Chương 82: Trở thành một Thợ săn tốt - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Bảy, 29 tháng 1, 2022

Chương 82: Trở thành một Thợ săn tốt

Sheryl ra sức trấn an bọn trẻ.

Những vụ nổ lớn và ánh sáng chói mắt đột nhiên phát ra, Dale và Colbert nằm trên mặt đất, Akira và Guyver bắn nhau và hơn thế nữa, một con quái vật đang lao vào chúng. Có rất nhiều lý do để những đứa trẻ đó hoảng sợ.

Nhưng Sheryl không hề nao núng, cô dũng cảm buộc mọi người phải im lặng. Tuy nhiên, việc cô có thể tiếp tục giữ chúng im lặng trong bao lâu là có giới hạn. Dù gì thì tiếng súng không có dấu hiệu dừng lại, chứng tỏ trận chiến vẫn đang diễn ra. Những đứa trẻ đã phải chịu áp lực rất lớn và gần như suy sụp hoàn toàn.

Sheryl xem xét tình hình và tìm Akira. Không lâu sau đó, cô thấy Akira đang chạy về phía mình. Cậu có vẻ như không bị thương gì cả.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

“Akira đang trở về. Tôi đi hỏi thăm tình hình anh ấy đây, nên các cậu đợi ở đây đi.”

Sau khi Sheryl nói điều đó với thành viên trong băng mình, cô đến gặp Akira. Những đứa trẻ khác cũng bình tĩnh lại khi thấy Akira không bị thương.

Sheryl nhảy khỏi xe và đến chỗ Akira. Trong lúc đó, Sebla từ từ rướn người dậy, cậu vẫn còn đang loạng choạng.

Sheryl cũng để ý đến Sebla khi cô tìm Akira, nhưng cô lại phớt lờ cậu. Đó là bởi vì cô không quan tâm Sebla đã chết hay còn sống.

Akira cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Sheryl và băng của cô vẫn ổn. Giờ cậu chỉ cần đợi Dale và Colbert giết con quái vật thôi.

Akira đã nghĩ đến việc giúp Dale và Colbert, nhưng cậu ưu tiên đi và đảm bảo sự an toàn cho Sheryl và băng nhóm của cô ấy trước. Giá như cậu không bước xuống xe, cậu sẽ không phải đối mặt với tất cả những rắc rối vừa qua. Vì vậy, cậu nghĩ rằng thận trọng lúc này là hợp lý.

Cậu thấy Sheryl đang đi về phía mình. Cậu cũng nhận thấy không quá xa cô, Sebla đang rướn mình lên khỏi mặt đất. Có vẻ như Sebla vẫn chưa hồi phục sau ảnh hưởng của lựu đạn choáng, nên Akira không để ý nhiều đến cậu ta. Nhưng sau đó đã chứng minh đó là một quyết định sai lầm.

Lúc Sheryl đi đến bên cậu, Sebla bất ngờ với lấy cánh tay cô và kéo cô về phía mình. Sau đó cậu ta bóp cổ cô và dí khẩu súng lục trên tay vào người cô.

"Đứng lại, cấm cử động!!!"

Sebla tuyệt vọng hét vào mặt Akira.

Sebla đã gần như hồi phục sau ảnh hưởng của lựu đạn choáng. Nhưng cử động của cậu vẫn bị đơ vì sợ hãi, bối rối và hoảng sợ.

Cậu đã thỏa thuận với Guyver để phản bội Sheryl và băng của cô. Cậu ta và Guyver đã lên kế hoạch giết Akira và những người khác và chia di vật. Sebla biết rằng chính Guyver đã bắn vào xe của Dale, biết hắn cũng để tất cả các thiết bị đó xung quanh để thu hút lũ quái vật, và biết hắn luôn tìm cơ hội để giết Akira và hai Thợ săn khác.

Sebla đã bất tỉnh khi bị trúng lựu đạn choáng, nhưng cậu tỉnh dậy tương đối nhanh hơn. Tuy nhiên, cậu giữ mình nằm sát mặt đất trong khi bối rối và tận dụng cơ hội để từ từ kiểm tra tình hình xung quanh.

Nhưng cậu không thể nắm bắt nhiều về những gì đang diễn ra. Cậu nghe thấy tiếng súng, vì vậy cậu đoán rằng có ai đó đang chiến đấu. Cậu không tìm thấy xác của Akira xung quanh nên có khả năng Akira vẫn còn sống. Vì vậy, cậu đoán rằng Akira đang chiến đấu với Guyver. Đó là tất cả những gì cậu có thể nghĩ ra trong tình huống này.

Sau đó cậu nhìn thấy Akira trở lại một mình. Khoảnh khắc Sebla nhìn thấy điều đó, khuôn mặt của cậu đanh lại. Có khả năng Guyver đã chết, nhưng Guyver còn sống hay không không quan trọng đối với cậu lúc này. Cậu quan tâm hơn đến việc biết Guyver có nói với Akira rằng cậu đang lên kế hoạch phản bội Sheryl và băng nhóm của cô cũng như giết Akira và 2 Thợ săn khác hay không.

Lý do Akira liếc nhìn Sebla chỉ đơn giản là để kiểm tra cậu ta. Nhưng theo góc nhìn của Sebla đang hoảng loạn, có vẻ như Akira phát hiện ra từ Guyver rằng cậu cũng đang có ý định phản bội và vì vậy Akira sẽ đến để giết cậu ngay bây giờ.

Sebla hoang mang vì nỗi kinh hoàng sợ chết. Đúng vào lúc đó, mắt cậu bắt gặp Sheryl. Cậu không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác và cậu hung hãn nắm lấy cánh tay của Sheryl.

Cậu thậm chí còn không nghĩ đến hậu quả của hành động này.

Khi cậu cố gắng đe dọa Akira bằng cách bắt Sheryl làm con tin, khuôn mặt của Sebla biến sắc vì sợ hãi, và bàn tay cầm súng cũng run rẩy. Đây là một tình huống vô cùng nguy hiểm.

Sheryl hét vào mặt Sebla với thái độ đầy thù địch.

“Mày có thực sự biết điều gì sẽ xảy ra với mày nếu mày làm chuyện này không?”

“Câm miệng!! Câm miệng lại!”

Sebla hét lại cô khi cậu dí súng vào cô.

Akira sau đó cố gắng trấn an Sheryl.

“Sheryl, Đừng khiêu khích nó, rất nguy hiểm. Hãy bình tĩnh và cố gắng đừng nói gì cả. Đừng cố gắng phức tạp hóa mọi thứ. Được chứ?"

Sheryl đang nghĩ đến việc tìm cơ hội thoát khỏi cái siết cổ của Sebla, nhưng sau khi Akira nói vậy với cô, cô ngoan ngoãn im lặng.

Sebla cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ đó từ Sheryl. Khuôn mặt đang giật giật vì sợ hãi của cậu ta chuyển thành một nụ cười nhẹ.

“Đ-đúng thế!! Hãy im lặng và đừng làm điều gì ngu ngốc hết!!”

Nghĩ rằng mình đang chiếm thế thượng phong, sự căng thẳng của cậu giảm bớt một chút. Do đó, bây giờ cậu đã có thể xác nhận lại tình hình của mình. Nhưng một khi cậu nhận ra rằng cậu vô vọng trước Akira, kẻ vẫn còn cầm súng, thì cơn căng thẳng của cậu lại tăng lên.

Ánh mắt của Sebla nhanh chóng tập trung vào khẩu súng trường mà Akira đang cầm. Sau đó cậu trừng mắt nhìn Akira và hét lên.

“Bỏ súng xuống!! Ngay!!"

Akira khóa chặt ánh nhìn của mình vào Sebla, nghĩ về những gì có thể thực hiện được. Nhưng khi Akira tập trung ánh mắt vào cậu ta, Sebla bối rối và căng thẳng trở lại.

Ngay trước khi sự lo lắng của Sebla bộc lộ thành hành động, Akira đã thả rơi khẩu súng trường của mình xuống đất.

Alpha chưa bao giờ tưởng tượng rằng Akira sẽ bỏ súng, đó là lý do tại sao cô nhìn Akira với vẻ mặt ngạc nhiên.

[Akira?!]

Akira không trả lời câu hỏi của cô, cậu tập trung toàn bộ sự chú ý vào Sebla.

Sheryl cũng rất ngạc nhiên khi thấy Akira bỏ khẩu súng trường của cậu vì cô ấy cũng nghĩ rằng không đời nào Akira lại làm như vậy. Dù gì thì cô cho rằng cậu không quan tâm nhiều đến cô.

Cô hạnh phúc đến mức suýt phải khóc, cô không ngờ Akira lại có thể làm một việc nguy hiểm đến mức bỏ khẩu súng trường trước mặt kẻ thù chỉ để cứu cô. Đồng thời, cô ấy cũng cảm thấy tội lỗi rất nhiều khi buộc Akira phải làm điều nguy hiểm đó.

Sheryl xúc động và mắt cô bắt đầu ngấn lệ.

Sebla mỉm cười chế giễu khi Akira bỏ khẩu súng trường của cậu. Nó cho thấy Akira đang nghe lệnh của mình. Điều đó khiến cậu bình tĩnh lại và cảm thấy rằng mình đã chiếm thế thượng phong. Hình bóng Akira đứng đó chỉ nhìn cậu dường như khiến Sebla nghĩ như thể Akira đã bỏ cuộc và không biết phải làm thế nào để thoát ra khỏi tình huống đó.

Sebla đã chọn cách bắt Sheryl làm con tin và trốn khỏi nơi đó. Nhưng nỗi sợ hãi và lòng căm thù của cậu đối với Akira đã thúc đẩy cậu có một cách tiếp cận tích cực hơn.

Lúc này Akira không có súng, vì vậy bây giờ cậu sẽ có thể giết được Akira. Khi ý nghĩ đó lướt qua tâm trí Sebla, cậu không thể để nó trôi đi. Suy nghĩ của cậu thể hiện ra khi cậu chĩa súng về phía Akira, cười toe toét và bóp cò.

Nhưng Akira đã có thể dễ dàng tránh được viên đạn phóng ra từ súng của Sebla.

Akira đã đặt toàn bộ sự tập trung vào Sebla, cậu nhận thức được những cử động dù là nhỏ nhất mà Sebla thực hiện khi cậu ta bắn. Sebla đang chuyển động chậm lại từ góc nhìn của cậu. Như vậy, Akira có thể phán đoán chính xác thời điểm và vị trí Sebla sẽ bắn từ nơi cậu ta đang nhắm, chuyển động chậm khi cậu ta bóp cò, và sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm của cậu ta.

Akira đã nén nhận thức về thời gian của mình và có thể dễ dàng tránh được những phát bắn của Sebla.

Trong khi súng của Sebla đang rời khỏi Sheryl, Akira nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa cậu và Sebla. Sau đó cậu nắm lấy Sheryl bằng tay phải và kéo cô ra khỏi Sebla, trong khi tay trái nắm lấy khẩu súng của Sebla và đá bay Sebla bằng cú đá phải của cậu.

Sebla thậm chí còn không có cơ hội để kinh ngạc  khi thấy Akira né được những phát đạn của mình. Tâm trí của cậu ngay lập tức được chuyển sang cơn đau trên bụng khi cậu bị đá bay vào không trung.

Khi Sheryl định thần lại, cô thấy Akira đang nắm lấy cánh tay phải của mình. Sheryl, người nhận ra rằng Akira đã cứu cô, ôm chặt lấy cậu. 

Sebla vẫn còn đang bối rối trước sự thay đổi đột ngột đó và cơn đau ở bụng chỉ khiến sự bối rối của cậu trở nên tồi tệ hơn. Cậu đặt ôm bụng và lăn lộn vì đau.

Akira nhìn khẩu súng trên tay trái mà cậu tước đi từ Sebla. Sau đó cậu ném nó đi như thể cậu không quan tâm đến nó. Đó là khẩu súng mà Guyver cho Sebla mượn nên chẳng ai biết được loại bẫy nào đã được gài trong đó. Akira nhặt lại khẩu súng trường của mình và trang bị nó trong khi Sheryl vẫn bám cậu.

Sau đó cậu chĩa khẩu súng trường của mình vào Sebla. Đôi mắt của Akira ghim vào Sebla đang nằm trên mặt đất với khuôn mặt tái nhợt. Vẻ mặt của Sebla méo mó đi rất nhiều khi cơn đau ở bụng dần thay thế bằng nỗi sợ hãi cái chết. Biểu cảm của Akira không thay đổi nhiều khi cậu nhìn thấy điều đó. Cậu định bóp cò nhưng đột ngột dừng lại.

Akira quay sang Sheryl vẫn đang bám lấy mình.

"Mà, cậu ta là một thành viên băng của em, em muốn làm gì với cậu ta?"

"Giết nó."

Sheryl trả lời câu hỏi của Akira mà không chút do dự. Đối với cô, không có lợi ích gì khi để Sebla sống. Cậu ta bắt cô làm con tin và bắn Akira, mặc dù cô có thể tha thứ cho cậu ta vì điều trước, điều thứ hai đơn giản là không thể tha thứ miễn là Akira không bảo cô tha.

Akira lại nhìn Sebla. Sebla nhìn lại Akira với vẻ tức giận và thù địch, điều đó cho thấy cậu ta đã mất lý trí rồi.

Mọi thứ chạy xẹt qua tâm trí Sebla. Sự khác biệt giữa cậu và Akira mặc dù cả hai sống trong cùng một hoàn cảnh cách đây không lâu và hiện tại lại rất khác nhau. Sebla trút sự thất vọng, nghe như thể cậu đang than vãn.

“Khỉ thật… Mày chỉ gặp may…!! Chúng ta có gì khác nhau chứ!? ”

Akira đang định bóp cò thì dừng lại khi nghe thấy điều đó. Cả hai im lặng trong một khắc. Sau đó cậu trả lời câu hỏi của Sebla.

“Không phải mày tự nói đó sao? Đó là sự thật, là vận may của chúng ta. Mày đơn giản chỉ là không may mắn thôi”.

Sau khi nói xong, Akira bóp cò. Viên đạn xuyên qua thân của Sebla, và phải mất vài giây Sebla mới tắt thở.

Akira nhìn xác Sebla một cách đáng thương. Nếu không phải là cậu gặp được Alpha, cậu cũng sẽ chết đi sống lại như vậy. Nhưng Akira nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ đó. Ngay cả khi ai đó đã bắn và giết cậu, đó sẽ là vì một lý do khác.

Không lâu sau đó, Dale và Colbert cũng quay trở lại sau khi xử lý xong con quái vật. Akira đẩy Sheryl, người vẫn đang bám trên người cậu ra và cô ngoan ngoãn đồng ý.

Akira vẫn cảnh giác, rõ ràng là Sheryl đang khóc từ nãy đến giờ, Sebla nằm chết cách họ không xa, còn Guyver thì không thấy đâu cả. Tất cả những điều này khiến Dale và Colbert cau mày.

Cả hai hạ súng và đi đến chỗ Akira. Dale nhìn xung quanh và nói với Akira.

"Tôi muốn biết chuyện gì vừa xảy ra trước có được không?"

"Chắc rồi."

Akira, Sheryl, Dale và Colbert đã trao đổi thông tin để xác nhận chuyện gì đang xảy ra. Sau khi Dale hiểu được ý chính của vấn đề, anh ta lầm bầm.

“Tên khốn đó! Làm như thế này!! Nhưng mà, mặc dù tự mình nói ra điều này thật kỳ lạ, nhưng mà cậu ta khá điên khi mà quyết định đấu với cả ba chúng ta. Cậu ta không nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cuộc phục kích thất bại hay sao? Cậu ta tự tin là cuộc phục kích của mình sẽ hoàn hảo à? "

Dale có vẻ ngạc nhiên và tức giận khi nói vậy. Anh đã cùng Guyver khám phá một tàn tích của thế giới cũ. Vì vậy anh ít nhiều biết về kỹ năng của Guyver. Và theo đánh giá của anh, Guyver ở mức trung bình tốt.

Colbert xen vào và trả lời câu hỏi của Dale.

“… Đó có thể là do nợ của cậu ta.”

"Nợ? Cậu ta mắc nợ hả? ”

“Ừ, tôi nghe nói rằng đó là một món nợ khá lớn. Tôi cũng nghe nói rằng cậu ta vốn định trả nợ bằng những di vật mà chúng ta sẽ thu thập ngày hôm nay ”.

Dale trông hơi đau khổ nói.

“Đừng nói với tôi là cậu ấy không có cách nào trả được khoản nợ đó vì thời hạn sắp đến gần nên cậu ta trở nên tuyệt vọng. Tôi đoán cậu ta đã lên kế hoạch lấy di vật của chúng ta và di vật của Sheryl để tích lũy thêm tiền hoặc để trả nợ hoặc để trốn nợ. Bây giờ nhớ lại thì, cậu ta cũng lao về phía trước mà không kiểm tra kẻ địch trong đống phế tích. Tôi đoán cậu ta thực sự đã tuyệt vọng lắm rồi… ”

Dale cố gắng hiểu mọi thứ xảy ra vào ngày hôm đó với thông tin mới mà anh vừa nhận được. Nhưng cuối cùng, tất cả đều chỉ là phỏng đoán, và với việc Guyver đã chết, không có cách nào để xác nhận chúng.

Akira sau đó xen vào.

"Chúng ta có thể làm điều đó sau, lên xe và quay trở lại thành phố thôi."

Khi họ chuẩn bị quay trở lại xe, Colbert đột ngột dừng họ lại.

“À, chờ một chút. Thật khó nói điều này nhưng… Có một điều mà tôi muốn làm. ”

"Là gì?"

“Nếu có thể, tôi muốn đem theo xác của Guyver. À, tôi cũng mang một chiếc túi đựng thi thể, nên nó sẽ không làm bẩn xe của cậu đâu… Nên, có được chứ? ”

Colbert hiểu rằng những gì anh đang hỏi thật khó cho Akira và những người khác. Thực tế là, Dale và Sheryl trông có vẻ khó chịu.

Dale nhìn Colbert và nói với vẻ không hài lòng.

“Cứ kệ cậu ta. Vài con quái vật sẽ xử lý cậu ta ngay thôi. Đó là một cái kết thích đáng cho cậu ta, cậu không nghĩ vậy à?”

“Mặc dù cậu ấy như vậy, nhưng tôi đã làm việc với cậu ấy trong một thời gian dài. Chưa kể, tôi bị chấn thương bởi quái vật… Nên tôi cảm thấy tệ khi để lại xác của cậu ấy cho những con quái vật… ”

Akira nghĩ rằng nếu nó làm Colbert đau buồn đến thế, thì anh ta có thể đào một cái hố và chôn cái xác. Cậu thấy điều đó thật kỳ lạ vì không cần phải mang nó trở lại thành phố, nên cậu đã đặt ra một câu hỏi khiếm nhã cho Colbert.

“Anh định làm gì với cái xác của anh ta sau khi mang nó về thành phố? Anh định tìm gia đình và trao xác cho họ à? ”

“Không, tôi sẽ giao cho Văn phòng Thợ săn. Nếu cậu ta đã để lại địa chỉ liên lạc khi đăng ký thì ít nhất Văn phòng Thợ săn sẽ cố liên hệ với gia đình cậu ta nếu cậu ta cũng kèm thông tin gia đình của mình. Văn phòng Thợ săn sẽ xử lý xác chết sau. Nhân tiện, để giảm số lượng Thợ săn mất tích, Văn phòng Thợ săn cũng khuyến khích mang xác Thợ săn đến cho họ, cậu biết không? ”

Đó là một nỗ lực để giữ cho các Thợ săn trong tầm kiểm soát và khiến họ luôn sống có đạo đức. Nó cũng sẽ giúp Ban quản lý thành phố có thể biết được Thợ săn nào mất tích và Thợ săn nào đã chết. Tất nhiên, họ sẽ cho rằng những Thợ săn mất tích là đã chết, nhưng thực ra họ không thể coi như vậy. Những Thợ săn đó sẽ phải mất tích một thời gian và có rất nhiều thứ cần được xử lý để thông qua trước khi tuyên bố là họ đã chết. Nhưng bằng cách đưa ra bằng chứng cho thấy họ đã chết, chẳng hạn như xác chết của họ, Ban quản lý thành phố và Văn phòng thợ săn có thể bỏ qua công việc đó và rút ngắn thời gian chờ đợi.

Colbert cười khổ tiếp tục.

“Ừ thì, nó chỉ khuyến khích và không bắt buộc. Nhưng Văn phòng Thợ săn đề nghị chúng tôi làm điều đó. Nếu là về lợi ích, bằng cách làm điều hợp lẽ như thế, Văn phòng Thợ săn sẽ có ấn tượng tốt hơn với chúng tôi. Chưa kể rằng các công ty tuân thủ luật pháp cũng bao gồm nhân cách của Thợ săn khi họ muốn thuê Thợ săn. Bằng cách lấy lại xác của Guyver, chúng tôi sẽ không bị đối xử như những Thợ săn đã tấn công các Thợ săn khác trong cùng một đội, hoặc ít nhất sẽ làm giảm cơ hội cho điều đó. Về cơ bản, đó là ‘nghiệp’. ”

Sau khi nghe Colbert giải thích, Dale gật đầu. Rốt cuộc, đó cũng là điều khiến anh quan tâm. Colbert sau đó quay sang Akira và Sheryl.

“Tôi có thể hiểu ý ​​của cậu. Vậy thì, tôi làm thế này không phải để bù đắp cho cậu, nhưng tôi sẽ trao phần di vật của tôi và Guyver cho cậu. Chúng sẽ thu về cho cậu khá nhiều nếu cậu bán chúng ”.

Sheryl xen vào. Đó là bởi vì mặc dù đối với Colbert nó chỉ là 'khá nhiều tiền', nhưng nó sẽ là một số tiền khổng lồ đối với Sheryl và băng nhóm của cô.

"Anh có chắc không?"

“Ừ, rốt cuộc thì tôi cũng đã làm rối tung lên. Tôi đã gây rắc rối cho mọi người khi chúng tôi vào căn biệt thự đó. Ngay cả sau khi chúng tôi nói rằng chúng tôi sẽ giúp hộ tống cậu để đổi lấy một cuốc xe trở về, một trong những người bạn đồng hành của tôi đã tấn công cậu, và bây giờ, tôi lại xin được mang xác của tên đó theo. Sẽ không có gì lạ nếu cậu tức giận và quyết định bỏ chúng tôi ở đây. Nên sẽ rất tuyệt nếu cậu chấp nhận di vật của chúng tôi để ít nhất có thể làm cậu bớt giận. ”

Sau khi nói xong, Colbert liếc nhìn Dale. Dale do dự nhưng sau đó anh bỏ cuộc và nói.

“… Được rồi, tôi biết tôi cũng có lỗi. Tôi cũng sẽ chia phần của của mình.”

Sheryl hỏi họ một lần nữa để xác nhận.

"Anh có thực sự chắc chắn về điều này không?"

"Chắc chắn, tôi không muốn mọi người để lại xác tôi cho những con quái vật khi tôi chết."

Dale cười khổ khi nói vậy.

Sheryl nhìn Akira để hỏi ý kiến ​​của cậu. Vì vậy, Akira nói với cô ấy.

“Tôi đoán là ổn. Em nên nhận lời đề nghị của họ khi còn cơ hội ”.

Nếu Akira không phiền, thì Sheryl cũng không có vấn đề gì với nó. Cô nhẹ cúi đầu và nhận lời đề nghị của họ.

“Tôi hiểu, nếu đúng như vậy, tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị của anh.”

“Cảm ơn và xin lỗi. Được rồi, hãy để tôi hoàn tất việc này nhanh chóng. Chỉ cần đợi ở đây vài phút thôi”.

Colbert sau đó một mình đi lấy xác của Guyver.

Sau khi lấy xong xác của Guyver, họ nhanh chóng tiếp tục lên đường trở về thành phố Kugamayama, để lại xác của Sebla cùng với xác của con quái vật mà Dale và Colbert đã giết.

Dù có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng Akira vẫn có thể trở về thành phố một cách an toàn. Nhưng tất nhiên, mỗi người có những ý kiến ​​khác nhau, liệu có thể nói rằng họ đã thực sự trở về an toàn hay không.

Akira dừng xe gần thành phố, nó ở đâu đó xung quanh ranh giới giữa khu đất hoang và thành phố ổ chuột. Dale và Colbert nói lời tạm biệt trước khi đường ai nấy đi. Colbert khiêng xác Guyver về thành phố trong khi Dale đi thẳng đến quận dưới.

Sheryl và các thành viên trong băng đảng của cô ấy đã quay trở lại căn cứ của họ trước mà không dỡ theo các di vật. Sau đó, cô ấy kêu tất cả những người còn lại trong căn cứ giúp mang tất cả các di vật trong xe về. 

Akira đang ngồi trên ghế tài xế trong khi đợi băng nhóm của Sheryl dỡ hết di vật trong xe ra.

[Nói đi, Akira.]

[Hử?]

Akira quay sang Alpha đang ngồi bên cạnh cậu trên ghế trợ lái. Alpha vẫn đang mặc áo tắm. Mặc dù trông cô vẫn rất kỳ lạ ở giữa khu đất hoang thì Akira, người đã bắt đầu quen với điều đó giờ không phản ứng gì khác hơn, ít nhất là cho đến khi Alpha thay một bộ váy khác.

Alpha hỏi Akira một điều nghe có vẻ tầm thường, nhưng với cô, đó là một câu hỏi quan trọng.

[Lúc cậu cứu Sheryl. Tại sao cậu lại bỏ súng?]

Khi Akira ở thành phố dưới lòng đất, cậu đã không bỏ khẩu súng trường của mình ngay cả khi Reina bị bắt làm con tin. Alpha sẽ chấp nhận lời bào chữa của Akira ngay cả khi cậu chỉ đơn giản nói Reina và Sheryl là 2 trường hợp khác nhau. Nhưng vì mục tiêu của cô, cô bắt buộc phải giữ cho Akira sống sót.

Nếu vì ai đó mà Akira có thể hy sinh mạng sống của mình, Alpha sẽ phải nghĩ cách xử lý người đó ngay.

Akira tự hào trả lời.

[Tôi có cảm giác mình có thể né được những phát bắn của cậu ta mà không gặp khó khăn gì. Không, không đúng, đó là vì tôi muốn xác nhận điều đó. Mặc dù tôi đã làm vậy khi chiến đấu với Guyver, nhưng lần với Sebla là lần đầu tiên tôi có thể tái lập cảm giác nén nhận thức về thời gian. Tôi đoán lý do tại sao tôi không thể làm điều đó trong buổi tập với cô  là vì trong thâm tâm, tôi biết tính mạng của mình không bị nguy hiểm. Nhưng bây giờ tôi đã có thể làm được, nên tôi cảm thấy lần sau mình có thể làm tốt hơn nữa.]

[Cậu không nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu thất bại sao?]

[Tôi cá là cô sẽ di chuyển cơ thể tôi bằng cách điều khiển bộ đồ tăng cường, phải không? Cô đã làm điều đó khi Guyver bắn tôi từ phía sau, nhớ không…? Umm, hay đó là tình huống mà cô không thể làm vậy?]

Vẻ mặt của Akira đanh lại, nếu như vậy thì tính mạng của cậu thực sự gặp nguy hiểm lúc đó. Alpha nhìn Akira đang cau mày và nói.

[Không có gì. Như cậu đã nói, vào thời điểm đó, tôi đã định di chuyển bộ đồ tăng cường của cậu để tránh cú đó, nhưng cậu đột nhiên tự mình di chuyển. Bỏ điều đó sang một bên, tôi nghĩ đó là lý do tại sao cậu có thể tránh được phát bắn của Sebla. Nhưng đó không phải là lý do khiến cậu thả khẩu súng trường của mình xuống đất.]

Akira có vẻ không thoải mái khi nói.

[Tôi đã giết cậu ta mà không mất gì mà, phải không?]

Nhưng Akira đột nhiên như nhận ra điều gì đó và nói thêm.

[Ừ thì, đó là bởi vì tôi chắc chắn rằng tôi sẽ có thể giết cậu ta ngay cả khi tôi bỏ súng. Đó là lý do tại sao tôi làm thế. Tôi nghĩ tôi có thể chọn phương án mà nhiều cơ hội hơn để cứu Sheryl an toàn. Tình hình khác hẳn với Reina ở thành phố ngầm. Nếu tôi không chắc mình có thể làm được điều đó, tôi đã không bỏ súng rồi!.]

Akira không có kế hoạch tự tử, Alpha biết rất rõ điều đó. Khi sự lo lắng của cô đã được giải quyết bằng câu trả lời của cậu, cô mỉm cười với Akira và nói.

[Tất cả đều ổn nếu đó không phải là một hành động tự sát. Tôi nghĩ tôi không cần phải nhắc cậu về điều này, nhưng nếu cậu chết thì sẽ rất tệ cho tôi. Lý do tôi giúp cậu là vì đó là khoản trả trước cho việc thực hiện yêu cầu của tôi. Vì vậy, về cơ bản là cậu nợ tôi. Tôi không có kế hoạch để cậu thoát khỏi món nợ đó trừ khi cậu hoàn thành yêu cầu của tôi, cậu biết đấy.]

[Tôi biết rồi mà. Mặc dù lần này chúng ta gặp rất nhiều khó khăn nhưng tôi nghĩ mình đang ngày càng mạnh hơn. Tôi sẽ có cơ hội hoàn thành yêu cầu của cô. Tôi hy vọng cô hài lòng bây giờ.]

Alpha và Akira thỉnh thoảng vừa nói chuyện với nhau vừa đùa giỡn.

Khi Akira đang có một cuộc nói chuyện ngớ ngẩn với Alpha, băng nhóm của Sheryl đang vận chuyển các di vật từ xe hàng phía sau đến căn cứ.

Vì một số di vật khá lớn nên băng nhóm của Sheryl đang thu hút khá nhiều sự chú ý. Nhưng chúng không lo bị tấn công vì những người nhìn thấy chúng đều biết rằng chúng đang vận chuyển di vật từ xe của Thợ săn.

Cố gắng cướp những di vật đó có nghĩa là phải chiến đấu chống lại Thợ săn đó. Do đó, băng nhóm của Sheryl có thể vận chuyển các di vật một cách an toàn ngay cả khi họ đi qua một lãnh thổ trong thành phố ổ chuột thuộc sở hữu của một băng khác.

Akira nhớ lại cuộc chiến chống lại Guyver và nói với Alpha.

[Nhưng tôi vẫn mừng vì đó là một quả lựu gây choáng. Nếu đó là một quả lựu đạn, sẽ khá tệ đấy. Mà, bản thân quả lựu đạn gây choáng cũng khá nguy hiểm rồi.]

[Có thể là vì hắn ta không có lựu đạn cầm tay, hoặc là vì hắn nghĩ rằng mình cũng có thể ở trong phạm vi vụ nổ. Mặc dù vậy, chúng ta đã được cứu vì điều đó, và may mắn là trời đã quang ngay sau khi mưa tạnh.]

[Nó có liên quan gì đến mưa không?]

[Nói chính xác hơn, nó liên quan đến hiệu ứng sương mù không màu của mưa. Hiệu ứng sương mù không màu làm giảm cường độ ánh sáng và âm thanh, vì thế hiệu ứng từ lựu đạn gây choáng chắc hẳn đã yếu đi đáng kể. Mặc dù đó cũng là lý do tại sao rất khó để phát hiện ra quái vật giữa màn sương không màu dày đặc. Nếu tôi phải cho cậu một ví dụ thì, minigun DVTS không gây ra nhiều âm thanh khi cậu sử dụng nó phải không? Nếu không có sương mù không màu, nó sẽ phát ra âm thanh rất lớn, cậu biết đấy.]

[Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi đã sử dụng khẩu đó trước khi cơn mưa bắt đầu rơi, phải không? Và nó không ồn ào đến thế mà?]

[Sương mù không màu thường xuyên xuất hiện ở quận phía đông và độ dày đặc thì khác nhau ở mỗi khu vực.]

[Là vậy sao? À, đó là lý do tại sao lũ quái vật không thể phát hiện ra chúng ta, đúng không?]

[Ừ, đúng vậy.]

Akira dành thời gian tìm hiểu về những gì Thợ săn biết trực tiếp từ Alpha.

Không lâu sau đó, Sheryl báo với Akira là họ đã vận chuyển xong các di vật. Akira định quay xe trở về nhà thì chợt nhận ra điều gì đó.

[Bây giờ nhớ lại, Colbert đã nói lý do và cuối cùng chúng ta đã mang xác của Guyver trở lại thành phố trong khi chúng ta chỉ để lại xác của Sebla trong vùng đất hoang. Nhưng khi chúng ta tách ra, Colbert đã không đi về hướng Văn phòng Thợ săn, tôi tự hỏi tại sao thế?]

[Cậu không quen cậu ta và cậu ta ta cũng không phải là Thợ săn, nên việc bỏ xác của Sebla lại như vậy là điều bình thường. Hơn nữa, khi cậu nói đến Văn phòng Thợ săn, ý cậu là chi nhánh Văn phòng Thợ săn lớn đó phải không? Có những chi nhánh Văn phòng Thợ săn nhỏ hơn khác trong thành phố, cậu biết đấy.]

[Là vậy sao? Chà, tôi đoán là cô nói đúng.]

Vì đó không phải là điều khiến cậu quan tâm, Akira chấp nhận lời giải thích của cô và ngừng suy nghĩ về nó.

Sau khi Colbert tách khỏi Akira và Dale, anh đến thành phố một mình. Sau đó anh đợi ai đó đến.

Trong khoảng 30 phút sau khi Colbert liên lạc với ai đó, một chiếc xe dừng lại gần anh ta. Đó là một phương tiện nhỏ được thiết kế để sử dụng trong thành phố.

Một người đàn ông bước ra từ chiếc xe đó. Colbert chỉ vào chiếc túi đựng xác đang nằm sát bên mình. Người đàn ông đó mở khóa kéo trên túi đựng xác và xác nhận rằng đó thực sự là xác của Guyver. Anh mỉm cười và quay sang Colbert.

“Đúng là Guyver. Cảm ơn."

"Bây giờ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, bảo họ chuyển phần thưởng cho tôi đi."

"Tôi biết rồi. Đợi chút. ”

Người đàn ông đó vận hành thiết bị đầu cuối thông tin của mình và liên lạc với ai đó. Đột nhiên, Colbert miễn cưỡng nói với người đàn ông đó.

"Đây là lần cuối cùng tôi nhận công việc như thế này, được chứ?"

“Đừng nói thế. Không giống như gã đã chết này, chúng tôi nghĩ rằng anh là một Thợ săn tốt và chúng tôi tin tưởng anh. Thật không dễ dàng để chúng tôi có được một Thợ săn như anh, anh biết đấy. Chúng tôi sẽ trao cho anh một phần thưởng phù hợp với công việc, được không?”

“Lần này không đáng để mạo hiểm. Anh thật may mắn khi tôi không yêu cầu một phần thưởng nào thêm cho công việc này đấy”.

“Anh không hài lòng với phần thưởng à? Trong trường hợp đó, anh nên thảo luận với sếp. Chúng tôi chỉ là lính nên chẳng thể làm gì được đâu… Ồ, có vẻ như phần thưởng đã được chuyển, anh có thể kiểm tra nó không? ”

Người đàn ông đó đã nhìn thấy một tin nhắn trong thiết bị đầu cuối thông tin của mình và chuyển nội dung cho Colbert. Colbert lấy thiết bị đầu cuối thông tin của mình, kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình và xác nhận thanh toán.

Người đàn ông sau đó lấy túi đựng xác và nhét vào cốp xe.

“Tôi biết làm Thợ săn là khó, nhưng làm người thu gom cũng không dễ. Chúng tôi phải đi thu gom xác người chết vì nợ nần như thế này, anh thấy đấy ”.

Người đàn ông đó là một nhân viên thu nợ do công ty cho Guyver vay tiền. Mặc dù Guyver không biết về điều đó, Colbert thực ra là người giám sát của hắn ta. Nhiệm vụ của Colbert là trông chừng hắn ta và bảo đảm thi thể của hắn ta nếu hắn chết. Đó là để đảm bảo rằng hắn ta sẽ không trốn thoát để họ ném hắn đi lao động trong trường hợp hắn không trả được nợ và nhanh chóng thu thập xác hắn ta càng sớm càng tốt khi hắn bị giết.

Có nhiều tài sản cá nhân không thể bị tịch thu nếu Thợ săn vẫn ở trong tình trạng 'mất tích', chẳng hạn như tài khoản ngân hàng của Văn phòng Thợ săn. Cách nhanh nhất để thu giữ những tài sản đó là bắt chủ sở hữu chuyển nhượng những tài sản đó, bất kể chủ sở hữu còn sống hay không. Để chắc chắn rằng không phải công ty thu gom đã giết người và mang xác đến Văn phòng Thợ săn để chiếm đoạt tài sản của họ, điều quan trọng là phải có người khác làm nhân chứng làm chứng rằng người đó thực sự đã bị giết xuyên suốt công việc của họ. Các công việc giấy tờ có thể được thực hiện nhanh hơn nếu nhân chứng là người đáng tin cậy với ghi nhận tốt.

Với xác của Guyver trong tay, dễ dàng đoán được rằng cơ quan thu gom sẽ thu giữ toàn bộ tài sản của Guyver, bao gồm cả số tiền mà hắn ta tiết kiệm được để thoát khỏi chính món nợ đó.

Colbert cười khó chịu và nói.

“Tôi biết làm nghề thu gom vất vả như thế nào. Cái gã đến đòi nợ của tôi rốt cuộc đã xuống mồ rồi”.

“Ồ, đáng sợthật . Có vẻ như hôm nay anh đang có tâm trạng rất tồi tệ. Chà, tôi sẽ lắng nghe câu chuyện của anh trên đường, lên nào.”

Người đàn ông đó và Colbert sau đó nhảy lên xe và đi về thành phố.

***********

Translator: promote

*********

 

 

2 nhận xét:

boytjeuquy nói...

Hí hí, hóng mãi. Mình chúc nhóm dịch năm mới chân cứng đá mềm và gặp nhiều may mắn trong năm tới nhé.

KẺ Đến từ lòng đất nói...

Nhóm dịch quá đc
Gút chóp amazing