(mình sẽ gọi những thợ săn đã
chết bị điều khiển thông qua bộ đồ tăng cường là Thợ săn chết nha)
Nhóm Shikarabe ở bên sườn cũng
bị tấn công bởi các Thợ săn chết,
nhưng không như Akira đang hoảng sợ, Shikarabe và Kanae có thể bình tĩnh xử lý tốt
tình huống này. Đó không phải là vì họ biết được có kẻ điều khiển bộ đồ
tăng cường của Thợ săn đã chết, mà là vì sự khác biệt giữa khả năng xử lý các
sự việc đột ngột như vậy.
Sau khi Shikarabe xử lý những Thợ săn chết xung quanh, anh quay trở
lại hành lang và bắn hạ những Thợ săn
chết có thể tấn công nhóm Elena.
Shikarabe đã nhận thấy rằng
những Thợ săn chết đó đang di chuyển
xung quanh vì có kẻ nào đó đã kiểm soát bộ đồ tăng cường của họ. Mặt anh
chuyển giận và lầm bầm.
“Trời ạ, đây chính là lý do tại
sao các người không nên mua những bộ đồ tăng cường giá rẻ đấy, phiền thật!”
Có rất nhiều bộ đồ tăng cường
có thể được truy cập từ bên
ngoài. Đó là để giúp nó hoạt động song song với các thiết bị khác như
thiết bị ngắm để bộ đồ tăng cường có thể ổn định mục tiêu.
Tùy thuộc vào người dùng, một
số bộ đồ tăng cường có thể được thiết lập để việc truy cập
từ bên ngoài trở nên dễ dàng hơn, có nhiều lý do khác nhau tại sao họ làm như
vậy. Ví dụ, để các Thợ săn khác có thể kiểm soát và sử dụng xác chết làm mồi
nhử. Một vài Thợ săn ép buộc các Thợ săn khác sử dụng loại bộ đồ tăng
cường đó để sử dụng bọn họ ngay cả
khi họ bị thương nặng.
Tất nhiên, lúc bình thường, nó
không phát sinh bất kỳ rắc rối gì. Dù gì thì một bộ đồ tăng cường mà bất
kỳ ai cũng có thể dễ dàng truy cập sẽ
không bán chạy trên thị trường. Đó là lý do tại sao hầu hết các bộ đồ tăng
cường trên thị trường đều được trang bị chức năng an toàn để tránh bị truy cập trái phép. Và như dự đoán,
càng được bảo mật tốt thì bộ đồ tăng cường sẽ càng đắt tiền. Mặt khác, rất
hiếm kẻ cố xâm nhập vào tính năng an toàn của ai đó. Thế nên nó như là một
sự cân bằng khá mong manh.
Kanae nhẹ cười và nói.
“Chà, đúng là bất ngờ thật. Làm
thế nào chúng có thể xâm nhập vào bộ đồ tăng cường của Thợ săn đã chết thế nhỉ? Nhưng
mà, dù sao thì đây cũng là một tàn tích của thế giới cũ, trong mắt họ, công
nghệ của chúng ta có lẽ chẳng khác gì đồ nguyên thủy. Mặt khác, đây có thể là
những bộ đồ tăng cường sử dụng chữ ký sinh học của người dùng làm chìa khóa, thế
nên tính năng an toàn của chúng được hạ thấp đáng kể ngay khi người dùng bị
giết."
"Chà, tôi không thể nói điều
gì chắc chắn cả."
Khi Shikarabe nhìn thấy Kanae
đang cười vui vẻ, anh bực tức quay lại nhìn cô.
Một cô gái trẻ trong trang
phục hầu gái, trang bị được thiết kế riêng cho CQC (cận chiến, đánh giáp lá cà),
thích chiến đấu, hoàn toàn là một kẻ kỳ quặc. Cô ấy là một loại người hiếm
gặp ngay cả đối với Shikarabe. Mặc dù anh không có gì để phàn nàn về sức
mạnh chiến đấu của cô, nhưng Shikarabe không có ý định dính dáng quá nhiều với
cô nếu có thể.
Kanae rất thích chiến
đấu. Kết giao với một người như cô sẽ làm giảm cảm giác nguy hiểm của mình. Chỉ
có kẻ cuồng chiến mới có thể hòa hợp với kẻ cuồng chiến. Nếu ai đó cố kết
thân với họ, họ sẽ bị giết ngay lập tức, hoặc ít nhất, đó là những gì Shikarabe
nghĩ.
Kanae nhận thấy Shikarabe đang
nhìn mình, thế nên cô mỉm cười đáp lại và nói.
“Ồ, tôi vừa mới mê hoặc anh
sao?! Ôi trời, anh đang làm tôi đỏ mặt đấy! Tôi cũng rất yêu những
Thợ săn mạnh mẽ, anh thấy đấy!! Vậy nên nếu anh muốn thử tấn công tôi thì
rất hoan nghênh đấy! À, nhưng hiện tại tôi hơi bận, nên nếu có thể để dành
cho sau này thì tốt quá”.
Rõ ràng là Shikarabe đã từ bỏ
việc sửa cái hiểu lầm đó.
“Xin lỗi, nhưng ngay cả đối
với tôi, tôi sẽ chọn người mà tôi muốn chiến đấu. Tôi không muốn chiến đấu
với một kẻ cuồng chiến. Đặc biệt là khi cô ấy chiến đấu với quái vật ở cự
ly gần trong trang phục hầu gái nữa”.
“À, đây chỉ là vì tôi thích
đấm chúng trực tiếp hơn là bắn, anh thấy đấy. Có rất nhiều trường hợp tôi
không thể mang theo súng trường trong quá trình làm việc. Bản thân anh
trông khá mạnh đấy, muốn làm một vài trận đấu nhẹ lúc khác không? ”
Mặt Shikarabe co rúm lại, anh
dám cá rằng Kanae sẽ không dừng lại ở những trận đấu tay đôi nhẹ nhàng đâu.
"Không, cám ơn."
"Tệ thật đấy."
Kanae thành thật cảm thấy bối
rối trước câu trả lời của Shikarabe.
Togami và Reina đã được sơ tán
đến một hành lang an toàn. Khi các Thợ
săn chết bắt đầu di chuyển, Togami và Reina đã phản ứng không kịp, do đó
buộc Shikarabe và Kanae phải giúp họ. Sau đó, họ được hộ tống đến một nơi
an toàn và được cảnh báo không được ra ngoài để không gây cản trở trận chiến.
Reina kiểm tra xung quanh và
nhìn ra ngoài, Kanae nhận thấy điều đó ngay lập tức cảnh báo cô.
“Cô chủ! Lùi lại ngay,
ngoài này nguy hiểm lắm! Nếu cô bị thương, Ane-san sẽ chém tôi đấy cô biết
không?!! Có phải cô đang cố quấy rối tôi không đấy ?! Nếu có thì cô
đúng là tàn nhẫn thật!! ”
Shikarabe hét vào mặt Togami.
“Togami, đừng có đứng đó không
thôi! Đưa cô ấy trở lại hành lang! Công việc của cậu ngay từ đầu là
để mắt đến xung quanh cậu!! Và đừng để cô ấy ra khỏi đó! Tôi để cậu ở
đó để bảo vệ cô ấy đấy cậu biết không ?! Hay là cậu không biết ‘bảo vệ
người khác’ nghĩa là gì hả?!! ”
Togami chộp lấy vai Reina và
đẩy cô ấy ra sau.
Khi Reina bị kéo lại, cô cũng
có thể cảm thấy đó là sự thảm hại của chính mình. Vì vậy, cô trừng mắt
nhìn Togami theo bản năng.
"Ngay cả tôi cũng muốn
biết những gì đang xảy ra bên ngoài đấy, cậu biết không?!!"
Ánh mắt cô trở nên thật dữ dằn,
nhưng khi nhìn thấy Togami, nét mặt của cô hoàn toàn thay đổi thành một khuôn
mặt đau khổ. Khuôn mặt Togami nghiêm nghị, nhưng đâu đó trên khuôn mặt cậu
có dấu vết của sự yếu đuối, như thể cậu sắp khóc vậy. Sau đó cậu hỏi Reina
một câu.
“Tôi… thực sự không đủ tốt
sao?”
"Ý-ý cậu là gì?"
“Tôi thực sự tệ đến mức để đối
tượng hộ tống của tôi cứ phớt lờ tôi để mà kiểm tra tình hình sao? Tôi vô
dụng đến vậy sao?”
Biểu hiện của Togami như đang nói
Reina rằng hãy phủ nhận điều đó đi. Khi Reina nhìn thấy vậy, nó khiến cô
nhớ lại chính mình.
Reina thì thầm đáp lại.
“… Không phải như thế.”
"…Thế sao? Vậy thì
xin vui lòng lùi lại. Trong cuộc tấn công bất ngờ vừa rồi, chúng ta đã không
thể làm gì được cả, chúng ta đã để hai Thợ săn khác lo mọi việc. Vào lúc
này tôi đang là người hộ tống của cô. Mặc dù tôi không có ý định chết, nhưng vào lúc này, nhiệm vụ của tôi là
phải bị giết trước cô… Cho nên ít nhất hãy để tôi làm đúng công việc của mình đi.”
(trans: câu trên nghe hay thật đấy)
Reina ngoan ngoãn lùi về phía
sau Togami đang nhìn ra bên ngoài và kiểm tra tình hình.
"…Xin lỗi."
"Không sao đâu, đừng lo
lắng về điều đó."
Reina không biết Togami đang
xin lỗi vì cậu kéo cô quá mạnh hay là một lời xin lỗi vì điều gì
khác. Nhưng cuối cùng, Reina cũng không hỏi cậu.
Sau đó, Togami bắt đầu thực
hiện nhiệm vụ bảo vệ Reina một cách nghiêm túc.
Đội tiên phong cuối cùng đã xử
lý tất cả các Thợ săn chết đang di
chuyển. Akira bị bắn thêm hai phát nữa, nhưng cậu vẫn có thể đẩy lùi cuộc
tấn công bất ngờ đó. Trong khi Elena, Sara, Carol và Shiori không gặp bất
kỳ rắc rối nào. Người duy nhất bị thương trong cuộc tấn công bất ngờ đó là
Akira.
Elena xác nhận tình hình của
mọi người.
"Mọi người ổn chứ?"
Akira trả lời lại trong khi
chịu đựng cơn đau.
"Tôi ổn."
Elena ngay lập tức trả lời với
một giọng điệu lo lắng.
"Akira, cậu thực sự ổn
chứ?"
“Tôi không sao… Nếu có gì để
nói thì chỉ là do tôi đặt bộ đồ tăng cường của mình ở chế độ chiến đấu, nên nó
tiêu tốn nhiều năng lượng hơn bình thường. Tôi không chắc năng lượng dự
trữ của mình có ổn không nữa. Tôi xin lỗi nhưng khi tôi hết năng lượng, hãy
cho tôi rút tạm thời để nạp gói năng lượng mới”.
Khi Akira biết rằng mình sẽ
tham chiến mà không có sự hỗ trợ của Alpha, cậu đã đặt bộ đồ tăng cường của
mình sang chế độ chiến đấu. Nhờ đó, nó có thể hấp thụ phần lớn lực tác
động từ những viên đạn bắn vào cơ thể, nhưng đổi lại, nó chủ động dùng rất nhiều
lực. Việc Akira cạn kiệt năng lượng và trở nên vô dụng trong trận chiến chỉ
còn là vấn đề thời gian.
Elena lo lắng nói với Akira.
"Được rồi. Không cần
phải chùn tay, em cứ rút lui nhanh chóng khi mọi việc trở nên quá nguy
hiểm. Còn những người khác thì sao? "
Các Thợ săn khác nói với Elena
rằng họ vẫn ổn.
Elena sau đó nói với toàn bộ
đội tiên phong.
“Tôi rất vui vì mọi người đều
ổn. Rồi thì, tôi có một vài tin xấu đây, có vẻ như một phần của bầy quái
vật bắt đầu di chuyển khác nhau. Có vẻ như chúng đang tránh chúng ta và cố
tiếp cận nhóm Shikarabe. Nếu chúng ta không xử lý chúng thì chúng ta có
thể bị tấn công từ cả hai phía… Hay nói cách khác, chúng ta đã ở sẵn trong tình
huống đó luôn rồi. ”
Một vài con quái vật B18 đang đi
ra bên ngoài tòa nhà đã thay đổi mục tiêu nhằm mục đích hỗ trợ những con
lớn. Cứ như thể chúng thay đổi kế hoạch sau khi xác nhận rằng các Thợ săn vẫn
sống sót sau cuộc tấn công bất ngờ đó.
“Không cần nương tay, hãy sử
dụng tất cả những gì mình có, có thể sử dụng bất kỳ con át chủ bài nào mà mọi
người còn giấu. Tôi sẽ xử lý việc thương lượng để đảm bảo rằng mọi người
sẽ được bù đắp cho khoản tiền đó ngay cả khi những khoản đó khiến mọi người
phải trả vài triệu Aurum."
Elena pha trò trước khi kết
thúc cuộc nói chuyện.
Akira cười khổ, con át chủ bài
của cậu lúc này không có ở bên cạnh.
… Không, không phải. Một con át chủ bài không phải là thứ mà mình
thường xuyên sử dụng được. Nếu không có sự hỗ trợ của Alpha, mình chỉ có
chừng này thôi. Mình chỉ là một kẻ hoàn toàn phụ thuộc vào sức mạnh vay mượn.
Khi Akira nghĩ vậy, cậu nhận
ra rằng bộ đồ tăng cường, súng trường và thậm chí cả thuốc men của cậu là của
kẻ khác cho cậu. Sau đó cậu nhẹ nhàng tự giễu bản thân vì đã quá tự phụ.
Khi Akira chuẩn bị bắn lại thì
Carol và Shiori lại gần cậu. Họ bắt đầu bắn vào con quái vật lớn trong khi
hỏi Akira một câu.
Carol là người đầu tiên lo
lắng hỏi Akira.
“Akira, cậu thực sự ổn
chứ? Có vẻ như cậu đang di chuyển chậm hơn bình thường đấy.”
"Tôi bị bắn, vì thế nó có
thể khiến tôi giảm tốc độ."
Carol cố cẩn thận để không
thay đổi biểu cảm. Cô đã có lần thấy cậu bị bắn khi che cho cô, nhưng khi
đó, điều đó dường như không ảnh hưởng đến chuyển động của Akira chút nào. Nên
tóm lại, cậu đang nói dối và Carol biết điều đó.
Shiori cố tìm đào sau hơn.
“Thành thật mà nói, có vẻ như
chuyển động của cậu bị chậm lại ngay cả trước khi cậu bị bắn nữa.”
Akira cau mày. Cả Shiori
và Carol đều để mắt đến cậu trước cả khi cậu bị bắn.
Akira thở dài rồi nghiêm mặt
đáp lại.
"Tôi xin lỗi nếu tôi đang
làm mọi người chậm lại, cứ tôi lại thôi."
Carol không ngừng bắn và bối
rối nói.
“… À, không phải tôi nghĩ cậu là
gánh nặng đâu, tôi hỏi cậu không phải là có ý đó đâu. Tôi chỉ lo lắng vì cậu
không di chuyển như mọi khi thôi."
Shiori cũng không ngừng bắn
khi cố gắng thăm dò điều gì có thể ẩn sau những lời nói của Akira ở đó.
“Tôi không hề nghi ngờ cậu làm
việc không chú tâm, không hề. Nhưng tôi không thể tìm ra bất kỳ lý do nào
có thể khiến chuyển động của cậu tệ đi cả ”.
Akira bắn ra một vài quả lựu
đạn vào kẻ thù trước khi anh ta ẩn nấp một lần nữa. Shiori vẫn nhìn Akira
chằm chằm như thể cô ấy đang đợi câu trả lời.
Có vẻ như Akira cuối cùng đã
bỏ cuộc khi anh đưa ra một lời giải thích mơ hồ nhẹ nhàng.
“… Nếu phải nói gì thì, có vẻ
như tôi đã tiêu thụ quá nhiều thuốc kể từ khi chúng ta trở về từ tầng
30. Khi tôi sử dụng toàn bộ sức mạnh của bộ đồ tăng cường, nó khiến cơ thể
tôi căng ra tột độ và tôi đang bù đắp điều đó bằng thuốc. Nhưng tôi cảm
thấy việc tiếp tục dùng thuốc với tốc độ này là một ý kiến tồi. Lần gần
đây nhất tôi lạm dụng thuốc, tôi đã ngất xỉu trong 3 ngày vì kiệt sức. Tôi
đã nghĩ rằng nếu tôi bị ngất xỉu trong tình huống này sẽ rất là tồi tệ, thế nên
tôi quyết định giảm lượng thuốc tôi uống”.
Akira không nói dối, ngay cả
khi điều đó không hoàn toàn thuyết phục, thì ít nhất nó cũng đủ để họ không
nghi ngờ thêm nữa. Khi Akira nghĩ vậy, cậu liếc nhìn Shiori và Carol.
Carol và Shiori dường như đã
bị thuyết phục phần nào bởi lời giải thích đó, nhưng không phải họ đã chấp nhận
lời giải thích của Akira.
Họ đã đưa ra những phỏng đoán
bổ sung dựa trên kinh nghiệm và kiến thức của họ cùng với thông tin mới mà họ
vừa nhận được từ Akira.
Carol vô thức gật đầu nhẹ.
Mặc dù cậu ấy nói đó là do thuốc, nhưng mình cá là cậu ấy đang dùng
thuốc có chất tăng cường sức mạnh hoặc thứ gì đó tương tự. Xét việc cậu ấy
ngất xỉu trong 3 ngày vì kiệt sức, đó là một loại thuốc khá mạnh. Nếu việc
chuyển động bị chậm của cậu ấy là do ảnh hưởng của loại thuốc đó sau khi hết
tác dụng, thì lý do của cậu ấy thực sự có lý. Dù gì thì tác dụng ngược của
một loại thuốc gia tốc thực sự không phải là một thứ có thể xem thường được.
Carol chắc chắn một nửa trong dự
đoán của mình khi cô hỏi Akira một câu.
“Akira, cậu có thường thay đổi
nhận thức về thời gian của mình không? Ý tôi là, cậu biết đấy, mọi thứ
xung quanh bạn chậm hơn bình thường ấy.”
Akira ngạc nhiên vì câu hỏi
đó.
"Ồ, cô biết nó à?"
Carol mỉm cười hài lòng khi
nghĩ rằng cô đã khám phá được một trong những bí mật của Akira.
“Chà, khá rõ, đây là kiến
thức phổ biến dành cho Thợ săn đấy.”
Mặc dù, không giống như những
gì Carol đoán, Akira thực sự đang kiểm soát nhận thức thời gian của mình bằng
sức mạnh của chính mình mà không cần sự trợ giúp của thuốc. Cậu ngạc nhiên
vì cậu nghĩ rằng Carol đã đoán ra điều đó, trong khi Carol nghĩ rằng Akira đã
ngạc nhiên vì cô có thể đoán rằng cậu đang sử dụng thuốc gia tốc. Họ đã
hiểu lầm nhau như thế và không ai ở đó có thể chỉ ra điều đó.
Sau đó Shiori hỏi Akira với vẻ
nghiêm túc.
“Akira-sama, cậu nói rằng cậu
ngất đi vì kiệt sức đúng không? Đó có phải là thứ có thể giết chết cậu
không?”
Akira nghiêng đầu, cậu nghĩ
rằng thật kỳ lạ khi Shiori hỏi một câu hỏi mà có sẵn câu trả lời rõ ràng luôn
rồi.
"Không, nhưng nếu tôi
ngất xỉu trong tình huống này, tôi khá chắc rằng là mình sẽ chết."
“Điều đó có nghĩa là bản thân việc
kiệt sức ấy không nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy tác dụng ngược từ thuốc không
mạnh đến mức đó và sẽ vẫn ổn miễn là cậu có thể nghỉ ngơi ở một nơi an toàn
trong vài ngày sau, đúng không?”
“… Chà, đúng vậy.”
Họ vẫn đang bắn vào lũ quái
vật trong khi trò chuyện, trong tình huống đó, họ không có cơ hội để nói chuyện
không thôi.
Carol ngay lập tức quay lại
nấp sau đống đổ nát sau khi tung ra vài phát súng nữa, sau đó cô liếc Shiori.
"Gì đó? Cô đang bảo cậu
ấy sử dụng nó cho đến khi ngất xỉu vì không nguy hiểm đến tính mạng sao? Như
cậu ấy đã nói, quá sức ngu ngốc khi làm thế trong tình huống này. Và nhìn
Akira hiện tại, có vẻ như việc tăng cường đã ở mức khá tệ rồi.”
Lý do khiến Akira di chuyển
chậm hơn đơn giản là vì cậu vẫn còn non kinh nghiệm. Nhưng nếu cậu cố giải
thích sự thật cho cả hai người họ thì sẽ rất tệ, nên Akira quyết định không nói
bất cứ điều gì cả.
Shiori nghĩ rằng Akira im lặng
là do cậu đang bực mình. Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn đưa ra một yêu cầu
với cậu.
“Akira-sama. Tôi biết
thật thô lỗ khi yêu cầu việc này. Nhưng, nếu cậu uống thêm thuốc mà không
lo bị ảnh hưởng thêm thì, liệu cậu có thể ngăn chặn con quái vật đó trong ít
nhất 10 giây không? Nếu khả thi, nếu cậu có thể câu giúp tôi 10 giây, tôi
đảm bảo rằng tôi sẽ tiêu diệt con quái vật đó mà không thất bại. Thế nên,
xin cậu hãy cân nhắc việc uống thêm thuốc.”
Akira và Carol vô tình quay
lại nhìn Shiori, họ hoàn toàn bất ngờ. Shiori nhìn Akira chằm chằm, chờ
đợi câu trả lời. Carol vừa mới tỉnh táo trở lại đã cau mày và phản đối kế
hoạch đó.
“Whoah, đợi đã, 10 giây ư? Nếu
một người bị con quái vật đó chú ý hoàn toàn trong 10 giây, thì quá đủ để mà
biến người đó thành thịt băm đấy cô biết không? Về cơ bản, cô muốn cậu ấy
chú ý đến cô thôi phải không? Đó không phải là điều không thể sao?”
Shiori không trả lời lại
Carol, cô ấy cứ nhìn Akira chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của cậu. Shiori
nghĩ rằng Akira chưa bao giờ thể hiện hết sức mạnh của mình cho đến tận bây
giờ. Đó là lý do tại sao, cô nghĩ rằng nếu đó là Akira, thì cậu ấy có thể
hoàn thành yêu cầu bất khả thi của mình.
Dù có sử dụng thêm thuốc hay
không, Akira cũng không thể làm được những gì Shiori yêu cầu. Kỹ năng của
riêng Akira không đủ để làm được điều đó. Cậu chắc chắn rằng mình sẽ bị
biến thành thịt băm trước khi 10 giây trôi qua, không nghi ngờ gì cả.
Ngay khi Akira đang nghĩ mình nên
nói gì để từ chối yêu cầu đó…
[Tôi về rồi, thế nào? Cậu
có nhớ tôi không?]
Alpha bất ngờ xuất hiện trong
tầm nhìn của Akira.
Khuôn mặt của Akira ngay lập
tức trở nên nghiêm nghị, cậu cố gắng hết mức có thể để làm một khuôn mặt nhẹ
nhõm. Alpha vẫn tươi cười như thường lệ khi Akira đáp lại bằng một lời
phàn nàn.
[Ừ đúng rồi, tôi rất nhớ cô
đấy. Thành thật mà nói, tôi thực sự mong rằng cô sẽ trở lại sớm hơn, vậy
thì, cô có thể làm gì đó với tình hình này được không?]
Alpha mỉm cười tự tin nói.
[Cứ để đó cho tôi.]
Akira lấy lại bình tĩnh sau
khi nghe câu trả lời trấn an của Alpha. Trạng thái tinh thần của cậu được
giải phóng khỏi sự lo lắng quá mức và trở lại trạng thái tối ưu để chiến
đấu. Khuôn mặt nghiêm nghị của cậu giãn ra một chút và cậu bắt đầu giải
thích với Alpha.
[Tôi hiểu rồi. Vậy thì, Shiori
yêu cầu tôi làm mồi nhử và câu cho cô ấy 10 giây. Nếu tôi có thể làm điều
đó, có vẻ như cô ấy sẽ lo việc tiêu diệt nó. Thành thật mà nói, tôi thực
sự muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, thế nên, 10 giây, chúng ta có thể làm
được không?]
[Chỉ cần cậu làm thôi, còn hơn là
làm mồi nhử trong 10 giây, tốt hơn hết là cậu nên tự giết nó đi. Yêu cầu
cô ấy giảm thời gian, nếu nó để ý đến việc cậu không giết nó trong một thời
gian dài mà không có lý do chính đáng sẽ nguy hiểm hơn nhiều.]
Akira sau đó hỏi Shiori.
"Cô có thể giảm nó xuống
5 giây không?"
“5 giây, à…”
Khi Shiori yêu cầu trong 10
giây, cô ấy đã ngờ rằng Akira sẽ cố thỏa hiệp trước khi chấp nhận yêu cầu của mình,
nhưng 5 giây là quá nhiều rồi.
… 5 giây… Đó có thể là giới hạn của Akira-sama … Mình đoán nếu hỏi
nhiều hơn thế sẽ vô nghĩa thôi.
Shiori nghiêm túc cúi đầu với
Akira.
“Được, 5 giây, tôi sẽ trông
cậy vào cậu, Akira-sama.”
Carol nhìn Akira với vẻ mặt
kinh ngạc.
“Akira, cậu có nghiêm túc
không đấy? Nó vẫn rất là nguy hiểm ngay cả khi chỉ 5 giây, cậu biết
không? 5 giây đó đủ lâu để khiến cậu bị giết ngoài đó rồi.”
“Đúng thế, nhưng như tôi đã
nói trước đây, nếu tình trạng này tiếp tục, bộ đồ tăng cường của tôi cuối cùng
sẽ cạn kiệt năng lượng. Nếu điều này sẽ kết thúc trận chiến, ít nhất thì
tôi có thể làm được nhiêu đấy. Dù sao nếu không có bộ đồ tăng cường, thì
tôi cũng coi như chết trong tình huống này rồi”.
Thấy Akira có vẻ như đột nhiên
lấy lại tự tin, Carol thấy khá nghi ngờ, nhưng rồi cô cười và nói.
"Được rồi, tôi cũng sẽ hỗ
trợ cho cậu, hãy cẩn thận."
"Ừ."
Akira, Carol và Shiori oone
định lại vị trí của mình. Akira trốn sau đống gạch vụn cách xa Shiori và
Carol. Cậu cầm khẩu súng trường chống vật liệu CWH và tay kia cầm súng
phóng lựu tự động A4WM. Cậu đang đứng với chân trái trên mặt đất và chân
phải đặt lên đống đổ nát lớn trước mặt.
Đống đổ nát đó đủ lớn để chặn
hoàn toàn tầm nhìn của Akira. Nhưng đối với Akira hiện tại, điều đó hoàn
toàn không thành vấn đề, cậu vẫn có thể nhìn thấy con quái vật to lớn đằng sau
đống đổ nát đó.
Akira sau đó nói với Alpha.
[Được rồi, chúng ta làm thôi.]
[Điều này sẽ khiến cơ thể cậu
bị căng ra tột độ, cậu có chắc là mình đã sẵn sàng chưa?]
[Ừ, nếu đủ để giết thứ đó, tôi
có thể quyết tâm bao nhiêu tùy ý. Dù gì thì đó cũng là trách nhiệm của tôi.]
Đúng như cậu nói, vẻ mặt Akira
kiên quyết. Alpha đáp lại vẻ kiên quyết đó bằng một nụ cười hạnh phúc.
Akira cần giữ chân con quái
vật to lớn đó trong 5 giây. Trong những tình huống bình thường, đó là một
khoảng thời gian rất ngắn, nhưng ở giữa chiến trường nơi đạn bay tứ tung và một
người có thể bị giết trong một khắc, thì 5 giây quả là dài. Vì vậy, để sống
sót trong 5 giây đó, Akira đã tập trung hoàn toàn và nén nhận thức về thời gian
của mình nhiều nhất có thể. Trong thế giới méo mó đó, nơi mà mọi thứ xung
quanh cậu đều chậm hơn cậu một nhịp, Alpha là người duy nhất vẫn di chuyển bình
thường.
[Vậy thì, chúng ta bắt đầu
thôi!]
Với tín hiệu đó từ Alpha,
Akira đạp bay đống đổ nát trước mặt mình bằng chân phải và khiến nó lao về phía
trước theo hướng của con quái vật to lớn ấy. Alpha kiểm soát bộ đồ tăng
cường của Akira để tăng mức tiêu thụ của nó lên tối đa, bỏ qua những áp lực mà
nó gây ra cho người dùng. Đống đổ nát lớn rơi xuống và lăn trên sàn nhà
với một âm thanh rất lớn.
Chân phải đẩy đống đổ nát của
Akira và chân trái chống đỡ lực đó đặt trên sàn nhà bị áp lực vô cùng lớn,
Akira có thể cảm thấy xương bên trong cả hai chân mình đang nứt ra rõ ràng. Tất
nhiên, các loại thuốc vẫn còn hoạt động bên trong cơ thể cậu ngay lập tức bắt
đầu chữa lành những vết nứt đó, nhưng Akira không đợi chúng lành hẳn mà liền
bắt đầu chạy như thể đang đuổi theo đống đổ nát đang lăn trước mặt.
Vì bộ đồ tăng cường cứng lại
và hoạt động như một bộ xương ngoài để hỗ trợ cả hai chân của Akira, nó có thể
hấp thụ lực tác động từ mặt đất để không ảnh hưởng đến việc chữa lành các vết
nứt ở cả hai chân cậu. Nhờ đó, Akira đã có thể chạy ngay cả khi bị gãy
chân.
Tất cả những khẩu súng máy
trên con quái vật to lớn đó đều quay hết mức có thể và nhắm về phía đống đổ nát
đang bay tới. Tác động của cơn bão đạn nuốt chửng đống đổ nát đang lăn này
đủ để ngăn nó lăn thêm. Ngay sau đó, tất cả súng máy trên con quái vật to
lớn đó ngay lập tức xác định mục tiêu là Akira, kẻ đang lao vào con quái vật to
lớn đó một mình.
Akira vừa chạy vừa dùng đống
đổ nát trước mặt làm vật che chắn, cậu liên tục định vị lại để đảm bảo rằng
mình sẽ không bị trúng những viên đạn xuyên qua những khe hở nhỏ và vết nứt
trên đống đổ nát lớn đó. Đó là một kỳ tích không thể thực hiện được nếu
không có sự hỗ trợ của Alpha.
Vô số viên đạn bay tới ngay
bên cạnh Akira, nhưng không viên nào trúng cậu, thậm chí không trúng cả trang
bị của cậu. Akira không hề giảm tốc độ mà cứ tiếp tục lao về phía trước.
Akira giơ súng phóng lựu tự
động A4WM lên và bóp cò, thậm chí cậu còn không ngắm, cứ như thể cậu bắn lựu
đạn một cách ngẫu nhiên. Nhưng nhờ sự tính toán của Alpha, toàn bộ số lựu
đạn mà cậu bắn ra đều bay theo quỹ đạo parabol và đáp xuống con quái vật to
lớn.
Một số khẩu súng máy gắn trên
cơ thể con quái vật to lớn đã đổi mục tiêu của chúng thành lựu đạn bay. Chúng
di chuyển nhanh nhất có thể để đánh chặn những quả lựu đạn đang bay tới.
Ngay lúc tiếp theo, Akira nâng
khẩu súng trường chống vật liệu CWH trên tay phải và bóp cò. Viên đạn đặc
biệt CWH bay qua lựu đạn và trúng điểm yếu của súng máy đang cố gắng đánh chặn
lựu đạn bay tới. Hơn thế nữa, nó đâm xuyên qua nhiều đường dây trường lực
và đập vào một trong những nguồn năng lượng đang cung cấp cho các đường dây
trường lực đó.
Vì một trong những nguồn năng
lượng của con quái vật đã bị phá hủy, một phần hệ thống vũ khí trường lực của
nó tạm thời ngừng hoạt động. Khi lựu đạn hạ cánh xuống phía không được bảo
vệ đó, vụ nổ truyền vào bên trong con quái vật, nhờ thế, tạm thời ngăn chặn
được nó.
Đó không phải là trùng hợp, đó
là điều chỉ có thể được thực hiện khi có đầy đủ kiến thức về giải phẫu của
con quái vật đó, và tất nhiên, điều đó chỉ có thể thực hiện được nhờ sự hỗ trợ
của Alpha.
Akira liên tục bắn bằng súng
trường chống vật liệu CWH và súng phóng lựu tự động A4WM của mình, do đó, kéo
dài trạng thái mà con quái vật to lớn đó không thể đánh trả. Nhưng không
đủ gần để giết con quái vật đó, con quái vật khổng lồ được tạo ra từ nhiều con
quái vật B18, do đó, nó có nhiều nguồn năng lượng và thiết bị điều
khiển. Vì vậy, các cuộc tấn công của Akira chỉ có thể ngăn chặn con quái
vật đó tạm thời thôi.
Bên trong thế giới chậm lại
đó, Akira hỏi Alpha.
[Còn bao nhiêu giây nữa?!]
Vì cậu đang ở trong trạng thái
nén nhận thức về thời gian, cậu không biết đã trôi qua bao nhiêu giây rồi. Những
gì cậu biết là con quái vật lớn vẫn còn sống và đang tung hoành.
Thế nên Alpha, người đang đo thời
gian trôi qua chính xác thay cho Akira trả lời lại.
[Đã 5,14 giây.]
Cuộc trao đổi thần giao cách
cảm đó diễn ra trong tích tắc.
Akira bắt đầu cảm thấy nghi
ngờ. Cậu đã câu đủ thời gian như đã hứa, nhưng kẻ địch vẫn sống sót. Shiori
đã không thực hiện lời hứa của mình. Vì vậy, cậu không thể không liếc nhìn
để tìm Shiori đang ở đâu.
Khi nhìn thấy Shiori, Akira đã
rất ngạc nhiên. Shiori nhảy ra từ sau đống đổ nát và lao thẳng vào con
quái vật to lớn. Cô đặt tay lên thanh kiếm có vỏ kiếm bao bọc của mình, sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc
nào. Xét theo chiều dài của lưỡi kiếm đó, cô sẽ không thể tiếp cận con
quái vật to lớn từ khoảng cách đó.
Cũng giống như Akira, Shiori
đang chạy trong trạng thái nén nhận thức thời gian. Cô đang sử dụng con át
chủ bài gia tốc của mình.
Shiori đã học CQC và kiếm
thuật. Nếu cô ấy chiến đấu chống lại kẻ địch bằng súng trường trong một
căn phòng kín, ngay cả khi kẻ địch đó đang sử dụng súng máy, Shiori có thể thu
hẹp khoảng cách ngay lập tức.
Nhưng bỏ những con quái vật
nhỏ hơn sang một bên, lưỡi kiếm của Shiori thậm chí còn không đủ lớn để xử lý
con quái vật to lớn đó. Bản thân cô cũng biết điều đó.
Shiori đã quyết định sử dụng
con át chủ bài khác ngoài thuốc gia tốc của mình. Thời gian mà Akira câu
cho cô là để Shiori sử dụng con át chủ bài ấy.
Khi Shiori nhìn thấy Akira
nhảy ra từ phía sau đống đổ nát, cô cũng nhảy ra từ phía sau đống đổ nát và bắt
đầu chạy về phía con quái vật to lớn. Bên trong thế giới méo mó đó, nơi
Shiori thậm chí có thể thấy những nắm cát trôi nổi, cô cảm ơn Akira đã cho cô
thời gian như cậu đã hứa. Lần này, cô phải thực hiện một phần lời hứa của
mình. Cô tập trung cao độ và nắm chặt thanh kiếm đang đeo trên
hông. Cô cầm phần chuôi kiếm bằng tay phải và vỏ kiếm bằng tay
trái. Cô tập trung vào lưỡi kiếm và làm tư thế rút kiếm.
Shiori nắm chặt chuôi kiếm,
dùng hết sức mạnh của bộ đồ tăng cường và rút lưỡi kiếm ra. Vào khoảnh
khắc tiếp theo, một lưỡi kiếm ánh sáng khổng lồ đã chém con quái vật khổng lồ
thành hai. Những con quái vật B18 khác xung quanh con quái vật to lớn đó
cũng bị nó xẻ thịt. Khi lưỡi kiếm ánh sáng lớn đó chạm vào lớp giáp trường
lực của con quái vật to lớn, một ánh sáng chói mắt lóe lên. Tia sáng chói
mắt đó phát ra từ lớp giáp trường lực có khả năng chuyển đổi bất kỳ động năng
nào thành quang năng, đó là bằng chứng cho thấy nó xuyên qua các lớp giáp
trường lực khác vẫn đang hoạt động.
Sau khi chém con quái theo
chiều ngang, Shiori tiếp tục chém con quái vật theo chiều dọc. Nhưng không
dừng lại ở đó, cô liên tục tung kiếm, chém con quái lớn và những con quái B18
xung quanh thành nhiều mảnh nhỏ hơn.
Akira chết lặng khi chứng kiến
cảnh tượng quái vật này bị chém bởi một thanh kiếm ánh sáng khổng
lồ. Đột nhiên, tay trái của cậu bắt đầu tự di chuyển và bắn thêm nhiều quả
lựu đạn từ súng phóng lựu tự động A4WM vào con quái vật. Đó là do Alpha
điều khiển bộ đồ tăng cường của Akira.
Con quái vật to lớn rất dễ bị gây
sát thương sau khi bị Shiori xẻ thịt, rồi trên hết, nó bị bắn bởi lựu đạn từ
Akira, cuối cùng nó cũng ngừng di chuyển.
Thanh kiếm ánh sáng phát ra từ
lưỡi kiếm của Shiori biến mất và phần còn lại của lưỡi kiếm vỡ vụn thành
bụi. Sau đó, Shiori tra kiếm vào vỏ kiếm, trong khi chỉ còn chuồi kiếm, và
thở ra.
Akira định thần lại và ngay
lập tức nhắm khẩu súng trường vào hành lang nơi có thể xuất hiện những con quái
vật B18, sau đó cậu hỏi Alpha về những gì vừa xảy ra.
[Alpha, cái vừa rồi, chính là
cái đó sao? Thứ công nghệ cựu thế giới giống như con dao mà tôi đã sử dụng
ở tàn tích Kuzusuhara đúng không.]
[Theo một nghĩa nào đó, đúng
vậy, tôi tin rằng lưỡi kiếm đó được tạo ra bằng cách sử dụng phục hồi công nghệ
từ việc phân tích các di vật của cựu thế giới. Mặc dù độ dài của lưỡi kiếm
và độ bén không tốt lắm, nhưng ít nhất nó cũng đủ cho một vũ khí sử dụng một
lần.]
[…Nó không tốt bằng di vật cựu
thế giới sao?!]
[Nhớ lúc tàn tích Kuzusuhara
đi, cậu có thể dễ dàng cắt xuyên qua các cây cột trụ và tường, nhớ
không? Mặc dù nó phụ thuộc vào từng loại, nhưng các di vật cựu thế giới
còn tuyệt vời hơn thế nữa.]
[… Tôi cảm thấy là cô không
nên so sánh nó với một di tích của cựu thế giới đâu.]
[Ôi trời, điều đó không đúng
chút nào. Để có thể thực hiện được yêu cầu của tôi, cậu phải có được trang
bị cấp độ tương tự đấy, cậu biết không?]
Nếu tuyên bố của Alpha là
đúng, thì có vẻ như Akira sẽ có thể dễ dàng tìm thấy trang bị mức đó. Cậu
một lần nữa được nhắc nhở rằng những tàn tích của cựu thế giới đáng sợ như thế
nào.
Các Thợ săn khác tròn mắt quan
sát những gì đã xảy ra, nhưng họ nhanh chóng trở lại thực tại và bắt đầu di
chuyển trở lại. Họ quay trở lại hành lang trong khi đảm bảo rằng lối thoát
của họ vẫn an toàn và đợi đội của Shikarabe đến. Togami và Reina nhanh
chóng nhập nhóm lại với nhóm của Elena. Không lâu sau đó, Shikarabe và
Kanae, những người đang cầm chân lũ quái vật B18 trở lại, cuối cùng cũng nhập nhóm
với nhóm của Elena.
Mặc dù các Thợ săn khác cũng
nhìn thấy tia sáng đó và có một vài thắc mắc về nó, nhưng họ tạm gác nó lại và
ưu tiên việc thoát khỏi tòa nhà hơn. Sau khi xác nhận rằng mọi người đều
ổn, họ lập tức đi đến lối vào của tòa nhà, hy vọng rằng tình hình bên ngoài sẽ
tốt hơn những gì họ phải đối mặt vừa rồi.
2 nhận xét:
hay quá, thanks ad
thanks DUCK dep trai :))
Đăng nhận xét