Đã vài phút trôi qua kể từ lúc máy bay vận chuyển không người
lái rời sân đáp của tòa nhà Seranthal. Carol đã bình tĩnh lại vì phản ứng hơi
quá khích khi cô nhận ra rằng cuối cùng mình đã thoát khỏi tình huống ngàn cân
treo sợi tóc. Akira nghĩ có lẽ Carol vẫn sẽ tiếp tục ôm cậu thế này nếu cứ để mặc
cô tự tung tự tác nên cậu nhanh chóng đẩy cô ra khi cái tay đang ôm cậu thả lỏng
ra một chút.
Carol liếc trộm vẻ mặt của Akira. Trông cậu không có vẻ gì là
tức giận cả, thực tế thì cậu đang có một tâm trạng khá tốt. Nhưng đối với một người
vừa được vùi mặt vào cặp bồng đào tuyệt vời của một cô gái cực xinh đẹp thì cậu
trông không có hứng thú lắm.
Đó là nghề tay trái của cô, ngoài là một Thợ săn ra thì Carol
đã lên giường với rất nhiều Thợ săn khác. Vì cả công việc chính lẫn phụ của
mình, nên cô đã tăng cường cơ thể của mình bằng nanomachine và chi một khoản tiền
lớn để mua rất nhiều bộ quần áo tăng cường, cốt cũng chỉ để làm sao chúng có thể
tôn lên vẻ đẹp của cô.
Carol tin tưởng tuyệt đối vào vẻ đẹp của mình, dù sao thì
cũng đã có những Thợ săn “phát điên” lên sau khi “trải nghiệm” thân hình tuyệt
đẹp của cô. Nhưng ngay cả thế thì Akira cũng không mảy may quan tâm đến nó. Cô
hiểu rất rõ điều mình vừa nghĩ khi nhìn trộm vẻ mặt của Akira, và cô cảm thấy rằng
mình đã thất bại toàn tập.
Carol mỉm cười để không làm lộ nó trên nét mặt khi nói với
Akira.
“Ể, cậu chẳng hài hước gì cả. Cậu tận hưởng thêm chút nữa thì
cũng có sao đâu? Nếu cậu muốn làm nó sau thì tôi không hề thấy phiền đâu. Và
như tôi đã nói, nó hoàn toàn miễn phí.”
“Không, cảm ơn. Hơn nữa thì ngay từ đầu là cô ôm tôi chứ
không phải là tôi muốn thế. Và tôi vẫn đang trong quá trình làm nhiệm vụ. Cô đã
trả tiền cho tôi để làm vệ sĩ cho cô mà, nhớ không? Thế nên đừng có cản trở tôi
khi chính cô là người đưa ra yêu cầu đó.”
“Cậu đang rất nghiêm túc nhỉ?”
“Thế cô thích một người nào đó không nghiêm túc hơn để hộ tống
cô à?”
“Nghe khá có lý đấy. Được thôi, tôi sẽ không phiền cậu nữa.”
Có vẻ như Akira sẽ chỉ thấy khó chịu hơn nếu cô tiếp tục làm
vậy, Carol quyết định dừng lại tại đây.
Sau khi thoát khỏi Carol, Akira quay lại nhìn ra bên ngoài
qua cái cửa sổ nhỏ. Đối với cậu thì khung cảnh nhìn từ máy bay đã đủ để giải
trí rồi.
Carol tiếp tục nhìn cậu. Akira, người đang nhìn ra bên ngoài
với đôi mắt lấp lánh, theo quan điểm của cô thì cậu nhìn giống như một đứa nhóc
hơn. Trông cậu không hề giống với người Thợ săn đầy mạnh mẽ với kỹ năng tuyệt vời
trong tòa nhà Seranthal đó.
Lúc này trông cậu ấy chẳng
khác gì một đứa nhóc cả. Nhưng kể cả thế thì cậu ấy cũng đâu có trẻ đến mức
không có ham muốn gì với con gái nhỉ?
Carol vẫn để dây kéo xuống, để lộ cặp đào đầy sức sống. Trừ
khi có gì đó khác ập đến thì cô vẫn để dây kéo ở đó với hy vọng rằng Akira sẽ
thay đổi ý định. Bình thường thì làn da tuyệt đẹp và cái thung lũng lộ ra từ
khe hở trên áo của cô sẽ thu hút sự chú ý của bất kỳ chàng trai khỏe mạnh nào.
Nhưng dù vậy, Akira vẫn dán mắt vào quang cảnh bên ngoài. Có
vẻ như đối với Akira thì nó thú vị hơn.
Carol, người vừa bị đánh bại một lần nữa, sau đó đã đưa ra một
nhận xét đầy sắc sảo.
“Bên ngoài thú vị đến thế à?”
“Đúng thế.”
Akira thản nhiên trả lời ngay lập tức, không hề có chút do dự
nào.
Carol đáp lại, trông cô còn khó chịu hơn trước.
“…Tôi hiểu rồi.”
Akira cảm thấy có áp lực nào đó đến từ Carol và cậu đã nhận
ra rằng mình trả lời sai câu hỏi đó. Cậu nhìn Alpha, người đang mỉm cười với cậu.
Vì vậy cậu quyết định sẽ tạo thêm một chủ đề khác để thay đổi bầu không khí.
“Chúng ta đang đến bãi đáp trong khu nhà máy của tàn tích
Mihazono phải không? Bao lâu nữa thì ta đến nơi vậy?”
“Tầm khoảng 15 phút nữa.”
“…Khá lâu nhỉ. Đây là một máy bay vận chuyển của cựu thế giới
phải không? Đáng lẽ là nó có thể bay nhanh hơn chứ.”
“Việc đó khá nguy hiểm và đáng sợ đấy, ngay cả khi nó xảy ra
thì tôi hy vọng là nó sẽ không đi nhanh đến mức đó.”
Akira cảm thấy câu trả lời của Carol khá kỳ lạ, cậu quay lại
nhìn cô và hỏi.
“Tại sao vậy? Chúng ta có thể đến nơi nhanh hơn mà?”
Carol nghĩ rằng phản ứng của cậu khá bất ngờ, nhưng cô nhanh
chóng hiểu được lý do.
“À, tôi hiểu rồi, cậu không biết về nó nhỉ. Dù sao thì, cậu
nghĩ thế nào khi tôi nói về phương tiện di chuyển của Thợ săn?”
“Một cái xe ô tô hoặc một chiếc xe tăng. Nếu tôi nhớ không nhầm
thì ta sẽ gặp những Thợ săn với bộ đồ gia cường nếu đi xa về phía Đông, phải
không?”
“Tất cả chúng đều là phương tiện trên mặt đất, đúng chứ? Cậu
đã bao giờ nghĩ rằng sẽ thật kỳ lạ khi họ không sử dụng máy bay chiến đấu không
người lái hoặc trực thăng dã chiến? Hoặc tại sao ngoài Thợ săn ra thì cả đội phòng thủ thành phố và quân đội của
các công ty cũng không sử dụng chúng? Các thành phố cũng dùng xe tải để buôn
bán và vận chuyển vật liệu. Cậu có nghĩ là nó thật kỳ lạ khi họ không sử dụng
máy bay không người lái không? Cậu nghĩ thế nghĩa là sao?”
“…Giờ cô nói thì tôi mới để ý, điều đó thật kỳ lạ. Vì sao vậy?”
Akira không thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Sau đó Carol cười tự mãn và giải thích.
“Đó là vì những con quái vật sẽ tấn công họ. Nếu cậu càng lên
cao và đi càng nhanh thì đám quái vật tấn công cậu sẽ càng mạnh.”
Bản thân Carol cũng không nhận ra rằng cô thực sự đang rất hạnh
phúc khi Akira quay lại nhìn khi cô giải thích cho cậu biết lý do vì sao mọi
người ở quận phía Đông không sử dụng máy bay.
Có đủ loại quái vật sống ở khắp mọi nơi trong quận phía Đông,
tùy theo khu vực sinh sống mà chúng sẽ có một mức độ nguy hiểm khác nhau. Nhưng
đại khái thì sẽ có hai đặc điểm chung.
Thứ nhất, sức mạnh của chúng đều phụ thuộc vào việc chúng sống
xa về phía Đông hay phía Tây. Đa số các trường hợp, nếu càng sống gần tiền tuyết
giáp với khu vực chưa được khám phá ở vùng viễn Đông thì chúng càng mạnh. Và nếu càng tiến đến gần khu vực
phía Tây giáp với quận trung tâm của Liên minh các Quốc gia thì họ càng yếu.
Có một chỉ số khác là độ cao nơi chúng thường di chuyển. Tất
nhiên, có những con lang thang trên bầu trời, thường thì nếu bay càng cao thì
chúng càng mạnh.
Có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến tỷ lệ đụng độ đám quái vật
đó, các chỉ số thông thường của Thợ săn càng lớn, tốc độ càng nhanh và càng lên
cao thì cơ hội chạm trán quái vật sẽ tăng lên.
Tóm lại, đám quái vật biết bay trên bầu trời quận phía Đông,
nếu di chuyển càng nhanh thì xác suất gặp được chúng sẽ càng cao và dường như
không thể tránh khỏi. Cũng có những trường hợp sẽ gặp phải đám quái vật mạnh
hơn cả thế cho dù đó không phải là khu vực chúng sống. Nếu có bất kỳ ai làm làm
điều gì đó tương tự như việc bay nhanh hơn trên bầu trời, thì đội phòng thủ sẽ
tiêu diệt họ ngay lập tức mà không cảnh báo trước, vì nó sẽ gây ra nghi ngờ rằng
họ đang cố gắng thu hút đám quái vật mạnh lại để tấn công thành phố. Thực tế
thì những điều như vậy đã từng xảy ra vài lần trong quá khứ.
Do đó, phương tiện giao thông chính ở quận phía Đông là xe vận
tải đường bộ, cho dù nếu xét về mặt công nghệ thì họ dư sức để có thể chế tạo
được máy bay. Quay trở về thời điểm khi Chính phủ Doanh nghiệp có cuộc chiến
tranh lớn với phe Chủ nghĩa Dân tộc thì máy bay thường xuyên được sử dụng.
Akira, người đang chăm chú lắng nghe Carol giải thích, sau đó
cậu áp dụng lượng thông tin mới nhận được vào chiếc máy bay không người lái
này.
“Đợi đã? Nếu thế thì không có nghĩa là cái máy bay này là thứ
nguy hiểm phải không?”
“Vì thế nên nó đã được trang bị các chức năng ngụy trang tinh
vi và đang bay với tốc độ chậm. Như vừa nãy cậu nói đấy, nó có thể bay nhanh
hơn để có thể giúp chúng ta đến nơi sớm hơn, nhưng tốc độ của nó được xác định
chủ yếu dựa vào xác suất tránh được đám quái vật đó.”
“Là vậy à.”
Akira gật gù.
Carol hoàn toàn phấn chấn trở lại khi thấy Akira tập trung
nghe cô giải thích. Và để cậu không nhìn ra bên ngoài nữa thì cô cố gắng tìm
thêm một chủ đề thú vị hơn.
“Tiện đây thì Akira, cậu có biết là những tàn tích của cựu thế
giới không chỉ nằm ở trên hay dưới mặt đất chứ? Cậu cũng có thể tìm thấy những
tàn tích của cựu thế giới trên cả bầu trời nữa đấy, cậu có biết không?”
“Trên bầu trời? Kiểu tàn tích lơ lửng hả?”
“Có rất nhiều loại, có cái thì giống như pháo đài, một số
khác lại giống tàu bay. Nó đến từ những câu chuyện mà đôi khi Thợ săn nhận thấy
rằng đang có một cái bóng khổng lồ che phủ mặt đất nhưng khi nhìn lên trời thì
họ không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì cả, đó có thể là do khả năng ngụy trang của
chúng. Cũng có giả thuyết nói rằng sương mù không màu luôn tồn tại ở quận phía
Đông, chính nó là thứ đang che giấu tất cả những tàn tích cựu thế giới trôi nổi
trên bầu trời. Giả thuyết khác lại đề cập rằng khi lớp sương mù này đột nhiên
dày lên thì đó chính là do có một vật thể bay nào đó đi ngang qua.” (promote:
tôi có thể tưởng tượng các Arc xa hơn Akira sẽ dính tới các tàn tích kiểu này)
“…Tôi hiểu rồi. Có vẻ như chúng ta sẽ tìm được một vài di vật
đáng giá nếu đến được một trong số chúng bằng cách nào đó.”
“Hình như cũng có rất nhiều Thợ săn đang đi tìm kiếm những
tàn tích bay. Tôi nghe nói rằng ngay cả Chính phủ Doanh nghiệp cũng đang tài trợ
cho những Thợ săn đó. Hơn nữa, việc tìm kiếm này có độ khó khác hoàn toàn và rất
nhiều Thợ săn lành nghề đang làm rất tốt công việc của mình…Theo tôi nghĩ thì
chủ nghĩa lãng mạn cũng nằm trong đó.”
Carol nói đầy hứng thú. Trong số những Thợ săn mà cô đã ngủ
cùng, thì một trong số họ nói với cô rằng anh ta mơ thấy mình đã tìm được một
tàn tích bay. Lần cuối cùng cô nghe được thông tin này từ Thợ săn đó là khi anh
ta đang nói chuyện vui vẻ với cô về việc anh đã được tuyển vào đội tìm kiếm
thông qua thiết bị liên lạc của mình. Kể từ đó thì cô đã không gặp lại Thợ săn
đó một lần nào nữa, có thể anh ta đã chết rồi cũng nên.
Mặc dù Akira có quan tâm đến câu chuyện về tàn tích bay,
nhưng cậu vẫn phân tích thông tin đó một cách thực tế.
“Chủ nghĩa lãng mạn hả? Thành thật mà nói thì tôi không thực
sự hiểu được nó đâu. Cái này không giống kiểu như nếu đến được đó thì tôi sẽ trở
nên nổi tiếng đâu nhỉ.”
“Khi nào lớn thì cậu sẽ hiểu thôi.”
“Vậy sao?”
“Đúng thế.”
Akira nghiêng đầu, Carol mỉm cười với cậu.
Khi Akira và Carol đang nói về những thứ dành cho Thợ săn,
máy bay cuối cùng cũng hạ cánh. Sau khi thu dọn đồ đạc cá nhân, cả hai đứng trước
cửa và nó tự động mở ra.
Carol nhớ rằng cô vẫn chưa kéo dây buộc lên, vì vậy cô đã kéo
nó lên tận cổ trước khi ra khỏi máy bay, Akira cũng làm theo.
Sau khi cả hai lên tàu thì cánh cửa sẽ tự động đóng lại. Sau
đó nó lại biến mất, trừ khi đến đủ gần để có thể nhìn thấy nó. Nếu có ai nhìn
thấy họ thì sẽ có cảm giác rằng Akira và Carol đột nhiên xuất hiện từ đâu đó.
Khu nhà máy của tàn tích Mihazono chứa đầy các nhà máy và nhà
kho. Hầu hết thì chúng cũng đã biến thành những đống đổ nát, một số khác vẫn
còn hoạt động. Đây là một khu vực nguy hiểm với đầy rẫy các máy bay an ninh
không người lái.
Nhìn chung thì bãi đáp chỗ Akira và Carol khá sạch sẽ. Chỉ có
vài vết nứt trên mặt đất. Cái này có thể là do các máy bay vận tải khác đã đáp ở
đây, nhưng Akira và Carol không thể nhìn thấy chúng.
Carol vươn vai và nói.
“Vậy, bây giờ cậu có thể hộ tống tôi đến Văn phòng Thợ săn được
không?”
“Đương nhiên rồi…Hướng nào vậy?”
Đây là lần đầu Akira đến đây, vì vậy cậu không biết phải đi
đường nào. May mắn là bãi đáp này nằm giữa tàn tích và vùng đất hoang, nên nếu
cả hai đi theo đường ranh giới này thì sớm muộn gì họ cũng có thể tìm được Văn
phòng Thợ săn.
“Lối này.”
Carol mỉm cười dẫn đường.
Khi Akira đang đi trên đường là ranh giới giữa tàn tích và
vùng đất hoang theo hướng mà Carol đã chỉ, cô đột nhiên hỏi cậu.
“Akira, cậu có kế hoạch gì sau chuyến này không? Hay cậu sẽ
tiếp tục đi săn di vật?”
“Không đâu, tôi định dừng lại công việc của mình ở đây và nghỉ
ngơi thôi. Tôi đã quá mệt mỏi sau tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm này rồi, sức
đâu mà đi săn di vật tiếp chứ. Vậy nên, cô đừng có yêu cầu gia hạn thêm thời
gian hộ tống đấy, được chứ?”
“Đừng lo. Tôi cũng dự định sẽ kết thúc ngày hôm nay ở đây
thôi. Thế thì nhìn chung là cậu sẽ rảnh nhỉ?”
“…Ừ, nhưng tôi muốn nghỉ ngơi thật đã đời. Tôi thực sự đang rất
mệt mỏi.”
“Muốn nghỉ với tôi không?” (Duck: có, có em chị ơi :<)
Carol cười tinh quái với Akira. Ngay cả với một thằng đần như
Akira, thì cậu cũng hiểu rằng cô đang mời gọi cậu.
“Không. Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Đừng cố chấp thế chứ, dù sao thì cả hai ta cũng đã cùng nhau
vượt qua tình huống nguy hiểm đó mà, đúng không? Mặc dù là do tôi đã yêu cầu cậu
hộ tống, nhưng việc cậu cứu mạng tôi là sự thật. Vì vậy tôi muốn trả ơn.”
“Cô đã trả tiền cho tôi để hộ tống rồi, và cô cũng đã nói rằng
mình sẽ trả tiền cho những di vật mà tôi đã làm hỏng, thế nên tôi không có ý định
yêu cầu cô trả thêm bất kỳ phần thưởng nào nữa đâu. À, nếu cô vẫn còn phiền muộn
về chuyện đó thì có thể đãi tôi vài bữa ăn chẳng hạn. Nhưng tôi sẽ không chấp
nhận một bữa rẻ tiền đâu đấy, được chứ?” (Duck: động đến đồ ăn thì khôn thế dm)
Có một vài sự bực bội xen lẫn cay đắng trong nụ cười của
Carol, sau đó cô trở nên hơi cố chấp khi nói.
“Nếu cậu nghĩ thế là đủ để thưởng cho người đã cứu mạng tôi
thì điều đó sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của tôi đấy.”
“Vậy thì hãy đãi tôi một bữa ăn đủ đắt tiền để nó không làm tổn
hại đến lòng tự trọng đó của cô. Ví dụ như là tôi sẽ không ngần ngại đến một
trong những nhà hàng có giá cho một bữa ăn là 1.000.000 Aurum đâu. Dù bản thân
tôi không có kế hoạch đến đó ăn, nhưng tôi sẽ rất vui vẻ đến chỗ đó nếu có ai
bao. Tôi đã nói với cô rồi mà, phải không? Tôi đang ở độ tuổi mà đồ ăn thú vị
hơn nhiều so với các cô gái.” (Duck: Akira, có lẽ nào, bro bị gay không? :<)
Carol có vẻ đã vui lên một chút khi cô cười.
“…Haizz. Không thể nào khác được nhỉ. Nếu nó ở một trong những
cơ sở gần chi nhánh Văn phòng Thợ săn thì tôi sẽ đãi cậu một bữa.”
“Cô chắc không? Chà, tôi rất vui vì cô đã ngỏ lời.”
“Tôi muốn trả món nợ này càng sớm càng tốt, và tôi cũng không
muốn đợi đến lúc cậu có hứng thú với gái đâu.”
“Được thôi, chúng ta thỏa thuận vậy đi. Vậy ta nên nhanh
chóng quay về thôi.”
“Tôi không phiền nếu cậu muốn tăng tốc đâu, nhưng hãy đảm bảo
là cậu sẽ hộ tống tôi đúng cách đấy nhé, được không?”
“Tất nhiên rồi.”
Sau đó Akira vui vẻ vung chân chạy về phía chi nhánh của Văn
phòng Thợ săn tại tàn tích Mihazono.
Carol chỉ cười khúc khích và đi theo sau khi cô thấy cậu thể
hiện nét trẻ con phù hợp với lứa tuổi đó.
Có những nhà hàng được xây dựng gần chi nhánh Văn phòng Thợ
săn nằm ở vùng ngoại ô của tàn tích Mihazono. Các Thợ săn được phép mang vũ khí
hạng nặng của họ vào bên trong khi dùng bữa ở đây, vì vậy có thể dự đoán rằng
nơi đó không phải là những nhà hàng cao cấp.
Nhưng như để đánh lừa người qua đường nếu chỉ xem xét vẻ bề
ngoài, một số nhà hàng ở đây đang thực sự phục vụ những bữa ăn cao cấp. Một bữa
đầy đủ các món trong những nhà hàng đó có thể có giá trên 100.000 Aurum. Mặc dù
những món đó khá ngon, nhưng xét cho cùng thì đây cũng là vùng đất hoang nên
giá của nó khá cao so với khi chúng được phục vụ trong những nhà hàng ở thành
phố. Cũng khá dễ hiểu vì sao chúng lại có cái giá đắt đỏ như vậy, vì họ sẽ phải
chi tiền cho việc quản lý khu vực và vận chuyển các nguyên liệu đến tận đây, những
cái gì đắt thì vẫn sẽ rất đắt.
Các nhà hàng ở đây đại khái được chia thành 3 khu, sau đó
khách hàng đến đây sẽ được xếp vào những chỗ ngồi khác nhau tùy thuộc vào giá
mà họ phải trả cho bữa ăn của mình. Chúng gần như được phân loại thành “khu trả
1.000 Aurum”, “khu trả 10.000 Aurum” và “khu trả 100.000 Aurum”. Việc chia như
thế này không phải là một điều bắt buộc, nhưng nếu họ ngồi ở một chỗ khác thì
có thể sẽ cảm thấy lạc lõng hoặc khó chịu, trừ khi họ là những người có thần
kinh thép.
Thật dễ dàng để xác định được kỹ năng và độ thành công của một
Thợ săn nhờ vào số tiền mà Thợ săn đó sẽ chi trả cho bữa ăn của mình. Do đó, việc
chia các khu vực như thế này sẽ cho phép họ ít nhiều sẽ được ngồi cùng với những
người cùng đẳng cấp. Vì vậy, không hiếm những người thường xuyên đến một nhà
hàng và nhanh chóng nhận ra khuôn mặt của những Thợ săn khác xung quanh họ, cho
dù cả hai bên đều không biết tên của nhau. Họ cũng thường xuyên bắt chuyện với
những Thợ săn đang ăn gần họ, và nếu tất cả đều thân thiết với nhau thì họ thậm
chí có thể thành một tổ đội về sau này.
Nhưng cũng vì lẽ đó, khi có một người mới đến đây và ăn ở khu
đắt tiền thì nó sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý từ các Thợ săn khác. Và ngày hôm
nay, người mới đến đó chính là Akira.
Akira đang ngồi trước một cái bàn trông khá đắt tiền và những
thức ăn phù hợp với cái bàn đó đã được trình bày ngay trước mặt cậu. Cảnh tượng
này khiến Akira cười rạng rỡ khi cậu ăn ngấu nghiến những thức ăn đó trong khi
thỉnh thoảng lại thốt lên sự kinh ngạc của mình, cậu thực sự đang có một tâm trạng
rất tốt khi ở đây.
Carol đang ngồi đối diện Akira. Mặc dù đồ ăn trước mặt cô ít
hơn so với Akira, nhưng chúng cũng có giá trị tương đương với phần của cậu.
Carol đặt lòng bàn tay lên má khi vừa cười vừa hỏi Akira.
“Nó có ngon không?”
“Có, nó rất ngon.”
Akira vui vẻ gật đầu, sau khi xác nhận xong, Carol mỉm cười
hài lòng.
“Thật tốt khi nghe cậu nói vậy, có vẻ như lòng tự trọng của
tôi đã được cứu rồi.”
Carol, người đang nhìn Akira ăn một lúc, cũng đã bắt đầu thưởng
thức phần của mình.
Nhưng nhìn Akira lúc
này trông chả khác gì một cậu bé bình thường cả. Cậu ấy không hề giống một Thợ
săn mạnh mẽ chút nào.
Đúng như nhận xét của Carol, thực tế thì ngay từ đầu Akira
không phải là một Thợ săn mạnh như vậy. Tất cả là nhờ sự hỗ trợ của Alpha. Nếu
chỉ dựa vào kỹ năng của bản thân, thì cậu phải mất ít nhất là vài năm để rèn
luyện và làm việc chăm chỉ trước khi có thể như thế này.
“Cậu ăn khá nhiều đấy nhỉ? Tôi không ngại trả tiền hết cho
chúng đâu, nhưng đừng có để thừa đồ ăn nhé?”
“Đừng lo, dạo này cảm giác thèm ăn của tôi ngày càng lớn rồi.
Vì vậy sẽ không có khó khăn nào cản tôi ăn hết chỗ này đâu.”
Akira chỉ đáp lại một cách thản nhiên. Nhưng khi Carol nói điều
đó, một câu hỏi hiện lên trong đầu cậu.
Bây giờ nghĩ lại thì thực
sự là mình đang ăn ngày càng nhiều hơn rồi.
Alpha xen vào.
[Đó có thể là do cơ thể của cậu đang cố gắng bù đắp lại lượng
dinh dưỡng mà nó không được hấp thụ khi cậu đang trong thời kỳ tăng trưởng
nhanh.]
[Ý cô là sao?]
[Cậu đã sống ở khu ổ chuột khoảng vài năm rồi, nên cậu luôn ở
trong tình trạng suy dinh dưỡng. Do đó tốc độ tăng trưởng của cơ thể cậu đã bị
chậm lại khá nhiều trong một khoảng thời gian dài. Thế nên, để có thể bù đắp lượng
dinh dưỡng thiếu hụt đó, thì bây giờ cơ thể cậu đang đòi hỏi rất nhiều thức
ăn.]
[Điều đó thực sự có thể giải quyết đơn giản bằng cách ăn nhiều
thức ăn hơn không?]
[Tôi nghĩ là cậu đã trải qua một đợt điều trị đặc biệt để có
thể giải quyết vấn đề đó chỉ bằng cách ăn nhiều thức ăn hơn thôi. Cậu đã có một
cuộc điều trị giá 60.000.000 Aurum trước đó rồi mà, nhớ chứ? Họ có thể đã xác định
được rằng sự phát triển của cậu bị cản trở là do môi trường sống không lành mạnh,
thế nên họ có thể đã làm điều gì đó với cơ thể của cậu, khiến cậu có thể quay
trở lại trạng thái tốt nhất chỉ bằng cách ăn nhiều thức ăn hơn, cũng có thể là
họ chỉ làm mấy cái đó để tính thêm phụ phí thôi.]
Akira đột ngột dừng ăn.
[…Không phải là họ đã làm điều gì kỳ lạ với cơ thể của tôi
đâu nhỉ? Tôi thực sự vẫn đang ổn phải không?]
[Chà, đúng là cậu đang trở về trạng thái khỏe mạnh hơn rồi
nên không sao cả đâu. Hơn nữa, các vết thương và sự mệt mỏi sẽ không được phục
hồi hoặc lành lại đúng cách trừ khi cậu ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ. Các loại
thuốc cũng chỉ có một giới hạn nhất định mà thôi. Vì nó là một phương pháp điều
trị để cậu có thể lấy lại sức khỏe, thế nên sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ xấu
nào. Miễn là cậu có thể kiếm đủ tiền để thỏa mãn cái bụng của mình thì tất cả sẽ
ổn thôi.]
[Tôi hiểu rồi, tôi đoán là nó vẫn ổn. Tôi cũng nhận được điều
đó sau khi trải qua một cuộc điều trị tốn kém, nên là nó sẽ ổn thôi nhỉ?]
Sau đó Akira tiếp tục ăn mà không phải lo lắng về điều đó nữa.
Carol, người thấy Akira dừng lại trong phút chốc, cảm thấy thật kỳ lạ.
“Akira, có chuyện gì à?”
“Không. Không có gì đâu.”
“Vậy sao? Tiện đây thì có một điều tôi muốn hỏi cậu, tôi
không phiền nếu cậu muốn ăn tiếp trong lúc trả lời đâu. Thế được chứ?”
“Là gì vậy? Tôi không bận tâm đâu, miễn nó không phải là một
yêu cầu là cô sẽ từ chối trả tiền cho bữa ăn của tôi thì tôi sẽ không chấp nhận
đâu.”
Carol cười khúc khích.
“Đừng lo. Chà, đó là một dạng yêu cầu, nhưng tôi vẫn sẽ trả
tiền cho bữa ăn này ngay cả khi cậu từ chối nó.”
Akira dừng ăn. Cậu có thể cảm nhận thấy rằng đây là một điều
gì đó khá nghiêm trọng từ cách Carol hỏi cậu, sau đó cậu nhìn chằm chằm về phía
cô với một nét mặt nghiêm túc.
“Thế câu hỏi đó là gì vậy?”
“Tôi không ngại nếu cậu muốn tiếp tục ăn đâu mà?”
“Tôi sẽ nghe cô nói trước, nếu nó không quan trọng thì tôi sẽ
tiếp tục ăn. Vậy nên, nói tiếp đi, cô muốn hỏi gì ở tôi?”
Nói đúng hơn thì có vẻ Akira vẫn đang có tâm trạng tốt, nhưng
trên nét mặt cậu có hiện lên một sự thận trọng. Rõ ràng là cậu đang bị hoang tưởng.
Cậu nhìn Carol với vẻ ngờ vực, như thể cậu đang đang nghi ngờ rằng cô sẽ lại
mang thêm một rắc rối nào đó sang cho cậu. Dù chỉ là linh cảm thôi, nhưng nó
không thể nhầm được.
Carol không biết rằng liệu đó có chỉ đơn giản là một cảm giác
thoáng qua của Akira hay không khi nó thể hiện rõ trong mắt cậu, hay là vì
Akira chỉ đang kìm nén cảm xúc của mình và nó bắt đầu rò rỉ ra ngoài.
…Tình huống này… nếu
mình nói sai bất cứ điều gì thì sẽ thật nguy hiểm đây.
Carol cố tình thay đổi sang nét mặt nghiêm túc hơn trước khi
tiếp tục.
“Tôi sẽ nói thẳng. Akira, cậu sẽ làm việc cùng với tôi chứ?”
Akira không trả lời ngay lập tức, cậu chỉ im lặng nhìn cô. Cậu
đang cố gắng đoán ra bất kỳ ý nghĩa nào ẩn phía sau lời nói đó. Carol hiểu rất
rõ điều này khi cô nhìn cậu.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Akira cũng mở miệng.
“…Để tôi nói thật về điều này, ý của cô là cả hai sẽ làm việc
với nhau như một tổ đội Thợ săn?”
“Đúng vậy.”
“Xin lỗi, nhưng không, cảm ơn.”
Akira chỉ nói vậy rồi lập tức quay lại việc ăn của mình.
Không khí căng thẳng toát ra từ cậu biến mắt trong chớp mắt và tâm trạng cũng
nhanh chóng trở lại bình thường.
Carol thở phào nhẹ nhõm khi nhận thấy Akira đã hạ thấp cảnh
giác, mặc dù cô rất lấy làm tiếc vì cậu đã từ chối lời đề nghị của cô.
“Vậy à? Tiếc thật đấy. Chà, nó sẽ chỉ rắc rối thêm nếu tôi ép
buộc cậu, thế nên tôi sẽ dừng lại ở đây. Ít nhất thì cậu cũng có thể cho tôi biết
lý do chứ?”
“Đơn giản là vì tôi thấy thoải mái hơn khi đi một mình. Tôi
đã quen với việc di chuyển theo ý thích hoặc dựa theo những quyết định của
riêng mình tùy theo tình huống. Có thể bây giờ tôi đang nghĩ thế này nhưng lúc
sau lại thế kia. Tôi sẽ không thể làm vậy nếu đi cùng với một Thợ săn khác.
Tính cả ngày hôm nay, tôi chỉ quyết định đi đến tàn tích Mihazono vào sáng nay
và nó cũng chỉ đơn giản là vì tôi đã nghĩ đến nó khi tôi đến một nơi khác. Thế
nên là cô biết đấy, sẽ không phù hợp nếu để tôi làm việc trong một tổ đội mà,
phải không?”
Hầu hết các Thợ săn đã quyết định trước các nơi mình sẽ đi và
chuẩn bị kĩ càng để có thể đến đó. Nếu Akira ở trong một đội, thì cậu sẽ phải suy
nghĩ cách phân chia phần thưởng là lợi nhuận kiếm được. Chưa kể đến việc, là
khi một thành viên trong nhóm không được khỏe thì rất có thể chuyến thám hiểm sẽ
bị hủy bỏ.
Akira luôn quay sang Alpha để hỏi ý kiến của cô trước khi đưa
ra bất kỳ quyết định nào, tất nhiên là cậu không thể dùng cái lý do này để giải
thích quyết định của mình cho người khác. Nếu cậu làm việc với ai đó trong một
khoảng thời gian dài thì gần như là cậu sẽ bị đối xử như là một thành viên rắc
rối trong nhóm, vì cậu luôn tự mình đưa ra câc quyết định đột ngột một cách ngẫu
nhiên.
Carol cố gắng đoán suy nghĩ của Akira từ câu trả lời của cậu.
Akira là kiểu Thợ săn sẽ
tập trung nhiều hơn vào những mặt trái của việc làm cùng nhau trong một đội hơn
là những mặt lợi mà cậu ấy có thể nhận được. Cậu ấy là một trong những người
luôn nghi ngờ những người đi cùng mình hơn là cảm thấy an toàn. Lúc ở tòa nhà
Seranthal, cậu ấy cũng đã nghiêm túc nghĩ đến việc sẽ tách ra khỏi mình để di
chuyển riêng; dù cho rằng là mình biết rõ cách bố trí của tòa nhà này, và cả
hai đang ở trong một tình huống nguy hiểm như vậy. Cậu ấy có thể đang nghĩ rằng
mình định giết người diệt khẩu vì cậu đã biết được cửa sau. Nhưng mặt khác, dù
nó không nằm trong yêu cầu, nhưng cậu ấy thậm chí sẽ dùng cả cơ thể để che chắn
cho mình…Cậu nhóc bị điên à…hay nói chính xác hơn thì cậu ấy có chuẩn mực đạo đức
như thế nào vậy?
Carol đã trải qua tình một đêm với một số Thợ săn có tính
cách khác người. Vì vậy cô biết rất rõ cách để đối phó với những loại người như
thế này. Nhưng người tên Akira đang ngồi trước mặt cô đây không giống với bất kỳ
ai trong số đó. Vì vậy, để tìm ra cách đối phó thích hợp để xử lý Akira, cô nở
một nụ cười thân thiện và hỏi cậu.
“Vậy cậu là kiểu Thợ săn đó à? Chà, tôi cũng có xu hướng làm
việc một mình mà, vì thế nên tôi cũng có thể hiểu được lập luận của cậu. Nhưng
không phải là cậu luôn làm việc một mình đấy chứ?”
“Không hẳn. Chỉ là tôi chưa bao giờ làm việc cùng nhau như một
tổ đội thực sự. Tôi cũng đã khám phá các tàn tích cùng với các Thợ săn khác,
tôi cũng chấp nhận các yêu cầu cần tôi làm việc theo nhóm. Nó không giống với
cô sao?”
“Tôi hả? Tôi đã làm việc với nhiều người trong quá khứ. Tôi
cũng đã thành lập một đội cùng với các Thợ săn khác, cũng có vài lần tôi tham
gia một nhóm Thợ săn mới được thành lập. Nhưng hiện tại thì tôi đang làm việc một
mình. Có vài vấn đề đã xảy ra đá khiến tổ đội đó tan rã.”
Carol nói như thể nó không phải là việc của cô. Nhưng thực tế
thì lý do khiến chúng tan rã là do cô. Những tên đàn ông đã đâm đầu vào công việc
phụ của cô, họ cũng đã làm rất nhiều điều tồi tệ để có tiền mua được cô.
Thậm chí một số người đã hy sinh cả trang bị lẫn ngân sách
cho đạn dược của mình và trở thành gánh nặng cho cả đội, một số khác lại gây ra
một cuộc chiến phân chia tiền thưởng. Cuối cùng, tổ đội đó cũng đã trở nên tồi
tệ đến mức tất cả đã đường ai nấy đi khi đang khám phá tàn tích.
Không phải là vì Carol cố tình làm vậy, nhưng cô cũng không
ngăn tình hình trở nên tồi tệ hơn. Cô cho rằng tất cả đều là do trách nhiệm của
bọn họ.
“Ngay cả khi tôi muốn lập ra một đội khác thì tôi cũng không
thể làm điều đó với bất kỳ một Thợ săn nào. Có những Thợ săn chỉ quan tâm đến
việc thành lập đội vì nghề tay trái của tôi, điều đó cũng ổn thôi, vấn đề thực
sự ở đây là họ yêu cầu phải giảm giá, thậm chí là miễn phí chỉ vì tất cả đều ở
chung một đội. Tôi không muốn làm việc với những người như vậy, không phải vì
công việc chính hay phụ của tôi.”
“Nghe có vẻ tồi tệ nhỉ. Ồ, món này cũng rất ngon.”
Ít nhất thì Akira cũng đang lắng nghe cậu chuyện của Carol một
cách chính xác, nhưng sự chú ý của cậu lại tập trung vào thức ăn trước mặt mình
nhiều hơn.
Carol gián tiếp muốn nói rằng cô muốn lập một tổ đội với
Akira vì cô đánh giá cao kỹ năng của cậu. Nhưng vì sự chú ý của cậu đều đổ dồn
vào cái miệng nhai đầy thức ăn và cái bụng đói nên khá mơ hồ nếu nói Akira có
nhận ra điều đó hay không.
Carol mỉm cười cam chịu khi cô lẩm bẩm.
“…Cậu ấy thực sự chỉ là một đứa nhóc thôi.”
Akira, người vẫn đang nhai ngấu nghiến thức ăn với tâm trạng
vui vẻ, thẳng thừng đáp.
“Hả? Rõ ràng tôi là một đứa nhóc mà? Ồ, món này cũng không tệ
chút nào…”
“…Chà, cậu nói không sai.”
Carol tiếc nuối lẩm bẩm khi cô nghĩ rằng giá như Akira là một
người trưởng thành hơn và sở thích của cậu chuyển sang đá phò (=))) thì cô có
thể đã nhận được một câu trả lời khác.
**********
Trans+edit: DuckDickBự
************
1 nhận xét:
Akira phá đò =))))
Đăng nhận xét