Akira và
Carol đã đến tàn tích Mihazono ngay trước lúc mặt trời mọc. Có rất nhiều phương
tiện được đậu gần Văn phòng Thợ săn. Trong số đó có một vài chiếc xe bình thường
của Thợ săn, một số khác là xe kéo thuộc sở hữu của các thương nhân buôn vũ
khí, phòng khám di động và xe kéo được các băng nhóm Thợ săn sử dùng làm căn cứ
tạm thời.
Một nhân
viên giao thông đã cản Akira lại và nói.
“Tất cả các
bãi đậu xe gần chi nhánh Văn phòng Thợ săn đều được kiểm soát theo quy định
nghiêm ngặt để đảm bảo tình trạng giao thông ở đây được thông suốt. Tôi không
phiền nếu cậu chỉ đi ngang qua đây, nhưng hãy đảm bảo là xe của cậu không cản
đường các xe khác. Và nếu như cậu muốn đậu xe xung quanh đây thì hãy chắc chắn
rằng nó sẽ không cản trở những người khác. Xin hãy lưu ý rằng bãi đậu cũng sắp
đầy rồi.”
“Được rồi.”
“Ít nhất thì
hãy cho tôi nói với cậu điều này. Nếu cậu định đến đây để săn di vật thì cậu có
thể đến vào một ngày khác.”
“Tôi hiểu.
Nhìn tôi là anh biết tôi đến đây để làm gì rồi.”
Akira nhìn
chằm chằm vào tàn tích Mihazono khi nói vậy.
Những tiếng
nổ ầm ầm từ những trận chiến cứ vang lên không ngừng từ tàn tích Mihazono. Có
những nơi bốc khối nghi ngút. Nhưng ánh đèn nhấp nháy dùng để chiếu sáng khu vực
này cũng đã bị bóng tối bao phủ. Tàn tích Mihazono đã cho Akira thấy một khung
cảnh hoàn toàn khác so với lúc cậu đến đây ngày hôm qua.
“Tôi nghĩ là
cậu nói đúng rồi.”
Sau đó, anh
ta đã để cho Akira rời đi.
Carol đột
nhiên hỏi Akira.
“Vậy giờ
chúng ta làm gì đây?”
“Chúng ta sẽ
đi gặp nhóm của Elena. Vấn đề thực sự ở đây là chúng ta không biết là họ chính
xác đang ở đâu…Ta không thể cứ thế lao vào đó để tìm kiếm mà không có bất kỳ
manh mối nào.”
Akira làm một
ánh mắt nghiêm nghị, sau đó cậu hỏi Alpha.
“Alpha,
chúng ta đang ở bên trong tàn tích Mihazono rồi. Nhưng vẫn chưa thể liên lạc được
với Elena-san sao?”
Alpha lắc đầu.
“Không, tôi
vẫn chưa thể kết nối được. Vẫn không có hồi đáp từ tin nhắn cuối cùng mà cậu đã
gửi cũng như cuộc gọi đó. Nếu phải dự đoán thì tôi chắc là do có quá nhiều tín
hiệu xung quanh đây, điều đó đã làm nhiễu sóng kết nối. Hoặc cũng có thể là do
rơ le tín hiệu ở khu vực này đã bị ngắt.”
Sẽ rất lãng
phí thì giờ nếu như cả hai cứ đứng đợi Elena và Sara mà không làm gì cả. Sau một
hồi suy nghĩ, Akira quay sang Carol.
“Này Carol,
nếu cô đang muốn tìm kiếm một Thợ săn nào đó bên trong tàn tích này thì cô sẽ
đi đâu?”
“Tìm họ á? Cậu
không thể gọi được cho họ hay gì đó à?”
“Ừ.”
“Cậu có bất
kỳ manh mối nào về nơi họ có thể đến không?”
“Thật tệ là
không.”
“Cậu đã quyết
định trước với họ về nơi gặp nhau chưa?”
“Tôi không
thể liên lạc được với họ ngay cả khi tất cả đưa ra quyết định.”
Carol nhìn
Akira với ánh mắt có chút thương cảm.
“…Akira, cậu
có phải là kiểu người thường có xu hướng quyết định theo ý muốn cá nhân và hành
động trước, và sẽ suy nghĩ về nó sau không?”
“…Đúng vậy.”
Akira đáp lại
với tông giọng yếu ớt, cậu có vẻ hơi xấu hổ khi Carol chỉ ra điều đó. Alpha, người
đứng bên cạnh cậu, đang cố gắng hết sức kìm lại tiếng cười của mình.
Carol có vẻ
hơi thất vọng khi cô nhìn Akira, cô nghĩ là có thể mình đã đánh giá quá cao sức
mạnh của cậu. Nhưng sau đó cô quyết định là sẽ quên nó đi và bắt đầu suy nghĩ để
tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi của cậu. Cô được Akira thuê làm người chỉ đường,
nên cô nghĩ rằng ít nhất thì cô nên làm tốt phần việc của mình.
“Tìm kiếm
các Thợ săn khác à? Cậu có cách nào để xác định được vị trí của cả hai không?
Ví dụ nhé, nếu cả hai bên đều biết được mã nhận dạng của thiết bị đầu cuối
thông tin lẫn nhau, thì cậu có thể đặt mức kết nối cục bộ ở mức tối đa với hy vọng
chúng có thể tìm thấy nhau. Nếu như các Thợ săn khác nhận ra, thì cậu cũng có
thể đặt mức kết nối cục bộ ở mức tối đa và thực hiện cuộc gọi bằng thiết bị đầu
cuối thông tin của cậu. Tuy nhiên, cũng có nhiều khả năng là những con quái vật
cơ khí lảng vảng xung quanh đây sẽ tìm được vị trí của cậu nếu làm thế. Và vì cậu
phải thiết lập thiết bị của mình ở trạng thái liên tục phát ra tín hiệu nên điều
đó sẽ khá nguy hiểm.”
Một số quái
vật ở vùng đất hoang có thể phát hiện ra các tín hiệu được phát đi bởi thiết bị
thông tin mà các Thợ săn thường mang theo bên mình. Chúng có thể lợi dụng điều
này để có thể xác định được vị trí của các Thợ săn đó và tấn công họ. Lý do duy
nhất vì sao mà Thợ săn có thể gửi được tín hiệu xuyên qua vùng đất hoang là vì
họ đang sử dụng các rơ le tín hiệu được nối dưới lòng đất. Sau rất nhiều cuộc
thử nghiệm thì họ cũng đã tạo ra được rơ le tín hiệu có thể kháng lại các cuộc
tấn công của đám quái vật đó.
Không giống
như việc ở giữa vùng đất hoang, khu tàn tích này có sự phân bố dày đặc hơn về tỷ
lệ quái vật, đồng thời cũng có ít đường thoát hiểm hơn. Do đó việc phát tín hiệu
mạnh bên trong tàn tích là một việc cực kỳ nguy hiểm. Những người duy nhất dám
làm điều đó là những Thợ săn bị thương nặng, những người không thể tự mình chạy
thoát khỏi tàn tích. Ngay cả thế thì họ sẽ chỉ làm điều đó tầm khoảng một vài
giây đủ để chỉ cho các đội cứu hộ biết được vị trí của họ.
Akira cố gắng
tưởng tượng xem điều gì sẽ xảy ra nếu cậu làm vậy. Trong suy nghĩ của mình, cậu
tưởng tượng thấy rằng cậu sẽ chết trong tình huống cậu bị đám quái vật bao vây
với số lượng lớn. Và sau đó, Elena cố gắng liên lạc với cậu, khiến đám quái vật
đó tiến đến vị trí của cô. Mặc dù cậu có thể tự mình phá vỡ vòng vây và tìm đường
đến vị trí của Elena, nhưng điều đó không thể thay đổi được sự thật là cậu vẫn
sẽ làm Elena và Sara bị liên lụy.
Sau đó Akira
dừng lại dòng suy nghĩ của mình ở đó.
“Việc này
quá nguy hiểm, chúng ta sẽ không làm vậy.”
Sau đó Carol
đưa ra một lời đề nghị khác.
“Trong trường
hợp này, thì lựa chọn duy nhất của cậu là sẽ đi vào tàn tích và tìm kiếm họ, hoặc
đợi họ ở nơi gần với Văn phòng Thợ săn. Nếu thực sự họ đang thực hiện yêu cầu
SOS, thì tôi chắc chắn là họ sẽ quay lại đây sau khi đã cứu được một vài Thợ
săn khác.”
Khi Akira vẫn
đang suy nghĩ xem mình nên lựa chọn phương án nào, Alpha đột nhiên chỉ tay về
phía bãi đậu xe gần chi nhánh Văn phòng Thợ săn.
[Akira, nhìn
sang bên kia đi.]
Khi Akira
nhìn về hướng đó, cậu thấy một chiếc xe trông khá quen. Đó là xe APC mà
Shirakabe đã sử dụng cả hai đi săn quái vật tiền thưởng.
[Cô muốn tôi
làm gì với nó à?]
Akira nghĩ rằng
đó là một mô hình APC thuộc sở hửu của các Thợ săn khác. Nhưng Alpha biết một sự
thật rằng đó là APC của Shirakabe.
“Đó là APC của
Shirakabe. Nếu Shirakabe đang ở đó thì cậu thử liên tạc với anh ta xem sao? Anh
ta có thể giúp cậu tìm thấy Elena và Sara đấy.”
Akira rút
thiết bị đầu cuối thông tin ra và gọi cho Shirakabe thông qua mạng kết nối cục
bộ. Cuộc gọi gần như ngay lập tức bắt được sóng.
“Shirakabe
đây. Có phải cậu không, Akira? Nhưng cậu lại đang gọi cho tôi thông qua dạng kết
nối cục bộ thế này thì nó có nghĩa là cậu đang ở đâu đó gần đây à?”
“Đúng vậy.
Tôi đang ở bên ngoài bãi đậu xe gần chi nhánh Văn phòng Thợ săn. Tôi muốn liên
lạc với Elena-san và Sara-san nhưng tôi không thể gọi cho họ được. Anh biết họ
có thể đang ở đâu không?”
Shirakabe tỏ
vẻ bực tức khi nói.
“Cái giá của
việc sử dụng mấy loại đường truyền giá rẻ đấy. Đợi một chút, tôi sẽ kết nối
giúp cậu.”
Sau khi
Akira đã đợi được một lúc, giọng nói của Elena đột nhiên phát ra từ thiết bị đầu
cuối thông tin được kết nối từ Shirakabe.
“Elena đây.
Em có thể cho tôi biết là em đang ở đâu được không?”
Sau đó Akira
nói chỗ đứng hiện tại cho Elena. Sau đó cậu nói với cô rằng cậu đã thuê Carol,
thực tế là cậu đã cố gắng để liên lạc với cô nhưng bất thành, và cậu cũng đã gửi
một tin nhắn cho Elena.
“…Đợi tôi
chút…À, đúng thật, tôi nhận được tin nhắn của em rồi. Tôi hiểu, có vẻ như sự
thay đổi về mức độ ưu tiên của tín hiệu thu được cũng sẽ ảnh hưởng đến đường
truyền sóng mà tôi đang sử dụng. Thế thì về cơ bản là em muốn chúng ta gặp nhau
trước, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Thôi được rồi.
Nếu thế thì em hãy đến đây cùng Shirakabe nhé. Tôi và Sara đang làm việc cùng với
nhóm Shirakabe. Nếu em đi theo anh ta thì sẽ gặp được bọn tôi. Chúng ta có thể
nói chi tiết hơn sau khi gặp được nhau. Tất cả sẽ đợi em.”
“Tôi hiểu rồi.”
Giọng của
Shirakabe đột nhiên xen vào.
“Này Akira.
Nếu cậu định đi theo tôi thì hãy giúp tôi khiêng mấy tên Thợ săn bị thương đi.
Tôi đang đậu cái APC của mình ở bãi đậu xe gần Văn phòng Thợ săn. Cậu cũng đã
xác định được vị trí của tôi rồi phải không?”
“Được, không
thành vấn đề. Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ đây.”
Sau đó Akira
quay xe lại và nhấn ga.
APC của
Shirakabe đã ở trong bãi đậu xe gần Văn phòng Thợ săn. Cửa hậu của xe đột nhiên
mở ra và các Thợ săn bị thương lao ra từ bên trong.
Có thể thấy
rằng Shirakabe đang mang theo những túi chứa đầy các xác chết của các Thợ săn tử
trận. Các túi xác này không được đóng lại hoàn toàn vì nó để cho khuôn mặt của
họ lộ ra ngoài. Những khuôn mặt ló ra từ túi xác đều cho thấy rõ rằng họ không
còn sống nữa.
Khi
Shirakabe nhìn thấy xe của Akira đến gần chiếc APC, anh liền chỉ tay vào bên
trong xe.
“Cuối cùng
thì cậu đã đến. Giúp tôi băng bó vết thương nữa. Không cần giúp với những người
có thể tự đi lại.”
Akira đi vào
bên trong APC và nhìn xung quanh, có rất nhiều túi đựng đầy xác chết lộ rõ cái
mặt ra ngoài. Trong số đó cũng có những túi được gấp lại để gọn vào trong góc.
Sau đó Akira
hỏi Shirakabe.
“…Những người
bị thương nặng à. Bây giờ tôi chỉ cần cõng những người không thể tự đi được
thôi phải không?”
“Ừ, cứ để
các bác sĩ kiểm tra xem họ đã chết hay chưa. Bọn tôi không biết là có cái thiết
bị nào bị hỏng bên trong cơ thể họ hay không. Nên là cứ cho là họ chỉ bị thương
nặng cho đến khi có bác sĩ đến nói họ bị gì khác.”
Akira nhớ lại
cảnh tượng bên trong một phòng khám ở thành phố Kuzusuhara mà cậu đã đến lần
trước. Lúc đó, bác sĩ phụ trách là Yatsubayashi, đã điều trị cho tất cả những
Thợ săn đã mất đi hẳn một nửa phần cơ thể.
Nếu những Thợ
săn có mức độ thương tích như thế vẫn có thể được cứu, thì một thằng gà mờ như
cậu không bao giờ có thể đánh giá được xem một Thợ săn có đang bị thương hay
không bên trong chiếc APC này. Vì vậy, Akira chỉ nghĩ rằng tất cả những Thợ săn
bên trong túi xác chỉ là những người bị thương nặng thôi, và cậu bắt đầu cõng họ
ra khỏi APC.
Carol, người
đứng ngay sau Akira, theo chân cậu đi vào APC. Khi Shirakabe nhìn thấy cô, anh
bất chợt hét lên vì ngạc nhiên.
“…EHHHHHH”
Carol mỉm cười
tinh quái với Shirakabe.
“Ể, anh đâu
cần phải bất ngờ như thế chứ. Tiện đây thì đã lâu không gặp.”
Shirakabe,
người vừa nhận ra rằng bản thân đang bị bối rỗi, anh cố gắng kiềm chế bản thân.
“C-Chà, đúng
vậy-y…Thế sao cô lại ở đây?”
“Akira đã
thuê tôi. Đừng có đứng đực ra đó nữa, anh vẫn còn mấy cái túi xác cần phải mang
mà, phải không?”
Sau đó Carol
bỏ Shikarabe lại và đi theo Akira. Shirakabe nhìn chằm chằm về phía Carol khi
cô bước vào chiếc xe APC của mình.
“Thế quái
nào mà Akira lại thuê người phụ nữ đó chứ?”
Shirakabe có
phần bận tậm về điều đó khi anh quay lại công việc của mình, là mang theo các
túi đựng xác chết.
Sau đó Akira
và Shikarabe đã bàn giao lại những Thợ săn bị thương nặng cho Văn phòng Thợ
săn, họ không có lý do gì để lo lắng về việc số Thợ săn còn sống là bao nhiêu.
Ngay cả khi một vài người trong số đó đã chết thì Văn phòng Thợ săn sẽ xử lý họ
một cách phù hợp. Có một điều chắc chắn rằng, Văn phòng Thợ săn sẽ xử lý chỗ
xác đó tốt hơn là cứ để mặc chúng bên ngoài tàn tích.
Sau đó,
Shikarabe đóng cánh cửa sau của APC và nhìn Akira với ánh mắt rằng anh có điều
gì đó muốn nói với cậu. Đó không phải là ánh mắt hận thù hay gì cả, nhưng không
thể phủ nhận rằng anh không đánh giá cao việc Akira đưa Carol theo cùng. Ánh mắt
của anh đang cố nói rằng anh thực lòng không biết phải xử lý tình cảnh này như
thế nào. Dù Akira không nhận ra điều đó, nhưng có một sự thương hại ẩn chứa bên
trong ánh mắt của Shikarabe.
Akira nhìn
Shikarabe và nghiêng đầu đầy bối rối, sau đó cậu hỏi Carol.
“Carol, cô
có quen anh ta không?
“Có chứ,
chà, đúng là đã có rất nhiều chuyện xảy ra giữa chúng tôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Ít nhất thì
Akira cũng có thể hiểu được rằng Carol và Shikarabe là người quen của nhau. Thực
tế thì Akira đang cố gắng tìm đường vòng để có thể hỏi cô rằng lý do vì sao mà
Shikarabe lại nhìn cậu với ánh mắt đó.
Nhưng Carol
chỉ đưa ra một câu trả lời ngắn gọn, nó chỉ khẳng định được rằng họ là người
quen của nhau. Akira không biết liệu cô có nắm bắt được ý nghĩa của câu hỏi đó
hay không, hay đơn giản chỉ là cô không muốn nói thêm về nó, hoặc cũng có thể
là cô không hề quan tâm đến vấn đề đó.
Sau đó Akira
chuyển ánh mắt của mình sang Shikarabe, như thể đang muốn nói rằng Shikarabe
hãy giải thích đi.
Nhưng
Shikarabe không đáp lại nó khi anh nói.
“Vậy ta đi
thôi, theo tôi.”
Shikarabe vẫn
có vẻ hơi phiền khi quay trở lại ghế lái.
Akira quay về
xe của mình và ngồi lên ghế lái, sau đó cậu liếc nhìn Carol để kiểm tra phản ứng
của cô. Có vẻ như cậu đã làm điều gì đó khiến tâm trạng của Carol xấu đi. Thực
tế thì có vẻ như cô cũng có phần thích thú với tình huống này.
Lúc này
Akira ưu tiên nhóm của Elena hơn, nên cậu gác lại chủ đề đó và đi theo
Shikarabe.
Akira,
Shikarabe và Carol đi vào bên trong tàn tích Mihazono. Có vô vàn xác chết của
những con quái vật máy móc nằm rải rác xung quanh đây. Hầu như không có quái vật
sinh học nào sinh sống bên trong tàn tích này, vì vậy tất cả các vết máu có ở
đây đều là của các Thợ săn. Rốt cục thì ngoài những con quái vật đó ra, thì còn
có những xác chết của Thợ săn nằm la liệt ở đây và cả chỗ kia nữa. Nhưng những
xác chết này đã bị nghiền nát thành một cái gì đó không ra hình người, có thể
là do đám quái vật đã dẫm đạp lên chúng, hoặc cũng có thể là do xe của các Thợ
săn khác đã cán ngang qua.
Khi càng tiến
sâu vào bên trong, thì phần sót lại của các trận chiến xung quanh họ hiện lên
càng rõ rệt. Chúng khá nổi bật cho dù trời vẫn còn tối. Khung cảnh này có thể sẽ
trang trọng hơn nếu như mặt trời mọc.
Sau đó,
Alpha báo cho Akira về việc có một con quái vật đang đến gần.
[Akira, đang
có một con quái vật ở phía sau chúng ta. Đó là một con có vũ khí là một khẩu
súng trường tầm xa, chúng đến từ mấy con hẻm xung quanh đây đấy.]
[Rõ rồi.]
Akira buông
tay lái và di chuyển về phía sau xe. Sau đó, cậu tháo khẩu súng trường chống vật
liệu CWH đang cố định trên xe của mình xuống và nhắm về phía sau. Không nhìn thấy
con quái nào ở đó cả.
Carol nhìn
thấy Akira di chuyển ra phía sau và nhắm bắn. Nhưng cô không thể nhìn thấy bất
kỳ con quái vật nào ở hướng đó, ngay cả thiết bị thu thập thông tin của cô cũng
không nhận được bất kỳ tín hiệu nào cả. Cô nghĩ rằng có thể là do thiết bị thu
thập thông tin của xe đã tìm kiếm được thứ gì đó, nhưng khi cô kiểm tra thì
cũng không có dạng tín hiệu nào như thế cả.
Vì vậy,
Carol quyết định hỏi Akira xem cậu có phát hiện ra con quái vật nào không.
“Akira, có…”
Akira đột ngột
bóp cò. Tiếng súng vang lên trong tàn tích và cắt ngang câu hỏi của Carol, viên
đạn từ họng súng trúng thẳng vào một con quái vật vừa lao ra từ con hẻm phía
sau. Nó xuyên qua thân con quái, khiến cơ thể của nó bay lên không trung. Sau
đó tiếp đất và lăn lộn vài vòng với một nửa phần thân bị phá hủy.
Sau đó Alpha
cảnh báo Akira.
[Loại A24 à.
Akira, cẩn thận.]
[Cô không cần
phải nói thế với tôi đâu, nhưng cô có thấy phiền không nếu như tôi hỏi có lý do
vì sao cô lại cảnh báo như vậy?]
[Con quái vật
đó được thiết kế như một thiết bị bảo vệ thành phố, nó được chế tạo đúng theo bản
thiết kế. Vì vậy nó là một con quái vật được trang bị mạnh.]
[Nó có khác
nhiều so với những con quái vật máy móc mà tôi đã từng chiến đấu không?]
[Nếu cậu so
sánh nó với đám côn trùng pháo lần trước, thì những con đó giống như là một loại
sản phẩm thất bại được tạo ra bằng cách đặt một khẩu pháo lớn vào một bản thiết
kế lỗi vậy. Trong khi đó thì loại A24 này là một con quái được thiết kế hoàn chỉnh
và có trang bị tốt.]
Akira bất
giác run lên.
[Khác biệt lớn
thật.]
[Đó là lý do
vì sao ta hãy đề cao cảnh giác. Đừng chủ quan chỉ vì kích thước tương đối nhỏ
hay là do nó trông giống như những con quái vật mà cậu đã từng chiến đấu trước
đây.]
[Nghe rõ.]
Lần này
Akira quyết định rằng mình phải hết sức cẩn thận khi cậu nhắm vào mục tiêu
khác. Tầm nhìn của cậu được nâng cao nhờ sự hỗ trợ của Alpha, nhờ đó mà cậu có
thể nhìn rõ và nhắm bắn vào đám quái vật đang ẩn náu trong các con hẻm chỉ bằng
mắt thường. Nó thậm chỉ còn hiển thị cả thời gian còn lại cho đến khi chúng chạy
ra khỏi đó và các điểm mà cậu nên nhắm đến.
Akira làm
theo chỉ dẫn của Alpha và lần lượt bắn hạ đám quái A24 xuất hiện lần lượt từ
các con hẻm đó. Cậu có thể gây đủ sát thương để khiến chúng không thể chiến đấu
được nữa bằng cách phá hủy một nửa hoặc thậm chí là hoàn toàn cơ thể chúng chỉ
với một lần bắn. Cứ như vậy, lại càng nhiều thêm các xác chết trên đường. Không
mất nhiều thời gian để Akira có thể tự mình chăm sóc tất cả bọn chúng.
Alpha mỉm cười
khen ngợi Akira.
[Làm tốt lắm.
Cậu đã làm rất tốt.]
Nhưng Akira,
người nghĩ rằng mình sẽ không thể nào bắn ra được những viên đạn như thế nếu
như không có sự hỗ trợ của Alpha, liền cười khổ nói.
[Tôi không
có bất cứ phàn nàn nào cả, tất cả các phát bắn của tôi đều trúng mục tiêu. Tôi
tự hỏi liệu mình sẽ phải mất bao lâu để có thể tự mình làm được điều đó. Tôi chắc
rằng bản thân vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước.]
[Đừng lo. Thực
sự là cậu đang làm tốt hơn mà. Mục tiêu của cậu hầu như sẽ không cần thêm bất kỳ
sự điều chỉnh nào từ tôi nếu như so với trước đây. Tôi dám chắc là cậu sẽ không
mất nhiều thời gian để có thể tự mình bắn tỉa chính xác từ cự ly này đâu.]
[Tôi hiểu rồi,
thật tốt khi biết rằng tất cả các khóa huấn luyện của tôi không phải là vô ích.]
Sau đó Akira
nhớ ra rằng Carol định nói điều gì đó. Vì vậy cậu hạ khẩu súng xuống và quay về
phía cô.
“Xin lỗi
nhé, cô có thể nói lại không?”
Carol mỉm cười,
cô đang che giấu sự bang hoàng trong lòng khi khen ngợi Akira.
“Không có gì
đâu. Cậu bắn súng giỏi thật đấy. Tôi đã không hề biết cậu bắn tốt như vậy vào
ngày hôm qua đâu.”
“Chà, hôm
qua chúng ta đang ở trong một tình huống mà tất cả viên đạn mà tôi bắn đều sẽ
trúng đích cho dù có nhắm vào đâu đi chăng nữa mà.”
Akira nhớ lại
lúc đó, khi cậu bị mắc kẹt bên trong tòa nhà Seranthal vì đám quái vật đã tràn
vào bên trong, nét mặt cậu hơi nhăn lại khi nhớ về nó.
Carol mỉm cười
thích thú và hỏi Akira.
“Khẩu súng
trường đó, tôi có thể xem qua nó được không?”
“Được thôi.”
Sau đó Akira
đưa khẩu súng trường của mình cho Carol.
Carol kiểm
tra khẩu súng mà cô vừa nhận được. Nhìn từ bên ngoài thì trông có vẻ như cô chỉ
đang kiểm tra sơ qua thôi, nhưng nhìn sâu vào bên trong thì thực sự là cô đang
kiểm tra kỹ càng khẩu súng này, bao gồm cả mã sản xuất, các bộ phận khác và
tình trạng hiện tại của nó.
Sau đó Carol
nhắm khẩu súng trường đó về phía sau. Khi nhìn qua thiết bị ngắm, cô không thể
thấy gì khác ngoài những thông tin có được từ một thiết bị ngắm thông thường.
Điều khiến cô ngạc nhiên là khẩu súng này chẳng có gì đặc biệt cả, từ đó cô khẳng
định rằng đây chỉ là một khẩu súng trường bình thường.
Sau đó Carol
trả lại nó cho Akira, cô cười và nói.
“Cảm ơn nhé,
đó là một khẩu súng trường khá tốt đấy. Tôi tự hỏi rằng liệu tôi có thể ngắm bắn
tốt như cậu nếu như tôi dùng nó không.”
“Tôi nghĩ là
bất kỳ ai cũng có thể làm được điều đó thôi, nếu như họ được đào tạo bài bản.”
Akira thực sự
không nghĩ nhiều khi nói vậy. Cậu chỉ nghĩ rằng nếu cậu có thể làm được điều đó
nếu như được đào tạo bài bản, thì những người khác cũng có thể làm được điều
tương tự vậy.
Sau đó Carol
thản nhiên đáp lại.
“Thật sao?”
“Đúng thế,
nhưng tất nhiên là giả sử rằng cô đang sử dụng một bộ đồ gia cường có khả năng
giúp cô ngăn được độ giật của súng. Ngay cả tôi cũng không có ý đinh sử dụng khẩu
súng trường này nếu như không có bộ đồ gia cường. Tôi dám chắc là tay mình sẽ đứt
lìa nếu như bản thân cố gắng làm vậy.”
Sau đó Carol
tự mãn chỉ vào bộ đồ của mình.
“Nếu đúng thế
thật thì chẳng có gì phải lo cả. Hãy nhìn đi, xét cho cùng thì bộ đồ gia cường
của tôi cũng là một bộ khá cao cấp đấy.”
“Chà, đúng
là nó trông giống như một bộ đồ gia cường tân tiến.”
Akira nhìn bộ
đồ của Carol và gật gù đồng ý.
Akira đặt lại
khẩu súng trường của mình và trở lại ghế lại. Carol cũng quay về chỗ ngồi của
mình.
Carol giả vờ
tỏ ra bình thường khi cô tiếp tục quan sát Akira.
Khẩu súng trường chống vật liệu CWH đó
chỉ là một khẩu súng trường bình thường thôi mà, và dựa trên những thông tin hiển
thị trên thiết bị ngắm thì nó hoạt động song song với thiết bị thu thập thông
tin của cậu ấy…Nó không có chức năng ngắm tự động. Hoặc ít nhất thì nó không có
chức năng hỗ trợ kiểu như cho phép cậu ấy bắn trúng tất cả đám quái vật tự
nhiên xuất nhiên xuất hiện phía sau con hẻm đó, ngay cả khi cậu ấy đang bắn
trên một cái xe đang di chuyển nữa chứ.
Có một vài
khẩu súng trường được bày bán ở quận phía Đông được trang bị chức năng ngắm bắn
tự động. Một số khác còn có thể tự động di chuyển khi người bắn bóp cò, để có
thể đảm bảo được quỹ đạo của viên đạn sẽ đi trúng vào mục tiêu. Còn có loại sẽ
không cho phép người sử dụng bắn đạn ra ngay cả khi đã bóp cò nếu như quỹ đạo
theo tính toán đến mục tiêu không bắn trúng được quái vật.
Carol nghĩ rằng
khả năng bắn tỉa chính xác của Akira là do chức năng ngắm bắn tự động của khẩu
súng đó. Nhưng dường như không phải vậy. Nó cũng có thể là do tính năng đã được
cài đặt sẵn trong bộ đồ gia cường của cậu, nhưng Carol cũng nhận xét rằng điều
đó khó có thể xảy ra vì một tính năng như vậy thường phụ thuộc rất nhiều vào
các ứng dụng được cài đặt trên khẩu súng trường đó, và cô có thể tìm thấy một
loại thiết bị tương tư thế nếu như điều cô đoán là đúng.
Sao Akira có thể phát hiện ra đám
quái vật đó ngay từ ban đầu được chứ? Mình cá là cậu ấy đã nhận ra chúng trước
cả khi buông tay lái. Dù mình có sử dụng một thiết bị thu thập thông tin thuộc
loại tốt, nhưng cũng không nhận được bất kỳ tín hiệu nào ngay cả khi cậu ấy đã
bắt đầu nhắm vào mục tiêu. Cậu ấy sẽ làm gì nếu như thứ chạy ra khỏi con hẻm đó
không phải là quái vật mà là một Thợ săn khác? Hay là cậu ấy đã biết chắc rằng
đó là quái vật? Cậu ấy có thể nhận ra chúng có trang bị vũ khí tầm xa, nên đó
là lý do vì sao mà cậu ấy lại quyết định sẽ tiêu diệt chúng càng sớm càng tốt?
Cậu ấy biết được những điều đó từ khi nào vậy…? Điều đó có đúng ngay từ đầu hay
không?
Phát hiện kẻ
địch là một kỹ năng tối quan trọng đối với một Thợ săn. Nếu họ có thể phát hiện
và xác định được vị trí của kẻ thù một cách nhanh chóng, thì họ có thể tránh được
việc chiến đấu với chúng, ngay cả khi muốn chiến đấu với chúng thì ít nhiều nó
cũng sẽ đem lại lợi thế cho họ.
Carol là một
Thợ săn thích né tránh các cuộc chiến nhiều nhất có thể, vì thế nên cô đã đầu
tư rất nhiều tiền vào khả năng tầm địch của mình. Lý do mà cô cố gắng quyến rũ
Akira ngày hôm qua là vì cô biết chắc chắn rằng xung quanh đó không có con quái
vật nào cả.
Carol khá bất
ngờ trước khả năng bắn tỉa của Akira, nhưng hơn cả thế, cô đã rất ngạc nhiên
trước khả năng phát hiện kẻ địch của cậu.
Khi Carol
khen ngợi kỹ năng bắn súng của Akira và hỏi cậu về việc có thể mượn khẩu súng
đó được không, nhưng thực ra là cô đang kiểm tra lại phản ứng của cậu. Cô đang
xác nhận xem liệu Akira có khoe khoang về kỹ năng của cậu hay đó là do khẩu
súng này. Cô tự hỏi rằng liệu cậu có cho rằng bản thân có được kỹ năng này là
do sự rèn luyện chăm chỉ hay là do các tính năng được trang bị đầy trên cả súng
lẫn bộ đồ của cậu.
Có rất nhiều
Thợ săn khoe khoang về tài năng của mình, hoặc đó là do kỹ năng mà họ đạt được
sau nhiều ngày làm việc chăm chỉ, hoặc cũng có thể là do khẩu súng trường tân
tiến của họ. Sau cùng thì họ sẽ cảm thấy rất vui khi nói về quá trình luyện tập
khó khăn hay là thiết bị tối tân của họ cho những người khác. Carol thực sự là
một chuyên gia trong việc dụ dỗ những loại người như vậy làm rò rỉ thông tin.
Nếu Akira
thuộc loại người đó thì Carol có thể thu thập thêm thông tin từ cậu. Nhưng
Akira hoàn toàn không thể một dấu hiệu nào cho thấy cậu là kiểu người đó. Có vẻ
như cậu không muốn khoe khoang về trang bị hay là kỹ năng cá nhân của mình chút
nào.
Sau khi nhận
xét tổng quan. Cô thừa nhận rằng kỹ năng bắn súng của Akira rất tuyệt vời,
nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Trái ngược với điều đó, kỹ năng phát hiện kẻ địch của
cậu còn trên cả tuyệt vời.
Nếu nó chỉ
tuyệt thôi thì cô có thể sử dụng điều này để tâng bốc và dụ dỗ Akira nói cho cô
bất kỳ thông tin có giá trị nào mà cậu biết. Nhưng nó còn hơn cả thế. Trong trường
hợp này, cô cần chắc chắn rằng cậu sẽ phản ứng thế nào với người khác, những
người đang cố gắng đào sâu thêm những bí mật đằng sau kỹ năng kinh hồn đó của cậu.
Rốt cục, có những người sẽ đi xa đến mức giết người diệt khẩu, nhằm đảm bảo rằng
bí mật của họ sẽ không bị lộ ra ngoài.
Nếu người đó
là một tên đàn ông, thì Carol có thể đợi đến lúc có được một mối quan hệ mật
thiết với họ để có thể hỏi ra những thông tin đó, hoặc có thể là cô sẽ đợi một
hoàn cảnh thích hợp để có thể hỏi họ một cách tự nhiên. Tất nhiên là cô sẽ lợi
dụng cái nghề tay trái của mình để làm được điều đó.
Carol có cả
kỹ năng và kinh nghiệm để nịnh nọt một ai đó. Cô tự tin rằng mình có thể chiếm
được ưu thế nếu như cả hai đều khỏa thân và không có vũ trang. Không cần biết
đó là người máy hay con người với cơ thể cường hóa, Carol tự tin rằng cô có thể
đánh giá chính xác sức mạnh của họ sau khi “chơi” với họ ít nhất một lần.
Sau đó Carol
thở dài.
...Cơ bản thì mình không thể áp dụng cách đó với Akira được
rồi…Dù đúng là cậu ấy vẫn chỉ là một đứa nhóc, nhưng kỳ lạ là cậu ấy lại ít
quan tâm đên phụ nữ hơn những người đồng trang lứa.
Carol liếc
nhìn Akira. Giờ Akira không cho thấy bất kỳ biểu cảm non nớt nào của một đứa
nhóc mà cậu đã thể hiện ngày hôm qua khi nhìn quang cảnh bên ngoài từ bên trong
một chiếc máy bay không người lái với đôi mắt lấp lánh. Thậm chí còn có thể nói
rằng, hiện giờ cậu đã tỏa ra một khí chất đáng sợ của một Thợ săn lành nghề, ở
một khía cạnh nào đó thì trông cậu còn trưởng thành hơn so với độ tuổi của
mình.
Chà, sẽ rất rắc rối nếu như cậu ấy không trưởng thành hơn ở
những “phần” khác. Dù thực tế thì dường như cậu ấy không còn trẻ đến mức quan
tâm đồ ăn hơn phụ nữ. Không biết có phải là do cậu ấy chỉ quan tâm đến một số
kiểu phụ nữ nhất định hay không.
Suy đoán của
Carol là chính xác. Sự quan tâm của Akira đến người khác hoàn toàn khác người.
Dù là đàn ông hay phụ nữ, điều duy nhất khiến cậu quan tâm rằng đó có phải là kẻ
thù hay không. Hiện giờ cậu không xem Carol là kẻ thù. Đối với cậu thì nó còn
được ưu tiên hơn cả giới tính và ngoại hình.
Carol không
hề nghi ngờ sự quyến rũ của mình. Cô thực sự tự hào về nó, và cô đã sử dụng sự
quyến rũ này với rất nhiều người trong quá khứ. Nhưng đó cũng chính là lý do vì
sao mà lòng kiêu hãnh của cô bị tổn thương, khi Akira gần như không có phản ứng
gì khi cô cố gắng sử dụng sự quyến rũ đó lên Akira.
Cô có vẻ hơi
bực bội khi đột nhiên nói với Akira.
“Này Akira,
cậu thích kiểu con gái nào thế?”
Akira hơi bối
rối trước câu hỏi đột ngột đó khi cậu hỏi ngược lại.
“Câu hỏi bất
ngờ đó là sao chứ?”
“Vì có vẻ
như cậu chẳng có hứng thú chút nào khi tôi mời gọi cậu. Cậu có biết là điều đó
thường sẽ không xảy ra với hầu hết những người mà tôi làm thế không?”
“Đó không phải
là do cô chỉ làm thế với những người có khả năng chấp nhận nó thôi sao? Tôi dám
chắc là những người đã có chậu sẽ không nhận lời mời của cô đâu.”
“Chà, theo lẽ
thường thì tôi sẽ không thử mời chào những người như thế đâu. Nhưng tất nhiên,
việc họ mời tôi trước lại là một chuyện khác. Vì vậy tôi sẽ không chịu trách
nhiệm nếu như họ chia tay.”
Carol mỉm cười
khi nói điều đó.
Akira có vẻ
hơi kinh tởm khi nói.
“Cô tệ thật.”
“Nó chỉ chứng
minh rằng tôi quyến rũ đến mức nào thôi. Thế nên tôi mới quan tâm đến cái thái
độ đó của cậu, vì cậu thậm chí còn không đếm xỉa đến lời mời của tôi mà.”
“Đừng có nói
như thể đó là sở thích của cô nữa. Nhưng nếu cô hỏi tôi như thế thì…”
Akira biết rằng
cậu không quen với kiểu nói chuyện này. Khi cậu phát ra âm thanh “Hừmmmmm”,
Alpha đột nhiên chỉ tay vào mình với vẻ đầy tự tin. Akira ngay lập tức ngừng
cân nhắc.
“Không. Tôi
chẳng nghĩ ra được gì cả.”
[Nhưng cậu vẫn
nên có chứ, phải không? Dù gì thì cậu cũng đang có một ví dụ hoàn hảo ở đây
mà.]
Alpha có thể
tự do thay đổi ngoại hình của mình, vì vậy cô đã chọn một ngoại hình phù hợp với
sở thích của Akira. Thế nên tóm lại, vẻ bề ngoài của cô lúc này chính là hình ảnh
phản chiếu sở thích của cậu. Akira biết rất rõ điều này khi câu trả lời.”
“Đúng thật,
tôi không nghĩ ra được gì cả.”
[Cậu khá cứng
đầu đấy nhỉ? Nếu cậu có bất kỳ điều gì phàn nàn về ngoại hình của tôi thì không
cần phải kiềm chế đâu, cứ nói cho biết nhé. Tôi có thể thay đổi vẻ ngoài của
mình nhiều bao nhiêu cũng được mà.]
Alpha cười
tinh quái.
Carol cau
mày khi tò mò nhìn Akira.
“…Dù có nói
vậy thì nhìn cậu chẳng có vẻ là không biết tý nào?”
“Chà, đó là
bởi vì tôi cảm thấy rằng sẽ có người nào đó cố gắng nhái theo nó khi tôi nói ra
ở đây.”
“À, tôi hiểu
rồi…Cậu không nói nó cho tôi là vì cậu không muốn vậy phải không? Nhưng mà cậu
biết đấy, tôi là người có thể giữ bí mật mà.”
“Vẫn không
có đâu.”
“Tôi hiểu rồi,
tệ thật đấy. Tôi tự hỏi là cậu không thể diễn tả nó thành lời được không. Nhưng
nếu đúng là thế thì tôi có thể giúp cậu ghi đè lên nó nếu như nhận lời mời của
tôi, dù chỉ một lần thôi cũng được. Tôi khuyên cậu nên làm thế nếu như cậu có một
vài sở thích đặc biệt.” (Duck: nứng thế gái, muốn mã gen của Akira thế à =)))
“Như tôi đã
nói vừa nãy, đừng có nói như thể là tôi có mấy cái sở thích kỳ lạ đó nữa.”
Akira trông
rất khó chịu, trong khi Carol đang cười đầy thích thú.
**************
Duck: chạy,
chạy, chạy…
Trans+edit:
DuckDickBu muốn ghệ đít bự =(
****************
Chương 112 Danh sách chương Chương 114
2 nhận xét:
Mông to mắn đẻ? u mean that?
Akira:"trời mạ gì vậy"
Carol:"hehe boy"
Đăng nhận xét