Akira nhét đầy di vật vào balo của mình đến mức chạm đến miệng
túi, sau đó cậu đến văn phòng chi nhánh của Lion Steel Corp ở tầng 57 một lần nữa. Lần này cậu quay trở lại đó với
một balo đựng đầy di vật nên rất khó để có thể đi qua cái hành lang đó khi mang
đống này trên lưng.
Trên đường đi, cậu thấy rất nhiều thứ; một số tầng được bảo
trì rất tốt, trong khi đó một số tầng khác nhìn như đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.
Akira cảm thấy khá kỳ lạ nên liền hỏi Alpha.
[Alpha, sao tình trạng mỗi tầng nó lại khác nhau thế?]
[Tôi nghĩ đó là do những thiết bị bay an ninh không người lái
có chức năng dọn dẹp, nói chính xác hơn thì tình trạng mỗi tầng sẽ phụ thuộc
vào việc thiết bị của tầng đó có hoạt động hay không.]
[Nhìn chung, các tầng càng mục nát, cũ kỹ thì đó là do những
thiết bị bay không người lái có nhiệm vụ bảo trì tầng đó không còn hoạt động nữa
à. Nhưng tôi thấy có vài cửa hàng trông khá sạch sẽ, nhưng lại không có di vật
bên trong. Tôi nghĩ nó là do thiết bị bay đó sẽ không thể dọn dẹp đến mức khôi
phục cả chỗ di vật đó. Nhưng một số khác lại chứa đầy di tích, sao nó lại như vậy
thế?]
[Những cửa hàng đó có chức năng tự bổ sung đó.]
[Và ai sẽ làm việc đó vậy?]
[Tôi khá chắc đó là do một số thiết bị bay không người lái đã
mang chúng về từ một nhà máy vẫn đang hoạt động ở đâu đó ngoài kia.]
[Không, không, không phải đâu, nếu có một nhà máy nào đó gần
đây thì chắc chắn đã có người phát hiện ra nó rồi, đúng chứ? Nó chắc chắn sẽ
gây ra một vụ náo loạn lớn, khi các công ty hoặc Thợ săn đua nhau tới đó…]
[Nhà máy đó có thể nằm ở đâu đó rất xa chỗ này mà, thậm chí
là ở gần tiền tuyến chẳng hạn và chưa ai có thể tìm ra nó. Hoặc là nó đang nằm ở
một nơi khác, nhưng an ninh chỗ đó quá mạnh nên không ai có thể chiếm được chỗ
đó. Có rất nhiều cách để giải thích vấn đề này.]
[Hừm. Nếu đúng là thế thì chắc các Thọ săn khác sẽ tấn công
những thiết bị bay đó khi chúng đang trên đường đến đây.]
[Chúng có thể được một hệ thống nào đó hộ tống đặc biệt. Hoặc
có thể chúng đã dùng tàu điện ngầm để chở di vật đến đây. Thậm chí chúng còn được
vận chuyển qua đường hàng không nữa đấy.]
[Tàu điện ngầm à. Nghe nó có vẻ hợp lý hơn đấy. Vì các Thợ
săn không thể tấn công chúng khi đang ở dưới lòng đất được.]
Ngoại trừ một số phương tiện giao thông đặc biệt, có thể là
phương tiện giao thông chính được sử dụng nhiều ở quận phía Đông, hiện tại tất
cả chúng đều có trên mặt đất. Vì thế nên Akira tự nhiên nghĩ rằng đám thiết bị
bay đó cũng sẽ sử dụng phương tiện như vậy dưới lòng đất. Katsuragi cũng thường
xuyên sử dụng cái xe kéo của anh ta để vận chuyển hàng hóa. Nhưng những thiết bị
bay đó có thể đã sử dụng những phương tiện khác được hỗ trợ bởi công nghệ của cựu
thế giới, nếu là vậy thì Akira không còn câu hỏi nào về khả năng đó nữa.
Akira vừa đang dành chút thời gian để nói chuyện với Alpha vừa
leo cầu thang, một lần nữa cậu lại được chào đón bởi một cách cửa đầy kiên cố dẫn
đến tầng 26. Vì vậy, y như lần trước, cậu sẽ phải đi tìm cầu thang khác để lên
tầng 25. Nhưng lần này có cái gì đó khác biệt.
[Akira, hãy cẩn thận. Có ai đó đang ở đây.]
Alpha chỉ ngón tay về phía hành lang, chiếc kính bảo hộ của
Akira đang hiển thị thông tin từ thiết bị thu thập thông tin của cậu, cho biết
rằng nó đã phát hiện ra thứ gì đó.
Khi Akira tiến về phía trước một cách cẩn trọng, cuối cùng
người ở đầu bên kia cũng nhận ra Akira. Việc gặp một Thợ săn khác bên trong tàn
tích cựu thế giới không phải là một điều hiếm gặp, nhưng vấn đề thực sự ở đây
là liệu Thợ săn đó có thiện ý hay không.
Tầng 25 trông khá mục nát, có những đống đổ nát nằm rải rác
khắp nơi và ai đó đang sử dụng chúng để ẩn mình khi tiếp cận Akira. Khi Akira
chĩa súng, người đó đột nhiên nói vọng lại từ phía sau đống đổ nát đó.
“Tôi không muốn chiến đấu với cậu đâu. Tên tôi là Carol, tôi
là một Thợ săn. Tôi không phải là quái vật đâu, thế nên đừng bắn tôi được
không?”
Do Akira đang nhận được sự hỗ trợ của Alpha nên cậu nghĩ mình
không cần phải quá thận trọng vì nó có thể khiến người kia trở thành kẻ thù. Vì
vậy, cậu từ từ hạ khẩu súng trường xuống.
“Được rồi.”
Ngay sau khi Akira nói thế, một cô gái tự giới thiệu là Carol
bước ra từ phía sau đống gạch vụn.
Cô đang mặc một bộ đồ liền thân dành cho phụ nữ. Trên đó có
đeo một cái bao da, bên trong có một khẩu đại bác cầm tay, lúc này hai tay cô đều
không có gì cả, đến cả một con dao cũng không.
So với Akira, người đang mang một khẩu súng trường CWH và một
khẩu tiểu liên DVTS, Carol có rất ít trang bị và trông cô có vẻ khá chủ quan về
việc đảm bảo sự an toàn cho bản thân.
Nhìn những hành vi của Carol, có thể suy luận rằng cô mạnh đến
mức có thể đi vào tòa nhà này chỉ với trang bị như vậy hoặc cô chỉ là một tên đần
không hơn không kém. Akira nghĩ rằng cô thuộc loại thứ nhất. Vì bây giờ cô đang
ở trong một tòa nhà mà cậu đã phải rất vất vả mới vào được. Akira không có ý
đánh giá thấp cô ấy, nhưng nhìn cách cô tiếp cận cậu tay không thì Akira
cũng dần hạ thấp cảnh giác của mình.
Carol mỉm cười khi tiến về phía Akira. Sau đó cô đưa mắt nhìn
những thiết bị của cậu từ bộ đồ tăng cường, khẩu súng trường chống vật liệu
CWH, và toàn bộ diện mạo bên ngoài của cậu.
“Tôi đã cho biết tên của mình rồi, vậy thì ít nhất cậu cũng
nên nói tên của cậu chứ?”
“Là Akira. Vậy, sao cô lại nói chuyện với tôi?”
“Chà, thực ra không có lý do gì cụ thể đâu. Tôi ở đây để đi
chào hỏi những Thợ săn khác ở cùng một tòa nhà và cùng một tầng với tôi thôi.
Sau cùng thì, cậu không muốn một trong hai ta phải bắn nhau chỉ vì nghĩ rằng
người kia là quái vật, phải không?”
“Cô nói đúng.”
Akira đồng tình với ý kiến của cô, nó cũng chính là câu trả lời
chính xác cho những ai muốn tránh những cuộc chiến không cần thiết. Cậu bất chợt
hạ thấp cảnh giác của mình. Carol để ý được điều đó nên tiến thêm một bước nữa
về phía cậu.
“Vậy, dù sao chúng ta cũng có duyên gặp nhau ở đây, sao không
nói chuyện một chút nhỉ? Tôi muốn thực hiện một vài cuộc trao đổi thông tin.”
Carol cười với Akira khi cô đưa ra ý kiến đó.
Sau đó, Akira và Carol giới thiệu một chút về bản thân. Có vẻ
như Carol là một Thợ săn thường xuyên lui tới tàn tích Mihazono và cô cũng đã đến
đây trước đó vài lần.
Akira hỏi về cô gái 3D mà cậu đã gặp ở tầng một. Nếu thực sự
Carol đã khám phá tòa nhà này nhiều lần thì cô có thể biết được thông tin gì đó
mà cậu không biết.
Nhưng Carol chỉ thản nhiên nói.
“À, cậu đang nói về Seranthal hả? Cậu có thể bỏ qua nó. Mặc
dù cô ta nói rất nhiều thứ, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.”
“Seranthal? Đó không phải là tên của tòa nhà này sao…?”
“Cô ấy là một trí tuệ nhân tạo phụ trách tòa nhà này. Cô ta sẽ
cảnh báo cậu ra khỏi nơi này, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một hình ảnh 3D thôi,
vì vậy cô ta sẽ không thể làm được gì gây tổn hại đến cậu đâu. Việc khá khẩm nhất
mà cô ta có thể làm chỉ là dừng thang máy lại thôi.”
“Đợi đã, nếu thế thì việc tôi không dùng được thang máy là do
cô ấy hả?”
“Có thể là vậy. Nhưng thực ra, chúng sẽ giúp ích rất nhiều
cho việc khám phá tòa nhà và các cơ sở vẫn còn đang hoạt động. Nhưng có vẻ như
Seranthal không chấp nhận bất kỳ cuộc đàm phàn nào, nên nó là điều không thể.
Theo quan điểm của cô ta thì đúng là chúng ta chẳng khác gì những tên trộm cả,
nên tôi nghĩ điều đó là không thể tránh được.”
Sau đó Carol mỉm cười, Akira cũng mỉm cười đáp lại.
“Cô nói đúng. Tiện đây thì sao cô lại vào đây? Lối vào của
tòa nhà này được canh gác bởi những con quái vật rất mạnh và cực kỳ khó chịu,
cô không thể vào đây mà không đánh bại được chúng, đúng không?”
Akira nghĩ rằng có thể còn có một lối khác an toàn hơn mà cậu
có thể tìm thấy để tránh chiến đấu với đám quái vật đó, hoặc cũng có thể đó là
do sự đen đủi của cậu mà thôi.
Carol làm một vẻ mặt khá tự mãn, sau đó cô mỉm cười với Akira
như thể đang trêu chọc cậu.
“Nếu cậu hỏi tôi câu đó, thì có nghĩa là cậu đã đánh bại được
những con quái vật đó rồi, phải không? Cậu khá mạnh phải không? Tôi thích những
Thợ săn mạnh mẽ.”
“Cảm ơn. Vậy sao cô vào được đây thế?”
“Thực ra tòa nhà này có một lối ở cửa sau. Và tôi đã dùng nó
để vào được đây, cậu có muốn biết không?”
Carol mỉm cười tinh quái với Akira.
Akira cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng mình đã không lãng phí
số đạn của mình chỉ vì vận đen của bản thân. Sau đó cậu nói.
“Có chứ, nếu cô muốn nói với tôi.
Carol mỉm cười đầy mê hoặc.
“Cậu biết là nó không phải là thứ miễn phí mà. Xem nào,
5.000.000 Aurum nhé? Tôi nghĩ đó là một cái giá khá rẻ cho một thông tin có thể
giúp cậu không phải chiến đấu với đám quái vật đó, phải không?”
Akira suy nghĩ một chút, đúng là nó là một cái giá quá rẻ khi
mà cậu sẽ không phải chiến đấu với những con quái vật mạnh mẽ đó vào mỗi lần cậu
muốn đến đây.
Nhưng Akira có thể sẽ không đến đây lần nào nữa. Vì lý do duy
nhất khiến cậu đến tòa nhà này là vì thông tin có được từ tập đoàn Lion Steel,
chứ không phải là để thu thập di vật.
Ngay từ đầu, nếu như cậu gặp khó khăn khi đến đây, điều đó
đơn giản chỉ là vì cậu vẫn chưa sẵn sàng, tất cả chỉ có vậy. Vậy nên, cậu đã từ
chối lời đề nghị đó.
“Cảm ơn cô vì lời đề nghị, nhưng tôi từ chối.”
Nụ cười của Carol không hề biến mất.
“Ôi trời, cậu không thích cái giá đó sao? Hay cậu không thể
tin tưởng tôi?’
“Ít nhất thì tôi không nghĩ đó là một số tiền mà cô thường trả
cho một Thợ săn mà cô vừa mới gặp lần đầu trong một tàn tích của cựu thế giới.”
“Đúng là vậy. Nhưng tôi sẽ không cung cấp cho cậu bất kỳ
thông tin nào trừ khi cậu trả tiền cho tôi. Dù sao thì cũng có người đã bỏ đi
sau khi nghe được cái giá đó từ tôi.”
“Ừ, tôi nghĩ là vẫn có những người làm như vậy.”
Mỗi người sẽ có một cách đánh giá khác nhau về giá trị của một
thông tin nào đó. Và có rất nhiều yếu tố quyết định đến việc làm ăn giữa hai
người, niềm tin là một trong số đó.
Nếu thông tin từ Carol thực sự có thể giúp Akira vào bên
trong tòa nhà Seranthal mà không phải chiến đấu với những vũ khí tự trị đó, thì
5.000.000 Aurum không phải là một số tiền quá lớn. Nhưng cũng có khả năng là
Carol đã nói dối hoặc lối đi bằng cửa sau đó quá nhỏ để cậu có thể mang di vật
ra khỏi đây.
Hơn nữa, Akira chẳng có lý do gì để tin tưởng Carol cũng như
không giao dịch với cô.
Carol cũng thấy rõ ràng rằng Akira không có ý định chấp nhận
lời đề nghị đó. Cô vẫn giữa nụ cười của mình trên môi khi nói với cậu.
“Nhưng tôi nghĩ là điều đó cũng áp dụng với tôi nhỉ. Tôi có
thể hiểu được, rằng cậu đang khá do dự khi trả tiền cho tôi. Vì vậy, để làm
tăng thêm niềm tin cho đôi bên, sao chúng ta không thực hiện một thỏa thuận
khác trước khi nói đến việc mua lại thông tin đó?”
“Một thỏa thuận khác à? Nếu là về di vật thì tôi đang tự mình
đi thu thập chúng rồi, nên tôi sẽ không mua bất kỳ thứ gì từ cô đâu. Tôi cũng
đã đi kiểm tra kỹ lưỡng các tầng khác rồi, vì vậy tôi cũng sẽ không mua bất kỳ
thông tin nào về các phòng bí mật khác.”
Carol mỉm cười đầy mê hoặc.
“Không phải nó đâu, tôi đã nói rằng việc đó nhằm tăng thêm
lòng tin giữa chúng ta mà, phải không?”
Sau đó, cô nắm lấy dây buộc của bộ đồ bó toàn thân chạy dọc từ
dưới cổ xuống bụng, và tháo nó xuống khi mỉm cười với Akira. (Duck: tâm phải tịnh,
buoi không được cửng…)
“Tôi đang bán thân đấy, cậu nghĩ sao? Chắc do duyên
số gì đó mà chúng ta mới gặp được nhau ở đây, nên tôi sẽ ra giá rẻ thôi.”
(Duck: tàu nhanh 200k nào Akiraaaaaaa)
Akira có thể nhìn thấy làn da của Carol qua một khe hở nhỏ
trên bộ đồ bó sát toàn thân của cô. Cô để lộ làn da của mình cho Akira thấy, vừa
mỉm cười để cố gắng quyến rũ cậu.
Akira hơi bất ngờ trước sự việc bất ngờ này, nhưng cũng chỉ
có vậy. Cậu không bối rối cũng như quá ngạc nhiên. Cậu chỉ thản nhiên từ chối lời
đề nghị của Carol.
“Không, cảm ơn. Để chuyện đó qua một bên, sẽ chẳng lạ gì nếu
ta tìm thấy một con quái vật ở đâu đó gần đây đâu, đúng chứ? Đầu óc của cô có ổn
không vậy?” (Duck: sò dâng tận mồm rồi còn bỏ, đáng học tập vl…)
“Nếu cậu lo lắng về điều đó thì không sao đâu. Bình thường sẽ
chẳng có quái vật nào xung quanh đây cả. Có thể là do chỗ này nằm ngoài khu vực
tuần tra của quái vật cơ học hoặc là chúng đã bỏ qua khu vực này rồi, còn quái
vật sinh học thì những quái vật cơ khí sẽ giết trước khi chúng có thể vào đây.
Sẽ không có chuyện tôi làm thế này ngay từ đầu nếu như mọi chuyện không như thế.”
“Ngay cả khi cô nói vậy, thì chúng ta vẫn đang ở giữa một tàn
tích của cựu thế giới đấy. Có thể vẫn có một vài Thợ săn khác xung quanh.”
Carol, người đã cởi hết dây buộc trên bộ đồ của mình, ngồi xuống
một chiếc bàn gần đó và cố gắng quyến rũ Akira.
“Có những người cảm thấy hứng hơn khi làm việc đó ở những nơi
như thế này mà. Bản thân tôi thực sự không phiền đâu, nhưng nếu cậu thấy phiền
thì chúng ta có thể đến một căn phòng nào đó. Hơn nữa, nếu chúng ta “lên đỉnh”
với nhau thì có thể miệng tôi sẽ nới lỏng ra một chút đấy. Nếu cậu đang thực sự
nghiêm túc về việc mua thông tin đó, thì tôi có thể cho cậu làm miễn phí.”
Vì Carol liên tục đưa ra những lời đề nghị ngày càng tốt hơn
nên Akira bắt đầu nghi ngờ cô.
“Có vẻ như cô có động cơ đằng sau khi làm mấy việc thế này nhỉ.
Nếu ý định của tôi là lừa cô và không mua thông tin đó thì cô sẽ mất khá nhiều
đấy?”
“Tôi đã nói với cậu rồi, phải không? Tôi thích những Thợ săn
mạnh mẽ. Vì vậy, ít nhất tôi sẽ làm thế này để mời gọi một Thợ săn có thể tự
mình đánh bại đám quái vật mạnh mẽ ngoài kia.”
“Tại sao cô lại cho rằng là tôi làm mấy việc đó một mình? Tôi
có thể làm điều đó với sự giúp đỡ của một vài Thợ săn khác.”
“Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Rất khó để cậu có thể khám
phá tàn tích này nếu như cậu không đi một mình. Nếu cậu đi với người khác, dù
chúng có thể không mạnh bằng đám quái vật canh gác bên ngoài, nhưng cậu cũng
nên khám phá tàn tích này với giả định rằng sẽ có những con quái vật mạnh tương
tự chúng bên trong tòa nhà này chứ, phải không? Nhưng ngay cả thế thì cậu cũng
đã đến đây một mình, đó là lý do tại sao mà tôi cho rằng cậu cũng đã tiêu diệt
được những con quái vật bên ngoài đó một mình? Chắc tôi không nhầm đâu nhỉ? Có
phải cậu thực sự đã đến đây với một đội Thợ săn gồm 10 người hoặc hơn và người
đứng đầu nhóm đã bảo cậu hãy tiếp tục khám phá tòa nhà này, và đó là lý do vì
sao cậu đang ở đây cho dù bản thân cậu không muốn? Nếu đúng thế thật thì sẽ
không miễn phí đâu nhé. Sau cùng thì nó có nghĩa là cậu không phải là một Thợ
săn mạnh. Vậy, câu trả lời của cậu là gì?”
Carol mỉm cười trong khi đợi câu trả lời của Akira. Akira
nghĩ rằng việc cố gắng nói dối là vô nghĩa.
“Không, tôi đến đây một mình.”
“Tôi biết mà. Tôi tự tin vào kỹ năng suy luận của mình mà. Vậy
nên, nếu cậu vẫn thấy phiền vì tôi bán thân miễn phí thì cậu không cần phải lo
đâu. Một khi cậu đã nếm rồi thì tôi chắc chắn cậu sẽ quay lại. Cũng đừng lo lắng
quá, tôi sẽ giúp cậu vắt kiệt tất cả những gì tích trữ bên trong cậu bấy lâu
nay.” (Duck: Em, em, vắt em đi chị ơi…)
Carol mỉm cười đầy quyến rũ khi nói điều đó.
Akira ít nhiều hiểu được lý lẽ của cô, nhưng không hiểu sao vẫn
có điều gì đó khiến cậu bận tâm. Cậu bèn quay sang Alpha.
[Alpha, cô nghĩ sao?]
Alpha ngạc nhiên. (Duck: nó lớn thật rồi em iu :3)
[Ý cậu là sao? Akira, cậu đang suy nghĩ nghiêm túc về việc nhận
lời đề nghị đó không à?]
Theo tính toán của Alpha, Akira nhất định sẽ từ chối. Nhưng
vì cậu đã hỏi cô như thể cậu sẽ chấp nhận nó, Alpha ngay lập tức đề cao cảnh
giác.
Nhưng thực tế thì phản ứng của Akira vẫn nằm trong dự đoán của
Alpha.
[Ý tôi không phải vậy. Lúc trước cô đã nói rằng cô có thể biết
được ai đó đang nói dối mà, phải không? Vì vậy tôi chỉ hỏi rằng theo quan điểm
của cô, thì cô có nghĩ rằng cô ta đang nói dối không? Ví dụ như là cô ta thực sự
đang định đưa tôi đến một nơi nào đó và giết tôi?]
Mấy chuyện như vậy khá phổ biến, ngay cả ở những khu vực nguy
hiểm bên ngoài thành phố, và vì chúng ta đang ở giữa tàn tích nên sẽ rất dễ
dàng để ta có thể vứt cái xác ở một nơi nào đó. Nếu đúng là vậy, thì Akira sẽ cần
phải cẩn thận quan sát bóng lưng phía sau cậu khi rời khỏi nơi này.
[À, thì ra ý cậu là như vậy.]
Alpha đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì cô đã hiểu tại sao Akira lại
hỏi câu hỏi đó. Akira vẫn suy nghĩ có phần cảnh giác và hoang tưởng như thường
lệ, đến mức nghi ngờ một cô gái không quen biết, người đang mời gọi cậu, rằng
cô đang lên kế hoạch giết cậu.
Khuôn mặt của Alpha chuyển sang khuôn mặt thường ngày của cô,
một vẻ mặt bình tĩnh.
[Tôi sẽ nói điều này trước nhé, tôi làm được như vậy bằng
cách quan sát những sự thay đổi nhỏ trên nét mặt của mỗi người, vì vậy tôi
không thực sự là có thể đọc được suy nghĩ của họ. Đúng là cô ấy có vẻ đang có
âm mưu gì đó. Cô ấy nói rằng cô ấy đang bán thân cho cậu miễn phí vì muốn cậu
nghiện cô ấy và từ đó có thể lấy hết tiền của cậu.]
Akira lại nhìn Carol. Carol là một cô gái trẻ có thân hình rất
chuẩn và khuôn mặt xinh đẹp, trên hết là cô đang mỉm cười đầy tự tin để quyến
rũ cậu. Theo góc nhìn của cậu thì rất dễ hiểu khi phát hiện ra rằng những Thợ
săn trước đây đã nghiện cô và họ đã tiêu hết tiền cho cô ấy.
[Dù nó có là gì đi nữa, thì sẽ không có nhiều rắc rối miễn là
tôi không chấp nhận lời đề nghị đó.]
[Đúng vậy.]
Akira một lần nữa từ chối lời đề nghị của Carol.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải từ chối."
Carol tỏ vẻ ngạc nhiên. Hiếm khi nào có người từ chối lời đề
nghị của cô khi cô đã đi xa đến vậy.
"Ể, cậu chẳng vui chút nào. Hay thực ra là cậu ghét mấy thứ
như thế này à? Dù chưa trưởng thành đi chăng nữa thì cậu cũng đâu có trẻ đến mức
hồn nhiên đến vậy chứ, đúng không?"
"Tôi đang ở độ tuổi mà bản thân thích đồ ăn hơn phụ nữ. Hơn nữa,
đã có rất nhiều điều đã xảy ra với tôi trong tàn tích rồi, và tôi đã sống một
cuộc sống khá hèn nhát cho đến bây giờ rồi. Đó là lý do vì sao tôi không có ý định
buông khẩu súng xuống hay cởi bộ đồ tăng cường của mình ở đây đâu."
Carol ngay lập tức từ bỏ việc quyến rũ Akira, cô hiểu rằng
ngoài kia có những Thợ săn bị thương nặng đến mức khiến họ hoang tưởng, điều đó
làm họ sẽ không bao giờ chịu bỏ súng xuống. Việc buộc những Thợ săn đó buông
súng là điều cực kỳ nguy hiểm.
"Vậy sao? Tệ thật đấy. Chúng ta – những Thợ săn đều có thể chết
bất cứ lúc nào và cậu cũng là gu của tôi nữa, tôi chỉ nghĩ rằng có thể giúp cậu
có một khoảng thời gian vui vẻ. Tất cả chỉ có vậy thôi."
Carol nói thật lòng về điều đó, nhưng vẫn có những thứ cô
không thể nói thành lời mà phải giữ trong lòng khi cô mỉm cười cay đắng với
Akira. Cô liền kéo lại dây trên bộ đồ lên hết cỡ và nhìn Akira, có vẻ cậu vẫn
không hề tỏ ra hối hận.
…Một cậu trai ở độ tuổi
này thì mình có thể dễ dàng dụ dỗ bằng cách khơi dậy ham muốn tình dục...Chẳng
lẽ cậu ta còn trẻ hơn vẻ bề ngoài?
Carol nhìn Akira với ánh mắt tò mò. Nhưng cô không thể nhìn
thấy được một người còn có thân hình gợi cảm và mặc bộ đồ quyến rũ hơn hẳn cô
đang đứng cạnh Akira.
Khó có thể xác định được rằng Akira từ chối cô vì đã trải qua
khóa học chống “mật ngọt chết ruồi” từ Alpha hay là vì tính cách khác người của
cậu.
Sau đó Akira quyết định rời mắt khỏi Carol và hướng đến mục
tiêu ban đầu của mình, tầng 57.
“Tôi cần tiếp tục công việc khám phá tòa nhà này, gặp lại
sau.”
“Vậy à? Tôi vẫn sẽ ở đây trong khoảng thời gian đó, vậy nên nếu
cậu có thay đổi ý định thì hãy tìm đến tôi nhé. Tôi sẽ đợi cậu.”
Carol vừa nói vừa vẫy tay chào Akira.
Sau khi Akira rời đi, cậu quay lại công việc tìm kiếm một cầu
thang khác để trên tầng 25. Giờ cậu mới nhớ ra, rằng cậu nên hỏi Carol xem cô
có biết cầu thang nằm ở đâu không, nhưng cậu quyết định sẽ không quay lại đó nữa.
Vì sẽ thật rắc rối nếu cô hiểu nhầm và nghĩ rằng cậu đã thay đổi ý định.
Không lâu sau đó, Akira tìm thấy một cái cầu thang, nhưng nó
chỉ dẫn đến tầng 30. Cánh cửa tầng 31 bị đóng chặt.
Akira thở dài.
[Lại nữa hả? Phiền phức thật đấy.]
[Không thể nào khác được đâu. Chúng
ta nên tìm kiếm một cầu thang khác thôi.]
Sau đó Akira bắt đầu khám phá tầng
30. Cậu không phát hiện được bất kỳ con quái vật nào cả. Carol có thể đã nói thật
về việc không có quái vật nào bên trong tòa nhà này. Akira dần hạ thấp cảnh
giác.
Alpha đột nhiên nói với Akira với vẻ
nghiêm trọng.
[Akira, di chuyển đến chỗ kia và dừng
lại.]
Alpha chỉ tay hướng về chỗ cách cậu
không quá xa. Cậu liếc nhìn biểu hiện của Alpha và cẩn thận tiến đến vị trí cô
đang chỉ.
[Alpha, đang có nhiều quái vật đến
đây à? Carol có nói là không có con quái vật nào ở đây mà…]
[Đó không phải quái vật, nhưng cũng đừng
hạ thấp cảnh giác.]
Akira làm theo lời Alpha, cậu luôn đề
cao cảnh giác khi di chuyển rất cẩn thận. Cậu không cảm thấy có gì bất thường,
không nhận ra có điều gì khác lạ cả, và cũng chẳng có gì được phát hiện bên
trong thiết bị thu thập thông tin. Nhưng cậu không hề lơ là, cậu cho rằng nhất
định phải có chuyện gì đó mới khiến Alpha nhắc cậu đến mức này.
Alpha nghiêm mặt lại. Akira hiểu rằng
điều đó có nghĩa là cậu đang ở trong một tình huống nguy hiểm.
[…Đúng như tôi nghĩ, độ chính xác của
thiết bị thu thập thông tin của cậu kém đi rồi, nó vẫn đang tiếp tục giảm xuống.
Là do sương mù không màu sao?]
Akira cau mày lại khi cậu nghe thấy
điều gì đó mà cậu không thể bỏ qua từ Alpha.
[Alpha, có phải là do sương mù không
màu không?]
[Tính chính xác của thiết bị thu thập
thông tin của cậu đã hoạt động kém đi trong một khoảng thời gian rồi. Tôi nghĩ
không ngoại trừ khả năng là do một vài sự gián đoạn tín hiệu do cấu trúc hoặc
là do các di vật bên trong tòa nhà này, đó là lý do vì sao tôi đã bỏ qua nó.
Nhưng giờ thì nó đang trở nên tồi tệ hơn đến mức lời giải thích này của tôi
không còn tác dụng nữa. Nếu thực sự chỉ là do vị trí cậu đang đứng thì tín hiệu
sẽ dần thay đổi và ổn định hơn, nhưng nó không hiệu quả. Vậy nên nó phải là một
cái gì đó khác chứu không phải là sương mù không màu. Sương mù không màu chắc hẳn
đã đột ngột dày lên, đó là suy đoán tốt nhất mà tôi nghĩ đến lúc này.]
Mặc dù Akira vẫn mang vẻ mặt nghiêm
túc, nhưng cậu hỏi Alpha một câu như thể đang cố lấy lại bình tĩnh.
[Chuyện như thế này hoàn toàn có thể
xảy ra bên trong tàn tích của cựu thế giới. Hơn nữa thì nó không phải là thứ ảnh
hưởng nhất đúng không?]
[Lúc này thì có đấy. Nhưng mọi chuyện
thực sự tồi tệ nếu độ chính xác cứ tiếp tục giảm như thế này.]
[Chúng ta không thể làm gì khác với
nó đâu, nên từ giờ hãy tiếp tục cẩn thận.]
Akira bình tĩnh đáp lại.
Alpha, người đã từng chứng kiến việc
Akira bối rối thế nào khi biết rằng màn sương mù không màu xung quanh mình bống
trở nên dày đặc, cô chỉ mỉm cười nói với cậu.
[Chà, cậu có vẻ bình tĩnh phết nhỉ?
Tôi đã nghĩ rằng mấy cái này sẽ khiến cậu hoảng sợ nếu tôi nói lâu hơn về nó,
đó là lý do vì sao tôi đã quyết định nói với cậu sớm hơn bình thường, nhưng có
vẻ như điều đó là không cần thiết nữa rồi, đúng không?]
[Cô cũng biết là tình hình cũng chẳng
thể khá khẩm hơn nếu tôi ngồi đây hoảng sợ mà. Tôi chỉ cần di chuyển cẩn thận để
không bị giết thôi. Cảm ơn cô đã nói điều đó sớm hơn mọi khi, nhờ thế mà tôi có
thể xử lý tình huống bình tĩnh hơn rất nhiều.]
[Tôi hiểu rồi, thật tốt khi cậu nói vậy.
Cậu thực sự đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi, tôi rất hạnh phúc khi thấy cậu như vậy
đấy.]
[…Được rồi, cảm ơn cô.]
Vì lý do nào đó mà nghe có vẻ như là
Alpha đang trêu chọc Akira vậy, cậu chỉ có thể trả lời cô một cách thản nhiên.
Nhưng trên thực tế thì Alpha biết rằng cậu đang phải tự buộc mình trả lời như vậy
để giấu đi sự bối rối của bản thân.
Khi Akira ở trên tầng 10, những Thợ
săn khác đang tập trung gần tòa nhà Seranthal.
Trận chiến của Akira với vũ khí tự
hành khá lớn. Vì vậy hầu hết các Thợ săn trong tàn tích Mihazono đều chú ý đến
nó.
Khi Thợ săn đánh bại được những con
quái vật hùng mạnh canh giữ tòa nhà Seranthal, thì nhìn chung sẽ có hai loại Thợ
săn bước vào đó.
Loại đầu tiên là những Thợ săn đã
cùng chiến đấu để đánh bại những vũ khí đó, họ sẽ gửi một số Thợ săn từ đội của
họ vào tòa nhà Seranthal sau khi kết thúc trận chiến. Trong khi nhóm Thợ săn nhỏ
đó đang thu thập di vật bên trong thì những người còn lại sẽ đứng canh ở cửa ra
vào của tòa nhà để ngăn không cho bất kỳ Thợ săn nào bước vào.
Đó là để tránh phải chiến đấu chống lại
các Thợ săn khác trong cùng một tàn tích cũng như ngăn các Thợ săn khác mất
thêm công sức để đánh bại đám quái vật khác. Dù sao thì cũng đã có rất nhiều Thợ
săn nghĩ đến việc lấy một vài di vật ra khỏi tòa nhà Seranthal mà không phải
giúp những người khác tiêu diệt đám quái vật mạnh mẽ trấn thủ cửa ra vào.
Chi phí đạn dược, y tế, tiền thưởng về
cơ bản thì sẽ phải ngốn một khoản tiền rất lớn để có thể đánh bại được chúng.
Vì vậy để có thể kiếm được lời, họ không thể để các Thợ săn khác lấy được di vật
từ họ.
Nhưng Thợ săn có thể đánh bại được
chúng thì đều là những Thợ săn mạnh, vì vậy nếu họ đã bảo vệ lối vào tòa nhà
Seranthal thì những Thợ săn sẽ không thể bén mảng tới gần. Và sau khi tất cả rời
khỏi đó thì những con quái vật đó sẽ quay lại để bảo vệ tòa nhà đó, vậy nên sẽ
không thể đủ thời gian.
Trong khi đó, loại thứ hai là những
Thợ săn đã vào được bên trong khi thấy được kẽ hở do những Thợ săn đang canh
gác tòa nhà để lại. Đúng thời điểm nhóm Thợ săn nhỏ được cử đi thu thập di vật quay
trở lại lối ra, loại Thợ săn đó sẽ tập trung hỏa lực để mở một lỗ hổng trên mạng
lưới an ninh để nhóm Thợ săn của họ lọt qua. Đó là cách thường được các nhóm Thợ
săn tự tin vào sức mạnh hỏa lực.
Cho dù có là gì thì cũng rất khó để
có thể đưa một nhóm Thợ săn khác vào tòa nhà ngoại trừ nhóm ban đầu đã đánh bại
đám quái vật mạnh mẽ đó. Nhưng nếu có ai làm điều đó thành công thì họ có thể
nhận được những phần thưởng xứng đáng với những khó khăn đó.
Cũng có những Thợ săn cố gắng thương
lượng với nhưng Thợ săn đang canh lối vào. Cũng có người đã sử dụng những lỗ hổng
dù là nhỏ nhất mà họ có thể tìm được để tấn công trực diện. Mặc khác, cũng có
những Thợ săn lén lút mang theo những mảnh vỡ của đám vũ khí tự hành.
Mặc dù rất hiếm khi xảy ra, nhưng vẫn
có những Thợ săn đã bị cạn kiệt nguồn lực của mình để tiêu diệt được đám quái vật
đó và trở về nhà. Lý do không thực sự rõ ràng, có thể đó chỉ là do sở thích, hoặc
cũng có thể là họ đang trút hết sự căng thẳng lên đám quái vật đó, nhưng cũng
có thể là những Thợ săn đó đang thử nghiệm vũ khí mới do một số tập đoàn phát
triển.
Nhưng tất cả lý do đó đều không quan
trọng với những Thợ săn khác. Điều quan trọng nhất là các Thợ săn khác sẽ có cơ
hội để vào tòa nhà Seranthal khi đã có ai đó tiêu diệt được hết những con quái
vật canh cửa. Các Thợ săn khác ở khu tàn tích Mihazono đều hy vọng điều đó xảy
ra khi họ nhận thấy được một trận chiến lớn giữa Akira và đám quái vật máy móc.
Đó là lý do vì sao đã có rất nhiều Thợ săn đến tòa nhà Seranthal này để kiểm
tra.
Một trong số những Thợ săn do thám được
cử đi trước đã kiểm tra lối vào của tòa nhà Seranthal. Sau đó anh ta đã xác nhận
những mảnh vỡ của vũ khí tự trị và kiểm trả xem có bất kỳ Thợ săn nào đang canh
giữ ở đó không. Sau khi xong việc, anh
ta liên lạc với những đồng đội của mình và nở một nụ cười rất tươi.
“Tôi đây!! Nói cho cả những người
khác nữa, nhanh lên!! Đám quái vật bảo vệ tòa nhà Seranthal đã chết hết rồi! Và
không có ai canh lối vào cả! Chúng ta có thể lấy được di vật bên trong tòa nhà
này hoặc mang theo những mảnh vỡ của đám quái vật thì chúng ta sẽ giàu sụ!! Mau
đến đây đi, nhanh lên!! Trước khi có Thợ săn nào khác đến trước!! Tôi đã thấy một
Thợ săn khác cũng đang do thám chỗ này rồi!! Nhanh lên!”
Cũng giống như anh ta, những Thợ săn
khác đang kêu gọi đồng đội của họ nhanh chóng đến đây. Nơi này bắt đầu bị lấp đầy
bởi các Thợ săn. Vài người trong số đó đang mang theo những mảnh vỡ của đám vũ
khí tự trị đã chết mà Akira đã đánh bại, một số khác đã đi vào bên trong để tìm
kiếm di vật. Tóm lại, tất cả các Thợ săn ở đâu đều đang rất bận rộn.
Khi một số Thợ săn đã đi trước để
khám phá tòa nhà, thì cũng có vài người đang đợi đồng đội của mình ở tầng một.
Seranthal, hình ảnh 3D của cô gái đó liên tục đưa ra lời cảnh báo đến những Thợ
săn đó.
“…Khách hàng thân mến. Tòa nhà hiện
đang đóng cửa, vì vậy chũng tôi không thể cho bất kỳ ai vào đây nếu như chưa có
sự cho phép. Vì vậy, xin vui lòng rời khỏi đây…Cảnh báo. Cơ sở được bảo vệ bởi
hệ thống an ninh cho phép giết người trong trường hợp có kẻ xâm nhập bất hợp
pháp. Vì vậy, xin hãy rời khỏi đây…”
Đối với những Thợ săn đã biết về tòa
nhà Seranthal và cô gái đó, họ chỉ phớt lờ lời cảnh báo.
Nhưng có những Thợ săn không thể ngó
lơ cô. Một trong số những Thợ săn đó đang đợi đồng đội của mình đến ở tầng một,
nhưng vì họ mãi chưa đến nên anh ta ngày càng cáu gắt hơn. Mặc dù lúc đầu anh
không quan tâm Seranthal, nhưng lời cảnh báo lặp đi lặp lại đó của cô khiến anh
nổi điên và anh ta hét lên.
“Trời đất!! Câm mồm lại đi!!”
“Cảnh báo, tòa nhà không…”
“Câm mồm!!!”
Sau đó anh chĩa khẩu súng trường của
mình vào Seranthal. Mặc dù anh biết rõ việc làm này chẳng có ý nghĩa gì cả,
nhưng anh vẫn bóp cò. Nhìn chung thì anh đã bị chọc tức.
Viên đạn bay qua hình ảnh ba chiều đó
và bắn trúng bức tường phía sau cô. May mắn là không có ai ở đó.
Nhưng phát súng đó đã gây ra một vấn
đề nghiêm trọng. Những Thợ săn khác xung quanh ngay lập tức chĩa súng về phía
anh, anh hoảng sợ và giơ cả hai tay lên.
“Tôi xin lỗi! Cô ta ồn ào đến mức tôi
không kìm lại được! Tất cả chỉ có vậy thôi!! Tôi xin lỗi mà!”
“…Mày còn làm vậy lần nữa thì xác định
đấy.”
Những Thợ săn khác nhìn anh với ánh mắt
đầy sát khí. Tất nhiên là anh cũng muốn tránh xa mọi cuộc xung đột không cần
thiết. Đây là một cơ hội hiếm có để có thể vào được đây, vì vậy anh không có ý
định lãng phí một cơ hội làm giàu cho mình mà không cần phải chiến đấu như thế
này. Vì vậy anh gần như không thể chạy trốn khỏi đây được. Nếu phát súng đó
trúng phải ai thì anh chắc chắn sẽ chết ngay tại đây.
“Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi.”
Anh ta tiếp tục xin lỗi. Các Thợ săn
xung quanh cũng tặc lưỡi và hạ súng xuống. Cuối cùng thì anh cũng đã có thể thở
phào nhẹ nhõm.
Do sự cố đó nên không ai để ý đến lời
cảnh báo của Seranthal. Ngay cả khi Seranthal thay đổi lời cảnh báo của cô thì
cũng chẳng có ai nhận ra.
“Đã xác định rằng đang có rất nhiều kẻ
xâm nhập. Xác nhận những kẻ đột nhập cố gắng giết các nhân viên và lễ tân của
tòa nhà. Đã xác nhận sự tổn hại của tòa nhà. Chuyển sang phương án D. Chết đi
lũ cặn bã!”
Sau khi Seranthal nói một điều không
thể tưởng tượng được giữa lễ tân với một khách hàng, cô nhanh chóng biến mất.
Không lâu sau đó, một số Thợ săn trong sảnh đã nhận ra rằng Seranthal đã biến mất.
Nhưng không ai để tâm đến điều đó cả.
*****
Duck: Khách hàng là thượng đế, nhưng
thượng đế hãm lồn quá thì phải xử lý mạnh tay rồi. Niệm cho sự xui xẻo của các
anh, chắc bị lây từ Akira rồi =))
****
Trans: Duck
Edit: promote
*****
Chương 104 Danh sách chương Chương 106
3 nhận xét:
Bánh cuốn quá, thanks nhóm dịch nhiều
cười ẻ
Chơi ngu chếc lẹ là nhanh
Đăng nhận xét