Akira đang đi dạo với Sheryl ở quận dưới của thành phố Kugamayama. Cậu đang thực hiện lời hứa với cô hôm trước.
Kể từ khi có báo cáo nói rằng một trong những con quái
vật tiền thưởng đã được phát hiện ở khu vực đâu đó gần thành phố, Akira quyết
định sẽ theo dõi tình hình một thời gian trước khi ra vùng đất hoang lần
nữa. Cậu lo lắng rằng vận rủi của mình có thể sẽ khiến cậu gặp con quái
vật đó ngay khi cậu bước chân ra khỏi đây. Cùng Sheryl đi mua sắm cũng chỉ
là giúp cậu giết thời gian trong khi chờ đợi tình hình trở nên khá hơn.
Sheryl và Akira đang đi đến khu chợ xung quanh chi
nhánh Văn phòng Thợ săn lớn được xây kiểu dính với bức tường. Khu vực xung
quanh Văn phòng Thợ săn này là một chỗ tương đối an toàn so với những nơi khác
ở quận dưới. Chính vì vậy mà hầu hết các gian hàng, cửa hàng đắt khách đều
tập trung xung quanh khu vực này.
Nhưng nói chính xác hơn, những cửa hàng thực sự sang
trọng và đắt tiền đều nằm bên trong bức tường, Akira và Sheryl không thể đến đó
được. Tóm lại, các cửa hàng ở khu vực này bán khá đắt đỏ nếu so với tiêu
chuẩn ở quận dưới và họ tập trung ở đây vì khu vực này tương đối an toàn so với
những khu vực khác.
Sheryl đang vui vẻ đi bên cạnh Akira thì Akira đột
nhiên hỏi cô ấy.
“Mặc dù em nói là em sẽ mua giày, nhưng em có chắc là
em muốn mua giày ở đó không? Em có biết ở đó chỉ có những đôi giày đắt
tiền thôi không? ”
Trên thực tế, Akira chưa bao giờ mua sắm ở nơi đó và
cậu ấy hầu như không biết gì về các cửa hàng trong khu vực. Tất cả thông
tin này đều được cung cấp bởi Alpha.
[Đó là những gì tôi tìm thấy trên mạng. Tôi không
chắc liệu thông tin đó có là giả hay không.]
Có vẻ như Alpha không thể khẳng định cũng như bác bỏ
thông tin mà cô nói với Akira.
[Alpha, hiếm khi nào tôi thấy có điều làm cô không
giải thích được đấy.]
[Nó phức tạp lắm.]
Hiếm khi Akira thấy Alpha nói mấy câu như
vậy. Sheryl ngập ngừng nói.
“Em không thể tìm thấy bất kỳ đôi giày nào phù hợp với
bộ quần áo mà anh đã tặng em. Em nghĩ ở đây sẽ có đôi phù hợp với nó. Nếu
nó đắt quá thì em sẽ từ bỏ.”
Akira nhìn qua Sheryl. Cô đang mặc một trong
những bộ quần áo mà cậu đã tặng. Đúng là nhìn vào thì đôi giày hiện tại của
cô trông thật tồi tàn và cũ kỹ. Vì đó là đôi giày mà cô ấy mua từ
Katsuragi, nhìn chúng hợp với việc đi khám phá vùng đất hoang hơn. Chưa
kể, vì kích thước chiếc váy lớn hơn cơ thể cô nên nhìn tổng thể thì trông có
phần hơi kì quặc. Khá dễ hiểu vì Akira không thể tìm thấy đôi giày nào của
cựu thế giới phù hợp với chiếc váy đó.
Mặc dù nó cũng phụ thuộc vào tình trạng của quần áo, nhưng
hầu hết quần áo của cựu thế giới được coi là hàng hóa đắt tiền. Thế nên để
có được đôi giày phù hợp với chiếc váy đó thì cô không còn lựa chọn nào khác
ngoài việc mua chúng xung quanh khu vực này.
Khi một đứa nhóc từ khu ổ chuột đến một trong những
cửa hàng đắt tiền đó, nó thường sẽ bị đuổi ra khỏi cửa hàng ngay. Ngay cả
đối với Sheryl, người đã mặc chiếc váy đó, khả năng cô ấy bị đuổi ra ngoài vẫn
khá cao nếu họ biết cô đến từ đâu. Đó cũng là một trong những lý do tại
sao cô đang đi cùng Akira. Nếu cô ấy đi cùng với một Thợ săn mạnh mẽ thì khả năng cô bị đuổi ra
ngoài sẽ giảm xuống đáng kể.
Akira và Sheryl tiếp tục đi bộ qua khu thấp hơn để tới
điểm hẹn của họ. Cửa hàng mà cả hai hướng đến là một cửa hàng mà Alpha
chọn ngẫu nhiên trên mạng, Alpha đang chỉ đường Akira đến đó.
Tất nhiên là Sheryl không hề biết gì về việc đó. Nhìn
cách Akira không do dự khi họ tiếp tục đi xuyên khu vực này mà không bị lạc, cô
nghĩ rằng cậu chắc chắn đã thường xuyên lui tới khu vực đó đến mức nhớ được cả
cách bố trí xung quanh.
Cuối cùng thì họ đã đến nơi. Đó là một cửa hàng
sang trọng. Nếu là Akira trong quá khứ thì cậu sẽ có phần do dự khi bước
vào. Nhưng vì cậu đã được Shiori mời đến một nhà hàng sang trọng lần trước nên
Akira đã có thể bước vào cửa hàng đó mà không hề tỏ ra nao núng.
Sheryl nhanh chóng đi phía sau cậu. Thành thật mà
nói, cô đang cảm thấy rất lo lắng, nhưng vì cô đã học được cách che giấu nó nên
cô bước vào cửa hàng với vẻ mặt bình tĩnh.
Một nữ nhân viên nhanh chóng chào đón họ khi cả hai
bước vào, cô ấy tên là Kashua, là chủ
của cửa hàng này.
Kashua liếc nhìn Akira.
Cậu ấy là một
Thợ săn trẻ với bộ đồ tăng cường và súng trường được bảo dưỡng đúng cách, không có vấn đề gì.
Kashua sau đó chuyển sự chú ý sang Sheryl.
Ngoại hình
của cô ấy có gì đó hơi kỳ. Chiếc váy mà cô ấy đang mặc trông giống váy của
cựu thế giới, đó là một chiếc váy đắt tiền. Và cô ấy chắc chắn đã rất cố
gắng để làm sao cho chiếc váy như vậy bớt kì cục hơn khi mặc lên
người. Nhưng so với chiếc váy thì cô ấy đang sử dụng một đôi giày trông tồi
tàn và bẩn thỉu. Dù gì thì cô ấy cũng đã đến đây với tư cách là bạn đồng hành
của cậu bé Thợ săn. Tóm lại là không có vấn đề gì.
Kashua nhận định Akira và Sheryl là những khách hàng
xứng đáng. Vì vậy, cô ấy nở một nụ cười kinh doanh của mình chào đón họ.
"Cảm ơn các bạn đã đến cửa hàng của chúng tôi,
chúng tôi có thể làm gì cho các bạn hôm nay?"
“À, chúng tôi đang đi tìm một đôi giày dành cho nữ.”
Sau khi Akira nói vậy, Kashua quay sang Sheryl và nhìn
vào đôi giày của cô ấy một lần nữa.
"À vâng tất nhiên rồi! Mời các bạn vào, tôi
sẽ hướng dẫn.”
Vẻ mặt của Kashua vẫn không thay đổi khi cô hướng dẫn
Akira và Sheryl đi vào cửa hàng của mình.
Sheryl làm theo hướng dẫn của Kashua. Không lâu
sau đó, cô thấy mình đang ngồi trên ghế và thấy rất khó xử khi phải chọn một
trong số tất cả những đôi giày xếp trước mặt mình. Tất cả chúng đều được
Kashua giới thiệu. Sheryl đang làm một bộ mặt cực kỳ nghiêm túc, tất cả
những đôi giày mà Kashua giới thiệu đều là những đôi giày rất chất lượng. Ngay
cả Sheryl cũng có thể biết được điều đó, nhưng cũng vì thế nên giá của chúng
cũng sẽ rất cao và cô không thể mua
chúng chỉ với số tiền mà cô ấy mang theo lúc này. Cô cũng nhận thấy rằng
Kashua đang từ từ hạ thấp chất lượng và giá cả của những đôi giày mà cô ấy giới
thiệu cho Sheryl mỗi khi cô ấy mang ra một đôi giày mới.
Một trong những lý do khiến Sheryl tìm kiếm đôi giày
mới là để bán những di vật mà Akira đã giao phó cho cô. Cô có thể tạo được
một ấn tượng tốt hơn bằng cách đi một đôi giày phù hợp khi đi bán những di vật đó. Cô
biết rất rõ rằng một diện mạo bên ngoài đẹp sẽ rất có lợi trong một cuộc thương
lượng. Để những người khác không coi thường mình thì cô đã cố gắng tìm
kiếm một đôi giày phù hợp với chiếc váy của mình. Cô đang suy nghĩ rất
nhiều về việc làm thế nào để thực hiện điều đó với khoản ngân sách hiện tại.
Trong khi Sheryl bận làm việc đó, Akira đang đi dạo quanh
cửa hàng, xem các mặt hàng may mặc ở đó. Bên trong cửa hàng đó, những con
ma-nơ-canh được dùng để cho thấy những chiếc váy sẽ trông như thế nào khi chúng
được mặc vào. Akira hơi cau mày khi nhìn những con ma-nơ-canh.
Alpha nhận thấy điều đó và nghĩ rằng phản ứng của cậu
hơi kỳ lạ.
[Akira, có chuyện gì à?]
[Không có gì, tôi chỉ tự hỏi tại sao tôi không cảm
thấy gì khi nhìn vào những con ma-nơ-canh này? Có phải vì chúng chỉ là những con
ma-nơ-canh?]
[Cậu có muốn tôi thử nó không?]
Alpha thay bộ váy của cô giống với bộ mà ma-nơ-canh
trước mặt Akira đang mặc. Mặc dù kích thước đã được điều chỉnh để vừa vặn
với cơ thể của cô, nhưng nó vẫn có thiết kế giống hệt. Sau đó cô đứng bên
cạnh con ma-nơ-canh.
Akira lần lượt nhìn ma-nơ-canh và Alpha. Nhưng
cũng giống như trước đây, cậu không cảm thấy có sự khác biệt nào.
[Ừ, nó không khác nhiều. Nó không xấu nhưng cũng
không hẳn là đẹp, chỉ là một chiếc váy bình thường thôi. Cửa hàng này chắc
bán đắt hàng ở quận thấp lắm nhỉ?]
[Chà, bộ rẻ nhất ở đây còn đắt hơn bộ quần áo của cậu
đấy.]
[Dù đó có là chiếc váy đắt tiền được các chuyên gia
thời trang đánh giá là đẹp, thì đối với tôi trông nó vẫn rất bình thường, tôi
chẳng có cảm giác gì cả. Có thể là do tôi không có gu thời trang rồi.]
Akira nhớ đến bữa ăn mà cậu đã ăn khi đến nhà hàng đắt
tiền đó, nó thực sự đã khiến cậu phải suy nghĩ. Cậu đồng ý rằng những bữa
ăn đó rất đáng đồng tiền.
Nhưng đó không phải là thời trang. Tất nhiên, giá
cả của chúng cũng không bằng giá của bữa ăn mà cậu dùng trong nhà hàng sang
trọng đó, nhưng cậu vẫn còn mong đợi một điều gì đó hơn thế nữa.
Alpha một lần nữa thay đổi trang phục, lần này là một
bộ váy đắt tiền, thích hợp với một quý cô giàu có. Đi bộ qua khu quận dưới
trong bộ váy đó sẽ phải có người hộ tống, hoặc ít nhất là cô ấy mạnh đến mức
tất cả mọi người đều biết, tránh xảy ra sự cố.
[So với bộ trước, cậu nghĩ thế nào về chiếc váy này?]
[Không tệ. Nó trông rất đắt tiền, ít nhất là tôi
biết nó ở một đẳng cấp khác so với những bộ quần áo khác xung quanh
đây. Nếu tôi tìm thấy cái váy này trong tàn tích của cựu thế giới, thì tôi
chắc rằng nó sẽ mang về cho tôi khá nhiều tiền đấy.]
Khi được về cảm nghĩ thì Akira nghĩ đến việc chiếc váy
đó sẽ mang lại cho cậu bao nhiêu tiền nếu cậu bán nó đi, có vẻ như cách suy
nghĩ của cậu được điều chỉnh sao cho phù hợp với công việc Thợ săn. Có thể đó là
một trong những lý do khiến cậu có gu thời trang kém.
[Nếu đó là tất cả những gì cậu có thể nói được sau khi
nhìn thấy chiếc váy này của tôi thì chắc cậu đã quen với nó rồi nhỉ?]
[Quen à? Chà, tôi thực sự cảm thấy như mình đã
bắt đầu quen với kiểu mặc quần áo của cô rồi…]
[Tôi nghĩ cậu đang hiểu lầm cái gì rồi, đúng là trang
phục của tôi không có gì ấn tượng, nhưng chúng vẫn là hàng cao cấp đấy. Khi
cậu không phải lo lắng về chi phí mua vải, cậu có thể sở hữu được một chiếc váy
rất sang trọng, vì thực tế, thiết kế và kiểu dáng của trang phục thường ngày
của tôi tốt hơn nhiều so với mốt thời trang hiện nay.]
[…Thì sao?]
[Thì về cơ bản, do cậu lúc nào cũng nhìn thấy tôi
trong mấy bộ trang phục đắt tiền rồi, nên cậu đã quen với nó đến mức làm gu
thời trang của cậu tệ đi. Có lẽ là vậy đấy.]
[… Vậy, kết luận là, gu thời trang của tôi hỏng rồi,
phải không? Chà, tôi nghĩ là mình đã thấy ổn hơn rồi, vì giờ tôi đã biết
lý do sao mình lại như vậy.]
Akira bĩu môi một chút, trong khi Alpha mỉm cười trêu
chọc cậu.
[Như vậy không ổn sao? Nếu cậu muốn nhìn một cô
gái xinh đẹp, cậu cũng có thể nhìn tôi bất cứ lúc nào, đúng không?] (Duck: đúng
rồi đấy :3 tôi muốn nhìn em mỗi ngày :3)
Akira cười khổ, cậu không thể bác bỏ điều đó.
Kashua, người đã ở bên Sheryl cho đến tận bây giờ, bất
ngờ lại gần Akira.
“Xin lỗi, có ổn không nếu tôi hỏi cậu một chút không?”
"Chắc chắn rồi, có việc gì vậy?"
“Xin lỗi vì đã thô lỗ, nhưng tôi có thể biết ngân sách
của cậu cho ngày hôm nay là bao nhiêu không? Có vẻ như bạn của cậu đang lo
lắng về giá cả. Nếu như tôi biết thì tôi có thể điều chỉnh đề xuất của
mình sao cho phù hợp. ”
Có vẻ như Kashua nghĩ rằng Akira sẽ trả tiền cho
Sheryl. Sau đó Akira liếc nhìn Sheryl, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào đôi
giày trước mặt một cách nghiêm túc. Có vẻ như cô ấy thực sự không biết
phải làm gì.
Akira suy nghĩ một chút và nói.
"Hãy báo cho tôi nếu nó có giá hơn 1.000.000
Aurum."
Kashua sững người một chút khi nghe điều đó.
“… 1.000.000 Aurum? Đúng không ạ?"
“Đúng, tôi sẽ thanh toán bằng ID Thợ săn của
mình. À, nếu tôi phải trả bằng tiền mặt, tôi sẽ phải đi một chút để rút
tiền.”
“Xin đừng lo lắng, chúng tôi cũng chấp nhận thanh toán
thông qua ID Thợ săn. Chỉ để xác nhận thôi, tôi có thể mượn ID Thợ săn của
cậu không? ”
Việc Thợ săn bị mất ID trong một cuộc chiến trong tàn
tích của thế giới cũ là chuyện thường thấy. Nhưng Kashua thực sự đang hỏi
ID Thợ săn của Akira để xác nhận liệu cậu có thực sự có thể trả nhiều như vậy
hay không. Nó cho thấy cô ngạc nhiên đến mức nào vì đó là điều mà bình thường
cô sẽ không bao giờ làm.
Rốt cuộc, nó như thể cô ấy đang hỏi liệu Akira có thực
sự có thể trả nhiều tiền như vậy không. Nếu cô đặt câu hỏi đó với một Thợ
săn nóng tính, sẽ không có gì lạ nếu Thợ săn đó nổi giận. Kashua chợt nhận
ra điều đó và cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và nở một nụ cười thân thiện
với Akira.
Nhưng Akira không cảm thấy bị xúc phạm và thản nhiên
đưa ID của mình cho Kashua. Kashua sau đó sử dụng thiết bị đầu cuối thông
tin của mình để đọc ID Thợ săn của Akira. Khi kết quả hiện ra trên thiết
bị đầu cuối thông tin của cô, cô ngạc nhiên đến mức sững người ra.
Sau đó bằng cách nào đó cô ấy đã trở lại nụ cười
thường ngày và trả lại ID Thợ săn của Akira.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu quá nhiều. Tôi
sẽ giới thiệu những đôi giày phù hợp với mức tiền đó. Vui lòng cậu có thể gọi
tôi nếu như cậu có bất kỳ thắc mắc nào."
Sau đó cô ấy nhẹ cúi chào Akira và rời đi.
Sau đó Alpha hỏi Akira.
[Cậu có chắc là cậu ổn với điều đó không? Cô ấy
sẽ bắt cậu trả gần với giới hạn ngân sách, cậu biết không?]
[Tốt thôi. Tôi nghĩ hôm nay Sheryl mua giày để
chuẩn bị bán những di vật mà tôi đã giao cho cô ấy với giá tốt hơn, phải
không?]
[Tôi nghĩ vậy.]
[Trong trường hợp đó, thì đây là một khoản chi cần
thiết. Nếu nó thực sự giúp cô ấy bán được di vật, thì tôi không có gì phải
phàn nàn cả. Và ngoài ra, điều này là để xác nhận một điều]
[Xác nhận một điều?]
[Tôi muốn biết Sheryl có thể thay đổi thế nào với
1.000.000 Aurum và tôi sẽ phản ứng như thế nào với thay đổi của cô ấy. Nếu
tôi không cảm thấy gì cả sau khi đã tiêu nhiều tiền như vậy, thì tôi sẽ không đưa
ra bất kỳ nhận xét nào về thời trang cũng như tiêu quá nhiều tiền cho thời
trang trong tương lai].
Akira nghĩ rằng nếu cả 1.000.000 Aurum thời trang không
mang lại cho cậu bất kỳ ấn tượng nào, thì điều đó chỉ có nghĩa là cậu thực sự
không có gu thời trang.
[Hừm. Mặc dù vậy, gu thời trang của nhân viên
trong cửa hàng này cũng sẽ ảnh hưởng đến nó, cậu không nghĩ rằng có quá nhiều
yếu tố khó lường sao?]
[Nếu điều đó xảy ra, thì đó là do xui xẻo của tôi khi
chọn một cửa hàng kỳ lạ.]
[Nhưng tôi là người đã chọn cửa hàng này mà.]
[Chà, điều đó chỉ có nghĩa là vận may của tôi tệ đến
nỗi chúng ta không thể làm gì được dù với khả năng của cô. Điều đó cũng có
nghĩa là tôi thực sự nên từ bỏ gu thời trang của mình].
Akira cười nhẹ khi nói vậy.
Alpha bực tức nhìn Akira, người đột nhiên quyết định
mọi thứ theo vận may của bản thân. Mặc dù nó không phải là thứ có thể
gây nguy hiểm đến tính mạng cậu, nhưng nó có thể làm giảm khả năng đánh giá cậu
của cô.
Alpha đang cân nhắc xem mình có nên làm gì đó không.
Kashua đã không đến gặp Sheryl sau khi cô nói chuyện
với Akira, thay vào đó, cô đi ngay vào phòng sau chỉ dành cho nhân
viên. Lúc cô đi qua cửa, nụ cười kinh doanh của cô chuyển thành nụ cười
thật tươi.
“Celen!! Cô tỉnh chưa?!”
Sau khi Kashua nói vậy, một cô gái trẻ đã thò mình ra
ngoài.
“Onee-chan, chị ồn ào quá! Chị có biết rằng em đã
làm việc cả đêm hôm qua không? ”
Celen khó chịu nhìn chằm chằm vào Kashua. Nhưng
Kashua phớt lờ cô ấy và nói.
"Mặc cái gì đó chỉnh tề và ra ngoài đi."
“Nhưng đến lượt chị trông cửa hàng vào giờ này mà? Cứ
để em ngủ đi, em buồn ngủ lắm rồi”.
“Làm đi, mau lên. Và hơn nữa, tôi đã nói với cô
nhiều lần rằng hãy gọi tôi là quản lý, nhớ không?! ”
“… Chậc.”
Mặc dù trông cô có vẻ khó chịu nhưng Celen đã làm
những gì được yêu cầu. Khi Kashua thấy vậy, cô ấy nhanh chóng quay trở lại
cửa hàng.
Sheryl đang chăm chú nhìn vào đôi giày mà Kashua đã
giới thiệu cho cô. Mỗi lần Kashua mang đến cho cô những đôi giày khác
nhau, chất lượng và giá cả của những đôi giày đó ngày càng thấp hơn so với
trước đó. Vì Kashua không giới thiệu bất kỳ đôi giày nào khác, Sheryl nghĩ
rằng có lẽ không có đôi giày nào rẻ hơn ở cửa hàng đó.
Mặc dù Sheryl có đủ tiền để trả cho đôi giày này,
nhưng đôi giày lại không phù hợp với chiếc váy của cô. Nhưng ít nhất chúng
vẫn tốt hơn đôi giày hiện tại.
Cô vẫn phải sử dụng số tiền còn lại của mình cho việc
khác. Vì vậy, cô bối rối không biết có nên chi một nửa số tiền hiện tại
cho đôi giày hay không.
Ngay khi cô còn đang cân nhắc xem phải làm gì, Kashua
đã đến bên cạnh cô. Cô ấy mang một đôi giày khác để giới thiệu cho Sheryl.
"Nếu những thứ đó không phù hợp với sở thích của cô,
cái này thì sao ạ?"
Sheryl nghĩ rằng Kashua đã mang đôi giày rẻ hơn khi cô
quay lại. Nhưng vẻ mặt của cô nhanh chóng chuyển sang hoang mang.
Đôi giày mà Kashua giới thiệu rõ ràng là cao
cấp. Không có gì nhầm lẫn rằng nó đắt hơn tất cả những đôi giày khác mà cô
đã giới thiệu cho đến bây giờ. Đó là điều dễ hiểu khi cô ấy mang những đôi
giày đắt nhất trong cửa hàng của mình.
Sheryl nói lời xin lỗi Kashua như một cách để báo hiệu
rằng cô ấy muốn có đôi giày rẻ hơn.
“Ư-Ừm, tôi thực sự cảm ơn cô vì đã giới thiệu đôi giày
này cho tôi. Nhưng nhìn nó hơi …”
Ngay khi Sheryl định nói ‘hơi đắt’, Kashua đột ngột
cắt ngang trong khi vẫn mỉm cười với cô.
“Tôi xin lỗi vì tôi có thể đã vượt quá giới hạn, nhưng
tôi đã hỏi bạn đi cùng cô về số tiền cậu ấy dự định chi ngày hôm
nay. Chúng tôi thực sự xin lỗi vì từ nãy tới giờ chỉ giới thiệu những đôi
rẻ tiền.”
Sheryl trông càng bối rối hơn.
Từ phản ứng của Sheryl, Kashua nghĩ rằng cô đang cảm
thấy có lỗi khi bắt Akira phải trả tiền cho một đôi giày đắt tiền. Đó là
lý do tại sao Kashua nói với Sheryl rằng đó không phải là một số tiền lớn đối
với Akira, dù sao, là một nữ doanh nhân, Kashua cũng phải tôn trọng nguyện vọng
của Akira mua cho Sheryl một đôi giày chất lượng như vậy.
“Xin vui lòng đợi một chút, tôi sẽ mang một đôi khác
ra ngay.”
Nói xong, Kashua đặt đôi giày đắt nhất trong cửa hàng
của mình lên trên bàn và lấy tất cả những đôi giày rẻ tiền khác ra khỏi
bàn. Sau đó, cô cúi đầu chào Sheryl một cách nhẹ nhàng trước khi bước ra
để thay đôi giày rẻ tiền đó bằng đôi giày đắt thứ hai trong cửa hàng của
mình.
Sheryl, người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang
nhìn chằm chằm vào lưng Kashua khi cô rời đi. Sau đó, cô ấy quay sang
Akira, người mà cô ấy nghĩ rằng sẽ biết chính xác chuyện gì đang xảy ra.
Akira đang xem qua trang phục và cuối cùng đứng trước
khu quần áo lót nam. Tất nhiên, những bộ đồ lót trông đắt tiền được xếp
trước mặt cậu, những chiếc áo lót đó đắt hơn những chiếc mà cậu thường dùng.
[Tôi có nên mua một vài quần áo lót không?]
[Tôi sẽ không ngăn cậu, nhưng tôi sẽ không khuyến
khích cậu mặc chúng dưới một bộ đồ tăng cường. Vì nó không dành cho Thợ
săn, tôi chắc chắn nó sẽ bị xé nát ngay lập tức.]
[Chà, đó là sự thật. Tôi đoán sẽ tốt hơn nếu tôi
không mua nó].
Akira sau đó đặt chiếc quần áo lót trong tay trở lại
giá. Dường như không có sản phẩm nào có thể phù hợp với nhu cầu của cậu.
[Bỏ chuyện đó sang một bên, Sheryl đang nhìn chằm chằm
vào cậu đấy.]
[Hửm?]
Cậu liếc nhìn Sheryl để kiểm tra. Có vẻ như cô
muốn cậu quay lại với cô, vì vậy cậu quyết định quay lại với Sheryl.
Sau khi Akira trở lại, Sheryl hỏi cậu chuyện gì đang
xảy ra và hiểu rõ tình hình. Đó là một điều tốt cho Sheryl vì thật khó để
tìm được đôi giày phù hợp với nhu cầu của cô ấy với túi tiền hiện tại của
cô. Nhưng có vẻ như cô cũng không thực sự hạnh phúc vì điều đó.
“… Nó thực sự ổn chứ?”
“Ừ, như tôi đã nói trước đây, nếu nó giúp em bán được
di vật, thì không sao cả. Không cần lo lắng, chỉ cần coi đó như một món nợ
nhỏ thôi, sau khi bán di vật thì em chỉ cần trừ vào đó là được.”
Sheryl mỉm cười nhẹ nhõm.
"Em hiểu rồi. Vậy em sẽ nhận lòng tốt của
anh.”
Cô đã nhận rất nhiều ân huệ từ Akira mà cô cần phải
đền đáp. Vì vậy, sẽ dễ dàng hơn cho cô ấy nếu chính Akira đưa ra yêu cầu đó.
Kashua trở lại với đôi giày đắt thứ hai và thứ ba
trong cửa hàng của cô. Celen, người đã thay xong quần áo cuối cùng cũng
vác mặt ra ngoài, trông vẫn còn rất buồn ngủ.
Celen cố gắng nhớ lại giá của những đôi giày được xếp
trên bàn. Sau đó, cô ấy nhìn Sheryl và Akira trước khi liếc Kashua và
nghĩ.
Chỉ bởi vì
cậu ta trông giống như một Thợ săn giàu có nên chị đang quá phấn khích sao? Chà,
em hiểu cảm giác của chị mà.
Không phải tất cả Thợ săn đều có nhiều tiền hoặc sẵn
sàng chi nhiều tiền. Nhưng thỉnh thoảng, có những Thợ săn đặc biệt đã ghé
thăm cửa hàng. Một số người trong số họ đã bị bóp méo nhận thức về tiền
bạc sau khi gặp may trong tàn tích của cựu thế giới và trở về với rất nhiều di
vật. Một số người đã chi quá nhiều tiền cho thiết bị của họ đến mức họ
không ngại bỏ tiền ra để mua trang phục. Những Thợ săn này ít phản ứng khi
họ phải trả những món hàng đắt tiền và họ là khách hàng yêu thích của các
thương gia.
Vì vậy, tất cả các cửa hàng sẽ khuyến khích những Thợ
săn chi càng nhiều tiền càng tốt khi họ đang ở trong giai đoạn đó. Tất
nhiên không nói đến những Thợ săn cấp cao. Chỉ cần họ không có vẻ sớm tán
gia bại sản thì các cửa hàng sẽ đối đãi họ thật tốt với hy vọng sẽ được làm ăn
lâu dài với họ.
Kashua cũng giới thiệu tất cả những thứ khác cho Sheryl. Mặc
dù Sheryl không còn phải lo lắng về ngân sách nữa nhưng cô vẫn không muốn mua
bất cứ thứ gì khác mà cô thực sự không cần. Và một điều nữa, nó không ngăn
cản cô không biết nên chọn cái nào.
Celen nhìn lướt qua Sheryl. Bỏ giày sang một bên,
Sheryl đang sử dụng những di vật của cựu thế giới. Nhưng kích cỡ chiếc váy
không vừa với cô là điều hiển nhiên đối với bất kỳ ai làm trong lĩnh vực kinh doanh
thời trang. Và bây giờ khi cô nhận ra, Celen không thể nghĩ gì khác.
Sau đó, cô ấy đề nghị với Sheryl.
“Xin lỗi, nếu cô thấy ổn thì tôi có thể điều chỉnh
kích cỡ váy của cô trong khi cô đang xem giày ạ.”
Sheryl liếc nhìn Celen và sau đó nhìn vào chiếc váy
của chính cô ấy. Akira đột nhiên hỏi một câu hỏi.
"Vậy có ổn không?"
Nhưng sau đó một người khác đã trả lời câu hỏi kỳ lạ
của Akira bằng giải thích của riêng cô.
Kashua mỉm cười tự tin khi nói.
“Các bạn có thể yên tâm, Celen rất điêu luyện trong
việc sửa quần áo. Tôi chắc chắn là hai bạn sẽ thấy hài lòng.”
Celen liếc nhìn Kashua và thở dài trước khi cô ấy nói
thêm.
“Chiếc váy đó là một chiếc váy của cựu thế giới phải
không? Sau khi tôi sửa lại chiếc váy thì nó sẽ được coi là một chiếc váy
bình thường và giá trị của nó sẽ giảm xuống. Nếu đó là một trong những tài
sản của cô thì tôi không khuyên cô sửa lại nó. Nhưng nếu tôi có thể
điều chỉnh lại kích thước của nó thì trông nó sẽ đẹp hơn.”
Sau khi Celen cảnh báo Sheryl và Akira về nhược điểm
của việc sửa lại chiếc váy cũ, Kashua nhìn Celen.
Whoah, cô là
người đã đề nghị nó mà, tại sao cô lại nói điều đó khiến họ nản lòng vậy chứ?
Chị sẽ làm gì
nếu sau này họ yêu cầu bồi thường vì chúng ta không cảnh báo họ? Hay tương
tự, đây không phải là việc của chị với tư cách là người quản lý nói với họ điều
đó sao?
Kashua và Celen vẫn mỉm cười khi nói chuyện nhờ thần
giao cách cảm, dù sao thì họ cũng đã gắn bó với nhau nhiều năm rồi nên ít nhiều
cũng có thể đọc được suy nghĩ của nhau.
Mặc dù Akira đã đưa chiếc váy đó cho cô, với tư cách
là một Thợ săn săn lùng di vật, nó vẫn có thể khiến cậu ấy xúc phạm. Vì
vậy Sheryl đã hỏi ý kiến của Akira.
"Akira, anh nghĩ thế nào?"
“Chà, đó là chiếc váy của em, vì vậy em muốn mặc nó
như thế nào là tùy thuộc vào em. Nhưng bỏ điều đó sang một bên, em sẽ làm
gì với trang phục của mình trong khi cô ấy sửa lại chiếc váy?"
Bây giờ Akira đề cập đến nó Sheryl mới nhận
ra. Việc điều chỉnh lại sẽ mất một thời gian để hoàn thành, và ngay cả khi
cô ấy quay trở lại trụ sở của băng của mình để thay đồ trước, cô cũng không có
bất kỳ bộ váy nào khác có thể mặc để đến cửa hàng. Rốt cuộc, thật không
thể tưởng tượng nổi khi cô đến đây với một bộ quần áo thành phố ổ chuột.
Tất nhiên, cô ấy có quyền chọn phương án lấy số đo của
mình ở đây và sau đó nhờ Akira gửi và lấy chiếc váy của cô, nhưng điều đó có
nghĩa là cô sẽ phải làm phiền Akira một lần nữa và điều đó không thích hợp.
Thực ra, Akira không nghĩ xa đến thế khi nói như
vậy. Cậu ấy chỉ đơn giản là hỏi câu hỏi nảy trong đầu.
Celen sau đó nói với Sheryl.
“Nếu là về điều đó. Tôi sẽ có thể hoàn thành vào
buổi tối nếu tôi bắt đầu ngay bây giờ, trong khi tôi đang làm, cô có thể xem
qua và thử những bộ quần áo khác trong cửa hàng này. "
Sheryl không thể quyết định, vì vậy cô ấy hỏi lại
Akira.
"Uhmmm, có ổn không nếu em nhờ anh đợi với em cho
đến lúc đó?"
“Chắc chắn rồi, dù sao thì tôi cũng không có kế hoạch
nào khác cho ngày hôm nay.”
"Em cảm ơn anh rất nhiều."
Sheryl mỉm cười khi cô cảm ơn Akira và yêu cầu Celen
sửa lại trang phục của cô.
Sau khi để Celen đo đạc, cô đã giao tất cả quần áo của
mình trừ cái áo lót cho Celen. Sau đó cô ấy đã thử tất cả những bộ quần áo
mà Kashua giới thiệu.
Sheryl sẽ hỏi ý kiến của Akira mỗi khi cô ấy mặc một
bộ mới. Akira chỉ ngồi trên ghế đợi Sheryl mặc xong. Mặc dù Sheryl
hỏi đi hỏi lại ý kiến của cậu, nhưng lần nào cậu ta cũng chỉ đưa ra phản ứng
hờ hững.
Akira không tự tin vào gu thời trang của mình, Sheryl
biết rất rõ điều đó kể từ lần cô đến khu phế tích dinh thự Higaraka cùng
cậu. Vì vậy, cô không cảm thấy khó chịu với phản ứng hờ hững của Akira khi
cô tiếp tục tận hưởng việc khoe những chiếc váy của mình với cậu ấy và hỏi ý
kiến của cậu. Tất nhiên, cô dự định sẽ mua bất kỳ bộ quần áo nào có thể
làm Akira phản ứng lại.
Kashua nhận được một tin nhắn từ Celen thông qua thiết
bị đầu cuối thông tin của cô. Sau đó cô cáo lỗi và đi đến chỗ của Celen.
Celen, người đã hoàn tất việc chuẩn bị để sửa lại
trang phục của Sheryl, đang nhìn chằm chằm vào nó trong khi chờ
Kashua. Không lâu sau thì Kashua đến. Nhìn thấy Celen vẫn chưa bắt
đầu, Kashua, người nghĩ rằng Celen đã bắt đầu, nhẹ nhàng mắng cô.
“Celen, có vấn đề gì sao? Cô thậm chí còn chưa
bắt đầu làm gì chiếc váy đó? "
Celen bình tĩnh trả lời.
“Em đã chuẩn bị xong và chuẩn bị bắt đầu. Nhưng
có một điều mà em muốn hỏi trước tiên. ”
"Là gì vậy? Họ đang chờ đợi, nên hãy đảm bảo
rằng ta có thể làm nhanh chóng.”
"Em nên chỉnh sửa lại chiếc váy này đến mức bao
nhiêu?"
Kashua có vẻ bối rối khi Celen hỏi một câu hỏi kỳ lạ.
“Cô hỏi bao nhiêu là sao? Tất nhiên, cô cần điều
chỉnh chiếc váy đó bao nhiêu cũng được, điều đó không phải là hiển nhiên sao?
"
Celen ậm ừ một chút rồi nói lại câu hỏi của mình.
“Không phải, vốn từ của em nghèo nàn quá. Sau khi
cộng giá tiền của mọi thứ mà cậu ta sẽ mua, cậu ta có phải trả thêm bất kỳ
khoản tiền nào cho việc điều chỉnh này không? Chờ đã, ngược lại chứ. Sau
khi trừ đi chi phí chỉnh sửa này, liệu cậu ấy có dư tiền để chi trả cho những
thứ khác không?”
Kashua mất cảnh giác.
“Cậu ấy đã nói hãy rằng hãy báo với cậu ấy nếu nó hơn
1.000.000 Aurum, thì nhiều nhất cô chỉ tính khoảng 300.000 Aurum cho việc chỉnh
sửa chiếc váythôi, đúng không? Mặc dù vậy, nhưng tôi đang lên kế hoạch để khiến
cậu ấy tiêu hết số tiền còn lại. Celen, cô định cho cậu ta bao nhiêu?”
“Nếu như tiền của cậu ta là không có giới hạn thì tôi
đang định yêu cầu 1.500.000 Aurum.”
Kashua đã rất ngạc nhiên vì Celen đã yêu cầu gấp 5 lần
những gì cô mong đợi. Nhưng cô nhanh chóng quay trở lại thực tế và bối rối
hỏi Celen.
“… Hả ?! 1.500.000 Aurum !? Chắc cô đang đùa
đúng không?!”
“Em không đùa, đó là lý do tại sao em gọi chị đến
đây. Lúc nãy em vẫn có thể dừng lại. Chị nên nói với họ và hỏi họ liệu họ muốn chọn chỉ
chỉnh sửa trang phục thôi, hay họ sẵn sàng vượt quá ngân sách để chỉnh sửa và
trả tiền cho việc mua sắm. Sau cùng thì công việc của chị là nói chuyện
với khách hàng mà.”
“Không không không, đợi một chút, tại sao ngay từ đầu
đã cần nhiều tiền như vậy? Cô đã dự đoán khi đề nghị điều chỉnh lại chiếc
váy đó, phải không?”
“Đó là thời điểm em đã mắc sai lầm. Em chỉ có thể
nói rằng em đã đoán sai. Chiếc váy này được làm bằng một loại vải tốt hơn em
nghĩ. Vì vậy, em cần loại vải tốt hơn và một kỹ thuật phức tạp hơn để điều
chỉnh lại kích thước của nó. Em không có ý định bán rẻ kỹ thuật của mình, chị
biết đấy. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy áo lót của cô ấy, thứ đó là áo lót
chất lượng cao.”
"Cô dự đoán nó có giá bao nhiêu?"
“Chỉ là suy đoán của em nhưng ít nhất nó phải có giá
khoảng 10.000 Aurum.”
“Thì, nó không quá đắt mà. Áo lót của tôi còn đắt
hơn thế."
“Em đã nói là 'ít nhất’ mà. Tùy thuộc vào túi
tiền của chị thì nó có thể khiến chị mất hơn 1.000.000 Aurum đấy.”
Kashua có vẻ ngạc nhiên.
"…Cô đang đùa phải không?"
Celen khó chịu đáp.
“Em không bao giờ nói đùa khi nói đến thời
trang. Để đưa ra dự đoán chính xác, em cần kiểm tra chất lượng vải, độ co
giãn và độ mịn của nó, và xem nó có logo của cựu thế giới không. Đó là lý
do tại sao em không thể nói chắc chắn. Nhưng nếu đó là một trong những
chiếc áo lót chất lượng cao thậm chí có thể gây ra cuộc chiến giữa những người
sành thời trang, và khi đó sẽ chẳng có gì lạ nếu nó có giá hơn 1.000.000 Aurum
hoặc thậm chí có thể là một vài Chrome. "
Celen nghiêm mặt khi nói. Quần áo được bán bằng
Chrome ở một cấp độ hoàn toàn khác so với quần áo trong cửa hàng. Tất
nhiên, Kashua nghĩ rằng Celen chỉ đề cập đến điều đó như một ví dụ và có thể chiếc
áo lót của Sheryl thực sự không có giá đắt như vậy. Nhưng vì Celen thậm
chí còn đưa ra ví dụ đó nên cô không thể không nghĩ rằng áo lót của Sheryl phải
khá đắt. Ngay cả Kashua cũng có thể hiểu được điều đó.
“… Cô có thể… như là, kiểm tra kỹ hơn được không?”
“Chị nghĩ rằng em có thể xin phép khách hàng của chúng
ta kiểm tra kỹ chiếc áo lót của cô ấy chỉ vì chúng ta muốn biết nó có giá bao
nhiêu mặc dù nó không liên quan gì đến việc chỉnh sửa lại chiếc váy này không? Và
ngay từ đầu, nhiệm vụ của chị là quản lý và hỏi điều đó nếu như chị thực sự
muốn biết.”
Kashua hoảng sợ, cô cho rằng Sheryl chỉ là một khách
hàng tiềm năng, nhưng bây giờ xem ra cô cần phải cẩn thận hơn với Sheryl.
"Chính xác thì làm thế nào mà một người có đôi
giày rẻ tiền đó lại có được một thứ đắt như vậy?"
“Có lẽ cô bé đã nhận nó như một món quà. Điều đó
cũng giải thích tại sao chiếc váy cũng không vừa với kích cỡ của cô. Người
đưa cho cô ấy chiếc váy này và đồ lót của cô ấy có thể là Thợ săn đang đi cùng
cô ấy, cậu ấy có thể đã tìm thấy chúng trong một tàn tích của cựu thế
giới. Và vì cậu ấy không tìm thấy bất kỳ đôi giày nào nên họ đến đây để mua
giày. Vâng, tất cả chỉ là phỏng đoán của em. Nếu chị vẫn còn thắc mắc
thì chị nên hỏi cậu ấy.”
“Hừmmmm, điều đó đã giải thích tất cả rồi…”
“Vấn đề thực sự là liệu Thợ săn đó có biết giá trị của
chiếc áo lót đó khi cậu ta đưa nó cho cô ấy hay không. Trong trường hợp
nếu cậu ấy biết, thì em không thể làm hỏng chiếc váy này được. Mặc dù
chúng ta đã cảnh báo họ rằng điều đó sẽ làm giảm giá trị của chiếc váy, nhưng em
chắc chắn rằng có một giới hạn của mức độ giảm mà ta có thể chấp nhận
được. Không có gì nhầm lẫn rằng giá trị của nó sẽ giảm từ một chiếc váy cựu thế giới thành một chiếc váy chất lượng cao. Tất nhiên, em sẽ nỗ
lực hết mình. Nhưng em sẽ cần một kỹ thuật đặc biệt để xử lý loại vải này,
và nó sẽ đắt hơn bình thường.”
“Vậy liệu cậu ấy có biết giá trị thực sự của món quà
khi tặng chúng không? Có vẻ như cậu ấy làm vậy là có lý do?”
“Nếu cậu ấy biết, thì điều đó sẽ giải thích tại sao
cậu ấy dự tính trả khoảng 1.000.000 Aurum cho đôi giày. Mọi thứ đều có
nghĩa nếu đúng như vậy. Nhưng điều đó tùy thuộc vào chị nếu chị muốn xem
xét khả năng còn lại.”
Kashua thực sự đồng ý với ý kiến của Celen. Nếu
Thợ săn đó biết giá trị thực của chiếc váy đó và đến đây để mua một vài đôi
giày phù hợp với chiếc váy đó, thì cậu ta thực sự sẽ tiêu tốn khoảng 1.000.000
Aurum.
Cô chợt nhận ra điều gì đó ở đó.
“… Chờ một chút. Tôi là người sẽ phải xác nhận
điều đó và hỏi xem liệu cậu ấy có sẵn sàng trả thêm tiền à? ”
“Chà, đó là công việc của chị mà. Chúc may mắn,
chỉ cần cho em biết quyết định của họ. Nhưng nếu họ quyết định không sửa lại, em cũng sẽ đi cùng chị để xin lỗi.”
Mặc dù Celen nói đều đều, nhưng cô ấy thực sự đang đẩy
vấn đề sang Kashua. Ở đâu đó trong biểu cảm của cô, cô có vẻ cảm thấy tiếc
nuối về điều đó.
Kashua ôm đầu và quay lại chỗ Sheryl
và Akira.
*******
Translator: promote
Editor: Duck
****
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét