Mình sẽ để xưng hô như manga:
Akira xưng tôi - chị và Shizuka xưng tôi - em.
*****
Kibayashi đã giải
thích sơ lược những gì đã xảy ra. Nhưng tất nhiên, ông không thể kể cho Akira
toàn bộ câu chuyện đằng sau thương vụ này, suy cho cùng thì Akira cũng chỉ là
người ngoài cuộc.
“Chà, đó là toàn bộ ý
chính. Nếu cậu muốn biết thêm chi tiết, cậu có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào nhưng
cậu sẽ phải trả phí. Và đó là một phần thông tin nội bộ mà chỉ có nhân viên
thành phố mới được biết, nên nó sẽ tốn rất nhiều tiền đấy. Thế nào?”
“Thế là đủ rồi.”
Akira nói vậy sau khi
cảm thấy rằng mình đã nghe đủ thông tin.
Thành thực mà nói,
Akira không quan tâm đến việc thành phố muốn bóp méo sự thật. Điều này cũng
không liên quan gì đến cậu.
Akira đã sống ở khu ổ
chuột, nơi gần với quận dưới của thành phố Kugamayama từ lúc sinh ra đến giờ. Vậy
nên các vấn đề liên quan đến thành phố Kugamayama, những thành phố khác hay cả tổ
chức chính phủ là những thứ hoàn toàn không liên quan đến cậu. Hoặc ít nhất là
trong trường hợp điều đó không ảnh hưởng đến cậu.
“Tôi hiểu rồi. Vậy cậu
còn gì muốn hỏi không? Cứ tự nhiên và hỏi bất kỳ điều gì cậu muốn. Một khi tôi
hoặc cậu rời khỏi đây thì có muốn hỏi gì đi nữa không được đâu. À, mặc dù tôi
nói cậu có thể hỏi tôi bất kỳ điều gì, nhưng đừng đòi hỏi thêm về tiền thưởng.
Cậu biết là thành phố không phải là một túi tiền không đáy đâu. Nếu có phàn nàn
gì về điều đó, cậu nên khiếu nại luôn trước khi ký vào tờ giấy xác nhận đó.
Nhưng mặt khác, nếu nó không phải vấn đề về tiền, thì tôi sẽ cố gắng hết sức để
cung cấp bất kỳ thứ gì cậu yêu cầu. Tôi thấy cậu rất thú vị đấy. Vậy nên tôi sẽ
lên kế hoạch để có thể hỗ trợ cho cậu những gì tốt nhất mà tôi có.”
Kibayashi hoàn toàn
nói sự thật, ông thực sự thấy Akira rất thú vị. Nhưng Akira không hiểu lý do tại
sao.
“Tôi có gì khiến ông quan tâm đến tôi vậy?”
Kibayashi cười tươi
trong lúc nói Akira lý do.
“Cậu hỏi cái gì vậy??
Tất nhiên là cách cậu sống sót rồi!! Cực kỳ liều lĩnh đấy!! Ra ngoài đó thì Thợ
săn chỉ có thể chết hoặc sống!! Nhưng những điều cậu làm được thật điên rồ!!
Tôi là nhân viên của Văn phòng Thợ săn, vì vậy tôi có thể truy cập được thông
tin của Thợ săn, kể cả những thông tin chưa được công khai. Cậu đã bao giờ xem
lại thành tích chiến đấu của bản thân chưa? Cậu đã chiến đấu với Côn trùng Pháo
chỉ với khẩu súng trường AAH. Một mình xông vào tòa nhà chất đầy Bọ cạp Yarata
và sống sót trở về. Thậm chí cậu đã hạ gục hơn 500 con dưới thành phố ngầm. Và
trên hết, cậu đã tiêu diệt 3 kẻ trộm di tích chỉ với một mình, mặc dù chúng đều
là Cyborg và 2 trong số đó còn có cả bộ đồ gia cường. Những chiến tích này
không phải là thứ mà một Thợ săn hạng 20 bình thường có thể làm được. Thợ săn hạng
30 còn không thể ấy chứ. Mặc dù cậu đã bị thương rất nặng để làm được tất cả những
điều đó. Thật may là chúng tôi còn có thể được chữa trị cho cậu, dù vậy tôi
cũng chắc chắn rằng cậu sẽ bị như thế một lần nữa nếu cứ tiếp tục chiến đấu như
vậy.”
Akira trông khá băn
khoăn, hỏi lại.
“… Tôi bị thương nặng
đến vậy à?’’
“Tất nhiên, đó là lý
do tại sao phải mất 60.000.000 Aurum chỉ để chữa trị cho cậu đấy. Tôi đã nói với
cậu rằng hóa đơn chữa bệnh đó có giá như vậy là có lý do cả đấy, nhớ chứ? Một
trong các phương pháp mà chúng tôi sử dụng để chữa cho cậu là tái tạo lại chân
tay, thường thì cách này chỉ dùng cho người bị mất tứ chi thôi. Với tất cả những
điều đó thì…. Chà, nó không giống kiểu như cậu sẽ chết ngay ngày mai nhưng tôi
cá rằng cậu sẽ không thể sống sót đến năm sau đâu. Vì vậy, nhờ những phương
pháp điều trị đó thì về cơ bản cơ thể cậu đã khỏe mạnh như người bình thường rồi
đấy.”
Akira không thể nói
thêm được gì khi nghe Kibayashi nói vậy. Nhưng Kibayashi chỉ cười và tiếp tục.
“Cậu bây giờ có đang cảm
thấy bản thân đang trong trạng thái tốt nhất không? Đó là nhờ những phương pháp
điều trị đó. Cậu đến từ khu ổ chuột nhỉ? Tôi dám chắc rằng cậu thường ăn những
đồ ăn do thành phố phân phối thôi. Những thứ đó đôi lúc chứa những thứ rất kinh
tởm đấy. Tất nhiên là nó không thể giết cậu ngay được. Nhưng nó hoàn toàn không
tốt cho sức khỏe của cậu nếu cứ tiếp tục ăn chúng trong một thời gian dài. Thậm
chí còn có báo cáo về những trường hợp gây ra hậu quả ngay lập tức. Tôi nghe
nói rằng đó là do các nhà máy không thể làm sạch hoàn toàn nanomachine trong thịt
quái vật hoặc một số loại nanomachine không xác định đã được trộn vào trong thực
phẩm được tạo ra bởi các di tích của thế giới cũ. Không biết cậu đã bao giờ để
ý đến những điều đó chưa.”
Akira cau mày suy nghĩ.
Nếu được hỏi rằng liệu cậu có tự nhận thấy điều đó không thì câu trả lời chắc
chắn là có.
Akira có thể kết nối với
dữ liệu của thế giới cũ, điều đó cũng có thể được coi là “hậu quả ngay lập tức”.
Đó là một khả năng mà công nghệ hiện tại vẫn chưa thể giải thích được. Mặc dù vậy
nhưng nhờ đó mà cậu có thể gặp được Alpha, nhưng điều đó không có nghĩa rằng cậu
hoàn toàn cảm thấy vui vì điều đó.
“…Vậy Ban quản lý
thành phố đã phân phối nhưng loại thực phẩm đó à?”
“Chà, giống như chúng
ta hay nói, không có gì đắt hơn những thứ miễn phí. Cậu có thể nhận chúng miễn
phí, nhưng chúng lại có hại cho sức khỏe của cậu. Vì vậy tôi mong cậu hiểu được
điều đó. Tiện thể thì nó được viết trong bao bì thực phầm được phân phát và
trên các biển báo tại các khu vực phân phối mà, cậu biết chứ? Nhưng mà tôi dám
chắc rằng không có nhiều người ở khu ổ chuột đọc được biển báo đó, mà nếu có
thì họ cũng không dám nói điều gì vì họ sẽ gặp rắc rối nếu thành phố ngưng phát
thực phẩm miễn phí. Tuy nhiên vẫn có những người đang phát đồ ăn lành mạnh miễn
phí nhưng họ chỉ là thiểu số thôi. Hơn nữa, nếu những thông tin đó bị rò rỉ ra
bên ngoài, thì những người có quyền hay ảnh hưởng lớn sẽ ngay lập tức độc chiếm
lấy những người đó. Cơ mà đó cũng là cách mà khu ổ chuột hoạt động mà.”
Ban quản lý thành phố
sẽ không nhúng tay vào khu ổ chuột. Miễn là khu ổ chuột không gây ra bất kỳ ra
điều gì ảnh hưởng đến phần còn lại của thành phố, thì Ban quản lý thành phố sẽ
không can dự gì vào khu ổ chuột. Thậm chí có thể nói rằng trật tự của khu ổ chuột
sẽ được bảo vệ bởi người dân sống tại đây.
Ngay cả khi khu ổ chuột
về quy tắc vẫn là một phần của quận dưới nhưng người ta coi nó như một phần của
vùng đất hoang. Đó là lý do tại sao mà có nhiều kẻ ngang nhiên trộm cướp ngay
giữa ban ngày mà không có vấn đề gì, giống như những tên côn đồ đã tấn công
Akira vài ngày trước. Ngay cả khi chúng giết được Akira, thì cũng không có ai bắt
những tên đó. Nhưng điều đó cũng có lợi cho đôi bên, sẽ không ai bắt Akira nếu
cậu đánh trả hay giết hết bọn chúng, miễn là những tên đó không có quan hệ với
tổ chức nào.
Mặt khác, nếu nói rằng
khu ổ chuột là một nơi không có luật lệ thì điều đó là hoàn toàn sai. Nếu coi
quyền lực là tất cả, thì người cai quản quận phía đông là Tổ chức chính phủ,
trong khi đó người cai quản khu ổ chuột là thành phố Kugamayama, cả hai đều cứng
rắn trong các hoạt động phạm pháp hay gây rối. Nếu trật tự trong khu ổ chuột tồi
tệ đến mức có thể gây ra thiệt hại cho thành phố Kugamayama, Ban quản lý thành
phố sẽ không ngần ngại xử lý toàn bộ khu ổ chuột cùng với những người sống ở
đó.
Đó là lý do mà người
dân sống khu ổ chuột ít nhất cũng phải giữ trật tự ở mức tối thiểu. Và các băng
đảng trong khu ổ chuột đã giám sát điều đó bằng cách duy trì trong lãnh thổ của
họ.
“Tôi không biết có phải
do những thức ăn đó hay không, nhưng dư lượng nanomachine trong cơ thể cậu ở mức
khá tệ. Mặc dù tôi biết tất cả Thợ săn đều phải dùng thuốc, nhưng cậu đã tiêu
thụ một lượng lớn rồi phải không?”
“Đúng vậy, đó là lựa
chọn duy nhất nếu như tôi không muốn chết.”
“Tôi chắc rằng cậu sẽ
tiếp tục sử dụng nó dù cho tôi có nói gì đi chăng nữa. Vì vậy, hãy đảm bảo rằng
cậu sẽ kiểm tra dư lượng nanomachine và làm sạch chúng ít nhất một tháng một lần.
Hầu hết các loại thuốc dành cho Thợ săn đều chứa nanomachine, kể cả đó là thuốc
chữa bệnh, thuốc gia tốc, chất kích thích hay bất kỳ loại thuốc nào khác.”
“Nếu
như tôi không làm sạch nó trong cơ thể mình thì nó có tệ lắm không?”
“Hmm, vẫn có những trường
hợp ngoại lệ và nó phụ thuộc vào loại nanomachine. Hiệu quả của nó cũng khác
nhau đối với mỗi người. Nhưng cơ bản nó là chất gây hại nên sẽ tốt hơn nếu cậu
nghĩ rằng nó sẽ gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể của mình.”
Sau đó, Kibayashi giải
thích cho Akira về sự nguy hiểm của việc dư thừa nanomachine.
Có một số trường hợp
hiếm hoi mà họ có khả năng tương thích rất tốt với nanomachine bên trong cơ thể.
Trong trường hợp đó, nanomachine vẫn duy trì các chức năng của cơ thể và mang lại
những hiệu quả tích cực, về cơ bản nó là mãi mãi. Ngược lại, phần lớn
nanomachine sẽ gây ra tác dụng như một chất độc, vì nó có thể gây ra những ảnh
hưởng tiêu cực cho cơ thể.
Đôi khi cơ thể sẽ
không thể đào thải các nanomachine từ bên trong cơ thể ra ngoài ngay cả khi
chúng đã hết tác dụng. Một số Thợ săn không biết về những rủi ro của nó, luôn
nghĩ rằng những nanomachine đó sẽ không gây hại gì vì dù sao thì nó cũng đã
không còn tác dụng gì nữa. Nhưng thực tế, nó sẽ gây ra những ảnh hưởng nhất
định đến tác dụng của các loại thuốc mới mà họ tiêu thụ vào.
Và khi tác dụng của loại
thuốc mà họ dùng giảm đi, những Thợ săn này sẽ có xu hướng dùng thêm một lượng
thuốc lớn hơn, điều đó sẽ làm gia tăng lượng nanomachine tồn đọng bên trong cơ
thể. Sau đó, chu kỳ này sẽ tiếp tục xảy ra cho đến khi loại thuốc đó của họ
hầu như sẽ không còn tác dụng nữa. Hơn nữa, những chất dư này có thể sẽ gây hại
cho cơ thể của họ nếu họ tiếp tục sử dụng thuốc chứa nanomachine với tác dụng
ngược lại.
Khi làm Thợ săn, Akira
đã phải tiêu thụ một lượng lớn thuốc. Cậu dùng thuốc liên tục và bỏ qua hết
các cảnh báo. Vậy nên, nanomachine đang dần tích tụ bên trong cơ thể mà cậu
không hề hay biết.
Kibayashi đã thẳng thắn
cảnh báo Akira vì ông vẫn còn rất hứng thú khi quan sát cậu.
“Thường thì đối với một
Thợ săn, cơ thể là tài sản chính của họ. Có nhiều Thợ săn nghĩ rằng họ chỉ cần
sự can đảm hay quyết tâm để tạo ra những điều gì đó thật ấn tượng và bỏ mặc cơ
thể của chính mình. Nếu cậu muốn sống sót lâu hơn thì hãy chắc chắn rằng mình
chăm sóc tốt cho cơ thể mình như cách cậu chăm sóc cho khẩu súng của cậu. Nếu cậu
không chăm sóc khẩu súng của mình đúng cách, viên đạn bắn ra có thể bay sai hướng,
thậm chí nó có thể phát nổ một ngày nào đó. Đối với cơ thể của cậu cũng vậy. Thật
nhàm chán nếu cậu chết vì lí do lãng xẹt như vậy. Do đó, hãy tự đảm bảo sự an
toàn cho bản thân.”
“Được rồi…Hmm? Nói về
súng…”
Akira bỗng nhớ đến những
thiết bị của mình. Hiện tại trên người cậu không có gì khác ngoài bộ quần áo.
Akira nhìn qua căn
phòng lần nữa, nhưng vẫn không thể thấy đồ của mình ở đâu. Do đó, cậu hỏi
Kibayashi.
“Trang bị của tôi đâu
rồi?”
Kibayashi cũng không
biết nó nằm ở đâu nên ông sử dụng thiết bị đầu cuối của mình để liên lạc với một
nhân viên khác. Sau đó, ông báo tin xấu cho Akira.
“…Không còn gì cả?”
“Đúng vậy. Không chỉ là
trang bị của cậu mà những gì thuộc quyền sở hữu cá nhân của cậu đều đã không
còn. Nó không giống kiểu chúng tôi có thể thu hồi toàn bộ trang bị tại nơi mà
chúng tôi bắt được cậu, những trang bị của cậu như súng trường và bộ đồ tăng cường
thì hiện tại chúng đã bị Ban quản lý thành phố tịch thu và chia nhỏ nhằm xóa
tên của cậu. Hiện giờ tất cả chúng đang được Ban quản lý thành phố giữ lại để
làm bằng chứng. Cậu có thể lấy lại chúng, nhưng quá trình đó sẽ mất ít nhất một
tháng, chưa kể tất cả chúng đều đã bị hư hại nặng.”
“Vậy ít nhất tôi phải
lấy lại thẻ ID Thợ săn của mình chứ?”
“Tôi không biết. ID của
cậu bị bỏ lại tại nơi chúng tôi bắt cậu hoặc nó đã bị tịch thu để làm bằng chứng.
Tùy theo các khả năng, nếu cậu yêu cầu cấp lại thì sẽ nhanh hơn.”
“Thôi được rồi, vậy
đây là yêu cầu của tôi. Cấp lại ID Thợ săn cho tôi, một thiết bị đầu cuối mà
tôi có thể sử dụng ngay lập tức và một bộ quần áo Thợ săn tôi có thể dùng được.
Rốt cuộc, nếu tôi đi ra ngoài với bộ dạng này thì tôi giống như một bệnh nhân
trốn trại vậy.”
“Đã rõ rồi. Tôi sẽ gửi
chúng đến phòng này ngay. Cậu còn muốn gì nữa không?”
Akira quay sang Alpha.
[Alpha, tôi có cần
thêm gì không?]
[Cậu không định yêu cầu
một khẩu súng trường hoặc một bộ đồ gia cường?]
[Về trang bị thì nếu
có thể thì tôi muốn mua chúng ở của hàng của Shizuka. Đó không phải là điều bắt
buộc lúc này.]
Alpha biết rằng đó chỉ
là sở thích của Akira, nhưng nếu đó có ý nghĩa gì đó đối với Akira thì cô không
có kế hoạch cố gắng thay đổi sở thích đó của cậu một cách bất cẩn.
Mặc dù điều đó có
nghĩa là Akira sẽ phải cuốc bộ từ bệnh viện đến cửa hàng của Shizuka mà không
có bất kỳ vũ khí gì, nhưng Alpha nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn miễn là còn có sự hỗ
trợ của cô. Nếu cậu không thể tránh được những vấn đề đó thì cậu sẽ không bao
giờ dám bước ra ngoài.
[Trong trường hợp đó,
hãy để ông ấy giới thiệu cho chúng ta một số đại lý bất động sản cho Thợ săn.
Ta cần sớm thoát ly khỏi cảnh sống trọ.]
Akira đồng ý với Alpha
và yêu cầu nó cho Kibayashi.
“Hãy giới thiệu tôi với
một đại lý bất động sản. Tôi không biết mình có thể thuê một căn nhà tốt với thứ
hạng Thợ săn của mình không, vậy nên hãy tìm cho tôi một căn nhà vừa ý với cái
giá rẻ. Và, để xem, đẩy nhanh việc thanh toán tiền thưởng cho tôi. Tôi cần mua
trang bị mới với số tiền đó. Chắc đó là tất cả những gì tôi cần rồi.”
“Ổn thôi. Về phần
thanh toán, nó có lẽ đã được chuyển trực tiếp vào tài khoản của cậu. Chỉ cần
kiểm tra nó khi cậu nhận được ID Thợ săn và thiết bị đầu cuối. Để chắc ăn, tôi
sẽ để lại số liên lạc của mình trong thiết bị đầu cuối của cậu. Đối với đại lý
bất động sản, tôi sẽ cố gắng liên lạc cho cậu với một đại lý bất động sản do
Thành phố quản lý. Tôi sẽ gửi chi tiết thông tin qua ID Thợ săn của cậu sau, do
đó hãy kiểm tra thiết bị đầu cuối ngay khi cậu nhận được nó. Vậy, còn điều gì
khác nữa không? Nếu không còn gì nữa thì tôi sẽ rời khỏi đây. Một khi tôi đã ở
ngoài rồi thì cậu không thể yêu cầu tôi thêm bất cứ điều gì nữa. Như vậy, cậu
đã chắc là không còn gì muốn hỏi nữa không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi hiểu rồi. Tất cả
đều được chấp thuận, hãy cẩn thận và tôi chúc may mắn cho hành trình của cậu.
Tôi sẽ mong chờ chiến tích liều lĩnh tiếp theo của cậu.”
Vài phút sau khi
Kibayashi rời khỏi phòng, Akira có thể cảm thấy bụng của mình đang đánh trống rồi.
Cả tuần nay cậu vẫn chưa ăn gì. Cậu dám chắc rằng mình đã được nuôi dưỡng qua ống
I.V trong quá trình điều trị.
Khoảnh khắc nhận ra
cái bụng đang kêu gào của mình, Akira bắt đầu cảm thấy cồn cào. Nhưng lúc này,
Akira hoàn toàn không có một xu dính túi, dù có tiền đi chăng nữa thì cũng
không thể rời khỏi đây nếu chưa lấy được ID Thợ săn. Akira bắt đầu thấy tiếc vì
đã không bảo Kibayashi đi lấy cho mình đồ ăn.
[…Ồ, đáng lẽ nên yêu cầu
thêm một ít đồ ăn.]
[Sao bây giờ cậu mới
nhắc đến nó, đã một tuần cậu chưa ăn gì rồi. Lúc nãy cậu không để ý à?”]
[Cô không cảm thấy điều
đó à?]
[Tôi không cần thức
ăn. Vì nãy thấy cậu không nói gì về nó nên tôi nghĩ rằng cậu vẫn ổn. Tôi không
thể biết được rằng cậu có đói hay không. Vì vậy, chúng ta hãy cứ đợi thôi, tôi
chắc chắn trang bị của cậu sẽ đến sớm thôi.]
[À, cậu cũng nên hỏi rằng
bao giờ chúng sẽ đến đây. Cậu chỉ nhớ những thứ này khi bỏ lỡ mất cơ hội để hỏi.]
[Đúng thật.]
Akira không còn lựa chọn
nào khác ngoài việc tiếp tục ngồi chờ trong khi cố kìm lại cái bụng đói của
mình. Phải mất thêm một giờ nữa thì nhân viên thành phố mới vào phòng và mang
theo tất cả những gì mà Akira đã yêu cầu Kibayashi.
----------------------------------------------------------
Shizuka vẫn đang quản
lý cửa hàng của mình như mọi khi.
Như thường lệ, cô dành
cả ngày để bán đạn dược và các thiết bị khác cho Thợ săn để có thu nhập cho cuộc
sống. Nhưng bản thân Shizuka cũng nhận thấy rằng gần đây cô thở dài nhiều hơn
bình thường. Cô thậm chí còn hiểu lý do đằng sau việc này, đó là vì đã một tuần
rồi kể từ lần cuối Akira ghé qua cửa hàng của cô.
Đã có những lần Akira
không ghé qua cửa hàng của cô hơn một tuần. Nhưng hiện tại, đáng lẽ cậu ấy đã
phải hoàn thành nhiệm vụ đánh bại tổ của Bọ cạp Yarata ở thành phố ngầm rồi chứ.
Cửa hàng của Shizuka
khá nổi tiếng ở đây. Tại đây đang bán một bộ sưu tập các thiết bị khá tốt và có
rất nhiều khách hàng thường xuyên. Do đó, cô biết rằng rất nhiều Thợ săn mua
thiết bị từ cửa hàng của cô đã một đi không trở lại.
Có những Thợ săn mà cô
quen biết được sau khi họ mua trang bị vài lần ở cửa hàng của cô. Cũng có những
người mà cô ấy biết rõ rằng là đến cửa hàng của cô để được tư vấn hoặc được giới
thiệu mua thiết bị. Thậm chí có một số Thợ săn đã cố gắng cưa cẩm cô, số khác
còn ngỏ lời cầu hôn cô. Tất cả các Thợ săn đó đều đến vùng đất hoang để theo đuổi
tiền tài, danh vọng và tất cả đều đã chết. Shizuka biết quá rõ điều đó.
Nhưng Shizuka đang làm kinh doanh, để giữ được sự tỉnh táo cần thiết của mình, cô đã cố tình
làm lơ đi để mình không bị ảnh hưởng bởi cái chết của những người đó. Dù gì cô
đang làm ăn với những người thực tế có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu cô để mình
bị ảnh hưởng bởi cái chết của họ, cô sẽ không thể tiếp tục công việc của mình nữa.
Mặc dù cô có thể cảm thấy buồn nhưng cô sẽ không để điều đó cản trở cuộc sống
yên bình của mình. Mọi người có thể nói cô là người vô tâm, nhưng cô chấp nhận
điều đó.
Đó là lý do tại sao cô
hiếm khi thở dài chỉ vì một khách hàng quen của cô đã không ghé thăm cửa hàng của
mình trong một khoảng thời gian dài.
…Mình nghĩ mình đã dành quá nhiều cảm xúc mất rồi, mình
tự hỏi tại sao mình lại như thế này nhỉ.
Shizuka không ngừng
suy nghĩ khi đang làm việc tại cửa hàng, thành thực mà nói, cô có thể nghĩ ra
nhiều lý do cho nó. Có thể là vì Akira là một cậu bé nhỏ tuổi và cô cảm thấy
mình phải có trách nhiệm trông chừng cậu ấy. Hoặc có thể là vì cảm giác biết ơn
của cô đối với Akira, người đã cứu những người bạn thân của cô là Elena và
Sara. Hoặc có thể là do cô đã từng nhìn thấy cơ thể của Akira có đầy những vết
sẹo. Hoặc có thể bởi vì Akira đã đến mua thiết bị và cô đã ôm cậu trước khi cậu
đi đến vùng đất hoang. Nhưng cuối cùng, không có lý do nào trong đó đủ để đi đến
kết luận cho những cảm xúc này của cô.
Khi Shizuka đang chìm
vào dòng suy nghĩ của mình, nguồn gốc của những cảm xúc trong cô đột nhiên xuất
hiện và khiến cô dừng lại giữa chừng. Akira trông có vẻ hơi ngạc nhiên khi bước
vào cửa hàng của Shizuka.
“Chào mừng em, Akira.
Đã khá lâu rồi nhỉ.”
“Dạ, à vâng. Cũng khá
lâu rồi.”
Shizuka mỉm cười chào
đón Akira với vẻ mặt bình thường như mọi ngày. Hoặc ít nhất là cô đang cố tỏ ra
tự nhiên.
Nhưng Akira lúng túng
đáp lại như thể cậu bị nụ cười của cô lấn át.
Mặc dù Shizuka thấy điều
đó hơi kỳ lạ, cô ấy vẫn tiếp tục như thường lệ.
“Hôm nay em đến đây để
mua thêm đạn phải không? Về yêu cầu mà em đã thực hiện lần trước khi đến đây,
em vẫn đang thực hiện nó chứ? Vì tôi đã tích trữ loại đạn đặc biệt của CWH, em
có thể mua rất nhiều em nếu cần. Đã qua một tuần rồi, lẽ ra em đã hoàn thành
yêu cầu đó rồi phải không?”
“À, vâng, yêu cầu đó tôi
đã làm xong rồi.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy em
đến đây để mua đạn thường và đạn AP?”
“Um, thực ra thì…”
Akira thấy do dự,
Shizuka tỏ vẻ khó hiểu.
Akira nhìn thẳng vào mắt
của Shizuka, nhìn ra chỗ khác một lúc rồi quay lại. Cậu quyết tâm nói những gì
mình đang nghĩ.
“…Tôi đã mất tất cả
thiết bị của mình. Vì vậy, tôi có thể mua một bộ đầy đủ thiết bị ngay hôm nay
không?”
Shizuka có vẻ hơi sốc
nên hỏi lại.
”Tất cả các thiết bị?
Chính xác thì em đã mất những gì?”
“Tất cả… súng trường,
bộ đồ gia cường, thiết bị đầu cuối, ba lô và mọi thứ bên trong nó, cả thiết bị
thu thập thông tin mà tôi mua từ Elena-san. Nói chung là tất cả mọi thứ. Đồ
đạc cá nhân hiện tại mà tôi có chỉ là bộ quần áo này, một thiết bị đầu cuối và
ID Thợ săn của tôi.”
Shizuka sửng sốt sau
khi nghe những gì Akira vừa nói. Cô biết rằng Akira đã sử dụng hầu hết số
tiền kiếm được để mua một trang bị tốt hơn. Như vậy, có nghĩa là cậu đã mất
gần hết tài sản của mình.
“…Chờ chút đã, chính
xác thì chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Chà, rất nhiều chuyện
đã xảy ra. Vậy thì, tôi có thể lấy thiết bị ở đây được không?”
“Chắc chắn rồi,
nhưng…hiện tại em có bao nhiêu?”
Shizuka nghĩ rằng
Akira đã mất gần hết tài sản của mình. Cô thực sự cảm thấy có lỗi với cậu,
nhưng không giống kiểu cô có thể cung cấp cho cậu thiết bị miễn phí hoặc chấp
nhận thanh toán tín dụng. Cô đang làm một công việc kinh doanh và cô phải
kiếm tiền để trang trải cuộc sống của mình. Đó là ranh giới mà cô ấy tuyệt
đối sẽ không bao giờ vượt qua.
Shizuka đang nghĩ đến
việc mua cho Akira những thiết bị tốt nhất với bất kỳ khoản ngân sách nào mà cậu
có khi cô hỏi cậu định chi bao nhiêu tiền. Đó cũng là lý do tại sao cô ấy
đứng hình trước những gì Akira nói tiếp theo.
"Khoảng
80.000.000 Aurum."
"…Tôi xin lỗi. Chỉ
để chắc chắn rằng tôi không nghe nhầm thì em có thể nói lại một lần nữa được
không? ”
"Khoảng
80.000.000 Aurum."
Gương mặt của Shizuka
cau lại sau khi cô xác nhận rằng mình không nghe nhầm câu trả lời của
Akira. Đó không phải là số tiền mà một Thợ săn trẻ như Akira có thể đạt được. Đó
là một số tiền khổng lồ ngay cả đối với những Thợ săn kỳ cựu.
Shizuka nhìn Akira chằm
chằm. Trông cậu có vẻ sợ hãi nhưng cậu vẫn đáp lại ánh mắt của cô. Cô
ấy có vẻ nghiêm khắc khi dồn Akira vào chân tường với những câu hỏi của mình.
“Akira, chính xác thì
chuyện gì đã xảy ra? Ít nhất thì em cũng nên biết rằng một số tiền như vậy
là không bình thường, phải không? Điều đó không thể giải thích được ngay cả khi
em nói rằng đó là phần thưởng của yêu cầu cuối cùng của em. Cho dù em đã hạ
được bao nhiêu con Bọ cạp kể từ khi người yêu cầu trả chi phí đạn dược, thì phần
thưởng cũng không thể lớn như vậy, phải không? Vậy, lần này em lại làm điều
gì liều lĩnh để có được 80.000.000 Aurum à? ”
Giọng nói nghiêm khắc
của Shizuka thể hiện sự lo lắng của cô đối với cậu. Akira cảm thấy vui
cũng nhưng thấy lo lắng về điều đó.
"Tôi xin lỗi. Tôi
không thể cho chị biết chi tiết được vì tôi bị ràng buộc bảo mật với người yêu
cầu. Vì nó sẽ ảnh hưởng đến uy tín của tôi, tôi thậm chí không thể nói với
Shizuka-san bất cứ điều gì. Nhưng không phải vì tôi không tin tưởng chị,
mà là vì hợp đồng đã nói rằng tôi không được tiết lộ bất cứ điều gì. Thành
thật mà nói, tôi thậm chí không chắc liệu có ổn không khi nói với chị rằng đó
là một vấn đề bí mật…”
Thông thường, Akira sẽ
nói dối rằng không có gì đặc biệt xảy ra. Nhưng thay vì nói dối, cậu quyết
định chỉ nói với Shizuka rằng cậu không thể tiết lộ bất cứ điều gì vì đó là
thông tin bí mật.
Shizuka cứ nhìn chằm
chằm vào Akira, người đang cư xử đầy lúng túng.
… Người yêu cầu Akira lần này là thành phố Kugamayama phải
không nhỉ? Mình chắc rằng em ấy đã làm điều gì đó nguy hiểm. Nhưng mặt
khác, có nghĩa là Quản lý thành phố là người cấm em ấy không được nói gì, nên
mình không thể tiếp tục tìm hiểu thêm. Có vẻ như em ấy không bị thương và
nước da của em ấy trông cũng rất đẹp. Thành thực, mình muốn biết chi tiết,
nhưng về cơ bản, Akira đã hoàn thành yêu cầu của mình và nhận được một số tiền
lớn. Lý do duy nhất mà mình không thể khen ngợi em ấy là em ấy sẽ tiếp tục
làm những việc liều lĩnh nếu mình khen em ấy, nhưng mình đoán đó chỉ là sự ích
kỷ của bản thân mình thôi…
“…Mặc dù em đã nói có
rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng có vẻ như em không bị thương chút nào.”
Akira nhanh chóng trả
lời lại.
“Tôi vẫn ổn
mà. Hơn thế nữa, nhờ các phương pháp điều trị tốt nên tôi cảm thấy khỏe
hơn so với trước khi tôi thực hiện yêu cầu đó. ”
Shizuka ít nhất cũng cảm
thấy nhẹ nhõm sau khi nghe điều đó. Cô hiểu Akira có lý do tại sao em ấy
không thể giải thích bất cứ điều gì với cô, nhưng có một điều chắc chắn là em ấy
vẫn ổn.
Shizuka nhìn Akira với
nụ cười thường ngày.
“Được rồi. Về phần
trang thiết bị, tôi có thể quyết định mọi thứ miễn là nó vừa với túi tiền của
em, đúng không? Với số tiền như vậy, tôi sẽ thực sự dùng nó để chọn bất cứ
thứ gì mà tôi muốn, em biết mà, đúng chứ? Vậy nên sau này em đừng hối hận
đấy nhé? ”
Shizuka mỉm cười trêu
chọc khi cô ấy nói vậy. Akira chỉ cười đáp lại.
"Không sao
đâu. Tôi tin chắc rằng sự lựa chọn của chị chắc chắn sẽ tốt hơn của tôi. Nếu
phải đưa ra bất kỳ yêu cầu cụ thể nào, thì đó sẽ là một bộ đồ gia cường tốt
hơn, tôi không ngại nếu nó đắt hơn cái trước. Tôi muốn có được một bộ đồ
gia cường có độ bền ít nhất là vài năm ”.
“Được rồi, đã quá muộn
để rút lại những gì em đã nói vừa nãy rồi đấy. Đợi tôi ở đây một chút nhé, được
không?”
Shizuka đi vào nhà kho
và quay trở lại với 2 khẩu súng trường.
“Em có thể dùng những
khẩu súng này cho đến lúc bộ đồ gia cường của em được gửi đến. Đây là những khẩu
súng mà theo tôi có thể sử dụng mà không cần bộ đồ gia cường. Súng trường tấn
công AAH và một khẩu A2D. Trước đây chị đã giải thích với em về loại AAH này rồi
nhỉ, vậy em muốn chị giải thích cách sử dụng của khẩu A2D này không?”
“Vâng.”
Shizuka biết chắc rằng
Akira sẽ đồng ý. Cô tiếp tục giải thích về khẩu súng trường tấn công A2D một
cách vui vẻ.
Súng trường tấn công
A2D về cơ bản có nguồn gốc từ súng trường tấn công AAH với hỏa lực và độ chính
xác cao hơn. Nhưng không giống với AAH, các bộ phận của A2D được thiết kế để có
thể dùng đạn AP hoặc đạn +P mà không cần chỉnh sửa lại.
(edit: tôi không tìm
thấy hình khẩu A2D ở trên mạng, ai có cmt xuống dưới cho mọi người cùng thấy
đi)
Hơn nữa, nó còn được
trang bị một súng phóng lựu có thể nạp được mọi loại lựu đạn. Nó đủ nhẹ để có thể
sử dụng mà không cần bộ đồ gia cường và được các Thợ săn ưa thích, là khẩu súng
tốt có thể sử dụng được sau súng trường tấn công AAH.
“Cả hai đều là súng
trường chưa được sửa đổi. Em hãy thử sử dụng xem thế nào khi không có bộ đồ gia
cường. Nếu thấy độ nặng không phù hợp, em nên tránh việc chỉnh sửa súng quá nhiều
vì nó sẽ làm tăng trọng lượng của khẩu súng, ít nhất thì em sẽ cần phải có thêm
một khẩu súng trường nữa mà em có thể sử dụng khi không có khẩu A2D này. Sẽ rất
tệ nếu bộ đồ gia cường của em bị hư hỏng khi vào bên trong tàn tích và em không
có khẩu súng nào có thể sử dụng mà không có bộ đồ đó.”
“Tôi có nên mua một
thiết bị thu thập thông tin ngay bây giờ không?”
“Nếu em định dùng thiết
bị thu thập thông tin đó cùng loại mà em có lúc trước thì tốt hơn là em nên mua
một chiếc sau khi đã có được thiết bị thông tin mới. Sử dụng một thiết bị thu
thập tiêu chuẩn thì việc kèm theo một thiết bị tăng cường cũng không quá tệ
đâu. Nhưng tôi cũng đang muốn tích hợp thiết bị thu thập thông tin vào bộ đồ
gia cường của em luôn, tất nhiên là tôi cũng đã nghĩ nên chọn loại nào rồi. Hay
em muốn tự mình chọn thiết bị?”
“Không, tôi sẽ để cho chị quyết định.”
“Được rồi, tôi sẽ liên
hệ với em sau khi chị tính được chính xác tổng chi phí, vậy nên em cần đợi thêm
một chút thời gian nữa. Sẽ mất khoảng 2 tuần cho đến lúc mọi thứ được gửi đến
và chị nhận được tổng chi phí.”
Cho đến khi cậu có được
đầy đủ trang bị thì Akira sẽ không có bộ đồ gia cường. Nên Alpha cảnh báo Akira.
[Tôi biết cậu cũng đã
biết điều này ngay cả khi tôi không nhắc, nhưng tôi vẫn sẽ nhắc lại lần nữa,
chúng ta sẽ tạm dừng công việc Thợ săn cho đến khi cậu nhận được đầy đủ thiết bị
mới, được chứ?]
[Tôi biết mà. Dù gì đi
nữa thì tôi không thể đánh giá thấp sự xui xẻo của mình đâu. Tôi không muốn đụng
mặt với một bầy quái vật hoặc những Thợ săn khác có bộ đồ gia cường khi mà tôi
chưa có được bộ của mình]
Cậu nhớ lại việc đã gặp
phải một bầy quái vật khi cậu đang luyện tập bên ngoài và cậu phải chiến đấu với
các Thợ săn khác với bộ đồ gia cường khi đang thực hiện yêu cầu của Văn phòng
Thợ săn. Bây giờ thì cậu đã được tự mình trải nghiệm điều đó rồi nên cậu
không có kế hoạch ra ngoài lúc này khi không có sự hỗ trợ đầy đủ từ Alpha và cậu
cũng không ngại ở lại thành phố Kugamayama, nơi hiện tại đang khá an toàn.
Sau đó, Akira hoàn
thành việc mua phần lớn thiết bị của mình ở cửa hàng của Shizuka. Cậu nhét vào
ba lô mới của mình gồm thuốc, đạn và một bộ dụng cụ để bảo dưỡng súng. Cậu đeo
lên vai khẩu súng trường vừa mua lên người. Khi mang hết tất cả mọi thứ lên người,
cậu thấy có phần hơi nặng, nó làm cậu nhận ra rằng bộ đồ gia cường có ích với
mình đến mức nào.
Akira trao đổi số liên
lạc của thiết bị đầu cuối với Shizuka. Nếu mà cậu vẫn còn thiết bị đầu cuối trước
đây thì cậu có thể sử dụng số liên lạc của nó cùng với thiết bị này, nhưng nó
đã bị phá hủy trong cuộc chiến với Nelia nên cậu đành phải đổi số liên lạc mới.
Cậu cũng yêu cầu Shizuka liên hệ với cậu qua ID Thợ săn của cậu thay vì liên hệ
qua thiết bị đầu cuối vì có nhiều trường hợp cô sẽ không thể liên lạc được với
cậu.
Shizuka nhìn Akira
cùng với trang bị mới của cậu. Cậu đã có một bộ thiết bị tốt hơn so với lần đầu
cậu đến đây. Nhưng đối với cô, những thiết bị này trông không đáng tin chút nào
vì một số lý do. Vì cô cảm giác rằng chừng nào Akira vẫn tiếp tục làm Thợ săn
thì cậu sẽ phải đối mặt với nhiều cuộc chiến hơn, làm gia tăng thêm nhiều cuộc
chiến khốc liệt khác.
“Akira, em có định ra
ngoài với trang bị thế này không?”
Nếu cậu nói có thì
Shizuka sẵn sàng cảnh báo nghiêm khắc với Akira rằng đừng có làm bất cứ điều gì
nguy hiểm.
Nhưng cậu lắc đầu.
“Không đâu, tôi có kế
hoạch sẽ nghỉ ngơi cho đến lúc nhận được tất cả các thiết bị mới. Rốt cuộc thì tôi
không có khả năng chiến đấu trong vùng đất hoang nếu như không có đầy đủ thiết
bị.”
“Vậy sao? Tốt lắm. Có
vẻ em đã trải qua nhiều chuyện rồi nhỉ, nên thỉnh thoảng em cần được nghỉ
ngơi.”
Shizuka mỉm cười nhẹ
nhõm khi biết rằng Akira cũng không có kế hoạch làm mấy việc liều lĩnh.
Họ tiếp tục một cuộc
trò chuyện ngắn rồi Akira rời khỏi cửa hàng. Sau khi tiễn cậu xong, Shizuka lấy
thiết bị đầu cuối ra để bắt đầu làm việc.
“Vì em ấy đã mất thiết
bị thu thập thông tin nên chắc sẽ tốt hơn nếu liên lạc với Elena với Sara để hỏi
ý kiến. Họ chắc chắn sẽ phàn nàn nếu mình tự quyết định chọn thiết bị đó cho
Akira mà không hỏi họ trước. Cả hai người đó chắc sẽ rất vui nếu biết rằng em ấy
vẫn còn sống.”
Shizuka viết tin nhắn
cho Elena và Sara nói rằng cô muốn hỏi ý kiến của họ vì cô đang mua một bộ thiết
bị mới cho Akira và gửi đi.
Sau khi rời khỏi cửa
hàng của Shizuka, Akira đến căn cứ của Sheryl.
Vì đã ở bệnh viện vài
ngày và mất thiết bị đầu cuối nên cậu không thể liên lạc với Sheryl. Sẽ không lạ
gì nếu cô cho rằng cậu đã chết rồi. Vậy nên Akira nghĩ rằng mình nên đến thăm
chỗ của Sheryl càng sớm càng tốt trước khi có vấn đề gì đó xảy ra.
Akira nói chuyện với
Alpha khi đang đi bộ qua khu ổ chuột.
[Nhưng đợi đã,
60.000.000 Aurum cho việc điều trị và 80.000.000 để mua thiết bị mới. Tôi đã
tiêu gần hết tiền rồi. Tôi thấy cảm giác về tiền của mình lúc này thay đổi
nhanh quá.]
Akira cười khổ khi nói
vậy, nhưng Alpha chỉ cười và đáp lại.
[Cậu nên vui vì hiện
giờ cậu đã kiếm đủ tiền để có thể sử dụng chúng như vậy. Cậu cũng có thể nghĩ rằng
một số tiền như vậy không hề đáng gì nếu đem ra cược với mạng sống và tất cả
trang bị của cậu. Nhưng mà nó giúp cậu mua được một bộ thiết bị tốt hơn. Chưa kể
đến việc điều trị, những thương tích từ trận chiến trước đã hoàn toàn lành lặn
rồi. Đúng là không dễ dàng gì nhưng về kết quả thì theo tôi nó hoàn toàn xứng
đáng.]
[Hmm, thành thực thì
tôi thực sự không chắc chắn về điều đó đâu.]
Trong cuộc chiến trước,
Akira đã làm mất khẩu súng trường, bộ đồ gia cường và tất cả các thứ khác có
trong ba lô của cậu. Cậu có được chúng bằng việc mạo hiểm mạng sống của mình,
nên cậu có một cảm giác gắn bó nhất định với những thiết bị đó.
Cậu chợt nhớ ra điều
gì đó. Lá bùa mà cậu đã mua từ cửa hàng của Shizuka là một lá bùa may mắn cho
việc mạo hiểm của cậu khi đi đến tàn tích của thế giới cũ. Và giống như bao
nhiêu trò chơi may rủi khác, cậu đặt vào nhiều bao nhiêu thì cơ hội ăn càng ít
bấy nhiêu, nhưng nếu thắng thì phần hời sẽ càng lớn.
…Nếu tất cả xảy ra lúc đó là do cái bùa may mắn đó…Nếu tác dụng
của nó là làm tăng số lần đánh cược lên… Không ngoa khi nói rằng nó mang lại
may mắn cho mình bằng cách mang đến những cơ hội đánh cược với một khoản đặt cược
lớn. Ngay cả khi mình phải thêm tiền cược bằng một thứ khác, như mạng sống.
Không dễ dàng gì để có thể tìm thấy một cơ hội mà mình có thể nhận được số tiền
lớn như vậy bằng cách mạo hiểm tính mạng. Suy cho cùng thì theo lẽ thường mình
chỉ có thể nhận được một số tiền nhỏ cho dù mình có đặt bản thân vào tình thế
nguy hiểm. Chà, theo góc nhìn đó thì nó có lẽ thực sự đem lại may mắn cho
mình…Chờ chút…Nhưng…
Akira quyết định không
suy nghĩ thêm về nó nữa. Vì cậu biết nó sẽ không tốt cho tinh thần của cậu.
Hơn nữa, bây giờ cậu
đã mất đi cái bùa hộ mệnh đó rồi. Nên sẽ không có ý nghĩa gì nếu cứ nghĩ thêm về
nó. Akira nghĩ vậy và không còn nghĩ về nó nữa.
Alpha tỏ vẻ khó hiểu
khi hỏi Akira.
“Akira, cậu đang nghĩ
điều gì vậy?”
“À không, tôi chỉ đang
nghĩ về cái bùa mà tôi đã mua từ cửa hàng của Shizuka lúc trước.
Khi Akira đáp lại
thông qua thần giao cách cảm, cậu cũng vô tình gửi đi suy nghĩ của mình cho
Alpha về lá bùa đó và cậu nghĩ rằng sau này cậu sẽ đối mặt với nhiều cuộc chiến
liều lĩnh hơn nếu giữ lá bùa đó bên mình. Đúng là cậu có thể kiếm được rất nhiều
tiền nhưng thực lòng thì cậu không muốn lao vào những cuộc chiến như vậy lần
nào nữa. Và cuối cùng nó cùng truyền đi sự thật rằng chính Alpha là người đã giới
thiệu lá bùa đó cho Akira.
Alpha rõ ràng đang né
tránh ánh mắt của Akira khi cô nói.
[Đó không phải lỗi của
tôi đâu đấy.]
[Tôi biết mà.]
Akira cười nhẹ, đúng
là rất hiếm khi cậu thấy Alpha phản ứng như vậy.
********
Translator: Xuân Đức.
**********
4 nhận xét:
Thanks for chapter! truyện rất hay cảm ơn nhóm dịch nhìu 😘
Thanks ôg trans nha
A2D nó nhìn ko khác gì khẩu AAH nhưng đc combo Hyrhbirth scope và ống phóng lựu, cứ tưởng tượng nhìn nó như khẩu AK có gắn phong lựu ấy
trang đâu cho cmt ảnh đâu mà bồ nào muốn xem thì lên mạng kiếm đi
Đăng nhận xét