Togami loay hoay với thiết bị đầu cuối thông tin của mình, cậu đang xem hồ sơ Thợ săn của Akira.
Akira
nói rằng Xếp hạng Thợ săn của cậu là 21. Sau khi biết rằng Xếp hạng của Akira
thấp hơn của mình, Togami bắt đầu chế nhạo Akira. Nhưng bây giờ, cậu lại
hy vọng rằng là Akira đang làm một trò đùa tệ hại.
Togami
đã nhìn thấy cận cảnh Akira hành động và nhận thấy sự khác biệt kỹ năng của cả
hai. Cậu đã tận mắt trải nghiệm và hiểu ra sự thật rằng Akira quá mạnh đối
với một Thợ săn Hạng 21. Nhưng đó vẫn chưa phải là vấn đề lớn nhất.
Vấn
đề lớn nhất là làm thế nào mà Akira vẫn tỏ ra rất bình thường về nó. Cậu
không hề tỏ ra kiêu ngạo, cảm thấy bị làm nhục (khi bị Togami chế giễu) hay tự
tin vào kỹ năng của mình. Mặc dù cậu ta rất mạnh mẽ nhưng cậu không hề tự
hào về kỹ năng của mình.
… Đừng nói với mình là mạnh cỡ đó là bình thường với
Thợ săn Hạng 21? Không, điều đó không thể bình thường được! Cậu ta
chắc chắn là kỳ quặc! Cậu ta không bình thường !! Vậy thì, không còn
cách nào…
Nếu
một Thợ săn Hạng 21 mạnh như Akira là điều bình thường thì không có vấn đề gì
cả. Nhưng nếu đúng như vậy, nếu sức mạnh của Akira được coi là bình
thường, thì cũng có nghĩa là Togami thì yếu nếu xét theo tiêu chuẩn
đó. Đối với Togami, người luôn nghĩ rằng mình là một Thợ săn lành nghề và
tự hào về điều đó, thì đây là một viên thuốc đắng quá khó nuốt.
Togami
cố kiểm tra Xếp hạng Thợ săn của Akira trong khi cầu nguyện. Nhưng biểu
hiện của cậu cho thấy lời cầu nguyện đã không được đáp lại. Theo hồ sơ từ
Văn phòng Thợ săn, Akira thực sự là Thợ săn Hạng 21.
Togami
vẫn còn trong tình trạng sốc khi hỏi Shikarabe.
“Uhmmm…
Có điều tôi muốn hỏi.”
Mặc
dù Togami thuộc phe chống Katsuya, cậu vẫn là một Thợ săn trẻ tuổi. Vì vậy
tóm lại, cậu là loại Thợ săn mà Shikarabe rất ghét. Vì Shikarabe chưa có
ấn tượng gì đặc biệt với Togami nên anh vẫn xem Togami là một trong những Thợ
săn trẻ tuổi mà anh không thích.
Shikarabe
có vẻ khó chịu nói.
"Gì?"
Nếu
đó là Togami lúc bình thường, cậu sẽ cảm thấy bị xúc phạm khi Shikarabe nói
điều đó với mình. Nhưng không, khuôn mặt cậu trông có vẻ căng thẳng, cậu tiếp
tục.
“Về
Akira… Cậu ấy chính xác là ai vậy?”
"Ý
cậu là sao? Cậu ấy là một Thợ săn mà tôi đã trả tiền cho việc tham gia chuyến
săn. Tôi biết cậu ấy không đến từ Drankam. Nhưng tôi không có kế
hoạch lắng nghe lời phàn nàn của cậu về việc kết nạp một Thợ săn không thuộc tổ
chức chúng ta."
Togami
bối rối cố gắng sửa sai cho Shikarabe đang hiểu lầm mình.
"Ý
của tôi không phải như vậy! Cậu ta, tôi sẽ không chấp nhận rằng một người
như cậu ta chỉ là hạng 21, anh biết không?! Chắc chắn là rất kỳ lạ!!”
Shikarabe
hơi ngạc nhiên nhưng anh nhanh chóng hiểu Togami đang nói về điều gì. Anh
cười tinh quái trong vài giây, sau đó khuôn mặt anh lập tức trở lại bình
thường.
“Xếp
hạng Thợ săn là một chỉ số cho thấy Thợ săn giỏi như thế nào trong công việc
của mình, nhưng nó không cho thấy họ mạnh như thế nào trong một cuộc giao tranh. Nếu
cậu có kỹ năng tàng hình tuyệt vời, cậu có thể tránh bất kỳ quái vật nào và trở
về từ một di tích cựu thế giới với một lượng lớn di vật. Và nếu cậu có thể
mang những di vật đắt tiền đó trở lại Văn phòng Thợ săn, cậu sẽ có thể nâng Xếp
hạng Thợ săn của mình mặc dù không có kỹ năng chiến đấu nào cả. Và ngược
lại, ngay cả khi cậu có kỹ năng chiến đấu tuyệt vời nhưng gặp vấn đề với việc
mang di vật trở lại từ tàn tích, thì Xếp hạng Thợ săn của cậu sẽ thấp thôi. Nhưng,
tôi cá là hiếm khi cậu tìm thấy loại Thợ săn như vậy. Dù gì việc chạm trán
với quái vật là điều khó tránh khỏi khi đến tàn tích cựu thế giới mà. Thế
nên điều quan trọng là họ phải học cách chiến đấu. Đối với những Thợ săn
giỏi chiến đấu nhưng yếu trong việc khám phá tàn tích, họ sẽ tăng Xếp hạng
Thợ săn của mình thông qua việc thực hiện các yêu cầu săn quái vật. Đó là
lý do tại sao không hoàn toàn là sai khi nhận định kỹ năng của Thợ săn từ Xếp
hạng Thợ săn của anh ta hoặc cô ta."
Sau
khi Shikarabe nói vậy, anh nhếch mép cười với Togami.
“Nhưng,
ừ thì, tôi có thể nói gì đây? Giả sử rằng có ai đó nghĩ rằng Xếp hạng Thợ
săn tỷ lệ thuận với kỹ năng chiến đấu. Anh chàng đó luôn thực hiện các yêu
cầu dễ dàng để tăng Xếp hạng Thợ săn của mình, và khi anh ta cuối cùng làm việc
cùng với một Thợ săn lành nghề khác, anh ta nhận ra rằng anh ta thực sự đang kéo
chân bạn đồng hành của mình. Giả sử người đó hiểu lầm kỹ năng của chính
mình vì anh ta luôn chỉ tập trung vào việc tăng Xếp hạng Thợ săn, tôi chắc rằng
điều đó sẽ khiến anh ta bị sốc khi anh ta thấy kỹ năng của bạn đồng hành của
mình quá khác biệt so với những gì anh ta ngờ tới. Thậm chí còn kinh
khủng hơn thế nữa khi tính cách kinh khủng của anh ta khiến anh ta không nghi
ngờ kỹ năng của mình mà còn coi thường và chế nhạo bạn đồng hành của mình… À,
tôi không nói người đó là cậu đâu, Togami. Dù gì đó hoàn toàn là vấn đề cá
nhân. Nhưng mà, tôi không phải là đang nói xấu tổ chức của chúng ta,
nhưng sự thật là gần đây loại Thợ săn đó đang gia tăng trong Drankam và đúng là
mọi người đã bắt đầu nói những điều không tốt về Drankam. Kiểu như Thợ săn
từ Drankam chẳng qua là những Thợ săn kém cỏi với trang bị mạnh mẽ. Nhưng
tôi không nghĩ cậu thế đâu, được chứ? Sau cùng thì tôi đã mời cậu tham gia
săn tìm con quái vật tiền thưởng mà. Tôi không biết họ đã sử dụng những
chỉ số tiêu chuẩn nào khi chọn cậu, nhưng nếu những người ở cấp trên đã chọn cậu,
vậy có lẽ họ không nhầm đâu, chỉ có thể là như vậy thôi”.
Togami
không nói gì khi lắng nghe Shikarabe. Nhưng mặt cậu ta tái đi và nói.
“…
Tôi đi hít thở không khí trong lành một chút.”
Togami
chỉ nói thế trước khi rời khỏi Shikarabe, cậu có vẻ hơi lo lắng khi rời khỏi
nơi đó.
"Hãy
quay lại trước khi nhân viên Văn phòng Thợ săn đến là được."
Shikarabe
nói vậy và tiễn Togami.
Sau
khi Togami rời đi, Varga, người đang kìm chế phá lên cười.
“Shikarabe,
cậu xấu bụng vãi. Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì Akira mới là kẻ
không bình thường. Thằng nhóc đó nói đúng, một người mạnh như cậu ta lại
chỉ ở Hạng 21 thì thật kỳ lạ. Không đời nào một Thợ săn Hạng 21 có thể giá hơn
100.000.000 Aurum cả.”
Shikarabe
chỉ cười và đáp lại.
“Đừng
thô lỗ thế. Tôi không nói dối. Và tôi đã nói rằng đó không phải là
trường hợp của Togami đúng không? Nên tôi không chịu trách nhiệm về việc cậu
ta hiểu theo hướng nào đâu. Nếu nó nghe tôi theo cách tôi muốn truyền tải
thì sẽ không có vấn đề gì cả”.
Yamanobe
mỉm cười và tham gia.
“Nhưng
cậu ta là một phần của phe chống-Katsuya mà phải không? Không phải cậu
thích cậu nhóc đó sao? ”
"Thực
chất. Nó chỉ không thích việc các cô gái vây quanh Katsuya thôi. Chưa
kể rằng đúng là nó đang nhận được lợi thế từ chương trình đối xử ưu đãi dành
cho Thợ săn trẻ tuổi, và nó thực sự đã tiến bộ. Những người như nó sẽ thay
đổi ngay khi Katsuya nhận ra kỹ năng của chúng hoặc khen ngợi chúng. Tôi
có thể đảm bảo điều đó. Thế nên theo quan điểm đó, nó cũng có thể là một
phần của phe Katsuya.”
“Ahhh,
cậu nói đúng. Đó là một kết quả hoàn toàn có thể xảy ra ”.
Có
vẻ như sự tức giận của Shikarabe đối với các Thợ săn trẻ của Drankam đã giảm
bớt khi anh và những người bạn của mình cười cùng nhau.
Varga
sau đó trở lại với tâm trạng nghiêm túc của mình và hỏi Shikarabe.
“Shikarabe,
tôi muốn xác nhận kế hoạch của chúng ta sau chuyện này là gì. Chúng ta có
đi săn con quái vật tiền thưởng tiếp theo không? ”
“Tôi
thực sự vẫn chưa quyết định. Nó phụ thuộc vào tình hình của chúng ta sẽ
diễn ra như thế nào. Mặc dù chúng tôi đã sử dụng gần hết số đạn dự trữ,
nhưng chúng ta có thể mua được đạn tùy thuộc vào tuyến đường mà chúng ta
đi. Nó cũng phụ thuộc vào việc chúng ta sẽ săn con quái vật tiền thưởng
tiếp theo một mình hay sẽ tham gia cùng đội khác nữa”.
“Chúng
ta sẽ làm gì với các thành viên trong đội nếu chúng ta tham gia với đội Thợ săn
khác? Chúng ta đã thuê họ mà không có sự chấp thuận của Văn phòng Thợ săn,
họ có thể gây rắc rối nếu chúng ta đưa họ đến tham gia một đội khác, cậu biết chứ?”
“Thành
thật mà nói, tôi chỉ muốn săn con quái vật tiền thưởng tiếp theo một
mình. Nhưng nếu chúng ta tham gia một đội khác, chúng ta sẽ không mang
theo những người khác. Như Varga đã nói, nó sẽ chỉ gây ra nhiều rắc rối
hơn. Vì vậy, tôi sẽ chỉ đưa Thợ săn từ Drankam, về cơ bản có nghĩa là ba
chúng ta cộng với Togami. Chưa kể hồ sơ trong Văn phòng thợ săn cũng chỉ có
tên chúng ta là những người đã hạ gục được Tank Tarantula ”.
Yamanobe
có vẻ thất vọng khi nói.
“Tôi
hiểu, thành thật mà nói, tôi hy vọng ít nhất chúng ta có thể mang theo Akira và
Nergo, cậu biết đấy. Hai người đó đã đóng góp nhiều hơn những gì tôi nghĩ
trong trận chiến vừa qua”.
Tất
cả là nhờ Shikarabe, Akira và Nergo thu hút hết sức hỏa lực từ Tank Tarantula để
mà Yamanobe và Varga có thể tiếp cận Tank Tarantula mà không gặp bất kỳ khó
khăn nào. Ban đầu, họ đã tính thêm một mánh lới để buộc các Thợ săn khác
đến gần Tank Tarantula trong trường hợp họ từ chối lao vào.
Các
phương tiện được sử dụng bởi các Thợ săn khác đã được chuẩn bị bởi Shikarabe và
những người bạn của anh. Họ bí mật thiết lập lại những chiếc xe đó để họ
có thể điều khiển những chiếc xe đó từ APC của Shikarabe. Tất nhiên, họ đã
cài đặt nhằm buộc các Thợ săn khác làm mồi nhử. Mặc dù cuối cùng họ không
dùng đến nó, nhưng họ đã chuẩn bị cho một việc như vậy.
Yamanobe
nghĩ ra một thứ và nói ra ý tưởng của mình.
“Đưa
các Thợ săn khác đi cùng với chúng ta bằng cách thuê họ thông qua một yêu cầu
chính thức thì sao?”
Shikarabe
ngay lập tức đáp lại.
“Nó
sẽ là một ý tưởng tồi và sẽ gây ra rất nhiều rắc rối trong quá trình đàm
phán. Thế nên nếu cậu định làm điều đó, hãy đảm bảo cả việc xử lý hậu quả,
được không? Tôi sẽ không giúp gì cho cậu đâu.”
"Tôi
cũng thế. Tôi nghĩ đó thực là một ý tưởng tồi.”
Yamanobe
nhanh chóng từ bỏ mà không gặp vấn vương gì cả. Về phần thưởng và độ khó
của nó, săn quái vật tiền thưởng là một chủ đề rất nhạy cảm. Vì vậy, nếu
Yamanobe dẫn theo các Thợ săn không phải từ Drankam, điều đó có nghĩa là anh ta
cũng sẽ phải thương lượng với đội khác. Ngay cả Yamanobe cũng không muốn
phải đối mặt với điều đó.
Nhân
viên của Văn phòng Thợ đến không lâu sau đó.
Shikarabe
và những người bạn của mình đã hoàn thành công việc quản lý và chất những mảnh vụn
còn sót lại từ Tank Tarantula mà họ đã tiêu diệt trước đó vào xe tải của Văn
phòng Thợ săn.
Sau
khi hoàn thành công việc của mình với Văn phòng Thợ săn, họ vẫn phải lo một số
công việc quản trị trong Drankam. Shikarabe đã sử dụng thiết bị đầu cuối
thông tin của mình để liên lạc với ai đó từ Drankam nhưng anh có vẻ không vui
khi nói chuyện.
“…
Tôi hiểu rồi… Được rồi, tôi sẽ gửi cho anh điều phối cuộc họp… Ừ, tôi cũng sẽ
tiếp quản các Thợ săn từ phía đó, chúng tôi sẽ đi ngay khi chúng tôi sẵn sàng…
Tôi hiểu rồi, được rồi!! Đừng trao vị trí thủ lĩnh cho những tên
đó! Đừng!!”
Shikarabe
ngắt cuộc gọi với Arabe. Varga nhìn Shikarabe và hỏi anh ta.
"Vậy,
chuyện gì đó?"
“Chỉ
còn lại 1 con quái vật tiền thưởng. Đội mà Drankam cử đi săn Multipleguns
Snail đã thất bại. Bản thân con quái thì đã bị tiêu diệt bởi một đội
khác. Đối với con rắn phát triển quá mức thì… Có vẻ như đội của Katsuya đã
tiêu diệt nó.”
Shikarabe
có vẻ khó chịu tiếp tục.
“Đối
với con cuối cùng, họ nói rằng chúng ta cần phải hợp nhóm với những người còn
lại trong đội Drankam để săn con quái vật tiền thưởng cuối cùng - Big Walker. Hãy
thu phần thiết bị còn lại của mà chúng ta đã phân phối cho các Thợ săn khác đi.”
Yamanobe
nghiêng đầu và hỏi Shikarabe.
“Chắc
chắn rồi, vậy tại sao cậu lại khó chịu? Phe Katsuya đã vung rất nhiều tiền
cho Katsuya để săn con rắn phát triển quá mức, nên ngay cả bạn cũng mong rằng
họ sẽ hạ gục được con quái vật đầy tiền thưởng đó, phải không? ”
Shikarabe
khó chịu đáp lại.
“Theo
cách mà chúng ta sẽ thành lập đội mới và nó sẽ rất lớn, Katsuya có thể là thủ
lĩnh của đội mới, cậu biết không!? Các cấp trên đang tranh luận về điều
đó. Giải thưởng của Big Walker là 3,000,000,000 Aurum! Vì vậy thủ
lĩnh của đội tiêu diệt được con quái vật tiền thưởng 3.000.000.000 Aurum đó sẽ
kiếm được rất nhiều uy tín!! Tôi thà chết chứ không phải làm việc dưới trướng
thằng nhãi đó !! ”
Cả
Yamanobe và Varga đều gật đầu đồng ý. Cả hai người họ đều biết rõ
Shikarabe ghét Katsuya như thế nào.
-
* - * - * -
Cả
Elena và Sara trông có vẻ mệt mỏi khi họ đang băng qua khu đất hoang. Họ
lần lượt ngồi trên ghế tài xế và ghế trợ lý lái xe.
Không
quá xa họ, có xác của một con rắn lớn mà đội của Katsuya vừa đánh bại. Nó
trông giống hệt con rắn mà Elena và Sara đã gặp ở ga Yonozuka ngày hôm trước,
ngoại trừ việc nó còn tệ hơn.
Miệng
của nó khổng lồ đến nỗi nó trông giống như có thể nuốt trọn một bộ đồ trợ lực
hoặc một chiếc xe chỉ trong một lần. Chiều rộng của nó lớn hơn hoặc bằng
một tòa nhà nhỏ và nó dài bằng vài chục chiếc xe kéo.
Con
rắn khổng lồ đó là sự kết hợp của tất cả những con quái vật mà nó đã
ăn. Một phần của nó được bao phủ bởi lớp lông của quái vật sinh học, trong
khi những phần khác được bao phủ bởi lớp áo giáp từ quái vật cơ khí. Thậm
chí còn có một chiếc lốp nữa, có thể là của một trong những chiếc xe Hunter mà
nó đã ăn.
Các
nhân viên của Văn phòng Thợ săn đang cố gắng di chuyển xác con rắn bằng thiết
bị hạng nặng. Một nhóm Thợ săn trẻ tập trung không quá xa họ, họ trông rất
hồi hộp vì có thể đánh bại con rắn. Nhưng một số người trông rất buồn vì
những người bạn thân của họ bị thương hoặc thậm chí thiệt mạng trong trận chiến
trước đó.
Một
nhân viên của Văn phòng Thợ săn đang nói chuyện với Katsuya ngay tại chỗ, cậu
ta có rất nhiều điều để nói với tư cách là thủ lĩnh của đội đã đánh bại con
quái vật tiền thưởng. Phía sau cậu ta, Mizuha, người phụ nữ ủng hộ phe
Katsuya, đang đứng nghe họ trò chuyện.
Elena
và Sara không phải là thành viên của Drankam, họ lấy cớ đó để nghỉ ngơi ở một
nơi khác không quá xa Katsuya và nhóm của cậu ta. Nhưng thực ra, đó cũng
là lệnh của Mizuha.
Sara
nhìn Elena đang ngồi trên ghế tài xế, cô ấy mệt mỏi hỏi.
“…
Elena, tớ rên rỉ một chút được không?”
Elena
cũng có vẻ mệt mỏi không kém.
“…
Chắc chắn rồi, cứ thế đi, mặc dù tớ cảm thấy như tớ biết cậu muốn than vãn về
điều gì.”
"…Là
vậy sao? Vậy thì, tớ sẽ nhận lời đề nghị đó… ”
Sara
hít một hơi dài và bắt đầu rên rỉ.
“Thành
thật mà nói, công việc lần này chẳng đáng gì cả…”
“Tớ
không thể đồng ý hơn … Đó là sai lầm của tớ… Tớ sẽ phải cẩn thận hơn về thời
hạn hợp đồng vào lần sau…”
“Không
sao đâu… Đó không phải là lỗi của cậu…”
“Cảm
ơn… Tớ rất vui vì cậu là bạn đồng hành của tớ…”
Cả
Elena và Sara trông vẫn còn rất mệt mỏi trong khi họ đang thể hiện sự cảm kích
của mình với nhau.
Elena
và Sara đã cạn kiệt sức chịu đựng về thể chất và tinh thần. Tất nhiên, họ
đã dành sức chịu đựng của mình trong cuộc chiến chống lại con quái vật tiền
thưởng. Nói chính xác hơn, đó là bởi vì cuộc chiến đã đặt quá nhiều gánh
nặng lên Elena và Sara.
Sự
hồi hộp khi họ săn lùng con quái vật tiền thưởng, nỗi sợ hãi khi chạm trán với
con quái vật tiền thưởng, và sự hỗn loạn xảy ra sau đó vì thiếu kinh nghiệm,
hầu như các Thợ săn trẻ không thể làm việc cùng một đội trong một trận chiến
như vậy. .
Lệnh
của Katsuya đã bị ngắt giữa chừng nhiều lần, đó là bởi vì cậu ấy luôn đi giúp
các thành viên trong nhóm của mình khi con quái vật tiền thưởng tấn công xe của
họ.
Thậm
chí có một vài Thợ săn trẻ liên tục bắn con quái vật tiền thưởng ở gần mặc dù
Elena và Sara đã cảnh báo rằng chúng đang quá gần và cần phải lùi lại. Những
Thợ săn trẻ đó đã bác bỏ Elena và Sara bằng cách nói rằng đó không phải là mệnh
lệnh của người đứng đầu đội là Katsuya. Mặc dù tuân theo lệnh của thủ lĩnh
là đúng, nhưng cuối cùng chúng lại phải chịu thương tích nặng nề vì chiến đấu
gần với con quái vật tiền thưởng.
Nhiệm
vụ của Elena và Sara là đảm bảo rằng càng nhiều Thợ săn trẻ sống sót trở về càng
tốt. Vì vậy, họ đã làm việc cực kỳ khó khăn để đón những Thợ săn trẻ đó và
đưa chúng đến một nơi an toàn.
Elena
và Sara đã cố gắng hết sức để giúp đỡ trong cuộc chiến đó khi họ đi vòng quanh
con quái vật tiền thưởng. Họ đang thu thập thông tin về con quái vật tiền
thưởng cũng như giúp đỡ các Thợ săn khác. Mặc dù nó trông giống như một
công việc buồn tẻ, nhưng nó thực sự là một công việc rất quan trọng.
Nhưng
đối với một số Thợ săn trẻ khác, có vẻ như Elena và Sara chỉ đi loanh quanh mà
không làm gì cả.
Đúng
là những người đánh bại con quái vật tiền thưởng là đội của Katsuya, họ cũng là
những người đã bắn rất nhiều tên lửa vào con rắn đó. Vì vậy, nhìn thoáng
qua, có vẻ như họ là những người đóng góp nhiều nhất trong trận chiến
đó. Cứ như thể họ có thể đánh bại con quái vật tiền thưởng ngay cả khi
không có Sara và Elena ở bên. Đó là điều tất nhiên nếu tên lửa của họ có
thể bắn trúng con quái vật tiền thưởng mà không cần nhắm mục tiêu có hướng dẫn
bởi Elena.
Nhưng
trên thực tế, điều đó cũng có thể xảy ra. Katsuya và nhóm của cậu thực sự
mang theo một lượng lớn các bệ phóng tên lửa, đủ để bù đắp cho độ chính xác
thấp với số lượng tuyệt đối. Và nếu không có Elena và Sara, độ chính xác
đó sẽ càng giảm xuống, có nghĩa là họ sẽ mất nhiều thời gian hơn để đánh bại
con quái vật tiền thưởng, do đó họ sẽ chịu nhiều tổn thất hơn trong trận chiến
đó.
Nhưng
không phải tất cả mọi người có mặt ở đó đều nghĩ như vậy. Đặc biệt là
những người muốn nâng cao thành tích và sự nổi tiếng của một người cụ thể.
Cả
Elena và Sara dường như đã vô cùng mệt mỏi.
“Elena…
Kế hoạch sau chuyện này là gì?”
“…
Hiện tại, chúng ta chỉ cần chờ ở đây cho đến khi họ kết thúc cuộc nói chuyện
với Văn phòng Thợ săn về con quái vật tiền thưởng. Sau đó… Chà, điều đó
còn tùy thuộc vào tình hình. ”
"…Tớ
hiểu rồi."
“…
Cậu muốn uống thuốc à?”
“Tớ
uống rồi…”
"Tớ
hiểu rồi…"
Ngay
cả khi thuốc có thể giúp phục hồi chịu đựng thể chất của họ, nó không thể phục
hồi sức chịu đựng về tinh thần. Họ vẫn có thể nhanh chóng phản ứng nếu đột
nhiên bị ném vào một cuộc chiến, nhưng miễn là không có quái vật xung quanh, họ
muốn nghỉ ngơi thật tốt ở đây.
Sau
đó, họ nhìn thấy Katsuya và những người bạn của cậu đến gần họ, họ cũng có thể
nhìn thấy Mizuha cùng với họ.
Khoảnh
khắc Elena nhìn thấy Mizuha, cô nhanh chóng ngồi thẳng lên. Rốt cuộc đó là
công việc của cô ấy là xử lý đàm phán. Mặt khác, Sara đang ngồi ở ghế trợ
lý lái xe vẫn duỗi thẳng người ở ghế sau, đó cho thấy cô ấy mệt mỏi như thế
nào.
Khi
Mizuha nhìn thấy Sara vẫn đang nằm trên ghế mặc dù Sara biết rằng cô sẽ đến, cô
trông hơi khó chịu. Nhưng sau đó cô nói chuyện với Elena mà không để lộ
điều đó.
“Elena-san. Tôi
muốn nói về yêu cầu này bây giờ được không? ”
"Chắc
rồi."
Elena
thực sự mệt mỏi, nhưng khi cô ấy trả lời, cô ấy gom hết sự tập trung vẫn còn
trong cô lại. Cô không thể đàm phán khi nửa mê nửa tỉnh vì lợi ích của
Sara.
Mizuha
giải thích cho Elena về hậu quả của việc đánh bại con quái vật tiền thưởng, sau
đó cô ấy chuyển sang thảo luận về số tiền thưởng dựa trên tỷ lệ sống sót từ
cuộc săn tiền thưởng đó. Cô ấy nói rằng tỷ lệ sống sót thấp hơn cô ấy mong
đợi.
Sau
đó Mizuha hỏi Elena một câu hỏi.
"Vậy,
về tỷ lệ sống sót này, cô có lý do gì không?"
"Không,
cứ tính phần thưởng như chúng ta đã thỏa thuận trước."
Vẻ
mặt của Elena không thay đổi khi cô ấy nói vậy, biểu hiện của Mizuha hơi nghiêm
nghị.
"…Đó
la tât cả hả?"
“…
Ừ, nhưng nếu cô muốn tôi nói điều gì đó, thì đó là về tỷ lệ sống sót, cô có
giải thích gì cho điều đó không?”
"Ý
cô là gì?"
“Như
tôi hỏi cô thôi. Không phải cô hỏi lại tôi về câu hỏi mà cô hiểu rõ đâu
nhỉ?”
Elena
và Mizuha nhìn nhau chằm chằm mà không nói được gì.
Elena
nghĩ rằng cô và Sara đã làm đúng nghĩa vụ của mình. Cô tin rằng cả hai
người đã làm hết sức mình để giúp đánh bại con quái vật tiền thưởng. Họ
không nghĩ rằng họ gây ra tổn thất không đáng có vì sự kém cỏi của
mình. Đó chính là lý do tại sao Elena từ chối xin lỗi vì tỷ lệ sống sót
thấp.
Vì
vậy, cô ấy kín đáo hỏi lại câu hỏi để biết liệu Mizuha có nghĩ rằng tỷ lệ sống
sót thấp là do Drankam kém cỏi hay không.
Sau
đó Mizuha trả lời câu hỏi của Elena.
“Giải
thích hở. Không."
Mizuha
đã chuẩn bị một số tiền khổng lồ cho cuộc săn quái vật tiền thưởng đó. Cô
mua thiết bị đắt tiền và tập hợp những người sẽ sử dụng thiết bị đó. Mặc
dù một số người có Xếp hạng Thợ săn khá thấp để tham gia một cuộc săn như vậy,
cô ấy đã chuẩn bị đủ thiết bị và phương tiện để bù đắp cho sự thiếu hụt kinh
nghiệm và kỹ năng.
Vì
vậy, nếu tỷ lệ sống sót thấp hơn cô mong đợi, cô nghĩ rằng đó không phải là do
cô thiếu sự chuẩn bị. Về cơ bản, nó phải là vì một cái gì đó khác.
"Tôi
hiểu rồi."
Elena
chỉ đáp lại bằng một câu ngắn gọn đó và quay lại nhìn chằm chằm vào nhau mà
không nói gì. Dù không giao tiếp bằng lời nói nhưng ít nhất cả hai đều
biết đối phương đang nghĩ gì.
Elena
tin rằng tỷ lệ sống sót khủng khiếp là do Drankam đã cử các Thợ săn thiếu kinh
nghiệm đi săn một con quái vật tiền thưởng. Trong khi Mizuha cho rằng đó
là do Elena và Sara đã làm không đúng công việc của mình. Cả hai ít nhất
đều hiểu rất rõ rằng họ đang đổ lỗi cho nhau.
Nhìn
cả hai người, những người mà cậu luôn ngước nhìn, nhìn chằm chằm vào nhau mà
không nói gì, Katsuya cảm thấy hơi khó chịu. Vì vậy, với tư cách là trưởng
nhóm, cậu đã ngắt lời.
“U-uhm,
chúng tôi đến đây để nói về những việc phải làm từ đây về sau được không?”
Cả
Elena và Mizuha đều quay sang Katsuya. Katsuya bối rối khi ánh nhìn mà họ
dành cho nhau lại chuyển sang cậu.
“Chà,
uh, chúng ta sẽ sớm sẵn sàng đi thôi, nên tôi nghĩ đây là một nơi tốt để quyết
định điều này…”
Elena
nhận ra rằng sự mệt mỏi khiến cô trở nên nóng nảy, vì vậy cô hít thở để bình
tĩnh lại. Mizuha cũng quyết định kìm chế sự không hài lòng của mình để thể
hiện sự tôn trọng với thủ kĩnh của đội vừa giết một con quái vật tiền thưởng.
Mizuha
mỉm cười với Katsuya.
"Cậu
nói đúng. Vậy thì, Katsuya, hãy giải thích cho họ đi. ”
Elena
chờ đợi lời giải thích của Katsuya với vẻ mặt bình tĩnh. Katsuya cảm thấy
nhẹ nhõm và bắt đầu lời giải thích của mình.
Hiện
tại thì chỉ còn lại một con quái vật tiền thưởng. Để săn con quái vật tiền
thưởng đó, họ sẽ lập nhóm với những người còn lại trong đội Drankam. Họ
vẫn chưa biết ai sẽ là thủ lĩnh của đội mới. Vì sẽ sớm di chuyển đến địa
điểm họp mặt, anh ấy muốn Elena và Sara đi cùng một lần nữa, nhưng tùy thuộc
vào kết quả, một người khác có thể là trưởng nhóm mới.
“Về
cơ bản thì đó là ý chính. Elena-san và Sara-san, hãy đi cùng chúng tôi
trong chuyến đi săn tiếp theo.”
Elena
lắng nghe Katsuya giải thích mà không nói gì. Sau khi hiểu rõ tình hình,
cô ấy nghĩ đến tất cả các khả năng có thể xảy ra trong đầu và đưa ra kết luận.
Sau
đó cô ấy hỏi Mizuha.
"Mizuha-san,
những gì cậu ấy nói có chính xác không?"
“Đúng
vậy, tất cả các đội Drankam sẽ nhóm lại và săn lùng con quái vật tiền thưởng
cuối cùng, Big Walker. Vì có vẻ như các đội Thợ săn khác cũng đang dồn sức
chiến đấu để săn lùng nó, nên chúng tôi đang rất vội vàng."
Elena
hít thở sâu và nói.
"Tôi
hiểu rồi. Trong trường hợp đó, như chúng ta đã thỏa thuận từ trước, chúng
tôi sẽ rút lui tại đây ”.
Katsuya
ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của Elena, Mizuha cũng làm vẻ mặt tương tự.
Sau
đó cậu bối rối hỏi.
“Elena-san
!? Chờ một chút, chị chuẩn bị rời đi sao? ”
Mizuha
cố gắng che giấu sự không hài lòng của mình và bình tĩnh hỏi Elena.
"Cô
có thể cho tôi biết lý do không?"
Elena
bình tĩnh trả lời.
“Hợp
đồng của chúng ta là chúng tôi sẽ đồng hành và hỗ trợ đội của Katsuya trong khi
săn tìm con quái vật tiền thưởng. Trong trường hợp nếu tình hình thay đổi,
thì chúng tôi sẽ phải thương lượng một thỏa thuận mới. Và nếu nó xảy ra
trong một cuộc chiến, chúng tôi sẽ hỗ trợ cho đến khi cuộc chiến kết thúc trước
khi thương lượng một thỏa thuận mới. Bây giờ đội sẽ được tổ chức lại đến
mức thủ lĩnh có thể thay đổi, chưa kể đến việc nhóm lại với các đội khác có
nghĩa là có thể có đấu đá nội bộ có thể tiến triển thành một cuộc chiến thực
sự, tôi tin rằng đây là đủ lý do để thấy rằng tình hình đã thay đổi đáng kể và
cần phải thương lượng để đạt được một thỏa thuận mới. Vì vậy, với điều đó,
tôi quyết định rằng chúng tôi sẽ rút lui ở đây như đã nêu trong hợp đồng ban
đầu của chúng ta. "
"Cô
không nghĩ rằng chúng tôi cũng có quyền thương lượng sao?"
"Tất
nhiên. Nếu cô muốn đưa ra đề nghị sau khi tôi đưa ra quyết định đó thì cô
có thể thử. Nhưng đó là nếu Drankam nghĩ rằng việc dành thời gian thương
lượng với chúng tôi là điều đáng để làm bây giờ.”
Elena
và Mizuha nhẹ cười với nhau. Nhìn bên ngòai thì họ có vẻ hòa thuận, nhưng
nhìn cận cảnh thì trừ khi bạn là một người đần độn, nếu không thì rõ ràng họ
đang tỏ thái độ thù địch với nhau.
Việc
Elena và Sara rời đội đồng nghĩa với việc sức chiến đấu của đội cậu sẽ giảm
đi. Cả tư cách cá nhân và tư cách là trưởng nhóm của mình, Katsuya thực sự
muốn tránh điều đó.
Katsuya
tỏ vẻ cầu xin khi hỏi Elena.
“Elena-san,
chị có cần phải rời đi dù có chuyện gì không?”
Elena
trông có vẻ hối lỗi.
“Tôi
xin lỗi, nhưng có đấy. Tôi nghĩ cậu có thể thấy rõ điều đó, chúng tôi đang
kiệt sức. Chúng tôi không ở trong tình trạng có thể hỗ trợ cậu đúng nghĩa. Chúng
tôi thậm chí có thể làm gánh nặng cho cậu. Vì vậy, theo nguyên tắc của
chúng tôi với tư cách là Thợ săn, việc chấp nhận một yêu cầu dưới trạng thái
này là không hợp lẽ.”
"Tôi
hiểu rồi…"
Katsuya
trông rất thất vọng.
Mizuha
cũng xác nhận rằng không có chỗ để đàm phán ở đây, vì vậy cô ấy đã từ bỏ việc
đưa Elena và Sara đi cùng. Vẻ mặt của cô ấy sau đó trở lại trang trọng khi
cô ấy mỉm cười và nói với Elena.
"Tôi
hiểu. Mặc dù hơi bất thường nhưng yêu cầu của chúng ta kết thúc tại
đây. Chúng tôi hy vọng rằng các cô sẽ làm việc lại với chúng tôi vào lần
tiếp theo khi chúng tôi cần sự giúp đỡ của các cô. Và xin đừng quên trả
lại những thiết bị mà chúng tôi đã cho các cô mượn nhé”.
“Chúng
tôi đã trả lại tất cả các thiết bị mà chúng tôi nhận được từ cô bao gồm cả đạn
chưa sử dụng… Sara, chúng ta sẽ về nhà, nên ít nhất hãy nói tạm biệt đi.”
Elena
lay Sara để đánh thức cô ấy, Sara sau đó từ từ ổn định tư thế của mình.
Mặc
dù không định ngủ ở đó, nhưng cô mệt đến mức đầu óc có chút mơ hồ, thực ra nếu
muốn cô có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sau đó cô ấy xác nhận lại
những gì mình đã nghe.
"…Chúng
ta sẽ về nhà hả?"
"Đúng
thế."
"…Được
rồi."
Elena
cười với Katsuya.
“Vậy
thì, chúng ta sẽ chia tay nhau ở đây. Katsuya, tôi biết rằng để trở thành
thủ lĩnh của một đội là không dễ dàng, vì vậy hãy đảm bảo giữ bình tĩnh và cống
hiến hết mình nhé. ”
Sara
cũng cười với Katsuya, trông cô ấy vẫn rất mệt mỏi.
“…
Katsuya, chúc may mắn. Và ngoài ra, hãy cẩn thận. Sống sót trở về là
chiến thắng lớn nhất đối với một Thợ săn. ”
Katsuya
chỉ cười đáp lại và nói.
"Vâng. Elena-san
và Sara-san nữa, hãy cẩn thận trên đường trở về. Rốt cuộc thì chúng ta vẫn
đang ở giữa vùng đất hoang.”
Khi
Elena đang quay đầu xe, đột nhiên có ai đó hét vào mặt cô như muốn ngăn cô lại.
"Cô
không có quyền nói điều đó !!"
Mọi
người ở nơi đó đều tập trung chú ý vào nguồn gốc của tiếng hét đó. Đó là
Lilina. Lilina, người đứng sau Katsuya, gạt những người trước mặt sang một
bên cho đến khi cô ấy đến ngay trước mặt Elena.
Sara
có vẻ khó chịu khi nhìn Elena và hỏi cô ấy.
"Elena,
tôi có nói gì lạ không?"
“Có
thể là tớ. Nhưng tớ không nghĩ rằng một trong hai chúng ta đã nói bất cứ
điều gì kỳ lạ ”.
Elena
thậm chí còn không cố che giấu sự không hài lòng khi trả lời câu hỏi của Sara.
Lilina
trút giận và hét lên như thể sắp nổ tung.
"Cả
hai cô!!"
Cả
Sara và Elena đều quay lại nhìn Lilina, người đang nhìn chằm chằm vào cả hai
người họ.
“Tôi
biết điều đó !! Nhiệm vụ của các cô là bảo vệ bọn tôi!! Và phần
thưởng của các phụ thuộc vào bao nhiêu người trong bọn tôi sống sót sau cuộc
chiến đó !! Chỉ cần cả hai người đều làm đúng chức trách thì họ đã khong
phải chết!! ”
“Về
chi tiết của hợp đồng của chúng tôi, do thỏa thuận không tiết lộ, tôi thực sự
không thể nói với cô mặc dù…”
Elena
liếc nhìn Mizuha khi cô ấy nói vậy, vì vậy Mizuha đáp lại Lilina thay cho Elena.
“Họ
được thuê để tăng tỷ lệ sống sót của cả đội và đúng là trong hợp đồng của họ,
phần thưởng của họ phụ thuộc vào tỷ lệ sống sót kết quả so với tỷ lệ sống sót
dự kiến.”
“Điều
đó có nghĩa là tôi đã hiểu đúng, phải không ?!”
Sau
khi nghe Mizuha giải thích, Lilina lại hét vào mặt Elena.
“Bỏ
qua một bên tại sao cô lại nói thế, với tư cách là người hộ tống, chúng tôi đã
cố gắng hết sức để tăng tỷ lệ sống sót của các cô cậu trong cuộc chiến, bạn
biết không?”
“Cứu
cái mốc xì! 8 người đã chết trong cuộc chiến đó! Nhưng ngay cả như
vậy, cô nói cô đã làm hết sức hả?! Và bây giờ cô đang nói rằng cô sẽ rời đội
giữa chừng ?! Chính xác thì cô đang nghĩ cái quái gì thế hả?! ”
Elena
có thể cảm thấy hơi đau đầu khi cô cố gắng hiểu ý của Lilina. Khi cô tìm
hiểu sâu hơn về cách suy nghĩ của Lilina, cơn đau đầu của cô càng trở nên tồi
tệ hơn trước khi cô đưa ra kết luận.
“Vậy
tóm lại, cô tin rằng có thể sống sót trở về là điều quan trọng nhất với tư cách
là một Thợ săn, và nghĩ rằng chúng tôi đã từ bỏ nhiệm vụ của mình hoặc ít nhất
là không coi trọng nhiệm vụ của mình vì chúng tôi ưu tiên khả năng sống sót của
chính chúng tôi hả? Và cô muốn nói rằng giá như chúng tôi tuân theo mệnh
lệnh của Katsuya và làm công việc của mình tốt hơn thì sẽ không có ai chết
trong cuộc chiến đó, phải không?”
"Đúng
thế!! Thế nên các cô phải chịu trách nhiệm cho điều đó?! ”
Lilina
còn hét to hơn trước.
Elena
và Sara trông rất mệt mỏi khi họ thở dài. Elena sau đó trả lời với tư cách
là người đại diện cho đội của mình.
“Nếu
cô muốn phàn nàn, hãy nói điều đó cho những người đã thuê chúng tôi. Tôi
chắc rằng ít nhất họ sẽ cung cấp cho cô câu trả lời. Gặp sau."
Elena
chỉ nói điều đó trước khi cô tăng tốc xe của mình.
Lilina
tiễn họ bằng cách hét lên.
"Chờ
đã!! Bây giờ thì các cô đang chạy trốn à?! ”
Elena
không hề giảm tốc độ, trên thực tế, cô thậm chí còn chạy nhanh hơn.
Lilina
đến chỗ Mizuha. Vẻ mặt của cô thể hiện sự tức giận và buồn bã vì mất đi
những người bạn của mình.
“Mizuha-san!! Tại
sao chị lại thuê những người đó?!”
Mizuha
trông có vẻ hối lỗi khi nói với Lilina.
“Chúng
ta đã thuê họ vì Katsuya đã xác minh cho họ. Cậu ấy nói rằng họ là những
Thợ săn lành nghề, nhưng có vẻ như tôi đã đặt quá nhiều tin tưởng vào
họ. Phần còn lại tôi sẽ lo liệu chu đáo, vì vậy hãy bình tĩnh lại được chứ?
”
Mizuha
cố gắng trấn an Lilina bằng một giọng nói nhẹ nhàng. Lilina bằng cách nào đó
đã bình tĩnh lại nhờ điều đó, nhưng cô ấy vẫn có vẻ không hài lòng khi nói.
“…
Được rồi, tôi sẽ tin tưởng chị về điều này.”
Lilina
hơi cúi đầu và quay lại chuẩn bị rời khỏi nơi đó.
Katsuya
trông có vẻ mâu thuẫn khi tiễn Elena và Sara. Cậu ấy ngạc nhiên đến mức bỏ
lỡ cơ hội để nói bất cứ điều gì trước khi Elena và Sara rời đi.
Mizuha
nhìn biểu hiện của cậu và cau mày. Biểu hiện mâu thuẫn của Katsuya cho
thấy những gì cậu đang cảm thấy sâu thẳm trong trái tim mình, và điều đó bao
gồm một tình cảm dai dẳng dành cho Elena và Sara.
Mizuha
mỉm cười và nói với Katsuya.
“Katsuya,
cậu cũng nên chuẩn bị cho xong để rời khỏi nơi này.”
"…Hiểu
rồi."
Khi
Mizuha nói, Katsuya nhớ lại là cậu là trưởng nhóm. Mặc dù lúc này có rất
nhiều thứ đang diễn ra trong đầu cậu, nhưng cậu vẫn phải làm nhiệm vụ của mình
với tư cách là thủ lĩnh vào lúc này.
Katsuya
quay lại và bắt đầu đi về đội của mình.
-
* - * - * -
Elena
và Sara đang băng qua khu đất hoang bằng xe của họ.
Elena
sử dụng phương tiện lái tự động để quay trở lại thành phố Kugamayama. Kể
từ khi cô chuyển sang thiết bị tự điều khiển, chiếc xe rung lắc nhiều hơn
trước. Nếu Elena cầm lái, cô có thể điều chỉnh gia tốc và chọn một con
đường tốt hơn, nhưng Sara biết rằng Elena cũng đang mệt mỏi, vì vậy cô không
định đổ lỗi cho cô ấy.
Elena
và Sara đang thả mình trên ghế. Vì không có ai khác nên không cần thiết
phải duy trì hình tượng của họ. Nó cũng cho thấy họ đã kiệt sức như thế
nào. Nhưng ít nhất họ đã được nghỉ ngơi đủ để có một cuộc trò chuyện bình thường.
Sara
lầm bầm.
“Nghiêm
túc mà nói, chuyện này không hề dễ dàng chút nào.”
Elena
không thể đồng ý hơn.
“Ừ,
cậu nói đúng. Chuyện này thực sự mệt mỏi theo mọi nghĩa. ”
“Lilina,
lại là nó à? Lúc đầu, nó nói rằng nó không cần chúng ta, sau đó, nó nói
rằng chúng ta đã không làm việc đủ chăm chỉ. Nếu chúng thực sự có thể tự
mình làm điều đó thì không cần chúng tôi giúp đỡ đâu phải không? Chúng
thậm chí chẳng có bất kỳ suy nghĩ nào về việc ta đã vất vả bao nhiêu chỉ để
giúp đỡ cho chúng nữa? ”
Thật
hiếm khi Sara có vẻ tức giận như vậy. Có vẻ như cô ấy không thích việc
Elena làm việc quá sức trong trận chiến vừa qua.
Elena
cười khổ.
“Khi
thấy thế thì tớ cảm thấy nó vẫn sẽ phàn nàn gì đó ngay cả khi chúng ta hy sinh
bản thân để bảo vệ đội của Katsuya. Đại loại như 'những Thợ săn này thật
thảm hại khi bị giết bởi một thứ như thế này'. "
Có
lẽ vì quá mệt mỏi nên Elena đã nói những điều quá ác ý và không phù hợp với
tính cách của cô ấy chút nào.
Sara
chỉ cười chua chát trước mặt Elena hiếm hoi đó.
“Tớ
có thể thấy nó có thể nói như thế lắm. Mặc dù nó phàn nàn rất nhiều về
việc chúng ta là người hộ tống của chúng, nhưng ngay từ đầu, nó nên nhận ra sự
thật rằng chúng yếu đến mức cần người hộ tống trong trận chiến đó. Hoặc ít
nhất, những người ở cấp trên cho rằng chúng không đủ sức để đi một mình mà
không có người đi cùng. Thật là xa xỉ khi đi săn quái vật tiền thưởng với
những người hộ tống, cậu biết không? Tớ tự hỏi liệu nó có phải là kiểu một
quý cô giàu có luôn có người tháp tùng đi khắp mọi nơi từ khi còn nhỏ hay
không, đó có thể là lý do tại sao nó nghĩ rằng việc có người tháp tùng là điều
bình thường ”.
Khi
Elena lắng nghe trò đùa ác ý của Sara, cô nhớ về một tin đồn trong
Drankam. Đó là về một tin đồn rằng có một phụ nữ thực sự giàu có ở
Drankam.
Cho
đến bây giờ, Elena chưa bao giờ coi tin đồn đó một cách nghiêm túc, và ngay cả
khi nó là sự thật, nó không liên quan gì đến cô. Đó là lý do tại sao cô
không quan tâm nhiều đến tin đồn đó.
"Elena,
có chuyện gì vậy?"
“Hả? Không
có gì. Nếu đúng là có một quý cô giàu có thực sự trong băng đảng đó, thì
chương trình ưu đãi Thợ săn trẻ tuổi có thể đã được tạo ra cho quý cô giàu có
đó nhỉ."
“Ahhh,
nó lại hợp lý. Nó có thể gây ra vấn đề nếu một mình cô gái giàu có đó được
đối xử ưu đãi, đó là lý do tại sao họ sử dụng chương trình đó như một cái
cớ. Đó là một cách suy nghĩ thú vị, nhưng… Không phải là quá nhiều việc để
làm chỉ vì lợi ích của một người sao? ”
"Tó
biết, đó chỉ đó lướt qua tâm trí tớ thôi."
Sara
nghĩ rằng Elena đang nói đùa nên cô cười nhẹ, Elena cũng cười đáp lại.
Elena
sau đó tiếp tục.
“Nếu
gia đình giàu có bí ẩn này không ủng hộ các Thợ săn trẻ tuổi của Drankam, thì
tất cả những thiết bị đắt tiền dành cho các Thợ săn trẻ tuổi sẽ phải do Drankam
trả, cậu biết đấy. Tớ không nghĩ rằng những Thợ săn trẻ đó sẽ làm đủ công
để trả cho những thiết bị đắt tiền đó, điều đó có nghĩa là những Thợ săn kỳ cựu
hơn sẽ phải trả tiền cho chúng… Tớ nghe nói rằng có một khoảng cách ngày càng
lớn giữa các Thợ săn trẻ tuổi và các Thợ săn kỳ cựu, tớ đoán bây giờ tớ biết
điều đó đến từ đâu rồi."
“Hơn
nữa, có những Thợ săn trẻ lại hành xử như vậy. Chẳng nghi ngờ gì khoảng
cách sẽ tăng lên. "
“Điều
quan trọng nhất không phải là có những Thợ săn trẻ cư xử như Lilina. Với
rất nhiều Thợ săn trẻ trong băng nhóm, người ta sẽ thấy ít nhất một người giống
như cô ta. Vấn đề thực sự là không ai cố gắng ngăn chúng. Tất cả bọn
họ đều đồng ý với nó, mặc dù họ không bày tỏ điều đó, nhưng ít nhất họ cũng
đồng ý với những gì nó nói ở đó. Tớ chắc rằng tất cả bọn họ hồi đó ít nhất
cũng đồng ý với cô nhóc ở một mức độ nào đó, kể cả sĩ quan Drankam đó nữa. ”
“Về
cơ bản, điều đó có nghĩa là hầu hết các Thợ săn trẻ trong Drankam đều nghĩ như
cô nhóc, phải không?”
“Chà,
ít ra tớ cũng không nghĩ rằng tất cả bọn họ đều nghĩ như cô nhãi.”
Cả
Elena và Sara đều nghĩ đến điều tương tự và hít thở sâu. Sara rồi lầm bầm.
"Bây
giờ tớ mới thực sự thực sự hiểu tại sao Shikarabe lại cứ phàn nàn về điều đó."
"Ừ,
ti hoàn toàn đồng ý."
Elena
chỉ cười khổ khi nói vậy.
***
Các
nhân viên của Văn phòng Thợ săn đã hoàn thành việc kiểm tra xác chết của con
rắn. Rốt cuộc đó cũng là vì lý do vận chuyển con rắn, vận chuyển con rắn
đó mà không biết trọng lượng của nó thì thật vất vả.
Nhân
viên có vẻ hơi bối rối khi nhìn thấy kết quả từ máy quét của mình. Một
nhân viên nhận thấy điều đó đã hỏi anh ta một câu hỏi.
"Chuyện
gì vậy?"
“Chuyện
này, hãy nhìn vào mặt cắt của phần bên
trong.”
“Đây
là… rỗng… à?”
Có
một cái hốc rỗng dài lớn bên trong con rắn. Cả hai nhân viên đều có vẻ bối
rối.
“Nó
không có vẻ gì là giống đường tiêu hóa của nó, và cũng không có vẻ như ai đó đã
khoét nó ra. Đây là cái gì nhỉ, có thứ gì đó bên trong cái hốc trước đó
không ta?”
“Không
biết, nhưng chắc chắn một điều, đây không phải là phần thi thể còn sót lại sau
quá trình thay da.”
Các
nhân viên khác đáp lại câu nói đùa đó với một nụ cười khi anh ta nói.
“Vậy
cậu đang nói rằng toàn bộ thứ này chỉ là da? Đó là điều không
thể. Hơn nữa, nó có chữ 'rắn' trong tên của nó vì nó trông giống một con
rắn chứ không phải nó là một con rắn, cậu biết đấy."
“Ừ,
nếu tôi không nhầm, đó là một trong những quái vật tiến hóa tùy thuộc vào thứ
chúng ăn, đúng không? Chà, dù sao thì việc kiểm tra thực sự sẽ do những
nhà nghiên cứu đó thực hiện sau khi chúng ta đưa thứ khổng lồ này đến phòng thí
nghiệm. "
Sau
đó họ cùng nhau cười và tiếp tục công việc của mình.
2 nhận xét:
Con rắn mà hồi sinh thì gg
Bé rắn sẽ trở lại nhưng độ lợi hại thì ko còn như xưa
Đăng nhận xét