Chương 141: Bùng phát lần nữa - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2022

Chương 141: Bùng phát lần nữa


Sau khi tách khỏi Carol, Akira đi đến căn cứ của Sheryl.

 

Akira đang có tâm trạng khá tốt, nhận thấy điều đó, Alpha hỏi cậu .

 

[Cậu có vẻ khá vui nhỉ, nói chuyện với Carol vui đến thế à?]

 

Nhưng Akira ngạc nhiên, có vẻ như cậu không nhận thấy điều đó hoặc đơn giản chỉ là cậu không cảm thấy như vậy.

 

[Trông tôi bây giờ đang vui lắm à?]

 

[Yup, tôi luôn để mắt đến cậu mà, thế nên tôi có thể dễ dàng nhận ra đấy.]

 

[Tôi hiểu rồi, đúng là rất vui. Dù gì tôi đã được nói cho nghe rất nhiều điều về việc trở thành một Thợ săn mà.]

 

Alpha mỉm cười nhẹ nhàng sau khi nghe câu trả lời thành thật của Akira.

 

[Tôi hiểu rồi, thật tốt khi nghe điều đó. Trong trường hợp đó thì, tôi cũng nên thu thập thông tin về chủ đề đó để nói chuyện với cậu nhỉ.]

 

Alpha nhẹ nhàng nói. Bề ngoài thì như thể cô ấy làm thế là vì lợi ích của Akira, nhưng đằng sau đó, cô làm vậy chỉ vì mục đích giữ cậu tránh xa Carol. 

 

Akira suy nghĩ một chút trước khi trả lời.

 

[Hừm. Thành thật mà nói, tôi học nhiều điều về lẽ thường ở quận đông hơn thay vì kiến ​​thức về việc trở thành một Thợ săn từ cô. Tôi đoán tôi muốn cô dạy tôi về lẽ thường trước. Rốt cuộc, tôi thậm chí còn không biết thành phố Kugamayama nằm ở đâu ở quận đông nữa, vì vậy, sau này cô có thể dạy tôi về việc trở thành một Thợ săn không.]

 

[Chắc chắn mà, tôi hiểu rồi.]

 

Đột nhiên Akira đưa tay ra và nắm lấy gã đàn ông bên cạnh mình, gã đàn ông đó đang cầm ví của Akira trên tay. Với một động tác linh hoạt, Akira tung một cú đá với sức mạnh tăng cường của mình vào gã đàn ông không sử dụng bộ đồ tăng cường cũng như không mặc áo giáp kia. Dù Akira đã kìm sức, nhưng cú đá của cậu vẫn rất đau. Đủ để buộc gã lăn trên mặt đất và quằn quại trong đau đớn.

 

Akira vui mừng nhặt ví của mình và sau đó đi về phía gã đàn ông đó. Gã vẫn đang thở hổn hển vì đau đớn, nhận thấy Akira đang đi về phía mình và tuyệt vọng với lấy khẩu súng lục trong túi. Gã nhắm nó vào Akira nhanh nhất có thể, nhưng do quá đau, nó lại thành chậm mất.

 

Nhếch mép, Akira đá khẩu súng khỏi tay gã đàn ông đó. Khẩu súng lục bay và trượt trên mặt đất. Trong khi đó, bàn tay của gã bị bẻ cong với một góc độ kỳ lạ, rõ ràng là xương đã bị gãy. Gã đàn ông đó hét lên trong đau đớn.

 

Akira đang có tâm trạng tốt. Không giống như vụ của Alna mà mất cảnh giác và bị lấy ví, lần này, cậu đã có thể bảo vệ số tiền kiếm được bằng đánh đổi tính mạng của mình. Alpha thậm chí không cần giúp đỡ cậu, Akira đã có thể xác định người đàn ông đó hoàn toàn bằng chính khả năng của mình. Cậu cảm thấy thỏa mãn như thể mình đã chuộc lỗi được rồi.

 

Nhờ vậy, ngay cả với tất cả những gì mà gã đàn ông đã gây ra, cậu vẫn có tâm trạng tốt như vậy. Có thể nói rằng cậu đang quan tâm đến gã đàn ông đó. Nếu Akira có tâm trạng bình thường, không có gì nhầm lẫn là gã đã chết ngay tại chỗ rồi. Đây là hẻm sau, không lạ gì khi tìm thấy một hai xác chết nằm la liệt nơi này. Tâm trạng của cậu là thứ duy nhất đã cứu gã .

 

Gã đàn ông đó sợ hãi nhìn Akira, kẻ đang mỉm cười với gã bằng tâm trạng vui vẻ và nói.

 

"Hôm nay mày không may mắn vì chọn tao làm con mồi rồi."

 

Akira vẫn như là đang có tâm trạng tốt khi nói vậy, nhưng cậu đã ngay lập tức tung thêm một cú đá nữa sau khi nói thế. Gã đàn ông đó hét lên, ngã nhào xuống đất và lăn quay.

 

Đối với Akira, sự việc đã kết thúc, cậu đã mạnh mẽ hơn, và đã không còn bất cẩn nữa. Sau khi xác nhận điều đó, cậu quay người và đi về hướng cũ.

 

Nhưng giọng nói đằng sau nói với Akira rằng sự việc vẫn chưa phải là kết thúc. Gã đàn ông đang quằn quại trên mặt đất vì đau đớn, đột nhiên hét lên một tiếng chửi rủa.

 

“… Chết tiệt, tao đéo nghe gì về chuyện này cả…”

 

Akira dừng lại, khuôn mặt tươi cười trở nên lạnh lùng trong một khắc.

 

*

 

Viola có một văn phòng ẩn giữa vô số tòa nhà ở quận dưới của thành phố Kugamayama. Colbert ở đó với Viola hôm nay.

 

Cô ta đang ngồi trên ghế sofa và nói với Colbert với một tâm trạng vui vẻ.

 

"Hừ, anh lạnh lùng quá, qua đây có được không?"

 

Colbert đang ngồi cách Viola không quá xa và có thể nghe rõ lời mời của cô.

 

"Không, cám ơn."

 

"Chậc, chẳng vui gì cả."

 

Câu trả lời nhanh chóng của Colbert mang tính cảnh giác hơn là lạnh lùng đối với Viola, nhưng điều đó không khiến tâm trạng của Viola tệ chút nào, cô vẫn cười như thường lệ.

 

Colbert nhìn Viola, người có vẻ đang có một tâm trạng tuyệt vời, và tự dặn mình phải cẩn thận để không dính vào bất kỳ chuyện rắc rối nào mà cô nghĩ trong đầu khi nói với cô.

 

“Vậy thì, tại sao hôm nay cô lại gọi cho tôi? Cô không thích gì trong báo cáo tôi gửi cho cô à? Mong cô biết cho, tôi sẽ không trả lại phần thưởng đâu."

 

“Không, không có vấn đề gì trong đó cả. Báo cáo mà anh đã cung cấp cho tôi không tệ. Tôi chỉ muốn hỏi trực tiếp một số thứ như ấn tượng của anh về cửa hàng đó là gì. "

 

"Tôi chắc chắn rằng tôi đã viết nó trong báo cáo của mình rồi, cô không đọc nó à?"

 

"Tôi có. Nhưng ngay cả khi cùng một chủ đề, người ta thường đưa ra ý kiến ​​khác khi được hỏi trực tiếp so với những gì họ đã viết trong một báo cáo đơn giản, anh biết đấy. Ngay cả khi đàm phán, anh vẫn muốn gặp bên kia trực tiếp ngay cả khi đó là điều mà anh có thể đề cập bằng tin nhắn mà phải không? Đó là mức độ quan trọng của thông tin mà anh có thể nhận được chỉ bằng cách nói chuyện trực tiếp. Hoặc ít nhất, đối với tôi, nó quan trọng như thế, anh biết điều đó mà phải không? ”

 

Dù thế nào đi nữa, Viola vẫn là người thuê anh. Colbert lấy đó làm cái cớ để từ bỏ.

 

“… Được rồi, vậy lần này cô muốn tôi nói gì với cô đây?”

 

“Rất nhiều thứ, bắt đầu thì, Sheryl, cô gái này là thế nào?”

 

Viola mỉm cười đầy mê hoặc với Colbert khi bắt đầu đi sâu hơn vào chủ đề đó.

 

Ngày hôm đó, Colbert không đến cửa hàng của Sheryl vì trùng hợp, anh được Viola thuê để điều tra cửa hàng của Sheryl. Mặc dù lúc đầu anh do dự khi chấp nhận yêu cầu đó, nhưng vì phần thưởng khá hào phóng nên cuối cùng anh đã quyết định chấp nhận.

 

Lý do duy nhất khiến Colbert giúp đỡ Revin là vì anh có thể làm như vậy trong khi hoàn thành yêu cầu của Viola, và trong trường hợp nếu việc bị lộ ra rằng anh nhận được yêu cầu đó từ Viola, anh có thể lấy đó làm cái cớ để trốn tránh. Nó cũng có thể giúp anh tránh bị vướng vào những thứ rắc rối sau này, dù tốt hay xấu, Viola nổi tiếng là kẻ hay gây rắc rối. Rất nhiều người sẽ đề cao cảnh giác khi họ nhận thấy Viola đã làm những hành động gì và việc cẩn thận hơn không có gì là thừa cả.

 

Viola đã hỏi Colbert về rất nhiều thứ và Colbert đã trả lời tất cả các câu hỏi của cô. Hầu hết là về cùng một điều mà anh đã viết trong báo cáo của mình, trong khi phần còn lại là về một số điều mà anh nghĩ là không cần thiết phải viết trong báo cáo.

 

Viola đang chăm chú lắng nghe Colbert, kẻ đã biết Viola từ lâu, tại thời điểm này, anh biết chắc rằng cô ả đang nghĩ điều gì đó hoàn toàn khác trong tâm trí đằng sau biểu hiện bên ngoài đó. Đôi khi cô trông có vẻ quan tâm sâu sắc trong khi cô chẳng thực sự quan tâm chút nào, đôi khi trông như thể cô không quan tâm chút nào ngay khi cô thực sự quan tâm, và đôi khi lại không phải vậy. Viola biểu hiện ra mặt sẽ giúp cô ấy có thêm thông tin.

 

Colbert biết rằng trong quá khứ Viola đã thao túng thông tin để gián tiếp điều khiển kẻ khác nhiều lần. Vì vậy, anh rất cẩn thận khi nói chuyện với cô ta, nhưng ngay cả sau đó, anh vẫn đang nghi ngờ bản thân - tự hỏi liệu mình đã nhảy theo giai điệu của Viola chưa.

 

“… Về cơ bản đó là ý chính. Thủ lĩnh của băng và chủ cửa hàng đó, cô gái Sheryl, về cơ bản là một cô gái khá ấn tượng. Dù gì có vẻ như cô cũng có Akira trong tay rồi, vì vậy không phải vẻ đẹp của cô bé là tất cả. Đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng tôi nghĩ rằng cửa hàng đó đang kinh doanh khá tốt”.

 

"Anh đánh giá tốt về cửa hàng đó à."

 

“Đó chỉ là ý kiến ​​của tôi. Nếu đang thắc mắc, cô có thể gặp cô bé và tự quyết định. Ngay từ đầu, tại sao cô lại quan tâm đến cửa hàng đó? Có rất nhiều cửa hàng tương tự khác trong thành phố ổ chuột phải không? Có phải vì Akira tham gia không? ”

 

"Anh nói tồi mới nhớ, anh có thấy Akira ở đó không?"

 

“Tôi đã không gặp cậu ta khi tôi đến đó. Cậu ta có thể đã trốn ở đâu đó. Căn phòng đó được bao quanh bởi những tấm bạt màu trắng, cậu ta có thể đã trốn sau những tấm bạt đó, mặc dù thực sự là tôi không thể nói chắc chắn được”.

 

“Tôi hiểu rồi, tôi rất hứng thú với cửa hàng đó. Hãy giả sử rằng rất nhiều cửa hàng khác đang được cảnh báo bởi đối thủ cạnh tranh mới của họ. Không có gì lạ cả, đúng không? ”

 

“… Chà, đúng như cô nói.”

 

Colbert có thể thấy Viola đang che giấu mọi thứ đằng sau cái cớ mà cô ấy vừa đưa ra. Anh không thể biết liệu đó có phải chỉ là tưởng tượng của mình hay không vì anh có thể nhầm lẫn, nhưng anh không có cách nào để xác nhận điều đó một cách chắc chắn.

 

“… Nếu chỉ có vậy, giờ tôi sẽ về nhà. Cô có thể gọi cho tôi nếu cô cần bất cứ điều gì khác… Tuy nhiên, một điều nữa, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng, tôi có thể làm bất cứ điều gì với những di vật mà tôi đã mua ngày hôm qua, phải không? ”

 

"Chuẩn rồi. Đó là một trong những phần thưởng từ tôi, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với chúng. Ít nhất tôi sẽ nói vì muốn tốt cho anh, nếu anh bán nó đi và không mang nó đến trung tâm trao đổi của Văn phòng Thợ săn có thể sẽ là một ý kiến hay đấy. Nếu anh cảm thấy thoải mái khi làm điều đó, anh sẽ không bao giờ có thể trở lại là một Thợ săn bình thường nữa đấy.”

 

Colbert trừng mắt nhìn Viola.

 

"Hừm, đó không phải việc của cô."

 

"Tất nhiên. Tùy anh thôi."

 

Viola mỉm cười khi nói điều đó. Colbert tỏ ra khá bực bội khi rời khỏi phòng.

 

Cánh cửa đập mạnh khi Colbert đóng sầm nó trên đường đi ra ngoài. Viola nhìn nó và lầm bầm.

 

“Nhìn vào cách anh hành động, tôi không nghĩ rằng anh có thể trở lại là một Thợ săn bình thường vào thời điểm này. Nhưng tốt thôi, đó cũng là một cách sống”.

 

Viola là người đã đề nghị trả cho Colbert bằng di vật chứ không phải tiền để dụ anh chấp nhận yêu cầu của cô, lợi dụng mong muốn của anh là không bao giờ trở lại là một Thợ săn bình thường.

 

Một cuộc gọi đến thiết bị đầu cuối thông tin của Viola, cô với lấy thiết bị đầu cuối thông tin của mình và nói bằng một tâm trạng vui vẻ.

 

“Là tôi đây… Đúng, đúng thế, tôi đã tung tin đồn… Không, công việc của tôi chỉ truyền bá thông tin xung quanh để kích động đám cháy khi ngọn lửa đã bắt đầu bùng cháy rồi thôi. Tất nhiên, tôi không ngại đi xa hơn, nhưng anh sẽ phải trả nhiều hơn đấy…? Nếu không muốn trả tiền cho tôi, thì cứ đợi đi. Tôi đã lan truyền tin đồn đúng cách, thế nên chỉ là vấn đề thời gian thôi… Đúng, được rồi, gặp sau”.

 

Viola kết thúc cuộc gọi.

 

"Mình tự hỏi điều gì sẽ xảy ra sau này đây, mình không thể không vui cho được."

 

Viola mỉm cười, tưởng tượng ra đủ khả năng có thể xảy ra.

 

***

 

Gã đàn ông lấy trộm ví của Akira co người trên mặt đất. Akira đang đi về phía gã ta với vẻ mặt dữ tợn. Khuôn mặt của gã đàn ông đó biến dạng không chỉ bởi cơn đau từ bàn tay bị gãy, mà còn bởi nỗi sợ hãi Akira, kẻ đang tiến lại gần.

 

Gã đã nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng cơn đau từ bụng và tay, cũng như nỗi sợ bị Akira giết, đã ngăn cản gã cử động đột ngột. Gã không thể chạy trốn được nữa.

 

Akira dừng lại ngay trước mặt gã đàn ông đó và hỏi gã với một giọng điềm tĩnh như thể cậu đang thì thầm.

 

"Ý mày là như thế nào?"

 

Nhưng gã đàn ông đó đã cầu xin tha thứ thay vì trả lời câu hỏi của Akira.

 

“L-làm ơn tha cho tôi!! Tôi thực sự xin lỗi!! ”

 

Akira dí khẩu súng trường vào gã đàn ông đó và hỏi hắn một lần nữa.

 

"TRẢ. LỜI. CÂU. HỎI. CỦA. TAO. Mày nói lúc nãy là ý gì…? Nếu mày trả lời câu hỏi, tao có thể cho mày một ít thuốc… Nếu mày không nói ngay cả khi bị dí súng, thì tao rất vui lòng ban cho mày điều ước đó đấy. ”

 

Tâm trạng của Akira đã trở nên tồi tệ hơn đáng kể. Ngay cả khi người đàn ông đó không trả lời câu hỏi của Akira vì hắn không thể bình tĩnh do sự kinh hoàng của khẩu súng trường mà Akira đang chĩa vào gã, Akira có lẽ sẽ không quan tâm đến điều đó và giết gã đàn ông đó thôi.

 

Gã đàn ông đó tuyệt vọng cầu xin Akira đừng giết gã ta.

 

“T-tất nhiên rồi !! Tôi sẽ nói với cậu!! Tôi sẽ cho cậu biết tất cả mọi thứ!! Nên xin đừng bắn mà!!”

 

Akira hạ súng xuống, rút ​​hộp thuốc ra, lấy ra vài viên thuốc và nhét chúng xuống cổ họng gã đàn ông đó. cậu không quan tâm ngay cả khi người đàn ông đó rên rỉ. Sau đó, Akira nắm lấy bàn tay bị gãy của người đàn ông đó và cưỡng bức bẻ nó lại.

 

Gã đàn ông hét lên đau đớn khi Akira chỉnh lại bàn tay bị gãy của mình, khuôn mặt gã biến dạng vì đau đớn. Nhưng khuôn mặt ngạc nhiên và đau đớn của gã ta ngay lập tức thay đổi. Thuốc đã phát huy tác dụng kỳ diệu, cơn đau từ bụng và bàn tay bị gãy vì cú đá của Akira dần dần giảm bớt. Ngay cả bàn tay bị bẻ cong theo một góc không tự nhiên, đã có thể cử động lại dù chỉ là một chút.

 

Người đàn ông đó đã rất bối rối và ngạc nhiên rằng Akira thực sự đã chia thuốc của mình, nhưng sự bối rối và ngạc nhiên của gã ta đã bị thổi bay khi gã nhận thấy Akira đã chĩa súng vào mình một lần nữa.

 

Akira thực sự đã chia thuốc, giống như cậu đã nói. Vì vậy, cũng giống như cậu đã nói, cậu cũng có thể giết gã đàn ông đó thật. Gã đàn ông đó hoảng sợ mở miệng. Nếu Akira nghĩ rằng mình đã thất hứa, Akira có thể bóp cò bất cứ lúc nào, vì vậy trước đó, gã đã cố gắng hết sức bắt đầu nói.

 

“… Tôi đã mua thông tin đó. Họ nói rằng có một Thợ săn trẻ tuổi bất cẩn nào đó mang rất nhiều tiền nhưng lại là mục tiêu dễ bị móc túi… Và rằng tôi sẽ không bị gì cả nếu tôi bị bắt vì đã có ai đó đã từng bị bắt trong quá khứ, nhưng khi tên móc túi đó đã chạy và trốn đằng sau một Thợ săn khác, cậu nhóc đó đã sợ hãi và bỏ chạy… Tin đồn về cơ bản nói rằng cậu là một mục tiêu dễ dàng và tôi sẽ không sao ngay cả khi bị bắt… ”

 

Akira nhớ lại trong quá khứ cậu đã bất cẩn và bị một cô gái trẻ tên là Alna móc  được ví của mình. Thật không may, cậu đã không thể lấy lại tiền của mình. Rốt cuộc, Katsuya đã bảo vệ Alna.

 

Vào thời điểm đó, sự khác biệt về sức mạnh của họ là quá lớn, mặc dù cậu đã phản đối ý kiến ​​đó, nhưng cuối cùng Akira đã chịu lùi bước. Nếu lúc đó Alpha không ngăn cậu lại, gần như chắc chắn một cuộc chiến sẽ nổ ra và Akira sẽ bị giết trong cuộc chiến đó.

 

Tâm trạng của Akira ngay lập tức trở nên tồi tệ nhất ngay khi cậu nhớ ra điều đó. Vẻ mặt cậu trở nên lạnh lùng, mặc dù vô cảm, nhưng có thể cảm nhận được một làn sóng giận dữ đen tối và quặn thắt từ cậu.

 

Nhìn vào đó, gã đàn ông đó đã cực kỳ sợ hãi và cầu xin Akira tha cho mình.

 

“K-Không phải tôi!! Đó là thông tin từ kẻ môi giới thông tin!!”

 

Akira đáp lại với một giọng bình tĩnh.

 

"Làm thế nào mày tìm thấy tao? Mày có nhìn thấy ảnh chụp khuôn mặt của tao hay gì đó không? ”

 

“… Họ nói với tôi một vài đặc điểm mô tả như kiểu tóc và dáng người… Và họ cũng cho tôi xem một bức ảnh mờ.”

 

"Mày đã có thể tìm thấy tao chỉ với nhiêu đó sao?"

 

“N-Như tôi đã nói, tôi đã nhầm người. Tôi đã nhầm cậu với cậu nhóc Thợ săn đó. ”

 

“Không phải mày mới nói là mày 'không nghe thấy gì về việc này sao'? Mày không nói là nhầm tao thành con mồi dễ dàng đúng chứ?”

 

“Đ-đó chỉ là…”

 

Gã đàn ông đó cứng họng. Akira nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đó mà không nói gì. Gã đàn ông đó không thể chịu được áp lực và bắt đầu run rẩy cầu xin Akira.

 

“T-tôi thực sự xin lỗi, tôi đã bị lừa bởi tên môi giới thông tin đó, chúng đã cung cấp thông tin sai cho tôi. Đó là lỗi của tôi, tôi thật ngu ngốc khi bị lừa bởi kẻ môi giới thông tin đó. Thế nên xin hãy thương xót tôi”.

 

Akira nhìn chằm chằm xuống gã đàn ông đó với khẩu súng trường vẫn đang chĩa vào gã, và gã đàn ông đó nhìn lại Akira với khuôn mặt nhăn nhó.

 

Akira đột ngột hạ súng xuống. Gã đàn ông đó có chút nhẹ nhõm, nhưng còn quá sớm.

 

Akira nắm cổ gã đàn ông đó và kéo gã lên, sau đó cậu đập gã đàn ông đó vào bức tường của con hẻm sau. Gã đàn ông đó rên rỉ đau đớn, nhưng Akira không dừng lại, cậu nói với gã đàn ông đó với một giọng điệu lạnh lùng và nhẫn tâm mà không thèm nhìn gã ta.

 

“Trước hết, hãy để tao nói thẳng điều này, mày không hề bị lừa bởi kẻ môi giới thông tin đó. Tao thực sự là một thằng ngu đã bị một con nhóc lấy trộm ví một cách dễ dàng. Tao cũng là kẻ yếu đuối đã bỏ chạy khi tên Thợ săn đang bảo vệ con nhóc đó. Kẻ môi giới thông tin đã không nói dối mày đâu, thông tin đó là chính xác đấy.”

 

Sau đó, Akira nhìn thẳng vào mắt gã đàn ông đó như thể cậu đang nhìn sâu vào bên trong tâm hồn gã, khuôn mặt của gã đàn ông đó đầy vẻ kinh hoàng.

 

“Nhưng tao không có kế hoạch chỉ kết thúc việc này tại đây. Tao vẫn chưa xong với cô ta. Tao không quan tâm mày lấy thông tin đó từ đâu, nhưng hãy nhớ nói với kẻ môi giới thông tin đó là nó chưa phải là kết thúc của câu chuyện, hiểu chưa?”

 

Mặc dù bị Akira nắm chặt lấy cổ, gã đàn ông đó vẫn gật đầu. Sau đó Akira thả tay ra, người đàn ông đó ho và ngã lăn ra đất.

 

Akira nhanh chóng quay đi và bắt đầu bước đi.

 

Người đàn ông đó đang ho trong khi cố gắng làm dịu hơi thở của mình. Khi gã ta rơi khỏi tay Akira, gã nhìn thấy khẩu súng lục của mình mà Akira đã đá khỏi tay gã đang nằm gần mình. Gã đàn ông từ từ đứng dậy và với lấy khẩu súng lục.

 

Khoảnh khắc tay gã chạm tới khẩu súng, một tiếng súng vang lên và khẩu súng lục của gã đã nổ tung khỏi tay gã. Gã đàn ông đó không thể không quay lại nguồn phát ra tiếng súng đó và nhìn thấy Akira với khẩu súng trường tấn công AAH nhắm vào mình. Akira là người đã bắn vào khẩu súng lục đó.

 

Gã đàn ông đó hét lên và chạy nhanh hết mức có thể vào sâu trong con hẻm sau.

 

Akira im lặng hạ khẩu súng xuống, tâm trạng cậu bây giờ rất kinh khủng. cậu ta có biểu hiện dữ tợn giống như khi chuẩn bị chiến đấu với Katsuya.

 

Alpha bay đến và đứng trước Akira, cô phóng to hình ảnh của mình trong tầm nhìn của Akira.

 

[Akira, hít thở sâu vào.]

 

Akira hít một hơi thật sâu giống như Alpha đã nói với cậu, cậu làm điều đó nhiều lần. Sau một vài lần lặp lại, cậu từ từ bình tĩnh lại.

 

Alpha mỉm cười dịu dàng với Akira để trấn an cậu và nói.

 

[Bây giờ cậu đã ổn chưa?]

 

[…Ừ, xin lỗi.]

 

[Không sao đâu.]

 

Alpha mỉm cười như thể điều đó không khiến cô bận tâm chút nào. Akira có vẻ hơi thất vọng khi thở dài.

 

[Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn quên chuyện đó, cô biết đấy.]

 

Đối với Akira, đó là một chuyện đã kết thúc lâu rồi. Hoặc ít nhất, đó là những gì cậu nghĩ. Nếu không có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ chỉ cười khúc khích khi nhớ lại chuyện đó. Nó định hình như thế trong tâm trí cậu.

 

Nhưng có vẻ như ai đó không muốn để cậu kết thúc tại đấy, nên trong suy nghĩ của Akira, nó đã chuyển từ 'end' thành 'stop', và bây giờ nó đã trở lại 'play' một lần nữa.(trans: ai không hiểu thì nó là mấy cái nút trong trình phát video đấy)

 

Alpha lo lắng nói với Akira.

 

[Tôi nghĩ rằng cậu cứ trở về nhà và không ghé thăm căn cứ của Sheryl hôm nay là một ý kiến ​​hay đấy. Nếu điều gì đó xảy ra khi cậu đang trong tâm trạng tồi tệ như thế này thì tệ lắm, cậu sẽ không thể làm dịu tình hình đâu đúng không?]

 

[… Không, ít nhất tôi sẽ đến thăm cô ấy một chút. Dù gì tôi đã hứa với cô ấy rằng tôi sẽ đến ngay cả khi hơi muộn hơn bình thường… Hơn nữa, có một thứ tôi muốn yêu cầu Sheryl.]

 

Khuôn mặt Akira căng thẳng trở lại khi cậu nghĩ phải làm gì để giải quyết tình huống này.

 

***

 

Sheryl đang làm việc trong phòng riêng của cô ấy thì đột nhiên có người gõ cửa.

 

"Vào đi."

 

Alicia mở cửa và nói với Sheryl.

 

"Cô chủ, Akira-san đang ở đây."

 

Sheryl liếc nhìn Alicia đang đứng một mình. Sau đó cô nghiêng đầu và hỏi.

 

"Anh ấy ở đâu?"

 

“Giờ cậu ấy đang nói chuyện với Erio, cậu ấy sẽ vào đây trong một phút. Và ngoài ra, có thứ mà tôi cần nói với cô… ”

 

Alicia do dự và trông khá lo lắng.

 

“… Tôi không chắc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ như Akira-san hiện đang có tâm trạng rất tệ. Thế nên hãy cẩn thận đấy”.

 

Alicia yêu cầu Erio giữ Akira lại một chút để cô có thể cảnh báo Sheryl về tâm trạng của Akira. Sheryl nhận thấy điều đó và cau mày.

 

Khi Alicia rời khỏi phòng, Akira bước vào. Khi Sheryl nhìn thấy biểu hiện của Akira, cô gần như không thể giữ biểu cảm của mình không đanh lại.

 

Ngay cả Sheryl cũng có thể thấy rõ ràng rằng Akira đang có tâm trạng xấu. Akira biết biểu hiện của cậu đang làm lấn đi cảm xúc của cậu, thế nên cậu đã cố gắng hết sức để sửa lại chuyện đó. cậu cố gắng hết sức để hành động thật bình thường nhưng đã hoàn toàn thất bại trong việc đó.

 

Tệ thât… Ơn trời Alicia đã cảnh báo mình trước.

 

Sheryl vô cùng lo lắng, nhưng cô vẫn mỉm cười với Akira, cố hết sức che giấu sự lo lắng của mình.

 

Cô ngồi đối mặt với Akira, cô có thể cảm nhận rõ tâm trạng nặng nề ở nơi cậu. Cô đang vắt óc để nghĩ xem làm gì cho đúng đây.

 

Vì cả vị trí trong băng và tình cảm của mình, Sheryl không muốn Akira ghét cô. Akira là người ủng hộ chính của băng, cũng là lý do tại sao cô có thể giữ vị trí của mình với tư cách là thủ lĩnh trong băng. Nếu Akira ghét cô, vị trí của cô sẽ sụp đổ. Akira cũng chính là mỏ neo tâm lý của Sheryl, cậu là nơi cô sẽ tựa vào mỗi khi kiệt quệ về tinh thần hay tâm hồn. Nếu Akira bỏ rơi cô, chắc chắn rằng cô sẽ tan vỡ.

 

Nếu là Akira bình thường, ngay cả khi Sheryl vô ý và nói những điều không nên, thì Akira cũng sẽ bỏ qua. Nếu Sheryl nói điều gì đó gây ra hiểu lầm, cô có thể giải thích mọi thứ cho đến khi hiểu lầm được giải quyết. Nếu cô nói điều gì đó xúc phạm Akira, cô có thể xin lỗi cậu cho điều đó. Bằng cách đó, nó sẽ không giáng một đòn chí mạng vào mối quan hệ của cô với Akira, hoặc ít nhất, đó là những gì cô nghĩ.

 

Nhưng Akira hiện tại không phải như ngày thường, Sheryl không thể cư xử bình thường được. Cô cảm thấy rằng nếu cô phạm một sai lầm nhỏ hoặc nếu cô nói điều gì đó gây ra sự hiểu lầm nhỏ thôi, thì nó sẽ giáng một đòn chí mạng vào mối quan hệ của cô với Akira. Sheryl đang đi cực kỳ cẩn thận để tránh không dẫm phải quả mìn nào.

 

…M-mình có nên im lặng như thế này tiếp không? Có nên giữ im lặng cho đến khi Akira bình tĩnh lại một chút không? N-nhưng mà, nếu điều đó làm anh ấy tức giận thì sao? Mình có nên chủ động và đặt cược vào cơ hội khích lệ anh ấy không đây… Tất nhiên là, phải hết sức cẩn thận để không khiến tâm trạng của anh ấy trở nên tồi tệ hơn. Nhưng mình không biết điều gì đã khiến anh ấy tức giận cả, thế nên… Nhưng…

 

Khi Sheryl dồn hết sự tập trung vào việc nghĩ xem sẽ làm gì, cô ấy bắt đầu quên đi những việc nhỏ hơn khác. Khuôn mặt cô cũng từ từ trở nên căng thẳng.

 

Mặc dù Akira bình thường là một cậu nhóc vô tâm, nhưng cậu có thể dễ dàng nhận thấy sự thay đổi đó trong biểu hiện của Sheryl, điều đó cho thấy cô đã tuyệt vọng như thế nào.

 

Nhìn Sheryl càng lúc càng tuyệt vọng, điều đó phần nào khiến Akira nguôi ngoai một chút. Sau đó cậu nói với cô.

 

"Sheryl."

 

"V-vâng!?"

 

Sheryl bối rối đáp lại, cô không ngờ Akira lại bắt chuyện với mình một cách đột ngột như vậy.

 

Akira đã cố gắng hết sức để nghe giống như bình thường.

 

“… Chà, ừ thì, hôm nay đã vài có chuyện xảy ra và tôi không có tâm trạng tốt lúc này. Chắc em cũng biết điều đó, nhưng không phải tôi giận em chút nào hết. Ngoài ra, tôi đang cố hết sức, nhưng tôi chắc chắn rằng tôi có thể trút giận lên em, thế nên cho tôi xin lỗi trước. Tôi xin lỗi, nếu tôi thực sự trút giận vào em, xin hãy quên chuyện đó đi và đừng để nó làm phiền em quá nhiều”.

 

Sau khi nói xong, Akira cúi nhẹ đầu xuống.

 

Sheryl hơi ngạc nhiên vì điều đó, nhưng cô ngay lập tức lấy lại bình tĩnh và mỉm cười dịu dàng với Akira. Bằng cách nào đó, cô đã có thể bình tĩnh và lấy lại sự minh mẫn. Cô nghĩ rằng sẽ ít có khả năng Akira giận cô hơn nếu cô là người ở bên lắng nghe, vì vậy cô ấy tiếp tục động viên Akira.

 

"Em hiểu rồi. Em sẽ không ép buộc anh, nhưng nếu sẽ nhẹ lòng hơn nếu anh chia sẻ với người khác, em có thể lắng nghe anh bao nhiêu tùy thích. ”

 

“… Xin lỗi, cảm ơn vì lời đề nghị, nhưng không đâu.”

 

Sheryl nhìn Akira và cố gắng phỏng đoán.

 

… Có vẻ như đó là một chuyện nghiêm trọng, mình có thể ghi điểm nếu mình có thể giúp anh ấy giải quyết vấn đề của mình… Nhưng nhìn vào nó, có nhiều khả năng tôi sẽ cắn nhiều hơn là tôi có thể nhai.

 

Sheryl thản nhiên hành động như thể điều đó không làm cô bận tâm chút nào và nói.

 

“Làm ơn đừng như thế, đó là lỗi của em vì đã nói điều không nên. Em biết rằng em không thể giúp được gì nhiều, nhưng nếu em có thể làm được gì, xin hãy nói cho em biết. "

 

Khi Sheryl nói vậy, Akira nhìn cô như thể cậu vừa nhớ ra điều gì đó.

 

“À, đúng rồi, có một điều tôi muốn nhờ em.”

 

Akira lấy thiết bị đầu cuối thông tin của mình ra, bấm vài nút, sau đó đặt nó lên bàn để Sheryl cũng có thể nhìn thấy nó. Hình của Alna hiện trên màn hình, cô là kẻ móc túi đã lấy trộm ví của cậu.

 

"Nếu em từng nhìn thấy cô gái này, tôi muốn em báo cho tôi."

 

Sheryl nhìn bức ảnh. Đánh giá trang phục của cô ấy, cô gái này có vẻ là người đến từ thành phố ổ chuột, nhưng dáng người không đến nỗi tệ. Cô ấy sẽ trở nên xinh đẹp với chút nỗ lực, hoặc ít nhất, đó là suy nghĩ của Sheryl khi nhìn thấy bức ảnh đó.

 

Akira không hề tỏ ra thích thú kể cả sau khi nhìn thấy Sheryl khỏa thân, nhưng giờ cậu đang nhờ cô giúp cậu tìm một cô gái khác. Sheryl cảm thấy hơi bất mãn vì điều đó. Nhưng cô quyết định để nó sau và hỏi Akira.

 

“Em chỉ cần tìm cô gái này, phải không? Nếu anh cho chúng em biết tên của cô ấy và mối liên hệ của cô ấy với anh, chúng em sẽ có thể tìm thấy cô ấy dễ dàng hơn đấy.”

 

“Tôi không biết tên cô ấy, và tôi cũng không muốn em tìm cô ấy. Chỉ là nếu có ai trong số các em phát hiện ra cô ấy, tôi muốn em nói cho tôi biết. ”

 

“Nhưng kiểu như, anh đang tìm kiếm cô gái này, phải không? Anh định làm gì với cô ấy sau khi tìm thấy cô ấy vậy?”

 

Vì Akira không nói bất cứ điều gì về mối quan hệ của cậu với Alna, Sheryl có chút nghi ngờ.

 

Nếu không có gì xấu, thì cô cần phải cẩn thận để không làm bất cứ điều gì thô lỗ khi đưa Alna đến gặp Akira. Mặt khác, nếu ngược lại, cô có thể dùng vũ lực để bắt cô gái đó và điều đó có thể giúp cô ghi điểm với Akira.

 

Nhưng Sheryl cần phải hết sức cẩn thận về cách cô sẽ đối xử với Alna, nếu Akira tìm kiếm cô ấy vì cô ấy đã giúp Akira trước, thì điều đó sẽ chỉ khiến tâm trạng của Akira trở nên xấu hơn nếu họ đối xử tệ với Alna.

 

Nhưng câu trả lời của Akira cho câu hỏi của Sheryl rất ngắn gọn và rõ ràng.

 

"Tôi sẽ giết cô ấy."

 

Giọng nói của Akira lạnh lùng và vô tâm đến mức khiến Sheryl ngạc nhiên.

 

Nụ cười của Sheryl vụt tắt ngay lập tức.

 

Akira thở dài để trấn tĩnh bản thân, sau đó cậu nói.

 

“… Cô gái đó đã lấy trộm ví của tôi, em thấy đấy. Thế nên, vì cô ấy đã đánh cắp số tiền mà tôi kiếm được được bằng cách liều mạng, tôi đã lên kế hoạch giết cô ấy nếu tôi tìm thấy cô ấy một lần nữa. ”

 

"Em hiểu rồi."

 

“… Và ngoài ra, không cần phải bắt cóc cô ấy hoặc sử dụng vũ lực. Mặc dù tôi không chắc họ chỉ là bạn của cô ấy hay họ chỉ giúp đỡ cô ấy thôi, nhưng về cơ bản có một số Thợ săn bảo vệ cô ấy. Và những Thợ săn đó ít nhiều mạnh bằng tôi, hoặc thậm chí có thể mạnh hơn tôi. Tôi đã đuổi theo cô ấy khi tôi phát hiện ra rằng cô ấy đã lấy trộm ví của tôi, nhưng cuối cùng, tôi không thể lấy lại tiền của mình vì những Thợ săn đó ”.

 

“… Họ mạnh hơn anh?”

 

"Ừ, thế nên không cần dùng vũ lực."

 

Akira thản nhiên thừa nhận rằng những Thợ săn đó mạnh hơn cậu, và trên hết, Sheryl nhận thấy rằng cậu không có kế hoạch thí cả băng chỉ để tìm kiếm cô gái đó. Mặc dù cô cảm thấy vui vì điều đó, nhưng cô cũng nghĩ rằng họ cần phải có ích hơn cho Akira. Cho thấy rằng băng nhóm này có ích cho Akira là một cột mốc quan trọng đối với băng.

 

Lý do duy nhất khiến Akira tiếp tay cho băng chỉ đơn giản là vì cậu là người yêu của Sheryl, không có lý do nào khác. Vì vậy, nếu họ có thể cho Akira thêm lý do để hỗ trợ băng, điều đó chắc chắn sẽ làm cho băng cảm thấy an toàn hơn. Sau cùng, mọi người trong băng thực sự lo lắng rằng họ có thể bị Akira bỏ rơi.

 

Sheryl nghiêm mặt đáp lại.

 

"Em hiểu rồi. Em sẽ sẽ cảnh báo mọi người một cách chính đáng. Nếu chúng em phát hiện ra cô ấy thì chúng em nên báo cho anh thế nào đây? Mặc dù anh đã yêu cầu chúng em báo cho anh nếu chúng em phát hiện ra cô ấy, nhưng không phải tất cả mọi người trong băng đều có thiết bị đầu cuối thông tin. Tất nhiên, chúng em muốn giúp anh nhiều nhất có thể, nhưng… ”

 

“Không, không có gì phải vội vàng cả. Em chỉ cần cho tôi biết đã phát hiện ra cô ấy khi nào và ở đâu. Dù gì cô ấy có thể đã đi đến một khu vực khác vào thời điểm thông tin đó đến với tôi”.

 

Sheryl hơi ngạc nhiên vì điều đó, khi Akira nói rằng cậu sẽ giết cô gái đó, nghe có vẻ như cậu có một mối hận đen tối sâu sắc với cô ấy, nhưng những gì cậu nói vừa rồi, có vẻ như Akira không thực sự quan tâm đến vậy kể cả khi họ không thể tìm thấy cô gái đó.

 

Mình không thực sự hiểu được suy nghĩ của Akira là gì, nhưng nếu ta làm những gì anh ấy nhờ mình sẽ tốt hơn. Rốt cuộc, nó có thể châm ngòi một cuộc chiến, nếu đúng như vậy, ta không thể liều lĩnh… Rốt cuộc, thật không may, ta chưa sẵn sàng cho một thứ như thế.

 

Sheryl vẫn chưa thân với Akira đến thế, cô đã biểu hiện sự thất vọng khi nhận ra điều đó.

 

Akira nhận thấy sự thay đổi nhỏ đó, cậu hiểu sai và xin lỗi.

 

“… Xin lỗi, tôi đã hết sức cẩn thận, nhưng tôi đoán rằng cuối cùng tôi vẫn trút giận vào em phải không? Xin lỗi em."

 

Sheryl bằng cách nào đó đã nở một nụ cười thường ngày.

 

“Xin đừng lo lắng về điều đó, ai cũng có một ngày tồi tệ mà. Nếu nó giúp ích cho anh, anh có thể trút bao nhiêu tùy thích vào em, em không ngại điều đó. Nhưng tất nhiên, như một phần thưởng, sau này anh sẽ chiều em thật nhiều đấy”.

 

“… Ahhh… Chà… Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.”

 

Sheryl cười một cách tinh quái, và Akira đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.


***

Trans & Edit: promote

****


Chương trước Danh sách chương Chương sau

 


Không có nhận xét nào: