Chương 147: Phương pháp đòi nợ - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2022

Chương 147: Phương pháp đòi nợ

 Enjoy(~.~)

Alpha bỗng quay người về hướng cánh cửa trong phòng, Akira để ý và cũng nhìn theo hướng đó, cậu thấy Carol và Viola đang bước vào.

 



Những người khác cũng chú ý tới Carol và Viola. Hai người mới đến nhìn quanh phòng, nói chuyện với nhau một chút rồi tách ra, Carol tới chỗ Akira trong khi Viola đến chỗ Katsuragi. Carol tới kế bên Akira và mỉm cười.

 

“Thật mừng vì lại được gặp cậu! Quả là tình cờ nhỉ”

 

“Cô nói đúng, vậy tại sao cô đến đây?”

 

“Tôi chỉ đang định giết thời gian bằng cách nói chuyện với cậu thôi, cậu có bận gì không?”

 

“Không hẳn. Tôi đang rảnh.”

 

“Thật vui khi cậu nói vậy”

 

Akira đang ngồi trên một trong những tủ kính trưng bày dành cho di vật. Carol bình thản ngồi xuống kế cậu.

 

Carol đang mặc một bộ bó sát thân thích hợp cho chiến đấu, nó có thiết kế hoang dại hơn so với thiết kế của bộ đồ từ cựu thế giới mà cô mặc ở di tích Mihazano. Tuy vậy nhưng nó vẫn làm tôn lên đường cong của cô, vì vậy đối với những ai không quen thì cô nhìn rất gợi cảm.

Cái đai cố định bộ đồ bó sát được kéo xuống để lộ ra khe núi thần thánh (・∀・). Những người khác đang làm việc trong phòng không thể kiềm được mà cứ liếc mắt về chốn bồng lai đó, nhưng Carol không quan tâm tới họ chút nào.

Akira sau đó nhắc nhở Carol:

 

“Tôi không phiền cô ngồi đây, nhưng hãy cẩn thận không lại bể kính”

 

“Ulatroi tôi có nặng đến mức đó đâu!”

 

“Chỉ là vừa có một trận chiến diễn ra ở đây nên kệ trưng bày có thể bị hư hỏng thôi”

 

“Tôi hiểu, tôi sẽ cẩn thận, mà nhắc về chuyện đó, cân nặng của tôi là bí mật đấy. Nếu cậu muốn biết bằng mọi giá, tôi đề xuất là cậu đo lường cằng cách ôm tôi khi tôi đang không mặc gì” (つ✧ω✧)つ

Carol đang mỉm cười đầy trêu chọc trong khi Akira đáp lại với nụ cười nhăn nhó.

 

“Không, cám ơn” 

 

“Cậu không thú vị gì cả”

 

Carol tuy cười nhưng có vẻ hơi thất vọng. (。•́_•̀。)

 

Căn phòng bị nhuộm bởi máu, những vỏ đạn rỗng cũng nằm rải rác khắp sàn đầy rẫy những vết cháy xém do đạn bắn, nó cho thấy cuộc chiến khốc liệt như thế nào. Carol nhìn khắp phòng và mỉm cười như thể không phiền hà gì khung cảnh trước mắt và nói.

 

“Có vẻ như trận chiến vừa rồi khá tổn hại đấy nhỉ”

 

Akira khó chịu trả lời

 

“Đó không phải lỗi của tôi”

 

Carol hơi ngạc nhiên cách phản ứng của Akira, cô ấy đã cho rằng Akira là người sẽ không quan tâm về những thứ như thế. Mặc dù cô không có ý định đổ lỗi cho cậu, nhưng từ ngữ của cô có vẻ như đã đánh động cậu. Vì để không làm tâm trạng cậu xấu đi, cô cố bào chữa.

 

“Ừ thì, chắc chắn đó là lỗi của bọn tấn công chứ không phải cậu gây nên mà.” 

 

Akira ngoảnh mặt về phía Carol và ngẩn ra. Cậu nhanh chóng nhận ra cô ấy đã hiểu sai ý cậu, vì vậy cậu lắc đầu và nói.

 

“Đó không phải ý tôi, thật ra là căn phòng sạch hơn nhiều sau cuộc chiến. Nhưng  bởi vì những tên đi cùng Katsuragi cứ kéo mấy cái xác đi khắp nơi và làm căn phòng kinh khủng hơn ban đầu nữa. Đó là lý do vì sao đó không phải lỗi của tôi mà căn phòng trông như này. Nhưng, ừm thì, tôi cũng không thật sự cố giữ cho căn phòng sạch đẹp khi choảng nhau với lũ trộm.”

 

Carol gật đầu.

 

“Ohh tôi hiểu. Mấy tên này thật hư hỏng : ))”

 

“Hư hỏng?”

 

“Đúng vậy, đây chỉ là cái mẹo vặt, nhưng nó đủ để đánh lừa vài người.”

“Akira nghiên đầu trong bối rối, cậu vẫn không hiểu Carol đang ám chỉ cái gì.

Khi Carol thấy điều đó, cô cười xảo quyệt và nói với Akira 

“Hửm, bản mặt cậu đang nói rằng cậu không hiểu nhỉ. Nếu cậu muốn, tôi có thể giải thích, đó là nếu cậu không phiền tôi thêm một chút dự đoán cá nhân.”

“Ok triển đi”

 

Akira khá hứng thú, vì thế cậu gật đầu mà không suy nghĩ nhiều.

 

Cậu đang chờ Carol bắt đầu giải thích nhưng cô ấy không nói gì cả, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào Akira và mỉm cười. Akira cảm thấy kì lạ và nhăn mày, đó là khi Carol bắt đầu nói.

 

“Nếu tôi đòi tiền thông tin…Cậu sẽ làm gì?”

 

“Tiền thông tin…?”

 

“Thông tin không miễn phí, cậu ít nhất cũng biết mà đúng không?”

 

 “…Ừ thì, đúng, tôi biết”

 

Akira đáp lại khó chịu, Carol thấy vậy, thưởng thức phản ứng của cậu.

 

Trong mắt của người khác, Carol có vẻ như đang trêu chọc Akira và đang tận hưởng phản ứng của cậu. Nhưng Carol đang cố hết sức che giấu ý định thật thể hiện trên mặt khi cô đang quan sát biểu hiện của Akira chăm chú.

 

Carol đang cố phán đoán tính cách của Akira và lối suy nghĩ của cậu từ cách mà cậu phản ứng, liệu cậu có nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi, hay cậu chỉ cười cho qua, hay cậu sẽ trả lời lại một cách thận trọng.

 

Nếu Akira trông tức giận hay như bị xúc phạm, cô ấy sẽ ngay lập tức xin lỗi và cẩn thận giải thích để chắc rằng không làm xấu đi tâm trạng của cậu.

 

Akira có vẻ như đang suy nghĩ một chút. Carol chăm chú qua sát cậu trong khi chờ đại phản ứng của cậu

 

Akira ngập ngừng chút nhưng rồi lại nói.

 

“…Àaa thì, tôi cũng không muốn biết về nó lắm, nên cô không tiết lộ cũng được.”

 

Carol mỉm cười cay đắng.

 

“Tôi đùa thôi mà, cậu đang nghiêm túc quá đó”

 

“Tôi không thích đùa kiểu đó”

 

Lời đáp lại của Akira hơi khó chịu. Carol hiểu hơn về nhân cách của Akira, cô sau đó mỉm cười và nói một cách hối lỗi.

 

“Tôi xin lỗi mà, đừng giận^^.Nhưng tôi thật sự khá vui khi cậu cá hứng thú với tôi. Như một lời xin lỗi, tôi sẽ giải thích đàng hoàng cho cậu, ok không?”

 

“Được rồi”

 

Akira miễn cưỡng gật đầu, chắc hẳn phải vì cậu ta khá hứng thú với chủ đề đó và cậu nghĩ rằng trước đó Carol chỉ chọc cậu thôi.

 

Carol đã có thể chắt lọc được rất nhiều điều từ phản ứng của Akira, cô ấy nghĩ thầm.

 

Akira có vẻ không thích đùa giỡn lắm, hay có thể cậu ta chỉ không thích đùa về tiền bạc. Xem xét phản ứng của cậu ta, có thể là cả hai. Mình cần cẩn thận hơn và hạn chế đùa quá lố kẻo giỗ quá lớn khi đang gạ gẫm cậu ta ha.

 

Carol không thay đổi nét mặt khi suy nghĩ, cô vẫn đang mỉm cười như thường lệ và bắt đầu giải thích.

 

Katsuragi đang cố gắng bán tụi tấn công dù còn sống hay đã chết, và ông ta không quan tâm mấy số phận của chúng vào mai sau. Ông ta muốn nhiều hơn tiền cầu hòa nữa, vì thế ông ta đòi chúng tiền bồi thường cho những “thiệt hại” của băng Sheryl.

 

Với lũ tấn công đang còn sống, chúng sẽ mang một món nợ lớn và sẽ làm trâu làm ngựa trọng thời gian dài để trả hết nợ. Nhưng ở quận phía đông, kiểu hợp đồng như vậy bị cấm bởi cơ quan quyền lực nhất quận phía đông: Liên đoàn Chính phủ.

 

Liên đoàn chính phủ đã công bố điều như thế trong quá khứ, rằng họ sẽ không chấp nhận bất cứ hoạt động nào làm hại hoặc gây bất ổn đến trật tự và hòa bình của quạn phía đông. Cho dù là họ có hành động chứng minh lời nói của mình hay không, nó được viết rõ ràng trong pháp luật. Tất cả đều vì lợi ích của họ.

 

Định nghĩa của tội phạm ở khu phía đông đơn giản là chống lại Liên đoàn Chính phủ. Liên đoàn Chính phủ sẽ giả ngơ trước sự giết chóc lẫn nhau bên ngoài bức tường, nhưng nếu lũ thương nhân và bọn lừa đảo định làm gì đó đáng nghi, chính phủ sẽ không nương tay. Lối suy nghĩ đó là điều hiển nhiên ở các quận phương đông.

 

Vì thế, ép buộc ai đó mang nợ mà không có lý do chính đáng sẽ ảnh hưởng xấu đến nền kinh tế, vì vậy, những hành động như thế dược xem là chống lại Liên đoàn Chính phủ của quận phía đông.

 

Bởi lẽ đó, Katsuragi và đồng bọn phải cho lũ tấn công thấy họ có đủ lý do để ép chúng phải gánh nợ, bao gồm cả tiền cầu hòa. Sau cùng thì, họ không thể đòi cả tỉ Aurum tiền cầu hòa chỉ vì chúng cố giết Akira và người của Sheryl.

 

Và nếu lý do đủ tốt, họ có thể nhờ Liên đoàn Chính phủ giúp đỡ để vắt kiệt tài sản tụi tấn công. Họ cũng có thể nhờ sự trợ giúp từ Văn phòng Thợ săn đang nắm giữ tài khoản ngân hàng của chúng nữa. Họ còn có thể bán cả trái phiếu nợ của chúng cho Văn phòng Thợ săn nếu những thứ bên trên không đủ để trả nợ.

 

Lý do mà Katsuragi và đồng bọn đang làm căn phòng bừa bội hơn trước đơn giản là để tạo một lý do đủ tốt để đẩy tụi tấn công vào hợp đồng nô lệ. Họ đang cố để làm điều đó bằng cách chụp và ghi chú lại thiệt hại của hiện trường vụ tấn công.

 

Sau khi nghe kỹ lưỡng lời giải thích của Carol, Akira nhìn quanh phòng một lần nữa.

 

“….Tôi hiểu rồi, trong trường hợp đó, căn phòng càng bừa thì lợi nhuận nhận lại càng cao hả”

 

“Vụ ăn cướp bất thành gây nên tình trạng hiện tại, lũ tội phạm bên kia, tiền cầu hòa, tiền bồi thường thiệt hại, và cả tá lý do khác họ có thể dùng để kiếm tiền. Tôi cá họ đang cố vắt nhiều tiền hết mức có thể từ lũ tấn công kia, cả lũ còn sống hay đã chết.

 

“Nhưng nó có thật sự hiệu quả không?”

 

“Có thể. Vài người bọn họ đã trải qua chuyện như này rồi mà.”

 

Khi Carol nói vậy, cô ấy chỉ ngón tay tới Viola đang nói chuyện với Katsuragi và vài người khác.

 

“Cô gái kia là Viola, và cô ta…ừm thì, tôi có thể nói gì đây nhỉ…cô ta là một chuyên gia thực hiện những giao dịch ngầm như buôn người hay ‘giải quyết tranh chấp’. Tôi ở đây đơn giản để theo Viola vì tôi là vệ sĩ của cô hiện giờ, tôi cá cô ta có thông tin từ sự kiện này từ mạng lưới riêng. Tôi cũng chỉ mới biết đến sự việc ở đây sau khi nghe cô đề cập về nó thôi.”

 

”Ồ, cô ấy không phải một trong những người Katsuragi gọi tới hả”

 

“Tôi khá chắc bọn họ tới đây mà không được mời và những người kia đều biết Viola nhiều quyền lực đến mức không thể đuổi cô ta đi. Tôi không biết họ đang  bàn chuyện gì nhưng tôi khá chắc là không gì tốt lành cả. Tôi biết khá lạ khi nói điều này khi mà tôi là vệ sĩ cô ta nhưng cô ta là gái hư đấy (edit: thực sự thì từ ‘bad girl’ có vẻ đơn giản nhưng tôi vắt óc mà éo tìm ra từ tiếng việt nào cho hợp cảnh cả). Cậu nên giữ khoảng cách với cô ta sẽ tốt hơn đấy, và điều đó càng đúng đối với kẻ cực tệ về đàm phán như cậu. 

 

Carol vừa nói vừa cười khúc khích như thể cô đang trêu Akira nhưng Akira rõ ràng đang nghiêm túc.

 

“Ừm thì, nếu cô nói vậy thì tôi chắc chắn sẽ cẩn thận với cô ta.”

 

“Đúng vại, cậu nên làm vậy đi.”

 

Carol mỉm cười hài lòng khi thấy Akira gật đầu.

 

Cô ấy đang thật lòng cảnh báo Akira. Một trong những lý do cho việc đó là để Viola không nhờn với con mồi của mình.

 

Carol đang ở trong giai đoạn gạ gẫm Akira, nên sẽ rất phiền phức cho cô nếu Viola gây rối với cậu.

 

Cuộc thảo luận vẫn đang diễn ra giữa Katsuragi, Tomejima, Sheryl và Viola. Họ đang có biểu cảm khác nhau khi bàn chuyện.

 

Tomejima nhìn như thể anh ta đang đối đầu với những kẻ khó nhai trong khi anh vẫn từ chối nhượng bộ.

 

“…Không! Cô đến quá đột xuất và bây giờ lại muốn mua hết những kẻ tấn công ư?? Qúa đáng nghi rồi!!”

 

Viola mỉm cười với Tomejima, sự tự tin và sự đe dọa từ nụ cười đang hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

 

“Ôi trời,tôi chỉ đang nói rằng tôi có thể tăng đến 50% lời nhuận, anh biết đấy. Tôi chỉ đơn giản là đưa ra một lời đề nghị tốt hơn thôi, nên gọi tôi là kẻ khả nghi thì thô lỗ lắm đấy.”

 

“Trước đó cô đã mua trái phiếu nợ với mức 60% so với giá trị thật rồi. Có ‘Con Cua’ mà tôi cho cô luôn cả món nợ lần này.”

 

“Giá trị đó là định mức cả hai bên đều đồng tình mà. Nếu anh thật sự muốn đến như thế, tôi có thể bán lại với giá ưu đãi đó, chịu không?”

 

 “…T-t-thì…”

 

Tomejima hơi khựng lại. Anh ta đang nói tới món nợ của Kadol kẻ mà đã cố giết Akira, anh ta đã bán thứ phiền phức đó cho Violet. Lúc này khi mà một mình Akira đã đánh bại cả 8 Thợ Săn được vũ trang, món nợ mà anh đã bán cho Violet trở nên còn phiền phức hơn.

 

Viola mỉm cười và nói với Katsuragi.

 

“Vậy anh nghĩ gì? Nếu anh bán những món nợ này cho tôi, anh sẽ lời nhiều hơn đó??”

 

Katsuragi đang hơi ngập ngừng khi nói.

 

“Ngay cả khi cô nói thế, tôi cần phải giữ mối quan hệ của mình. Tôi là người đã nhờ Tomejima. Vì vậy, là một thương buôn, tôi không thể chỉ quay lưng với anh ta bây giờ được.”

 

Tomejima xác nhận rằng mình đã có được sự ủng hộ từ Katsuragi, vì thế anh ta nói to.

 

“Chuẩn rồi!! Thế mới là anh em của tôi chứ”

 

“Nhưng mà… lời tới 50% cơ à??...” ( lầy vc : )))

 

Katsuragi lẩm bẩm như để phủ nhận lại những gì đã nói, Tomejima nghe thấy thế không thể kiềm được mà thốt lên.

 

“Ơ kìa, tình nghĩa ae đâu rồi???”

 

Viola hiểu rằng cả Tomejima và Katsuragi đều không phải là đối thủ dễ xơi trong cuộc đàm phán này, vì vậy cô ấy chuyển hướng sang Sheryl và xin sự đồng thuận của cô ấy.

 

“Cô nghĩ sao. Tôi muốn nghe ý kiến của chủ cửa hàng kiêm chủ băng ở đây. Là thủ lĩnh, cô nghĩ kèo của ai sẽ thơm hơn? Tôi không chỉ đề cập tới giá trị tiền bạc không thôi đâu, cô biết chứ?”

 

Katsuragi và Tomejima đều quay lại nhìn Sheryl. Mặc dù Sheryl đang lắng nghe đến cuộc bàn bạc, cô ấy đang nhìn sang hướng khác.

 

Sheryl cứ nhìn chằm chằm vào một hướng duy nhất, đó là hướng của Akira đang nói chuyện với Carol. Nhận thấy Akira có vẻ vui như thế nào khi đang nói chuyện với một cô gái mà cô không quen biết, Sheryl không thể không cảm thấy cảm xúc đang cuồn cuộn bên trong khi mà cô ấy đang cố để dìm nó xuống.

 

Sheryl hiểu rằng nếu cô ấy nuông chiều cảm xúc, cô ấy sẽ bước tới việc tự hủy. Bất an, ghen tuông, không hài lòng, sợ hãi, phiền muộn, buồn bã, những thứ này sẽ làm gián đoạn khả năng đưa ra quyết định đúng đắn của cô. Nếu cô đưa ra những quyết định tồi tệ vì điều đó, nó có thể trở thành lý do để Akira bỏ rơi cô. Cô liên tục nhắc nhở bản thân về khả năng đó và tiếp tục cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh của mình. 

 

Katsuragi nhận thấy Sheryl đang nhìn Akira.

 

“Ồ, tôi hiểu rồi, cũng nên hỏi ý kiến ​​của Akira, phải không?”

 

Sheryl cố gắng giữ bình tĩnh trả lời.

 

“… Không, tôi tin rằng Akira đã để chuyện này cho Katsuragi-san. Ngay cả khi chúng tôi nhờ anh ấy, anh ấy sẽ bực bội bảo chúng tôi làm bất cứ điều gì chúng tôi muốn với những kẻ tấn công. Tôi cũng sẽ làm theo bất cứ điều gì Katsuragi-san quyết định. Đối với cuộc nói chuyện về lợi nhuận, tôi nghĩ quyết định tốt nhất ở đây là làm theo bất cứ điều gì Katsuragi-san và Akira quyết định. ”

 

Bây giờ Katsuragi đã được trao quyền đưa ra quyết định cuối cùng, điều đó khiến ông thậm chí còn phân vân hơn

 

"Là vậy sao? Nếu đúng như vậy, thì tôi nên làm gì bây giờ… ”

 

Viola đột nhiên nói như thể cô quyết định từ bỏ.

 

“Không thể nào khác được. Tôi sẽ để Tomejima bắt những kẻ còn sống và tôi sẽ lấy những kẻ đã chết. Như thế nào? Dù sao thì Tomejima cũng không thể khiến người chết mang nợ, đúng không? Chà, anh ấy có thể làm được nếu anh ấy cố gắng, nhưng tôi tin rằng kỹ năng thực sự của anh ấy phải ở mảng đó. Dù sao thì, tôi không nghĩ đó là một lời đề nghị tồi, phải không? ”

 

Katsuragi quay sang Tomejima, người có vẻ không hoàn toàn hài lòng với lời đề nghị đó, nhưng anh nhẹ nhàng gật đầu.

 

Viola, người nhận thấy điều đó, mỉm cười và nói.

 

 “Vậy quyết định thế nhé”

 

“… Hừ! Cách duy nhất để kiếm được lợi nhuận từ những người đã chết chỉ là thu giữ tài sản của họ, vì vậy nó không phải kiểu có thể mang lại cho cô nhiều lợi nhuận như vậy, phải không? Cô có chắc chắn rằng cô có thể nhận được thêm 50% lợi nhuận với điều đó không? ”

 

Tomejima nghe như thể không tin, Viola chỉ mỉm cười tự tin với anh ta và đáp lại.

 

 

“Chà, có nhiều cách khác ngoài cách đó. Nhưng chúng là bí mật kinh doanh của tôi. Rồi vạy thì, tôi sẽ báo cáo cho Katsuragi-san về cách tôi dự định làm điều đó cùng với số tiền trừ đi phí xử lý. ”

 

Katsuragi, Tomejima và Sheryl nhìn Viola với những biểu cảm khác nhau. Mặc dù mỗi người trong số họ tưởng tượng những điều khác nhau, nhưng tất cả họ đều cho rằng đó là điều không có gì hay ho.

 

Cuối cùng thì họ cũng đã hoàn thành công việc của mình. Tất cả những kẻ tấn công, dù còn sống hay chết, đều bị mang đi bất chấp ý muốn. Những kẻ còn sống được cung cấp đồ dùng tối thiểu khi người của Tomejima mang chúng đi, trong khi những kẻ đã chết được nhét vào túi đựng thi thể và được người của Viola mang đi. Người của Sheryl đang thu thập những tấm bạt dính máu, và chắc chắn sẽ khá tốn công để mà thu dọn lại hết.

 

Trong khi Katsuragi và người của ông ta đã rời khỏi nơi này, Viola tiến đến chỗ Akira.

 

Viola nhìn Akira với vẻ thích thú khi cô nói với cậu.

 

"Chúng ta lại gặp nhau rồi."

 

Akira thản nhiên đáp.

 

"Ừ."

 

Carol ngạc nhiên khi nghe cuộc trao đổi ngắn đó.

 

"Ồ? Hai người quen nhau à? ”

 

Akira nhanh chóng giải thích cho Carol trước khi cô hiểu lầm điều gì đó.

 

“Tôi gặp cô ấy một lần khi Shikarabe thuê tôi làm việc, đó cũng là lúc tôi gặp Tomejima. Không phải chúng tôi biết nhau mà chỉ là chúng tôi đã gặp nhau trước đây và đó là lần duy nhất. "

 

"…Tôi hiểu rồi."

 

Carol nhanh chóng đáp lại bằng câu trả lời ngắn gọn đó. Cô ấy tin lời của Akira. Cô ấy không bỏ qua điều đó và nhanh chóng phỏng đoán thêm. Ngay cả Akira cũng có thể nhận thấy điều đó.

 

Carol thể hiện phản ứng đó chỉ khi biết rằng Akira đã từng gặp Viola trước đây mặc dù đó chỉ là một lần. Cùng với đó, Akira đưa Viola vào danh sách những người không phải là kẻ thù của mình nhưng cần phải cẩn thận..

 

Sau đó Carol đứng dậy và mỉm cười với Akira.

 

“Chà, vì Viola đã xong việc ở đây nên tôi cũng sẽ rời đi đây. Akira, hẹn gặp lại cậu lần sau.”

 

"Ừ."

 

Sau đó Viola tình cờ hỏi Carol một câu.

 

"Có vẻ như cô đang nói chuyện rất vui vẻ với cậu ấy, hai người đang nói về cái gì vậy?"

 

“Chà, rất nhiều thứ. À, nhân tiện, tôi cũng đã nói với Akira về cô, tôi đã nói với cậu ấy rằng cô là gái hư. "

 

"Ôi trời, thật thô lỗ."

 

Viola cười tinh quái với Akira.

 

“Tôi không biết Carol đã nói gì với cậu, nhưng cậu biết đấy, cô ấy ít nhiều cũng tệ như tôi. Có rất nhiều người đàn ông đã bị hủy hoại vì cô ấy, vì vậy tốt hơn hết cậu nên cẩn thận với cô ấy”.

 

"Chắc chắn rồi”

 

Carol nghe vậy khẽ mỉm cười xen vào.

 

“Hừ, sao cô có thể nói vậy chứ? Chà, ít nhất, có vẻ như Akira đã có thể nhanh chóng nhận ra cô tệ như thế nào. Vậy nhé, hẹn gặp lại các cậu sau”.

 

Carol chỉ nói như vậy trước khi cô rời tòa nhà cùng với Viola.

 

Đó là khi Alpha mỉm cười với Akira và nói với cậu.

 

[Về cơ bản, cả hai đều là gái hư, hử.]

 

[Đúng, đó sẽ là kết luận cuối cùng. Chà, tôi đã giết 5 người mà không cảm thấy gì nhiều, vì vậy tôi đoán tôi cũng không phải là một người tốt lành gì cho kham, phải không?]

 

Akira nghe như thể cậu đang trách bản thân, nhưng Alpha chỉ cười như thường lệ khi cô đáp lại.

 

[Tôi không nghĩ cậu đúng.]

 

[…V-vậy sao?]

 

Akira lúng túng đáp lại như thể anh đang cố che giấu sự xấu hổ của mình.

 

Sau đó, cậu trở về phòng riêng của Sheryl cùng với Sheryl vì cô gọi cậu vào.

 

Ngay cả sau khi họ quay lại, Sheryl vẫn không thay lại trang phục thường ngày. Cô có vẻ hơi bối rối vì chỉ đứng cách đó không xa cửa.

 

Akira thấy điều đó hơi kỳ lạ, nhưng vì cậu đang mệt mỏi, cậu quyết định bỏ qua điều đó bây giờ. Cậu đặt đồ đạc xuống, ngồi trên ghế sô pha và thở dài thườn thượt. Sau đó cậu thấy Sheryl đến trước mặt.

 

Cô từ từ leo lên người Akira và ngồi vào lòng cậu, sau đó cô vòng tay qua người cậu và ôm cậu từ phía trước kia. Nhưng có gì đó hơi khác lạ.

 

Sheryl chỉ đóng giả làm người yêu của Akira, ngày xưa cô ấy đã dùng tư thế đó để ôm Akira. Lần đó, Sheryl đã mỉm cười, cô ấy trông rất vui khi dành thời gian bên nhau với người yêu của mình mặc dù đó chỉ là trên danh nghĩa.

 

Nhưng lần này, vẻ mặt của Sheryl có vẻ hơi u ám, dường như cô ấy đang bị dồn vào chân tường.

 

Sheryl tựa đầu vào vai Akira và ôm chặt lấy cậu. Đó không phải là một cái ôm giữa những người yêu,mà giống như để níu kéo người kia.

 

Mặc dù Akira không đủ kỹ năng để hiểu được những gì Sheryl đang cảm thấy bên trong, nhưng ít nhất cậu biết rằng Sheryl khác với bình thường, theo nghĩa xấu. Vì vậy, Akira lúng túng nói chuyện với cô ấy.

 

"Sheryl?"

 

"…Em xin lỗi. Em vẫn còn sốc, em đã suýt bị bắn trúng và cuối cùng thật sự thì em vẫn thấy sốc ngay cả bây giờ. Nên là, hãy cho phép em ôm anh như thế này một chút cho đến khi em bình tĩnh lại”

 

Ngay cả ở quận phía đông nơi có trật tự công cộng tồi tệ, đối với cư dân thành phố ổ chuột nơi thường xảy ra đánh nhau, mọi người vẫn sẽ bị sốc khi họ suýt bị bắn chết. Vì vậy, thật không đúng khi so sánh những người bình thường với những Thợ săn đã quen với việc đó. Akira tự nhắc nhở bản thân về sự thật đó và chấp nhận lời giải thích của Sheryl mà không thắc mắc gì nhiều.

 

"Chà, tôi hiểu rồi. Em cứ làm vậy cho đến khi bình tĩnh lại đi.”

 

"…Em cảm ơn." ;;-;;

 

Giọng Sheryl trầm hơn trước khi cô siết chặt cái ôm của mình.

 

Cô không nói dối, đúng là cô vẫn còn sợ hãi sau khi sắp bị giết, nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Cô sợ về việc Akira sẽ đột ngột bỏ rơi cô hơn.

 

Sheryl biết rất rõ rằng Akira không phải là người tử tế và cậu cũng không yêu cô. Akira không quan tâm đến cơ thể của cô, cậu cũng không mong kiếm được chút lợi nhuận từ băng của Sheryl, cậu cũng không phải là thành viên của băng. Lý do duy nhất để Akira giúp cô không gì khác ngoài một thứ gì đó mơ hồ như sở thích.

 

Sheryl đã nhìn thấy Akira đang nói chuyện với Carol. Ngay cả đối với cô, Carol cũng là một cô gái xinh đẹp khi mặc một bộ trang phục quyến rũ như vậy. Theo như cô thấy, có vẻ như Carol đang cố gắng quyến rũ Akira.

 

Hiển nhiên là Akira còn tiếp xúc với nhiều người nữa ngoại trừ cô và băng của cô. Sheryl đã trốn tránh sự thật đó cho đến bây giờ.

 

Ai đó có thể sẽ rù quến Akira vào một ngày nào đó và trở thành người yêu của cậu, ngày đó có thể là ngày mai không chừng. Nếu điều đó xảy ra, Akira sẽ ngừng hỗ trợ Sheryl. Nhìn thấy Carol - một nữ Thợ săn xinh đẹp có kĩ năng quyến rũ chết người, nói chuyện và cố gắng quyến rũ cậu, nó phang văng cô quay trở lại thực tế. Nó nhắc nhở cô về sự thật hiển nhiên mà cô đã trốn tránh cho đến bây giờ.

 

Chỉ cần Akira quan tâm đến Sheryl, bất kể đó là thể xác, trái tim, địa vị, tiền của hay kỹ năng của cô , bất cứ thứ gì, điều đó có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn. Nếu Akira yêu cầu bất cứ điều gì ở cô, cô sẽ vui vẻ giao mọi thứ cho cậu

 

Nhưng thật không may, Akira không hề quan tâm đến Sheryl.

 

Sheryl đang cảm thấy không chắc liệu tình hình hiện tại có còn tiếp tục cho đến khi kế hoạch của cô có thành hiện thực hay không, tức là cho đến khi Akira có một lý do khác để hỗ trợ cô ấy chứ không chỉ là ý thích. Và để trốn chạy sự bất an đó, Sheryl đã bám chặt lấy Akira.

 

Không lâu sau đó, người của Sheryl đến để báo cáo. Cô hơi khó chịu vì bị chen ngang. Những đứa trẻ đến đưa báo cáo đều nhăn mặt lại khi chúng đưa cho cô báo cáo về tình hình hiện tại bao gồm cả việc điều trị các thành viên băng đảng bị thương.

 

“… Vậy nên, người đàn ông từ phòng khám bảo chúng tôi nói cô đến phòng khám. Có vẻ như ông ấy có rất nhiều điều để nói, như chi phí và những thứ khác nữa. "

 

"Cậu đã nói với ông ấy về tôi và Katsuragi-san, phải không?"

 

"Chúng tôi đã làm thế. Nhưng một số đứa bị thương chí mạng. Vì vậy, tôi đoán ông ấy muốn nói về điều đó. Vì vậy, xin đừng để ông ta đá những người bị thương sau khi họ đã được điều trị đủ để sống sót. Những người đó sẽ làm việc cật lực sau vụ này để đền đáp lại, vì vậy hãy giúp chúng tôi.”

 

“… Được rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ và giải quyết vấn đề đó."

 

Những đứa nhóc đó cảm ơn Sheryl và cúi đầu chào cô ấy thật sâu trước khi rời khỏi phòng.

 

Dù sao thì Akira cũng đang có kế hoạch kiểm tra cơ thể của mình sớm. Vì vậy, cậu  nghĩ rằng có thể nên đi kiểm tra cơ thể ở một phòng khám nhỏ trước khi đến bệnh viện kiểm tra toàn bộ.

 

“Phòng khám hả? Tôi có thể đến được không?"


Sheryl hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy ngay lập tức vui vẻ đáp lại.

 

"Tất nhiên! Em đã định rủ anh đi cùng.”

 

“Được rồi, đi thôi.”

 

Akira sau đó đi đến phòng khám cùng với Sheryl.

 

 

********

 

Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!

 

*******

 

Trans: Pawn

(Đọc là porn mà không có r : ))

 

Edit: promote

 

********

Chương trước   Danh sách chương   Chương sau

 

Không có nhận xét nào: