Chương 140: Phần thưởng xứng đáng - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2022

Chương 140: Phần thưởng xứng đáng

Akira đang đợi Carol ở hạ quận thành phố Kugamayama.


Ngay sau khi phần thưởng từ yêu cầu ở tàn tích Mihazono được chuyển tới tài khoản ngân hàng của Akira, cậu đã gọi cho Carol để nói về việc chia thưởng.


Số tiền được chuyển tới tài khoản ngân hàng của Akira là phần được chia cho đội của cậu, và vì Carol đang làm việc trong đội cậu, Akira cần phải trả phần của cô ấy. Dù sao thì chuyện tiền bạc cũng khá nhạy cảm. Nhằm tránh việc phải đấu với Carol, Akira cần thỏa thuận rõ ràng và trả tiền cho cô ấy.


Thực ra Akira đã muốn kết thúc cuộc thảo luận về vụ phân chia tiền thưởng qua cuộc gọi, nhưng Carol muốn gặp mặt cậu trực tiếp. Vì vậy, họ quyết định chọn thời gian và địa điểm để gặp mặt nhau.


Akira đang đợi Carol ở khu phố mua sắm gần tường thành. Hầu hết các khu vực ở hạ quận đều khá là an toàn, nên những người sống ở đó hầu như đều là những con người hòa bình và không có khả năng chiến đấu. Tất nhiên, cũng có vài cảnh vệ đi tuần ở khu vực này, nhưng nhằm tránh gây ra náo loạn không cần thiết cũng như để tạo không khí yên bình hơn, họ được phép mặc thường phục. Ngoài những cảnh vệ đó, những người còn lại đều là những người dân yêu hòa bình.


Nhưng cũng vì vậy mà Akira thu hút rất nhiều sự chú ý ở đây. Cậu đang mặc bộ đồ tăng cường và mang theo cả súng trường tấn công AAH lẫn A2D. Cậu về cơ bản là một Thợ săn có thể lao vào trận chiến bất cứ lúc nào. Nếu cậu mang theo cả khẩu tiểu liên DVTS lẫn súng phóng lựu tự động A4WM thì cảnh vệ chắc chắn sẽ hộ tống cậu ra khỏi khu vực này ngay.


Alpha cười và nói. 


“Cậu nổi bật thật đấy nhỉ?”


“Không phải lỗi của tôi, là lỗi của Carol khi đòi gặp mặt ở chỗ này đấy chứ.”


Dù Akira đang thu hút khá nhiều sự chú ý, nó cũng chỉ nằm ở mức khi một người đến một nơi nào đó trong khi mặc trang phục không phù hợp mà thôi. Chẳng có vẻ gì là những người xung quanh đang sợ hãi vì cậu là một Thợ săn được trang bị đầy đủ cả, đơn giản là bởi họ biết rằng cảnh vệ của khu vực này sẽ có thể dễ dàng giải quyết một Thợ săn ở cấp độ này mà chẳng gặp rắc rối gì khi có chuyện xảy ra. Họ biết Akira sẽ gặp rắc rối thực sự nếu cậu dám gây rắc rối ở đây.


Alpha nhìn mọi người xung quanh Akira rồi so sánh họ với cậu.


“Tôi thực sự không để tâm đâu, nhưng nếu cậu không muốn nổi bật, có lẽ cậu nên suy nghĩ kĩ hơn về ngoại hình của bản thận. Có lẽ mua thêm vài bộ quần áo thường ngày mà cậu không cần đến khi làm công việc của Thợ săn là ý hay đấy.”


“Tôi chẳng định đi đâu mà cần phải ăn diện cả, và tôi cũng không muốn như thế, tôi thực sự không cần đến nó. Đúng là tôi đang khá nổi bật, nhưng tôi chỉ cần lơ chuyện đó đi thôi. Chưa kể, trang phục xịn khá là đắt đỏ, phải không? Nên chẳng cần cố mua chúng làm gì cả.”


“Chà, đúng thế thật. Shiori và Kanae lúc nào cũng dùng bộ đồ hầu gái. Nếu cậu thực sự không thấy phiền, thì không cần phải cố hòa nhập với những người xung quanh làm gì.”


Akira có vẻ khá khó chịu và nói.


“…Giờ tôi thực sự trông giống Kanae với Shiori hả?”


“Nếu cậy đang nói về vụ mặc trang phục không phù hợp với địa điểm thì, đúng thế đấy.”


“…Chắc là tôi sẽ suy nghĩ về vụ mua thêm thường phục vậy.”


Alpha mỉm cười khi thấy quyết định của Akira thay đổi.


Carol xuất hiện có chút sớm hơn thời gian đã định. Khi cô thấy Akira, cô vẫy tay và bước tới chỗ cậu. Carol đang mặc một bộ váy trông có vẻ thượng lưu mang lại cho cô một vẻ ngoài kiều diễm. Kiểu dáng của nó hoàn toàn ngược lại với bộ đồ tăng cường thường ngày của cô. Nó đã che đi phần lớn da thịt của cô một cách hẳn hoi trong khi dáng vóc xinh đẹp của cô vẫn có thể được chiêm ngưỡng từ bên ngoài, những người đã quen với thời trang sẽ nhận ra ngay rằng cô đang mặc một bộ váy đắt tiền.



Akira có hơi bất ngờ khi nhìn thấy Carol đang mặc một bộ váy hoàn toàn trái ngược với những gì cô mặc khi ở ngoài tàn tích thế giới cũ. Rốt cục thì, cậu không nghĩ Carol sẽ mặc một bộ váy như vậy.


Đồng thời, Carol cũng bất ngờ khi thấy trang phục của Akira. Dù cô đang cười, có thể thấy một chút vẻ bất mãn trong nụ cười của cô. Cô thở dài một chút và nói.


“Tôi thực sự không mong cậu sẽ đến với bộ dạng đó khi ăn trưa với một cô gái đâu, cậu biết chứ?”


Akira quyết định tạm thời bỏ qua suy nghĩ của mình và đáp lại với vẻ hời hợt.


“Tôi là một Thợ săn, đến đây với tư cách là một Thợ săn và chúng ta sẽ nói về chuyện của Thợ săn. Tôi không nghĩ tôi đang làm gì kì lạ cả.”


Carol quan sát kĩ phản ứng của Akira, chẳng có vẻ gì là cậu đang che giấu vẻ xấu hổ cả.


“Ah, đúng rồi, nếu tôi không nhầm, cậu vẫn đang trong quá trình học cách hộ tống một cô gái đàng hoàng, nhỉ? Có vẻ cậu vẫn còn nhiều điều cần phải học đấy.”


“Tôi có nói vậy à?”


“Cậu có. Tôi nhớ rất rõ dù đấy chỉ là một cuộc nói chuyện phiếm. Giờ thì, ta đi chứ?”


Carol thực ra đang tính dẫn Akira đến một nhà hàng cao cấp không quá xa nơi hẹn. Nhưng đó không phải một nơi phù hợp để vào ăn khi đang mặc một bộ đồ tăng cường.


Dù không phải là nhà hàng đó không cho phép, cũng không thể thay đổi sự thực là Akira trông sẽ rất kì lạ ở đó. Khi Carol nghĩ vậy, cô đồng thời cũng thấy mừng vì đã không đặt chỗ sớm. Cô cười cay đắng trong khi che giấu nụ cười đó khỏi Akira.


Cả hai cùng nhau vào một nhà hàng khác, ngồi đối diện nhau trên một bàn cho 4 người, lướt qua menu xem nên chọn gì. Carol nhìn Akira khi cậu đang nhìn menu với một vẻ mặt nghiêm túc và nghĩ rằng điều đó thật đáng yêu. Cô sau đó liền nghĩ về cách mở đầu cuộc thảo luận, hay đúng hơn là, làm sao để dùng cơ hội này để khiến Akira phải đắm đuối cô.


Sau khi đã đặt món, họ tán gẫu một chút trước khi bữa ăn được dọn lên. Đó là lúc Carol bắt đầu nói về phần thưởng.


“Chà, đồ ăn đến rồi, nên hãy nói về lí do chính mà ta ở đây nào.”


“Về phần thưởng, phải không?”


“Ừm. Hãy cứ bỏ qua phần mặc cả và vào thẳng vấn đề chính nào. Akira, cậu định trả tôi bao nhiêu?”


Carol cười tự tin và chờ câu trả lời của Akira. 


Akira nhìn có vẻ bồn chồn, cậu thay vào đó lại hỏi Carol.


“Cô nghĩ tôi nên trả cô bao nhiêu?”


Carol đáp lại tự tin trong trong khi nở nụ cười.


“Ôi trời, cậu biết tôi đã bỏ phần mặc cả đi vì lợi ích của cậu chứ? Hay cậu thích thế hơn? Tôi không phiền chấp nhận lời thách đấu của cậu, nhưng chỉ để cho cậu biết thôi, tôi không phải một đối thủ dễ nhằn đâu.”


Akira ngập ngừng khi nói.


“Uhh, nói thật thì, đấy không phải vấn đề, đúng hơn thì tôi không biết về phần thưởng phù hợp cho Thợ săn, cô thấy đấy. Thế nên tôi mới hỏi, cô quen với mấy thứ này mà, phải chứ?”


Kể cả Akira cũng biết việc tiết lộ cậu kém trong khoản thương lượng không phải chuyện tốt. Nhưng mặt khác, Akira hiểu rằng cậu không có đủ kiến thức để thậm chí ra vẻ rằng cậu biết. Nên cậu chắc là Carol, người vốn đã quen với những chuyện như vậy sẽ ngay lập tức nhìn thấu cậu kể cả nếu cậu có thử làm vậy. 


Nhưng nhìn theo hướng khác, có thể nói rằng Akira đã nắm lấy cơ hội cho thứ còn lớn lao hơn. Cậu biết cậu còn thiếu những gì, nên cậu đã sẵn sàng bỏ tiền để có những kiến thức đó.


Carol nhìn Akira một lúc, rồi cô suy nghĩ một chúc trước khi bắt đầu nói trong khi vẫn cẩn thận dò xét phản ứng của cậu.


“Với tư cách một người có nhiều kinh nghiệm hơn trong thương lượng phần thưởng, ít nhất tôi sẽ cho cậu biết điều này, cậu vừa đi một nước cờ tồi đấy. Kể cả nếu cậu không biết con số chính xác, miễn là cả hai chúng ta chưa quyết định số tiền rõ ràng từ trước, sẽ không có vấn đề gì kể cả khi cậu chơi bạc bịp hay đòi một số tiền lớn đến vô lí. Bởi cậu là người giữ tiền, cậu đáng ra nên dùng vị trí đó để nắm lấy lợi thế trước đối thủ. Sau cùng thì, nếu cuộc đàm phán thất bại, người không được trả tiền là tôi. Và nếu cậu làm vậy, tôi sẽ rất lo lắng. Nên nếu cậu làm thế, có lẽ tôi sẽ quyết định thỏa hiệp để tránh rắc rối. Tất nhiên, cậu càng trả cho tôi ít, cậu sẽ càng nhận được phần nhiều hơn.”


Akira nghe kĩ lời giải thích của Carol, cậu đồng ý với những gì cô nói.


“Hmm, cô nói đúng. Vậy thì, cô muốn tôi trả bao nhiêu?”


Dù lời đáp lại đó không làm nụ cười của Carol dao động từ bên ngoài, cô thực ra thấy rất lo lắng bên trong. Không có vẻ gì là Akira sẽ thử mặc cả dù Carol có đòi bao nhiêu đi nữa. Kể cả sau khi cô bảo với cậu rằng cậu đang nắm thế thượng phong, Akira trông như không định dùng tới nó.


Nói thật thì, thực ra mình không quan tâm tới phần tiền thưởng. Mình định nhận một phần nhỏ tiền thưởng và để cậu ta mắc nợ mình cơ…


Carol suy nghĩ một lúc, rồi cô quyết định nói gì đó để kiểm tra phản ứng của Akira.


“Con số tôi muốn à. Nói thật thì, tôi không muốn bán rẻ kĩ năng của bản thân và tôi tự tin rằng tôi có thể thuyết phục người khác trả tôi một phần thưởng kếch xù. Thế nên tôi thường bắt đầu cuộc thương lượng với số tiền thưởng khá là cao. Giả sử, nếu tôi bảo cậu đưa toàn bộ phần thưởng cho tôi, liệu cậu có làm vậy không? Cậu đã nói cậu không có chút kiến thức nào trong việc thương lượng về phần thưởng, vậy cậu sẽ làm gì nếu tôi dùng khả năng của mình để thuyết phục cậu đưa tôi tất cả số phần thưởng? Nói thẳng ra thì, tôi khá chắc mình có thể làm điều đó.”


Carol cười đầy tự tin.


Nhưng sau đó Akira chỉ đáp lại đơn giản.


“Chà, trong trường hợp đó thì, không thể khác được, tôi đành đưa cô tất cả phần thưởng vậy.”


Nụ cười của Carol cuối cùng cũng dao động.


Không phải Akira muốn cho cô toàn bộ phần thưởng vì cậu đang ở trong tình huống không có lựa chọn nào khác. Cậu muốn làm vậy chỉ đơn giản vì cậu đã nghe lời giải thích của Carol với nhận thức méo mó về tiền bạc của cậu.


Akira đến tàn tích Mihazono khi đưa theo Carol để giúp đỡ Elena và Sara. Ngay từ ban đầu, mục đích của cậu đã không phải là tiền.


Hơn thế nữa, Akira là người đã thuê Carol, nên với tư cách là người đã thuê cô, cậu vô thức muốn trả Carol phần thưởng xứng đáng. Akira cho rằng Carol là một Thợ săn mạnh hơn cậu và cậu đã kéo cô tới một nơi nguy hiểm như vậy vì mục đích cá nhân, nên đó là chuyện dễ hiểu nếu cậu phải trả cô một khoản tiền lớn.


Trong thành phố ổ chuột, một cuộc thương lượng một chiều khi một kẻ chĩa súng vào kẻ khác và yêu cầu tất cả mọi thứ mà người kia có là chuyện thường ngày. Akira thực lòng không muốn trở thành kẻ bị cướp, nhưng cậu cũng không mong trở thành kẻ đi cướp. Trước đây khi cậu còn ở phe bị cướp, cậu chỉ mong ít nhất cậu có cơ hội để thương lượng, nên cậu chỉ muốn nhắc nhở bản thân rằng cậu đã không còn ở trong tình huống đó nữa và cũng chẳng có lí do gì mà cậu phải gia nhập phe còn lại cả.


Nhưng dù vậy, Akira vẫn không biết rõ số tiền chính xác mà cậu phải trả Carol.


Tất nhiên, số tiền phù hợp sẽ khác nhau đối với những đối tượng khác nhau. Thợ săn mạo hiểm mạng sống của họ khi lao ra ngoài vùng đất hoang. Và tất nhiên, họ không nghĩ rằng mạng sống của họ ngang hàng với mạng sống của những kẻ khác. Đó là lí do khi nhắc đến thương lượng cho phần thưởng, nó thường kết thúc bằng một cuộc chiến. Không phải là hiếm khi các Thợ săn chiến đấu và giết lẫn nhau ngay sau khi cùng hoàn thành một nhiệm vụ.


Bản thân Akira cũng hiểu rất rõ điều đấy. Thế nên cậu mới quyết định hỏi một người có nhiều kinh nghiệm trong chuyện đó. Trong trường hợp này, đó sẽ là Carol.


Carol nhận ra cô đã ngừng cười, nhưng cô ngay lập tức quay trở lại với vẻ mặt tươi cười. Cô đang vờ như thể không có gì làm cô bất ngờ trong khi dò xét Akira. Không có vẻ gì là Akira nói vậy vì cậu có mục đích thầm kín gì cả. Cậu chỉ đang thành thật thôi.


Cậu ấy nắm thóp mình rồi. Mình đã định bắt đầu với một cái giá thật cao rồi sau đó giảm dần trong cuộc thương lượng và làm cậu ấy thấy mắc nợ mình, và rồi mình sẽ dùng nó để gần gũi với cậu ấy hơn, nhưng trong trường hợp này, nếu mình đòi một phần lớn và cậu ấy chấp nhận, cậu ấy có thể dùng nó làm cái cớ để cắt đứt liên hệ với mình. Không dễ chút nào...


Một điều mà Carol hiểu nhầm ở đây là Akira không định đưa ra toàn bộ phần thưởng mà không chống trả gì nếu cô thực sự đòi toàn bộ. Ý của cậu là cậu sẵn sàng đưa ra toàn bộ phần thưởng nếu cô có thể cho cậu ấy một lí do hợp lí để làm thế.


Chính xác hơn thì, Akira định chiến đấu đến cùng. Và nếu sau cùng Carol có thể thuyết phục cậu, nếu cô có thể khiến cậu đồng ý rằng đấy là phần thưởng hợp lí cho cô, cậu sẽ trả toàn bộ cho cô hẳn hoi. Sau cùng thì, đó là điều nên làm nếu cậu đồng tình với lí do đó.


Và thêm chút chi tiết nhỏ nữa, Akira thực ra đã đánh giá thấp lời nói của bản thân bởi Alpha không nói gì cả. Alpha thường rất ồn ào nhắc nhở Akira về mọi thứ, thế nên cậu chắc rằng Alpha sẽ nói gì đó nếu cậu làm gì sai.


Nhưng lí do tại sao Alpha không nói gì là bởi trong trường hợp nếu Akira mất một số tiền lớn ở đây, cô sẽ dùng nó như một cái cớ để khiến cậu ngừng liên hệ với người khác. Thế nên sau rất nhiều cân nhắc, Alpha quyết định sẽ giữ im lặng.


Sau khi suy nghĩ rất nhiều, Carol quyết định chọn cách an toàn. Ít nhất cô cũng phải chắc chắn rằng cô không để lại ấn tượng gì xấu cho Akira.


...Nói thật thì, mình không muốn thế này đâu, nhưng... mình nghĩ mình phải bắt chước những gì Elena và Sara sẽ làm trong trường hợp này.


Carol đã quyết định được kế hoạch và bắt đầu lại cuộc thương lượng.


‘’Có vẻ là cậu đã làm việc cùng Elena và Sara vài lần trước đó, phải không? Những lần đó, cậu phân chia phần thưởng thế nào vậy? Ai đã quyết định cách chia thưởng và cách thức là gì vậy?”


“Hở? Elena-san sẽ là người quyết định và tôi đoán là chúng tôi chỉ chia phần thưởng như bình thường thôi.”


Nói thật thì, Carol muốn biết cái ‘như bình thường’ của Akira là gì cơ. Nhưng vì cậu chỉ cho cô từng đấy thông tin, cô quyết định đưa ra gợi ý dựa trên cách Elena chia phần thưởng với Akira trong nhiệm vụ trước đó.


“Thế thì, hãy cứ chia phần thưởng 50-50 và không nói về chuyện liệu nó có phải con số phù hợp so với những gì ta đã làm ở tàn tích Mihazono, được chứ? Sau cùng thì, chúng ta cũng chưa thỏa thuận trước về cách chia phần thưởng mà. Bằng cách này, ta có thể chia phần thưởng mà không gây thêm rắc rối hay khiến cho bên nào mất lòng cả. Khi nói đến lượng phần thưởng phù hợp, không gì tốt hơn lượng phần thưởng mà cả hai bên đều đồng ý. Và vì tôi muốn giữ quan hệ với cậu sau này, hãy cứ chia 50-50 đi, cậu thấy sao?”


“Chắc rồi”


Akira ngừng ăn, lôi thiết bị đầu cuối thông tin ra, và hoàn thành chuyển khoản tới tài khoản ngân hàng của Carol.


“Đó, tôi đã chuyển rồi, cô kiểm tra được chứ?”


“Okay”


Carol cũng lấy thiết bị đầu cuối thông tin ra và kiểm tra tài khoản ngân hàng của cô.


“Yep, tôi nhận được rồi. Thế này thì, yêu cầu từ cậu đã chính thức hoàn thành mà không có vấn đề gì cả. Xin cảm ơn. Tôi có thỏa mãn kì vọng của cậu không? Tôi rất muốn nghe ý kiến của người thuê tôi, cậu biết đấy.”


Carol cười tinh nghịch với Akira khi nói thế.


Akira thấy hơi phiền, nhưng cậu quyết định đáp lại thành thật.


“Ừm, cô làm tốt lắm, tôi mừng là đã đưa cô theo cùng. Cám ơn.”


Akira cúi đầu nhẹ, Carol sau đó đáp lại với tâm trạng vui vẻ.


“Không có gì. Tôi rất mong được tiếp tục làm việc với cậu.”


Nhìn vào cách Akira phản ứng, Carol nghĩ rằng ít nhất cô cũng không thất bại, thậm chí có thể nói là cô đã thành công. Và khi cô thấy cậu tận hưởng bữa ăn trông rất ngon miệng của mình, cô có thể nói chắc rằng đấy là quyết định đúng đắn khi chọn một nhà hàng làm nơi thảo luận với Akira.


Nếu bọn mình thảo luận trong một nhà hàng, cậu ấy sẽ không rời đi cho đến khi ăn xong. Nhưng nếu bọn mình làm vậy trong quản cafe, mình chắc rằng cậu ấy sẽ rời đi ngay khi chúng ta đàm phán xong xuôi ngay.


Dự đoán của Carol gần như là chính xác. Miễn là cô không có gì thú vị để nói, Akira hẳn sẽ rời đi ngay khi việc giữa cô và cậu kết thúc. Khác với những khách hàng khác mà cô đã từng gặp đến bây giờ, Akira không có cảm xúc lãng mạn nào với cô cả.


Akira và Carol tiếp tục tán gẫu trong khi thưởng thức bữa ăn. Akira nói mà không nghĩ gì nhiều, trong khi ngược lại, Carol cứ nghĩ về chủ đề có thể thu hút Akira.


Carol nói về đủ mọi chuyện với Akira, cô để ý rất kĩ đến cách Akira phản ứng lại với mỗi chủ đề khác nhau. Họ hầu như nói chuyện liên quan đến việc của Thợ săn trong khi đôi lúc lại đá sang chuyện thường ngày.


Akira đang tập trung nghe về một chủ đề mà cậu vô cùng thích thú, đó là cách để bán di vật từ thế giới cũ.


“Ồ, vậy là đôi khi cô thậm chí có thể bán chúng với giá như vậy à. Thật tuyệt vời.”


“Ừm. Và với việc một lời đồn về một di vật mà có thể mua với giá vài nghìn Aurum lại có thể được bán với giá vài triệu Aurum đang lan truyền gần đây, có vẻ vài Thợ săn và thương nhân đang tìm kiếm cửa hàng bán thứ di vật đó.”


“Một di vật đồ chơi từ thế giới cũ à… Tôi tự hỏi đó là loại di vật gì.”


“Tôi không thể nghiên cứu gì nhiều về lời đồn đó, nhưng có vẻ nó được bán cho Kurogin. Kurogin trả rất nhiều tiền để mua di vật đó và di vật đấy trước đó được mua với giá rẻ từ một cửa hàng khác. Nên đánh giá từ thông tin đó, dù nó là một món đồ chơi, nó không phải là đồ chơi cơ khí. Tôi nghĩ đó là một loại đồ chơi với giá trị nghệ thuật và được mang đến Kurogin khi vẫn trong tình trạng tốt, và có lẽ có vài nhà sưu tầm ngoài kia đang tìm kiếm loại di vật đó. Sau cùng thì, có rất nhiều người ngoài kia với những sở thích đặc biệt sẵn sàng trả rất nhiều tiền cho những thứ như vậy.”


Carol đang nói với Akira về một vụ giao dịch di vật vừa xuất hiện trong mạng lưới thông tin của cô. Nó là về một Thợ săn nào đó đã có được một thương vụ rất tốt trong hạ quận của thành phố Kugamayama. Đây không phải một tình huống hiếm hoi, nhưng vì Akira cũng là một Thợ săn, cậu có thể thấy thú vị với những cuộc nói chuyện kiểu vậy. Thế nên Carol mới quyết định chuẩn bị vài thông tin về việc buôn bán di vật trước khi tới gặp Akira.


Dù nó không phải chuyện gì hiếm, nhưng thế là đủ để thu hút sự chú ý của Akira. Carol cười thỏa mãn khi thấy Akira thể hiện sự thích thú với chủ đề đó. 


Sau khi nghe xong chuyện của Carol về việc bán lại di vật và những việc kinh doanh liên quan đến chủ đề đó, một câu hỏi hiện lên trong đầu Akira.


“Liệu những công ty chuyên về mua và bán di vật có thực sự có nhiều lợi nhuận đến vậy không?”


“Điều đó phụ thuộc vào kĩ năng của người chủ. Tôi nghe nói rằng cậu có thể nhận được rất nhiều lợi nhuận nếu cậu có những mối quan hệ và số tiền vốn cần thiết.”


“…Chuyện đó có đúng kể cả khi mở một cửa hàng ở khu ổ chuột không? Và kể cả khi nó là một cừa hàng bí mật?”


Carol bị bất ngờ bởi những điều cô vừa nghe.


“Ồ, cậu thấy hững thú với chuyện đó à? Hmmm, nếu cậu hỏi tôi, với kĩ năng của cậu, sẽ tốt hơn nếu cậu cứ làm Thợ săn thay vì mở một cửa hàng như vậy, cậu biết chứ?”


Có rất nhiều người ở quận phía đông làm Thợ săn chỉ để làm nền móng cho việc bắt đầu kinh doanh. Việc Thợ săn là một công việc nguy hiểm là điều chắc chắn, nhưng đây là một cách tốt để kiếm một số tiền lớn trong thời gian ngắn. Chưa kể, nếu họ rời đi sau khi đã trở thành Thợ săn bậc cao, sẽ dễ cho họ hơn khi chuẩn bị tiền cho công việc kinh doanh. Và nếu việc kinh doanh của họ bị phá sản, họ có thể dùng xếp hạng của mình để vay một số tiền và bắt đầu lại công việc Thợ săn của họ.


Vì lí do cá nhân của Carol, và vì lối suy nghĩ lệch lạc của cô, cô mong Akira sẽ tiếp tục công việc Thợ săn thay vì chuyển việc sang làm một doanh nhân. Sau cùng thì, cô muốn tiền mà người khác trả sau khi dùng dịch vụ của cô phải là tiền mà họ có sau khi mạo hiểm mạng sống của bản thân, chứ không phải tiền họ kiếm được nhờ công việc kinh doanh. Cô không hề nói dối khi cô bảo rằng cô muốn Akira tiếp tục làm Thợ săn hơn, nhưng một nửa lí do mà cô nêu ra là nói dối.


Bản thân Akira không cho rằng cậu có bất cứ tài năng nào trong việc kinh doanh, nên cậu chỉ lắc đầu và nói.


“Không, tôi không nói về bản thân, chỉ là về một người mà tôi biết ở thành phố ổ chuột đang bắt đầu kinh doanh kiểu đó gần đây và tôi hiện đang canh gác chỗ đó. Có vẻ cô ấy tiêu tốn khá nhiều tiền cho nội thất của cửa hàng đó, nên tôi chỉ đang thắc mắc liệu có thể kiếm lợi nhuận từ việc mở một cửa hàng như vậy ở giữa khu ổ chuột không thôi.”


“Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi nghe nói cậu từng sống ở khu ở chuột trước đây. Cậu đã bao giờ nghe về lời đồn kiểu vậy khi sống ở đó chưa?”


“Tất nhiên là rồi, nhưng tôi chưa bao giờ tham gia vào cả.”


“Tôi hiểu. Trong trường hợp đấy thì, tôi có thể dạy cậu rất nhiều thứ đấy. Sau cùng thì, tôi khá là hiểu biết về những thứ như vậy, cậu biết chứ?”


Carol mỉm cười tự tin và bắt đầu nói với tâm trạng vui vẻ.


Có kha khá cửa hàng trong thành phố Kugamayama nhận mua bán di vật. Quy mô và khả năng chuyên môn hóa của họ giao động rất lớn. Có rất nhiều loại cửa hàng kể cả là trong thành phố ổ chuột, và hầu hết các cửa hàng trong khu ổ chuột đều kinh doanh bí mật.


Mở một cửa hàng trong khu ổ chuột không hẳn là một chuyện bất hợp pháp. Nhưng đúng là rất nhiều cửa hàng kinh doanh những thứ đáng-ngờ-từ-góc-nhìn-của-Văn-phòng-Thợ-săn phải có thương lượng ngầm để chắc chắn rằng chuyện không đổ bể.


Nói thật thì, Hiệp hội Thợ săn không thích những cửa hàng bán di vật bởi nó cho phép Thợ săn thu thập di vật bằng tiền chứ không phải từ tàn tích thế giới cũ. Thợ săn có thể mua di vật từ những của hàng như vậy và bán những di vật đó cho trung tâm giao dịch của Văn phòng Thợ săn. Điều này chắc chắn sẽ làm dấy lên nghi vấn về sự đáng tin của cấp bậc Thợ săn.


Cấp bậc Thợ săn biểu thị cho sức mạnh của một Thợ săn, và sức mạnh đó về cơ bản được dựa trên khả năng thu thập di vật từ những tàn tích nguy hiểm. Lí do tại sao Văn phòng Thợ săn lại đối đãi đặc biệt với những Thợ săn cấp cao là để hỗ trợ những Thợ săn có khả năng đạt đến cấp độ đó.


Văn phòng thợ săn đối đãi đặc biệt với những Thợ săn bậc cao. Rất nhiều thành phố ở quận đông chỉ cho phép Thợ săn với cấp bậc nhất định hoặc cao hơn được phép vào trong nội thành. Hơn thế nữa, có vài thông tin mật về những tàn tích thế giới cũ chỉ khả dụng cho Thợ săn cấp cao. Các công ti cũng thường cung cấp trang bị mới của họ với giá rẻ cho các Thợ săn cấp cao để đánh đổi lấy sự quảng bá cho công ti.


Vì vậy, vài Thợ săn chọn mua di vật bằng tiền của họ và mang nó tới Văn phòng Thợ săn nhằm có được cấp bậc cao hơn so với năng lực thật sự của họ. Có những Thợ săn kiếm tiền bằng cách giao dịch di vật và rồi dùng tiền đó để mua di vật mang đến Văn phòng Thợ săn để nhằm tăng Bậc Thợ săn của họ.


Dù đây là chuyện khá hiếm, đôi khi cũng có những Thợ săn không muốn tăng Cấp bậc Thợ săn của họ vì vài lí do cụ thể, những Thợ săn đó sẽ bán di vật của họ cho những trung tâm giao dịch hoặc cửa hàng không có liên hệ nào với Văn phòng Thợ săn.


Hành động này có thể coi là mua bán Cấp bậc Thợ săn. Vì vậy, những cửa hàng với uy tín cao thường hạn chế việc giao dịch di vật với Thợ săn hoặc kiểm duyệt danh tính đầy đủ để tránh Văn phòng Thợ săn đưa việc kinh doanh của họ vào dánh sách đen.


Thế nhưng, nếu họ hỏi những Thợ săn đã dùng cách đó để tăng Cấp bậc rằng họ lấy những di vật đó ở đâu, hầu hết sẽ trả lời họ lấy chúng từ khu ổ chuột.


Mặt khác, vài công ti hoạt động kinh doanh khu vực khá là không an toàn thường thuê cựu Thợ săn để nâng cao sức chiến đấu. Cấp bậc của Thợ săn được thuê càng cao, khả năng chiến đấu của họ càng tốt và họ càng bảo vệ tốt hơn. Những công ti đó đôi lúc không trả những Thợ săn đó bằng tiền, mà bằng di vật. Về phía Thợ săn, một vài người cho rằng sẽ tốt hơn nếu được trả bằng di vật thay vì tiền, nên đôi khi họ yêu cầu trả bằng di vật như một điều kiện để thuê họ. Nhưng cuối cùng thì, những di vật mà các công ti dùng để trả những Thợ săn đó hầu hết đều được mua từ khu ổ chuột.


Thương nhân ở khu ổ chuột có thể kiếm được một khoản tiền không tưởng khi tính đến vị trí họ hoạt động kinh doanh nhờ vào những thỏa thuận ngầm đó.


Akira đang nghe lời giải thích của Carol rất kĩ càng.


Carol cười hạnh phúc khi thấy Akira hứng thú lời giải thích của cô. Đồng thời, cô cũng nghĩ về lí do ẩn sau sự hứng thú đó.


Akira vươn lên từ khu ổ chuột. Nếu mình phải đoán, mình cá là cậu ta đã gặp may, tìm thấy một di vật đắt tiền, và dùng số tiền đó để trở thành một Thợ săn. Và rồi cậu ta phát triển quá nhanh với tư cách một Thợ săn, điều này sẽ lí giải tại sao cậu lại thiếu những kiến thức đó. Nên về cơ bản, Akira phát triển với tư cách một Thợ săn nhanh đến mức cậu không có cơ hội để học những kiến thức cơ bản của một Thợ săn. Điều này có nghĩa cậu ta là một người vô cùng tài năng. Bảo sao Shirakabe lại chú ý tới cậu ta… Mình cá lí do tại sao cậu ta lại hứng thú với lời giải thích của mình đến vậy đơn giản là vì cậu ta đang khao khát tri thức. Mình tự hỏi liệu đây có phải phản ứng của việc sống quá lâu trong khu ổ chuột nơi cậu ấy không thể có được nhiều thông tin… Còn về lí do tại sao cậu ta không tỏ ra hứng thú với giới tính còn lại… Mình đoán là cậu ta đã rất vật vã chỉ để tồn tại đến mức mà sự phát triển về mặt tâm hồn vẫn chưa đến mức đó, có thể lắm nhỉ?


Dù nó không hoàn toàn sai, nhưng phỏng đoán của cô cũng không hoàn toàn chính xác. Từ kinh nghiệm quyến rũ rất nhiều người của cô, Carol đã có thể nhìn thấu một phần nhỏ nhân cách của Akira.


Carol cố tỏ ra như bình thường khi cô hỏi Akira.


“Nhân tiện thì, Akira, cậu có lo lắng gì lúc này không?”


“Lo lắng?”


“Ừm. Tôi có nhiều kinh nghiệm hơn cậu trong đủ mọi chuyện mà. Nên nếu cậu có bất cứ phiền muộn nào, tôi có thể cho cậu vài lời khuyên.”


Carol đang cười với Akira như thế cô đang ẩn giấu gì đó sau nụ cười của cô.


“Nhân tiện thì, tôi có một lo lắng gần đây. Đó là về một Thợ săn thích đồ ăn hơn phụ nữ, cậu ta gần như không phản ứng gì dù tôi có cố làm thế nào để quyến rũ cậu ấy đi nữa, cậu có biết tôi nên làm gì không?”


Akira hiểu rằng Carol đang trêu chọc cậu, nên cậu cười tinh nghịch và nói.


“Không, tôi chẳng có ý tưởng nào cả. Tôi đoán lựa chọn duy nhất của cô là đợi đến khi cậu ta lớn hơn một chút thôi. Hoặc không thì, cô cứ bỏ cuộc và nhắm lấy người khác đi.”


“Đấy hoàn toàn không phải giải pháp đâu, cậu biết mà. Vậy thì, còn cậu thì sao, Akira? Đừng lo, cậu có thể chia sẻ mọi thứ. Tôi ít nhất cũng sẽ cho cậu vài lời khuyên dù nó có hữu ích hay không.”


Carol cười trêu chọc như thể cô đang định trả đũa Akira khi nói vậy.


Akira nghĩ một lúc rồi đáp lại.


“…Lo lắng à. Để xem nào… Nếu tôi phải nói gì thì, tôi sẽ nói là sự thiếu thốn về sức mạnh và tiền bạc của bản thân tôi, nhỉ… Đợi chút đã, trước tiên thì thế có tính là muộn phiền không nhỉ?”


Ôi trời, tôi nghĩ cậu có khá là nhiều tiền từ nhiệm vụ trước và tôi cũng thấy là cậu vốn đã khá mạnh rồi, thế còn chưa đủ sao?”


“Kể cả cô có nói vậy, tôi cần phải mua thêm đạn, tôi muốn có trang bị tốt hơn, và tôi muốn ăn đồ ăn ngon. Tôi cảm thấy dù tôi có bao nhiêu tiền cũng không đủ. Còn về sức mạnh của tôi, vì tôi đã gặp rắc rối khi đấu với lũ quái vật hồi ở tàn tích Mihazono, chỉ mình chuyện đó đã có nghĩa là tôi chưa đủ mạnh rồi. Chà, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài làm việc chăm chỉ với tư cách một Thợ săn và không có giải pháp dễ dàng nào cả, ít nhất tôi cũng biết vậy.”


Chính xác hơn thì, Akira đang dựa dẫm quá nhiều vào giải pháp đơn giản và hiệu quả tên là sự hỗ trợ của Alpha. Miễn là Akira hiểu điều điều đó,việc còn lại của Akira là phải làm việc chăm chỉ.


Carol cười tự tin và nói.


“Trong trường hợp này thì, tôi đã mời cậu làm việc cùng tôi hồi ở tàn tích Mihazono, phải không? Nếu cậu làm việc cùng tôi, tôi chắc rằng cậu sẽ thấy rõ hơn khả năng chiến đấu và thương lượng của tôi, vậy, cậu thấy sao? Nếu cậu làm việc cùng tôi, tôi nghĩ tôi có thể dạy cậu nhiều thứ, cậu biết đấy. Tôi nghĩ sẽ nhanh hơn so với tự mình kiếm thêm kinh nghiệm, phải chứ?”


Khác với lần trước, lần này Akira không đáp lại ngay lập tức, nhưng cuối cùng thì, cậu vẫn có cùng câu trả lời với lần trước.


“Xin lỗi, nhưng tôi phải từ chối thôi.”


Carol có hơi bất ngờ, cô có vẻ khá thất vọng khi nói.


“Ôi trời, tôi tưởng tôi đã làm tốt khi cố cho cậu nhận ra kĩ năng của tôi, nhưng tôi đoán tôi vẫn chưa đủ tốt, hửm?”


Akira ngập ngừng đáp lại.


“Không, đấy không phải vấn đề. Như tôi đã nói, tôi không lên kế hoạch nhiều và khá là tùy tiện, tôi không nghĩ tôi có tính cách phù hợp để làm việc chung với người khác…”


“Tôi là người đã đề nghị cậu làm việc chung, cậu biết chứ. Nên ít nhất tôi sẽ cố thích nghi với lịch trình của cậu. Và nếu kể cả thế ta không thể làm việc cùng nhau, ta có thể chỉ đơn giản là ngừng làm việc cùng nhau thôi. Vậy, vẫn là không ư?”


“Kể cả cô có nói thế, vẫn là không, xin lỗi.”


Akira tưởng rằng cậu đã phá hoại bầu không khí, nhưng bất ngờ thay, Carol cười và nói.


“Tôi hiểu. Chà, không khác được nhỉ. Đúng là làm việc chung với Thợ săn khác mà cậu không thể thực sự hợp tác tốt thường sẽ kết thúc với rắc rối. Chưa kể, cậu có thể sẽ ghét tôi nữa, nên tôi sẽ ngừng làm phiền cậu về vụ này. Nhưng nếu cậu có muốn làm việc chung với tôi kể cả là trong thời gian ngắn, tôi luôn sẵn sàng, okay? Tôi biết rằng đôi khi cậu đi tới tàn tích cùng Elena và Sara, phải không? Cậu có thể mời tôi lần tới và tôi sẽ rất vui mừng nhận lời.”


Akira nghĩ một lúc trước khi đáp lại.


“Cô nói đúng, chà, tôi sẽ gọi khi có cơ hội.”


Carol cười hạnh phúc.


“Tôi hiểu. tôi sẽ chờ vậy.”


“Ừm.”


Akira cười và đáp lại ngắn gọn.


Akira và Carol nói về rất nhiều chuyện kể cả sau khi đã xong bữa và đã refill cà phê sau bữa ăn thêm vài lần nữa. Khi Akira nhận ra cậu đã dành ra quá nhiều thời gian so với kế hoạch ban đầu, cậu tạm biệt Carol và rời khỏi nhà hàng.


Sau khi Akira rời đi, Carol vẫn ở trong nhà hàng thêm 1 lúc nữa. Cô cười khổ và tự nhủ thầm.


“Hmmm, phản ứng của Akira không tệ, nhưng mình cũng không thể hẹn gặp lần tới. Mình đoán mình đã quá dựa dẫm vào khả năng quyến rũ của bản thân gần đây đến mức kĩ năng trò chuyện của mình đã mai một rồi.”


Carol không phải lúc nào cũng dùng cơ thể để quyến rũ khách hàng của cô, đôi lúc cô cũng dùng những kĩ năng khác nữa. Một trong số đó là tỏ ra thân thiện với khách hàng của cô bao gồm cả việc gợi lên những sở thích chung, nói về những phiền muộn của nhau, nói về quan điểm của nhau, nghe kĩ những gì đối phương muốn hỏi và đưa ra câu trả lời mà họ mong đợi, rồi cuối cùng kéo gần khoảng cách đến mức người kia dựa dẫm vào cô. Quyến rũ chỉ là một phương thức mà cô dùng để đạt được mục đích mà thôi.”


Carol đôi khi cũng dùng cách đó để dẫn đối tượng của mình tới tình trạng tốt hơn. Cô động viên họ tích cực về cuộc đời hơn, tự tin hơn, làm họ vui, khiến họ yêu đời hơn và hỗ trợ họ. Có thể nói những thứ đó là những dịch vụ mà họ nhận được từ việc trả cho Carol số tiền mà họ phải mạo hiểm mạng sống để có.


Đồng thời, tất cả những lời động viên đó khiến họ đi quá giới hạn bản thân và khiến họ thử thách những tàn tích thế giới cũ nguy hiểm, không phù hợp với năng lực của họ, nhưng Carol thấy ổn với chuyện đó. Có rất nhiều cách để một người sống cuộc đời của họ. Nên Carol không có mong muốn ngăn họ làm những điều đó. Dù vậy, có lẽ cô sẽ cố dừng họ lại nếu cô thấy nó có thể phản tác dụng.”


Nhìn vào phản ứng của cậu ấy, mình không nghĩ Akira sẽ chấp nhận lời mời nếu mình tùy tiện mời cậu ta đi tới vùng đất hoang, và cũng không có vẻ gì là cậu ấy sẽ mời mình. Phải làm sao đây…?”


Carol đang nghĩ về việc cần làm gì tiếp để quyến rũ Akira, đó là lúc có một cuộc gọi tới thiết bị đầu cuối thông tin của cô. Carol kiểm tra người gọi và rồi chấp nhận cuộc gọi.


“Viola, tôi đang ở bên ngoài. Nếu là chuyện nhạy cảm, hãy gọi lại sau.”


“Đừng lo, chỉ là tôi có một câu hỏi nhỏ cho cô thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.”


Carol có thể cảm thấy rằng Viola đang mưu đồ chuyện gì đó bất chính đằng sau giọng nói kiêu ngạo kia.


******

Trans: Toàn

Edit: promote

****


Chương trước   Danh sách chương   Chương sau


Không có nhận xét nào: