Sau khi Elena, Sara, Carol và Akira quay trở lại chỗ Shikarabe, Shikarabe nghe lời giải thích của họ và đã hiểu được tình hình hiện giờ. Anh có vẻ thất vọng khi thở dài. Dù yêu cầu SOS mà tất cả thực hiện đã được coi là hoàn tất sau khi tìm kiếm ở khu vực được chỉ định nhưng phần thưởng nhận được sẽ ít hơn nhiều nếu so với việc mang theo mục tiêu giải cứu trở về.
Với tình cảnh như vậy, Shikarabe không chỉ gặp xui tận cùng
khi buộc phải vác theo cái của nợ do tổ chức mà anh tham gia giao phó, mà yêu
cầu đầu tiên trong ngày hôm nay của anh cũng không kết thúc một cách suôn sẻ.
Sau đó, anh trút bỏ toàn bộ sự thất vọng và mệt mỏi về tinh thần kèm theo một
tiếng thở dài trước khi tiếp tục.
“Vậy, yêu cầu đầu tiên của chúng ta là một trò đùa ngu ngốc
nào đó rồi. Tôi cảm thấy hôm nay không phải là một ngày may mắn. Kế hoạch tiếp
theo là gì?”
Elena trả lời.
“Bọn tôi không dùng quá nhiều đạn, nên giờ đang nghĩ đến việc
hướng đến mục tiêu của yêu cầu tiếp theo luôn. Mặc dù tôi cũng không ngại việc
quay trở về phòng trường hợp hai người đã tiêu tốn gần hết số đạn mang theo
trong lúc chúng tôi không có ở đây.”
Shikarabe đã băn khoăn trong suốt khoảng thời gian đợi Elena
quay về, anh đang chờ Togami hành động. Nhưng cuối cùng lại chẳng có gì xảy ra
cả, nó cho thấy rằng Togami đã thực sự thay đổi. Sự thật đáng ngờ này khiến
Shikarabe cảm thấy hơi bồn chồn khi tiếp tục.
“Chúng tôi thấy nó ổn, không có gì xảy ra khi cô rời đi cả.”
Elena quan sát kỹ nét mặt của Shikarabe. Dù anh không nói
chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như nó cũng không ảnh hưởng mấy đến hoạt động
của anh trong quá trình thực hiện yêu cầu giải cứu.
“Tôi hiểu rồi, nếu vậy thì chúng ta nhanh chóng đến địa điểm
tiếp theo thôi.”
“…Hmm? Đợi một chút, tôi vừa nhận được thông báo từ Văn
phòng Thợ săn, cho tôi vài giây để kiểm tra đã.”
Shikarabe nhận ra có một thông báo từ Văn phòng Thợ săn đã
được gửi đến thiết bị đầu cuối thông tin của anh. Khi anh rút nó ra và chuẩn bị
kiểm tra thì cùng lúc đó, một thông báo tương tự cũng được gửi đến Togami,
Elena và Sara dù có muộn hơn một chút. Sara cũng lấy thiết bị của mình ra để kiểm
tra chi tiết thông báo đó khi cô quay sang Akira và nói.
“Có vẻ như tôi cũng vừa nhận được thông báo từ Văn phòng Thợ
săn. Akira, em đợi chút để tôi kiểm tra chi tiết trước đã nhé.”
“Được chứ.”
Những người nhận được thông báo đó bắt đầu kiểm tra thiết bị
đầu cuối thông tin của bản thân, và tất cả đều có những phản ứng khác nhau khi
đọc những chi tiết của thông báo đó.
Elena và Sara rõ ràng là trông khá khó chịu như thể cả hai vừa
bị dây vào thứ gì đó rất rắc rối. Mặt khác, Togami có vẻ phấn khích như thể vừa
nhận được điều gì đó mà cậu đã luôn chờ đợi bấy lâu. Trong khi đó, Shikarabe
trông có vẻ hơi mất bình tĩnh và vô cùng cáu kỉnh.
Elena và Sara bàn bạc với nhau. Shikarabe ngay lập tức lấy
thiết bị đầu cuối thông tin ra để gọi cho ai đó, trông như anh đang có một cuộc
thương lượng với đầu đây bên kia, nghe có vẻ không được tốt cho lắm. Còn Togami
thì chỉ đứng đó và đợi Shikarabe xong việc.
Đột nhiên một cuộc gọi đến từ thiết bị đầu cuối thông tin của
Elena. Elena ngừng thảo luận với Sara và nghe máy với nét mặt nghiêm túc, sau
đó cô nói chuyện với ai đó bên kia đầu dây với tâm trạng tồi tệ.
Akira cau mày hỏi Alpha.
“Này Alpha, cô có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
“Không. Nhưng nhìn thế này thì tôi chắc chắn một điều, rằng
nó chẳng phải chuyện tốt đẹp gì đâu.”
“Tôi cũng nghĩ thế…”
Khi Akira dò xem Elena, Elena có vẻ đang hơi tức giận, cô hiếm
khi nào lại mất bình tĩnh như vậy.
“…Gác chuyện đó sang một bên đi…Ừ, đúng thế đấy. Ít nhất thì
các người cũng nên biết là chúng tôi đang ở đâu rồi mà, phải không?! Ngay giữa
tàn tích đấy!! Chúng tôi đang ở trong tình cảnh có thể bị một đám quái vật tấn
công bất cứ lúc nào đấy, có biết không hả?! Ít ra thì hãy cho chúng tôi thời
gian để rời khỏi chỗ này đã!! Hay mấy người thực sự đang tính giết chúng tôi hả?!!”
Sau đó Elena ngắt máy và ngay lập tức ra lệnh cho Shikarabe.
“Shikarabe, chúng ta sẽ quay trở về ngay bây giờ.”
Shikarabe vẫn đang nói chuyện với thiết bị đầu cuối thông
tin của mình khi anh liếc nhìn Elena và gật đầu để thể hiện sự đồng tình của
mình. Sau đó, anh ra hiệu cho Togami vào xe và tự mình đến chỗ APC khi vẫn đang
nghe máy.
Elena, người thậm chí còn không cố gắng che giấu sự tức giận
của bản thân, ngạc nhiên khi thấy Akira đang nhìn mình. Sau đó, cô nhẹ nhàng thở
một hơi dài để bình tĩnh lại trước khi xin lỗi Akira.
“Akira, tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ nói chi tiết sau, được chứ?
Giờ chúng ta cần quay về Văn phòng Thợ săn ngay lập tức. Tôi sẽ nói rõ cho em
biết sau.”
“Đương nhiên rồi, tôi không phiền đâu, nhưng giờ còn ổn
không nếu ta tăng tốc?”
“Không, không sao hết. Không cần phải vội đâu…Dù gì thì
chúng ta cũng không có nghĩa vụ phải đi xa đến mức đó.”
Elena nói nhỏ nửa cuối câu sau trước khi quay trở lại xe. Sara
cười khổ và theo sau Elena.
Akira quay sang Carol. Carol trông vẫn rất thoải mái và bình
tĩnh. Không như Akira, người đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra, có vẻ như
Carol có chút lăn tăn về tình hình hiện giờ.
Sau đó Akira hỏi Carol.
“Carol, cô có đoán được gì về thông báo mà mấy người kia vừa
nhận được không?”
“Không có. Nhưng không phải là tôi không biết. Tôi đã thu thập
được một vài thông tin liên quan đến tàn tích Mihazono ngày hôm qua, nên ít nhất
thì tôi cũng có vài giả thuyết.”
“Vậy nó là gì?”
“Thay vì nói ra những phỏng đoán sai lầm thì sẽ nhanh hơn nếu cậu
nghe từ người có liên quan trực tiếp với nó. Mà để nó sang một bên đi, chúng ta
cần làm nhanh theo chỉ dẫn nếu không muốn bị bỏ lại.”
“À.”
Khi Carol chỉ ra, Akira ngay lập tức quay trở về xe, Carol
theo sau cậu.
Carol nhìn Akira và nghĩ.
Bình thường thì với một
Thợ săn mạnh như cậu ấy thì khả năng thu thập thông tin cũng sẽ phải tương xứng
với nó chứ. Nhưng có vẻ như Akira chỉ là một tên nghiệp dư trong việc thu thập
thông tin thôi, huh…Liệu mình có thể thực hiện bước đi tiếp theo theo hướng đó
không?
Nhìn cách Akira giao tiếp ngày hôm qua và hôm nay, Carol chắc
chắn rằng Akira đã công nhận rằng Elena và Sara là những cô gái xinh đẹp.
Trước đây Akira từng nói rằng cậu thích đồ ăn hơn phụ nữ.
Nhưng không phải là vì cậu không có hứng thú với họ, từ đây có thể khẳng định rằng
tìm ra được điều này đã là một thành công lớn đối với Carol.
Vì vậy, với suy nghĩ đó, Carol tự so sánh bản thân với Sara
và Elena, hai cô gái mà Akira nhìn nhận như những người khác giới. Mặc dù cả
hai đều rất xinh đẹp, nhưng cô không nghĩ nhan sắc của mình sẽ thua bất kỳ ai
trong số họ. Thực tế thì Carol và tích cóp và chi rất nhiều tiền để “đánh bóng”
cơ thể mình, vì thế cô thực sự nghĩ rằng mình có thân hình đẹp hơn Sara và
Elena. (Duck: dầu sôi lửa bỏng mà vẫn nghĩ cách tán trai mình thích, gu tôi…)
Tất nhiên, nó còn phụ thuộc vào sở thích cá nhân của từng
người về độ hấp dẫn của người khác. Nhưng Akira không nghĩ rằng sự khác biệt giữa
cô và Sara cùng Elena lại lớn đến mức đó, trừ khi Akira chỉ quan tâm đến một mẫu
con gái cực kỳ hiếm gặp. Nhưng theo kinh nghiệm của bản thân, cô hoàn toàn
không nghĩ thế.
Carol nghĩ rằng phải cần một vài điều kiện đặc biệt nào đó để
Akira công nhận một ai đó là một người khác giới “đúng đắn”. Rốt cuộc, trừ khi
đúng là có những thứ như thế thật, thì việc cậu quan tâm đến cô sẽ không được tự
nhiên. Nhưng lý do khiến cô nghĩ vậy đơn giản là do cô tin tưởng tuyệt đối vào
cơ thể “khiến Lê Bống phải khóc thét” của mình.
Nhưng Carol hoàn toàn không biết những điều kiện đó cụ thể
là gì. Nó có nghĩ là cô phải làm gì đó để điều tra xem chúng là gì, hoặc cô cần
thay đổi cách tiếp cận Akira. Akira thực sự là một Thợ săn rất giỏi chiến đấu,
nhưng trái lại, cậu hoàn toàn thiếu kiến thức căn bản của một Thợ săn. Cô có thể
gần gũi hơn với Akira bằng cách chia sẻ những thứ đó với cậu. Và càng gần gũi
thì cô càng dễ dàng điều tra được kiểu con gái mà cậu thích.
“Chà, tôi thấy không cần phải gấp quá đâu. Hãy cứ kiên nhẫn
trước đã.”
Carol đang ngồi cạnh Akira, người đang lái xe, trong khi mỉm
cười và nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Elena và đội của cô đã trở về Văn phòng Thợ săn một cách an
toàn. Thậm chí họ còn không đụng phải một con quái vật nào trên đường đi. Dù đã
phát hiện ra vài con nhưng chúng vẫn để họ đi qua mà không hề tấn công. Akira,
người đang nghĩ rằng chúng đã gọi tiếp viện đến và chờ phục kích tất cả trên đường
về. Vì thế nên kết quả có đi ngược lại với dự đoán của cậu.
Khi xuống xe, một vài Thợ săn Drankam và nhân viên của Văn
phòng Thợ săn đã đứng sẵn ở gần Văn phòng Thợ săn, như thể tất cả đang chờ đội
của Elena vậy. Rõ ràng là Elena đang cảm thấy khó chịu và thở dài khi thấy họ.
Elena sẽ đàm phán với họ ở đây. Và xét theo tình hình hiện tại,
với những người đang đứng đợi ở đó thì có vẻ là cô sẽ không có cơ hội để giải thích
cho Akira.
Sau đó Elena liếc nhìn Carol và nhớ rằng cô cũng khá giỏi
trong việc đàm phán. Elena đột nhiên hỏi Akira.
“Akira, tôi có thể mượn Carol một lúc không? Giờ tôi đang bị
vướng vào một vụ thương lượng khó khăn và cực kỳ khó chịu với đám người đứng đằng
kia.”
“Tôi không phiền đâu, nhưng…”
Akira nhìn dò xét Carol. Dù cậu đã thuê cô làm người dẫn đường,
thậm chí cô còn giúp đỡ đội trong cuộc chiến, và bây giờ Elena đã yêu cầu cô ấy
giúp đỡ mình trong việc thực hiện cuộc thương thảo. Akira nghĩ là nó nằm
ngoài vai trò mà cô đang làm để được trả tiền, nên sẽ chẳng có gì lạ nếu Carol
từ chối.
Nhưng Carol chỉ thản nhiên đáp lại.
“Đương nhiên rồi, tôi thấy việc này không có vấn đề gì.”
Akira hơi ngạc nhiên.
“Cô chắc chứ?”
“Ừ, tôi ở đây vì đã được cậu thuê mà. Nên tôi không ngại phải
làm nhiều việc đâu.”
Akira hơi cúi đầu.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.”
“Đừng khách sáo.”
Carol mỉm cười với Akira như thể nó chẳng khiến cô ấy bận
tâm, cô cũng đã nhìn thấy sự thay đổi thái độ đột ngột và kỳ lạ đó của Akira.
Sau đó Elena nói với Sara và Akira.
“Được rồi. Vậy tạm thời chúng ta sẽ chia tay nhau ở đây.
Sara, cậu có thể giải thích cho Akira chuyện vừa nãy không?”
“Được thôi, việc đàm phán để lại cho cậu nhé.”
Elena, Carol và Shikarabe đến chi nhánh của Văn phòng Thợ
săn. Nhưng trước khi Shikarabe rời đi, anh đã ra lệnh cho Togami.
“Togami! Đem APC của tôi trở về căn cứ tạm thời của
Drankam!! Sau đó cậu chỉ cần ngồi đợi mệnh lệnh tiếp theo của Drankam!!”
Togami bối rối đáp lại.
“Đợi chút đã! Sau chuyện này thì tôi sẽ ra sao?”
“Làm như tôi biết chắc?”
Shikarabe tỏ vẻ khó chịu khi anh hét lớn và dừng lại ở đó.
Có vẻ như Togami không thể hoàn toàn chấp nhận việc này, nhưng anh đã quay lại
APC và làm theo những gì Shikarbe nói.
Akira và Sara được yêu cầu phải di chuyển xe của họ ra chỗ
khác để không làm cản đường. Sau khi Akira đỗ lại xe của mình, cậu bước ra từ
ghế lái và duỗi người, lúc đó Sara cũng đã đến chô cậu.
Sau đó cậu hỏi Sara.
“Vậy, chuyện gì đã xảy ra? Có vẻ như Shikarabe và Elena-san
đều trông khá khó chịu?”
Sara có phần do dự trước khi mở lời.
“Chà, chỉ có mấy chuyện rắc rối thôi. Dù có nói thế nhưng
tôi cũng không thực sự chắc chắn điều gì đã xảy ra khi đi cùng Shikarabe, nhưng
tôi nghĩ là đó cũng chính là lý do vì sao mà ta lại bị vướng vào chuyện này.”
“Đó là thông báo từ Văn phòng Thợ săn phải không?”
“Đúng thế, nội dung của nó là một thứ khá rắc rối từ Văn
phòng Thợ săn, thỉnh thoảng thì tôi cũng nhận được mấy thứ như vậy. Vì thế nên,
nói đến điều đó, nhưng…Chà, việc này không đơn giản đến mức đó, nhưng để giải
thích một cách hợp lý thì…”
“Nếu nó là thứ khiến Sara-san thấy khó nói thì không chị cần
phải làm đâu.”
“À, không, không phải đâu. Bản thân cái thông báo đó cũng
không có thông tin gì là bí mật hay thứ gì đó tương tự thế, chưa kể là Elena đã bảo
tôi giải thích cho em rồi mà. Vì vậy tôi thực sự hy vọng là em sẽ lắng nghe nó.”
“Vậy sao, thế thì tôi hiểu rồi.”
“Về thông báo đó, về cơ bản thì là một yêu cầu tham gia vào
việc nỗ lực điều tra sự thay đổi kỳ lạ trong tàn tích Mihazono.”
Sau đó Sara bắt đầu giải thích nội dung của nó cho Akira. Sau khi nghe xong, Akira nghiêm mặt lại.
“…Vậy là họ đang định điều một đội đến tòa nhà Seranthal đó phải không?”
“Đúng vậy đấy. Họ đã viện ra đủ mọi lý do để gửi yêu cầu đó
và tôi không thực sự biết được tất cả những thứ chi tiết. Một vài người nói là
làm thế để điều tra nguồn gốc của những thay đổi gần đây của tàn tích Mihazono,
nhưng người khác thì nói rằng làm thế để giải cứu những người đang bị mắc kẹt
bên trong tòa nhà đó, hoặc là để giành quyền kiểm soát toàn bộ Seranthal. Thậm
chí còn chưa rõ là thông tin có phải là sự thật hay chỉ là suy đoán của một ai
đó. Nhưng có một điều chắc chắn, là họ đã quyết định rằng sẽ lập ra một đội để
tiến đến tòa nhà đó, có vẻ như sẽ là một đội khá lớn.”
Akira làm một vẻ mặt đáng sợ khi nhớ lại những mà cậu đã trải
qua, bên trong tòa nhà đó.
“Ừm, vậy ta có thể từ chối nó không?”
“Chà, mặc dù đó không phải là bắt buộc, nhưng chị nghĩ nó
khá khó.”
Để tăng thêm sức mạnh cho đội phòng thủ của thành phố
Kugamayama mà Ban quản lý Thành phố đã cử đến, và cũng là để thuyết phục những
người sống bên trong bức tường kia trả tiền cho họ, thì Ban quản lý Thành phố
đã quyết định sẽ đưa ra yêu cầu đó cho các Thợ săn đã hoàn thành nhiệm săn quái
vật tiền thưởng trong quá khứ.
Với sự việc một bầy quái vật tràn ra từ ngày hôm trước và sự
xuất hiện của những con quái vật tiền thưởng cách đây không lâu, có vẻ như những
người sống trong bức tường đang dần cảm thấy bất an. Nhưng họ không thể chỉ yêu
cầu mỗi đội phòng thủ của thành phố cử binh lính đến giải quyết. Sẽ rất khó để
điều chỉnh được sức mạnh của đội phòng thủ thành phố khi tình huống bất trắc
xảy ra trong khi phải đảm bảo những người sống bên trong bức tường cảm thấy an
toàn.
Hơn nữa, việc săn lùng con quái vật tiền thưởng cũng khá nổi
tiếng ở khu vực đó. Và câu chuyện về những Thợ săn lành nghề đã được cử đi để
tiêu diệt những con quái vật mạnh mẽ sẽ khiến những người sống bên trong đó
bình tĩnh lại. Chưa kể là nó cũng sẽ khiến ngân sách sẵn có của đội phòng thủ
tăng lên, một mũi tên trúng hai đích.
Vì vậy, dù yêu cầu gia nhập đội đó không phải là bắt buộc,
nhưng một nửa là bắt buộc. Nếu Thợ săn từ chối yêu cầu mà không có lý do chính
đáng thì họ có thể sẽ gặp rắc rối về sau. Việc những Thợ săn từ chối nó – những
người đã tiêu diệt được quái vật tiền thưởng, sẽ khiến những người sống bên
trong bức tường nghĩ rằng nó khó đến mức đến cả họ còn phải từ chối. Từ đó hoảng
loạn sẽ càng tăng lên. Vì thế những Thợ săn đó bắt buộc phải nhận lời.
Nếu Ban quản lý Thành phố để mắt đến một Thợ săn nào đó thì rất có khả năng là người đó sẽ gặp khó khăn để ở lại thành phố. Trường hợp xấu nhất thì họ sẽ không thể bán di vật và mua đạn được nữa. Và thế là họ sẽ buộc phải đến một thành phố khác.
Không có nhiều Thợ săn sẵn sàng đối mặt với hậu quả đó, thứ
sẽ đến với họ chỉ vì từ chối yêu cầu đó, thế nên ít nhất là họ sẽ cố gắng
thương lượng một số tiền thưởng phù hợp cho việc thực hiện nó. Ngay từ đầu, Ban
quản lý sẽ không đưa ra yêu cầu đó nếu họ biết rằng Thợ săn sẽ từ chối. Hơn nữa,
việc mất đi những Thợ săn lành nghề cũng không phải thứ mà Ban quản lý Thành
mong muốn.
Sara giải thích mọi thứ liên quan đến chủ đề đó, cộng thêm một
vài thông tin liên quan khác mà Akira có thể chưa biết.
“Chà, nhìn chung thì đó là tất cả. Đó là lý do vì sao Elena
đang cố gắng thương lượng với Ban quản lý Thành phố về yêu cầu rắc rối đó.”
Akira chăm chú lắng nghe và hiểu được lời giải thích của Sara,
nhưng bất chợt một câu hỏi hiện lên trong đầu cậu.
“Tôi hiểu rồi….Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Elena-san sẽ
tức giận đến mức đó, chắc phần thưởng được đề ra thực sự không đáng, phải
không?”
Sara do dự một chút khi trả lời.
“…Chà, đó là…Ừmm, em biết đấy. Phần thưởng không tệ lắm và
tôi chắc là Elena cũng đang cố gắng đẩy nó lên cao hơn nữa. Tôi không có vấn đề
gì với phần thưởng và chắc là Elena cũng chẳng có vấn đề gì với nó đâu…Chỉ là,
họ đã cắt ngang yêu cầu mà chúng ta đang làm và đưa ra một yêu cầu khác khiến ta
khó có thể từ chối. Bọn họ thậm chí còn cố gắng bắt đầu việc thương lượng về vấn
đề đó ngay giữa tàn tích, nơi chúng ta có thể bị tấn công bởi đám quái vật bất
cứ lúc nào. Vì thế nên không có gì ngạc nhiên khi nó khiến Elena nổi cơn tam
bành.”
“Giờ chị nói đến đó tôi mới để ý. Đúng là thế thật.”
Elena cũng chỉ là một con người. Việc cô thỉnh thoảng nổi
nóng là chuyện bình thường. Và trong tình cảnh này, một yêu cầu được gửi đến
trong khi cô vẫn đang thực hiện một yêu cầu khác, nó có thể khiến lịch trình và
sự chuẩn bị của cô bị xáo trộn hoàn toàn. Có lẽ Elena cũng đã nổi giận vì tinh
thần trách nhiệm của cô – với tư cách là người lãnh đạo. Mọi thứ sẽ đúng hơn nếu
Akira nhìn sự việc theo góc nhìn đó.
Sara cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Akira có vẻ đã chấp nhận lời
giải thích của mình, sau đó cô ngay lập tức cố gắng thay đổi chủ đề trước khi Akira
nhắc lại nó.
“Tiện đây thì Akira, em không nhận được thông báo đó sao?
Không phải em cũng đi săn quái vật tiền thưởng cùng với đội của Shikarabe sao?”
Lần này lại đến lượt Akira do dự trước khi đáp lại.
“À, chị thấy đấy, về cơ bản thì tôi không được phép nói về
nó, vậy nên…”
“Tôi hiểu rồi, nếu thế thì tôi sẽ không gây áp lực cho em
đâu. Nó chỉ khiến tôi tò mò một chút thôi. Tôi chỉ tự hỏi rằng em đã thực hiện
nó như thế nào.”
“Tôi không làm bất cứ điều gì to tát cả, thực tế thì tôi còn
không chắc liệu mình có xứng đáng với phần thưởng mình được nhận hay không.”
Akira nghĩ rằng sẽ ổn thôi nếu nói nhiều thứ như thế cho
Sara.
Sara không nói gì, có vẻ như cô đang suy nghĩ. Vẻ mặt cô đột
nhiên thay đổi như thể vừa nhận ra điều gì đó, sau đó cô mỉm cười và nói với
Akira.
Akira thở hổn hện, Sara đã có thể đoán ra chính xác những gì
đã xảy ra. Khi cậu nhìn Sara với vẻ mặt ngạc nhiên, cô nhìn lại cậu với nụ cười.
Sau đó cậu hỏi Sara.
“…Nó đã đủ để khiến Sara đưa ra dự đoán?”
Sara mỉm cười thích thú khi đáp lại.
“Vì em đã nói rằng em thậm chí còn không chắc phần thưởng
mình nhận được xứng đáng với đóng góp hay không, thế có nghĩa là em đã nhận được
một phần thưởng xứng đáng rồi, đồng nghĩa với việc em đã thực hiện yêu cầu rồi.
Vào thời điểm đó, yêu cầu duy nhất mà Shikarabe đưa ra cho em chỉ là việc giúp
anh ta săn quái vật tiền thưởng. Sau đó, dựa theo thực tế là em không nhận được
thông báo vừa nãy từ Văn phòng Thợ săn, điều đó có nghĩa là yêu cầu đó chỉ là
yêu cầu giữa những Thợ săn với nhau và Văn phòng Thợ săn không hề liên quan đến
nó. Vì Shikarabe đã thuê em nên nó có nghĩa là anh ta biết rằng em có thể tự lo
được cho mình. Đó là lý do vì sao anh ta thuê em không chỉ để làm lái xe thuê. Khi em
nói rằng em không làm được điều gì to tát thì nhìn chung là vì hỏa lực chính
trong cuộc chiến đó là từ Shikarabe và đồng đội của anh ta, tôi cá là em đã sử
dụng thiết bị mà bản thân có thể sử dụng được từ Shikarabe để tấn công con quái
vật tiền thưởng, cũng như là em đã cố gắng không để ý đến chi tiết đó. Khi em
nói rằng mình không xứng đáng với phần thưởng thì tôi có thể đoán rằng ít nhất
thì đó không phải là một số tiền nhỏ. Bản thân Shikarabe cũng sẽ chẳng trả nhiều
tiền như thế nếu cuộc đi săn không thành công. Đó là lý do khiến tôi có thể tự
tin nói rằng em đã có thể tiêu diệt thành công con quái vật tiền thưởng…Em
không thể xác nhận lại rằng liệu tôi có nói đúng hay không. Dù gì thì nó sẽ vi
phạm nghĩa vụ phải bảo mật thông tin của em mà.”
(Duck: Vl, não tác giả nhiều nếp nhăn đấy =)))
Akira cúi thấp đầu.
“…Tôi có quyền giữ im lặng.”
“Cái xe đó không phải là cái mà em mua từ Shizuka, phải
không? Đó có phải là phần thưởng từ Shikarabe không? Mặc dù chị không am hiểu
xe cộ lắm nhưng cái đó khá đắt đấy. Dù me đã nhận được nó như là một phần thưởng
nhưng em vẫn nói rằng không biết bản thân có xứng đáng với nó hay không. Akira,
hẳn đó là một cuộc chiến khó khăn nhỉ.”
(Duck: vl, vợ thứ về mách lẻo vợ cả thì Akira ăn cám sống qua
ngày =)))
“Tôi không thể nói thêm bất cứ điều gì.”
“Này Akira, em là một đứa trẻ trung thực nhỉ?”
Sara cười khúc khích khi thấy Akira bĩu môi.
Sau đó cô thay đổi không khí.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Tiện đây thì em biết đấy, những
người không thể từ chối yêu cầu đó chỉ có Elena và tôi thôi, nên em hoàn toàn
không sao cả. Dù gì thì ngay từ đầu yêu cầu đó đã không được gửi đến em rồi.
Tôi biết là em đã phải trải qua một điều gì đó rất kinh khủng ở Seranthal, phải
không? Vì vậy, nếu em không muốn thì không cần phải ép buộc bản thân quá đâu. Rốt
cục thì việc đó cũng không nằm trong kế hoạch của bọn tôi khi mời em.”
Vẻ mặt của Akira trở lại bình thường.
“Không, tôi sẽ đi cùng nếu Sara-san và Elena-san thấy ổn.”
(Duck: Lấy sách vở ra ghi chép đi các đồng râm FA của tôi =)))
Cho dù là tình hình đã thay đổi rất nhiều so với kế hoạch
ban đầu. Nhưng đối với Akira, mục đích của cậu không phải thế. Dự định ban đầu
của cậu đến đây là để giúp Elena và Sara.
Sau đó Sara hỏi Akira một lần nữa.
“Tôi rất vui khi có em đi cùng, nhưng em có thực sự thấy nó ổn
không?”
“Vâng.”
Vẻ mặt của Sara trở nên nghiêm túc khi cô nói với Akira.
“…Có phải là vì em biết rằng mình có thể kiếm được lợi nhuận
từ yêu cầu đó không? Bất chấp nguy hiểm thì em vẫn sẽ đi vì lợi nhuận?”
“Hả? À, vâng. Vâng, một cái gì đó tương tự thế. Dù sao thì
tôi cũng muốn có một thiết bị tốt hơn, nên giờ tôi đang cần tiền mà.” (Duck: nước
đi này cao tay quá, tôi không biết Akira giả ngu hay ngu thật nữa…)
Akira nghe với vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cậu ngay lập tức lồng
thêm lời bào chữa của mình với những gì Sara vừa nói.
Sara không nói gì một vài giây, sau đó cô mỉm cười và nói với
Akira.
“…Tôi hiểu, tôi hiểu rồi. Nhưng mà không cần thiết phải liều
lĩnh đâu nhé, được chứ?”
“Tôi hiểu rồi.”
Akira trả lời đầy chắc chắn.
Khi nghe câu trả lời của Akira, Sara nghĩ.
…Nói dối tệ thật đấy. Hay là do em ấy rất tệ trong việc cố
gắng lừa người khác nhỉ?
Sara khẳng định chắc nịch rằng
Akira đến với cô không phải vì tiền. (Duck: vì “đồ ăn” =)))
Hơn nữa, cô cũng đoán được
rằng cậu sẽ đi cùng để giúp cô. Dù nó có thể chỉ là một suy nghĩ mơ mộng (của một
thiếu nữ mới yêu), nhưng cô không hề có bằng chứng để bác bỏ điều đó.
Khi Sara nghĩ rằng Akira
quyết định sẽ đến đây một lần nữa, đến nơi mà cậu đã suýt bị giết để giúp cô và
Elena, cô cảm thấy vừa hạnh phúc vừa thảm hại. Nhưng ngay cả thế, vì cô thấy hạnh
phúc hơn nên cô không thể hiện một nét mặt buồn bã.
Sara quyết định sẽ lấy cảm
giác đó làm động lực để phát triển mạnh hơn và mỉm cười.
Akira đang nói chuyện với
Sara trong khi đợi Elena trở về sau cuộc đàm phán.
Sau đó Akira hỏi Sara.
“Bao giờ Elena mới xong nhỉ?”
“Nó còn phụ thuộc vào độ
khó của cuộc đàm phán, vì vậy tôi thực sự cũng không biết nữa. Nhưng tôi chắc là
Ban lãnh đạo của thành phố không muốn mất quá nhiều thời gian cho việc đàm phán
rồi để muộn việc điều động đội hình. Vì vậy tôi nghĩ là nó sẽ kết thúc trước buổi
chiều nay thôi, ngay cả khi cuộc đàm phán đó không thành công.”
“Không thành công? Nhưng đó
không phải là một yêu cầu mà ta chỉ cần từ chối là được thôi sao, phải không?”
“Nhìn chung thì ta cũng có
thể làm thế. Nếu họ không thể đồng ý với những điều kiện được đưa ra thì ta có
thể không từ chối thực hiện yêu cầu đó, ngay cả khi điều đó có nghĩa là tôi sẽ
phải thay đổi địa bàn hoạt động của mình sang một thành phố khác. Nếu lấy một
ví dụ tiêu cực thì đó có thể là họ chỉ có thể trả một số tiền nhỏ, coi bọn tôi
như một con tốt thí. Chà, tôi chắc rằng Elena sẽ làm tốt phần việc của mình để
những chuyện như vậy sẽ không xảy ra trừ khi có điều gì đó không mong muốn ập đến.”
Người mà Elena đang đàm
phán là một người đã quen với việc đàm phàn trong hoàn cảnh khó khăn. Nếu thay
vào đó là Akira thì cậu sẽ bị cuốn theo dòng chảy của cuộc đàm phán đó và buộc
phải chấp nhận một thỏa thuận rất tệ cho bản thân. Khi nghĩ thế, cậu làm vẻ mặt
mâu thuẫn và lẩm bẩm.
“…Nghe có vẻ tệ quá.”
“Đó là lý do tại sao hầu hết
các Thợ săn đều thuê những người khác để lo việc thương lượng. Nếu là trong trường
hợp của tôi thì đó sẽ là Elena. Akira…em thương lượng khá kém phải không? Nếu
thế thì việc thuê người làm việc đó thay em sẽ là một ý kiến hay đấy.”
“Hừm, tôi hiểu rồi, tôi sẽ
nghĩ về nó sau.”
Akira nghĩ rằng cậu chưa phải
là một Thợ săn giỏi như thế, nên cậu sẽ không bị cuốn vào một cuộc đàm phán rắc
rối, và cậu cũng chưa cần người khác đàm phán thay mình. Nhưng một ngày nào đó
cậu sẽ cần đến họ, vậy nên cậu chỉ ghi nhớ điều này cho đến lúc cần.
Thực tế thì Akira đã là một
người có thể dễ dàng bị cuốn theo những thứ rắc rối. Lý do vì sao cậu không nhận
ra điều đó đơn giản là vì cậu giết người mà không cần để tâm đến những rắc rối
mà việc giết người có thể gây ra. Trong trường hợp xấu nhất thì nó cũng không
có vấn đề gì, đó là kiểu suy nghĩ bình thường ở khu ổ chuột.
Thông thường thì mọi người
sẽ cố gắng tìm cách giải quyết vấn đề của họ một cách hòa bình, nhưng Akira chỉ
đơn giản là bỏ qua lối suy nghĩ đó. Điều này đã khắc sâu vào tâm trí Akira, rằng
đối phương luôn coi thường cậu lẫn tính mạng của cậu, và sẽ chẳng có cơ hội để
thương lượng với nhau cũng như thỏa hiệp. Có thể vì điều này mà Akira đã “buông
thả” với một vài người.
Dù Akira đã thoát khỏi khu ổ
chuột, nhưng ở đâu đó trong đầu cậu vẫn luôn để ở đó, nơi cậu không còn biết một
cách nào khác để bảo vệ bản thân ngoại trừ việc giết người.
Điều đó thực sự đã gây ra rắc
rối cho cậu trong quá khứ, nhưng Akira luôn cho đó là sự xui xẻo của bản thân,
hoặc ít nhất là cậu hiểu rằng cậu đã phải “gặt bão” khi đã “gieo gió”.
Sau đó Sara chuyển ánh mắt
của mình về phía Văn phòng Thợ săn. Elena vẫn đang đàm phán bên trong đó. Vẫn
chưa có cuộc gọi nào từ Elena, nó cho thấy rằng cuộc đàm phán mà cô bị vướng phải
khó khăn đến mức nào.
…Đúng như mình nghĩ, chắc họ đang cãi nhau rồi.
Đối với Sara, người rất hiểu
Elena, rằng cô có thể đang gặp khó khăn. Sara tưởng tượng ra cảnh Elena đang cố
gắng đàm phán hết sức mình bên trong chi nhánh của Văn phòng Thợ săn và thở
dài.
Trans+edit: Duck
1 nhận xét:
oh bạn ơi,bạn lấy sổ ghi chép cách tán gái của akira là bạn đần rồi =))
Đăng nhận xét