm bầm trong khi vẫn đang
khóc nhè nhẹ.
“…Tớ
đã không thể bảo vệ được em ấy.”
Yumina
nghe thấy vậy vừa buồn vừa cười dịu dàng với cậu.
“…Tớ
thì mừng là ít nhất thì cậu vẫn ổn.”
Katsuya
sau đó rời khỏi phòng với sự giúp đỡ của Yumina. Trong khi Airi đang cẩn
thận bế cơ thể của Alna trên tay. Những cô gái khác thì đi theo sau cô.
Nergo
là người cuối cùng còn lại trong phòng, anh nhìn quanh phòng một lần nữa và suy
nghĩ.
Tất cả những xác chết này có lẽ là
do thằng nhóc, thật ấn tượng. Mình đã nghĩ rằng danh tiếng của nó thực sự
là có nguyên do, nhưng mình đoán cũng cần phải xem xét lại… Chà, mà giờ nó cũng
chẳng quan trọng dù là thật di nữa, nó cũng không thay đổi kế hoạch của mình
nhiều. Mình cũng cần phải xác nhận điều đó với những người khác nữa, nên
cứ gác chuyện này lại vậy.
Nergo
rời khỏi phòng ngay sau đó.
Katsuya
và nhóm của cậu rời khỏi biệt thự. Sau đó, họ lên chiếc APC bọc thép đậu
bên ngoài dinh thự và quay trở lại căn cứ của Drankam.
Katsuya
đang ngồi trên băng ghế dài bên trong APC, ngồi giữa Yumina và Airi. Trông
cậu vẫn rất ủ rũ, nhưng sau khi rời khỏi chiến trường, cậu đã lấy lại được chút
bình tĩnh. Nhưng điều đó giúp cậu có thời gian để suy nghĩ về thứ khác và
đầu cậu sử dụng thời gian này để ghi nhớ một câu nói. Ngay cả khi cậu cố hết
sức rũ bỏ câu nói đó ra khỏi đầu thì nó vẫn không để cậu yên. Trên thực
tế, những nỗ lực của cậu làm thế chỉ làm cho nó vang lên trong tâm trí cậu càng
to hơn. Katsuya vô tình lầm bầm để át lại giọng nói đang vang lên trong
đầu.
…Chết tiệt!
'THẬT
KHÔNG MAY, MÀY SẼ KHÔNG THỂ GIỮ ĐƯỢC LỜI HỨA ĐÓ', câu nói đó của Akira cứ lặp
đi lặp lại trong tâm trí Katsuya.
—*—*—*—
Akira
đang ngủ say như chết trên chiếc giường trong ngôi nhà của mình. Sau khi
trở về từ căn cứ của Nhà Ezont, cậu tùy tiện vất vũ khí hạng nặng của mình
xuống sàn, cất bộ đồ tăng cường và áo khoác trở lại tủ, cố gắng chống chọi với
cơn mệt mỏi và cơn buồn ngủ đang ập đến để tắm rửa cho xong, và cuối cùng bò là
lên giường. Không nghi ngờ gì nữa về việc cậu đã kiệt sức sau những gì đã
xảy ra đêm qua, vì vậy Alpha thậm chí còn không buồn bảo cậu hoàn thành việc
bảo dưỡng súng trường trước khi đi ngủ.
Akira
tỉnh dậy trong một căn phòng tối. Hình như mặt trời đã lặn, chắc hẳn cậu
đã ngủ cả ngày. Nhưng dù trong căn phòng tối tăm đó, cậu vẫn có thể nhìn
rõ Alpha.
[Chào
buổi sáng, Akira, nói cho đúng thì, chào buổi tối.]
Bộ
não của Akira vẫn chưa được đánh thức hoàn toàn vì cậu đang nghĩ đến việc chợp
mắt thêm một giấc nữa.
[Cậu
muốn ngủ lại tồi cũng chẳng phiền đâu, nhưng cậu đã nhận được một cuộc gọi từ
Erio và Carol khi đang ngủ đấy. Họ cũng nhắn tin cho cậu nữa, cậu có thể
kiểm tra nếu muốn.]
Rất
hiếm khi Erio gọi cho cậu. Khi Akira nghĩ vậy, sự tò mò đã giúp cậu thức
dậy. Cậu chống người dậy, với lấy
thiết bị đầu cuối thông tin và kiểm tra tin nhắn.
Akira
cau mày khi đọc tin nhắn. Erio hỏi Sheryl đang ở đâu trong tin nhắn. Và
kiểm tra thời gian thì tin nhắn đó được gửi sau khi Akira cử Carol đi hộ tống
Sheryl.
“…Em
ấy không trở lại căn cứ à?”
Sau
đó cậu kiểm tra tin nhắn từ Carol. Nó nói rằng Carol vẫn đang giữ Sheryl
bên mình và nói cậu gọi cho cô ấy ngay khi có thể.
Vì
vậy, Akira đã cố gắng gọi cho Carol, cô ấy bắt máy ngay lập tức.
“Ồ,
cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi à? Không phải hơi lâu đó sao?
“Xin
lỗi, hơi nhiều chuyện xảy ra. Vậy thì Sheryl vẫn ở bên cô chứ?”
“Ừ,
cô ấy ở đây với tôi.”
“Cô
không hộ tống em ấy về căn cứ à?”
“Tôi
đã cân nhắc điều đó, nhưng yêu cầu của tôi là đưa Sheryl đến một nơi an toàn
phải không? Đúng là yêu cầu của tôi sẽ hoàn thành khi tôi hộ tống Sheryl
ra khỏi nơi đó, nhưng tôi nghĩ rằng nếu tôi đưa cô ấy về căn cứ trong khi khu ổ
chuột vẫn đang chìm trong làn đạn đó thì cô ấy có thể bị thương hoặc thậm chí
bị giết nếu ở đó. Và điều đó chắc chắn sẽ gây ra rắc rối sau này. Nên tôi
muốn hoàn thành yêu cầu của mình bằng cách trao cô ấy lại cho cậu. Đó là
lý do tại sao tôi vẫn giữ Sheryl bên mình đấy.”
“À,
tôi hiểu rồi, cô nói có lý.”
“Vậy
thì, nếu có thể, cậu có thể đến đây càng sớm càng tốt không? Bây giờ cậu
vẫn ổn đúng không? Chà, tôi không ngại giữ cô ấy thêm nếu cậu muốn, nhưng
hãy nhớ rằng cậu sẽ phải trả thêm nữa đấy, được chứ?”
Akira
cười khổ sau khi nghe giọng nói vui vẻ của Carol.
“Được
rồi, được rồi, tôi đến ngay, tôi nên đến đâu đây?”
“Tôi
sẽ gửi cho cậu vị trí của tôi, tôi đợi cậu đấy.”
Carol
gửi tới Akira câu chào khá là mời gọi đó trước khi kết thúc cuộc gọi.
Akira
khẽ thở dài và gục đầu xuống. Khi bộ não của cậu bắt đầu tỉnh, cậu nhớ lại
tất cả mọi thứ trong đầu.
[…Không
biết lần này tôi nên trả Carol bao nhiêu đây.]
[Cậu
định trả cho cô ấy bao nhiêu?]
[Tôi
không biết giá thị trường nhưng tôi dự định giới hạn ở mức 50 triệu Aurum thôi.]
Mặc
dù cậu sẽ phải thương lượng với Carol về phần thưởng, nhưng cậu đã quyết định
không trả cho cô hơn 50 triệu Aurum. Vì vậy, tóm lại, Akira sẽ chỉ trả số
tiền đó ngay cả khi điều đó khiến Carol nghĩ rằng cô ấy xứng đáng được trả
nhiều tiền hơn cho nhiệm vụ mà cô ấy đã thực hiện.
[Tôi
chưa bao giờ nghĩ rằng một người thích xen vào việc của người khác mà không
được yêu cầu lại có thể nói những điều như vậy. Nhưng mà, tôi đoán nó rất
phù hợp với một người cứ lao vào làm để rồi sau này phải hối hận đấy. Cậu
không mừng vì đã quyết định trước giới hạn trên của phần thưởng sao?]
[Không
thể đồng ý hơn.]
Alpha
cười tinh nghịch với Akira, và cậu đáp lại bằng một nụ cười cay đắng.
Akira
nghĩ rằng cậu sẽ gặp Carol gần nhà cậu, hoặc ở đâu đó trong một quán trọ rẻ
tiền, hoặc có thể là một quán rượu. Vì vậy cậu đã rất ngạc nhiên khi kiểm
tra tọa độ của vị trí do Carol gửi. Nó nằm cách xa vị trí mà cậu đã đón cô
ấy trước khi đến tàn tích Mihazono lần trước (đọc lại nhiệm vụ giải cứu Reina
và 2 cô hầu gái). Mặc dù cậu thấy hơi kỳ lạ, nhưng cậu vẫn bắt đầu chuẩn
bị để đến đó.
Cậu
lấy bộ đồ tăng cường và áo khoác bảo hộ của mình ra khỏi tủ và mặc chúng vào,
đó là lúc cậu nhận thấy rằng tất cả các lỗ đạn trên áo khoác bảo vệ của mình đã
được sửa chữa.
[Ồ,
tất cả đều đã sửa xong rồi này. Tuyệt thật đấy.]
[Chiếc
tủ được trang bị hệ thống sửa chữa tự động mà. Tôi cũng đặt một ít thuốc ở
đó. Đáng lẽ nó phải thực hiện xong việc bảo trì cho cả bộ đồ tăng cường và
áo khoác của cậu rồi.]
[Thậm
chí cô có thể làm thế à? Tiện thật đấy.]
[Nhưng
vì thế, cậu sẽ cần phải thay hộp sửa chữa mà cậu có khi mua bộ đồ tăng cường đó. Nhớ
mua cái mới nhé.]
[Tôi
hiểu rồi, nhân tiện, nó có giá bao nhiêu vậy?]
[Khoảng
10 triệu Aurum.]
Akira
sững người.
[Đừng
quên rằng vẫn còn thuốc, đạn, gói năng lượng và các vật phẩm tiêu hao khác mà
cậu cũng phải cần mua đấy.]
[…Aahh,
tiền của tôi…]
Akira
nhớ lại là Carol cũng thay bộ đồ tăng cường tùy thuộc vào những gì cô
làm. Cho đến bây giờ, Akira luôn nghĩ rằng nếu lúc nào cũng sử dụng bộ đồ
tăng cường tốt hơn thì sẽ ổn hơn và an toàn hơn mặc dù điều đó có nghĩa là cậu
phải thường xuyên trả nhiều tiền hơn cho việc bảo trì. Nhưng bây giờ cậu
không chắc liệu đó có phải là cách hay nhất không nữa. (giải thích: Akira hiện
tại đang có 2 bộ đồ tăng cường nên ‘bộ đồ tăng cường tốt hơn’ là chỉ bộ mới
mua)
Akira
hoàn thành công việc chuẩn bị. Cậu mang theo súng trường tiến công AAH và
A2D cũng như súng trường chống vật liệu CWH, và tất nhiên, cậu cũng mang theo
một vài băng đạn dự phòng.
Sau
đó, cậu đi đến quận dưới thành phố Kugamayama. Cậu đã nghĩ rằng cậu có thể
không cần đến khẩu súng trường chống vật liệu CWH, nhưng cậu vẫn quyết định
mang nó theo để đảm bảo an toàn trong khi bỏ lại khẩu minigun DVTS và súng
phóng lựu tự động A4WM để không làm khả năng xảy ra chuyện xấu
tăng lên.
[Tôi
đã hoàn thành việc viết lại phần mềm điều khiển, nên lần này tôi có thể hỗ trợ
cậu đầy đủ. Chà, trong trường hợp xấu nhất, chúng ta cứ chạy là được.]
[…Tất
nhiên rồi.]
Mặc
dù Akira không hỏi, nhưng Alpha đã nói phải làm gì trong trường hợp xấu
nhất. Vì vậy cậu chỉ có thể cười khổ với cô, nói vậy rồi đi đến quận dưới
thành phố Kugamayama.
—*—*—*—
Carol,
Sheryl và Viola tập trung bên trong văn phòng của Viola nằm trong một tòa nhà văn
phòng phức hợp ở quận dưới.
Viola
cũng có những văn phòng khác. Cô có một cái trong khu ổ chuột, một cái gần
bức tường trong, một cái lộ thiên và dễ dàng nhận ra ở nơi công cộng, một cái
nằm ở một nơi khá bí mật. Cô liên tục thay đổi văn phòng này sang văn
phòng khác tùy thuộc vào tình hình. Carol gặp Viola khi dẫn theo Sheryl và
sau đó Viola đề nghị họ đến một trong những văn phòng của cô.
Sau
khi Carol kết thúc cuộc gọi với Akira, cô đã kể lại cho Sheryl và
Viola. Sheryl cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Akira vẫn ổn, vẻ mặt lo lắng
mà cô mang cho đến bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Không
giống như Sheryl đang ngồi trên ghế dành cho khách, Viola đang ngồi cách Sheryl
không xa trên bàn làm việc của chính cô. Ngay cả sau khi biết rằng Akira
sẽ đến, cô vẫn nở nụ cười như thường lệ.
Carol
đến bên cạnh Viola và hỏi cô.
“Viola,
cô có chắc là cô cũng muốn ở đây không?”
"Chuẩn
rồi đấy."
Viola
trả lời với một nụ cười mà không hỏi Carol ý của cô ấy là sao khi hỏi thế.
"Tôi
hiểu rồi."
Carol
cố tình không nói với Akira rằng Viola cũng ở đó. Viola cũng nhận thấy
cũng như ý nghĩa đằng sau. Nhưng dù vậy, cô vẫn quyết định ở lại
đó. Carol nghĩ rằng nếu Viola đã quyết định như vậy, thì cô không có quyền
nói bất cứ điều gì với Viola.
Akira
cuối cùng cũng đến. Cậu quét một lượt qua khu vực và cảm thấy rằng nó có vẻ an
toàn trước khi bước vào tòa nhà.
Khi
Akira bước vào văn phòng, Carol và Sheryl ngay lập tức chào đón cậu. Carol
nở nụ cười công việc khi chào đón Akira, trong khi Sheryl mỉm cười hạnh phúc vì
có thể đoàn tụ với cậu. Nhưng ngay cả trước khi cậu có thể trả lời cả hai
người thì cậu đã chú ý đến Viola. Vẻ mặt cậu lập tức trở nên hơi nghiêm trọng
và hỏi.
“Carol,
xin lỗi nhưng chúng ta có thể nói về phần thưởng sau được không?”
“Chắc
chắn rồi, nhưng, có vấn đề gì à?”
“Cũng
không có gì to tát đâu, chỉ là chuyện con tôi phải lo trước.”
Sheryl
nghĩ điều đó thật kỳ lạ vì Akira ngay lập tức bỏ cô lại và đi vào phòng làm
việc. Nhưng khi cô ấy nhận thấy rằng cậu đi thẳng đến chỗ Viola, cô cười
một cách cay đắng mặc dù đồng thời cô cũng cảm thấy hơi vui.
Sheryl
đã trải qua rất nhiều rắc rối sau khi Rogelt giam giữ cô. Không có gì lạ
nếu Akira muốn phàn nàn với Viola vì cô ta là nguồn gốc của mọi rắc rối
đó. Tất nhiên, bản thân cô cũng đã phàn nàn với Viola, nhưng Viola chỉ
cười nhẹ với cô cùng một lời xin lỗi rẻ tiền. Nếu Akira là người làm điều
đó, Viola sẽ không thể làm thế được nữa. Khi Sheryl nghĩ vậy, cô nở một nụ
cười tinh nghịch, điều này là khá hiếm thấy đối với cô.
Sheryl
đã không nhầm. Nhưng Akira thực ra đang lên kế hoạch làm nhiều điều hơn là chỉ
gửi một vài lời phàn nàn cho Viola. Trái ngược với Sheryl, Carol hiểu rõ những gì cậu sắp làm, khác biệt giữa cô và Sheryl về sự hiểu biết tình cảnh hiện tại thể hiện
trên khuôn mặt của họ. Carol đang không cười.
Akira
đứng trước mặt Viola vẫn mỉm cười như thường lệ.
“Ưmm,
Viola-san… phải không nhỉ?”
“Đúng
thế, cậu có thể bỏ kính ngữ đi.”
“Tôi
hiểu rồi, cảm ơn vì thông tin về Sheryl và đứa móc túi đó. Ít nhất thì tôi
cũng sẽ cảm ơn cô vì điều đó.”
"Không
có gì. Tôi cũng rất vui vì thông tin của tôi hữu ích với cậu.”
Viola
vẫn mỉm cười như thường lệ, trong khi đó khuôn mặt Akira rất nghiêm túc. Cả
hai nhìn nhau không nói gì trong vài giây.
“…Vậy
thì, tôi có một câu hỏi dành cho cô. Về vụ việc này, tôi không biết chuyện
này đã diễn ra đến đâu và đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng, tôi cảm thấy như cô
đang thao túng tôi vậy.”
“Hmmm,
chắc cậu đang hiểu lầm rồi. Tôi không biết cậu lại hiểu lầm như vậy là từ
đâu. Nếu cậu hỏi tôi thế thì tôi có thể giải thích cho cậu mà. Đó có
phải là điều mà cậu muốn hỏi tôi không?”
“Không
hẳn. Ngay cả khi tôi hỏi cô, tôi cảm thấy như cô sẽ đưa ra một câu trả lời
hợp lý để thuyết phục tôi thôi. Và tất nhiên, tôi không có khả năng nhìn
thấu nó ngay cả khi cô nói dối. Tôi cảm thấy như cô sẽ lừa tôi trót lọt và
dễ dàng thôi. Đó là lý do tại sao tôi sẽ không hỏi cô như thế. Nhưng
thay vào đó, hãy trả lời tôi điều này.”
"Chắc
chắn rồi, là gì vậy?"
Akira
nâng tay lên, khẩu súng trường của cậu giờ đang nhắm vào Viola.
“Nếu
cô ở vị trí của tôi, thì cô có nghĩ rằng tôi có nên giết kẻ trước mặt mình ngay
bây giờ không?”
Sheryl
chết lặng trước những gì vừa xảy ra. Trong khi vẻ mặt của Carol không hề
thay đổi.
Ngay
cả sau khi chĩa súng vào cô, Viola vẫn không có bất kỳ thay đổi nào trên nét
mặt. Cô vẫn mỉm cười như thường lệ khi bình tĩnh trả lời câu hỏi của
Akira.
“Không,
tôi không nghĩ vậy.”
"Tại
sao?"
“Có
rất nhiều lý do. Xem nào, Akira, cậu có biết chương trình khám nghiệm tử
thi là gì không?”
"Biết."
“Vậy
thì đơn giản thôi. Nếu cậu giết tôi, đầu cậu sẽ bị treo thưởng và nó sẽ
cao bằng toàn bộ tài sản hiện tại của tôi. Mặc dù tôi trông như thế này
nhưng tôi khá giàu đấy. Nên đừng nghĩ là một con số nho nhỏ như 1 hoặc 2
tỷ Aurum, nhé? Nếu tôi phải bổ sung thêm thì, nếu nhìn vào công ty hòa
giải sẽ treo thưởng theo yêu cầu của tôi, thì không chỉ những Thợ săn thông
thường, mà ngay cả những tổ chức lớn cũng sẽ săn lùng cậu đấy, cậu biết không?”
"Còn
gì nữa không?"
Akira
trả lời gần như ngay lập tức. Viola ngạc nhiên khi thấy cách cậu trả lời
mà không hề do dự, nhưng cô ấy ngay lập tức trở lại nụ cười thường ngày và nói.
“Ồ,
thế vẫn chưa đủ với cậu sao? Để xem, người bên cạnh người yêu của cậu là
bạn thân của tôi thì sao?”
"Tôi
hiểu rồi."
Tiếng
súng vang lên, một lỗ thủng xuyên qua ngực Viola đến tận lưng cô. Viola
kinh hoàng trượt khỏi ghế và ngã xuống sàn. Một vũng máu bắt đầu loang
xung quanh cô.
Akira
hạ súng xuống và quay lại nhìn Carol.
“Rồi,
vậy, giờ tôi phải chiến đấu với cô phải không?”
Vẻ
mặt của Akira hoàn toàn bình thường. Không có chút thù địch nào trong mắt cậu
cả. Nhưng cũng không có dấu hiệu nào cho thấy cậu đang cố tránh cuộc chiến
sắp tới cả. Sheryl đã bị sốc trước những thay đổi đột ngột đó, nhưng Carol
đang ở bên cạnh cô chỉ mỉm cười và nói một cách bình tĩnh.
“Chà,
Viola thật sự đã trả tiền để tôi làm vệ sĩ cho cô ấy, nên tôi không thể bỏ qua
chuyện này mà không làm gì cả được.”
"Tôi
hiểu rồi."
Akira
chỉ nói vậy và quay cả người về phía Carol. Nhưng trước khi tâm trí cậu
chuyển sang trạng thái chiến đấu, Carol đột nhiên nói.
“Nhưng
tôi không được trả đủ tiền để đấu với cậu đâu. Nên là, thành thật mà nói,
tôi muốn tránh nó nếu có thể. Nhưng vì tôi đã được trả tiền, nên tôi cũng
không thể bỏ đi mà không làm gì cả. Nên nếu cậu đồng ý với điều đó, tôi
muốn làm gì đó để kiếm được số tiền đó nhưng không phải chiến đấu với cậu.”
Akira
suy nghĩ một chút. Cậu nhận ra rằng Carol là một Thợ săn mạnh mẽ. Cậu
không biết cô sẽ làm gì, nhưng nếu điều đó có nghĩa là cậu không phải chiến đấu
với cô thì điều đó sẽ tốt hơn thảy.
"Rất
tốt."
"Cảm
ơn cậu."
Carol
mỉm cười và nói như vậy. Sau đó, cô ấy đến chỗ Viola, mở ngăn kéo gần cô
ấy và dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Chắc
nó ở quanh đây thôi… À, nó đây rồi!”
Carol
lấy từ trong ngăn kéo ra một thiết bị cơ khí nửa hình cầu, đưa nó lại gần Viola
rồi cúi người xuống. Sau đó, cô ấy cởi tấm vải (áo) của Viola để lộ vết
đạn và đặt thiết bị đó lên trên vết thương đó cả từ phía trước và phía
sau. Rồi Carol bật thiết bị lên, cái lỗ trên ngực Viola bắt đầu từ từ khép
lại.
Akira
đi tới cạnh Carol và nhìn nó với vẻ thích thú.
"Cô
đang làm gì đấy?"
“Một
kiểu điều trị khẩn cấp đấy. Đây là một bộ điều trị tự động, nó thường được
sử dụng cho một Thợ săn bị thương nặng đến mức không còn cách nào khác ngoài
việc thay thế vùng bị thương bằng một bộ phận giả. Ban đầu thì nó được sử
dụng để giữ cho Thợ săn đó sống sót cho đến khi họ lắp xong bộ phận
giả. Thứ này khá đắt đấy cậu biết không?”
Carol
đặt một thứ tương tự lên cổ Viola. Một ống mỏng chui ra từ phần phẳng của
thiết bị và đâm thẳng vào cổ cô ấy. Sau khoảng 10 giây, Viola mở mắt và ho
ra máu.
Akira
vô cùng sửng sốt khi thấy một người mà cậu nghĩ mình đã giết sống lại.
[Cái
này tuyệt thật đấy. Nó có thể cứu mạng ta ngay cả khi bị thương nặng như
vậy ư?]
Alpha
mỉm cười và giải thích cho Akira.
[Điều
đó phụ thuộc vào cách điều trị và phản ứng đầu tiên của cậu với nó nữa. Cậu
đã chứng kiến điều tương tự ở tàn tích Kuzusuhara nhớ không? Có người
coi một người mất nửa người như một bệnh nhân bị thương nặng. Theo quan
điểm của người đó thì một lỗ thủng do đạn bắn thậm chí có thể là một vết thương
nhẹ nữa.]
[À,
cô nói đúng. Tôi nhớ rằng ông ta cũng nói với tôi rằng không được coi vết
thương của Thợ săn và người thường là như nhau.]
Con
người sẽ chết khi họ đến vận. Nhưng cơ hội sống sót của họ thay đổi rất
nhiều tùy thuộc vào việc vết thương của họ được điều trị nhanh như thế
nào. Akira có một cảm giác khá mâu thuẫn khi nghĩ về chủ đề đó.
Cuối
cùng khi Viola ngừng ho, cô nhìn quanh và hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“…Carol,
cô có thể làm gì tốt hơn được không?”
Viola
nhìn Carol như thể đang đổ lỗi cho cô, mong rằng lúc này cô đã xóa bỏ được sự
thù địch (của Akira) rồi.
Nhưng
dường như Carol không hề bận tâm về điều đó, cô chỉ thản nhiên đáp lại.
“Ít
nhất thì tôi cũng đã giúp cô xóa đi kết quả của việc cô làm hỏng cuộc đàm phán
đấy. Tôi đã xong việc rồi, cô tự lo phần còn lại nhé.”
Akira
lại chĩa súng vào Viola. Lần này, cậu nhắm chính xác vào đầu cô.
“Tôi
sẽ vào thẳng vào vấn đề, còn gì nữa không?”
Viola
cười gượng gạo. Cô có chút sợ hãi, sắc mặt bắt đầu tái nhợt. Cô im
lặng trong vài giây khi đang suy nghĩ xem nên nói gì. Sau đó, cô mỉm cười,
điều này có thể được hiểu là vừa vô tội vạ vừa vô lo.
“…Tôi
không biết lý do tại sao cậu lại chi nhiều tiền như vậy cho băng của Sheryl,
nhưng tôi cá là cậu đã không thực sự tính toán lợi nhuận mà cậu có thể kiếm
được từ khoản đầu tư đó phải không? Tôi có thể giúp cậu phần đó đấy. Tôi
có thể đưa ra lời khuyên cho thủ lĩnh của băng hay cho họ mượn quan hệ hoặc
tiền của tôi. Nếu băng của Sheryl có thể kiếm được nhiều tiền, tôi chắc
chắn rằng cậu cũng sẽ kiếm được vài mối hời từ đó… Vậy, cậu nghĩ sao?”
Akira
nhìn lại Viola mà không nói gì.
“Còn
một câu hỏi nữa, có phải cô đang cố giết tôi trong vụ đó không? Điều đó
bao gồm cả việc yêu cầu người khác giết tôi hoặc kích động hắn giết tôi nữa”.
“Không,
tôi không làm chuyện đó.”
[Alpha.]
[Dường
như cô ta không nói dối, nhưng có thể đó không phải hoàn toàn là sự thật.]
Sau
khi nghe dự đoán của Alpha và câu trả lời của Viola, Akira nghĩ về nó một lần
nữa. Sau đó cậu nói với Viola trong khi vẫn chĩa súng vào cô.
"…Rất
tốt. Hãy làm việc chăm chỉ để tôi không phải hối hận về quyết định
này. Khoảnh khắc tôi nghĩ rằng tôi nên giết cô thì tôi sẽ săn lùng cái đầu
cô. Điều tương tự cũng sẽ xảy ra nếu cô cố gây rối tôi. Hiểu chứ?"
Viola
thở dài.
"Được
mà. Rốt cuộc tôi cũng không muốn chết. Tôi sẽ cố gắng hết sức để có
ích.”
[Alpha.]
[Yep,
hình như cô ấy cũng không nói dối đâu.]
Akira
cuối cùng cũng hạ súng xuống, Carol cười nhẹ và nói.
“Chuyện
cô xong rồi đúng không? Tôi đoán cuối cùng thì tôi cũng có thể nói về phần
thưởng với Akira rồi. Akira, bây giờ tôi đã giao Sheryl cho cậu, thế này
là sẽ chấm dứt yêu cầu của cậu đối với tôi nhé. Cậu còn điều gì muốn nói
thêm không?"
"Chắc
chắn rồi."
“Vậy
giờ tôi cần phải đưa Viola đến bệnh viện đây. Akira, hẹn gặp lại cậu lần
sau nhé.”
Carol
cười nhẹ và nói vậy. Sau đó, cô ấy kéo Viola lên và lôi cô ta ra khỏi văn
phòng.
Akira
hơi bối rối.
“Carol,
không phải chúng ta vẫn cần thảo luận về phần thưởng của cô sao?”
“Ahh,
không cần thiết đâu. Hay đúng hơn, tôi sẽ bắt Viola trả tiền cho vụ
đó. Nên cậu không phải lo lắng về điều đó đâu nhé.”
Voila
trông rõ ràng là không hài lòng.
“Ehhh,
thành thật mà nói, vụ này chẳng liên quan gì đến tôi cả mà.”
“Ngay
từ đầu là lỗi của cô rồi đúng không? Chưa kể, cô nói là cô sẽ giúp đỡ băng
của Sheryl kể từ bây giờ mà. Nên hãy coi đó như một lời xin lỗi vì đã gây
rối với họ chứ.
“Đau
lòng thật đấy! Rồi, cứ để cho tôi.”
Akira
hơi bối rối vì cách Carol xem nhẹ việc này.
“Uhh,
cô có chắc là cô ổn với cách này không?”
"Ừ. Nếu
cậu cảm thấy phiền vì không trả tiền cho tôi thì sau này cậu có thể mời tôi đi
ăn với số tiền cậu định trả cho tôi là được. Hoặc cậu có thể mời tôi đi
săn di tích trong khi trả chi phí của tôi, hoặc thậm chí trả cả công việc phụ
của tôi nếu cậu muốn. Dù là bằng cách nào thì tôi cũng sẽ vui vẻ chấp nhận
nó đấy nhé. Tôi sẽ chờ cuộc cậu gọi nhe.”
Carol
cười khiêu khích và nói vậy trước khi rời văn phòng.
Vẻ
mặt Akira vẫn còn sững sờ khi tiễn Carol và Viola đi. Một người vừa bị bắn
và sau đó ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu từ cậu, trong khi người còn lại là
người mà cậu suýt phải chiến đấu sau khi cậu bắn bạn thân của cô. Cậu
không nói nên lời trước cách cả hai người họ đều xem nhẹ chuyện đó.
Sheryl
cũng thế. Cô không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình với cái tốc độ thay
đổi tình hình như vậy.
Sau
khi cả hai bị bỏ lại ở đó, Akira và Sheryl nhìn nhau, tâm trạng có chút khó xử.
“…Chà,
giờ chúng ta hãy quay trở về thôi nhỉ. Tôi sẽ đưa em trở lại căn cứ.”
“Ơ,
à, vâng, cảm ơn anh rất nhiều!”
Akira
và Sheryl rời văn phòng trong khi vẫn cảm thấy hơi khó xử. Akira nghĩ rằng
Carol, người đứng về phía Viola, sẽ làm gì đó sau khi bắt Sheryl làm con
tin. Mặc dù suy đoán của cậu không chính xác nhưng cậu đã đoán trước được
rằng Carol sẽ làm điều gì đó mà cậu không ngờ tới được.
Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!
1 nhận xét:
Nếu main cầm cây minigun thì viola có cứu được không nhỉ
Đăng nhận xét