Chương 144: Khách không mời - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2022

Chương 144: Khách không mời

Sheryl đứng giữa phòng chính nơi cô đang bán di vật với vẻ mặt khó hiểu. Akira đã ổn định vị trí bằng cách nấp sau tấm bạt trắng treo trên trần nhà. Họ đã sẵn sàng cho những vị khách và không lâu thì những khách hàng đó đến nơi.
 
Vấn đề là báo cáo mà Tiol, người đưa khách hàng đến đó, đã đưa ra. Sheryl cau mày và nói với Tiol.
 
“8 người? Không phải có 4 thôi à? "
 
Tiol chỉ sợ hãi trước ánh nhìn của Sheryl, nhưng cậu cố gắng giải thích cho cô.
 
“Chỉ có 4 người khi họ đến gian hàng. Nhưng khi tôi dẫn họ đến đây, họ gặp 4 người khác, họ nói rằng những người đó là bạn của họ. Sau đó họ có vẻ khá hào hứng và 4 người kia cũng xin đi cùng, rất khó để từ chối họ và họ có vẻ mang theo khá nhiều tiền nên cuối cùng tôi đã dẫn họ ra tận con hẻm sau… Nếu cô muốn từ chối họ, xin hãy yêu cầu Akira làm như vậy. Tất cả bọn họ đều được trang bị vũ khí nên tôi chắc chắn rằng họ sẽ không nghe lời tôi đâu”.
 
Sheryl nhăn mặt khi nghĩ về những lựa chọn có sẵn của mình. Tiol bị Sheryl làm cho mê mẩn, chiếc váy mà Sheryl mặc để chào đón khách hàng đủ đẹp để khiến cậu bị hút hồn.
 
Không có nhiều dịp Sheryl mặc chiếc váy đó. Vì vậy, có thể nhìn thấy cô ấy trong bộ dạng này là một trong những đặc quyền mà Tiol nhận được từ nhiệm vụ của mình.
 
Nhưng Tiol đã dập tắt mong muốn bắt chuyện với Sheryl. Lý do cô có thể có được bộ váy cao cấp tuyệt vời đó cũng như lý do cô duy trì được làn da và mái tóc đẹp của mình không ai khác chính là tình địch của cậu, Akira.
 
… Thành thật mà nói, ngay cả khi mình có thể trở thành người yêu của Sheryl, mình cũng không nghĩ mình có thể mang lại cho cô ấy mức độ sang trọng như vậy… Sau cùng, cô ấy đã nhận được chiếc váy đó từ Akira, và ngay cả khi cô ấy chia tay cậu ta, mình khá chắc là băng nhóm sẽ tan rã. Vì cô ấy xinh đẹp nhường này nên mình chắc rằng có rất nhiều kẻ ngoài kia cũng nhắm đến cô ấy. Mình cá rằng một ngày nào đó, một kẻ cầm đầu một băng lớn sẽ để mắt đến cô ấy và buộc cô ấy trở thành người yêu của hắn ta hay gì đó thôi. Một khi điều đó xảy ra, mình cá là mình sẽ không có nhiều cơ hội gặp cô ấy nữa.
 
Lúc này, Tiol không có cơ hội nào để chiếm được trái tim của Sheryl. Nhưng điều đó có thể không xảy ra trong tương lai. Nếu băng nhóm ngày càng lớn mạnh đến mức đủ lớn để tự duy trì mà không cần bất kỳ sự bảo trợ nào, thì mối quan hệ quyền lực giữa Akira và Sheryl có thể bị đảo ngược.
 
Sau đó, nếu có điều gì đó xảy ra vào thời điểm đó, chẳng hạn như Akira yêu một cô gái khác khiến mối quan hệ của cậu với Sheryl rạn nứt, họ có thể chia tay và Tiol nghĩ rằng Sheryl có thể bắt đầu quan tâm đến một người con trai khác.
 
… Hiện tại, mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giúp băng nhóm phát triển đủ lớn để chúng ta không cần sự giúp đỡ của Akira nữa. Và nếu mối quan hệ của Akira với Sheryl trở nên tồi tệ hơn sau đó, thì mình sẽ có thể nắm bắt được cơ hội. Và nếu mình giúp băng đảng tiếp tục lớn mạnh, Sheryl có thể bắt đầu thích mình… Mặc dù vậy, mình chắc chắn rằng mình không phải là người duy nhất nghĩ như vậy.
 
Suy đoán của Tiol đã đúng, có những người khác trong băng nhóm cũng nghĩ như anh ấy. Hầu hết bọn chúng không có kế hoạch có thái độ bất mãn với Akira chỉ để có được Sheryl, nhưng đồng thời, hầu hết chúng cũng hy vọng rằng cuối cùng chúng cũng sẽ có được một vài cơ hội.
 
Khi Tiol nghĩ về rất nhiều thứ trong đầu, Sheryl cuối cùng đã đưa ra kết luận.
 
“8 người là quá nhiều. Chỉ cho 4 người vào thôi. Hãy để 4 người đầu tiên vào, sau khi họ xong thì cho 4 người đi cùng với họ vào sau. Nếu họ từ chối, hãy nói với họ rằng không ai được phép vào. Nếu sau đó họ vẫn khăng khăng muốn vào, Akira và tôi sẽ bảo họ tự quay về."
 
Ngay cả với khả năng phục vụ nhiều khách hàng của cô ấy, 8 người vẫn là quá nhiều đối với cô và cũng quá nhiều để Akira có thể để mắt đến, và điều đó lại phù hợp gấp đôi khi họ là những Thợ săn có vũ trang.
 
Cuối cùng, Sheryl mỉm cười lo lắng với Tiol và nói với cậu.
 
"Hãy cẩn thận, không cần phải liều lĩnh."
 
"Đ-được, tôi hiểu rồi."
 
Tiol đỏ mặt cười, cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Tâm trạng của Sheryl đã trở nên tồi tệ hơn đáng kể khi cậu đặt câu hỏi về mối quan hệ của cô với Akira vào ngày hôm trước, nhưng từ cuộc trao đổi vừa rồi, có vẻ như bây giờ đã ổn. Tiol hơi vui khi rời khỏi phòng.
 
Sheryl cười lạnh và thì thào.
 
“… Thật là dễ dàng.”
 
Sheryl nghĩ nếu Akira thấy vẻ mặt đó của cô, chắc chắn Akira sẽ ghét cô. Vì vậy cô nhanh chóng trả lại nụ cười ấm áp thường ngày trên khuôn mặt.
 
Không lâu sau đó, 4 người bước vào phòng. Sheryl mỉm cười nhẹ nhõm, có vẻ như không có cuộc chiến nào xảy ra. Vậy nên, cô bắt đầu phục vụ khách hàng với nụ cười thân thiện thường thấy của mình. Có thể trích xuất thông tin về tính cách và sở thích của người khác từ trang phục, thiết bị, ánh mắt và biểu cảm của họ. Sau đó, thông tin đó có thể được sử dụng để điều chỉnh cách tiếp cận họ.
 
4 người đó đang lướt quá di vật bên trong căn phòng đó, tất cả bọn chúng đều được trang bị vũ khí tốt đến mức có thể đi ra bãi đất hoang bất cứ lúc nào. Chúng cũng mang theo những chiếc túi rỗng.
 
Sheryl cảm thấy có điều gì đó không ổn với những kẻ đó, nhưng bây giờ cô quyết định gác lại chuyện đó.
 
Những người đàn ông đó đang xem các di vật được trưng bày trong căn phòng đó, nhưng bằng cách nào đó, họ có vẻ không hứng thú lắm. Một người trong số họ tiếp tục kiểm tra các lối và cửa ra vào của căn phòng, và một người khác dường như đang dán mắt vào tấm bạt treo trên trần nhà.

 
Sau đó Sheryl có thể cảm thấy từ biểu hiện của họ có một chút lo lắng, giống như kiểu bình tĩnh trước cơn bão, một điều gì đó sắp xảy ra, một điều gì đó thực sự rất tồi tệ. Nhưng cô ấy cố gắng hết sức để điều đó không thể hiện rõ trên mặt mình.
 
Một trong số chúng bước đến chỗ Sheryl với một nụ cười thật tươi.
 
Sheryl nở nụ cười duyên dáng thường ngày khi cô chào đón họ.
 
"Chào mừng đến với cửa hàng của chúng tôi."
 
Nụ cười của người đàn ông đang đi về phía Sheryl ngày càng lớn, không phải vì cô đang cười với hắn ta, mà là vì kế hoạch của hắn ta đang diễn ra rất tốt.
 
Alpha đột nhiên đưa ra một chỉ dẫn cho Akira.
 
[Akira, sẵn sàng chiến đấu.]
 
Mặc dù Akira hơi bất ngờ trước mệnh lệnh đột ngột đó, nhưng cậu nhanh chóng chuyển sang trạng thái chiến đấu. Cùng lúc đó, người đàn ông đang đi về phía Sheryl hơi hạ thấp cảnh giác, Sheryl tin tưởng vào tính toán của cô và ngay lập tức bắt đầu chạy về phía Akira nhanh nhất có thể và lao qua tấm thảm màu trắng treo trên trần nhà.
 
Người đàn ông đó đã bị sốc và không thể phản ứng trong một lúc, nhưng hắn ta lập tức định hình lại, nhắm khẩu súng trường với vẻ mặt dữ tợn, và rải đạn một cách bừa bãi về phía Sheryl mà không hề tỏ ra do dự.
 
Đạn xuyên ngay qua tấm đầu tiên, nhưng mất gần hết động lượng và không thể xuyên qua tấm thứ hai. Động lượng tích tụ xé toạc tấm tôn khỏi trần nhà, nó văng lung tung một cách uyển chuyển, bị trọng lực kéo xuống, đạn mất đà rơi xuống lăn tứ tung trên mặt đất.
 
Gã đàn ông đó giật mình và hét lên.
 
“Tấm chống đạn!? Chúng không phải chỉ là những tấm nội thất đơn giản sao!?”
 
Ban đầu, chúng dự định bắt Sheryl làm con tin và tranh thủ cướp các di vật. Nhưng hắn ta đã mất cảnh giác và Sheryl đã có thể chạy trốn khỏi hắn ta, điều đó có nghĩa là Sheryl có thể nhanh chóng đoán được tại sao chúng lại ở đây. Vì vậy, hắn ta ngay lập tức thay đổi kế hoạch từ ‘bắt Sheryl’ sang ‘giết cô’.
 
“Lấy di vật!! Bảo mấy thằng bên ngoài vào ngay đi!! ”
 
Tên đó hét lên và ra lệnh cho người của mình.
 
Akira bắt lấy Sheryl đang lao về phía mình bằng tay phải và ôm sát cô, cậu nâng khẩu súng trường xuyên phá CWH trên tay trái và bóp cò. Không cần phải bắn trúng mục tiêu, mục tiêu chính của cậu chỉ là để chúng biết rằng cậu đang ở đây. Sau đó, cậu ngay lập tức đưa Sheryl tiến sâu hơn vào một cánh cửa dẫn ra bên ngoài. Đó là một lối thoát hiểm đã được chuẩn bị từ trước và những tấm thảm treo ở đó để che giấu lối thoát hiểm này.
 
Gã đàn ông nghe thấy tiếng súng phát ra từ phía sau tấm vải và quay về hướng đó để bắn trả. Tấm chống đạn làm viên đạn chệch hướng khỏi đường đạn ban đầu và rơi xa gã đàn ông.
 
"Đúng như tao nghĩ, chúng nó có người bảo hộ trốn sau tấm thảm!!"
 
Gã đàn ông đó đã đá tấm tôn được che bởi tấm chống đạn xuống và nấp sau nó để đảm bảo rằng hắn ta sẽ không bị trúng đạn của kẻ thù.
 
“Kẻ bảo hộ đang ở sau tấm bạt!! Kiểm tra chắc chắn áo giáp của chúng mày đi!! ”
 
Trong khi hắn ta nói vậy, gã đàn ông đó rút một chiếc mũ bảo hiểm kín mặt trong túi xách của hắn ra và đội nó. Ban đầu chúng không đội chiếc mũ bảo hiểm đó để Sheryl và người của cô hạ thấp cảnh giác, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi và chúng phải đội chúng vào.
 
Akira chạy thật nhanh trong khi vẫn mang theo Sheryl, cậu có thể làm được điều đó nhờ vào sức mạnh được tăng cường từ bộ đồ tăng cường. Cậu đảm bảo chạy càng nhanh càng tốt trong khi không làm Sheryl bị thương. Khi đến trước cửa, cậu nhanh chóng mở nó ra, đẩy Sheryl ra ngoài rồi lập tức đóng cửa lại.
(trans: mé tôi mà có ảnh minh họa của cảnh này thì tôi sẽ đi chế meme ngay)


Sheryl chết lặng khi cánh cửa trước mặt bị đóng chặt như vậy, cô nghĩ rằng Akira sẽ cùng mình bỏ chạy. Mặc dù đứng đơ ra trong giây lát, cô ngay lập tức định thần lại và bắt đầu di chuyển. Những người còn lại trong băng vẫn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.
 
Một tiếng súng vang vọng khắp căn cứ, hầu hết các thành viên trong băng đều dừng lại ngay khi nghe thấy tiếng súng đó. Sheryl hét hết sức có thể.
 
"Có một trận xả súng đấyyy!!!"
 
Với việc Akira bảo vệ băng nhóm, chúng nghĩ rằng sẽ không ai dám tấn công căn cứ, nhưng ngày hôm đó, giả định của chúng đã được chứng minh là sai.
 
Lúc đầu, Akira sơ tán Sheryl đến một nơi an toàn, ra khỏi căn phòng đó và tránh xa 4 người đàn ông đang bắn từ trong phòng. Với điều này, sự an toàn của Sheryl đã được đảm bảo ít nhiều, vì thế cậu nhanh chóng chuyển sang công chuyện tiếp theo của mình, bắn trả 4 người đàn ông đó.
 
Akira khẽ cau mày.
 
[Mà, tôi nghĩ mở một cửa hàng ở thành phố ổ chuột này thì sớm muộn sẽ bị cướp thôi, nhưng thế này thì nhanh quá rồi.]
 
Alpha cười đáp.
 
[Chỉ là cậu không may mắn thôi.]
 
[Không thể đồng ý hơn, như tôi nghĩ, tôi đã hết may mắn rồi phải không?]
 
[Nhưng vì chúng đã tấn công khi cậu ở đây, tôi đoán điều đó có nghĩa là Sheryl thực sự may mắn. Nhờ vậy, cô ấy đã không bị giết lần này.]
 
Akira cười nhạt.
 
[Có thể, sau tất cả Sheryl đã gặp may.]
 
[Đúng vậy, vậy nên chúng ta hãy tận dụng may mắn đó và dọn dẹp đống lộn xộn này càng sớm càng tốt.]
 
[Cô nói đúng, ta làm thôi.]
 
Akira không biết liệu đó là do cậu xui xẻo, hay là Sheryl may mắn, hoặc thậm chí có thể là cả hai. Để chắc chắn rằng tên người tấn công căn cứ ngày hôm nay là xui xẻo, đẩy hết vận rủi của mình cho những kẻ đó, Akira tự nổ súng bắn trả.
 
Alpha sau đó hỏi Akira muốn làm gì với những kẻ đó.
 
[Vậy thì, Akira, cậu muốn làm gì với chúng? Giải pháp nhanh nhất là giết chúng. Thế nên không cần nương tay.]
 
Alpha vẫn mỉm cười khi nói một câu vô tâm như vậy. Cô không hề tỏ ra do dự khi giết chúng, cô nở nụ cười như thường lệ trong khi yêu cầu xác nhận từ Akira để chấm dứt mạng sống của những kẻ đó.
 
Akira đáp lại với vẻ bình tĩnh.
 
[Tôi không ngại giết tất cả chúng, nhưng nếu có thể, tôi muốn làm chúng tê liệt để có thể hỏi chúng tại sao chúng lại tấn công ta.]
 
[Cậu biết rằng đó là không thể phải không?]
 
[Đó là lý do tại sao tôi nói ‘nếu có thể’. Dù sao thì tôi cũng không muốn chết, chúng ta càng do dự thì điều này càng trở nên nguy hiểm hơn. Chúng ta chỉ cần cố gắng nhưng không cần phải liều lĩnh. Nếu không thể ngăn chặn và không giết chúng ngay cả khi có sự hỗ trợ của cô, thì tôi sẽ chỉ làm theo chỉ dẫn của cô để giết chúng thôi.]
 
Akira bằng cách nào đó nghe như thể cậuy đang nghi ngờ sự hỗ trợ của Alpha, nhưng Alpha mỉm cười tự mãn và đáp lại.
 
[Đừng ngốc thế. Miễn là cậu có tôi trợ thì mọi sự sẽ ổn thôi. Chỉ là nếu cậu không đi theo con đường dễ dàng nhất thì bản thân cậu sẽ phải bỏ sức nhiều hơn nữa. Vì thế tôi chỉ muốn xác nhận điều đó. Nếu cậu ổn với điều đó, thì tôi cũng không bận tâm đâu.]
 
[Được rồi, lên nào.]
 
Akira mỉm cười và chạy vào phòng. Cuộc trò chuyện giữa Akira và Alpha xảy ra nhờ thần giao cách cảm. Ngay cả khi đó là điều mà cần vài phút để nói, nếu thông qua thần giao cách cảm, họ có thể hoàn thành việc đó trong tích tắc. Hơn nữa, khi Akira chuyển sang trạng thái chiến đấu, cậu đã vô thức kích hoạt nén thời gian của mình. Nhờ đó, Akira và Alpha có thể giao tiếp gần như ngay lập tức. Một kỳ tích như điều không thể nếu được thực hiện bằng lời nói.
 
Đây cũng là một hình thức luyện tập để Akira xử lý nhanh thông tin bên trong não. Rốt cuộc, ở giữa trận chiến, cậu cần xử lý một lượng thông tin khổng lồ. Giữa hoàn cảnh nguy hiểm mà việc dừng lại suy nghĩ dù chỉ một giây đồng nghĩa với cái chết chắc cú, Akira cần phải liên tục xác định mọi mối nguy hiểm xung quanh mình. Nó bao gồm việc lọc thông tin nào là quan trọng và thông tin nào không, cậu phải xử lý tất cả thông tin một cách hiệu quả trước khi kẻ thù có thể bắt được cậu trước.
 
