Chương 182: Phòng khám di động của Yatsubayashi - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2023

Chương 182: Phòng khám di động của Yatsubayashi

Vào ngày hôm sau, Akira một lần nữa nói chuyện với Kibayashi trong nhà ăn của căn cứ tạm thời, và như thường lệ, cậu vẫn đang khá khó chịu.

Rồi, ông không nghĩ rằng đã đến lúc tôi đã xong yêu cầu này rồi sao?
 
Tiếc thật đấy, không có nhiều Thợ săn muốn tự mình kết thúc yêu cầu thăng hạng đâu biết không?”
 
“Không biết, và cũng không quan tâm!”
 
Kibayashi cười gượng. Ông cảm thấy thật thú vị khi nói ra cảm xúc thật của mình thay vì thương lượng với Akira và nghĩ sẽ thú vị biết bao nếu Akira thách thức một trận chiến thậm chí còn khốc liệt hơn trước, nhưng ông nhớ lại công việc của mình ít nhất là cố gắng làm Akira bình tĩnh lại.
 
“Tôi đã nói với cậu điều này mỗi khi chúng ta gặp nhau rồi mà, tôi không có quyền quyết định điều đó. Nhưng cũng được, ít nhất tôi sẽ cho cấp trên biết rằng cậu không muốn tiếp tục thực hiện yêu cầu này, mặc dù tôi thực sự không thể nói chắc họ nghĩ gì đâu nhé.”
 
Akira thở dài, còn Kibayashi vô cùng thích thú với phản ứng của cậu.
 
“Giờ thì, như tôi đã nói, tôi ở đây vì có chuyện muốn nói với cậu. Đó là về chi phí của cậu cậu cứ tiếp tục đưa ra như một hình thức quấy rối.
 
Vẻ mặt của Akira ngay lập tức trở nên nghiêm nghị.
 
“Không, tôi sẽ không trả tiền cho chúng. Nếu ông đang bảo tôi trả dù chỉ một phần của nó, ông có thể hủy yêu cầu.”
 
“Chà, có thể tôi nói điều này hơi kỳ lạ, nhưng vì nó, khoản thưởng cậu nhận được từ việc bán di vật và săn quái vật bị giảm đi đáng kể. Cậu sẽ nhận được nhiều phần thưởng hơn ngay cả khi cậu chỉ trả một phần nhỏ thôi đấy biết không? Đến vậy mà cậu vẫn không chịu ư?
 
“Ừ, tôi sẽ vẫn không trả.”
 
Akira không cho cơ hội đàm phán về vấn đề đó. Thấy vậy, Kibayashi từ bỏ việc cố gắng thuyết phục cậu.
 
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Ít nhất thì tôi đã thông báo cho cậu đấy nhé. Mặc dù đó là vì hợp đồng, nhưng số tiền cậu chi thực sự hơi cao. Vì vậy, tôi muốn cho cậu biết rằng có một cách để giải quyết vấn đề đó. Thành thật mà nói, sẽ nhanh hơn nếu cậu chi trả một phần của nó, nhưng cậu lại không thích ý tưởng đó. Vì vậy, hãy làm một cái khác. Lựa chọn đầu tiên cậu, cậu phải làm việc theo lệnh của chúng tôi trong thời điểm hiện tại, bao gồm cả việc tuân theo mệnh lệnh của các chỉ huy khác từ Ban quản lý thành phố.”
 
“Lần này các ông định bắt tôi làm gì đấy?”
 
Vẫn chưa được quyết định. Chà, tôi khá chắc sẽ kiểu như tuần tra, canh gác hoặc bảo vệ một phần của tàn tích. Vì vậy, về cơ bản, cậu có thể ngụy trang rằng chi phí cung cấp cao ngất ngưởng cho một người là chi phí của cả nhóm. Như tôi đã nói, bản thân yêu cầu về cơ bản là gần như bắt buộc, vì vậy ít nhất cậu có thể thỏa hiệp đến mức thế đi được không?
 
Còn lựa chọn khác là gì đây?”
 
“Giới hạn hoạt động của cậu chỉ trong một khu vực nhất định và sẽ không ai phàn nàn cậu chi nhiều tiền như vậy cho đạn dược của mình. Nói chính xác hơn, đó sẽ là khu vực phía bên kia đường cao tốc, hay nói cách khác, là tiền tuyến. Mặc dù hầu hết các Thợ săn làm việc ở đó đều đảm bảo mang theo chiến giáp, nhưng tôi chắc không có vấn đề gì với cậu cậu đã thắng một chiến giáp mà không cần sử dụng nó luôn mà phải không? Cá nhân mà nói, tôi khuyên cậu nên chọn lựa chọn này thay vì cái đầu tiên.
 
Kibayashi mỉm cười với vẻ đầy mong đợi, trái ngược với điều đó, Akira rõ ràng trông có vẻ khó chịu.
 
“…Tôi có còn lựa chọn nào khác nữa không?”
 
Không còn  nữa, nếu cậu có bất kỳ ý tưởng hay nào thì vui lòng cho tôi biết nhé.
 
“ …Tôi sẽ chọn cái đầu.”
 
Rõ rồi. Vậy thì tôi sẽ lo việc giấy tờ thủ tục. Tôi sẽ cho cậu biết sau khi tôi hoàn thành và cậu sẽ nhận được mệnh lệnh tiếp theo được gửi đến thiết bị đầu cuối thông tin của cậu, sau đó cứ làm theo hướng dẫn.”
 
Kibayashi đứng dậy và chuẩn bị rời đi thì liếc nhìn Akira đang thở dài và mỉm cười.
 
Cậu có thể nói với tôi bất cứ lúc nào nếu cậu muốn đổi ý.”
 
“Chắc chắn rồi.”
 
Mặc dù Akira nghe như thể cậu trả lời mà không hề suy nghĩ về nó, nhưng điều đó cũng đủ khiến Kibayashi rời khỏi nơi đó với một nụ cười thật tươi.
 
Thấy cách Akira trả lời lại một cách thờ ơ như vậy, Alpha không thể che giấu nụ cười của mình.
 
[Cá nhân mà nói, tôi cũng đề nghị cậu chọn lựa chọn thứ hai.]
 
[Tại sao chứ?]
 
[Vì sự phát triển của cậu, để cậu chiến đấu với những kẻ thù mạnh sẽ tốt hơn.]
 
[…Tha cho tôi đi.]
 
Akira nghĩ rằng cậu nhận được yêu cầu này vì cậu đã chiến đấu với chiến giáp màu đen trong căn cứ của Nhà Ezont. Đối với cậu, đó chẳng là gì ngoài một sự trùng hợp thuần túy. Thế nên thành thật mà nói, cậu ước rằng Ban quản lý thành phố sẽ hiểu được là đó không phải là kỹ năng thực sự của cậuCậu không muốn mọi người nghĩ rằng đó là sức mạnh thực sự của cậu trong khi thực ra đó là nhờ sự hỗ trợ hoàn toàn từ Alpha.
 
Đồng thời, bản thân Akira không muốn gặp điều dễ dàng trong việc tập luyện của mình, nhưng mặt khác, cậu không có ý định nhảy vào những nơi nguy hiểm mà cậu không thể sống sót nếu không có sự hỗ trợ của Alpha. Vì vậy, trong yêu cầu thăng hạng này, cậu đã suy nghĩ chỉ cần tăng thứ hạng của mình đủ cao để phản ánh sức mạnh thực sự của mình khi không có sự hỗ trợ từ Alpha. Cậu thật lòng muốn tránh làm bất cứ điều gì có thể phá vỡ kế hoạch đó.
 
Akira không nghĩ tất cả những trận chiến cam go mà cậu đã trải qua hoàn toàn là do trùng hợp ngẫu nhiên, mà đơn giản là vì cậu không đủ nhận thức về bản thân.
 
—*—*—*—
 
Akira lái xe qua tàn tích Kuzusuhara. 
 
Sau vài ngày, một thông báo đến thiết bị đầu cuối của cậu ngay sau khi cậu đến căn cứ tiền phương. Thông báo đó chứa mệnh lệnh cho cậu bảo vệ một phòng khám cộng với vị trí của phòng khám đó, và tọa độ của nó về cơ bản nằm sâu bên trong tàn tích.
 
Lúc đầu, Akira nghĩ rằng đó sẽ là một phòng khám được dựng tạm thời bên trong một tòa nhà đổ nát hay gì đó, nhưng tọa độ mà cậu nhận được nằm ngay giữa con đường không có tòa nhà nào xung quanh. Akira nghĩ điều đó thật kỳ lạ và một lần nữa kiểm tra tọa độ khi nhận thấy nó đang di chuyển. Và vì vậy, hiện tại, cậu đang đuổi theo phòng khám di động đó.
 
Akira cũng phải chiến đấu với những con quái vật trên đường đi, nhưng cuối cùng cậu đã có thể bắt kịp nó. Có một chiếc xe kéo lớn màu trắng đỗ trên con đường sát chiến tuyến. Đó là một chiếc xe kéo bọc thép lớn và cửa sau lớn của nó mở toang. Akira xuống xe và nhìn vào trong xe kéo, ở đó cậu thấy Yatsubayashi đang điều trị cho một vài Thợ săn bị thương nằm trên giường bệnh nhân.
 
“Nếu chỉ là vết thương nhẹ thì hãy đợi ở đó một chút. Và nếu đó là một vết thương nặng, cũng hãy đợi ở đó một chút. Nếu là trường hợp khẩn cấp, tôi không ngại điều trị cho cậu ngay bây giờ, nhưng cậu sẽ phải trả nhiều tiền hơn.”
 
Ờm, Thật ra tôi tới đây với tư cách là người hộ tống, có đúng chỗ này không vậy?”
 
Yatsubayashi dừng lại, tay vẫn đang cầm một công cụ kỳ lạ, hay đúng hơn là đáng ngờ khi nhìn Akira và nở một nụ cười đáng ngờ.
 
“Là cậu hả? Chào mừng đến với phòng khám Yatsubayashi, chi nhánh tàn tích Kuzusuhara.”
 
Ông ta đã điều trị xong cho Thợ săn trước mặt mình và đưa một tấm áo thấm máu cho Người thợ săn đó.
 
Xong rồi đó. Tôi không phiền nếu anh muốn tiếp tục sử dụng giường, nhưng nó sẽ không miễn phí đâu.”
 
“…Ông tính phí tôi cái này luôn ưCó sao đâu đúng không? Dù sao thì cũng đâu có ai sử dụng nó đâu.”
 
“Không. Tôi cần chuyển giường trong trường hợp khẩn cấp. Vì vậy anh sẽ phải trả tiền cho tôi nếu anh muốn nằm trên chiếc giường đó.”
 
“ …Được rồi được rồi.”
 
Do vết thương của mình, Thợ săn đó chỉ có thể từ từ lê mình ra khỏi chiếc giường đó trước khi mặc lại tấm áo đẫm máu đó và rời khỏi xe kéo. Sau khi rời khỏi chiếc xe kéo đó vài bước, anh đặt mông xuống nghỉ ngơi một lát.
 
Akira cau mày và nói với Yatsubayashi.
 
 ”Ông không đưa người đàn ông đó trở lại căn cứ tiền tuyến ư?"
 
“Chắc chắn rồi, nếu anh ta muốn và tôi chấp nhận yêu cầu đó. Tất nhiên là nó sẽ không miễn phí. Tuy nhiên, cảnh cáo nhé, đừng hộ tống anh ta trở lại mà không có sự cho phép của tôi. Không phải là tôi bảo cậu đừng làm điều đó cho dù thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu cậu làm thế, cậu sẽ phải trả tiền đấyNhớ cẩn thận.
 
“Tại sao tôi phải trả tiền khi tôi là người hộ tống anh ta trở lại chứ?”
 
Akira vô cùng bối rối, nhưng sau đó Yatsubayashi thản nhiên trả lời.
 
“Chà, đó là bởi vì cậu sẽ làm công việc bên ngoài bảo vệ phòng khám này, đó là công việc chính của cậu vào lúc này mà. Chưa kể, cậu sẽ không thể bảo vệ phòng khám này trong khi hộ tống anh chàng đó trở lại căn cứ tiền phương. Thế nên là cậu phải trả đấy.”
 
Akira dường như hiểu được lập luận đó mặc dù đồng thời trông cậu cũng có vẻ bực tức.
 
Nghe khó chịu vãi.”
 
“Chuyện là như vậy đấy.”
 
Yatsubayashi chỉ thản nhiên nói vậy trong khi dọn dẹp dụng cụ y tế của mình.
 
Akira không đơn độc, còn có những Thợ săn khác được giao nhiệm vụ canh gác phòng khám. Nhưng vì Yatsubayashi tích cực di chuyển xung quanh phòng khám của mình để đón bệnh nhân nên những người hộ tống đó thường tản ra không quá xa phòng khám. Khi họ đi vào khu vực có nhiều quái vật, nơi Thợ săn thậm chí còn gửi yêu cầu SOS, Akira và những người hộ tống khác tản ra để dọn dẹp quái vật trong khi đưa bất kỳ Thợ săn nào bị thương trở lại phòng khám di động.
 
Akira với mức độ may mắn (xui xẻo) đáng kinh ngạc của mình đã dành cả ngày để chiến đấu với bầy quái vật và mang những Thợ săn bị thương mà cậu đã cứu trở lại phòng khám. Mặc dù Thợ săn bị thương nặng đến mức gần như không thể cử động ngón tay, nhưng anh ta lại hoàn toàn tỉnh táo. Có lẽ vì anh ta đã chuẩn bị trước đảm bảo rằng sẽ không ngất xỉu ngay cả trong trường hợp khẩn cấp.
 
Người đàn ông đó có khuôn mặt tái nhợt như thể bị rút hết máu, nhưng lý do khuôn mặt của anh ta tái nhợt không phải là vì điều đó.
 
Gì chứ!! Có nhìn thế nào thì hóa đơn này là quá kinh khủng?! Tôi biết rằng những thứ ở vùng đất hoang đắt hơn bình thường, nhưng không đắt thế này đâu!!”
 
Yatsubayashi chỉ cười trừ và thản nhiên trả lời.
 
“Đó là chi phí ở đất hoang cộng với phí hao tổnTính đến mức độ nguy hiểm của nơi này thì thế là bình thường phải không? Tôi sẽ không bắt anh trả khoản tiền đó, nhưng nếu anh không trả thì chúc may mắn tự quay trở lại căn cứ phía trước.”
 
“Tên khốn nạn…”
 
Người đàn ông đó chỉ suýt soát thoát chết, nên anh ta không còn sức lực để lết mình về căn cứ tiền phương nữa. Nhưng nếu anh phung phí tiền của mình để điều trị ở đây, điều đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hoạt động Thợ săn của anh sau này.
 
Tất nhiên, không có gì quý hơn mạng sống cả, nhưng xem xét khoản nợ sau này và những khoản nợ mà anh ta có thể phải đối mặt, đôi khi cái chết sẽ là lựa chọn tốt hơn. Người đàn ông đó biết rất rõ sự thật đó vì anh ta không biết phải làm gì cả, thấy vậy, Yatsubayashi mỉm cười nghi ngờ với anh ta và lấy ra một chiếc hộp chứa đầy chất lỏng màu xanh lá cây.
 
“ Chà, tôi có thể hiểu tình trạng khó khăn của anh. Điều trị tốt hơn thì chi phí cao hơn. Nhưng hãy khoan! Nếu anh dùng loại thuốc tôi chế này, anh có thể được khả năng chữa bệnh tương tự với giá chỉ bằng một phần mười thôi biết không!! Vậy, thử chút chứ?”
 
Người thợ săn liếc nhìn chất lỏng màu xanh lá cây phát sáng và cau mày. Nhưng chi phí thấp hơn 90% thực sự sẽ làm giảm ảnh hưởng của việc điều trị vết thương đối với túi tiền của anh, điều này sẽ làm giảm ảnh hưởng của nó đối với hoạt động trong tương lai của anh với tư cách là một Thợ săn. Mặc dù không phải là chính thức, nhưng Yatsubayashi được Ban quản lý thành phố đủ tin tưởng được mời làm việc ở căn cứ tiền phương, vì vậy không có chuyện hắn ta là bác sĩ giả. Thợ săn đó cuối cùng đã đi đến một quyết định.
 
“…Tôi sẽ trả bình thường hết, cứ điều trị tôi bình thường thôi.”
 
Yatsubayashi trông có vẻ thất vọng.
 
“…Nếu anh sẵn sàng uống thuốc của tôi thì tôi sẽ hộ tống anh trở lại căn cứ tạm thời miễn phí đấy, được không?”
 
"Cứ điều trị tôi bình thường thôi."
 
Yatsubayashi tặc lưỡi nhẹ và bắt đầu chữa trị vết thương cho Thợ săn đó. Sau đó ông ta nhẹ nhàng nói với Akira.
 
“Trời ơi, chẳng vui với bọn này gì cảCậu đã sử dụng thuốc của tôi và không có vấn đề gì cả mà phải không? Ổn đúng không?”
 
“Đừng hỏi tôi.”
 
Cậu cũng vậy nữa hả? Từ chối sử dụng loại thuốc chữa bệnh hiệu quả mà tôi đã dày công tạo ra chỉ vì một vài điều mê tín là cực kỳ lãng phí đấy biết khôngChậc, chẳng thú vị cả.”
 
Thấy Yatsubayashi miễn cưỡng nói chuyện trong khi vẫn chăm sóc bệnh nhân của mình, Akira nghĩ rằng cậu có thể hiểu được phần nào cảm giác của Yatsubayashi, nhưng đồng thời, cậu cũng có thể hiểu cảm giác của những Thợ săn khi do dự khi đưa chất lỏng màu xanh lá cây phát sáng đó vào cơ thể họ. Vì vậy, Akira quyết định không nói bất cứ điều gì cả.
 
Vị trí phòng khám di động của Yatsubayashi hoàn toàn có thể theo dõi được từ thiết bị đầu cuối thông tin do căn cứ tạm thời cho mượn. Do đó, những Thợ săn bị thương nặng mà họ sẽ không được cứu nếu họ quay trở lại phòng khám của căn cứ tiền phương thường chọn đến phòng khám của Yatsubayashi. Ngoài ra, đôi khi, một số Thợ săn đang chiến đấu với những con quái vật mạnh cũng đến phòng khám đó để được giúp đỡ chiến đấu với những con quái đó. Dù bằng cách nào, những Thợ săn này cũng sẽ mang theo những con quái vật đuổi theo họ khi họ đến phòng khám. Công việc của Akira và những người hộ tống khác là xử lý những con quái vật đó.
 
Chừng nào còn có Thợ săn muốn được điều trị tại phòng khám đó và chừng nào có vẻ như sẽ có nhiều bệnh nhân đến, thì phòng khám di động có xu hướng ở yên một chỗ. Có thể nghe thấy âm thanh của Thợ săn và Yatsubayashi cãi nhau từ bên trong xe kéo.
 
Akira thấy điều đó thật kỳ lạ và nói.
 
[Alpha, chúng ta đã ở đây một thời gian rồi,  cảm thấy sao?]
 
[Khu vực này đã khá gần tiền tuyến. Với những con quái vật mạnh hơn đang lảng vảng trong khu vực này thì tôi cá là có nhiều Thợ săn bị thương hơn quanh đây, nên có lẽ họ có thể nghĩ rằng không cần phải di chuyển phòng khám đi trong thời điểm này đâu.]
 
[Nếu là như vậy, chúng ta đã có thể đến đây và cắm trại ở chỗ này từ đầu luôn không phải tốt hơn sao?]
 
[Cậu có hỏi vậy thì tôi cũng không thể làm gì được. Nếu cậu vẫn bâng khuâng thì hãy hỏi Yatsubayashi xem.]
 
Akira nghĩ rằng Alpha nói có lý. Nhưng cậu không bận tâm đến việc sẽ đi hỏi Yatsubayashi, vì vậy thay vào đó cậu chỉ tiếp tục quan sát xung quanh. Khi trời bắt đầu tối, Akira đến nói chuyện với Yatsubayashi và được phép kết thúc công việc của mình. 
 
Trở về nhà, Akira vừa ngâm mình trong bồn nước ấm vừa nghĩ về tất cả những con quái vật mà cậu đã chiến đấu ngày hôm đó.
 
[Tôi có thể nói gì đây... Họ đã cho tôi lựa chọn này vì tôi đang chi quá nhiều tiền cho vật tư, nhưng giờ nghĩ lại, điều tôi tới đó còn tốn hơn nữa phải không? Vậy có ổn chứ?]
 
So với trước đây, ngày hôm nay Akira đã tiêu nhiều đồ hơn. Vì Yatsubayashi thường lái xe kéo của mình thẳng đến những khu vực nguy hiểm nên Akira gặp nhiều quái vật hơn so với khi cậu được tự do di chuyển.
 
Alpha đang khoanh chân ngồi trên thành bồn tắm, di chuyển đầu chân xung quanh như thể đang nghịch nước ấm.
 
[Tôi nghĩ đó không phải là điều khiến cậu phải lo lắng. Xét cho cùng, phòng khám chỉ di chuyển dựa trên chỉ thị từ Ban quản lý thành phố. Hơn nữa, đó có thể  một cái cớ thôi.]
 
[Hở]
 
[Yep, một cái cớ để điều cậu đến những khu vực nguy hiểm hơn. Những lời phàn nàn từ cấp trên về việc cậu tiêu quá nhiều tiền vào vật tư có thể đúng, mặc dù nó có thể không phải là vấn đề quá lớn, nhưng nó cũng đủ dùng để ngụy biện. Hai lựa chọn mà Kibayashi đưa cho cậu, có thể ông ta cho cậu những lựa chọn đó chỉ vì muốn đưa cậu càng gần tiền tuyến càng tốt. Phòng khám chỉ di chuyển xung quanh các khu vực khá gần tiền tuyến và những trận chiến diễn ra ở đó cũng nguy hiểm không kém những trận chiến mà cậu đã trải qua gần đây. Vì vậy, ông ta  có thể sử dụng điều đó như một cái cớ để đưa cậu đến gần tiền tuyến nhất có thể và hy vọng thấy cậu làm mấy việc liều lĩnh.]
 
[Nếu là như vậy, thì đợt này ông ta thực sự giúp tôi rồi]
 
Alpha đột nhiên di chuyển xung quanh bằng đôi chân đang bắt chéo của cô ấy, đôi mắt của Akira bị thu hút bởi chuyển động đó theo phản xạ thuần túy. Sau đó, cô đứng dậy trên mép bồn tắm trong khi Akira vẫn đang ngước nhìn cô.
 
Alpha cười nhẹ với Akira đang nhìn cô với ánh mắt khá nghi ngờ. Sau đó, cô ấy nhảy, tạo một đường vòng cung tuyệt đẹp, xoay tròn trên không trung và ngâm mình trong bồn nước ấm như thể cơ thể cô ngay lập tức tan vào trong nước.
 
Alpha sau đó trồi lên khỏi mặt nước như thể cô vừa trồi ra từ một vực sâu trước khi di chuyển đến bên cạnh Akira. Akira dõi mắt theo chuỗi hành động đó với một chút kinh ngạc, nhưng cậu cảm thấy bực tức nhiều hơn là kinh ngạc.
 
[Gì vậy?? Đây là bồn tắm, không phải hồ bơi, và nó cũng đâu sâu đến thế đâu.]
 
[Tôi chỉ cảm thấy rằng gần đây cậu ít quan tâm đến cơ thể của tôi hơn rồi. Tôi chỉ nghĩ đến việc khoe cơ thể tuyệt đẹp của mình với cậu theo một cách khác. Thế, cậu thấy sao?]
 
[Bình thường.] (trans: giỏi)
 
[Chậc, cậu vẫn thờ ơ như mọi khi trước cơ thể tuyệt đẹp này hảCậu quen với sự xa xỉ này thật rồi ư.]
 
Alpha mỉm cười thích thú với Akira, người trông thậm chí còn bực tức hơn trước. Nhưng đằng sau, cô nghĩ rằng vẫn còn quá sớm. (trans: đúng, hơi bị sớm rồi, tôi vẫn muốn bộ này về VN, nên đừng!)
 
Khi cô nhảy vào bồn tắm với bộ đồ bơi, Akira vô thức di chuyển cơ thể của mình như thể để tránh một đòn tấn công sắp tới. Và khi cậu làm vậy, thực ra chỉ có một lý do khác giải thích tại sao cậu lại di chuyển thôi.
 
—*—*—*—
 
Quay trở lại căn cứ tiền phương, Yatsubayashi đậu phòng khám của mình ở bãi đậu xe  đang xem qua dữ liệu mà ông ta có được bên trong phòng khám của mình.
 
Dữ liệu đó chứa tất cả các loại thông tin được Ban quản lý thành phố sử dụng để kiểm tra xem họ đã bảo vệ khu vực bao xa để xây dựng tuyến đường an toàn vào khu tàn tích. Nó bao gồm những thứ như vô số thiết bị đầu cuối thông tin được Ban quản lý thành phố rải bên trong tàn tích, dữ liệu từ thiết bị đầu cuối thông tin cho Thợ săn mượn và dữ liệu từ radar trong xe.
 
Yastubayashi được phép phân tích dữ liệu đó bằng sự trợ giúp của các kết nối của ông ta. Ngay cả khi thiết bị phát thông tin từ thành phố ổ chuột bị hỏng, với kỹ năng của ông ta, mặc dù khó khăn nhưng không phải là không thể tìm kiếm tín hiệu sóng cụ thể do các máy nano bên trong một cơ thể nhất định tạo ra. Cùng với đó, Yatsubayashi tiếp tục theo dõi sát sao thiệt hại gây ra bởi con quái vật hình người đang nổi tiếng gần đây.
 
Lý do tại sao Yatsubayashi mở phòng khám di động là để tìm kiếm Tiol mà không gây nghi ngờ. Ông ta tính rất nhiều tiền cho việc điều trị của các Thợ săn và chủ động phản hồi các yêu cầu SOS chỉ để tránh bị nghi ngờ.
 
Sau khi Yatsubayashi phân tích xong dữ liệu, ông ta nói với ánh mắt sắc bén.
 
Mình cá là  đang ở phía sau tiền tuyến… Có nghĩa là, ở đây chăng?”
 
Bản đồ tàn tích trên màn hình của ông ta cũng cho thấy dấu vết của Tiol cũng như một đường kẻ lớn. Vạch kẻ được vẽ trên một trong những ngã tư được sử dụng trên đường cao tốc chính như thể đang phong tỏa thứ gì đó.
 
Về cơ bản, đường này là tiền tuyến và khu vực phía sau đường đó là một thế giới vô định theo quan điểm của Ban quản lý Thành phố, và tòa nhà của Tsubaki nằm sâu sau đường đó.
 
—*—*—*—
 
Ngày hôm sau, Akira cũng được chỉ thị hộ tống phòng khám của Yatsubayashi. Cậu lái xe vào tàn tích trong khi kiểm tra vị trí của phòng khám di động. Đó là khi cậu nhận ra một cái gì đó.
 
[Hôm nay ông ta đi khá sâu. Về cơ bản là ngay sau một ngã rẽ bên ngã tư kia.]
 
Alpha mỉm cười khá khiêu khích  chỉ tay về phía trước.
 
[Nếu cậu cứ đi tiếp thì cậu sẽ vượt qua tiền tuyến đấy. Cậu có muốn đi đường vòng và dạo quanh chút không?]
 
[Không nhé, cảm ơn.]
 
[Nếu cậu ghét phải hộ tống phòng khám đến mức đó thì tốt nhất cậu nên làm việc xung quanh tiền tuyến. Rốt cuộc, đâu phải cơ hội có thể sử dụng bao nhiêu đạn tùy thích mà không phải lo lắng về chi phí sẽ tồn tại mãi mãi đâuNên là  đây có thể là một cơ hội để liếc qua tình hình ở tiền tuyến đấy.]
 
[Không. Tôi nghe nói rằng các Thợ săn sẽ mang theo chiến giáp của họ đến đó, vì vậy đó không phải là nơi để một người như tôi đi đường vòng và quan sát xung quanh đâu. Chưa kể, tôi đã hứa với Shizuka-san là không làm điều gì liều lĩnh nữa rồi.]
 
[Vậy à? Chà, tôi sẽ không ép cậu đâu.]
 
Alpha mỉm cười như thường lệ với Akira, tiết lộ sự thật rằng cô vừa nói điều gì đó phi lý như đề nghị đi đường vòng đến vùng đất chết với cậu.
 
Akira khẽ thở dài.
 
Mình chắc chắn cô ấy muốn bảo mình ngừng chiến đấu với những con quái nhỏ và tìm kiếm con lớn hơn để mình có thể trở nên mạnh hơn càng sớm càng tốt. Giờ mới nhớ, cô ấy cũng nói gì đó  đây là cơ hội tốt để kiểm tra sức mạnh hiện tại của mình nữaMình đoán mình vẫn còn quá yếu để được coi là đủ mạnh đối với Alpha. Cô ấy đã nói rằng cô ấy sẽ cân nhắc nếu mình có thể tự đánh bại con quái vật cơ khí to lớn đó mà.
 
Akira cũng không muốn lãng phí thời gian của mình. Nhưng như đã nói, cậu không muốn tập luyện cho đến khi tay chân của cậu rụng rời. Đó là lý do tại sao cậu không có kế hoạch lao đầu vào những nơi nguy hiểm có thể khiến cậu bị giết để có được kinh nghiệm. Mặc dù đó có thể là phương pháp nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cậu không muốn chiến đấu với những con quái vật mà các Thợ săn thường chiến đấu bằng cách sử dụng chiến giáp. Tất nhiên, cậu sẽ cố gắng hết sức có thể để thực hiện yêu cầu đó từ Alpha, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ làm bất cứ điều gì vì lợi ích đó.
 
Akira cảm giác mâu thuẫn khi cậu cười gượng và rẽ vào ngã tư tiếp theo.
 
Cậu đã không nhận ra điều này, có một lý do khác khiến Alpha đề nghị cậu ra tiền tuyến ngay cả khi đã cân nhắc đến vận rủi của cậu.
 
Nhưng sau đó, việc Alpha không ngăn cậuđến phòng khám ngay cả khi cô buộc phải ép cậu cho thấy cô vẫn coi thường vận xui của cậu.
 
Khi Akira đến và nhìn xung quanh tình hình xung quanh phòng khám, cậu không thể giấu nỗi ngạc nhiên của mình. Phòng khám được bao quanh bởi nhiều Thợ săn hơn bình thường và những Thợ săn này không bị thương. Nhưng như đã nói, nếu họ là người hộ tống của phòng khám thì thế này là quá nhiều.
 
Trong số những Thợ săn đó, Akira bắt gặp một vài gương mặt quen thuộc. Khi cậu chú ý đến Elena và Sara, Elena và Sara cũng thấy cậu và mỉm cười trong khi vẫy nhẹ tay với cậu.
 
Akira hơi ngạc nhiên khi nghe Elena nói rằng những Thợ săn đó về cơ bản là đội trinh sát được cử đến để do thám khu vực.
 
“Tôi luôn nghĩ rằng việc xây dựng tuyến đường an toàn chỉ có nghĩa là bảo vệ khu vực ngày càng sâu hơn đến tàn tích, nhưng có vẻ như nó không đơn giản như vậy nhỉ?”
 
“Không hẳn là sai. Nhưng lý do tại sao Ban quản lý thành phố xây dựng tuyến đường an toàn và duy trì đường cao tốc đến khu tàn tích đều vì mục đích lấy các di tích nằm ở phần sâu hơn của khu tàn tích. Cho nên khi bọn họ muốn mở rộng thêm vào bên trong, trước tiên sẽ phái một đội trinh sát đi kiểm tra nhanh khu vực phía trước. Chưa kể, nhiều Thợ săn thậm chí sẽ không đến một địa điểm mà họ không có thông tin gì cả, đó là lý do tại sao nó cũng là để động viên những Thợ săn đó. Và nếu tụi chị phát hiện ra có những di vật tốt để lấy, ngay cả khi nó nằm trong khu vực nguy hiểm thì Ban quản lý thành phố có thể xem xét tăng ngân sách để bảo vệ khu vực đó. Bằng cách đó, những Thợ săn thường làm việc xa hơn về phía đông cũng có thể đến để giúp bảo vệ khu vực.”
 
Nhưng tất nhiên, các Thợ săn được cử làm đội trinh sát sẽ phải khám phá khu vực đó mà không có bất kỳ thông tin nào trước đó về nó. Bộ giáp của Sara bị phồng lên vì chuẩn bị khám phá một nơi nguy hiểm như vậy (trans: phồng ở đâu thì tác giả không nói), cô ấy đảm bảo đã nạp đầy nanomachine đến hết công suất. Cô khoe kích cỡ bộ ngực mà cô rất tự hào với Akira trong khi mỉm cười với cậu. Không khó để một cô gái biết người khác đang tập trung nhìn vào đâu.
 
“Tôi đã nghĩ rằng em cũng ở đây vì yêu cầu do thám, nhưng có vẻ như không phải vậy nhỉ. Nhưng vì em đã ở đây rồi, vậy còn việc tham gia đội trinh sát thì sao? Do thám là công việc chính của Elena, nên hôm nay tôi ở đây với tư cách là người hộ tống cậu ấy thôi. Nếu em cũng muốn đi thì em cũng sẽ hộ tống Elena. Chúng tôi đang lên kế hoạch khám phá khu vực một cách cẩn thận và chúng tôi sẽ ngay lập tức rút lui nếu mọi thứ trở nên nguy hiểm, nên là tôi nghĩ đó là một yêu cầu khá an toàn và chúng ta có thể kiếm được khá nhiều tiền từ nó đấy.”
 
Nhưng Akira đã trả lời một cách xin lỗi.
 
“…Xin lỗi chị. Tôi rất vui vì chị đã mời tôi, nhưng tôi ở đây với tư cách là người hộ tống cho phòng khám mất rồi. Nên tôi không thể nhận lời đề nghị của chị được rồi.”
 
“Ồ? Nếu tôi không nhầm, em nói về cơ bản em được tự do làm những gì em muốn cho yêu cầu đó phải không?”
 
“Từ cuộc thảo luận với một người tên là Kibayashi, có vẻ như tôi đã tiêu quá nhiều tiền vào vật tư, vì vậy tôi phải làm việc này để Ban quản lý thành phố cho phép tôi tiếp tục sử dụng số tiền đó. Rồi từ đó, tôi được giao nhiệm vụ hộ tống phòng khám này.”
 
“Vậy à? Thật đáng tiếc. Chà, tôi đoán mặc dù đó là để tăng thứ hạng của em nhưng đâu phải kiểu họ có thể cho em một số tiền không giới hạn đâu nhỉ.
 
Sara nói vậy với vẻ mặt thất vọng. Nhưng rồi Elena đưa ra một gợi ý.
 
“…Tôi cảm thấy như họ có thể cho phép em đổi sang đội trinh sát bằng một chút thương lượng, nhưng tất nhiên là không phải ngay lập tức rồiNên tôi đoán chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ ý định đó lần này. Đầu tiên tụi chị sẽ có một buổi giới thiệu về khu vực mà chúng ta cần khám phá, nên tụi chị cần phải đi sớm. Chúc em may mắn, Akira.”
 
“Vâng, à, xin hãy gọi tôi nếu có bất kỳ điều gì xảy ra trong quá trình thăm dò nhé. Sau cùng thì công việc của tôi là người hộ tống cho phòng khám và nhận yêu cầu SOS mà.”
 
“Tôi hiểu rồi, tới lúc đó nhờ cả vào em nhé.”
 
“Akira, gặp lại sau nhé.”
 
Akira vẫy nhẹ và tiễn Elena và Sara đi.
 
Mặc dù Alpha vẫn mỉm cười như thường lệ, nhưng có điều gì đó khác đang nhảy trong tâm trí cô. Cá nhân mà nói, cô không muốn bất cứ điều gì khác có thể ảnh hưởng đến hành động của Akira ở xung quanh cậu, và điều đó càng đúng khi cậu ở một nơi nguy hiểm như ở đây.
 
[Akira, nói cậu trước, không được ra ngoài một mình chỉ để kiểm tra họ đâu, được chứ?]
 
[Hửm? Tất nhiên rồi.]
 
[…Lần này cậu ngoan ngoãn lắm đấy.]
 
[Tôi không có ý định từ bỏ yêu cầu mà tôi đã chấp nhận trước. Tôi đã từ chối lời mời của họ vì lý do tương tự mà, nhớ chứ?]
 
[Đúng thật, rất vui vì được nghe vậy.]
 
Alpha mỉm cười hạnh phúc vì cô đã xác nhận đó là ý kiến trung thực của Akira về vấn đề đó. Nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng không thể nói trước được cậu sẽ đi bao xa để tuân theo quyết định của mình. Nếu cậu luôn giữ lời hứa thì Alpha đã không nghi ngờ như vậy rồi.
 
Sau đó, Akira tập trung vào việc bảo vệ phòng khám, nhưng lần này cậu không có nhiều việc phải làm. Nhờ đội trinh sát đã tiêu diệt những con quái vật phía  trước nên không còn nhiều quái vật gần phòng khám nữa. Do đó, ngay cả khi cậu tuần tra quanh phòng khám trên chiếc máy trong khi vẫn dán mắt vào cảm biến thì cậu cũng không tìm thấy bất kỳ tín hiệu nào từ lũ quái vật cả.
 
Akira tiếp tục bảo vệ phòng khám trong khi cảm thấy hơi lo lắng. Nếu mọi thứ tiếp tục như thế này, cậu cảm thấy như Alpha sẽ đề nghị cậu làm việc gần tiền tuyến một lần nữa, hoặc điều đó hoặc cô ấy sẽ khuyến khích cậu chăm chỉ hơn cho lần huấn luyện tiếp theo.
 
 *****

Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!


******* 


Trans & Edit: promote


****** 


Chương trước   Danh sách chương   Chương sau

 

Không có nhận xét nào: