Chương 131: Bộ đồ gia cường của những Thợ săn đã chết - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2022

Chương 131: Bộ đồ gia cường của những Thợ săn đã chết

Kurosawa nhắm khẩu súng trường khổng lồ của mình từ bên ngoài tòa nhà Seranthal, khẩu súng trường của anh cực lớn như thể nó được tháo ra từ xe tăng. Không cần phải thắc mắc về sức mạnh cũng như giá cả của nó.

 

Anh đang kiểm tra tình hình của kẻ thù bằng cách sử dụng thiết bị ngắm bắn. Anh xác nhận rằng phát súng của mình đã bắn trúng mục tiêu từ ánh sáng phát ra của giáp trường lực. Nhưng liệu nó có gậy được thiệt hại cho mục tiêu hay không sẽ là một câu hỏi hoàn toàn khác.

 

Khuôn mặt Kurosawa co giật, mục tiêu của anh vẫn ổn. Mặc dù ít nhất nó phải làm giảm đáng kể năng lượng dự trữ của giáp trường lực, nhưng viên đạn đặc biệt, đắt tiền mà anh sử dụng đã không mang lại kết quả như anh mong đợi.

 

Kurosawa bực tức lầm bầm.

 

“Không hiệu quả cơ à. Vì là, chúng muốn bảo vệ tòa nhà bằng con quái vật khổng lồ đó. Mình đoán điều đó giải thích tại sao họ cử những biệt đội đó đến bao vây tòa nhà này ”.

 

Sau đó anh kiểm tra người của mình.

 

“Có ai bị thương không?”

 

“Không, mọi người đều có thể thoát khỏi con quái vật đó mà không bị tổn hại gì. Không ai bị bỏ lại, chúng tôi đã xác nhận điều đó. Ngay từ đầu, không ai ở đây yếu tới mức bị thương khi chiến đấu với những con quái vật nhỏ hơn đang trào ra từ tòa nhà đó cả.”

 

“Thôi được. Mọi người, hãy đến sau những bức tường di động và tiếp tục trấn áp lũ quái vật. An toàn là trên hết, không cần thiết phải tiết kiệm đạn. Nếu tường di động quá yếu, hãy lập tức rút lui. Cần khoảng 10 Thợ săn để vận chuyển thiết bị và tập trung nhiều hơn vào các vật liệu có thể được sử dụng trên tường. Chúng ta có thể lấy lại thiết bị phát hiện quái vật sau, có vẻ như độ nhạy của thiết bị phát hiện của chúng ta đang hoạt động tốt bên ngoài tòa nhà. Ưu tiên nhiều hơn vào việc tăng cường rào chắn trong khi trấn áp quái vật từ tòa nhà đó. Nếu chúng ta tiếp tục như vậy, mặc dù chúng ta không bảo vệ được tầng đầu tiên của tòa nhà, chúng ta vẫn có thể cứu vãn một phần danh tiếng của mình. Nếu quái vật công lên quá mạnh, hãy rút lui và tập hợp lại với các đội xung quanh khu vực này. Không cần phải quá liều lĩnh.”

 

“Rõ rồi!”

 

Kurosawa nhìn người của mình rời đi trước khi nhắm trở lại con quái vật khổng lồ ở sảnh trước của tòa nhà Seranthal. Thấy con quái vật vẫn hoàn toàn ổn, khuôn mặt Kurosawa trở nên nghiêm nghị hơn.

 

... Mình sẽ cố bắn thêm vài phát nữa, nếu nó vẫn không được, chắc sẽ phải từ bỏ việc tiêu diệt con quái vật đó thôi. Không thể vào tòa nhà đó mà không giết chết con quái vật đó. Nếu nó là con nắm quyền chỉ huy những con quái vật nhỏ hơn, điều đó có nghĩa là chúng ta có thể giáng một đòn mạnh vào lực lượng của chúng nếu ta có thể giết nó, nhưng... Mình có nên liên lạc với các đội xung quanh khu vực và yêu cầu họ cử những lính hình người (chắc nhiều bạn cũng biết đến từ này, nhưng nó sẽ xuất hiện ở những chương sau nữa nên mình không giải thích ở chương này, đến đó sẽ có một đoạn tác giả giải thích đến nó) đến để giết con quái vật lớn đó không?... Mình đoán đó sẽ là một... Mình thậm chí không có quyền làm điều đó, dù sao mình cũng không nghĩ rằng họ sẽ giúp ta. Chà, một khi đội hình chính ở đây để bảo vệ tòa nhà đó, cấp trên sẽ ra lệnh cho họ hỗ trợ ta nếu điều đó thực sự cần thiết. Mặc dù mình không biết khi nào điều đó sẽ xảy ra, nhưng đây không phải là nơi để nghĩ về điều đó.

 

Kurosawa tập trung lại và bóp cò. Viên đạn được bắn ra từ khẩu súng trường của anh có hỏa lực tương đương với một đầu đạn xe tăng, nó bay thẳng vào con quái vật khổng lồ, tiêu diệt một vài quái vật B18 trên đường đi của nó.

 

Một lần nữa, Kurosawa xác nhận rằng anh bắn trúng mục tiêu, nhưng nó dường như không ảnh hưởng gì đến con quái vật đó cả. Anh kiểm tra lại và khẽ thở dài vì một lý do khác.

 

"Gì nữa? Bây giờ tôi đang rất bận, tôi không có thời gian để quan tâm những chuyện vớ vẩn đâu".

 

Katsuya đứng cách Kurosawa không quá xa với khuôn mặt nghiêm nghị.

 

Cậu nghiêm túc nhìn Kurosawa và nói.

 

"Tôi có một yêu cầu."

 

“Không!”

 

Kurosawa trả lời ngay lập tức mà không cần nhìn lại Katsuya. Không có chỗ để thương lượng. Katsuya hơi bất ngờ trước lời từ chối kiên quyết đó.

 

Lilina, người bên cạnh Katsuya, đột nhiên xen vào. Mặc dù cô ấy cũng đang choáng váng, cô buộc mình phải nói điều gì đó để giúp Katsuya.


“Chúng tôi thậm chí còn chưa nói gì cả!! Ít nhất hãy lắng nghe những gì chúng tôi nói đi chứ! ”

 

Kurosawa rõ ràng có vẻ khó chịu khi tặc lưỡi, giống như lần trước, anh trả lời mà không nhìn Katsuya và Lilina.

 

“Tôi cá là cậu muốn tôi giúp đỡ để cứu người của cậu bị bỏ lại trong tòa nhà đó phải không? Câu trả lời của tôi là ‘không’. Chúng tôi không có lý do cũng như nghĩa vụ phải giúp cậu. Tại sao tôi phải đặt người của mình vào tình thế nguy hiểm chỉ để cứu người của cậu? Vậy nên là không. Bản thân tôi không muốn làm điều đó và tôi chắc chắn rằng người của tôi cũng không muốn làm điều đó. Chúng tôi ở đây đang đặt cược tính mạng của mình để có cơ hội kiếm được tiền, về cơ bản chúng tôi ở đây để đánh đổi mạng sống của mình lấy tiền. Chúng tôi chỉ có mặt ở đây cho yêu cầu đó vì chúng tôi đánh giá rằng phần thưởng mà chúng tôi có thể nhận được lần này là xứng đáng với sức mạnh mà chúng tôi đã làm việc chăm chỉ để đạt được, chi phí tiêu tốn cho trang bị và nguy cơ tử vong mà chúng tôi sẽ phải đối mặt. Chúng tôi sẵn sàng làm điều đó cho đồng đội của mình, nhưng tôi không thấy có lý do gì để làm điều đó một cách miễn phí cho một nhóm khác có thái độ thù địch với chúng tôi cả.”

 

Không giống như nhóm của Kurosawa ngay lập tức rời khỏi tòa nhà Seranthal mà không lãng phí một giây nào. Nhóm của Katsuya, những người nhìn thấy nhóm của Kurosawa rời đi, nghĩ rằng điều đó thật kỳ lạ và không làm gì khác. Rốt cuộc, trong suy nghĩ của họ, nhóm của Kurosawa vừa lãng phí công sức của họ để bảo vệ tầng một. Và cuối cùng họ cũng phải rút lui khỏi tòa nhà đó.

 

Bởi vì điều đó, một số người của Katsuya đã không vượt qua được và bị bỏ lại phía sau. Không rõ liệu họ vẫn còn sống hay đã chết. Nếu lạc quan thì những Thợ săn đó có thể đã cố thủ ở đâu đó, chờ được cứu. Nhưng nếu nghĩ theo hướng tiêu cực thì những Thợ săn đó đã bị giết rồi. Katsuya vẫn ưu tiên cho phương án đầu hơn.

 

Katsuya, Yumina và Lilina chuẩn bị cố gắng thương lượng với Kurosawa vì lòng thương hại, cảm giác về lòng tốt và cùng với sự kiêu ngạo tương ứng. Nhưng Kurosawa, người vẫn đang bắn ở đó đã lên tiếng trước.

 

"Cậu có định nói với tôi rằng chính xác là vì chúng ta đang ở trong tình huống này vậy nên chúng ta cần phải giúp đỡ lẫn nhau bây giờ không? Đừng chọc tôi cười. Đúng là giúp đỡ lẫn nhau là một điều tốt, nhưng đó là nếu cả hai chúng ta đều có khả năng và sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau. Về mặt thiện chí thì tôi có thể hiểu cảm giác của cậu, vì vậy tôi không thực sự phản đối việc đàm phán, nhưng đó là một câu chuyện hoàn toàn khác về năng lực. Tôi và người của tôi nghĩ rằng các người sẽ chỉ là gánh nặng cho chúng tôi thôi. Tôi không nghĩ rằng cậu có đủ khả năng để giúp đỡ chúng tôi, vì vậy đó không phải giúp đỡ lẫn nhau, đó chỉ là chúng tôi giúp đỡ cho cậu. Và nếu chúng tôi làm điều đó, thì nó chỉ xuất phát từ lòng tốt của chúng tôi thôi. Nhưng tôi và người của tôi không có thời gian để hành động vì lòng tốt vào lúc này. Như trên thực tế, chúng tôi đã giúp các cậu bằng việc cho phép các cậu sử dụng các bức tường di động của chúng tôi. Cậu nên biết ơn vì điều đó ".

 

Thành thật mà nói, Kurosawa vừa cho phép người của Katsuya sử dụng bức tường di động của nhóm mình vì nếu không, Katsuya sẽ chỉ có hai lựa chọn: hoặc rút toàn bộ người của mình lại, hoặc dẫn họ đến một cuộc tấn công tự sát vào tòa nhà. Cả hai lựa chọn sẽ làm giảm sức mạnh chiến đấu tổng thể của phe Thợ săn và điều đó sẽ gây bất lợi cho Kurosawa.

 

Kurosawa để người của Katsuya sử dụng bức tường di động của vì lợi ích của anh.

 

Katsuya cố gắng nghĩ ra một cách khác vì sự ngoan cố của mình, Yumina cố gắng nghĩ ra cách khác bằng cách tính toán logic, và Lilina cố gắng nghĩ ra một cách khác vì tuyệt vọng bởi cảm giác thất bại mà cô cảm thấy, Kurosawa tiếp tục.

 

"Cậu đang nói với tôi rằng sẽ trả tiền cho tôi sau này? Nhưng câu trả lời vẫn là không. Khi có liên quan đến tiền thì đó sẽ là một yêu cầu chính thức. Tôi, với tư cách là chỉ huy của người tôi ở nơi này, không có quyền chấp nhận một yêu cầu khác vào lúc này. Nếu cậu vẫn khăng khăng như vậy, cậu nên nói chuyện với những người ở Văn phòng thợ săn, những người đang đàm phán về cách họ sẽ thành lập đội hình chính. Nói với tôi điều đó là vô ích ".

 

Điều đó khiến tất cả họ im lặng. Họ cố gắng nghĩ ra bất cứ điều gì mà họ có thể nói, nhưng không có gì cả. Kurosawa sau đó nói tiếp.

 

"Chúng tôi không có quyền và không có lý do gì để chấp nhận yêu cầu của cậu. Nếu cậu hiểu rồi thì hãy im miệng đi. Cậu sẽ phá vỡ sự tập trung của tôi nếu cậu tiếp tục gây ồn ào ở đây. Về cơ bản, cậu đang làm phiền tôi bằng cách đó, và nếu cậu tiếp tục làm phiền tôi, tôi sẽ xử lý cậu trước. Rốt cuộc, làm rối việc chỉ huy sẽ khiến cả nhóm gặp nguy hiểm hơn. Cho cậu biết, tôi không ngại làm cậu bị thương đâu nên đừng làm phiền tôi nữa.”

 

Kurosawa thậm chí không liếc nhìn Katsuya. Nhưng Katsuya và bạn của cậu rõ ràng cảm thấy một cảm giác áp lực và thù địch phát ra từ Kurosawa.

 

Katsuya, Yumina và Lilina không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói trong tình huống đó. Họ chỉ đứng đó trong im lặng. Katsuya căm ghét sự yếu đuối của chính mình, Yumina có vẻ vô cùng lo lắng cho những đồng đội của mình bị bỏ lại phía sau, và Lilina nghiến răng tức giận.

 

Trong số đó, Airi, người im lặng và suy nghĩ cho đến bây giờ đột nhiên lên tiếng.

 

"Nếu vậy, tôi muốn anh nắm quyền chỉ huy nhóm này. Anh có thể nhận được tất cả danh tiếng khi chúng tôi dưới sự chỉ huy của anh. Sau đó, tôi muốn anh hoàn thành mục tiêu ban đầu của chúng ta là đến đây, để bảo vệ tầng một của tòa nhà Seranthal.”

 

Katsuya, Lilina và Yumina ngay lập tức quay sang Airi, họ trông hoàn toàn bị sốc. Airi tiếp tục nhìn chằm chằm vào Kurosawa với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Kurosawa ngừng bắn và nhìn Airi. Anh trông vừa ngạc nhiên vừa có chút bối rối khi nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng nhìn thấu ý nghĩa đằng sau câu nói đó.

 

Airi khóa chặt ánh mắt của mình với Kurosawa và tiếp tục.

 

"Nếu anh chỉ huy của nhóm chúng tôi, nó sẽ giảm bớt thiệt hại cho người của anh. Kỹ năng chỉ huy của anh cũng có thể bù đắp cho điểm yếu của chúng tôi ở một mức độ nào đó. Tôi tin rằng đây là một thỏa thuận tốt cho anh, không có tiền liên quan, thế nào?"

 

Kurosawa suy nghĩ một chút rồi mới trả lời lại.

 

"... Vậy thì về cơ bản chúng tôi có thể đẩy những vai trò nguy hiểm cho cô để đạt được mục tiêu của mình một cách an toàn và nếu chúng tôi có thể bảo vệ tầng một của tòa nhà Seranthal, thì cô sẽ có thể giải cứu bạn bè của mình, huh ... Đó thực sự là một đề nghị đáng để suy nghĩ, nhưng nó không giống như chúng tôi có thể chấp nhận nó ngay lập tức. Hay đúng hơn là, đáng lẽ phải thuyết phục trưởng nhóm trước chứ? Nếu cô để lại tất cả những công trạng cho chúng tôi, thì tại sao ngay từ đầu cô lại ở đây, người chịu trách nhiệm về điều đó sẽ là trưởng nhóm của cô phải không? Hay là cậu ta đã trao toàn quyền cho cô?”

 

Khi Kurosawa hỏi câu hỏi đó, Airi tỏ ra khá thất vọng khi cô trả lời.


"... Không, tôi không có quyền như vậy.”

 

"Tôi hiểu rồi. Đó không phải là một đề nghị tồi, nhưng hãy ghi nhớ những điều mà tôi đã hỏi cô trước khi cô đưa ra đề xuất như vậy vào lần sau.”

 

Kurosawa chỉ nói như vậy và kết thúc cuộc đàm phán ở đó, đó là khi Katsuya hạ quyết tâm và đột nhiên nói.

 

"Được rồi được rồi!! Anh có thể lấy tất cả thành tích !! Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm ...!! Vì vậy nên hãy cứu người của tôi đi."

 

Cứ như thể Katsuya bộc lộ cảm xúc thực sự của bản thân khi cậu cúi đầu xuống. Rõ ràng là cậu đang thực sự nghiêm túc.

 

Cách Kurosawa nhìn Katsuya đã thay đổi từ ánh mắt chế giễu sang ánh mắt tôn trọng đối với người mà anh đang đàm phán. Sau đó, anh bắt đầu suy nghĩ về đề nghị đó một cách nghiêm túc.

 

Katsuya hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Kurosawa. Kurosawa vẫn chưa nói gì, anh vẫn đang suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Kurosawa cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình, anh có vẻ cảm thấy hối tiếc về điều đó khi nói.

 

"Như lúc đầu, câu trả lời vẫn là không."

 

Katsuya và những thợ săn khác ở đó đều hiểu rằng đó là quyết định mà Kurosawa đưa ra sau khi suy nghĩ nghiêm túc về nó. Nét mặt của Katsuya đau đớn khi hỏi.

 

"... Tại sao vẫn là không? Không có cách nào để thay đổi quyết định của anh sao?"

 

"Tôi không phủ nhận rằng đó là một lời đề nghị tốt. Nhưng nó không giải quyết được nỗi lo lắng quan trọng nhất của tôi, vì vậy chừng nào nỗi lo vẫn còn đó, tôi, với tư cách là người nắm quyền chỉ huy, không thể nhận lời đề nghị đó".

 

Airi hỏi.

 

"... Lo lắng gì?"

 

"Cho dù tôi có nắm quyền chỉ huy nhóm của các cậu, cũng không có gì đảm bảo người của cậu sẽ nghe lệnh của tôi. Vì vậy, nếu không có sự đảm bảo đó, lời đề nghị đó về cơ bản là không cần thiết ".

 

Katsuya, người nghe thấy điều đó đã cầu xin một cách tuyệt vọng.

 

"Tôi sẽ đảm bảo rằng họ sẽ lắng nghe mệnh lệnh của anh!!Tôi hứa với anh điều đó !!"

 

Kurosawa lắc đầu và trả lời với giọng thật lòng.

 

"Không phải tôi đang nghi ngờ cậu và tôi không nói rằng người của cậu không tin tưởng cậu hay bất cứ điều gì. Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ làm theo lệnh của tôi và tôi cũng chắc chắn rằng cậu có mối quan hệ tốt với người của mình, họ tin tưởng cậu. Nhưng điều đó không đảm bảo rằng họ sẽ làm theo lệnh của tôi. Sự tin tưởng và niềm tin của họ vào cậu thậm chí có thể là lý do tại sao họ không nghe mệnh lệnh của tôi. Tôi chắc chắn rằng một số người trong số họ sẽ không di chuyển theo lệnh của tôi và sẽ chỉ di chuyển theo lệnh của cậu. Ngay từ đầu, tôi cũng tự hỏi rằng tất cả bọn họ có chắc chắn là cũng sẽ lắng nghe mệnh lệnh của cậu không? Rốt cuộc, hiện tại cũng đã có người trong nhóm của cậu bước vào một khu vực không nên vào rồi mà. Tôi nói có đúng không?"

 

Kurosawa liếc nhìn Lilina, cô lập tức sững người. 

(má đáng đời Lilina, chửi Sara và Elena của t)

 

Kurosawa quay lại nhìn Katsuya và tiếp tục.

 

"Tôi cá là cũng có những người khác coi thường mệnh lệnh của cậu, đúng không...? Tôi có thể thấy rằng tôi đúng. Tôi cá là họ sẽ chẳng nghe lệnh của tôi đâu khi mà họ còn chẳng nghe theo lệnh của cậu. Đàm phán xong rồi. Tôi từ chối đề nghị của cậu. Đây không phải là vấn đề cá nhân, tôi biết cậu muốn giải cứu người của mình, thành thật mà nói, tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng với tư cách là người lãnh đạo nhóm của tôi, tôi không thể để người của mình gặp nguy hiểm không đáng có. Chà, ít nhất chúng tôi sẽ bắn hỗ trợ nếu cậu muốn chạy đến tòa nhà đó. Vậy, hãy cho chúng tôi biết nếu cậu quyết định làm vậy.”

 

Sau khi nói xong, Kurosawa rời khỏi nơi đó để kiểm tra vị trí khác, sau đó anh ra lệnh cho người của mình trước khi nhắm vào lối vào của tòa nhà Seranthal một lần nữa.

 

Katsuya, Lilina, Yumina và Airi bị bỏ lại ở đó nhìn xuống, chán nản. Đặc biệt là Lilina. Cô dường như là người chán nản nhất. Sau đó, cô hỏi với một giọng nói nghe như thể cô ấy sắp khóc.

 

"... Chẳng lẽ... Lỗi của tôi?" (edit: đúng rồi đó con tạ)

 

"... Ít nhất thì đó không phải là lỗi của riêng cậu .”

 

Những lời an ủi mơ hồ của Airi không có nhiều tác dụng đối với cô.

 

—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—

 

Elena bảo cả nhóm đứng canh gác trong khi kiểm tra tình hình hiện tại mà họ đang gặp phải. Đó là để không ai cố bắn vào con quái vật khổng lồ có thể khiến tất cả những con quái vật B18 khác chuyển sự chú ý của chúng sang Elena và nhóm của cô.

 

Một số người vẫn đang bắn tỉa con quái vật to lớn đó, mặc dù nó không thể giết chết cũng không thể tiêu diệt nó, nhưng ít nhất nó vẫn tiếp tục bào mòn sức mạnh của bộ giáp trường lực. Elena đã hy vọng rằng điều này sẽ tiêu diệt được con quái vật.

 

Nhưng như thể cắt đứt hy vọng đó, tiếng bắn tỉa đột nhiên dừng lại. Nó có thể chỉ là một khoảng dừng tạm thời, hoặc người bắn tỉa đã hoàn toàn từ bỏ, Elena hy vọng rằng vế trước đúng. Nhưng sau một lúc, khuôn mặt của cô ấy trở nên dữ tợn khi cô đoán.

 

Có vẻ như họ đánh giá rằng nó không hiệu quả và quyết định dừng lại. Hoặc có thể tình hình bên ngoài trở nên tồi tệ hơn và họ không có thời gian để tiếp tục bắn tỉa... Mình hy vọng rằng là vế trước.

 

Elena sau đó ra lệnh cho người của mình.

 

"Thật không may, có vẻ như chúng ta không thể dựa vào các đội bên ngoài để xử lý tình huống này. Đó là lý do tại sao chúng ta phải cố gắng giết con quái vật đó và tự mình thoát ra khỏi nơi này. Chúng ta sẽ chia đội thành hai, một để chiến đấu với con quái vật đó và một để yểm trợ cho hai bên cánh.”

 

Elena nhìn Shiori và Kanae. Shiori đeo một thanh kiếm ở hông và Kanae có một đôi găng tay chiến đấu trên tay. Cả hai đều được trang bị cho cận chiến. Nếu họ chuyên cận chiến, nếu để họ chiến đấu với con quái vật sẽ phản tác dụng, ngay từ đầu họ cũng ở đây với tư cách là vệ sĩ của Reina rồi.Vì vậy, Elena nghĩ rằng nếu họ được giao cho đội bên cánh sẽ tốt hơn.

 

Nhưng Shiori đột nhiên lên tiếng.

 

"Vậy tôi sẽ gia nhập đội tiên phong."

 

Elena hơi ngạc nhiên về điều đó.

 

"Cô chắc chắn chứ? Hoặc như là, cô có ổn với điều đó không?”

 

"Đương nhiên, không cần lo lắng."

 

Elena do dự, nhưng cô quyết định chấp nhận lời đề nghị của Shiori. Có vẻ như ngay cả vệ sĩ của Reina cũng sẽ ưu tiên chiến đấu với con quái vật to lớn đó ngay cả khi điều đó có nghĩa là họ sẽ bị tách khỏi đối tượng bảo vệ của họ. Rốt cuộc, nếu họ có thể đánh bại con quái vật đó nhanh nhất có thể thì sẽ an toàn hơn. Elena cũng nghĩ rằng có thể là do Shiori có ý tưởng làm thế nào để đánh bại con quái vật to lớn đó.

 

Elena sau đó nói.

 

"Được rồi. Đội bên cánh sẽ là Shikarabe, Kanae, Reina và Togami. Shikarabe, tôi sẽ để chuyện này cho anh."

 

Shikarabe hiểu ý Elena. Mặc dù đội của anh có 4 người, nhưng thực ra chỉ có 3 người có thể chiến đấu đàng hoàng, hoặc thậm chí có thể chỉ là hai người - Shikarabe và Kanae. Elena về cơ bản là nói rằng trong lúc chiến đấu với quái vật, anh cần phải giữ an toàn cho mỗi người bằng mọi giá và anh phải quyết định phải làm gì với Thợ săn khác mà anh đã đưa vào đội.

 

"Rõ rồi, ta đi thôi."

 

Shikarabe dẫn đội của mình quay lại vị trí. Kanae đang định đi theo Shikarabe thì cô nhận thấy Reina chỉ đứng đó với vẻ mặt mâu thuẫn, vì vậy cô nắm lấy tay của Reina và đưa cô đi cùng. Reina đang lo lắng nhìn Shiori, người đáp lại bằng một nụ cười nói rằng không cần phải lo lắng.

 

Togami cũng làm một khuôn mặt mâu thuẫn khi đi theo Shikarabe. Cậu được giao cho đội bên cánh bởi vì Elena xem cậu là một người thuộc đội Shikarabe, và đó cũng không phải vì Elena nghĩ rằng cậu sẽ vô dụng khi cậu ở trong đội tiên phong. Togami biết điều đó nhưng ngay cả như vậy, thật khó để cậu sắp xếp suy nghĩ của mình với sự thật đó.

 

Akira, Elena, Sara, Shiori và Carol đã vào vị trí của họ để bắt đầu bắn. Họ đang trốn trong một hành lang, đằng sau đống đổ nát, đằng sau một bức tường có lỗ hổng, hoặc đằng sau bất cứ thứ gì có thể bảo vệ họ trong khi họ đang chờ tín hiệu của Elena.

 

Akira rất lo lắng. Cậu liên tục hít thở sâu để cố gắng bình tĩnh lại.

 

... Bình tĩnh. Đừng hoảng sợ. Sẽ ổn thôi. Chỉ cần làm những gì tốt nhất có thể. Đó là tất cả. Hồi trước, khi con rắn lớn đó ăn thịt, mình cũng mất kết nối với Alpha. Tình huống mà mình đang gặp phải hiện tại không tệ như khi ở trong bụng con rắn đó.

 

Cậu để lại bất cứ thứ gì có thể làm chậm mình lại trên sàn nhà, bao gồm ba lô, súng trường chống vật liệu CWH và khẩu tiểu liên DVTS. Rốt cuộc, cậu không đủ tự tin để có thể di chuyển nhanh mà không có sự hỗ trợ của Alpha nếu mang những thứ đó trên người.

 

Nếu mang theo mọi thứ bên mình, thậm chí đi bộ cũng sẽ gặp khó khăn. Cho đến bây giờ, cậu đã có thể duy trì sự cân bằng của mình trong tình huống này với sự giúp đỡ của Alpha. Nhưng bây giờ cậu không có sự hỗ trợ đó, cậu sẽ không thể chiến đấu trong khi mang theo tất cả những thứ đó.

 

Akira nhìn súng phóng lựu tự động A4WM trong tay và mỉm cười cay đắng.

 

Mình có 2 khẩu súng trường không cần ngắm bắn chính xác, mình rất mừng vì đã mua chúng.

 

Súng phóng lựu tự động A4WM và khẩu DVTS là những khẩu súng không cần ngắm bắn chính xác, trong khi súng trường chống vật liệu CWH cần ngắm bắn đúng cách để bắn trúng mục tiêu.

 

Khoảng cách đến con quái vật có thể được coi là khoảng cách gần cho một cuộc chiến ở giữa vùng đất hoang. Trong phạm vi đó, Akira sẽ không gặp vấn đề gì khi nhắm bằng khẩu súng trường chống vật liệu CWH.

 

Nhưng hiện tại, Akira không thể làm những điều nguy hiểm như nhìn trộm từ đống đổ nát và dành thời gian để nhắm trúng đích. Nếu không may mắn và bị con quái vật đã nhắm vào, về cơ bản không có cơ hội nào cho cậu sống sót.

 

Ngay cả khi con quái vật đó có một cơ thể to lớn, Akira cũng không có đủ tự tin để ngắm bắn đúng cách ngay cả khi cậu cũng sử dụng kỹ thuật nén thời gian. Rốt cuộc, nếu trượt, nó sẽ báo hiệu cho cái chết của cậu.

 

Vì vậy, Akira quyết định mang theo khẩu súng trường mà cậu có thể bắn mà không cần nhắm quá nhiều. Cậu cho một số thuốc vào miệng, sẵn sàng nuốt nó ngay khi Elena ra lệnh bắt đầu tấn công. Cậu đã hạ quyết tâm trong khi chờ đợi tín hiệu đó.

 

Elena đã gửi một mệnh lệnh thông qua thiết bị liên lạc trước khi bắt đầu trận chiến.

 

“Mặc dù tôi chắc chắn rằng tôi không thiết phải nói ra điều này, nhưng một khi chúng ta bắt đầu bắn, tôi chắc chắn rằng những con quái vật nhỏ hơn khác cũng sẽ tấn công vào chúng ta. Nếu có thể, tôi muốn mặc kệ chúng. Vì vậy, chỉ cần bỏ qua những con quái vật nhỏ hơn miễn là chúng không tấn công chúng ta, hãy tập trung hỏa lực của mọi người vào mục tiêu chính của chúng ta. Nhưng tôi không cấm tấn công những con quái vật nhỏ. Và nếu mọi người nghĩ rằng tình hình đang trở nên quá nguy hiểm, có thể tự đưa ra quyết định của mình.”

 

Ở phía bên kia của nơi Elena và nhóm của cô ấy đang ở, một đàn quái vật B18 vẫn đang chạy ra bên ngoài từ tòa nhà, đi qua bên cạnh con quái vật lớn, và có vẻ như nó sẽ không sớm dừng lại.


"Ừm, vậy chúng ta bắt đầu thôi, 5... 4... 3... 2... 1... zero..."

 

Elena, Sara, Carol, Shiori và Akira bắt đầu bắn đồng thời với tín hiệu đó.

 

—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—*—

 

Trong một không gian rộng lớn màu trắng, Alpha và Seranthal vẫn đang nói chuyện với nhau.

 

Seranthal có vẻ hơi khó chịu khi nói.

 

"Cô yêu cầu tôi cho một số vị khách vào, lần này, cô muốn tôi rút lại điều đó sao? Cô luôn như vậy. Ngay cả việc truy cập vào thông tin trên tầng chung được cho là một bí mật. Cô muốn chà đạp lên quyền hạn của tôi đến mức nào nữa?”

 

Alpha trả lời lại với vẻ mặt khá trung lập, nhưng có một áp lực mạnh mẽ phát ra từ khuôn mặt trung lập của cô.

 

"Tôi không yêu cầu gì hơn những gì tôi cần. Nếu cô không chấp nhận lời đề nghị hòa bình này, thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng đến biện pháp không hòa bình ".

 

Seranthal trừng mắt nhìn Alpha, nhưng biểu cảm của Alpha không thay đổi chút nào trong khi cô đang chờ đợi câu trả lời của Seranthal. Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Seranthal trả lời lại bằng một giọng điệu thù địch rõ ràng.

 

"... Tôi đã xóa quyền, cô có thể xác nhận nó.”

 

Alpha mỉm cười.

 

“Được rồi, tôi vừa xác nhận, cảm ơn sự hợp tác của cô.”

 

"Nếu chỉ vậy thôi thì hãy rời đi, và đừng bao giờ quay lại nữa."

 

"Về phần tôi, tôi cũng hy vọng tôi không bao giờ cần phải đến đây một lần nữa."

 

Alpha sau đó biến mất khỏi không gian đó. Sau đó, Seranthal biểu hiện một hiện vẻ mặt mà cô sẽ không bao giờ thể hiện với khách và phát ra một tiếng gầm chói tai cho đến khi cô cảm thấy khá hơn.


()()()()()

 

Akira tuyệt vọng bắn trả những con quái vật. Cậu lấy lại sư tập trung, nén nhận thức về thời gian của mình, nhìn ra từ nơi ẩn nấp, nhắm khẩu súng trường của mình vào con quái vật lớn, và về cơ bản chỉ bắn khẩu súng trường A4WM của mình một cách khá ngẫu nhiên. Sau đó, ngay lập tức quay trở lại nơi ẩn nấp trước khi kẻ thù nhắm vào cậy.

 

Cậu đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với cái chết mỗi khi ló mặt ra ngoài, và khi nhận ra đang bị quái vật nhắm vào, cậu bối rối trở lại nơi ẩn nấp. Cậu di chuyển từ vị trí ẩn nấp này sang nơi ẩn nấp khác trong khi lắng nghe âm thanh của vô số viên đạn bắn ra xung quanh mình và nỗi sợ hãi khi cậu nhìn thấy những đầu đạn khổng lồ đang cắt ngang vị trí mà cậu vừa ẩn nấp cách đây không lâu. Rồi từ đó, cậu sẽ bắt đầu bắn trả, phủi bớt bụi và cứ lặp lại như vậy.

 

Nếu Akira không nén thời gian của mình, cậu sẽ không thể xác nhận những con quái vật đang nhắm vào đâu và tránh chúng kịp lúc, cậu thậm chí có thể bị giết ngay khi nhìn ra ngoài. Cậu sẽ không thể làm bất cứ điều gì trong tình huống đó nếu không có kỹ thuật nén thời gian.

 

Ôi trời, mình thật sự rất mừng vì đã học được cách nén nhận thức về thời gian... Mình có thể duy trì điều này trong bao lâu? Liệu mình có thể trụ được cho đến khi chúng ta giết con quái vật đó không?

 

Mỗi khi Akira ló ra ngoài và bắn, cậu có thể cảm thấy căng thẳng gần như nghiền nát trái tim và cơ thể của cậu. Cả bộ não và cơ thể của cậu đều cầu xin được nghỉ ngơi, nhưng cậu cứ phớt lờ nó, nghiến chặt răng, giữ sự tập trung và đẩy cơ thể tiếp tục di chuyển nhanh chóng với sự trợ giúp của bộ đồ tăng cường. Mặc dù bằng cách nào đó cậu có thể chiến đấu trong tình huống này là vì cậu đã ép buộc bản thân mình mạnh mẽ như vậy, nhưng chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tâm trí hoặc cơ thể của cậu quá tải. Cơn đau nhói trong cơ thể và đầu của cậu đang nói rằng không có nhiều thời gian trước khi điều đó xảy ra.

 

Akira đã đè bẹp nỗi sợ hãi ngày càng lớn bên trong cậu khi tuyệt vọng tiếp tục chiến đấu chống lại những con quái vật.

 

Trong trận chiến, những thợ săn thực sự chiếm thế thượng phong. Mục tiêu chính không chỉ đứng yên, nó còn có một cơ thể khổng lồ, một mục tiêu dễ dàng ngắm bắn. Miễn tình hình không thay đổi đột ngột, các Thợ săn sẽ không bắn trượt. Mặt khác, con quái vật đang phải chú ý đến nhiều địa điểm, vì vậy hỏa lực của nó đã giảm đi đáng kể.

 

Hơn nữa, những con quái vật B18 khác vẫn tiếp tục di chuyển bên ngoài tòa nhà ngay cả sau khi Thợ săn bắt đầu bắn. Nhờ đó, các Thợ săn có thể tập trung hỏa lực của mình vào một mình con quái vật lớn.


Khi các Thợ săn ở đó bắt đầu nghĩ rằng họ sẽ có thể giành chiến thắng với tốc độ này, họ bắt đầu buông lỏng và hạ thấp cảnh giác, đó là lúc mà một sự kiện bất ngờ xảy ra như thể đang chờ đợi thợ săn hạ thấp cảnh giác của họ.

 

Mặc dù Akira không có nhiều khoảng trống như những Thợ săn khác, nhưng cậu cũng bắt đầu vô thức hạ thấp cảnh giác và coi thường con quái vật to lớn đó. Điều đó khiến cậu bắt đầu quan sát xung quanh, điều mà bình thường sẽ rất nguy hiểm.

 

Khi Akira nhìn xung quanh và thấy những xác chết nằm rải rác xung quanh, cậu nghĩ rằng nếu không cẩn thận thì cậu cũng sẽ trở thành một trong số, và điều đó khiến cậu nhận ra rằng mình đã hạ thấp cảnh giác. Akira mỉm cười cay đắng. Khi cậu chuẩn bị tập trung trở lại vào việc chiến đấu với con quái vật lớn, may mắn thay, cậu nhận thấy sự thay đổi khi ánh mắt vẫn hướng vào những xác chết.

 

Những xác chết mà cậu đang nhìn đột nhiên di chuyển nhẹ, một trong số đó nhắm khẩu súng trường của anh ta vào Akira.

 

Akira ngay lập tức dự đoán đường quỹ đạo từ họng súng và tránh nó bằng phản xạ đơn thuần. Thợ săn đã chết bóp cò và Akira hầu như không thể tránh được phát súng đó.

 

Akira hoàn toàn sửng sốt. Cậu nhanh chóng nhắm khẩu A4WM của mình vào xác chết đó và chuẩn bị bóp cò, nhưng cậu ngay lập tức nhận ra rằng nó cũng sẽ tự làm mình bị thương nếu bóp cò bây giờ. Vì vậy, cậu đã ngăn ngón tay của mình bóp cò. Thay vào đó, cậu nhanh chóng đổi khẩu súng trường A4WM của mình bằng khẩu súng trường tấn công A2D của mình và bắn vào Thợ săn đã chết đó.

 

(các bạn đọc có thể tưởng tượng họ là zombie vậy)


Đạn bắn vào xác tên thợ săn đó, phá hủy chân tay và thổi bay cơ thể của hắn đi. Nhưng khoảng trống ngắn ngủi khi Akira hoán đổi khẩu súng trường của mình đã cho tên thợ săn đủ thời gian để bắn vào Akira. Mặc dù nó không trúng các điểm yếu của Akira, nhưng tác động và nỗi đau từ phát bắn đó đánh đã khiến Akira mất thăng bằng.

 

Lần bắn nhau nhanh chóng này đã khiến não của Akira tăng tốc, trong thế giới chuyển động chậm chạp đó, Akira ngay lập tức nuốt tất cả các loại thuốc đã có trong miệng và đẩy cơ thể cậu lùi lại. Ngay khi cậu đứng trở lại, cậu nhận thấy rằng những Thợ săn đã chết khác trong khu vực đã bắt đầu tự di chuyển.

 

Khi Akira chuẩn bị nhắm vào những Thợ săn đã chết đang mang theo súng trường, những Thợ săn đã chết không mang theo vũ khí ngay lập tức bắt đầu chạy về phía cậu. Akira buộc cơ thể mình phải di chuyển với sự trợ giúp của bộ đồ tăng cường của mình để tránh nó trong khi chịu đựng cơn đau đang ồ ạt khắp cơ thể, cậu ưu tiên bắn những Thợ săn đã chết bằng súng trường trước.

 

Cậu tung một cú đá về phía đầu của một Thợ săn đã chết đến quá gần cậu và bắn ra một vài phát súng vào những Thợ săn đã chết khác cùng một lúc. Akira đã chống trả một cách tuyệt vọng và hầu như không thể đẩy lùi cuộc tấn công của những Thợ săn đã chết. Kỹ năng chiến đấu mà cậu đã trau dồi qua vô số khóa huấn luyện cho phép Akira suýt soát sống sót sau trận chiến đó.

 

Lúc trước, Alpha đã giúp Akira bằng cách chỉ ra những vị trí nguy hiểm bằng những dấu đỏ. Akira ở trong một khu vực trống trãi, vì vậy cậu không biết điều gì đã khiến nó trở nên nguy hiểm. Nhưng ngay lúc này, cậu đã có thể xác định được những vị trí nguy hiểm ngay cả khi nó ở trong một không gian hẹp. Mặc dù không còn nhìn thấy các đường dự đoán quỹ đạo, nhưng cậu đã có thể nhanh chóng dự đoán nơi kẻ thù đang nhắm đến.

 

Chúng có thể chẳng khác gì trí tưởng tượng của cậu, nhưng Akira đã để cảm giác đó chiếm lấy cơ thể khi cậu tiếp tục chống trả.


Nhưng khi cậu nhìn thấy một trong những Thợ săn đã chết liên tục tấn công mình mặc dù nó đã mất đầu, Akira cuối cùng đã nhận ra điều gì đó.

 

... Mình hiểu rồi, đó là bộ đồ tăng cường, huh! Vì là, cũng giống như mình, một kẻ khác đang kiểm soát bộ đồ tăng cường của họ!

 

Akira nghĩ rằng những Thợ săn đã chết sẽ ngừng di chuyển nếu cậu nghiền nát đầu của họ, nhưng có vẻ như cậu đã quá ngây thơ.

 

Trời ạ, mình đoán mọi thứ đều có thể xảy ra bên trong tàn tích của cựu thế giới, đúng không!? Vậy thì về cơ bản, những Thợ săn đã chết vẫn đang di chuyển là bình thường ở đây?!

 

Akira tiếp tục chiến đấu khi cậu nghĩ rằng tình hình hiện tại thực sự nhắc nhở cậu rằng sự sụp đổ của cựu thế giới là sự kết hợp của những thứ nằm ngoài lẽ thường.


***


Translator: Zương

Editor: promote


*****

Chương trước   Danh sách chương   Chương sau


Không có nhận xét nào: