Chương 72: Tàn tích bị chôn vùi - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Hai, 10 tháng 1, 2022

Chương 72: Tàn tích bị chôn vùi

Akira đến cửa hàng của Shizuka để nhận các thiết bị mới của mình.
 
Khi cậu bước vào cửa hàng, Shizuka đã vẫy tay chào.
 
“Chào Akira, ở đây.”
 
Shizuka mỉm cười và dẫn cậu vào căn phòng phía sau cửa hàng. Căn phòng được sử dụng làm kho chứa hàng, do đó nó chất đầy súng đạn.
 
Akira nhận ra điều gì đó và hỏi Shizuka.
 
“Nhân tiện, để quầy không có người bảo vệ có ổn không?”
 
“Nó ổn thôi. Dù sao cũng không có nhiều người muốn mua súng, nên sẽ không có vấn đề gì ngay cả khi tôi rời quầy. Ngay cả khi thành phố bị một bầy quái vật tấn công cách đây không lâu, có nhiều người đến hơn bình thường nhưng thậm chí xếp thành một hàng trước quầy thì cũng không nhiều lắm.”
 
“Ý tôi là ai đó có thể ăn cắp …”
 
“Những khẩu súng trường được trưng bày trong tủ chống trộm, tôi cũng lắp camera an ninh và có bảo hiểm với một công ty bảo vệ tư nhân. Vì vậy nó sẽ ổn thôi.”
 
Ngay cả khi ai đó có thể phá được quầy đã được bảo vệ, lấy tiền của Shizuka và tránh được khỏi các biện pháp an ninh, cô ấy sẽ được trả bằng số tiền mà cô ấy đã mất. Vì vậy, rất khó có khả năng Shizuka sẽ bị thiệt hại nhiều như Akira nghĩ.
 
Chưa kể, công ty bảo vệ tư nhân hợp tác với công ty bảo hiểm mà Shizuka đã ký hợp đồng sẽ bắt sống kẻ đó. Nếu người đó bị bắt sống, hắn sẽ bị phạt đủ thứ tội danh và buộc phải đánh đổi tính mạng, thân thể của mình, về cơ bản là tất cả mọi thứ mà hắn có để trả tiền phạt. Tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng, hắn có thể bị tịch thu tài sản, hoặc bị bắt đi lao động, hoặc bị dùng làm chuột bạch để phát triển các loại thuốc hoặc công nghệ mới.
 
Thấy Akira vẫn có vẻ lo lắng, Shizuka mỉm cười với cậu và nói.
 
“Nếu cậu vẫn lo lắng rằng tôi rời quầy vì lợi ích của câu, hãy nghĩ đến việc tôi đang nỗ lực để có được một khách hàng thân thiết. Như vậy nó sẽ bớt làm cậu thấy phiền, đúng không?”
 
Mặc dù Akira đã chi 80,000,000 Aurum vào cửa hàng của Shizuka, nhưng có vẻ như cô ấy không coi cậu như một khách hàng thân thiết.
 
Có thể là vì điều đó thể hiện trên mặt cậu hoặc chỉ đơn giản là vì trực giác của cô rất nhạy bén, cô nhận ra những gì Akira đang nghĩ vì vậy cô tiếp tục.
 
“Tôi thực sự biết ơn vì cậu đã đóng góp vào doanh thu của cửa hàng này. Nhưng thành thật mà nói, tôi hy vọng cậu sẽ mua hàng mà tôi bán tại cửa hàng. Tôi không kiếm được nhiều lợi nhuận từ bộ đồ tăng cường mà tôi đặt từ một cửa hàng khác, cậu thấy đấy.”
 
Mặc dù Shizuka chỉ đang nói đùa, Akira bối rối đáp lại.
 
“Ahh, được thôi, tôi sẽ làm thế từ lần sau …”
 
“Fufufu, tôi sẽ đợi.”
 
Shizuka mỉm cười bất đắc dĩ, sau đó, cô ấy chỉ vào cửa nhà kho.
 
“Bây giờ, bộ thiết bị mới của cậu đã có rồi đấy.”
 
Khi Akira nhìn vào, cậu hơi ngạc nhiên và vui vẻ nói.
 
“Mặc dù tôi biết danh sách của bộ trang bị mới từ tài liệu mà Shizuka-san đưa cho tôi, vậy thực sự ổn khi mang cả bộ trang bị này vào đó không?”
 
Shizuka cười đắc thắng và nói.
 
“Tất nhiên, nó vẫn nằm trong giới hạn ngân sách, cậu biết đấy.”
 
Trước mặt Akira là một chiếc xe cỡ lớn cũng nằm trong danh sách trang bị mới của cậu.
 
Akira và Shizuka bước đến chiếc xe đó. Akira tròn mắt nhìn. Mặc dù nó trông không khác nhiều so với chiếc xe tải (trong hình minh họa thì có vẻ là bán tải) mà cậu từng thuê từ một cửa hàng cho thuê và chỉ là một phương tiện thông thường, nó vẫn tốt hơn so với một chiếc xe thuê.
 
“Vậy thì, hãy kiểm tra xem cậu đã có mọi thứ mà mình đặt hàng chưa.”
 
Shizuka lấy ra một danh sách các mục và đưa một bản cho Akira. Sau đó, họ kiểm tra các mục với tài liệu đó.
 
“Vậy, cậu sẽ nhận được một chiếc xe 4WD được thiết kế đặc biệt để đi qua vùng đất hoang, đó là chiếc Teros 97 do Tatsumori Heavy Industry chế tạo. Mặc dù nó khá cũ nhưng nó được trang bị đầy đủ để khám phá vùng đất hoang. Tôi cũng đã đổi bộ điều khiển bằng một cái mới.”


 
Akira nhìn lướt qua chiếc xe, đó là một chiếc xe kiểu mở không có mái che được thiết kế để thợ săn có thể sử dụng vũ khí hạng nặng cầm tay từ chỗ ngồi. Vì nó là phương tiện được thiết kế để sử dụng ở vùng đất hoang, nên có thể nói nó được tạo ra để chiến đấu chống quái vật. Vì vậy, thân của nó thậm chí còn được trang bị lớp mạ trường lực.
 
Lớp mạ trường lực là một loại lớp mạ áo giáp, sẽ kích hoạt trường lực khi bị va chạm để phân tán lực của va chạm đó. Nhưng sau khi nó kích hoạt một trường lực, lớp mạ sẽ bong tróc và rơi ra. Đó là lý do tại sao vùng đất hoang chứa đầy lớp vỏ mạ đã qua sử dụng.
 
“Tiếp là, một khẩu súng trường chống vật liệu CWH. Một khẩu mini DVTS. Cả hai đều được lắp vào xe để cậu có thể sử dụng chúng ngay cả khi không có bộ đồ tăng cường. Mặc dù cậu có thể tháo chúng và sử dụng giống như một khẩu súng bình thường, nhưng cậu cần phải cẩn thận vì súng mini DVTS tiêu thụ rất nhiều đạn. Tôi cũng đã thêm một số bộ phận sửa đổi để nó tương thích với đạn xuyên giáp. Mặc dù hiện tại nó đang được nạp loại đạn đó, nhưng cậu cũng có thể sử dụng đạn thông thường cho nó, nên không cần lo về phần đó.”
 
Akira nhìn vào phần sau cũng chiếc xe. Phía sau lưng ghế có khay rời trang bị đài súng. Súng trường chống vật liệu CWH của Akira và súng mini DVTS đã được lắp ở đó. Mặc dù chúng thiếu hỏa lực so với những khẩu súng lớn được đặt sẵn trong xe tăng, nhưng đối với Akira hiện tại, chúng đã khá mạnh. Nếu cậu gặp một bầy quái vật khác vào lần sau, ít nhất cậu cũng có thể chiến đấu.
 
“Tiếp nữa là, cũng có hai thiết bị đầu cuối cho thợ săn. Vì chúng được thiết kế rất chắc chắn, chúng sẽ không dễ vỡ ngay cả khi cậu sử dụng một cách thô bạo. Chuyện gì cũng có thể xảy ra ở vùng đất hoang, tốt hơn hết cậu nên có một thiết bị đầu cuối vừa chắc chắn vừa an toàn để có thể sử dụng nó gửi yêu cầu SOS trong tình huống khẩn cấp.”
 
Akira liếc đến ghế lái, có hai thiết bị đầu cuối nhìn rất bền.
 
“Sau đó là hai con dao điện. Chà, nếu cậu thấy mình phải chiến đấu với quái vật bằng những con dao đó, nghĩa là cậu đã ở trong một tình huống khá tệ, nhưng ít nhất vẫn hơn là không có gì. Mỗi con dao chỉ có thể được sử dụng để gây ra một cú sốc duy nhất, nếu may mắn, nó có thể hạ gục một con quái vật cơ học bằng cú sốc điện.”
 
Có hai con dao bên cạnh thiết bị đầu cuối trên ghế lái xe, chúng có thể là một phần quà khi mua thiết bị đầu cuối. Tất nhiên, đối với hầu hết thợ săn, việc cận chiến với quái vật gần như là tự sát. Hơn nữa, vì hầu hết mọi người đều biết rằng quái vật cơ khí yếu trước sốc điện, Akira nghĩ rằng quái vật ít nhất phải thích nghi với điều đó cho đến bây giờ, đó hẳn là lý do tại sao Shizuka nói thêm ‘nếu may mắn'.
 
“Cuối cùng, thiết bị thu thập thông tin ERPS được tích hợp vào bộ đồ tăng cường. Tên của nó là PWD Silence. Nó ở trong hộp đằng kia cùng với tất cả các thiết bị của nó. Bộ thiết bị bao gồm một thiết bị ngắm bắn có thể được kết nối với bộ đồ tăng cường, nên sau này nhớ lắp nó vào.”
 
Akira nắm lấy tay cầm của chiếc hộp được đặt trên ghế và kéo nó ra khỏi xe. Nó nặng hơn cậu nghĩ, cậu phải dùng hết sức để lôi nó ra khỏi xe dù đã dùng cả hai tay.
 
Thấy vậy, Shizuka đưa tay ra từ phía sau Akira và dễ dàng nhặt chiếc hộp mà cậu đang loay hoay lôi ra. Akira thấy điều đó há hốc mồm kinh ngạc.
 
Shizuka cười và nói.
 
“... Không phải tôi, mà là bộ đồ tăng cường, được chứ?"
 
Shizuka đang sử dụng một bộ đồ tăng cường đơn giản bên dưới lớp quần áo của mình. Akira nhớ lại lần cô đã đề cặp đến chuyện đó với cậu.
 
Mặc dù phản ứng của Akira không quá mức nhưng nó dường như làm Shizuka hơi mất lòng.
 
“Ế, à, vâng, tôi biết.”
 
Akira cố gắng giải thích trong khi bối rối đáp lại.
 
Shizuka lấy bộ đồ tăng cường từ chiếc hộp đó ra và giúp Akira mặc nó vào.
 
Không giống như bộ đồ tăng cường hồi trước của cậu, bộ đồ tăng cường mới không có khung giống như bộ xương. Thay vào đó, nó có lớp lót cao su cứng mỏng bên trên các sợi nhân tạo trông giống như các mao mạch. Có một số lỗ trông như cổng kết nối trên lớp lót cao su đó.
 
Akira tò mò nhìn vào những cái lỗ đó, Shizuka giải thích cho cậu.

“Cậu có thể sử dụng các cổng đó để kết nối bộ đồ tăng cường với các thiết bị thu thập thông tin kích thước nhỏ. Tôi đã giải thích rằng đó là một thiết bị thu thập thông tin được tích hợp bộ đồ tăng cường, nhớ không? Vì vậy, nó có một thiết bị thu thập thông tin nhỏ được đặt trong đó. Rốt cuộc, nó được thiết kế để sử dụng song song với các thiết bị thu thập thông tin.”
 
“Tôi đoán loại này rất đắt tiền, phải không?”
 
“Tất nhiên một bộ đồ tăng cường tốt hơn sẽ tốn nhiều tiền hơn. Nhưng PWD Silence này khá đặc biệt, tôi đã mua được nó với giá khá rẻ. So với nhưng bộ đồ tăng cường khác mà cậu có thể mua với cùng số tiền, bộ này về cơ bản tốt hơn một bậc.”
 
“Khá đặc biệt?”
 
Akira biết rằng Shizuka sẽ không giới thiệu cho cậu bất kỳ sản phẩm lỗi nào, nhưng nó vẫn làm cậu khó chịu khi cô ấy nói rằng nó khá đặc biệt.
 
“Chà, sẽ ổn thôi. Nó không phải một món hàng đã qua sử dụng với một lai lịch mờ ám đâu. Đó là sản phẩm mới chứ không phải là một sản phẩm được dùng lại vì vài lỗi thiết kế của nó. Chỉ là nó rất không được ưa chuộng vì một số lý do. Vào ngày ra mắt, một thợ săn đã nhận xét rất tệ về sản phẩm này, và vì người đó khá nổi tiếng nên bài đánh giá xấu đó nhanh chóng lan rộng trên thị trường. Cuối cùng, nó trở thành một sản phẩm thất bại, không bán được chút nào. Sau đó, người ta biết rằng không có khiếm khuyết nào trong thiết kế hoặc chức năng của nó khi một phiên bản khác với cùng thông số kỹ thuật và thiết kế nhưng với tên gọi khác đã được phát hành và bán rất chạy.”
 
Sau khi nghe Shizuka giải thích, Akira phần nào cảm thấy có duyên. Cả cậu và bộ đồ tăng cường đó đều gặp xui xẻo. Vì vậy, nó có thể là bộ đồ tăng cường hoàn hảo cho những ai cố gắng chống trả và vươn lên từ hoàn cảnh đó.
 
Khi Akira bật bộ đồ tăng cường lên, nó bó sát và hoàn toàn phù hợp với dáng cơ thể của cậu, cậu không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Ngay cả sau khi di chuyển cơ thể, cậu vẫn không cảm thấy bất cứ điều gì khó chịu. Nếu cậu có thể di chuyển nó một cách linh hoạt ngay cả trước khi tinh chỉnh, sẽ không có vấn đề gì với bộ đồ tăng cường như Shizuka đã nói với cậu.
 
Akira sau đó đóng cái hộp của bộ đồ tăng cường và đặt nó trở lại xe của mình. Nhờ vào sức mạnh thể chất được nâng cao nhờ bộ đồ, cậu có thể làm được điều đó một cách dễ dàng.
 
Shizuka cười với Akira khi cô ấy nói.
 
“Với điều này, chúng ta đã xác nhận cậu đã nhận được tất cả bộ thiết bị mới của mình. Cậu có vui không?”
 
“Vâng, cảm ơn chị rất nhiều.”
 
“Tôi rất vui, tôi hy vọng cậu sẽ tiếp tục đến cửa hàng của tôi.”
 
Shizuka tiến lại gần Akira một bước và ôm cậu.
 
“... Tôi biết cậu sẽ quay trở lại công việc thợ săn của mình, vì vậy hãy cẩn thận khi ở ngoài đó, được chứ?”
 
“Vâng.”
 
Sau khi Shizuka để cậu đi, Akira lên xe của cậu. Shizuka nhẹ vẫy tay tiễn cậu, Akira cúi chào cô và quay xe, sau đó đó cậu lái xe trở về nhà.
 
Khi Shizuka không còn nhìn thấy Akira nữa, cô thở dài và cười khổ.
 
“... Tệ thật. Mình đang quá gắn bó rồi. Mình nghĩ mình nghiêm khắc hơn thế này. Mình đang dành quá nhiều cảm xúc cho Akira đến nỗi bây giờ mình sẵn sàng vượt ra khỏi ranh giới tự đặt ra của mình. Nếu không phải vì Akira đóng góp nhiều cho cửa hàng của mình, thì điều này thực sự rất tệ rồi.”
 
Shizuka nghĩ rằng với tốc độ này, cô thậm chí sẽ sẵn sàng đối mặt với một số tổn thất tiền bạc chỉ để có được trang bị tốt hơn cho Akira. Cô tự nhắc mình phải lý trí hơn và bình tĩnh trước khi quay lại quầy.
 
_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_
 
Đã ba ngày kể từ khi Akira nhận được bộ thiết bị mới của mình, và hôm nay, cậu đang lái chiếc xe mới của mình qua vùng đất hoang.
 
Bộ phận điều khiển được lắp bên trong xe của cậu đã nằm trong tầm kiểm soát của Alpha. Nhờ đó, cô đã có thể điều khiển phương tiện giao thông. Nhưng lần này, cô cho phép Akira toàn quyền kiểm soát để cậu lái chiếc xe của mình.
 
Cậu đã làm quen với thiết bị mới của mình, cậu đã thử sử dụng bộ đồ tăng cường để di chuyển và bắn thử với những khẩu súng mới. Đây là ngày đầu tiên cậu đi làm một công việc thực sự sau khi nhận được thiết bị mới của mình.
 
Cậu đang đi đến một khu vực trong tàn tích Kuzusuhara mà câu chỉ ghé qua trong một thời gian ngắn một lần trước khi cậu nhận được yêu cầu đến thành phố ngầm. Đó là khu vực mà con trỏ đã chỉ xuống dưới lòng đất khi cậu đang tìm kiếm các cơ sở của thế giới cũ bằng cách sử dụng thông tin có được từ thiết bị đầu cuối của Tập đoàn thép Lion.
 
Mặc dù có rất nhiều đống đổ nát trên mặt đất, nhưng không có tòa nhà nào nổi bật trong khu vực đó. Nhưng cũng giống như tàn tích của thành phố ngầm Kuzusuhara, có thể có một cơ sở bị chôn vùi dưới lòng đất.
 
Nếu cậu có thể tìm thấy một đống di tích của thế giới cũ trong một tàn tích chưa được khám phá, nó sẽ mang lại cho cậu rất nhiều tiền. Đây cũng chính là lý do đã thúc đẩy rất nhiều thợ săn đi ra vùng đất hoang và tiếp tục khám phá. Một số người trong số họ đã may mắn và trở nên giàu có chỉ sau một đêm trước khi nghỉ hưu với tư cách là một thợ săn. Nhưng câu chuyện thành công như thế này đã thúc đẩy nhiều thợ săn đi ra vùng đất hoang với hy vọng tìm được vận may tương tự, nhưng không may thay, hầu hết họ đều bị nuốt chửng và biến mất trong vùng đất hoang.
 
Akira đang lái chiếc xe tải của mình theo hướng dẫn hiển thị trên màn hình của bộ điều khiển xe của cậu. Màn hình thậm chí còn hiển thị thời gian đến dự kiến.
 
Sau đó câu hỏi Alpha đang ngồi cạnh ghế lái.
 
[Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được một chiếc xe nhanh chóng như thế này, cô biết đấy. Với điều này, ngay cả khi tôi tìm thấy một tàn tích chưa được khám phá, các thợ săn khác sẽ không thể tìm ra nó, phải không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là một chiếc xe cho thuê, những thợ săn khác sẽ có thể truy ngược lại nhật ký và tìm thấy cả đống đổ nát chưa được khám phá, đúng không?]
 
[Đúng, nó cũng là trường hợp tương tự đối với các yêu cầu tiêu diệt. Nhân tiện, vì lần này cậu không có yêu cầu tiêu diệt nên hãy cẩn thận với chi phí đạn dược của mình. Dù gì thì cậu sẽ không thể lấy lại số tiền mà cậu đã chi cho đạn của mình lần này, tức là, miễn cậu không mang xác quái vật mà cậu đã đánh bại và bán chúng.]
 
[Vậy sẽ tốt hơn nếu tôi đưa chúng trở lại thành phố hả? Trung tâm trao đổi trong văn phòng thợ săn cũng có chấp nhận xác quái vật phải không?]
 
[Đừng làm thế bây giờ. Đó là điều cậu chỉ làm sau khi có đủ thông tin về nơi bán chúng, số lượng sẽ bán, và bộ phận nào của những con quái vật đó có lợi nhuận. Sau đó, cậu sẽ phải nghĩ đến việc vận chuyển và cả người hộ tống để đảm bảo cậu vẫn có lãi. Cậu cũng cần phải học cách giết những con quái vật đó mà không làm tổn hại đến nội tạng của chúng. Tôi chắc cậu đã biết điều này, cậu nghĩ có ai sẽ mua xác của một con quái vật mà cậu đã biến thành thịt băm bằng khẩu mini DVTS à?]
 
[Không.]
 
[Thấy chưa, hơn nữa, tốt hơn là cậu nên giữ tải ở mức tối thiểu vì nó sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của xe. Nên nó sẽ chỉ thêm trọng lượng lên chiếc xe một cách vô nghĩa nếu cậu mang chúng trở lại chỉ vì cậu thích.]
 
[Đã rõ.]
 
Khi Akira vẫn còn sống trong con hẻm ổ chuột, cậu nghĩ rằng ít nhất cậu sẽ kiếm được một số tiền nếu cậu mang về xác chết quái vật để bán trong thành phố. Nhưng có vẻ thực tế nó sẽ không mang lại cho cậu tiền nếu cậu chỉ ngẫu nhiên giết quái vật.
 
[Nhưng để điều đó sang một bên …]
 
Akira liếc nhìn Alpha đang ngồi bên cạnh.
 
Alpha đang mặc một chiếc váy trắng như tuyết. Nhiều lớp của chiếc váy trông sang trọng và bóng bẩy, nó tỏa ra một hào quang thánh thiện. Tay cô được bao bọc trong đôi găng tay trắng dài đến cổ tay, che đi những ngón tay thon dài xinh đẹp khỏi tầm nhìn bình thường. Chân váy cũng kéo dài hết cỡ xuống sàn, giấu đi đổi chân của cô ấy. Cứ như thể chiếc váy được thiết kế để che dấu mọi thứ từ cổ trở xuống.




Thông thường, một chiếc váy như vậy sẽ bị kẹt ở chỗ này chỗ khác trong xe và thật khó để ngồi trên xe đang chạy trong khi mặc như vậy. Nhưng vì Alpha không hơn gì một hình ảnh nên cô ấy có thể thoải mái ngồi cạnh Akira.
 
[Cô có thể làm gì đó với chiếc váy đó không?]
 
[Ồ, cậu không thích à? Tôi đoán là cậu không thích kiểu váy này?]
 
[Đó không phải vấn đề ở đây. Nó chỉ không phù hợp với nơi này, nên cảm giác thật kỳ lạ. Nó không phải thứ mà những người bình thường sẽ mặc khi họ đến vùng đất hoang, đúng không?]
 
[Tôi đã nói với cậu rằng tôi đang cố ý làm vậy, nhớ không? Điều này để tôi có thể dễ dàng tìm ra liệu có những người khác có thể nhìn thấy tôi hay không. Đó là lý do tại sao tôi mặc kiểu váy này để kích động phản ứng của họ.]
 
[À, cô nói đúng, cô đã giải thích điều đó với tôi trước đây.]
 
[Đúng vậy, tôi hy vọng rằng cậu sẽ quen với kiểu váy này.]
 
[Ngay cả khi cô nói với tôi như vậy …. À, trong trường hợp đó, cô có thể thay bộ đồng phục hầu gái đó không? Tôi nghĩ rằng nó ít nhất là tốt hơn bộ cô đang mặc bây giờ.]
 
[Đồng phục hầu gái, hừm … Tôi có thể đã nghĩ quá nhiều về điều này, nhưng tôi không nghĩ hiếm khi tìm thấy những người mặc đồng phục hầu gái ở giữa khu đất hoang. Đó là tại sao tôi không mặc như vậy nữa.]
 
[Tôi không nghĩ điều đó đúng.]
 
[Cậu còn nhớ mình đã gặp một người mặc đồ hầu gái tại quận dưới, đúng không? Cô ấy có thể là một thợ săn, ngay cả khi không phải, cô ấy cũng là một loại quân nhân nào đó.]
 
[... À, cô nói đúng.]
 
Khi nhớ lại những gì xảy ra hồi đó, cậu hơi khó chịu. Nhưng cậu quyết định tạm thời gạt chuyện đó sang một bên để giữ bình tĩnh. Việc rút lui khỏi một cuộc chiến chắc chắn là rất xấu hổ khi cậu là người khiêu chiến họ ngay từ đầu, vì vậy cậu không thể không cảm thấy khó chịu. Nhưng một lần nữa, cậu biết rõ sự bình tĩnh của mình bị gián đoạn vì điều đó sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp cho cậu ở đây.
 
Akira biết Alpha đang nói về Kanae, người đang mặc đồng phục hầu gái khi gặp cô. Trong tình huống cực kỳ nguy cấp đó, dù biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô vẫn cười như thể cô ấy đang tận hưởng nó. Akira thậm chí còn nhận thấy rằng cô ấy hy vọng tình huống sẽ kết thúc bằng một cuộc chiến. Không thể nhầm được, Kanae thích chiến đấu, cô ấy là người tự tin vào khả năng chiến đấu của mình. Theo cuộc trò chuyện của họ, rất có thể cô ấy làm cùng nghề với Shiori. Vì vậy, cậu cho rằng cô ấy ít nhất phải mạnh như Shiori.
 
[Nên những gì tôi đang nói ở đây là việc những người có cùng nghề với Shiori và người đó, sử dụng đồng phục hầu gái có lẽ không có gì lạ. Mọi người có thể đơn giản là phớt lờ vì nghĩ rằng không có gì lạ khi nhìn thấy các thợ săn với đồng phục hầu gái khi họ nhìn thấy tôi trong bộ váy như vậy.]
 
Alpha về cơ bản đã nói rằng không có gì lạ khi tìm thấy các thợ săn trong đồng phục hầu gái. Akira cau mày khi nghe câu đó thật bất thường.
 
[Ch-chà, tôi không nghĩ chính xác điều đó là thật.]

[Tôi chỉ nói rằng có cơ hội là vậy. Ví dụ, giả sử rằng một thợ săn tìm thấy một kho di tích thuộc sở hữu của một nhà thiết kế thời trang thế giới cũ. Sau đó, thợ săn đó phát hiện ra một lượng lớn đồng phục hầu gái bên trong kho đó và bán chúng trong thành phố. Ngay cả khi chúng không được thiết kế để chiến đấu, một số bộ quần áo được làm bằng công nghệ thế giới cũ thậm chí còn mạnh hơn những chiếc áo giáp được làm bằng công nghệ hiện tại, cậu thấy đó. Vì nguồn cung nhiều và bán hết số đồng phục đó trong một lần nên chúng sẽ được bán với giá rẻ. Trong trường hợp này, những thợ săn không bận tâm về thiết kế có thể mua chúng làm đồ bảo hộ bất kể giới tính. Nếu chuyện như vậy xảy ra, sẽ không có gì lạ khi tìm thấy các thợ săn mặc đồng phục hầu gái trong vùng đất hoang, cấu biết không?]
 
[Còn giới tính? Ngay cả đàn ông nữa à?]
 
[Rốt cuộc thì ngay cả những người đàn ông cũng muốn sống sót. Nhưng tốt thôi, tôi đoán họ sẽ thay quần áo khi họ ở trong vùng đất hoang trước khi họ vào trong thành phố.]
 
Akira đã tưởng tượng ra một cảnh tượng như vậy.
 
Một người đàn ông cường tráng, đang làm thợ săn, tìm kiếm những di vật trong tàn tích của thế giới cũ mặc một bộ đồng phục hầu gái đắt tiền. Người đàn ông sau đó đã gặp một người đàn ông khác, người cũng mặc đồng phục hầu gái. Họ nhìn nhau, hiểu chuyện gì đang xảy ra và bỏ đi mà không nói gì khi quyết định quên đi những gì họ vừa nhìn thấy. Với cùng một điều xảy ra lặp đi lặp lại, cuối cùng, những người mặc đồng phục hầu gái đã thành lập một nhóm và tìm kiếm di tích cùng nhau trong khi phớt lờ sự hiện diện của nhau, rồi cuối cùng …
 
Akira cắt đứt mạch tưởng tượng của mình ở đó.
 
[... Đừng đi phá hủy thường thức của tôi, được chứ?]
 
[Thường thức chung là một thứ thay đổi theo thời gian.]
 
Khi Akira đang lái xe qua khu đất hoang, họ tiếp tục nói về những chủ đề kỳ lạ.
 
Vì đang tránh quái vật, Akira chỉ có thể đến đích muộn hơn so với dự tính ban đầu. Cậu đỗ xe dưới bóng một tòa nhà trong khu vực và đặt một tấm vải ngụy trang lên đó. Mặc dù Akira có thể phát hiện ra nó một cách dễ dàng, nhưng sẽ rất khó để những người không biết địa điểm chính xác có thể phát hiện ra nó ngay cả khi họ tích cực tìm kiếm.
 
[Điều này sẽ ổn, phải không?]
 
Akira lầm bầm khi nhìn vào chiếc xe của mình. Vì cậu có được chiếc xe đó hoàn toàn do may mắn, cậu muốn tránh nó bị phá hủy bởi những con quái vật hoặc bị người khác đánh cắp.
 
[Tôi nghĩ vậy. Nó sẽ phản tác dụng nếu cậu quá lo lắng về điều đó. Nên hãy rũ bỏ cảm giác đó đi.]
 
Đánh cắp phương tiện của thợ săn khác trong vùng đất hoang thực sự khó hơn Akira tưởng tượng rất nhiều. Đó là bởi vì tất cả các thợ săn sẽ đảm bảo giữ cho phương tiện của họ an toàn.
 
Các phương tiện được lắp module chiến đấu tự động trong bộ điều khiển của nó có thể tự động bắn bất cứ ai cố gắng lấy trộm nó. Vì vậy, thông thường, đánh cắp các phương tiện của thợ săn khác không đáng để mạo hiểm. Nhưng ngay cả vậy, vẫn có những trường hợp xe đang đậu bị trộm. Cuối cùng, tất cả chuyện đó là vấn đề của vận may.
 
Thật không mày, Akira là một cậu nhóc kém may mắn. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hy vọng rằng tất cả các biện pháp phòng ngừa của mình có thể đối trọng với vận rủi.
 
Akira nhìn xung quanh khu vực. Cậu di chuyển xung quanh tạo thành một vòng tròn với xe của cậu ở trung tâm và dần di chuyển ngày càng xa khỏi trung tâm đó. Akira đang tìm kiếm một lối vào lòng đất bị chôn vùi giữa những đống đổ nát trong khu vực. Tất nhiên, cậu không thể tìm kiếm bằng mắt thường. Vì vậy, cậu chỉ dựa vào thiết bị thu thập thông tin của mình.
 
[Nhân tiện, thiết bị thu thập thông tin mới của tôi tốt đến mức nào? Nó có tốt hơn cái trước của tôi không?]
 
[Nói chung, nó ít nhiều tốt như thiết bị trước của cậu.]
 
[Là vậy sao. Shizuka-san có nói rằng nó tốt hơn một bậc so với các thiết bị thu thập thông tin khác trong cùng tầm giá đúng không?]
 
[Tôi tin rằng cô ấy có ý đó khi nó được sử dụng song song với bộ đồ tăng cường. Hơn nữa, có một thực tế là thiết bị mà cậu nhận được từ Elena-san thực sự là một cái tốt. Elena-san đã bán nó với giá thấp vì nó chỉ gom bụi tại chỗ cô ấy, nhưng thông thường, với thu nhập của cậu ở thời điểm đó, cậu biết đấy, nó không phải thứ mà cậu có thể mua được.]
 
[À tôi hiểu …]
 
Akira càng biết hơn Elena và tự hứa sẽ trả ơn một ngày nào đó.
 
Đã một giờ trôi qua kể từ khi Akira bắt đầu tìm kiếm. Vì cậu đang kiểm tra cẩn thận dưới đống đổ nát trong khi tránh những con quái vật, việc tìm kiếm của cậu tiến triển rất chậm. Nhưng dù thế, cậu muốn tránh phải kiểm tra lại khu vực chỉ vì đã bỏ sót một cái gì đó trong quá trình tìm kiếm. Vì vậy, cậu tiếp tục cẩn thận kiểm tra khu vực.
 
Cuộc tìm kiếm diễn ra tốt đẹp vì cậu không gặp phải bất kỳ con quái vật nào. Cậu có thể nhìn thấy một con trỏ trong tầm nhìn nâng cao của mình dựa trên thông tin có được từ tập đoàn của thế giới cũ, tập đoàn thép Lion. Con trỏ đó đang chỉ vào cơ sở bí mật mà cậu đang tìm kiếm. Nhưng nó đang chỉ gần trung tâm khu vực mà cậu đã tìm kiếm và bán kính của khu vực vốn đã lớn lại ngày càng lớn hơn.
 
[Tôi không thể tìm thấy bất cứ điều gì. Lối vào có thể được đặt ở một nơi khác à?]
 
[Trường hợp đó có thể. Tuy nhiên, các công trình ngầm khổng lồ thường có nhiều lối vào. Nhưng một lần nữa, mặc dù tôi không muốn nghĩ đến, nhưng cũng có khả năng thông tin chúng ta tải xuống từ thiết bị đầu cuối đó thực sự không chính xác. Thế cậu muốn làm gì? Thử tìm kiếm ở những nơi khác?]
 
[Không, tôi sẽ tiếp tục tìm ở đây. Tôi chưa gặp bất cứ con quái vật nào và việc tìm kiếm cũng không mệt, vì vậy tôi sẽ tiếp tục tìm xung quanh khu vực này.]
 
[Được thôi.]
 
Akira tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình trong khu vực đó.
 
[Nếu chúng ta giả định rằng có một đống đổ nát ngầm quy mô lớn ở nơi này giống như thành phố ngầm đó và nó có rất nhiều lối vào, thì có thể là lý do gì khiến cô không thể xác định chính xác vị trí của những lối vào đó?]
 
[Để xem nào, tôi đoán đó là vì đống đổ nát của cái từng là một tòa nhà cao tầng giờ đã bị chôn vùi dưới lòng đất. Sau một thời gian dài, bụi bẩn và cát cứ chồng chất lên trên và cuối cùng chôi vùi tòa nhà đó ngày càng sâu dưới lòng đất.]
 
[Trong trường hợp đó, sẽ vẫn không thể tìm thấy lối vào bằng cách sử dụng máy móc hạng nặng?]
 
[Lối vào thường nằm ở tầng 1 hoặc tầng hầm. Nếu bằng cách nào đó nó vẫn giữ được hình dạng ban đầu ngay cả khi đã bị chôn vùi quá lâu thì có thể đi vào tòa nhà từ đó.]
 
[Vậy là nó không phải là không thể hử?.]
 
Akira tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình trong khi trò chuyện với Alpha. Nhưng dù vậy, cậu vẫn thận trọng kiểm tra từng ngóc ngách. Cậu thậm chí bắt đầu tìm kiếm xung quanh khu vực cách xa nơi cậu đậu xe.
 
Khi cậu bắt đầu nghĩ về việc đậu xe gần hơn vì cậu ngày càng cách xa nó, Alpha đột nhiên nói.
 
[Chờ đã, dừng ở đó.]
 
[Quái vật à?]
 
Akira nấp sau đống đổ nát và chuẩn bị súng. Cậu nhanh chóng đề cao cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu.
 
[Không, có vẻ như cuối cùng tôi cũng tìm thấy một số thứ.]
 
Alpha sau đó chỉ tay vào một đống đổ nát nào đó không quá xa Akira. Đồng thời sử dụng dữ liệu thu thập được từ thiết bị thu thập thông tin của Akira và xử lý nó trước khi hiển thị nó trong tầm nhìn nâng cao của cậu. Nhờ đó, cậu có thể nhìn thấy một cầu thang dưới đống đổ nát mà Alpha đang chỉ vào.
 
[Cuối cùng cũng tìm thấy nó !! … Hay là tôi muốn nói nó khá xa so với vị trí ban đầu của con trỏ. Chà, không sao nếu đó là vì cơ sở thực sự lớn như vậy, nhưng cũng có khả năng nó đến từ một tòa nhà hoàn toàn khác.]
 
Akira nhận ra rằng cậu đã quá phấn khích, đó là lý do tại sao cậu cố ý nói như vậy để nhắc nhở bản thân đừng vượt lên phía trước.
 
[Không còn cách nào khác là phải xuống đó và tự mình kiểm tra. Hãy loại bỏ những đống đổ nát cản đường vào, đó là sẽ là công việc dễ dàng khi sử dụng bộ đồ tăng cường mới của cậu.]
 
[Được rồi, hãy làm thôi.]
 
Akira hào hứng bắt đầu gỡ những mảnh vỡ và đống đổ nát.
 
Cậu làm theo chỉ dẫn của Alpha khi cậu tuần tự loại bỏ các mảng vỡ. Nhờ bộ đồ tăng cường, Akira có thể dễ dàng loại bỏ những đống đổ nát khổng lồ, điều mà nếu chỉ dựa vào sức mạnh bản thân sẽ không thể khiến chúng nhúc nhích được.
 
Alpha thậm chí còn chỉ nơi đặt những mảng vỡ mà Akira đã loại bỏ. Cô cẩn thận tính toán việc đặt để người khác không thể dễ dàng tìm thấy cầu thang đó qua những đống đổ nát xung quanh nó. Ngoài ra, nếu Akira đậu xe của mình gần cầu thang đó, nó cũng sẽ tạo ra điểm mù.
 
Bộ đồ tăng cường mới của Akira đã cho thấy tính hữu dụng của nó. Cậu chỉ mất khoảng ba mươi phút để dỡ bỏ hết đống đổ nát chắn lối cầu thang.
 
Akira sau đó quay trở lại xe và đậu nó dưới bóng một đống đổ nát gần cầu thang. Sau đó cậu tháo khẩu súng trường chống vật liệu CWH ra khỏi bệ súng và mang theo nó. Lúc đầu, cậu không chắc có nên mang theo cả khẩu mini DVTS hay không, nhưng cuối cùng, cậu quyết định để nó trên xe vì cậu nghĩ nó sẽ chỉ làm cậu chậm lại nếu mang theo nhiều súng hơn mức cần thiết. Ngoài ra, sử dụng súng mini DVTS sẽ nhanh chóng đốt hết số đạn dự trữ.
 
Mặc dù bộ đồ tăng cường mới đã tăng tải trọng tối đa của cậu nhưng không có nghĩa cậu chỉ có thể mang theo nhiều đạn dự trữ hơn để sử dụng khẩu mini DVTS. Điều quan trọng là phải giữ tải trọng của cậu ở mức tối thiểu trong quá trình khám phá tàn tích.
 
Akira đứng trước cầu thang dẫn sâu vào lòng đất và nhìn vào bên trong. Vì ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới khu vực cách đây vài bước, nên dường như chỉ có bóng tối vô tận đang mở rộng trước mặt cậu.
 
Ý nghĩ về việc lấy một đống di tích của thế giới cũ từ một đống đổ nát chưa được khám phá và biến chúng thành một số tiền khổng lồ đã hoàn toàn biến mất trong tâm trí Akira. Những gì trước mặt cậu là miệng của một con quái vật nguy hiểm đã nuốt chửng nhiều thợ săn đang theo đuổi khát khao và ước mơ. Những thợ săn duy nhất có thể nhận được số tiền khổng lồ là những người có thể sống sót trở về từ nơi đó.
 
Khi Akira ngày càng trở nên lo lắng, Alpha đột nhiên nói điều gì đó với vẻ mặt nghiêm túc.
 
[Akira, tôi cần nói điều này với cậu trước khi đi xuống, vì vậy hãy ghi nhớ nó. Khi cậu ở dưới lòng đất, hãy cố gắng giữ tôi trong tầm nhìn của cậu. Khi cậu không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy tôi, về cơ bản khi cậu không thể nhận ra tôi nữa, hãy quay lại càng sớm càng tốt, được không? Khi cậu không thể nhận ra tôi, điều đó nghĩa là cậu cũng sẽ mất tất cả sự hỗ trợ của tôi, vì vậy hãy cẩn thận khi điều đó xảy ra.]
 
Akira hoảng sợ khi nhanh chóng liếc về hướng của Alpha.
 
[Tất cả? Không phải chỉ một phần à?]
 
[Phải, tất nhiên. Chúng ta không biết chắc điều đó có xảy ra hay không. Chỉ là có khả năng xảy ra chuyện tương tự khi cậu đi vào bên trong một số tàn tích và khả năng đó sẽ xuất hiện khi cậu đi đến tàn tích dưới lòng đất. Khi điều đó xảy ra, cậu chỉ cần lùi lại vài bước để có thể thấy lại tôi.]
 
[Nhưng không sao cả khi chúng ta ở thành phố ngầm Kuzusuhara phải không?]
 
[Chà, tàn tích Kuzusuhara về cơ bản giống như địa bàn của tôi. Nên hiệu quả không phải là xấu. Nhưng kể cả thế, nó vẫn ảnh hưởng đến khả năng phát hiện của tôi, nhớ không?]
 
Akira cảm thấy rõ đôi chân của mình như đông cứng lại. Cậu chỉ có thể sống sót cho đến giờ là nhờ sự hỗ trợ của Alpha. Như vậy, cậu hiểu rằng bản thân cậu đang sợ hãi khi mất đi chỗ dựa đó. Hoàn toàn có thể hiểu được tại sao cậu lại do dự không muốn tiến về phía trước.
 
[Nếu cậu sợ, không cần quá thúc ép bản thân, cậu biết đấy. Dù gì đó là thứ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu, chúng ta có thể quên việc khám phá dưới lòng đất và tiếp tục tìm kiếm trên mặt đất.]
 
[... Chà, vì cô không ngăn cản tôi nên điều đó có nghĩa là nó không nguy hiểm. Nên về cơ bản đó là một việc tôi có thể tự xử lý, phải không?]
 
[Đó là sự thật, nhưng …]
 
[Tôi sẽ đi, sự quyết tâm là trách nhiệm của tôi.]
 
Akira ghìm bản thân lại và bằng cách nào đó cố nặn ra một nụ cười dũng cảm. Cậu vẫn giữ nụ cười đó trên mặt, hy vọng biến nó thành hiện thực. Nhưng điều mà cậu có thể vượt qua bằng chính năng lực của mình thì cần phải vượt qua bằng nỗ lực của chính mình. Một điểm đó không thay đổi để cả sau khi cậu gặp Alpha.
 
Cậu biết rằng cậu đã làm điều như thế này nhiều lần trước đây ở khu ổ chuột. Lần này, cậu chỉ cần làm điều tương tự trong một môi trường may mắn hơn. Akira ghìm bản thân lại và thực hiện quyết tâm của mình.
 
Alpha mỉm cười đáp lại Akira.
 
[Tốt lắm, đi thôi.]
 
Akira đưa ra quyết định của mình và bắt đầu bước xuống cầu thang. Nhưng cậu đã nhanh chóng quay trở lại.
 
Alpha thấy điều đó thật kỳ lạ và hỏi cậu.
 
[Chuyện gì vậy?]
 
[Kế hoạch B, tôi sẽ mang cái đó theo. Tôi sẽ quay lại ngay nếu hết đạn.]
 
Akira quay lại xe của mình và tháo khẩu súng mini DVTS của mình để mang nó cùng. Nhìn cách cậu tự tin đi xuống cầu thang chỉ để nhanh chóng quay trở lại, Alpha cười khúc khích.
 
Akira tỏ vẻ khó chịu khi cậu lầm bầm.
 
[... Gì?]
 
[Không có gì. Cẩn thận cũng là một điểm tốt.]
 
Alpha vẫn mỉm cười khi cô nói điều đó.
 
—-------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
Trans: Mình cười muốn ngất khi tưởng tượng những người đàn ông cơ bắp mặc đồ hầu gái khoác trên mình 1 đống lỉnh kỉnh gồm đủ loại súng, balo đạn dược, di tích …, chưa kể họ sẽ vô tình gặp cả các “đồng nghiệp"

******

Translator: Khánh Huyền.


 

2 nhận xét:

boytjeuquy nói...

Nam mặc đồ hầu gái thì quỳ

KaitoKen nói...

thanks for chapter! Love Rebuild World Team 😘😘😘😘😘