Chương 133: Rắc rối nảy sinh - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2022

Chương 133: Rắc rối nảy sinh

 

Khi nhóm của Elena đang chiến đấu trong khu trung tâm ở tầng một tòa nhà Seranthal, thì Kurosawa, Katsuya và các Thợ săn khác bên ngoài tòa nhà Seranthal đang chiến đấu với lũ quái vật B18 đang ào ra từ tòa nhà đó.

 

Mặc dù cuộc chiến không hề dễ dàng, nhưng bằng cách nào đó họ vẫn có thể duy trì thế thượng phong.

 

Những con quái vật B18 là những con quái vật tương đối mạnh. So với những con thường đi lang thang trong tàn tích Mihazono, thì chúng có thể được coi là những con quái vật mạnh mẽ. Ngay cả một con B18 duy nhất cũng cực kỳ tai hại, nhưng hơn hết, cả dòng quái vật B18 ào ra từ tòa nhà Seranthal dường như sẽ không sớm dừng lại. Những thợ săn lúc bình thường thì đã chết lâu rồi.

 

Kurosawa và người của anh có thể giải quyết cuộc chiến một cách êm đẹp. Họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho bản thân và giữ đủ khoảng cách với tòa nhà. Vì thế nên những con quái vật B18 sẽ không thể đẩy lùi họ được.

 

Kurosawa và người của anh đã duy trì tình trạng đó, về cơ bản có rất ít nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng họ.

 

Katsuya và người của cậu cũng đang chiến đấu với những con quái vật B18 khi nấp sau những bức tường di động được Kurosawa và người của anh cho mượn. Nhưng trái ngược với Kurosawa và những người của anh chẳng có gì gọi là khó khăn khi chiến đấu với lũ quái vật, Katsuya và người của cậu có vẻ như đang rất chật vật.

 

Kurosawa và người của anh không có thương vong, họ không có lý do gì để mà vào tòa nhà Seranthal một lần nữa. Nhưng đối với Katsuya, một vài người của cậu vẫn bị bỏ lại bên trong tòa nhà. Họ có thể vẫn còn sống và nếu cậu không cứu họ sớm thì viễn cảnh tồi tệ nhất sẽ xảy ra.

 

Nhưng tất nhiên, Katsuya không thể làm điều đó vào lúc này. Cuộc đàm phán của cậu với Kurosawa đã thất bại và Katsuya cùng người của cậu không thể một mình giải cứu đồng đội được. Khuôn mặt Katsuya nghiêm nghị nhưng có nét đau đớn, cậu đang rất căng thẳng vì không thể giải cứu người của mình, và cảm xúc của cậu đang bắt đầu lan truyền sang người của cậu gần đó.

 

Và, trong số tất cả người của Katsuya, có một người cảm thấy tội lỗi đến thấu xương, đó là Lilina.

 

Rất nhiều người của Katsuya đang đổ lỗi cho Lilina. Đó là bởi vì Katsuya đã nói với những người còn lại những gì đã xảy ra với cuộc thương lượng của cậu với Kurosawa. Không phải Lilina có lỗi, mà là những Thợ săn khác không thể giải cứu bạn bè của họ đang tìm kiếm một mục tiêu để dễ dàng đổ lỗi.

 

Lilina cảm nhận được ánh mắt của những người khác đang nhìn mình, cô ấy có một vẻ mặt pha trộn giữa giận dữ và thù hận cùng với một chút sợ hãi và tội lỗi.

 

… Lỗi mình sao? Mình là người duy nhất có lỗi ở đây sao?!

 

Và vì vậy, Lilina cũng đang cố gắng tìm kiếm một mục tiêu để đổ lỗi xung quanh mình, và cô nhìn thấy Kurosawa dường như đang chiến đấu chống lại lũ quái vật mà không gặp nhiều khó khăn.

 

Nhìn xem! Anh ta chẳng gặp khó khăn gì khi chiến đấu với lũ quái vật mà phải không?! Vậy thì anh ta có cần phải bảo thủ đến như thế không hả?! Thật là ngu ngốc!!

 

Từ góc nhìn của Lilina, có vẻ như Kurosawa và người của anh có thể dễ dàng đánh trả những con quái vật B18. Nhưng tâm trí của cô đang tìm kiếm mục tiêu để xả hết tức giận, thế nên điều đó khiến cô hạ thấp đánh giá của mình về những con quái vật B18, hơn là nhận thấy rằng Kurosawa và người của anh là những Thợ săn mạnh mẽ.

 

Khi sự cáu kỉnh của cô lên đến đỉnh điểm và không thể kìm nén được nữa, Lilina để mặc cho cảm xúc chiếm lĩnh bản thân. Cô ngay lập tức nhảy ra ngoài bức tường di động để bắn hạ những con quái vật B18 đang ngăn cô cứu những Thợ săn khác bị bỏ lại bên trong tòa nhà Seranthal.

 

Cô phớt lờ Katsuya và những Thợ săn khác đằng sau đang hét vào mặt cô để ngăn cô lại. Cô vào vị trí sau một bức tường di động gần tòa nhà Seranthal hơn và ngó ra ngoài nhắm vào một con quái vật B18.

 

Nếu Lilina phải bào chữa cho lý do tại sao cô lại làm như vậy, thì cô có thể nói rằng đó là để đẩy tiền tuyến lên phía trước. Cô nghĩ rằng nếu người mà họ đổ lỗi can đảm ra trận, những Thợ săn đang ôm mối hận với cô sẽ bắt đầu chiến đấu mạnh mẽ hơn vì lòng kiêu hãnh và bản ngã. Và nếu điều đó xảy ra, chắc chắn nó sẽ giúp cô giải cứu các Thợ săn bị bỏ lại bên trong tòa nhà. Nhưng đó chỉ là ý kiến ​​của riêng Lilina.

 

Lilina đang hành động hiệu quả, cô đã tự mình bắn hạ nhiều con quái vật B18.

 

Những con quái vật B18 ở đó ngay lập tức tập trung hỏa lực vào người vừa rời khỏi đội hình của đối phương. Lilina không có cách nào để tránh cả. Ngay cả bức tường di động từ Kurosawa cũng không đủ mạnh để ngăn chặn hỏa lực tập trung nhiều như vậy. Đúng như dự đoán, cô đã bị dính đạn.

 

Lilina ngã xuống trong vũng máu của chính mình. Một sự tình cờ thuần túy đó là cô không chết ngay lập tức. Trong khi nằm đó chờ đợi cái chết không thể tránh khỏi, qua tầm nhìn mờ mịt của mình, cô thấy Katsuya đang tuyệt vọng chạy về phía cô, cố gắng cứu cô.

 

Lilina sau đó mỉm cười hạnh phúc, cô nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi vì Katsuya đang đến vì cô. Đó là suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi trút hơi thở cuối cùng.

 

Katsuya nhìn thấy Lilina bị bắn, rời khỏi vị trí chỉ huy và nhảy ra ngoài để giúp cô ấy. Cậu tiêu diệt những con quái vật B18 trên đường đi khi cố gắng tiếp cận Lilina một cách tuyệt vọng, nhưng khi cậu đến được với cô, thì cô đã chết.

 

Katsuya nhìn Lilina. Đối với cậu, ánh mắt của Lilina như thể cô đang trách móc Katsuya, trách móc tại sao cậu không đến cứu cô.

 

Katsuya sau đó nhắm mắt lại. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Sheryl và nhắc nhở bản thân rằng cậu đã quyết định ngừng tưởng tượng ra những hồn ma của những người đồng đội đã chết. Khi cậu mở mắt ra, lần này, cậu nhìn thấy nụ cười của Lilina, cô có vẻ rất vui vì Katsuya đã chạy đến bên mình.

 

Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng cậu đã thất bại trong việc cứu bạn bè của mình một lần nữa. Cậu để cho cơn giận dữ đang len lỏi trong cơ thể cậu chiếm lấy bản thân, nét mặt cậu trở nên nghiêm túc, cậu hét vào thiết bị liên lạc của mình để ra lệnh.

 

"Tất cả mọi người! Quay trở lại!!"

 

Katsuya sau đó từ bỏ vị trí trưởng nhóm, từ bỏ nhiệm vụ, đứng lên và bắt đầu bắn vào những con quái vật B18 xung quanh mình.

 

Trong khoảng không trắng xóa, ai đó mỉm cười.

 

Kurosawa đã kinh ngạc khi chứng kiến ​​Katsuya chiến đấu với lũ quái vật. Thực sự nằm ngoài sự mong đợi của anh.

 

Katsuya đang chiến đấu với nhiều con quái vật B18 cùng một lúc. Cậu đang bắn hạ từng con quái vật B18 xung quanh mình, có lẽ cậu làm được điều đó là nhờ khẩu súng trường cực mạnh mà cậu đang sử dụng.

 

Cậu di chuyển không chút do dự, cứ như thể cậu biết chính xác kẻ thù đang ở đâu, chúng đang di chuyển như thế nào, chúng đang nhắm đến đâu và điểm yếu của chúng nằm ở chỗ nào. Mặc dù hầu hết quái vật B18 ở đó đã thay đổi mục tiêu sang Katsuya, nhưng cậu vẫn có thể duy trì thế thượng phong.

 

Cứ như thể cậu là một Thợ săn cực kỳ mạnh mẽ nên việc cậu ở đây thật là kỳ lạ. Những suy nghĩ như vậy xâm nhập vào tâm trí người chứng kiến.

 

Kurosawa không thể không lầm bầm.

 

“Thật mạnh mẽ. Mình hiểu rồi, không có gì ngạc nhiên khi cậu ta là chỉ huy. Chờ đã, không, nhưng mà… ”

 

Câu nói của anh có thể được hiểu là vừa ngạc nhiên vừa bực tức.

 

Kurosawa nhìn quanh. Người của anh cũng ngạc nhiên trước hành động của Katsuya. Một số người của anh thậm chí còn cổ vũ Katsuya.

 

Không phải là Kurosawa có thù hận hay ác cảm gì với Katsuya, nhưng anh cảm thấy một thứ cảm giác gì đó cũng không phải là khen ngợi. 

 

Nhưng hiện tại, anh quyết định gạt chuyện đó sang một bên, anh phải ra lệnh cho người của mình trong tình huống này.

 

“Mọi người, hãy hỗ trợ cho cậu ấy!! Tiến về phía trước từ từ!!”

 

Một người của Kurosawa nhìn Kurosawa và nói.

 

"Chúng ta sẽ giúp cậu ấy à?"

 

“Cậu ấy đang đảm nhận vai trò mồi nhử dù không ai yêu cầu. Đây là một cơ hội hoàn hảo, chúng ta có thể từ tốn thôi. Và mặc dù tôi nói với các anh là hãy tiến lên, nhưng tất nhiên, an toàn vẫn là số một… Hãy ngăn bất cứ ai muốn tham gia cùng cậu ấy, không cần thiết phải đi cùng cậu ta mà làm điều liều lĩnh. ”

 

"Ồ tôi hiểu rồi. Đã rõ! ”

 

Người của Kurosawa bắt đầu di chuyển. Kurosawa nhìn người của mình đang tiến về phía trước. Có vẻ như lo lắng của anh đã được chứng minh là không chính xác, thế nên anh thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục hét lên để ra lệnh.

 

Kurosawa và người của anh chậm mà chắc đẩy tuyến đầu về phía trước. Số lượng quái vật B18 xung quanh tòa nhà Seranthal rõ ràng đang giảm hẳn.

 

Và khi anh xử lý hầu hết những con quái vật B18 trong khu vực, một tia sáng chói mắt phát ra từ lối vào của tòa nhà. Đó là khi Shiori hạ gục con quái vật to lớn.

 

Kurosawa nhìn về phía lối vào của tòa nhà Seranthal và nhận thấy đội của Elena đang chạy ra từ bên trong.

 

“Thì ra đó là đội trinh sát. Họ đã đánh bại con quái vật khổng lồ đó à. Khá ấn tượng đấy.”

 

Nhờ thế, việc vào bên trong tòa nhà Seranthal một lần nữa sẽ không có vấn đề gì. Kurosawa ngay lập tức ra lệnh cho người của mình di chuyển vào.

 

Đội của Elena vừa bước ra từ bên trong tòa nhà đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng dù vậy, họ vẫn không ngừng chạy. Elena đang chạy phía trước, dẫn đầu nhóm trong khi kiểm tra kẻ thù bằng thiết bị thu thập thông tin. Họ vẫn canh gác trong khi chạy qua một khoảng sân rộng lớn đầy đống phế liệu của B18.

 

Không giống như bên trong tòa nhà, ngoài này thiết bị thu thập thông tin của Elena đang hoạt động rất tốt. Vì vậy, để không bị phục kích như lần trước, Elena cẩn thận kiểm tra khu vực xung quanh xem có tín hiệu gì không. Và khi phát hiện ra tín hiệu, cô ngay lập tức cảnh báo các thành viên khác trong đội của mình.

 

"Một tín hiệu từ bên phải, hãy để mắt."

 

Akira ngay lập tức tập trung về vị trí mà Elena đã gửi tín hiệu đó. Có những Thợ săn đã chết ở đó, tất cả họ đều đang mặc bộ đồ tăng cường. Akira có một dự cảm không lành về những gì sắp xảy ra.

 

[Nữa à? Alpha, cô có thể cho tôi biết liệu họ có còn di chuyển được không?]

 

[Tôi không biết. Nhưng có một điều chắc chắn là những Thợ săn đó vừa mới chết và bộ đồ tăng cường của họ vẫn còn đủ năng lượng để di chuyển. Thế nên. Khả năng đó, nó không phải bằng không.]

 

[Cô có biết tại sao không?]

 

[Tôi có thể đưa ra nhiều phỏng đoán. Bằng cách nào đó, có thể có kẻ nào đó đang điều khiển chúng, hoặc có thể phần mềm trong bộ đồ tăng cường của họ đã được sửa đổi để tự di chuyển. Nhưng miễn là cậu không bị dính vào một cuộc tấn công bất ngờ, cậu sẽ đánh bại chúng mà không gặp vấn đề gì đâu. Do những hạn chế khác nhau về tốc độ tín hiệu, kích thước bộ nhớ cục bộ và những hạn chế khác, họ  sẽ không thể thực hiện bất kỳ chuyển động phức tạp nào cả. Mà dù gì, cậu đã có thể đánh bại tất cả chúng một mình trước đó rồi phải không?]

 

[À đúng.]

 

Những bộ đồ tăng cường chuyển động mà Akira chiến đấu bên trong tòa nhà Seranthal không nguy hiểm đến vậy. Chỉ là cậu bị bất ngờ. Nếu những Thợ săn chết đó mạnh như cậu với sự hỗ trợ của Alpha, thì giờ cậu đã chết rồi.

 

Vì Akira không có những hạn chế đó, nên cậu nghĩ rằng đó là vì cậu có thể kết nối với miền thế giới cũ. Mặc dù cậu vẫn còn vài thắc mắc và nghi ngờ về nó, cậu đã quyết định để nó sau này vậy.

 

Nhưng đó là lúc vận rủi của Akira lại ập đến. Kết quả của một chuỗi sự kiện phức tạp và sự xui xẻo của Akira, một trong những Thợ săn đang sử dụng bộ đồ tăng cường đã được sửa đổi đã ngồi dậy. Như thể nó đã nhận lệnh là cứ đứng lên và bắn bất kỳ kẻ thù nào gần đó, nó ngay lập tức nhắm khẩu súng trường của mình về phía Thợ săn gần nhất, và Người thợ săn gần nhất đó chính là Akira.

 

Akira bình tĩnh nâng khẩu súng trường chống vật liệu CWH của mình lên, nhắm vào thiết bị điều khiển của bộ đồ tăng cường được chỉ định rõ ràng với sự trợ giúp từ Alpha, và bóp cò.

 

Đạn bay ra và tạo một cái lỗ rất lớn trên người Thợ săn chết đó cũng như phá hủy thiết bị điều khiển của bộ đồ tăng cường. Thợ săn chết đó ngã xuống đất và hoàn toàn ngừng di chuyển.



Katsuya nhìn thấy điều đó liền hét lên.

 

"Lilina!!!"

 

Thợ săn chết đó là Lilina.

 

Katsuya chạy về phía Akira. Đối với Katsuya, người không biết chuyện gì đang xảy ra, thì có vẻ như Akira vừa kết liễu Lilina thực sự vẫn còn sống.

 

Akira định chuyển mục tiêu sang Katsuya theo phản xạ thuần túy, nhưng Alpha đã ngăn cậu lại bằng bộ đồ tăng cường.

 

Akira cau mày và hỏi.

 

[Alpha?]

 

Alpha nghiêm mặt đáp lại.

 

[Bình tĩnh, chúng ta không thể gây ra một cuộc chiến không cần thiết trong tình huống này.]

 

Akira cứ nhìn Alpha chằm chằm. Dường như điều đó vẫn chưa đủ để thuyết phục cậu hoàn toàn nên Alpha tiếp tục.

 

[Tôi sẽ hỗ trợ cho cậu một cách chính đáng vào lần tới, thế nên cậu cứ bình tĩnh đi.]

 

[…Được rồi.]

 

Akira do dự hạ khẩu súng xuống.

 

Shikarabe đưa tay ra hiệu cho Elena và các Thợ săn khác tiến lên, rồi anh đứng cạnh Akira.

 

Shiori cũng khuyên họ nên nhanh lên, vì vậy những người còn lại đi trước và để lại Akira và Shikarabe ở lại. Rốt cuộc, cuối cùng thì họ cũng có thể thoát khỏi tòa nhà, thế nên Shiori nghĩ rằng nếu tham gia vào một cuộc chiến rắc rối khác ngay lúc này sẽ rất bất lợi.

 

Katsuya chạy đến chỗ Akira và đứng trước mặt cậu. Cậu hơi run khi nhìn chằm chằm vào Akira. Thật kỳ lạ là cả hai vẫn chưa bắt đầu bắn nhau.

 

Sau đó, Shikarabe hỏi Katsuya.

 

"Chuyện gì?"

 

“… Anh nói cái gì cơ?”

 

“Cậu chạy đến chỗ chúng tôi mà, nên tôi nghĩ là cậu muốn thứ gì đó từ chúng tôi phải không? Vậy đó la gì? Nếu không có gì thì hãy tránh đường ”.

 

Ánh mắt của Katsuya chuyển sang Shikarabe.

 

“… Tại sao anh lại bắn cô ấy?!”

 

“Có kẻ bằng cách nào đó đang điều khiển bộ đồ tăng cường của các Thợ săn đã chết, thế nên chúng tôi phải vô hiệu hóa chúng. Đó là tất cả."

 

“… Cô ấy có thể vẫn còn sống!?”

 

“Không, cô ấy đã chết. Tôi chắc chắn điều đó vì cô ấy đã chết nên bảo mật của bộ đồ tăng cường đã bị tháo, cho phép người khác kiểm soát nó. Chúng tôi cũng bị tấn công bằng cách tương tự trong tòa nhà. Tôi cá là một số con quái vật từ tòa nhà Seranthal đã sửa đổi bộ đồ tăng cường của cô ấy”.

 

"Anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ im lặng và chấp nhận lời giải thích đó ư?"

 

Katsuya không chấp nhận lời giải thích của Shikarabe và cứ trừng mắt nhìn Shikarabe.

 

Sau đó, Shikarabe nhìn lại Katsuya với thái độ thù địch.

 

“Tôi hiểu rồi, trong trường hợp đó, cô ấy vẫn còn sống, bộ đồ tăng cường của cô ấy không bị điều khiển. Nhưng ngay cả như vậy, cô ấy vẫn nhắm súng vào chúng tôi. Nên về cơ bản, một trong những người của cậu đã cố tình chĩa súng vào chúng tôi, phải không? ”

 

Shikarabe thủ thế chiến đấu. Mặc dù không nhắm khẩu súng trường vào Katsuya, nhưng anh đã sẵn sàng bắt đầu chiến đấu bất cứ lúc nào khi bất cứ ai có hành động đáng ngờ.

 

Katsuya nói.

 

“Đ-đó không phải là ý của tôi…”

 

Shikarabe vẫn đang trừng mắt nhìn cậu.

 

“Vậy thì, lời giải thích của cậu đâu? Nói đi."

 

Katsuya không thể trả lời lại.

 

Akira và Shikarabe chỉ đứng đó cự lại Katsuya trong im lặng. Không ai nói gì cả. Khi Kurosawa, Yumina và Airi đến gần, họ nhanh chóng nhận ra tâm trạng căng thẳng và cau mày vì họ không biết chuyện gì đang xảy ra ngoại trừ việc cả đám đang trên bờ vực chiến đấu với nhau.

 

Họ vừa kết thúc cuộc chiến với lũ quái vật, thế nên Kurosawa nghĩ rằng chiến đấu với những Thợ săn khác trong tình huống này thật không khôn ngoan.

 

Kurosawa khẽ thở dài và nói với Katsuya.

 

“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng cậu có chắc là cậu không muốn sử dụng cơ hội này để giải cứu người của mình bị mắc kẹt bên trong tòa nhà đó không? Tôi sẽ nói với cậu điều này, người của tôi sẽ đứng gần lối vào để bảo vệ khu vực trước, chúng tôi không có kế hoạch giúp cậu tìm kiếm những người sống sót đâu.”

 

Katsuya nhìn Kurosawa, Airi, và Yumina, rồi ánh mắt cậu quay trở lại Akira và Shikarabe. Bằng cách nào đó, cậu nhìn thật thất vọng, quay lại và chạy vào tòa nhà Seranthal. Yumina và Airi ngay lập tức theo sau cậu.

 

Kurosawa bực tức nhìn Katsuya khi cậu rời khỏi nơi đó. Sau đó, anh quay sang Shikarabe, cười nhẹ và nói.

 

"Đằng ấy, Shikarabe, lâu rồi không gặp."

 

Shikarabe cau mày.

 

“Kurosawa, đừng nói với tôi rằng cậu là thủ lĩnh của Thợ săn bên ngoài tòa nhà Seranthal nhé.”

 

“Đúng thế, nhưng chỉ một nửa thôi, tôi chỉ huy nhóm Thợ săn không liên kết với Drankam. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chúng không thuộc quyền chỉ huy của tôi, nên tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ khiếu nại nào về chúng đâu nhé. Thôi, gạt chuyện đó sang một bên, với tư cách là trưởng nhóm, cậu có thể chia sẻ thông tin được không? ”

 

Shikarabe thở dài như thể anh đã nhẹ nhõm, sau đó anh bình tĩnh trả lời.

 

"Chắc chắn rồi. Akira, tôi sẽ ở lại đây. Nói điều đó với Elena và các Thợ săn khác. Còn Shiori… Chà, tôi đoán nó không còn quan trọng nữa. Cứ quay trở lại thành phố Kugamayama trước và làm theo lệnh của Elena từ đó. Nói với Togami hãy làm đúng nhiệm vụ với tư cách là người hộ tống. ”

 

"Được rồi."

 

Akira nhẹ gật đầu và đi bắt chuyện với Elena.

 

Kurosawa tiếp tục quan sát Akira đang rời khỏi nơi đó và nói với Shikarabe.

 

“Vậy đó là Akira mà cậu đã nói với tôi à. Cậu ta có mạnh như Katsuya không?”

 

"Không biết, có thể lắm đấy."

 

“Tôi hiểu rồi, gần đây có rất nhiều Thợ săn trẻ mạnh đến đáng sợ… Chà, bỏ qua chuyện đó đi, hiếm khi thấy cậu quyết định chiến đấu nhanh như vậy đấy.”

 

Shikarabe lại cau mày.

 

"Thế sao? Tôi nghĩ đó là điều bình thường. "

 

“Không không không, thông thường thì cậu sẽ không quyết định chiến đấu nhanh như vậy đâu… Mà, tôi đoán điều đó không còn quan trọng nữa. Vậy, chuyện gì đã xảy ra bên trong tòa nhà đó vậy? ”

 

“… Chà, đủ thứ chuyện.”

 

Kurosawa cười nhạt.

 

“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc là khá khó khăn cho cậu nhỉ.”

 

"Ừ, cậu nói đúng."

 

Shikarabe có vẻ thực sự mệt mỏi khi nói vậy.

 

Elena và các Thợ săn khác đang đợi Akira gần nơi họ đậu xe. Sau khi hội với Akira và lắng nghe lời giải thích của cậu, họ quay trở lại thành phố Kugamayama. Shiori, Reina và Kanae ở trong xe của Shikarabe cùng với Togami lái.

 

Khi rời khỏi Tàn tích Mihazono, cuối cùng họ cũng đỡ căng thẳng hơn. Mặc dù vẫn ở giữa vùng đất hoang, nhưng nó an toàn hơn nhiều so với Tàn tích Mihazono.

 

Akira đang ngồi nghỉ trên ghế phụ lái, cậu nhờ Carol lái xe thay. Cả cơ thể và tâm trí của cậu đều đã ở mức giới hạn. Cậu muốn trở về nhà càng sớm càng tốt, tắm rửa sạch sẽ và ngủ như một khúc gỗ chết trên giường.

 

Carol liếc nhìn Akira và cười khổ. Có vẻ như cố gắng mồi chài Akira trong tình huống này sẽ là vô ích, cô cũng không bắt chuyện để cho cậu được nghỉ ngơi. Về phần Carol, dù sao thì cô vẫn còn đủ năng lượng, vì cơ thể cô đã được tăng cường năng lượng nano.

 

Akira hoàn toàn hạ thấp cảnh giác khi cậu đang thả lỏng cả cơ thể và tâm. Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, cậu đã lấy lại được sức mạnh thể chất và tinh thần, và điều đó cho cậu thời gian để bắt đầu suy nghĩ về những điều khác. Sau đó cậu nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra bên trong tòa nhà Seranthal.

 

[… Alpha. Theo tôi nghĩ, nó vẫn làm tôi khó chịu. Cô đã ở đâu mà bỏ rơi tôi vậy? Và cô đã làm gì thế?]

 

Alpha mỉm cười.

 

[Ôi trời, điều đó sẽ khiến cậu phải nghe giải thích dài 30 phút về ToS, cậu có chắc chắn là cậu muốn biết không?]

(Trans: ToS là term of service nhé, điều khoản dịch vụ. Cảm ơn bạn nammctm đã cho mình biết nhé)

 

Mặt Akira co giật.

 

[Không, tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được điều đó. Nhưng mà, kiểu như, ít nhất cô có thể cho tôi một lý do gì đó chứ? Hay đó là chuyện mà cô không thể nói được nếu không đề cập về cái thứ ToS đó à?]

 

Alpha cau mày, dường như cô có chút phiền muộn.

 

[Được rồi, để xem. Điều duy nhất mà tôi có thể nói với cậu là, tôi đã cố sửa cái nguồn mà làm giảm độ nhạy của các thiết bị thu thập thông tin bên trong tòa nhà Seranthal thôi.]

 

Akira hơi ngạc nhiên, cậu có vẻ không hài lòng với câu trả lời của cô và hỏi.

 

[… Có phải đó là điều quan trọng đến mức cô phải tạm thời ngừng hỗ trợ tôi ư?]

 

[Có nhiều yếu tố cần xem xét khi quyết định thứ tự ưu tiên. Nếu tôi có thể làm điều đó, cậu sẽ dễ dàng có thời gian hơn khi chiến đấu với lũ quái vật và cậu sẽ có cơ hội tốt hơn để mà thoát khỏi tòa nhà đó trong thời gian ngắn nhất. Đặc biệt là đối với Elena, một người tập trung vào việc phát hiện kẻ thù và tìm kiếm điểm yếu của chúng nhiều hơn để chiếm thế thượng phong trong một cuộc chiến. Sara cũng sẽ nhận được một vài lợi ích từ đó. Vì vậy, về cơ bản, tôi đã quyết định thế sau khi suy nghĩ cho cả đội, cậu thấy đấy. Tất nhiên, đó cũng là bởi vì tôi tin rằng cậu có thể tự mình xử lý tình huống êm đẹp.]

 

[Tôi hiểu rồi, cô nói không sai.]

 

Có vẻ như Akira cuối cùng đã chấp nhận lời giải thích của Alpha, Alpha sau đó tiếp tục.

 

[Mặc dù, như tôi đã nói trước đây, nếu bạn chỉ muốn bỏ rơi những người khác và ưu tiên cho việc tự mình thoát khỏi tòa nhà đó, thì tôi sẽ ở lại với bạn ở đó. Vì vậy, bạn có thích điều đó hơn không? ]

 

[Không… Theo tôi nghĩ, tôi không thể làm điều gì đó như vậy trong tình huống đó…]

 

Khuôn mặt của Alpha chuyển sang biểu cảm nghiêm túc.

 

[Akira. Đây là một cơ hội tốt nên tôi sẽ nói với cậu điều này. Nếu cậu không muốn khiến các Thợ săn khác gặp rắc rối khi mất đi sự hỗ trợ của tôi, cậu nên hạn chế làm việc với các Thợ săn khác. Trước đây tôi cũng đã cảnh báo với cậu rằng là tôi có thể mất kết nối với cậu bên trong một tàn tích của thế giới cũ. Elena và các Thợ săn khác hẳn đang nghĩ rằng màn trình diễn thường ngày là của cậu, khi mà cậu được tôi hỗ trợ. Trong trường hợp nếu cậu đột nhiên không thể đáp ứng được kỳ vọng của họ, điều đó có thể dẫn đến một sai lầm chết người. Vì vậy, nếu không muốn sự việc tương tự xảy ra, cậu nên từ chối lời mời của họ ngay từ đầu.]

 

Akira có vẻ mâu thuẫn, rất nhiều cảm xúc lẫn lộn trong đầu.

 

Sau đó Alpha tiếp tục với một giọng điệu nhẹ nhàng.

 

[Mà, tôi sẽ không ép cậu, cái này là không bắt buộc. Dù gì cuối cùng, cậu là người quyết định. Nhưng, ít nhất hãy ghi nhớ điều này được không? Tôi chắc rằng cậu cũng biết điều này quá rõ, không ai có thể biết được điều gì có thể xảy ra bên trong một tàn tích của thế giới cũ.]

 

[…Cô nói đúng.]

 

Alpha mỉm cười.

 

[Chà, tất nhiên, nếu cậu đủ mạnh đến mức hầu như không bị ảnh hưởng gì ngay cả khi mất đi sự hỗ trợ của tôi, thì cậu sẽ không cần phải lo lắng về điều đó đâu.]

 

Akira cười khổ, sau đó cậu quyết định tiếp tục nói.

 

[Đúng thế. Tôi cần phải trở nên mạnh mẽ hơn để thực hiện yêu cầu của cô.]

 

[Yup, tôi sẽ trông cậy vào cậu.]

 

Alpha mỉm cười đáp lại khi nói điều đó, nhưng đằng sau nụ cười đó, cô đang nghĩ về một điều khác.

 

Trong yêu cầu này, Alpha thực sự giữ ít bí mật hơn bình thường với Akira để Carol có thể dễ dàng dò tìm thông tin từ cậu. Và nếu có thể, Alpha muốn dùng lý do đó để Akira cẩn thận hơn với Carol và bằng cách nào đó tạo khoảng cách với Elena và các Thợ săn khác.

(trans: thâm vl Alpha ơi)

 

Nhưng thật không may, Carol không bao giờ cố đào quá sâu. Vì vậy, nếu Alpha cố cảnh báo Akira bằng lý do đó, nó có thể phản tác dụng và thay vào đó Akira có thể nghi ngờ Alpha.

 

Không ai có thể biết nó sẽ ảnh hưởng đến Akira như thế nào, vì vậy cô chỉ hy vọng rằng Akira sẽ suy nghĩ về nó như cô đã lên kế hoạch cho tương lai.

 

Ngay sau đó, họ đã có thể trở về thành phố Kugamayama một cách an toàn.

 

Sau khi bước xuống xe, họ lại hội nhóm với nhau. Elena kiệt sức khi nói.

 

“Chà, mọi người làm tốt lắm. Rất nhiều điều đã xảy ra ở đó. Và với kết quả này, đội này sẽ bị giải tán. Tôi cũng đang nghĩ đến việc dừng mọi kế hoạch đi đến Tàn tích Mihazono sau vụ này… Nói chính xác hơn, tôi muốn quan tâm đến các cuộc đàm phán kế tiếp. À Akira, tôi có thể mượn Carol một lần nữa không? ”

 

“Chắc chắn rồi, tôi không phiền. Carol, tôi xin lỗi nhưng cô có thể giúp Elena-san một lần nữa không? ”

 

Carol vui vẻ đáp lại.

 

"Tất nhiên. Tôi sẽ trở lại với một phần thưởng lớn, cậu có thể tin tưởng vào tôi”.

 

"Vậy thì tôi sẽ trông cậy vào cô."

 

Nhìn thấy Akira mỉm cười với cô, Carol cũng mỉm cười đáp lại.

 

Elena sau đó nói với mọi người.

 

“Tôi sẽ gửi thông tin chi tiết về phần thưởng cho mọi người sau. Và nếu các cậu có bất cứ điều gì để nói, các cậu có thể nói chuyện với tôi trước. Vậy, xong chuyện, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ ”.

 

Sau khi Akira nói lời tạm biệt với các Thợ săn khác, cậu duỗi người, quay trở lại xe và đi về nhà.

 

Togami và Reina có một khuôn mặt mâu thuẫn khi họ tiễn Akira. Mặc dù họ đang nhìn Akira với những cảm xúc khác nhau, nhưng cả hai đều có chung một lý do, đó là vì cả hai đều muốn mạnh mẽ hơn.

 

Trong lần yêu cầu này, Togami đã có thể đánh giá lại sức mạnh của mình, và kết quả là cậu rất yếu. Cậu đã có thể xác nhận điều đó, và lần này, không còn bất kỳ nghi ngờ gì nữa. Mặc dù cậu rất chán nản khi nhớ về lúc bên trong tòa nhà Seranthal, nhưng cậu vẫn có thể suy ngẫm về những gì đã xảy ra trong ngày khi đang hộ tống Reina và trên đường trở về thành phố. Cuối cùng cậu cũng tạo được chỗ dựa vững chắc để cậu bắt đầu.

 

Cậu biết rằng mình rất yếu đuối. Từ đây trở đi, cậu cần trở nên mạnh mẽ hơn. Togami tự nhủ, hạ quyết tâm và bắt đầu vững vàng bước về phía trước.

 

Mặt khác, Reina đang nghi ngờ chính mình. Sau khi cô có thể trở về an toàn từ một tình huống nguy hiểm và sự căng thẳng trong cô ấy được giải tỏa, cuối cùng cô nhớ lại tình huống khủng khiếp mà mình đã trải qua, và thậm chí còn chán nản hơn.

 

Sau khi Reina rời khỏi đội của Katsuya, rời khỏi nơi an toàn đó, cô đã dành thời gian để làm Thợ săn mặc dù thực tế vẫn phải có Shiori và Kanae hộ tống. Nhưng cô vẫn có thể lấy lại sự tự tin của mình với tư cách là một Thợ săn.

 

Nhưng tất cả sự tự tin mà cô đã làm việc chăm chỉ để thu thập từng chút một đã bị phá hủy ngay lập tức. Có vẻ như tất cả những công việc khó khăn của cô là vô ích, những gì đã xảy ra hôm nay đang nói với cô điều đó và khiến cô ấy càng thêm chán nản.

 

Nhìn cách Togami tiến về phía trước một cách chắc chắn, có cảm giác như Reina đang bị bỏ lại phía sau.

 

Reina đang không biết phải làm gì để có thể trở nên mạnh mẽ hơn.


********


Trans + Edit: promote


*******



Chương trước Dánh sách chương Chương sau

 


2 nhận xét:

Sheepp nói...

Con lilina chết thấy hả dạ vl

nammctm nói...

ToS là term of service nhé, điều khoản dịch vụ