Akira gục đầu khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình. Tất cả
di vật mà cậu kiếm được từ đầu đến giờ đã biến thành đống nát vô giá trị. Tất
nhiên là cả cái ba lô dùng để đựng chúng cũng vô phương cứu chữa. Việc mang tất
cả chỗ đó đi lúc này chỉ là vô ích.
“Dù tôi đã cố gắng hết sức để thu thập chúng và mang theo đến
tận đây mà…”
Carol có vẻ bị sốc khi cô hỏi Akira.
“Ừm, Akira, cậu ổn chứ?”
Akira ngạc nhiên quay lại, cậu không thể tin những gì cậu vừa
nghe thấy.
“C-Cô thực sự nghiêm túc khi hỏi tôi ổn sau khi nhìn
thấy đống này hả?!!!”
“Ý tôi là vết thương của cậu ấy?”
“À, cái đó sao. Không, tôi vẫn ổn. Dù có ho ra máu một chút
nhưng chỉ đến mức này thì không có gì đâu, và tôi vẫn còn đủ thuốc.”
Akira nói rằng cậu bị thương nhưng không quá nghiêm trọng.
Carol thở phào nhẹ nhõm khi xác nhận được rằng cậu vẫn ổn. Nhưng cùng lúc đó,
cô có chút bất ngờ khi thấy cách cậu thích nghi với tình cảnh này. Cô liền cảm
ơn cậu.
“Ừm, nhân tiện thì cảm ơn cậu vì đã cứu tôi. Nhờ cậu mà tôi mới
có thể thoát chết trong tình huống đó.”
“Đừng nói đến nó nữa, dù sao tôi cũng đã chấp nhận yêu cầu rồi…Nhưng
cô cũng biết là tôi đã làm việc rất chăm chỉ để vào được đây mà…”
Akira thậm chí đã phải chạy trên tường của tòa nhà để có thể
tiêu diệt đám vũ khí tự hành bảo vệ tòa nhà này, và giờ kết quả của sự chăm chỉ
đó đã biến thành đống sắt vụn ngay trước mặt cậu. Đối với cậu thì đây chính là
một cú sốc.
Khi nhìn thấy Akira như vậy, Carol không thể nhịn được cười.
Akira hiện tại trông không giống Thợ săn chút nào, vừa nãy cậu còn phản ứng đầy
bất ngờ trước tình huống đó và nhảy ra phía trước để bảo vệ cô. Cậu nhóc đó,
người làm ngơ trước sự thật rằng bản thân vừa nôn ra máu khi ngay lập tức uống
một đống thuốc, giờ trông cậu rất hiền lành với bộ mặt méo mó khó tả khi thấy
di vật của mình bị phá hủy thành từng mảnh.
Khi Carol nghĩ rằng đó chỉ là con người thật của một Thợ săn
thôi, cô không thể không cười trước tình cảnh này. Akira, người vừa nhận ra điều
đó liền lườm cô.
“Nó không hề vui chút nào đâu. Tất cả công sức của tôi chỉ để
vào được đây đã đổ sông đổ biển rồi đấy cô biết không?!!”
Carol xin lỗi trong khi vẫn đang cười khúc khích.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi mà. Vậy như một lời cảm ơn thì tôi
sẽ trả cho đống di vật cậu vừa mất nhé. Để xem nào, 40.000.000 Aurum thì sao?
Tôi sẽ chuyển tiền khi cả hai ta rời khỏi đây.”
Akira chết lặng nhìn Carol.
“C-Cô chắc không?”
“Tất nhiên rồi, sau cùng thì cậu cũng đã mất hết chỗ di vật
đó để bảo vệ tôi mà. Nên sẽ rất tệ nếu cậu đổ lỗi cho tôi và bỏ mặc tôi một
mình.”
Akira vẫn không thể tin những gì mình vừa nghe, vì vậy cậu hỏi
lại một câu tương tự.
“C-Cô có thực sự ổn với điều đó không?”
Carol mỉm cười đáp lại.
“Được mà. Nếu cậu thấy không ổn với con số đó thì chúng ta có
thể thương lượng lại sau khi thoát khỏi đây. Nhưng tôi nghĩ rằng chỗ di vật của
cậu có giá khoảng chừng đó thôi. Vì tôi đã mang những di vật của tòa nhà này
vài lần trước đây rồi, nên ít nhiều tôi cũng có thể biết được giá trị của
chúng. Thế nên ngay cả khi cậu nói rằng chúng phải đáng giá hơn thế thì cũng
không dễ gì có chuyện tôi sẽ trả giá cao hơn đâu.”
Akira có vẻ bối rối khi đáp lại.
“À, không, không phải vậy, tôi thấy ổn với cái giá đó. Ừm, cảm
ơn cô.”
“Đừng nói về việc đó nữa…Hoặc ít nhất thì đó là điều tôi muốn
nói lúc này nhưng còn quá sớm để nói tiếp. Nếu cậu muốn tôi trả số tiền đó cho
cậu, thì hãy đảm bảo rằng cậu sẽ bảo vệ tôi cho đến khi chúng ta thoát ra khỏi
đây, được chứ?”
Akira trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tất nhiên rồi. Vì tôi đã chấp nhận yêu cầu của cô, nên tôi sẽ
bảo vệ cô bất kể có thêm hay không bất kỳ thỏa thuận nào khác.”
Carol vui vẻ mỉm cười với Akira.
“Trông cậy vào cậu đấy. Vậy thì chúng ta đi thôi…Hãy báo cho
tôi biết nếu cậu thấy đau khi đang di chuyển nhé.”
“Không sao đâu. Tôi đã dùng các loại thuốc đắt tiền rồi. Hiện
tại tôi không cảm thấy đau nữa. Thành thực mà nói thì tôi muốn nghỉ một chút
cho đến khi thuốc chữa lành vết thương hoàn toàn, nhưng giờ không phải lúc cho
chuyện đó, vì vậy chúng ta phải nhanh lên.”
Cả hai không thể nán lại ở đây quá lâu. Càng trì hoãn thì đám
quái vật sẽ càng tiến gần hơn. Akira và Carol ngay lập tức chạy đi.
Khi đang chạy qua tầng 40, Akira hỏi Alpha.
[Alpha, cảm ơn cô lúc nãy.]
Việc di chuyển của Akira lúc đó hầu hết là nhờ sự điều khiển
của Alpha. Cậu thực sự không thể phản ứng kịp trong tình huống đó, cậu cũng
không chắc là mình có thể bảo vệ Carol hay không.
[Đừng để ý đến nó nữa. Việc của tôi là hỗ trợ cậu hết sức
trong khả năng của mình. Nhưng gạt nó qua một bên, bây giờ cậu có thực sự ổn
không?]
[Đúng là tôi không còn cảm thấy đau nữa. Mặc dù vẫn có cảm
giác kỳ lạ khi tôi cử động cơ thể mình, nhưng giờ không phải lúc để lo lắng vấn
đề đó. Quan trọng hơn, bộ đồ gia cường của tôi còn hoạt động được sau pha vừa rồi
không? Điều đó quan trọng hơn mà phải không?]
[Không sao đâu. Mặc dù nó đã tạm thời làm tăng mức tiêu thụ
năng lượng của bộ đồ, nhưng nó sẽ hoạt động bình thường trở lại thôi.]
[Tôi hiểu rồi, may quá.]
[Nhưng cũng rất tuyệt vời khi cô ấy sẽ trả tiền cho những di
vật bị phá hủy.]
[Đồng ý…Tiện đây thì nó có phải là lối thoát duy nhất không?]
Nếu Alpha phát hiện ra đám quái vật đó trước thì Akira có thể
đã không mất hết chỗ di vật đó. Cậu nghĩ như vậy khi hỏi Alpha.
Alpha chỉ cười và nói.
[Cách bố trí các tầng trong tòa nhà này đang cản trở tầm nhìn
của tôi. Nếu việc bị những viên đạn đó bay thẳng vào đầu thay vì sử dụng chỗ di
vật đó làm lá chắn, và nếu việc cậu thấy ổn khi tôi chuyển động cơ thể ngay cả khi cậu đang bị thương nặng giống như
lần chiến đấu với đám trộm di vật trước đó, thì câu trả lời của tôi là không.]
Akira giật mình và nói.
[Tôi không muốn cô làm điều đó đâu.]
Bây giờ Alpha đã xác nhận được rằng Akira không có gì phàn
nàn về sự hỗ trợ của cô, ngay cả khi việc đó khiến cậu mất hết di vật. Cô chỉ
cười đáp lại.
[Cậu chỉ bị thương nhẹ và đã có ai đó vừa đề nghị trả tiền
cho những di vật đã mất của cậu, thế nên bây giờ việc cậu cần làm là sống sót
trở về thôi.]
[Đúng vậy, nhưng cho tôi hỏi lại lần nữa, rằng cô nghĩ thế
nào về cửa hậu ở tầng trên?]
[Tôi không có câu trả lời cho câu hỏi đó. Vì cô ấy đã yêu cầu
mức giá 5.000.000 Aurum thì tôi dám chắc là nó thực sự tồn tại đấy. Vì vậy bây
giờ chúng ta hãy cứ đặt niềm tin vào cô ấy.]
[Cô nói đúng. Dù sao đi nữa thì tôi không thể đi xuống cầu
thang phía dưới được nữa rồi, con đường duy nhất lúc này là đi lên thôi. Chúng
ta hãy đặt cược vào cô ấy và tiếp tục chạy thôi.]
Cho dù khả năng phát hiện kẻ thù của Alpha đã bị giảm đi,
nhưng việc phát hiện chúng khi ở cùng một tầng cũng không quá khó. Vì vậy, mặc
dù sau đó cả hai đã gặp nhiều quái vật hơn, nhưng Akira vẫn có thể phát hiện ra
chúng và bắn tỉa từ xa trước khi chúng có cơ hội tấn công.
Carol vẫn đang bắn vào đám quái vật trước mặt khi đặt ra câu
hỏi.
“Đám này đến từ đâu vậy chứ? Dù thế nào thì chúng cũng không
nên có mặt ở đây…”
Akira, người đang bắn vào cùng một mục tiêu trả lời.
“Bây giờ chúng đang ở đây rồi nên việc đó không còn quan trọng
nữa. Hãy giết chúng và tiếp tục đi thôi. Một điều chắc chắn lúc này là phía sau
chúng ta vẫn còn khá nhiều quái vật đang đuổi theo đấy.”
“Cậu nói đúng…”
Có một cửa thang máy cách không quá xa họ. Để phục vụ cho việc
di chuyển con người và mọi thứ xung quanh tòa nhà này thì nó là một thang máy
khá lớn. Ngoại trừ những người được phép, thì không ai có thể sử dụng nó. Vì vậy Akira và Carol buộc phải leo lên tầng
trên bằng cầu thang.
Nhưng rồi cửa thang máy đó đột ngột mở ra mà không có bất kỳ
tiếng động nào. Akira nhanh chóng phản ứng lại bằng cách chĩa súng vào đó.
Carol cũng làm thế nhưng hơi muộn. Cả hai bóp cò gần như cùng một lúc và bắt đầu
bắn vào những khẩu súng trường ló ra từ bên trong thang máy.
Mặc dù họ đều rất ngạc nhiên, nhưng nét mặt của cả hai vẫn rất
nghiêm nghị. Nét mặt của Akira trở nên dữ tợn khi nói.
“Bây giờ chúng ta đã biết được chúng đã làm thế nào để có thể
chạy đến đây trước. Vậy đây chính là lý do.”
Những gì còn lại bên trong cửa thang máy đó không còn gì
ngoài mảnh vỡ của những xác chết quái vật mà cả hai vừa giết. Chúng đang sử dụng
thang máy để vượt lên trước Akira và Carol.
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy!? Vậy là quản lý
tòa nhà này đang để đám quái vật đó sử dụng thang máy sao?!”
“Đó cũng là một cách giải thích.”
“Không ngờ rằng quản lý tòa nhà này cũng đã trở thành kẻ
thù…Không phải, có phải tôi đã quá muộn để ngạc nhiên về điều đó lúc này rồi
không?”
Tất cả Thợ săn bên trong tòa nhà này nhìn chung đều là những
kẻ đột nhập, vì vậy điều này có thể đoán được từ trước.
Akira nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ cảu Carol, cậu liền hỏi cô.
“Việc này có liên quan gì đến cửa sau mà chúng ta đang hướng
đến không?”
“Không. Nói đúng hơn thì chúng có thể đã dự đoán được nơi mà
chúng ta đang nhắm đến và gửi đám quái vật đó tới trước chúng ta, nhưng mọi
chuyện sẽ ổn thôi.”
“Vậy sao? Nếu trong trường hợp đó thì ta phải chạy nhanh lên,
với tốc độ này thì chúng sẽ sớm bao vây chúng ta.”
“Cậu nói đúng, ta đi thôi. Nhưng nghiêm túc mà nói thì hôm
nay chúng ta đã gặp từ chuyện này sang chuyện khác. Đúng là xui xẻo mà. Hôm nay
đúng là một ngày tồi tệ…Akira, có chuyện gì sao? Cậu có bị thương ở đâu không?”
Carol nhận ra phản ứng kỳ lạ của Akira và hỏi xem liệu cậu có
ổn hay không. Akira, người chỉ hơi giật mình cũng đã trở lại bình thường.
“Không có gì đâu, tôi không sao.”
Carol hơi phiền vì phản ứng đó của Akira, nhưng giờ không phải
lúc cho chuyện đó khi cô nhanh chóng quay lại việc dẫn dường.
Alpha, người đã đoán trúng những gì Akira đang nghĩ, cô chỉ mỉm
cười với cậu.
“Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi, miễn là cậu có thể sống
sót trở về. Vì vậy chúng ta hãy trở về nhà và cảm thấy vui vì những gì đã xảy ra
hôm nay.”
“Cô nói đúng.”
Ngay cả khi Carol đã dính phải vận xui của Akira, thì sẽ
không có vấn đề gì cả nếu như cả hai sống sót trở về. Họ biết rằng công việc Thợ
săn này là một nghề nguy hiểm. Một khi sống sót trở về thì mọi thứ xảy ra ngày
hôm đó sẽ trở thành một câu chuyện thú vị có thể khiến cả hai cười ra nước mắt
trong tương lai.
May mắn cũng là một phần trong kỹ năng của Thợ săn. Vì thế
nên những người có thể chống lại vận đen của chính mình thì thực sự họ là những
Thợ săn lành nghề.
Akira và Carol tiếp tục chạy bên trong tòa nhà Seranthal, hướng
tới cửa hậu mà Carol đã nói với Akira. Giờ họ đã biết được rằng đang có quái vật
ở phía trước, cả hai không để mất cảnh giác nữa khi tiến lên phía trước, chạy
xuyên qua đám quái vật đang cản đường. Mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp cho đến lúc
này, nhưng càng đi xa về phía trước, nét mặt của cả hai ngày càng trở nên tồi tệ
hơn.
“Đông quá!!”
“Chúng không biết điểm dừng là gì sao. Dựa theo tình hình này
thì tôi nghĩ những Thợ săn ở tầng dưới đã chết hết rồi,…”
Những con quái vật máy móc đang đuổi theo Akira và Carol ở đằng
sau đã tăng lên về số lượng, lớn đến mức đủ để chặn hết cái hành lang. Đám quái
vật này chắc chắn đã vượt qua những Thợ săn ở tầng dưới, và bây giờ chúng đang
lên tầng trên để giết Carol và Akira, những người vẫn đang sống bên trong tòa
nhà. Có thể vẫn còn một số Thợ săn đang trú ẩn ở một số căn phòng nào đó, nhưng
họ chỉ chiếm thiểu số so với số lượng Thợ săn đang ở đây.
(Cảnh trong hình không có trong WN những chương này, nhưng do quá múp nên cứ chèn vào chỗ này cho ae xem)
Akira đang ngăn đám quái vật phía sau mình bằng cách sử dụng
súng trường CWH và khẩu minigun DVTS của mình, trong khi đó Carol đang dọn dẹp
phía trước. Khi đống xác chết của những con quái vật đó chất đống ở trước mặt,
nó đã chắn ngang cái hành lang, đám quái vật phía sau từ từ đẩy đội hình lên để
vượt qua đống xác chết đó và rón rén tiến lại gần Akira và Carol.
Bằng một cách nào đó thì Akira và Carol đã lên đến tầng 45,
cuối cùng cả hai cũng đã đến nơi. Cầu thang mà họ dùng để leo lên đây đã chất đầy
xác chết quái vật, chẳng còn cách nào để đi xuống tầng dưới bằng cầu thang đó nữa
rồi.
“Carol, còn bao lâu nữa để chúng ta đến được cái cửa đó vậy?
Đây đã là tầng 45 rồi, nên chắc nó ở đâu đó trên tầng này đúng không?”
Carol làm một vẻ mặt nghiêm trọng khi nói.
“Đi sang phải rồi sang trái. Ta sẽ tìm thấy một cách cửa lớn ở
đó.”
Akira lén nhìn về hướng đó. Vô số quái vật đang chờ sẵn cả bọn
bên trong lối đi đó. Ngay lúc Akira đang nhìn chúng thì cửa thang máy ở gần đó
đã mở ra và tiếp thêm quái vật chi viện. Cả hai trông rất chán nản.
Akira thở dài và nói với nét mặt nghiêm túc.
“Không thể nào khác được rồi, chúng ta cần phải tiêu diệt
chúng.”
Carol ngạc nhiên. Cô cho rằng không thể nào vượt qua hàng rào
phòng tỏa của đám quái vật này.
“…Tiêu diệt chúng? Ở đây sao? Với một đống quái vật thế này?”
“Nếu chiến đấu quá lâu thì chẳng bao lâu nữa cái tầng này sẽ
tràn ngập quái vật, đến lúc đó thì dù có muốn thì chúng ta cũng chẳng thể đến
đích được đâu. Chưa kể đến là bây giờ tôi không còn nhiều đạn nữa. Nếu không vượt
qua chúng ngay bây giờ thì thì số phận của chúng ta đã được định sẵn rồi …Nhìn
đi, thậm chí bây giờ chúng vẫn đang liên tục tăng cường lực lượng.”
Cửa thang máy đó lại mở ra và mang thêm nhiều quái vật hơn nữa.
Akira tin rằng nó sẽ tiếp tục làm vậy.
Carol nhìn về hướng đó và hạ quyết tâm.
“…Được rồi.”
“Tôi sẽ lên trước, cô giúp tôi phía sau lưng nhé.”
“Cậu chắc chứ?”
“Vì tôi đang là vệ sĩ của cô nên nó không phải kiểu như tôi
có thể bọc lót được cả phía sau cho cô đâu, được chứ?”
Nhìn Akira, người vừa nói ra điều đó một cách thẳng thắn như
thể cậu chỉ đang nói sự thật mà thôi, không hề có chút oán trách hay giận dữ
nào từ đó. Carol mỉm cười hạnh phúc và nói.
“…Cậu nói phải, tôi đặt niềm tin vào cậu đấy.”
Akira uống thêm một số loại thuốc và cho sẵn một số khác vào
miệng, sau đó cậu nạp băng đạn mới vào khẩu súng trường của mình. Cậu đứng ngay
giữa hành lang với khẩu súng trường chống vật liệu CWH và khẩu minigun DVTS
trên tay. Cậu đã sẵn sàng.
[Alpha.]
[Sẵn sàng.]
Nhìn thấy Alpha vẫn đang cười như mọi khi, một câu hỏi hiện
lên trong đầu Akira.
[Cô nói rằng chiến đấu chống lại đám quái vật đó rất dễ, thế
thì tôi có thể đặt hy vọng của mình vào cô nhỉ?]
[Tất nhiên rồi. Nhưng tốt hơn hết thì cậu nên chuẩn bị sẵn
sàng quyết tâm của bản thân, Akira.]
Akira cố gắng nở một nụ cười tự tin. Ngay sau đó cậu nhảy ra
hành lang, nơi đám quái vật đang chờ sẵn. Cậu dồn hết sự tập trung và thực hiện
khả năng nén nhận thức thời gian của mình, trong thế giới mà mọi thứ như đang
trôi chậm đi, Akira hạ quyết tâm, nhắm khẩu súng trường trên cả hai tay về phía
những con quái trước mặt và bóp cò.
Đạn đặc biệt của khẩu súng trường chống vật liệu CWH đã dễ
dàng xuyên phá lớp giáp dày của đám quái vật và thổi bay chúng, thậm chí nó còn
bay xa hơn và đâm thủng vào những con đứng phía sau. Trong khi làn mưa đạn được
bắn ra từ khẩu minigun DVTS chỉ có thể làm sứt mẻ phần giáp bên ngoài thì nó đủ
mạnh để phá hủy được tứ chi và bầy quái vật. Những con bị hạ gục đã chặn lại
đám quái phía sau, chúng cũng đang nhắm đến Akira, nhưng những xác chết cản đường
đó lần lượt nổ tung do những khẩu súng trên lưng chúng đã bị phá hủy, nó khiến
cho đám quái vật gần đó bị tiêu diệt.
Alpha sử dụng mọi thông tin mà cô có thể có được từ thiết bị
thu thập thông tin của Akira, sau khi phân tích, xử lý và sử dụng nó để xác nhận
vị trí của tất cả kẻ địch và tầm nhìn của chúng. Vì tất cả đều đang ở cùng một
tầng với Akira và cũng khá gần cậu nên ngay cả khi độ nhạy bị giảm, thì Alpha vẫn
có thể phát hiện ra kẻ địch, cho dù đó chỉ là một cử động nhỏ nhất.
Alpha cũng kiểm soát toàn bộ bồ đồ gia cường của Akira, nâng
cao tầm nhìn và điều chỉnh mục tiêu của mình để có thể hạ gục được những con quái
vật có khả năng gây thương tích nghiêm trọng cao nhất cho Akira. Khi những phát
súng của cậu tiêu diệt đám quái vật xung quanh, nơi những vụ nổ đó xảy ra, những
con quái đã chết đã biến thành vật cản đường, khiến những con đến sau bị chậm lại.
Alpha hoàn toàn nắm bắt được tình hình của trận chiến, đến từng giây, khi cô giữ
Akira và Carol ra khỏi vùng làm mục tiêu của đám quái vật và hướng dẫn Akira thực
hiện các chuỗi hành động một cách tốt nhất có thể.
Akira đã chạy lên phía trước, trong tình huống này, dù chỉ là
một pha trượt chân nhỏ nhất thôi cũng có thể khiến các phát súng của kẻ địch tập
trung lại và giết chết cậu ngay lập tức. Bộ đồ gia cường đã buộc cơ thể của cậu
phải di chuyển đến giới hạn tối đa, đến mức nó gần như có thể cậu mất mạng. Cơ
và xương của cậu cũng không thể chịu được áp lực đó khi chúng đang gào lên
trong đau đớn. Khoảnh khắc những viên thuốc cậu dùng trước đó đang chữa lành vết
thương thì bộ đồ lại tiếp tục tạo thêm gánh nặng lên cơ thể cậu.
Akira đang tiến lên trong thế giới chậm chạp đó, những viên đạn
bay từ cả hai phía trước và sau cậu đều có thể nghe thấy âm thanh của chúng và
cậu cũng có thể cảm nhận được áp lực gió lướt qua trên da khi đạn bay ngay sát
cậu. Ngay lúc đó, Akira tập trung, cảm nhận chuyển động của bộ đồ gia cường và
cố gắng hết sức để nó khớp với chuyển động của cơ thể, để không khiến cậu không
làm chậm đi sự kiểm soát của Alpha thông qua bộ đồ gia cường.
Nhờ tầm nhìn được nâng cao, Akira có thể nhìn thấy được vị
trí tiếp theo mà cậu cần nhắm đến, hành động tiếp theo mà cậu cần thực hiện và
mục tiêu tiếp theo mà cậu cần tiêu diệt trước. Cậu đã cố gắng hết sức để có thể
theo kịp chỉ dẫn của Alpha, chúng được tạo ra thông qua việc xử lý một khối lượng
lớn thông tin và những phép tính phức tạp.
Bên trong tầm nhìn của cậu bây giờ, Akira cũng có thể thấy được
cả quỹ đạo bay dự đoán phát ra từ đám quái vật. Alpha đôi lúc sẽ ra lệnh cho cậu
đi qua những vị trí mà cậu sẽ bị trúng đạn. Nhưng ngay cả khi biết được điều đó
thì Akira vẫn sẽ tiếp tục di chuyển và đi theo con đường đó không một chút do dự.
Sau đó, đúng như dự đoán, cậu đã phải nghiến răng khi bị bắn trúng, trong lúc
đó cậu cũng phải đảm bảo rằng thế cân bằng của cơ thể sẽ không bị phá vỡ khi cậu
tập trung để nghe chỉ dẫn tiếp theo.
Tất nhiên là cậu không thể né được tất cả những phát súng của
kẻ thù. Vì vậy Akira chỉ có thể gạt bỏ chúng, chính cậu cũng hiểu rất rõ rằng
mình cần phải chủ động hứng đạn. Akira đặt niềm tin vào Alpha khi cậu đang
không ngừng chiến đấu. Cậu chạy qua những xác chết trước mặt và tiếp tục hướng
về phía trước.
Nhờ sự hỗ trợ của Alpha, Akira đã liên tục bắn vào đám quái vật
trước mặt với độ hiệu quả tối đa, đồng thời làm giảm đi sự chính xác của những
phát đạn từ chúng.
Carol, người đang theo sau Akira, cô đang cố gắng hỗ trợ cậu
hết mức có thể, cô liên tục thúc giục cơ thể mình tiếp tục di chuyển vì nó đang
không ngừng dừng lại vì kinh ngạc trước những gì đang xảy ra trong mắt cô.
Carol không ngờ rằng Akira lại mạnh đến vậy.
…Thật mạnh mẽ!! Mình đã
biết rõ từ trước rằng cậu ấy đủ mạnh để có thể tự mình giết hết đám quái vật
canh gác tòa nhà này, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy lại mạnh đến mức
này!! Thật đáng kinh ngạc!! Cậu ấy thực sự tuyệt vời!!
Carol không biết về Alpha. Vì thế nên cô nghĩ rằng đó hoàn
toàn là kỹ năng của Akira. Mặc dù đó là đánh giá sai từ phía Carol, nhưng trong
mắt cô bây giờ, Akira giống như một Thợ săn mạnh mẽ đầy quyến rũ.
Carol bất giác mỉm cười. Đó là một nụ cười hiếm hoi nếu so với
nụ cười để hấp dẫn người khác như cô vẫn thường làm cho một người mà cô muốn mồi
chài.
Sau khi vượt qua được cuộc chiến khốc liệt đó, Akira và Carol
đã đứng trước nơi mà cả hai đang nhắm tới. Dù trận chiến chỉ diễn ra khoảng 5
phút, nhưng với họ nó như thể đang kéo dài mãi mãi vậy. Akira hiện tại cũng đã
gần hết đạn và thuốc.
Akira quay lưng lại và chiến đấu với đám quái vật đang đuổi
theo phía sau, trong khi Carol lao về phía cánh cửa và mở nó ra. Sau khi kiểm
tra xong mọi thứ, cô hét lên.
“Tất cả đều ổn!! Nhanh lên!!”
Akira nhanh chóng đi vào bên trong cánh cửa đó và nó gần như
ngay lập tức đóng lại. Đám quái vật ở phía bên kia cánh cửa xả ra một loạt đạn,
Akira có thể nghe thấy tiếng chúng đập vào cánh cửa rất dày này từ phía bên
ngoài. Nó thật suýt soát.
Sau khi đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm đó, Akira cuối
cùng cũng có thời gian để nghỉ và đánh giá lại tình hình của mình. Khi nhìn ra
xung quanh, cậu ngạc nhiên nói.
“Chúng ta đang ở ngoài?”
Akira đã ở bên ngoài rồi. Một số tầng của tòa nhà Seranthal
có nền đất rộng và chúng thường dùng để làm vùng hạ cánh, Akira đang đứng trên
một trong những cái nền đó.
Akira bối rối hỏi Carol.
“Đây có phải là cửa sau không vậy?”
“Đúng mà, nó làm cậu ngạc nhiên sao?”
“Đợi chút, thế chính xác là chúng ta sẽ làm như thế nào để
thoát khỏi đây vậy? Tôi có bay được, và tất nhiên là tôi cũng không muốn nhảy
xuống từ độ cao này đâu.”
Ngay cả đối với Akira, người đã có kinh nghiệm nhảy xuống từ
một tòa nhà cao tầng thì cậu cũng chẳng dám nhảy từ độ cao này. Và để chuyện
chiều cao sang một bên, Akira không có ý định nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống
hai lần trong một ngày.
Caro, người thấy Akira có phần lo lắng, cô cảm thấy điều đó
thật thú vị khi cô cười khúc khích và nói.
“Tôi cũng đâu có bay được chứ. Và tôi cũng không muốn tự sát
bằng cách nhảy xuống từ đây đâu. Nó sẽ sớm di chuyển thôi, nên ta cứ đóng cánh
cửa đó lại.”
Sau đó Carol bê một đống phế liệu ra và đặt ngay sát cửa, để
ngăn nó không bị mở ra. Chỗ đó khá năng và nó được để ở vị trí kẹt ngay giữa cửa.
Thế nên sẽ rất khó thể có thể mở được nó từ phía bên kia. Ngay cả khi cánh cửa
có bị phá hủy thì đống phế liệu đó cũng sẽ trở thành một vật cản đường.
Sau đó Carol nói với Akira.
“Đến đây nào.”
Carol gọi Akira vào sân đáp. Nếu so với một sân hạ cánh trên đỉnh một tòa nhà nào đó
thì nó khá lớn.
Mặc dù Akira chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy nó, nhưng cậu
cũng đã tự hỏi rằng nó có phải là một cái máy bay không và Carol định dùng nó để
thoát khỏi đây sao. Nhưng khi đi qua chỗ này thì cậu cũng không thấy bất ngờ về
thứ gì đó có thể được gọi là máy bay đó nữa.
Khi Akira bắt đầu cảm thấy bất an, cậu hỏi Carol với nét mặt
lo lắng.
“Carol, cô có thể cho biết là bây giờ chúng ta đang hướng đến
đâu vậy? Cô định thoát khỏi đây bằng cách nào thế?”
“Chúng ta sẽ đến đo sớm thôi. Sẽ nhanh hơn nếu cậu tự mình
suy nghĩ đấy. Ngay cả khi tôi giải thích nó cho cậu thì tôi cũng không nghĩ là
cậu sẽ tin tôi.”
“Ý cô là sao?”
“Cậu sẽ hiểu ra khi nhìn thấy nó thôi. À, đây rồi, chính là
cái thứ ở đằng kia đấy.”
Carol sau đó chỉ tay. Nhưng Akira chẳng thể nhìn thấy gì theo
hướng cô bảo, không có gì cả ngoài cái đường băng đang ở đó.
“…Tôi không thấy gì cả?”
“Trời đang có sương mù nên sẽ rất khó nhìn. Nếu nhìn kỹ lại
thì cậu không thấy đang có một cái bóng ở ngay giữa đường băng đó sao?”
Akira chăm chú nhìn về hướng đó, đúng là nó không giống với bất
cứ thứ gì cậu từng biết. Sau đó cậu nghiêng đầu.
Khi Akira đang tự hỏi có cái gì đang ở đó thì Carol đã đi trước
và tiến về phía thứ đó. Khi cô làm vậy, đột nhiên hình ảnh của cô bắt đầu bị
bóp méo.
Akira bối rối nhìn nó. Vết nứt sau đó rộng ra, khi cậu nhìn
vào vết nứt đó, cậu cuối cùng cũng nhận ra rằng đó là một loại cửa. Khi cậu
nhìn sau hơn vào những gì đằng sau cánh cửa đó, cậu có thể thấy rằng nó là một
nơi khác. Hoặc ít nhất là nơi bên trong cánh cửa đó không phải là một cái đường
băng khác.
Alpha mỉm cười và giải thích cho Akira, người đang hoàn toàn
bất ngờ với những gì mình vừa thấy.
[Tôi nghĩ là cậu sẽ không thể nhìn thấy nó nếu không đến gần
như thế này, đây là một lớp ngụy trang quang học khá cao cấp đấy. Akira, đây là
máy bay không người lái dùng để giao hàng. Tôi dám chắc là nó có nguồn từ cựu
thế giới. Lý do tại sao cậu không thể nhìn thấy nó chính là do lớp ngụy trang
xung quanh, thậm chí đến cả thiết bị thu thập thông tin của cậu cũng sẽ không
thể phát hiện ra nó trừ khi cậu đến đủ gần.]
Đó là một máy bay giao hàng không người lái của cựu thế giới.
Theo suy nghĩ của Akira, có vẻ như bên trong chiếc máy bay đó đang lơ lửng trên
không khí. Nhưng khi cậu đến gần, Akira bắt đầu nhận ra được những đường nét của
một chiếc máy bay đang ở đó.
Cánh cửa của chiếc máy bay giao hàng không người lái đó đã mở
ra hoàn toàn và dẫn đến nội thất bên trong, nó được kết nối với một phòng chứa.
Carol bước vào phòng và gọi Akira.
“Akira, đi thôi, nếu cậu không muốn bị bỏ lại thì vào đây.”
Akira quay trở về thực tại và đi theo Carol vào phòng chứa đồ
đó. Cánh cửa vẫn mở ngay cả khi cậu đã đi vào, nhưng không lâu sau thì nó tự
đóng lại.
Phòng chứa đồ bên trong máy bay giao hàng này khá rộng, nhưng
nó không có gì khác ngoài Akira và Carol. Khi thấy Carol đang thoải mái ở đây,
Akira cũng dần hạ thấp cảnh giác.
Sau đó cậu hỏi Carol, người đang dần thả lỏng cơ thể.
“Carol, giải thích cho tôi biết xem chuyện gì đang xảy ra ở
đây vậy. Trước hết thì thứ này có an toàn không?”
“Có thể.”
“Có thể?”
“Chỉ riêng việc có quái vật bên trong tòa nhà Seranthal đó đã
là không bình thường rồi. Thế nên tôi không thể nói rằng thứ này có chắc chắn
an toàn hay không. Nhưng nếu không thì chúng ta sẽ chẳng còn sự lựa chọn nào
khác ngoài việc trèo xuống từ bức tường phía ngoài đâu.”
“…Tôi hiểu. Thế thì sau đó cái gì sẽ xảy ra tiếp theo vậy?”
“Đến một lúc nào đó thì thứ này sẽ tự bay lên thôi…Chỉ cần đợi
một lúc nữa.”
Carol sau đó mở thiết bị đầu cuối thông tin của mình ra và kiểm
tra cái gì đó.
“15 phút. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đợi
thêm 15 phút nữa. À, và cũng đừng đến quá gần cửa, nó có thể mở ra nếu cậu làm
vậy.”
“Được thôi. Thế thì nhìn chung là cái máy bay giao hàng không
người lái này là cửa sau, phải không?”
“Đúng vậy. Có vẻ là nó thường xuyên đến nhiều tòa nhà khác nữa,
và Seranthal chỉ là một trong số đó. Theo lịch trình thông thường thì điểm dừng
tiếp theo sẽ là bãi đáp tại khu nhà máy của tàn tích Mihazono. Thế nên chúng ta
sẽ xuống đó…Chà, cậu sẽ hộ tống tôi đến Văn phòng Thợ săn chứ? Tôi sẽ rất hạnh
phúc nếu cậu làm nó cho tôi.”
“Chắc chắn rồi, dù sao thì tôi cũng sẽ đi theo hướng đó. Vì vậy
ít nhất thì tôi có thể hộ tống cô đến Văn phòng Thợ săn.” (“Đi chơi xa hay đi về
muộn với gái thì phải tiễn cô ấy về tận nhà.” – Duck trải đời)
“Cảm ơn cậu.”
Carol mỉm cười với Akira, cậu cảm thấy có điều gì đó đang làm
phiền mình trong nụ cười của cô. Nhưng nó không có gì đáng ngại, đó chỉ đơn giản
là cậu cảm thấy nó khác so với nụ cười trước đây của cô khi cả hai nói chuyện với
nhau trong tòa nhà Seranthal, tất cả chỉ có vậy. Thế nên cậu quyết định bỏ nó
qua một bên.
Trong khi đợi cho 15 phút trôi qua, Akira nạp lại các băng đạn
mới vào súng của mình. Cậu không còn nhiều đạn như trước nữa. Vẫn còn một ít đạn
dự trự bên trong xe nhưng cậu đã để xe của mình ở bãi đậu xe cách không quá xa
Văn phòng Thợ săn mất rồi. Cậu không thể bổ sung thêm đạn cho đến khi cậu có thể
quay trở lại để lấy phương tiện của mình. Vì vậy, cho đến lúc đó thì cậu không
còn cách nào để có thể đối mặt với đám quái vật đó như trước.
Akira hy vọng rằng bây giờ sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra nữa
khi cậu nuốt thêm nhiều thuốc hơn. Điều duy nhất mà cậu có thể làm lúc này là
chuẩn bị kỹ lưỡng cho bản thân, đề phòng bất cứ điều gì tồi tệ có thể xảy ra
trong khi hy vọng rằng việc này là không cần thiết.
Rốt cuộc thì việc có chuyện gì tồi tệ xảy ra hay không là việc
mà Akira không thể kiểm soát được.
Sau 10 phút, bước ngoặt của trận chiến đã đến. Đám quái vật
đuổi theo Akira và Carol đã phá cửa và đống phế thải chặn đằng sau. Chúng nhanh
chóng tràn vào bãi đáp.
Akira nhìn ra bên ngoài thông qua một cửa sổ nhỏ của phòng chứa
đồ. Cậu làm vậy vì cậu muốn xem xét tình hình và cậu cũng muốn xem khung cảnh
bên ngoài trước khi máy bay cất cánh.
Nhìn thấy những con quái vật đang lao về phía bãi đáp, Akira
nhăn mặt lại khi cậu lẩm bẩm.
“…Chúng không chịu bỏ cuộc sao.”
Carol, người để ý được điều đó cũng lén nhìn ra ngoài. Mặt cô
tái hẳn đi khi nhìn thấy đám quái vật tràn ngập ngoài sân đáp.
“…Không sao đâu...Chúng sẽ không thể nhìn thấy chúng ta từ
bên ngoài được đâu…Hơn nữa thì chiếc máy bay này từ đầu cũng đã được sử dụng một
lớp ngụy trang quang học rồi mà…Và nó sẽ sớm cất cánh thôi…Nó sẽ ổn thôi…”
Tất cả những lời Carol lẩm bẩm đều là mong muốn hiện tại của
cô, Akira có thể hiểu được điều đó khi nhìn thấy biểu hiện của cô. Mặc dù cô
đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nụ cười của cô nhếch hẳn lên, mồ hôi lạnh
đang toát ra từ khuôn mặt, cô cũng đang hơi run lên, nó cho thấy rằng thực sự
là cô đang cảm thấy không ổn.
Nếu những con quái vậ đó đến đủ gần chiếc máy bay thì cánh cửa
có thể sẽ mở ra. Chúng thậm chí có thể nhìn thấy cả cái máy bay luôn. Hơn nữa
thì ngay từ đầu chiếc máy bay giao hàng này có thể sẽ không cất cánh nếu như có
thứ gì đó chặn nó lại. Có rất nhiều thứ không chắc chắn ở đây.
Akira cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cậu hít một hơi
thật sâu và thở ra một hơi dài trước khi hỏi Alpha.
[Alpha, điều gì sẽ xảy ra nếu như đám quái vật đó vào được chỗ
chứa đồ này?]
Alpha vẫn mỉm cười như thường lệ.
[Nếu điều đó xảy ra thì tôi sẽ yêu cầu cậu phải sẵn sàng trải
nghiệm lại những gì cậu đã làm ngày hôm nay.]
Sau khi nghe câu trả lời mà cậu hoàn toàn mong muốn, nét mặt
Akira biến dạng. Có vẻ như cậu thực sự ghét ý tưởng đó.
[…Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi nghĩ là tôi nên biết ơn nhiều hơn vì
ít nhất vẫn còn có cách để thoát khỏi nơi này.]
Tùy theo tình huống, Akira có thể sẽ phải thoát khỏi đây bằng
việc chống lại định luật hấp dẫn của Newton một lần nữa. Sự khác biết duy nhất
giữa việc lái xe rời khỏi đây và việc chống lại định luật của Newton là nó có khả
năng sống sót cao hơn. Dù gì thì cậu cũng không muốn tự sát. Tất nhiên, cậu
không muốn làm điều đó chút nào nếu như có được sự giúp đỡ của ai đó, nhưng đám
quái vật đuổi theo cậu không quan tâm đến điều đó.
Carol nhìn Akira. Cậu trông có vẻ rất khó chịu, bực tức và
xen lẫn chút lo lắng. Từ những gì mà cô thấy, thì dường như Akira không chịu bỏ
cuộc, thậm chí là cậu còn không có chút sợ hãi nào.
“…Akira?”
Bản thân Carol cũng không hiểu tại sao cô lại gọi tên Akira.
Akira, người đang quan sát cánh cửa dẫn ra bên ngoài, quay
sang Carol và thản nhiên đáp lại.
“Sao vậy? À, nếu đám quái vật đó đến gần thì chúng ta bắt buộc
phải ra khỏi đây đấy. Cô nên chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp đó xảy ra.” (Duck:
cứng quá anh ơi, em mà ở tuổi ăn tuổi lớn như anh thì đã đéo phải bỏ 4, 5 năm
crush một đứa con gái ất ơ nào đó rồi Lol)
“Ế, À, được, đương nhiên rồi.”
Carol chết lặng, đến mức cô đã nói lắp khi đáp lại cậu. Akira
tiếp tục đưa ánh mắt trở lại cánh cửa. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào cậu một lúc
ngay sau đó, nhưng kỳ lạ thay, sau đó cô lại mỉm cười.
Akira, người nhận ra sự thay đổi đó của Carol, cau mày hỏi.
“…Gì vậy?”
“Không có gì. Có vẻ như cậu vẫn chưa bỏ cuộc nhỉ?”
“Tất nhiên. Cô cũng thế mà, phải không?”
Carol đã lấy lại bình tĩnh khi tự tin mỉm cười đáp lại.
“Đương nhiên rồi.”
Carol vừa nạp đạn vừa mỉm cười, sau đó cô đứng cạnh Akira, đề
phòng có trường hợp cô cần cậu hỗ trợ
…Cậu ấy vẫn có thể bình
tĩnh được trong tình cảnh này. Dường như cậu ấy vẫn đang lên kế hoạch chống lại
chúng. Và trên hết là cậu ấy thực sự rất giỏi, cậu ấy thực sự là mẫu người lý
tưởng của mình.
Akira và Carol chỉ im lặng đứng đó. Âm thanh của đám quái vật
bên ngoài bắt đầu lớn hơn và chúng đang tiên đến để bao vây chiếc máy bay.
Akira và Carol có thể nghe rõ những âm thanh mà những con
quái vật này tạo ra. Thông thường, những âm thanh đó sẽ làm mất tinh thần của
những người nghe phải chúng. Một Thợ săn bình thường có thể sẽ bắt đầu la hét
ngay lúc này. Nhưng dù vậy, Carol và Akira vẫn chỉ im lặng đứng bên trong khi lắng
nghe những âm thanh đó.
Không lâu sau đó, chiếc máy bay bắt đầu khởi động. Đã đến lúc
nó cất cánh. Những âm thanh mà nó tạo ra đã át hẳn đi những âm thanh phát ra từ
đám quái vật bên ngoài. Sau khi máy bay cất cánh, nó sẽ hướng đến khu nhà máy của
tàn tích Mihazono.
Akira lặng lẽ quan sát tình hình bên qua cửa sổ nhỏ. Cậu có
thể nhìn thấy những con quái vật đang tràn ngập tòa nhà Seranthal. Hình ảnh cứ
ngày một nhỏ dần đến mức cậu không thể nhìn thấy chúng nữa.
Khi họ nhận ra rằng mình đã được cứu, họ đồng thời thở phào
nhẹ nhõm như thể họ thông đồng với nhau từ trước. Sau đó, ngay sau khoảnh khác
đó, Carol nhảy lên và ôm chầm lấy Akira.
“Chúng ta đã làm được rồi!! Được cứu rồi!! Được cứu rồi!!”
Carol có vẻ đang rất vui. Vì sự chênh lệch chiều cao giữa hai
người nên đầu của Akira bị dúi vào ngực của Carol. (Duck: sau đó họ hôn nhau, về
nhà và làm 10 hiệp liền, Carol đã có con, cả hai tổ chức đám cưới trong sự chúc
phúc của Sheryl, Lena, Sara, Shizuka và nhiều người khác, họ sống với nhau đến
đầu bạc răng long, hết truyện)
Akira đánh rơi khẩu súng của mình và cố gắng đẩy cô ra.
“Được rồi được rồi!! Tôi biết rồi!! Bỏ tôi ra đi!!”
“Có sao đâu mà, phải không? Cùng nhau ăn mừng thôi!!”
“Buông tôi ra đi! Tôi không biết đó có phải do bộ đồ gia cường
hay cơ thể cô được tăng cường thêm hay không, nhưng cô ôm tôi với cái sức mạnh
đó thì sẽ làm tôi bị thương đấy!!”
Akira thực sự đang rất đau. Cũng giống như Sara, Carol cũng
có một cơ thể tăng cường, nhờ đó mà cô có thể xử lý được độ giật của một khẩu
súng cực mạnh mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Trong khi đó, áo gấp mà cô đang
dùng là loại áo giáp phản ứng, nó sẽ tự động cứng lại khi chịu tác động của ngoại
lực. Thế nên những lớp giáp cứng có hình dạng bộ ngực đó khi bị đẩy vào mặt thì
nó chỉ khiến Akira cảm thấy đau đớn.
“Ối, tôi xin lỗi.”
Carol nhận ra rằng Akira thực sự đang thấy đau và nhanh chóng
thả cậu ra.
Akira ho ngay khi thoát khỏi cơn đau đó. Cậu nghĩ rằng Carol
đã để cậu đi vì cô đã lấy lại được bình tĩnh, nhưng thực ra không phải vậy.
Đúng là Carol bình tĩnh lại, nhưng so với bình thường thì cô vẫn còn đang rất
hưng phấn.
Carol nhanh chóng kéo cái dây buộc từ cằm xuống phần bụng.
Sau đó cô lại làm thế, Akira ngạc nhiên khi lại bị cô ôm một lần nữa. Nhưng lần
này, mặt Akira đã được vùi vào bộ ngực trù phú của cô. Carol cười hạnh phúc khi
cô nói.
“Giờ thì hết đau rồi nhé.”
Có vẻ như Carol vẫn còn hưng phấn khi thoát khỏi tình huống
nguy hiểm chết người đó. Akira dường như không cố gắng thoát khỏi cô nữa, vì dường
như nó sẽ vô nghĩa nếu có nói bất cứ điều gì với cô vào lúc này, cậu từ bỏ và để
mặc cô làm bất cứ cái gì mình muốn.
Alpha mỉm cười trêu chọc Akira.
[Hửm, đúng như tôi nghĩ, cậu sẽ phản ứng khác đi nếu đó là thứ
mà cậu có thể chạm vào được.]
Akira thản nhiên đáp lại Alpha như mọi khi.
[Cô im đi.]
Carol, người không biết gì về cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa
Akira và Alpha, tiếp tục ôm Akira một cách đầy hạnh phúc.
*************
Trans+edit+người đẹp trai nhất thế giới: Duck
********************
5 nhận xét:
Duck chia sẻ kinh nghiệm dữ quá =))
Dạy trẻ từ thưở còn thơ
Dạy vơ từ thưở nó chưa dạy mình.
Khéo bé này vào harem của main. Mà harem của main có não hơn của thằng kia nhỉ.
đẹp trai nhất trên thế giới mà éo tán được crush,hảo hán quá Duck ơi =))
Ảnh múp à ngầu quá 🐧
Đăng nhận xét