Chương 148: Bán xác chết - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2022

Chương 148: Bán xác chết

 


Akira theo Sheryl đến phòng khám nằm trong thành phố ổ chuột. Mặc dù nó nằm bên ngoài lãnh thổ của Sheryl, nhưng lại không quá xa tòa căn cứ.


 


Nó nằm ở một khu vực trong khu ổ chuột có luật bất thành văn giữa các cư dân ở đây là không được gây rắc rối. Dù gì, nếu phòng khám có trận chiến nào thì nó sẽ mang lại rắc rối cho tất cả bọn họ. Ngoài ra, ngay cả khi phòng khám không sao, họ vẫn có thể bị từ chối điều trị nếu họ gây rắc rối ở đó. Dù là luật bất thành văn nhưng nó lại rất hiệu quả để khiến người dân quanh vùng phải tuân theo.


 


Khi Akira nhìn thấy bề ngoài của phòng khám, cậu cau mày và hỏi.


 


“… Sheryl, đúng nơi này không vậy?”



 


"Vâng ạ, tòa nhà này này… Em hiểu anh muốn nói gì, nhưng đây đúng là phòng khám."


 


"… Tôi hiểu rồi."


 


Phòng khám từ bên ngoài nhìn vào đã thấy rất là đáng ngờ rồi. Thay vì là một phòng khám, nó trông giống một phòng thí nghiệm hơn, những thiết bị kỳ lạ nhô ra khỏi mái nhà như thể nói rằng họ đang thực hiện những thí nghiệm đáng ngờ bên trong. Tấm biển treo lủng lẳng đã cũ nát, chữ viết trên đó hầu như không thể đọc được. Nhưng, nó vẫn có thể được đọc là 'Phòng khám của Yatsubayashi'.


 


Akira và Sheryl bước vào phòng khám, một người đàn ông mặc vest trắng đang chăm sóc người của Sheryl. Ông ta có vẻ đang chăm sóc vết thương cho họ, nhưng nhìn chất lỏng phát sáng mà ông ta đang sử dụng, có vẻ như ông ta đang thử nghiệm trên người của Sheryl vậy. Người đàn ông đã chú ý đến Akira và Sheryl, ông ta ngay lập tức đến gặp Sheryl mà ông ta đã yêu cầu cô đến phòng khám, và nói.


Hình Yatsubayashi trong chap 32 



“Cô đến rồi à? Tôi tính nói về loại thuốc mà tôi sử dụng… Hở?”


 


Người đàn ông nhìn Akira và có cảm giác như ông ta đã nhìn thấy Akira ở đâu đó trước đây rồi. Sau đó ông nhẹ cười và nói.


 


“Ồ, ra là cậu. Lâu rồi không gặp."


 


Nhưng Akira hoàn toàn không nhớ về ông ta.


 


"Chúng ta từng gặp nhau rồi à?"



 


“Tôi đây, Yatsubayashi nè. Tôi đã chăm sóc vết thương của cậu ở thành phố Kuzusuhara đấy nhớ không? ”


 


Khi Yatsubayashi nói vậy, Akira ngay lập tức nhớ đến ông ta.


 


“… Ô, là cái người hồi đó à?”


 


“Nhớ rồi đấy hả. Tôi nghe nói là cậu đã bị thương nặng ngay sau khi tôi chăm sóc vết thương cho cậu. Do đó mà Ban Quản lý Thành phố đã can thiệp và tôi không thể sử dụng dữ liệu mà tôi thu thập được từ việc chăm sóc vết thương cho cậu đấy biết không hả? ”



 


"Ông nói thế thì tôi cũng chẳng biết làm sao đâu."


 


Có vẻ như hợp đồng của Akira với Kibayashi là xóa bỏ tất cả các ghi nhận lúc đó cũng đã ảnh hưởng đến Yatsubayashi. Nhưng có vẻ như Akira không thể làm bất cứ điều gì kể cả khi Yatsubayashi nói với cậu như vậy, và trên thực tế, bản thân Akira không thấy phiền vì điều đó.




Sheryl nhẹ cúi đầu trước Yatsubayashi và nói với ôngta.



 

“Cảm ơn ông đã giúp chúng tôi, vậy, tôi nghe nói là ông có điều cần trao đổi với tôi…”




Yatsubayashi lần lượt nhìn Sheryl và Akira, sau đó nhẹ nhàng gật đầu và nói.


 


“Không, bây giờ thì không phải vẫn đề nữa rồi. Có vẻ như những người của cô được đưa đến đã được điều trị bằng một loại thuốc đắt tiền. Nên tôi chỉ nghĩ rằng nếu cô có đủ tiền để mua loại thuốc đó, tôi muốn cô trả tiền cho phương thức điều trị tốt hơn, nhưng có vẻ như không phải vậy nhỉ?”


 


Yatsubayashi nghĩ rằng Akira sẽ dễ dàng trả tiền cho loại thuốc đắt tiền đó để ghi điểm trong mắt Sheryl thì không có gì lạ cả. Xét cho cùng, theo quan điểm của ông, Sheryl đủ xinh đẹp để Akira nhắm đến cô. Sau đó ông ta cười và nói.


 


“Bỏ chuyện đó sang một bên, cậu có muốn tôi tính thêm tiền cho việc điều trị không? Trả cho tôi càng nhiều thì những đứa nhóc này sẽ được điều trị tốt hơn đấy.”


 


Akira thẳng thừng đáp.


 


"Tôi không có lý do gì để làm như thế cả."


 


"Tôi hiểu rồi, như dự đoán.."


 


Có vẻ như Akira không thực sự quan tâm đến Sheryl lắm. Yatsubayashi nghĩ vậy khi thấy Akira phản ứng như thế, vì vậy ông quyết định dừng việc điều trị thêm. Sau đó ông ta chuyển sang Sheryl.


 


“Những đứa mà tôi đã điều trị xong đang ở đằng kia là. Hai đứa đã chết, nhưng đó không phải lỗi của tôi. Nếu cô muốn tôi xử lý thi thể thì cô sẽ phải trả nhiều tiền hơn. Nếu không thì hãy đưa chúng về đi. Còn đối với những đứa còn sống thì chúng sẽ có thể tự đi bộ về vào ngày mai. ”


 


"Tôi hiểu, Akira, em sẽ đi kiểm tra họ một chút."


 


Sheryl cúi đầu nhẹ và rời đi. Những người đã được điều trị xong đã chú ý đến Sheryl mặc dù vẫn còn vãi đứa còn lơ mơ. Một số thì đã đủ hồi phục có thể di chuyển, có thể là do vết thương của chúng không quá nặng, hoặc cũng có thể là do loại thuốc màu xanh kỳ lạ có hiệu quả.


 


Akira đột nhiên hỏi Yatsubayashi.


 


"Những người mà ông không thể cứu đã nặng như thế nào vậy?"


 


“Hả? Chúng bị bắn và nội tạng rối tung lên. Chúng cũng bị mất máu khá nặng nữa.”


 


“Vậy có tệ đến thế không? Tôi nghĩ mức độ chấn thương đó chỉ là nhẹ thôi phải không? ”


 


Yatsubayashi cười nhẹ.



 


“Đó là đối với Thợ săn. Cậu không thể chỉ so sánh thương tích giữa Thợ săn và người bình thường. Cậu thấy đấy, những người bình thường sẽ chết với mức độ thương tích đó. Đối với những người vẫn còn sống, thậm chí chỉ còn cái đầu đầu, thì hầu hết là cyborg. Rồi cả  những người vẫn còn sống ngay cả khi bị cắt làm đôi vì họ sử dụng nhiều loại thuốc để duy trì chức năng của cơ thể. Những người có cơ thể được nâng cao về cơ bản có khả năng  phục hồi hoàn toàn khác so với những người bình thường. Nên là nếu cậu so sánh những người bình thường này với Thợ săn, hiển nhiên họ sẽ chết biết không? Cậu phải cẩn thận về sự khác biệt này. "


 


“Có vẻ ông nói đúng…”


 


Akira cười khổ, cậu nhận ra nhận thức của mình lệch lạc đến cỡ nào.


 


Yatsubayashi đổi chủ đề.


 


"Chà, gạt chuyện đó sang một bên, cậu ở đây thì có cần chưa trị gì không?"


 


“À, đúng rồi, tôi muốn kiểm tra sức khỏe. Vết thương của tôi thì tôi đã điều trị bằng thuốc của riêng mình rồi, nên tôi chỉ muốn ông kiểm tra cơ thể bình thường thôi và cũng kiểm tra chất độc nanomachine còn sót lại trong cơ thể tôi nữa. ”



 


“Chỉ là kiểm tra thôi à. Chậc, nói cho cậu biết trước, nó không miễn phí đâu nhé. ”


 


"Tôi biết."


 


Akira cởi bộ đồ tăng cường của mình và kiểm tra. Cũng giống như lần trước, Yatsubayashi sử dụng những thiết bị kỳ lạ để kiểm tra cơ thể của Akira. Khi ông ta làm điều đó, có vẻ như có điều gì đã khiến ông ta quan tâm, ông nói với Akira.


 


"Nói xem, cậu đang cố trở thành siêu nhân hay gì à?"



 


Akira bối rối hỏi lại.


 


“Siêu nhân gì? Ông đang nói cái quái gì vậy?"


 


“Cậu đang ép cơ thể bị căng ra tột độ trong lúc tiêu thụ rất nhiều thuốc, phải không? Và sự ép căng đó quá mức nên nó ít nhiều làm nhờn tác dụng chữa lành của những loại thuốc cậu đã dùng. Cậu có nhớ gì về lúc cậu làm vậy không? ”


 


“Chà, tôi đã chiến đấu rất căng và tiêu thụ cực nhiều thuốc để giảm áp lực từ bộ đồ tăng cường. Có phải cái đó không? Có gì không ổn à?"


 


Yatsubayashi thở dài.


 


“Rồi, cậu thậm chí không nhận ra là cậu đang thực hiện mấy cái chuyện điên rồ luôn à”.


 


"Ông đang nói cái quái gì vậy?"


 


“Mặc dù không nhiều người nhận ra, nhưng người dân ở quận đông sẽ tiến bộ rất nhiều chỉ bằng cách luyện tập chút ít thôi. Tất nhiên, hiệu suất với mỗi người là khác nhau và có giới hạn. Nhưng một số kẻ có mức độ phát triển không bình thường, những kẻ này về cơ bản có thể ném bay một con xe tăng mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào, thường gọi là siêu nhân. Nhưng dù thế những kẻ đó cũng không thể khai thác được mức sức mạnh đó triệt để chỉ bằng luyện tập. Suy cho cùng, tài năng chỉ làm tăng tiềm năng khi họ rèn luyện nhiều chứ không phải sức mạnh thực sự, đó là lý do tại sao họ cần phải làm gì đó khác ngoài việc rèn luyện thể chất để có được sức mạnh đó. Và một trong những phương pháp đó là ép cơ thể vượt quá giới hạn trong khi tiêu thụ thuốc. Họ làm vậy để rút ngắn cường độ tập luyện nhiều nhất có thể ”.


 


Akira lục lại ký ức của mình, đúng là trong quá khứ cậu đã làm điều tương tự rất nhiều lần.


 


"Vậy nó có hiệu quả không?"


 


“Tôi nghe nói có, nhưng mà, thay vì làm như vậy, chỉ cần sửa đổi cơ thể hoặc sử dụng một bộ đồ tăng cường sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nên là trừ phi cậu bị ám ảnh với việc đạt được mức sức mạnh đó với cơ thể của mình, còn không thì chẳng ai sẽ cố làm điều đó cả”.


 


“Nhưng, kiểu đó là tài năng từ lúc sinh ra mà phải không? Nên tôi cá rằng hầu hết mọi người đều không thể làm được điều đó ngay cả khi họ cố gắng chăng nữa”.


 


Yatsubayashi có vẻ rất vui khi nói về chủ đề đó, có thể đó là chủ đề mà ông ta hứng thú.


 


“Đáng ngạc nhiên là rất nhiều người thực sự có sức mạnh như vậy mà chính họ cũng không nhận ra. Một số giả thuyết nói rằng những siêu nhân đó có thể là hậu duệ của những người được nâng cao từ thời đại cựu thế giới. Theo chuyện kể lại, một số người đã cố trở thành siêu nhân bằng cách sử dụng các công nghệ trong thời đại cựu thế giới, giống như cách đã làm trong quá khứ. Trong trường hợp khác, một số người bị chỉnh sửa cơ thể trước khi họ nhận ra vì loại nanomachine mà họ đang sử dụng. Dù bằng cách nào, sức mạnh đó đã được truyền đến con cái của họ và sau đó con cái của họ sử dụng công nghệ mới để đạt được điều tương tự. Và về cơ bản, nó được tích lũy dần dần qua nhiều thế hệ”.


 


Công nghệ cựu thế giới cũ đã đến mức độ có thể xác định lại ý nghĩa sự tồn tại của con người. Trên thực tế, những người hiện đại của quận đông được tạo ra thông qua công nghệ của cựu thế giới, vì vậy, theo một nghĩa nào đó, họ cũng là những di tích của cựu thế giới.


 


Chính vì vậy, đôi khi những di tích đó phải trả giá rất đắt. Ví dụ: những người có thể kết nối với miền cựu thế giới được đánh giá cao. Và giá trị đó sẽ không giảm đi cho đến khi họ phân tích hoàn toàn nguyên nhân và trích xuất công nghệ từ những người đó.


 


“Tôi thậm chí còn nghe nói rằng một số người từ khu thượng lưu gọi những người từ quận đông là dị nhân hoặc thậm chí là vũ khí sinh học. Chà, nhìn từ góc độ đó, có thể nói rằng tất cả mọi người ở quận phía đông đều là dị nhân, và vì chúng ta gọi quái vật sinh học là quái vật vì những lý do tương tự, nên tôi không thể nói điều đó là sai được. ”


 


Akira hơi cau mày. Thức ăn miễn phí được phân phát trong thành phố ổ chuột là miễn phí vì chúng không an toàn, chúng chứa đầy những thứ có thể gây đột biến và Akira đã ăn những chất như vậy trong một thời gian dài. Cơ thể của cậu cũng có thể đã bị đột biến, mặc dù không đủ để giết cậu ngay lập tức.


 


“Rất nhiều Thợ săn kỳ cựu có sức mạnh bất thường. Mặc dù không phải là siêu phàm, họ đã tiến rất gần đến việc thành công thông qua tất cả các khóa luyện tập mà họ đã trải qua. Tất nhiên, rất nhiều người họ đã chết trước khi họ có thể đạt được kỳ tích đó, hoặc chỉ quyết định tăng cường cơ thể của họ bằng một công nghệ cụ thể đã được phân tích đầy đủ, hoặc mất đi tiềm năng trở thành siêu nhân vì một lý do không thể giải thích được cho tới tận  bây giờ, đó là lý do tại sao không có nhiều siêu nhân ngoài kia. Cá nhân tôi, tôi không khuyên cậu nên cố gắng trở thành một người như vậy. "


 


"Tôi cũng không muốn."


 


“Đúng vậy, nếu cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, khuyến nghị của tôi là hãy sửa đổi cơ thể đi. Muốn thử không? Mặc dù cậu không thể sử dụng bất kỳ bảo hiểm nào cho việc này, nhưng tôi sẽ giảm giá cho cậu để nó sẽ có chi phí ít nhiều như chi phí của một cuộc điều trị thông thường, cậu biết đấy… ”


 


Akira nhanh chóng trả lời.


 


"Không, cám ơn."


 


Yatsubayashi tặc lưỡi và có vẻ hơi thất vọng.


 


“Cậu không cần phải cảnh giác như vậy đâu. Tất nhiên là sẽ ổn thôi, tôi đã kiểm tra và ít nhiều là nó an toàn rồi. ”


 


"Tôi muốn có một sự đảm bảo, không phải 'ít nhiều là nó an toàn'."


 


“Không phải bị giết là một rủi ro nghề nghiệp đối với Thợ săn sao? Nó ít rủi ro hơn khám phá tàn tích của cựu thế giới nữa đấy. Và xét đến việc nó sẽ cung cấp cho cậu một sức mạnh siêu phàm nếu thành công, tôi cho rằng rủi ro là rất thấp. "


 


"Vẫn là không."



 


Yatsubayashi thở dài.


 


“Không hiểu sao mọi người lại ghét nó đến vậy, họ thường nhận xét rằng không gian phòng khám này trông thật đáng ngờ. Tại sao không ai khác ngoài tôi lại thấy thú vị về sự rung cảm của thế giới cũ này ”.




Akira nhớ lại khung cảnh ngoài phòng khám. Theo Yatsubayashi, nó dựa trên thiết kế của  cựu thế giới. Bây giờ Yatsubayashi nhắc đến, Akira có thể hiểu quan điểm của ông ta. Nhưng thay vì mang lại cảm giác công nghệ cao từ cựu thế giới, nó vẫn gây ra một ấn tượng đáng ngờ. Akira cho rằng người khác nghĩ như vậy là bình thường.

 

 

Sau khi Yatsubayashi hoàn thành việc kiểm tra, ông nói với Akira kết quả.

 



“Vết thương của cậu sẽ hoàn toàn bình phục miễn là cậu không làm bất cứ điều gì điên rồ. Nhưng theo tôi nghĩ, số lượng nanomachine trong cơ thể cậu quá cao. Tôi sẽ kê cho cậu một loại thuốc để làm lọc nó, nhớ uống thuốc. Cậu có thể mua thuốc ở nơi khác, nhưng nếu mua chỗ tôi, tôi có thể cho cậu một loại tốt hơn, mặc dù tôi không thể đảm bảo an toàn của nó. Nếu cậu quyết định dùng thuốc của tôi, tôi sẽ tính tiền thuốc cùng với chi phí khám sức khỏe của cậu. Riêng tiền khám bệnh đã là 10.000 Aurum, nếu cậu muốn mua thuốc nữa thì tổng cộng là 100.000 Aurum ”.



 


"Tôi sẽ lấy thuốc của ông."


 


"Cảm ơn vì đã mua hàng."


 


Ngay sau khi Akira thanh toán tiền khám và mua thuốc thì Sheryl lại gần. Sau đó, cô cảm ơn Yatsubayashi một lần nữa trước khi rời khỏi phòng khám cùng với Akira.


 


Sau khi Akira và Sheryl rời đi, Yatsubayashi lầm bầm.


 


“Hồ sơ nói rằng cậu ta đã sử dụng rất nhiều loại thuốc đắt tiền, điều đó có nghĩa là cậu ta kiếm được rất nhiều tiền, và mình luôn cần nhiều tiền hơn cho nghiên cứu. Có vẻ như cậu ta là người yêu của Sheryl, mình tự hỏi liệu mình có thể bòn được tiền từ cậu ta thông qua Sheryl hay không nhỉ… Mình đoán mình sẽ suy nghĩ về điều đó. ”



 


Yatsubayashi là một người tốt bụng, ông ta đã cứu sống rất nhiều kẻ sẽ chết nếu không được điều trị. Nhưng lòng tốt đó không cho đi miễn phí. Lý do lớn nhất khiến ông ta mở một phòng khám ở thành phố ổ chuột là vì những người nghèo sẽ đủ liều lĩnh để thử một những gì mạo hiểm. Ở thành phố ổ chuột, ông ta thử nghiệm những thứ khá nguy hiểm ở đây  tương đối dễ dàng so với ban đầu tốn rất nhiều tiền và thời gian. Chưa kể, nếu có kẻ bị giết trong quá trình ‘điều trị’ này thì sẽ chẳng có ai phàn nàn cả.


 


Thành phố ổ chuột là nơi hoàn hảo cho những nhà nghiên cứu tin rằng những hy sinh nhỏ nhặt là không thể tránh khỏi cho mục đích cứu nhiều người hơn.



 ***



Sau khi Akira đưa Sheryl trở lại căn cứ, thì cậu trở về nhà. Giữa đường, cậu chợt nghĩ ra và hỏi Alpha.


 


[Nói xem, Alpha, về cái chuyện siêu nhân lúc nãy đó, cô có nghĩ là tôi có thể trở thành một người như vậy không?]


 


Alpha cười đáp.


 


[Có thể có đấy. Nhưng tỷ lệ thành công quá nhỏ nên việc thay đổi lịch trình tập luyện của cậu chỉ vì điều đó là không thực tế.]



 


Akira có vẻ hơi thất vọng.


 


[Tôi hiểu rồi, đúng như tôi nghĩ.]


 


[Cậu đâu cần phải ném xe tăng bằng thể lực của mình đúng không? Nếu cậu muốn thì cậu có thể làm thế với một bộ đồ tăng cường mà.]


 


[Chà, cô nói đúng, nhưng liệu điều đó có khả thi không?]


 


[Nó còn phụ thuộc vào chất lượng của bộ đồ tăng cường. Hãy hy vọng rằng Shizuka sẽ tìm thấy một bộ chất lượng.]



 


[Cô nói đúng.]


 


Akira trở về nhà trong khi mong chờ bộ đồ tăng cường mới của mình.


 


- * - * - * -


 


Đêm đó, một chiếc xe tải đậu gần biên giới giữa quận dưới thành phố Kugamayama và khu đất hoang. Hai cô gái đang đứng cạnh cửa sau của chiếc xe tải đó, là Carol và Viola.



 


Viola mặc trang phục bình thường không thích hợp để chiến đấu, trái ngược với cô ta, Carol được trang bị đến tận chân răng.


 


Carol trang bị vũ khí nhiều hơn so với khi cô gặp Akira ngày hôm nay. Cô đang sử dụng một bộ đồ tăng cường và mang theo một vũ khí hạng nặng cầm tay. Sẽ không có gì lạ nếu cô sẽ đi khám phá tàn tích của cựu thế giới trong trạng thái đó, nhưng không có gì nhầm lẫn rằng cô không cần nhiều hỏa lực như vậy ở khu vực cô đang đứng bây giờ. Tất nhiên, loại trừ trường hợp nếu cô ấy dự phòng có chuyện xảy ra cần cô trang bị vũ khí đó.



 


Carol đang kiểm tra khu vực xung quanh bằng thiết bị thu thập thông tin, thì cô ấy đột nhiên hỏi Viola.


 


"Họ sẽ đến đây sớm thôi phải không?"


 


"Sớm thôi, nhưng vẫn chưa đến lúc."


 


“Dù thế, thiết bị thu thập thông tin của tôi vẫn chưa quét được gì, cô có chắc họ có thể đến được nơi này trước giờ gặp mặt không? Mong cô biết đấy, nếu họ không đến đúng giờ, tôi sẽ rời đi. Tôi không biết cô đang làm ăn với ai, và tôi cũng không có kế hoạch vướng vào rắc rối với những người không thể đến đúng giờ đâu đấy”.


 


Những kẻ không thể đến đúng giờ thì không thể tin tưởng được, khó có thể đảm bảo kết quả cuộc đàm phán. Vì vậy, Carol nghĩ rằng thương lượng với họ sẽ rất nguy hiểm.


 


Viola trả lời.


 


“Tôi sẽ đợi cho đến giây cuối cùng. Và nếu họ không đến, thì họ là người đã phá bỏ thỏa thuận, nên là đó không phải là lỗi của tôi ”.


 


Sau đó Viola mỉm cười và tiếp tục.



 


“… Nhân tiện, gạt chuyện đó sang một bên, con mồi tiếp theo của cô có phải là cậu nhóc Akira không?”


 


Carol mỉm cười tự mãn và đáp lại.


 


“Thật là thô lỗ. Hãy gọi là một khách hàng tiềm năng ”.


 


“Hừ, nhắm vào một cậu nhóc như vậy, cô thực sự không có chút liêm sỉ nào. Hay cô đã thay đổi nguyên tắc của mình hay gì à? Hay là cô nhìn thấy điều gì đó đặc biệt ở cậu nhóc đó sao? ”



 


"Tuổi tác không phải là vấn đề. Cô đã tận mắt thấy cậu ta mạnh mẽ như thế nào từ cuộc chiến chống lại bọn cướp đó rồi phải không? Tôi không nói về năng lực, thì giờ cậu ấy cũng đủ tốt rồi. ”


(Trans: chữ ‘năng lực’ mình dùng ở trên dịch từ chữ ‘potency’ nghĩa là năng lực, uy lực. NHƯNG còn một nghĩa khác là ‘khả năng giao cấu’ nữa, chúc anh em tưởng tượng vui vẻ)


 


Nhìn vào cách Carol phản ứng, Viola biết rằng Carol không nhắm vào Akira một cách bất chợt. Vì vậy, cô ấy nghĩ ra một kế hoạch dựa trên đó và đưa ra đề xuất với Carol.


 


“Nếu tuổi tác không liên quan gì, vậy cô thử nhắm vào cậu Katsuya nổi tiếng đó thì sao? Cậu ấy chắc cũng tầm tuổi Akira đó. Theo những gì tôi nghe được,cậu ấy đã thể hiện khá tốt trong trận chiến ở Tàn tích Mihazono, và Ban quản lý thành phố dường như cũng quan tâm đến cậu ấy. Ngay cả một số Thợ săn lành nghề trong Drankam cũng quyết định thành lập một phe chống đối vì họ sợ hãi sức mạnh của cậu ấy, đó là lý do chính khiến tổ chức bị chia thành các phe phái như bây giờ. Không có gì phải phàn nàn về kỹ năng của cậu ấy và có vẻ như cậu ấy khá là có cảm tình với các cô gái, thậm chí đội của cậu ấy còn được gọi là đội ‘harem Katsuya’. Tôi chắc chắn là cô có thể thâm nhập vào đó dễ dàng. Công việc cô ưu thích cơ mà? Tiền mà những Thợ săn này kiếm được bằng khả năng của họ đó. ”


 


Viola biết rõ về những gì Carol thích. Vì vậy, cô ta đang cố kiểm tra xem Carol có hứng thú với Katsuya hơn Akira hay không.


 


Nhưng câu trả lời của Carol khá mơ hồ.


 


“À, cậu nhóc đó, à. Chỉ là tôi không thể hứng thú với cậu ta, cô thấy đấy… ”


 


“Ôi chao, vậy là cô không đủ tự tin để bẫy cậu ấy sao? Đừng nói với tôi là kỹ năng thu phục đàn ông của cô đã trở nên lụt nghề rồi nhé. "


 


Viola khiêu khích Carol một chút, nhưng Carol không bị lay chuyển.


 


“Tất nhiên là tôi chắc chắn rằng tôi có khả năng, nhưng… Có thể nói gì đây nhỉ…”


 


“…Gì vậy?"


 


“Tôi lúc trước có việc phải đến cơ sở của Drankam, tôi đã nghe về cậu nhóc đó từ lúc đó và tôi cũng đã kiểm tra cậu ta. Thành thật mà nói, tôi không muốn dính líu đến cậu ta. Cái đội harem đó, tôi cảm thấy như họ sẽ giết tôi nếu tôi cố gắng quyến rũ Katsuya vậy. ”


 


Viola thấy điều đó hơi kỳ lạ và hỏi Carol.


 


“Bỏ Katsuya đó sang một bên, tôi không nghĩ những người xung quanh cậu ấy có thể làm hại cô, đội harem đó chẳng qua là mấy con cá con đối với cô thôi mà phải không? Vậy sao không triển đi và nghiền nát chúng một thể chứ?”.


 


“Đó là nếu họ thực sự là đám cá con… Nhưng điều đó không chính xác, họ… ừ thì, thay vì nói là mạnh mẽ thì, họ giống những thành viên giáo phái hơn?”


 


"Giáo phái?"


 


“Đúng, giáo phái. Chà, không phải tất cả đều như vậy đâu. Nhưng tôi chắc rằng cái đội đó sẽ tập hợp ngày càng nhiều thành viên theo thời gian. Như cô đã nói đấy, nó đã lớn đến mức có thể chia Drankam thành các phe phái rồi. Vì vậy, với tốc độ này, có lẽ, nó sẽ chiếm toàn bộ tổ chức. Tôi không có kế hoạch sẽ bị giết bởi một giáo phái, cô thấy đấy. "


 


Carol có vẻ rất ghét ý tưởng đó. Mặc dù cô đã quen với việc đối mặt với cái chết từ khi còn là một Thợ săn, nhưng ít nhất cô muốn có thời gian để lựa chọn mình sẽ chết như thế nào, và cô ghét ý tưởng chết do một giáo phái giết


 


“Cô không phải là kẻ hay quan tâm đến kiểu chuyện này hơn sao?Cái đống hổ lốn lằng nhằng này hoàn toàn thuộc lĩnh vực chuyên môn của cô mà phải không? ”


 


"Tôi sẽ nghĩ về nó sau."


 


Viola mỉm cười khi cô nói vậy, ngay cả Carol cũng không thể biết cô ta đang nghĩ gì.


 


Carol kiểm tra thời gian, đã hơn 1 phút so với giờ gặp mặt. Cô vẫn không nhận được tín hiệu gì từ thiết bị thu thập thông tin của mình. Rồi cô lầm bầm.


 


“Đúng như tôi nghĩ, họ không đến, vô nghĩa thật phải không…?”


 


Đột nhiên một tín hiệu được phát hiện trong thiết bị thu thập thông tin của cô. Mặc dù điều đó làm cô ngạc nhiên nhưng cô vẫn phản ứng nhanh chóng với nó, cô lập tức che Viola và nhắm khẩu súng trường về hướng có tín hiệu.


 


Theo hướng mà cô đang nhắm đến, một người đàn ông đang đứng, ngay nơi không có ai lúc nãy.


 


Đầu của gã đó được làm bằng kim loại, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã có thể nhận ra hắn là một cyborg. Hắn ta đang sử dụng một chiếc áo choàng đen nên khó có thể phát hiện ra hắn vào nửa đêm. Người đàn ông đó từ từ đi về phía Carol và Viola. Cánh tay mạnh mẽ của hắn ta đang mang một chiếc cặp.


 


Người đàn ông đó hẳn là người đã hẹn gặp Viola. Dù hơi do dự nhưng Carol cuối cùng cũng hạ súng xuống.


 


Ngay cả khi Carol đang nhắm súng vào hắn ta, hắn ta vẫn thản nhiên đi về phía Viola như thể điều đó không khiến hắn ta lo sợ một chút nào.


 


Carol đã hạ súng xuống, nhưng cô vẫn đề phòng thận trọng nói với người đàn ông đó.


 


"Thành thật mà nói, nếu được, tôi muốn ông không lén lút rình rập chúng tôi?"


 


“Xin lỗi, chỉ là chúng tôi không muốn bị phát hiện. Tôi hy vọng cô có thể hiểu điều đó vì chúng ta đã chọn địa điểm và thời gian này để gặp nhau. Hơn nữa, tôi đã cởi lớp ngụy trang của mình không gần quá so với các cô, nên tôi hy vọng các cô có thể tha thứ cho chúng tôi.”


 


Trên thực tế, người đàn ông đó đã ở đó ngay cả trước khi Carol và Viola đến. Nhưng hắn vẫn giấu mình dưới chiếc áo choàng của mình.


 


Người đàn ông đó dừng lại trước mặt Viola, đặt chiếc vali hắn ta đang cầm xuống đất và lấy tiền từ bên trong đó ra. Chiếc vali chất đầy tiền.


 


Rồi hắn nói với Viola.


 


"Hãy xác nhận, còn hàng hóa thì sao?"


 


Viola chỉ về phía sau xe tải và nói.


 


“Bên trong, cứ đến và kiểm tra. Đừng lo, nó mở rồi. ”


 


Tên đó để vali trên mặt đất và vào trong xe tải để kiểm tra hàng hóa. Có 5 chiếc túi đựng xác bên trong chiếc xe tải, chúng là những chiếc túi đựng xác của những tên cướp đã tấn công căn cứ của Sheryl. Tên đó mở từng túi xác một và kiểm tra các thi thể bên trong.


 

Bên ngoài, Viola đang kiểm tra số tiền bên trong vali. Carol nghiêng đầu nhìn cô, bối rối.


 


“… Việc bán xác chết có lời thật không vậy?”


 


"Chà, không thể nói chắc."


 


"Đừng nói với tôi kiểu đó, cô là người đưa ra thỏa thuận mà phải không?"


 


“Đây cũng là lần đầu của tôi mà. Tôi không biết tại sao họ lại muốn những xác chết đó nữa”.


 


Carol không thể biết Viola đang nghiêm túc hay cô đang giả ngu. Xét đến cả hai khả năng và thực tế là cô vẫn cần phải hòa hợp với Viola thêm một thời gian, nên cô quyết định không hỏi thêm nữa.


 


Viola có thể thực sự không biết hoặc cô ta đang nói với Carol rằng đừng hỏi nữa. Nhưng sau đó cô ta tiếp tục nói.


 


“Thậm chí tôi còn không thể biết liệu cuộc đàm phán này là với một mình hắn ta hay hắn chỉ là đại diện của một nhóm lớn hơn. Tôi không biết họ sẽ làm gì với những xác chết, và tôi cũng không có kế hoạch tìm hiểu… Hoặc ít nhất đó là điều tôi muốn nói, nhưng nhìn cách hắn ta có thể dễ dàng vượt qua sự bảo vệ của cô, tôi không muốn hỏi bây giờ. Nếu đó là một kiểu ngụy trang thông thường, cô hẳn đã có thể phát hiện ra hắn ta rồi phải không? ”


 


“Chà, đúng vậy, chúng ta không ở trong một màn sương không màu và thiết bị thu thập thông tin mà tôi đang sử dụng không rẻ đến mức không thể phát hiện ra ngụy trang quang học thông thường. Mặc dù nó phụ thuộc vào khoảng cách, nhưng ngay cả khi hắn chỉ đứng yên, miễn là hắn còn thở hoặc tim vẫn đập, nó vẫn sẽ báo hiệu trên thiết bị thu thập thông tin của tôi. Tôi đang sử dụng một thiết bị thu thập thông tin mạnh mẽ như vậy trong khi quan sát xung quanh. Tôi biết rằng hắn ta đang sử dụng biện pháp ngụy trang và là một người máy, nhưng thật bất ngờ là tôi không thể phát hiện ra anh ta ”.


 


Người đàn ông bước ra khỏi xe tải và nói với Viola sau khi đóng cửa lại.


 


“Tôi đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì. Bên cô thì sao?"


 


"Bên tôi cũng không vấn đề gì."


 


"Vậy chúng ta đã hoàn thành thỏa thuận."


 


“Không biết có lần sau không, nhưng nếu chúng ta làm ăn trở lại thì hãy chuyển tiền được không? Thật không dễ dàng cho một cô gái yếu đuối như tôi khi phải mang chiếc vali nặng đầy ắp tiền này biết không? ”


 


“Thành thật mà nói, tôi làm điều này vì tôi không muốn để lại ghi nhận đáng ngờ trong tài khoản ngân hàng của cô. Tôi vẫn có thể chuyển tiền nếu cô muốn ”.


 


"Không, không sao cả."


 


“Tôi hiểu rồi, vậy thì tôi xin phép. Để an toàn, cho phép để tôi nhắc nhở cô rằng tốt hơn hết là cô không nên cố gắng bám đuôi tôi ”.


 


"Tất nhiên. Như tôi đã hứa, chúng tôi sẽ ở đây một thời gian sau khi chúng ta xong việc. Và ngoài ra, anh có thể lấy chiếc xe tải đi. "


 


Người đàn ông lên ghế lái và lái xe đi, hắn ta đang hướng đến bãi đất hoang thay vì vào thành phố. Chiếc xe tải, cùng với gã đó và những thi thể bên trong, biến mất trong bóng tối của màn đêm.


 


Viola và Carol chỉ đứng đó mà không nói gì khi nhìn chiếc xe tải rời đi. Khi chiếc xe tải đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của họ, Viola thở dài một hơi. Mặc dù cô đang mỉm cười và trông có vẻ thoải mái từ tận trong tâm, nhưng cô ta thực sự khá lo lắng trong buổi trao đổi này.


 


Carol trông cũng hơi nhẹ nhõm.


 


“Không phải tôi muốn ra lệnh cho cô phải làm gì và không nên làm gì đối với các giao dịch của cô, nhưng cô sẽ không thể tồn tại lâu nếu cứ thực hiện các giao dịch như thế này đâu”.


 


Viola đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười thích thú và đáp lại.


 


“Tôi không muốn cô nói với tôi điều đó trong khi cô đang làm việc với tư cách là một Thợ săn. Mặc dù hiện giờ tôi là người đã đồng ý thực hiện thỏa thuận đó ở địa điểm và thời gian này, nhưng vẫn an toàn hơn là khám phá tàn tích của cựu thế giới với tư cách là một Thợ săn mà, đúng không? ”


 


"Chà, đúng thật."


 


Viola thực sự đúng, Carol cười nhạt và trả lời ngắn gọn.


 


Sau khi đợi ở đó một lúc, họ quay trở lại thành phố trên chiếc xe mà Viola đã gọi.


 


Gã cyborg, kẻ đã lái chiếc xe tải với những xác chết bên trong, lái xe đi một đoạn và dừng lại cách thành phố không xa.


 


Hắn ta bước xuống khỏi ghế lái và đi đến phía sau chiếc xe tải. Sau đó, hắn ta vứt bỏ một vài túi đựng thi thể trong khi chúng vẫn còn mở. Hắn ta vứt 4 trong số 5 chiếc túi đựng xác như thể chúng chỉ là rác rưởi.


 


Còn chiếc cuối cùng, hắn cẩn thận chọn chiếc túi đựng xác đó và mang ra ngoài. Đó là túi đựng xác của Zalmo. Người máy đó đối xử khác với cơ thể của Zalmo.


 


Khi người đàn ông đó bước ra khỏi xe tải, ai đó đã gọi anh ta.


 


“Là tôi… ừ, tao đã đón anh trai của chúng ta rồi… Ừ, không sao cả, phần còn lại sẽ giao cho mày.”

(trans: chỉ là ‘brother’ nên không biết là anh trai hay em trai, sau này có gì sửa lại)

 


Đó là một cuộc gọi thông qua thiết bị liên lạc được cài sẵn trong cơ thể của hắn đó, do đó cuộc trò chuyện không tạo ra bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài.


********

 

Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!


*****


Trans & Edit: promote


****



Chương trước   Danhsách chương   Chương sau


 


4 nhận xét:

Nặc danh nói...

Hình như về sau này tk Zamol được hồi sinh thì phải

Nặc danh nói...

cái "brother" đó trước có chap được dịch là "anh em", kiểu như 1 hội chỉ xưng hộ và gọi nhau là "anh em" chứ ko gọi tên

Đại Ca Xinh Đẹp nói...

giáo phái katrash và Akira,Akira thắng =))

Nặc danh nói...

Cái brother khả năng là " người anh em " chứ không phải anh trai hay em trai theo ý tôi là thế