Drankam là một trong vô số các Tổ chức Thợ săn ở thành
phố Kugamayama. Nó cũng là một tổ chức quân sự tư nhân tập trung vào công
việc của Thợ săn.
Có rất nhiều Thợ săn ở Drankam. Khi nó chỉ là một
liên minh của một nhóm nhỏ Thợ săn, nó không có chuyện gì cả. Nhưng khi
phát triển, các phe phái bắt đầu hình thành bên trong nó, đến mức đôi khi làm
xáo trộn việc quản lý của tổ chức.
Khi Drankam phát triển thành một tổ chức lớn, tổ chức
bắt đầu thu nhận những người bình thường để đảm bảo rằng việc quản lý có thể
tiếp tục suôn sẻ. Mặc dù nó thúc đẩy sự phát triển của tổ chức, nhưng nó lại
làm cho vấn đề phe nhóm trở nên tồi tệ hơn.
Một vài xích mích bắt đầu bùng lên giữa ban quản lý và
những người khác trong tổ chức. Khi họ cần nhiều Thợ săn hơn để lấp đầy
các vị trí điều hành, các Thợ săn thiếu kinh nghiệm cũng bắt đầu gia
nhập. Những người chưa bao giờ bước ra ngoài thành phố an toàn sẽ ra lệnh
cho những người phải trực tiếp đối mặt với sự nguy hiểm của vùng đất hoang, họ
thậm chí còn phàn nàn rằng chính những người ra ngoài chiến đấu với quái vật đã
sử dụng quá nhiều đạn hoặc thuốc, hoặc mắng họ vì đưa về những di vật không tốt
hoặc không đủ để biện minh cho chi phí. Mặc dù đó có thể là cách đúng đắn
để quản lý một tổ chức lớn, nhưng nó vẫn khiến những Thợ săn dần trở nên mâu
thuẫn với nhau.
Sau đó, có một phe phái cụ thể bắt đầu nổi lên gần
đây. Đó là một nhóm các Thợ săn trẻ liên tục gây ảnh hưởng. Chính
những người ủng hộ phe này là người của cấp trên, những người quyết định quy
tắc về cách thức tổ chức, nói chính xác hơn, họ là những người đưa ra quy định
mới về việc ưu tiên những Thợ săn trẻ tuổi. Họ là những Thợ săn không có
thành tích cụ thể trong quá khứ, hiếm khi những Thợ săn này lên được vị trí cấp
trên.
Phe Thợ săn trẻ có mối thù với phe Thợ săn kỳ cựu bên
trong tổ chức. Shikarabe là một phần của phe Thợ săn kỳ cựu, và vì vậy anh
ta đang nhắm đến việc tiêu diệt con quái vật tiền thưởng để giành chiến thắng
trong cuộc chiến tranh ảnh hưởng đó.
Sau khi nghe câu chuyện của Shikarabe, Akira ít nhiều
hiểu được lý do đằng sau lời đề nghị của Shikarabe. Sau đó cậu hỏi
Shikarabe về những điểm mà cậu chưa hiểu hết.
“Tôi hiểu rằng có đấu đá nội bộ bên trong
Drankam. Vậy thì, chính xác thì điều đó có liên quan như thế nào đến việc
không chuyển yêu cầu này qua Văn phòng Thợ săn? ”
“Nghĩa là tôi sẽ phải thông qua quản lý của Drankam
trước khi tôi có thể đưa nó đến Văn phòng Thợ săn, nếu tôi làm vậy, một số
thông tin có thể bị rò rỉ cho phe khác. Nên như thế là để ngăn chuyện đó. Hơn
nữa, tốt hơn hết cậu không nên nhận lời đề nghị này thông qua Drankam để cho chúng
tôi có thể thích nghi và điều chỉnh tốt hơn trong trường hợp có sự cố xảy
ra. Ví dụ, nếu tôi cố mang theo một Thợ săn khá đáng ngờ với nợ nần, phe
khác hoặc văn phòng có thể gây ra rắc rối. Nên về cơ bản là vậy ”.
"Nghe có vẻ khó khăn nhỉ?!!."
Akira thông cảm lầm bầm những lời đó. Có vẻ như
việc gia nhập một tổ chức lớn mang lại nhiều rắc rối hơn cậu tưởng.
Sau đó Shikarabe hỏi Akira.
“Nếu cậu không còn câu hỏi nào nữa và đồng ý với nó,
đã đến lúc tôi được nghe câu trả lời của cậu.”
Akira suy nghĩ trong vài giây.
“Tôi không ngại chấp nhận lời đề nghị của anh, nhưng
tôi có một vài điều kiện. Tôi luôn chiến đấu một mình, vì vậy tôi muốn anh
cứ để tôi như vậy. Tôi sẽ vẫn giúp anh theo chiến lược của nhóm, nhưng
đừng mong đợi rằng tôi sẽ làm việc cùng với một nhóm khác. Ngoài ra, tôi
sẽ rời đi nếu tôi đánh giá rằng chúng ta không có hội chiến thắng nào. Mặc
dù tôi sẽ phớt lờ ngay cả khi anh bảo tôi ở lại và chiến đấu, nhưng ít nhất thì
tôi sẽ cho anh biết khi tôi rời đi. Dù gì thì tôi cũng không muốn
chết. Nếu anh ổn với những điều kiện này, thì tôi không ngại thực hiện yêu
cầu của anh”.
"Cậu cũng biết là những điều kiện đó khá là đòi
hỏi chứ."
“Tôi cũng có thể nói như vậy với anh đấy. Tôi là
một thành viên không chính thức trong đội của anh, ngay cả tên của tôi sẽ không
được để lại. Tôi không có kế hoạch trở thành con tốt thí cho anh. Vậy thì?"
Lần này, Shikarabe là người đã mất một khoảng thời
gian để suy nghĩ. Sau một vài giây, anh ấy mỉm cười tự tin và nói.
"Rất tốt, chúng ta thỏa thuận vậy đi."
Akira và Shikarabe lập thỏa thuận. Mặc dù Akira
sẽ hoạt động riêng lẻ, cậu đã được thêm vào đội săn tiền thưởng của Shiakarabe.
Alpha có vẻ hơi ngạc nhiên vì điều đó.
[Akira, cậu có thực sự ổn với điều đó
không? Chẳng phải chúng ta sẽ tránh bắt gặp con quái vật tiền thưởng sao?]
[Ít ra thì tôi cũng đã được anh ta đồng ý là tôi có
thể chạy trong trường hợp tôi nghĩ rằng chúng ta không có cơ hội chiến thắng…
Hay vẫn còn quá nguy hiểm với khả năng hiện tại của tôi?]
[Cậu sẽ không chiến đấu với nó một mình nên tôi không
định ngăn cản cậu. Tôi thực sự ngạc nhiên là cậu đột nhiên muốn làm việc
này.]
[Là vậy sao? Tôi nghĩ rằng nó sẽ tương đối an
toàn, và vì phần thưởng là khá ổn, tôi chỉ nghĩ rằng mình có thể chấp nhận yêu
cầu đó. Dù gì sẽ là một vấn đề đối với tôi nếu chẳng ai sớm tiêu diệt
những con quái vật tiền thưởng đó vì tôi không thể đến tàn tích để thu thập di
vật.”
Sau đó Alpha nghĩ. Lý do tại sao Akira quyết định
nhận lời đề nghị đó chủ yếu là vì cuộc nói chuyện đó với Elena. Đối với
Alpha, bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng lớn đến hành động của Akira đều là tin
xấu.
Nó vẫn ổn cho đến bây giờ. Nhưng không ai biết nó
sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy như thế nào trong tương lai. Vì vậy, Alpha quyết
định rằng tốt hơn là nên tìm ra một cách để giảm thiểu chuyện đó.
Sau đó, Akira ở lại quán rượu để gặp các thành viên
khác trong nhóm.
Cậu chuyển sang một chỗ ngồi khác vì cậu sẽ chặn người
tiếp theo đàm phán với Shikarabe nếu cậu tiếp tục ngồi trên chiếc ghế đối diện
với Shikarabe. Có một thiết bị đầu cuối đặt hàng cố định trên bàn nơi họ
đang ngồi, Akira sử dụng thiết bị đầu cuối đó để gọi một bữa ăn đơn
giản. Sau đó, cạu đợi bữa ăn của mình đến trong khi nói chuyện với
Shikarabe về chi tiết yêu cầu của anh.
Shikarabe đã quyết định một kế hoạch đơn giản để săn
những con quái vật tiền thưởng. Ngày hôm sau, lúc 4 giờ sáng, Akira sẽ gặp
Shikarabe và các Thợ săn khác bên ngoài thành phố trước khi đi săn quái vật
tiền thưởng. Đối với con quái vật nào trong số 4 con quái vật tiền thưởng
mà họ sẽ săn, Shikarabe sẽ thu thập thông tin cả từ Drankam và từ các tuyến
đường khác và quyết định ngay trước khi chúng đi săn.
Mặc dù, trong trường hợp xấu nhất, ai đó có thể săn 4
con quái vật tiền thưởng trước khi họ có thể thử. Nhưng họ không phải họ
có thể đi ngay bây giờ. Shikarabe và những người đồng đội của anh ấy có rất nhiều thứ phải chuẩn bị
trước. Họ đang chuẩn bị trong khi thu nhận thêm Thợ săn. Có vẻ như họ
thậm chí đã lên kế hoạch cả đêm nay để hoàn thành việc chuẩn bị.
Không lâu sau đó, một cô gái ăn mặc khiêu gợi đến đem đồ
ăn mà Akira gọi. Cô đã rất ngạc nhiên khi thấy một cậu bé như Akira ở đó.
Sau đó cô ấy đặt món của Akira lên bàn và hỏi
Shikarabe.
“Đây là một người mới khá trẻ đấy, chưa kể đây là tầng
hai. Shikarabe, anh có phải là người đã đưa cậu ấy đến đây không? ”
"Ừ. Anh chàng này sẽ bận rộn trong ngày hôm
nay và ngày mai, nên đừng đề xuất gì cho cậu ta. Hãy nói cho những cô gái
khác nữa”.
Cô gái đó nở một nụ cười thân thiện và nói.
“Tất nhiên chúng tôi sẽ không đề xuất bất cứ thứ gì
cho một cậu nhóc bé nhỏ như cậu ấy. Còn bạn của anh thì sao?"
“Tôi chắc rằng ông chủ cũng đã nói với cô rằng chúng
tôi cũng sẽ bận, phải không? Ông ấy không nói với các cô à? Tất cả mọi người
trong bàn này đều vậy.”
“Thật là những người đàn ông nhàm chán! Tại sao các
anh còn ở trên tầng hai chứ?”
“Chúng tôi cũng có rất nhiều thứ phải đang giải thích.
Khi hoàn thành công việc, chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn
và tiêu rất nhiều tiền ở đây. Nên đợi đến lúc đó đi”.
“Đừng quên những lời đó nhé?”
Cô mỉm cười quyến rũ trước khi rời khỏi nơi đó.
Akira không hiểu họ đang nói gì, nên cậu hỏi
Shikarabe.
“Tầng hai có gì đặc biệt không?”
“Chà, tầng ba của tòa nhà này là một nhà chứa. Vì
vậy nhân viên phục vụ ở tầng hai sẽ cung cấp dịch vụ của họ và sẽ di chuyển lên
tầng ba. Nên những người chỉ muốn uống rượu sẽ ở tầng một của tòa nhà này.”
Sau khi nghe lời giải thích của Shikarabe, cậu đã hiểu
tại sao cậu lại bị yêu cầu rời đi khi ở tầng một. Cậu nhìn Shikarabe với
ánh mắt trách cứ.
“… Anh không nên gọi một thằng nhóc đến nơi này, anh
biết không hả??”
Shikarabe cười nhẹ.
“Tuổi tác không quan trọng khi trở thành một Thợ
săn. Không phải tôi chọn nơi này để làm phiền cậu, chỉ là tốt hơn nên nói
về một yêu cầu không chính thức ở tầng hai. Nên cứ mặc kệ nó đi.”
Akira thở dài, sau đó cậu quyết định bỏ qua sự thật
rằng cậu đang ở trên tầng hai và bắt đầu ăn.
Một nhóm 4 người đàn ông tiến đến bàn nơi Akira và
Shikarabe đang ngồi. Yamanobe nhận ra họ và vẫy tay. Họ là những
người mà Yamanobe đã gọi và những người đi cùng. Về cơ bản, 2 Thợ săn
nợ nần, người giám sát của họ, và ai đó được chủ nợ gửi đến sẽ là người đàm
phán với Shikarabe.
Người giám sát và người của công ty tín dụng ngồi vào
chỗ. Các Thợ săn mắc nợ đứng đằng sau. Anh chàng từ công ty tín dụng
bắt đầu đầu tiên.
“Chúng tôi có đến trễ không?”
Yamanobe không hài lòng đáp lại.
“Ừ, nên tốt hơn hết là anh nên mang theo những người
mà tôi đã yêu cầu để có thể để bắt tụi tôi chờ như thế này.”
“Tất nhiên, nếu chỉ là chọn ngẫu nhiên, chúng tôi có thể
mang theo bao nhiêu tùy thích. Thật khó để tìm được người đáp ứng được yêu
cầu của anh. Nên hãy tha thứ cho chúng tôi vì đã đến muộn. Không có
nhiều Thợ săn ngoài kia có đủ kỹ năng để săn quái vật tiền thưởng mà không quan
tâm đến việc nhận một yêu cầu không chính thức không phải từ Văn phòng Thợ săn đâu anh biết không?”
“Đó không phải là lý do tại sao tôi trả cho anh rất
nhiều tiền sao? Nên nếu những người mà anh mang đến cho tôi là vô dụng,
tôi sẽ không để điều đó cứ thế mà tiếp diễn đâu.”
“Tôi biết rồi mà. Hãy bắt đầu đàm phán đi.”
Yamanobe bắt đầu thương lượng với Tomejima. Akira
vẫn đang dùng bữa trong khi nghe họ nói. Anh chàng làm quan sát viên sau
đó ngồi bên cạnh Akira. Akira biết anh ta, anh ta là Thợ săn mà Akira đã
gặp trong Tàn tích Khu dân cư Higaraka, đó là Colbert.
“… Yo, đã lâu rồi.”
Vì Colbert đã nói chuyện với cậu trước, nên Akira không
thể phớt lờ anh ta.
"Chúng ta gặp lại nhau, Akira nhỉ."
“Người giám sát cho tên Thợ săn nợ à? Công việc
chính của anh à? ”
“Không, chỉ là một công việc phụ thôi. Công ty mà
tên đó đang làm việc, tôi nợ họ số tiền mà tôi đã bỏ ra để sửa cánh tay bị quái
vật ăn mất. Vì vậy, hoặc là tôi trả tiền cho họ hoặc tôi phải làm loại
công việc này cho họ. Vì tôi cũng muốn sửa cánh tay giả của mình nên tôi
vẫn cần tiền. Vậy thì, tại sao cậu lại ở đây? Còn công việc của cậu
là hộ tống Sheryl thì sao? ”
“Làm Thợ săn là nghề nghiệp chính của tôi. Hộ
tống của Sheryl thì không”.
“Tôi hiểu rồi.”
“Ừ.”
Akira và Colbert kết thúc cuộc trò chuyện của họ bằng
một màn kết thúc khó xử. Không khí giữa họ cảm thấy khá căng thẳng, nhưng
tất cả đã biến mất khi Akira thở dài.
“Vậy là, điều đó giải thích tại sao anh biết về khoản
nợ của Guyver à. Tôi thực sự hy vọng anh sẽ làm tốt công việc của mình với
tư cách là một giám sát viên. Nếu anh làm như vậy lúc đó, chúng ta đã
không phải gặp rắc rối như vậy ”.
Colbert chỉ cười và nói.
"Tôi biết, tôi xin lỗi. Tôi chưa bao giờ
nghĩ Guyver ngu ngốc đến vậy ”.
“Đừng nói với tôi rằng Dale cũng…”
“Không, cậu ấy không có nợ và cậu ấy cũng không phải
là người giám sát cho Guyver. Cậu ấy hoàn toàn không liên quan đến chúng
tôi”.
Các giám sát viên đã làm rất nhiều điều trong bóng tối
để bí mật theo dõi những Thợ săn nợ nần chồng chất. Họ thậm chí còn chỉ
định một số Thợ săn tham gia vào các công ty trọng tài đáng ngờ. Sau đó,
họ được chỉ định vào cùng một đội với đối tượng của họ như thể đó là một sự
trùng hợp thuần túy.
Mặt trước thì vẫn là một công ty trọng tài với sự cho
phép của Văn phòng Thợ săn, do đó một số Thợ săn khác không liên quan đến công
ty tín dụng cụ thể đó cũng sử dụng dịch vụ của họ. Về cơ bản Dale là một
trong những Thợ săn đó. Hoàn toàn ngẫu nhiên mà Dale và Colbert được chỉ
định vào cùng một đội.
“Tôi nghe nói Dale đã gửi một đơn khiếu nại dài đến
công ty trọng tài, nhưng điều đó thật vô nghĩa. Xét cho cùng, về cơ bản,
đó là một công ty chủ nợ giả vờ là một công ty trọng tài để giữ cho Thợ săn nợ
dưới sự giám sát của nó. Ngay cả khi Dale gây ra một vụ náo loạn và nói
với mọi người rằng công ty tồi tệ như thế nào, nó sẽ hầu như không có tác dụng
gì. Đó là một công ty ma, vì vậy nó có thể lột bỏ lớp da cũ và tái khởi
động thôi.”
“Khi nghĩ
rằng Dale sẽ là chính mình trong công ty đó thì cậu ta thực là một chàng
trai kém may mắn.”
Sau khi nghe Colbert nói, Akira lầm bầm như thể không
liên quan gì đến mình. Rốt cuộc thì đó là về một người khác mà.
Nhưng cuộc trao đổi của họ đã ảnh hưởng đến một người
khác có mặt. Đó là một trong những người đứng sau Tomejima. Tên anh
ta là Kadol, anh ta được đưa đến đó để giải quyết món nợ của mình.
Kadol đã rất khó chịu khi nhìn thấy Akira. Nhưng
cuối cùng anh ta cũng không thể kìm được mình khi đột ngột xen vào giữa cuộc
đàm phán với một giọng thô lỗ.
“Này, thằng nhãi đó cũng là thành viên trong nhóm à?”
Tomejima nhanh chóng nhắc nhở.
“Đừng có ngắt lời! Im lặng và chờ đi! ”
Nhưng Kadol phớt lờ và nói một cách bực bội.
“… Tôi sẽ phải liều mạng đấy, anh biết không?! Nên
tôi không muốn một thằng nhãi như nó tham gia vào đội và giảm phần thưởng của
tôi!!”
Mọi người quay sang Akira, người trông hoàn toàn bình
tĩnh.
Kadol chỉ tay về phía Colbert và nói.
“Hơn nữa, thằng nhãi đó không phải là người quen của
anh ta sao?!! Tất cả các anh có ý định cắt giảm phần của tôi và chiếm
chúng cho riêng mình không?!! Đừng nhờn với tôi!!”
Tomejima đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Anh ta đã tìm
thấy một cách để khiến mình có được ưu thế trong cuộc đàm phán, nên anh ta đã
mắng Kadol và bảo hắn im lặng.
“Bình tĩnh và im lặng đi!! Đừng làm gián đoạn
cuộc đàm phán !!… Colbert, anh hãy quan sát anh ta! ”
Để giữ Kadol lại, Colbert đứng dậy khỏi chỗ ngồi và
đứng cạnh Kadol. Sau đó Tomejima tiếp tục.
“… Chà, uhh, tôi có thể hiểu cho anh ta. Vì vậy,
vâng, thêm một cậu nhóc như cậu ấy làm thành viên sẽ chỉ làm giảm tỷ lệ phần
thưởng của chúng tôi, anh biết chứ? Anh có thể làm gì đó về điều này
không?”
“Chính xác thì anh muốn tôi làm gì? Nếu anh ở đây
để thương lượng, tôi chắc rằng anh cũng đã nghĩ ra một số điều khoản, phải
không? ”
“Tôi sẽ không bảo anh loại cậu nhóc đó khỏi đội, nhưng
tôi muốn anh giảm tỷ lệ phần chia của cậu ấy tùy thuộc vào kỹ năng của cậu ta.”
Tomejima nhìn Akira khi nói. Anh nghe nói rằng có
rất nhiều Thợ săn trẻ tuổi ở Drankam, và anh cũng nghe nói rằng do được ưu đãi
nên băng đảng đã cho những Thợ săn trẻ đó mượn trang bị tốt bất kể kỹ năng của
họ. Anh nghĩ rằng Akira là một trong những Thợ săn trẻ tuổi đó.
Kadol ít nhiều cũng nghĩ đến điều tương tự như
Tomejima, ngoại trừ việc là hắn nghĩ tệ hơn. Hắn ta nghĩ rằng Shikarabe đã thông đồng với
Tomejima bằng cách đưa cậu nhóc Thợ săn đó đến để phần thưởng của hắn sẽ bị
giảm đi.
Sau đó Yamanobe nhìn Akira và Shikarabe. Akira đã
ký hợp đồng với Shikarabe, vì vậy anh sẽ cần thỏa hiệp của cả hai trước để thay
đổi hợp đồng.
Shikarabe trông có vẻ khó chịu khi kiểm tra Akira,
nhưng Akira chỉ bắt đầu ăn một cách yên bình như thể đó không phải việc của cậu.
Shikarabe thở dài và nhìn thẳng vào Tomejima.
“Không, chúng tôi đã có một thỏa thuận rằng phần của cậu
ấy dựa trên số lượng người trong đội. Tôi không thể chỉ thay đổi điều đó
để phù hợp với yêu cầu của anh."
Tomejima cười khổ nói.
“Chà chà. Dù nhìn thế nào đi nữa, cậu nhóc đó
nhận được số tiền thưởng như những người mà tôi đã mua ngày hôm nay có phải là
không công bằng hay không? ”
Shikarabe nghiêm mặt.
“Nếu chúng ta phân chia phần thưởng dựa trên kỹ năng,
bất kể chúng ta làm như thế nào, nó sẽ chỉ dẫn đến xung đột. Các anh mang
đến cho chúng tôi 3 người và chúng tôi trả cho các anh 3 phần xứng
đáng. Hợp đồng sẽ không thay đổi. Thành thật mà nói, anh nên vui vì
chúng tôi cho rằng anh xứng đáng với số tiền mà chúng tôi trả cho anh.”
Shikarabe đã sử dụng chính họ, tức là Shikarabe,
Yamanobe và Valga, làm tiêu chuẩn khi anh nói điều đó, nhưng Kadol nghĩ rằng mình
đang bị so sánh với Akira.
Kadol nghĩ rằng mình đang bị chế giễu và không thể kìm
chế bản thân khi hét lên.
"Anh đang nói với tôi rằng tôi yếu hơn thằng nhãi
này?!"
Kadol vẫn còn sót lại chút bình tĩnh. Nhưng sau
tiếng hét của hắn, Akira vẫn đang ăn như không có chuyện gì và nhìn hắn với vẻ
mặt khó chịu. Akira sau đó thở dài như thể hắn chỉ là một phiền phức nhỏ
đối với mình và quay trở lại ăn. Chính điều đó đã thổi bay chút lý trí
cuối cùng khỏi Kadol. Có vẻ như Akira đang chế giễu hắn.
Kadol nhanh chóng chộp lấy khẩu súng trường và chĩa
họng súng về phía Akira. Bản thân hắn cũng không biết chắc liệu mình muốn
giết Akira hay chỉ muốn đe dọa cậu. Hắn chỉ di chuyển hoàn toàn theo cảm
xúc của mình.
Nhưng khẩu súng trường của Kadol bất ngờ bị đánh văng. Hắn
thậm chí không có cơ hội để phản ứng khi mà một họng súng đã được nhét vào
miệng hắn. Nó nhét sâu xuống cuống họng hắn và hắn thấy mình đã nằm trên
sàn rồi.
Trong lúc bối rối, Kadol có thể thấy Akira đang đứng
trước mặt với khẩu súng trường trên tay đâm thẳng vào miệng Kadol. Akira
cũng là người đã làm bay khẩu súng trường. Kadol cuối cùng cũng nhận ra
rằng mình đã bị mất khẩu súng trường. Khi nhìn Akira đang đứng vô cảm
trước mặt mình, cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng mạng sống của mình đang chỉ còn
treo trên một sợi dây.
Khi Kadol cố gắng chống trả, Akira đẩy khẩu súng xuống
cổ họng sâu hơn. Kadol ho ra một tiếng đau đớn, vẻ mặt đầy kinh hãi và cuối
cùng hắn cũng đã bình tĩnh lại được.
Những người chỉ nhìn thấy kết quả mà không biết điều
đó xảy ra như thế nào đều sững sờ, trong khi những người biết điều đó xảy ra
như thế nào thì chỉ hơi ngạc nhiên và mỉm cười tán thành. Trước là Tomejima
và người của anh ta, sau là Shikarabe và bạn bè của anh.
Đặc biệt là đối với Shikarabe, anh đã có cái nhìn tốt
về Akira. Không có gì nhầm lẫn là Kadol chộp lấy khẩu súng trường nằm
ngoài tầm nhìn của Akira. Nhưng ngay cả như thế, Akira vẫn có thể phản ứng
được. Cậu nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, dùng tay trái đánh bay khẩu
súng trường của Kadol, sau đó nhẹ nhàng rút khẩu súng trường của mình ra và đưa
nó vào miệng Kadol.
Colbert đã cố gắng ngăn cản Kadol, nhưng Akira thậm
chí còn nhanh hơn mặc dù anh gần Kadol hơn Akira.
Shikarabe mỉm cười và nghĩ.
… Thằng nhóc
phản ứng với điều gì đó xảy ra nằm ngoài tầm nhìn. Nó nhắc mình nhớ là
bằng cách nào đó nó có thể phát hiện ra những con quái vật trong thành phố dưới
lòng đất, đó có phải là cùng một kỹ thuật nào đó không? Có phải nó luôn
đặt thiết bị thu thập thông tin của mình để quét khu vực xung quanh nó…? Mình
không nghĩ điều đó đúng. Cách thằng nhóc di chuyển có thể là nhờ vào bộ đồ
tăng cường của nó và nó đã sử dụng một bộ đồ tăng cường khác so với khi ở thành
phố ngầm. Bất cứ ai cũng cần được đào tạo rất nhiều để có thể sử dụng toàn
bộ sức mạnh của bộ đồ tăng cường và liệu nó có thể đạt được điều đó cho bộ đồ
tăng cường mới trong một thời gian ngắn như vậy không? Hay tất cả là nhờ
chất lượng của bộ đồ tăng cường…? Không, cũng không phải nó. Vì lý do
nào đó, mình cảm thấy như trực giác của mình luôn mờ mịt khi ở cạnh thằng nhóc.
Mặc dù rất ngạc nhiên trước những bước đi của Akira,
nhưng anh cũng đang cố gắng tìm ra lý do tại sao Akira lại có thể làm được như
vậy. Suy đoán của anh không đúng, nhưng cũng không hoàn toàn sai. Khả
năng phỏng đoán như vậy của anh là bằng chứng cho thấy anh giỏi như thế nào với
tư cách là một Thợ săn.
Mặc dù Shikarabe là người đã mời Akira vào đội, nhưng
thực ra Yamanobe và Valga vẫn nghi ngờ về khả năng thực sự của
Akira. Nhưng ý kiến của họ đã bị thay đổi ngay lập tức. Họ nghĩ
rằng việc Shikarabe mời một Thợ săn như vậy là đúng như mong đợi và chấp thuận
rằng Akira sẽ là một bổ sung quan trọng cho sức mạnh của đội.
Akira vẫn đang đút họng súng vào miệng Kadol, cậu vô
cảm khi nhìn chằm chằm vào Kadol. Sau đó cậu bất chợt hỏi Shikarabe.
"Shikarabe, nếu tôi giết tên này, nó sẽ ảnh hưởng
bao nhiêu đến kế hoạch ngày mai?"
Kadol cố gắng trốn đi, hắn biết rằng Akira không cố
làm hắn sợ. Akira đang nghiêm túc hỏi Shikarabe câu đó.
Shikarabe hơi bất ngờ, nhưng anh không cố ngăn Akira
lại.
“Nó sẽ không ảnh hưởng gì nhiều. Có vẻ như anh chàng
này không thể đánh giá tốt tình hình của chính mình. Cậu có thể làm bất cứ
điều gì với anh ta.”
Lý do duy nhất khiến Akira chưa bóp cò là vì Kadol đã
có hợp đồng với Shikarabe. Và nếu Akira giết hắn, nó sẽ làm giảm cơ hội
thành công của cậu săn quái vật tiền thưởng. Nhưng với câu trả lời đó của
Shikarabe, hầu hết những lo lắng của cậu đã được giải quyết.
Đôi mắt của Akira đột nhiên trở nên u ám và đáng
sợ. Kadol đang nhìn vào đôi mắt đó rất sợ hãi. Mạng sống của hắn đang
được treo bởi một sợi chỉ, nhưng trước khi sợi chỉ bị đứt, Shikarabe đột nhiên
nói.
“Nhưng nếu cậu giết tên đó ở đây, chủ của nơi này sẽ
yêu cầu cậu trả tiền để làm sạch cái xác và vết máu. Chưa kể ông ấy cũng
có thể đòi tiền để sửa lỗ đạn trên sàn nhà nữa. Chúng tôi sẽ không giúp cậu
trả khoản đó, cậu biết không? ”
Akira càu nhàu.
"Nó không được tính là chi phí hoàn lại à?"
"Không. Cậu sẽ phải đối phó với ông chủ, tôi
chắc chắn rằng ông ta sẽ tức giận đến đây sau khi nghe thấy tiếng
súng. Chúng tôi sẽ không giúp gì cho cậu cả ”.
Akira thở dài và rút lại khẩu súng trường của
mình. Mong muốn giết Kadol của cậu không đủ lớn so với hậu quả mà cậu phải
giải quyết sau này. Nếu ở giữa khu đất hoang, Akira sẽ giết hắn
ta. Rốt cuộc, nếu đó là đất hoang, cậu chỉ cần chọn một nơi ngẫu nhiên và
vứt xác ở đó. Rất nhiều người có cùng suy nghĩ, đó là lý do tại sao trật
tự dân sự ở vùng đất hoang là tệ nhất.
Akira quay lại Shikarabe và những người bạn của anh.
"Tôi đi đây. Tôi cảm thấy nó sẽ khiến tôi
thêm rắc rối nếu tôi ở lại đây. Chưa kể, ngày mai tôi phải dậy
sớm. Để cho chắc thì hãy gửi vị trí và thời gian cho cuộc gặp mặt vào ngày
mai tới thiết bị đầu cuối thông tin của tôi.”
"Được rồi. Hãy chắc rằng cậu sẽ chuẩn bị sẵn
sàng và đừng đến muộn, được chứ? ”
"Tôi biết, mai gặp."
Akira sau đó đi đến cầu thang. Nhưng cậu đột ngột
dừng lại và bồi thêm.
“…Và hơn nữa, tôi không quan tâm nếu anh muốn vứt tên
ngốc đó ở đó, nhưng có lẽ tốt hơn là đừng mong hắn ta sống sót trở về, anh biết
không?.”
"Hoàn toàn đồng ý."
Shikarabe cười nói. Điều mà Akira muốn nói đã
được truyền tải đến anh. Akira đi đến cầu thang và xuống tầng một.
Yamanobe lầm bầm khi tiễn Akira.
“Thằng nhóc nóng tính thật. Những người như nó có
xu hướng giết người quá nhiều và sẽ bị hỏng
sau này.”
Valga cũng đưa ra nhận xét, nhưng so với nhận xét của
Yamanobe khá tiêu cực, thì nhận xét của anh khá là tích cực.
“Không có gì đảm bảo rằng cậu ta sẽ xem nhẹ sự xúc
phạm đó. Đó ít nhiều là một hành động tự vệ. Tôi nghĩ rằng nên ghi
nhớ sự khác biệt đó, cậu biết không?”
“Tùy thuộc vào cậu nói về cái gì, cậu có thể quá coi
nhẹ nó. Ý tôi là, hãy nhìn vào hậu quả đi.”
Sau đó Yamanobe chỉ vào Kadol. Với ví dụ dễ hiểu
ngay trước mặt, Valga gật đầu đồng ý.
Kadol định nhổm người dậy và nhặt lại khẩu súng trường
của mình. Nhưng trước khi hắn ta có thể đưa tay ra, Colbert xuất hiện và
nắm lấy khẩu súng trường của anh ta. Colbert sau đó đá hắn ta và khiến hắn
bất tỉnh gục mặt xuống sàn. Nhưng hắn ta cố hét lên một cách đau đớn, vì
vậy Colbert chỉ nói với anh ta.
“Nằm ở đó luôn đi.”
Colbert sau đó cảnh báo gã Thợ săn nợ nần kia.
“Anh cũng vậy, đừng thử bất cứ điều gì buồn cười.”
Khi Colbert nhìn chằm chằm vào anh ta, gã thợ săn đó
không thể không gật đầu chắc chắn.
Yamanobe và Tomejima lúng túng cười.
“Lúc đó, chúng ta đang đàm phán, đúng không? Chà,
đúng là tôi không đặc biệt yêu cầu là đừng mang theo một kẻ ngốc chĩa súng vào
đồng đội của mình. Nhưng chúng ta vẫn chưa thực hiện bất kỳ thỏa thuận nào
và cũng chưa lập bất kỳ kế hoạch chi tiết nào. Thậm chí có thể nói rằng
chúng ta chưa phải là đồng đội của nhau. Nên hãy ghi nhớ điều đó và tiếp
tục đàm phán nào”.
Tomejima toát mồ hôi lạnh và cố gắng hết sức tỏ ra
bình tĩnh, cuộc thương lượng khó khăn của anh sắp bắt đầu.
- * - * - * -
Akira đang trên đường đi đến khu đất hoang, trời nhá
nhem tối, không rõ là nửa đêm hay sáng sớm. Cậu đang đi thẳng đến điểm hẹn
để gặp Shikarabe và các Thợ săn khác để săn quái vật tiền thưởng.
Vẫn còn vài giờ cho đến khi mặt trời mọc. Mặc dù
hôm trước cậu ngủ sớm hơn bình thường nhưng vẫn không đủ giấc. Cậu vừa lái
xe vừa cố tỉnh táo.
Alpha đang ngồi cạnh Akira trên ghế trợ lái nói.
“Tôi có thể lái xe nếu cậu muốn đánh một
giấc. Tôi sẽ đánh thức cậu khi có điều gì đó xảy ra, vì vậy đừng lo
lắng. Rốt cuộc, thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của cậu. ”
"Là vậy sao? Vậy thì tôi sẽ trông cậy vào cô…
Chờ đã, nếu tôi ngủ, nó sẽ không ảnh hưởng đến việc lái xe của cô phải
không? Nếu tôi bất tỉnh, cô sẽ không thể điều khiển bộ đồ tăng cường của
tôi mà, đúng không?”
Akira nhớ lại điều đó xảy ra vì một quả lựu đạn gây
choáng, vì vậy cậu muốn kiểm tra điều đó với Alpha.
Alpha chỉ cười và nói.
“Không thành vấn đề. Phương tiện không giống như
bộ đồ tăng cường, nó sẽ không ảnh hưởng đến tôi ngay cả khi cậu bất tỉnh.”
“Tôi hiểu rồi, tôi trông cậy vào cô.”
Mặc dù Akira không hiểu chính xác sự khác biệt giữa
chiếc xe và bộ đồ tăng cường của cậu là gì, nhưng nếu Alpha nói rằng nó sẽ ổn, cậu
chắc chắn rằng nó sẽ ổn. Nên cậu quyết định đi ngủ một chút.
Alpha mỉm cười thấy Akira bắt đầu ngủ. Sau đó, cô
điều chỉnh cách lái xe của mình để cậu không bị muộn đồng thời cũng không đánh
thức cậu.
Sau khi Akira ngủ một giấc ngon lành, Alpha đã đánh
thức cậu dậy.
"Chào buổi sáng, cậu có ngủ ngon không?"
“…Cũng được, ừ.”
Akira vẫn còn hơi sững sờ nhìn quanh để xác nhận tình
hình, mặt trời vẫn chưa mọc.
“Trong khi cậu vẫn còn cơ hội thì sao không kiếm gì ăn? Không
có gì đảm bảo rằng cậu sẽ có cơ hội ăn sau khi gặp Shikarabe."
"Cô nói đúng."
Akira lấy ra khẩu phần Thợ săn từ đống đồ của cậu ở
băng ghế sau. Một nửa của đống đó là đạn và các thiết bị khác nhưng cũng
có chút thức ăn.
Khẩu phần Thợ săn hoàn toàn được làm bằng nguyên liệu
khác với khẩu phần bình thường.
Mặc dù nó có mùi vị và kết cấu bình thường, nhưng nó
sẽ bị phân hủy hoàn toàn bên trong cơ thể của Thợ săn và hầu như không tạo ra
chất thải. Nó cũng ức chế chuyển động ruột và sản xuất nước tiểu. Thậm
chí có thể sử dụng nó thay cho thuốc. Nó được chế tạo để không gây hại gì
trong trường hợp nó lẫn vào máu thịt khi dạ dày bị thủng khi vẫn đang tiêu hóa
khẩu phần ăn. Nó cũng được tiêu hóa rất nhanh và làm tăng độ nhạy bén. Nó
đã được tăng cường với rất nhiều hiệu ứng bổ sung và tính năng an toàn mà không
cần thiết trong trường hợp sống yên bình và bình thường của mình trong
thành phố.
Akira đã mua rất nhiều khẩu phần ăn đó để thử sử dụng
chúng. Khẩu phần ăn hôm đó của cậu là cà phê và bánh mì sandwich, nhìn từ
bên ngoài cả hai đều hoàn toàn bình thường. Hay nói chính xác hơn, bánh mì
sandwich mềm và cà phê ấm, giống như đồ ăn bình thường. Cậu kêu một tiếng
dài “hmm” và nói.
"Nó thật bình thường. Chà, món này khá tuyệt đấy.”
“Nếu không thích, lần sau cậu có thể chọn món có hương
vị ngon hơn. Thức ăn ngon, ấm rất quan trọng đối với hiệu suất chiến đấu
của cậu. "
“Cô nói đúng. Tôi cũng có một số tiền dư, tôi
đoán mình có thể mua được nhiều thứ xa xỉ đó… Có thể.”
“Thật kỳ lạ khi nghe điều đó từ một Thợ săn không ngần
ngại sử dụng 2.000.000 Aurum thuốc hoặc trả 80.000.000 Aurum cho trang
bị. Cậu có thể kiếm được thứ gì đó tốt hơn để ăn hàng ngày, cậu biết
không? ”
"Ngay cả khi cô nói điều đó, tôi không có bất kỳ
phàn nàn nào với món ăn thường ngày của mình."
Thức ăn cậu ăn hàng ngày ở nhà không khác mấy so với
những món cậu ăn khi còn ở trọ. Nhưng dù vậy, thức ăn của cậu vẫn ngon hơn
hầu hết thức ăn ở thành phố ổ chuột. Như vậy, hiện tại, cậu thực sự hài
lòng với đồ ăn hiện tại của mình. Tất nhiên, bản thân Akira cũng muốn ăn
một món gì đó ngon hơn, nhưng cậu vẫn đang lưỡng lự về việc trả một số tiền
khổng lồ cho việc đó.
“Chà, tôi sẽ không ép cậu hay gì hết. Tuy nhiên,
chỉ cần nhớ rằng cậu có thể chi trả cho những thứ xa xỉ một chút. Ít nhất
là đủ để cậu chọn khẩu phần ăn của Thợ săn mà cậu thích. ”
“Ừ, tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Trong trường hợp đó,
tôi cũng có thể ăn thêm một ít nữa, nhiêu đây không đủ lấp đầy dạ dày của tôi
nữa. "
Akira sau đó đưa tay ra ghế sau và lấy một khẩu phần
khác. Nhìn như vậy, Alpha chỉ biết cười khổ.
Ngay sau khi Akira kết thúc bữa ăn của mình, nơi gặp
bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn của cậu. Shikarabe và bạn bè của anh đã
đợi ở đó.
*********************************
Trans: promote
*******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét