Sheryl cầm lấy thiết bị đầu cuối thông tin trên bàn mình, nó là của Akira.
“Em trả lại anh này. Trò chơi này khá khó nhưng cũng rất thú vị. Cảm ơn anh vì đã cho em mượn ạ."
Sheryl nói ấn tượng của mình về
trò chơi và trả lại thiết bị cho Akira. Dù chỉ là một trò chơi đơn thuần nhưng nó đã được mô phỏng lại theo kỹ năng của Akira dựa trên góc nhìn từ trên cao xuống. Akira đã cho Sheryl mượn vì hôm qua cậu thấy cô để mắt đến nó khá nhiều.
Khi biết Sheryl cũng nghĩ đây là một trò chơi khó, Akira tỏ vẻ khó chịu và nói.
“… Ừ, em nói phải, đúng là nó khó
thật.”
Nói trò chơi là khó thì chẳng khác nào cô đang khẳng định kỹ năng của Akira (được phản ánh theo nhân vật trong trò chơi) vẫn còn
quá non. Mặc dù Akira hiểu rõ vấn đề này nhưng cậu vẫn thấy khó chịu mỗi khi nhắc đến.
Đúng là mình vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước. Chắc mình
không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sở hữu thêm các trang bị tốt hơn, rèn luyện
bản thân và thu thập thêm kinh nghiệm nhỉ.
Sheryl chỉ đơn giản nghĩ đó là một trò chơi thôi. Chính vì thế mà cô không nghĩ nhiều khi đề cập đến chủ đề này.
“Vâng, tuy hơi khó nhưng lại
rất thú vị. Em phải mất một lúc thì mới phá đảo được nó đấy.”
"Hả!?"
Akira sửng sốt trước những gì
Sheryl vừa nói. Sheryl cũng ngạc nhiên trước phản ứng của Akira.
Akira chết lặng đến mức chỉ
biết phản ứng một cách lúng túng.
"Em...đã phá đảo rồi?"
"V-Vâng."
Sheryl nhận thấy điều đó nên cũng
lúng túng đáp lại. Trò chơi này đúng là rất khó nhưng cũng chỉ có vậy, vì cô chẳng thể nghĩ được gì hơn thế nữa.
Akira mở menu ra để kiểm tra các lượt
chơi trước. Cậu ngạc nhiên đến mức không thể điều hướng nhanh
qua các thanh menu nên Alpha đã thay cậu chuyển đến chỗ lịch sử đấu.
Alpha quét danh sách đó một lượt và nói.
[Vậy là đúng rồi, cô ấy đã phá đảo trò chơi, điểm số đã được chuyển thành một điểm cộng.]
Điều đó thực sự làm cho Akira ngạc
nhiên.
[… Trò chơi quái quỷ này có thể bị phá đảo ở độ khó đó hả?]
Alpha mỉm cười và giả vờ bĩu
môi.
[Ôi trời, cậu thực sự nghĩ là
tôi đã cài đặt chế độ khó đến mức khiến cậu không thể phá đảo được vào đây sao?]
[A-À thì..., tôi không ý đó.]
Akira bối rối nói không phải
sự thật, nhưng ở nơi sâu thẳm trong lòng, cậu thật sự nghĩ như vậy, dù gì thì
trò chơi thật sự quá khó mà.
Nhưng giờ cậu đã biết là con người hoàn toàn có
thể phá đảo độ khó này, điều đó khiến cậu băn khoăn không biết phải làm thế
nào, và người có thể trả lời câu hỏi đó đang ở ngay trước mặt cậu.
Akira đưa thiết bị đầu cuối
thông tin vừa nhận được lại cho Sheryl.
"Sheryl, em có thể thử hoàn
thành nó một lần nữa được không?"
"Chắc chắn rồi."
Sheryl nhận thấy tâm trạng của
Akira thay đổi đột ngột sang một hướng khá nghiêm trọng hơn, nhưng cô đáp lại với một nụ
cười.
Sheryl ngồi trên ghế sô pha và
giải chơi trò chơi một lần nữa, Akira ngồi bên cạnh cô, cậu dán mắt vào thiết
bị đầu cuối thông tin trên tay Sheryl. Sheryl đã từng ngồi trên đùi Akira và
cũng đã quay mặt về hướng cậu, nên Akira nghĩ rằng cô sẽ không bận tâm đến việc
cậu ngồi gần như vậy và Akira ưu tiên chọn vị trí mà cậu có thể thoải mái nhìn
vào thiết bị thông tin.
Nhưng suy đoán của Akira đã
sai, Sheryl thật ra hơi bị phân tâm vì điều đó. Cô tiếp tục chơi trò chơi
trong khi kìm chế sự xấu hổ và thích thú. Mới hôm trước cô còn nghĩ rằng mình đang quá liều khi đứng quá gần Akira thì hôm nay cậu lại tỏ ra quá thân thiết. Cơ mà Sheryl không phải là người chủ động mà đó chính là Akira, chỉ riêng sự thật đó thôi cũng đã
khiến khuôn mặt cô rạng ngời vì hạnh phúc.
Gần quá, gần quá đi!!!!
Để có thể nhìn rõ màn hình,
Akira cố gắng đưa tầm mắt lại gần Sheryl và lẽ tất nhiên là mặt của cả hai đang gần như dí sát vào nhau. Chẳng có gì che chắn từ cổ trở lên nên họ đã có thể cảm nhận được hơi ấm toát ra từ da của đối phường.
Nếu Sheryl nói rằng Akira đang
khiến việc chơi game trở nên khó khăn hơn, hoặc thậm chí nếu Sheryl có bất kỳ dấu
hiệu nào cho thấy cô đang bị làm phiền thì Akira sẽ phải giữ khoảng cách. Cô cố
hết sức để không để lộ nó ra và tiếp tục im lặng chơi khi má cô đang dần ửng đỏ.
May mắn thay, trò chơi không cần tập trung liên tục hoặc là có hành động canh đúng thời gian nào cả. Nên ngay cả khi có lúng túng một chút thì nó chẳng ảnh hưởng gì đến phong độ của cô trong trận game cả, cô chỉ cần cẩn thận và tốn thêm chút thời gian trước khi quyết định di chuyển nhân vật. Sau đó, Akira trong trò chơi bắt đầu chậm rãi và cẩn thận khám phá tàn tích của cựu thế giới.
Lý do tại sao Akira trong trò
chơi có thể thực hiện những bước di chuyển nguy hiểm như thể cậu có thể đọc
được tương lai thì đơn giản là vì Sheryl đã hoàn thành trò chơi một vài lần rồi, nên cô biết sẽ có cái
gì sẽ đến. Tất nhiên, biết nó sắp xảy ra không đồng nghĩa với việc cô có
thể vượt qua, nhưng nếu cô biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì thì nó sẽ giúp cô
vượt qua nguy hiểm đó.
Akira quan sát kỹ chuyển động
của Akira trong trò chơi và hỏi Alpha.
[Như tôi nghĩ, ngay cả khi
biết nó đang đến thì vẫn chẳng dễ gì.]
Alpha tinh quái cười đáp.
[Nói tóm lại, điều đó có nghĩa
là ngay cả khi cậu có khả năng đọc được tương lai thì việc sống sót trở về từ tàn
tích nguy hiểm của cựu thế giới vẫn là một điều rất ư là khó khăn.]
Akira rõ đang chán nản. Cậu
hiểu và hoàn toàn đồng ý với những gì Alpha nói, cậu cũng biết rõ là mình không
nên tự cao về kỹ năng của mình cũng như coi thường bất cứ điều gì cậu đối
mặt. Nhưng cậu vẫn thấy nản lòng khi được nhắc nhở về điều đó.
Bây giờ, không nói đến Akira
thật, Akira trong trò chơi chẳng gặp nhiều khó khăn khi khám phá tàn tích. Cuối
cùng, cậu thu được được một vài di vật. Đạn và thuốc mà cậu sử dụng trong
quá trình thám hiểm, vết thương của cậu, thời gian cậu dùng để khám phá tàn
tích, và số di vật mà cậu mang về, tất cả đều được chuyển thành điểm
số. Điểm số màu đen đó cho thấy cậu đã hoàn thành trò chơi với một số điểm
TỐT (trans: ý là điểm đủ qua môn theo ngôn ngữ sinh viên vậy), và vì vậy,
Sheryl đã hoàn thành xong trò chơi.
Akira khi thấy Sheryl dọn game
đã thản nhiên khen cô ấy.
"Ấn tượng thật đấy!"
Sheryl đỏ mặt.
"Cám ơn anh nhiều."
Sheryl liếc nhìn Akira, có vẻ
như tâm trạng của cậu đã tốt lên đáng kể.
Có vẻ như Akira đã hoàn toàn phấn chấn lên rồi. Anh ấy có thực sự quan
tâm đến trò chơi này không nhỉ? Mình đoán là mình sẽ điều tra về trò chơi
này sau vậy.
Sheryl nghĩ rằng mình nên xem
xét lại trò chơi trong lượt sau. Nhưng đáng buồn thay, trò chơi này được tạo
ra bởi Alpha, vì vậy không có thông tin về trò chơi này mà có thể tìm thấy trên mạng được.
Sheryl định trả lại thiết bị
đầu cuối thông tin cho Akira, nhưng Akira ngăn cô lại.
"Tôi cho em mượn đấy, cứ sử dụng thoải mái đi."
"Anh có chắc không ạ? Nhìn
nó giống đồ đắt tiền mà.”
“Ừ, em có thể sử dụng nó như
thiết bị đầu cuối thông tin của mình. Tôi cũng đã thay đổi nhà cung cấp rồi,
nên em có thể liên hệ với tôi ngay cả khi đường dây bận. Chà, có thể nói
gì đây… Em có thể coi nó như phần thưởng cho việc hoàn thành trò chơi … Và
ngoài ra, nếu em có thời gian, em có thể chơi lại và nhắm đến điểm số cao hơn
nữa.”
“Em hiểu rồi, em sẽ giữ nó
thật cẩn thận… Nếu em có thể đạt điểm cao hơn thì em có được nhận phần thưởng lớn
hơn vào lần sau không ạ?”
"Còn tùy điểm số nữa nhé."
Sheryl nói đùa và Akira đáp
lại trong khi mỉm cười với Sheryl.
Sau đó Akira rời khỏi căn cứ
của Sheryl. Mặt trời sắp lặn, thành phố ổ chuột chậm rãi chìm trong bóng
tối. Nhưng không phải là thành phố ổ chuột sẽ bị bao phủ trong bóng tối hoàn
toàn khi mặt trời lặn. Vì sẽ có người thắp sáng để hỗ trợ cho sinh hoạt
nên sẽ có một số nơi sẽ có ánh sáng. Nhưng ngay cả như vậy, điều đó cũng
không thay đổi được sự thật rằng thành phố ổ chuột sẽ trở nên nguy hiểm hơn khi
màn đêm buông xuống so với lúc ban ngày. Khi ánh sáng chiếu sáng cả thế
giới không còn, những kẻ núp dưới bóng tối sẽ bắt đầu ra tay.
Akira đi bộ qua thành phố ổ
chuột vào thời điểm thế giới chuyển từ ánh sáng sang bóng tối.
Cậu vừa đi vừa nói chuyện với
Alpha.
[Tôi thắc mắc là tôi có thể
khám phá tàn tích của cựu thế giới mà không có sự hỗ trợ của cô nếu tôi có thể
hoàn thành trò chơi đó không nhỉ?]
Akira trong trò chơi đó phản
ánh kỹ năng thực sự của cậu ngoài đời. Nên những gì cậu hỏi không hoàn
toàn sai.
Alpha cười tự mãn nói.
[Tất nhiên, đó là nếu cậu có
thể dễ dàng hoàn thành trò chơi. Nhưng trong trường hợp đó, cậu sẽ phải
đưa ra quyết định ngay lập tức, cậu không có cách nào biết trước được vị trí
của kẻ thù cả, mạng sống của cậu sẽ chấm hết nếu cậu chỉ mắc một sai lầm, về cơ
bản, nó sẽ là trò chơi ‘một mạng’, cậu có chắc là muốn thử không?]
[Không, cám ơn.]
Câu trả lời của Akira rất
nhanh và gọn. Nếu mức độ khó của trò chơi đó được tăng lên càng gần với
thực tế, thì đó sẽ là loại trò chơi mà cậu sẽ chơi. Và tất nhiên, thế giới
thực sẽ còn khó khăn hơn thế nữa.
Rồi Alpha tiếp tục nụ cười tự
mãn.
[Nói cho cậu biết, tôi làm tất
cả mọi thứ để hỗ trợ cậu trong công việc Thợ săn của cậu đấy. Và nó còn
bao gồm việc cung cấp cho cậu những hướng dẫn để đảm bảo cậu sẽ không bị giết
nữa, tinh chỉnh chuyển động của cậu bằng cách điều khiển bộ đồ tăng cường cùng
nhiều thứ khác nữa đấy.]
Alpha vẫn cười tinh quái với
Akira và cậu đáp lại với một nụ cười gượng gạo.
[Cảm ơn cô vì đã luôn giúp đỡ
tôi nhé.]
[Không có gì đâu.]
Alpha mỉm cười hài lòng sau
khi nghe những lời mà cô đang chờ đợi.
Akira bất ngờ nắm lấy tay
người đàn ông bên cạnh, và người đàn ông đó đã cầm chiếc ví của Akira trên tay.
Mặt Akira nhăn lại vì tức
giận, cậu lầm bầm.
“… Lần nữa hả?”
Akira lấy lại ví của mình và
đá vào người đàn ông đó, cậu kiềm sức lại để không giết người đàn ông đó.
Người đàn ông đó cũng đang
nhắm tới Akira sau khi có được thông tin từ kẻ môi giới thông tin. Nhưng
thông tin mà người đàn ông cung cấp cho Akira khác với thông tin lúc trước.
Lần này tin đồn nói rằng Akira
là một Thợ săn tốt bụng, đã buông tha cho cô gái đã lấy trộm ví của cậu vì cô ấy
chỉ là một cô bé. Thế nên ngay cả khi hắn bị bắt, Akira sẽ chỉ tha thứ cho
hắn nếu hắn xin lỗi. Người đàn ông đó đã tin tưởng thông tin đó và đi tìm
Akira.
Lý do tại sao Akira chấp nhận
rút lui khi cô gái lấy trộm ví của cậu chỉ vì cậu không còn lựa chọn nào khác
khi các Thợ săn chống lưng cho cô gái đó đối đầu với cậu. Cậu đe dọa nhẹ
người đàn ông đó và bảo hắn ta nói với người môi giới thông tin những gì cậu
vừa nói.
Akira đã đá người đàn ông đó 3
lần trước khi để hắn đó đi, người đàn ông đó trườn mình trong đau đớn và cố
gắng rời khỏi nơi này.
Lần này, Akira không chia cho
thuốc. Khi cậu đá người đàn ông đó, cậu không có định giết hắn, nhưng cậu
cũng chẳng quan tâm nếu người đàn ông đó chết. Nếu hắn không may mắn, hắn
sẽ chết trước khi có thể chuyển tải thông điệp của Akira đến người môi giới
thông tin.
Lý do tại sao Akira để hắn ta rời
đi là vì hắn đã không cố bắn Akira khi Akira bắt được hắn. Nếu hắn nhắm
súng vào Akira, Akira chắc chắn sẽ giết người đàn ông đó.
Cậu trở nên phờ phạc, nhưng
vẫn còn có thể bình tĩnh suy nghĩ. Akira không còn mất bình tĩnh như lần
trước, việc cậu có thể giữ ví của mình qua hai lần bị đánh cắp bằng chính khả
năng của mình đã giúp cậu bình tĩnh lại.
Akira đột nhiên hỏi Alpha.
[Alpha, nhìn tôi có như là một
mục tiêu dễ dàng cho chúng không vậy?]
[Tôi không biết nữa, nhưng ít
nhất, cậu không có vẻ gì là giống một Thợ săn kỳ cựu cả.]
[Chà, tôi cũng biết điều đó,
nhưng vẫn…]
Akira có vẻ hơi chán
nản.
Alpha đưa ra một vài nhận xét.
[Thay vì sức mạnh của cậu, tôi
nghĩ lý do chính là một kẻ môi giới thông tin đang bán thông tin về những gì đã
xảy ra ở đó. Cậu chỉ là một cậu nhóc, và kẻ móc túi chỉ là một cô bé, cùng
với 100.000 Aurum là một số tiền khá lớn đối với những người ở khu ổ
chuột. Cậu đã bắt được cô ta, nhưng, bỏ lý do sang một bên, cậu không thể lấy lại tiền được. Nếu xét từ những
luận điểm đó, thì mọi người dễ dàng hiểu sai về kỹ năng thực sự của bạn là điều
dễ hiểu. Vì cậu chỉ được xem là một đứa nhóc đơn thuần nên thông tin về cậu
sẽ khá rẻ. Đặc biệt nếu những người phát tán tin rằng cậu không có khả
năng trả đũa. Vì thế những người đang tìm kiếm mục tiêu rất có thể sẽ mua
thông tin về cậu.]
[… Thật là khó chịu mà!]
Không chỉ kẻ người mua nó từ
các nhà môi giới thông tin, mà thực tế là thông tin này chắc đã lan rộng khắp
thành phố ổ chuột như một lời đồn. Rất nhiều kẻ sẽ săn tìm Akira từ nay
trở về sau. Ít nhất, cho đến khi tin đồn tự nhiên mất đi hoặc có điều xảy
ra đã ghi đè lên nó thôi.
Akira thở dài một cách bực
bội.
******
Shizuka đóng cửa cửa hàng vào thời
gian đã định trước hằng ngày. Công ty an ninh tư nhân mà cô ký hợp đồng
cũng khuyến nghị cô làm như vậy. Mặc dù cửa hàng của cô nằm ở quận dưới
tương đối an toàn, nhưng một khi màn đêm buông xuống thì khu vực này vẫn sẽ trở
nên nguy hiểm. Vì sự an toàn của bản thân, cũng như để giảm bớt công việc
cần làm của công ty bảo vệ tư nhân chịu trách nhiệm trong khu vực, điều quan
trọng là phải đóng cửa hàng trong đêm.
Khi Shizuka chuẩn bị đóng cửa,
Akira bất ngờ xuất hiện.
"Hôm nay cửa hàng đã đóng
cửa chưa vậy?"
Shizuka nhận ra Akira và nở
một nụ cười.
“Hả? Đừng lo, mời vào”.
“… Ổn thật chứ?”
Akira trông có vẻ hơi hối lỗi,
Shizuka mỉm cười trêu chọc Akira và nói với cậu.
“Tất nhiên rồi, quan trọng là
phải giữ được tình cảm của ứng viên có tiềm năng trở thành khách hàng thân
thiết của cửa hàng tôi chứ.”
"Cám ơn rất nhiều!"
Akira nói lời cảm ơn và bước
vào cửa hàng, Shizuka đóng cửa lại sau khi cậu đi vào. (trans: và Shizuka cười
mỉm đầy mưu mô, cô tưởng tượng mình sẽ chén Akira như thế nào đây)
Không có ai khác bên trong cửa
hàng, chỉ có Akira và Shizuka. Không nói đến Akira, có thể nói rằng
Shizuka đã hơi bất cẩn, nhưng cô quyết định tin vào trực giác của mình và nghĩ
rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô không cho phép bất cứ ai vào cửa hàng mình
sau khi đóng cửa cả.
Shizuka quay lại quầy và bắt
đầu nói chuyện với Akira.
“Cậu đến để mua đạn
à? Hay hôm nay cậu định mua súng? Để tôi nuôi hy vọng đi chứ nhỉ?"
“Thực ra tôi có điều muốn hỏi…
Shizuka-san?”
Akira nhận thấy Shizuka đang
nhìn chằm chằm vào mình.
Shizuka dán chặt ánh mắt vào
Akira, cô nhìn thẳng vào mắt cậu như thể cô đang cố nhìn thấu cậu. Akira
không thấy phiền, nhưng cậu vẫn thấy điều đó hơi kỳ lạ. Cậu không thể hiểu tại sao cô lại làm như vậy, vì
vậy cậu lúng túng cố tìm chuyện gì để nói lên.
“Ừ-ừmmm …”
"Akira, có chuyện gì xảy
ra à?"
Trước khi Akira có thể nói bất
cứ điều gì, Shizuka đột nhiên hỏi Akira trong khi vẫn nhìn cậu chằm
chằm. Với câu hỏi đó, có vẻ như Shizuka đã có thể nhìn thấu cậu. Akira
cảm thấy lúng túng như thể mặt xấu của cậu vừa bị Shizuka phát hiện ra vậy. Rồi
cậu cố lảng tránh vì một lý do nào đó mà bản thân cậu cũng chẳng hiểu nữa.
“Chà, không hẳn là chuyện gì
xấu… Chỉ là có kẻ đã cố lấy trộm ví của tôi, à nhưng mà, tôi đã ngăn được rồi. Nhưng
có vẻ chuyện này vẫn để lại những dư vị
không hay”.
"…Tôi hiểu rồi."
Shizuka đến gần Akira và nhẹ
nhàng ôm lấy cậu. Đầu của Akira được áp vào ngực của Shizuka và được chôn
trong ngực của cô ấy.
“… Shizuka-san?”
"Cứ để tôi làm thế này đi."
Akira cảm thấy bối rối vì điều
đó, nhưng khi Shizuka đã nói vậy, cậu ngừng chống trả và cứ để cô ấy ôm cậu.
Shizuka dường như đang nghĩ
xem nên nói gì với Akira trong khi vẫn ôm cậu. Vẻ mặt của cô nói rằng cô
đã tìm thấy vài lời để nói với Akira rồi, nhưng sau đó lại thấy đấy không phải
là những lời thích hợp, thế rồi cô cố tìm kiếm những lời khác để nói.
Sau khi tập hợp lại tất cả
kinh nghiệm của mình cho đến giờ và kết hợp nó với trực giác của mình, cô truyền
đạt những lời đó cho Akira vẫn đang bị ôm chặt.
“Tôi xin lỗi nếu những gì
tôi sắp nói có gì sai sót, em đã trở nên
khá mạnh với tư cách là một Thợ săn, bây giờ em có thể làm những điều mà trước
đây em không thể, nên tôi chắc chắn rằng em có những điều cần lo lắng liên quan
về điều đó… và tôi chắc rằng em cũng đã suy nghĩ rất nhiều về nó rồi. Tôi nghĩ
em không cần phải lo lắng về điều đó nếu em quyết định ngừng quan tâm đến nó,
nhưng trước khi làm vậy, ít nhất em nên chia sẻ nó với người khác… Em có thể
chia sẻ nỗi lo của mình với tôi mà, điều đó có thể làm nhẹ gánh cho em nếu em
làm như vậy đấy em biết không?”
Sau đó Shizuka đặt tay lên đầu
Akira và nhẹ nhàng vỗ về anh.
(trans: thuyền chìm mọe rồi,
oneesan-zone chắc cú)
Akira không nói gì mà cứ để
Shizuka ôm mình. Khi cô nhẹ nhàng nói những lời đó với Akira, cánh tay cậu
khẽ di chuyển để ôm cô lại, nhưng cậu lại dừng tay giữa chừng. Ngay sau
đó, Shizuka thả Akira.
Akira lùi lại một bước, cúi
đầu mỉm cười nhẹ và cảm ơn Shizuka.
"Cảm ơn chị rất nhiều, việc
này đã giúp tôi rất nhiều rồi."
Shizuka mỉm cười với Akira, cô
có vẻ nhẹ nhõm hơn.
“Tôi rất vui khi nghe vậy. Nếu
em có bất cứ điều gì muốn nói, em luôn có thể nói chuyện với tôi. Suy cho
cùng, tuy tôi trông như thế này nhưng tôi lại có nhiều kinh nghiệm sống hơn em
đấy, nên tôi nghĩ là tôi có thể cho em lời khuyên, và dù không thể cho em lời
khuyên nào thì ít nhất tôi cũng có thể lắng nghe những lời than phiền của em
vậy”.
Trong thực tế, Akira đã cảm
thấy tốt hơn nhiều. Giờ thì cậu đã lấy lại được bình tĩnh, Akira mỉm cười
và nghĩ đến một chuyện không quan trọng lắm. Đúng là Shizuka là một cô gái
trẻ đẹp, nhưng tất nhiên, không có chuyện cô ấy cùng lứa với cậu, nên Akira
nghĩ rằng câu nói 'mặc dù tôi trông như thế này' là không cần thiết.
Shizuka nhận thấy điều đó nhờ
trực giác nhạy bén và điều đó khiến cô ấy cười nhiều hơn.
"Em đang nghĩ rằng tôi không
cần phải nói ‘mặc dù tôi trông như thế này’ phải không?"
Akira không đáp lại gì, cậu
chỉ cười khó xử.
Shizuka bằng cách nào đó có
thể cảm nhận được rằng cảm xúc đen tối đang trào dâng từ sâu bên trong Akira đã
gần như biến mất. Shizuka cảm thấy nhẹ nhõm sau khi xác nhận điều
đó. Nhưng cô không thể hiện điều đó ra mặt khi nói với Akira.
“Vậy, em muốn hỏi tôi gì đó
phải không? Vậy có chuyện gì đó?"
Akira do dự và có vẻ không
chắc chắn lắm.
“À, vâng, đúng rồi, tôi muốn
hỏi vài câu về trang bị, nên tôi chỉ nghĩ nếu tôi có thể được cho ý kiến từ
chị… chị ước tính giúp tôi đâu là trang bị tốt nhất mà tôi có thể mua với ngân
sách hiện tại của tôi là được… Chẳng hạn một bộ đồ tăng cường, súng trường,
hoặc thiết bị đầu cuối thông tin. Nếu chị có thể khuyến nghị cho tôi vài
thứ nữa thì càng tuyệt, à, nhưng lần này, tôi không nghĩ đến việc mua phương
tiện mới đâu”.
“Chắc chắn rồi, tôi không
phiền đâu, vậy ngân sách của cậu lần này là bao nhiêu đấy?”
Shizuka mỉm cười với Akira khi
cô hỏi, Akira ngập ngừng trước khi trả lời lại.
“… Ừmm, khoảng 4 trăm triệu
Aurum.”
Shizuka tiếp tục mỉm cười với
Akira mà không nói gì. Akira thấy vậy bắt đầu cố bào chữa bằng một nụ cười
ngượng nghịu.
“Không, không giống như những
gì chị nghĩ đâu. Đúng là tôi đã làm những việc khá là liều
lĩnh. Nhưng tôi không làm một mình, tôi đã đi cùng Elena-san và Sara-san mà,
nên không phải tôi đã làm những việc nguy hiểm vì muốn đâu, có chuyện xảy ra và
tôi không còn lựa chọn nào khác cả. Thế nên, ừmmm, hồi đó trong Tàn tích
Mihazono, một chuyện bất ngờ đã xảy ra, cả Elena-san cũng không thể đoán trước
được, nên theo lệnh của Elena-san, tất cả chúng tôi đã cố gắng hết sức, vì vậy
mà… ”
Shizuka vẫn cười mà không nói
gì khi Akira tuyệt vọng giải thích chuyện gì đã xảy ra.
Phần thưởng từ yêu cầu mà họ
đã hoàn thành trong Tàn tích Mihazono cùng với các Thợ săn khác là 5 trăm triệu
Aurum. Sau đó, họ cũng nhận được thêm tiền từ công ty bảo hiểm cũng như
một phần thưởng bổ sung khi đội trinh sát đi đến tòa nhà Seranthal trước đội
chính.
Tất cả các yêu cầu liên quan
đến Quản lý Thành phố đều có phần thưởng rất lớn. Và còn lý do trên hết là
Elena và Carol đã cùng nhau đàm phán với Ban quản lý thành phố và
Drankam. Thông tin về bên trong tòa nhà Seranthal cũng được đánh giá cao,
và thành công của họ trong việc giải cứu nhóm Reina đã thêm một điểm cộng lớn
cho đánh giá của họ cũng như số phần thưởng mà họ nhận được.
Như vậy tổng cộng họ đã nhận
được 3 tỷ Aurum, tức là 5 trăm triệu Aurum cho mỗi người. Tất nhiên, họ
cũng tốn chi phí cho đạn dược và các vật dụng khác, nhưng phía Quản lý Thành
phố cũng đã hoàn trả cho họ khoản phí đó. Không phải tất cả đều nghĩ rằng
tất cả những rắc rối mà họ phải đối mặt trong Tàn tích Mihazono là xứng đáng, nhưng ít nhất, đối với
Akira, phần thưởng đó là đủ lớn rồi.
Shizuka vẫn đang mỉm cười với
Akira đang cố gắng bào chữa, nhưng sau đó cô đột nhiên thở dài và nói với Akira
bằng một nụ cười.
"Đừng lo mà. Tôi
cũng đã nghe từ Elena và Sara rồi. Nên tôi ít nhiều biết những gì đã xảy
ra và tôi không giận đâu”.
"Tôi hiểu rồi."
Akira thở phào nhẹ
nhõm. Ngay cả đối với cậu, việc giải thích với người mà cậu đã hứa là sẽ
không làm bất cứ điều gì liều lĩnh không phải là một điều dễ dàng, về lý do tại
sao cậu lại thất hứa.
Shizuka hơi hối lỗi và nhẹ
nhàng mỉm cười với Akira.
“Tôi xin lỗi vì đã làm mấy
chuyện kỳ cục. Nhưng nếu em đã làm những chuyện mà em không muốn tôi biết,
thì ít nhất hãy nhớ rằng đó là điều quan trọng mà em đã làm. Tự hào về một
kỳ tích phi thường mà em đã làm được là rất tuyệt vời, em biết đấy. Nhưng
điều đó không có nghĩa là em có thể làm lại điều đó một lần nữa, nghe chứ? Ranh giới giữa việc quen với nguy
hiểm và xem thường nguy hiểm là rất mong manh, chắc em biết điều đó nhỉ? "
Akira gật đầu chắc nịch.
"Tôi biết mà."
Nhìn cậu, Shizuka mỉm cười hài
lòng. Sau đó cô thay đổi tâm trạng và hỏi Akira.
“Bỏ điều đó sang một bên, tôi
thực sự rất vui khi em đến đây để hỏi ý kiến tôi, nhưng em tiêu nhiều tiền
như vậy có ổn không?”
Akira thấy câu hỏi đó hơi kỳ
cục.
“Ừmmmm, tiêu nhiều tiền như
vậy có gì không tốt à? Tôi đã kiếm được kha khá tiền từ yêu cầu đó ở Tàn
tích Mihazono nên tôi nghĩ rằng mình nên chi nhiều tiền cho trang bị của mình
trong khi vẫn còn cơ hội thôi… ”
“Suy nghĩ như thế thực sự là
rất tốt. Đúng là đầu tư vào trang bị rất quan trọng. Nhưng em cũng có
thể sử dụng nó cho việc khác mà, chẳng hạn như có được chất lượng sống tốt
hơn. Một ngôi nhà sang hơn hoặc quần áo đẹp hơn, hoặc có thể sử dụng nó
cho sở thích của riêng em vậy. Vì lần này em kiếm được khá nhiều tiền, nên
tôi nghĩ em nên nghỉ ngơi đôi chút, em biết đấy. Em không cần phải vội
vàng trở nên mạnh mẽ hơn, đúng không?”
Akira suy nghĩ một chút.
“Để chất lượng sống tốt
hơn à?… Thành thật mà nói, vào lúc này tôi không muốn tiêu tiền của mình vào
những thứ như vậy. Từ khi tôi ngủ trong con hẻm sau của thành phố ổ chuột
cho đến gần đây, so với điều đó, cuộc sống hàng ngày hiện tại của tôi giống như
thiên đường rồi. Nên tôi không có gì phàn nàn về điều kiện sống hiện tại
của mình cả. Tôi đoán là tôi sẽ không tiêu một đồng nào của mình vào việc
đó cho đến khi tôi tìm thấy có thứ gì thiếu thốn trong cuộc sống hàng ngày của
mình”.
Khi Akira nói vậy, Shizuka có
một biểu cảm buồn dù chỉ trong tích tắc, cô lập tức giấu đi biểu cảm đó và thay
vào đó là nụ cười thường nhật.
“Nếu vậy thì không có vấn đề
gì cả. Nhưng 4 trăm triệu cho trang bị à? Có vẻ như em đã trưởng thành
rất nhiều. 4 trăm triệu Aurum đấy em biết không? Ngay cả tôi cũng ngạc
nhiên khi em nói điều đó đấy! Em không cảm thấy gì à? ”
Akira cười khổ và đáp lại.
“Thành thật mà nói, con số đó
lớn đến mức tôi vẫn chưa cảm thấy có phải thực không nữa. Nên tôi nghĩ
trước khi nó làm hỏng tôi hoặc trước khi tôi tiêu nó vào những thứ không cần
thiết thì tôi nên dành nó cho trang bị của mình trước vậy”.
"Đó là một ý kiến
hay. Là một chủ cửa hàng, tôi thực sự hài lòng với kế hoạch của em đấy”.
Sau đó, cả hai dành một khoảng
thời gian để nói về những thứ cần mua. Dù gì thì đó cũng là 4 trăm triệu
Aurum, Shizuka cần phải chắc chắn loại trang bị mà Akira muốn có trước khi
quyết định mua thứ gì. Lý do tại sao Akira không sử dụng 1 trăm triệu
Aurum cuối cùng là vì cậu định sử dụng nó để khám trong bệnh viện cũng như cứu
nguy trong trường hợp khẩn cấp. Lần này cậu đã làm rất nhiều điều nguy hiểm, nên đó là để an toàn trong trường
hợp hóa đơn y tế của cậu lại khiến cậu mất 60.000.000 Aurum một lần nữa.
Sau khi Akira kết thúc buổi tư
vấn với Shizuka, cô hỏi cậu.
“Theo tôi nghĩ, suy nghĩ cẩn
thận về nó khi chuẩn bị chi 4 trăm triệu Aurum là rất quan trọng. Chưa kể là
các món hàng của em sẽ mất một thời gian để đến nơi. Thế em thấy có được
không? ”
"Tất nhiên rồi. Tôi
cũng dự định ở lại thành phố cho đến khi có được trang bị mới mà”.
"Thôi được rồi. Tôi
sẽ cố gắng hết sức để giúp em vì em là ứng cử viên chính cho vị trí khách hàng
thường xuyên mà."
Akira bĩu môi một chút, thật
là hiếm khi cậu làm bộ mặt đó.
"Ứng cử viên à?... Tôi
khá chắc chắn là tôi đã đóng góp khá nhiều cho cửa hàng này mà, vẫn chưa đủ
sao?"
Shizuka mỉm cười và đáp lại
với vẻ mặt nghiêm túc.
"Đó không phải là vấn
đề."
"Hở?"
“Thường xuyên có nghĩa là em
sẽ đến cửa hàng này thường xuyên. Nên là không được tính khi em bị thương
hoặc thiệt mạng và không thể thường xuyên đến cửa hàng này nhé!”.
Biểu cảm của Akira thay
đổi. Về cơ bản, Shizuka đang nói với cậu rằng hãy luôn sống sót trở lại, hãy
đảm bảo không bị thương quá nhiều khiến cậu không thể tiếp tục công việc của
mình với tư cách là một Thợ săn, và hãy nỗ lực hơn nữa để làm điều
đó. Akira cuối cùng cũng hiểu điều đó. Đúng là cậu luôn làm những điều
nguy hiểm khi đi ra ngoài bãi đất hoang, nếu cậu không thể đảm bảo sống sót trở
lại bất cứ lúc nào ra ngoài, thì không đời nào cậu có thể thường xuyên đến cửa
hàng của Shizuka được.
Shizuka mỉm cười với Akira và
nói.
“Thế nên hãy đảm bảo là một
người thường xuyên đến cửa hàng của tôi nhé, được chứ?”
Akira quyết tâm và trả lời
chắc chắn.
"…Được."
Shizuka mỉm cười hài lòng khi
thấy Akira đã quyết tâm.
Sau khi Shizuka đóng cửa hàng
và thu dọn xong, cô ngồi trên quầy và thở dài. Akira đã trở về nhà và
không còn khách hàng nào bên trong cửa hàng. Cửa hàng im lặng chết người,
nên tiếng thở dài của cô vọng lại có thể nghe rõ.
Shizuka đang chìm sâu trong
suy nghĩ về Akira.
“… Thành thật mà nói, đầu tư
quá nhiều vào một khách hàng không phải là điều tốt.”
Shizuka đã biết rõ điều đó,
nhưng cô vẫn lầm bầm như để xác nhận điều đó. Sau đó, cô ấy nhớ về Akira
và bối rối.
“Vậy là em ấy đã bắt được một
kẻ đang cố ăn cắp ví à… Mình tự hỏi em ấy đã làm gì với người mà em ấy bắt được
nhỉ?”
Súng được mua bán tự do ở quận
dưới. Điểm khác biệt duy nhất giữa kẻ cướp và kẻ móc túi là họ có chĩa
súng vào mình khi lấy đồ của mình hay không. Những kẻ mà Akira bắt được có khả năng được trang bị vũ
khí, thế nên sẽ không có gì lạ nếu Akira giết chúng.
Akira đã không còn ở vị trí
“bị cướp” nữa, nếu muốn, cậu có thể dễ dàng trở thành vào phía bên kia. (trans: cướp và bị cướp)
Câu hỏi đặt ra là một khi cậu
có đủ sức mạnh để bật lại những kẻ đã cướp của cậu, liệu cậu có thể chống lại
sự cám dỗ trả thù những kẻ đó hay không.
Đó là một câu hỏi
khó. Rốt cuộc, cách nhanh nhất để đảm bảo rằng cậu không còn ở phía “bị
cướp” và đạt được cảm giác an toàn và ưu việt đi kèm với nó, là trở thành phía
bên kia (bên cướp). Nói một cách
đơn giản, đó là một trong những kẻ mà cậu vô cùng căm ghét.
Đối với những kẻ quyết định trở
thành phía bên kia (cướp), kết cục
của chúng hầu hết đều giống nhau. Chúng đã quen với việc lạm dụng sức mạnh
của mình và điều đó khiến chúng bị hỏng. Sau
đó, chúng phải chiến đấu với những người có cùng sức mạnh và cố thay thế vị trí
của chúng. Chúng sẽ cần phải chiến đấu với những kẻ ở phía trước cũng như
những kẻ từ phía sau đang cố gắng đâm sau lưng chúng. Kẻ sống sót sau tất
cả những hỗn loạn sẽ đứng trên đỉnh cao, trên đầu những kẻ nhìn họ ái ngại và
sợ hãi, trên vô số xác chết.
Khi Akira nói với Shizuka rằng
cậu định vung tiền để mua trang bị, Shizuka nghĩ rằng cậu đang nhắm đến nhiều sức
mạnh hơn. Nhưng cô thực sự vui mừng vì đó chỉ là những lo lắng không cần
thiết.
Shizuka thực sự muốn Akira chọn
những lựa chọn khác và để cậu không gây thù chuốc oán với ai cả. Rốt cuộc,
trong thế giới đầy rẫy kẻ thù này, đó là bí quyết để tồn tại lâu dài.
Nhưng người quyết định là
Akira, không phải cô. Cô có thể hy vọng nhưng không thể ép buộc. Rốt
cuộc, cô không có quyền làm như vậy.
Nhưng ngay cả như thế, không
ai có thể cản cô hy vọng. Khi Shizuka nghĩ vậy, cô lầm bầm.
“… Nếu có thể, mình ước Akira
có thể là một người thường xuyên đến cửa hàng của mình. Là chủ một cửa
hàng và một Thợ săn đang kiếm tiền chính đáng, mình thực sự ước tụi mình có thể thân thiết lâu
dài… Ngay cả khi em ấy không kiếm được nhiều tiền như vậy”.
Shizuka một lần nữa nhận thấy
rằng cô đã quá đầu tư vào Akira và thở dài.
*******
Trans & Edit: promote
*****
Chương trước Danh sách chương Chương sau
1 nhận xét:
thuyền chìm cmnr,khóc
Đăng nhận xét