Chương 86: Trốn thoát - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2022

Chương 86: Trốn thoát

Akira đang phải băng qua hành lang dài trong một tàn tích ngầm. Đằng sau có Elena và Sara đang bắt kịp tốc độ của Akira, Revin và nhóm của anh không thể theo kịp được họ vì tất cả sắp chạm tới ngưỡng giới hạn của mình. Revin tuyệt vọng đề nghị.

“Đợi đã, tôi không nghĩ chúng tôi có thể chạy thêm được nữa đâu!! Mấy người có thể chậm lại một chút được không?”

Elena đáp lại ngay lập tức.

“Không được, nếu anh không theo kịp thì chúng tôi sẽ bỏ anh lại. Càng tốn thời gian ở đây thì chúng ta sẽ càng gặp nguy hiểm. Nếu anh không muốn chết thì vác mông lên mà chạy tiếp đi. Nói cho anh biết, chúng tôi đã đi chậm lại so với bình thường rồi đấy.”

“Làm sao mà cô có thể chạy như thế được chứ? Cô đang dùng thứ đó phải không? Bộ đồ gia cường đó? Cô biết rằng chúng tôi không hề có nó mà. Nên cô thông cảm cho tôi đi, được không?”

“Anh nghĩ cái quái gì trong đầu khi mà đi thám hiểm tàn tích mà lại không có bộ đồ gia cường hả? Tính chết sớm hay gì?”

Ý kiến của Elena quá khắt khe, bởi vì cô hiểu tình cảnh hiện giờ của cả nhóm tệ như thế nào, nhưng cô không hề nói sai. Revin nhìn Akira, thắc mắc làm thế nào mà một thợ săn trẻ hơn anh lại có hẳn một bộ đồ gia cường, anh ta quăng cho Akira một câu hỏi giống như một lời phàn nàn.

“Như tôi đã nói trước đó rồi, chúng tôi đến thám hiểm tàn tích này bởi vì chúng tôi muốn kiếm nhiều tiền và mua trang bị tốt hơn, mấy người hiểu không? Kể cả thằng nhóc này cũng có được một bộ, chắc cậu ta mua nó nhờ tiền kiếm được từ việc bán được những di vật đắt tiền thôi, phải không?”

“Sự thật thì đúng là vậy. Nhưng để trả cho nó thì tôi đã phải dùng gần như toàn số tiền mình có. Vì thế nên tôi đã phải sống trong tình trạng không được tắm bồn một thời gian dài rồi đấy. Chẳng dễ dàng gì để mua được bộ đồ gia cường này đâu.”

Akira nói bằng một giọng điệu mơ hồ. Nhưng nhìn vào trang bị hiện tại của cậu thì thật khó tin được rằng cậu từng phải sống trong hoàn cảnh đó. Revin khá ngỡ ngàng trước câu trả lời của Akira.

“T-Tôi hiểu rồi.”

Elena thấy vậy liền cà khịa Revin.

“Tôi cá là anh đã tiêu hết tiền vào phụ nữ và rượu rồi đúng chứ? Đó là lí do tại sao mà anh không có khả năng mua được thêm trang bị. Đồng ý là công việc thợ săn này khiến chúng ta có thể chết bất kì lúc nào, nhưng nếu anh cứ cố chấp tiêu tiền mỗi ngày như vậy thì anh không bao giờ có thể mua được trang bị tốt hơn đâu, hiểu chứ?”

Ngay sau khi nghe lời đó, Revin cảm thấy bị nói trúng tím đen. Elena nói đúng, nhóm của anh cũng đã làm vậy, họ cũng thấy mình có phần lỗi trong chuyện này. Akira lên tiếng hỏi Revin.

“Anh còn thuốc không?”

“Chúng tôi đã sử dụng toàn bộ số thuốc mang theo rồi. Không thể nào chúng tôi có thể chạy thoát khỏi đám quái vật đó mà không dính chút thương tích nào.”

“Tôi hiểu rồi, vậy anh muốn mua của tôi không? Tôi vẫn còn mang theo nhiều lắm.”

“Thật chứ? Cảm ơn và xin lỗi cậu vì mấy lời vừa rồi, thế bao nhiêu một hộp vậy?”

“2.000.000 Aurum một hộp.”

“Cái quái… đắt gì đắt kinh vậy. Có gì đặc biệt hay sao mà hộp thuốc đó đắt thế. Cậu còn muốn bòn rút thêm bao nhiêu tiền từ chúng tôi nữa vậy hả?”

Revin đã rất sốc khi nghe được giá tiền và bất ngờ hét lên. Cái giá của hộp thuốc đó, nó khác hoàn toàn so với thuốc mà anh và cả nhóm hay dùng. Nhưng Akira đáp lại vô cùng bình tĩnh.

“Tôi bán với giá như lúc đầu tôi mua rồi. Tôi không hề có tí lợi nhuận nào khi bán chúng đâu, một Aurum cũng không. Hơn nữa, thuốc mà tôi bán có khả năng cứu mạng anh khi anh đang đứng trước cửa tử đấy. Cứ cho là nó đắt đi, nhưng để cứu cái mạng của anh thì giá đó còn rẻ chán. Tùy anh quyết định xem nó có đắt hơn cái mạng của anh hay không. Vậy, anh có muốn mua không?”

“…Không đời nào.”

“Thế thôi, tôi không ép anh được.”

Revin và nhóm của anh đã phải vắt kiệt chút sức lực cuối cùng để theo kịp Akira, Sara và Elena khi họ chạy qua cái hành lang đó. Chắc chắn khi trở về thành phố, họ sẽ bị đau cơ nặng. Anh và nhóm của mình đã phải sống trong tình trạng thiếu thốn trong một khoảng thời gian dài trước khi có thể kiếm thêm tiền. Nhìn vào Akira, thợ săn trẻ tuổi hơn trước mặt họ có thể mua được những trang bị tốt với số tiền mà cậu tự kiếm được, họ đã tự thề với bản thân mình rằng sẽ tiết kiệm từ bây giờ. Những người trong nhóm của Revin quyết định rằng họ sẽ không ném tiền vào  phụ nữ và rượu nữa, họ sẽ dùng số tiền đó để mua được một bộ đồ gia cường. Đây không phải là chuyện mà họ sẽ nghĩ tới vào ngày mai, nhưng thật mừng vì ít nhất bây giờ họ đã quyết định như vậy. Sau một hồi chạy thì họ cũng đã đến được chân cầu thang dẫn lên mặt đất. Revin và cấp dưới lúc trước không thể bắt kịp nhóm Akira, bỗng thay đổi tâm trạng ngay lập tức, anh lo lắng hỏi Elena trong khi cố hít thở đều.

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

Elena đành giải thích tình trạng hiện giờ của họ
.
“Nếu anh không muốn chết thì hãy chạy lên cầu thang nhanh hết mức có thể đi, lũ quái đang đến đấy.”

“…Cái g-?”

Một khoảnh khắc sau khi Elena trả lời, Revin mới phản ứng lại, đó hẳn là việc anh đã rất mệt mỏi về cả thể chất và tinh thần. Trong thâm tâm của Revin, anh thật sự không muốn thừa nhận là tình huống của mình càng ngày càng tệ, điều đó khiến đầu óc anh chậm lại trong việc đánh giá tình hình. Elena hét vô mặt anh.

“Đừng có đứng đực ra đấy nữa, chạy nhanh lên!! Anh muốn chết đến thế đó à??”

Bỗng có 1 âm thanh vang vọng bên trong hành lang, đó hẳn là tiếng gầm của lũ quái vật, tiếng rít của máy móc, cùng với tiếng bước chân dậm mạnh xuống sàn. Revin cùng với nhóm của anh cũng nghe thấy, họ cuối cùng cũng hiểu được tình hình hiện tại. Họ bắt đầu hành động mà đáng lẽ ra họ phải làm sớm hơn mới phải, ai nấy đều cố gắng chạy lên cầu thanh, tất cả đều mang một cảm xúc sợ hãi và kinh khủng trên gương mặt. Sara đã lên đạn khẩu súng phóng lựu của mình và bắt đầu bắn lựu đạn về phía sau. Dư âm từ những vụ nổ vang vọng khắp hành lang, cuối cùng âm thanh của những con quái vật dừng lại. Nhưng ngay sau đó, âm thanh đó lại hiện lên lần nữa, tệ hơn là nó càng ngày càng lớn. Elena quay sang nói với Sara.

“Sara, tớ đành phải để chúng cho cậu xử lý vậy. Chúng ta sẽ lên mặt đất và chuẩn bị tinh thần rời khỏi đây, thế nên không cần phải nán lại quá lâu làm gì. Cậu chỉ cần câu thêm một ít thời gian nữa thôi rồi rút lui luôn, nếu như cậu không thể chặn chúng trong khi đợi nhóm của Revin rời đi thì cứ bỏ qua họ.”

Mặc dù đã nhận được yêu cầu SOS từ nhóm của Revin, nhưng Elena không quan tâm đến nó nữa, nếu nó có thể khiến cho Sara bỏ mạng. Họ vẫn sẽ cứu nhóm Revin khi còn có thể và chỉ cần bỏ lại nếu không thể, đó là tất cả.

“Đã rõ. Tớ sẽ cẩn thận mà, vậy nên cậu cũng phải cẩn thận nhé, được không?”

Sara mỉm cười trong khi nói vậy, sau đó cô lấy những thứ không cần thiết ra đưa cho Elena và Akira. Khi Akira và Elena nhận được chúng, họ cũng bắt đầu chạy lên cầu thang một cách nhanh chóng. Họ bắt gặp Revin và nhóm của anh, những người chạy lên cầu thang trước họ. nhưng có vẻ như họ đã kiệt sức rồi, mặc dù vẫn đứng vững được bằng 2 chân nhưng họ đang di chuyển rất chậm. Akira hét lên.

“Anh có cần thuốc không?”

Akira chỉ nhận câu trả lời trước khi cậu vượt qua họ, thế nên họ chỉ có rất ít thời gian. Revin quay lại nhìn Akira và hét lên đầy cay đắng.

“Chết tiệt, đưa nó cho tôi.”

Akira thả lọ thuốc xuống cho Revin và nhóm của anh, đồng thời giữ nguyên tốc độ chạy cùng Elena mà không hề chậm lại. Revin vắt chút sức lực cuối cùng để nhặt nó và mở nắp, sau đó anh lấy ra vài viên con nhộng và nuốt chúng một cách vội vã. Anh cảm thấy sức lực của mình nhanh chóng hồi lại, sau đó thuốc bắt đầu hoạt động với công dụng xứng đáng với mức 2.000.000 Aurum một hộp. Khi thuốc bắt đầu ngấm vào, nó ngay lập tức chữa lành những mệt mỏi về thể chất, đúng như mong đợi từ loại thuốc đắt tiền.

“…Thứ này thật điên rồ!! Đúng như mong đợi từ một hộp thuốc 2.000.000 Aurum!!”

Revin nhanh chóng ném lọ thuốc qua một người trong nhóm. Bây giờ thì họ đã phục hồi lại sức sống cũng như sức mạnh của mình, tất cả bắt đầu chạy nhanh lên cầu thang, cứ như là là những người khác vậy. Akira và Elena sau một hồi chạy thì cũng đã lên được mặt đất. Họ bắt tay vào việc càn quét đám quái vật ngay lập tức và thở phào nhẹ nhõm vì đã xác nhận không có con nào ở gần chỗ ra vào. Cả hai tiến lại gần phương tiện cá nhân và chuẩn bị khởi động để rời khỏi đây. Nhóm của Elena đậu xe không quá xa so với lối vào để tránh chắn đường Sara khi chạy lên, sau đó họ đợi Sara cùng những thợ săn khác ở lối vào. Akira nhìn xuống dưới cầu thang, cậu có thể thấy Revin và nhóm của anh cách không xa lắm. Nét mặt họ trộn lẫn giữa 2 loại cảm xúc, sợ hãi về việc bị quái vật ăn thịt và niềm hi vọng khi họ đang gần tới được lối ra. Nhưng vẻ mặt cậu nhanh chóng trở nên dữ tợn, cậu nhảy ra khỏi xe và bước xuống cầu thang, bởi cậu không nhìn thấy Sara ở đằng sau nhóm của Revin.

Sara đang bước từng bước lên cầu thang trong khi vừa phải đẩy lùi từng đợt quái vật đang áp sát mình. Chuyển động của cô đang khá chậm, nhìn vào cách mà cô ấy di chuyển thì hẳn là cô đã bị thương. Cô đã bị dính phải một mảnh đạn nào đó bởi vì đầu cô đang chảy máu, mặt thì đỏ bừng. Có rất nhiều lí do cho việc Sara bị thương, có thể là do một vài con quái vật mà cô chạm trán mạnh hơn lũ bình thường mà ta có thể nhìn thấy dưới lòng đất, 1 vài con quái thậm chí còn có cả súng trên lưng, có loại thì cực kì hung hăng sẵn sàng tấn công đồng loại của mình. Sara không có chỗ trốn khi cô leo lên cầu thang thậm chí cô còn không đủ thời gian để mà né những đợt tấn công của đám quái vật. Nhưng quan trọng nhất là cô đã tính toán sai thời gian, khiến việc rút lui của cô trễ hơn dự tính. Có thể thấy Sara đang chiến đấu với lũ quái như cách mà cô hay làm, nhưng trên thực tế thì không phải vậy. Nếu cô đang chiến đấu như bình thường thì cô đã không phạm phải một sai lầm chết người là việc nán lại quá lâu trước khi rút lui. Elena hẳn đã dặn cô rằng hãy bỏ lại nhóm của Revin và rút lui khi tình thế bắt buộc, nếu là Sara của mọi lần thì cô đã rút lui lâu rồi. Sara cuối cùng cũng nhận ra là cô đã mắc phải sai lầm chí mạng.

“À, mình hiểu rồi, thì ra mình muốn cho Akira thấy mình có thể làm tốt đến mức nào à.”

Sara mỉm cười, nhưng đó là cô tự cười để chế giễu bản thân mình. Cô muốn cho Akira thấy được kĩ năng của mình, kĩ năng của một Thợ săn kì cựu. Cô muốn cho Akira bất ngờ khi vừa chặn được lũ quái, vừa có thể bảo vệ được nhóm Revin. Và trên hết là cô muốn đáp lại kì vọng của Akira khi cậu luôn nhìn cô với một ánh mắt kính trọng đối với một Thợ săn giỏi hơn mình. Những cảm xúc đó đã làm lu mờ khả năng quyết định của Sara, nó thôi thúc cô muốn đạt được kết quả tốt hơn cho dù cô có phải quyết định đưa ra phương án khó khăn đi chăng nữa. Nó khiến cô trở nên tham lam. Nhưng mà qua việc ở lại thu thập thông tin và chiến đấu một cách bình tĩnh trong tình huống này đã chứng tỏ được kĩ năng của cô. Bản thân Sara biết rằng cô không có ý định bỏ mạng tại đây, cô vẫn giữ được niềm tin vào việc sống sót trở về và không hề từ bỏ nó. Bây giờ cô chỉ cần nghỉ vài phút thôi thì các nanomachine trong cơ thể cô sẽ nhanh chóng chữa lành các vết thương. Nhưng chỉ cần cô ấy vẫn còn trong cuộc chiến thì tốc độ hồi phục sẽ chậm đi đáng kể, việc đứng vững trong khi kìm hãm độ giật của súng đã làm vết thương của cô tệ hơn. Còn nếu cô chọn vứt bỏ khẩu súng và chạy hết sức lên cầu thang với điều kiện hiện giờ thì lũ quái có thể đuổi kịp cô trước khi cô có thể lên được mặt đất. Vì vậy cô không còn lựa chọn nào ngoài việc leo lên từ từ để trấn áp lũ quái vật cho dù nó có khiến cô bị giảm khả năng hồi phục đi nữa. Nếu cô vứt đi khẩu súng của mình, đồng nghĩa với việc lũ quái sẽ bắt kịp và cô sẽ chết ngay lập tức. Mặt khác, cô không có lượng đạn vô tận để có thể bắn liên tục như thế này.

Theo kinh nghiệm của cô, với tư cách là một Thợ săn kì cựu, mọi chuyện sẽ rất tệ nếu cứ tiếp diễn như này. Đồng thời nó cũng cho cô biết rằng cô không còn lựa chọn nào khác, Sara nghiến chặt răng khi chiến đấu với đám quái vật.

Akira, người đang chạy xuống dưới, không hề dừng lại kể cả khi cậu thấy Sara và lũ quái trước mặt cô. Rất nhanh chóng, cậu rút ra khẩu súng tỉa phản vật chất CWH và ngắm vào đám quái vật.

[Alpha!]

[Để đó cho tôi!]

Cậu không do dự yêu cầu sự trợ giúp của Alpha. Alpha bất chợt xuất hiện trong tầm nhìn của cậu và trả lời lại, đồng thời sự trợ giúp của Alpha cũng đã được kích hoạt. Akira bóp cò, cậu đã nạp sẵn đạn cho khẩu súng tỉa phản vật chất của mình với loại đạn đặc biệt. Nhờ sự trợ giúp của Alpha mà khả năng nhắm bắn của cậu cực kỳ chính xác, nếu không muốn nói là đạt đến cảnh giới của thần thánh. Loại đạn đặc biệt của khẩu CWH có thể xuyên phá xe bọc giáp một cách dễ dàng, bây giờ nó đang đâm thủng từng hàng quái vật trước mặt và cả đám đằng sau chúng. Akira không hề dừng lại trong việc xả đạn, cậu nhanh chóng bắn hạ những con quái đang chạy lên cầu thang. Với sự trợ giúp của Alpha, Akira đã có thể ngắm chính xác vào điểm yếu của kẻ thù. Sau khi đã hạ được một con quái lớn, nó ngã xuống và dần dần rơi khỏi cầu thang, kéo theo đó là những con quái phía sau lưng.

Những con quái hàng trước dần dần ngã xuống và chết từng con một, nhưng kể cả vậy thì những con đằng sau đều bất chấp lao lên. Akira đã bỏ lại toàn bộ những thứ có thể giữ chân cậu và chỉ mang theo khẩu súng phản vật chất CWH, trong số đó có cả khẩu tiểu liên DVTS. Đánh đổi việc mất đi hỏa lực lớn, cậu nạp những viên đạn đặc biệt vào khẩu súng phản vật chất CWH của mình. Vậy cậu đã có thể di chuyển nhanh hơn mà không phải bị mất đi quá nhiều hỏa lực. Alpha nhanh chóng định vị được vị trí của Sara, cô liền đưa ra mệnh lệnh.

[Cô ấy bị thương rồi, nhưng vết thương không ảnh hưởng đến tính mạng. Dìu cô ấy lên rồi chạy hết sức đi, nó sẽ nhanh hơn so với việc cậu đứng đây chặn lũ quái trong khi đợi cô ta hồi phục.]

Akira tận dụng độ giật của khẩu súng trường để ngăn lại quán tính của mình. Sau đó cậu nhanh chóng đỡ lấy Sara bằng tay trái và chạy lên cầu thang. Trong lúc chạy, cậu tiếp tục bắn hạ những con quái sau lưng mà không thèm quay mặt lại nhìn, trông có vẻ là cậu bắn bừa nhưng sự thực là cậu không bắn trượt con nào cả, tất cả là nhờ vào Alpha đã định vị giúp cậu.

Mặc dù bản thân rất sốc về việc đó, nhưng Sara hiểu rằng Akira xuống đây là để giúp mình. Cô cũng biết là bản thân mình chỉ làm vướng chân thôi nếu cô cứ di chuyển thừa thãi, vì vậy cô ngoan ngoãn để Akira dẫn mình lên mặt đất. Elena đang chờ sẵn cả hai ở trên kia, cô cũng biết việc Akira chạy xuống là để giúp Sara, nhưng cô cũng không thể rời bỏ vị trí được. Cô quyết định rằng hành động khôn ngoan nhất lúc này chính là đợi cho 2 người kia trở về và rời khỏi tàn tích này. Mặc dù xung quanh không còn con quái nào nhưng không chắc việc nó có bất thình lình xuất hiện hay không, nên cô không thể mất cảnh giác được.

Đã được một lúc kể từ khi Akira xuống, nhưng chưa có dấu hiệu gì là cả hai người xuất hiện cả. Đúng hơn thì cô mới đợi được vài giây thôi, nhưng đối với Elena hiện tại, một giây ngắn ngủi cũng đủ để khiến Elena mất bình tĩnh. Khuôn mặt cô tràn đầy sự tuyệt vọng, Revin và người của anh có thể thấy được điều đó. Tất cả bọn họ đều ở trên xe của Elena bởi vì xe của Akira hiện tại đang trống chỗ lái. Ban đầu khi Revin và người của anh lên xe của Elena, họ có vẻ nhẹ nhõm, nhưng dần trở nên lo lắng khi thấy cô chờ đợi Sara trong tuyệt vọng. Một trong đám người của Revin nói lầm bầm mà Elena không nghe thấy.

“N-Nói gì đó đi, nếu chúng ta cứ tiếp tục ở lại đây thì không phải sẽ rất tệ sao?”

“Câm ngay.”

Elena quay mặt lại nói thẳng vào tên gã đó, không có sự tức giận trong lời nói của cô. Giọng nói tuy có vẻ bình tĩnh nhưng nó vẫn tỏa ra một áp lực vô hình cực kì khủng khiếp khiến tên kia buộc phải quay mặt ra chỗ khác.

Vào khoảnh khắc tiếp theo, Akira đã thoát khỏi tán tích trong khi vẫn đang dìu Sara. Cậu nhanh chóng tiến thẳng tới xe của mình và nhảy lên nó. Ngay khi đó, hệ thống trong xe của cậu đột nhiên khởi động. Elena khi thấy vậy cũng vội vã nổ máy, cô tăng tốc đột ngột khiến Revin và nhóm của anh mất thăng bằng, họ cố bám lấy thành xe trong khi ngả người về sau.

Akira và Elena nhanh chóng tăng tốc xe của họ khỏi lối vào. Ngay sau đó, đám quái vật tràn ra khỏi từ tàn tích đó, đám quái này khá nhỏ nên chúng có thể băng lên cầu thang. Vì cậu đang vội nên chỉ kịp ném Sara qua ghế phía sau, còn việc lái xe thì do Alpha đảm nhiệm. Bởi khi cậu định ngồi vô ghế lái thì Alpha đột nhiên cản lại.

[Akira, để việc lái xe lại cho tôi, cậu hãy lo hướng đó đi.]

[Hướng nào?]

Akira quay đầu về hướng mà Alpha đang chỉ, cô đang chỉ về lối vào dẫn xuống tàn tích dưới lòng đất. Khi cậu tập trung vô đó, cậu có thể cảm nhận được dường như có thứ gì đó khá lớn đang cố thoát ra. Nó liên tục chạy thẳng và hất văng lũ quái nhỏ sang hai bên cầu thang, thậm chí là húc bay ra khỏi lối vào. Rồi đột nhiên, một con quái lớn nhảy ra khỏi cầu thang, nó to gần bằng cái lối vào. Nó mở cái miệng khổng lồ ra và nghiền nát vô số lũ quái nhỏ bên trong.

Ngoại hình là một con rắn khổng lồ nhưng vảy của nó thì giống như 1 bức tranh kết hợp giữa các loại quái khác nhau vậy. Thậm chí trên vảy nó còn có cả thứ gì đó trông như một khẩu pháo bị hỏng được gắn vào vậy. Trong khi nó đang vùng vẫy đi tìm lối ra, một số cái vảy đã bị bong ra và rơi xuống đất.

Akira há hốc mồm kinh ngạc khi cậu nhìn vô con quái cỡ lớn đó, nó lớn hơn mọi con quái trước giờ cậu từng chiến đấu. Nhìn vào xung lực nó tạo ra khi cố gắng thoát khỏi cầu thang, trông nó giống hệt như vừa nhảy ra khỏi lối vào vậy. nhưng sau khi mất đi động lực, nó rơi xuống bởi trọng lực và tạo ra một tiếng rầm cực lớn và đè bẹp lũ quái bên dưới. Tiếng rầm đó kéo Akira trở về thực tại, cậu vô thức hét lên.

[Thứ quái quỉ gì vậy!?]

Alpha bình tĩnh trả lời

[Tôi chắc rằng nó là một cá thể thuộc họ hàng của Cá sấu Tham lam. Bởi vì những con quái trong tàn tích không hề đuổi theo cậu, mà chúng chỉ cố gắng thoát khỏi con Cá sấu Tham lam đó thôi.]

[Cá sấu Tham lam?? Tôi không nhớ rằng mình đã gặp con nào giống như vậy cả, cô biết chứ??]

[Không phải tôi vừa nói nó là họ hàng của Cá sấu Tham lam sao? Nên nhớ rằng con cá sấu đó tiến hóa phụ thuộc vào những thứ mà nó ăn được, và có vẻ như việc nó sống dưới tàn tích đó trong một khoảng thời gian dài nên cơ thể của nó tiến hóa để thích nghi vào địa hình nơi đó. Còn bây giờ thì đừng ngồi đó nữa, bắn đi. Đừng bắn vào con cá sấu, bắn vào lũ quái vật nhỏ xung quanh nó ấy. Lũ quái nhỏ kia giống như đồ ăn của nó vậy, nếu đồ ăn chạy qua đây thì nó sẽ thêm cậu vào thực đơn của nó đấy. Tôi sẽ lái xe cho, cậu lo đống quái đó nhé.]

Akira trèo qua ghế phụ xe, lên đạn cả 2 khẩu súng trường phản vật chất CWH và tiểu liên DVTS đồng thời nhắm vào lũ quái nhỏ đang chạy trốn khỏi con cá sấu trước khi xả đạn.

Sara thấy vậy nhanh chóng quay lại để bắn phụ Akira, họ đang nhắm vào những con quái nhỏ chạy về phía chiếc xe. Đạn từ Akira và lựu đạn từ Sara trút như mưa xuống lũ quái đó và xóa sổ chúng.

Những con quái bắt dính đạn bắt đầu chậm lại và bị làm gỏi bởi con cá sấu, nó cứ tợp được con nào là nuốt chửng con đó. Con cá sấu quả thực rất ham ăn, nó ăn mọi con mồi trước mặt, bất kể lũ quái trước mặt nó thuộc loại quái sinh hóa hay quái cơ khí, vì nó đang tập trung vào đám quái vật nên đã bỏ qua Elena và Akira những người khi tất cả đang tăng tốc chạy thoát khỏi nó.

Elena đang lái xe với tốc độ cao, cô đang cố gắng đuổi kịp Akira vì cô có thể sẽ chắn ngang tầm bắn của cậu nếu cứ đi phía sau thế này. Nhưng để làm được điều đó thì Elena phải lái xe bạt mạng.

Revin và nhóm của anh tuyệt vọng bám lấy thứ gì có trên xe vì họ không muốn bay khỏi đó. Họ biết rắng Elena sẽ không quay lại đón nếu họ có rơi khỏi xe đi chăng nữa và chắc chắn rằng họ sẽ bị con cá sấu kia ăn thịt nếu văng ra khỏi xe. Nỗi kinh hoàng hiện đầy trên mặt họ khi tuyệt vọng bám lấy thành xe và la hét khan cả phổi.

Akira và Elena băng qua tàn tích đồng thời phải tăng tốc độ để thoát khỏi con quái đằng sau họ. Sau khi thoát khỏi nơi đó, hình bóng con quái vật dần dần nhỏ hơn và cứ thể biến mất khỏi tầm mắt, tất cả biết rằng cuối cùng họ cũng đã chạy thoát khỏi con quái vật đó.

Akira và Sara nhìn nhau, đồng thời nuốt nước bọt, không rõ tại sao họ làm vậy. Có thể do cả hai cảm thấy nhẹ nhõm hay một thứ gì đó khác, nhưng rồi họ đột nhiên bật cười. Sau đó Akira lái thẳng đến thành phố Kugamayama. Sau khi thoát khỏi con Cá sấu Tham lam khổng lồ đó, thật may mắn khi họ không hề giáp mặt con quái nào nữa.

Sau khi đi xa khỏi chúng, họ dừng xe lại và không quên kiểm tra an toàn xung quanh, sau đó mới tiếp tục lái xe khi Akira và Sara đi sang xe của Elena, còn Revin và người của anh ấy thì sang xe của Akira. Elena hỏi Sara 1 cách lo lắng.

“Sara, cậu có ổn không?”

“Tớ ổn mà, đừng lo. Tớ không chết được bởi những thứ như này đâu, chưa kể thì vết thương của tớ đã được chữa lành rồi.”

Sara mỉm cười, khẳng định rằng cô ấy thật sự ổn. Thực tế thì cô hoàn toàn bình phục đến mức có thể chiến đấu như bình thường nếu họ gặp phải quái vật trên đường về. Nhưng khi Elena thấy vết máu trên đầu Sara, cô đã hoang mang tột độ.

“Chà, tớ đoán là mọi chuyện đều ổn khi cậu nói vậy. Đừng làm tớ thót tim như thế chứ, cậu biết đấy, chỉ vì cậu có cơ thể khỏe hơn người bình thường không có nghĩa là cậu có thể làm những việc liều lĩnh. Tớ đã nhắc cậu rồi mà, phải không?”

Cơ thể của Sara được cường hóa bởi các nanomachines, vì thế cô khỏe hơn một người bình thường. Nhưng không có nghĩa cô là vô địch, cô vẫn có thể chết nếu dính phải vết thương chí mạng.

“Tớ xin lỗi mà, gần đây chúng ta toàn gặp may mắn nên tớ nghĩ tớ đã hơi chủ quan, tớ hứa sẽ cẩn thận lần sau.”

Sara mỉm cười tạ lỗi với Elena, nhưng nụ cười của cô ấy khác với nụ cười thường ngày của mình. Có vẻ như là cô ấy ép buộc mình phải cười để thoát khỏi chán nản. Elena thấy vậy bèn bỏ qua chủ đề đó, miễn là cô ấy còn sống, đồng thời rút được kinh nghiệm từ những gì đã trải qua và hứa sẽ không tái phạm nữa, thì như thế là đủ với Elena rồi. Bây giờ có trách móc nhiều hơn chỉ tổ phản tác dụng.

Bản thân Sara biết tâm trạng cô khá hụt hẫng, cô bèn quay sang Akira và mỉm cười để cảm ơn.

“Akira, cảm ơn em đã cứu tôi nhé.”

Elena nhanh chóng tiếp lời cùng với tông giọng vui tươi.

“Tôi cũng rất biết ơn em, Akira. Thật lòng cảm ơn em.”

Akira khá bất ngờ trước lời cảm ơn đó, vậy nên cậu đáp lại 1 cách bối rối.

“Chị không cần để tâm đâu. À mà tôi cũng xin lỗi là tàn tích đó nguy hiểm hơn tôi tưởng nhiều. Thậm chí còn có cả quái vật khổng lồ vào phút cuối nữa. Tôi rất vui khi mọi người đều giữ đươc tính mạng.”

Nhìn cái cách mà Akira buồn bã vì phải chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra, Elena mìm cười với cậu.

“Không phải lỗi của em đâu. Việc thám hiểm một khu tàn tích chưa ai đặt chân đến thì đầy rẫy nguy hiểm mà. Bọn tôi đã biết điều đó nhưng vẫn quyết định đến đó thôi.”

Sara cũng đồng ý với cô ấy.

“Elena nói đúng. Nên em không cần phải cảm thấy tội lỗi vì việc đó đâu.”

“Hơn nữa, mặc dù nói điều này nghe có vẻ nhẫn tâm nhưng nếu chúng ta quay trở về ngay khi chúng ta tìm thấy di tích thì cuộc thám hiểm hôm nay sẽ kết thúc, đúng không? Và chúng ta cũng không vướng phải rắc rối nào nữa. chúng ta hẳn phải đen tới mức gặp những thợ săn khác trong tàn tích của cựu thế giới.”

Elena định nói vậy như một câu đùa thôi, nhưng khi cô nói ra thì cô lại suy nghĩ về việc nó có khả năng là thật. Sara và Akira rên rỉ khi thấy Elena nói đúng

Akira nhận ra rằng chủ đề trò chuyện của họ đang dần chuyển biến tệ. Cậu phải vắt óc suy nghĩ điều gì đó mà không gây mâu thuẫn khi nói với Sara và Elena.

“Ừm, lần đầu tiên tôi gặp Sara-san và Elena-san cũng là ở trong mộ tàn tích của cựu thế giới nên tôi không nghĩ mọi chuyện tệ đến vậy đâu… hoặc ít nhất thì đó là những gì tôi nghĩ.”

Akira nhận ra là cậu vừa nói những điều khá kì lạ với tính cách của cậu, vì thế nên cậu bắt đầu thấy xấu hổ.

“Em nói đúng. Tôi nghĩ tôi hơi tiêu cực rồi.”

“Đ-Đúng vậy.”

Vì sự bối rối của Akira mà giờ đây cả Sara và Elena đều bị ảnh hưởng, họ trả lời lại trong khi lắp bắp trong miệng. Bầu không khí giờ đây của cả 3 người họ khá khó xử. Người duy nhất không bị ảnh hưởng và vẫn tươi cười đó chính là Alpha.

[Cậu nói đúng, sau cùng thì cậu cũng gặp tôi trong một tàn tích của cựu thế giới mà, đúng chứ? Vì vậy tôi có thể nói rằng nó không đúng.]

[Đó là một sự may mắn, nhưng cô có phải Thợ săn đâu, phải không??]

Alpha trưng ra vẻ mặt không hài lòng khi đáp lại.

[Chẳng phải cậu nên đồng ý với tôi sao? Chúng ta đang nói về khả năng tương thích của mỗi người, không lẽ cậu không ưa tôi à.]

[Không hẳn là vậy, cô đã giúp tôi rất nhiều mà]

[Đúng thể, đấy mới chính là cái tôi đang mong đợi đấy.]

Sau cuộc nói chuyện với alpha, Akira cuối cùng cũng bình tĩnh lại. cậu cũng quên đi những điều xấu hổ vừa mới xảy ra. Elena đột nhiên nghĩ ra chủ đề khác, có vẻ như cô ấy muốn che đi cảm xúc hiện tại của mình.

“Bây giờ, khi nào chúng ta quay lại thành phố, có rất nhiều việc mà tôi cần phải giải quyết như đến Văn phòng thợ săn để xử lí yêu cầu SOS. Vì vậy tôi đang nghĩ rằng chúng ta nên quyết định những việc mà chúng ta có khi còn có thể nhỉ. Tôi sẽ đưa ra vài lựa chọn, em chỉ cần nói em đồng ý hay không thôi.”

“Được thôi.”

“Trước hết, về số tiền mà chúng ta kiếm được từ đợt thám hiểm hôm nay. Có vẻ như Sara sẽ khóc toáng lên nếu tôi bán hết toàn bộ di tích và chia đều cho cả ba người chúng ta, vì vậy tôi đang nghĩ là sẽ tốt hơn nếu chúng ta tự bán di tích mà mỗi người kiếm được, được chứ?”

Nếu họ không làm điều đó, Sara có thể phải bán bộ đồ ở thế giới cũ mà cô lấy được chỉ để mua một bộ cái mới ngay ngày hôm sau. Tất nhiên, cô sẽ phải trả một số tiền cao hơn mà cô bán được nếu cô ấy làm điều đó.

“Tôi đồng ý với điều đó, nhưng nếu vậy thì chúng ta sẽ làm gì với những di vật của Revin?”

“Hừm, Sara, cậu có ý kiến gì hay không?? Nếu không thì chúng tôi sẽ bán toàn bộ và chia đều cho nhau.”

“Cậu có thể cho tớ mua đồ lót với giá thị trường trước khi bán những thứ đó không?”

“Kể cả cậu khi có nói vậy thì ai sẽ là người định giá cho nó? Và làm như nào? Kể cả khi cậu có cách làm vậy thì cậu có chắc rằng là cậu sẽ có được mức giá chính xác? Còn nữa, cậu định mua nó với giá thị trường hay giá bán ở chỗ trao đổi di vật ư?”

Elena không hề gây áp lực cho Sara, cô chỉ muốn cho Sara biết rằng nếu họ phải chọn phương án khác thì họ phải điều chỉnh lại rất nhiều. Nhưng Sara, người thực sự muốn mặc đồ lót từ thế giới cũ, đã đưa ra một đề nghị khác.

Vậy tại sao không chia đều các di vật cho mỗi người?”

Làm sao mà cậu có thể làm được chính xác khi mà cả ba chúng ta đều kiếm được những di tích có cùng giá trị? Không hề dễ khi ta quyết định giá trị của 1 di vật đâu. Vậy ai sẽ làm điều đó? Tớ không phiền đâu nếu chúng ta làm vậy, nhưng tớ không đảm bảo là mọi chuyện sẽ kết thúc trong yên ổn.

Trong trường hợp đó, sao chúng ta không thử tìm tới một thẩm định gia về di vật nhỉ?”

Chắc chắn rồi, nhưng chúng ta sẽ hỏi thẩm định gia nào chứ. Với lại ai sẽ là người trả tiền phí? Sẽ ra sao nếu chúng ta phát hiện ra rằng có sự chênh lệch lớn giữa giá cả của các di vật và chúng ta sẽ không thể đi đến quyết định cuối cùng về phân chia thì sao?”

Elena đã chỉ ra những điểm khó khăn trong ý tưởng của Sara. Bản thân Akira không thật sự quan tâm về việc chính xác họ sẽ chia di tích như thế nào, cậu chỉ muốn đồng ý với ý kiến mà 2 người kia quyết định thôi. Cậu lầm bầm trong miệng như không phải việc của cậu.

Việc phân chia di vật nghe thật khó khăn.

Thật lòng mà nói thì Elena thực sự đang cố chỉ ra toàn bộ những thứ cần thiết, cậu có thể tận dụng cơ hội này để học cách thương lượng. Nếu cậu đi tìm di vật với người khác, cậu sẽ phải thương lượng với họ về cách phân chia di vật giống như bây giờ vậy.

tôi hiểu rồi, đúng là vậy thật.

Khi Alpha nói điều đó với Akira, cậu nghĩ rằng làm việc gì đó giống như thế này sẽ rất là phiền hà. Một vài thợ săn muốn né tránh những việc như thế này thường có xu hướng nhờ người được ủy quyền thay mặt họ làm việc đó và họ sẽ đồng ý với các ý kiến của người đã được ủy quyền. Akira phần nào có thể hiểu được cảm giác đó, cậu bất chợt nảy ra một phương án và quyết định nói ra

Những di tích đó lúc đầu được đưa cho chúng ta thay cho phần thưởng 3.000.000 Aurum của yêu cầu SOS đúng chứ. Vì vậy nếu có ai ở đây muốn mua chúng không? Người đó sẽ mua với giá 3.000.000 Aurum. Và sau đó thì chúng ta sẽ chia đều 3.000.000 đó ra giữa 2 người còn lại, nó sẽ công bằng hơn đúng chứ? Nếu không ai định mua thì hãy để tôi mua, sau cùng thì tôi là người nảy ra ý tưởng này mà, nó cũng là cơ hội tốt cho tôi để học cách mua bán di vật nữa.

Sara lắng nghe đề nghị của Akira và nói với cậu.

Trong trường hợp đó, chị sẽ mua chúng. Ngay từ đầu chị đã muốn chúng rồi. Chị sẽ chuyển khoản tới tài khoản của em sau được chứ?”

Được thôi.

Elena chuyển sang chủ đề tiếp theo.

Tớ đoán rằng những việc về di vật kết thúc rồi nhỉ. Vậy vấn đề tiếp theo là thông tin về tàn tích đó. Tớ đang nghĩ đến việc bán thông tin về nó, sau đó chúng ta sẽ chia tiền dựa trên số tiền mà chúng ta bán được sau khi trừ đi số tiền đạn mà chúng ta đã dùng hôm nay. Nhưng tất nhiên tớ sẽ không bán chúng nếu Akira phản đối. Em có đồng ý không Akira?”

Được thôi, tôi không phàn nàn về điều đó.

“Akira, em thật sự thấy ổn với điều đó chứ? Thông tin về địa điểm của tàn tích đó, những thứ bên trong nó, thậm chí thông tin về những con quái vật sẽ nhanh chóng lan rộng ra đấy, em hiểu không? Chắc hẳn là còn một vài di tích đắt tiền còn sót lại ở sâu trong tàn tích đó đấy, em thật sự không hối tiếc ư?”
 
“Ổn mà. Thành thật mà nói thì tôi không có dự định đi gặp lại con quái vật đó lần nữa đâu.”

Thông qua biểu hiện của Akira có thể thấy được rằng cậu thật sự không muốn đến tàn tích đó thêm lần nào nữa. Vì vậy Elena và Sara chỉ cười khổ. Elena nói.

“Ít nhất hãy tận dụng những thông tin đó để kiếm nhiều tiền nhất có thể. Thế nhưng mà để nghĩ tới việc có những thứ như vậy xuất hiện thì thám hiểm những tàn tích mới rõ ràng là một công việc nguy hiểm.”

Sara mỉm cười và nói.

“Cậu có thể nói điều đó khi bán chúng. Nếu thứ khổng lồ đó mắc kẹt ở hành lang nhỏ đó thì nó sẽ giúp chúng ta rất nhiều đấy.”

Tất cả mọi người đều cười chung với nhau, sau đó Elena tiếp tục.

“Được rồi, vậy là tôi sẽ chịu trách nhiệm bán thông tin mà chúng ta thu thập được ngày hôm nay. Akira hãy gửi về tổng tiền đạn mà cậu đã dùng hôm nay nhé”

“Được thôi.”

“Thống nhất xong việc đó đã giải quyết hết gần toàn bộ vấn đề. Bây giờ thì hi vọng là không có gì xảy ra cho đến khi chúng ta về đến thành phố an toàn.”

Hy vọng của Elena hẳn đã được đáp lại khi họ không hề chạm trán phải bất kì rắc rối nào trên đường về thành phố Kugamayama. Nhưng không quan trọng vấn đề là gì, sự thật là Elena, Akira và Sara đã sống sót trở về.

Họ đỗ xe ở vùng đất hoang, cách không quá xa thành phố. Xong, Revin đưa phần thưởng là những di vật cho Elena và Sara, hai người đã nói tạm biệt và trở về thành phố trước. Có vẻ như họ còn rất nhiều việc cần phải làm, như xử lí yêu cầu SOS và bán thông tin.

Akira đang ở lại với Revin và nhóm của anh trên vùng đất hoang. Cậu bảo họ xuống xe của cậu. Nhìn cái cách mà Akira vẫn ngồi yên trên ghế lái khi họ bước xuống xe, Revin bèn hỏi.

“Này, cậu có ý gì vậy? Cậu định nói là chúng tôi phải đi bộ về thành phố sao?”

“Đừng lo, yêu cầu là hộ tống các anh về thành phố an toàn, nên tôi chắc chắn sẽ hộ tống các anh đàng hoàng.”

“Thế tại sao cậu lại kêu chúng tôi xuống xe?”

“Có một điều mà tôi cần phải làm rõ trước, sau đó tôi sẽ hộ tống sau.”

“…Là gì vậy?”

Revin cực kì bối rối, nhưng thực ra thì Revin và nhóm của anh biết rõ Akira đang muốn nói đến cái gì. Đúng như dự đoán, họ đã nghĩ không nhầm.

Akira hỏi họ.

“Hộp thuốc giá 2.000.000 Aurum đó, các anh định trả tôi thế nào?”

Revin và nhóm của anh đảo mắt đi.

 
*********

Trans & Edit: Duck.

*********

 
 

 

2 nhận xét:

boytjeuquy nói...

sed, hộp thuốc 2 củ =))

KaitoKen nói...

Vui thì vui đấy nhưng mà nợ thì phải troả... Đ-để mà phải lói rằng....