Chương 121: Cuộc đàm phán phiền phức - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2022

Chương 121: Cuộc đàm phán phiền phức

Như Sara đã đoán định từ trước, Elena đang có khoảng thời gian thương lượng khó khăn. Khi giải thích tình hình hiện tại cho Akira, Sara đã cố ý giấu đi vài thông tin bao gồm cả lí do tại sao Elena lại kích động tới mức phải lên giọng như vậy.


Dù đã được quyết định từ trước rằng đội được điều đến tòa nhà Seranthal sẽ bao gồm những Thợ săn đã từng tiêu diệt thành công một quái vật tiền thưởng trước đây, và với số lượng lớn Thợ săn như thế sẽ được gửi tới tòa Seranthal, họ cần phải có một hệ thống cấp bậc rõ ràng để có thể làm việc hiệu quả cùng nhau. Nhưng đồng thời, hệ thống cấp bậc này cũng có thể là nguồn cơn dẫn đến những rắc rối khác.


Ban Quản lý Thành phố ban đầu đã định dùng cùng một hệ thống cấp bậc như trong đợt săn quái vật tiền thưởng. Nhưng rốt cục thì những Thợ săn đã dẫn dắt đội của họ hạ gục thành công quái vật treo thưởng đều được kì vọng ít nhất cũng phải có khả năng lãnh đạo tốt. Kể cả nhóm đã thành công săn được Big Walker, thực ra đã có một cuộc tái thiết đột ngột trong đội trước khi được điều đi, và họ đã tiêu diệt thành công được Big Walker. Ban Quản lý Thành phố nghĩ rằng các Thợ săn sẽ tự xử lý được mọi vấn đề bằng hệ thống cấp bậc của riêng họ.


Để những Thợ săn có thể nhận được cùng một hệ thống cấp bậc trên mặt trận, họ cần ai đó đã từng là đội trưởng của một nhóm hoặc một chỉ huy từ một tổ chức hay băng đảng nào đó. Vì vậy Ban Quản lý Thành phố đã để đội có nhiều đóng góp nhất trong cuộc săn quái vật tiền thưởng chọn ra trưởng nhóm.


Trong trường hợp này, Ban Quản lý Thành phố đã trao quyền quyết định cho Drankam bởi nhóm săn quái vật tiền thưởng của Drankam đã có đóng góp rất lớn cho đợt săn quái vật vừa rồi. Hầu hết những đội độc lập đến từ Drankam cũng đều đã thành công trong việc tiêu diệt được ít nhất một quái vật tiền thưởng. Hơn nữa, băng cũng đã có đóng góp to lớn trong việc tiêu diệt quái vật tiền thưởng mạnh nhất. Vậy nên không có gì bất ngờ khi Ban Quản lý Thành phố để Drankam lo liệu chi tiết về đội điều tra. Kế hoạch hiện tại là để Drankam quyết định chiến thuật cũng như đội trưởng, sau đó những Thợ săn khác sẽ hành động dưới lệnh của Drankam.


Nhưng cuối cùng, một lượng Thợ săn lớn đến bất ngờ đã phàn nàn về việc đó.


Khi tình hình ở tàn tích Mihazono đột ngột thay đổi, Drankam đã đưa ra yêu cầu giải cứu SOS tới các Thợ săn xung quanh tàn tích. Điều này dẫn đến một lượng lớn Thợ săn bị kẹt lại bên trong đó. Hầu hết những đối tượng cần được giải cứu trong yêu cầu SOS hiện giờ thực chất đều là những Thợ săn bị kẹt lại sau yêu cầu giải cứu SOS từ trước đó.


Dù họ chỉ đánh giá tình hình hiện tại dựa trên kết quả, nhưng điều này cũng nghĩa là Drankam đã gửi hàng đống Thợ săn tới vùng đất hoang và để họ kẹt lại ở đó chỉ vì một chút tiền thưởng. Có không ít Thợ săn đã may mắn sống sót trở về trong khi đồng đội của họ phải bỏ mạng trong tàn tích, và hầu hết những Thợ săn đó đều mang trong mình hận thù với Drankam. Bởi vì đã có rất nhiều Thợ săn bị kẹt lại trong tàn tích là do yêu cầu giải cứu từ Drankam nên hiện giờ dư luận hướng tới Drankam đã trở nên vô cùng tiêu cực.


Mặt khác, một vài người trong nội bộ Drankam đang nghĩ tới việc tận dụng cơ hội này để gia tăng uy tín của Drankam trong thành phố Kugamayama.


Có rất nhiều những băng đảng Thợ săn khác trong thành phố Kugamayama ngoài Drankam. Nếu Drankam có thể thành công trong công cuộc điều tra bằng chiến thuật mà họ tự tạo ra, chắc chắn việc Drankam trở nên nổi tiếng hơn là điều không thể chối cãi. Vậy nên, nếu có ai đó không phải từ Drankam nhận nhiệm vụ này và tham gia đội điều tra rồi thành công, nó chắc chắn sẽ tạo tiền đề thúc đẩy uy tín của băng nhóm, nơi Thợ săn đó đang hoạt động.


Hơn nữa, cũng có những Thợ săn lo sợ rằng nếu Drankam ra lệnh cho toàn đội, những người từ Drankam sẽ đùn đẩy những việc nguy hiểm cho các băng nhóm khác.


Bởi những lý do đó, rất nhiều Thợ săn từ chối để Drankam ra lệnh.


Và trên hết, Drankam cũng đang có một cuộc nội chiến nội bộ.


Drankam đã đưa Thợ săn của họ đến tàn tích Mihazono, cụ thể là nhóm được chỉ huy bởi Katsuya. Nên bất cứ viện binh nào tham gia nhóm đó thì về cơ bản là đều sẽ phải hoạt động dưới trướng của cậu ta.


Bên trong Drankam hiện đang có xung đột giữa những Thợ săn trẻ và những người Thợ săn kỳ cựu, ngoài ra cũng có những thợ săn trẻ trong băng là thành viên của bên chống đối Katsuya. Dù không tệ như Shirakabe nhưng cũng đã có rất nhiều Thợ săn trong Drankam từ chối hoạt động dưới trướng Katsuya, đủ nhiều để khiến băng không thể chỉ đơn giản phớt lờ họ được. Họ ra lệnh chuyển đội trưởng từ Katsuya sang một người khác trong băng hoặc Ban Quản lý Thành phố để đồng ý với điều kiện thêm vào mà họ đưa ra trong yêu cầu, và để làm thế, họ thậm chí sẽ phải kéo các lãnh đạo của Drankam vào đàm phán.


Sau đó, kết cục thì mỗi Thợ săn lại đều có những mục tiêu khác nhau trong cuộc đàm phán đó. Một vài người yêu cầu tối đa số phần thưởng thu được, một số thì muốn chiến đấu sòng phẳng với những nhóm khác để có thể từ chối yêu cầu đó, đồng thời giữ vững được uy tín của bản thân, trong khi một số khác lại muốn nhận được những ơn huệ đặc biệt để đổi lấy việc nhận yêu cầu đó.


Với đủ loại người tụ tập ở đó, mỗi người đều chỉ mong mang về lợi ích cho bản thân, hoặc cho băng nhóm mà họ thuộc về, chắc hẳn cuộc đàm phán sẽ trở nên rất phức tạp.


Hiện tại, có rất nhiều người tập trung tại Văn phòng Thợ săn chi nhánh tàn tích Mihazono kể cả những người đàm phán đến từ Drankam, đội trưởng của vài đội Thợ săn, những người môi giới yêu cầu và một số Thợ săn có hợp đồng với họ, Elena là một trong số đó. Họ đều cố gắng hết sức để có được tiếng nói chung.


Tất cả tập trung tại một quán cà phê dưới quản lí của chi nhánh Văn phòng Thợ săn. Carol và Elena cũng ở đó, Carol ngồi cạnh Elena tại một bàn trong quán cà phê. Ngồi đối diện với họ là một đàm phán viên tới từ Drankam tên Maeda.


Elena và Maeda đang nói chuyện với nhau bằng khuôn mặt lạnh lùng, trong khi Carol đang thích thú lắng nghe với một nụ cười thoải mái.


Sau khi Maeda nghe xong báo cáo từ đồng nghiệp, anh ra liền cúp máy trên thiết bị thiết bị đầu cuối thông tin, thở dài và nói với Elena.


“…Tôi vừa kiểm tra lại với bên Drankam lần nữa, và như tôi đã nói, câu trả lời vẫn là không. Chúng tôi không thể chấp nhận điều kiện mà cô đưa ra được.”


“Tôi hiểu rồi. Vậy là không có thỏa thuận nào cả, phải chứ?”


Khi Elena nói vậy, mặt Maeda giật nhẹ.


“Cô biết rằng chúng ta không thể làm vậy vì lợi ích của cả đôi bên, phải không? Đây là một yêu cầu từ Ban Quản lý Thành phố Kugamayama đấy, cô biết chứ? Cô biết rõ là họ sẽ tức giận đến mức nào nếu chúng ta cứ tiếp tục kéo dài cuộc đàm phán này mà không có lí do chính đáng mà, phải không?”


Elena không hề lung lay chút nào, biểu cảm của cô không hề thay đổi khi đáp lại.


“Tất nhiên, tôi cá là Ban Quản lý Thành phố cũng muốn chúng ta kết thúc cuộc đàm phán này sớm để họ có thể gửi đội đến kiểm soát lại toàn bộ tòa nhà Seranthal càng sớm càng tốt.”


“Nếu cô hiểu như thế rồi thì ít nhất là hãy hạ thấp yêu cầu xuống có được không? Ta càng kéo dài vụ thương lượng này, Ban Quản lý Thành phố sẽ càng ghét cả hai ta hơn.”


“Để tôi nói cho anh biết, nhằm giúp chúng ta tránh khỏi việc đó, chúng tôi đã hạ thấp yêu cầu xuống mức thấp nhất có thể rồi, anh hiểu chứ?”


“…Cô yêu cầu cao gấp 5 lần so với mức thưởng được đưa ra bởi Ban Quản lý Thành phố và bắt chúng tôi trả thêm phần nếu phải tham gia vào đội dưới quyền của Drankam….Và cô còn nói đấy đã là mức thấp nhất rồi á? Cô biết là chúng tôi không thể đồng ý với điều kiện đó dù có nhìn đi nhìn lại thế nào, phải không?”


“Đó là vì chúng tôi nhận ra yêu cầu này nguy hiểm hơn nhiều so với những gì Drankam thừa nhận. Như tôi đã nói, thế là thấp nhất rồi. Nếu chúng ta có thêm thời gian thì chắc tôi đã yêu cầu thêm nhiều phần thưởng hơn nữa rồi đấy, anh biết chứ?”


Maeda nhìn chằm chằm Elena với vẻ mặt nghiêm túc, không có dấu hiệu dối trá trong biểu cảm và lời nói của Elena. Maeda đành thở dài.


“…Nghiêm túc đấy, cô nói thật hả? Đây là một yêu cầu từ Ban Quản lý Thành phố đấy, cô có biết không? Nếu cô cứ khăng khăng đặt ra những yêu cầu vô lý như thế thì chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc báo với Ban Quản lý Thành phố rằng cuộc đàm phán đã thất bại là do cô cứ đưa ra những yêu cầu như thế đấy. Cô có chắc là mình sẽ ổn với việc Ban Quản lý Thành phố sẽ nghĩ cô là một Thợ săn vô lý?”


Thợ săn dành nhiều thời gian chiến đấu với những con quái vật mạnh mẽ trong các tàn tích của cựu thế giới, nên để có cơ hội chiến thắng trước những con quái vật như vậy, họ phải mang theo những vũ khí mạnh mẽ, và sẽ là thừa thãi nếu dùng những vũ khí được thiết kế để tạo ra nhằm giết quái vật lên con người. Vậy nên, vì mục đích duy trì trật tự ở quận phía đông, Ban Quản lý Thành phố không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc trang bị cho các Thợ săn những vũ khí mạnh mẽ dưới quyền kiểm soát của họ.


Những thành phố ở quận phía Đông, những tập đoàn dưới quyền của những thành phố đó và Tập đoàn Chính phủ kiểm soát những tập đoàn đó, tất cả bọn họ đều làm đủ mọi cách để duy trì trật tự tại quận phía Đông. Có những lúc họ dùng Văn phòng Thợ săn để đe dọa những Thợ săn để họ không đi quá giới hạn và lên cơn hung hăng.


Đôi khi họ phải thuyết phục các Thợ săn đó và nhắc nhở họ phải giữ thái độ chuẩn mực, hoặc đôi khi, họ phải nhắc nhở vài Thợ săn không được phá hoại. Có đôi lúc họ sẽ phải làm trọng tài giữa 2 Thợ săn đang có xung đột hoặc đưa ra những lợi ích nhất định để động viên một số Thợ săn. Hoặc nếu như không có cách nào hiệu quả thì có khi họ đe dọa một cách trắng trợn để bắt các Thợ săn nghe theo. Nhưng Ban Quản lý Thành phố sẽ chỉ làm những việc đó nếu họ thấy Thợ săn đó tỏ ra vô lý....


Với những Thợ săn không thể thuyết phục được, Ban Quản lý Thành phố sẽ coi họ ngang hàng với quái vật. Những Thợ săn ấy sẽ bị đối xử như những mối nguy hiểm đối với trật tự công cộng trong quận phía Đông, và thường có tiền thưởng cho cái đầu của họ và họ sẽ bị giết bởi những Thợ săn khác.


Được công nhận là một người hiểu chuyện là một điều cực kì quan trọng ở quận Đông nơi hầu hết mọi người đều biết chiến đấu và những vũ khí mạnh mẽ đều được phân phối rộng rãi và tự do ở khắp mọi nơi.


Dù không ai nói trước được rằng liệu nó sẽ gây ảnh hưởng tới Drankam như thế nào nếu như anh thông báo cho Văn phòng Thợ săn rằng Elena là một Thợ săn chỉ thích đưa ra những yêu cầu một chiều và không bao giờ nghe theo người khác, nó chắc chắn sẽ phần nào gây hại cho cô.


Hầu hết Thợ săn trong thành phố Kugamayama đều biết Drankam đã thiết lập quan hệ thân thiết với Ban Quản lý Thành phố Kugamayama. Tất nhiên là Elena cũng biết rõ điều đó. Vậy nên Maeda đã đe dọa cô một chút, mong rằng cô sẽ giảm bớt điều kiện xuống.


Nhưng rồi Elena vẫn nghiêm khắc nói.


“Anh thích làm gì thì làm, nhưng đừng quên rằng tôi cũng sẽ giải trình với Ban Quản lý Thành phố lý do tại sao mà cuộc đàm phán với bên Drankam lại thất bại. Tôi khá chắc là họ sẽ hiểu được lí do của tôi, thế nên, nếu có thể, tôi mong anh có thể để tôi thương lượng trực tiếp với Ban Quản lý Thành phố.”


Elena không hề dao động chút nào. Maeda nhận thấy điều đó, anh ôm mặt đầy thất vọng. Bản thân Elena biết rằng Maeda cũng đang bị kẹt trong một tình huống khó xử, nhưng thế không có nghĩa là cô sẽ hạ thấp yêu cầu xuống chỉ vì thế.


“Thêm nữa, nói cho anh biết, anh chính là người đã đột nhiên chen vào khi tôi đang đàm phán với Ban Quản lý Thành phố đấy, biết chứ? Nên chẳng việc gì phải khiến tôi phải chơi đẹp với anh cả.” (Duck: ngầu quá vợ hai ơiiiii)


“Chúng tôi đã gửi yêu cầu cho cô thông qua Drankam. Dù thế thì không có nghĩa là cô buộc phải có nghĩa vụ làm theo mọi mệnh lệnh của chúng tôi, ít nhất cô cũng có thể thỏa hiệp mà, phải không?”


Khuôn mặt Elena trở nên hơi cáu kỉnh.


“Mấy người đã dùng hết ân huệ đó trong yêu cầu lần trước rồi. Nói trắng ra thì, chúng ta đã thống nhất xong trên hợp đồng từ trước, nhưng chúng tôi còn chẳng phàn nàn lấy một câu cho dù mấy người đã cắt bỏ phần lớn tiền thưởng của chúng tôi.”


Elena nghĩ rằng cô đang làm mặt lạnh và bình tĩnh xử lý tình huống, nhưng trên thực tế, khuôn mặt của cô có hơi thay đổi và một phần cảm xúc thật của cô đã bắt đầu lộ ra ngoài, Maeda cũng đã nhận thấy điều đó.


Maeda đang dùng thiết bị đầu cuối thông tin dạng kính. Thiết bị đầu cuối thông tin đó được kết nối với máy chủ Drankam và hiện đang chiếu thông tin về Elena trên màn hình hiển thị. Maeda đang xem lịch sử nhiệm vụ của Elena.


Maeda chọn nhiệm vụ gần nhất của Elena và kiểm tra chi tiết. Dữ liệu cũng bao gồm cả chủ đề liên quan tới việc cắt giảm phần thưởng. Nhưng nó chỉ nói rằng cả hai bên đều đồng ý với việc giảm phần thưởng và hoàn toàn không có vấn đề gì với việc đó.


Chuyện quái gì với cái ‘chẳng có vấn đề gì cả’ này vậy, chẳng phải là có hàng đống vấn đề hay sao? Tên khốn nào viết cái báo cáo này vậy… Mizuha? Tân chỉ huy vừa được thăng chức từ ban quản lý à? Cô ta đã là một chỉ huy rồi, vậy mà cô ta thực sự ngu ngốc đến mức ghi ‘không có vấn đề gì’ ở đây á? Hay là do ai đó từ phe phái khác đã ghi đè lên biên bản này? Mình thực sự nghiêm túc mong họ sẽ ngừng kéo mình vào mấy cái vấn đề nội chiến giữa các phe phái này. Nó chỉ khiến công việc của mình thêm khó khăn hơn thôi. Thông tin sai lệch như thế này đúng là chí mạng trong đàm phán mà.


Dù Maeda cũng là một thành viên của Drankam, anh không thuộc về phe phái nào cả. Đúng hơn thì, anh thuộc nhóm trung lập, và phe này đã chọn việc tránh xa khỏi cuộc nội chiến.


Với việc ngày càng nhiều cuộc nội chiến trong băng, gần đây có thêm nhiều cuộc đàm phán diễn ra. Hầu hết những cuộc đàm phán đều kết thúc bằng việc tự phân xử giữa những Thợ săn trong băng, và vì thế nên có rất ít đàm phán viên có thể thương lượng với với những người ngoài băng vào thời điểm này. Buồn thay, mong là họ sẽ sớm làm gì đấy để giải quyết vụ này… Trời đất ơi, đây không phải lúc để lo lắng vấn đề kia, mình cần phải làm gì đó với vụ đàm phán này trước.


Maeda cố gắng rũ bỏ sự bực bội trong khi vẫn tiếp tục than thở về việc bị kéo vào tình huống phiền phức này.


Phía Drankam không thể đồng ý với điều kiện của Elena. Sau cùng thì Elena không phải Thợ săn duy nhất mà Drankam phải thương lượng cùng. Nếu những Thợ săn khác biết được rằng Drakam đồng ý với yêu cầu của Elena, họ cũng sẽ dùng thông tin đó để đòi tăng phần thưởng.


Nhưng dù vậy, Drankam không thể khiến cuộc thương lượng thất bại ở đây và để Elena trực tiếp đàm phán với Ban Quản lý Thành phố. Chính Drankam là bên đã dùng quan hệ với Ban Quản lý Thành phố để chen vào khi Elena đang đàm phán với Ban Quản lý Thành phố, do đó, nếu anh ta báo cáo lại với Ban Quản lý rằng anh đã thất bại thì chắc chắn Ban Quản lý Thành phố sẽ hạ thấp đánh giá của họ đối với Drankam.


Nhưng càng tốn nhiều thời gian cố gắng được thỏa thuận ở đây thì đánh giá từ Ban Quản lý Thành phố với Drankam sẽ càng trở nên tệ hơn.


Maeda, không biết nên làm gì, chuyển ánh nhìn từ Elena sang Carol. Dù anh biết chắc Elena là người đưa ra quyết định sau cùng, nhưng bởi vì Carol đang ngồi cạnh cô ấy thì bằng cách nào đó Carol sẽ gây ảnh hưởng tới cục diện cuộc đàm phán. Thế là, nhằm thay đổi bầu không khí, Maeda quay sang nói chuyện với Carol.


“Cả Carol-san nữa. Tôi chắc là cô không nghĩ bị kẹt ở đây mãi là ý hay, phải không? Nếu chúng ta cứ tiếp tục cứng đầu thế này, sẽ không có ai thắng được cả, nó chỉ mang lại rắc rối cho cả hai bên thôi, phải chứ?”


Carol, vẫn mỉm cười, hỏi Maeda một câu.


“Trong trường hợp đấy, ít nhất anh có thể nói cho chúng tôi biết liệu Drankam sẽ sắp xếp các Thợ săn thế nào và ai sẽ có trách nhiệm lập kế hoạch được không?”


“…Liệu có gì thay đổi nếu tôi nói cho cô không?”


“Vậy anh sẽ không nói ư?”


“Như tôi đã nói, nó sẽ không khác gì cả, phải không?”


“Nó là một phần trong việc thỏa hiệp mà, không phải sao? Nếu người có quyền ra lệnh là một Thợ săn có kĩ năng và kinh nghiệm, thì chúng tôi, với tư cách là những Thợ săn có thể sẽ làm việc dưới trướng Thợ săn đó, sẽ cảm thấy an toàn hơn, đúng chứ? Tôi muốn anh hiểu là chúng tôi chúng tôi đòi hỏi từng ấy phần thưởng là bởi chúng tôi thấy bứt rứt về chuyện đó.”


“Ý cô là cô không tin tưởng đội trưởng mà Drakam chọn ra?”


“Tôi không định đi xa đến vậy, nhưng mà, anh biết đấy, rất nhiều Thợ săn đã bị kẹt lại trong tòa Seranthal do yêu cầu gần nhất của Drankam, phải không? Tôi nghe nói nó đủ để gây ra hoảng loạn cho các công ty bảo hiểm.”


“Vậy cô đang nói đấy là lỗi của Drakam à? Dù nhìn thế nào đi nữa, không ai có thể dự đoán được chuyện như này sẽ xảy ra, không phải sao?”


“Tôi không bảo Drankam có lỗi. Nhưng, tôi muốn anh hiểu chúng tôi đang muốn nói rằng toà nhà Seranthal là một nơi vô cùng nguy hiểm.”


“Chính xác vì chúng tôi biết đó là một nơi nguy hiểm nên bọn tôi mới cần tạo một đội Thợ săn đủ lớn để cứu những Thợ săn trong tòa Seranthal. Chúng tôi đang yêu cầu những Thợ săn khác làm việc dưới trướng một thủ lĩnh chung để ngăn họ đi lẻ và gây ra rắc rối giữa chiến dịch. Tôi chắc cô cũng hiểu điều đó sau khi đọc chi tiết yêu cầu.”


“Chúng tôi có hiểu điều đó. Đây cũng chính là lý do tại sao mà tôi đang hỏi anh rằng ai sẽ dẫn dắt cả đội. Nếu chúng tôi biết được người đứng đầu là một Thợ săn tài năng, chúng tôi sẽ cảm thấy an toàn hơn khi làm theo lệnh người đó. Và nếu đó là ai đó mà tôi biết, tôi cũng có thể ít nhiều dự đoán được khả năng ra lệnh của người đó. Trong trường hợp đó, tôi có thể giải thích cho Elena và thậm chí có thể thuyết phục được cô ấy nữa. Nếu vậy, Elena có thể sẽ sẵn sàng hạ thấp điều kiện của cô ấy và chúng ta cuối cùng cũng có thể đạt được thỏa thuận chung mà hai bên đều đồng ý đấy. Anh đã hiểu tại sao tôi lại hỏi câu đó chưa?”


Sau khi nói vậy, Carol nở một nụ cười với Maeda. Maeda hiểu rõ rằng anh đang ở một thế bất lợi khi anh khó có thể phản bác lại lí lẽ của cô.


“…Rồi.”


“Tôi rất vui khi nghe điều đấy, vậy, liệu anh có nói cho chúng tôi không?”


Sau khi Carol nói vậy, Maeda đột nhiên im bặt. Carol đã hiểu tình huống Maeda đang trải qua, rồi mỉm cười và nói với anh.


“Nếu anh không nói cho tôi, tôi sẽ không thể nói gì với Elena hết, anh biết chứ?”


Maeda chần chừ.


“…Chúng tôi vẫn chưa quyết định được.”


“Tôi không phiền nếu đấy chỉ là dự đoán đâu. Nếu anh có thể cho bọn tôi biết liệu người hay phe phái cụ thể nào sẽ được chọn cũng được, ít nhất thì vẫn tốt hơn là không có gì.”


“…Chúng tôi hiện vẫn đang trong quá trình thảo luận về việc đó.”


Maeda nghe như thể vừa buộc bản thân phải nói ra điều đó, rồi anh ra ngay lập tức cúi thấp đầu xuống một chút sau khi nói.


Carol thực sự rất hạnh phúc khi có được câu trả lời mà cô mong muốn, nhưng cô không thể hiện điều đó ra mặt, thay vào đó, cô làm một khuôn mặt bối rối và nói với Maeda.


“Tôi chắc là Drankam cũng hiểu tầm quan trọng của yêu cầu này bởi nó đến từ Ban Quản lý Thành phố mà, phải chứ? Và tôi chắc rằng Drankam hiểu rất rõ rằng chỉ huy sẽ phải được quyết định càng sớm càng tốt, phải không? Nếu mấy người không thể quyết định được thủ lĩnh ngay cả trong tình huống này thì tôi không thể không nghi ngờ kỹ năng lãnh đạo của mấy người được. Nếu anh hiểu phần thưởng Elena yêu cầu là để dấn thân vào nguy hiểm mà yêu cầu này có thể gây ra, thì không may thay, tôi không nghĩ yêu cầu của Elena bất hợp lí chút nào.”


Sau khi nghe xong lời Carol, Maeda thở dài. Một phần trong anh thực sự đồng tình với lý lẽ của Elena và Carol. Nhưng, dựa trên vị trí của anh, Maeda không thể biểu hiện nó ra ngoài.


Maeda thầm phàn nàn trong đầu.


…Ahh, mình không làm được. Mình chẳng có gì để thuyết phục họ cả. Kết thúc vụ này vậy, mình sẽ để họ tự thương lượng với Ban Quản lý Thành phố. Mình tin các lãnh đạo cấp cao sẽ phàn nàn, nhưng đấy là lỗi của họ khi tốn quá nhiều thời gian, chẳng liên quan gì tới mình cả, không phải lỗi của mình.


Nói thực lòng, Maeda là một con người có trách nhiệm. Nhưng nỗ lực của anh cũng có giới hạn. Cuộc nội chiến giữa những lãnh đạo cấp cao đã gây phiền toái cho công việc của anh và bản thân anh cũng đồng ý với những lí lẽ mà tổ đội kia đưa ra, nên anh ta đã đi đến kết luận rằng nếu anh cứ cứng đầu cố tiếp tục cuộc đàm phán, việc đạt được mục tiêu ban đầu là không khả thi. Chuyện này thực sự đã làm sụt giảm động lực của anh và khiến anh bắt đầu cân nhắc đến việc sẽ để Elena trực tiếp thương lượng với Ban Quản lý Thành phố.


Dựa theo những thay đổi đột ngột trong thái độ của Maeda, Carol lập tức nhận ra rằng Maeda đã từ bỏ cuộc đàm phán. Cô mỉm cười và nói với Maeda.


“Điều này có vẻ không liên quan lắm, nhưng tôi nghĩ không làm gì đến tận khi đội chủ lực được hình thành là một ý tồi. Ít nhất thì, các anh cũng có thể điều một vài nhóm nhỏ đi trước chứ, phải không?”


Maeda trông có vẻ bối rối trong 1 khoảnh khắc, anh cố nghĩ xem liệu ý nghĩa sau lời nói của cô là gì trước khi trả lời.


“…Cô đang bảo tôi là chúng tôi nên dùng các cô như đội do thám và gửi các cô đi trước nhằm ngăn Ban Quản lý Thành phố làm phiền chúng ta à? Kể cả cô có nói thế thì tôi cũng chẳng có quyền hạn gì để quyết định xem liệu chiến thuật nào sẽ được sử dụng cả. Và kể cả nếu tôi có quyền đấy, đấy sẽ là quyết định mà toàn thể Drankam cùng đưa ra, chứ không phải chỉ riêng mình tôi. Tôi không thể để đội các cô đi vì lý do như vậy, sau cùng thì, chúng tôi cần các cô tham gia đội chính bởi không có nhiều Thợ săn đủ kỹ năng để được điều tới tòa Seranthal trong Drankam. Chưa kể, tôi chắc chỉ có những Thợ săn phàn nàn về hệ thống cấp bậc mới muốn tham gia nhóm do thám này thôi. Quan trọng nhất là, bọn tôi không có thừa Thợ săn cho nhóm đó, hoặc ít nhất là tôi không thể chừa cho các cô thêm bất cứ Thợ săn nào để tạo thành nhóm như vậy đâu.”


Carol cười tinh nghịch.


“Vậy nhìn chung là chúng tôi có thể làm thế nếu có ai đó có tiếng nói trong chiến thuật của Drankam, hoặc ít nhất là một người có liên hệ với những lãnh đạo cấp cao của Drankam, phải không?”


“…Chà, điều đấy cũng đúng, nhưng….”


Maeda trông có vẻ hơi bối rối.


Carol lôi ra thiết bị đầu cuối thông tin và gọi cho ai đó. Người mà cô gọi ngay lập tức bắt máy.


“Carol, gì nữa đây? Cô nên biết là tôi thực sự rất bận, được chứ?”


Đó là Shikarabe, anh ta nghe như thể đang có tâm trạng rất tệ, nhưng trái lại, Carol đáp lại với tâm trạng vui vẻ.


“Ôi trời, tôi gọi vì nghĩ tôi có thể giúp được anh, anh biết đấy… Anh có chắc là ổn khi đối xử với tôi như thế này không?”


“Ý cô là sao?”


“Thực ra tôi đang tìm vài Thợ săn để có thể nhận yêu cầu từ Ban Quản lý Thành phố với tư cách là một đội độc lập. Tôi chắc anh cũng đang có một cuộc đàm phán vất vả ở đấy phải không? Tôi cá là anh đang rất hoảng loạn khi đã tới mức này thì anh sẽ buộc phải làm việc dưới quyền cái cậu Katsuya đó phải không?”


Sau khi Carol nói vậy, có vài giây im lặng diễn ra. Từ khoảng lặng ấy, cô chắc chắn rằng cô đang đoán đúng.


Giọng nói bình tĩnh của Shikarabe cuối cùng cũng đến được thiết bị đầu cuối của Carol.


“…Sao cô lại nghĩ thế?”


“Bởi giờ anh đang nói chuyện với tôi.”


“Hả?”


Shikarabe không thể không làm lộ ra cảm xúc thực của anh với phản ứng đó. Nghe thấy vậy, Carol cười khúc khích và nói tiếp.


“Yêu cầu từ Ban Quản lý Thành phố Kugamayama về cơ bản là sẽ được gửi tới những Thợ săn đã thành công săn được con quái vật tiền thưởng gần đây. Nhưng rồi tôi cá là vì vài lý do nên những Thợ săn trong đội của anh không thể tới tàn tích Mihazono lúc này được.Dù sao nếu không phải thế thì anh hẳn là đã chọn những Thợ săn đó và đã thành lập một đội với bọn họ rồi. Tôi cá anh đang cố gắng tìm ra người thay thế cho những Thợ săn đó nhưng anh vẫn không thể tìm được đủ người, phải không? Sau cùng thì, nếu anh tìm được, anh hẳn đã được điều đến tòa Saranthal rồi. Và nếu anh đã hướng tới tòa Saranthal thì tức là chiến dịch cũng đang được tiến hành và anh sẽ không bị kéo vào vụ nội chiến của Drankam về việc ai nên giữ chức chỉ huy toàn đội, tức là anh không thể nghe máy được, phải chứ? Nhưng anh đã không phớt lờ cuộc gọi của tôi. Bởi anh không thể đi cùng với đội mà anh đã đi cùng trong đợt săn quái vật tiền thưởng, Drankam hẳn sẽ cố nhét anh vào một đội khác, chẳng hạn như, một đội cũng đã thành công săn được quái vật tiền thưởng. Rồi tiếp đến là đội đó cũng đang ở chính xác tàn tích Mihazono ngay bây giờ, là đội do Katsuya chỉ huy. Bởi Drankam không thể kéo dài yêu cầu từ Ban Quản lý Thành phố được nên tôi cá là những chỉ huy của Drankam đang tạo áp lực để buộc anh tham gia đội của Katsuya, phải không?”


Shikarabe câm lặng sau khi nghe Carol nói vậy.


Suy đoán của Carol là hoàn toàn chính xác. Các lãnh đạo cao cấp của Drankam đang ép Shikarabe gia nhập đội của Katsuya.


Điểm duy nhất mà Carol sai là dự định thực sự của Shikarabe. Carol nghĩ nếu tình hình tiếp diễn, Shikarabe cuối cùng sẽ đầu hàng trước áp lực từ Drankam và tham gia đội của Katsuya.


Nhưng thực tế thì, Shikarabe không hề có ý định gia nhập đội của Katsuya dù thế nào đi nữa. Nếu lựa chọn duy nhất của anh là gia nhập đội của Katsuya, anh ta thà chấp nhận yêu cầu từ Ban Quản lý Thành phố rồi một mình đi đến tòa Saranthal còn hơn. Nhưng tất nhiên, anh muốn tránh điều đó nếu có thể, thế nên Shikarabe mới đang tìm thêm người cho đội của anh ta.


Shikarabe thở dài như thể đã đầu hàng, rồi hỏi Carol đầy khó chịu.


“Rồi rồi, cô đoán đúng rồi đấy. Tôi ít nhiều gì cũng đang ở trong tình huống đấy. Vậy thì, cô định giúp tôi thế nào? Tôi đang cực kỳ bận bịu lúc này, nên tôi sẽ không chấp nhận bất cứ ý kiến ngu ngốc nào đâu, được chứ? Vậy thì, nói tôi nghe cô định thế nào đi.”


Không có vẻ gì là Carol mang chuyện này ra bởi cô muốn giúp Shikarabe. Shikarabe hiểu rất rõ điều đó, anh cũng hiểu rằng mắc nợ Carol nguy hiểm đến mức nào. Nhưng anh nghĩ thế tốt hơn nhiều so với làm việc dưới quyền Katsuya, nên anh ta quyết định nhận lời đề nghị của Carol.


Carol sau đó liền giải thích ý tưởng của cô cho anh ta. Shikarabe tiếp nhận và phân tích kế hoạch đó trong đầu. Anh không hề cân nhắc liệu có nên chấp nhận lời đề nghị hay không, anh đang suy nghĩ liệu nó có khả thi hay không. Cuối cùng anh đã đi đến kết luận.


“Được rồi. Tôi sẽ chuyển lời cho một chỉ huy mà có thể sẽ đồng ý với cô trong Drankam. Bảo tên đàm phàn viên mà cô đang thảo luận cùng nói chuyện với chỉ huy tên Arabe của Drankam.”


“Được rồi. Gặp sau nhé.”


Carol kết thúc cuộc gọi và hỏi Elena.


“Rốt cục thì tôi lại tự ý ảnh hưởng cuộc đàm phán mà không có sự đồng ý của cô, vậy có sao không?”


Elena ít nhất không thể hiện sự bất mãn nào và nói.


“Không sao. Tôi cũng không có gì để phàn nàn về đề xuất của cô cả.”


Mục tiêu chính của Elena thực ra là muốn tránh phải làm việc dưới quyền Drankam bởi nó có thể dẫn cô đến với tình huống tương tự lầm trước khi cô nhận yêu cầu săn quái vật tiền thưởng. Lần đó, không những Elena và Sara đã phải yểm trợ cho cả đội, họ thậm chí còn bị coi là vô dụng và bị cắt giảm phần thưởng. Hơn nữa, nếu chuyện tương tự xảy ra lần này, không chỉ mình cô và Sara mà cả Akira và Carol cũng bị ảnh hưởng. Vậy nên Elena đã nhất quyết không chịu nhân nhượng.


Tất nhiên, Drankam có những tiêu chuẩn riêng để đánh giá Sara và Elena, và có vẻ như màn thể hiện của Elena và Sara trong nhiệm vụ đó thấp hơn hẳn những gì Drankam kì vọng. Nên từ phía Drankam mà nói, họ cơ bản là không có lựa chọn nào khác ngoài làm như vậy.


Nhưng nếu sự bất đồng ấy là không thể tránh khỏi, sẽ tốt hơn nếu cả hai bên ngừng làm việc với nhau. Đáng ra Drankam nên thuê những Thợ săn có thể đồng ý với những đánh giá Drankam đưa ra.


Đồng thời, dù không hẳn là Elena không cảm thấy gì khi Carol đẩy nhanh cuộc đàm phán mà không có sự cho phép của cô, nhờ có việc đó, Elena mới có thể đạt được mục đích chính. Nên cô không có gì để phàn nàn cả.


Carol cười hơi tự mãn với Elena và nói.


“Nếu tôi nói việc cô mang tôi theo cùng khá là đúng đắn có ổn không nhỉ?”


Dù Elena thấy cách Carol đang hành xử hơi phiền, cô vẫn nói.


“…? Chà, cô nói đúng, cô đã giúp rất nhiều. Nhờ có cô, có vẻ như chúng ta đã tránh khỏi bị kéo vào một tình huống rắc rối.”


“Liệu cô có thể nói thế với Akira luôn được không?”


“Tất nhiên, nhưng cô có thể nói tại sao cô muốn tôi làm thế không?”


“Để tăng giá trị của tôi trong mắt cậu ấy, bởi giờ cậu ấy đang thuê tôi thôi. Bởi tôi đã khá hữu ích, nên cũng bình thường khi tôi muốn cho chủ thuê biết rằng tôi đã làm tốt, phải không? Sau cùng thì, nếu Akira biết rằng tôi hữu dụng, cậu ấy có thể sẽ trả tôi thêm rất nhiều tiền. Vậy, cô sẽ giúp tôi chứ?”


Dù vẫn có gì đó khiến Elena thấy vướng mắc, cô cũng hiểu là Carol có ý đúng. Trên hết, chính xác bởi vì Elena không đồng ý với đánh giá của Drankam cho cô nên cô mới không muốn đàm phán với Drankam lần này.


“…Chắc chắn rồi… Tôi sẽ truyền đạt hẳn hoi cho Akira.”


Carol mỉm cười khi nghĩ rằng thế này sẽ tạo ấn tượng tốt hơn với Akira khi cậu nghe được điều này từ Elena thay vì Carol tự mình nói ra.

********************

Trans: Toàn

Edit: Duck

******************

Donate cốc trà tắc ủng hộ nhóm dịch:

Momo: 0904341045

Vietinbank: 106868946066 PHAM XUAN DUC





1 nhận xét:

boytjeuquy nói...

Sau tất cả, gái > all