Chương 90: Katsuya và cô gái đặc biệt ấy - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Ba, 22 tháng 2, 2022

Chương 90: Katsuya và cô gái đặc biệt ấy

Katsuya đã nói về rất nhiều thứ với Sheryl.

Nói chính xác hơn, có một chiều hướng trong chủ đề họ trò chuyện. Họ chủ yếu nói về những chuyện liên quan đến Katsuya, như là câu chuyện của cậu khi cậu đi đến một tàn tích cựu thế giới hoặc khi cậu thực hiện một yêu cầu tiêu diệt quái vật, hoặc về tổ chức mà cậu ta đang tham gia – Drankam.

Katsuya nghĩ rằng Sheryl là người từ bên trong bức tường vì chiếc váy cô đang mặc. Không hiếm những người từ bên trong bức tường ra ngoài với một vài người hộ tống được trả công. Có rất nhiều người trong số những người hộ tống đó tập trung trong tòa nhà lớn xây bám vào bức tường nơi có Văn phòng Thợ săn khổng lồ. Khu vực xung quanh tòa nhà đó an toàn hơn đáng kể mặc dù nó vẫn được coi là một phần của quận dưới. Vì vậy, khá an toàn cho những người từ bên trong bức tường đi dạo xung quanh khu vực đó.

Ban đầu, Katsuya nghĩ rằng cuộc sống hàng ngày đầy bạo lực của một Thợ săn sẽ là một câu chuyện nhàm chán đối với một người như Sheryl. Nhưng vì có vẻ như Sheryl đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của cậu, cậu tiếp tục kể những câu chuyện về cuộc đời Thợ săn của mình.

Katsuya cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với Sheryl. Cô không chỉ là một cô gái xinh đẹp luôn lắng nghe câu chuyện khá khoe khoang của cậu, mà cô thậm chí còn thỉnh thoảng khen ngợi cậu ngay khi cậu mong. Và khi cậu kể một câu chuyện khó chịu hoặc phàn nàn, Sheryl sẽ tỏ ra quan tâm và thông cảm với cậu cũng như khen ngợi ý chí vượt qua vấn đề đó của cậu. Katsuya đang rất là ‘tâm trạng’ khi tiếp tục nói chuyện với cô.

Nhưng Sheryl nghĩ rằng câu chuyện của Katsuya có gì đó rất lạ.

Katsuya là một người khá đẹp trai, có thể nói khuôn mặt của cậu trên mức trung bình. Nếu cậu làm một công việc phục vụ khách hàng thì chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều cô gái. Nếu câu chuyện của cậu là chính xác, cậu là một Thợ săn trẻ có tay nghề cao và là một trong những Thợ săn giỏi nhất trong Drankam. Vì cậu đã làm việc rất chăm chỉ để có thể giúp đỡ các thành viên khác trong tổ chức, nên có thể suy ra cậu ấy luôn chiếm giữ được tình cảm của những người bạn của mình. Nói tóm lại, cậu ta là một Thợ săn trẻ đẹp trai với kỹ năng và nhân cách tốt. Ấn tượng, quan điểm và trực giác của Sheryl đánh giá Katsuya rất cao.

Còn phía Sheryl, phần cô đánh giá đối phương một cách lạnh lùng, lý trí và liên tục nghĩ cách sử dụng thông tin đó để chiếm thế thượng phong trong một cuộc đàm phán, cũng đánh giá Katsuya rất cao. Nhưng so với trực giác thì, nó tương đối thấp. (kiểu là con tym hay lý trí ấy)

Nói chính xác hơn, trực giác của cô thực sự đã đánh giá quá cao Katsuya. Vì vậy, có một khoảng cách rõ ràng giữa điều đó và mức đánh giá hợp lý và điềm tĩnh của cô về cậu. Đó là nguyên nhân dẫn đến cảm giác kỳ lạ của Sheryl.

Mặc dù cô cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong cách đánh giá của bản thân về Katsuya, cô không để nó thể hiện trên khuôn mặt của mình và cô giữ nụ cười trên môi khi nói chuyện với cậu. Trong khi cô tiếp tục duy trì điều đó, điều đó càng khuyến khích cô đánh giá cậu cao hơn nữa.

Sheryl bất giác nghĩ rằng không có nhầm lẫn, Katsuya quả thực là một Thợ săn trẻ có tay nghề cao. Tạo quan hệ với loại Thợ săn này sẽ có lợi cho băng của cô. Trước khi kịp nhận ra, cô đã bắt đầu tưởng tượng việc mời cậu dùng bữa và tay trong tay đi dạo qua khu quận dưới để làm sâu sắc thêm mối quan hệ của họ.

Trong trí tưởng tượng của mình, cô hình dung ra cảnh mình đang hạnh phúc tay trong tay với Katsuya như một người tình. Cảnh tượng đó sao mà thấy ấm lòng.

Sau đó, cô hình dung Akira trước mặt. Ánh mắt họ chạm nhau, nhưng Akira không hề thay đổi biểu cảm, cậu chỉ đơn giản quay đi và cắt đứt quan hệ với cô.

Khi Sheryl quay trở lại thực tại, khuôn mặt cô đã trở nên cứng đờ. Cơ thể cô ấy đông cứng vì sợ hãi, nhưng cô nhanh chóng hồi phục và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của cô chứ không phải thực tế. Nhưng sự lo lắng và rùng mình của cô không thể ngay lập tức dừng lại. Sheryl cố gắng bình tĩnh bằng cách hít thở ngắn vì tim cô đập rất nhanh.

Katsuya nhận ra vẻ mặt của Sheryl, cậu lo lắng hỏi cô.

“… C-cậu ổn chứ?”

Sheryl nhìn Katsuya, mọi đánh giá tốt đẹp vô căn cứ của cô về cậu đã hoàn toàn tan biến. Cảm giác của cô đang nói với cô rằng Thợ săn trẻ trước mặt cô chỉ đơn giản là một Thợ săn trẻ đầy triển vọng, đó cũng chính là đánh giá mà lý trí đang nói cho cô.

Cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Khi đã bình tĩnh lại, cô cố gắng biện lý do.

"…Tôi ổn. Tôi xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng”.

"Chuyện gì vậy? A, hay là tớ đã nói điều gì đó làm phiền cậu à?”

“Không, chỉ là khi tôi đang nghe câu chuyện của cậu, bằng cách nào đó, nó khiến tôi nhớ lại một ký ức khá khó chịu khi tôi bị quái vật tấn công ở vùng đất hoang… Tôi xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng.”

Katsuya lo lắng hỏi cô.

“Cậu ổn chứ? Cậu có bị thương ở đâu không?”

"Tôi vẫn ổn. Thợ săn hộ tống tôi đã cứu tôi sống sót sau cuộc tấn công mà không bị thương. Theo tôi nghĩ, một Thợ săn lành nghề như Katsuya-san thực sự đáng tin cậy.”

Sheryl mỉm cười khi quan sát Katsuya. cậu có vẻ hơi ngượng ngùng khi cười. Có vẻ như cô đã có thể hoàn toàn đổi hướng được đề tài.

“Thợ săn hộ tống à?. Nếu cậu cần người hộ tống một lần nữa, cậu có thể đến gặp tớ bất kỳ-"

“Katsuya! Không thể tượng tượng được là cậu lại bỏ chúng tớ lại một mình để đi tán tỉnh một cô gái khác như thế này!”

Yumina xuất hiện từ phía sau Katsuya, cô ấy đang cười nhưng nụ cười của cô ấy rõ ràng là đang tức giận.

Khi bị Yumina mắng, Katsuya nhớ ra rằng cậu ở đây để đi cùng Airi và Yumina. Và đồng thời, cậu cũng nhận ra rằng mình đã quên mất Yumina và Airi khi nói chuyện với Sheryl.

Katsuya bối rối đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cố trấn an Yumina trong khi ôm cô bằng cả hai tay.

“Yumina! Airi !! Không giống cậu nghĩ đâu!! Hiểu lầm thôi!!”

Yumina dồn Katsuya vào góc phía xa hơn trong khi vẫn mỉm cười.

“Hiểu lầm? Tớ hiểu rồi, hiểu lầm à. Vậy thì tớ chắc chắn cậu sẽ giải thích cặn kẽ cho tớ, phải không?”

Katsuya nhìn Airi, người đang ở bên cạnh Yumina và cầu xin sự giúp đỡ của cô. Nhưng Airi chỉ nhìn lại cậu vô cảm.

Sheryl nhanh chóng hiểu rằng Airi và Yumina là người quen của Katsuya từ cuộc trao đổi lúc nãy.

Sau đó, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhẹ nhàng cúi chào Yumina và Airi.

“Tôi thực sự xin lỗi. Tôi rất quan tâm đến câu chuyện của Katsuya-san nên tôi đã nài nỉ cậu ấy tiếp tục. Có phải tôi đã khiến cậu ấy thất hứa gì không?”

Yumina và Airi tập trung vào Katsuya đến nỗi họ không chú ý nhiều đến Sheryl.

Nhưng Yumina ngạc nhiên khi nhìn Sheryl.

… Thật là một cô gái xinh đẹp. Chiếc váy đó cũng rất tuyệt vời. Nó trông đắt tiền thật. Mình thắc nếu những người như thế này mới mua sắm trong cửa hàng này thì có phải bọn mình thực sự đang ở sai chỗ sao?

Yumina nhìn Sheryl chằm chằm. Sau đó, cô nhận ra rằng cô gái xinh đẹp trước mặt cô đã xin lỗi cô, cô bối rối vì lý do nào đó và đáp lại.

“Tôi hiểu rồi. Ồ, không, không phải hứa gì đâu. Chỉ là cậu ấy nói sẽ nghỉ ngơi một chút và quay lại thôi. Nên tớ chỉ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra vì đã khá lâu cậu ấy không trở lại… ”

“Chúng tôi chỉ đang nói về kinh nghiệm của Katsuya-san với tư cách là một Thợ săn thôi. Thành thật mà nói, tôi không cảm thấy cậu ấy cố tán tỉnh tôi… Hay đó chỉ do tôi tưởng tượng và cậu thực sự tán tôi à?”

Sheryl cười tinh nghịch hỏi Katsuya câu đó.

Katsuya hoảng sợ lắc đầu.

“Không, tớ hoàn toàn không có ý như vậy, phải không?”

Sự thật là Katsuya không hề có ý tán tỉnh. Nhưng ngay cả như vậy, mặc dù cậu ấy không cố ý, nhưng có rất nhiều cô gái đã tiếp cận cậu sau khi cậu nói điều gì đó dẫn đến sự hiểu lầm như vậy. Vì vậy, cậu không thể chắc chắn rằng mình đã không nói bất cứ điều gì có thể gây ra hiểu lầm đó và kết thúc câu nói của mình như một câu hỏi.

Sau cùng, vì cậu ấy thực sự thích nói chuyện với Sheryl, cậu cảm thấy rằng cậu có thể đã nói điều gì đó mà cậu không không nhận ra. Đó là lý do tại sao cậu không thể trả lời thẳng thắn cho câu hỏi đó.

Sau đó Sheryl mỉm cười với Yumina.

"Cậu có phải là bạn gái của Katsuya-san không?"

“B-bạn gái !? Không, t-tớ không phải là bạn gái của cậu ấy… ”

Yumina vừa xấu hổ vừa vui vì Sheryl nghĩ rằng cô là bạn gái của Katsuya. Giọng cô ấy trở nên yếu ớt khi trả lời câu hỏi của Sheryl.

“Vậy thì, cô gái bên cạnh cậu có phải là bạn gái của Katsuya-san không?”

"…Không phải."

Một khoảng lặng kéo dài khi Airi nói xong. Dù vẫn vô cảm nhưng má cô hơi ửng hồng.

"Tôi hiểu rồi. Vì tên của cả Yumina-san và Airi-san đều xuất hiện rất nhiều trong câu chuyện của Katsuya-san… Tôi đã nghĩ rằng một trong hai người là bạn gái của cậu ấy… Nếu tôi đã làm điều gì đó khiến các cậu phiền lòng, tôi thật sự xin lỗi.”

Vì Sheryl có vẻ hối lỗi, Yumina chỉ có thể bối rối đáp lại.

“K-không, không sao đâu. Xin đừng lo lắng về điều đó”.

Nếu Katsuya thực sự đã nói điều gì đó với Sheryl và gây ra hiểu lầm như vậy, thì Yumina thực sự rất vui khi biết điều đó. Đó cũng là trường hợp của Airi. Tâm trạng của Yumina và Airi đột nhiên trở nên tốt hơn với cuộc nói chuyện đó.

Katsuya hơi đỏ mặt khi tự hỏi liệu mình có thực sự nói những điều như vậy với Sheryl hay không. Nhưng nhìn Sheryl tươi cười và Airi và Yumina đỏ mặt, nó nhanh chóng vụt tắt trong tâm trí cậu.

Đúng là cậu có chia sẻ một chút về Airi và Yumina, nhưng để có thể đoán được họ là bạn gái của cậu chỉ từ những gì cậu nói, thì quả là phải cần phải có rất nhiều trí tưởng tượng phong phú.

Sheryl vẫn mỉm cười trong khi vẫn nhìn ba người họ.

Celen đột ngột bước ra và nhờ Sheryl hỗ trợ chỉnh trang phục.

“Xin lỗi đã làm phiền cô, nhưng tôi có thể nhờ cô giúp một chút được không?”

“Tất nhiên rồi, xin thứ lỗi.”

Sheryl nhẹ nhàng cúi chào Katsuya, Airi và Yumina trước khi cô đi theo Celen.

Tâm trạng họ có chút khó xử giữa nên họ quyết định quay lại xem trang phục.

Yumina nhớ đến Sheryl khi các cô đang chọn quần áo. Theo quan điểm của cô ấy, bộ váy của Sheryl trông rất tinh tế. Cô đang tìm một chiếc váy tương tự trong cửa hàng, và ngay khi nghĩ đến điều đó, Kashua đang đứng cạnh họ.

“Uhmmm, tôi có thể hỏi một chuyện được không? Về chiếc váy mà cô gái ngồi đằng kia đang mặc…”

“Cô có hứng thú với chiếc váy đó à? Bộ váy đó là của cửa hàng này. Cô có thể mua một bộ nếu muốn, cô nghĩ sao?”

Đúng là Katsuya đã phản ứng khá tích cực với chiếc váy đó. Vì vậy, nếu cô ấy mặc cùng một chiếc váy, nó có thể làm tăng mức đánh giá của cậu về cô. Khi nghĩ vậy, Yumina chấp nhận lời đề nghị của Kashua.

"Vâng, làm ơn."

"…Tôi cũng thế."

Airi đang nghe cuộc trò chuyện của họ đột nhiên nhảy vào.

"Tất nhiên rồi."

Kashua mỉm cười khi nói điều vậy. Mặc dù bộ váy đó không phải là một bộ đắt tiền trong cửa hàng, nhưng nếu cô bán được 3 bộ, nó sẽ thu về cho cô một khoản lợi nhuận khá lớn. Cô vui mừng tiếp tục lấy các mẫu mà Airi và Yumina yêu cầu.

Kashua nhanh chóng chuẩn bị bộ váy và đưa chúng cho Yumina và Airi. Yumina và Airi ngay lập tức mặc thử, sau đó họ nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên gương trước khi cho Katsuya xem. Katsuya nhìn cả hai và cau mày.

“… Nó không tệ chút nào, nhưng…”

Phản ứng của cậu thật nhạt nhẽo, nhưng điều đó không đủ để làm thay đổi tâm trạng của Yumina và Airi. Cả hai cùng nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trên gương, liếc nhìn nhau và lầm bầm.

“Đúng là nó không tệ…”

"…Không tệ."

Thành thật mà nói, nó là khá đẹp. Trên thực tế, chúng trông khá đẹp và tất cả đều đồng ý về điều đó. Nhưng Sheryl, người đang mặc cùng một chiếc váy, lại trông đẹp hơn. Họ không thể không so sánh mình với Sheryl.

Ngay cả Kashua cũng không thể nói rằng họ trông đẹp khi mặc bộ váy đó kể cả là khen khách sáo cho có lệ.

“Nếu nó không làm cô hài lòng, thay đổi nửa trên thành một cái gì khác thì sao? Tôi sẽ mang thứ gì đó có thể trông đẹp hơn cho cả hai người."

"…Vâng, làm ơn."

"Tôi cũng thế."

"Rất tốt."

Kashua mỉm cười khi cô rời đi và chọn một ài chiếc váy cho Airi và Yumina. Tất nhiên, cô ấy đã chọn những mẫu ngày càng đắt để giới thiệu.

Sau khi thanh toán xong trang phục, Yumina, Airi và Katsuya ngồi trên bàn bên trong cửa hàng đó để nghỉ ngơi một chút. Cuối cùng, họ đã mua một bộ váy hoàn toàn khác với những gì Sheryl đang mặc. Tất cả đều được đựng trong một chiếc hộp đắt tiền để đảm bảo rằng chúng sẽ không bị nhăn.

Katsuya hỏi Yumina và Airi.

“Vậy kế hoạch tiếp theo là gì? Đến một cửa hàng khác à? ”

"Đây là cửa hàng cuối cùng rồi, chúng tớ đã sử dụng hết ngân sách của mình ở đây."

"Tớ cũng vậy, nó đắt quá."

Để Katsuya đi cùng họ dạo qua rất nhiều cửa hàng, Yumina và Airi đã lên kế hoạch tiết kiệm với túi tiền của mình. Nhưng cuối cùng họ đã tiêu hết số tiền vào cửa hàng này. Nhưng dù nói vậy, họ không hối tiếc khi tiêu tiền của họ ở đây. Dù gì chỉ cần họ nhận được phản ứng tích cực từ Katsuya, họ đều vui vẻ với điều đó.

Katsuya có vẻ mệt mỏi khi nói.

"Tớ hiểu rồi. Trong trường hợp đó, hãy đến một nhà hàng gần đây và nghỉ ngơi tại đó trong khi dùng bữa. Hẳn là có một vài nhà hàng tốt quanh đây. ”

“Hãy làm vậy đi, nhưng chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây thêm một chút nữa.”

“… Tớ cũng vậy… mệt mỏi quá.”

Cả Airi và Yumina đều là Thợ săn. Công việc của họ bao gồm đi qua vùng đất hoang với  những trang bị hạng nặng và chiến đấu với quái vật. Thành thật mà nói, họ tự tin với khả năng chịu đựng thể chất của mình, nhưng điều đó lại không đúng với khả năng phục hồi tinh thần. Sau khi mua những chiếc váy đắt hơn bình thường, Airi và Yumina đã kiệt sức. Dù gì đó sẽ là một thảm họa nếu họ không cẩn thận và để chiếc váy đắt tiền của mình bị rách.

Katsuya chuyển sự chú ý của mình về Sheryl đang đi đến. Kashua, người đang đứng đó, nghĩ rằng Katsuya đang gọi cô.

"Cậu có cần tôi giúp gì không?"

“À, không, tôi chỉ nghĩ rằng Sheryl đã đi hướng đó, nên tôi đang tự hỏi cô ấy đang làm gì.”

“Nếu là về cô gái đó… Chúng tôi đang sửa lại một chiếc váy của cô ấy.”

Kashua không chắc về lượng thông tin có thể cung cấp cho Katsuya, nhưng sau đó cô quyết định trả lời ngắn gọn cho cậu.

Yumina đang nghe họ nói và có vẻ thích thú với chủ đề đó, cô ấy tham gia vào.

"Sửa lại?"

“Đúng vậy, ngoài việc bán quần áo chất lượng cao, chúng tôi còn có thể sửa lại chúng. Nếu các bạn có bất kỳ trang phục nào cần sửa lại, bằng mọi cách hãy đến với chúng tôi.”

“Chà, nghe hay đấy, nhưng cái đó không phải thường rất đắt sao?”

“Vì là chỉnh sửa lại một chiếc váy đã hoàn thiện nên tôi chỉ có thể nói rằng nó phụ thuộc vào chiếc váy. Nhưng người thợ sửa chuyên nghiệp của chúng tôi sẽ đảm bảo hoàn hảo, tôi có thể đảm bảo rằng các bạn sẽ thấy hài lòng.”

Kashua nở một nụ cười đẹp nhất khi nói điều đó.

Ngay cả Yumina cũng luôn ao ước một chiếc váy vừa vặn như vậy. Nhưng mua một bộ váy ở cửa hàng này đã tiêu tốn một khoản tiền lớn của cô. Vẻ mặt của cô thay đổi khi cô ấy tính toán khoảng cách giữa thực tế và giấc mơ của mình.

Sheryl trở lại sau một lúc. Có 4 chiếc ghế xung quanh chiếc bàn mà Katsuya và những người bạn của cậu đang ngồi. Vì vậy, một chiếc vẫn còn trống, nhưng Sheryl không muốn làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ. Nên cô ấy đã chọn ngồi trên một chiếc bàn khác.



Katsuya nhận thấy điều đó và mời Sheryl ngồi cùng với họ. Mặc dù ban đầu cô từ chối, nhưng cuối cùng cô bỏ cuộc. Cô cúi đầu nhẹ và ngồi vào chỗ đó. Katsuya không thể không mỉm cười được.

Yumina nhìn Sheryl. Từ hình dáng bên ngoài của Sheryl, Yumina đã nghĩ rằng cô ấy là một tiểu thư con nhà giàu. Cả nụ cười và cách ăn mặc của cô ấy đều mang lại cảm giác tinh tế như thể họ đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác. Nó phần nào khiến Yumina mất tự tin.

… Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn quá khác biệt so với mình.

Katsuya khá nổi tiếng với những cô gái cùng tuổi trong Drankam. Chính vì vậy, có rất nhiều cô gái đã dành tình cảm cho cậu, và trong đó có Yumina. Nhưng ngay cả trong số tất cả những cô gái xung quanh cậu, không ai giống như Sheryl.

Yumina nghĩ rằng sự khác biệt đó đến từ việc cô là một cô gái đến vùng đất hoang với vũ khí hàng ngày trong khi Sheryl là một cô gái đến từ tường trong với sự thịnh vượng và giàu có.

Nhưng đó là một hiểu lầm lớn. Lý do tại sao Yumina cảm thấy khác biệt nhiều đến vậy là vì một thứ khác.

Nụ cười của Sheryl không khác gì một món vũ khí để cô chiếm ưu thế khi nói chuyện với người khác. Đó là một kỹ thuật mà cô đã nỗ lực rất nhiều để học được. Nụ cười đó là điều đầu tiên khiến Yumina cảm thấy có sự khác biệt lớn giữa cô và Sheryl.

Cũng giống như Yumina, Airi cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa cô và Sheryl. Nhưng không giống như Yumina, cô ấy ít nhiều hiểu được nguyên nhân thực sự của sự khác biệt đó.

Sheryl không hề có cảm xúc lãng mạn với Katsuya. Mặc dù cô có thể đối xử tốt với Katsuya vì cậu là một Thợ săn đầy hứa hẹn, cô không hề tỏ ra thích người khác giới chút nào. Airi nhận thấy điều đó. Đó là điều rất hiếm trong số những cô gái tương tác với Katsuya. Ngay cả trong số những cô gái chỉ tiếp cận cậu để lợi dụng cậu từ khi cậu là một Thợ săn trẻ đầy triển vọng, không ai đối xử với cậu như Sheryl.

Mặc dù Airi nhận thấy điều đó, cô lại không nói bất cứ điều gì. Dù gì cô không muốn gây thù chuốc oán với bất kỳ kẻ thù nào một cách không cần thiết và cô nghĩ rằng việc nói với người khác không phải là điều gì quan trọng.

Airi nhìn Katsuya. cậu ấy đang mỉm cười hạnh phúc. Vì vậy, cô quyết định ngừng lo lắng về nó.

Katsuya không nghĩ nhiều khi hỏi Sheryl.

"Nhân tiện, tớ nghe nói rằng cậu đang sửa lại trang phục ở đây."

"Vâng, kích thước hơi quá lớn đối với tôi, nên tôi đang sửa lại nó."

“Tớ thắc mắc loại đó thường có giá bao nhiêu nhỉ. Có ổn không nếu tớ hỏi cậu là cậu đã mất bao nhiêu tiền cho việc đó?”

“Tôi thực sự xin lỗi. Thành thật mà nói, tôi không biết nhiều về nó. Nên tốt hơn là cậu nên đặt câu hỏi đó cho nhân viên bán hàng. Đối với việc sửa lại trang phục của tôi thì đó là 1.500.000 Aurum. ”

Katsuya, Airi và Yumina chết lặng khi nghe thấy giá chính xác. Nó còn hơn cả những gì họ ngờ tới.

Nhìn vào phản ứng của họ, Sheryl nghĩ rằng 1.500.000 Aurum là một số tiền lớn ngay cả đối với những Thợ săn trẻ đầy triển vọng như họ. Nó nhắc cô nhớ Akira tuyệt vời như thế nào vì cậu ấy dễ dàng trả nhiều tiền như vậy.

Kashua nghĩ rằng nó có thể làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh trong tương lai của cô nếu họ dùng số tiền đó làm tiêu chuẩn, vì vậy cô đã xen vào.

“Đó là một trường hợp khá đặc biệt, nên các bạn không sử dụng số tiền đó làm tiêu chuẩn sẽ tốt hơn. Mặc dù vẫn còn tùy thuộc vào yêu cầu, nhưng các bạn có thể sửa lại một chiếc váy với giá 500.000 Aurum. ”

Yumina cau mày khi nói.

“… Nhưng mà, nếu phải mất ngần ấy tiền để điều chỉnh lại chiếc váy thì so với giá gốc của nó…”

“Vì chúng tôi đang chỉnh sửa lại quần áo của cựu thế giới nên chúng tôi cần sử dụng một số kỹ thuật đặc biệt. Chưa kể, dụng cụ và chất liệu vải mà chúng tôi cần để chỉnh lại trang phục cũng tốn rất nhiều tiền. Vì vậy, tôi tin rằng đó là một mức giá hợp lý. Tất nhiên, nếu các bạn muốn điều chỉnh lại một chiếc váy bình thường thì nó sẽ rẻ hơn ”.

Tin đó khiến Katsuya và bạn bè cậu bị sốc. Sheryl không chỉ quyết định sửa đổi một di tích thế giới cũ có thể mang về cho cô rất nhiều tiền nếu cô bán nó ở trạng thái nguyên sơ, cô thậm chí còn trả 1.500.000 Aurum để được sửa lại.

Katsuya có thể cảm thấy khoảng cách giữa cậu và Sheryl. cậu mỉm cười với cô, nhưng có một cái gì đó đen tối nhẹ xen lẫn trong nụ cười đó.

"Cậu thực sự quá tuyệt vời."

“… Điều đó sẽ đúng nếu tôi là người trả tiền, nhưng thật không may, có người khác trả tiền cho tôi. Nên tôi tin rằng không phải tôi không phải là người đáng kinh ngạc đâu. Tôi nghĩ rằng Katsuya-san tuyệt vời hơn nhiều khi có thể sống độc lập với tư cách là một Thợ săn như vậy đó.”

Nụ cười của Sheryl rõ ràng là mơ hồ, giọng cô ấy trầm xuống khi đáp lại. Mặc dù cô cố ý làm vậy, nhưng những lời cô nói ra là ý kiến ​​thực của cô. Ngoại trừ một điều, cô đang nghĩ về Akira chứ không phải Katsuya.

"…Là vậy à?"

"Vâng."

Khi Katsuya rụt rè hỏi câu đó, Sheryl đáp lại một cách chắc chắn trong khi mỉm cười.

Khi cậu nhìn thấy nụ cười của cô ấy, cái thứ đen tối sau nụ cười của Katsuya biến mất. cậu tiếp tục cười trong khi cố gắng giấu đi sự xấu hổ của mình.

Yumina và Airi đã hồi phục sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi. Họ nghĩ rằng sẽ là một ý kiến ​​tồi nếu nán lại lâu dù họ không còn ngân sách để mua thêm quần áo. Vì vậy, họ quyết định rời khỏi cửa hàng.

"Katsuya, đi thôi."

“Hả? Được chứ."

Katsuya đứng dậy và mang hành lý cho Yumina và Airi. cậu do dự một chút trước khi quyết định mời Sheryl.

“À, nhân tiện, chúng tớ định ăn ở một nhà hàng gần đây. Nếu ổn thì cậu có muốn đi cùng không?”

Yumina thở dài thườn thượt.

Cô ấy đã đồng hành cùng với Katsuya trong một thời gian dài. Cô biết rõ về cậu, cậu không có ý gì với Sheryl và cũng không cố tán tỉnh cô. Cô biết rằng Katsuya chỉ đơn giản là mời một người mà cậu coi như là bạn.

Mô típ thông thường này mặc nhiên rằng người được mời sẽ hiểu lầm, và cuối cùng khi cô ấy nhận ra đó là hiểu lầm, cô ấy đã yêu Katsuya đến mức không thể tách rời được.

Đó là lý do tại sao đội mà Katsuya lãnh đạo trong Drankam luôn chật ních các cô gái. Mặc dù thỉnh thoảng có những chàng trai nhưng họ không ở lại lâu, có thể là do họ khó ở trong đội đó. Thậm chí một vài người còn bắt đầu gọi đội của Katsuya là đội harem.

Khi Yumina nghĩ rằng lần này kịch bản thông thường cũng sẽ diễn ra, cô ấy nhìn Sheryl với vẻ cam chịu.

Nhưng không giống như những gì cô chờ đợi, Sheryl nhẹ nhàng cúi đầu và từ chối lời đề nghị của Katsuya.

“Tôi thực sự xin lỗi. Để giúp sửa váy, tôi không thể rời khỏi đây. Chưa kể tôi cũng đang đợi một người. Nên cảm ơn vì lời mời, nhưng tôi phải từ chối thôi”.

Katsuya và Yumina rõ ràng là rất ngạc nhiên. Katsuya cho rằng Sheryl sẽ không từ chối, Yumina cũng nghĩ vậy dựa trên kinh nghiệm lâu năm của cô với Katsuya.

Nhưng Airi thì không. Dù sao thì cô cũng không ngạc nhiên như vậy, cô đã nghĩ đến khả năng đó.

“Tớ hiểu rồi. Chà, không thể nào khác được. Tớ chắc rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một nơi nào đó, vào một ngày nào đó thôi”.

Katsuya hơi sửng sốt và trả lời. Đó là bởi vì trước đây cậu hầu như không bao giờ bị từ chối.

"Vâng, xin hãy cẩn thận."

Sheryl mỉm cười với cậu. Katsuya nhìn nụ cười đó và cảm thấy nhẹ nhõm vì có vẻ như cậu không xúc phạm cô.

Sau khi họ rời khỏi, Sheryl ngồi lại trên ghế và xem xét lại các cuộc trò chuyện của cô với Katsuya và những người bạn của cậu để rút ra bất kỳ thông tin nào mà cô có thể thấy.

Sheryl đặc biệt vui khi moi được thông tin về Drankam. Mặc dù đó có thể là thông tin chủ quan từ Katsuya, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì. Ít nhất, nó cũng đủ để cô ấy vẽ được một bức tranh sơ lược về Drankam.

Cô mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ rằng thông tin đó sẽ hữu ích cho Akira, người cũng đang làm Thợ săn.

Không lâu sau đó Akira trở lại. Sheryl nhìn thấy cậu ngay lập tức mỉm cười.

Akira ngồi cùng bàn với Sheryl và hỏi cô.

“Tôi xin lỗi vì tôi đã mất nhiều thời gian như vậy. Việc bổ sung đạn dự trữ của tôi hóa ra tốn nhiều thời gian hơn tôi nghĩ. À, em không hề gọi cho tôi, vậy là mọi thứ đều ổn phải không? Hay có chuyện gì đó đã xảy ra à? ”

"Không có gì ạ. Nếu phải nói thì, một vài Thợ săn từ Drankam đã đến đây để mua quần áo. Em vừa nói chuyện với họ xong. Anh có muốn nghe về nó không? ”

Điều đó khiến Akira nhớ lại khi Sheryl moi thông tin từ một Thợ săn tên là Dale cách đây không lâu.

Akira nhăn mặt lại khi nghĩ rằng Sheryl chắc đã làm điều tương tự một lần nữa.

“Tôi hiểu rồi. Chà, tôi có thể nghe câu chuyện của em.”

"Được ạ."

Sheryl sau đó đã kể cho Akira tất cả thông tin mà cô thu thập được và đó quả thực là một chủ đề thú vị đối với cậu.

"…Tôi hiểu rồi. Vậy là tất cả các di vật mà Thợ săn Drankam thu thập được đều được trao cho Drankam trước khi bán chúng. Nên chúng không giống như các Thợ săn thu thập những di vật đó tự bán những di vật đó à.”

"Vâng. Có vẻ như họ được trả lương dựa trên Thứ hạng Thợ săn của họ và được thưởng tùy thuộc vào thành tích. Họ được phân thành các nhóm khác nhau như Thợ săn di tích và Thợ săn quái vật, sau đó băng nhóm sẽ điều phối yêu cầu tùy thuộc vào nhóm của họ. "

“Vậy là họ nhận được tiền công mặc dù họ làm việc như Thợ săn. Điều đó bằng cách nào đó nghe có vẻ không đúng với tôi. Nhưng nó có nghĩa là họ vẫn sẽ nhận được một số tiền lương cơ bản ngay cả khi họ không thể kiếm được những di vật tốt đúng không… ”

“Nhưng đổi lại, nhóm sẽ kiếm được rất nhiều tiền nếu kiếm được những di vật đắt tiền. Nhưng ngay cả như vậy, một số Thợ săn vẫn săn những di vật đắt tiền để tăng Xếp hạng Thợ săn của họ bất kể phần thưởng là gì. Và đối với những Thợ săn không nghiêm túc lùng di vật, em nghe nói rằng họ sẽ được chuyển sang nhóm săn quái vật.”

“Họ tính toán hết các tình huống rồi à…”

Khi Akira nghe về một kiểu sống khác dành cho Thợ săn như vậy, cậu không thể không thốt lên ngạc nhiên.

"Chuyện này thực sự rất thú vị, cảm ơn em."

Cậu cảm ơn Sheryl và cô rất vui khi nghe điều đó.

Sheryl hầu như không bao giờ nở một nụ cười giả tạo với Akira. Dù gì từ kinh nghiệm của cô, nó hầu như không ảnh hưởng đến cậu.

"Em rất vui vì em có thể hữu ích cho anh."

Nó nhắc nhở Sheryl rằng việc thu thập thông tin thực sự rất quan trọng.

Không lâu sau đó, chiếc váy của cô cuối cùng cũng được hoàn thành.

Sheryl thay lại bộ váy ban đầu và quay trở lại với Akira. Celen nghĩ rằng cô đã làm rất tốt và rất hài lòng, có chút tự hào trên khuôn mặt của cô ấy.

Sheryl lo lắng hỏi ý kiến ​​của Akira trong khi bồn chồn.

"N-nó thế nào ạ?"

Akira nhìn Sheryl với chiếc váy mới chỉnh lại của cô và nói ra ý kiến ​​của mình.

“Ồ, Nó thực sự khiến em thay đổi đấy. Em thực sự rất đẹp. ”

Sheryl đã rất vui mừng khi nhận được lời khen từ Akira đến nỗi cô mỉm cười hạnh phúc và đỏ mặt.

Chiếc váy của thế giới cũ, không còn được coi là chiếc váy của thế giới cũ sau khi điều chỉnh, và khiến Sheryl trở nên rất đẹp, đủ để khiến một người như Akira, một người có gu thời trang chết ngóm, nghĩ rằng cô ấy trông thật tuyệt. Cảm giác kỳ lạ khi nó hơi quá lớn đối với cô đã hoàn toàn biến mất. Mặt khác, nó có thể bảo toàn hoàn toàn thiết kế đẹp đẽ tinh tế của thế giới cũ, giúp tôn thêm vóc dáng vốn đã quyến rũ của Sheryl. Có vẻ như Celen thực sự là một thợ may điêu luyện.

Alpha mỉm cười khi nói với Akira.

[Có vẻ như nó đáng giá 1.500.000 Aurum phải không? Nếu cậu không phản ứng gì tích cực thì điều đó có nghĩa là gu thời trang của cậu đi đâu mất luôn rồi.]

[Ngay cả một người như tôi cũng có thể nhận ra. Đúng là đáng bỏ ra 1.500.000 Aurum.]

Kashua sau đó quay sang Akira đang ngạc nhiên trước chiếc váy chỉnh chu đó và hỏi cậu ta.

"Tôi hy vọng cậu hài lòng."

"Tất nhiên. Thành thật mà nói, tôi không ngờ nó sẽ thay đổi nhiều như vậy. Tôi thực sự hài lòng”.

“Những lời khen ngợi đó là phần thưởng lớn nhất đôi với chúng tôi. Nếu cậu cần chỉnh sửa lại trang phục, bằng mọi cách, hãy đến với chúng tôi một lần nữa”.

Kashua mỉm cười hạnh phúc khi cô ấy đề nghị hợp tác kinh doanh nhiều hơn với Akira trong tương lai.

Sau khi Akira và Sheryl rời khỏi cửa hàng đó, Kashua đã hỏi Celen.

“Celen, thành thật mà nói, nó tốt hơn những gì tôi mong đợi nữa đấy. Từ khi nào mà cô lên tay thế?”

Celen tự mãn trả lời.

“Đó là sự sự kết hợp giữa vóc dáng của cô ấy, chất lượng của chiếc váy mà cô ấy mặc, và kỹ năng tinh tế của em. Đó là lý do em có thể tạo ra một điều kỳ diệu như vậy. Thành thật mà nói, em không nghĩ rằng mình có thể làm được như thế này lần nữa ”.

Kashua bị thuyết phục bởi lời giải thích của Celen nhưng cô hoảng sợ khi nghe lời nhận xét cuối cùng của Celen.

“… Gì vậy !? Tôi đã bảo họ đến đây một lần nữa nếu họ cần chỉnh sửa thêm ?! Không có gì nhầm lẫn nếu họ mong đợi kết quả tương tự thế này vào lần sau, cô biết không !?”

“Chà, ngay cả khi chị nói với em thì... Bây giờ em ngủ tiếp đây, đừng có làm phiền em lần nữa đấy.”

Celen rời khỏi Kashua sau khi cô nói vậy. Cô đã bị mất ngủ khi bắt đầu làm việc. Và vì cô vẫn còn đang kiệt sức, cô dự định sẽ ngủ cho đến ngày hôm sau luôn.

Cô ấy đã làm rất tốt ngày hôm nay, vì vậy cô tin rằng cô sẽ có được một đêm ngon giấc khi đi đến giường của mình.

Kashua bị bỏ lại đang rất lo lắng. Nhưng sau đó cô tự trấn an mình rằng đó là một cách quảng bá tốt cho cửa hàng của cô và 'tất cả đều ổn'.

****

Akira dẫn Sheryl trở lại căn cứ.

Trên đường đến căn cứ của mình, Sheryl đang mặc chiếc váy mà cô ấy đã mua từ cửa hàng của Kashua. Chiếc váy vừa được chỉnh lại thì cô đã cất nó vào trong một chiếc hộp chắc chắn. Cô biết rằng cô không thể dạo quanh thành phố ổ chuột trong chiếc váy đó vì nguy hiểm, ngay cả chiếc váy cô đang mặc cũng hầu như không an toàn khi mặc trong thành phố ổ chuột.

Những người xung quanh lãnh thổ băng đảng của cô biết rõ rằng Sheryl được hậu thuẫn bởi một Thợ săn mạnh mẽ, vì vậy không ai muốn gây sự với cô. Nhưng ngay cả như vậy, nếu cô mặc chiếc váy bên trong hộp và đi bộ xung quanh thành phố ổ chuột, có thể sẽ có người cố tấn công cô và bỏ qua sự thật rằng một Thợ săn mạnh mẽ đang hỗ trợ cô. Đó là lý do tại sao cô không thể mặc chiếc váy đó trên đường trở về căn cứ của mình.

Sau khi Akira dẫn Sheryl trở lại căn cứ của cô ấy, cậu đi thẳng về nhà. Mặc dù Sheryl thấy điều đó hơi đáng tiếc, nhưng cô quyết định tập trung suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của mình khi đang ở trong phòng riêng.

Sheryl liếc nhìn hộp váy của cô. Cô thay bộ váy bên trong chiếc hộp và đứng trước gương. Cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của cô ấy trông giống như một tiểu thư tinh tế xuất thân từ một gia đình giàu có. Sau đó cô ấy bắt đầu mỉm cười khi nghĩ ra một kế hoạch.

Miễn là mình có bộ váy này mà ngay cả Akira cũng khen ngợi, mình chắc mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp thôi.

Sheryl mỉm cười đầy tự tin với kế hoạch tiếp theo của mình khi cô tiếp tục nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương.

**********

Translator: promote

************

 

 

Không có nhận xét nào: