Khi
tiếp tục trò chuyện với nhau, chủ đề dần chuyển sang công việc của nhóm Katsuya
với tư cách là Thợ săn. Đó là do Yumina và Sheryl cố tình đẩy cuộc trò
chuyện theo hướng đó.
Câu
chuyện của Katsuya bắt đầu từ khi cậu gặp khó khăn ngay sau khi gia nhập Drankam. Cậu
đã thể hiện rõ tài năng của mình ngay sau khi gia nhập. Các Thợ săn lão
luyện của băng đã nhận ra tài năng hiếm có đó, vì vậy họ đã cử Katsuya cùng với
các Thợ săn khác đi khám phá tàn tích và chiến đấu với quái vật. Rồi cuối
cùng, cậu đã đủ mạnh để được công nhận là một trong những cốt cán của Drankam.
Katsuya
và những người bạn của cậu cũng đã thành lập một nhóm khá có ảnh hưởng bên
trong Drankam. Gần đây, cậu thậm chí còn được chỉ huy một đội Thợ săn để
săn lùng những con quái vật tiền thưởng. Katsuya nhận lệnh và nhóm của cậu
đã săn thành công được một con. Đó là một thành tích khá tuyệt vời cho
thấy được tài năng của cậu với tư cách là một Thợ săn.
Sheryl
phóng đại sự ngạc nhiên của mình rồi đặt thêm câu hỏi cho Katsuya. Giữa
cuộc trò chuyện, cô thường xuyên khen ngợi và tán thưởng cậu. Cô thừa nhận
khả năng đưa ra quyết định của Katsuya
trong một tình huống khó khăn, cách cậu chiến đấu dũng cảm trong chiến trường
nguy hiểm, hoặc cách cậu cố gắng cứu bạn bè của mình mà không quan tâm đến sự an
toàn của bản thân.
Sheryl
chăm chú lắng nghe với sự quan tâm trọn vẹn, cô thể hiện vẻ mặt lo lắng khi cậu
ta nói về việc cậu phải đối mặt với tình huống nguy hiểm đến thế nào, và cô thể
hiện một khuôn mặt hạnh phúc và khen ngợi cậu khi cậu nói về cách cậu và những
người đồng đội đạt được những thành tích lớn lao.
Sheryl
nhận ra rằng Yumina liên tục đưa ra những chủ đề sẽ khiến việc khen ngợi
Katsuya trở nên dễ dàng hơn. Dù không biết lý do nhưng cô vẫn quyết định lao
theo và không ngớt lời khen ngợi cậu.
Mặc
dù những lời khen của Sheryl đều có chủ đích, nhưng lại không hề cảm thấy lạc
lõng hay kỳ quặc chút nào. Cũng không cảm thấy bị ép buộc gì cả. Kỹ
năng diễn thuyết của Sheryl là thượng thừa nên không hề có sai sót nào trong đó
hết. Nhưng phản ứng từ Katsuya lại khá buồn tẻ.
Lúc
đầu, Katsuya bắt đầu nói với vẻ sôi nổi như thể cậu đang khoe khoang về câu
chuyện của mình, và khi Sheryl khen ngợi, cậu sẽ đỏ mặt mỉm cười. Nhưng
khi câu chuyện cứ tiếp tục, vẻ mặt của cậu lại bắt đầu trở nên mờ mịt và bắt
đầu có vẻ ít hào hứng hơn. Và khi cậu nói về cuộc săn lùng con quái vật
tiền thưởng của mình, ngay cả khi Sheryl có khen ngợi, thì cậu cũng chỉ cười
một cách ngượng nghịu.
Sheryl
nghĩ rằng có lẽ cô đã khen cậu quá nhiều và khiến cậu khó chịu, nhưng khi nhìn
vào biểu hiện của Airi và Yumina, cô nhận thấy rằng không phải vậy. Cả hai
người đều lo lắng nhìn Katsuya, về cơ bản thì cả hai đều biết tại sao Katsuya
lại cúi mặt như vậy và Sheryl nghĩ chắc đó là lý do.
Sheryl
thể hiện một khuôn mặt khó hiểu, cô hơi lúng túng và lo lắng trước phản ứng của
Katsuya và cân nhắc các sự lựa chọn. Cô có thể sẽ phải đợi thêm một lúc
nữa cho đến khi công việc của cô ở đây kết thúc, nhưng cô có thể nói là đã đến
lúc mình phải về và rút lui khỏi nhóm của Katsuya cũng được. Mặc dù điều
đó có nghĩa là cô sẽ rời đi trong bầu không khí khó xử, nhưng đó chỉ là một trong
những sự lựa chọn của cô mà thôi.
Nhưng
có vẻ như Katsuya đang bắt đầu khẳng định vị trí của bản thân và cậu đang ngày
càng “lên chức” cao hơn trong Drankam, thế nên cô quyết định ở lại lâu hơn và
tận dụng cơ hội này để làm sâu sắc thêm mối quan hệ của cả hai, và thu thập
thêm thông tin từ cậu.
Sheryl
có vẻ hối lỗi khi hỏi Katsuya.
“…
Katsuya-san, tôi thực sự xin lỗi nhưng mà có phải là tôi đã nói điều gì đó xúc phạm
đến cậu không? Nếu đúng là như vậy thì tôi thành thật xin lỗi cậu”.
Katsuya
trở nên bối rối vì Sheryl đột ngột xin lỗi mình.
“Hở?! A,
không phải thế đâu!”
“Thế
sao…? Có vẻ như tâm trạng của cậu lại tệ hơn mỗi khi tôi nói điều gì đó…”
Sheryl
đáp trong khi hạ giọng. Cô ấy dần cúi đầu như thể đang gục xuống.
Katsuya
nhìn Yumina cầu cứu.
Vì
Yumina lo lắng cho Katsuya nên cô làm một bộ mặt nghiêm túc và chuyển chủ đề.
“Katsuya,
nếu không phải như vậy, thì tớ nghĩ tốt hơn là cậu giải thích đúng cho Sheryl
đi"
"Hở? À…cậu
nói đúng.”
Katsuya
lúng túng đáp khi Yumina tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu.
Katsuya
cũng phản ứng như lần trước, khi mà Yumina hỏi cậu có chuyện gì khi cô thấy cậu
ấy trông rất xuống sắc. Nhưng khi đó, cậu luôn xin lỗi vì đã khiến cô lo
lắng và nói rằng mình không sao mà không nói với cô bất cứ điều gì.
Yumina
đã đoán được tại sao Katsuya lại cảm thấy buồn chán. Nhưng bản thân cô
không thể nói điều đó.
Sau
khi Sheryl đến với họ, cô cảm thấy nhẹ nhõm vì Katsuya trở nên chán nản không phải
do lỗi của cô. Sau đó cô chỉ mỉm cười ngượng nghịu, vừa có chủ ý lo lắng
cho Katsuya và nói.
“Tôi
sẽ không bắt cậu phải nói với tôi đâu. Tôi biết đó không phải là do tôi là
được rồi. Nhưng nếu có bất cứ điều gì khiến cậu buồn phiền thì tôi sẽ lắng
nghe. Tôi sẽ nghe nếu cậu muốn chia sẻ nó với tôi. Tôi nghe nói rằng
nếu chia sẻ vấn đề của mình với người khác có thể giúp ta cảm thấy thoải mái
hơn đấy. Mặc dù tôi có thể không thể hỗ trợ cậu như Yumina-san và
Airi-san, nhưng ít nhất tôi có thể lắng nghe những lo lắng và phàn nàn của cậu. Thế
nên nếu có thể, tôi sẽ sẵn sàng lắng nghe chúng.”
Katsuya
rụt rè liếc nhìn Sheryl. Sheryl nhìn chằm chằm vào Katsuya trong khi mỉm
cười với cậu.
Katsuya
không biết phải làm gì. Rõ ràng là cậu đang do dự không muốn nói về nỗi lo
lắng của mình cho bất kỳ ai khác, trông cậu có vẻ hơi mâu thuẫn khi ánh mắt cứ
liên tục đảo đi xung quanh. Rồi cuối cùng, nó lại quay trở về hướng của
Sheryl. Khoảnh khắc nhìn nụ cười dịu dàng của cô một lần nữa, Katsuya mở
lời.
“…
Sheryl, cậu có nghĩ rằng tớ là một Thợ săn tuyệt vời không?”
“Có
chứ.”
“…Cậu
có chắc không?”
“Tôi
chắc rằng những người khác cũng sẽ có những tiêu chuẩn khác để quyết định xem
ai đó có phải là Thợ săn tuyệt vơi hay không. Nhưng theo quan điểm của tôi
và từ những gì tôi nghe được từ câu chuyện của cậu vừa rồi, miễn là nó không
phải là nói dối, thì tôi thực sự nghĩ rằng cậu là một Thợ săn tuyệt vời đấy.”
“…Tớ
hiểu rồi.”
Katsuya
ngừng lại một chút, sau đó trông cậu có vẻ thất vọng khi nói với nét giọng thể
hiện sự đau khổ của mình.
“…
Tớ thực sự không biết liệu tớ có là một Thợ săn tuyệt vời hay không nữa.”
Sau
đó cậu tiếp tục từ tốn nói.
Katsuya
đã ngưỡng mộ các Thợ săn từ lâu. Cậu đã nghe những câu chuyện về Thợ săn và khi
tưởng tượng ra cảnh đó, trái tim cậu trở nên xao xuyến.
Họ
đã làm việc rất chăm chỉ để trở nên mạnh mẽ hơn và đi khám phá những nơi nguy
hiểm, và hơn thế nữa là những tàn tích kỳ diệu của cựu thế giới cùng với những
người đồng đội mà họ tin tưởng. Sau đó, họ chiến đấu chống lại bầy quái
vật ngáng đường mình và khám phá ra những tàn tích chưa ai đặt chân đến mà
không có bất kỳ người dẫn đường nào, họ đã phải trải qua rất nhiều thăng trầm
cùng với đồng đội để có thể sống sót trở về với những di vật quý giá trong tay. Đôi
khi, họ vung tiền để tổ chức một lễ kỷ niệm lớn hoặc là họ sẽ thảo luận với
nhau về cách sử dụng phần thưởng để nâng cao sức mạnh của mình với tư cách là
Thợ săn. Đó là những câu chuyện chung của tất cả những Thợ săn thành công
ở quận phía Đông.
Katsuya
tưởng tượng ra mình sẽ được trải qua tất cả những điều đó, cậu tự hứa với bản
thân rằng một ngày nào đó cậu sẽ là một trong những Thợ săn thành công ấy. May
mắn thay, cậu đã được trời phú cho một tài năng phù hợp để có thể làm được điều
đó và cậu cũng may mắn khi có được những người bạn mà cậu có thể tin tưởng.
Đồng
đội và tài năng của cậu ấy đã thúc đẩy cậu ấy tiến xa hơn. Cậu nhanh chóng leo
lên những bậc thang để trở thành một Thợ săn tuyệt vời và khẳng định mình so với
tất cả những Thợ săn thông thường khác.
Cuối
cùng, Katsuya đã trở thành một trong những Thợ săn thành công ở quận phía Đông,
cậu đang phải đối mặt với bóng tối đằng sau tất cả những câu chuyện huy hoàng
đó. Đó là lý do vì sao mà mọi người sẽ không cố gắng để đạt được nó mặc dù
họ sẽ có thể có được sự giàu có nếu thành công.
“…
Lúc đầu, chờ đã, không, lúc đầu thì không chính xác đâu. Về cơ bản, thì
thời điểm mà tớ nhận ra đó là khi chúng tớ thực hiện yêu cầu đối mặt với bầy
quái vật tràn ra từ tàn tích Kuzusuhara đang tiến đến thành phố
Kugamayama. Một vài đồng đội của tớ
đã chết, tớ biết rõ về họ, trước đây chúng tớ đã ăn cùng nhau trong cùng một
quán cà phê, chúng tớ đã cùng nhau luyện tập chăm chỉ, cùng nhau khám phá tàn
tích và săn quái vật. Một vài người thì bị đại bác thổi bay thành từng
mảnh, một số khác thì bị quái vật ăn sống, hay một số khác nữa thì đã hết thuốc
và chết vì những vết thương không nghiêm trọng… Họ chết… và tớ không thể cứu
được họ.”
Công
việc của một Thợ săn quả thực là một công việc cực kỳ nguy hiểm. Họ bị
giết khi làm việc là chuyện thường ngày nên chẳng có gì lạ cả. Những câu
chuyện về những Thợ săn thành công về cơ bản là những câu chuyện về những Thợ
săn sống sót. Do tài năng hiếm có của mình, Katsuya và những người bạn của
cậu đã quên mất sự thật đó. Nhưng việc họ phải đối mặt với nó chỉ là vấn
đề thời gian.
“Lúc
đó tớ nghĩ rằng chỉ cần mình đủ mạnh là được, chỉ cần một mình mình đủ mạnh là sẽ
ổn thôi. Vì vậy, tớ đã cố gắng hết sức và tớ nghĩ rằng tớ sẽ trở thành Thợ
săn tuyệt vời mà tớ khao khát khi xưa. Sau đó, họ giao cho tớ trách nhiệm
chỉ huy một đội săn quái vật tiền thưởng và chúng tớ đã săn thành công con quái
vật đó. Tớ chắc rằng đã có rất nhiều người nghĩ rằng tớ là một Thợ săn
tuyệt vời, nhưng….Điều đó chẳng ích gì cả, tớ đã mất rất nhiều bạn bè….Tớ đã
không thể cứu họ. Tớ thực sự cảm thấy hạnh phúc vì cậu nói tớ là một Thợ
săn tuyệt vời. Nhưng, giống như là, cậu biết đấy, khi cậu gọi tớ là một
Thợ săn tuyệt vời, điều đó lại khiến tớ cảm thấy mâu thuẫn… Chỉ thế thôi.”
Yumina
nhìn Katsuya đang nói như thể đang thú tội vậy. Suy đoán của cô đã đúng,
Katsuya đang than thở về những người bạn cậu đã mất, cậu đang than thở về việc
mình không thể cứu họ. Nhưng Yumina không thể nghĩ ra lời nào để làm cậu vui
lên được.
Bị
giết là một rủi ro nghề nghiệp của Thợ săn. Thế nên tốt hơn hết là những
Thợ săn đó nên ngừng thương tiếc cho những người đồng đội đã chết của họ, quên
nó đi và tiếp tục tiến lên. Ít nhất thì đó là những gì mà Yumina nghĩ,
nhưng cô lại không thể nói điều đó với Katsuya. Sau tất cả, cô cũng là một
trong những người bạn của cậu và cô có thể sẽ là một người bị giết trong tương
lai.
Yumina
không thể nói ra những lời đó vì nó có thể khiến cậu quên cô và tiếp tục tiến
lên nếu cô bị giết.
Airi
cũng đoán được lý do tại sao Katsuya lại thất vọng đến vậy, nhưng cô cho rằng
đó chỉ là một vấn đề bình thường, nên cô chẳng nói gì cả. Ngay từ đầu, cô chẳng
tiếc nuối gì về cái chết của những người bạn của mình nhiều như Yumina và
Katsuya. Đó là một điều bình thường đối với mọi người, đặc biệt là trong
công việc này. Vì thế không có gì phải ngạc nhiên cả. Ngay cả khi họ
là bạn của cô mà hôm qua vừa mới cười đùa với nhau, thì đó cũng là cảnh thường
thấy ở thế giới nơi cô lớn lên.
(Nhắc
lại: Airi vốn là đứa trẻ khu ổ chuột, điều này đã đề cập lúc Katsuya cứu Alna
khỏi Akira <quên số chương rồi>)
Airi
nhìn nhận Katsuya vì cậu là người đã cứu cô khỏi một thế giới như vậy. Hơn
nữa, cô muốn cậu sẽ than thở nếu cô bị giết. Cô không muốn Katsuya nhanh
chóng quên mình khi cô chết hoặc khiến cậu nghĩ rằng cô có thể đã chết chỉ vì
cậu không gặp cô trong một thời gian. Đó là lý do tại sao cô không thể nói
với cậu hãy quen với việc mất đi bạn bè.
Nhìn
từ bên ngoài, có vẻ như Sheryl đang đồng cảm với Katsuya nhưng thực ra cô đang
sắp xếp những thông tin mới đó trong đầu và nghĩ xem mình nên phản ứng thế nào
với câu chuyện của cậu ta.
Katsuya
nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn miễn là cậu làm việc đủ chăm chỉ. Rốt cuộc, cậu có
tài năng hiếm có để đạt được điều đó, cậu đã làm điều đó trong quá khứ, cậu đã
trải nghiệm điều đó lần đầu tiên, và cậu có khả năng sẽ làm điều đó một lần nữa
trong tương lai. Mặc dù Sheryl không có bằng chứng, nhưng cô chắc chắn
rằng nó phải là như vậy.
Dù
sinh ra ở đâu và vào thời điểm nào, rất có thể Katsuya sẽ nỗ lực mà vươn tới thành
công và hạnh phúc. Khi đó việc yêu cậu và được cậu yêu sẽ đồng nghĩa với
việc nhận được một phần thành công và hạnh phúc của cậu.
Sheryl
sau đó nghĩ rằng phải có 2 loại người xung quanh mình. Hoặc là những người
chấp nhận và quan tâm đến cậu ta, hoặc những người đã phản đối và ghét cậu ta
đến chết. Dù bằng cách nào, điều đó cũng cho thấy rằng họ đang quan tâm
đến cậu. Ở cậu phải có điều gì đó khiến những người xung quanh không thể
không quan tâm đến như thế này. Bỏ qua những người bị bệnh xã hội không
quan tâm đến người khác, những người bình thường sẽ không thể bỏ qua được sự
tồn tại của Katsuya.
Sau
đó Sheryl mỉm cười cay đắng, nhưng cô ấy giữ nó trong lòng và không để nó thể
hiện ra mặt.
Mình thắc mắc là liệu cậu ấy có phải là một trong những
người quá tài năng và phải đối mặt với khó khăn vì tài năng của mình
không. Thực lòng mà nói, mình không thể thông cảm chút nào, nhưng cứ tạm
gác chuyện đó sang một bên và suy nghĩ xem mình nên phản ứng như thế
nào. Chà, mình chỉ có thể giả vờ là mình không thể tìm thấy lời nào để nói
và chỉ im lặng, nhưng mà…
Sau
rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng cô quyết định phải làm gì. Sau đó, cô làm
một khuôn mặt khá nghiêm túc và nói với Katsuya bằng một giọng điệu mạnh mẽ.
“Katsuya-san,
tôi sẽ nói cho cậu biết suy nghĩ của tôi sau khi nghe câu chuyện của
cậu. Nếu nó sai hoặc nếu tôi nói điều gì đó mà tôi không nên nói, tôi hy
vọng rằng cậu có thể bỏ qua nó hoặc chỉ cần chế nhạo tôi và cười nó thôi.”
Katsuya,
người đang cúi đầu nhìn xuống, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Sheryl với vẻ
mặt nghiêm túc. cậu cảm thấy hơi choáng ngợp khi cô nhìn chằm chằm vào cậu, cậu
đang chờ cô nói tiếp.
Sheryl
đang nhìn thẳng vào Katsuya với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng sau đó cô ấy mỉm cười
và cúi đầu chào cậu thật sâu.
“Cảm
ơn rất nhiều vì đã bảo vệ thành phố. Tôi chỉ có thể gửi đến cậu và những đồng đội của cậu cũng như tất cả bạn bè của
bạn là tôi biết ơn sâu sắc nhất vì đã bảo vệ thành phố. Cám ơn rất nhiều!”
Katsuya,
Airi và Yumina vô cùng ngạc nhiên khi Sheryl đột ngột cảm ơn họ. Sau đó
Sheryl ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Katsuya trước khi tiếp tục.
“Nếu
bầy quái vật từ tàn tích Kuzusuhara không bị ngăn chặn, tôi cá rằng thành phố
sẽ bị thiệt hại nặng nề. Và nếu những con quái vật tiền thưởng đó cứ để yên
như thế, thì chúng sẽ từ từ giết chết
thành phố. Tôi chắc chắn rằng mỗi Thợ săn đều có lý do để chiến đấu bảo vệ
thành phố, một số người có thể làm điều đó vì tiền, một số người có thể làm
điều đó vì muốn được biết đến, hoặc có thể chỉ vì đó là một trong những công
việc của họ, một số người thậm chí đã làm điều đó bởi vì họ không còn lựa chọn
nào khác. Nhưng nó không thay đổi sự thật rằng họ đã đặt mạng sống của
mình vào thế nguy hiểm và một số người thậm chí đã mất mạng trong cuộc chiến
đó. Vì vậy, tôi cảm thấy mang ơn họ rất nhiều.”
Katsuya
nhận ra rằng cậu thực sự cảm động trước câu trả lời của Sheryl, nhưng cậu không
biết lý do tại sao.
“Chỉ
cần cậu làm Thợ săn, cậu sẽ có nguy cơ bị giết. Thậm chí có thể nói rằng
họ phải tự chịu trách nhiệm khi làm công việc này. Tôi cá rằng các Thợ săn
cần phải quyết tâm chấp nhận rủi ro đó khi quyết định trở thành Thợ
săn. Nhưng rõ ràng, không phải ai cũng có đủ may mắn để làm việc như một
Thợ săn. Tôi chắc rằng có những người không có kỹ năng và bị giết ngay lập
tức. Sau đó, ngay cả đối với những Thợ săn có kỹ năng và trang bị phù hợp,
họ cũng có thể bị giết đơn giản vì vận rủi. Và tôi tin rằng đối với những
Thợ săn đã chết vì cậu không thể cứu họ, đó chỉ đơn giản là vì họ không đủ may
mắn để được cậu cứu.”
Katsuya
nhận ra rằng mình cảm thấy như trút được gánh nặng trên vai. Nhưng cậu lại
không biết nguyên nhân tại sao.
“Tôi
không biết chi tiết về mối quan hệ của cậu với những người bạn mà cậu đã
mất. Nhưng nếu cậu cảm thấy tự hào rằng cậu đã cùng họ liều mạng, nếu cậu
cảm thấy tự hào là cậu đã có thể chiến đấu cùng họ, xin đừng bao giờ quên
họ. Nhưng nếu không phải như vậy, nếu cái chết của họ chỉ làm cậu suy sụp,
thì xin hãy quên họ ngay lập tức đi.”
Khoảnh
khắc Katsuya nghe Sheryl nói với cậu rằng hãy quên đi những người bạn đã chết
của mình, cậu lập tức hét lên vì tức giận.
“Cậu
đang rằng tôi nên quên họ đi sao, cậu nghiêm túc đấy à?”
Nhưng
điều đó không làm Sheryl bối rối chút nào, cô vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào
mắt Katsuya với vẻ mặt nghiêm túc và tiếp tục.
“Nếu
cậu tự hào về họ, thì sẽ ổn thôi. Tôi chắc chắn rằng chuyện đó thậm chí sẽ
giúp cậu bước đi trên con đường này. Nó sẽ cho cậu can đảm để vượt qua
những tình huống khó khăn. Nó sẽ giúp cậu đứng lên trong tình huống vô
vọng. Nhưng, nếu nó chỉ là gánh nặng cho cậu, thì cuối cùng nó sẽ giết cậu
vào một ngày nào đó. Nó sẽ là chuyến đi một ngày của cậu khi cậu bước tới
và khiến cậu bị giết. Nó sẽ kéo cậu xuống khi cậu phải rút lui và khiến cậu
bị giết. Vì vậy, hãy quên chúng đi. Cậu có thể tiếp tục đi và la hét
bao nhiêu tùy thích sau, cứ quên chúng đi. Cậu có thể tiếp tục và nguyền
rủa tôi bao nhiêu tùy thích, sau đó cứ quên chúng đi.”
Katsuya
không nói gì khi lắng nghe Sheryl. cậu vẫn cảm thấy buồn cho những người bạn mà
cậu đã mất. Nhưng thứ sinh ra từ nỗi buồn ấy không còn là thứ đáng trách
nữa.
Sheryl
thả lỏng biểu cảm và nói.
“…
Tôi sẽ không nói với cậu rằng hãy tiếp tục sống vì lợi ích của những người đã
chết. Nhưng, tôi sẽ nói với cậu rằng hãy tiếp tục sống vì lợi ích của
những người vẫn còn sống. Hai người kia thực sự rất lo lắng cho cậu đấy,
cậu biết không?”
Katsuya
cảm thấy hơi hụt hẫng khi nhìn Yumina và Airi. Đã lâu như vậy kể từ lần
cuối cùng cậu nhìn thấy Airi và Yumina làm bộ mặt đó, cho thấy rằng họ thực sự
lo lắng cho cậu.
Sau
đó Katsuya lại quay sang Sheryl. Cậu nở một nụ cười đầy quyết tâm và lạc
quan mà nói.
“Tớ
sẽ không quên họ, tớ sẽ luôn nhớ về họ.” (promote: deptry quá Kats ơi)
Bằng
cách nào đó, Katsuya trông giống như là đã có thể tiến lên tiếp, Sheryl đáp lại
với một nụ cười.
“Cậu
là một người tốt. Thành thật mà nói, tôi đã mong cậu sẽ giận tôi và nói
với tôi rằng hãy im đi đi vì tôi chỉ là người lạ đối với cậu.”
Katsuya
có vẻ ngạc nhiên, nói.
“…
Vậy tại sao cậu lại nói điều đó như thế?”
Sheryl
chỉ cười và trả lời lại một cách thản nhiên.
“Đó
là bởi vì tôi nghĩ rằng ít nhất sẽ khiến cậu cảm thấy tốt hơn một khi cậu tức
giận và trút bỏ mọi thứ mà cậu vẫn giữ cho đến giờ. Và nếu cậu trút bầu
tâm sự với một người xa lạ như tôi, thì ít nhất cũng không ảnh hưởng đến mối
quan hệ của cậu với những người thân
thiết với cậu. Nhưng có vẻ như tôi không cần phải lo lắng về điều đó nữa
rồi.”
Nó
để lại một ấn tượng lớn đối với Katsuya. Sheryl đã giúp cậu vượt qua tất
cả nỗi đau buồn tích tụ mà cậu giữ trong lòng kể từ ngày cậu mất bạn
bè. Cô ưu tiên giúp cậu thoát khỏi lo lắng mặc dù những lời cô nói có thể
khiến cậu tức giận, một Thợ săn thậm chí đã săn thành công một con quái vật
tiền thưởng, một Thợ săn đủ mạnh dễ dàng giết một thường dân. Katsuya cảm
thấy kinh ngạc khi nhìn Sheryl.
Sau
đó Sheryl đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Thật
không may, có vẻ như đã đến lúc tôi phải rời đi rồi, xin thứ lỗi.”
Sheryl
nhẹ nhàng nói lời tạm biệt.
“A…”
Thấy
Sheryl chuẩn bị rời đi, Katsuya vô tình ngăn cô lại, nhưng chính cậu cũng không
biết nguyên nhân vì sao cậu lại làm như vậy.
“…
Ừmm, chúng ta có thể gặp lại nhau vào một ngày nào đó không?”
Sheryl
trông có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cô ấy mỉm cười tự mãn và trêu chọc cậu.
“Cậu
đang cố tán tỉnh tôi đấy à?”
Katsuya
bối rối đến mức không thể đưa ra câu trả lời nào cho điều đó. Sheryl cười
tinh nghịch và nói.
“Tôi
đùa thôi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau nếu có duyên. Yumina-san và
Airi-san cũng vậy, hãy cẩn thận cho đến khi chúng ta gặp lại nhau.”
Sheryl
một lần nữa nói lời tạm biệt và rời đi cùng Erio.
Katsuya,
Airi và Yumina ở lại tiếp tục ăn trưa. Yumina và Airi liếc nhìn Katsuya
vài lần.
“…
Ừmm, có chuyện gì à?”
“Không.
Không có gì cả. Tớ chỉ vui vì cậu đã phấn chấn trở lại.”
Sau
khi nghe câu trả lời của Yumina, Katsuya xin lỗi cô và Airi.
“Tớ
thực sự xin lỗi vì đã làm cả hai cậu lo lắng… Tớ nên nói chuyện này với cả hai cậu
sớm hơn mới phải.”
“Dù
sao chúng ta cũng là đồng đội, không cần phải kiềm chế đâu. Cậu lần sau có
thể cho chúng tớ biết sớm hơn là được”.
“Tất
nhiên rồi.”
Katsuya
gật đầu chắc chắn. Cái bóng làm phiền cậu gần đây đã hoàn toàn biến mất.
Yumina
thở dài, cô gái cậu chỉ gặp hai lần đã có thể dễ dàng giải tỏa lo lắng của
Katsuya. Yumina đã rất ngạc nhiên vì điều đó. Mặc dù cô ấy không thể
hiện điều đó ra mặt, nhưng thực sự cô ấy cũng cảm thấy chán nản vì điều
đó. Nhưng đó không phải là điểm quan trọng nhất ở đây, Yumina đang tập
trung vào một thứ khác.
… Mình đoán đó là một sai lầm… Ahhh, không không không, mình
không nên nghĩ như vậy. Katsuya đã rất vui vẻ rồi, thế nên sẽ ổn thôi.
Yumina
liên tục tự nhủ rằng ít nhất Sheryl không coi Katsuya là đối tượng tình yêu của
mình, đó là lý do tại sao mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Sau
khi hoàn thành phần còn lại của công việc hành chính, Sheryl đi bộ qua các con
phố của quận dưới và quay trở lại căn cứ của cô. Cô đã gặp Darris từ
trước. Nhưng sau khi nói với Darris những gì đã xảy ra, cô quyết định đi
đường vòng để tránh gặp lại Katsuya.
Sheryl
nhận ra rằng Erio đang nhìn cô. Kể từ khi cô kết thúc công việc ở Văn
phòng Thợ săn, cậu đã liếc nhìn cô với vẻ mâu thuẫn.
Sheryl
cảm thấy ngạc nhiên vì điều đó khi cô khẽ quát vào mặt cậu.
“Erio,
có chuyện gì sao? Cậu liếc tôi à. Cậu có điều muốn nói với tôi hay gì?”
Nhưng
Erio trả lời như thể cậu đang cố trốn tránh.
“À,
không, không có gì đâu.”
Một
nửa lý do tại sao cậu ta cứ liếc nhìn Sheryl là vì sợ hãi. Cậu sợ làm sao cô có
thể lừa được Katsuya và những người bạn của cậu ta. Đó là bởi vì cậu ấy
nhận thấy người mà cậu ấy biết rõ, đã thay đổi nhiều như thế nào. Nhưng,
cậu không đủ dũng khí để nói điều đó trước mặt Sheryl.
Nhưng
sau đó, Sheryl có vẻ cáu kỉnh khi cô đáp lại Erio. Có thể là do cô không
thích việc cậu không thành thật ở đó.
“Cậu
sẽ không cư xử như vậy nếu nó không có gì? Thế nên cứ nói cho tôi biết đã,
chuyện gì? ”
Erio
hiểu rõ rằng sẽ là một ý kiến tồi nếu cậu ấy cứ cố nói rằng nó chẳng là gì
cả. Vì vậy, cậu ta quyết định hỏi Sheryl điều gì đó đã khiến cậu ta bận
tâm.
“…
Lúc nãy, cô đã nói với Thợ săn đó… Katsuya, nhỉ? Nên là, bao nhiêu phần
trăm trong đó là cảm xúc thật của cô vậy?”
“Cảm
xúc thật của tôi?”
Sheryl
trông sửng sốt sau khi nghe câu hỏi của Erio, khuôn mặt cô ấy nói rằng cô ấy
không hiểu ý nghĩa đằng sau câu hỏi đó. Nhưng sau khi cô ấy có biểu hiện
đó trên khuôn mặt của mình vài giây, cô dường như đã nhận ra điều gì đó và nói.
“…
À, tôi hiểu rồi !! Bằng cách nào đó, cậu đã nghĩ rằng tôi thực sự lo lắng
cho Katsuya và thông cảm cho cậu ta, đó là lý do tại sao tôi cố gắng an ủi cậu
ấy đúng không? Đừng có ngốc thế, tôi chẳng quan tâm đến chuyện của cậu ta
chút nào. Trên thực tế, điểm chính mà tôi thực sự đang nói với cậu ấy là
để cậu ấy ngừng loanh quanh và tiếp tục thôi, cậu biết không? Mặc dù tôi
đã kịch tính hóa nó một cách quá mức. Cậu đã bị cuốn vào câu chuyện của
cậu ta biết không. Chỉ đứng cạnh tôi cậu có thấy buồn chán đến mức không
thể không lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng ta không?”
Erio
khá ngạc nhiên trước câu trả lời của cô và nói.
“V-vậy
à? Nhưng tôi cũng cảm thấy buồn khi mất đi bạn bè của mình vậy. Thế
nên khi tôi nhận ra rằng ngay cả một Thợ săn mạnh mẽ cũng cảm thấy như vậy, tôi
cũng thông cảm cho cậu ta một chút…”
Sheryl
cau mày.
“Erio. Hãy
nắm bắt bản thân tốt hơn đi được không? Chúng ta không có tư cách gì để
cảm thấy thương hại cho họ cả. Cậu nghiêm túc đấy à, thông cảm ư? Cậu
có thực sự nghĩ rằng một điều như vậy có thể tồn tại giữa những đứa trẻ khu ổ
chuột như chúng ta và một Thợ săn thành công thậm chí đã săn được một con quái
vật tiền thưởng? Tôi cá là cậu chỉ đang nhầm nó với cảm giác muốn được như
cậu ta thôi”.
“Ờ…ừm,
nghe cô nói thì, chắc là thế rồi…? Không, nhưng mà, cô biết đấy, cô có
nghĩ đến việc tiếp cận họ và khiến họ hỗ trợ chúng ta giống như Akira có thể là
một ý kiến hay không? ”
“Thế
à? Cậu có hài lòng không nếu cậu ta thương tiếc khi cậu, tôi, Alicia và
những đứa trẻ khác bị giết? Đó rõ ràng không phải là trường hợp của tôi.”
“Cả
tôi cũng không…”
“Mà
trước hết, cậu nghĩ chúng ta có thể trả lại cho họ cái gì nếu chúng ta được họ
hỗ trợ hả? Có Akira ủng hộ chúng ta thật là một phép màu rồi, cậu biết
không? Thậm chí ngay bây giờ… tôi đang chẳng biết chúng ta có thể trả lại
cho anh ấy cả.”
Sheryl
định nói rằng cô vẫn không thể trả ơn cho tất cả những gì Akira đã làm cho băng
và cô không biết Akira sẽ tiếp tục giúp đỡ băng trong bao lâu nữa, nhưng bằng
cách nào đó cô đã có thể thay đổi cách nói của mình.
Khi
nghe thấy điều đó, Erio cúi đầu. Đó là bởi vì hy vọng mà cậu vô thức đã bị
Sheryl bóp chết không chút thương tiếc.
“…
Cô nói đúng, tôi xin lỗi. Tôi chỉ nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu họ làm được
như vậy. Nhưng tôi đoán thực tế không phải như vậy.”
“Thật
tốt khi bây giờ cậu đã hiểu. Và nếu cậu thực sự hiểu thì cậu nên biết ơn
Akira nhiều hơn. Tất cả là nhờ sự hỗ trợ của anh ấy mà bây giờ chúng ta
vẫn chưa chết đấy, cậu biết không…? Ừ, và tất nhiên, ngoại trừ thằng ngu
đó. Nó đó còn dám vô lễ với Akira và cố bắt tôi làm con tin, đó là lý do
tại sao bây giờ nó đã chết. Cậu đã được tha một lần, thế nên cậu nên hết
sức cẩn thận.”
“Tôi
biết, dù gì tôi cũng không muốn chết.”
Sheryl
gật đầu hài lòng sau khi nghe câu trả lời của Erio. Sau đó, cô ấy thêm một
cảnh báo bổ sung.
“Erio,
tôi sẽ đưa ra một lời cảnh báo khác ngoài lời cảnh báo vừa rồi. Trong
trường hợp nếu cậu không muốn chia tay với Alicia, cậu không nên để cô ấy đến
gần Katsuya.”
Mặt
Erio đanh lại. Sau đó cậu ta hoảng sợ hỏi Sheryl.
"Ý-Ý
cô là sao?"
“Đó
chỉ là trực giác của tôi thôi. Vì cả hai người đều là sĩ quan trong băng của
tôi nên tôi chắc rằng sẽ có rất nhiều dịp cả hai người đi cùng tôi, và nếu mà Alicia
gặp Katsuya chỉ bởi một sự trùng hợp ngẫu nhiên thì sẽ rất tệ. Có khả năng
cô ấy sẽ yêu cậu ta. Đánh giá những gì tôi nghe được lúc nãy, có vẻ như
Katsuya có thói quen nói những điều gây hiểu lầm cho các cô gái. Sau tất
cả, cậu ta cũng là một Thợ săn mạnh mẽ trẻ tuổi đẹp trai tốt bụng
với rất nhiều tiền và tài năng. Mặc dù có vẻ như có rất nhiều cô
gái xung quanh cậu ta, chẳng biết liệu cậu ta đối xử tử tế với Alicia hay không…
Tôi không chắc liệu có khả năng cô ấy tách ra khỏi cậu ấy không nữa!”
Nói
xong, Sheryl ném cho Erio một cái nhìn sâu sắc đầy ẩn ý. Mặt Erio tái đi,
chắc cậu đang tưởng tượng những gì cô vừa nói. Sau khi xác nhận điều đó,
cô nghiêm mặt và suy nghĩ.
Có vẻ như Erio đã thực sự bị Katsuya thu hút mặc dù cậu ấy
chỉ nghe cuộc trò chuyện của mình từ phía sau. Chà, đúng là đó là một câu
chuyện khá tuyệt vời về một Thợ săn thành công, thế nên không có gì ngạc nhiên
khi mà Erio ngưỡng mộ cậu ta, nhưng…Mình tự hỏi liệu đó có phải là tất cả những
gì liên quan đến nó không. Hoặc có thể cậu ấy cảm thấy cảm giác kỳ lạ mà mình
cũng đang cảm thấy khi đó? Trong trường hợp xấu nhất, cậu ấy thậm chí có
thể đề xuất một ý tưởng điên rồ như đuổi Akira ra và trốn sau Katsuya và bạn bè
của cậu ta để được bảo vệ. Mình đã đưa Alicia vào cuộc trò chuyện để ngăn
cậu ấy đến quá gần Katsuya, nhưng… Nhìn phản ứng của cậu ấy, mình đoán điều đó
là không cần thiết rồi…
Trong
khi Sheryl tiếp tục suy nghĩ về nó và Erio tiếp tục làm mặt tái mét, Darris,
người nghe cuộc trò chuyện của họ lại nghĩ về điều gì đó khác.
Mình không biết cậu trai Katsuya đó mạnh đến mức nào, nhưng
để cậu ta sang một bên, bản thân Akira khá là điên rồ rồi… cậu ta đã chiến đấu
với một bầy quái vật hai lần trong cùng một ngày. Mình không nghĩ nhiều về
điều này kể từ lúc đó, nhưng hồi đó, cậu ta không sử dụng bộ đồ tăng cường và
có thể chiến đấu với một bầy quái vật chỉ với khẩu súng trường AAH mỏng
manh. Cuối cùng thì cậu ấy cũng có thể cứu cả hai ta. Chà, đúng là
hồi đó, ta lấy súng máy làm hỏa lực chính, rồi Elena và Sara đã cứu ta lần chạm
trán thứ hai với bầy quái vật vào ngày hôm đó, nhưng không có gì nhầm lẫn rằng
Akira đã làm rất tốt trong cả hai trận chiến… Như mình nghĩ, nó thực sự rất kỳ
lạ. Katsuragi cũng thấy phiền vì sự thay đổi đột ngột trong hành vi của
Sheryl nhưng… Sheryl quả thực là một người có năng lực và không có gì lạ về
điều đó, Còn về Akira… Đúng là cậu ấy là một Thợ săn mạnh mẽ.
Tất
cả họ đều có những suy nghĩ riêng khi họ trở về căn cứ của mình.
Vào
đêm ngày hôm đó, Katsuya đang nằm trên giường trong phòng riêng và nhớ lại
những gì Sheryl đã nói với mình. Lần đó, khi cậu chỉ mới gặp cô một lần,
cậu đã khao khát được gặp lại cô. Và, trong lần chạm trán gặpthứ hai, cô
đã có thể giải tỏa nỗi lo lắng của cậu.
Gần
đây, Katsuya không thể có được một giấc ngủ ngon vì cậu luôn gặp ác mộng khi
những người bạn đã chết của cậu đổ lỗi cho cậu ta. Sự hối hận của cậu vì
đã không thể cứu họ, cảm giác tội lỗi của cậu, chúng vô thức biến những người
bạn đã chết của cậu thành những hồn ma. Nhưng sau khi nghe những gì Sheryl
nói với cậu, chúng đã quay lại trở thành những người bạn quan trọng của cậu mà
cậu tự hào. Cậu chắc chắn rằng cậu sẽ không nhìn thấy những cơn ác mộng đó nữa.
Trái
tim của Katsuya bị gặm nhấm bởi sự hối hận và tội lỗi của cậu. Mặc dù nó thúc
đẩy cậu trở nên mạnh hơn nhanh nhất có thể, nhưng nó lại xích và trói cậu lại. Do
đó ngăn cậu thể hiện giá trị thực sự tài năng của mình.
Nhưng
bây giờ, nó đã hoàn toàn biến mất. Nó để lại một lỗ hổng lớn trong trái
tim cậu, và cảm giác dành cho một ai đó
đang dần lấp đầy lỗ hổng đó.
“Mình
không trao đổi số điện thoại liên lạc nhưng… mình tự hỏi liệu một ngày nào đó
chúng ta có thể gặp lại nhau không?”
Katsuya
khẽ mỉm cười và nhắm mắt lại, sau đó cậu đã được ru ngủ một cách yên bình.
Đêm
đó, Sheryl nằm trên giường trong phòng riêng và hồi tưởng lại những gì đã xảy
ra ngày hôm đó.
Cô
ấy nhìn nhận lại tất cả những gì cô nói ngày hôm nay, phân tích chúng để tìm ra
bất kỳ sai sót nào mà cô nên sửa chữa cho lần sau. Sau đó, cô nhớ lại
Katsuya đã đau buồn như thế nào cho những người bạn đã chết của mình.
Có
thể là do cơn buồn ngủ kéo đến mà cô ấy bắt đầu nghĩ về những thứ không cần
thiết.
Khi
những câu hỏi dồn dập trong đầu cô, chúng nhanh chóng được cô trả lời ngay sau
đó. Mặc dù cô đang trả lời câu hỏi của chính mình, nhưng có nhiều khả năng
câu trả lời của cô ấy là chính xác. Mặt Sheryl sau đó co giật.
Câu
hỏi của cô rất ngắn gọn và đơn giản - nếu cô bị giết, Akira có thương tiếc cho
cái chết của cô không? Và câu trả lời rõ ràng là ‘KHÔNG’.
Sau
đó, cô ngay lập tức ngăn bản thân nghĩ ra bất kỳ lý do hoặc giả định nào mà cô
có thể nghĩ ra để bác bỏ điều đó vì cảm giác như thể cô có thể dành cả đời chỉ
để nghĩ về những điều đó.
… Hãy nghĩ về điều khác đi, vẫn còn rất nhiều điều mà mình
cần phải lo lắng mà.
Nếu
cô tiếp tục nghĩ về điều đó, không có gì nhầm lẫn là cô ấy sẽ gặp ác mộng vào
đêm nay. Khi Sheryl nghĩ vậy, cô ngay lập tức cố gắng nghĩ về điều gì
khác. Cô cố gắng hết sức để chống lại cơn buồn ngủ để nghĩ về các chủ đề
khác, và cuối cùng, cô chìm vào giấc ngủ mà không suy nghĩ về bất cứ điều gì.
Bên
trong thế giới màu trắng đó, cô nghe thấy một giọng nói.
“Đừng
nghĩ về những thứ không cần thiết nữa.” (Duck: hửm =)) ngoài Alpha và Alias thì
đây là ta??) (promote: khả năng 1 AI khác nhỉ?)
Và
sau đó, giọng nói đó biến mất.
****************
Trans:
promote
Edit:
Duck
****************
3 nhận xét:
làm phát 3 chap luôn phê quá , cảm ơn nhóm dịch
Tới con vợ cả bây giờ cũng có support luôn. Akira sắp lạc hậu rồi
Alias là ai sao tớ ko nhớ nhỉ? :v
Đăng nhận xét