Chương 128: Vẫn còn là những Thợ săn đang phát triển - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Hai, 11 tháng 7, 2022

Chương 128: Vẫn còn là những Thợ săn đang phát triển

Akira hoàn toàn chết lặng khi đống xác chết đang chắn lối vào đằng kia đột nhiên bị thổi bay.


Từ chỗ đó, Kanae và Shiori nhảy ra ngoài. Kanae ngay lập tức đấm vào một con quái vật B18, trong khi đó Shiori nhanh chóng chém xuyên qua một con khác. Con quái bị đấm va vào tường và phát nổ, trong khi con bị cắt thì tách ra ngọt lịm thành hai phần đối xứng và rơi xuống đất.


Akira ngay lập tức nhận ra đó là Kanae và Shiori, cả hai người họ cũng ngay lập tức chú ý đến Akira. Không lâu sau đó, Reina cũng chạy ra từ căn phòng kia. Ngay khi đặt chân ra ngoài, cô lập tức nhìn xung quanh để kiểm tra.


Shikarabe nhanh chóng nắm bắt được tình hình và hét lên.


“Chúng ta sẽ quay trở về ngay bây giờ!! Akira, cậu bọc lót phía sau!! Togami, hộ tống bọn họ quay trở lại hội trường! Đi luôn nào!!”


Ngay sau khi Shikarabe ra lệnh, anh quay ngoắt 180 độ để dọn dẹp hành lang nhằm quay trở lại hội trường.


Kanae nắm lấy cánh tay Reina và kéo cô theo, vì có vẻ như Reina vẫn chưa hiểu được hết chuyện gì đang diễn ra. Sau đó cô liếc nhìn Akira và vui vẻ nói với cậu.


“Tôi sẽ để phía sau lại cho cậu nhé!!”


Kanae đang vẫy tay chào Akira bằng tay còn lại và nở nụ cười rất tươi. Reina bị cô kéo đi theo ngay bên cạnh Akira, rõ rằng là cô vẫn còn đang quá bất ngờ.


Shiori dừng lại cạnh Akira với dáng vẻ thanh lịch.


“Để lại phía sau cho cậu liệu có ổn không?”


“Đi đi.”


Akira không hề do dự đáp lại. Rốt cục thì cả hai đều đang dở tay.


Shiori hơi cúi đầu trước Akira trước khi nhanh chóng bắt kịp Kanae và Reina.


Togami chỉ đứng như trời trồng ở đó, bộ não của cậu không thể xử lý kịp những gì vừa xảy ra, nhưng cuối cùng cậu đã quay trở về thực tại và cố gắng đuổi theo các Thợ săn khác.


Giờ chỉ còn mỗi mình Akira ở lại phía sau, Alpha đang lơ lửng bên cạnh cậu và mỉm cười.


[Cậu có vui vì giờ bản thân sẽ không phải chạy vào đó để tìm kiếm nữa không?]


[Đương nhiên rồi. Chúng ta giờ chỉ cần quay lại thôi. Tạ ơn trời đất, cuộc tìm kiếm này sắp kết thúc rồi. Mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng.]


[Tôi chắc chắn là phần việc còn lại sẽ không quá khó đâu, giờ cậu chỉ cần quay trở về với những mục tiêu giải cứu thôi. Nhưng thế không có nghĩa là cậu nên hạ thấp cảnh giác đâu nhé, được chứ?]


[Ừ, tôi biết mà.]


Akira rút khẩu súng phóng lựu A4WM ra và nhắm về phía hành lang. Ngay lập tức khẩu súng bắn ra lựu đạn, nó không phải là loại vũ khí được thiết kế để sử dụng trong nhà. Ngay cả khi tòa nhà cũ kỹ này có khả năng phục hồi lại thì Akira vẫn phải cẩn thận khi sử dụng nó. Mặc dù đây là một vũ khí mạnh mẽ, nhưng sẽ là vô nghĩa nếu cậu để nó phá hủy hết cấu trúc tòa nhà và khiến bản thân bị mắc kẹt, chính vì vậy nên Akira đã không dùng nó cho đến tận lúc này.


Nhưng bây giờ cậu chỉ cần quay trở lại chỗ tập kết thôi, nên Akira nghĩ rằng việc phá vỡ bức tường để chặn lại hành lang hòng ngăn đám quái vật đuổi theo sẽ rất có lợi, vì vậy cậu bóp cò mà không hề do dự.


Lựu đạn bay ra từ họng súng nhắm thẳng đến hành lang và nuốt chửng toàn bộ đám quái vật đằng đó bằng những vụ nổ ầm ĩ. Sóng xung kích từ vụ nổ đã không có chỗ để thoát ra nên nó đã bị bay ngược về phía Akira. Một mảnh vỡ khổng lồ đột nhiên bay qua Akira.


Akira loạng choạng khi thở mạnh.


“…Hú hồn!!”


Alpha thích thú nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Akira và nói.


[Khẩu súng đó không được thiết kế để dùng trong nhà đâu, hãy cẩn thận.]


Khói bụi bốc lên trong hành lang và che khuất tầm nhìn. Akira vẫn đang giữ tầm nhìn hướng về làn khói đó nhưng cậu không thể nhìn thấy gì cả. Cậu quyết định rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi nếu cậu quay trở lại và chạy đi khi vẫn giữ tầm mắt về phía đám quái đó.


Reina, Shiori và Kanae đang chạy theo sau Shikarabe, người đang hướng dẫn cả ba quay trở về hội trường, nơi Elena và những người còn lại đang đợi.Vì Shikarabe đã tiêu diệt hầu hết đám quái vật trên đường đến căn phòng kia nên giờ tất cả không gặp quá nhiều khó khăn khi trở về. Có vài con còn chẳng hiện rõ hình thù quái vật, Shikarabe, Shiori và Kanae có thể xử lý chúng dễ dàng.


Sau đó họ nghe thấy những tiếng nổ phát ra từ phía sau, đó là tiếng Akira đang dùng súng phóng lựu tự động A4WM.


Kanae liếc nhìn về đằng sau.


“Hình như Akira đang rất vui vẻ ở đằng kia. Nhưng tôi không ngờ là mình có thể gặp được cậu ấy ở đây đâu. Tôi dám chắc đây chính là định mệnh rồi, phải không?”


Nhưng Shiori nhanh chóng cảnh báo Kanae.


“Ngừng nói mấy câu tán gẫu đó và tập trung vào trận chiến đi.”


“Không sao đâu, tôi có thể nói chuyện thế này là do giờ ta đang khá rảnh tay mà…Đây này!”


Kanae đá vào một con B18 đột nhiên xuất hiện từ phía trong hành lang khi cô vừa nói xong. Khi cái chân được bó bởi một cái quần tất đen bên ngoài và một cái giày lớn, trông khá lớn so với bộ đồ hầu gái, cô đã tung một cước mạnh vào con quái vật B18 ngay gần mình.


Bộ đồ hầu gái của Kanae có khả năng phòng thủ tốt, trong khi chiếc quần bó màu đen kia là một phần của bộ đồ gia cường. Đôi giày mà Kanae đang dùng là những đôi giày dạng ủng được thiết kế đặc biệt cho CQC. Không chỉ mạnh mẽ, nó còn được trang bị thêm áo giáp trường lực mini có thể tạo ra một vụ nổ từ trường ngắn. Nó được thiết kế đặc biệt để tăng sức mạnh cho cú đá.


Con quái vật B18 mà Kanae đá vào đã bị nổ tung như thể là một viên đạn pháo.


Shiori ngay lập tức tập trung trở về con quái vật B18 khác xuất hiện từ hướng ngược lại và cắt đôi nó bằng kiếm của mình. Lưỡi kiếm của Shiori có thể dễ dàng cắt đôi con quái vật B18 như thể bộ giáp trường lực chẳng có tác dụng gì cả, và lưỡi kiếm cứ thế đi xuyên qua cơ thể con quái.


Shiori thở dài đầy bực tức.


“Tôi không quan tâm là cô có rảnh tay hay không, cô không thấy xấu hổ khi nói mấy thứ vô nghĩa đó à? Đáng lẽ họ đã phải dạy cô mấy thứ này rồi chứ, Kanae?”


Nhưng Kanae chỉ cố gắng bào chữa.


“Họ đã dạy tôi rằng những cuộc nói chuyện như này rất quan trọng để làm ta bình tĩnh lại trong một cuộc chiến dài hơi mà? Không phải là cô cũng đã làm thế với cô chủ rồi sao?”


“Mấy thứ chuyện nhảm nhí của cô không giống thế.”


Shiori và Kanae thể hiện rằng họ có thừa thời gian để nói chuyện với nhau trong khi vẫn đề phòng và đảm bảo cho Reina được an toàn.


Reina đang theo sau Kanae và Shiori. Đám quái vật máy móc bao vây họ khi lập rào chắn bên trong phòng đã được tiêu diệt gần hết. Khi cả ba bước ra từ đó, Shiori và Kanae đã ngay lập tức giết chết đám quái vật đứng gần họ. Reina bình tĩnh hơn so với lúc ở trong phòng.


Reina, người đã lấy lại được bình tĩnh, cuối cùng cũng nhận ra Togami đang nhìn về phía mình. Sau đó, trông cô có vẻ hơi gay gắt khi hỏi Togami.


“…Gì?”


Togami bối rối đáp.


“Không, chỉ là…Nếu tôi không nhầm…Cậu đáng lẽ phải ở cùng đội với Katsuya mà, phải không?”


“…Đã từng thôi. Giờ tôi không còn ở đó nữa. Có vấn đề gì sao?”


“Chà, ừm…Không, không có gì đâu.”


Cuối cùng Togami đã nhìn ra chỗ khác. Reina tiếp tục nhìn Togami với vẻ bối rối trước khi cô thản nhiên quay lại và nhìn về phía trước.


Togami khẽ thở dài và nghĩ.


Mình đang làm cái quái gì vậy chứ…


Thực sự thì Togami chỉ liếc nhìn Reina khi cô đột nhiên quay ra nhìn mình. Khi điều đó xảy ra, cậu nghĩ rằng ít nhất thì mình phải nói được gì đó và những gì nảy ra trong đầu cậu về Reina lúc đó cứ tuôn ra khỏi miệng. Đó là tất cả những gì đã xảy ra.


Nhưng Reina có vẻ hơi khó chịu khi cô trả lời. Togami hơi bất ngờ và quyết định không nói gì thêm với cô.


Mặc dù Togami không tự nhận thức được điều đó, nhưng cậu thực sự đã liếc nhìn Reina vì bản thân đã nhận ra tình bạn thân thiết với Reina.


Togami đã đi cùng với những Thợ săn khác giỏi hơn cậu. Dù đây chỉ là những đánh giá chủ quan, nhưng cậu tin rằng mình chẳng đóng góp được gì nhiều cả, thậm chí cậu có thể nói rằng Akira và Shikarabe đã bảo vệ cậu trong suốt quãng đường vừa đi qua. Hay ít nhất thì cậu không nghĩ rằng mình đã bỏ ra nhiều sức lực hay làm bất cứ điều gì khiến bản thân mình tự hào trong cuộc giải cứu vừa rồi.


Lúc đó Togami đã bắt gặp Reina, người đang được Shiori và Kanae bảo vệ. Cảnh tượng cô được bảo vệ bởi Shiori và Kanae ở một nơi quá nguy hiểm, có vẻ như cô chỉ đang than thở về tình cảnh hiện tại của mình. Nhìn chung thì nó khá tương đồng với Togami. Xét theo thực tế thì kỹ năng của Reina ngang ngửa với Togami hơn là Shiori và Kanae.


Khi Reina bất ngờ nói chuyện, Togami còn chẳng thể nhận ra rằng lúc đó cậu đang nhìn chằm chằm vào cô, và rồi cậu chỉ có thể bối rối phản ứng lại và nói ra mấy cái câu chuyện vô thưởng vô phạt. Nhưng có vẻ như nó đã làm Reina khó chịu và khiến cậu có chút cảm giác tội lỗi.


Reina cũng thở dài và nghĩ.


Sao mình lại làm như thế chứ…


Lý do khiến Reina phản ứng gay gắt là vì câu hỏi của Togami đã khiến cô nhớ lại sự thảm hại của bản thân, vì thế nên cô đã trút giận lên Togami.


Ấn tượng của Togami về Reina đơn giản chỉ là một người thuộc nhóm của Katsuya, tất cả chỉ có vậy. Lý do duy nhất khiến cậu nhớ đến cô là do cậu thỉnh thoảng nhìn thấy cô đi cùng đội của Katsuya, khi đó cậu đang có mối thâm thù với Katsuya.


Nhưng mặt khác, Reina biết Togami ở một mức độ nào đó. Cô biết rằng Togami là một Thợ săn trẻ lành nghề của Drankam, có thể cậu là Thợ săn trẻ mạnh thứ hai trong Drankam, chỉ sau Katsuya. Mọi người ở Drankam đều chú ý đến cậu và tất cả hy vọng rằng cậu sẽ là ngọn hải đăng soi sáng cho phe chống Katsuya. Cô cũng biết rằng Togami là một Thợ săn tài giỏi, người đã săn thành công con quái vật tiền thưởng cùng với Shikarabe và một vài Thợ săn khác.


Tóm lại, Reina coi Togami là một Thợ săn giỏi hơn cô, giống như cách Togami nhìn Shikarabe.


Vì vậy, khi Togami hỏi Reina rằng tại sao cô không ở cùng đội với Katsuya, đối với Reina thì nó nghe như thể Togami đang muốn hỏi rằng sao cô, một Thợ săn bất tài và vô dụng, người chẳng thể làm được gì ngoài việc theo đuôi Katsuya, lại ở đây.


Về lý trí thì Reina đang tự nói với bản thân rằng đó không phải là ý của Togami. Nhưng vì cô đã từng nghĩ như thế về mình nên giờ cô khó có thể thay đổi chúng.


Gía như cả hai đang ở một nơi an toàn, và cả hai có thể dành thời gian để nói chuyện nhau một cách bình tĩnh, thì Reina và Togami hoàn toàn có thể hòa hợp được với nhau. Nhưng tiếc thay, lúc này họ không thứ xa xỉ đó. Cả hai Thợ săn trẻ này vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, họ đều chỉ đang níu kéo chân nhau và cuối cùng thì cả hai đã bớt lo lắng hơn về vấn đề này.


Akira vẫn đang bắn lựu đnạ bằng khẩu A4WM khi rút lui. Mọi chuyện đang khá xuôi chèo mát mái, thậm chí còn khiến Akira bắt đầu đặt ra những nghi vấn.


[Đám quái vật đã dừng lại rồi. Tôi không nghĩ đó là vì tôi đã tiêu diệt hết chúng….Có điều gì đang xảy ra ở đây sao?]


Alpha thản nhiên đáp lại.


[Có thể chúng đã quyết định rằng chiến đấu trực diện với ta sẽ không hiệu quả, và giờ chúng đang né tránh cậu.]


Alpha không cười trong trận chiến vừa rồi, nhưng cô cũng không có vẻ gì là lo lắng. Đó là biểu cảm trung lập.


[Dù có vấn đề gì thì chúng ta hãy tận dụng cơ hội này để rút lui.]


[Cô nói đúng.]


Dù tình hình đã không còn nguy hiểm như trước, nhưng Akira vẫn không thể hạ thấp cảnh giác trên đường trở về.


Shikarabe dẫn đầu nhóm, anh đang chiến đấu với đám quái vật ngăn cản họ về lại hội trường, nơi Elena và những Thợ săn đang đợi. Khi tất cả quay trở lại, Shikarabe ngay lập tức xem xét tình hình, cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm.


Elena ngay lập tức lại gần Shikarabe.


“Cuộc giải cứu thế nào rồi?”


“Mọi việc diễn ra tốt đẹp, chúng tôi đã đảm bảo được việc rút lui cho các mục tiêu mà không gặp bất kỳ sự cố nào. Cô hãy đưa ra mệnh lệnh tiếp theo để thoát khỏi đây đi. Nhìn chung thì cả 3 Thợ săn được giải cứu đều không bị thương nặng.


Elena nhìn Shikarabe, rồi nhìn ra ngoài hành lang nơi Shikarabe vừa quay trở lại. Không quá xa lối vào, cô có thể thấy Reina, Shiori, Togami và Kanae đang chạy đế, rồi có cả Akira đang ở phía sau, cách họ một đoạn không quá xa.


Nét mặt của Elena dần giãn ra khi cô đã xác nhận rằng tất cả mọi người đều ổn. Nhưng sau đó cô ngay lập tức nghiêm mặt lại và ra lệnh tiếp theo.


“Sara! Carol! Chúng ta sẽ rút lui!!”


Carol và Sara, những người đang canh gác lối vào các hành lanh khác, đã tập trung lại xung quanh Elena khi nghe thấy lệnh.


“Shikarabe, để 3 Thợ săn đó làm những người chiến đấu bổ sung có được không?”


“Được, nhưng chỉ có hai người thôi. Và cô hãy nhớ giúp tôi rằng hai người đó đang ở đây để bảo vệ người còn lại.”


“Tôi hiểu rồi. Shikarabe, anh hãy dẫn họ xuống tầng 19. Nếu tình hình ở dưới đó vẫn như trước thì chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.”


“Nghe rõ.”


Shikarabe vẫy tay với Shiori, ra hiệu cho cô hãy đi theo anh. Sau khi Shikarabe xác nhận các Thợ săn khác cũng đã nhận được tín hiệu, anh lập tức di chuyển ra ngoài để dẫn đường cho họ xuống tầng 19.


Shiori, Reina, Kanae và Togami xuất hiện từ hành lang và họ không ngừng chạy khi tiến thẳng đến cầu thang. Elena rất ngạc nhiên khi thấy hai người giúp việc và một cô gái trẻ đi ngang qua sảnh.


Sau đó cô lầm bầm trong khi vẫn đang nhìn Reina và hai Thợ săn kia.


“…Hầu gái? Không, mình có cảm giác đã từng thấy nó ở đâu rồi thì phải…”


Elena cố gắng lục lại trí nhớ của mình, nhưng trang phục hầu gái của Shiori và Kanae không thể khiến cô nhớ ra được gì. Cuối cùng thì Sara và Carol đã tập hợp lại với Elena, sau đó Sara hỏi Elena.


“…Elena, những Thợ săn vừa nãy…”


Dường như Sara cũng đang nghĩ thứ tương tự Elena, nhưng Elena đáp lại với vị trí là trưởng nhóm.


“Họ là mục tiêu giải cứu. Chúng ta sẽ di chuyển khi gặp Akira. Shikarabe nói rằng hai trong số đó là vệ sĩ cho người còn lại, và ta coi họ là những lực lượng chiến đấu bổ sung cũng chẳng sao. Vì tớ đã ra lệnh cho Shikarabe xuống trước nên họ sẽ không gặp khó khăn gì đâu. Chúng ta sẽ đi cùng với Akira để bọc lót phía sau họ. Những con quái từ tầng 30 có thể sẽ đuổi theo chúng ta trên đường rút lui.”


Trông Sara có vẻ hơi phiền khi cô gật đầu.


Carol cũng vậy.


“Nếu tôi nhìn không nhầm thì tôi đã thấy hai trong số đó mặc đồ hầu gái…”


“Vì chúng ta có thể coi họ là những người chiến đấu bổ sung nên việc bảo vệ họ là không cần thiết. Vì vậy ta cứ gạt những suy nghĩ ngoài lề ra một bên, chúng ta cũng có thể hỏi họ sau khi trốn thoát khỏi đây mà.”


“Đ-Được rồi.”


Sara và Carol có vẻ hơi bối rối, Elena có thể hiểu được cảm xúc của họ lúc này. Nhưng dường như cô cũng không có câu trả lời cho chúng, và giờ cũng không phải lúc để làm điều đó. Vì vậy Elena quyết định sẽ ưu tiên việc thoát khỏi đây hơn, nhưng câu hỏi nảy ra trong đầu thì cô sẽ giữ lại để hỏi họ sau.


Akira đang chạy qua hành lang, mặt câu hơi giãn ra khi thấy Elena và những Thợ săn khác.


[Có vẻ như Elena-san và những người khác cũng không gặp phải rắc rối nào đáng kể.]


[Akira, tiếp tục chạy đi! Có vẻ như Shikarabe và những người khác đã xuống dưới trước rồi.]


Alpha bắt đầu thúc giục Akira. Akira có hơi ngạc nhiên nhưng cậu vẫn làm theo và bắt đầu chạy nhanh hơn.


Khoảnh khắc Akira bước đến hành lang, nơi Elena đang đứng đợi, một trong số những rào chắn lối đi các hành lang khác, đột nhiên bật tung ra, và một con quái vật tương đối lớn xông vào phòng.


Con quái vật cơ khí to lớn đó lao đến rào chắn với vận tốc cao. Vì vậy, ngay khi nó vào được đây, rào chắn đã bị thổi bay, đâm mạnh vào trần nhà, tường và sàn nhà, tạo ra tiếng nổ lớn.


Một trong những mảnh vỡ còn bay về phía Elena cho dù cô đang ở rất xa chỗ đó. Mặc dù có rất ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng né được nó. Điều tương tự cũng xảy đến với Carol và Sara, nhưng họ cũng đã khéo léo đá bay chúng sang một bên.


Con quái vật kia ít nhiều cũng đủ cao và lớn để có thể một mình chặn nguyên cả cái hành lang. Nó được bao bọc bởi một cơ thể mạnh mẽ. Dù có khoảng 10 mét của cơ thể nó đã vươn ra đến ngoài hành lang, nhưng đó vẫn chưa phải là giới hạn, chẳng có gì khẳng định được rằng cơ thể nó chỉ có thể kéo dài được đến đó.


Akira cúi xuống và tránh những mảnh vỡ đang bay đến khi cậu chạy ra chỗ Elena. Sau đó cậu nhanh chóng quay lại, nhắm khẩu súng A4WM của mình vào con quái vật to lớn kia và bóp cò. Những quả lựu đạn bay thẳng đến chỗ con quái vật, mắc vào lớp giáp, và phát nổ.


Cú nổ đã khiến con quái to lớn kia ngã xuống đất và giữ nó ở tình trạng này. Nhưng sau đó một phần giáp bên dưới của nó đột nhiên bong ra, và những chiếc chân có gắn bánh xe xuất hiện bên trong lớp giáp đó.


Có vẻ như Akira đã ngăn chặn được quái vật đó trong giây lát, nhưng Elena ngay lập tức hét lên.


“Tiếp tục chạy đi!!”


Akira ngay lập tức chạy về phía cầu thang và đi xuống.


Trong khoảnh khắc đó, một phần của cơ thể to lớn kia vừa bị bong ra, để lộ những khẩu súng bên dưới nó. Vào khoảnh tiếp theo, nó xả đạn bừa bãi vào bên trong căn phòng, như thể muốn bắn trúng vào mọi ngõ ngách trong căn phòng. Những tiếng súng lớn vang lên liên tiếp, kéo theo một loạt đạn tràn ngập khắp căn phòng, nó xả đạn liên tục vào tường, sàn, trần nhà, thậm chí là cả đống xác chết của đám quái vật.


Akira, Elena, Sara và Carol nhanh chóng nhảy xuống cầu thang và gần như không thể tránh được cơn bão đạn. Đó là một tình huống khá căng thẳng.


Sau đó tất cả vội vã đuổi theo Shikarabe, người đã xuống dưới từ trước. Tình hình bên dưới tầng 30 dường như chưa có nhiều thay đổi, không có thêm bầy quái vật nào. Và vì tất cả đã tiêu diệt hầu hết quái vật trên đường đi lên nên họ có thể nhanh chóng di chuyển an toàn xuống tầng dưới.


Sara vẫn đang chạy, cô đột nhiên hỏi Elena.


“Elena, con quái vật khổng lồ vừa rồi không kích hoạt cái rada của cậu sao?”


Elena cau mày.


“…Đúng vậy. Không chỉ là về độ nhạy của thiết bị thu thập thông tin bị giảm xuống do tòa nhà này, mà những con quái vật đã chết mà ta dùng để chặn hành lang cũng đã tạo ra các tín hiệu yếu, khiến thiết bị thu thập thông tin ngày càng nhiễu hơn. Tớ xin lỗi.”


Dường như Elena cảm thấy có phần trách nhiệm của mình trong tình huống vừa rồi, Sara chỉ cười đáp lại.


“Đừng lo lắng về nó. Nếu cậu phát hiện ra thì chúng ta cũng chẳng thể làm được gì hơn. Không phải là tất cả đang muốn đổ lỗi cho cậu đâu, phải không Akira?”


Akira mỉm cười và đồng ý với những gì Sara vừa nói.


“Đúng thế, tôi đồng ý với Sara-san. Vì vậy xin chị đừng lo lắng về điều đó.”


Sau đó Akira liếc nhìn Carol, người hiểu rõ Akira đang muốn nói gì.


Thành thật mà nói thì Carol không hề muốn đổ lỗi cho Elena, nhưng cùng lúc đó thì cô cũng muốn biết tại sao mình lại không thể phát hiện ra con quái vật lớn như thế.


Khi Carol nhận thấy Akira đột nhiên tăng tốc. Nếu Akira làm thế vì cậu nhận ra con quái vật kia thì nó có nghĩa là cậu đã phát hiện ra thứ mà Elena không thể phát hiện ra. Nhưng rồi một lần nữa, vẻ ngạc nhiên của Akira không phải là giả khi cậu đụng mặt con quái vật đó.


Mặc dù cô vẫn còn vài thắc mắc nữa, nhưng giờ không phải lúc để hỏi mấy như vậy. Carol kiềm chế lại sự tò mò của bản thân khi cô mỉm cười với Elena và nói.


“Việc không ai phát hiện ra con quái vật khổng lồ đó thì có nghĩa là nó có thể đã có một vài thiết bị ngụy trang đặc biệt để khai thác thẳng vào độ nhạy kém của thiết bị thu thập thông tin. Hoặc có thể là cài đặt của thiết bị đã được điều chỉnh để khiến ta phát hiện ra những con quái nhỏ nhưng lại không thể tìm ra những con quái lớn hơn. Nhưng nếu chúng ta điều chỉnh lại, làm nó tập trung vào việc tìm kiếm những con quái vật lớn thì việc phát hiện ra các đám quái vật nhỏ sẽ khó khăn hơn. Vì vậy tôi nghĩ rằng điều quan trọng ở đây là ta phải biết thỏa hiệp, thích nghi với hoàn cảnh thôi, tôi chỉ vui mừng vì chúng ta đã có thể sống sót khỏi con quái to lớn đi mà không để ai phải hy sinh.”


Nói xong, Carol dò la lại phản ứng của Akira. Akira dường như đang lắng nghe cô nói và gật gù đồng ý.


Có vẻ như cô đã có một quyết định đúng đắn khi đưa ra lý do vì sao Elena lại như thế để ghi điểm trong mắt Akira. Đúng như Carol nghĩ, Akira dường như thiếu đi hẳn những kiến thức phổ thông dành cho Thợ săn, và cậu đang tỏ ra hứng thú với những thứ cô vừa nói. Sau khi Carol xác nhận xong điều đó, cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dù bên trong cô đang mỉm cười đầy hạnh phúc.


Sau khi Elena nghe những lời động viên từ người bạn thân nhất của cô, người đã ở bên cô suốt nhiều năm qua, và một cậu nhóc mà cô thân thiết dạo gần đây, cộng với lý do vừa được bổ sung thêm, Elena chắc mẩm rằng những gì Carol là hướng về người khác, Elena mỉm cười. Cô có vẻ vui khi nói.


“Cảm ơn, bây giờ tôi mới biết rằng cũng có những loại quái vật như ban nãy, về sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”


Sara mỉm cười hài lòng khi thấy Elena đã vui vẻ trở lại.


“Nhưng vẫn còn điều tớ thắc mắc, làm sao mà con quái vật to như thế lại vào được bên trong đây chứ? Liệu nó có phải là một phần của hệ thống an ninh không?”


Akira có vẻ thích thú với chủ đề này.


“Dù vậy thì nhìn nó không có vẻ gì là giống với quái vật an ninh được bổ sung thêm…Chưa kể đến kích thước của nó nữa, tôi không nghĩ là với thân hình đó mà có thể tự do đi lại trên hành lang được. Carol, cô có phỏng đoán gì không? Cô khá am hiểu về tòa nhà Seranthal này mà, phải không?”


Carol cau mày đáp lại.


“Những gì tôi có thể nói lúc này là tôi không nhớ là có những con quái như vừa nãy canh gác tòa nhà này trước đây. Ngay từ đầu, nếu xét đến cơ thể khổng lồ của nó, thì tôi không nghĩ là nó có thể đến từ bên ngoài tòa nhà này….Tôi thực sự không biết được tại sao thứ đó lại ở đây.”


Không ai ở đây giải đáp được câu hỏi này. Vì vậy tất cả quyết định gạt nó sang một bên và tiếp tục.


Họ đã xuống được tầng 19 cùng với nhóm của Shikarabe mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.


Reina và Togami đang thở dốc, so với họ thì Akira trông hoàn toàn bình thường. Đó không phải là sự khác biệt về thể chất, mà đó là vì những loại thuốc mà Akira đang tiêu thụ trong cơ thể. Nhưng Reina và Togami, những người nhìn thấy Akira ở đó, không thể không hiểu nhầm vấn đề này. Cả hai nhìn Akira với sự ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ.


Sau đó Elena ra lệnh cho tất cả.


“Chúng ta sẽ ra ngoài sau khoảng 5 phút nữa. Cho đến lúc đó thì tất cả hãy đảm bảo rằng mình đã sẵn sàng.”


Akira ngay lập tức kiểm tra thiết bị củ mình. Cậu lấy đạn dự trữ ra từ ba lô và nạp lại vào khẩu súng trường, ngay cả khi cậu chỉ mới dùng nó một lần. Cậu cũng thay những băng đạn rỗng, đổ đầy thuốc vào túi và thay hộp năng lượng cho bộ đồ gia cường của mình.


Khi đang chuẩn bị, Akira đột nhiên lẩm bẩm.


“…Lần này mình đã ngốn khá nhiều nguồn dự trữ rồi.”


Băng đạn mở rộng cho khẩu DVTS, đạn đặc biệt cho khẩu CWH, băng đạn – tức lựu đạn cho A4WM, thuốc, hộp năng lượng của bộ đồ gia cường – tất cả chúng đều là những vật liệu tiêu hao đắt tiền. Nhưng Akira không nhớ rằng mình đã lãng phí bất cứ thứ gì trong số chúng, đây là một khoản chi cần thiết.


Thế nhưng, khi tưởng tượng ra những chi phí mà cậu đã phải bỏ ra khi tích cóp được chút ít, cậu không thể không mỉm cười chua xót và khẽ thở dài.


Sau đó Alpha mỉm cười trêu chọc cậu.


[Để đề phòng nếu như cậu muốn biết, tôi có thể cho cậu biết rằng cậu đã chi ra bao nhiêu tiền cho đến lúc này đấy.]


[Không, cảm ơn.]


Akira đáp lại chắc nịch. Rốt cục thì nếu cậu lo lắng về số tiền mà mình đã bỏ ra để chiến đấu với đám quái vật, thì nó có thể khiến cậu phải trả giá bằng chính mạng sống của bản thân. Cậu nghĩ rằng khi nào sống sót trở về thì hẵng lo lắng về vấn đề này.


[…Không sao cả, tôi có thể kiếm được nhiều tiền hơn mà. Chưa kể thì từ hôm qua đến giờ tôi đã kiếm được khá nhiều tiền rồi. Đối với yêu cầu này, Carol và Elena-san lẽ ra đã thương lượng được các chi tiết với Ban quản lý thành phố. Và vì chúng ta đã giải cứu thành công Reina nên có lẽ tôi sẽ nhận được thêm phần thưởng từ Drankam, chắc không sao đâu.]


Akira tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cậu không nên nghĩ đến số tiền mà mình đã bỏ ra có thể sẽ mua được bao nhiêu căn nhà, nơi mà cậu đang ở, hay bao nhiêu lần cậu có thể đến ăn ở nhà hàng sang trọng, nơi mà cậu mới chỉ đến một lần theo lời mời của Shiori với số tiền đó. Akira liên tục tự nói với bản thân rằng đừng nghĩ đến điều đó.


Alpha chỉ cười và nói.


[Cậu nói đúng, có lẽ ta sẽ không sao đâu. Có thể cậu sẽ thu được một khoản tiền khổng lồ từ yêu cầu này đấy. Thế nên, nếu cậu muốn có thêm động lực thì cậu nên sử dụng phần thưởng nhận được lần này để ăn một bữa trong nhà hàng sang trọng, nơi mà Shiori đã mời cậu đến lúc trước.]


[Tôi biết là cô đang cố tình đá xoáy tôi!!]


Alpha mỉm cười với Akira, người đang cố gắng giữ một vẻ mặt không cảm xúc và nói với cậu.


[Trời đất, cậu nói thế là không đúng chút nào đâu nhé. Tôi nói vậy là vì tôi nghĩ rằng việc tự thưởng cho mình sau khi đã làm việc chăm chỉ là hoàn toàn ổn. Không phải là tôi đang trêu chọc cậu vì đã chấp nhận yêu cầu nguy hiểm này từ Elena mà không suy nghĩ nhiều đến phần thưởng đâu.]


Alpha vẫn tươi cười như thường lệ bên cạnh Akira, trong khi Akira chỉ im lặng và tiếp tục kiểm tra trang thiết bị của mình. Mặt cậu chỉ hơi giật nhẹ trước những gì Alpha vừa nói.


************************************


Trans+edit: Duck


************************************




     Chương trước       Danh sách chương       Chương sau

2 nhận xét:

KaitoKen nói...

Ơ kìa sao k có biến gì nhở buồn thế =)))

Đại Ca Xinh Đẹp nói...

dạo này Duck không nói gì vậy,có bạn gái rồi à :O