Chương 184: Tiol thức giấc - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2023

Chương 184: Tiol thức giấc

Sau khi hoàn tất công cuộc dọn dẹp xác những con quái vật, Sonoda và các Thợ săn khác cuối cùng cũng được nghỉ ngơi và chăm sóc những vết thương của mình.

“Vậy vết thương của cậu thế nào rồi?”

"Không sao rồi. Mặc dù kẻ đó là một tên khốn tham lam xảo quyệt, nhưng khả năng y học của hắn lại thuộc hàng đỉnh cấp… Dù sao thì, xin lỗi vì đã khiến cậu gặp rắc rối nhé.”

Sonoda đưa ra lời xin lỗi chân thành từ tận đáy lòng nhưng đồng đội của anh chỉ cười nhẹ và gạt đi.

“Đó là ý nghĩa của việc hoạt động theo nhóm mà phải không? Nên đừng bận tâm quá về điều ấy. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã được tên đó chữa trị vết thương miễn phí cho rồi. Mặc dù vậy, thành thật mà nói, tôi vẫn cảm thấy khá khó chịu khi thấy biểu cảm hồ hởi của hắn khi nghe báo cáo và tận mắt thấy chúng ta khốn đốn đến vậy…. Chà, mà nói đi cũng phải nói lại, ít nhất thì chúng ta cũng không bị yêu cầu bồi thường vì không hoàn thành được nhiệm vụ theo yêu cầu nhỉ.”

Sonoda và nhóm của anh nở một nụ cười châm biếm trước tình huống khá quẫn bách của họ.

“…Haizzz, mặc dù việc chúng ta được cứu kịp thời là điều tốt nhưng châm biếm thay kẻ cứu chúng ta lại chính là cái phòng khám này. Quả thực thì tôi cũng chẳng hiểu tên bác sĩ đó đang âm mưu điều quái quỷ gì nữa.”

 “Vậy bây giờ tay Yatsubayashi đó đang ở đâu rồi?”

 “Không biết nữa, chắc là hắn đang ở ngoài để tìm kiếm thêm những Thợ săn bị thương khác hay gì đó đại loại thế.”

 “Và hắn thậm chí còn dám rời khỏi phòng khám ra phạm vi nguy hiểm chỉ vì tiền sao…? Mà, cũng chẳng phải vấn đề của chúng ta.”

 Sonoda và nhóm của anh cười lớn, ăn mừng cho sự sống sót của họ.

Trong khi đó, ở một địa điểm khác, Yatsubayashi đang kiểm tra các đơn vị vừa bị Thợ săn đánh bại với nụ cười toe toét. Ông ta đang mổ xẻ những con robot bằng những công cụ máy móc trông vô cùng đáng ngờ của mình. Ông ta với lấy một đơn vị vẫn còn nguyên vẹn và mở đầu nó bằng một thiết bị đặc biệt nào đó, sau đó ông rút ra thứ gì đó từ đầu nó và mỉm cười.

 “Thiết bị phát sóng. Nhưng cái này không phải của mình, vậy đây là hàng nhái rồi nhỉ?”

 Yatsubayashi không thể kìm được nụ cười của mình.

“…Vậy ra đây là…Tất cả đều là thiết bị đầu cuối kiểu cũ à. Nhưng với phiên bản này thì vật chủ chỉ có thể thực hiện những hành động tự chủ ở mức độ thấp thôi nhỉ. Trong trường hợp này, liệu đây có phải là một loại thiết bị giúp điều khiển từ xa tạm thời không nhỉ? Mình hiểu rồi. Nhưng mà, cậu ta cũng không thể đạt đến cấp độ này chỉ bằng cách ăn thịt những con quái vật có loại chức năng này được. Chà, Tiol-kun, có vẻ như cậu đã may mắn tìm được một số kiến thức cổ xưa rồi nhỉ (trans: ý là nói kiến thức cựu thế giới, nhưng hiện tại chưa chắc chắn nên gọi là ‘xưa’). Nói thật là tôi rất ghen tị với cậu đấy. Chà, mình nghĩ là chuyến đi này không vô ích rồi.”

Yatsubayashi thực ra không đến đó để đón Sonoda và đội của anh ta. Ông ta chỉ đang đuổi theo một tín hiệu có thể là đến từ Tiol. Sở dĩ ông không đợi cho đến khi tình hình lắng xuống mới di chuyển, đơn giản là bởi ông ta không thể kiềm được tính hiếu kỳ của mình. Ngoài ra, tùy thuộc vào mức độ chuyển biến xấu của tình hình mà Ban quản lý Thành phố có thể ra lệnh cho họ rút lui trước cả khi ông kịp thu thập những dữ liệu quý báu này.

Đó cũng là lý do Yatsubayashi phái Sonoda đến nơi đó. Ông ta đã làm giả tín hiệu SOS để cử Sonoda đi điều tra khu vực.

Yatsubayashi nhìn những cái đầu nằm rải rác xung quanh mình và cười lớn.

“Trong trường hợp đằng ấy vẫn còn đang nghe, tôi rất hoan nghênh đằng ấy xuất hiện đấy?”

Tất nhiên, chẳng có câu trả lời nào cả.

—*—*—*—

Bên trong một không gian trắng xóa, Alpha đang đứng đối mặt với Tsubaki. Alpha với biểu cảm không hài lòng đang gườm gườm nhìn Tsubaki bằng ánh mắt gay gắt.

 

“Tôi đang chờ một lời xin lỗi từ cô.”

Tsubaki đáp lại thẳng thừng với vẻ mặt không thân thiện.

“Không có chuyện đó đâu.”

Khuôn mặt của Alpha trở nên nghiêm nghị hơn và ánh mắt thì trở nên lạnh lùng hơn.

“Vậy về cơ bản là cô đang tìm cách gây sự với tôi phải không?”

Tsubaki đột nhiên bắt đầu tỏa ra một bầu không khí đáng e ngại.

“Tôi không nghĩ mình có thái độ thù địch với cô đến vậy. Nếu cô muốn tôi xin lỗi thì tôi sẽ xin lỗi. Nếu cần, tôi thậm chí sẵn sàng đổi chỗ cho cô.”

Alpha và Tsubaki chỉ nhìn nhau trong im lặng. Do nhận thức về thời gian được tăng tốc, khoảnh khắc im lặng của họ thực sự dài hơn họ tưởng. Alpha mở miệng trước.

“…Tôi ở đây để nghe lời giải thích của cô về việc chủ thể dưới quyền của cô  đang cố gắng tìm cách giết chủ thể dưới quyền của tôi.”

“Trước hết, để đảm bảo an toàn cho khu vực dưới sự giám sát của tôi, điều tôi làm chỉ là viết lại thiết lập hệ thống của một đơn vị có phần mềm không ổn định với nhiệm vụ tương tự như những máy bay không người lái bảo vệ an ninh trong khu vực của tôi. Nói chính xác thì đơn vị đó không thực sự hoàn toàn nằm dưới sự giám sát của tôi. Nó chỉ tình cờ chọn đối tượng dưới quyền của cô làm mục tiêu trong khi đang cố gắng tuân theo nhiệm vụ bảo vệ khu vực mà nó được thiết lập. Còn nói một cách đơn giản hơn, tôi không hề trực tiếp ra lệnh nó tấn công đối tượng dưới quyền của cô. Và như vậy, tôi không có nghĩa vụ hay trách nhiệm gì để mà phải xin lỗi vì điều đó cả.”

 "Là thế sao?"

 Alpha dường như đã chấp nhận lời bào chữa đó, khuôn mặt nghiêm nghị của cô hơi giãn ra đôi chút. Tsubaki cũng thu lại bớt bầu không khí đáng sợ của mình. Bây giờ, trạng thái của họ đã trở lại mức mà đôi bên có thể bình tĩnh đàm phán, lần này đến lượt Tsubaki phàn nàn.

“Ít nhất tôi sẽ đưa ra lời cảnh báo này cho cô. Ngay cả khi đó là người dưới quyền của cô, tôi sẽ buộc phải có những biện pháp thích hợp để đá đít cậu ta ra ngoài nếu cậu ta tiếp tục bước vào lãnh thổ của tôi mà không có sự cho phép. Vì vậy hãy nhớ kỹ điều đó nhé.”

“Chắc chắn rồi, tôi sẽ cẩn thận.”

Alpha chỉ nói vậy với vẻ mặt vô cảm trước khi biến mất.

Nghe vậy, mặt Tsubaki méo xệch vì không hài lòng.

“…Trời ạ, phiền quá đi mất!”

Sau đó Tsubaki cũng biến mất khỏi khoảng trống trắng xóa đó. Không còn đối tượng nào bên trong nữa nên chỉ một lát sau, không gian đó cũng dần biến mất.

—*—*—*—

Vì Akira gần như đã sử dụng hết đạn nên cậu đành phải nhờ Sara và Elena hộ tống quay trở lại căn cứ tiền phương. Cậu để chiếc xe của mình chạy ở chế độ lái tự động bám theo rồi nhảy sang xe của Elena và Sara.

Akira say mê ngắm nhìn khung cảnh chiếc xe của cậu chạy băng băng mà không có người cầm lái. Sara nhìn thấy Akira như vậy, mỉm cười và nói.

“Mặc dù đây là đặc điểm chung của những chiếc xe tiên tiến được tạo ra để khám phá vùng đất hoang, nhưng nhìn lại thì, thật nực cười nếu nghĩ chiếc xe đang được điều khiển bởi một con ma vô hình nhỉ?”

“Ma, ư. Chị nói cũng có phần đúng nhỉ."

“Nói về ma, Akira, em đã nghe nói về chúng chưa? Có một truyền thuyết đô thị ở tàn tích Kuzusuhara về một con ma chuyên mê hoặc các thợ săn đấy.”

“Vâng, em cũng nghe một vài câu chuyện về nó ạ. Mặc dù không biết chi tiết cụ thể ra sao nhưng đại loại đó là về một hồn ma chuyên sử dụng di vật của cựu thế giới làm mồi nhử để dụ dỗ Thợ săn và giết họ, phải không ạ?”

Vì Akira cũng đã có đôi chút phỏng đoán về nhân vật chính của tin đồn đó nên khi nói ra, cậu không khỏi ít nhiều cảm thấy mâu thuẫn. Sau đó cậu tiếp tục nói.

“…Chà, mà đặt hồn ma sang một bên, cũng đâu có gì hiếm khi mà một Thợ săn bị giết khi cố gắng đi sâu hơn khu tàn tích để tìm di vật mà.”

Nghe câu chuyện, Elena đang lái xe cũng nhảy vào tham gia trò chuyện.

“Có vẻ như nội dung câu chuyện truyền thuyết đô thị này so với lúc ban đầu đã bị thay đổi khá nhiều rồi nhỉ.”

"Là vậy sao? Tin đồn trước đây đã nói gì vậy ạ?”

“Thành thật mà nói, chị cũng không dán chắc chắn lắm vì ngay từ ban đầu đã có rất nhiều phiên bản khác nhau rồi. Một số người nói rằng đó chẳng qua là tin đồn được Ban quản lý thành phố Kugamayama lan truyền nhằm dọa các Thợ săn đi đến tàn tích Kuzusuhara. Vào thời điểm đó, vẫn còn rất nhiều di tích tốt xung quanh vùng ngoại ô tàn tích Kuzusuhara. Rất có thể những tin đồn đó được lan ra để dọa những Thợ săn tự do hạn chế tới đây thu thập di tích.”

Akira đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của Elena thì Alpha đột nhiên từ trên trời bay xuống và ngồi cạnh cậu.

[Tôi về rồi đây!]

[Mừng cô đã về. Mất cũng kha khá thời gian nhỉ, tôi nhớ cô đã nói rằng chỉ đi một lát thôi mà nhỉ.]

Alpha mỉm cười tinh nghịch.

[Ôi trời, cậu nhớ tôi đến vậy sao? Tôi rất vui khi nghe điều đó đấy.]

[…Chỉ là cách giải thích từ 'một chút' của cô khác với của tôi thôi.]

 Akira thờ ơ đáp lại và tỏ ý không muốn tranh luận thêm. Nhìn cậu như vậy, Alpha chỉ nở một nụ cời mỉm như thường lệ.

 —*—*—*—

Ở một nơi nào đó tít sâu bên trong căn cứ tiền phương, có một căn phòng được thiết kế vô cùng đặc biệt với mục đích ngăn chặn bất kỳ loại rò rỉ thông tin nào và chủ yếu chỉ được sử dụng bởi những người có chức vị cao. Hiện nơi đây đang có ba người, Inabe - người đứng đầu căn cứ tiền phương, ngồi đối diện là Sheryl và Viola.

Mặc dù Inabe rất cẩn thận với Viola nhưng ông lại không coi trọng cô, và ông ta cũng coi thường cả Sheryl nốt.

“Vậy thì, cô muốn trình bày với tôi chuyện gì đây? Dù rất ấn tượng khi cô có thể tìm ra cách kết nối được với tôi, nhưng nếu điều đó không xứng đáng với thời gian tôi đang bỏ ra, tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”

Viola lấy ra một di vật của cựu thế giới nào đó và đặt nó trước mặt Inabe. Inabe nhìn di vật đó và mỉm cười chế giễu.

"Rồi sao nữa?"

“Và đây là kết quả từ cuộc thẩm định. Nó đến từ tập đoàn Kurogane. Vì tôi sử dụng “cửa sau” nên không có ký hiệu của Kurogane trên đó. Nhưng những gì được viết ở đây là kết quả giám định cuối cùng từ những người có uy tín.”

Inabe cầm lấy tài liệu do Viola đưa và đọc lướt qua.

“Đó là thiết bị đầu cuối cựu thế giới từ một nguồn không xác định mà mọi người đã nói đến cách đây không lâu hử. Cô đang cố hối lộ tôi bằng thứ này à? Thật là hài hước!"

Inabe tỏ vẻ bình tĩnh, không quan tâm đến câu chuyện nhưng thỉnh thoảng vẫn vô thức liếc mắt về phía món di vật. Nhận ra một cách tinh tế, Viola nói với một nụ cười thương mại tươi rói.

"Có vẻ như cuộc thăm dò của ông không diễn ra tốt đẹp lắm nhỉ."

Vẻ mặt của Inabe ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

"…Ý cô là thế nào?"

“Ông có thể hiểu vấn đề này theo bất kỳ cách nào ông muốn mà.”

"…Cô đã nghe điều đó từ đâu?"

“Tôi chỉ đang đoán mò thôi mà, có lẽ vậy.”

Khuôn mặt Inabe càng cau có thì nụ cười của Viola càng rộng hơn.

Xây dựng một tuyến đường an toàn bắt đầu từ căn cứ tiền phương đi thẳng vào khu vực sâu hơn của khu tàn tích là một dự án quan trọng và Ban Quản lý Thành phố đã nỗ lực đáng kể để thực hiện điều đó. Và tất nhiên rồi, có rất nhiều người dành sự quan tâm đến dự án này. Điều này dẫn tới những cuộc đấu đá nội bộ khá gay gắt giữa các phe phái khác nhau.

Người chịu trách nhiệm lập kế hoạch là Yanagisawa. Vì việc xây dựng và bảo trì căn cứ tiền phương đang diễn ra tốt đẹp, cũng như việc thu thập di vật xung quanh tuyến đường đang được bảo đảm một cách đều đặn, vị thế của Yanagisawa đang tương đối vững chắc và thu hút sự quan tâm của rất nhiều phe phái. Và tất nhiên, đó không phải là điều dễ chịu gì với những người chống lại Yanagisawa.

Nếu có bất cứ điều gì họ có thể mượn cớ để chỉ trích Yanagisawa, thì đó chính là việc anh ta quá tập trung vào việc mở rộng và đảm bảo an toàn cho các tuyến đường thay vì thu thập các di vật xung quanh đó. Và các phe phái chống đối Yanagisawa ngày qua ngày vẫn liên tục lấy đó làm cái cớ để chỉ trích anh.

Tất nhiên, khi ai đó được giao nhiệm vụ trông coi một lãnh thổ có những di tích đắt giá, người đó cũng sẽ có được sức ảnh hưởng đáng kể. Cách hiệu quả nhất để hất cẳng Yanagisawa chính là thực hiện hành động tương tự và giành được thành tích vượt trội hơn. Đó là lý do tại sao Inabe dành rất nhiều nguồn lực để điều tra khu vực dưới sự giám sát của mình.

Nhưng thật không may, ông không nhận được bất kỳ tin tốt lành gì từ những cuộc điều tra của mình cả. Khuyển vũ trang và bầy quái vật hình người gây cản trở nghiêm trọng tới mức ông buộc phải dừng cuộc điều tra, và dĩ nhiên là ông cũng chả thể tìm thấy bất kỳ di vật đắt giá nào cả.

Khi mà khu vực dưới sự giám sát của ông đang ở mức cảnh báo khá nguy hiểm trong khi lại không tìm được bất kỳ di vật nào đáng giá, Ban Quản lý Thành phố sẽ chẳng còn lý do gì để tiếp tục đầu tư vào đó nữa. Với tình hình ngày càng tiến triển tồi tệ đi như này, chẳng sớm thì muộn Ban Quản lý Thành phố sẽ ngừng hoàn toàn những khoản đầu tư của họ. Toàn bộ tài sản và nguồn lực mà Inabe đã đầu tư vào lãnh thổ nãy cũng như ảnh hưởng của ông giữa các phe phái sẽ tan thành mây gió. Thực tế ra thì ông ta bây giờ cũng như đang ngồi trên đống lửa rồi.

Khi nhìn thấy di vật mà Viola mang theo, Inabe nghĩ rằng nếu di vật đó có thể được tìm thấy trong lãnh thổ của ông ta, nó chắc chắn sẽ nâng cao giá trị cho cả khu vực. Hoặc nếu không chí ít, nó cũng đủ để làm dịu đi những rắc rối đang ngày càng gay gắt, kéo giãn thêm một khoảng thời gian cũng như mang lại một số tiền để ông có thể câu kéo thêm nhiều tài nguyên hơn. Từ đó thu hút được nhiều nhà đầu tư tiềm năng hơn.

Vậy nên ánh mắt của Inabe như một lẽ tự nhiên, cứ liên tục liếc về hướng về phía di vật cựu thế giới đó.

…Thành thật mà nói, mình chắc chắn rằng mình đủ khả năng để lan truyền một tin đồn rằng những di vật này đến từ khu vực mình quản lý. Nhưng đủ loại tin đồn về người phụ nữ này cũng là một yếu tố rủi ro cần phải cân nhắc. Hơn nữa, ngay cả khi mình thực hiện điều đó, chỉ một di vật ở đây là không đủ để khẳng định tính xác thực của tin đồn được…

Trong khi Inabe vẫn đang suy nghĩ xem phải làm gì thì Viola đặt tay lên di vật đó rồi kéo nó lại gần cô. Biểu hiện của Inabe thoáng trở nên nghiêm khắc hơn một chút. Sau đó, Viola lấy ra những di vật cùng loại và xếp chúng lên bàn.

 …B-bây bây giờ, nếu có nhiều thế này thì chắc là đủ rồi, nhưng… Ta đang nói đến người phụ nữ này… Đã có rất nhiều kẻ phải chết sau khi dính líu đến ả ta …N-nhưng, họ cũng nói rằng cô ta không bao giờ nói dối…

Sự mâu thuẫn trong Inabe biểu lộ ra cả nét mặt, pha trộn giữa hy vọng, kỳ vọng, nghi ngờ và thèm muốn. Niềm kỳ vọng rằng đây có thể là con đường dẫn đến tương lai tươi sáng của ông đang ngày càng thôi thúc.

Viola mỉm cười quan sát phản ứng của Inabe. Sau đó cô nói với Sheryl một cách trắng trợn.

“Cô chủ, có vẻ như Inabe-san không có hứng thú rồi. Tôi xin lỗi, đó là lỗi của tôi."

“Tôi hiểu rồi, vậy có lẽ chúng ta không nên làm phiền Inabe-sama thêm nữa.”

Sheryl bình tĩnh đứng dậy và nhẹ nhàng cúi chào Inabe.

“Inabe-sama, cảm ơn ngài rất nhiều vì đã dành thời gian hôm nay.”

“Đ-đợi đã!!”

Inabe cảm thấy Sheryl dường như không hề giả vờ và có vẻ như cô thực sự sắp thu dọn để rời đi nên ông bất giác bật tiếng ngăn cô lại như một phản xạ thuần túy. Tình huống này như một tác động khiến ông phải quyết định đưa ra lựa chọn cuối cùng.

“…Ngồi xuống đi, đổi lại mấy người muốn gì?”

Viola bình tĩnh đợi Sheryl ngồi xuống lấy lại tư thế rồi mới mỉm cười trả lời câu hỏi đó.

“Chúng tôi đang điều hành một cửa hàng di vật, đó là lý do tại sao chúng tôi muốn ông giúp chúng tôi có được những di vật của cựu thế giới.”

“Cô nói như thể đó là một việc dễ dàng vậy nhỉ, hay cô không biết cái sự thật hiển nhiên rằng ngoài kia cũng đang có rất nhiều người dành sự quan tâm đến các di vật hay sao?”

“Không phải là chúng tôi muốn ông giao nộp cho chúng tôi toàn bộ những di vật mà ông kiếm được ngoài kia. Chúng tôi chỉ muốn ông chia sẻ một phần trong số đó mà thôi. Tôi tin là ít nhất ông cũng đủ khả năng để có thể làm được nhiêu đó mà, phải không? Tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ trả tiền cho chúng một cách sòng phẳng, chúng tôi không keo kiệt về vấn đề tiền nong đâu”.

Inabe bắt đầu lại hơi lăn tăn về quyết định vừa rồi của mình. Nhưng vì thực ra ông đã đưa ra quyết định cuối cùng rồi, tuy ngoài mặt trông có vẻ hơi do dự nhưng tất cả những gì ông đang làm chỉ là cố gắng tìm thêm lý do để chấp nhận yêu cầu của họ mà thôi.

“Được rồi, tôi sẽ chấp nhận.”

“Vậy chúng ta chốt thỏa thuận nhé.”

Viola liếc nhìn Sheryl. Cô chủ nhỏ hiểu ý một cách tinh tế và nhanh chóng đẩy những di vật trên bàn về phía Inabe.

Ánh mắt của Inabe chuyển sang Sheryl. Không còn sự nhạo báng nào phản chiếu trên ánh mắt của ông ta nữa. Sheryl đang mặc chiếc váy được tân trang lại ở cửa hàng Kashua. Với cơ hội hiếm có được thoải mái biến hóa chiếc váy mà không cần lo lắng về giới hạn kinh phí, tài năng hiếm có của Celene đã tỏa sáng, giúp chiếc váy tôn lên vẻ đẹp tự nhiên kiêu sa, kiều diễm của Sheryl. Qua đó cũng cho thấy Viola quả thật vô cùng tinh tế và nhanh nhạy khi đã mua sắm những chiếc váy đồng loạt tân trang cho các nhân viên của cửa hàng ngay từ những ngày đầu.

"Nhân tiện, mối quan hệ của cô với Viola là gì?"

“Đối tác kinh doanh, và hiện tại tôi là chủ của cô ta. Vậy thôi."

"…Tôi hiểu rồi."

Inabe nhìn Sheryl và Viola. Một trong số đó là một người phụ nữ đáng ngờ mà ông biết rõ, trong khi người còn lại cũng là một cô gái đáng ngờ đang tìm cách giao kết với ông. Ông tự nhủ trong đầu rằng phải cẩn thận với cả hai kẻ này.

Sheryl, Viola và Inabe giành thêm một khoảng thời gian để thảo luận thêm về chi tiết thỏa thuận. Mãi cho đến khi một trong những người của Inabe đến và báo cáo.

“Xin thứ lỗi, tôi đến đây để báo cáo về các đơn vị hình người.”

“Nói đi.”

“Kết luận là chúng không phải loại robot hình người. Nói chính xác hơn thì chúng gần giống với những con quái vật sinh học như cá sấu tham lam hơn.”

"Và?"

“Tôi nghĩ chúng ta không kiếm được gì từ chúng cả.”

"… Ta hiểu rồi."

Inabe thở dài. Nếu chúng là một máy bay không người lái hình người của cựu thế giới và cơ sở sản xuất những máy bay không người lái đó ở đâu đó gần đây, đó có thể sẽ trở thành một nguồn tin tốt để thu hút các nhà đầu tư tiếp tục đổ tiền vào lãnh thổ này. Dù Inabe cũng không có nhiều kỳ vọng khi ra lệnh điều tra nhưng hoàn cảnh hiện giờ không cho phép ông được bỏ sót bất kỳ cơ hội nào. Và dĩ nhiên rồi, dù đã chuẩn bị trước tinh thần những ông vẫn có đôi chút thất vọng trước bản báo cáo vừa nghe.

“Chúng tôi vẫn đang tiếp tục điều tra. Bộ phận nghiên cứu đang yêu cầu thu thập thêm vật mẫu nếu có thể.”

“Cung cấp cho họ bao nhiêu mẫu tùy thích.”

Viola đột nhiên xen vào.

“Có phải nó là một trong những con quái vật hình người mà những lời cảnh báo gần đây đang nhắc tới phải không?”

"Đúng thế. Ban đầu, chúng tôi cũng không dám chắc liệu đó có phải là một robot hình người do ai đó tạo ra, hay đó chính là một Thợ săn đang săn lùng các Thợ săn khác, cũng có thể là nột thứ gì đó của phe chủ nghĩa dân tộc, hoặc có thể đó cũng chỉ đơn giản là một con quái vật bình thường tình cờ mang hình dáng con người. Đó là lý do tại sao mọi tin đồn đều chỉ giới hạn ở mức cảnh báo đơn thuần, tránh không để gieo rắc nỗi sợ hãi không cần thiết. Chà, ít nhất thì với báo cáo sơ bộ này, chúng ta cũng có thể khẳng định rằng chúng thực sự là quái vật. Chúng tôi đã gửi tất cả các mẫu để điều tra vào kho. Nếu cô quan tâm thì chúng ta có thể đi xem ngay bây giờ?”

“Ý kiến hay đấy, đi thôi.”

Inabe nhướng mày.

“Cô định làm gì với chúng? Chúng không hoàn toàn có hình dạng giống con người nên những vật mẫu ấy cũng không giống những xác chết bình thường mà cô tưởng tượng đâu. Hay đó là một sở thích của cô ư?”

Viola mỉm cười tinh nghịch.

“Chà, chỉ là tôi thích nhìn người khác bối rối khi họ tin rằng tôi sẽ từ chối lời đề nghị của họ thôi.”

Inabe thở dài bực tức và chế giễu.

“Hà, cô tệ y như lời đồn.”

“Đừng nói bất cứ điều gì không cần thiết nếu ông không muốn mọi người dùng nó để chống lại ông. Đó là điều mà ông nên ghi nhớ với tư cách là một nhà đàm phán. Đúng không, cô chủ của tôi nhỉ?”

“Đừng hỏi tôi.”

Sheryl trả lời với một thái độ khá thiếu thân thiện. Nhưng Viola chỉ đáp lại bằng nụ cười thường ngày. Nhìn thấy thế, Inabe thực sự không biết mối quan hệ giữa họ là gì nữa.

“Chà, nếu mấy cô muốn xem chúng thì cứ đến mà xem. Tôi sẽ đưa mấy cô đến đó."

Sheryl bất đắc dĩ phải cùng Viola đi theo Inabe đến nhà kho của căn cứ tiền phương. Mặc dù cô không có hứng thú với xác của con quái vật, nhưng cô không thể làm được gì nếu bị bỏ lại một mình. Hơn nữa, tốt hơn là cô nên đi cùng họ để đảm bảo rằng cô sẽ không bỏ sót bất cứ điều gì mà cô không biết.

Nhà kho cũng là nơi chứa rất nhiều di vật của cựu thế giới được thu thập về. những di vật được sắp xếp một cách lộn xộn, chất đầy trên những chiếc kệ khổng lồ.

Trong khi Sheryl đang hơi choáng ngợp trước những gì đang được bày trước mắt, Viola nhanh chóng kéo cô lại rồi cúi xuống thì thầm.

“Mặc dù chúng là những di vật rẻ tiền nhưng người bình thường sẽ không được phép vào nơi này đâu đấy, cô biết không? Có được cơ hội tuyệt vời này, cô không thấy vui sao?”

“Đây chẳng phải là mục đích ban đầu của cô sao?”

“Ồ, ai biết đâu.”

Sheryl hơi khó chịu vì có vẻ như Viola đang đùa giỡn với cô. Nhưng cũng phải công nhận một sự thật rằng đây không phải thứ mà cô có thể nhìn thấy hàng ngày. Phớt lờ việc đó, Shery vẫn tiếp tục tập trung tìm hiểu những di vật xung quanh mình.

Ở một góc của nhà kho, có những mảnh của những con quái vật hình người mà Akira và các Thợ săn khác đã đánh bại. Những mẫu vật có tình trạng vẫn còn tương đối tốt được cẩn thận cất giữ trong một vài loại hộp đựng chân không chuyên dụng. Thậm chí gương mặt của chúng còn nhìn rõ được qua lớp kính trong suốt của hộp. Trong khi đó, những cái đã bị phá tan nát không ra hình dạng gì nữa thì được chất đống vào một cái thùng nhỏ.

Inabe dẫn Sheryl và Viola lại gần, liếc nhìn và thở dài.

“Nếu chúng là những robot hình người của cựu thế giới thì chỉ riêng đám này thôi đã là một đống tiền rồi.”

Viola cũng liếc nhìn với đôi chút thích thú.

“Ông đang giữ một số mẫu vật trong những thùng chứa tương đối cao cấp nhỉ.”

“Đúng vậy, tôi đang gửi chúng đến một công ty nghiên cứu mà tôi có mối quan hệ. Vì vậy, ít nhất tôi cũng cần phải trang trí cho chúng đẹp mắt hơn và trông có chút giá trị. Mặc dù cuộc điều tra sơ bộ đã kết luận rằng chúng chẳng khác gì một đống phế liệu, thế nhưng biết đâu kết quả sẽ khác đi nếu qua con mắt của một chuyên gia thì sao. Cô thấy đấy, dù sao thì gần đây cũng có tin đồn về việc một ai đó mang về xác những robot hình người của cựu thế giới sau khi thám hiểm tàn tích và kiếm được bộn tiền dù chúng gần như đã bị phá thành những mảnh vụn. Thế nên tôi cũng hy vọng biết đâu những thứ này chính là những con robot cùng loại, vậy đấy.”

Trong khi Viola và Inabe đang trò chuyện, Sheryl vừa lắng nghe vừa nhìn vào những chiếc hộp. Khoảnh khắc đưa mắt quan sát, cô nhận ra khuôn mặt sau lớp kính kia khá là quen thuộc.

“…Tiol?”

Sheryl nhanh chóng kiểm tra các khuôn mặt trong những chiếc hộp khác và phát hiện ra rằng tất cả chúng đều trông giống nhau đến kỳ lạ. Mặc dù có nghi ngờ rằng cậu ta có liên quan gì đó đến việc này nhưng cô không thể nghĩ ra cơ sở căn cứ nào dẫn đến tình huống hiện tại cả.

Inabe nhận thấy phản ứng kỳ lạ của Sheryl và nói đùa.

“Nếu cô quan tâm đến vậy, cô có muốn mang một ít về không? Tất nhiên là cô sẽ phải trả tiền cho việc đó.”

"Không, cám ơn."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Một lát sau, nhận ra đã để người ngoài ở lại khá lâu trong nhà kho, Inabe lịch sự đề nghị họ rời khỏi.

Khi mọi người quay lưng rời đi, một trong những con quái vật hình người khẽ chuyển động con mắt nhìn về phía Sheryl. Nó cũng lập tức hết năng lượng ngay sau đó nên không ai nhận ra điều đó cả.

—*—*—*—

Tiol đang trôi dạt trong không gian giấc mơ của mình mà không hề có nhận thức cụ thể.

Trước đây, khi bắt đầu thử nghiệm, Yastubayashi đã thử tiêm vào người Tiol nanomachine chiết xuất từ một trong những chiếc máy bay không người lái bị phá hủy. Đó là một trong vô số thử nghiệm để kiểm tra xem liệu có thể đánh lừa được hế thống IFF (Identification Friend or Foe: Nhận diện bạn - thù) của quái vật cựu thế giới hay không. Nếu nó thành công, đây sẽ là một phát minh vĩ đại giúp Thợ săn có thể thoải mái khám phá tàn tích mà không sợ bị quái vật tấn công nữa.

Nhưng một lần nữa thí nghiệm lại thất bại. Trên thực tế, nanomachine thậm chí còn xâm chiếm não của Tiol và ảnh hưởng đến ý thức của cậu ấy. Ý thức của cậu và nanomachine trở thành một hệ thống không ổn định liên tục tự xung đột lẫn nhau. Sau đó, cái hệ thống bất ổn ấy tự động chọn một đường truyền nào đó xung quanh cậu, tuân theo những chỉ dẫn mơ hồ từ một nguồn mệnh lệnh kỳ lạ nào đó và ra lệnh cho cậu chạy trốn khỏi phòng khám của Yatsubayashi.

Tiếp theo, cậu thực hiện những hành động như một máy bay không người lái an ninh, ẩn náu trong trong những biệt thự đổ nát và tiêu diệt những đối tượng mà hệ thống cho là bất hợp pháp. Cậu hành động như thể toàn bộ bản ngã và ý thức đều đã bị “hack” và cơ thể ấy không còn là của cậu nữa.

Các nanomachine mà Yatsubayashi đưa vào người cậu từ lúc ấy vẫn tiếp tục phát triển cho đến tận bây giờ. Nó còn tái sử dụng luôn cả các nanomachine của quái vật cơ khí và chuyển hóa thành các đặc điểm đặc biệt của những con quái vật sinh học mà Tiol ăn. Do đó, cơ thể cậu dường như cũng được cấu tạo lại luôn, biến hóa đến mức các bộ phận kỳ lạ thập cẩm từ các loại quái vật mọc ra từ khắp cơ thể.

Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đó, sau đó cậu đã gặp Tsubaki và nhận được sự giúp đỡ từ cô ấy. Về cơ bản, Tsubaki đã xây dựng lại thiết lập bên trong não cậu và tuyên bố rằng cậu là một trong những máy bay không người lái an ninh của cựu thế giới.

Mặc dù cả tâm trí và cơ thể của cậu đã hoàn toàn thay đổi so với ban đầu, nhưng thật đáng ngạc nhiên là cậu lại thích nghi khá tốt. Bây giờ cậu thực sự cảm thấy còn hạnh phúc hơn vì đã có được sức mạnh mà cậu thậm chí còn không dám mơ tới khi còn sống trong khu ổ chuột. Cậu cũng thích thú khi chiến đấu với những con quái vật và Thợ săn khác bằng cách sử dụng những con robot điều khiển từ xa đơn giản mà cậu tạo ra. Mặc dù cái giá phải trả là cậu thậm chí còn quên luôn cả tên của mình nhưng dường như nó cũng chẳng đáng quan tâm là mấy.

Khi cậu tiếp tục đóng vai trò là máy bay không người lái an ninh của tàn tích, một trong những người máy của cậu đã chạm trán với Akira. Tất nhiên, bản thân cậu cũng không còn nhớ đến Akira nữa. Nhưng khi cậu nhìn thấy đoạn phim gương mặt Akira được gửi từ một đơn vị người máy của mình, một mệnh lệnh nào đó, hay nói chính xác hơn là mong muốn mãnh liệt, hiện lên từ sâu trong tâm trí cậu.

Ý nghĩ về việc giành được phần thưởng tuyệt vời sau khi giết được Akira đã ăn sâu vào tâm trí cậu, nhưng các chỉ thị từ phần mềm hệ thống bảo mật thì lại ức chế và đẩy mong muốn đó sang một bên. Tiol đã đấu tranh hết mình để chống lại chỉ thị đó và cuối cùng đã có thể ra lệnh cho tất cả robot của mình tấn công Akira.

Cuối cùng, dù cậu không thể hạ gục Akira, nhưng ý thức trỗi dậy của cậu đã giành lại một phần kiểm soát cơ thể và vẫn giữ nguyên ở trạng thái đó.

Và sau đó, thông qua một trong những con robot đã bị hạ gục, cậu nhìn thấy và nghe thấy Sheryl lẩm bẩm tên mình.

Ngay cả sau khi cơ thể và tâm trí của cậu đã hoàn toàn thay đổi, khi cậu nhìn thấy Sheryl và nghe cô gọi tên mình, Tiol một lần nữa bị cô quyến rũ. Ngay lúc đó, một cảm xúc mãnh liệt khác phát ra từ sâu thẳm bên trong tâm hồn liên tục tấn công dồn dập, khiến hệ thống phải trả lại một phần ý thức của cậu.

Tiol cuối cùng cũng mở mắt và thấy mình đang ở trong một căn phòng của một tòa nhà đổ nát. Tuy vẻ mặt vô cảm nhưng cậu lại nói với vẻ đầy quyết tâm.

“Mình là Tiol!”

Một trong những thiết bị đầu cuối đã đưa ra lời cảnh báo cho Tiol và gửi báo cáo về trung tâm. Nhưng khi nhìn chằm chằm vào nó, cậu nhanh chóng có thể cướp được chuỗi mệnh lệnh của nó và khiến nó phải tuân theo mình.

Tiol hiểu rằng cậu vẫn là một robot chịu sự giám sát của hệ thống. Dù đã tỉnh lại nhưng cậu vẫn đang bị hệ thống hạn chế nghiêm ngặt. Lúc này, đừng nói đến việc quay trở lại thành phố Kugamayama, cậu thậm chí còn chẳng thể tự ý rời khỏi khu vực mà mình được chỉ định. Tất nhiên, cậu càng không thể đến gặp Sheryl trong tình trạng này.

"Mình nên làm gì…? À, đúng rồi! Mình có thể lợi dụng cô ta!”

Tiol nhảy ra ngoài qua cửa sổ tòa nhà bằng sức mạnh siêu phàm của mình. Sau đó, cậu đáp xuống cùng một tiếng nổ lớn từ một độ cao có khiến một người bình thường nát bét và chạy về phía mục tiêu của mình.

Đó là một trong những căn phòng bên trong một tòa nhà bị phong hóa. Căn phòng đó đã bị hư hỏng nặng, không gian xung quanh thậm chí không còn được bao phủ kín bằng màu trắng nữa. Sau khi bước vào căn phòng đó, Tiol hét lên hết mức có thể.

"Ra đây ngay!! Tôi biết rằng cô có thể xuất hiện mà! Và tôi biết rằng cô cũng đang nghe thấy tôi!! Tôi thậm chí còn biết cô vẫn liên tục đang quan sát tôi từ đâu đó suốt thời gian qua nữa!!”

Tiol hét lên trong khi nhìn quanh phòng, nhưng cậu không nghe thấy gì khác ngoài tiếng vọng của chính mình.

"Ra đây ngay!! Nếu không, tôi sẽ nói với các Thợ săn về sự tồn tại của cô!! Và tôi không nói suông đâu!!”

Hình ảnh của Tsubaki đột nhiên xuất hiện trong căn phòng đó. Cô ấy có vẻ không hài lòng và trưng ra một vẻ mặt lạnh lùng.

Tiol phát hiện ra cô và vừa chạy tới vừa hét lên.

"Cô đây rồi!! Hãy gỡ bỏ hạn chế mà cô đã cài đặt trong đầu tôi! Nếu không thì…!"

"Dừng lại!"

Chỉ với một từ đó, toàn bộ cơ thể cậu đột ngột dừng lại, bất chấp mọi nỗ lực của cậu. Sau đó Tsubaki bước về phía Tiol đang không thể cử động chút nào, với vẻ khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt.

“Cậu đúng là không biết cư xử, thật khó chịu. Và cậu cũng đã đánh mất luôn cả khả năng suy nghĩ và suy luận của mình. Tôi biết là cậu đang rất phấn khích sau khi có được nhiều sức mạnh như vậy, nhưng cậu nghĩ sao mà lại cho rằng tôi sẽ chấp nhận yêu cầu ích kỷ của cậu chỉ vì cậu hét toáng lên và lảm nhảm những điều vô nghĩa vậy?

Tsubaki dừng lại và đứng cạnh Tiol, sau đó cô đưa tay về phía đầu cậu.

“Thỏa thuận của chúng ta là tôi sửa hệ thống bị lỗi của cậu và cậu canh gác khu vực mà tôi đã giao cho cậu. Nếu cậu không muốn tiếp tục duy trì thỏa thuận này nữa, tôi không ngại hoàn nguyên hệ thống của cậu về trạng thái ban đầu đâu. Cậu khi ấy rất có thể sẽ tiếp tục nổi cơn thịnh nộ một cách vô thức và quậy phá cho đến ngày bị giết như một con thú hoang hoặc một cỗ máy bị lỗi. Chà, dù sao thì tôi cũng chẳng quan tâm đến chuyện này đâu.”

Tiol cảm thấy như tâm trí mình đang bị rối tung trong khi cậu vẫn đang cố gắng chống cự hết sức có thể. Cậu dùng toàn bộ sức lực, cố gắng ra lệnh cho cơ thể bất động của mình đẩy tay Tsubaki ra. Và cậu đã thành công hất tay cô ra khỏi đầu mình.

Tsubaki nhướng mày.

“Tôi thấy là cậu có thể chống lại hệ thống ở một mức độ nào đó rồi nhỉ… Cậu có thể di chuyển được rồi.”

Tiol có thể cảm thấy thứ gì đó đang hạn chế cơ thể cậu được gỡ bỏ. Cậu ta ngay lập tức nhảy lùi ra xa, giữ khoảng cách với Tsubaki. Khuôn mặt cậu tràn đầy tuyệt vọng, sợ hãi và khủng bố. Cậu thở hổn hển trong khi trừng mắt nhìn chằm chằm về phía cô.

Tsubaki dường như đang suy ngẫm điều gì đó một vài giây rồi cất lời với một nụ cười lạnh lùng.

“Tôi đổi ý rồi, tôi có một đề nghị mới cho cậu.”

"Một lời đề nghị?"

"Đúng. Vì có vẻ như cậu không còn muốn tiếp tục canh gác khu vực mà tôi đã chỉ định nữa nên tôi sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ khác. Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ gỡ bỏ cho cậu tối đa nhất có thể những hạn chế của hệ thống. Tôi cũng sẽ bỏ qua cho hành vi thô lỗ vừa rồi của cậu. Ý cậu thế nào?"

“…C-cô muốn tôi làm gì?”

Tiol hỏi chi tiết yêu cầu của Tsubaki và không khỏi ngạc nhiên.

“…Cô bảo tôi làm điều đó sao?”

“Tôi sẽ không ép. Nhưng nếu cậu từ chối, tôi sẽ buộc phải lấy lại những gì tôi đã cho cậu.”

Nếu Tiol từ chối, cậu sẽ quay trở lại thành một con thú hoang hung hãn vô thức ở vùng đất hoang. Về cơ bản, cậu không có lựa chọn nào khác trong tình huống này.

“Đ-được rồi, tôi sẽ chấp nhận.”

“Vậy chúng ta thỏa thuận nhé, trông cậy vào cậu.”

Tsubaki khẽ mỉm cười rồi biến mất. Khoảnh khắc đó, mặt Tiol nhăn nhó co giật.

“…Chết tiệt! Chỉ cần làm thế là xong đúng khônggg?!”

Tiếng hét của Tiol vang vọng khắp căn phòng.

  *****

Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!


******* 

Trans: promote

Edit: Sad Romance

****** 

Không có nhận xét nào: