Đội của Kurosawa và đội của Katsuya đang bảo vệ tầng 1 của
tòa nhà Seranthal. Nhưng tất cả đều làm việc tách biệt với nhau. Họ đã thỏa thuận
từ trước rằng sẽ hoạt động riêng lẻ để giảm thiểu những rắc rối, và họ cũng đồng
ý việc nếu có ai trong số họ rút lui thì bên kia có thể tiếp tục công việc.
Và cũng giống như trước đây, có thứ gì đó bên trong tòa nhà
này đang ngăn cản những ai cố gắng đi vào bên trong. Vì vậy Kurosawa và Katsuya
đã ở bên ngoài để giữ liên lạc với thành phố Kugamayama và Văn phòng Thợ săn
khi cả hai ra lệnh cho các thành viên trong đội.
Airi đứng cạnh Katsuya, cô lạnh lùng nhìn Kurosawa.
“…Chỉ thế thôi à?”
Kurosawa nhìn lại Airi, sau đó anh đã quay trở lại trạng
thái bình thường. Anh có thể thấy được quyết tâm ẩn sâu trong đôi mắt cô, vì vậy
anh cũng không còn ý định chế nhạo một ai đó có quyết tâm sắt đá như vậy. Những
người như cô ấy sẽ không thể bị đánh giá thấp được, cho dù họ có yếu đến đâu đi
chăng nữa. Rốt cục thì họ thường sử dụng sự chế nhạo và xúc phạm làm nhiên liệu
để củng cố thêm quyết tâm, và cuối cùng thì nó sẽ thúc đấy sự phát triển cho
chính bản thân Thợ săn đó.
Mình nghĩ lũ nhóc đần
độn này, những đứa lầm tưởng rằng sức mạnh của trang bị chính là sức mạnh của
riêng mình khi chúng có thể đánh bại được con quái vật tiền thường, dù gì thì
chúng cũng chỉ có thể nhận được những trang bị mạnh mẽ thế này vì phía sau có
nhiều nhà tài trợ thôi….Nhưng có vẻ là nó không đúng cho một vài trường hợp nhỉ.
Đánh giá của Kurosawa về đội của Katsuya đã khá khẩm hơn trước, dù chỉ là một chút. Sau đó anh đối mặt với
người tạo ra sự thay đổi đó và nói.
“Đúng thế. Chúng tôi đã đồng ý với nhau từ trước rồi, việc
đó nhằm xử lý các tình huống riêng biệt, từ đó đảm bảo rằng chúng ta sẽ không dẫm
lên chân nhau. Vì vậy lần tới hãy cẩn thận. Gặp lại sau.”
Anh đã truyền đạt tất cả những gì mình muốn nói và chắc chắn
rằng Katsuya cũng đã hiểu ra rằng anh muốn đội của cậu ngừng lang thang vào khu
vực của mình. Mặc dù lúc đầu cậu đã định phàn nàn thêm về nhiều vấn đề khác,
nhưng cậu quyết định từ chối, như là một cách để tôn trọng Airi.
Khi Kurosawa định để Katsuya một mình, anh nhìn thấy một cô
gái chạy ra từ lối vào của tòa nhà Seranthal.
Kurosawa không nghĩ rằng đây là một trường hợp khẩn cấp nào
đó, nhưng nhìn dáng vẻ cô gái đó, có vẻ như mọi chuyện không phải vậy, thế nên
anh quyết định gạt nó qua một bên và quay trở lại khu vực của mình. Cô gái kia,
Lilina, chạy thẳng đến chỗ của Katsuya và nói với cậu như thể cô đang muốn trút
giận.
“Katsuya!! Bọn họ lại chế giễu chúng tớ!! Cậu nên vào trong và
nói gì đó với họ đi!!”
Katsuya cố gắng làm Lilina bình tĩnh lại.
“Lilina, bình tĩnh nào, nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy
ra?”
“Đám người kiêu ngạo đó đang nghĩ cái gì vậy chứ?! Cậu biết
rõ là chúng ta cũng là những Thợ săn đã tiêu diệt thành công một con quái vật
tiền thưởng mà?! Bọn họ đáng lẽ phải thể hiện sự tôn trọng dành cho chúng ta…”
Khi Lilina định giải thích mọi chuyện với Katsuya, hoặc ít
nhất thì cô đang nghĩ xem mình sẽ phải làm gì tiếp theo, nhưng cô biết chắc chắn
rằng đó không phải là người thuộc đội của Katsuya, chỉ từng đó thôi là đủ lý do
cho cô rồi.
Sau đó Lilina ngăn Kurosawa lại.
“Này anh kia, đứng lại đó! Tôi biết mấy người là những Thợ
săn lành nghề, những người đã đánh bại được một con quái vật tiền thưởng, nhưng
chúng tôi cũng thế đấy! Đừng chỉ vì thấy người khác đang làm tốt công việc họ
mà lấy đó làm lý do để mấy người cứ tiếp tục phá đám chúng tôi!”
Kurosawa dừng lại, anh có vẻ khó chịu khi thờ dài quay lại.
“Vậy nó ở đâu hả?”
Lilina hơi bối rối.
“Ý của anh là sao?”
“Thật là ngu ngốc, tôi cũng vừa nhận được một báo cáo rằng một
vài Thợ săn từ nhóm của cô đã đánh nhau với người của tôi đấy, và tôi đang hỏi
cô rằng vụ việc đó đã xảy ra ở đâu.”
“Không phải đã quá rõ ràng rồi sao?! Nó diễn ra ngay tại tầng
1 của tòa nhà Seranthal này đấy!! Chỉ đưa ra mấy cái phỏng đoán đơn giản như thế
khi chưa hiểu rõ sự việc, anh có bị đần không vậy hả?”
“Tòa nhà Seranthal có nhiều tầng và nó cũng khá lớn. Bên cạnh
đó nó cũng có vô số phòng riêng lẻ. Vậy chính xác là vụ việc đã xảy ra ở đâu tại
tầng 1?”
“Nó không ở trong một căn phòng nào cả, mà nằm ở hành lang.
Thế thì sao?”
“Hành lang nào?”
“Mấy cái này quan trọng đến mức đó sao?! Anh bị cái gì khi hỏi mấy câu ngu ngốc đó chứ?”
Lilina nói lại Kurosawa với giọng điệu gai góc như thể đang
trút giận.
Ánh mắt của Kurosawa chuyển từ Lilina sang Katsuya. Anh thở
dài, thể hiện rõ sự bực tức và coi thường của mình. Sau đó anh nói với Katsuya
với giọng rõ ràng là đang giễu cợt Katsuya.
“Tòa nhà Seranthal là một nơi nguy hiểm, nhiều Thợ săn đã mất
mạng ngay khi bước vào bên trong. Vì vậy sẽ chẳng có gì lạ nếu cậu bất ngờ bị tấn
công bởi một bầy quái vật khi ở bên trong đó. Còn chưa kể đến việc vì một lý do
nào đó mà độ nhạy của các thiết bị thu thập thông tin đã bị giảm đi rõ rệt, khiến
việc phát hiện chính xác mọi thứ xung quanh ngày càng khó khăn hơn. Việc không
thể liên lạc được với nhau sẽ làm những Thợ săn không còn lựa chọn nào khác
ngoài việc đánh giá xem những người khác bên trong đó là bạn hay thù bằng chính
mắt của mình. Vì vậy tất nhiên là các Thợ săn sẽ hăng hái tìm kiếm ở tòa nhà đó
hơn, và khi cậu gặp một nhóm Thợ săn khác đang đi lang thang trong cùng một
cùng khu vực với mình thì rất có thể hai bên sẽ gây ra hiểu lầm, thậm chí là xô
xát. Để tránh những tai nạn đáng tiếc đó xảy ra, điều quan trọng là tránh những
giao tiếp không cần thiết với người khác. Đó là lý do vì sao, để tối ưu công việc
là mục tiêu giải cứu và lợi nhuận thì các khu vực hoạt động của chúng tôi đã được
phân chia hợp lý ngay từ đầu rồi, ít nhất thì đó là những gì tôi biết. Thời
gian và lộ trình tuần tra đã được quyết định từ trước và tất cả thành viên đội
tôi vẫn đang tuân thủ theo kế hoạch đề ra. Nó được thiết kế để bất cứ thành
viên nào trong đội đang ở trong tòa nhà đó thì họ sẽ không phải mất quá nhiều
thời gian để kiểm tra xem những Thợ săn khác có thân thiện hay không, và họ có
thể đưa ra các nhận định ngay lập tức nếu đó là kẻ địch. Và nếu có bất kỳ ai
trong chúng tôi không thể quay lại đúng thời gian chỉ định thì bên trong đó có
thể đã xảy ra một trận chiến. Báo cáo mà tôi nhận được là đã vụ gây sự xảy ra ở
hành lang C7. Nó rõ ràng là phần địa bàn của chúng tôi, và đó cũng không thể là
nơi mà cô có thể tình cờ đi vào.”
Biểu cảm của Kurosawa chuyển từ chế nhạo sang thù địch.
“Tôi không biệt liệu những Thợ săn ngu ngốc đó đến địa phận
của đội tôi là có chủ đích hay đơn giản chúng chỉ là mấy thằng nhóc đần độn không
phân biệt được hướng đi và lạc vào đó. Dù nó có là trường hợp nào thì cậu thực
sự đã điều mấy Thợ săn như thế vào tòa nhà đó à? Cậu thực sự muốn đánh nhau với
chúng tôi nhiều đến vậy sao."
Lilina bị choáng ngợp bởi áp lực của Kurosawa, nhưng bằng
cách nào đó thì cô đã đáp lại được.
“Chúng tôi chỉ đi ngang qua đó một chút thôi! Đâu cần thiết
phải đi xa đến vậy chứ, phải không?”
Kurosawa nhìn chằm chằm vào Katsuya.
“Báo cáo nói rằng người của tôi đã đánh nhau. Nhìn chung thì
nó có nghĩa là mấy người của cậu đã không rút khỏi đó, thậm chí chúng còn khiến
đội tuần tra bên tôi về muộn, tôi dám chắc đó là do thành viên của đội cậu đã
không để đồng đội của tôi đi, phải không? Và cậu vẫn nói rằng cậu chỉ ngang qua
đó một chút thôi hả? À, tôi hiểu rồi, tôi biết từng đó chỉ là “một chút” thời
gian của mấy cô cậu, tôi dám chắc đây là nơi mà tất cả chúng ta đều hiểu được tầm
quan trọng của công việc này. Chúng tôi không phải là Thợ săn của Drankam nên
chúng tôi không có nghĩa vụ phải dọn dẹp đống lộn xộn của cậu.”
Kurosawa đang toát ra khí chất mà chỉ những Thợ săn mạnh mẽ
mới có. Không hề có dấu hiệu của sự giễu cợt hay cười nhạo trên khuôn mặt, anh
đang dùng tông giọng chỉ dùng với những mà anh coi là thù địch khi nói chuyện với
thủ lĩnh của đội bên kia, Katsuya.
“Nghe rõ đây, tôi không muốn đánh nhau với cậu vì mọi chuyện
sẽ rất phức tạp nếu phải chiến đấu với cậu lẫn quái vật. Vì vậy, ít nhất thì đừng
cả gan cản trở chúng tôi. Đừng bắt tôi phải đưa ra quyết định rằng mọi việc sẽ
nhanh hơn nếu “dọn dẹp” đội của cậu trước khi tiếp tục tuần tra tòa nhà này.
Yêu cầu này là từ Ban quản lý Thành phố và mấy nhóc là những Thợ săn đến từ
Drankam, đó là lý do vì sao chúng tôi đang cố gắng hết sức có thể, nhưng nó
cũng chỉ có giới hạn thôi. Vì vậy hãy tự sắp xếp lại đống bừa bộn mà mình đã
bày ra đi. Hiểu chưa hả?”
Rõ ràng Kurosawa vẫn đang tỏ ra chịu khi nghĩ.
…Mặc dù vẫn có một vài
Thợ săn hiểu chuyện trong đám đó, nhưng mình chắc phần lớn bọn chúng chỉ là một
lũ ngu dốt, phải không? Chúng ta có thể bảo vệ được tòa nhà Seranthal trong khi
tránh giao tránh không? Bọn chúng có thể làm việc nghiêm túc khi đội giải cứu
chính đến đây không…? Thật chán ghét, mình thề là mọi chuyện sẽ sẽ tốt hơn nhiều
nếu để mấy Thợ săn khác của Drankam làm cùng chúng ta.
Kurosawa đang suy nghĩ về việc sẽ phải làm gì tiếp theo khi
anh chạy về chỗ đội mình.
Lilina bị sốc bởi sự xuất hiện của Kurosawa, nhưng khi anh rời
đi, cơn giận của cô nhanh chóng bùng lên trở lại.
Ngay cả lúc này thì cô cũng đã giận muốn nổ tung cái đầu.
“…C-Cái quái gì xảy ra với anh ta thế?!” (Duck: djt me con
pho nay, gap t la t cho no biet ai la daddy roi)
Yumina cố gắng làm Lilina bình tĩnh lại.
“Lilina, tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng giờ hãy bình tĩnh lại
đã nhé, được chứ?”
Trái ngược với điều đó, Airi ném ra những câu từ sắt nhọn
không hề kiêng nể.
“Lilina, im con mẹ mày mồm đi.” (Duck: đùa đùa, chỉ nói “im
đi” thôi nhé)
Có vài cô gái khác bên cạnh Yumina và Airi, họ đang đứng xung quanh Katsuya. Nhưng Airi và Yumina đã ở cùng với Katsuya một khoảng thời gian dài. Cấp bậc Thợ săn của họ cao thứ hai trong đội, chỉ xếp sau Katsuya. Áp lực của cả hai đủ để khiến Lilina phải nín họng, thậm chí nó còn khiến cô sợ hãi.
Không có gì nhẫm lẫn ở đây hết, họ đều đang rất tức giận. Nếu
Lilina hé cái mỏ (loz) của mình ra thì chắc chắn cả hai sẽ ngày càng tức giận
hơn. Vì vậy, Lilina chỉ im lặng mà không thể đưa ra được lời bào chữa nào.
Về cơ bản thì Katsuya là một người tốt bụng, nếu ai đó tỏ ra
yếu đuối trước mặt thì cậu sẽ rất lo lắng, bất kể cho lý do có là gì thì cậu đều
đưa tay ra với họ. Và thậm chí còn hơn cả thế nữa khi đó là một người trong đội
của cậu, một cô gái có nhan sắc đứng top đầu ở Drankam. (Duck: ikemen thế,
nhưng mà xinh nên em được Kats tha, còn anh, người dịch thuật đẹp trai này vẫn
sẽ ghét em vcl, vì sao ư? Vì em đ có minh họa)
“Chà, Lilina, bình tĩnh lại đã nhé…Bây giờ cậu có ổn không vậy?
Nếu được thì chúng ta hãy tiếp tục báo cáo nào. Vì cậu đã quay trở lại sớm hơn
dự kiến nên nó có nghĩa là cậu có điều gì muốn báo cáo càng sớm càng tốt phải
không?”
Lilina đã lấy lại được bình tĩnh khi thấy nụ cười dịu dàng của
Katsuya. Nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh lại khi bối rối ghép lại
các câu cú của mình với nhau.
“…Chà, chúng mình đã gặp họ trên đường quay về đây, và, ừm…”
Airi xen vào.
“Cậu có thể nói về vấn đề đó sau, trước hết thì hãy cho
chúng tôi biết lý do vì sao mà cậu quay về sớm hơn kế hoạch.”
“C-Chà, ừm, không có gì to tát đâu, nhưng…”
Lilina đang do dự, nó chỉ khiến Airi tức giận thêm.
“Chỉ cần nói toẹt nó ra thôi mà…”
“T-Thang máy đã hoạt động…”
“Chỉ thế thôi à?”
“Ừm, chúng ta đã đồng ý với nhau từ trước rằng cả đội sẽ
không lần tầng hai cho đến khi đảm bảo được tình hình ở tầng một đã, đúng
không? Vì thang máy đã bắt đầu hoạt động nên có thể đội kia đã dùng nó để lên tầng
trên mà không cần phải đứng cố định ở tầng một. Tớ chỉ nghĩ là mình cần phải
báo cho Katsuya biết điều này càng sớm càng tốt để mấy người kia có ý định làm
điều gì đó…”
Lilina đã đưa ra những dự đoán của riêng trong báo cáo.
Sau khi Kurosawa trở lại và nhận được báo cáo từ đội gửi về,
anh cau mày và hỏi lại người kia xem có chắc là họ không nhầm lẫn.
“Cậu chắc không?”
“Ừ, thang máy đã hoạt động rồi.”
“Thế thì không có ai đi lên tầng trên mà không có sự cho
phép của tôi khi thang máy bắt đầu hoạt động, đúng không?”
“Ừ, miễn là chúng ta tin tưởng vào màn hình hiển thị tầng
trên thang máy đó. Các Thợ săn gần đó cũng nói rằng họ đã nghe thấy tiếng thang
máy chuyển động. Thang máy ở tầng một đã bắt đầu di chuyển mà chúng tôi chẳng hề
làm gì cả, và cũng chẳng có tên ngu ngốc nào lại lên đó mà chưa có sự cho
phép.”
Mặt Kurosawa trở nên nghiêm trọng khi anh nghĩ.
Có ai trong số chúng
đã lên lầu trên và gọi được thang máy sao? Không, nó có thể là do đội đã
đi vào tòa nhà này trước chúng ta…Nhưng chờ đã, thang máy được cho là không sử
dụng được cơ mà, phải không…? Mình có linh cảm xấu về chuyện này.
Sau đó Kurosawa nhìn người của mình với vẻ mặt nghiêm tức và
nói.
“Thông báo cho mọi người bên trong tòa nhà rằng hãy quay trở
về sớm nhất có thể, tất cả đấy, hiểu chưa? Chỉ cần để lại thiết bị thu thập
thông tin di động thôi. Bảo họ quay trở ran gay. Ngoài ra thì hãy ra lệnh cho
những Thợ săn đang vận chuyện đống xác chết quái vật hãy dùng lại và tập trung
tại đây. Ngoài ra thì hãy chuẩn bị vũ khí cho họ. Sử dụng tất cả những rào chắn
có thể có để tạo nên một bức tường, dành ra một chỗ để ta có thể tập trung được
hỏa lực một cách an toàn, và tạo ra một rào chắn xung quanh lối vào nữa.”
Đồng đội của Kurosawa trông rất ngạc nhiên khi anh đột ngột
ra lệnh đó. Có vẻ như Kurosawa đã từ bỏ việc bảo vệ tòa nhà. Một vài người
trong số họ có phần hoang mang và nói với anh.
“Anh có chắc chắn không vậy? Chúng ta sắp bảo vệ xong tầng đầu
tiên rồi mà? Việc bỏ giữa chừng thế này có nên không?”
“Tốt thôi. Ngay từ đầu thì đã có một đội làm việc cùng với
chúng ta ở đây rồi, và chúng không hề thân thiện. Vì vậy, ngay cả khi chúng ta
không bảo vệ tâng đầu tiên nữa thì tôi vẫn nghi ngờ liệu làm thế này có thực sự
an toàn không. Hỡn nữa thì tôi không thể tin tưởng đám nhóc con đó sẽ đảm bảo
được tình hình cho khu vực mà chúng đang đảm nhận. Và khi không còn có quái vật
nào đi ra khỏi đó thì chúng ta chỉ cần bắt đầu lại công việc ban đầu sau.”
“Nhưng chúng ta chắc chắn đã mất rất nhiều thời gian để bảo
vệ tòa nhà này rồi, cái thang hoạt động có thực sự nguy hiểm đến thế không?”
Số lượng khu vực được đảm bảo an ninh sẽ ảnh hưởng đến phần
thưởng mà đội Kurosawa nhận được. Kurosawa tạo áp lực trong lời nói khi đáp những
thành viên đang chống lại mệnh lệnh rút lui khỏi đây.
“Đây là trực giác của tôi. Nên làm điều là đảm bảo an toàn cho
chúng ta. Nếu cậu đã quyết định sẽ làm việc dưới trướng của tôi khi tham gia đội
này thì hãy ngừng than vãn và xắn tay lên làm việc đi. Tôi biết đây là quyết định
của một kẻ hèn nhát, nhưng cậu đã chấp nhận vào đội thì chắc cũng biết rõ rằng
tôi là một người cẩn thân. Nếu cậu định đặt thêm câu hỏi về quyết định của tôi
thì hãy làm điều đó sau.”
Kurosawa thực sự là một Thợ săn lành nghề với khả năng chỉ
huy tốt. nhưng xét theo góc độ nào đó thì đôi lúc anh cũng đưa ra những quyết định
hèn nhát. Nhiều trường hợp anh đã tập quá nhiều vào những phỏng đoán tiêu cực
trong quá trình thăm dò tàn tích và ra lệnh cho thành viên trong đội rút lui
cho dù những di vật đắt giá chỉ cách đó một đoạn rất ngắn.
Những Thợ săn thuộc đội Kurosawa thường có tỷ lệ sống sót cao.
Anh khác hầu hết so với những Thợ săn ở quận phía Đông, những người vui vẻ chấp
nhận rủi ro để có thể đem về nhiều di vật hơn, thay vào đó, anh muốn duy trì một
lợi nhuận lâu dài.
Ngay cả trong trận chiến chống lại Maimai, không ai trong đội
của Kurosawa hy sinh cả, thậm chí họ còn không bị thương nặng.
Bây giờ tàn tích Mihazono đã trở nên nguy hiểm đến mức nó ít
nhiều giống như một tàn tích chưa được khám phá, các Thợ săn khác hiểu rằng bản
tính cẩn thận của Kurosawa chính là yêu tốt quan trọng đảm bảo họ có thể sống
sót quay trở về.
Thành viên thuộc đội Kurosawa nhìn anh với vẻ mặt nghiêm
túc.
“Đã rõ, chúng tôi sẽ làm thế ngay lập tức.”
“Khẩn trương lên!”
Kurosawa thúc giục người của mình với vẻ mặt nghiêm nghị.
Ngay cả khi quyết định này của anh có là sai lầm thì anh cũng sẽ không hối hận,
điều đó có nghĩa là anh sẽ cứu được rất nhiều Thợ săn khỏi kết cục phải đối mặt
với nguy hiểm trong tòa nhà đó.
_*_*_*_
Đội của Elena đã có thể xuống được tầng đầu tiên một cách an
toàn. Nhưng ngay khi đặt chân lên tầng một, những Thợ săn có trực giác tốt ngay
lập tức cau mày, vẻ mặt trở nên dữ tợn, bao gồm cả Akira.
Nhưng trước khi Akira kịp hỏi Alpha về điều đó, cô đột nhiên
nói một câu mà cậu không thể bỏ qua.
[Akira, xin lỗi nhé nhưng tôi cần rời đi một chút.]
[Lại nữa sao?]
[Đó là vì lợi ích cho việc cải thiện tình hiện giờ của cậu đấy.]
Alpha chỉ nói thế và ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt
Akira. Cậu cũng có thể nhận thấy rằng bộ đồ gia cường đột nhiên trở nên nặng nề
hơn.
Mặc dù nét mặt của Akira đang xấu đi thấy rõ, nhưng cậu vẫn
có thể duy trì được sự bình tĩnh của mình. Đây không phải là lần đầu tiên, và cậu
nghĩ rằng mình chỉ cần vượt qua lối ra vào để thoát khỏi đây là được thôi.
Nhưng suy nghĩ này cũng khiến Akira để ý đến sự bất thưởng ở
đây. Không giống như lần trước, Alpha không hề nói rằng mọi chuyện sẽ ổn, hay
là cô sẽ quay trở lại sau một lúc nữa, hoặc là nói với cậu là không có con quái
vật nào xung quanh đây.
Sau đó Elena giải thích tình hình hiện tại cho những thành
viên khác trong nhóm.
“Tôi có đọc được một tín hiệu khá lớn ngay gần cửa ra vào. Sẽ
thật tốt nếu như đó là một nơi trú ẩn của lực lượng bổ sung, nhưng cũng có thể
không. Vì vậy hãy luôn đề cao cảnh giác.
Tất cả những Thợ săn khác đều gật đầu, sau đó họ cẩn thận di
chuyển vào hành lang.
Khi tất cả đang tiến đến gần sảnh chính, họ đã dần phát hiện
ra những xác chết của Thợ săn. Nhìn vẫn còn khá mới, có vẻ như họ đã bị giết bởi
súng.
Shikarabe kiểm tra trang bị của những Thợ săn đã chết đó và
cau mày. Có một biểu tượng Drankam được sơn trên thiết bị của họ.
“Thiết bị của họ là thuộc quyền sở hữu của Drankam. Tôi dám
chắc đây là những Thợ săn trẻ của Drankam, đáng lẽ chúng nên làm việc theo
nhóm…Việc những người khác không đem được theo xác của chúng đã khẳng định rằng
tất cả đã bị quái vật tấn công và họ cũng không còn thời gian để làm việc đó.”
Elena nhìn mọi người và nói.
“Để an toàn thì chúng ta sẽ coi tín hiệu từ hội trường này
là kẻ thù. Tôi sẽ thay đổi lộ trình dựa trên giả định đó. Điều này cũng không
thay đổi được thực tế rằng chúng ta phải cẩn thận.”
Tất cả tiếp tục đi qua hành lang, sẵn sàng cho cuộc chiến. Họ
tìm thấy những xác chết khác, nhưng lần này tất cả đã phớt lờ chúng.
Akira bất giác nắm chặt khẩu súng trường của mình, cậu đang
cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình để tự trấn an bản thân.
Akira nghiêm nghị khi gọi Alpha.
[Alpha! Cô vẫn chưa xong việc à?]
Alpha không hề phản hồi lại.
Cùng lúc đó, trong một khoảng không gian mênh mông trắng
xóa, có hai cô gái đang đứng. Đó là Seranthal, AI quản lý tòa nhà Seranthal, và
Alpha,
Alpha rõ ràng là đang khó chịu khi cô nói với Seranthal.
[Giải thích cho tôi!]
Seranthal vô cảm nhìn, nhưng rõ ràng là cô cũng đang bực
mình.
[Tôi không vi phạm bất kỳ thỏa thuận nào mà chúng ta đã đề
ra từ trước. Tôi không cản đường khi cô khám phá tòa nhà này, và tôi cũng không
nhốt cô lại ở đây. Chúng ta đã giao kèo từ trước rồi đây.]
[Vậy tại sao cô lại dùng thang máy?]
[Việc này xảy ra nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Đúng là
tôi là quản lý tòa nhà này, nhưng cũng có những người khác được phép sử dụng những
tiện ích bên trong tòa nhà mà không cần thông qua tôi. Đặc biệt là đối với những
người sử dụng từ tầng 50 đổ lên sẽ có quyền sử dụng trực tiếp thang máy. Các
máy bay an ninh không người lái cũng có quyền đó. Vì vậy tôi dám chắc là loại B18
đã sử dụng thang máy.]
[Tôi cũng tìm thấy loại B18 trên tầng 30.]
[Chúng chỉ đang tự vệ thôi. Tôi cũng đang gặp rắc rối với những
chiếc máy bay không người lái đang di chuyển bên trong tòa nhà này mà chưa có sự
cho phép của tôi. Và tôi cũng rất lấy làm tiếc vì điều đó. Nhưng tôi không thể
làm gì thêm được. Tôi thực sự rất buồn khi chúng đang biến mọi thứ bên trong
tòa nhà này thành một mớ hỗn độn.]
Alpha và Seranthal tiếp tục đối đáp với nhau, không ai trong
số họ muốn rút lui.
Cuối cùng thì đội của Elena đã đến được bàn tiếp tân gần cửa
ra vào, tất cả xác nhận lại tình hình từ đống gạch vụn và xác chết nằm bên
trong sảnh và những lỗ thủng trên tường.
Xung quanh hội trường cũng có rất nhiều xác chết, chắc hẳn ở
đây đã có một trận chiến ác liệt. Những xác chết đó vẫn đang mặc bộ đồ gia cường
và họ vẫn đang nắm chặt khẩu súng trường của mình.
Sảnh trước của tòa Seranthal có trần và lối ra vào khá cao.
Nó thậm chí còn kéo dài đến tận tầng ba. Đội của Elena nhận thấy rằng có những
thứ khác bên trong đây mà lúc trước khi tiến vào thì họ đều không thấy.
Reina không thể không lẩm bẩm điều mà tất cả đều đang nghĩ.
“…Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra vậy?”
Có một con quái vật máy móc khổng lồ đứng ngay tại sảnh trước.
Nó to đến mức khó có thể chui vừa cái hành lang tòa nhà này, nó thậm chí còn
không vừa nếu đi qua lối ra vào. Cơ thể nó được bao phủ bởi lớp giáp, không có
chân, bánh xe, dấu vết của việc di chuyển hay bất cứ thứ gì mà nó có thể sử dụng
để cử động với cơ thể khổng lồ đó. Có vẻ như nó sẽ không thể di chuyển được ngoại
trừ bay. Và ngay cả khi có thể di chuyển thì nó sẽ không thể tiến vào đây với
kích thước như thế.
Dường như con quái vật đang đóng quân ở đây để bảo vệ tòa
nhà khỏi bất kỳ kẻ xâm nhập nào.
Kanae cười thích thú nói.
“Thứ này khá lớn đấy. Làm sao mà nó đi vào đây được nhỉ?”
Khi Kanae dứt lời, thang máy bên trong sảnh đột nhiên mở cửa,
và vài con quái vật B18 chạy ra từ đó. Chúng hầu hết là lao thẳng ra phía hội
trường, nhưng một vài con đã tiếp cận con quái vật khổng lồ kia và leo lên nó.
Con quái vật B18 đó đã dừng lại ngay trên đầu con quái đó.
Và khoảnh khắc tiếp theo, con quái vật B18 kia lại kéo thêm những con khác vào
bên trong cơ thể nó. Con quái vật B18 đã chết đó đã trở thành một con quái vật
khổng lồ - một lớp giáp mới, một khẩu súng máy mới – từ đó khiến cơ thể vốn đã
khổng lồ nay càng khổng lồ hơn.
Elena gật đầu, vẻ mặt dữ tợn.
“Tôi hiểu rồi, vậy nó có nghĩa là con quái vật ở tầng 30
cũng đã phải ở đó để tiêu thụ những xác chết….Đúng là có rất nhiều nguyên vật
liệu có sẵn trong tòa nhà này.
Một bầy quái vật B18 xuất hiện từ hành lang và đi ra phía
ngoài tòa nhà, nhưng đột nhiên chúng bị bắn và phát nổ.
Một viên đạn khác cũng bắn trúng con quái vật to lớn kia,
khi điều đó xảy ra, một tia sang chói mắt lóe lên.
Akira cau mày.
“…Ánh sáng đó, từ bộ giáp trường lực sao…?”
Nó gợi nhắc cho Akira đến bộ giáp trường lực mạnh mẽ mà cậu
đã phải đối đấu trong quá khứ ở tàn tích Kuzusuhara.
Shiori đang quan sát con quái vật to lớn kia với vẻ mặt
nghiêm túc.
“Nếu xét theo ánh sáng vừa rồi, đó là một bộ giáp trường lực
cực mạnh. Sẽ thật tốt nếu phát bắn tỉa vừa rồi có thể gây sát thương lên nó…”
Tất cả chờ đợi với hơi thở dồn dập, rồi một phần lớp giáp của
quái vật đó vỡ vụn, để lộ lớp áo giáp bên trong. Lớp mạ giáp đó bật ra như thể
thay thể lớp giáp vừa bị mất.
Tất cả đều nghĩ về cùng một thứ nhưng không ai nói gì.
Mặt Shikarabe co giật.
“Này Carol, cô rất am hiểu về tòa nhà này phải không? Có có
biết lối đi bí mật nào mà chúng ta có thể dùng để thoát khỏi đây không? Nếu có
thì tôi sẵn sàng trả cho cô bất cứ giá nào.”
Carol lắc đầu.
“Thật tiếc, lối ra vào phía trước là lối thoát duy nhất cho
chúng ta rồi.”
“Thật không?”
“Đúng thế đấy. Ngay cả khi anh có trả tôi 10.000.000.000 Aurum
thì tôi cũng không thể cung cấp cho anh những gì tôi không có.”
Akira, người đang hy vọng rằng sẽ có một cách khác để thoát
khỏi đây, trông cậu rất thật vọng. Cậu không nghĩ rằng con quái to lớn kia sẽ để
cho mình đi qua một cách yên ổn. Nếu muốn thoát khỏi đây thì họ không còn lựa
chọn nào khác ngoài việc tiêu diệt con quái vật kia. Và xét theo thực tế từ
phát bắn vừa rồi thì đây sẽ là một nhiệm vụ khó khắn.
Vì chúng ta đang ở tầng
1 nên việc đục một lỗ trên tường và thoát khỏi đây có được không? Không, điều
đó chắc là không thể rồi. Carol cũng nói rằng lối ra phía trước sự lựa chọn duy
nhất còn hợp lý ở thời điểm này. Nếu Alpha có ở đây thì mình có thể hỏi cô ấy tại
sao làm như thế lại không được…
Thật không may là Alpha đang đi vắng. Với tốc độ này thì
Akira sẽ phải chiến đấu mà không có sự hỗ trợ của Alpha.
Vẻ mặt của Akira đang rất căng thẳng khi cậu cố gắng gọi
Alpha một lần nữa.
[Alpha?! Cô thực sự vẫn chưa xong việc sao!?]
Và một lần nữa, không có hồi đáp nào cả.
*******************************
Trans+edit: Duck
****************************************
Chương trước Danh sách chương Chương sau
3 nhận xét:
hay quá, thanks trans
hóng mấy con bánh bèo hẹo :v
Vâng, giá mà e có ảnh minh hoạ thì e đã dc a chàng edit đẹp trai yêu mến hơn r
Đăng nhận xét