Sheryl đang ở trong phòng riêng và nói chuyện với
Akira qua thiết bị đầu cuối.
"…Em hiểu rồi. Hẹn gặp anh ngày mai, em sẽ
đợi anh… Vâng, chúc ngủ ngon.”
Akira ngắt cuộc gọi.
Mặc dù cô luôn mỉm cười khi nói chuyện với Akira,
nhưng khuôn mặt của cô ngay lập tức lộ rõ vẻ mệt mỏi khi cuộc gọi kết
thúc. Sau đó cô thở dài thườn thượt.
Mình đoán
Akira sẽ không đến hôm nay. Tệ thật.
Cuộc nói chuyện của cô với Akira về cơ bản là cậu nói
với cô rằng cậu sẽ không đến căn cứ vào ngày hôm nay vì bên ngoài trời đã hơi sẫm. Thành
thật mà nói, Sheryl muốn lợi dụng điều đó như một cái cớ để khiến cậu ngủ lại
căn cứ một lần nữa, nhưng mong muốn của cô không được như ý.
Ngày hôm đó xảy ra rất nhiều chuyện khiến cô vô cùng
mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Vì thời gian tắm của cô đã gần kề,
nên cô quyết định nghỉ ngơi thật tốt trong bồn tắm.
Sau khi Sheryl lấy đồ để đi tắm và ra khỏi phòng, cô
đột nhiên nghe thấy tiếng động của các thành viên trong băng của mình. Có
vẻ như Erio và những đứa trẻ khác đang hào hứng chia sẻ những câu chuyện từ
vùng đất hoang. Kể từ khi một kẻ nào
đó bị giết, câu chuyện càng trở nên hấp dẫn hơn đối với những đứa trẻ
khác. Nhưng trên hết, lý do mà kẻ đó chết là vì nó bắt Sheryl làm con tin
và cố giết Akira, vì vậy những đứa trẻ khác không thể không cảm thấy thích thú
khi nghe câu chuyện.
Erio chú ý đến Sheryl. Đó là cơ hội hoàn hảo để cậu
trốn khỏi những đứa trẻ khác đang ném cho cậu ta những câu hỏi.
“Ồ, đã đến giờ tắm của cô chủ. Xin lỗi nhưng tao
phải đi gác nhà tắm đây. ”
"Tôi chắc cậu mệt rôi, cậu có thể nghỉ ngơi hết
ngày."
Sheryl tin rằng tất cả những người đến khu đất hoang
ngày hôm đó chắc hẳn rất mệt mỏi, đó là lý do tại sao cô ấy nói những lời tử tế
đó với Erio. Nhưng Erio lắc đầu và nói.
“Không không không, đừng lo lắng, tôi ổn. Dù sao
chỉ đứng gác cũng không mệt đâu ”.
"Vậy sao? Tốt thôi, cậu muốn sao cũng
được."
Sheryl thấy câu trả lời của cậu ta hơi kỳ lạ, nhưng cô
không để ý lắm và đi tiếp vào phòng tắm.
Vì hôm đó cô đi đến bãi đất hoang nên Sheryl mất nhiều
thời gian hơn để tắm rửa cơ thể. Cô cẩn thận làm sạch cơ thể trước khi
ngâm mình trong bồn tắm.
Khi sự mệt mỏi của cô tan biến trong làn nước ấm,
Sheryl thư giãn và nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Sheryl luôn sắp xếp mọi thứ mà cô ấy cần xem lại hàng
ngày, cô sẽ tự đánh giá hành động của mình và sử dụng chúng làm tài liệu tham
khảo về cách cô nên phản ứng trong tương lai. Nhưng vì cô mệt mỏi hơn bình
thường nên kí ức duy nhất hiện lại trong tâm trí là kí ức để lại ấn tượng lớn
nhất trong cô. Đó là khoảnh khắc Akira cứu cô khi cô bị Sebla bắt làm con
tin.
Sheryl mỉm cười khi cô tiếp tục tái hiện đi tái hiện
lại ký ức đó trong đầu mình. Mỗi lần cô ấy làm điều đó, cảnh sẽ thay đổi
từng chút một khiến hành động của Akira trông anh hùng hơn nhiều và khung cảnh
trở nên kịch tính hóa quá mức.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt tươi cười của cô ấy biến
thành một thứ gì đó khác lạ, có lẽ bởi vì cảnh tượng đang diễn ra trong đầu cô
ấy đã biến thành một cảnh hoàn toàn hư cấu.
Cô nhận thấy rằng cơ thể mình ngày càng thả lỏng vì
đầu càng lúc càng chìm sâu vào làn nước ấm. Đắm mình trong cảm giác êm
dịu, cuối cùng, cô chìm đầu xuống nước nhưng cô đã hoảng sợ kéo mình lên trước
khi bất kỳ tai nạn nào có thể xảy ra.
“…Thật nguy hiểm.”
Cô biết rằng nếu cứ tiếp tục ở trong bồn tắm, chuyện
này có thể xảy ra một lần nữa. Vì vậy, cô tự nhủ phải cẩn thận hơn khi
tiếp tục tắm.
Điều tương tự lặp lại ít nhất hai lần trước khi cô
quyết định tắm xong.
Erio và Alicia đang đứng gác trước phòng thay
đồ. Điều cần thiết là phải đảm bảo rằng không ai cố nhòm ngó Sheryl và
khiến chúng bị đuổi khỏi băng.
Alicia liếc nhìn Erio. Rõ ràng trên khuôn mặt, cậu
ta đang rất mệt mỏi, vì vậy Alicia lo lắng nói với cậu.
“Sheryl cũng đã nói với anh là anh có thể nghỉ ngơi mà,
vậy sao anh không đi vậy? Em chắc anh cũng rất mệt mỏi phải không? ”
“Ừ, đó là lý do tại sao anh nghỉ ngơi ở
đây. Những đứa khác sẽ phá anh bằng những câu hỏi nếu anh nghỉ ngơi ở một
nơi khác. Thật mệt khi trả lời câu hỏi của bọn nó. Anh thậm chí đã kể
cùng một câu chuyện đến 5 lần rồi đấy!”
Erio mệt mỏi nói điều đó. Khi đi đến vùng đất
hoang với những đứa trẻ khác, cậu ta mang theo vũ khí mặc dù đó chỉ là một khẩu
súng rẻ tiền. Vì vậy, những đứa trẻ khác dường như đang so sánh cậu với
Akira, người đã làm tất cả những công việc khó khăn đáng kinh ngạc vào thời
điểm đó. Chúng hỏi Erio rằng cậu đã làm gì ở vùng đất hoang.
“… Đúng là anh đã mang súng. Nhưng không đời nào anh
có thể làm được những gì mà một Thợ săn làm hàng ngày ngoài kia, em biết
đấy. Mỗi khi chúng hỏi anh đã làm gì và anh nói rằng anh không làm gì cụ
thể cả, chúng sẽ nhìn anh với vẻ kinh ngạc. Thậm chí có một số đứa bắt đầu
phàn nàn và nói với anh những gì anh nên làm. Nhưng chúng sẽ ngay lập tức
im mồm khi anh nói rằng chúng cứ cầm súng vào lần tới khi chúng ta đi ra vùng
đất hoang thử xem. Mứa đứa đó khốn kiếp thật!”
Erio có vẻ thực sự khó chịu. Vẻ mặt của Alicia
thay đổi khi cô nghe thấy câu trả lời của cậu, đó là lo lắng và sợ hãi lẫn lộn.
“… Có kế hoạch đi một lần nữa à?”
“… Anh không biết, em nên hỏi Sheryl về điều đó.”
Thành thật mà nói, Erio không muốn đến vùng đất hoang
một lần nữa. Nhưng nếu Sheryl bảo cậu ta đi, thì cậu sẽ không còn lựa chọn
nào khác ngoài việc đi. Bỏ nó sang một bên, băng của Sheryl thực sự là một
băng nhóm khá thoải mái. Nên cậu ta không thể làm Sheryl tức giận với mình
và bị đuổi khỏi băng.
Vẻ mặt của Erio thay đổi thành sợ hãi và lo lắng hơn
cả Alicia. Nên Alicia cố làm cậu vui lên.
“Em sẽ nhờ Sheryl không chỉ định anh cùng các thành
viên lần này nếu anh bị điều đến vùng đất hoang một lần nữa nhé.”
"Nhờ em nhé."
“Nhân tiện, anh không làm điều gì có thể khiến Sheryl
tức giận đúng không?”
Erio đảo mắt, Alicia nhận thấy điều đó và ép Erio trả
lời.
"Chờ đã, anh đã làm gì?"
"Không có gì đâu. Cô ấy lẽ ra phải tha thứ
cho anh sau khi điều anh đến bãi đất hoang ngày hôm nay rồi. Có lẽ, hy
vọng vậy”.
"Nghiêm túc đi, anh đã làm gì thế hả?!"
Erio trông có vẻ bối rối khi Alicia liên tục ép cậu
tìm câu trả lời.
Không đời nào cậu có thể nói với người yêu mình là Alicia
rằng, cậu đã nhìn thấy Sheryl khỏa thân. Cậu cố hết sức tránh phải trả lời
câu hỏi của Alicia.
*****
Cùng lúc đó, Akira đang tắm tại nhà riêng. Cậu dự
định sau khi tắm xong sẽ lên giường đi ngủ ngay.
Mặc dù cậu không nhận ra cho đến khi cậu ở trong nhà,
nhưng ngày hôm nay cậu thực sự đã khá mệt. Khoảnh khắc cởi bộ đồ tăng
cường, cậu có thể cảm nhận được hết sự mệt mỏi của mình. Cậu chỉ có thể không
ngã xuống đất và phải vắt hết sức lực còn lại để giữ mình đứng được. Sau
đó Akira nhanh chóng hoàn thành mức bảo dưỡng tối thiểu trang bị của mình và
quyết định đi tắm trước khi trèo thẳng lên giường.
Akira dành thời gian tận hưởng bồn tắm và thả mình trong
làn nước ấm thoải mái. Cậu có thể cảm thấy sự mệt mỏi tan biến khỏi cơ thể
vì vậu chắc chắn rằng cậu sẽ không vô tình ngủ quên trong bồn tắm.
[Akira, có điều tôi muốn nói.]
[…Gì vậy?]
Akira lơ đễnh quay sang Alpha. Alpha cũng ở trong
bồn tắm cùng với cậu. Hay nói chính xác hơn, cô đang chiếu hình ảnh đó vào
tầm nhìn của Akira. Alpha đã sử dụng hết khả năng của hình ảnh không thực
tế của mình, cô điều chỉnh cơ thể vốn đã xinh đẹp của mình để phù hợp với sở
thích của Akira.
Thông thường, mọi người ít nhất phải phản ứng một chút
khi họ nhìn thấy cơ thể trần truồng của Alpha. Nhưng phản ứng của Akira
thực sự rất đờ đẫn, không rõ là do cậu quá mệt nên không thể phản ứng gì hay là
do cậu đã quen rồi. Đúng là con người thực sự có thể thích nghi với hầu
hết mọi thứ.
Nhìn thấy Akira đang nhìn cô với vẻ không quan tâm hơn
bình thường, mà gần như không quan tâm đến cơ thể cô, Alpha đã nghĩ rất nhiều
điều trong đầu khi cô bắt đầu trò chuyện với cậu.
[Mặc dù hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng
chúng ta cũng thu được khá nhiều di vật. Vậy thì, kế hoạch tiếp theo của cậu
đến vùng đất hoang một lại lần nữa là khi nào?]
Akira rõ ràng là bối rối.
[Lần tới? Chúng ta sẽ đi lần nữa à? Cùng với
băng của Sheryl ư? ]
[Đúng thế.]
[Với những gì đã xảy ra ngày hôm nay, tôi thực sự
không nghĩ rằng Sheryl sẽ chấp nhận lời đề nghị tương tự vào lần sau đâu. Ngay
từ đầu, còn chi phí đạn dược của tôi thì sao? Tôi hôm nay đã sử dụng khá
nhiều đạn đấy, tôi không nghĩ Sheryl có thể trả tiền cho chúng, cô biết không?]
Alpha mỉm cười tự mãn.
[Nếu là về điều đó thì không cần phải lo lắng. Vì
không cần phải giấu điểm đến, nên tôi cũng đăng ký thực hiện một yêu cầu thăm
dò chung. Và với số lượng quái vật mà cậu tiêu diệt, ít nhất nó cũng sẽ trả
cho cậu một khoản tiền để mua đạn, được không?]
[Tôi hiểu rồi. Dù gì thì thì tôi đã sử dụng khá
nhiều đạn rồi. Thật tốt khi tôi không phải lo lắng nhiều về điều đó nữa.]
Chi phí đạn dược được thanh toán từ chính ví tiền của
Akira và cậu không mong mình phải chiến đấu với một bầy quái vật. Đó đúng
là một tin vui là cậu có thể giảm thiểu được những khoản chi ngoài dự
kiến. Nhưng điều đó không đủ làm lý do để mời Sheryl một lần nữa.
[… Nhưng tôi nghĩ Sheryl vẫn sẽ từ chối lời đề nghị
đó, cô biết không?]
Khi Akira nói vậy, Alpha nhìn lại cậu với vẻ mặt
nghiêm túc và nói.
[Tôi xin lỗi nhưng tôi ưu tiên sự phát triển của cậu
hơn là Sheryl. Ngoài ra, tôi sẽ phải ưu tiên đào tạo cậu vì mục tiêu của
tôi. Vì tôi đã phải giúp cậu trong nhiệm vụ hộ tống hôm nay, điều đó có
nghĩa là cậu đã thất bại trong khóa huấn luyện. Tôi cần cậu trở nên mạnh
hơn, vì vậy giảm cơ hội luyện tập là không tốt. Và giống như tôi đã nói
với cậu, Sheryl cũng sẽ nhận được một số lợi ích từ lời đề nghị này.]
Akira có vẻ do dự. Đó là vì cậu biết rõ rằng mình
không còn đủ sức.
Alpha cau mày.
[Nếu cậu thực sự không muốn đi, tôi cũng sẽ không ép cậu. Rốt
cuộc tôi không muốn cậu ghét tôi vì đã cố ép uổng cậu đâu.]
Akira tiếp tục nói chuyện với Alpha. Mặc dù xảy
ra nhiều chuyện nhưng cuối cùng Sheryl vẫn thu được khá nhiều lợi
nhuận. Vì vậy, về cơ bản là tùy Sheryl có nhận lời đề nghị đó một lần nữa
hay không thôi.
[Ít nhất tôi sẽ hỏi Sheryl về điều đó. Nếu cô ấy
đồng ý thì tôi sẽ thực hiện lại lần nữa.]
[Thôi được. Tiếp theo là về cậu.]
[Về tôi? Nếu là những sai lầm mà tôi đã mắc phải
ngày hôm nay, cô có thể nói điều đó vào ngày mai không? Nếu bây giờ cô nói
thì tôi có thể sẽ quên nó mất.]
Akira nửa tỉnh nửa mê tận hưởng bồn tắm. Đó không
phải là tình huống mà cậu có thể phản ứng đúng cách với một cuộc thảo luận đánh
giá.
[Ý của tôi không phải như vậy. Khi cậu ta hỏi cậu
có gì khác biệt giữa cậu ta và cậu, và cậu nói rằng tất cả là do may mắn, nhớ không? Tôi
không nghĩ vậy. Hơn ai hết, tôi biết bản thân cậu đang làm việc chăm chỉ
như thế nào. Sau tất cả, tôi luôn gắn bó với cậu kể từ ngày chúng ta gặp
nhau. Chưa kể, sở dĩ cậu có thể gặp được tôi là vì cậu đã làm việc chăm
chỉ đến mức tàn tạ, đúng không? Đó là lý do tại sao tôi không nghĩ cậu
giống với cậu nhóc đó và tôi không muốn cậu có bất kỳ suy nghĩ nào tương tự.]
Alpha mỉm cười tự mãn với Akira khi nói vậy. Trong
nụ cười đó, cô đang nói rằng cô không sai lầm nào khi chọn Akira.
Akira có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe vậy, biểu hiện của
cậu trở lại bình thường và cậu nói.
[… Không phải tôi nghĩ mình giống cậu ta. Tôi
nghĩ rằng tôi đã làm việc chăm chỉ trước khi tôi gặp cô và tôi tiếp tục làm
việc chăm chỉ ngay cả sau đó. Nhưng cậu ta đó có thể cũng đã nỗ lực giống
vậy, thậm chí cậu ta có thể vất vả hơn cả tôi. Nhưng liệu nỗ lực của cậu ta
có mang lại kết quả hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác.]
Akira nhìn xuống khi nhớ lại quá khứ của
mình. Ánh mắt cậu hướng vào mặt nước đang đung đưa.
[… Tôi biết rằng tôi đang cố gắng, nhưng…]
[Nhưng?]
[Tôi không nghĩ nó đạt tới bằng nỗ lực mà tôi đã bỏ ra
trước khi gặp cô. Đó là lý do tại sao tôi chỉ là người may mắn. Tôi
sẽ không nói là như vậy, nhưng tôi nghĩ sự góp phần từ may mắn là quá lớn đến
nỗi không thể bỏ qua được. Có nghĩa là cậu ta thật không may mắn. Đó
là lý do tại sao tôi thực sự không nghĩ rằng tất cả những gì cậu ta nói là sai
sự thật.]
Không có một chút tự ti hay đồng cảm nào trên khuôn
mặt của Akira. Đó chỉ là sự đánh giá khách quan của cậu về bản thân.
[Tôi thực sự rất vui khi biết rằng cậu thực sự đánh
giá cao về việc gặp tôi.]
Alpha mỉm cười trêu chọc khi cô ấy trượt lại gần
Akira. Akira ngay lập tức nhận ra những gì cậu nói và bối rối quay mặt đi
khỏi Alpha.
Akira tắm xong đi thẳng lên giường ngủ thiếp
đi. Alpha nhìn Akira đang ngủ và bắt đầu suy tư.
Alpha nhận ra và khen ngợi sự chăm chỉ của Akira để
tăng khả năng dễ mến của cô. Cô thậm chí còn xem xét tính cách của cậu khi
cô nói điều đó, nhưng phản ứng của Akira lại buồn hơn những gì cô mong đợi.
Cô cho rằng cách mình nói ra đã phản tác dụng, cần
phải sửa chữa khuyết điểm đó.
Alpha đã luôn
và sẽ luôn quan sát Akira.
***
Ngày hôm sau, như đã quyết trước đó, Akira đến thăm
căn cứ của Sheryl. Cậu trực tiếp đến thẳng phòng riêng của Sheryl luôn.
Khoảnh khắc Akira đặt khẩu súng xuống và ngồi trên ghế
sofa, Sheryl đã yên vị trên đùi cậu và bám lấy cậu như thể đó là bình thường.
Sheryl có vẻ hơi phiền, có vẻ như việc bám chặt lấy
Akira trong khi cậu vẫn mặc bộ đồ tăng cường không quá ổn. Cô đặt cả hai
tay lên vai Akira, mở rộng cánh tay và phàn nàn thẳng vào mặt Akira.
"Cứng quá, anh có thể cởi nó ra không?"
"Không."
Vì Akira từ chối, Sheryl bắt đầu càu nhàu.
“Không được sao? Anh đâu có mất gì ”.
“Tôi sẽ mất đi sức mạnh tăng cường. Và mặc nó trở
lại cũng rất khó chịu.”
"Tệ quá."
Sheryl thất vọng và hai tay cô đưa ra sau lưng Akira
bám lấy cậu. Akira, người đã bắt đầu quen với việc ấy, chỉ thở dài.
“Vậy thì, Sheryl, em muốn bắt đầu từ đâu?”
"Được rồi. Trước hết, về những di vật mà
chúng ta mang về, chúng em phải làm thế nào với chúng đây? ”
"Em có hỏi tôi thì ... Em có thể làm bất cứ điều
gì em muốn với chúng."
“Nhưng ít nhất anh nên quyết định phần của mình và các
thứ khác…”
Akira nghiêng đầu.
"Phần của tôi?"
“Đúng thế, mặc dù chúng em chỉ cho anh mượn nhân lực,
nhưng chúng em đã đóng góp bằng cách gửi một số thành viên băng đến khu đất
hoang. Vì vậy, sẽ rất tuyệt nếu anh có thể quyết định phần mà những đứa nhóc
khác có thể chấp nhận. Nhưng tất nhiên, em sẽ thuyết phục chúng bất kể anh
quyết định ra sao.”
Những đứa trẻ này đã đi ra vùng đất hoang vì lệnh của
Sheryl. Chúng phải thu thập các di vật trong khi lo sợ bị quái vật tấn công,
và trên hết, chúng đã bị tấn công bởi một bầy quái vật. Vì vậy, có thể
hiểu rằng chúng sẽ tức giận nếu chúng chỉ nhận được một lượng nhỏ các di vật
như một khoản thanh toán. Tất nhiên, Sheryl có thể ngăn chặn điều đó bằng
cách nói cho chúng biết những gì đã xảy ra với Sebla, người đã phản bội cô,
nhưng điều đó sẽ không thể xóa bỏ hoàn toàn sự bất mãn của chúng. Đó là
những gì Sheryl nghĩ.
Akira nhận thấy Sheryl đang hiểu lầm điều gì đó, vì
vậy cậu giải thích cho cô để làm sáng tỏ sự hiểu lầm đó.
“Em đang nói về cái gì vậy? Những di vật đó là
của em và của băng em. Đó là lý do tại sao tôi bảo em hãy làm bất cứ điều
gì em muốn với chúng”.
Sheryl cứng người khi nghe câu trả lời của Akira.
"T-tất cả?"
"Đúng thế."
"Bao gồm cả những di vật từ Dale và Colbert
nữa?"
Thấy Sheryl đang bối rối, Akira thấy hơi kỳ lạ.
"Tất cả, bao gồm cả phần của họ luôn."
Sheryl vẫn cứng người khi cô lặp đi lặp lại câu trả
lời của Akira trong đầu mình. Cô đang đảm bảo mình không bỏ sót hoặc nghe
nhầm bất cứ điều gì. Sau đó, cô kết luận rằng cô không nghe nhầm và không
có ý nghĩa sâu xa hơn đằng sau câu trả lời của cậu ấy.
Vì Sheryl đã bị bất động trong khi bám lấy cậu, Akira
gọi cô.
"Sheryl?"
Sau đó Sheryl bước khỏi Akira và ngồi bên cạnh cậu. Cô
ấy ngập ngừng nói với một giọng trầm.
“… Uhmm… Em thực sự không biết chi tiết, nhưng mà, anh
không cần bù chi phí đạn dược và những thứ khác sao?”
"Tôi hiểu rồi, tôi đã lấy tiền từ nguồn khác cho
việc đó, nên không có vấn đề gì đâu."
“V-vậy ạ? Thế… về phần thưởng thêm thì sao? Rốt
cuộc đã có rất nhiều điều bất ngờ đã xảy ra, chẳng hạn như cuộc chiến chống lại
bầy quái vật và Thợ săn khác… ”
"Phần thưởng? Ahh, phần thưởng cho yêu cầu,
hả? Em nên trừ ra, sau cùng, tôi đã khiến em gặp nguy hiểm hơn khi để
những Thợ săn đó đi cùng chúng ta và em cũng bị bắt làm con tin. Không cần
biết chuyện gì đã xảy ra, thực tế là người mà tôi nên bảo vệ đã bị giết, vì vậy
về cơ bản, đó là một thất bại của tôi vì công việc của tôi là hộ tống em và các
thành viên trong băng của em. Vì những di vật đó là phần thưởng cho việc
hoàn thành yêu cầu, nên tôi không sao cả.”
"…Em hiểu rồi."
Câu trả lời của Akira dường như khiến Sheryl thêm chán
nản. Cô cúi thấp đầu, cô cảm thấy mình vừa mắc phải một món nợ khổng lồ mà
cô sẽ không bao giờ trả lại được.
Akira không hiểu tại sao Sheryl lại chán nản như
vậy. Theo góc nhìn của cậu, cô ấy đã phải trải qua rất nhiều trải nghiệm
tồi tệ ở vùng đất hoang, không chỉ về cơ bản cậu ép buộc cô ấy đi cùng với quá
trình huấn luyện của cậu, cô ấy đã bị tấn công bởi một bầy quái vật, sau đó là
Thợ săn, người họ đã cho đi nhờ, cũng tấn công cô ấy, và trên hết, cô ấy cũng
bị bắt làm con tin.
Akira, người nghĩ rằng mình không làm gì tốt cho
Sheryl, đã quyết định trao tất cả những di vật đó cho cô ấy để giảm bớt cảm
giác tội lỗi. Nhưng có một khoảng cách rất lớn giữa quan điểm của hai
người.
Akira hoang mang trong khi Sheryl trông có vẻ chán
nản, hai người họ có một khoảng lặng khó xử.
Đột nhiên có người gõ cửa. Akira và Sheryl nhanh
chóng quay về phía nơi phát ra âm thanh. Sheryl vẫn ra vẻ chán nản im
lặng, Akira, người không biết phải làm gì, trả lời thay cô.
"Cửa không khóa."
Cánh cửa mở ra và Alicia bước vào phòng.
“Sheryl, Katsuragi-san đang ở đây…”
Alicia nhận thấy tâm trạng giữa Akira và Sheryl, cô
nghiêng đầu bối rối.
***
Có 3 người đang tập trung trong phòng khách của căn cứ
– Akira, Sheryl và Katsuragi. Alicia chỉ để lại 3 ly đồ uống trong phòng
trước khi vội vàng cáo lỗi.
Katsuragi có vẻ hơi bối rối khi cảm thấy không khí
trong phòng, sau khi hỏi chuyện gì đang xảy ra, ông nhấp một ngụm cà phê và
nói.
“… Chà, tôi nghe nói rằng các cậu đã trở về từ vùng
đất hoang với những di tích và đó là lý do hôm nay tôi đến đây chỉ để kiểm tra
những di vật đó.”
Akira đáp lại Katsuragi.
“Tôi hiểu rồi, vậy là ông đến đây để mua di tích
hả? Nhưng những di vật đó là từ tàn tích Higaraka. Chúng không phải
là những di vật đắt tiền mà ông thường xử lý đâu."
“Từ Tàn tích Higaraka? Sao một người ở cấp độ của
cậu lại đi đến tàn tích đó? Chẳng có di vật nào đắt giá hơn trong đống đổ
nát đó, cậu biết không?"
“Chính Sheryl và băng nhóm của cô ấy đã đến đó để lấy
di vật. Vì vậy, những di vật đó là của Sheryl ”.
Katsuragi cau mày, rõ ràng là ông đang nghi ngờ câu
trả lời bất ngờ của Akira.
“Chúng là của Sheryl? Không phải cậu thuê bọn họ
thu thập di vật sao? ”
"Ngược lại. Sheryl đã thuê tôi để giúp họ
thu thập các di vật ”.
Katsuragi biết rõ về khả năng của Akira, sau đó ông
đoán số tiền phải cho một Thợ săn có kỹ năng như thế như một vệ sĩ. Có một
chuyện chắc chắn là Sheryl hẳn sẽ không có đủ tiền để trả cho Akira. Sự
nghi ngờ của ông ấy trở nên sâu sắc hơn, sau đó ông cố hỏi thêm thông tin.
"Băng của Sheryl không đủ tiền để nhờ cậu hộ tống
họ mà, phải không?"
Akira như thể đang lấp liếm nói.
“… Chà, về điều đó, thì, ông biết đấy, giảm giá thân thiết.”
“Nếu đúng như vậy, thì cậu cũng sẽ giảm giá thân thiết
cho tôi, phải không?”
"Chà, ông biết không, tôi đoán tôi nên suy nghĩ
lại về mối quan hệ của tôi với ông nếu ông đang gặp khó khăn đến mức không thể
trả phần thưởng cho tôi."
Katsuragi và Akira cười. Mặc dù cả hai người chỉ
có vẻ thân thiết với nhau bên ngoài, nhưng họ thực sự cẩn thận đánh giá phản
ứng của nhau.
Katsuragi sau đó chuyển sang nụ cười kinh doanh và
nhìn Sheryl và Akira.
“Chà, vì tôi ở đây, cậu có thể cho tôi xem di vật được
không? Có thể có một số di vật đắt tiền mà những người nghiệp dư không thể
nhận ra, cậu biết đấy? ”
Không giống như những gì Katsuragi mong, lời đề nghị
của ông ngay lập tức được chấp nhận và ông được dẫn đến phòng chứa đồ. Căn
phòng chứa đầy những di vật mà họ mang về từ Tàn tích Higaraka. Ngay cả
sau khi Katsuragi kiểm tra toàn bộ căn phòng, ông không tìm thấy gì ngoài những
di vật rẻ tiền mà Thợ săn thường tìm thấy ở Tàn tích Higaraka.
Chúng thực sự
là di vật từ Tàn tích Higaraka. Mình đã hy vọng rằng đó chỉ là một cái cớ
để Akira ém di vật, rằng cậu bịa chuyện không thể rời khỏi nhà của mình mà cất
trong băng nhóm của Sheryl… Nhưng mình đoán là mình quá hy vọng rồi …
Những di vật mà Sheryl nhận được từ Dale và Colbert
được đặt trong phòng riêng của cô vì sau này cô định đưa chúng cho
Akira. Nếu Katsuragi nhìn thấy chúng, ông sẽ cố gắng mua chúng từ cô.
Katsuragi thở dài, rõ ràng là ông đã mất hứng.
“… Vậy, Sheryl, cô định làm gì với những di vật này?”
"Tôi đang nghĩ đến việc bán chúng."
Sheryl, người đã hồi phục phần nào, bình tĩnh trả lời
câu hỏi của Katsuragi. Cô không đủ khả năng để cho Katsuragi thấy rằng mối
quan hệ của cô và Akira đã bị lung lay một chút.
Katsuragi cảnh báo Sheryl.
"Nói cho rõ, tôi sẽ không mua chúng"
“Không cần lo lắng, chúng tôi đang có kế hoạch mở quầy
riêng để bán chúng. Chúng tôi sẽ làm sạch những thứ có thể làm sạch và sửa
những thứ có thể sửa được trước khi đưa chúng ra bán. Chúng tôi cũng có
thể bán một số thứ cho các băng khác mà chúng tôi có quan hệ”.
Kể từ khi Sheryl dự định đến Tàn tích Khu dân cư Higaraka
để thu thập di vật, cô đã luôn nghĩ cách đổi di vật thành tiền. Kết luận
của cô là tự mình bán chúng, mặc dù cô băn khoăn về việc mình nên bán chúng với
giá bao nhiêu, nhưng cô không đảm bảo liệu nó có suôn sẻ hay không.
Katsuragi đã không còn hứng thú với tất cả các di tích
ở đây, vì vậy ông thờ ơ nói.
"Tôi hiểu rồi, tốt, chúc may mắn."
Bên cạnh Katsuragi, Akira dường như đang trầm tư.
Katsuragi rời đi liền, dù sao thì ông cũng là một
người bận rộn.
Sau khi Katsuragi rời khỏi căn cứ, Sheryl, người đã
lấy lại bình tĩnh, lại trở nên u ám. Mặc dù cô đã bình tĩnh hơn, nhưng cũng
không thay đổi được tình hình của cô chút nào.
Cô ấy liếc nhìn Akira và nhận ra rằng cậu đang suy
nghĩ về điều gì đó.
Ánh mắt của Akira hướng về những di vật bên trong căn
phòng đó. Sheryl nhìn lại những di vật đó, nhưng cô không phát hiện ra
điều gì khác thường.
Cô có vẻ bối rối và hỏi cậu.
“Có chuyện gì không ổn với di vật ạ? Nếu có bất
cứ thứ gì anh quan tâm, em không ngại đưa nó cho anh đâu."
"Không, không phải. Sheryl, em định làm sạch
và sửa chữa chúng trước khi bán chúng phải không?”
"Vâng."
“Có điều anh muốn hỏi e…”
"Tất nhiên rồi!!"
Sheryl nhanh chóng trả lời ngay trước cả khi Akira nói
những gì mình muốn hỏi. Akira nhăn mặt khi cô đột ngột xen vào như vậy.
"Vậy thì em đợi ở đây một chút."
Sau khi nói xong, Akira rời khỏi căn cứ.
Không lâu sau, Akira trở lại với một chiếc ba lô căng
đầy. Sau đó cẫu dỡ mọi thứ bên trong chiếc ba lô đó xuống sàn, đó là những
di vật mà Katsuragi đã từ chối mua từ Akira vào ngày hôm trước.
Akira sau đó quay sang Sheryl và hỏi.
"Em cũng có thể bán những di vật này?"
Sheryl, người nghe thấy điều đó, lại trở nên ảm đạm.
Bản thân Akira nghĩ rằng mình đang đẩy những chuyện
rắc rối cho Sheryl, đó là lý do tại sao cậu nghĩ đó là lý do khiến cô trông có vẻ chán
nản. Nhưng trên thực tế, đó là bởi vì cô đang mong đợi nhận được một yêu
cầu khó hơn nhiều từ Akira. Nếu đó là tất cả những gì cậu yêu cầu ở cô ấy,
thì nó thậm chí còn không đủ để trả món nợ của cô cho Akira, đó là lý do tại
sao vẻ mặt của cô ấy lại trở nên chán nản. Nhận thức của họ về các tình
huống hoàn toàn trái ngược nhau.
Sheryl sau đó hỏi Akira.
“Uhmm, có ổn không nếu em hỏi anh chi tiết trong phòng
riêng? Em muốn hỏi về giá cả và cách bán chúng… Sau cùng, chúng là di vật
của anh mà, vì vậy tôi không thể tự mình quyết định giá cả… ”
"Tôi hiểu rồi, em nói đúng."
Akira và Sheryl sau đó trở lại phòng riêng của Sheryl.
Sau đó cậu giải thích cho Sheryl đang ngồi trước mặt
cậu về chi tiết yêu cầu.
Akira muốn Sheryl bán chúng với giá càng cao càng
tốt. Không có giới hạn thời gian và không sao cả nếu cuối cùng cô không
thể bán chúng. Cậu cũng muốn các thông tin liên quan khác như Sheryl bán
khi nào và cho ai, bán với giá bao nhiêu, thời gian Sheryl bán chúng, v.v. .
Sheryl lắng nghe Akira giải thích và hiểu cậu thực sự
muốn gì từ yêu cầu.
Về cơ bản, Akira muốn kiểm tra thị trường di tích, và cậu
muốn làm điều đó thông qua Sheryl. Cậu muốn chắc chắn rằng những di vật mà
Katsuragi không mua có thật là những di vật rẻ tiền hay không, hay chúng có thể
được bán với giá cao miễn là biết nơi bán chúng, hoặc có thể có một cách nào đó
để chế biến chúng thành thứ có thể bán được với giá cao. Nếu Sheryl bán
chúng tại quầy của cô và ai đó mua chúng với giá cao, thì rất có thể suy đoán
của Akira là đúng.
Những di vật mà Akira tặng cho Sheryl sẽ bám bụi trong
ngôi nhà của cậu. Ngay cả khi chúng chỉ được bán với giá thấp hoặc thậm
chí nếu không có ai mua chúng, Akira sẽ không mất gì.
“Đương nhiên không cần phải lo lắng quá, kết quả ra
sao cũng không có vấn đề gì. Tôi biết rằng các em cũng đang bận
rộn. Vì vậy, khoản thanh toán cho em là một nửa giá bán… Tôi đoán đó là
tất cả, em có câu hỏi nào không? ”
"Em hiểu rồi. Em không biết mình có thể bán
chúng với giá cao bao nhiêu, nhưng em sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể ”.
Sheryl mỉm cười bất đắc dĩ với Akira, không có chút do
dự hay nghi ngờ nào trong nụ cười của cô.
Akira cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy phản ứng của
cô. Vì không có hạn chế hay giới hạn nào trong yêu cầu của cậu, Akira nghĩ
rằng cô có thể thực hiện yêu cầu của mình như một công việc phụ. Vì vậy
không nên tạo gánh nặng quá lớn cho cô ấy.
Nhưng Sheryl nghiêm túc hơn Akira kỳ vọng. Không giống như yêu cầu hộ tống của ngày hôm qua, đây là một yêu cầu
từ Akira và rõ ràng sẽ mang lại lợi nhuận cho cậu. Đó là cơ hội tốt
để cô trả món nợ cho Akira đang chồng chất. Sheryl nghĩ rằng nếu cô có thể
kiếm đủ lợi nhuận cho Akira, nếu cô có thể chứng minh cho cậu thấy rằng cô là
người có ích, thì Akira sẽ không dễ dàng bỏ rơi cô.
Bất kể đó là gì, Sheryl muốn có ích cho Akira. Cô
ấy phải trở thành người hữu ích đối với Akira. Sheryl nghĩ rằng tình hình
của cô khá tệ vì cô đã trở nên phụ thuộc vào cậu cũng như tất cả món nợ mà cô phải
trả cho Akira. Vì vậy, yêu cầu này từ Akira dường như là một cơ hội hoàn
hảo cho cô ấy.
Nếu Sheryl thể hiện mình hạnh phúc, Akira có thể sẽ nghi
ngờ. Cô đã lấy lại bình tĩnh để nhận ra điều đó và chỉ mỉm cười với cậu. Akira
nghĩ rằng Sheryl đã bình tĩnh lại và mỉm cười đáp lại.
Mặc dù cả hai đều hiểu tình huống theo một cách hoàn
toàn khác, nhưng cả hai đều mỉm cười với nhau.
Akira nghĩ rằng bây giờ có thể mời Sheryl đến Tàn tích
Khu dân cư Higaraka một lần nữa. Nhưng ngay khi cậu định mời cô, Sheryl
bất ngờ hỏi.
“Vậy thì, Akira. Anh có bận gì khác sau vụ này
không? ”
"Hở? Không hẳn. ”
"Vậy thì, anh có thể cùng em đi mua sắm
không?"
Sheryl mỉm cười thật tươi khi cô nói điều đó với
Akira.
Akira cũng không có bất kỳ vấn đề cấp bách nào cần
phải giải quyết, vì vậy cậu thực sự không ngại đi. Ngay lúc cậu định nói
đồng ý, thiết bị đầu cuối thông tin của cậu đột nhiên vang lên, đó là thông báo
có tin nhắn. Khi cậu kiểm tra, đó là của Elena và Sara. Nội dung tin
nhắn là về lịch trình tiếp theo khám phá lại tàn tích.
.
“À, tôi xin lỗi, có chuyện xảy ra, lần sau cứ mời tôi
một lần nữa.”
"Em hiểu rồi. Thực sự đáng tiếc. Nhưng vì
anh đã nói mời lại lần sau, nghĩa là anh sẵn sàng đi cùng em, đúng không?”
"Đúng vậy."
"Cảm ơn anh rất nhiều, em sẽ chờ."
Sheryl rất vui với lời hứa đó. Mặc dù có một chút
không hài lòng vì Akira không ưu tiên cô, nhưng cô đã cố gắng hết sức để che
giấu điều đó với cậu.
***********
Translator:
promote.
*********
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét