Cuối cùng thì Akira, Carol và Shikarabe đã đến nơi. Đó là một
trong những tòa nhà bị phá hủy bên trong tàn tích Mihazono, đứng trước tòa nhà
đó là Elena và Sara, họ đang đứng canh gác ở đây.
Bên trong tòa nhà đó, có những Thợ săn được Elena và Sara cứu.
Họ là những người bị bỏ lại do không thể đưa đi ngay bằng APC của Shikarabe
ngay lập tức được. Lý do mà Shikarabe giới hạn số lượng người có thể cho lên
APC của mình không dựa trên số lượng chỗ còn trống bên trong nó, mà là dựa trên
số lượng người có vũ trang không xác định được mà anh có thể đưa đi cùng. Đó là
vì an toàn cá nhân của anh nhiều hơn.
Về lý do vì sao mà Elena và Sara ở lại với các Thợ săn đó,
đơn giản là vì họ đã cố gắng yêu cầu cả hai ở lại vì sợ bị bỏ rơi. Sau rất nhiều
lần cân nhắc, Elena đã quyết định sẽ thực hiện yêu cầu của họ. Đó là vì bản
tính tốt bụng của cô đối với những Thợ săn đáng thương đó. Hơn nữa, còn một chi
tiết trong hợp đồng của cô, nó là điều quan trọng nhất, là cô biết rằng mình có
thể giết hết tất cả trong trường hợp họ làm điều gì ngu ngốc.
Những Thợ săn đó thở phào nhẹ nhõm khi họ thấy chiếc APC của
Shikarabe. Khi Shikarabe đậu APC của mình gần chỗ họ và mở cửa sau ra, những Thợ
săn ngay lập tức chạy vào bên trong cùng với đống di vật mà họ mang theo.
Sau đó Shikarabe bước ra khỏi APC và hỏi Elena.
“Có ai cần túi xác không?”
“Không cần. Không có Thợ săn nào bị thương và cũng không có
xác chết nào ở đây cả.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu thấy ổn thì họ chỉ cần lập rào chắn xung quanh
đây thôi mà. Vì họ mà tôi đã phải đi đi về về mà không có người hộ tống đấy.”
Shikarabe tỏ vẻ khó chịu, Elena đáp lại bằng một nụ cười nhẹ
khi nói.
“Họ đang trả bằng tiền của mình để đổi lấy sự an toàn, và
chúng ta được nhận số tiền như là một phần thưởng. Đó là tất cả những gì mà
chúng ta cần làm.”
“Chà, cô nói đúng.”
Akira và Carol cũng xuống xe của Akira và tiến về phía Elena
và Shikarabe. Dù Elena và Sara dự định sẽ chào đón Akira bằng một nụ cười,
nhưng nét mặt của họ trở nên mâu thuẫn khi nhìn thấy cô gái đi bên cạnh Akira.
Đó là bời vì Carol đang sử dụng một bộ đồ gia cường với thiết kế rõ ràng là
đang dụ dỗ người khác giới.
Elena và Sara đã nghe Akira nói từ trước rằng cậu sẽ đi cùng
một Thợ săn khác Nhưng cả hai không ngờ là cậu lại đem theo Carol, người rõ
ràng là đang phô trương sự quyến rũ của mình.
Sau đó Akira chào Elena và Sara.
“Elena-san, Sara-san, mong hai người sẽ giúp đỡ tôi hôm
nay…được chứ? Dù tôi muốn tham gia cùng mọi người, nhưng nếu việc mang theo một
Thợ săn khác đến là không ổn, thì tôi cũng không ngại việc phải tách sang một đội
khác. Ngay cả khi chúng ta quyết định sẽ làm việc cùng nhau thì tôi cũng sẽ chịu
trách nhiệm nếu như Carol gây ra bất kỳ rắc rối nào.”
Elena trông hơi bối rối khi đáp.
“Ư-Ừ, chờ chút, để tôi bĩnh tĩnh lại đã…Được rồi.”
Elena biết rằng cô đã làm đủ thể loại biểu cảm lúc này. Sau
đó, cô tự nói với bản thân rằng cô cần phải đưa ra quyết định với một cái đầu lạnh,
vì cô là đội trưởng.”
Sau đó, cô nhìn Carol, cô cố gắng gạt cái định kiến của mình
qua một bên, hoặc ít nhất thì cô cũng không để tâm đến nó khi nói chuyện với
Carol.
“Tôi là Elena, và đây là Sara, bạn thân nhất của tôi.”
Sara ngượng ngịu mỉm cười, rõ ràng là cô không thể lập tức
hoàn hồn trở lại sau cú sốc đó.
“Tôi là Sara, rất vui được gặp cô.”
Carol mỉm cười và giới thiệu bản thân.
“Tôi là Carol, Hân hạnh được làm quen với cô.”
Elena tiếp tục khi Carol vẫn đang cười.
“Chúng tôi đang làm việc như một tổ đội 3 người với
Shikarabe. Đội trưởng là tôi, vì vậy nếu muốn thương lượng về phần thưởng, thì
cô nên nói chuyện với tôi.”
“Được rồi, nhưng hãy nói nó với Akira. Lúc này tôi đang làm
việc dưới quyền của Akira, nên tôi cũng sẽ ưu tiên với lựa chọn của cậu ấy
hơn.”
“Chà, hiện tại chúng ta đã tập hợp đầy đủ ở đây, nên tôi muốn
chỉ huy toàn đội.”
“Nó không giống như kiểu là chúng ta đã chính thức thành một
đội rồi đấy chứ? Hơn nữa là cô còn chưa thỏa thuận với Akira về cách phân chia
phần thưởng mà, phải không? Thế nên tôi nghĩ việc ưu tiên cho hợp đồng có từ
trước của mình là điều bình thường thôi.”
“Cô nói có lý.” (Duck: vợ hai đang thất thế trước vợ tư! =)))
Elena và Carol đang mỉm cười với nhau. Vì lý do nào đó mà
Akira có thể thấy được bầu không khí căng thẳng xung quanh họ. Nhưng cậu không
thể nói được lý do vì sao.
Sau đó Elena mỉm cười với Akira và tiến một bước lại gần cậu.
“Vậy thì Akira, ta hãy bắt đầu cuộc thương lượng.”
“Đ-Được rồi, mong chị chiếu cố.”
Akira có thể cảm nhận được một sự áp lực vô hình nào đó từ
Elena và cậu tự hỏi có phải cô có đang đứng quá gần cậu không. (Duck -
phiên dịch viên thường trú tại Mát-xcơ-va, Liên bang Nga: sao anh lại đi với
con đàn bà lẳng lơ đó? Anh đã quên mất rằng còn có em rồi sao?)
Sau đó Shikarabe xen vào.
“Có vẻ như sẽ mất một khoảng thời gian đấy…Không, ngay cả khi
không như thế thì chúng ta nên quay về trước, các cô nghĩ sao? Dù là trường hợp
nào đi chăng nữa thì việc sau cùng mà ta phải làm đó là vận chuyện đám người
này. Không cần biết là ta có thể làm thành một đội hay không, nhưng tôi chắc chắn
là cả hai cô cần phải nói chuyện trước với nhau trước khi quyết định việc đó.
Vì vậy, cả hai có thể hoàn thành việc đó trên đường trở về. Hơn nữa, quy trình
xử lý hợp đồng sẽ dễ dàng hơn nếu ta thực hiện nó gần Văn phòng Thợ săn.”
Sau đó Elena tự trấn tĩnh bản thân mình thêm một lần nữa.
“…Anh nói đúng. Được rồi, Akira, em thấy ổn với nó không?”
“Vâng.”
Sau đó Akira quay trở lại xe của mình cùng Carol. Elena và
Sara nhìn theo bóng lưng của Akira với vẻ mặt mâu thuẫn.
Sau đó, tất cả một lần lái xe xuyên qua tàn tích. Akira hỏi
Alpha một câu khi đang lái xe.
[Alpha, cô nghĩ sao về tình huống vừa rồi?]
Alpha thản nhiên đáp.
[Tôi không nghĩ là cậu cần phải lo lắng về nó đâu. Ngay cả
Elena thì cũng có lúc tâm trạng của cô ấy trở nên tồi tệ mà, và việc có những
người không phù hợp với cô ấy cũng là điều bình thường.]
[Hừmmm, chắc là cô nói đúng.]
[Tôi cá là Elena đều có thể phân biệt được giữa công việc và
cảm xúc cá nhân. Tôi chắc rằng đó chỉ là do họ đang suy nghĩ về việc phải làm
gì với hợp đồng mà thôi. Đừng lo lắng. Tôi nghĩ rằng nó sẽ không đi xa đến mức
nổ ra một trận chiến đâu. Hơn nữa thì có vẻ như cậu thực sự tin tưởng họ, vì vậy
tôi chắc là cậu cũng không có ý định phàn nàn về các điều khoản của hợp đồng và
cách phân chia phần thưởng đâu nhỉ. Nhưng đối với Carol thì đây là lần đầu họ gặp
nhau. Vậy nên, để thỏa thuận suôn sẻ và đảm bảo việc không bị lừa thì việc họ
bày ra mấy trò hù dọa nhau đó cũng không có gì là lạ cả.]
Akira hoàn toàn bị thuyết phục bởi lời giải thích của Alpha.
[Tôi chắc là cô nói đúng đấy.]
Giả sử có một cô gái đang thích một chàng trai nào đó, mặc dù
nó không chưa đến mức được gọi là tình yêu, nhưng cô gái ấy cũng khá thích
chàng trai và cô cũng nghĩ rằng cậu ấy cũng thích mình ở một mức độ nào đó.
Nhưng khi cả hai định gặp nhau, chàng trai đó lại dẫn theo một cô gái khác, cô
ta là một người đẹp trong một bộ trang phục quyến rũ. Akira vẫn đang bị đần với
thường thức của xã hội đến mức cậu không thể tượng tượng được những cảm xúc mà
của những cô gái mà cậu bắt gặp.
Có rất nhiều lý do khiến Akira trở thành một người kém cỏi về
khoản tiếp xúc xã hội. Cậu lớn lên trong một môi trường mà ở đó không cho cậu
nhiều cơ hội để có thể học một kỹ năng như vậy. cậu vốn dĩ đã có một tính cách
khác người, và trên hết, là mặc dù Alpha biết điều đó, nhưng cô vẫn luôn tìm ra
một lý do nào đó để thuyết phục Akira, trong khi không để cho cậu biết sự thật
về nó. Tất nhiên, Alpha đã cố tình làm điều đó, vì rốt cục thì nó sẽ tốt cho cô
hơn nếu như Akira vẫn cứ như thế này. (Duck: đoạn đầu eng là “social inept” là
kiểu người không giỏi trong việc hòa đồng xã hội á, theo gg thì là vậy :3)
Alpha mỉm cười nhìn Akira, người vừa bị lừa thành công bởi lời
nói của cô.
Họ đang lái xe qua tàn tích Mihazono, hướng về phía chi nhánh
Văn phòng Thợ săn. Giữa chừng, thì họ đang giao tiếp với nhau bằng cách sử dụng
mạng kết nối cục bộ của thiết bị đầu cuối thông tin, bàn bạc về chi tiết yêu cầu
cũng như tình hình hiện tại.
Yêu cầu mà Elena và Sara thực hiện là một yêu cầu khẩn cấp.
Nhìn chung thì đây là một yêu cầu cứu giúp những Thợ săn không thể tự mình
thoát khỏi tàn tích. Yêu cầu này không đến từ những Thợ săn đó, mà nó đến từ
các công ty bảo hiểm cá nhân mà những Thợ săn đó đã đăng ký.
Có rất nhiều loại bảo hiểm dành cho Thợ săn. Hầu hết trong số
đó là đề nghị trợ cấp trong trường hợp cá Thợ săn đó bị thương nặng. Nhưng để
chữa trị được chúng, thì trước hết là họ cần phải sống sót trở về. Vì vậy để có
thể làm được điều đó, các công ty bảo hiểm đã cung cấp tất cả các hình thức dịch
vụ trong trường hợp những Thợ săn đó không thể tự mình quay trở lại. Khi những
Thợ săn đó gửi yêu cầu hoặc khi họ không thể tiếp cận được chúng trong một khoảng
thời gian nhất định, thì công ty bảo hiểm mà họ đã ký hợp đồng sẽ cử một đội Thợ
săn đến cứu họ.
Một số công ty bảo hiểm có riêng một đội đặc nhiệm để có thể
cử họ đi, nhưng hầu hết các công ty bảo hiểm thường yêu cầu các công ty an ninh
tư nhân mà họ đã ký hợp đồng điều động các đội nhóm của họ hoặc yêu cầu các Thợ
săn khác. Và đó là cách mà Elena và Sara nhận được yêu cầu khẩn cấp này.
Bằng cách mua bảo hiểm trước khi đến tàn tích, nếu trong trường
hợp họ bị quái vật tấn công và không thể tự mình quay trở về, thì những Thợ săn
đó có thể vất vưởng ở đâu đó (đoạn này là barricade là rào chắn, thấy nó không
hợp ngữ cảnh lắm nên là thay bằng vất vưởng nha :3) trong khi chờ đội cứu hộ đến
giải cứu. Hoặc là trong trường hợp xấu nhất thì đội cứu hộ có thể lấy tìm được
thi thể của họ ở đâu đó trên vùng đất hoang.
Sau đó Akira hỏi Elena một câu đơn giản thông qua thiết bị của
cậu.
“Vậy, về cơ bản là yêu cầu này là do công ty bảo hiểm gửi đến
cho Drankam và sau đó Drankam đã phân phát chúng cho chị, tôi nói có đúng
không?”
Elena bác bỏ điều đó.
“Không phải, cái này đến từ một nguồn hoàn toàn khác. Có vẻ
như đang có rất nhiều thứ đang xảy ra trong nội bộ Drankam, bao gồm cả yêu cầu
tương tự thế này mà Drankam đã đưa ra ngày hôm qua. Nhưng yêu cầu lần này của
tôi không liên quan gì đến họ.”
Akira có vẻ hơi bối rối.
“Vậy sao? Nhưng nếu là thế thật thì sẽ thật kỳ lạ nếu như
Shikarabe lại đi cùng chị chứ…”
Shikarabe có vẻ hơi bực khi đáp.
“Đúng là bên Drankam đã cử đội cứu hộ đi, và đúng là họ đã gửi
cho tôi yêu cầu tham gia vào đội đó. Nhưng tôi đã từ chối và quyết định sẽ tham
gia vào đội của Elena và Sara mà không liên hệ gì với quản lý của Drankam.”
“Sao anh lại làm thế?”
Shikarabe hét lên nhu thể đang xả giận.
“Đội trưởng của đội giải cứu Drankam là Katsuya. Ngay cả khi
nó chỉ là trên danh nghĩ thì tôi từ chối làm việc dưới quyền của cậu ta.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Akira hơi bối rối khi nghe thấy tiếng hét của Shikarabe.
Shikarabe không dừng lại ở đó, thậm chsi anh còn bắt đầu phàn nàn. Nhưng sau một
vài phút, Carol đột nhiên xen vào và ngăn anh lại.
“Shikarabe, anh nên dừng lại được rồi. Nếu anh muốn ai đó lắng
nghe vấn đề của bản thân, thì tôi có thể giúp anh làm điều đó sau khi chúng ta
xong việc. Thậm chí tôi có thể cung cấp cho anh thêm các dịch vụ bổ sung khác
tùy theo số tiền mà anh trả cho tôi, anh biết chứ?”
“Không, cảm ơn cô. Tôi không có ý định chi tiêu số tiền mà
tôi vất vả có được này cho nó đâu.”
“Không được sao? Tôi sẽ lắng nghe vấn đề của anh, thế nên ít
ra anh cũng có thể đãi tôi một ly gì đó chứ.”
“Tôi biết là cô sẽ không dừng lại ở đó đâu, đó là lý do vì
sao tôi sẽ từ chối lời đề nghị của cô. Elena, tiếp tục đi.”
Shikarabe thật tâm từ chối lời mời của Carol và yêu cầu Elena
tiếp tục giải thích.
Elena xem qua về danh sách cứu hộ mà cô nhận được từ công ty
đưa ra yêu cầu khẩn cấp. Với tư cách là trưởng nhóm, Elena đã cẩn thận kiểm tra
lại tất cả các yêu cầu có trong danh sách đó và chọn một trong số chúng. Cô chọn
các yêu cầu giải cứu dựa trên vị trí của các mục tiêu, số lượng người và phần
thưởng cho các yêu cầu đó. Sau đó, tất cả sẽ đến điểm chỉ định để mang theo những
Thợ săn đó lên xe, không quan trọng là họ còn sống hay chết, và sau đó vận chuyển
họ đến Văn phòng Thợ săn.
Về tiền thưởng, Shikarabe sẽ nhận được 50%, sau đó là Elena
và Sara sẽ nhận 50% còn lại. Lý do mà Shikarabe được nhận phần lớn hơn đơn giản
là vì anh là người chuẩn bị APC để vận chuyển các Thợ săn mà họ đã giải cứu.
Suy cho cùng thì APC là một phương tiện hoàn hảo để chở các Thợ săn bị thương nặng
một cách an toàn, những người vẫn còn sống nhưng không thể tự di chuyển được.
Vì vậy Elena và Sara không có gì phàn nàn về việc phân chia tiền thưởng như vậy.
Và bây giờ, với sự tham gia của Akira, thì họ sẽ phải phân
chia lại phần thưởng đồng đều giữa Shikarabe, Elena và Sara, Akira và Carpl.
Nói đúng hơn thì Shikarabe, Elena và Akira, mỗi người sẽ nhận được 33% tiền thưởng.
Và từ đo thì Elena sẽ chia phần của mình cho Sara, cũng Akira sẽ chia phần của
mình cho Carol.
Sau đó, Carol và Elena đã bàn bạc chi tiết về cách mà cả hai
phân chia tiềng thưởng, cuộc thương lượng diễn ra rất suôn sẻ vì không có ai
trong số họ cố gắng áp đặt thêm bất kỳ điều kiện khó khăn nào cho đối phương. Về
phần Akira, cậu không quan tâm đến cách phân chia tiền thưởng, vì vậy cậu sẽ chấp
nhận đề nghị của Elena. Nhưng vì Carol đang làm việc dưới quyền của Akira, cô
đã bắt đầu thương lượng với Elena, nó đã trở thành một cuộc bàn bạc khá chi tiết.
Điều khiến Akira ngạc nhiên là không chỉ Carol mà ngay cả
Elena cũng phản đối việc cậu sẽ chấp nhận lời đề nghị của Elena. Khi cuộc
thương lượng dài đằng đẵng này kết thúc, tất cả đã đến bãi đậu xe của Văn phòng
Thợ săn.
Sau khi đưa các Thợ săn bên trong APC ra và giao cho Văn
phòng Thợ săn, họ di chuyển phương tiện của mình để chúng không cản trờ người
khác. Sau khi xuống xe, Shikarabe đề nghị.
“Chúng ta hãy nghỉ ngời ở đây, một tiếng chắc là đủ đấy. Tôi
sẽ đi kiểm tra APC và bổ sung đạn dự trữ, chưa kể đến việc là một vài chỗ phần
giáp đã bị bong ra rồi.”
Elena trả lời.
“Được rồi. Hẹn tất cả gặp nhau ở đây sau 1 tiếng nữa. Tôi
cũng sẽ liệt kê ngắn gọn các yêu cầu trong thời gian nghỉ giải lao.
Đây là một thời điểm hoàn hảo, vì Elena và Sara cũng đang
nghĩ đến việc nghỉ ngơi một lúc. Khi Shikarabe chuẩn bị quay về APC của mình,
thì Carol đã bám theo anh.
“Shikarabe, tôi cũng giúp nữa.”
“…Không cần, quay về và để tôi một mình.”
Shikarabe đáp lại gần như ngay lập tức. Carol mỉm cười cho
qua.
“Ổn mà, phải không? Akira, chúng ta sẽ gặp nhau sau 1 tiếng nữa
nhé.”
Carol vẫy tay với Akira, sau đó cô đặt tay lên vai Shikarabe
và đẩy anh vào APC cùng với cô.
Akira chỉ nhìn Shikarabe và Carol đi vào bên trong APC. Nhưng
sau đó cậu nhận ra ánh mắt sau lưng mình, đó là từ Elena và Sara.
Khi Akira quay lại, Elena mỉm cười với cậu trong khi đó nụ cười
của Sara có chút gì đó cay đắng.
Sau đó Elena nói với Akira khi cô vẫn đang mỉm cười.
“Chà, tôi nghĩ là chúng ta cũng nên đi thôi.” (Duck: đi đá
sân cỏ đen nào Akiraaaa)
Nụ cười của Elena thật dịu dàng. Với khuôn mặt xinh đẹp của
cô thì nụ cười đó trông rất đáng yêu. Nhưng không rõ lý do vì sao mà Akira có
thể cảm thấy một áp lực vô hình từ nó.
Akira bối rối chuyển ánh mắt của mình sang Sara. Sara mỉm cười
với cậu, đó là một nụ cười có phần thích thú nhưng đầy tinh quái.
“Ít nhất thì chúng ta cũng nên đến một nơi khác để có thể nghỉ
ngời trước đã chứ, em thấy ổn không?”
“Chắc chắn rồi.”
Akira gật đầu. Rốt cục thì cậu cũng không có lý do gì để từ
chối, ngay cả khi có thì cậu cũng không thể dễ dàng từ chối được.
Ngay lúc này cũng đã có rất nhiều thương nhân tụ tập gần biên
giới giữa tàn tích Mihazono và vùng đất hoang. Rất nhiều thương nhân đã đến
Mihazono vì hiện tại giờ đang là thời điểm nghỉ ngơi, chính là lúc mà bọn họ có
thể kiếm rất nhiều tiền.
Shikarabe đã lái APC của mình vào một trong kho tiếp nhiên liệu
để bổ sung lượng đạn dự trữ và mạ lại phần giáp cho chiếc xe của mình. Carol
cũng đang ở đây để giúp anh.
Kho tiếp tế này là những cửa hàng chuyên bán các vật liệu tiêu
hao cho Thợ săn. Và với một trận chiến lớn đang diễn tra trong tàn tích
Mihazono này, thì họ có thể mong đợi rằng Thợ săn sẽ sử dụng càng nhiều hàng
hóa tiêu hao càng tốt. Vậy nên một vài thương nhân bán hàng trong tàn tích đã
quyết định sẽ bán những thứ hàng có thể dùng được ngay, thay vì bán những khẩu
súng thường, chúng thường không được bán chạy khi ở trong tàn tích.
Shikarabe đang bổ sung lượng đạn dự trữ của mình và giáp cho
xe APC tại một trong các kho tiếp nhiên liệu đó. Anh chỉ cần để đạn và giáp vào
lối nhận tiếp tế phía bên trong APC thì APC sẽ tự động nạp chúng. Đây là một chức
năng rất tiện lợi, nó đã giúp Shikarabe khỏi mấy phần việc rắc rối. Tiếc thay
là xe của Akira không được trang bị chức năng đó.
Carol, người đi cùng với Shikarabe, đang thu hút khá nhiều sự
chú ý. Không chỉ sở hửu một thân hình siêu mẫu, cô còn mặc một bộ đồ gia cường
có thiết kế gợi cảm theo kiểu cổ điển. Nó được dùng để giúp cô thu hút ánh nhìn
từ những người khác giới.
Nhưng điều này sẽ không đúng nữa nếu cô đi xa về phía Đông,
lúc đó trang phục của Carol sẽ chỉ thu hút một vài sự chú ý mà thôi. Đó là vì
những người ở đó đã quá quen với các di vật của cựu thế giới. Nhiều người sẽ
nói rằng trang phục của Carol là quá khiêu khích, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của
những người sống xung quanh thành phố Kugamayama. Nếu cô đến tiền tuyến phía
Đông thì không ai bận tâm đến mấy trang phục đó của cô. Cũng giống như trường hợp
của Akira, người đã quen với kiểu thiết kế của cựu thế giới từ các trang phục của
Alpha, các Thợ săn ở tiền tuyến phía Đông cũng đã quá quen với kiểu thiết kế
đó.
Một vài Thợ săn đã đến bắt chuyện với Carol, nhưng cô đã từ
chối tất cả khi nói rằng cô đang bận. Họ đã để cô lại sau khi cô cho họ số liên
lạc cá nhân. Những Thợ săn đó đang cảm thấy may mắn vì họ vừa gặp được một Thợ
săn xinh đẹp. Nhưng liệu sự may mắn đó sẽ kéo dài được bao lâu thì lại là một
chuyện khác. Vì dù sao, việc gặp được Carol có thể sẽ là lý do khiến cuộc sống
của họ bị phá hủy, hoặc bằng một cách nào đó thì họ sẽ gặp thêm nhiều rắc rối
khác.
Shikarabe cau mày, dường như anh đã bỏ cuộc. Vẻ mặt cứng đờ của
anh không phải là vì khó chịu, mà là do anh đã cố gắng kiểm soát biểu cảm của
mình. Vì anh hiểu rất rõ bản chất của Carol.
Shikarabe đã đi vào trong APC của mình và chạy thiết bị điều
khiển để APC tự động kiểm tra hệ thống. Sau đó anh nhẹ nhàng nghiêng người sang
một bên khi đang xác nhận lại kết quả. Đó là lúc Carol từ từ tiến lại gần từ
phía sau, để không khiến anh phải cảnh giác và ôm lấy anh. Cô vòng tay qua cổ
anh.
Shikarabe ngừng chạy thiết bị điều khiển và hỏi Carol.
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Carol thì thầm vào tai Shikarabe.
“Chúng ta đã hoàn thành việc bổ sung nhiên liệu rồi mà, nên
bây giờ anh đang có thời gian cho một cuộc trò chuyện ngắn nhỉ?”
“Tôi vẫn đang phải kiểm tra tiếp, đừng làm phiền tôi nữa.”
“Ổn cả mà, phải không? Anh chỉ cần đợi cho đến lúc kiểm tra
xong thôi? Nên là anh bây giờ đang rảnh mà.”
Có máu và mùi xác chết vẫn còn sót lại bên trong APC. Dù đã bật
hệ thống thông gió, nhưng mùi hương này vẫn lưu lại ở đây cho đến khi có người
đến làm sạch chúng, ngay cả chất khử mùi cũng chỉ có thể làm giảm bớt đi phần
nào chứ không thể loại bỏ hoàn toàn.
Nhưng ngay cả vậy, khi Carol đến đủ gần thì hương thơm ngọt
ngào tỏa ra từ cơ thể cô vẫn thoáng qua Shikarabe. Đó là một mùi hương quyến
rũ, có thể dễ dàng làm tan chảy cả logic và suy luận.
Shikarabe cáu kỉnh nói.
“…Cô muốn nói về cái gì? Nhưng hãy để tôi nói trước, tôi
không phải là người đã từng gặp cô đâu…”
Carol nở một nụ cười mê hoặc và nói với giọng đầy quyến rũ.
“Ôi trời, mặc dù tôi đã trả tiền cho nó sao. Thật tệ khi anh
nói như thể tôi đang bắt ép anh cung cấp thông tin cho tôi vậy. Ngay cả thế thì
anh cũng thích nó mà, phải không?”
Tay Carol trườn đến ngực Shikarabe.
“Lúc này tôi không định moi thêm thông tin từ Drankam đâu.
Tôi biết là gần đây đang có rất nhiều chuyện xảy ra trong nội bộ Drankam, nhưng
tôi không có ý định nói về nó. Thế nên đừng có lo lắng nhé, được chứ?”
Shikarabe hạ thấp cảnh giác. Carol không để ý đến nó khi cô
cười nhạt.
“Vậy chuyện đó là gì?”
“Tôi muốn biết thêm về Akira, anh biết rõ về cậu ấy mà, phải
không?”
“Chà, đúng là tôi biết cậu ta, nhưng không phải là thân thiết
hay gì đâu. Chúng tôi chỉ làm việc cùng nhau hai lần trước đây thôi. Thật không
may cho cô, đó là tất cả những gì tôi biết.”
“Công việc đó, hai người tình cờ làm cùng nhau sao? Hay là
anh đã mời cậu ấy? Nếu là vế sau thì tôi sẽ phải hỏi anh, chắc chắn anh đã
đi tìm hiểu cậu ấy từ trước rồi nhỉ.”
Shikarabe không đáp lại, đó là vì anh muốn tránh việc tiết lộ
thêm bất kỳ thông tin nào cho Carol. Nhưng Carol ngay lập tức nhìn thấu được điều
đó khi cô mỉm cười quyến rũ.
“Vậy nó là vế sau sao. Nếu thế thì anh sẽ có rất nhiều thứ có
thể kể cho tôi về Akira phải không? Đừng lo, tôi sẽ trả tiền cho anh đang hoàng
mà. Tôi không ngại việc trả tiền cho anh, nhưng nếu muốn thì ta có thể “làm việc
nhanh” trước khi giờ nghỉ kết thúc đấy?”
Sau đó Carol xoay người và đứng trước mặt Shikarabe, thứ đang
chắn tầm nhìn của anh là cơ thể của cô.
Shikarabe đưa mắt nhìn sang màn hình hiển thị kết quả kiểm
tra tự động của APC. Kết quả đều là màu xanh lục, và anh đã mất đi cơ hội từ chối
cô vì lý do sửa lỗi.
Sau đó anh quay sang Carol, cô đang mỉm cười đầy quyến rũ và
khiêu gợi. Đó là một nụ cười khó có thể cưỡng lại được cho những ai đã từng “nếm”
cô.
Carol vận hành thiết bị điều khiển của APC, cửa sau của xe từ
từ chuyển động cho đến khi nó đóng hoàn toàn.
**************
Duck: các ae tự tưởng tượng chap 114.5 nhé =))
Trans+edit: Duck
****************
2 nhận xét:
Đọc đi đọc lại nhiều rồi, nhưng vẫn thấy đoạn cuối nó có gì đó mờ ám
Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch
Đăng nhận xét