Chương 143: Một lần nữa - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2022

Chương 143: Một lần nữa

Akira ngâm mình trong bồn tắm trong nhà và nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, ý thức của cậu mơ hồ do bồn tắm.


[… Vì lý do nào đó mà tôi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi mặc dù hôm nay tôi không phải chiến đấu gì cả.]

 
Akira đã kiệt sức. Hẳn là vì có rất nhiều chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay, cả tốt lẫn xấu. Cậu để nước ấm giúp cậu phục hồi cái cơ thể mệt mỏi này.
 
Alpha cũng ngâm trong bồn tắm như thường lệ. Cô nhìn Akira như thể đang suy tính về điều gì đó.
 
Akira nhận thấy ánh nhìn của Alpha.
 
[Gì vậy?]
 
[Như tôi nghĩ, ít nhất là nó phải chạm vào được phải không?]
 
[Là sao?]
 
[Tôi đang nói lúc Shizuka ôm cậu đấy.]
 
Akira đang dựa vào bồn tắm, từ từ chìm sâu hơn. Khi miệng và mũi cuối cùng cậu giật mình và ngay lập tức đẩy người lên rồi ho sặc sụa.
 
Akira hơi hoảng sợ vì cậu mém nữa chết đuối rồi.
 
[… C-cô đang nói cái quái gì vậy!?]
 
[Như tôi đã nói thôi, tôi đang nói về lúc Shizuka ôm cậu. Thành thật thì tôi nghĩ rằng cậu hãy nhìn nhận một cách khôn ngoan lên, tôi tốt hơn Shizuka nhiều. Nhưng dù thế thì có vẻ như điều đó cũng không ảnh hưởng nhiều đến cậu, nên tôi đoán là do cậu không thể chạm vào tôi rồi.]
 
Alpha không có vẻ gì là đang trêu chọc cậu. Cô chỉ đơn giản là hỏi một cách trung thực và thẳng thắn với Akira, và điều đó khiến Akira hơi dao động.
 
[T-tôi đã thích đến vậy sao?]
 
[Chà, tùy người sẽ có quan điểm khác nhau, nhưng theo tôi là có.]
 
Akira bối rối vì Alpha chỉ đưa ra một câu trả lời mơ hồ. Nhìn Akira bối rối, Alpha cũng không trêu chọc và bắt đầu mắng cậu.
 
[Chà, tôi đoán tôi sẽ cảnh báo cho cậu một chút. Cô ấy coi cậu như một cậu nhóc, nhưng cậu là con trai, mấy chuyện như thế này phải có giới hạn chứ phải không?]
 
[Tôi biết mà.]
 
Akira quyết định rằng mình phải đảm bảo không để lại bất kỳ ấn tượng xấu nào cho Shizuka.
 
Alpha không nói dối. Đúng là mỗi người sẽ có một ý kiến ​​khác nhau về vấn đề đó. Và ngay cả khi Shizuka nhìn thấy vẻ mặt của Akira lúc đó, cô cũng không thể nghĩ rằng Akira đang thích mình, cô ấy sẽ chỉ nghĩ rằng Akira sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, không hơn.
 
Nhưng lý do thực sự tại sao Alpha cảnh báo Akira, là để kiểm tra xem cậu sẽ phản ứng với chuyện này như thế nào.
 
Cô đang kiểm tra xem mọi người có thể điều khiển hành động của Akira đến đâu, điều này có thể ảnh hưởng đến mục tiêu của chính cô hay không. Đổi lại, cô có thể cần phải lập một kế hoạch đặc biệt trong một tình huống như vậy. Ít nhất là lúc này, Alpha đã có thể xác nhận từ phản ứng của Akira khi cậu được ôm, là cô cần phải cẩn thận về điều đó.
 
- * - * - * -
 
Alna đang đi qua quận dưới Kugamayama vào giữa ban ngày, cô đang kinh hãi. Cô liên tục nhìn xung quanh như thể có ai đó đang săn lùng cô vậy.
 
Nhưng trên thực tế, không có ai đang săn lùng cô cả. Nhưng dù vậy, Alna vẫn tiếp tục bước đi trong khi kiểm tra xem ai ở phía sau cô hay không, có ai đang chờ ở góc đường phía trước, ai đang ẩn náu trong con hẻm tối xung quanh cô.
 
Một âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng cô. Alna bối rối, cô run rẩy ngoái lại. Một bảng hiệu vừa đổ xuống sau lưng cô. Không phải là do ai đó đang núp sau nó, chỉ đơn giản là vì gió thôi. Khi nhận ra điều đó, cô thở phào nhẹ nhõm và nét mặt dịu lại.
 
Nhưng vẻ mặt của cô ngay lập tức căng thẳng trở lại. Cô sợ hãi lầm bầm.
 
"…Tại sao điều này lại xảy ra với mình chứ?"
 
Alna tiếp tục chạy mà không biết có ai đang đuổi theo mình và không biết mình có thể chạy đến đâu.
 
Đêm qua, Nasha đến nơi ẩn náu của Alna, đó là nơi cô bắt đầu xuất phát.
 
Alna đang ngủ, ngay lập tức tỉnh dậy khi cô nghe thấy tiếng có người gõ cửa. Trời đã về khuya, không phải thời gian người ta thường đến thăm người khác. Vì vậy, cô cẩn thận kiểm tra bên ngoài cửa và cô thấy Nasha đang đứng đó với vẻ mặt nghiêm trọng.
 
Alna để Nasha vào nơi ẩn náu của mình. Nasha quan sát xung quanh trước khi bước vào, cô nhìn quanh phòng với vẻ mặt nghiêm trọng, cô cảm thấy nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng không có ai khác ở đây, nhưng nét mặt nhăn nhó trên khuôn mặt cô vẫn không thay đổi.
 
Rõ ràng là có chuyện lớn đang xảy ra, Alna cố gắng trấn an Nasha và hỏi Nasha xem có chuyện gì.
 
"Nasha, có chuyện gì à?"
 
"Alna, cậu đang có một mình thôi phải không?"
 
“… Ừ-ừm.”
 
"Có ai khác ngoài tớ và cậu biết về nơi ẩn náu này không?"
 
“Tớ không nghĩ là có người biết. Tớ không nói với ai về nơi này ngoại trừ cậu cả.”
 
Nasha nhìn Alna với vẻ mặt nghiêm túc và nói với cô.
 
“Bình tĩnh và lắng nghe kỹ đây. Khi chúng ta nói xong, hãy rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Lần này, hãy trốn ở một nơi nào đó mà ngay cả tớ cũng không biết, được không? ”
 
"G-gì thế, có chuyện gì xảy ra cơ?"
 
Alna bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nasha đặt cả hai tay lên vai Alna, giọng cô run run khi sắp nói ra một sự thật đau lòng với người bạn thân nhất của mình.
 
"Akira sẽ giết cậu, cậu ta bảo cả băng tìm kiếm cậu đấy."
 
Alna sững người.
 
Alna đã nghe Nasha nói rằng Akira là Thợ săn hỗ trợ băng của Sheryl. Nhưng có vẻ như Akira không tìm kiếm cô, ít nhất là cho đến bây giờ.
 
Akira cuối cùng sẽ quên cô qua một khoảng thời gian thôi. Thế nên, sau khi nói chuyện với Nasha, Alna đã lên kế hoạch gia nhập băng của Sheryl sau này khi nó lớn hơn và có nhiều thành viên hơn. Và để an toàn, cô cũng định giả tên của mình, bằng cách đó, cô có thể lẻn vào băng mà không bị Akira chú ý.
 
Akira không phải là người sẽ bỏ rơi băng, trong khi thủ lĩnh của băng, Sheryl, thậm chí còn nỗ lực dạy các thành viên trong băng cách viết và đọc. So với các băng khác trong thành phố ổ chuột, băng của Sheryl là một nơi tốt hơn đáng kể cho trẻ con ở khu ổ chuột. Rất nhiều đứa trẻ mong muốn được gia nhập băng đó, và nếu nó lớn đến mức có cả chi nhánh, thì việc lẻn vào của Alna sẽ càng an toàn hơn. Alna đã hy vọng khi nghe được kế hoạch đó từ Nasha.
 
Nhưng ngay bây giờ, ngay tại đây, hy vọng của cô đã bị bóp chết.
 
Alna run rẩy hỏi Nasha.
 
“C-cái gì? Tại sao? Khi nào? Mọi thứ đã bình lặng cho đến bây giờ cơ mà.”
 
“Tớ không biết, họ đột nhiên bảo chúng tớ tìm cho cậu ta. Họ đưa cho chúng tớ một bức ảnh của cậu và yêu cầu chúng tớ báo cáo lại nếu chúng tớ phát hiện ra người trong bức ảnh đó. Và có vẻ như họ đã phát tán bức ảnh đó cho mọi người trong băng luôn rồi”.
 
Nasha đưa bức ảnh mà cô nhận được từ băng cho Alna. Mặt Alna tái mét như thể cô vừa nhìn thấy điều mà cô không thể tin được, người trong bức ảnh đó thực sự là cô.
 
“T-thậm chí cậu ta còn có ảnh của tớ sao. Nhưng… làm thế nào? Làm thế nào cậu ta có được chứ? Cậu ta chụp bức ảnh này khi nào cơ?”
 
Thực tế, không ai chụp ảnh cô cả. Bức ảnh đó được tạo ra từ ký ức của Akira khi cậu nhìn thấy Alna. Chất lượng của nó không tệ, thực tế là người trong bức ảnh đó có thể dễ dàng được xác định là Alna.
 
Nasha cố gắng làm cho Alna bình tĩnh lại vì có vẻ như Alna sắp hét lên.
 
“Alna, bình tĩnh, bình tĩnh lại, được chứ? Cứ bình tĩnh nào!"
 
Alna nhìn Nasha với đôi mắt đẫm lệ, cô sắp vỡ òa.
 
Sau đó Nasha chậm rãi và bình tĩnh nói với Alna để giúp cô ấy bình tâm lại.
 
“Bình tĩnh, làm ơn đi, bình tĩnh lại. Có một điều quan trọng mà tớ cần nói với cậu và tớ muốn cậu lắng nghe một cách kỹ càng. Tớ nhận được bức ảnh đó khi Alicia,  một sĩ quan trong băng, nói với tớ rằng hãy chú ý nếu tớ phát hiện ra người trong bức ảnh. Nhưng sau đó, cô ấy cũng nói rằng không cần phải rời vị trí để tìm kiếm cậu. Thực ra, cô ấy đã nói với tớ rằng đừng làm vậy, chỉ cần báo cáo là cậu ở đâu và lúc tớ phát hiện ra cậu khi nào là được rồi."
 
“Ý-ý cậu là gì? Họ đang tìm kiếm tớ mà, phải không? ”
 
“Tớ cũng không biết chi tiết, nhưng từ những gì tớ nghe được, cậu có một người bạn Thợ săn mạnh hơn Akira. Đó là lý do tại sao không cần phải dùng vũ lực vì điều đó rất nguy hiểm. Alna, cậu có biết Thợ săn đó là ai không? ”
 
Alna lắc đầu.
 
“Tớ hiểu rồi, vậy chắc là họ hiểu lầm rồi. Họ có thể đang nói về người Thợ săn đã giúp cậu hồi đó. Ai nhỉ… Katsuya phải không? ”
 
“… Đúng vậy, Katsuya-san.”
 
Khi Alna nói tên của Katsuya, có vẻ như cô đã đặt hy vọng vào cậu ấy.
 
Sau đó Nasha tiếp tục.
 
“Tôi nghĩ cậu có hai sự lựa chọn. Trước hết, cậu có thể cố gắng chạy càng xa càng tốt. Mặc dù quận dưới khá lớn, chúng tớ không biết Akira sẽ đi tìm cậu bao xa cả. Nhưng tôi chắc chắn rằng cậu ta sẽ không quá đà tìm cậu ở một thành phố khác đâu, nên cậu chỉ cần chạy xa ít nhất là như thế”.
 
Đi bộ đến một thành phố khác đơn giản là tự sát. Nếu cô thực sự chọn phương án đó, Alna sẽ cần phải sắp xếp phương tiện đi lại. Nhưng cái đó không hề rẻ chút nào, vì rốt cuộc, khu đất hoang đã tràn ngập những con quái vật nguy hiểm. Vì vậy, không chỉ phương tiện di chuyển, cô còn cần tiền để thu xếp những người hộ tống nữa.
 
“Lựa chọn khác là tìm kiếm sự giúp đỡ từ Katsuya đó. Nếu cậu ấy là một người tốt bụng và nếu là người không để người mà mình từng cứu bị giết, ngay cả khi chỉ là ý thích, thì cậu ấy có thể sẵn sàng giúp cậu một lần nữa. Bản thân Akira nói rằng Katsuya mạnh hơn cậu ta. Nên nếu Katsuya nói với Akira đừng gây rối với cậu, cậu ta có thể ngừng tìm kiếm cậu đấy. ”
 
Nasha chưa từng gặp Katsuya bao giờ nên cô không biết Katsuya này là người như thế nào. Nhưng cô biết rằng Katsuya đủ tốt để mà giúp đỡ một người hoàn toàn xa lạ, vì vậy cô nghĩ rằng nếu Alna tuyệt vọng cầu xin, cậu ấy có thể quyết định giúp cô ấy một lần nữa.
 
“Thử cả hai cách có thể sẽ tốt hơn nữa. Hãy thử nhờ Katsuya, và nếu không có vẻ gì là cậu ấy sẽ giúp cậu, thì hãy lập kế hoạch trốn đến một thành phố khác nhé."
 
Nasha cho Alna một chút hy vọng. Nhờ đó, Alna đã có thể bình tĩnh lại một chút. Nhưng nó không khắc phục được tình hình của cô ấy chút nào.
 
Chỉ là Alna có hai lối thoát khả dĩ và cả có thể cả hai đều không có tác dụng. Có khả năng cô không thể chạy đến một thành phố khác, và Katsuya có thể sẽ từ chối giúp cô một lần nữa. Cả hai lựa chọn đều không đảm bảo rằng cô sẽ được cứu.
 
Nasha lấy ra một khẩu súng lục và một ít tiền, sau đó cô đưa cả hai cho Alna.
 
“Dùng chỗ này đi, có thể nó không nhiều, nhưng tốt hơn là không có gì mà.”
 
Alna rất ngạc nhiên và bối rối nói.
 
“K-khẩu súng lục này, không phải nó là tài sản của băng sao?! Nếu cậu bị bắt được…!?"
 
Nasha cười với Alna như thể chuyện này không làm cô lo lắng.
 
“Đừng lo, cứ dùng đi. Tớ sẽ không sao đâu, tớ có thể nói dối với họ vài câu thôi.”
 
"N-nhưng !?"
 
"Ổn thôi mà."
 
Nasha ôm Alna và dừng giữa chừng, cô nhìn Alna cô đơn và nói.
 
"…Tớ xin lỗi. Mặc dù tớ tự gọi mình là bạn thân của cậu, nhưng đây là tất cả những gì tớ có thể làm cho cậu. Tớ đã nghĩ đến việc nói với Sheryl về điều đó và nhờ cô ấy giúp đỡ, nhưng có vẻ như điều đó cũng không hiệu quả. Cô ấy sợ sẽ làm xấu mặt Akira, nên tớ không nghĩ cô ấy sẽ giúp đỡ một người mà Akira đang định giết. Thực tế là, tớ chắc chắn rằng nếu cô ấy biết tớ là bạn thân của cậu, cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì để khiến tớ tiết lộ vị trí của cậu nữa đấy”.
 
"V-vậy, cậu cũng nên đi với tớ chứ."
 
Nasha vẫn ôm Alna khi cô lắc đầu.
 
“Không, tớ chắc rằng nếu băng mất đi một người đáng giá thì sẽ không có nhiều rắc rối và Katsuya có thể giúp cậu nếu cậu chỉ có một mình. Nên là cả hai sự lựa chọn của cậu có thể sẽ không hiệu quả nếu tớ ở bên cậu, đó là lý do tại sao tớ không thể đi cùng cậu được”.
 
“… Nasha.”
 
“Hơn nữa, mọi thứ có thể thay đổi và cậu có thể không cần phải chạy trốn nữa, kiểu như Akira có thể bị giết ở đâu đó sớm muộn. Dù sao thì cậu ta cũng là một Thợ săn mà, nên nếu cậu ta chết đột ngột thì sẽ không có gì lạ cả. Mặc dù, khi điều đó xảy ra, nó cũng có thể là dấu chấm hết cho băng. Dù là trường hợp nào đi nữa, nếu chuyện tương tự xảy ra, chỉ những người trong băng mới biết về nó, nên là tớ  cần phải ở lại băng. Và nếu điều đó xảy ra, tớ sẽ cố gắng cho cậu biết, nhưng đừng hy vọng quá nhé”.
 
Nasha nhẹ mỉm cười và ôm chặt lấy Alna.
 
"Đây có thể là lời tạm biệt cuối cùng của chúng ta, tớ xin lỗi nhưng tớ không có gì khác để nói ngoài việc hy vọng cậu sẽ ổn."
 
Sau khi cô ấy nói vậy, Nasha thả Alna ra, sau đó cô nói với Alna bằng một khuôn mặt nghiêm túc.
 
“Bây giờ tớ sẽ về. Cậu hãy rời khỏi nơi này và trốn ở một nơi nào đó mà ngay cả tớ  cũng không biết. Đảm bảo hành động cẩn thận, luôn cho rằng họ đã thẩm vấn tớ  và tớ đã nói với họ tất cả những gì tớ biết về cậu. Tớ sẽ cố gắng hết sức để chống lại, nhưng tớ không thể hứa với cậu rằng tớ sẽ không làm rò rỉ bất cứ chuyện gì đâu”.
 
Nasha xác nhận rằng Alna đã gật đầu với đôi mắt đẫm lệ, cô mỉm cười với Alna để động viên cô ấy lần cuối trước khi cô ấy rời đi.
 
Sau đó, Alna thu dọn đồ đạc với đôi mắt ướt đẫm và rời khỏi nơi ẩn náu giống như những gì Nasha đã dặn. Cô không có kế hoạch đi đâu, cô không có nơi ẩn náu mà cô chưa bao giờ nói với Nasha.
 
Alna đi bộ vào lúc nửa đêm và chọn một con hẻm phía sau ngẫu nhiên để ngủ một giấc.
 
Khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Sau đó cô nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra đêm qua, cô đứng dậy và tiếp tục bước đi trong sợ hãi.
 
"…Tại sao chuyện này đang xảy ra?"
 
Không có ai ở đó sẽ trả lời những câu lầm bầm của cô.
 
Alna lang thang vô định ở quận dưới thành phố Kugamayama. Mặc dù cô không nhắm đến một nơi cụ thể nào, nhưng cô vô thức hướng đến một nơi. Đó là nơi mà cô đã gặp Katsuya, cô vô thức hướng đến đó trong khi mong có một phép màu xảy ra để có thể gặp Katsuya thêm một lần nữa. Khi đi qua con hẻm, vẻ mặt của cô là sự pha trộn giữa kinh hãi và cam chịu.
 
Sau đó, cô cuối cùng ra khỏi con hẻm và bước vào con đường chính, đó là lúc cô phát hiện ra Katsuya.
 
Alna chết lặng như thể cô không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. Katsuya nhận ra Alna, mỉm cười với cô ấy và nói.
 
"À, chúng ta gặp lại nhau rồi."
 
Alna nhìn thấy nụ cười của cậu và nhận ra rằng đó không phải là một giấc mơ. Ngay lúc tiếp theo, Alna bắt đầu khóc, cô ấy đã cố kìm nén từ hôm qua đến giờ, và bây giờ nó như đã vỡ òa.
 
Katsuya bối rối khi Alna đột nhiên bắt đầu khóc, cô bám lấy Katsuya trong khi vẫn khóc.
 
“X-xin hãy giúp tớ với…”
 
Phép màu lần trước đã một lần nữa xảy ra. Điều ước của cô đã trở thành sự thật. Điều này có nghĩa là cô đã quyết định từ bỏ sự lựa chọn còn lại của mình.
 
***
 
Có một nhà kho bỏ hoang gần thành phố ổ chuột. Những kẻ có vũ trang tập trung bên trong nhà kho bỏ hoang đó.


Tất cả bọn chúng đều đã có kinh nghiệm xử lý vũ khí và chúng trông thật giống như những tên côn đồ. Nhìn vào trang bị của chúng, dường như chúng là những Thợ săn thông thường. Nhưng không khí xung quanh chúng giống như của những tên cướp hơn. Chúng đang tỏa ra một luồng khí đáng ngại nói rằng chúng đã mất khả năng logic đến mức sẵn sàng không chỉ săn những con quái vật trong tàn tích của cựu thế giới mà còn cả những con người bình thường.
 
Chúng đang nói về kế hoạch tiếp theo bên trong nhà kho không tên đó.
 
"Vậy kế hoạch là gì?"
 
“Đây này, chúng bây. Chúng ta sẽ thực hiện vào ngày mai, tao không yêu cầu ai khác thêm nữa cũng như không có kế hoạch đưa thêm người vào. Xét cho cùng, chúng ta càng mang theo nhiều người, thì phần chia cá nhân của chúng ta sẽ càng ít đi."
 
“Tao đã bảo đảm con đường bán những di vật mà chúng ta sẽ cướp. Tao cũng có liên hệ với một cửa sau. Dù gì, chúng ta có thể lấy những di vật không rõ nguồn gốc bao nhiêu cũng có thể, nhưng nếu bọn nó bắt đầu hỏi chúng ta lấy chúng ở đâu thì tệ lắm, phải không?”
 
Một gã đàn ông đột nhiên phàn nàn về con mồi lần này.
 
“Mày có chắc là nó đáng để cướp không? Nếu chúng ta chỉ lấy được những di vật rẻ tiền, nó thậm chí sẽ chẳng đủ để uống nữa biết không? ”
 
“Một vài thông tin mà tao thu thập được nói là một số di tích ở đó có thể được bán lại với giá gấp 100 lần giá ban đầu của nó. Chúng ta sẽ có thể tìm thấy những di vật tốt ở đó. 10.000 Aurum có thể đem lại cho chúng ta 1.000.000 Aurum, và di vật 1.000.000  Aurum có thể đem lại cho chúng ta 10.000.000 Aurum. Nơi đó rất đáng để cướp”.
 
Một gã đàn ông khác vẫn còn đang nghi ngờ lên tiếng.
 
“Nếu mày đi xa đến thế thì hơi bị kinh đấy. Kẻ thù thì thế nào?”
 
"Chúng có khoảng 10 đứa nhóc được trang bị vũ khí, và một trong số chúng là Thợ săn."
 
“Những đứa nhóc à… Tao nghe nói là gần đây có rất nhiều Thợ săn trẻ mạnh mẽ, có liên quan gì đến những đứa trẻ đó không?”
 
“À, là tên nhóc ở Drankam phải không? Tao nghe nói là tên Katsuya đã đánh bại một con quái vật tiền thưởng chỉ với những Thợ săn trẻ, tao cũng nghe nói là chúng đã làm khá tốt trong vụ việc ở khu tàn tích Mihazono nữa đó.”
 
Tên đang nghi ngờ kế hoạch nói với một giọng khản đặc.
 
"Hả, chiến đấu với một kẻ có thể đánh bại con quái vật tiền thưởngcó phải là ý tưởng hay không đấy?"
 
“Drankam đang cố trở thành một Tổ chức Thợ săn đúng nghĩa, chúng thậm chí còn có liên hệ với Văn phòng Thợ săn nữa. Tao chắc rằng chúng sẽ không bảo vệ một cửa hàng trong hẻm sau giữa thành phố ổ chuột đâu. Nên tao chắc chắn rằng cửa hàng mà chúng ta đang nhắm tới không liên quan gì đến tổ chức đó cả”.
 
Một gã đàn ông khác chen vào.
 
“Tao nghe nói là tên Thợ săn trẻ bảo vệ băng đó chẳng mạnh gì đâu. Tao còn nghe là khi một tên trộm lấy trộm ví của nó, nhưng nó không thể chống trả và bỏ chạy khi Thợ săn bảo vệ tên trộm đó đe dọa nữa mà”.
 
“Vậy là, về cơ bản nó không phải là một Thợ săn mạnh mẽ đâu phải không? Nếu thực sự là như vậy, thì cửa hàng đó có thể không đáng giá lắm đúng không? Mày  có chắc là chúng ta có thể kiếm được chút tiền nào từ việc cướp chỗ đó không đấy?”
 
“Nếu mày lo lắng về tiền bạc thì tao đã có bảo hiểm rồi. Tao nghe nói rằng cửa hàng đó có thể sẽ nổi tiếng sớm muộn thôi. Có kẻ đã ra yêu cầu nghiền nát chúng và chúng ta cũng có thể thu thêm một khoản rồi. ”
 
Một gã khác lúng túng nói.
 
“… Tao hiểu rồi, trước giờ tao chưa nghe về thông tin đó, nhưng… Nếu nó kiếm  tiền cho chúng ta thật thì tao chẳng có gì phải phàn nàn cả.”
 
Tên cầm đầu nhóm nói để gây áp lực.
 
"Vậy thì nín họng lại!"
 
“… Ừ ừ!”
 
Chúng là một nhóm người tập hợp lại vì tiền. Miễn là bất cứ điều gì chúng định làm có kể kiếm được nhiều tiền thì chúng sẽ không rời liên minh. Không phải là chúng hành động hoàn toàn tách biệt với nhau, tất cả đều có đủ kỹ năng để làm việc cùng nhau như một đội. Với trình độ và kỹ năng của mình, ở một mức độ nào đó, chúng sẽ có thể săn lùng các di vật của cựu thế giới một cách an toàn.
 
Nhưng ngay cả như vậy, chúng đã chọn săn con người thay cho việc săn di vật vì chúng nghĩ rằng đó là một cách kiếm tiền dễ hơn. Miễn là chúng tiếp tục thành công thì giả định của chúng được chứng minh là đúng, và cứ thế mà làm chuyện  tương tự. Ít nhất, cho đến ngày chúng được chứng minh là mình đã sai.
 
***
 
Hôm nay, Akira lại dành cả ngày trong căn cứ của Sheryl.
 
Sheryl không mở cửa hàng dạo này. Không phải vì Akira không đến căn cứ của cô mỗi ngày, mà là vì có nhiều cách khác để kiếm tiền mà cả băng cần phát triển. Chưa kể, Akira còn yêu cầu họ dạy các thành viên trong băng cách đọc và viết, và đôi khi, băng phải giúp đỡ cả Katsuragi.
 
Sheryl và băng của cô mở quầy hàng và cửa hàng ọ không thường xuyên - khoảng 3 ngày một tuần. Vì Akira đến căn cứ sớm vào ngày hôm nay, nên băng quyết định mở cửa hàng vào ngày này.
 
Akira đang đợi bên trong phòng riêng của Sheryl cùng với Sheryl. Khi có người  bước vào nói với cô là có khách hàng, Sheryl sẽ thay váy và đi đến cửa hàng cùng với Akira.
 
Mỗi khi có khách hàng, Sheryl sẽ thay trang phục và chào đón khách hàng, sau đó khi trở về, cô sẽ thay trang phục thường nhật.
 
Một người của Sheryl đến và nói rằng cô có một khách hàng. Thế nên Sheryl bắt đầu thay váy.
 
Khi cô thay quần áo, Sheryl đột nhiên nghe thấy Akira hỏi.
 
“Chẳng phải em cứ mặc luôn chiếc váy đó thay vì phải thay nó mỗi khi có khách đến sẽ tốt hơn sao?”
 
Sheryl cười và nói.
 
“Nó là do cảm nhận của em thôi. Nó kiểu sẽ giúp em tập trung hơn vì nó là một chiếc váy đặc biệt trong mỗi dịp như thế này đấy.”
 
"Là vậy sao?"
 
“Khi anh trở về nhà, cởi bộ đồ tăng cường ra thì anh không cảm thấy thoải mái sao? Nó cũng giống như thế nhưng hơi ngược chút thôi ạ”.
 
“… Chà, em nói đúng.”
 
Nghe như thể cậu đang cố gắng tránh chủ đề này.
 
Alpha cười trêu chọc Akira.
 
[Thành thật mà nói, cậu nghĩ rằng việc cởi nó ra quá rắc rối nên cậu thường không cởi bộ đồ tăng cường ngay cả khi cậu đã ở nhà luôn đấy.]
 
[Tôi biết, tôi biết, tôi sẽ cẩn thận hơn mà.]
 
[Điều quan trọng là phải có loại thay đổi này, cậu biết đấy. Cậu học được điều này  từ Sheryl có thể là một ý kiến ​​hay đấy.]
 
[Ừ cũng được.]
 
Alpha nhìn Akira đang phản ứng giống như một đứa nhóc đang bực bội khi bị mắng, và mỉm cười.
 
Akira có thể cảm nhận được nụ cười dịu dàng đó từ Alpha và cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng cậu cố gắng đảm bảo rằng mình đang làm poker-face để điều đó không bị lộ ra ngoài.
 
Khi đang thay quần áo, có thể nhìn thấy là Sheryl đang mặc chiếc quần lót mà cô ấy nhận được từ Akira. Đó cũng là những di vật cựu thế giới. Cô nhận được những thứ đó khi Akira nghĩ rằng chúng sẽ không cho cậu được nhiêu tiền cả, nhưng thực tế chúng có thể kiếm được cho cậu một khoản kha khá.
 
Sheryl đã quen với việc Akira nhìn cô đang mặc đồ lót, và cũng mất ít thời gian để Akira quen với việc nhìn thấy Sheryl trong tình huống đó.
 
Sheryl mặc lại chiếc váy và suy nghĩ.
 
… Mình không biết là liệu mình có nên hành động bồng bột hơn để khiến Akira quan tâm đến mình không nhỉ? Nhưng xét mọi thứ đã xảy ra cho đến bây giờ, mình  không nghĩ là điều đó sẽ có nhiều tác dụng, chưa kể là có vẻ như mình cũng đã quen với nó luôn rồi. Mình khá chắc là Akira sẽ nhìn thấu ngay khi mình có hành động bồng bột ấy ngay lập tức luôn, buồn quá đi mất…
 
Sheryl liếc nhìn Akira. Mặc dù một người đẹp như Sheryl đang thay đồ bên cạnh, Akira không hề tỏ ra thích thú và rất có khả năng là cậu đang tỏ ra thờ ơ.
 
… Vậy là, về cơ bản, không cần phải giả vờ gì cả nhỉ? Nhưng mình không biết là anh ấy sẽ có thể xấu hổ trong tình huống nào nhỉ. Giờ nghĩ lại mới nhớ, kể cả khi mình đang ôm chầm lấy anh ấy, mặc dù mình nghĩ anh ấy hài lòng với điều đó, nhưng mình không nghĩ là anh ấy chẳng xấu hổ chút nào cả… Có phải vì mình là người chủ động không? Nếu Akira là người chủ động, mình tự hỏi liệu anh ấy có phản ứng khác không ta. Đúng vậy chứ, ví dụ như khi mình thay váy, nếu Akira là người cởi quần áo cho mình từng lớp một thì sao, mình chắc rằng anh ấy sẽ có phản ứng khác…
 
Sheryl tưởng tượng ra đủ loại cảnh trong tâm trí cô.
 
Cô tưởng tượng cảnh Akira đang cởi từng lớp từng lớp trên người mình trong khi hơi đỏ mặt, bàn tay Akira run rẩy nhẹ nhàng cởi chiếc váy của cô. Khi chiếc váy của cô rơi xuống từng cái một, cô đỏ mặt và gửi ánh mắt xấu hổ về phía Akira đang cởi đồ cho cô trong khi cố kìm lại nụ cười.
 
Sheryl vô thức thêm nhiều gia vị vào trí tưởng tượng của cô. Khi chuyển động của cô trong thế giới thực chậm lại, trí tưởng tượng của cô ngày càng hoang dại.
 
Khi Sheryl bắt đầu chìm trong trí tưởng tượng của mình, Akira đột nhiên gọi cô.
 
"Sheryl!"
 
"Vâng!?"
 
Sheryl rất bối rối khi giọng nói của Akira kéo cô trở lại thực tại. Akira thấy chuyện này hơi kỳ lạ.
 
“… Em thay váy hơi lâu rồi đấy, em nên nhanh lên một chút. Để khách hàng đến cửa hàng trước em sẽ tệ lắm đúng không?”
 
"A-anh nói đúng, em xin lỗi, em phải nhanh lên thôi."
 
Sheryl bắt đầu vội vã thay váy trong khi vẫn còn đang bối rối. Akira nhìn cô và nghiêng đầu bối rối. Lần này, Sheryl thực sự đỏ mặt, không diễn chút nào.
 
******
Trans+edit: promote
*******
 

 

1 nhận xét:

Đại Ca Xinh Đẹp nói...

nwng quá rồi đấy,mới có tí tuổi đầu =))