Sheryl đến một tòa nhà
sang trọng tọa lạc tại quận dưới của thành phố Kugamayama. Vì lợi ích công việc
kinh doanh của băng, có vài việc mà cô cần phải làm trong chi nhánh chính của Văn
phòng Thợ săn.
Sheryl cởi chiếc áo
khoác mặc trên đất hoang của mình ra và giao nó cho Erio. Khi cô làm điều đó, tất
cả mọi người xung quanh đều ngạc nhiên trước vẻ ngoài của cô. Cô mặc một chiếc
váy cao cấp của cựu thế giới, nó đã được tân trang lại để dành riêng cho cô với
giá 1.500.000 Aurum.
Và cách ăn mặc của
Sheryl thậm chí còn tạo cảm giác trang trọng nên hẳn những người đang nhìn sẽ
nhầm tưởng cô là người có xuất thân từ phía bên trong bức tường. Rất khó để
nhìn qua lớp ngụy trang này và nhận ra cô đến từ khu ổ chuột. Sheryl di chuyển
rất tự nhiên, như thể xung quanh không hề gây ra ảnh hưởng gì đến cô. Với bộ
váy tuyệt vời làm tôn lên thân hình vốn đã hấp dẫn của cô, Sheryl trông như một
tiểu thư nhà giàu vậy. Chàng trai trẻ và người đàn ông có vũ trang bên cạnh cô
chỉ làm sâu sắc thêm sự hiểu lầm đó vì họ trông giống như vệ sĩ của Sheryl, hai
người đó là Erio và Darris.
Erio không thể che giấu
hoàn toàn sự lo lắng của mình, không khí bên trong chi nhánh chính của Văn
phòng Thợ săn khiến cậu choáng ngợp, làm cậu vừa lo lắng nhìn xung quanh, vừa
toát mồ hôi lạnh.
Sheryl nói với Erio để
giúp cậu bình tĩnh lại.
“Erio, hít thở sâu và
bình tĩnh lại đi. Đây có phải là nơi nguy hiểm đâu. Thực tế thì nơi này còn an
toàn hơn con hẻm phía sau của thành phố ổ chuột nữa. Nên cậu không cần phải sợ
hãi làm gì.”
“Đ-Được. Nhưng tôi vẫn
chắc rằng là cô có thể hiểu lý do vì sao mà, phải không? Sao cô có thể bình
tĩnh đến mức này chứ?”
Erio nhìn Sheryl, người
không hề có chút lo lắng nào, điều đó làm cậu cảm thấy ngưỡng mộ xen lẫn kinh
ngạc. Sheryl cũng là một đứa nhóc từ khu ổ chuột giống như cậu. Nếu xét theo
quan điểm đó thì đây là nơi mà cả hai không được phép đến. Những đứa trẻ khu ổ
chuột sẽ bị lính canh có vũ trang đuổi khỏi tòa nhà là chuyện bình thường.
…
Chà, Sheryl đã trở thành thủ lĩnh của băng sau khi cô ấy thương lượng với
Akira, bản thân cô cũng đã là một người cực kỳ dũng cảm rồi. Chuyện này nhắc mình
nhớ là cô ấy không giống như những đứa trẻ khu ổ chuột bình thường… Nhưng mà giờ
nghĩ lại thì những đứa trẻ khu ổ chuột bình thường thậm chí sẽ không bao giờ nghĩ
đến việc thỏa thuận với Thợ săn đã tiêu diệt băng đảng của chúng cả…
Cô bé từng là một cô nhóc
thành phố ổ chuột bình thường trong quá khứ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp
khoác trên mình bộ váy lộng lẫy như thể đang sống trong những thế giới hoàn
toàn khác nhau. Nhìn thấy cô gái trước mặt mình, Erio không hiểu tại sao cậu lại
cảm thấy hơi phức tạp.
Sheryl cảnh báo cậu.
“Nếu cậu cứ như vậy thì
sẽ chẳng lạ gì nếu có người gọi bảo vệ đến để tống cổ cậu ra ngoài đâu. Thế nên
là cố mà cư xử bình thường đi”.
“Tôi biết… tôi biết mà,
nhưng….”
“Hít thở sâu cho đến
khi cậu có thể bình tĩnh lại.”
Darris cười khổ và nói.
"Tôi đi được chưa?
Tôi biết là cô cậu đang gặp khó khăn, nhưng cả hai cũng biết là tôi đang rất bận
mà.”
Sheryl trả lời.
"Chắc chắn rồi. Cảm
ơn anh rất nhiều vì đã đưa chúng tôi đến đây.”
“Được rồi, gặp lại sau
nhé. Tôi sẽ vẫn ở đâu đó bên trong tòa nhà này thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra
thì cứ gọi cho tôi, còn nếu không liên lạc được với tôi thì hãy gọi cho
Katsuragi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi tới giờ về. "
"Được thôi."
Darris liếc nhìn
Sheryl, mỉm cười và nói.
“… Chà, chỉ cần cô mặc
chiếc váy đó ở đây thì tôi cá là sẽ không có ai gây sự với cô đâu. Dù gì thì
nơi này cũng là Văn phòng Thợ săn, nên tôi chắc rằng không ai ở đây dại dột đến
mức gây náo loạn cả. Nhưng mà, phụ nữ thật đáng sợ, họ hoàn toàn có thể biến
hóa một cách khôn lường. Nếu tôi không biết cô từ trước thì chắc tôi cũng đã bị
lừa rồi. Hừ, thật đáng sợ…”
Sheryl mỉm cười duyên
dáng.
"Tôi sẽ coi đó là
một lời khen. Dù gì thì đây cũng là một chiếc váy mà tôi đã nhận được, một món
quà từ Akira.”
Darris cười khổ và vẫy
tay với Sheryl trước khi rời đi. Mặc dù anh đưa cô đến đó do lệnh của
Katsuragi, nhưng anh không có kế hoạch cùng cô làm mấy cái công việc quản lý rắc
rối đó. Vì vậy, anh đã lên kế hoạch sẽ dành thời gian cho các cửa hàng ở trên lầu.
Một vệ sĩ trông mạnh mẽ
đã rời khỏi đoàn tùy tùng của một tiểu thư nhà giàu có sang chảnh kia. Trong
khi người vệ sĩ trông có vẻ yếu ớt vẫn đang tỏ ra khá lo lắng. Sự chú ý của mọi
người trong khu vực này đều tập trung vào Sheryl và Erio. Chi nhánh chính của
Văn phòng Thợ săn thường được mọi người đến từ cả bên ngoài và bên trong bức tường
ghé đến. Đôi khi cũng có cả những người từ các công ty nữa. Như vậy, cho dù
Sheryl có thực sự là một tiểu thư nhà giàu, thì đó cũng không phải là một điều
hiếm thấy.
Sheryl nhìn Erio và
nói.
“Cậu có muốn nói gì đó
một chút cho đến khi bình tĩnh lại không? Nếu cậu lo lắng thế này thì mọi người
sẽ không tin cậu là vệ sĩ của tôi đâu. Và cậu không thể làm được điều đó, thì
tôi vẫn sẽ cần cậu làm đúng nhiệm vụ là bảo vệ tôi. Đó chính xác là lý do mà
tôi đưa cậu đến đây cùng tôi đấy, cậu biết không? ”
"Vâng, tôi biết…"
Erio ở đây để bảo vệ
Sheryl. Nhìn thoáng qua, thì có vẻ như cậu đang sử dụng một bộ giáp khá tốt và
mang theo một khẩu súng cực mạnh, có thể sử dụng ngay cả khi không có bộ đồ gia
cường. Sheryl có được trang bị đó nhờ thỏa thuận với Katsuragi. Vì vậy, khi
nhìn vào Erio, hầu hết các Thợ săn xung quanh đây sẽ nghĩ rằng cậu là một Thợ
săn trẻ được trang bị khá tốt.
Nhưng tất cả chỉ là để
ngụy trang thôi, áo giáp của cậu quá nặng và gần như không có khả năng bảo vệ, phần
nhắm bắn trên súng thì bị lỗi, nòng súng còn bị hỏng và nó có thể phát nổ trước
cả khi được sử dụng, Katsuragi thậm chí còn cảnh báo họ không nên thử sử dụng
thứ này, kể cả khi lúc đó đang cực kỳ nguy cấp. Đi ra vùng đất hoang với trang
bị đó thì đơn giản là cậu đang tự sát.
Bản thân Erio ngay từ đầu
đã không có kỹ năng để bảo vệ Sheryl, nhưng như thế vẫn an toàn hơn là để cô đến một mình. Mặc dù
chỉ là phông bạt nhưng vẫn còn hơn là không có gì. Và tất nhiên, bên trong tòa
nhà Văn phòng Thợ săn thì chẳng có ai ngu ngốc đến mức nghĩ đến việc thử tài kỹ
năng của Erio. Rốt cuộc thì nó sẽ ra rắc rối bên trong tòa nhà này, cũng giống
như là chiến đấu chống lại Văn phòng Thợ săn vậy.
Erio cố nghĩ ra một chủ
đề để nói chuyện để giúp bản thân bình tĩnh lại, nhưng cuối cùng thì cậu lại
nghĩ về lý do tại sao cả hai lại ở đây.
“Nhân tiện, tôi đang thắc
mắc là Akira-san đang bận việc gì. Nếu cậu ấy đi cùng cô thì cô sẽ không cần
tôi nữa mà.”
Sheryl bình tĩnh đáp lại.
“… Anh ấy đang làm công
việc Thợ săn rồi.”
“Chà, tôi biết chứ.
Nhưng kiểu như… tôi tự hỏi rằng liệu nó có quan trọng đến mức từ chối cả yêu cầu
của cô hay không.”
“… Không phải là tôi cầu
xin anh ấy đi cùng tôi. Và hơn nữa, cũng không thể cứ mỗi lần xuống phố là phải
đi cùng anh ấy phải không? Mặc dù tôi đã hỏi Katsuragi-san là sẽ cho Darris-san
đi cùng chúng ta, nhưng cuối cùng thì tôi vẫn sẽ phải dựa vào cậu và các thành
viên khác trong băng. Thế nên tốt hơn hết cậu nên làm quen với nó trong khi vẫn
còn cơ hội đi”.
“Tất nhiên rồi, nhưng mà…
Công việc Thợ săn đó…”
Erio nghĩ rằng việc một
Thợ săn bận rộn làm mấy công việc Thợ săn là điều hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng nó sẽ
không quan trọng, ít nhất thì đó sẽ không đủ là lý do để từ chối yêu cầu của
Sheryl, người yêu của Akira, là sẽ đi cùng cô một lúc để đảm bảo cô được an
toàn.
Nếu
Alicia yêu cầu mình điều gì đó tương tự, mình chắc chắn sẽ ưu tiên em ấy miễn
là mình không có việc gì quá quan trọng.
Khi Erio nghĩ, 'nếu đó
là bạn gái', cậu trông hơi bối rối, biểu hiện của cậu đang thể hiện rằng cậu đã
tìm thấy điều gì đó kỳ lạ.
Đúng lúc đó, Sheryl đột
nhiên ngừng cười và thì thầm với Erio.
“Erio, có phải cậu đang
nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi với Akira không?”
Giọng nói điềm tĩnh của
cô che giấu sự tức giận, ánh mắt lấp lánh thường ngày có thể mê hoặc bất kỳ
chàng trai nào đã biến mất. Cô ấy gửi một ánh mắt lạnh lùng đầy đen tối cho
Erio.
Erio bối rối phủ nhận.
“Không! Dĩ nhiên là
không! Cô hiểu lầm rồi!! Ngược lại mới đúng!! Tôi chỉ nghĩ rằng mặc dù cả hai
người rất thân thiết, nhưng thật không ngờ rằng là cậu ta đã không làm thế…Ý
tôi…Ý tôi là đó là đây sẽ một lý do để hẹn hò với cậu mà! Nhưng tôi đoán đó là
điều hiển nhiên, dù gì thì tốt nhất là đừng có lúc nào cũng làm phiền cậu ta…Ý
tôi là…chắc hẳn là do Akira đã nhận được một yêu cầu đột ngột nào đó, và giờ cậu
ta đang rất bận, phải không?!”
Erio đang tuyệt vọng,
không rõ liệu có cần phải thay đổi cách nói của mình như vậy không hay chỉ đơn
giản là vì cậu đang nhanh chóng cố gắng tìm ra một cái cớ.
Bản thân Sheryl hiểu rằng
băng đảng của cô không thể tồn tại nếu không có Akira ủng hộ cô. Đó cũng là lý
do vì sao Erio đã cố gắng hết sức để chỉnh sửa lại từ ngữ của mình, vì cậu nghĩ
rằng nó có thể làm xấu đi mối quan hệ giữa Akira và Sheryl.
Sheryl hiểu rất rõ điều
đó, nhưng chỉ thế thì chẳng đủ xoa dịu nỗi bực tức của cô.
Sheryl đã thử hỏi Akira
rồi, nhưng cô lại bị từ chối một cách lạnh lùng. Akira thậm chí còn chẳng màng
đến yêu cầu của cô, cậu không hề có ý định thay đổi kế hoạch đã định của mình
chỉ vì Sheryl hoặc băng của cô yêu cầu cậu làm gì đó. Thế nên cậu thẳng thừng từ
chối Sheryl.
Nhưng thật ra sự khó chịu
hiện tại của cô bắt nguồn từ tâm trạng bất an của chính bản thân. Cô đang cảm
thấy băn khoăn về việc liệu mình có thể trở thành người quan trọng của Akira
trước khi cậu thay đổi quyết định hay không. Cô đang cố gắng hết sức để được làm
điều đó, nhưng cô không biết rằng liệu cô có thể làm được hay không hay tất cả
đã quá muộn rồi. Cô không biết đó có phải là lý do khiến yêu cầu của cô bị từ
chối lần này hay không.
Bằng cách nào đó mà nét
mặt của cô đã trở lại trạng thái bình thường, cô cười và nói với Erio.
“Thôi, thế cũng được. Nếu
đúng như vậy…Mong cậu thông cảm cho tôi, những hiểu lầm không cần thiết đó sẽ
có xu hướng gây ra rắc rối về sau đấy.”
“V-vâng, tôi mừng vì có
thể giải quyết được hiểu lầm đó. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Erio thở phào nhẹ nhõm.
Sự lo lắng của cậu khi ở trong Văn phòng Thợ săn cũng đã biến mất.
Sheryl đã hoàn thành một
nửa lượng công việc quản lý trước đó rồi. Giờ cô chỉ cần đợi Văn phòng Thợ săn
hoàn thành phần việc của họ thôi. Sheryl và Erio đang ngồi trên băng ghế ở tầng
một của tòa nhà trong khi đợi Văn phòng Thợ săn làm xong.
Sheryl đang dành thời
gian suy nghĩ về những kế hoạch của mình trong tương lai. Nói chính xác hơn, cô
đang nghĩ xem mình sẽ phải làm gì để có thể bán được những di vật mà Akira giao
cho. Cô đang làm việc trên thiết bị đầu cuối thông tin của mình để đánh giá lại,
sửa đổi và tinh chỉnh kế hoạch đó.
Nếu cô có thể thực hiện
kế hoạch đó thành công, cô có thể trở thành một người không đáng bị Akira bỏ rơi. Đó cũng có thể là cơ hội để làm sâu sắc
thêm mối quan hệ của hai người. Sheryl nghĩ vậy khi cô ấy nỗ lực hết sức để thực
hiện kế hoạch.
Khi Sheryl đang cực kỳ
tập trung làm việc với thiết bị đầu cuối thông tin của mình, thì có ai đó đột nhiên
gọi đến.
“…Ồ, tớ nói đúng mà, đó
là Sheryl! Sheryl ơi!!”
Một nhóm ba Thợ săn đi
về phía Sheryl. Đó là Katsuya đang trông khá vui vẻ, Yumina thì chỉ cười khổ,
và Airi vẫn vô cảm như mọi khi.
Khi Sheryl nhận ra họ,
cô đứng dậy khỏi băng ghế của mình. Sau đó, cô mỉm cười và chào đón Katsuya
đang đến gần.
"Đã lâu không gặp,
tôi rất mừng vì trông mọi người có vẻ vẫn ổn."
Katsuya nhìn nụ cười của
Sheryl và đỏ mặt. Nụ cười rạng rỡ tô điểm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô là kết
quả từ quá trình rèn luyện chăm chỉ của Sheryl.
Katsuya đứng trước mặt
Sheryl và vui vẻ nói.
“Tớ không ngờ lại gặp
được cậu ở đây. Thật mừng vì được gặp cậu một lần nữa.”
Sau khi nói vậy,
Katsuya chú ý đến Erio bên cạnh Sheryl.
“…Ừmmm, cậu ấy là ai thế?”
Erio bối rối khi
Katsuya nhìn cậu. Có thể chỉ mình cậu thôi, nhưng vì một lý do nào đó, Erio cảm
thấy ánh mắt của Katsuya nhìn cậu không phải là một ánh mắt thân thiện.
Trang bị và ngoại hình
của Erio là hình ảnh thu nhỏ của những gì mà hầu hết các Thợ săn thường chế nhạo
Katsuya và nhóm của cậu. Chỉ là một Thợ săn trẻ thiếu kinh nghiệm có được trang
bị tốt, hoặc một Thợ săn trẻ ngu ngốc hiểu nhầm sức mạnh của trang bị là kỹ
năng của chính mình. Hoặc ít nhất, đó là những gì Katsuya nghĩ, và điều đó có
thể khiến cậu ấy vô thức cáu kỉnh.
Hoặc có thể đơn giản là
vì cậu ta không thích việc một chàng trai mà cậu không cho là phù hợp với
Sheryl đang đứng cạnh cô ấy. Cho dù đó có là gì, thì Katsuya cũng không thể
nhìn Erio với một ánh mắt thân thiện.
Sau đó, cậu giới thiệu
mình với Erio.
“À, tôi là Katsuya, một
Thợ săn Drankam. Xếp hạng Thợ săn của tôi là 36.”
“Tôi là Yumina. Tôi
cũng là một Thợ săn Drankam giống như Katsuya. ”
"Airi, cũng vậy."
Erio càng hoảng sợ hơn,
những người đứng trước mặt cậu không chỉ là Thợ săn phông bạt, họ là những Thợ
săn thực sự. Hơn nữa, có vẻ như Katsuya đang gây áp lực cho cậu. Mặc dù cậu ta không
đời nào có thể giết cậu, nhưng đối với Erio thì như thế vẫn rất đáng sợ.
Erio cố gắng hết sức để
làm một nét mặt bình tĩnh khi cậu lo lắng nói về việc mà cậu đã thống nhất với
Sheryl lúc trước.
“…Tôi đã được yêu cầu
không được nói chuyện.”
Erio chỉ nói vậy và
quay mặt khỏi nhóm của Katsuya. Có thể là do cậu ấy quá lo lắng nên hành động của
cậu có vẻ khá thô lỗ.
Katsuya càng tức giận
hơn trước câu trả lời của Erio. Cậu nghĩ rằng đó giống như một câu trả lời được
đưa ra để chế nhạo người khác.
Sheryl nói với Katsuya
một cách hối lỗi.
“Tôi xin lỗi, cậu ấy là
vệ sĩ của tôi. Cậu ấy được dặn là không được nói chuyện với người khác trừ khi nó
thực sự cần thiết vì việc này có thể làm gián đoạn nhiệm vụ cậu ấy. Thế nên hãy
cho tôi xin lỗi thay cậu ấy.”
(xin nhắc lại phần xưng
hô đã đề cập ở chương 90, Katsuya và bạn bè <2 cô gái của cậu> khi nói
chuyện với Sheryl sẽ xưng tớ - cậu, nhưng Sheryl sẽ xưng là tôi – cậu do cảm
giác của trans khi dịch là cô đang nói chuyện một cách lịch thiệp <không xuồng
xã bạn bè> và có chút giữ kẽ)
Sheryl cúi đầu trước
Katsuya và những người bạn của cậu, Katsuya bối rối đáp lại.
“À, không sao đâu. Nếu
đã như vậy thì không thể nào khác được nhỉ?”
Katsuya nhìn Airi và
Yumina, thầm nhờ họ hỗ trợ.
“Đúng vậy, nếu như vậy không
thể nào khác được. Chúng tớ cũng xin lỗi các cậu.”
"Nhiệm vụ cũng rất
quan trọng mà, không thể khác được."
Yumina và Airi trở lại
như thường lệ khi họ thấy Sheryl cúi đầu xin lỗi họ.
Sheryl ngẩng đầu lên và
mỉm cười cảm ơn họ.
“Cảm ơn các cậu rất nhiều… Về phần Erio, nói
điều này có thể hơi thô lỗ, nhưng xin đừng tiếp xúc quá nhiều với cậu ấy. Cậu ấy
vẫn chưa quen với công việc của mình, đó là lý do tại sao cậu ấy vẫn đang rất
nghiêm túc.”
“Không sao đâu, cậu không cần phải bận tâm nó.”
Katsuya đỏ mặt khi nói vậy.
À,
Sheryl có nói rằng nếu mình làm phiền người quen của cô ấy, thì có thể cô ấy sẽ
ghét mình. Nên có lẽ mình phải cẩn thận trong chuyện này. Thôi được rồi.
Nếu cậu để lại ấn tượng
xấu cho người quen của Sheryl, thì nó cũng có thể để lại ấn tượng xấu cho
Sheryl, và ngược lại. Katsuya nở một nụ cười thân thiện với Erio.
Nhìn cách Sheryl đang
cười với nhóm Katsuya và hành vi của nhóm Katsuya thay đổi ra sao trong tích tắc,
Erio thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Nhưng nỗi sợ đó không
phải dành cho nhóm Katsuya, đó là cho Sheryl.
…
Mình cá là Sheryl cũng đang định lừa họ đúng không nhỉ? Mọi người thường chẳng
đối xử với những đứa nhóc khu ổ chuột như thế này đâu, nên mình chắc rằng ít nhất
thì họ cũng đã nghĩ rằng chúng ta đến từ quận dưới. Trong trường hợp xấu nhất
thì thậm chí họ có thể nghĩ rằng chúng ta là người ở trong bức tường … Mà,
nghiêm túc đấy, việc lừa mọi người có dễ dàng đến thế không?
Giờ cậu nhớ lại, Sheryl
cũng đã làm điều tương tự với các Thợ săn mà cô đã gặp trong Tàn tích Khu dân
cư Higaraka. Hồi đó Erio không hề nhận ra vì cậu quá lo lắng khi đang ở giữa vùng
đất hoang. Nhưng bây giờ, khi nhớ lại thì đúng là lúc đó Sheryl đã làm điều
tương tự.
Erio quen biết Sheryl
khá lâu, cậu đã biết cô từ những ngày hai người cùng gia nhập băng của Sibea.
Vì lẽ đó nên cậu hiểu rất rõ về cô.
Nhưng cậu không thể tự
tin nói điều đó vào lúc này. Erio nhận thấy Sheryl hiện tại đã khác hoàn toàn
so với Sheryl trong quá khứ.
Khi Erio bị đuổi khỏi băng,
Sheryl thực sự đã nghĩ cách để giúp Erio quay trở lại. Cậu biết điều đó từ
Alicia, có lẽ Sheryl sẽ tỏ lòng thương hại một người mà cô đã biết rõ từ lâu.
Nhưng nếu Erio bị đuổi
khỏi băng ngay bây giờ, thì cậu chắc chắn rằng Sheryl hiện tại sẽ quên cậu ngay
lập tức. Ngay cả khi Alicia có cầu xin đi chăng nữa, thì Erio tin chắc rằng
Sheryl sẽ không chấp nhận việc cậu quay trở lại băng nếu như cậu không trực tiếp
yêu cầu Akira xác nhận cho mình.
Erio không thể để xảy
ra bất kỳ sai lầm nào nữa, vì vậy cậu quyết định giữ kín miệng để đảm bảo rằng
mình sẽ không làm rò rỉ bất kỳ thông tin quan trọng nào.
Katsuya mỉm cười với
Sheryl và hỏi cô.
“Mà này, cậu làm gì ở
đây vậy? Cậu đang đợi ai đó à?”
“Không phải. Tôi đến
đây để hoàn thành một số công việc quản lý. Hiện tại thì tôi đang đợi họ xử lý
xong công việc cho mình thôi.”
“Vậy là, giờ cậu đang rảnh
đúng không…? Thế thì cậu có muốn đi đâu đó với chúng tớ không?”
Sheryl rất ngạc nhiên,
nhưng cô nhanh chóng trở lại nụ cười thường ngày.
"Cậu đang tán tỉnh
tôi đấy à?"
Katsuya liền bối rối trả lời.
"Hở?! A, không, ừ
thì, không phải là tôi đang tán tỉnh cậu hay gì đâu… ”
Katsuya vô tình mời
Sheryl, cậu làm vậy gần như hoàn toàn là do thói quen.
Sheryl cười khổ nói lời
xin lỗi.
“Katsuya-san. Tôi cũng
hiểu là cậu mời tôi mà không hề có bất kỳ động cơ thầm kín nào cả. Nhưng mà,
thành thật mà nói thì tôi không nghĩ đó là điều cậu nên làm khi cậu đang đi
cùng những cô gái khác đâu, cậu biết không? Điều đó sẽ rất thô lỗ, thực sự thô
lỗ, không phải với tôi, mà với cô gái đang đi cùng cậu đấy."
Sheryl chuyển ánh nhìn
về phía Airi và Yumina. Katsuya cũng nhìn theo ánh mắt của Sheryl. Yumina bằng
cách nào đó trông đang bực tức khi cô thở dài. Trong khi đối với Airi, cô lại
trông hơi mâu thuẫn.
Yumina cười khổ nói với
Sheryl.
“Đừng lo, anh chàng này
cứ như vậy suốt thôi. Cậu có thể nói rằng đó là thói quen của cậu ấy cũng được”.
“… Con người thực sự có
thể quen với bất cứ thứ gì.”
Airi mơ hồ thì thầm, bằng
cách nào đó thì nghe nó khá thuyết phục. Sau đó Sheryl đáp lại với một nụ cười
cay đắng với cả hai người.
Katsuya có thể cảm thấy
một chút áp lực từ các cô gái. Sau đó, cậu bối rối cố gắng bào chữa cho mình,
nhưng thay vì vậy, trông như cậu chỉ đang bao biện thôi.
“Không, ừm, cậu biết đấy,
có vẻ như lần này tớ đã xúc phạm cậu, nên tớ chỉ nghĩ rằng nếu cậu rảnh, tớ có
thể bù đắp. Chưa kể rằng chúng ta đã không thể nói với nhau nhiều như vậy trong
lần gặp cuối cùng ấy, phải không? Đó là tất cả những gì tớ muốn.”
Yumina nhìn Katsuya, mặc
dù đó chỉ là cái cớ nhưng Katsuya không nói dối. Hơn nữa, cậu ấy cũng cảm thấy
hối tiếc vì những gì đã xảy ra. Yumina có thể đọc được điều đó khi cô ấy đã đồng
hành cùng với cậu một thời gian rồi.
Yumina không biết phải
làm gì, nhưng cuối cùng cô quyết định thực hiện theo kế hoạch của Katsuya. Ngay
từ đầu, họ đang đến thành phố vào ngày hôm đó để làm Katsuya phấn chấn lên. Thế
nên cô quyết định để cậu ấy làm những gì cậu muốn.
…Chà,
mình nghĩ là sẽ ổn thôi. Nói chuyện một chút với người không làm việc ở Drankam
có thể khiến cậu ấy vui lên thì cũng được.
Sau đó Yumina thận trọng
hỏi Sheryl.
“Chà, cứ đứng nói chuyện
thế này thì cũng không thoải mái lắm. Nên cậu đi chơi với chúng tớ một chút được
không? Thực ra thì bọn mình cũng đang nghĩ đến việc nghỉ ngơi một khoảng ngắn
thôi.”
Sheryl có vẻ ngạc
nhiên.
“Thế có được không? Tôi
có thể làm phiền cả hai người đấy."
“Không sao đâu, dù gì
người mời cậu là tớ mà.”
Sheryl suy nghĩ một
chút, từ chối lời đề nghị đó quả là một điều dễ dàng. Erio cũng cảm thấy khó chịu
về lời mời của họ. Nhưng vì điều đó có thể khiến họ nghi ngờ danh tính của
Sheryl, nên cậu quyết định không nói gì cả.
Mặt khác, nếu Sheryl từ
chối lời mời đó, cô có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt để thu thập thông tin có giá trị.
Nếu cô có thể kiếm được một vài thông tin có giá trị từ Katsuya và bạn bè của cậu,
cô có thể kiếm được một số thông tin chi tiết để giúp cô lên kế hoạch bán di vật
của mình.
Chưa kể, Akira cũng đã khá
vui trước những thông tin mà cô thu thập được thời gian qua. Vì vậy, Sheryl đi
đến kết luận.
Sheryl mỉm cười duyên
dáng và nói.
"Vậy thì, xin hãy
cho phép tôi đi cùng các cậu."
Katsuya mỉm cười hạnh
phúc khi nghe câu trả lời của Sheryl.
Sau đó họ di chuyển đến
một quán cà phê bên trong tòa nhà. Rốt cuộc, vì công việc hành chính mà cô định
hoàn thành vào ngày hôm nay, nên cô không thể rời khỏi tòa nhà được.
Họ tìm thấy một bàn trống
và ngồi vào đó. Erio là người duy nhất không ngồi, cậu chỉ đứng cạnh Sheryl và
không nói gì.
Vì giờ ăn trưa đã đến gần,
Katsuya, Airi và Yumina đã gọi một vài món cho bữa trưa. Trong khi Sheryl chỉ gọi
một tách cà phê.
Bỏ Erio đang đứng đó với
tư cách là vệ sĩ của Sheryl sang một bên, Sheryl là người duy nhất không gọi
món, vì vậy Katsuya tình cờ hỏi cô một câu.
“Cậu có chắc là không
muốn gọi món không? Chỉ một tách cà phê thôi à?”
“Đúng thế, xin đừng để
nó làm phiền cậu.”
Sheryl vẫn mỉm cười như
thường lệ nói vậy, nhưng Katsuya bằng cách nào đó cảm thấy có một chút xáo trộn
trong nụ cười đó. Thế nên cậu đã vô tình hỏi cô một câu.
“… Tớ đã chọn nơi này
vì nó khá rẻ so với chất lượng bữa ăn mà họ phục vụ. Nó không hợp với sở thích
của cậu à? ”
Chiếc váy của Sheryl rõ
ràng là một chiếc váy cao cấp. Đó là một di vật của thế giới cũ được sửa lại
cho vừa với cô, vì vậy tất nhiên, cô đang tạo ra một sự ấn tượng khác so với những
người đang mặc những trang phục thông thường.
Ngay cả Katsuya cũng
không thể tưởng tượng được rằng chiếc váy đó sẽ có giá bao nhiêu nếu cậu cố mua
một chiếc. Vì vậy, nếu xem xét chi phí thông thường của những người thường
xuyên mặc nhưng trang phục như vậy, Katsuya lo lắng liệu cậu chọn một quán cà
phê quá rẻ so với tiêu chuẩn của Sheryl hay không.
Sheryl lắc đầu nhẹ, cô
có vẻ hơi xấu hổ khi nói.
“Không, không phải vậy…
Ừ thì, lý do tại sao tôi không gọi món không phải vì tôi không thích đồ ăn ở
quán cà phê này… Mà là… Umm, để kiểm soát được tỷ lệ cơ thể của tôi, thế nên là…”
Katsuya không thể hiểu
Sheryl đang ám chỉ điều gì, vì vậy cậu ấy chỉ nghiêng đầu và hỏi thêm.
"Tỷ lệ cơ thể của cậu?"
Yumina và Airi ngay lập
tức lao vào chặn họng cậu.
“Katsuya, im ngay!”
“Katsuya, cậu nên suy
nghĩ trước khi nói!”
Khi Yumina và Airi nhìn
chằm chằm vào Katsuya, cậu cuối cùng cũng nhận ra. Cậu lập tức bối rối tìm cách
viện cớ.
“A, không, tớ không
nghĩ là cậu béo đâu. Và tớ nghĩ rằng tốt hơn là không nên quá gầy thôi… ”
“Chậc, Katsuya, im lặng
đi được không?”
“Katsuya, cậu thực sự
nên suy nghĩ nhiều hơn trước khi nói.”
Yumina và Airi một lần
nữa ngay lập tức chặn họng Katsuya lại. Nhờ đó, Katsuya nhận ra rằng mình chỉ đang
làm cho sự việc tồi tệ hơn, thế nên cậu quyết định im lặng để không làm cho nó
tệ hơn nữa.
Yumina cười khổ và xin
lỗi Sheryl.
“Tớ xin lỗi. Tớ biết là
tớ đã nói đi nói lại điều này, nhưng đó chỉ là thói quen của cậu ấy thôi. Tớ biết
nó giống như là một cái cớ, nhưng cậu ấy không hề có ý xúc phạm cậu đâu. Cậu ấy
chỉ… nói sao đây, có xu hướng quá sỗ sàng… Chà, tớ biết là điều đó không tốt
chút nào, tớ cũng thắc mắc rằng liệu lời nói vừa rồi đã mất hiệu lực đi chưa nữa.”
Yumina trừng mắt nhìn cậu.
Katsuya bằng cách nào đó hiểu được những gì cô ấy muốn nói, vì vậy cậu nói lời
xin lỗi.
“Tớ thực sự xin lỗi… Tớ
xin lỗi, Sheryl.”
Sheryl cố gắng thể hiện
rằng cô ấy không tức giận khi cô ấy mỉm cười với Katsuya và những người bạn của
cậu ấy.
“Xin đừng lo lắng về điều
đó. Đó cũng là một phần lỗi của tôi vì đã làm điều gì đó có thể gây ra hiểu lầm.
Vì chúng ta đãở đây rồi nên đừng lo lắng quá nhiều về điều đó mà hãy tận hưởng đi
nhé.”
Katsuya và Yumina mỉm
cười đỏ mặt khi nhìn thấy nụ cười của Sheryl. Sau đó Yumina cố che giấu đi vẻ bối
rối của mình bằng cách chuyển chủ đề.
“Vậy thì, ta hãy nói
chuyện khác đi.”
Sau đó, đồ ăn và đồ uống
được đem đến bàn. Họ bắt đầu nói chuyện với nhau trong khi thưởng thức các chúng.
Sheryl uống tách cà phê
và thở phào nhẹ nhõm vì cô đã có thể giữ được hình ảnh của mình.
…
Có vẻ như bằng cách nào đó nó đã bị lộ ra mặt rồi. Mình mừng là nó đã không xảy
ra. Nhưng mà, ta thực sự đang sống trong những thế giới khác nhau. Đối với bọn họ
thì quán cà phê này là một quán khá rẻ. Mình thắc mắc là mình cần phải kiếm được bao nhiêu để có thể cảm thấy như vậy
đây nhỉ.
Loại cà phê mà Sheryl gọi
có giá 1500 Aurum một cốc, theo góc nhìn của một người từng sống ở thành phố ổ
chuột, đây là một cốc cà phê cực kỳ đắt tiền. Nhưng ngay cả thế, thì nó thực sự
là món rẻ nhất trong thực đơn của quán cà phê này, và tất nhiên, cô không thể
chỉ gọi nước rồi rời đi được. Thế nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng
Sheryl quyết định gọi một tách cà phê.
Bên trong chiếc cốc nhỏ
mà Sheryl có thể dễ dàng cầm vừa tay, cà phê chỉ chiếm 70% cái cốc. Cô đã chi
1500 Aurum cho tách cà phê đó, thành thật mà nói, cô có rất nhiều điều để phàn
nàn về tách cà phê đó vì cô đã cho rất nhiều đường và sữa vào bên trong cốc cà
phê và khuấy lên.
Sau khi cho rất nhiều
đường và sữa vào trong cốc cà phê của mình, việc chắc chắn sẽ khiến cho hội người
yêu cà phê điên lên, cà phê của Sheryl đã biến thành một chất lỏng rất ngọt.
Khi cô hớp một ngụm, vị ngọt nhanh chóng lan đến lưỡi và làm dịu biểu cảm của
cô. Bộ não của cô ấy có thể đang cần đường để giúp đầu óc minh mẫn lại.
Từ trước đến nay, Sheryl
chưa bao giờ rơi vào trường hợp có thể dùng đường mà không lo tốn tiền, và vì
đã chi 1500 Aurum cho ly cà phê, nên cô đã sử dụng nhiều đường như thể đang cố
gắng bù lại mức giá đó. Vì vậy, cà phê của cô biến thành một chất lỏng rất ngọt.
Katsuya và Yumina đã rất
ngạc nhiên khi nhìn Sheryl cho rất nhiều đường vào ly cà phê và vẻ mặt của cô ấy
trở nên nhẹ nhàng hơn khi nhấp một ngụm cà phê đó. Nhưng mặt khác, họ có thể hiểu
tại sao Sheryl lại làm như vậy. Đó có thể là việc cô phải làm để có thể kiểm
soát được thân hình của mình.
Sheryl chú ý đến biểu
hiện của Katsuya và Yumina.
“… Ừm, các cậu có vấn đề
gì không?”
Yumina cẩn thận hỏi.
"Ừ thì, không phải
như thế rất là ngọt sao?"
Sheryl trông hơi bối rối.
"Vâng. Nó rất ngọt
mà.”
“Không, đó không phải
là ý của tớ… Uhh, xin lỗi, thôi không có gì đâu.”
Yumina định hỏi liệu có
phải nó quá ngọt không, nhưng cô nhận ra rằng không cần phải hỏi câu hỏi đó làm
gì nữa.
Sheryl vẫn có vẻ hơi bối
rối và chuyển ánh mắt từ Yumina sang Katsuya. Katsuya nhận ra điều đó và bối rối
hỏi.
"Ừm, cậu có thích
đồ ngọt không?"
"Có chứ, tôi yêu chúng."
Sheryl mỉm cười, không
có gì gian dối trong nụ cười của cô. Mặc dù đó là một nụ cười rạng rỡ, Katsuya
không hiểu sao cậu lại cảm thấy bị áp lực bởi nụ cười đó. Hẳn là vì cậu choáng
ngợp với việc Sheryl có thể mỉm cười như vậy sau khi uống một ly cà phê nhiều
đường mà không hề tỏ ra khó khăn.
“Tớ hiểu rồi, tớ hoàn
toàn có thể hiểu được điều đó mà. Rất nhiều bạn bè Thợ săn của tớ là con gái và
tất cả họ đều thích đồ ngọt. Chà, chúng tớ đi đây đó rất nhiều với tư cách là
Thợ săn, thế nên tớ đoán là nó sẽ giúp hồi phục năng lượng và chữa lành vết
thương cho họ. Đó là lý do tại sao tớ nghĩ rằng không có gì sai khi ăn nhiều
calo. Tớ cũng biết một vài bạn nữ ăn rất nhiều…”
Katsuya sau đó tiếp tục
nói trong khi cố gắng không chạm vào chủ đề về cơ thể của Sheryl và hy vọng rằng mình không làm vẻ mặt kỳ quặc.
Yumina và Airi dường như cũng không có ý định ngăn cậu lại sớm.
Khi đang nghĩ về tách
cà phê đó, họ biết rằng nó phải cực kỳ ngọt và không thể không tưởng tượng là nó
sẽ có hương vị như thế nào nếu uống một ngụm cà phê đó. Thế nên họ cố không
nhìn vào cốc của Sheryl nhằm tránh suy nghĩ thêm về nó.
*************
Trans: promote
Edit: Duck
*************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét