Chương 103: Vũ khí tự hành - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2022

Chương 103: Vũ khí tự hành

Một chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ vừa bay qua đầu Akira. Nhưng nó không tấn công cậu, có thể vì nó không nhìn thấy Akira hoặc là nó không có vũ khí gì để tấn công, cũng có thể vì đó chỉ là một thiết bị do thám có nhiệm vụ xác định vị trí của cậu để gửi tín hiệu cho đám quái vật cơ khí kia.
 
Alpha đột nhiên ngăn Akira lại.
 
[Akira, dừng lại và đi vào tòa nhà kia. Cậu có thể gặp nguy hiểm nếu cứ tiếp tục tiến lên.]
 
[Rõ rồi.]
 
Bên trong căn phòng mà cậu vừa tiến vào, Akira để ý thấy có vài cái bàn và một vài vật dụng văn phòng, nhưng bất thường ở chỗ là chúng được sắp xếp rất ngăn nắp. Cậu nghiêng đầu bối rối.
 
[Có vẻ mấy thứ này vẫn đang ở trong tình trạng tốt. Tôi có thể kiếm được khá nhiều tiền nếu bán chúng nhỉ?]
 
Nhưng Alpha lắc đầu.
 
[Có thể chúng bị bỏ lại ở đây vì công nghệ hiện giờ không thể tái tạo lại chúng. Tôi nghĩ chúng có thể dễ dàng mua được ở các cửa hàng trong thành phố thôi.]
 
[Nếu thế thì sẽ chẳng có ai dám liều mạng chỉ để mang chúng theo vì chúng có giá khá thấp, đúng không?]
 
[Tôi dám chắc là cậu sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ hệ thống bảo trì đang tự trị ở tòa nhà này, nhưng rất khó để làm nó hoạt động trở lại. Chưa kể đến việc hệ thống này thậm chí còn nằm sâu bên trong tòa nhà. Nếu cậu có thể chiếm được khu vực này thì cậu sẽ có một nơi mà mọi thứ bên trong đều sẽ tự động bảo trì, nhưng nếu ta phải chiến đấu với đám quái vật cơ khí đang lang thang xung quanh đây thì theo tôi là không đáng. Nhưng nếu chúng ta đang nói đến khu vực gần Văn phòng Thợ săn thì điều đó nên cân nhắc lại. Thực tế thì Văn phòng Thợ săn có thể đã chiếm được một vài tòa nhà trong khu vực đó rồi.]
 
Akira liền 'Hừmmmmm', có vẻ cậu đã nghĩ ra điều gì đó.
 
[Không phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta chiếm vài cái và sử dụng chúng để làm nơi dừng chân cho các Thợ săn khác sao? Tàn tích Mihazono là một nơi rất rộng lớn, vì thế sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có một số điểm dừng chân để nghỉ ngơi trong tàn tích này chứ.]
 
[Các máy bay an ninh không người lái có thể sẽ phản ứng lại với một số Thợ săn chỉ ở trong tòa nhà trong thời gian ngắn so với các nhóm Thợ săn đang cố gắng kiểm soát tòa nhà. Vì dù sao thì hệ thống an ninh cũng sẽ muốn sử dụng vũ lực để đuổi những kẻ xâm nhập hơn là với những người muốn chiếm lấy nó.]
 
[Đó cũng là một ý. Hừm, nếu điều đó xảy ra và nếu những việc đó không gặp nhiều khó khăn thì chúng đã làm như vậy từ lâu rồi chứ.]
 
[Đúng thế.]
 
Akira một lần nữa nhìn xung quanh phòng. Mặc dù bên trong được sắp xếp gọn gàng gợi lên cảm giác an toàn, nhưng thực tế thì chỗ này còn nguy hiểm hơn cả con hẻm phía sau khu ổ chuột. Cậu nghĩ rằng sẽ rất khó khăn để cậu có thể thoát khỏi nơi đó nếu không có Alpha. Vì vậy, cậu đang sắp xếp lại những suy nghĩ hiện có của mình trước khi tiếp tục tiến lên phía trước.
 
Khi Akira lên đến tầng 14, cậu nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ tầng để xác nhận lại khu vực xung quanh. Đây là một tòa nhà khá cao nên ta có thể nhìn được bất cứ đâu bên trong tàn tích Mihazono, và nó đang nằm giữa một khoảng đất trống rộng lớn. Mặc dù các tòa nhà trong khu vực thành phố của Mihazono được sắp xếp dày đặc thành từng dãy nhà nhưng không hiểu sao mà không tòa nhà nào nằm trong khu đất này.
 
Khi Akira nhìn qua thiết bị ngắm trên khẩu súng trường, cậu có thể thấy được vài chục con quái vật cơ giới đang lang thang xung quanh khu vực này, giống như chúng đang làm nhiệm vụ canh gác vậy. Chúng trông khác hẳn so với đám quái vật máy móc bên trong tàn tích này. Một số con là những con quái vật tự trị trông khá giống một cái xe nhưng được trang bị các bệ phóng tên lửa cỡ lớn, trong khi đó thì có một số con nhìn như một khẩu đại bác lớn có chân. Tất cả chúng đều đang đi tuần tra xung quanh tòa nhà mà Akira đang nhắm đến như thể chúng đang bảo vệ nó.
 
Sau khi Akira đã xác nhận xong những gì cậu vừa nhìn thấy, khuôn mặt cậu đanh lại.
 
[Vì những con quái vật kia mà cô nói với tôi là nếu tôi cứ tiếp tục đi thẳng sẽ rất nguy hiểm à. Chúng có vẻ đang ở một đẳng cấp khác hoàn toàn so với những con quái vật máy móc mà tôi đã chiến đấu trên đường tới đây. Nhìn chúng hiển nhiên là đang bảo vệ tòa nhà đó.]

[Tôi dám chắc rằng những con quái vật máy móc mà cậu đã tiêu diệt là những máy bay an ninh không người lái thuộc khu vực này. Trong khi những con quái vật máy móc kia là những con chuyên dùng để bảo vệ. Vũ khí và khả năng giao tiếp giữa chúng và hệ thống khác biệt hoàn toàn so với những con quái vật máy móc khác.]
 
[Nếu thế thì có khả năng nào cho việc đang có ai đó cố tình làm vậy để bảo vệ tòa nhà này không?]
 
[Có thể là chúng làm điều này theo lệnh mà chúng đã nhận từ nhiều năm trước. Nhưng hoàn toàn vẫn có thể xảy ra trường hợp là chúng đang chịu sự kiểm soát của một trí tuệ nhân tạo nào đó vẫn đang hoạt động để quản lý tòa nhà này. Nhưng cũng đơn giản chỉ là vì những con quái vật đó đang do một hệ thống an ninh riêng biệt chỉ huy so với những con quái vật khác. Có rất nhiều cách để giải thích những gì ta vừa nhìn thấy.]
 
[Đây là một chủ đề thú vị đấy, nhưng chính xác thì nó có ảnh hưởng như thế nào đến tôi vậy?]
 
Akira thực sự không quan tâm đến sự khác biệt giữa các hệ thống đó. Cậu chỉ quan tâm rằng liệu những thứ đó có cản trở hay gây cho cậu rắc rối hay không, liệu chúng có đang cố giết cậu không.
 
Nhưng Alpha đã phủ nhận điều đó.
 
[Có một vài thứ đấy. Nếu chúng thực sự đang nằm dưới sự kiểm soát của một hệ thống riêng biệt thì có khả năng là chúng không chia sẻ cùng một thông tin với những con quái vật khác, và nó sẽ ảnh hưởng đến những thứ mà cậu đang thực hiện. Akira!! Tránh xa chỗ đó ra!!]
 
Akira nhanh chóng di chuyển theo lệnh của Alpha, cậu thậm chí còn không cần phải hỏi lý do vì cậu có thể nhìn thấy nó thông qua thiết bị ngắm bắn của mình. Những con quái vật bất ngờ phóng tên lửa về phía cậu.
 
Tên lửa cũng được trang bị định vị. Chúng đang đuổi theo Akira đang cố chạy qua các phòng bên trong tòa nhà. Đợt tên lửa đầu tiên đã phá hủy bức tường chỗ Akira đang đứng và mở đường cho những quả tên lửa tiếp theo đang bay đến từ phía sau. Khi chúng bay vào bên trong tòa nhà để tìm kiếm Akira thì chúng đã phá hủy các bức tường và tất cả những vật cản đường và tạo ra một lối đi dẫn thẳng đến chỗ Akira. Cuối cùng, chúng đã tìm thấy Akira khi cậu đang chạy dọc theo một hành lang dài.
 
[Bắn chúng đi!]
 
[Rõ!!]
 
Akira xoay người 180 độ khi đang cầm lấy khẩu Minigun DVTS và ngắm, cậu nhanh chóng cố định chân của mình, xác nhận quả tên lửa đang hướng về cậu, tập trung, nén nhận thức thời gian lại, và bóp cò.
 
Với sự trợ giúp của Alpha, những viên đạn xả ra từ nòng súng DTVS đã bắn trúng vào tên lửa ngay trước mặt cậu. Các quả còn lại từ đằng sau ngay lập tức phát nổ ngay trên không trung, chúng vỡ toạc ra và những mảnh vỡ găm vào những bức tường xung quanh. Phát ra ánh sáng chói mắt kèm theo tiếng nổ lớn khi phát nổ.
 
Mặc dù Akira đã có thể tránh được một phát trực diện, nhưng vụ nổ đã thổi bay cậu. Cậu đã bị va rất mạnh vào bức tường phía sau mình, mạnh đến mức tạo ra một vết nứt nhìn như miệng núi lửa khi và còn một vài vết nứt lớn khác. Bộ đồ gia cường của Akira không thể hấp thụ hoàn toàn chấn động đó và nó đã tác động đến cậu. Sau đó, cơ thể cậu ngã xuống đất, dù đã dùng tay để tránh việc bị ngã sấp mặt nhưng cậu ngay lập tức ho ra máu.
 
Akira có thể cảm thấy được cơn đau đang chạy dọc khắp cơ thể, nhưng cậu vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Cậu nhanh chóng lấy thuốc ra từ túi của mình. Vì cơ thể vừa phải chịu một tác động không nhỏ từ vụ va chạm, nhưng cơ thể cậu vẫn chưa thể hoạt động theo ý muốn của cậu, bộ đồ gia cường vẫn có thể hoạt động bình thường. Nhờ vậy nên cậu có thể uống thuốc mà không gặp quá nhiều khó khăn.
 
Akira bắt cổ họng mình phải nuốt hết chỗ thuốc đó, chúng có vị không khác gì vị máu. Những loại thuốc đắt tiền này đã phát huy tác dụng khi cơn đau của cậu đã nhanh chóng giảm bớt. Có thể trong số đó có thuốc giảm đau, nhưng vết thương của cậu sẽ nhanh chóng hồi phục.
 
Akira đứng dậy và cười khổ. Cậu có thể nhìn thấy bên ngoài tòa nhà qua những khe hở nhỏ le lói giữa màn khói trước mặt, nó cho thấy rằng những tên lửa đó truy đuổi cậu gắt gao đến mức nào.
 
[Suýt nữa thì…]
[Chúng ta cần phải nhanh chóng di chuyển thôi. Tôi không chắc liệu chúng có tiếp tục đuổi theo hay không nhưng an toàn là thứ ưu tiên nhất lúc này.[
[Nghe rõ.]
Akira chạy qua khắp các phòng để tìm đường rời khỏi đây. Cậu cau may khi thấy chúng đều bị hư hại nặng nề.
 
Cậu tìm thấy một tầng không bị ảnh hưởng do vụ bắn tên lửa vừa rồi để nghỉ ngơi. Sau đó cũng không còn quả tên lửa nào đuổi theo cậu nên giờ cậu đã có thể an toàn rời khỏi đây.
 
Đống thuốc cậu vừa uống cách đây vài phút cũng đã phát huy tác dụng. Cậu trú tạm chỗ đó cho đến khi cơ thể trở lại bình thường, ít nhất thì đó là những gì Alpha đã bảo cậu và cậu cũng không phản đối gì cả. Cậu nghỉ ngơi ở đó trong khi mơ hồ cảm thấy lượng nanomachine đang điều trị cơ thể mình.
 
Akira đột nhiên nói.
 
[Những máy bay an ninh không người lái đó có vấn đề gì à, sao chúng lại hành động như vậy? Nếu thực sự đó là những vũ khí an ninh làm nhiệm vụ bảo vệ tàn tích này thì tôi không nghĩ rằng chúng lại muốn phá hủy nơi mà chúng đang bảo vệ chỉ để giết kẻ xâm nhập. Nó giống kiểu như là chúng điều hẳn một cái xe tăng đến chỗ tôi chỉ để giết tôi vậy. Chúng sẵn sàng đi xa đến mức đó chỉ để giết một Thợ săn thôi sao? Nó thực sự không đáng nhỉ, phải không?]
 
Sau đó Alpha trả lời câu hỏi của Akira.
 
[Như tôi đã nói từ trước, có thể chúng đang chịu sự điều khiển của một hệ thống an ninh khác. Đám quái vật cơ khí đó vừa phải tấn công cậu, vừa phải bảo vệ tòa nhà đó chứ không phải là bảo vệ toàn bộ tàn tích Mihazono. Vì lẽ đó nên chúng không ngần ngại phá hủy các tòa nhà khác đâu.]
 
[Đợi đã, nếu cô nói vậy thì sự khác biệt giữa các khu vực là vì những con quái vật sẽ phá hủy bất kỳ cái gì ngoài nơi chúng đang bảo vệ phải không? Nhưng tôi không thấy chỗ nào như thế xung quanh đây cả…]
 
[Các máy bay an ninh không người lái có thể đã dọn sạch chỗ đó rồi. Tất nhiên là chúng không thể xây dựng lại những công trình đã bị phá hủy. Hoặc có thể là do các tòa nhà khác đã được xây dựng ở đó chỉ được sử dụng trong một thời gian nhất định, và khi chúng được xây nên thì những Thợ săn đã dùng chúng làm nơi trú ẩn để chiến đấu với đám quái vật kia. Vậy nên lý do vì sao tòa nhà này vẫn còn nguyên vẹn là vì nó không nằm trong khu vực hoạt động của chúng.]
 
[Chờ chút đã, điều đó có nghĩ là chúng đã mở rộng phạm vi hoạt động của mình rồi phải không? Có phải vì chúng đã phát hiện ra có ai đó đang nhắm vào chúng? Vậy nên đám quái vật đó mới bắn tên lửa vào tôi nhỉ? Sau đó thì chúng không cố đuổi theo tôi nữa vì chúng nghĩ rằng tôi đã chết rồi, nên chúng mới quay trở về khu vực ban đầu.]
 
[Một lời giải thích hợp lý đấy.]
 
Akira thở một hơi dài. Mấy ngày trước, mặc dù đã gần chết những cậu cũng đã thoát khỏi tình huống đó bằng chính sức mạnh của mình, đó là lý do vì sao cậu dần cảm thấy tự tin hơn về bản thân. Nhưng giờ cậu lại cảm thấy vừa bị ăn một cú đấm vào bụng để nhắc nhở chính bản thân rằng cậu vẫn không có cửa để thách thức những con quái vật tự trị kia.
 
Alpha nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc.
 
[Akira, tôi sẽ hỏi cậu điều này khi tôi vẫn còn cơ hội, bây giờ cậu định làm gì? Cậu sẽ cố đến tòa nhà đó chứ? Hay cậu muốn rút lui?]
 
Akira định trả lời rằng cậu đang nghĩ đến việc rút lui, nhưng bất chợt cậu nhận ra điều gì đó và nhìn cô đầy bối rối.
 
Vụ tên lửa vừa rồi gần như đã giết chết cậu. Cậu nghĩ rằng sẽ chẳng có gì lạ nếu Alpha đề nghị cậu rút lui và mạnh mẽ nhắc nhở cậu không nên tiếp tục nữa. Nhưng ngay cả vậy thì câu hỏi vừa rồi giống như cô đang nói với cậu rằng nếu cậu muốn tiếp tục thì cũng không sao.
 
Akira nhìn Alpha với vẻ mặt nghiêm túc và hỏi cô một câu.
 
[Cô sẽ làm gì nếu tôi nói rằng tôi muốn đi tiếp? Cô không ngăn tôi lại à?]
 
[Nếu cậu muốn vậy thì tôi sẽ không ngăn cản cậu. Nhưng tất nhiên là ngoài sự hỗ trợ của tôi, thì cậu cần phải chuẩn bị và quyết tâm trước khi đi đến chỗ đó.]
 
[Pha vừa rồi tôi đã suýt chết rồi đấy.]
 
[Dù gì thì đó cũng chỉ là một cuộc phục kích. Nhưng nhờ sự hỗ trợ của tôi, thì cậu cũng không bị dính vết thương nào ảnh hưởng đến tính mạng mà phải không? Thế nên là không có vấn đề gì đâu. Cậu đã nói thế trước khi đi mà, nhớ chứ? Vậy nên cậu sẽ không bị giết ngay lập tức, cậu vẫn sẽ có đủ thời gian để nhận thấy rằng nó có nguy hiểm hay không, cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi mà. Từ những lý do trên thì tôi thấy trận chiến vừa rồi không nguy hiểm như cậu nghĩ.]
 
Nhìn thấy nụ cười của Alpha vẫn như mọi khi, Akira do dự và vẫn có vẻ hơi bối rối khi nói với cô.
 
[Ư-Ừm, đúng là tôi đã nói thế. Nhưng cô nói là tôi cần phải tự giải quyết bằng chính sự quyết tâm của mình thì tôi phải quyết tâm đến mức nào vậy? Nếu tôi phải quyết tâm như hồi tôi chiến đấu với con quái vật tiền thưởng thì tôi thà rút lui ngay bây giờ còn hơn.]
 
[Cậu không cần phải đi xa đến vậy đâu. So với lúc đó thì cậu chỉ cần nỗ lực hơn bình thường một chút thôi, đó là tất cả những gì cậu cần. Và như tôi đã lúc trước, trận chiến vừa rồi đã xảy ra khi cậu mất cảnh giác, nó giống như một trận đánh lén hơn. Vì vậy, nếu chúng ta lập một kế hoạch chính xác, có sự chuẩn bị tốt từ chính bản thân cậu và sự hỗ trợ của tôi, thì chúng ta có thể xử lý hết đám quái vật đó. Tất nhiên là tôi không thể nói với cậu rằng cậu có thể tiêu diệt hết những con quái vật máy móc kia một cách dễ dàng được. Bên cạnh đó thì cậu sẽ phải sử dụng thêm nhiều đạn và thuốc hơn bình thường. Đó là tất cả những gì mà chúng ta cần.]
 
Akira nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Alpha, trong khi cậu đang nghĩ rằng có lẽ là không cần thiết phải rút lui ngay bây giờ và cậu vẫn còn cơ hội giành chiến thắng. Miễn là cậu không làm chậm Alpha thì cậu có thể giành thắng lợi với lượng đạn và số thuốc cho phép.
 
Phần còn lại phụ thuộc vào quyết định của Akira. Sẽ không phải là một quyết định sai lầm nếu cậu rút lui khỏi cuộc chiến mà cậu có thể thua. Mặt khác, việc muốn mạo hiểm lao vào một trận chiến có tỷ lệ chiến thắng không nhỏ cũng không hề tồi, nó sẽ giúp cậu đánh giá được sức mạnh của bản thân.
 
Nhưng Akira biết rằng cậu cần phải trở nên mạnh mẽ hơn, để cậu có thể thực hiện được yêu cầu của Alpha. Cậu đã nhận sự hỗ trợ từ cô như một khoản thanh toán trước. Cậu phải hoàn thành được yêu cầu của cô, vì cậu đã nợ Alpha rất nhiều rồi, ít nhất thì bây giờ cậu phải nỗ lực hết sức.
 
Hơn nữa, nếu do dự thì có thể cậu sẽ mất mạng, nếu vậy thì nhiệm vụ đó của cậu sẽ ra sao?
 
Akira đã đưa ra quyết định.
 
[Chúng ta sẽ tiếp tục. Nếu tôi chạy trốn khỏi những thứ mà tôi có thể đánh bại được, thì tôi còn chẳng xứng đáng với cái danh Thợ săn này nữa đâu.]
 
Alpha mỉm cười đầy tự tin.
 
[Cậu chắc chứ? Như vừa rồi tôi đã nói, điều quan trọng nằm ở chính bản thân cậu, cậu cần phải có sự bình tĩnh cần thiết.]
 
[Xử lý vấn đề đó là trách nhiệm của tôi. Vậy nên chúng ta sẽ tiếp tục tiến lên.]
 
Alpha còn cười nhiều hơn vừa nãy.
 
[Tốt lắm, ta đi thôi. Lần trước tôi đã không thể hỗ trợ được cho cậu, vậy nên tôi sẽ cho cậu thấy tôi tuyệt vời như thế nào.]
 
Akira đã sẵn sàng cho cuộc chiến trước mắt. Cậu làm theo chỉ dẫn của Alpha, cậu trở lại tầng 1 trước khi leo lên tòa nhà đó từ phía dưới. Mỗi khi lên tầng, cậu sẽ kiểm tra khu vực xung quanh bằng thiết bị thu thập thông tin của mình trước khi đến tầng tiếp theo. Cậu không kiểm tra toàn bộ tầng đó, mà chỉ kiểm tra phần mặt ngoài của tòa nhà, phần đối diện với tòa nhà khác bên ngoài kia.
 
Sau khi đến được tầng cao nhất, tầng 27, Akira đã chuẩn bị xong. Cậu gắn băng đạn mở rộng lên khẩu súng ngắn DVTS, đổi đạn xuyên giáp trong khẩu súng trường CWH của mình thành đạn đặc biệt, cậu cũng đã uống thêm thuốc từ trước để đảm bảo rằng cơ thể cậu vẫn có thể di chuyển được ngay cả khi bị gãy xương, cậu cũng ngậm một số loại thuốc khác vào miệng để có thể nuốt nó bất cứ lúc nào.
 
Cậu cầm khẩu súng trường CWH ở tay phải, DVTS ở tay trái. Cậu chỉ mang thêm phần thuốc súng, còn những khẩu súng khác và balo thì cậu để chúng trên sân thượng để chúng không cản trở việc di chuyển. Cậu tối đa hóa lượng hỏa lực trong khi mang theo ít đồ nhất có thể.
 
Akira đứng trên nóc tòa nhà đối diện với tòa nhà chọc trời mà cậu đang nhắm tới. Cậu đang đứng ở phần rìa mép ngoài tòa nhà, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần.
 
Alpha mỉm cười với cậu trước khi xác nhận lần cuối.
 
[Akira, cậu đã sẵn sàng chưa?]
 
Akira nghiêm nghị nói.
 
[Rồi, làm thôi.]
 
Alpha nở nụ cười đầy tự tin trước khi đáp lại.
 
[Nếu vậy thì, tiến lên nào.]
 
Trận chiến đã bắt đầu.
 
Akira chạy thẳng đến nửa sau sân thượng nhanh nhất có thể và nhảy xuống.
 
Trong khi đang rơi tự do, cậu nhắm khẩu DTVS của mình vào các vũ khí tự động xung quanh tòa nhà chọc trời đó và bóp cò. Băng đạn mở rộng cho phép cậu bắn liên tục trong một khoảng thời gian dài mà không cần nạp thêm đạn. Những tiếng nổ lớn phát ra từ những viên đạn bắn ra từ khẩu DVTS của Akira đang vang vọng ra xung quanh khi chúng bắn trúng vào đống vũ khí tự động mà cậu đang nhắm tới.
 
Lực đẩy từ khẩu DVTS của Akira đã đẩy cậu về phía bức tường của tòa nhà. Sau đó, cậu sử dụng cả hai chân của mình để đạp mạnh vào tường. Những cú đạp đó liên tục đẩy cơ thể cậu về phía bức tường, đến mức cậu có thể đứng thẳng trên mặt tường đó. Sau đó, cậu không rời tay khỏi cò súng khi cứ như thế chạy xuống bức tường của tòa nhà.
 
Vô số viên đạn dội xuống các vũ khí tự động gần tòa nhà chọc trời. Những viên đạn liên tục bắn xuống cơ thể siêu cứng của những con quái vật máy móc, như thể chúng đang cố gắng khoan được một lỗ trên cơ thể đám quái vật. Nhưng do mất động lượng do khoảng cách mà những viên đạn được bắn ra, nên không viên đạn nào gây được tổn thương nghiêm trọng nào bên trong lũ quái, chúng chỉ xuyên thủng được bộ giáp bên ngoài. Nhưng ít nhất, điều đó cũng đã đủ để khiến đám quái vật kia xác định được Akira là kẻ thù của chúng.
 
Những khẩu đại bác trên người chúng ngay lập tức hướng về phía Akira đang chạy xuống trên bức tường. Sau đó, chúng tạm thời hạ các vũ khí cận chiến xuống để chuẩn bị bắn.
 
Ngay khoảnh khắc đó, những viên đạn đặc biệt của CWH ngay lập tức xuyên thủng chúng, ngay trước khi những khẩu đại bác lên nòng, nó khiến thuốc súng bên trong cơ thể lũ quái vật đó phát nổ và lan ra xung quanh. Akira đã bắn những phát vừa rồi theo chỉ dẫn của Alpha. Những viên đạn đó bắn trúng những khẩu đại bác đó với độ chính xác hoàn hảo, mặc dù chúng còn chưa nhắm thẳng vào cậu khi cậu bắn những viên đạn đó.
 
Khi đại bác đã bị phá hủy, bộ phận điều khiển bên trong cơ thể của đám quái vật đó đã nhận phải một vết thương chí mạng, chúng cũng nhận ra rằng chúng không còn gì để chống đỡ. Do đó, các vũ khí tự động khác vẫn chưa chuyển sang chế độ vũ khí trường lực để thay thế các vũ khí khác đã bị hư hỏng nặng, vậy nên tạm thời sức mạnh của vũ khí trường lực đã bị giảm sút đáng kể.
 
Trong tích tắc, khi những vũ khí trường lực của chúng bị suy yếu, thì những viên đạn đặc biệt CWH đã xuyên thủng cơ thể chúng. Viên đạn đầu tiên đã tạo ra một lỗ trên lớp giáp của chúng, ngay sau đó viên thứ hai đã đi qua lỗ đó, xuyên phá các bộ điều khiển bên trong. Các vũ khí tự động khi bị mất bộ điều khiển, ngay lập tức ngừng hoạt động mà không kịp phản ứng gì.
 
Khi Akira tiêu diệt được một vài con, thì những con khác cũng nhanh chóng nhận ra, rằng cậu là một mối đe dọa với chúng. Chúng ngay lập tức hành động để đối phó với mối đe dọa đó.
 
Vô số tên lửa phóng ra nhắm vào Akira. Ngay lúc đó, tất cả đã hướng khẩu đại bác và bắn những phát pháo về phía cậu. Vô số tên lửa bay về phía Akira, chúng bắt đầu thu thập động lượng trong vài giây, trước khi điều chỉnh quỹ đạo về thẳng hướng của Akira, trong khi các đầu đạn phóng ra từ những khẩu đại bác đã đi trước và nhắm vào cậu.
 
Akira đá ngược lại vào khẩu súng trường của mình, để đẩy bản thân vào sát tường, lấy lực đẩy để chạy xuống phía dưới. Sau đó, cậu sử dụng những phần viền hoa văn trên tường dể nhảy sang một bên, hoặc thậm chí là nhảy thẳng xuống dưới để tránh những quả tên lửa và loạt đạn kia. Nếu vậy thì chúng sẽ va chạm vào tường và khiến nó nổ tung, điều đó sẽ làm khu vực này sụp đổ.
 
Akira đang liều mạng chạy xuống phía dưới, cậu có thể cảm nhận được sóng xung kích phát ra từ vụ nổ khi cậu nói với Alpha.
 
[Làm ơn làm ơn làm ơn đi, hãy nói với tôi rằng tôi sẽ không dính đạn đi, được không? Nếu tôi bị thổi bay khỏi bức tường này thì sẽ chẳng lạ gì nếu tôi chết ngay lập tức, cô biết mà đúng chứ?]
 
Đây là lần đầu tiên cậu chạy trên tường kiểu này. Vì thế nên cậu đang dựa hoàn toàn vào khả năng kiểm soát của Alpha thông qua bộ đồ gia cường của mình. Mặc dù cậu đã nhìn thấy được quỹ đạo dự đoán của tên lửa vào loạt đạn đang hướng về phía mình thông qua tầm nhìn nâng cao, nhưng cậu không phản ứng kịp và đưa ra được quyết định xem đâu là chỗ an toàn nhất. Cậu đã mất tất cả mọi thứ chỉ để làm theo chỉ dẫn của Alpha.
 
Alpha đang bay song song với bức tường, cô mỉm cười đáp lại.
 
[Đúng là sẽ rất nguy hiểm nếu cậu bị mất phần chân. Vậy nên cậu phải tiếp tục chạy để tránh được những quả tên lửa vào loạt đạn đó, chúng chiếm một khoảng không rất lớn. Cũng đừng ngừng bắn. Sẽ không thể di chuyển nhanh chóng xung quanh bức tường nếu không dùng pha đạp ngược vừa rồi. Thế nên là cậu hãy quyết tâm và tiếp tục chạy đi.]
 
[Không phải lúc đó cô đã bảo tôi là không cần quyết tâm nhiều như thế cho trận chiến này sao?!!]
 
[Chỉ là tương đối thôi nếu so với lúc đó. Tôi đã nói với cậu rằng cậu cần có sự quyết tâm hơn bình thường một chút, đúng chứ? Nếu so với khoảnh khắc cậu chạy ra từ bên trong con quái vật tiền thưởng kia bằng chính sức mạnh của bản thân, thì lúc này chẳng đáng là gì đâu, đúng không? Hay cậu thấy việc tiêu diệt được con quái vật tiền thưởng đó không quá khó?]
 
Alpha mỉm cười đầy thích thú. Akira nhìn thấy nụ cười đó, và cậu tin rằng mình sẽ không gặp nhiều nguy hiểm đến vậy. Cậu nói.
 
[Này!! Cô so sánh không đúng lúc rồi!!]
 
[Hãy dừng tám nhảm và bắt đầu tập trung nào.]
 
[Được rồi, được rồi!!]
 
Akira nhắm khẩu tiểu liên DVTS của mình vào những tên lửa đang hướng đến chỗ cậu, khi đó cậu liên tục bóp cò súng và chạy trên tường. Vô vàn viên đạn được xả vào những quả tên lửa đó và làm chúng phát nổ ngay trên không, song xung kích từ những vụ nổ làm những quả tên lửa phía sau chệch hướng và làm gián đoạn mục tiêu của chúng.
 
Một vài quả tên lửa đã bay chệch hướng và bắn trúng vào các tòa nhà khác, một số khác thì va chạm với các tên lửa còn lại và phát nổ, trong khi đó còn có một số còn chẳng thể hoàn thành lộ trình bay, chúng cách khá xa Akira và để một lỗ lớn trên tường của tòa nhà.
 
Đúng lúc đó, Akira ngắm khẩu súng trường CWH của mình về chỗ đống vũ khí tự trị kia. Vì Alpha đã khóa tất cả các mục tiêu, nên cậu chỉ cần hướng súng theo hướng đã được chỉ định và kìm lại sức giật của khẩu súng. Nhưng vì cậu đang cầm nó bằng một tay nên cậu không thể thực hiện xong cú đạp ngược, thế nên sau mỗi lần như thế cơ thể cậu lại phải chịu thêm thương tổn.
 
Nhờ những loại thuốc mà cậu đã uống từ trước, nên Akira không cảm thấy quá đau. Nhưng do cậu đang để cơ thể mình vượt quá giới hạn, kèm thêm sự trợ giúp của bộ đồ gia cường để chịu đựng tất cả những vết thương nhỏ đang xé nát cơ bắp của cậu. Nhưng vết thương đó được chữa lành gần như ngay lập tức, thậm chí còn chẳng để lại sẹo. Chu kỳ này tiếp tục xảy ra cho đến khi thuốc hết tác dụng, hoặc khi trận chiến này kết thúc.
 
Akira có thể cảm nhận được cảm giác kỳ lạ khi cơ thể cậu đang trải qua chu kỳ đầu tiên, lúc cậu đang chạy xuống mặt đất từ trên tường trong khi chiến đấu, cậu đã trải qua tất cả chúng bằng kỹ năng nén thời gian nhận thức. Thành thật mà nói, cậu mong rằng đây là lần đầu cũng như là lần cuối cậu trải qua điều này. Cậu hiện đang ở đâu đó xung quanh tầng 18. Nếu cậu rơi tự do từ chỗ này thì cậu sẽ đến được mặt đất nhanh chóng hơn.
 
Các vũ khí tự trị đang trải rộng các bệ phóng tên lửa còn lại, và phóng vô số tên lửa cỡ nhỏ lên bầu trời. Chúng đi lên theo một đường thẳng, trước khi tự điều chỉnh hướng đi để hướng về phía Akira. Bằng cách phóng tên lửa theo hình vòng cung lớn, chúng có thể nhắm vào toàn bộ mục tiêu xung quanh Akira, nó sẽ làm Akira giảm khả năng bắn hạ chúng và giảm được tổn thất từ những vụ nổ.
 
Akira nhìn thấy những quả tên lửa đang bay đến trước mặt.
 
[Alpha!! Có thể bắn hạ chúng không?!!]
 
[Không được, điều đó là không thể. Chúng phân tán quá rộng. Nhưng không sao đâu.]

[Thật tốt khi nghe cô nói thế!!]
 
Akira gượng cười khi tiếp tục ngắm bắn. Nếu Alpha nói mọi chuyện sẽ ổn, thì cậu chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào điều đó và tiếp tục chiến đấu. Tất nhiên, cậu luôn tin tưởng Alpha. Vì dù sao, nếu cậu không tin tưởng cô, thì ngay từ đầu cậu đã không làm mấy chuyện như thế này.
 
Akira tiếp tục chạy dọc theo bức tường, trong khi vừa di chuyển xung quanh đó để né tránh những tên lửa hay đạn nhắm đến mình đang bay tới. Đồng thời, cậu tiếp tục bắn tỉa vào điểm yếu của những vũ khí tự trị kia bằng khẩu súng trường CWH của mình. Những vũ khi tự trị đó liên tục bị bắn trúng vào động cơ, hoặc vũ khí và các đơn vị điều khiển, khiến chúng bị hư hại nặng và không còn khả năng chiến đấu nữa. Akira đã phá hủy những vũ khí tự trị đầy mạnh mẽ đó với hiệu quả tối đa, như thể những vũ khí kia đang cố gắng ăn khớp với những hành động của cậu.
 
Nhưng do hỏa lực mạnh mẽ, nên dù còn một hay hai vũ khí tự trị, thì chúng cũng đủ giết chết một Thợ săn bình thường. Những vũ khí đó sẽ không rút lui, miễn là Akira không tiêu diệt hết thì chúng vẫn sẽ cố gắng giết cậu.
 
Khi vô số tên lửa đang hướng về phía Akira, cậu nhắm khẩu súng trường CWH và khẩu Miniguns DVTS của mình và bóp cò. Dư chấn từ phát bắn của cậu và sóng xung kích từ tên lửa mà cậu đã tiêu diệt đã thổi bay cậu, làm cậu va vào một cửa sổ nào đó của tòa nhà.
 
Tất cả tên lửa đều trúng vào bức tường, nơi Akira mới chỉ đứng vài giây trước. Chúng phát nổ gần như cũng một lúc, nên hỏa lực của chúng đã giảm đi rất nhiều so với lúc chúng tập trung lại thành một khối. Tòa nhà này được tạo nên bởi công nghệ tiên tiến của cựu thế giới, nên chúng chỉ để lại vài vết nứt nhỏ.
 
Alpha nhanh chóng đưa ra chỉ dẫn tiếp theo cho Akira. Akira đã kiểm tra tất cả các tầng trong tòa nhà này từ trước. Vì vậy, Alpha đã sử dụng những thông tin đó để cậu có thể di chuyển đến vị trí an toàn nhất.
 
Akira hầu như không thể tránh được hết những quả tên lửa đó, đang chạy về phía bên trong tòa nhà. Alpha nói với cậu.
 
[Akira, hãy nuốt chỗ thuốc đang có trong miệng đi.]
 
[Chắc chắn rồi, tác dụng của mấy viên thuốc tôi uống lúc trước đã giảm đi rồi phải không?]
[Cậu có thể không cảm thấy nó vì cậu không cảm thấy đau đớn, nhưng bây giờ cơ thể cậu đang ở tình trạng khá tồi tệ rồi. Nếu cậu không muốn tứ chi mình bị đứt rời ngay giữa trận chiến, thì hãy đảm bảo rằng ta luôn có đầy đủ thuốc.]
 
Akira uống thuốc và nạp băng đạn mới vào khẩu súng trường của mình. Sau đó, theo sự chỉ dẫn của Alpha, cậu nhảy ra khỏi một cửa sổ khác. Cậu hiện giờ đang ở tầng 10, cách mặt đất không quá xa, số lượng quái vật cũng không còn nhiều.
 
Alpha biết vị trí của quái vật đang ở đâu. Khi Akira nhảy qua cửa sổ, cậu ngay lập tức xả đạn. Đạn đặc biệt của CWH dễ dàng xuyên qua lớp giáp của vũ khí tự trị và xuyên thẳng điểm yếu của chúng. Lại thêm một con quái vật xung quanh đây bị biến thành sắt vụn. (Trans: ghê quá đi Alpha uiiii >:3)
 
Akira chỉ còn cách mặt đất 10 tầng nữa. Cậu tiếp tục chạy xuống và liên tục bắn vào đám vũ khí kia. Sau vài phát súng, cuối cùng cậu cũng đến được mặt đất. Khi chân vừa chạm đất, cậu nhanh chóng cố định mục tiêu cho khẩu súng trường CWH của mình.
 
[Đó là con cuối cùng rồi!!]
 
Khi nghe Alpha nói, Akira phát hiện ra mục tiêu cuối cùng của mình, xác định vị trí và bóp cò. Viên đạn đặc biệt của CWH bay theo đường thẳng, bay đến chỗ vũ khí tự trí cuối cùng, ngay sau đó là một ánh sáng chói mắt phát ra từ bộ giáp cường lực, nó xuất hiện ngay tại nơi viên đạn tiếp xúc.
 
Akira đã xả mưa đạn vào vũ khí tự trị đó bằng những viên đạn của khẩu tiểu liên DVTS của mình khi cậu đang chạy xuống từ trên tường, do đó phần giáp cường lực của nó đã bị suy yếu đáng kể. Đạn đặc biệt của CWH xuyên qua lớp giáp, và đục ngay một lỗ vào bộ phận điều khiển, khiến nó vỡ vụn.
 
Khi nó phát ra âm thanh cuối cùng, xung quanh khu vực này đã không còn tiếng động nào nữa. Tất cả những con quái vật ở đây đều đã chết.
 
Akira không hề di chuyển, cậu vẫn quan sát xung quanh. Khi xung quanh đã hoàn toàn im lặng, cậu đứng dậy.
 
Alpha đang lơ lửng bên cạnh Akira, cô mỉm cười.
 
[Akira, kết thúc rồi, chúng ta đã thắng.]
 
Phản ứng đầu tiên của Akira trước chiến thắng này là một tiếng thở dài. Sau đó, cậu nhìn lên tòa nhà, cậu nhìn ngay chỗ cậu vừa nhảy xuống cách đó không lâu và mỉm cười cay đắng. Alpha quay sang mỉm cười đầy tự mãn.
 
[Thế cậu thấy nó thế nào? Cậu đã thấy sự hỗ trợ của tôi tuyệt vời đến mức nào chưa?]
 
Akira cười khổ.
 
[Tôi thấy khá tốt đấy. Vì tôi đã cảm nhận rất rõ ràng rằng sự hỗ trợ của cô là lớn đến nhường nào, nên tôi không muốn trải qua mấy thứ thế này một lần nữa đâu.]
 
Alpha cười tinh quái với cậu.
 
[Nào, không cần giấu tôi đâu, tôi biết cậu đang nghĩ gì mà. Tôi đã hứa với cậu rằng sẽ hỗ trợ tối đa cho cậu, xem nó như một khoản trả trước, hơn nữa cậu cũng biết rằng tôi là đồng mình của cậu mà, phải không?]
 
[Nếu vậy thì với sự hỗ trợ mà cô đang rất tự hào đó, cô có thể giúp tôi làm mấy việc này mà không phải trải qua cảm giác đó một lần nào nữa, được không?]
 
Nhìn Akira, người đang có vẻ không hài lòng, Alpha nghiêng đầu nói.
 
[Thực ra, tôi đã cân nhắc rất nhiều trường hợp trước khi hỗ trợ cho cậu đấy. Nếu cậu chết thì nó sẽ là một rắc rối lớn cho tôi. Vì vậy, trước khi đưa ra đề xuất đó, thì tôi cũng đã tính toán tất cả những gì có thể xảy ra để đảm bảo an toàn cho cậu, và tôi thậm chí còn xác nhận lại và tôn trọng mong muốn của cậu. Nhưng cậu biết không? Nếu cậu cứ nghĩ đến những điều nguy hiểm có thể xảy đến vì sự an toàn của mình, thì cậu không thể nào đến vùng đất hoang được đâu.]
 
Akira cố gắng hết sức để thay thể vẻ mặt không hài lòng của mình bằng một nụ cười cay đắng. Cậu biết rằng mình đã gặp một sự may mắn cả đời mình, nếu đúng là cậu sẽ bị lũ quái vật bao vây ngay trước khi cậu ra khỏi thành phố, thì cậu sẽ không bào giờ có thể đến vùng đất hoang được. Thứ cậu cần không phải là khả năng tránh xui xẻo, mà là khả năng tiêu diệt sự xui xẻo đó.
 
[…Được rồi, tôi hiểu rồi. Hy vọng rằng cô có thể tiếp tục hỗ trợ tôi, để tôi có thể đối phó với những tình huống như thế này một cách dễ dàng.]
 
[Tất nhiên. Cậu hãy để đó cho tôi. Bây giờ thì, chúng ta hãy đi lấy những thứ mà cậu để lại trên sân thượng thôi, nó có thể là lợi thế cho cậu nếu như có bất gì điều gì xảy ra.]
 
Alpha mỉm cười và chỉ tay lên. Akira đã để cái balo chứa đầy đạn và các thiết bị khác trên sân thượng, cùng với những khẩu súng trường khác mà cậu không sử dụng trong trận chiến vừa rồi.
 
Akira nhìn lên. Giờ cậu mới nhận ra, tòa nhà 27 tầng này là một tòa nhà rất cao. Bây giờ cậu lại phải leo lên cầu thang để trở lại sân thượng.
 
[…Lại phải leo cầu thang à?]
 
[Đúng rồi đấy. Nhưng đừng lo lắng, lần này cậu có thể dùng được nó bình thường rồi, hay cậu muốn leo lên từ bên ngoài?]
 
Alpha mỉm cười trêu chọc. Akira ngay lập tức từ chối.
 
[Không, cảm ơn!]
 
Alpha chỉ cười đầy thích thú khi thấy Akira có chút khó chịu.
 
**********************
 
Duck: Comment đê nào :3 Cho nó xôm chứ =((
 
***********************

Trans: Duck

Edit: promote

*******************
 
 
 

 

4 nhận xét:

Nặc danh nói...

Quá ghê gớm. Và đây là ....

Quoắn nói...

Bắt cmt là bắt thêm chap à nha :v

boytjeuquy nói...

Alpha múa dẻo đấy

Unknown nói...

thanks <3