Nếu Akira không thể xử lý tất cả thông tin đủ nhanh, cậu sẽ thử vận ​​may của mình, xem cậu sẽ gặp xui xẻo và chết, hay sẽ may mắn sống sót. Lúc này, Alpha đang bù đắp cho sự kém may mắn của cậu, nhưng điều đó không đủ để đảm bảo an toàn cho cậu.
 
Nhưng dù vậy, may mắn đã mang đến cuộc gặp gỡ giữa Akira và Alpha, đó chính là thứ giúp cậu có thể sống sót cho đến tận bây giờ.
 
Akira đổi khẩu súng trường chống vật liệu CWH thành khẩu súng trường tấn công AAH và nhanh chóng quay trở lại gặp kẻ thù. 4 người đàn ông bên trong căn phòng đó đang bắn theo các hướng ngẫu nhiên. Những tấm thảm này không phải là bất khả chiến bại, cuối cùng chúng bị xé toạc và nhảy múa trong không khí khi rơi xuống, do đó càng cản trở tầm nhìn của chúng.
 
Chúng trốn sau tấm tôn trong khi bắn xung quanh một cách ngẫu nhiên. Akira bất ngờ xuất hiện trong tầm nhìn của chúng, cậu đang nấp sau tấm thảm chống đạn và đã tiến lại gần nhất có thể với 4 gã đàn ông đó. Cậu nhảy ra khỏi lớp vỏ bọc đó để đến gần hơn nữa.
 
Một trong 4 người đàn ông bị bất ngờ trước hành động đột ngột đó, nhưng bằng cách nào đó hán ta vẫn bắn được vào Akira. Nhưng Akira nã vào hắn ta nhanh hơn, Akira gắm hướng nhìn khẩu súng trường tấn công AAH của mình vào hắn. Một viên đạn bay ra từ miệng súng và găm vào đầu, cơ thể, cánh tay và khẩu súng trường của người đàn ông đó.
 
Nhưng người đàn ông đó hầu như không bị thương. Viên đạn bình thường của Akira không thể xuyên thủng chiếc mũ bảo hiểm kín mặt mà hắn đang sử dụng. Nó thậm chí không để lại dấu vết gì trên người đàn ông đó, và vì hắn đang nắm chặt khẩu súng trường của mình với sự trợ giúp của bộ đồ tăng cường, hắn cũng không mất khẩu súng. Những phát bắn của Akira chỉ có thể làm hắn ta ngạc nhiên, không hơn.
 
Người đàn ông đó mỉm cười khi nhận thấy rằng Akira không có đủ hỏa lực để giết mình. Sau đó hắn ta cố nhắm khẩu súng trường của mình vào Akira, nhưng Akira lại bắn vào cánh tay và khẩu súng trường của hắn ta, do đó khiến hắn bắn trượt.
 
Sóng xung kích từ những viên đạn của Akira đã khiến người đàn ông đó mất thăng bằng, nó cũng ngăn người đàn ông đó cố định mục tiêu của mình là Akira. Khi người đàn ông đó nhận ra điều đó, Akira đã đứng trước mặt hắn ta.
 
Chân phải của Akira đã rời khỏi sàn, giây phút tiếp theo, cậu tung một cú đá đau đớn được tăng cường bằng bộ đồ tăng cường của mình vào đầu người đàn ông đó. Chiếc mũ bảo hiểm không thể làm giảm hoàn toàn sóng xung kích khi nó truyền đến đầu người đàn ông đó và khiến hắn ta bất tỉnh trong một phát.
 
Cú đá đó khiến người đàn ông đó bay thẳng lên, nhưng hắn không đập vào trần nhà nhờ Akira đã nắm được chân hắn trước khi mặt hắn dính vào trần nhà. Akira sau đó kéo hắn trở lại mặt đất và nhanh chóng đổi tay trái đang nắm chân hắn sang nắm cổ hắn.
 
3 người đàn ông khác trong phòng đó đã rất ngạc nhiên khi Akira hạ gục một người bạn của chúng quá nhanh, nhưng điều đó không ngăn chúng nã đạn vào Akira. Ngay khi Akira nhận thấy những người đàn ông khác đang nhắm vào mình, cậu ngay lập tức sử dụng người đàn ông mà cậu đang nắm lấy làm lá chắn và khiến những người đàn ông khác do dự.
 
Akira đã sử dụng sơ hở đó để nhanh chóng thu hẹp khoảng cách của mình. 3 người đàn ông khác ngay lập tức phân tán để bao vây Akira từ phía trước, bên trái và bên phải. Những người đàn ông ở bên trái và bên phải của Akira không thể bắn vào Akira vì họ có thể bắn bạn của chúng.
 
Nhưng đó không phải là trường hợp của người đàn ông trước mặt Akira, hoặc vì hắn ta hoảng sợ khi thấy Akira đang tiến về phía mình, hoặc vì hắn ta đã quyết định một cách có chủ đích, hắn phớt lờ người đàn ông mà Akira đang dùng làm lá chắn và bắt đầu bắn vào hướng Akira. Đạn xuyên thủng bộ đồ tăng cường và chiếc mũ bảo hiểm đầy đủ của người đàn ông mà Akira đang sử dụng làm lá chắn. Chấn động làm cơ thể đó bị sốc mạnh và sóng xung kích được truyền đến tận Akira, lý do duy nhất không thổi bay Akira trở lại là vì cậu chống chọi lại nó với bộ đồ tăng cường của mình.
 
Cùng lúc đó, Akira bắn người đàn ông bên phải. Người đàn ông bên phải Akira không được trang bị vũ khí tốt như người đàn ông mà cậu đang dùng làm lá chắn. Đạn AAH ở cự ly gần đã hạ gục người đàn ông đó trước khi hắn ngã xuống đất.
 
Akira sau đó chuyển mục tiêu sang người đàn ông trước mặt và bóp cò. Người đàn ông trước mặt cậu ngã xuống đất trong khi vẫn đang bóp cò súng.
 
Akira nhanh chóng tập trung về phía người đàn ông cuối cùng. Khi Akira định bóp cò, Akira nhìn thấy người đàn ông đó làm gì đó và dừng lại. Người đàn ông đó giơ cả hai tay cùng khẩu súng trường của mình.
 
Akira suy nghĩ một chút trước khi nói cộc lốc.
 
"Không."
 
Akira buông người đàn ông mà cậu đang tóm và tung một cú đá vào người đàn ông cuối cùng. Chỉ một cú đá thôi cũng đủ khiến người đàn ông đó bất tỉnh và ngã xuống như một con rối đứt chỉ.
 
Sau khi xác nhận rằng tất cả kẻ thù đều bất tỉnh hoặc đã chết, Akira thở dài.
 
[Vậy là 4 tên, còn bao nhiêu?]
 
Alpha mỉm cười và bình tĩnh trả lời câu hỏi đó.
 
[Chỉ còn 4 nữa thôi, đừng mất cảnh giác.]
 
[Tôi biết, tôi có nên chủ động không?]
 
[Đừng lo quá, là chúng tự đến đây nên  ta cứ đợi ở đây chào đón chúng thôi.]
 
Alpha đột nhiên ngừng cười, Akira nhận thấy được điều đó lập tức nâng cao cảnh giác.
 
[Alpha?]
 
[Akira, cậu cần phải đổi súng.]
 
Và cùng với đó, Akira thay đổi vũ khí.
 
4 người đàn ông còn lại đang đợi bên ngoài vì Sheryl không muốn tất cả vào trong cùng một lúc. Họ đang đợi bên cạnh lối vào sau của căn cứ Sheryl. Một trong số họ, Zalmo, nhận được cuộc gọi từ đồng bọn và nhanh chóng trả lời.
 
“… Được rồi, giờ tụi tao vào đây.”
 
Zalmo kết thúc cuộc gọi và liếc nhìn 3 người đàn ông còn lại. 3 người đàn ông khác chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu và đội chiếc mũ bảo hiểm mà họ đã không sử dụng từ đầu để hạ thấp cảnh giác người của Sheryl.
 
Tất nhiên, Sheryl không thể để khách của mình đợi bên ngoài mà không có ai đi cùng. Một cậu trai, người mà Sheryl giao đứng canh ở đó để đi cùng chúng ở đó  nhận thấy sự thay đổi và định hỏi những người đàn ông.
 
"Gì-"
 
Cậu trai đó định hỏi có chuyện gì xảy ra, nhưng trước khi cậu có thể nói xong, Zalmo đã rút súng trường của mình ra bằng một động tác linh hoạt, nhắm vào cậu và bóp cò.
 
Viên đạn xuyên qua thân của cậu ấy. Bộ giáp mà cậu đang sử dụng chẳng qua là áo giáp giả, nó không có sức phòng thủ trước một viên đạn thật. Viên đạn cũng phá hủy thiết bị liên lạc quan trọng của cậu, sau đó cậu ngã xuống và chết.
 
Zalmo không hề biểu lộ cảm xúc ngay cả khi đã giết người, biểu cảm của hắn ta không thay đổi chút nào khi ra lệnh cho 3 người đàn ông còn lại.
 
"Đi thôi!"
 
Zalmo đá tung cánh cửa và xông vào căn cứ. Vì chúng đã biết trước căn phòng đang nhắm đến, chúng xông thẳng qua căn cứ để đến căn phòng đó. Để an toàn, chúng đã tung vài phát súng vào những nơi có thể có người đang ẩn náu trên đường đến đó. Đạn bay xung quanh bên trong căn cứ, phá hủy các bức tường và đồ đạc.
 
Những viên đạn bay thẳng vào Zalmo và người của hắn từ sâu bên trong căn cứ, mặc dù những viên đạn đó trúng chúng nhưng không có bất kỳ sát thương nào đối với Zalmo và người của hắn. Những người bắn những viên đạn đó đã nhận thấy điều đó. Những người đàn ông sau đó nhắm khẩu súng trường của chúng về hướng mà những viên đạn đó đến và bắt đầu xả đạn. Sau đó, những hành động kháng cự từ người của Sheryl đã dừng lại.
 
Có thể nghe thấy tiếng la hét của người của Sheryl vang vọng bên trong căn cứ. Nhưng đối với Zalmo và người của hắn, đó chẳng qua là tiếng ồn vô nghĩa.
 
Zalmo và người của hắn ta đến trước cửa căn phòng mà chúng đang nhắm tới mà không gặp nhiều khó khăn. Zalmo liếc nhìn người của mình, bảo chúng xông vào, nhưng ngay trước khi chúng làm điều đó, một loạt đạn xuyên qua bức tường và cánh cửa và dội vào chúng.
 
Ở phía bên kia của cánh cửa đó, Akira có súng trường tấn công A2D và AAH trên cả hai tay của mình nhằm vào cánh cửa. Nhờ tầm nhìn được nâng cao từ sự hỗ trợ của Alpha, cậu hoàn toàn có thể nhìn thấy những gì Zalmo và người của hắn ta đang làm. Akira sử dụng sức mạnh của bộ đồ tăng cường để giúp cậu giữ cả hai khẩu súng trường của mình cùng lúc khi bắn vào cửa.
 
Khi cánh cửa đã nát thành từng mảnh, Akira cuối cùng cũng dừng lại. Cậu có thể thấy Zalmo và người của hắn ở phía bên kia cánh cửa, có vẻ như chúng đã dính  khá nhiều đạn.
 
Một vài tên đã bị thổi bay sang phía bên kia của bức tường. Những viên đạn từ đòn đánh của Akira xuyên qua bộ đồ tăng cường của hắn ta và tạo ra vài lỗ trên cơ thể người đàn ông đó, máu bắn ra từ những lỗ đó nhuộm đỏ bức tường. Khi Akira ngừng bắn, lực đẩy giữ người đàn ông đó dính trên bức tường đó cuối cùng đã biến mất và hắn đó ngã xuống đất. Máu từ người đàn ông đó chảy ra tạo thành một vũng xung quanh cơ thể hắn.
 
3 người còn lại vẫn đứng sau khi Akira kết thúc đợt bắn, nhưng chỉ có một kẻ vẫn còn tỉnh táo, là Zalmo. Hắn nhìn Akira và không hiểu sao lại mỉm cười thích thú.
 
“Đó là đạn xuyên giáp phải không? Đó không phải là loại đạn mà mày nên sẽ sử dụng để dùng với người đâu biết không? Nhìn hậu quả đi, khi giết người cũng có điều được và điều không chứ mày biết không? Hay là mày đã không còn chút cảm giác nào của con người rồi? Kinh khủng quá đii!”.
 
Akira làm theo chỉ dẫn của Alpha, cậu đổi băng đạn thường bằng băng đạn xuyên giáp. Đó là loại đạn được thiết kế để chống lại quái vật cơ khí chứ không phải đồng loại (con người).
 
Nhưng Akira chỉ lạnh lùng nhìn lại Zalmo và nói.
 
"Tao không muốn nghe điều đó từ kẻ sử dụng đồng bọn làm lá chắn đâu."
 
Trong số 3 người đứng trước Akira, Zalmo là người duy nhất còn sống. Khi Akira xả đạn, Zalmo nắm lấy hai kẻ bên cạnh và kéo chúng lại che chắn cho hắn ta. Bộ quần áo tăng cường và da thịt của họ đủ bảo vệ hắn ta khỏi những viên đạn của Akira. Những viên đạn xé nát hai người đàn ông kia đến mức không thể nhận ra, nhưng đổi lại, Zalmo không hề bị thương.
 
Zalmo trả lời với một nụ cười tự mãn.
 
“Không không không, đây là hy sinh cần thiết. Nếu cả hai người họ không che chắn cho tao thì bây giờ tất cả đều đã chết rồi. Thế nên đó là hy sinh khó tránh khỏi để tránh khỏi khả năng xấu nhất thôi. Còn một người còn sống hơn là chết hết phải không? Mày hiểu chứ? ”
 
 
Hai tên mà Zalmo sử dụng làm lá chắn đã bị bắn thủng di đạn, bộ quần áo tăng cường, mũ bảo hiểm và cơ thể của chúng bị cắt vụn ra ngoài khả năng nhận dạng. Chân tay bằng cách nào đó vẫn còn lủng lẳng bởi một vài sợi cơ đung đưa trái phải trước khi rơi xuống đất. Zalmo nhận ra thế liền ném cả hai người xuống đất. Cơ thể vụn của chúng rơi xuống và làm văng vũng máu bên dưới.
 
Zalmo phát hiện 4 người đàn ông khác đi trước đang nằm trên mặt đất.
 
“Vậy là mày đã đánh bại 4 người kia một mình cơ à? Khá tuyệt đấy, chưa kể rằng tất cả dường như vẫn còn sống. Mày đúng là nhân ái mà. Tao cũng hy vọng mày cũng sẽ đối với tao như chúng vậy, được không? Chứ sao lại đối xử như lúc nãy với tao thế chứ? ”
 
Akira đáp lại với một khuôn mặt dữ tợn.
 
“Đó là bởi vì ngay cả những gì vừa xảy ra cũng không đủ để giết chết tất cả chúng mày. Tao không có bất kỳ cơ hội nào để mà chống lại một kẻ mạnh mẽ như vậy cả”.
 
“Ồ, về cơ bản đó là lỗi của tao vì quá mạnh và đã khiến chúng vướng vào tình huống này à. Thật sự đáng tiếc, tao cảm thấy tệ cho chúng thật”.
 
Rõ ràng là Zalmo đã nói dối. Hắn ta đang cố tỏ ra bình tĩnh trước những gì vừa xảy ra khi đánh giá tình hình.
 
… Tất cả những người đi trước đều còn sống, chúng không chảy máu, có một vài vết trên bộ đồ tăng cường cho thấy chúng đã bị bắn, một số tên bị lõm mũ bảo hiểm… CQC à. Có nhiều khả năng là chúng cũng bất tỉnh bởi tiếng súng nổ… Vậy tại sao thằng nhãi lại sử dụng đạn xuyên giáp thay vì đạn bình thường để chống lại mình? Có phải vì nó nhận thấy đạn bình thường hầu như không ảnh hưởng đến những đến trước đó nên nó đổi sang loại đạn có hỏa lực tốt hơn không?
 
Zalmo cố gắng nhớ những gì Akira đã nói với anh ấy và cố gắng khớp chúng với biểu hiện của Akira khi anh ấy nói điều đó.
 
Không, không đúng. Nó nhận thấy rằng nó có thể đánh bại những người ta cử vào trước chỉ với CQC và đạn thường, đó là lý do tại sao nó lại tha cho chúng. Nhưng áo giáp cứng của chúng ta quá bền so với loại đạn thường của nó, đó là lý do tại sao nó quyết định đổi đạn… Nhưng tại sao nó lại đưa ra quyết định đó? Nó đã thẩm vấn đứa nào trước khi chúng ta đến đây à? Không, không có nhiều thời gian từ khi chúng vào trước cho đến khi chúng ta vào đây, thế nên điều đó là không thể. Thông tin về cuộc tấn công bất ngờ của ta bằng cách nào đó đã bị lộ? Không, điều đó cũng không đúng. Nếu thực sự là như vậy, chúng sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn hơn để mà chống lại mình và điều đó dường như không xảy ra… Mình thực sự không biết, thằng nhãi này thực sự rất kỳ lạ.
 
Zalmo trông vẫn rất thư thái trong khi cẩn thận quan sát các chuyển động của Akira. Đối với Zalmo, Akira không có vẻ mạnh như vậy, nhưng đúng là cậu đã đánh bại 7 người, chỉ một mình. Nhưng ngay cả như vậy, đó không phải là lý do đủ để Zalmo phải cảnh giác, vì xét cho cùng, đó không phải là một việc khó khăn gì cả.
 
Akira nhận thấy rằng Zalmo không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc nào ngay cả khi nhìn thấy tất cả người của mình ngã xuống. Điều đó khiến Akira cẩn thận hơn với Zalmo. Cả hai người đối mặt với nhau, sẵn sàng chiến đấu.
 
******
Trans & Edit: promote
*******
 

Chương trước   Danh sách chương   Chương sau

1 nhận xét:

Unknown nói...

Cách xử lý của WB cũng như thêm tình huống về vụ bắt cóc không hay như LN và không đạt về cảm xúc