Chương 183: Một bầy Robot Tiol - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2023

Chương 183: Một bầy Robot Tiol

Yatsubayashi đang thu những khoản phí điều trị lớn đến điên rồ từ các thợ săn được đưa đến phòng khám của ông ta. 

Nhờ việc sơ cứu được ưu tiên lên hàng đầu, những Thợ săn đó vẫn có thể duy trì được trạng thái tỉnh táo ngay cả khi cơ thể anh ta đang bị thương rất nặng. Thế nhưng, sau khi nhìn vào hóa đơn điều trị đắt đỏ thì mặt anh ta bất chợt tái nhợt đi, khéo còn tệ hơn cả trước lúc được cấp cứu nữa. Dù anh ta đã trình bày hoàn cảnh và ra sức mặc cả, thế nhưng Yatsubayashi vẫn không hề tỏ ra một chút nhượng bộ nào.

"Không là không; không tiền, không điều trị. Và cậu cần phải thanh toán toàn btiền trước.”

"Làm ơn, giúp tôi đi, bớt cho tôi một chút ít thôi cũng được mà?"  

"Thật đáng tiếc, nếu cậu dư dả nhiều sức lực để mặc cả với tôi đến vậy thì khá chắc là cậu đủ ổn để quay trở lại căn cứ tiền phương rồi nhỉ. Cậu có thể nhờ bạn của mình đưa cậu đến đó. Và bằng kinh nghiệm của mình, tôi dám khẳng định rằng cậu sẽ đến nơi mà vẫn bảo toàn được mạng sống. Dĩ nhiên là với vết thương kia thì tôi cũng dám cá luôn rằng cậu sẽ cần chân tay giả hoặc một bộ phận máy móc để thay thế đấy.”

"Tôi muốn cơ thể của mình được toàn vẹn, vì ngay từ đầu ông đã nói với chúng tôi rằng việc điều trị vẫn sẽ giữ nguyên cơ thể hiện tại của tôi, vậy nên tôi mới tìm đến gặp ông đầu tiên."

Trên thực tế, họ có thể thực hiện một phương pháp điều trị tái tạo đặc biệt để phục hồi lại các chi đã mất mà nếu như điều trị thông thường sẽ cần phải được thay thế bằng chân tay giả hoặc thậm chí là cả một cơ thể Cyborg mới. Thế nhưng đồng nghĩa với đó là việc phương pháp điều trị này tốn kém hơn rất nhiều. Hơn nữa, không có nhiều Thợ săn muốn trở thành một Cyborg. Cho dù cơ thể Cyborg có mạnh đến đâu, vẫn có những lợi thế độc đáo riêng với một cơ thể bằng xương bằng thịt, và Thợ săn này cũng muốn giữ nguyên cơ thể của mình.

Bạn của anh ta sau đó đã xen vào.

"Ít nhất ông cũng có thể xem xét tạo điều kiện hoặc có cách nào đó giúp đỡ chúng tôi một chút chứ?"

"Chúng ta có thể hoàn thành việc này ngay lập tức nếu cậu trả tiền thay cho cậu ta."

"Đừng điên như vậy chứ, đến cả tôi cũng không có nhiều tiền đến thế. À mà chúng tôi cũng có bảo hiểm y tế, ông có thể giúp chúng tôi yêu cầu phía bảo hiểm thanh toán được mà, đúng không?”

"Xin lỗi nhưng đây là một phòng khám tư nhân, vậy nên bảo hiểm y tế không được chấp nhận tại đây. Và cũng có giới hạn về số tiền mà Văn phòng Thợ săn có thể sẵn sàng cho cậu vay để chi trả cho việc này. Ấy là còn chưa kể tới việc hạn mức cho vay của họ đối với một phòng khám tư nhân nhỏ như của tôi là cực kỳ thấp.”

Anh chàng đó thở dài và gãi đầu. Mặc dù anh ta không có ý định bỏ rơi người bạn đang bị thương của mình, nhưng điều đó cũng không thay đổi sự thật rằng anh cũng không còn cách nào khác để cứu cậu ấy cả.

Hơn nữa, anh ta cũng đã được khẳng định rằng sẽ không chết nếu họ quyết định quay lại phòng khám ở căn cứ tiền phương bây giờ. Chỉ là trong những ngày tháng tới, anh ta sẽ phải sống với những bộ phận giả và chịu thêm một vài chi phí y tế phát sinh cho việc này. Ngay từ đầu, đây là những rủi ro nghề nghiệp mà Thợ săn phải đối mặt. Và trong quá trình họ đang phải gồng lưng để trả nợ, rủi ro này hoàn toàn có thể ập đến thêm một lần nữa và đánh gục họ hoàn toàn. Chính điều này đã khiến họ chần chừ trong việc chi trả số tiền khổng lồ khi điều trị tại cơ sở của Yatsubayashi.

Nhận thấy điều này, Yatsubayashi quyết định che giấu ý định thực sự của mình và vờ tình cờ đưa ra một đề xuất cho những Thợ săn đó.

"Chà, tôi có thể hiểu rằng cậu thực sự muốn cứu lấy bạn mình. Thế nhưng ở phương diện ngược lại, tôi là một bác sĩ tư nhân, cậu biết rồi đấy. Nếu tôi điều trị vết thương cho cậu ta miễn phí, tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều rắc rối sau này. Do đó tôi đưa ra một đề nghị như này, thay vì là tiền, cậu có thể chi trả chi phí điều trị cho bạn mình bằng cách thực hiện giúp tôi một vài nhiệm vụ cá nhân nhé?"

"Nhiệm vụ cá nhân ư? Ông đang muốn đề cập đến công việc gì ở đây?"

"Về cơ bản, nó là một dạng yêu cầu cứu hộ khẩn cấp. Tất nhiên, đó sẽ là một yêu cầu bí mật.”

Yatsubayashi bắt đầu giải thích công việc nói trên với một nụ cười đáng ngờ. Nói một cách đơn giản, những Thợ săn đó chỉ cần đến một địa điểm nhất định để giải cứu một Thợ săn nào đó và đưa anh ta trở lại phòng khám của Yatsubayashi. Mặc dù nghe thì có vẻ như đúng là đơn giản thật, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy ẩn chứa phía sau quá nhiều điều mờ ám.

"Tại sao nhiệm vụ này phải là một nhiệm vụ bí mật? Hơn nữa, tôi đã kiểm tra thông tin từ thiết bị đầu cuối của mình và có vẻ như không có bất kỳ yêu cầu cứu hộ khẩn cấp nào từ khu vực mà ông yêu cầu cả?”

 Yatsubayashi mỉm cười từ tốn giải thích.

"Chà, đó là bởi vì thợ săn đó không muốn lưu lại hồ sơ về vụ việc này cho Văn phòng Thợ săn, vấn đề này chắc cậu cũng hiểu mà. Về cơ bản, anh ta không muốn Văn phòng biết và phát đi thông báo tới toàn thể thợ săn để đáp lại yêu cầu cứu hộ khẩn cấp mà anh ta đã gửi. Ngoài việc để bảo vệ danh tiếng của mình, nó còn giúp anh ta tiết kiệm một khoản tiền đáng kể nữa. Rốt cuộc, nếu cậu cứ gửi yêu cầu giải cứu khẩn cấp một cách không cần thiết, hóa đơn bảo hiểm của cậu sẽ chất chồng thành một con số kinh hoàng. Điều này cũng áp dụng tương tự đối với các chương trình điều trị tại bệnh viện và phòng khám tư đấy. Những gì tôi muốn nói ở đây là nếu cậu điều trị vết thương của mình trong phòng khám của tôi, tôi có thể đảm bảo rằng điều này sẽ không bị theo dõi tại bất kỳ hồ sơ nào trong Văn phòng Thợ săn hết. Và dĩ nhiên rồi, cậu không thể sử dụng bảo hiểm của mình ở đây được. Ngoài ra thì hình như danh tiếng của anh ta khá tốt trong mắt các đồng nghiệp và bang hội. Vậy nên nói một cách đơn giản, anh ta muốn thể hiện rằng mình không vướng phải bất kì rắc rối nào cả, anh ta chỉ tình cờ bắt gặp một số thợ săn tại vùng đất hoang và họ cũng tình cờ giúp anh ta.”

"Tôi hiểu rồi, về cơ bản ông đang chấp nhận yêu cầu đó một cách bí mật, nhỉ. Tuy nhiên, ông vẫn sẵn sàng điều trị miễn phí cho bạn tôi chỉ bằng cách cứu lấy một Thợ săn khác, thỏa thuận là quá hời đến nỗi một thằng ngu cũng biết nó có vấn đề đấy, ông biết không?"

"Cậu đang đùa tôi đấy à? Tất nhiên là một nhiệm vụ bí mật như vậy là không đủ rồi. Tôi sẽ yêu cầu cậu thực hiện những nhiệm vụ kiểu đó cho tôi nhiều lần cho đến khi tôi đánh giá cậu đã làm việc đủ để trả hết cho chỗ chi phí điều trị này.”

"... Tôi hiểu rồi."

Thợ săn đó gật đầu và nhìn Yatsubayashi với ánh mắt nghiêm nghị. Họ ngầm hiểu rằng Yatsubayashi đang lên kế hoạch lợi dụng điều đó để khiến họ mang nhiều vết thương hơn sau mỗi nhiệm vụ trở về và lão ta sẽ lại có thêm nhiều hóa đơn chữa trị hơn với điều đó.

"Nếu cậu chấp nhận yêu cầu này, tôi sẽ điều trị cho cậu ta ngay lập tức. Tôi sẽ không làm điều gì đó bẩn thỉu như trì hoãn hoặc kéo dài việc điều trị của cậu ta cho đến khi cậu làm việc đủ cho tôi đâu. Vậy, cậu nghĩ sao? Đề xuất của tôi ổn chứ? Chà, dù sao tôi cũng đâu có ép buộc cậu, tất cả vẫn phụ thuộc vào quyết định của cậu mà.”

Nhìn từ góc độ khác, điều đó cũng có nghĩa là Yatsubyashi không cho họ cơ hội nào khác để đàm phán nữa, và thợ săn bị thương kia cũng bắt đầu nài nỉ cầu xin bạn mình. Cuối cùng, người thợ săn này đành phải tặc lưỡi nhắm mắt chấp nhận lời đề nghị đó.

***************** 

Elena và đội trinh sát của cô tiến sâu hơn vào tàn tích Công việc của họ là thu thập thông tin từ những thiết bị thu thập thông tin cỡ nhỏ nằm rải rác bên trong khu vực này, đồng thời truy xuất, thay thế hoặc bổ sung những thiết bị thu thập thông tin cỡ nhỏ khác thuộc sở hữu của Ban quản lý thành phố. Khả năng tiếp cận địa điểm bằng phương tiện, số lượng quái vật trong khu vực đó, số lượng đống đổ nát và nguyên vật liệu được tìm thấy xung quanh khu vực, tất cả những thông tin này là đủ để đánh giá xem địa điểm này có đáng để khai thác hay không.

Các thành viên của đội trinh sát được tự do tìm kiếm bên trong các tòa nhà. Họ thậm chí còn được phép thu thập các di vật. Ngay cả khi nó có thể làm gián đoạn nhiệm vụ chính của họ là trinh sát khu tàn tích, những di vật mà họ thu thập được cũng có thể được coi là cơ sở để đánh giá xem tàn tích đó có đáng để được bảo vệ hay không, chưa kể đến việc sau khi để họ thám hiểm tòa nhà đó, ban quản lý cũng có cái nhìn tổng quan về độ khó khăn và mối nguy hiểm của mỗi tòa nhà. Vì thế nên cũng không có ai ngăn cản họ làm vậy.

Elena đang quét qua khu vực xung quanh trong khi điều khiển phương tiện của mình một cách chậm rãi. Sara đứng bên cạnh Elena để sẵn sàng bảo vệ cô, nhưng cô cũng đang để mắt đến những tòa nhà mà linh tính đang mách bảo rằng dường như nơi đó đang chứa những di vật đắt tiền.

"Elena, chúng ta có thể đi xem qua một chút được không?"

"Không. Chúng ta chỉ đi theo trục đường chính nơi mà chiếc xe trinh sát này có thể đi qua, vì vậy chúng ta sẽ không cố gắng đi sâu vào bên trong bất kỳ tòa nhà nào cả. Chẳng phải ngay từ đầu chúng ta cũng đã thống nhất về điều đó hay sao?"

"Tớ biết, nhưng vẫn..."

"Tớ có thể hiểu cảm giác của cậu, nhưng vẫn là không. Rất có thể sẽ có thứ gì đó sẽ tấn công chiếc xe này trong khi chúng ta mải mê tìm kiếm di vật bên trong tòa nhà. Chúng ta hầu như không có bất kỳ thông tin gì về khu vực này, vì vậy chẳng có gì đảm bảo an toàn cho chiếc xe khi chúng ta rời đi cả. Mà điều quan trọng hơn là ngay từ đầu chúng ta ở đây để thu thập thông tin cơ mà, phải không?"

Những thợ săn có xu hướng làm việc một mình hoặc trong một nhóm nhỏ thường bỏ lại xe của họ lại chỉ với vài biện pháp bảo vệ sơ xài trong khi tìm kiếm bên trong một tòa nhà. Và tất nhiên, chẳng ai có thể  bảo đảm rằng xe của họ vẫn còn nguyên vẹn khi họ trở lại. Elena và Sara đã có quá nhiều kinh nghiệm với việc mất phương tiện theo cách này rồi.

Tất nhiên, họ có thể dẫn theo nhiều Thợ săn hơn đi cùng và cử một số người canh giữ phương tiện khi họ đi vắng. Nhưng càng có nhiều nhân sự thì phần thưởng của mỗi người cũng giảm tỷ lệ nghịch theo. Chưa kể đến trường hợp các Thợ săn bảo vệ phương tiện sẽ chạy trốn và bỏ rơi các Thợ săn bên trong tòa nhà khi họ bị quái vật tấn công. Vì vậy, dù hấp dẫn nhường nào đi chăng nữa thì điều này vẫn không khác gì một canh bạc.

Điều duy nhất mà các Thợ săn có thể làm là gia tăng cơ hội chiến thắng bằng mọi cách mà họ có thể tìm thấy. Trở nên mạnh mẽ hơn, làm việc theo nhóm, củng cố niềm tin của họ với các thành viên khác trong nhóm, nhấn mạnh sự mất mát trong trường hợp có ai đó phản bội họ. Nếu họ không làm điều đó, họ sẽ biến mất cùng với giấc mơ của mình, gia nhập hàng ngũ những người không thể trở về từ vùng đất hoang.

Nhìn Sara dường như vẫn còn luyến tiếc bởi cám dỗ, Elena đưa ra một lý do khác để thuyết phục cô.

"Nếu chúng ta gặp nguy hiểm và phải gửi đi một yêu cầu cứu hộ khẩn cấp, rất có thể Akira sẽ phải tiếp nhận yêu cầu đó đấy. Một khi điều đó thực sự xảy ra, hình ảnh về phẩm giá, niềm tin và sự kính trọng của em ấy đối với chúng ta với tư cách là Thợ săn đàn chị sẽ bị xóa sạch đấy. Mặc dù nói là vậy, tớ cũng chẳng dám chắc chúng ta bây giờ có còn có mấy thứ đó trong mắt em ấy hay không nữa ".

Sara cau mày và thở dài.

"Được rồi. Rốt cuộc tớ vẫn muốn trở thành một Thợ săn kỳ cựu mà em ấy có thể tin tưởng. Tớ sẽ kiềm chế bản thân vậy".

Thấy Sara đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời hơn hẳn, Elena chỉ có thể bất giác nở một nụ cười khổ.

"Thật lòng mà nói, tớ đã có hy vọng cậu sẽ nghe lời tớ ngay lập tức khi mà người bạn thân nhất của cậu đưa ra lời cảnh báo."

"Chính vì là nó, cậu biết đấy. Hai chúng ta như thể là một vậy, khi nghe cậu cảnh báo, tớ cũng chỉ cảm thấy đó như một lời tự nhủ với bản thân mà thôi. Vậy nên nhiều khả năng tớ sẽ bỏ qua nó, cậu thấy đó. Mà cũng có khả năng tớ sẽ trở nên ích kỷ hơn nữa khi chỉ có một mình ấy chứ lại".

"Thật vậy sao? Nếu vậy thì, tớ đoán tớ cũng sẽ hành động như vậy khi rơi vào trường hợp tương tự thôi nhỉ.".

Elena và Sara khẽ mỉm cười với nhau trước khi nghiêm túc quay trở lại quan sát môi trường xung quanh.

Không lâu sau đó, Elena, người đang để mắt đến các thiết bị cảm biến của mình, đột nhiên dừng xe lại và nghiêng đầu.

"Elena, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì đặc biệt đâu. Chỉ là khi tớ kiểm tra dữ liệu, tớ thấy có điều gì đó khá kỳ lạ. Cảm biến bắt được nhiều tín hiệu của một thứ gì đó có hình dạng trông giống như con người".

"Có thể đó là những Thợ săn khác đang khám phá khu vực này, phải không?"

"Có khả năng là vậy. Chỉ là linh cảm của tớ cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn mà thôi."

Rất có thể những tín hiệu đến từ những con quái vật có khả năng ngụy trang cao cấp. Xét từ vị trí của họ và tín hiệu báo về cho thấy rằng những thứ đó dường như có hình dạng của con người, Elena không thể rũ bỏ cảm giác bất an của mình. Rốt cuộc, cho dù đó có là quái vật hay thực sự là Thợ săn, khoảng cách này là quá đủ để gây sự chú ý cho đối phương rồi.

Họ đang đứng giữa lựa chọn có nên bắt đầu cuộc chiến phủ đầu hay không. Có rất nhiều loại quái vật phớt lờ các Thợ săn ngay cả khi họ đã bước vào lãnh thổ của chúng. Mặt khác, hầu hết các Thợ săn sẽ ưu tiên tránh chiến đấu với những con quái vật mà họ gặp phải. Có vô vàn lý do để một thợ săn tránh khỏi một cuộc xung đột không cần thiết.

Nhưng Elena chợt nhớ lại một lời đồn nào đó, cụ thể là về một con quái vật hình người lảng vảng xung quanh khu Tàn tích Kuzusuhara. Trực giác nhạy bén đã mách bảo cô rằng chính là nó mặc dù cô không có đủ bằng chứng để chứng minh.

Elena suy nghĩ một lúc rồi nhấn mạnh chân ga. Cô quyết định sẽ thay đổi hướng đi của mình và tránh xa sinh vật bí ẩn kia.

"Sara, chúng ta sẽ thay đổi khu vực trinh sát. Điều này có lẽ sẽ làm giảm phạm vi phủ sóng của khu vực và độ chính xác của thông tin mà chúng ta có thể thu được, do đó có thể làm giảm phần thưởng của chúng ta sau này. Tớ xin lỗi nhưng làm ơn hãy bỏ qua cho tớ lần này."

"Đừng lo lắng về nó. Tớ sẽ để việc đưa ra quyết định cuối cùng cho cậu. Chúng ta hãy tiếp tục công việc một cách an toàn nhất".

Sara nhẹ nhàng mỉm cười, cô ấy dường như không cảm thấy khó chịu chút nào. Thấy Sara hoàn toàn tin tưởng mình, khuôn mặt nghiêm nghị của Elena dịu đi đôi chút.

************************************************

Một Thợ săn nào đó tên là Sonoda đang càu nhàu khi anh ta đi xung quanh đống đổ nát.

"Lại một tên ngốc nữa hả?"

Sonoda là một trong những Thợ săn bị buộc phải làm việc cho Yatsubayashi để hỗ trợ chi phí điều trị cho người bạn Thợ săn của mình. Anh ta đã đến địa điểm mà nhiệm vụ chỉ ra rằng sẽ có người cần giúp đỡ mà không muốn gửi yêu cầu cứu hộ khẩn cấp tại đây. Thế nhưng khi đến nơi, anh ta không tìm thấy người đó ở đâu cả, thậm chí nơi đây còn không có dấu vết nào của một cuộc chiến, và điều này cứ lặp đi lặp lại khá nhiều lần rồi.

Sonoda sử dụng thiết bị đầu cuối thông tin của mình gọi cho Yatsubayashi để phàn nàn, nhưng ông ta chỉ thản nhiên đáp lại.

"Rốt cuộc, đó không phải là một yêu cầu cứu hộ khẩn cấp được gửi đến Văn phòng Thợ săn. Cũng không rõ ai là người đưa ra yêu cầu đó. Chết tiệt, nếu mà có thông tin cụ thể, tôi đã gửi cậu ngay rồi. Cũng không loại trừ trường hợp có ai đó đang chơi khăm chúng ta nữa. Chà, ít nhất tôi cũng vẫn phải có trách nhiệm gửi một vài phản hồi đến những người đã thông báo cho tôi về nhiệm vụ này. Vì vậy, tôi hy vọng cậu vẫn sẽ hoàn thành phần việc của mình tốt nhất có thể. Đừng lo lắng, ngay cả khi cậu không tìm thấy gì, tôi vẫn sẽ tính thù lao cho cậu. Giờ tôi sẽ gửi cho cậu địa điểm tiếp theo.”

Sau khi Sonoda kết thúc cuộc gọi, anh ta đã nhận được vị trí cho mục tiêu tiếp theo. Anh ta nhấp chấp nhận và đặt thiết bị đầu cuối thông tin của mình trở lại túi.

 "Chúa ơi, những kẻ này đang khiến chúng ta ngày càng phải tiến sâu hơn vào tàn tích như thể không có vấn đề gì xảy ra vậy! Thôi được rồi, mọi người!! Tiếp tục nào!!"

"Được rồi... Hửm? Chờ đã, hình như có ai đó ở đằng kia kìa."

"Ồ, mục tiêu chạy qua đó hả? Theo sát hắn ta nào."

Sonoda dẫn nhóm của mình đến nơi phát ra tín hiệu đó. Nó đến từ tầng một của một tòa nhà cách họ không quá xa. Họ di chuyển chậm rãi, cẩn thận bước vào tòa nhà đó và phát hiện ra một cậu bé đang đứng bên trong một cái lỗ trên tường cách cửa ra vào không xa lắm.

"Có phải người đó không? Này, cậu có ổn không vậy? Những con quái vật đang ở đâu? Có phải cậu đã chạy trốn đến đây không? Cậu có đồng đội đi cùng không?"

Cậu bé đó cất tiếng đáp lại Sonoda, nhưng nội dung dường như lại không phải lời nói để giao tiếp.

"Khu vực hiện tại đang bị phong tỏa. Theo giao thức khẩn cấp, hệ thống an ninh được phép tiêu diệt bất kỳ kẻ nào xâm nhập. Vui lòng cung cấp thông tin nhận dạng của bạn..."

Sonoda ngay lập tức giơ khẩu súng trường của mình lên và bóp cò. Sóng xung kích đẩy cậu nhóc bay thẳng vào tường. Đồng đội của Sonoda ngay lập tức bắn tăng cường để hỗ trợ anh ta. Cậu nhóc đó nhanh chóng bị thổi bay đầu, tất cả tứ chi đều bị xé toạc lập tức.

Sonoda nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh rút lui.

"Chúng ta phải rời khỏi đây lập tức !! Đi thôi!!"

"Chờ đã, tôi chỉ bắn giúp cậu vì cậu bắt đầu bắn trước, nhưng giết mục tiêu như vậy có ổn không vậy?"

"Cậu còn chưa nhận ra sao?! Thằng nhóc đó không phải là mục tiêu giải cứu !! Nó là kẻ đã tấn công mục tiêu giải cứu !! Rút lui ngay lập tức!!"

Ngay khi Sonoda và đồng đội của anh ta cấp tốc rời khỏi tòa nhà, một âm thanh khác phát ra từ lỗ đen phía sau họ.

"... Không thể nhận dạng. Thay đổi sang giao thức hạn chế ngay lập tức..."

"Lên xe đi!! Chúng ta sẽ rút lui về phòng khám! Có điều gì đó tồi tệ đang đến, linh cảm của tôi không sai đâu!"

Sonoda ra lệnh cho đồng đội mình rút lui nhanh chóng nhất có thể.

Các chi bị xé toạc của cậu nhóc nằm rải rác trên mặt đất. Thế nhưng các chi đó dường như lại không phải của con người. Cánh tay của cậu ta từ khuỷu tay trở xuống đã hoàn toàn biến thành khẩu súng trường. Nó cũng không giống như một khẩu súng trường được gắn lên cánh tay giả mà giống như khẩu súng trường được mọc ra từ cánh tay đó hơn. Cơ thể của nó thoạt nhìn giống như được phủ một lớp giáp, nhưng đó lại không phải là áo giáp mặc ngoài, mà là vô số lớp vảy kim loại như của loài thú bò sát.

Một cậu nhóc khác bước ra từ bóng tối. Cậu ta nhặt lấy khẩu súng nằm trên mặt đất vốn là chi còn sót lại của cậu nhóc kia và bắt đầu đuổi theo nhóm của Sonoda.

Cùng lúc đó, Akira đang ngồi buồn chán với việc bảo vệ phòng khám thì có một thông báo được gửi đến thiết bị đầu cuối thông tin của cậu. Tọa độ được ghi trong thông báo đó nằm trong phạm vi mà đội trinh sát đã đi qua.

Akira suy nghĩ một chút rồi nhảy lên xe máy của mình và phóng đi.

Alpha nhíu mày.

[Chúng ta không chắc liệu Elena và Sara có ở đó hay không, cậu không cần phải tự mình đến đó đâu, đúng không?]

[Chấp nhận yêu cầu cứu hộ khẩn cấp cũng là một trong những nhiệm vụ của tôi, phải không? Mặc dù đúng là nó hơi xa phòng khám một chút.]

Alpha lại càng nhíu mày. Akira nghĩ rằng điều cậu nói có vẻ hơi bất ngờ.

[... Chà, tôi biết đây là một yêu cầu cứu hộ khẩn cấp, nên rất có thể tôi sẽ đụng độ một bầy quái vật nào đó. Tôi thừa nhận rằng có khả năng chính Elena-san và Sara-san đang gặp rắc rối nào đó tới mức phải gửi yêu cầu và tôi thực sự muốn giúp đỡ họ. Nhưng nếu không phải, ít nhất thì tôi vẫn muốn làm một vài điều gì đó hơn là lãng phí thời gian rảnh rỗi, phải không? Không có quá nhiều quái vật xung quanh đây cả, vì vậy nếu nhân dịp này di chuyển xung quanh rộng hơn một chút, tôi sẽ có thể vừa tiêu diệt quái vật vừa hoàn thành thêm được nhiệm vụ, qua đó tăng thứ hạng của mình lên nhanh hơn thay vì chỉ ngồi im bảo vệ phòng khám, phải không?]

[Thôi được rồi, chỉ cần đừng đi quá sâu vào tàn tích, được chứ?]

[Hửm? Ừ, chắc chắn rồi.]

Akira nghĩ rằng điều đó thật kỳ lạ, đó là bởi để cậu nhanh chóng trở nên mạnh mẽ và tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn, Alpha thường sẽ khuyến khích cậu tích cực chấp nhận các yêu cầu cứu hộ khẩn cấp. Thế nhưng lần này thì ngược lại, và có vẻ như tâm trạng của cô ấy sẽ trở nên tệ hơn nếu cậu nói thêm điều gì đó, vì thế cậu chỉ im lặng và phóng xe đi nhanh hơn.

 Akira lái chiếc xe với tốc độ tối đa. Cậu đang hoàn toàn dựa vào sự hỗ trợ của Alpha. Rốt cuộc, cậu cảm thấy rằng mình sẽ chậm lại nếu cố gắng tự điều khiển chiếc xe và cậu cũng không muốn đến muộn. Nhờ kỹ năng lái xe tiên tiến của Alpha, chiếc xe có thể linh hoạt xoay qua trái và phải để tránh những mảnh đá vụn rải rác trên mặt đất mà không mất quá nhiều động lượng.

Không lâu sau khi bắt đầu nhận nhiệm vụ và di chuyển, Akira nhận được vô số tín hiệu cảnh báo về quái vật. Cậu hướng tầm mắt về phía phát ra tín hiệu. Nhờ sự trợ giúp của Alpha nên dù đang ở khoảng cách khá xa nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ một bầy quái vật đang lúc nhúc di chuyển về phía này. Akira cau mày ngay khi nhận ra danh tính lũ quái vật ấy là một bầy khuyển vũ trang.

[ Thì ra đó là lý do tại sao yêu cầu giải cứu được phát đi, nhỉ. Nếu lựa chọn thì tôi thà bỏ chạy còn hơn là dính vào rồi tuyệt vọng kẹt lại đó ].

[Vậy cậu có muốn rút lui không?]

[Không.]

Trong khi Akira đang suy nghĩ xem phải làm gì, bất chợt một chiếc xe lao ra từ bầy quái vật và chạy đi nhanh nhất có thể. Cửa sau của chiếc xe đó mở ra một nửa và những người trong đó đang cố gắng chống trả những con quái vật lao tới một cách tuyệt vọng.

Ngay sau khi lao ra, chiếc xe ngay lập tức bẻ hướng và phi thẳng về phía Akira. Cú ngoặt đột ngột đó gần như hất văng cả chiếc xe lên không trung. Thế nhưng nhờ kỹ thuật điêu luyện của người lái, chiếc xe nhanh chóng lấy lại thăng bằng trong khi vẫn giữ nguyên tốc độ và liên tục bắn trả những con quái vật phía sau.

[Đó chắc hẳn là mục tiêu giải cứu rồi. Ơn trời, có vẻ như tôi không cần phải nhảy thẳng vào giữa bầy quái vật đó để tìm kiếm nữa].

[Vậy thì chúng ta hãy đón họ và nhanh chóng quay trở lại nào. Mà nhân tiện thì hôm nay cậu sẵn sàng liều lĩnh đến mức nào vậy?]

Alpha đang mỉm cười khiêu khích với Akira, nhưng cậu chỉ đáp lại bằng một nụ cười khổ.

[Không nhiều hơn mức cần thiết là được.]

[Được thôi.]

Tay lái của Akira đột nhiên kéo mạnh khiến chiếc xe gằn lên và tăng tốc một cách dữ dội, bỏ lại khu vực phía sau đang bị hàng loạt đầu đạn tàn phá một cách khủng khiếp. Các vụ nổ đã tạo ra sóng xung kích mạnh mẽ và khoét những hố sâu hoắm trên mặt đất.

Dưới cơn mưa đầu đạn, Akira nhắm khẩu súng trường đa năng SSB của mình vào bầy khuyển vũ trang và bắt đầu bắn. Đồng thời, các quả tên lửa đã được lên nòng sẵn từ khẩu súng phóng lựu tự động A4WM của cậu cũng ồ ạt khai hỏa.

Cơn bão đạn nuốt chửng bầy khuyển vũ trang ở tuyến đầu đang lao tới. Mặc dù khoảng cách tương đối xa đã làm giảm đi một chút động lượng của những viên đạn, thế nhưng uy lực vẫn quá đủ để xé toạc cơ thể của mục tiêu thành từng mảnh. Cơ thể to lớn cùng với khẩu pháo khủng bố gắn trên người những con quái đã bị hạ gục nhanh chóng chất đống và biến thành một rào cản công sự khổng lồ. Thế nhưng loạt đạn tiếp theo vẫn xuyên qua dễ dàng và tiếp tục tiêu diệt những con quái phía sau.

Nửa phía sau của bầy quái thì bị oanh tạc bởi những quả tên lửa mini bay đến. Nhờ hệ thống dẫn đường siêu chính xác từ Alpha, chúng lao thẳng vào những khẩu pháo trên lưng bầy khuyển vũ trang, đốt cháy lớp thuốc súng bên trong cơ thể mục tiêu và tạo ra một vụ nổ lớn. Mảnh vụn từ vụ nổ lại tiếp tục văng xa, xé nát những con khuyển vũ trang xung quanh thành từng mảnh.

Khi chiếc xe chở đầy Thợ săn đi ngang qua Akira, cậu ngay lập tức bóp phanh, nhấn chân ga,  làm một pha drift quay đầu tại chỗ và phóng vụt đi. Nếu không nhờ chức năng bám dính đặc biệt giúp cho bánh xe thậm chí có thể leo cả lên những bức tường thẳng đứng, hẳn cả cậu lẫn chiếc xe đã bị lực quán tính hất cho lộn mấy vòng rồi. Ngay cả trong khi đang lái xe, Akira vẫn không ngừng nã đạn vào bầy quái phía sau, cậu còn cố tình lợi dụng cả độ giật của súng để tăng tốc chiếc xe của mình nhanh hơn nữa.

Khi gần bắt kịp chiếc xe phía trước, Akira nhận được một cuộc gọi tầm gần từ thiết bị đầu cuối thông tin của mình. Đó là cuộc gọi từ Sonada, người đang vẫy tay với cậu từ phía sau chiếc xe mà cậu đang đuổi theo.

"Cậu là Thợ săn tới giải cứu chúng tôi phải không? Cảm ơn cậu vì sự giúp đỡ."

"Mừng là anh vẫn ổn. Thành thật mà nói, tôi đã có ý định rút lui khi nghĩ đến việc phải lao vào giữa bầy khuyển vũ trang đó để tìm mục tiêu giải cứu đấy. Anh lựa thời điểm khá tốt để bứt tốc xuất hiện trước tôi đấy".

"Chúng tôi thực sự suýt soát thoát chết đấy. Nếu không nhờ cậu phá hủy những khẩu pháo của bầy quái đó, chúng đã quét sạch bọn tôi rồi. Khi bị những thứ kỳ lạ đó tấn công, chúng tôi đã thực sự tin rằng may mắn của mình đã đến lúc cùng kiệt, nhưng có vẻ như nữ thần may mắn vẫn chưa bỏ rơi những con người khốn khổ này nhỉ.”

"Những thứ kỳ lạ? Ý anh là yêu cầu cứu hộ khẩn cấp đó không phải vì anh bị bầy khuyển vũ trang đó truy sát à ?”

"Ừ, đó là vì..."

Chợt  Akira nhận thấy có gì đó kỳ lạ bám ở bên hông xe.

"Này, có ai đó đang bám vào bên hông xe của anh kìa? Anh thậm chí còn không kịp đưa hết mọi người lên xe à?"

 "Cái gì!?"

Sonada nhoài hẳn người ra từ phía sau xe và nã súng vào người đang bám vào bên hông chiếc xe không một chút do dự. Chứng kiến loạt đạn hất người đó khỏi xe, Akira bất giác cau mày.

"Hm-!? Sao anh lại làm thế!?!"

"Thứ đó không phải con người, không phải là đồng minh đâu!! Đó là kẻ thù!! Chúng tôi đã gửi yêu cầu cứu hộ khẩn cấp là bởi bị chính những thứ đó tấn công!! Tôi cá rằng chúng là một trong những robot hình người được phái đi để canh gác khu tàn tích hay một cái gì đó..."

Đột nhiên, cùng với một tiếng nổ lớn, một cậu nhóc có khuôn mặt giống Tiol bay đến đáp thẳng lên nóc xe. Chấn động khiến chiếc xe rung lắc một cách dữ dội và xuất hiện một vết lõm lớn lên lớp giáp phía trên trần.

"Cảnh báo. Phát hiện kháng cự, bắt giữ mục tiêu..."

Cậu nhóc dừng lời cảnh báo giữa chừng và trên khuôn mặt vô cảm của cậu đột nhiên co giật. Cùng sự thù địch và sát ý bùng nổ, cậu lập tức nhảy khỏi chiếc xe và lao thẳng về phía Akira.

Mặc dù Akira rất ngạc nhiên trước sự việc đột ngột đó, cậu vẫn không để lỡ bất kỳ một khắc nào mà nhanh chóng đưa khẩu súng trường của mình lên và bắn. Thế nhưng điều đó có vẻ như là không đủ, cậu nhóc đó sau khi bị bắn hạ đã ngay lập tức đứng dậy và bắt đầu đuổi theo Akira.

Akira không khỏi ngạc nhiên khi thấy cậu nhóc đuổi theo mình. Mặc dù uy lực những viên đạn đó dễ dàng xé toạc bầy khuyển vũ trang, thế nhưng lại không xi nhê gì trước cậu nhóc đó cả.

[Đây có phải là một trong những con robot lễ tân mà tôi đã chiến đấu ngày hôm đó không nhỉ? Cơ mà tôi cũng không nghĩ chúng lại đi xa đến mức di chuyển ra ngoài và truy sát người khác đến mức độ này .]

[Akira, ngưng việc phỏng đoán và tập trung vào trận chiến. Trận chiến vẫn chưa kết thúc đâu, bọn chúng đang áp sát đến nơi rồi kìa.]

Akira nhắm khẩu súng trường đa năng SSB của mình lên với khuôn mặt đầy căng thẳng. Có rất nhiều robot hình trẻ con nhảy ra từ các tòa nhà xung quanh và bất chấp lao vào cậu. Một số con có chân tay đầy đủ như một đứa trẻ bình thường, một số vác theo khẩu súng trường to bổ chảng, trong khi một số còn lại thậm chí toàn bộ cánh tay đã bị biến đổi thành súng. Đâu đó một vài con robot cơ thể đã bị bung bét để lộ ra chi chít các linh kiện cơ khí bên trong, và một vài con đang điên cuồng lao tới với tận 3 cánh tay được gắn liền với cơ thể.

Akira nén nhận thức về thời gian của mình và lần lượt bắn hạ kẻ thù trước mặt theo chỉ dẫn của Alpha. Thế nhưng dường như nỗ lực này cũng chẳng đem lại thêm cho cậu được bao nhiêu lợi thế. Một vài con trong số chúng trúng đạn rơi thẳng xuống đất và biến thành sắt vụn, một vài con bị hất văng ra đâm thẳng vào bức tường các tòa nhà gần đó và ngừng di chuyển. Và tất nhiên rồi, cũng có những con với cơ thể mạnh mẽ hơn lập tức bật dậy ngay sau khi vừa hứng một phát bắn trực tiếp và tiếp tục đuổi theo Akira.

Chiếc xe của Sonada đủ khỏe để di chuyển qua những địa hình xấu, thế nhưng ngay cả như vậy, những đống đổ nát nhỏ nằm rải rác xung quanh như những cái bẫy khiến họ không thể bất chấp cho xe tăng tốc lao thẳng qua được. Chỉ cần mắc một sai lầm nhỏ và khiến chiếc xe bị lật thôi, nữ thần may mắn sẽ chính thức chia tay họ vĩnh viễn. Vì vậy, họ đành phải chấp nhận lái xe với vận tốc chậm hơn bình thường khá nhiều, thậm chí còn chậm hơn cả những con robot đang điên cuồng đuổi theo họ với sức mạnh siêu phàm của chúng.

Mặc dù vẫn đang ra sức chống trả bầy robot đang đuổi theo, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn ngày càng bị thu hẹp lại, và số lượng của bầy quái dường như cũng chẳng hề giảm đi chút nào.

Những con robot được trang bị súng và pháo nhảy ra từ các tòa nhà xung quanh, lao thẳng về phía Akira và nhắm vào cậu. Alpha tiếp tục điều khiển chiếc xe và thực hiện các thao tác né tránh để thoát khỏi tầm ngắm của chúng. Vừa phải điều khiển chiếc xe di chuyển liên tục với tốc độ cao bất chấp địa hình tương đối xấu, vừa phải nhắm khẩu súng trường đa năng SSB của mình vào những con robot bắt buộc phải bắn hạ, Akira đành phải chấp nhận duy trì nén nhận thức về thời gian liên tục bất chấp gánh nặng về tinh thần. Cậu làm theo các chỉ dẫn hiển thị trong tầm nhìn được tăng cường của mình, đồng thời cũng bắn hạ những kẻ thù theo thứ tự. Những viên đạn mà cậu đang sử dụng đều là loại có sức công phá lớn, có thể dễ dàng biến những con quái vật bình thường thành thịt băm ngay lập tức.

Những viên đạn mạnh mẽ xé toạc những con robot thành từng mảnh, phân tán thịt và các bộ phận cơ khí của chúng lên không trung. Nhưng thật khó chịu khi vẫn có những con robot với cơ thể mạnh mẽ hơn vẫn bật dậy như zombie và tiếp tục dai dẳng chiến đấu.

Một loạt tên lửa mini được phóng ra từ xe của Akira. Một vài quả đã bắn trúng những con robot trong khi chúng vẫn còn ở trên không, một vài quả thì lao thẳng về phía những con robot đang đuổi theo sát nút. Vụ nổ từ những quả tên lửa đã tạo ra một cơn gió dữ dội về phía Akira, nhưng nhờ vào sự hỗ trợ từ bộ đồ gia cường của mình mà cậu đã giữ vững được cơ thể để không bị thổi bay bởi làn sóng xung kích.

Linh tính Akira chợt nhận ra một điều gì đó dường như khá rắc rối khiến cậu bất giác cau mày.

[Nói tôi nghe đi, Alpha. Mặc dù có lẽ chỉ là linh cảm của tôi thôi, nhưng hình như tất cả những con robot đó đều đang tập trung nhắm vào tôi thì phải? Hay đúng hơn là, chúng chỉ chăm chăm tấn công mỗi tôi thôi hay sao ấy. Cô nghĩ sao?]

[Nếu cậu có ý định muốn bắt sống một trong số chúng để xác nhận điều đó thì tôi không cho phép đâu !.]

[Thế quái nào cố nghĩ tôi lại đi làm chuyện đó chứ!]

[Nếu cậu không có kế hoạch bỏ rơi những người thợ săn kia tự sinh tự diệt, thì hãy đón nhận điều này một cách tích cực hơn đi. Ít nhất thì chúng sẽ không tấn công những Thợ săn đó khi cậu ở gần đây nữa, phải không nào?]

[Cô nói có lý.]

Akira một lần nữa gạt bỏ hết suy nghĩ không cần thiết sang một bên và tăng cường tập trung trở lại.

Một loạt tên lửa mini khác được phóng ra từ chiếc xe. Chúng vẽ một vòng cung khổng lồ trên bầu trời nhắm vào những con con robot nguy hiểm hơn ở hàng ngũ phía sau. Những con robot trang bị súng ngay lập tức bắn ra một loạt tên lửa đánh chặn, gây ra một số vụ nổ trên không trung.

Nhưng chỉ vậy là không đủ. Những quả tên lửa mini không bị bắn phá nhanh chóng tiếp cận và thổi bay chúng. Akira trông có vẻ hơi nhẹ nhõm khi chứng kiến những vụ nổ đó, nhưng khuôn mặt cậu ngay lập tức căng thẳng trở lại. Uy lực của những quả tên lửa mini đó vẫn không đủ để ngăn chặn những con robot đuổi theo cậu.

[Dù chúng ta đã bắn hạ chúng đi đáng kể đến thế, vậy mà vẫn còn nguyên một đàn đang truy sát tôi nhỉ .]

[Akira, chúng ta có tin xấu, chúng ta vừa sử dụng lô tên lửa mini cuối cùng rồi.]

[Tôi cứ nghĩ là mình đã đem theo khá nhiều cơ đấy. Tôi bắt đầu hơi sợ khi nghĩ đến số tiền chi phí đạn dược mình đã đốt cho nhiệm vụ lần này rồi đấy.]

Akira tháo hệ thống nạp đạn tự động cho tên lửa khỏi xe và thay bằng khẩu minigun DVTS để tạm thời bù đắp cho hỏa lực. Quả thật con số chi phí đạn dược cho trận chiến này không phải chuyện đùa.

Akira nhắm khẩu súng trường đa năng SSB của mình và tiếp tục bắn. Quả đúng là khẩu súng đáng đồng tiền bát gạo, xả đạn với tốc độ của một khẩu súng trường nhưng uy lực lại không thua kém gì một khẩu súng bắn tỉa. Xả hết đạn, cậu nạp lại một băng đạn khác và bắt đầu bắn tiếp như một phản xạ mà không cần suy nghĩ. Cậu lẩm bẩm tự nhủ rằng sẽ không thèm quan tâm với bất kỳ lời phàn nàn nào từ Kibayashi về chi phí trong khi vẫn tiếp tục không ngừng tiêu hao hết lượng đạn dự trữ của mình.

Nhưng ngay cả như vậy, lũ robot dường như vẫn không hề có dấu hiệu buông tha cho cậu một giây một phút nào dù lượng đạn dự trữ còn lại thì ngày càng ít đi. Akira không thể không bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ngay giữa lúc đó, Alpha lại tiếp tục tung ra một vấn đề khiến cậu không thể không hoảng hồn.

[Chà, ít nhất bây giờ chúng ta cũng đã thoát ra khỏi tình huống nguy hiểm nhất. Tôi cần phải rời đi một chút, vì vậy hãy cố gắng hết sức vào lúc này nhé! Tôi sẽ trả lại quyền điều khiển chiếc xe cho cậu ngay bây giờ.]

Chiếc xe đột nhiên rung lắc, Akira bối rối vội vàng ghì tay lái lấy lại thăng bằng.

[Chờ một chút, cô nhất thiết phải đi bây giờ sao?!]

[Tôi cần phải xử lý một việc nho nhỏ thôi. Tôi sẽ quay lại sau một hoặc hai phút nữa.]

[Việc nhỏ?! Ngay bây giờ? Trong tình huống này sao?!]

Trái ngược với Akira đang hoảng loạn, Alpha chỉ mỉm cười và vẫy tay.

[Đừng lo lắng, như tôi vừa nói lúc trước, chúng ta đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm nhất rồi.]

Ngay sau đó, Alpha lập tức biến mất. Akira vội vàng quan sát nắm bắt lại tình hình xung quanh và nhận ra phòng khám di động của Yastsubayashi đang tiến thẳng về phía mình. Không những thế, những Thợ săn bảo vệ phòng khám gần đó cùng đội Thợ săn trong nhóm trinh sát cũng góp mặt tại đây. 

Phòng khám di động ban đầu vốn là một chiếc APC, vậy nên lẽ dĩ nhiên là nó cũng được trang bị súng trường và vô số loại vũ khí khác. Vũ khí của xe ngay lập tức khai hỏa, một nửa số Thợ săn xung quanh phòng khám cũng bắt đầu nổ súng theo. Thời điểm Akira lướt ngang qua phòng khám, cậu phát hiện ra Elena và Sara ở cách đó không xa, vì vậy cậu đổi hướng đi về phía họ.

Nhận thấy Akira đang đến gần, Elena nở một nụ cười chào thân thiện.

"Chào Akira, có vẻ như em vừa trải qua một khoảng thời gian khá là khó khăn nhỉ. Em vẫn ổn chứ?"

"A, ừm, đúng vậy, em không sao hết."

Sau đó Sara lo lắng nói với Akira.

"Thợ săn tên Sonada này liên tục phát đi các yêu cầu cứu hộ khẩn cấp, vì vậy em đã đến để giải cứu anh ta, phải không? Em ổn chứ? Em có bị thương ở đâu không? Nếu rơi vào trạng thái mệt mỏi, hãy cố gắng di chuyển về phía sau để nghỉ ngơi nhé.”

"Ah, không, em không sao. Mặc dù đúng là em có hơi mệt chút, nhưng em vẫn có thể tiếp tục chiến đấu được.”

"Chị hiểu rồi, nhưng đừng cố gắng quá sức nhé. Có tận hai bậc tiền bối ở đây, sẽ thật lãng phí nếu em không tranh thủ dựa dẫm một chút vào các chị mỗi khi có cơ hội như thế này đấy.”

Sara nói và mỉm cười dịu dàng với Akira, cậu đỏ mặt và có vẻ hơi bối rối.

"Trong trường hợp này thì …… Có lẽ là em không còn nhiều đạn dược cho lắm, nên hai chị giúp đỡ em một chút nhé?"

Elena mỉm cười nói.

"Tất nhiên rồi. Cũng khá lâu kể từ lần cuối chúng ta chiến đấu cùng nhau rồi. Có lẽ em cũng cần giữ liên lạc trong khi chiến đấu thông qua thiết bị đầu cuối thông tin của chị đấy, để chị điều chỉnh một chút cho em nhé.”

"Vâng, phiền chị vậy."

Akira mỉm cười hạnh phúc khi nói như vậy. Sau khi hoàn thành việc điều chỉnh, cậu bắt đầu quay lại chiến đấu với những con robot cùng Elena và Sara.

Những Thợ săn có nhiệm vụ bảo vệ phòng khám và những Thợ săn từ đội trinh sát đều biết rõ về mối nguy hiểm mà họ sẽ phải đối mặt, do đó tất cả mọi người đều có sự chuẩn bị kỹ lưỡng về vật tư cùng rất nhiều đạn dược. Tất nhiên, trang bị và sức công phá của đạn dược mà họ đã chuẩn bị hoàn toàn phù hợp với mối nguy hiểm của yêu cầu mà họ chấp nhận ngày hôm đó.

Kết thúc trận chiến, mọi người tập trung lại và dành thời gian để dọn dẹp xác những con robot và bầy khuyển vũ trang đã đuổi theo Akira và Sonada suốt một quãng đường dài.

 *****

Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!


******* 


Trans: Đỗ Đức

Edit: Sad Romance

****** 

 

Không có nhận xét nào: