Chương 116: Chiến dịch giải cứu - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2022

Chương 116: Chiến dịch giải cứu

Xe Akira bất ngờ tăng tốc. Do tốc độ gia tăng đột ngột nên Akira và Carol đã bị lực quán tính tác động. Akira có thể giữ được thăng bằng nhờ sự trợ giúp của Alpha thông qua bộ đồ gia cường, trong khi đó Carol cũng có thể đứng vững được nhờ kỹ năng của bản thân và bộ đồ gia cường của cô. 

 

Carol luôn để mắt theo dõi nhất cử nhất động của Akira, đúng lúc đó Alpha giải thích tình huống hiện tại. 

 

[Akira, đang có rất nhiều quái vật phía trước, Elena đang lên kế hoạch tập trung hỏa lực của cô ấy về hướng đó để tạo ra một lối đi máu. Vì nó sẽ để sót lại đám quái vật hai bên sườn nên hãy hết sức cẩn thận. Nếu chúng muốn tấn công ta thì chúng sẽ bao vây từ cả hai phía, nên chúng ta hãy tiêu diệt đám quái đó trước khi chúng kịp hành động.]

 

[Rõ rồi.]

 

Sau đó Akira nói với Carol. 

 

“Carol, quái vật sắp đến chỗ chúng ta.”

 

“Hiểu rồi, cứ giao nó cho tôi.”

 

Carol đã nhận được một vài tín hiệu của kẻ địch trong thiết bị thu thập thông tin của mình. Sau đó cô mỉm cười và chuẩn bị súng. Akira đột nhiên nói với cô. 

 

“Tôi cũng tham gia cùng.”

 

Carol có vẻ hơi khó chịu khi đáp lại. 

 

“Cậu thực sự không tin tôi sao? Ổn thôi mà, cứ để đó cho tôi.”

 

“Đó không phải vấn đề ở đây. Nói đúng hơn thì ngay từ đầu là tôi đã thuê cô làm người dẫn đường rồi. Tất nhiên là tôi rất biết ơn nếu cô giúp tôi phần chiến đấu với đám quái vật, nhưng cô không cần phải chủ động làm điều đó.”

 

Carol chỉ cười khúc khích và nói.

 

“Ôi trời, tôi không thể yêu cầu thêm phần thưởng từ cậu nếu bản thân không có đóng góp gì trong trận chiến này. Giờ cũng đã ở đây rồi nên tôi không có ý định hài lòng với phần thưởng của một hướng dẫn viên đâu.”

 

Akira cười đáp. 

 

“Tôi hiểu rồi. Điều đó cũng có nghĩa là nếu tôi có thể một mình tiêu diệt hết bọn chúng thì tôi sẽ chỉ cần thưởng cho cô một khoản nhỏ thôi, phải không?”

 

“Đừng lo, tôi sẽ vắt kiệt cậu.” (Duck: damdang quá, nhưng ở đây là cái ví nhé =)))

 

Akira và Carol mỉm cười tự tin với nhau. 

 

Lúc này đường đi bên trong tàn tích Mihazono đã tràn ngập đám quái vật máy móc. Kích thước cũng như sức mạnh chúng rất khác so với lúc trước. Nhóm của Elena phóng xe quyên qua biển quái vật đó và tập trung hỏa lực vào đám quái đang cản đường phía trước họ, trong khi một vài con khác đã bị bánh xe đè lên. Nếu chậm lại dù chỉ một giây thì rất có thể họ sẽ bị đám quái vật đó bao vây ngay lập tức. Vậy nên họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục lao lên phía trước cho dù điều đó có làm hỏng xe của họ đi chăng nữa. 

 

Những con quái vật máy móc bị tiêu diệt sẽ để lại đống xác chết kim loại trên đường đi. Sẽ rất khó khăn để lái xe qua con đường đó nếu họ sử dụng một cái xe bình thường. Nhưng tất nhiên là nó không hề hấn gì với những chiếc xe được thiết kế để sử dụng ở vùng đất hoang. Miễn là đống xác đó không chắn hết đường đi, thì xe của họ vẫn có thể mạnh mẽ tiến lên phía trước. 

 

Đối với đám quái vật máy móc đó, cho dù đồng loại có bị tiêu diệt nhiều như thế nào, cho dù cơ thể có bị tổn thương đến mấy, thì nó sẽ không thể khiến chúng ngừng chống trả, điều tốt nhất có thể làm là sẽ khiến chúng thay đổi mục tiêu. Nhưng nếu các Thợ săn cách chúng một khoảng đủ xa, thì đám quái vật đó sẽ ngừng việc tấn công lại và tìm kiếm các mục tiêu gần chúng hơn. Tất nhiên là đối với đám quái vật máy móc có sự di chuyển tự do hơn, thì chúng có thể quyết định xem có nên tiếp tục truy đuổi Thợ săn đó nữa hay không. 

 

Một vài con quái mà họ đi qua là loại có rất nhiều chi, được trang bị thêm bánh xe ở dưới. Chúng đột nhiên quay nhanh đến mức bụi đất bị bắn lên từ phía sau để đuổi theo Akira và các Thợ săn khác. 

 

Tất nhiên, so với Elena và Sara đang tiến băng băng về phía trước, đám quái vật có bánh xe đó đang đi nhanh hơn vì chúng đi qua một con đường khác để bám theo Akira. Sẽ rất khó để bỏ chúng lại nếu không nổ súng. 

 

Akira nhắm khẩu súng phóng lựu tự động A4WN của mình vào đám quái vật phía sau đó. Cậu ngắm qua thiết bị ngắm và dự sẽ bóp cò. 

 

Nhưng trước khi cậu bóp cò, con mà cậu đang nhắm đến bất ngờ bị thổi bay và lăn lộn trên mặt đất. Ảnh hưởng của cú va chạm đó đã tạo nên một vết lõm lớn trên cơ thể con quái vật khi nó đụng phải một con khá và phát nổ. 

 

Mỗi khi tiếng súng đó vang lên bên cạnh Akira, một trong số đám quái vật trông đầy mạnh mẽ kia sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức. Đó là tác phẩm của Carol, cô mang theo 2 khẩu súng lục, 2 cái 2 bên. Kích thước của khẩu súng đó rất lớn khi so với tay cầm, nhìn từ bên ngoài thì hoàn toàn không thể mang nó chỉ với mộ tay. Nhưng ngay cả thế thì Carol đang cầm mỗi tay một khẩu khi đang liên tục bắn vào 2 mục tiêu khác nhau. Thật đáng kinh ngạc, tất cả các phát bắn của cô đều đến đúng địa chỉ. 

 

Akira nhìn Carol, rõ ràng là cậu đang rất ngạc nhiên. Carol quay sang cậu, mỉm cười đầy tự tin trước khi quay lại để tiếp tục công việc của mình. 

 

Có vẻ Alpha đang khá ngạc nhiên khi cô nói. 

 

[Tôi thấy rồi, đúng là cô ấy mạnh như lời đã nói trước đó.]

 

[Đúng thế thật. Tôi cần phải nhanh lên nếu không thì toàn bộ số tiền của tôi sẽ bị cuỗm đi mất.]

 

[Carol đang tiêu diệt hết đám quái vật đó, bắt đầu từ những con ở phía trước rồi, nên cậu cần tập trung vào đám ở phía sau.]

 

[Nghe rõ.]

 

Các mục tiêu ưu tiên của Akira được hiển thị trong tầm nhìn nâng cao của cậu đột nhiên thay đổi. Cậu theo dõi các chỉ số đó và nhắm vào một mục tiêu khác trước khi bóp cò. Nhưng quả lựu đạn được bắn ra không trúng, mà nó lại bay đến ngay trước mặt mục tiêu của cậu, nhưng dù thế thì nó cũng đủ để thổi bay đám quái vật xung quanh đó. 

 

Akira cau mày. 

 

[Trượt rồi, hừm. Tôi nghĩ là mình cần ngắm cao hơn chút nữa.]

 

[Chừng nào mà tôi chưa có đủ dữ liệu để bắn khẩu súng phòng lựu đó, thì tôi sẽ không thể hỗ trợ cậu như bình thường được. Và cậu đang bắn lựu đạn, nên ít nhất là cậu phải đảm bảo mình sẽ không để cái xe bị liên lụy nhé, được chứ?]

 

[Tôi hiểu rồi, khi nào gặp vấn đề đó thì chỉ cần dừng lại là được.]

 

Akira nhắm vào mục tiêu khác và bóp cò. Một vài quả bị bắn ngay bên cạnh mục tiêu, một số khác lại rơi trúng tường của các tòa nhà ven đường, thậm chí còn có những quả trúng vào đám quái mà cậu không nhắm tới. Mặc dù đã dự đoán từ trước là sẽ rất khó để có thể nhắm chính xác khi đang di chuyển như thế này, nhưng độ chính xác của Akira lúc này còn tệ hơn trường hợp đó. 

 

[Tôi không thể có phát nào đi trúng đích sao.]

 

[Không có gì đáng ngạc nhiên đâu. Dù gì thì đây cũng là lần đầu cậu dùng khẩu súng này. Ngay cả khi bắn trượt thì ít ra nó cũng đã làm chậm đám quái vật đang đuổi theo chúng ta, thế nên là cứ tiếp tục đi.]

 

[Tôi đoán là việc đào tạo thực sự quan trọng đến mức nào.]

 

Mặc dù độ chính xác của Akira khá tệ, nhưng ít nhất thì nó sẽ không gây ra bắt kỳ rắc rối, đó là nhờ Carol. Độ chính xác của cậu đã khác hoàn toàn so với lúc sử dụng khẩu súng trường chống vật liệu CWH, như thể là cậu đang là một người hoàn toàn khác, và cậu cứ tiếp tục bắn như thế cho đến khi tình hình dịu đi.

-------------------------

 

Bên trong một tòa nhà trong khu thành phố của tàn tích Mihazono, đã có rất nhiều Thợ săn tụ tập lại ở đây. 

 

Những Thợ săn đó tập trung tại một sảnh gần cửa ra vào, và họ đã rào chắn các lối đi dẫn sang các phòng khác. Với tòa nhà này, họ đã sử dụng chính xe của mình để chặn lối vào. Chúng đã bị đám quái vật phá hủy, nên nhìn chung thì cũng chỉ để làm chướng ngại vật ngăn quái vật từ bên ngoài tràn vào. 

 

Tòa nhà này khác vững chắc nên miễn là lối ra vào được rào chắn thích hợp thì tòa nhà có thể đối phó được với các cuộc tấn công của quái vật. Dù với cùng một lý do, nhưng các Thợ săn đó cũng khó có thể thoát khỏi đây. 

 

Các Thợ săn trong tòa nhà này đang thay phiên nhau nghỉ ngơi, nhưng dù vậy thì tất cả đều trông rất mệt mỏi. Đám quái vật đang di chuyển ngay bên ngoài các tòa nhà, một trong số chúng đã lấp đầy các sảnh chờ và các phòng khác. Nếu không gặp may, lúc đó rào chắn để lại bị phá hủy nốt, dẫn đến việc đám quái vật đó sẽ ngay lập tức tràn vào. Tất cả đều đang ở một tình huống không thể lơ là một phút nào. Không còn cách nào để tiếp tế thêm đạn và thuốc men, cuộc sống của họ bây giờ sẽ chỉ được kéo dài dựa trên lượng đạn dược dữ trữ còn lại. 

 

Không ai ở đây cố gắng trốn thoát. Một vài người đã cố gắng làm điều đó nhưng tất cả đều nhanh chóng bị giết bởi những con quái vật đang lang thang bên trong tòa nhà này. 

 

Hy vọng duy nhất của họ lúc này là có ai đó đến và giải cứu tất cả, nhưng tất nhiên, nó dường như rất mong manh. 

 

Một trong số những Thợ săn đang làm nhiệm vụ bảo vệ đã hỏi một trong những người bạn của anh, người đang vận hành thiết bị đầu cuối thông tin khi đang nghỉ ngơi. 

 

“…Có gì thay đổi không?”

 

Thợ săn kia không nói gì, chỉ lắc đầu. 

 

“…Hiểu rồi.”

 

Anh chàng Thợ săn đó đã hỏi một câu mà anh đã biết câu trả lời, dù có thế thì anh vẫn hỏi. Rốt cục, nếu như có điều gì đó thì chắc chắn bạn của anh sẽ thể hiện chút phản ứng. Lý do duy nhất khiến anh hỏi lại vì đơn giản là anh đang bám víu vào cái hy vọng mong manh đó.

 

Các Thợ săn đã lập rào chắn bên trong tòa nhà này nửa ngày rồi. Họ đã vào hết bên trong trước khi mặt trời lặn, lúc này chỉ còn một nửa trong số đó. 

 

Họ đã bị tấn công khi chạy vào đây, họ bị tấn công khi đang dựng chướng ngại vật, một số đã bị thương nặng trong trận chiến đó, một số khác đã cố gắng thoát khỏi đây nhưng đều bị giết. Một số người đã chết khi chiến đấu, một số khác thì lại chết khi la hét đầy thống khổ trong đau đớn, còn có người đã lên cơn tự sát. Những người sống sót còn lại đang ở trong trạng thái căng thẳng tột độ. Ngay cả khi một người trong số họ quyết định sẽ thoát khỏi đây, thì tất cả cũng không còn sức lực cũng như tinh thần để ngăn cản nữa. 

 

Nhưng ngay cả thế thì họ vẫn còn sót lại một vài hy vọng để có thể sống sót trở về. Rốt cục thì họ đã hết sự lựa chọn, nên cả bọn đã quyết định sẽ gửi yêu cầu SOS. Vì vậy sẽ có ai đó có thể đến đây giải cứu họ. Nếu họ tiếp tục câu thêm giờ thì sẽ có người nào đó đến đây thôi. 

 

Tất cả những Thợ săn sống sót cho đến giờ này đều không còn can đảm cũng như tinh thần để thử tách đám quái vật bên ngoài nữa. Khi lượng đạn dự trữ bị bào mòn từng chút một, thì tinh thần vốn đã kiệt quệ đó của họ khi đang bám vào thứ hy vọng mong manh là sống sót trở về đó cũng bị bào đi từng chút một. Tất cả chỉ có thể chờ đợi khi cầu nguyện, mỗi giây trôi qua đều dài đến mức có thể khiến họ phát điên. 

 

Anh chàng Thợ săn đó vẫn dán mắt vào thiết bị đầu cuối thông tin trước mặt. Đột nhiên có một cuộc gọi đến từ thiết bị của anh, canh ngay lập tức kéo người lại và kiểm tra nó để xác nhận lại xem đó có phải chỉ là ảo giác hay không vì chuyện này cũng đã xảy ra vài lần trước đó. 

 

Có một cuộc gọi đột ngột đến thông qua mạng kết nối cục bộ. Anh chàng Thợ săn đó kiểm tra vị trí cuộc gọi đến từ đâu và bắt đầu cười. Anh ta không biết đây là mơ hay thực nữa. Nhưng dù thế nào thì hành động tiếp theo của anh đều giống nhau. Anh ta vận hành thiết bị đầu cuối thông tin để chấp nhận cuộc gọi đó, và khi anh làm vậy, giọng nói của một cô gái xuất hiện. 

 

“Chúng tôi là Thợ săn đã chấp nhận yêu cầu SOS từ công ty bảo hiểm Alhain. Anh có phải là Cocolens-san không?”

 

Anh ta kinh ngạc. Mặc dù anh đã nghe rất rõ mọi thứ mà cô gái đó nói, nhưng anh không còn tỉnh táo để xử lý chúng. 

 

“Anh có nghe thấy tôi không? Cuộc gọi này được kết nối với Cocolens-san, người đang ký hợp đồng với công ty bảo hiểm Alhain? Hay là tôi nhầm?”

 

Anh ta bắt đầu hoảng sợ. Anh vẫn đang rất hoang mang không biết đây là mơ hay thực. 

 

“Anh bị thương đến mức không thể nói chuyện à? Nếu thế thì anh có thể đưa thiết bị của mình cho người khác có thể nói chuyện được không? Tôi muốn xác nhận tình hình ở đó.”

 

Anh ta chưa kịp nói lại gì thì cô gái liền nói tiếp. 

 

“Anh có nghe thấy tôi không vậy? Nếu anh không thể nói chuyện và không có ai xung quanh anh thì ít nhất là anh có thể gửi cho tôi một tin nhắn được không? Hay là thiết bị đầu cuối thông tin này được thiết lập để tự động chấp nhận các cuộc gọi đến ngay cả khi chủ sở hữu đã chết? Này? Có ai ở đó không?”

 

Cuối cùng anh ta đã quay về thực tại. Anh nhận ra rằng đó thực sự là giọng nói của một cô gái. Ngay vào phút giây tiếp theo, anh ta đã dùng hết sức lực để hét vào thiết bị của mình. 

 

“Cứu chúng tôi với!!”

 

Giọng nói của anh ta vang vọng khắp sảnh, tất cả Thợ săn ở đây đều hướng mắt về phía anh. 

 

Giọng của cô gái từ thiết bị của anh là giọng của Elena, cô đang đến chỗ của anh ta. 

 

Elena và nhóm của cô tiếp tục tiến về phía trước bên trong tàn tích Mihazono. Còn đường rộng rãi trải đầy quái vật. Nếu tất cả dừng lại dù chỉ một giây để chiến đấu với chúng thì họ sẽ bị bao vây bởi rất nhiều xác chết của đám quái mà đã bị tiêu diệt, đến mức cả xe của họ cũng không thể đi qua được được nữa. 

 

Akira và Carol đang bắn vào đám quái vật dạng xe tăng nhỏ đang cố gắng đuổi theo đằng sau, như thể cả hai đang có một cuộc thi vậy. Hiện tại Carol đang dẫn trước Akira. Ngay cả thế thì số lượng quái vật vẫn đủ để Akira có thể bắn tiếp, giúp cậu có thêm cảm giác về khẩu súng phóng lựu này, đáng lẽ Alpha đã có đủ dữ liệu từ trận chiến này rồi.

 

Akira đột nhiên phàn nàn. 

 

“Không phải là chúng đang đến quá nhiều sao? Nhìn chẳng có vẻ gì là chúng sẽ dừng lại cả.”

 

Carol đáp lại câu hỏi của Akira. 

 

“Có vẻ như Văn phòng Thợ săn đang xây dựng một tuyến phòng thủ xung quanh chi nhánh bằng cách sử dụng tầm ảnh hưởng. Đó có thể là lý do vì sao mà mật độ của đám quái vật bên ngoài tuyến phòng thủ đó lại cao đến vậy.”

 

“Thế Văn phòng Thợ săn đang làm một việc như vậy sao? Làm thế nào mà cô có được thông tin đó chứ?”

 

“Tôi đã nghe nó từ Shikarabe khi cả hai đang nghỉ ngơi. Có vẻ như ngay trong đêm, họ đã điều động tất cả các vũ khí hình người vào bên trong tuyến phòng thủ đó để dọn dẹp đám vũ khí tự hành đầy mạnh mẽ phía sau tuyến phòng thủ. Có vẻ như lúc này họ đã tập trung việc xây dựng rào chắn và đảm bảo an toàn xung quanh khu vực đó hơn. Tôi cũng nghe nói là các đội do Drankam cử đi cũng đang tham gia chiến dịch đó.”

 

Akira nhớ lại cái xác chết khổng lồ được bao quanh bởi đám lính hình người mà cậu đã thấy cách đây không lâu. Đó có thể là những gì còn sót lại từ trận chiến đêm qua. Nhưng lúc này thì họ đang ở bên ngoài tuyến phòng thủ, nên vẫn có xác suất là cả bọn sẽ đụng độ với con quái vật to lớn đó. 

 

Có vẻ Akira hơi khó chịu. 

 

“Tình hình bên ngoài tuyến phòng thủ có thế nào thì họ cũng không để tâm đâu nhỉ? Nếu thế thật thì tôi có thể hiểu được vì sao lại không có ai chấp nhận SOS này nếu như không có bất kỳ khoản bảo hiểm nào. Bây giờ thì tôi đã thực sự hiểu vì sao mà mọi người lại tham gia bảo hiểm.”

 

“Tôi khá chắc là những công ty bảo hiểm đó cũng chẳng mong muốn chuyện như thế này xảy ra, vậy nên tôi dám cá là bây giờ họ đang mất rất nhiều tiền rồi.”

 

Akira trò chuyện với Carol trong lúc chiến đấu với đám quái vật. So với ngày hôm qua, lúc mà họ phải chiến đấu với một bày quái vật bên trong tòa nhà Seranthal, thì tình hình của họ bây giờ đã khả quan hơn rất nhiều, Những Thợ săn bình thương sẽ thấy tuyệt vọng khi chiến đấu với đám quái vật đó trong tình huống này, điều đó đã thực sự cho thấy rằng Carol và Akira đã mạnh đến mức nòa nếu so với những Thợ săn thông thường. 

 

Sau đó Elena ra lệnh cho tất cả mọi người trong đội thông qua thiết bị đầu cuối thông tin.

 

“Mục tiêu giải cứu lần này của ta đã tự lập rào chắn bên trong một tòa nhà cách đây 200 mét. Shikarabe, dừng APC của anh ngay trước lối vào tòa nhà đó và đưa mọi người vào bên trong, bất kể họ còn sống hay không. Phần còn lại sẽ bảo vệ lối vào và giữ cho đám quái vật tránh xa khỏi đó. Vì mục tiêu giải cứu lần này đang ở một căn phòng gần với cửa ra vào nên ta không cần phải đi quá sâu vào bên trong hay là phải đảm bảo có lối thoát hiểm.”

 

Sau đó Shikarabe đặt một câu hỏi cho Elena. 

 

“Tôi có bao nhiêu thời gian để đưa họ vào APC?”

 

“10 phút. Nếu có ai làm anh mất nhiều thời gian thì cứ để họ lại.”

 

“Có mục tiêu ưu tiên nào không?”

 

“Đó là một Thợ săn tên là Cocolens, anh ta đã ký hợp đồng công ty bảo hiểm và là người đưa ra yêu cầu này. Trong trường hợp anh ta đã chết thì hãy mang xác của anh ta vào APC, hoặc ít nhất thì hãy mang theo thiết bị đầu cuối thông tin của anh ta là được. Và nếu trong trường hợp không thể tìm thấy nó thì anh có 5 phút để tìm kiếm, nếu không thể tìm được nó trong 5 phút thì hãy rời đi ngay lập tức.”

 

“Cô không thể liên lạc được với anh ta à?”

 

“Chà, ít nhất thì tôi đã liên lạc được với một người tự nhận mình là anh ta.”

 

Shikarabe tỏ vẻ khó chịu. 

 

“…Hiểu rồi. Nghe rõ.”

 

Shikarabe đã làm Thợ săn được một khoảng thời gian khá dài, nên anh hiểu Elena đang nói đến cái gì, tương tự thì Carol và Sara cũng hiểu nó. Người duy nhất không hiểu chuyện gì đag xảy ra là Akira. 

 

Sau đó Elena hỏi Akira. 

 

“Akira, em ổn chứ? Có vẻ như có nhiều quái vật hơn tôi dự tính. Em không cần phải liều lĩnh đâu nhé, được chứ?”

 

Xem xét câu hỏi đó theo hướng tích cực, thì có vẻ như Elena đang lo lắng cho Akira một cách thái quá. Nhưng nếu xét theo hướng ngược lại, thì nhìn như cô đang lo lắng cho Akira, người yếu nhất trong đội, và Carol, người mà Elena không biết rõ. Nếu Akira đưa ra một câu trả lời không ổn, thì trường hợp xấu nhất là Elena sẽ phải dừng chiến dịch giải cứu của họ tại đây. 

 

Sau đó Akira đáp lại đầy chắc chắn. 

 

“Tôi ổn, không có vấn đề gì ở đây cả.”

 

Sau đó Elena hảo hứng đáp lại từ phía bên kia. 

 

“Tôi hiểu rồi, nếu thế thì chúng ta đi thôi.”

 

Tất cả tiến thẳng đến tòa nhà đó, nơi mà các Thợ săn đang lập ra các rào chắn, Elena đang dẫn đầu. 

 

Tất cả những con quái vật xung quanh tòa nhà đó đột nhiên chuyển sự chú ý sang Elena và đội của cô. Những con quái vật với súng và đại bác nhắm các vũ khí tầm xa của chúng về phía Elena và các Thợ săn còn lại, trong khi những con quái chỉ được trang bị vũ khí tầm gần đang bắt đầu chạy về phía họ. 

 

Sau đó, ngay khi chúng cố định mục tiêu là Elena và đội của cô để chuẩn bị bắn, thì chúng bất ngờ bị thổi bay và biến thành một đống sắt vụn từ phát bắn từ Elena và đội của cô. 

 

Khẩu súng máy cố định trên APC của Shikarabe xả ra vô số viên đạn. Nó đủ mạnh để làm bị thương cả những con quái vật tiền thưởng ở tầm gần. Do đó chúng có thể dễ dàng xuyên qua cơ thể bọc thép của đám quái vật kia, thổi bay toàn bộ nội tạng của chúng. 

 

Nhóm của Elena xả một loạt đạn vào tất cả quái vật xung quanh tòa nhà đó. Sara đã chuẩn bị sẵn sàng khẩu súng phóng lựu tự động của mình và bắt đầu bắn. Khi vô số lựu đạn từ trên trời rơi xuống, chúng phát nổ và tiêu diệt đám quái vật thành từng mảnh. 

 

Akỉa và Carol chuyển mục tiêu sang lối vào của tòa nhà, cả hai bắt đầu bắn vào đám quái vật đang cố gắng tiến vào bên trong. 

 

Những con quái vật đang cố gắng ép cơ thể của mình lại để đi qua lối vào của tòa nhà, chúng nhiều đến mức gần như chặn hoàn toàn nó, tuy rằng lối vào đó đủ rộng để cho một vài xe đi qua cùng một lúc. Nhưng những phát bắn của Carol cộng thêm với lựu đạn của Akira đang xử lý rất nhanh và thổi bay tất cả, biến chúng thành một đống sắt vụn.

 

Khi đám quái vật đang cố gắng tiến lên phía trước khi đang giẫm nát những xác chết của đồng loại, Akira đã sử dụng những khẩu súng khác được cố định ở phía sau xe của mình để đẩy lùi chúng quay trở lại, nó khiến đám quái vật đó bị tiêu diệt hoàn toàn hoặc bị phá hủy nửa phần cơ thể. Khiến tất cả biến thành một đống xác chết làm bằng kim loại tiếp theo. 

 

Khu vực xung quanh tòa nhà đó ngay lập tức trở thành một bãi chiến trường với tiếng nổ và tiếng súng. 

 

Các Thợ săn bên trong tòa nhà đó đã nhìn thấy diễn biến của cuộc chiến bên ngoài kia thông qua những khe hở nhỏ của lối vào. 

 

“Họ đang ở đây rồi!! Có người đang đến cứu chúng ta thật rồi!!”

 

“Nhanh lên, mở cửa ra đi!! Chúng ta sẽ không thể ra ngoài với đống rào chắn này đâu.”

 

“Những Thợ săn có bộ đồ gia cường hãy giúp tôi di chuyển những xe đang chắn lối vào đi!!”

 

“Hãy để những người bị thương ở gần lối vào nữa!!”

 

Các Thợ săn đó lập tức làm việc. Nếu để tuột mất cơ hội này thì tất cả sẽ không còn cơ hội nào khác để sống sót. Các Thợ săn ở đây đều hiểu rất rõ điều đó. Họ vắt kiệt hết sức lực lẫn tinh thần còn sót lại của bản thân để bắt đầu hành động. 

 

Sau khi đã dọn sạch đám quái vật xunh quanh tòa nhà, Shikarabe dừng chiếc APC của mình ngay trước lối ra vào, cửa sau của APC mở ra và anh bước ra.

 

Lối vào vẫn đang bị chặn bởi những chiếc xe mà các Thợ săn để lại. Một trong số những Thợ săn ở bên trong đang cố gắng tìm cách thoát ra ngoài thông qua một khe hở nhỏ một cách tuyệt vọng. 

 

Shikarabe tung một cú đá cực mạnh vào những chiếc xe đó, khiến chúng bay hẳn sang một bên. 

 

Sau đó Shikarabe hét lên. 

 

“Chúng tôi sẽ rời đi trong 10 phút nữa!! Đưa tất cả mọi người vào bên trong APC, không quan trọng việc còn sống hay không!! Còn nữa, ai trong số các anh là Cocolens?!”

 

Khi một trong số những Thợ săn đó đi qua Shikarabe và chuẩn bị vào APC, Shikarabe bất ngờ tóm lấy và ngăn hắn lại. Tên đó ngay lập tức hét lên.

 

“C-Cái gì thế!? Cho tôi vào trước đã chứ!!!”

 

“Những người có thể di chuyển sẽ đi sau, hãy tìm những người không thể tự di chuyển trước đã.”

 

Sau đó hắn bỏ cái tay đang tóm lấy mình của Shikarabe và đi vào APC.

 

“Câm mồm lại!! Tao phải quay trở về!!”

 

Shikarabe ngay lập tức tóm lấy và ném hắn quay trở lại tòa nhà. Tên đó tiếp đất mạnh xuống dưới sàn và bất tỉnh khi lăn lộn trên mặt đất.

 

Shikarave trừng mắt nhìn những Thợ săn còn lại, có một số ít Thợ săn định làm điều tương tự đã lập tức dừng lại. 

 

“Tôi sẽ nói lại lần nữa!! Đưa tất cả mọi người vào bên trong APC bất kể ai còn sống hay đã chết!! Cho dù đó là một cái xác, hoặc bị mất đầu, hoặc không còn cái gì khác ngoài một cái đầu, tất cả không quan trong, chỉ cần đưa tất cả vào bên trong APC! Còn nữa, ai trong số các anh ở đây là Cocolens? Ít nhất thì ai trong số các anh đã gọi cho chúng tôi lúc nãy?”

 

Một trong số những Thợ săn đang giúp một Thợ săn bị thương đứng dậy chỉ tay. 

 

“…L-Là người ở đằng kia.”

 

Sau đó Shikarabe ra hiệu cho Thợ săn vừa trả lời câu hỏi của mình vào bên trong APC. Thợ săn đó thở phào nhẹ nhõm và lên xe. Các Thợ săn khác cũng đã bắt đầu giúp đỡ những Thợ săn khác không thể tự di chuyển, cho dù là họ đã chết hay chưa.

 

Shikarabe nhìn Thợ săn đã nói chuyện với Elena cách đây không lâu, người Thợ săn đó trông vô cùng sợ hãi. 

 

Khi Shikarabe đang đưa mục tiêu giải cứu và các Thợ săn khác vào APC, Akira, Carol, Elena và Sara vẫn đang chiến đấu với đám quái vật bên ngoài. Số lượng quái vật ngay phía trước lối vào của tòa nhà và xung quanh đây cũng đã giảm xuống đáng kể.

 

Akira khẽ thở dài.

 

“Chà, sau khi giết nhiều quái vật thế này thì chắc ta sẽ không phải tiếp thêm một đợt nữa đâu nhỉ?”

 

Carol cười và nói.

 

“Này Akira, cậu có nghĩ là lần này tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền không?”

 

Akira chỉ cười khổ với Carol, nhưng có vẻ cậu hơi thích thú khi đáp lại. 

 

“Theo đánh giá thì tôi sẽ phải trả cho cô một khoản rất lớn rồi.”

 

Carol mỉm cười hài lòng. 

 

“Có vẻ như tôi đã có thể cho cậu thấy rằng tôi không còn như ngày hôm qua nữa rồi. Nó có nghĩa là tôi có thể mong đợi vào phần thưởng của mình rồi, phải không?”

 

“Tôi không thể nói thêm bất cứ điều gì. Vẫn còn quá sớm để cô có thể nghỉ ngơi đấy, đừng có lơ là cảnh giác, được chứ?”

 

Akira và Carol mỉm cười tự tin với nhau. 

 

Sau đó Alpha ra lệnh cho Akira. 

 

[Thế nên cậu hãy đảm bảo rằng mình sẽ không làm mất hết tiền thưởng của mình, chúng ta hãy đi xử lý thêm một vài con quái vật nữa. Akira, đổi sang súng trường chống vật liệu CWH đi.]

 

[Nghe rõ. Ngay cả khi chúng ta đã giết đến chúng đến mức đó rồi sao, vẫn một vài quân tiếp viện nữa à.]

 

Sau đó Akira đổi sang khẩu súng trường chống vật liệu CWH như được yêu cầu, rõ ràng là cậu đang khó chịu. 

 

[Nói đúng hơn thì chúng không giống như đám quái vật mới đến. Chúng đã ở đây ngay từ đầu rồi.]

 

Sau đó Alpha chỉ tay về phía tòa nhà. Khi Akira cũng nhìn về phía đó, tầm nhìn của cậu ngay lập tức được nâng cao. Nhờ đó cậu đã có thể nhìn thấy những con quái vật đang ẩn nấp phía sau những bức tường. Cậu ngay lập tức nhắm khẩu súng trường CWH của mình vào tòa nhà đó. 

 

Carol nhận thấy điều đó và nhắm khẩu súng của mình về phía đó, nhưng cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trông giống một con quái vật. Cô chỉ có thể nhìn thấy một bức tường trông rất chắc chắn, một đống xác chết quái vật xung quanh, và Shikarabe cùng với các Thợ săn khác đang mang những Thợ săn bị thương vào bên trong APC, cũng như Sara và Elena đang đứng cạnh gần đó. Không có gì bất thường cả. 

 

Sau đó Carol nhìn Akira. Cậu đang ngắm vào tòa nhà với vẻ mặt nghiêm túc. 

 

Khi cô nhìn lại tòa nhà đó, một con quái vật đột nhiên nhảy ra từ một cửa sổ trên tầng ba. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy nó, nhưng cô còn ngạc nhiên hơn khi Akira ngay lập tức bắn tỉa vào con quái vật đó, sau đó nó đâm thẳng xuống đất và ngừng cử động. 

 

Những con quái vật khác cũng ngay lập tức nhảy ra từ các cửa số khác. Akira đã bắn hạ từng con một với độ chính xác rất cao. Những con quái vật bị dính đạn sau đó đã rơi xuống bất kể bị thương đến mức nào. Một vài con trong số chúng đã rơi trúng APC và tạo ra tiếng nổ lớn khiến các Thợ săn bên trong bắt đầu la hét. 

 

Akira có thể nắm chắc được vị trí của lũ quái vật nhờ vào sự hỗ trợ của Alpha, và với sự hỗ trợ ngắm bắn của cô thì cậu có thể bắn tỉa trúng vào điểm yếu của đám quái vật đó chỉ với một phát. Cậu liên tục bắn hạ từng con đang nhảy ra khỏi tòa nhà. 

 

Elena và Sara ngay lập tức nhận ra điều đó và bắt đầu giúp đỡ, Carolc cũng làm điều tương tự. Những xác chết của đám quái vật máy móc bị tiêu diệt rơi xuống như trút nước từ trên cao. 

 

Sau đó Carol nghĩ khi cô tiếp tục bắn vào chúng. 

 

Một lần nữa Akira đã có thể phát hiện ra kẻ địch nhanh hơn bất kỳ ai khác. Chính xác thì cậu ấy đã làm điều đó như thế nào vậy? Chúng ta hoàn toàn không nhận ra đám quái vật đó cho đến khi chúng bắt đầu nhảy ra khỏi tòa nhà. Dường như cậu ấy cũng không mang theo một thiết bị thu thập thông tin xịn nào cả. Không biết đây có phải là do trực giác mà chỉ những Thợ săn hàng đầu mới có thể sở hữu không. 

 

Dù Carol chỉ kiểm tra thiết bị của Akira dựa trên quan điểm cá nhân, nhưng từ những gì mà cô thu thập được, thì cô không nghĩ là cậu có mang một thiết bị thu thập thông tin nào như thế cả, và cũng có vẻ như cậu không hề ngụy trang cho cái thiết bị đó. 

 

Có rất nhiều Thợ săn nằm trong số những Thợ săn giỏi nhất, những người có thể phát hiện ra chính xác vị trí của kẻ địch mà người bình thường sẽ không thể phát hiện ra trừ khi họ có một thiết bị thu thập thông tin xịn sò con bò. Chính họ cũng không thể tự giải thích được chính xác vì sao mà họ có thể làm như vậy. Vì họ không thể nói rõ nó cho các Thợ săn khác, nên mọi người chỉ gọi đó là trực giác. 

 

Và cả điều đó nữa. Trong trận chiến, cậu ấy hoàn toàn bỏ việc lái xe, để mặc cho chế độ lái xe tự động. Cho dù có rất nhiều quái vật, và chúng ta đang ở trong tình huống đó, nhưng liệu cậu ấy có thực sự tin tưởng đến mức đó hay không? Hay cậu ấy điều khiển xe của mình thông qua một cái điều khiển từ xa? Ngay từ đầu thì nó có khả thi hay không?

 

Có một giới hạn về mức độ điêu luyện cho chức năng lái xe tự động. Trừ khi nó được hỗ trợ bởi một thiết bị điều khiển được thiết kế đặc biệt, nếu không hoàn toàn dựa vào chức năng đó thì hầu như cái xe đó sẽ không thể đi qua tàn tích của cựu thế giới. Thậm chí còn hơn cả thế, đây đang là một cuộc chiến. Trong trường hợp xấu nhất thì việc dựa dẫm vào chức năng lái xe tự động có thể khiến Akira và Carol bị văng ra khỏi xe. 

 

Không thể lái xe từ xa với sự hỗ trợ của camera hoặc thứ gì đó khác để xem có những gì đang xảy ra phía trước xe hay không và hiển thị nó thông qua kính bảo hộ. Nhưng vấn đề thực sự ở đây là liệu Akira có thể làm được điều đó hay không. Quan sát cả phía trước lẫn phía sau, điều khiển phương tiện và chiến đấu với đám quái vật đang đuổi theo từ đằng sau, hầu hết tất cả các Thợ săn sẽ không thể làm tất cả những việc đó cùng một lúc. Hoặc ít nhất thì Carol sẽ không thể làm được một kỳ tích như thế. 

 

Nếu mình tin vào trực giác của bản thân, thì mình sẽ không nghĩ như thế…Nhưng mình cảm thấy việc trêu chọc Akira về vấn đề này là một ý tưởng tồi…Nghiêm túc mà nói thì cậu nhóc này thực sự là một bí ẩn.

 

Cô đã thu thập thêm một số thông tin về Akira từ Shikarabe, cô biết rằng Akira là một Thợ săn có giá trị hơn 100 triệu Aurum, cô cũng biết là cậu đã tham gia vào yêu cầu săn quái vật tiền thưởng theo lời mời của Shikarabe, và cậu đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình. Cô cũng biết rằng những thông tin đó là sự thật, và cô biết Akira mạnh đến mức nào khi xét đến những gì xảy ra ngày hôm qua bên trong tòa nhà Seranthal/ Thông tin đó thực sự đã khiến cô đánh giá Akira cao đến mức cô chắc chắn rằng cậu là một trong những Thợ săn giỏi nhất đó. 

 

Các Thợ săn đó đã liều mạng để kiếm được tiền. Một số người trong đó còn đến những tàn tích nguy hiểm của cựu thế giới để mang về các di vật, bán chúng lấy tiền, một số khác còn kiếm được tiền từ việc hoàn thành các yêu cầu khó. Carol cảm thấy thích thú khi khiến những Thợ săn đó tiêu hết số tiền khó kiếm của mình chỉ để được ngủ với cô. 

 

Carol nghĩ rằng cô đã cho họ một niềm vui xứng đáng với số tiền đó. Ngay cả với những Thợ săn đó, những người đã từng ngủ với cô, đang cố gắng đi đến một tàn tích nguy hiểm hơn hay thực hiện một yêu cầu khó hơn để có thể ngủ tiếp với cô, cho dù họ có thể sẽ gặp phải một kết cục tồi tệ thì cô cũng sẽ chỉ cười trừ cho qua. Cô cũng có thể cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng thậm chí có một vài Thợ săn sẽ cố gắng vượt qua giới hạn của bản thân và làm điều gì đó liều lĩnh chỉ để có thể ngủ lại với cô. 

 

Khi Carol nghĩ rằng Akira sẽ sẵn sàng chi bao nhiêu tiền cho cô nếu cô dụ dỗ cậu thành công, cô không thể không mỉm cười khi nghĩ đến điều đó, nhưng nét mặt cô chợt nhăn lại trong tích tắc vì khó chịu. 

 

…Nhưng đến lúc này thì Akira vẫn không hề quan tâm đến mình. Shikarabe cũng không có ý kiến nào về kiểu con gái mà Akira thích. Hơn nữa thì có vẻ như Shikarabe đã mời Akira đến một quán rươu nằm cùng chỗ với nhà chứa, dường như Akira không để tâm đến nó. Elena và Sara, nếu Akira đi cùng với cả hai người đó, thì nó có nghĩ là cậu ấy không hề có hứng thú với các cô gái khác ngoài họ. Mình không hiểu, có điều gì ở mình mà cậu ấy không thích chứ. Nếu nói trắng ra thì mình nghĩ ít nhiều bản thân cũng đẹp bằng hai người đó mà, hay là cậu ấy có một sở thích nào đó à?

 

(Duck: không phải gu nó thì em là gu tôi, vì khi vỗ mông thì em tự biết đổi thế :3)

 

Carol quyết định dừng suy nghĩ về điều đó và tập trung vào cuộc chiến hiện tại. Tình hình lúc này của cả bọn không cho phép cô phân tán sự chú ý nữa. 

 

Akira và các Thợ săn khác đã có thể đối phó với đám quái vật chạy ra từ bên trong được một lúc, nhưng ngay càng có nhiều quái vật bắt đầu nhảy ra khỏi tòa nhà từ các cửa sổ cao hơn. Bức tường của tòa nhà đã bắt đầu bị bao phủ bởi đám quái vật. Thậm chí một vài con đã bám chặt cơ thể chúng vào bức tường và bắn Akira và các Thợ săn khác. Mặc dù tất cả ưu tiên những con có vũ khí tầm xa, nhưng số lượng đạn dội xuống vẫn không ngừng tăng lên. 

 

“Theo tình hình hiện tại, tôi chắc chắn là tòa nhà này chứa đầy quái vật. Tôi rất vui vì chúng ta chỉ cần chiến đấu với những con từ bên ngoài thôi đấy.”

 

Carol tập trung vào bầy quái vật trước mặt mình trong khi mỉm cười xả đạn vào vào chúng. Mặc dù cô không có đủ thời gian để nghĩ thêm điều gì khác trong tình huống này, nhưng cô cũng không gặp quá nhiều khó khăn khi chiến đấu với những trang bị mạnh mẽ và đắt tiền của mình. 

 

Trans+edit: Duck

 

Chương 105    Danh sách chương   Chương 107

 

 

 

 

2 nhận xét:

Unknown nói...

quan ngại sâu sắc về tên duck

Đại Ca Xinh Đẹp nói...

Duck bị sao vậy,ảo tưởng kinh đấy,thật quan ngại quá