Akira lại dành cả ngày trong phòng riêng của Sheryl.
Họ
quyết định ngừng bán di vật trong thời điểm hiện tại. Căn phòng mà họ dùng
để bán di vật đã tan tành sau trận chiến nên không thể bán di vật được nữa. Chưa
kể, nhiều di vật đã bị phá hủy, có lẽ phải mất một thời gian nữa mới mở lại cửa
hàng được.
Gần
đây Akira thường xuyên đến thăm căn cứ, nhưng ban đầu là để bảo vệ cửa
hàng. Và bây giờ cửa hàng đã đóng cửa, cậu chẳng có lý do gì để đến căn cứ
cả.
Nhưng
dù vậy, hôm Akira vẫn ở trong phòng riêng của Sheryl, cậu đến đây là để trấn an
cô. Sheryl vẫn còn sốc sau vụ nổ súng trong căn cứ.
Akira
ở một mình trong phòng của Sheryl, nhưng Sheryl ở trong phòng khác dạy cho một vài
thành viên cách đọc và viết.
Nhưng
không phải là cậu không làm gì cả, Alpha đang dạy cậu vài điều và đôi khi cậu chơi
tựa game hồi trước, cũng coi như là luyện tập rồi.
Có
tiếng gõ cửa.
"Vào
đi."
Cánh cửa mở ra, là Alicia và Erio.
“Nếu
các cậu đang tìm Sheryl thì cô ấy không có ở đây. Tôi nghĩ cô ấy đang dạy
ở phòng khác rồi”.
Erio
và Alicia nhìn nhau, biểu hiện của họ nói rằng họ đã quyết tâm. Rồi Erio
kiên quyết nói với Akira.
"Không,
tụi tôi có vài điều muốn hỏi cậu."
"Tôi
ư? Chuyện gì?"
Sau
đó Erio nói với Akira với vẻ mặt nghiêm túc.
"Cậu
có thể huấn luyện cho chúng tôi không?"
Sau
khi nói chi tiết hơn, có vẻ như Erio muốn Akira huấn luyện họ phòng trường hợp
một cuộc chiến khác xảy ra trong căn cứ giống như lần trước thì họ ít nhất có
thể kháng cự lại.
Erio
và Alicia tin rằng việc huấn luyện là một điều dễ dàng đối với một người mạnh
mẽ như Akira.
Nhưng
tất nhiên, Akira lại không nghĩ vậy. Ngay khi cậu nghĩ đến việc từ chối vì
nghĩ rằng nó phiền vãi lều thì Alpha đột nhiên xen vào.
[Tôi
sẽ không ép cậu, nhưng nếu không vấn đề gì thì cậu nên chấp nhận nó đi.]
Akira
cho rằng Alpha sẽ phản đối, thế nên việc Alpha nói như vậy là rất kỳ lạ.
[…
Tôi không phiền nếu cô nói vậy, nhưng tại sao thế?]
[Nếu
những người này có thể tự bảo vệ mình, thì cậu chẳng cần phải ở đây nữa.]
Mặc
dù rất khó xảy ra, nhưng nó như kiểu để phòng ngừa vậy. Trong trường hợp
Akira quyết định đến đây thường xuyên vì lo lắng cho Sheryl.
Nếu
băng Sheryl mạnh lên, thì nó sẽ giảm bớt gánh nặng cho Akira. Và nếu họ
học được cách chiến đấu, Akira có thể tìm được cách sử dụng họ. Và với việc
kiểm soát họ, nó sẽ giảm khả năng họ ảnh hưởng đến quyết định của cậu như Sara
và Elena, và cậu sẽ chẳng cần phải luôn đi cùng để săn tìm di vật với họ. Bằng
cách đó, Alpha nghĩ nếu có điều gì xảy ra, Akira sẽ dễ dàng bỏ rơi họ khi cần
hơn.
[Hơn
nữa, vụ này cũng là để huấn luyện cậu luôn. Hồi trước cậu cũng có làm thế
mà, nhớ không?]
Akira
nhớ lại khoảng thời gian khi cậu ở Tàn tích Khu dân cư Higaraka và đáp lại.
(Arc
hộ tống băng Sheryl đến Tàn tích Khu dân cư Higaraka)
[Cô
có chắc không? Không có chuyện xui rủi như lần trước đâu nhỉ…?]
[Sẽ
ổn thôi mà. Dù sao thì chúng ta sẽ không đi xa thành phố như lần đó
đâu. Chưa kể, cậu sẽ lụt nghề nếu cậu cứ ru rú trong nhà như thế. Nếu
kể về trận chiến vừa rồi thì, để cậu làm quen với việc chiến đấu có thể là một
ý kiến hay đấy.]
[Nghe
có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng liệu việc chiến đấu với những kẻ này có thực sự giúp
tôi rèn luyện chiến đấu chống lại con người không?]
[Tôi
sẽ xoay sở về vấn đề này cho, thế nên đừng có lo. Tuy nhiên, phải có chuẩn
bị chút.]
[Chà,
nếu cô nói vậy thì được.]
[Vậy
là quyết định rồi nhé!]
Akira
lắng nghe Alpha giải thích về những gì cậu cần chuẩn bị trước khi trả lời Erio.
"Được
rồi. Nhưng tôi sẽ cần chuẩn bị vài thứ trước có được không?”
Erio
rất ngạc nhiên, nhưng cậu ngay lập tức cảm ơn Akira.
"Có
thật không!? Cảm ơn cậu rất nhiều!!"
"Cám
ơn rất nhiều!"
Alicia
cũng cảm ơn Akira rồi nhìn Erio và mỉm cười hạnh phúc.
Akira
thấy điều đó, cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Vậy
tôi sẽ ra ngoài một chút. Nếu Sheryl quay trở lại, hãy nói với cô ấy rằng
tôi có vài công chuyện với Katsuragi, và hãy nói với cô ấy về chuyện huấn
luyện. Cậu phải cho tôi biết sau
này có bao nhiêu người sẽ tham gia nữa”.
"Tất
nhiên rồi!!"
Alicia
vui vẻ đáp.
Akira
nghiêng đầu, cậu vẫn không hiểu tại sao Alicia và Erio lại vui vẻ như
vậy. Nhưng cậu quyết định quên nó đi và rời khỏi phòng.
Erio
và Alicia ôm nhau bị bỏ lại trong phòng.
Akira
là một Thợ săn, người có thể tự mình chiến thắng 8 kẻ có vũ trang, sau đó cậu thậm
chí còn đi bán những tên cướp mà cậu đã tha mạng, và cậu đã không ngần ngại gì
khi giết chết kẻ không muốn bị bán. Lần này, Erio và Alicia đã có thể khiến
cậu chấp nhận yêu cầu của mình mà không khiến một Thợ săn như vậy tức giận. Đó
là một tin tuyệt vời cho cả Alicia và Erio.
Akira
thực sự rất mạnh mẽ. Nếu họ có thể học được vài kỹ năng chiến đấu của cậu ta,
Erio và những đứa trẻ khác có thể trở nên mạnh mẽ như Akira.
Tất
nhiên là cũng có sự khác biệt giữa trang bị của họ. Nhưng lúc trước, khi
Akira chưa có những trang bị mạnh mẽ, cậu vẫn đủ mạnh để có thể sống sót trở về
ngay cả khi cậu kéo một thành viên đã chết của một băng nổi tiếng ở thành phố ổ
chuột, đến căn cứ của băng đó. Vì thế ngay cả khi có trang bị khác nhau,
Erio nghĩ rằng ở một mức độ nào đó, mình cũng có thể mạnh như Akira.
Erio
và Alicia vẫn đang ôm nhau, Erio nói với cô ấy.
“…
Anh… Anh sẽ cố gắng hết sức và trở nên mạnh mẽ hơn để có thể tự mình bảo vệ
em.”
Alicia
mỉm cười hạnh phúc.
"Erio,
cảm ơn anh."
Erio
gần như đã bị giết trong trận đấu súng lúc đó. Lúc ấy, cậu có trang bị tốt
hơn những đứa trẻ khác khi cả băng chiến đấu cố gắng đánh trả bọn
cướp. Nhưng kết quả thật khủng khiếp, cậu dính chấn thương khá
nặng. Những tên cướp đã có thể vô hiệu hóa cả băng mà không gặp nhiều khó
khăn. Lý do tại sao Erio không bị giết ngay lập tức như mấy đứa khác đơn
giản là vì cậu gặp may mắn.
May
mắn thay, Akira đã đưa cho Alicia một loại thuốc đắt tiền và cô ấy đã sử dụng đống
thuốc đó cho Erio, mạng sống của Erio đã được cứu sống nhờ đó. Cuối cùng, băng
Sheryl mất đi 8 người. Nếu Alicia không ưu tiên người yêu của mình, có lẽ
cô ấy đã có thể cứu thêm một mạng rồi. Alicia cảm thấy có lỗi về điều đó,
nhưng cô không hối hận về sự lựa chọn của mình.
Khi
Erio sắp chết và nghĩ rằng sẽ không có cách nào được cứu, cậu nghĩ về Alicia
trong ý thức đang mờ dần. Khi ý thức của cậu cuối cùng cũng trở lại, cậu thấy
Alicia đang khóc rất thảm trong khi ôm cậu, đó là lúc cậu lên quyết tâm.
Alicia
hiểu rằng Erio quyết định như thế không phải vì cậu suýt bị giết, mà là vì cậu không
muốn cô phải trải qua chuyện tương tự một lần nữa. Cô cảm thấy rất hạnh phúc vì điều đó và quyết tâm với Erio.
Cả
hai người họ quên mất nơi họ đang ôm nhau vì hạnh phúc đến mức khi Sheryl trở
lại phòng đã bị họ làm sốc.
Akira
đi đến con trailer của Katsuragi và đang nói chuyện với ông ta.
Katsuragi
hơi ngạc nhiên khi Akira đặt hàng.
“Tôi
hiểu những thứ cậu muốn mua rồi. Đó không phải là thứ tôi thường bán đâu,
nhưng chẳng sao cả. Dù sao chúng ta cũng không phải xa lạ gì”.
“Vậy
nhờ ông. Còn về việc thanh toán, hãy để hóa đơn dưới tên Sheryl. ”
Katsuragi
có vẻ hơi bất mãn khi nghe điều đó.
"Chờ
chút, số tiền đó không phải là để dành cho những thứ thế này đâu phải
không?"
"Chúng
là trang bị đào tạo cho băng của Sheryl."
“Ngay
cả khi cậu nói vậy…”
Katsuragi
dường như đang phản đối. Akira hỏi ông ta.
"Nhân
tiện, ông nghĩ ông sẽ kiếm được bao nhiêu tiền từ mấy tên cướp đó thế?"
“Được
rồi, tôi sẽ để hóa đơn tên Sheryl, tôi cũng sẽ bảo họ nhanh chóng giao hàng, dù
sao thì đó cũng là một vụ hời.”
Katsuragi
không bỏ lỡ một nhịp nào khi nói vậy, có vẻ như ông thực sự không muốn cho
Akira biết con số cụ thể. Câu hỏi của Akira như một lời đe dọa đối với
Katsuragi.
Akira
bực tức nói.
“…
Tôi chẳng quan tâm ông kiếm được bao nhiêu tiền từ việc bán những tên cướp đó,
nhưng hãy đảm bảo số đó sẽ tương đương với đống trang bị cho băng Sheryl, được
chứ?”
“Tất
nhiên rồi, dù gì tôi cũng là một thương gia. Tôi sẽ không làm điều gì đê
hèn như lừa cậu và giữ số tiền bán cướp cho bản thân đâu. Thêm vào đó, sau
sự cố đó, tôi cảm thấy Sheryl cuối cùng cũng sẽ trở thành một khách hàng của
cửa hàng tôi thôi. Uy tín là ‘số một’ đối với những người buôn bán mà, nên
là đừng có lo lắng… Tôi sẽ không làm mấy việc tệ hại như lừa người yêu của cậu
đâu. Dù gì thì tôi cũng chẳng muốn cậu xách súng đuổi theo tôi đâu”.
Tùy
thuộc vào cách giải thích, điều đó cũng có nghĩa là ông ta sẽ làm điều đó nếu
Akira ngừng hỗ trợ Sheryl. Akira nghi ngờ nhìn Katsuragi.
Katsuragi
quyết định thay đổi chủ đề để không làm tâm trạng của Akira xấu đi thêm nữa.
“Nhân
tiện, tôi thực sự hy vọng cậu sẽ bắt đầu mang di vật cho tôi đấy. Vậy việc
đó có khúc mắc gì à? ”
“Tôi
đang trong quá trình đổi mới trang bị với số tiền mà tôi nhận được từ yêu cầu
cuối cùng của mình. Tôi sẽ săn tìm di vật sau khi tôi nhận được trang bị mới."
Katsuragi
khó chịu nói.
"Đó
là lý do tại sao tôi bảo cậu mua mấy thứ đó ở chỗ tôi."
Nhưng
Akira đáp lại một cách thản nhiên.
“Trong
trường hợp đó, hãy kiếm trang tốt cho băng của Sheryl đi. Nếu ông có thứ
gì đủ tốt để khiến tôi muốn đổi cửa hàng, tôi cũng có thể cân nhắc về nó đấy!”.
Akira
nghĩ rằng mặc dù cậu sẽ cân nhắc, nhưng khả năng cao là cậu ấy không đổi cửa
hàng. Katsuragi cũng nhận thấy rằng rất khó có khả năng Akira đổi cửa hàng
trừ khi có chuyện lớn xảy ra.
"Tôi
không biết là cậu có mang tới đúng những di vật mà cậu sẽ kiếm được mà đến chỗ
tôi hay không nữa."
“Còn
tùy vào loại di vật mà tôi sẽ tìm được. Cứ hy vọng là nó sẽ là một thứ gì
đó bán chạy trong cửa hàng của ông đi."
“Hãy
chắc chắn là mang chúng cho tôi. Đừng có làm mấy thứ như bán chúng ở chỗ của
Sheryl trước và chỉ mang chúng đến cho tôi nếu chúng bán không chạy à nha!”.
"Miễn
là bán chúng cho ông sẽ nhanh hơn và có thể kiếm được nhiều tiền hơn, thì tôi
sẽ không làm như vậy."
Katsuragi
thở dài.
“…
Haaaaà, cách đây không lâu cậu chỉ là một thằng nhóc mạnh mẽ, nhưng gần đây cậu
lại càng ngày càng giống một Thợ săn thực thụ nhỉ.”
"Cảm
ơn vì lời khen!"
Trái
ngược với Katsuragi, Akira có vẻ hơi vui.
******
Erio
và một vài đứa nhóc khác trong băng Sheryl đang đợi Akira cách thành phố ổ
chuột không xa. Hôm nay chúng dự định đi tập luyện với Akira. Erio
cùng với 8 đứa nhóc khác đang hồi hộp chờ đợi Akira.
Một
trong những đứa nhóc hỏi.
"Nói
coi, chính xác thì chúng ta sẽ phải làm gì?"
Những
đứa khác nhìn Erio, cậu nói.
"Tao
không biết."
Cậu
nhóc đó hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của Erio.
“Mày
không biết? Nhưng mày là đứa đã nhờ Akira-san huấn luyện chúng ta mà phải
không? Sao mày lại không biết? ”
"Im
miệng đi! Tao thực sự không biết. Đúng là tao là người đã nhờ
Akira-san, nhưng không phải chúng tao đã hỏi chi tiết. Rồi sau đó tao chỉ
nghe được từ thủ lĩnh là Akira-san muốn chúng ta đợi cậu ấy ở đây. ”
Một
cậu nhóc khác hỏi Erio.
“Tao
nghe nói là mày và Alicia đã đến hỏi trực tiếp Akira-san đúng không. Tụi
bây làm vậy mà không xin phép thủ lĩnh phải
không? Cô ấy có đồng ý không đấy?”
"Không
sao cả. Akira-san thì không vấn đề gì, và vì tao và Alicia đã hỏi
Akira-san, nên tao chắc rằng Sheryl sẽ không tức giận đâu. Xét cho cùng,
cả tao và Alicia đều khá thân với cô ấy mà. Nên là, sẽ không sao đâu… có lẽ
thế. ”
Nghe
Erio có vẻ hơi không chắc nên cậu nhóc không khỏi hoảng sợ.
"Có
lẽ là sao?! Vậy là không sao đúng không? Tao không muốn bị vứt giữa
bãi đất hoang đâu? !! ”
Erio
cố gắng trả lời.
“Im
đi! Nếu mày không muốn thủ lĩnh nổi giận, thì tốt hơn là mày nên nghiêm
túc trong khóa huấn luyện này đi!! Nếu mày không nghiêm túc trong khóa huấn
luyện mà tao và Alicia đã cố gắng nhờ Akira-san này, thì chắc chắn Sheryl và
Akira-san sẽ điên lên với mày đấy!”
"M-mày
nói đúng."
Erio
hơi kích động vì quá lo lắng và nạt nộ khiến cậu nhóc kia nhăn mặt.
Bản
thân Erio cũng nhận ra rằng cậu hơi căng thẳng hơn bình thường. Cậu đã quyết
tâm rồi, nên việc cậu không ở trong trạng thái bình thường là điều dễ hiểu.
Khi
Alicia và Erio giải thích tình hình cho Sheryl, thì cô ấy suy nghĩ về điều gì
đó với vẻ mặt nghiêm túc. Erio nghĩ rằng việc Akira chấp nhận yêu cầu của
họ mà không gặp bất kỳ rắc rối nào là quá tuyệt rồi, nhưng nếu không phải vậy,
họ sẽ gặp rắc rối lớn.
Erio
không biết Sheryl nghĩ gì về chuyện huấn luyện. Nhưng ít nhất trong lúc
này, Sheryl vẫn cười như mọi khi, và cậu hy vọng rằng đó là một nụ cười tích cực.
Akira
đến bằng xe ngay trước giờ tập trung, cậu cũng đang kéo một chiếc xe kéo phía
sau xe của mình. Sau đó cậu chỉ vào chiếc xe và nói.
"Leo
lên đi."
Erio
sợ hãi nói với Akira.
"C-chúng
ta sẽ đi đâu vậy?"
Akira
đến bằng xe, thế nên nó phải ở một nơi nào đó khá xa. Có thể là Tàn tích
Khu dân cư Higaraka, hoặc nó có thể là một nơi nào mới đâu đó trong vùng đất
hoang. Khi họ nghĩ như vậy, Erio và những đứa trẻ khác có một chút lo
lắng. Nó có thể không quá nguy hiểm đối với một Thợ săn như Akira, nhưng
đó là vấn đề sinh tử đối với những đứa nhóc này.
Nhưng
Akira chỉ trả lời mơ hồ.
"Chà,
đâu đó xung quanh đây thôi."
Có
vẻ như Akira muốn chúng nhanh chóng lên xe, vì vậy những đứa nhóc ngay lập tức
bắt đầu leo lên xe mặc dù vẫn còn rất lo lắng. Bất kể là đi đâu, chúng
không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi tiếp.
Akira
dừng xe cách thành phố không xa. Khu vực này chứa đầy đá, gạch vụn, tường ngã
và đống đổ nát. Rồi cậu bước xuống xe, theo sau là Erio và những đứa nhóc
khác.
Akira
lôi ra một cái hộp to, nặng từ khoang hành lý và đặt nó xuống trước mặt Erio và
những đứa nhóc khác đang xếp hàng trước mặt cậu. Hộp chứa đầy súng trường
để huấn luyện và một thứ trông giống như kính bảo hộ. Akira đã mua tất cả
những thứ này từ Katsuragi.
Sau
đó cậu nói với chúng.
“Bỏ
tất cả súng trường mà các cậu có vào hộp và lấy mỗi người một khẩu súng
trường này. Mỗi người 1 khẩu súng và 2 băng đạn, kính bảo hộ có thể hơi to
nhưng hãy chắc chắn rằng các cậu sẽ sử dụng chúng. Tôi sẽ cho các cậu biết
chi tiết sau”.
Những
đứa nhóc đã làm như được bảo. Một cậu nhóc nhận thấy rằng băng đạn cậu lấy
đang trống lốc, nên cậu với lấy một băng khác, nhưng nó cũng trống rỗng. Cậu nhận
ra rằng tất cả những băng đạn ở đây đều trống rỗng.
Sau
đó cậu thận trọng hỏi Akira.
“Uhmm…
Các băng đạn đều trống cả…”
“Phải. Đừng
lo lắng về điều đó, mỗi người cứ lấy 2 băng đi. ”
Vì
Akira đã nói như vậy nên những đứa nhóc khác ngoan ngoãn làm theo mặc dù vẫn
thấy điều đó thật kỳ lạ.
Sau
khi chuẩn bị xong và xếp hàng, Akira đeo cùng một chiếc kính bảo hộ và một khẩu
súng trường đứng trước mặt họ và bắt đầu giải thích.
“Buổi
huấn luyện rất đơn giản, các cậu chỉ cần đấu với tôi thôi. Những khẩu súng
trường này là súng trường AAH đã được sửa đổi cùng những băng đạn rỗng, vì vậy
sẽ không có vấn đề gì đâu. Nếu các cậu bóp cò, nó sẽ tính toán một đường
quỹ đạo như thể các cậu thực sự bắn ra đạn, sau đó các cậu sẽ có thể biết liệu
phát bắn của mình có trúng đích hay không. Các cậu thử chĩa vào nhau và
bóp cò xem”.
Họ
có vẻ hơi lúng túng nhưng họ đã cứ chĩa những khẩu súng trường rỗng của mình
vào nhau và bóp cò. Sau đó, những đứa nhóc bị bắn theo phép tính được phủ
màu đỏ (theo góc nhìn của đứa bắn), và những đứa bị bắn thì chiếc kính bảo hộ
ban đầu trong suốt cũng được nhuộm màu đỏ. Erio và những đứa nhóc khác rất
ngạc nhiên.
Akira
sau đó tiếp tục giải thích.
“Một
khi các cậu bị bắn, hãy nhanh chóng rời khỏi khu vực này. Một khi tôi bị
giết, hoặc nếu tất cả các cậu bị giết, chúng ta sẽ quay trở lại vị trí ban đầu
và làm lại một lần nữa… Rồi đó… Vậy thì cứ thử trước đã.”
Sau
khi nói vậy, Akira tìm vị trí tránh xa Erio và những đứa nhóc, vì vậy chúng bối rối hỏi cậu.
"Thế
thôi à?! Còn chiến lược và những thứ khác nữa thì sao?”
"Các
cậu sẽ sớm tìm ra thôi."
Akira
sau đó rời đi và biến mất sau một đống đổ nát.
Erio
và những đứa nhóc khác bối rối nhìn nhau, đột nhiên có thứ gì đó xuất hiện trên
màn hình. Nó nói rằng khóa huấn luyện sẽ bắt đầu sau 10 giây, được viết
bằng chữ lớn.
Mặc
dù chúng rất ngạc nhiên vì điều đó, nhưng đếm ngược không hề chậm lại.
Akira
đang trốn sau đống đổ nát, Alpha vẫn đứng cạnh cậu như thường lệ.
Alpha
đang mặc một bộ đồ chiến đấu của cựu thế giới. Nó có thiết kế cực kỳ ấn
tượng với những người không quen với kiểu thiết kế này, nó có rất nhiều khe hở phô
ra làn da của Alpha khiến bất kỳ ai cũng phải đặt câu hỏi về tính hữu dụng của
nó. Nếu ta tập trung vào sự kết hợp đầy màu sắc và phức tạp của các chất
liệu tạo nên bộ bodysuit đó, nó cứ như một bộ đồ bơi cực kỳ hở hang
vậy. Phần phụ kiện tưởng như thắt
lưng được đặt ở một nơi (mà ai cũng biết) như thể chức năng chính của nó là làm
cho một số bộ phận cơ thể của Alpha hiện lên trông rõ ràng hơn vậy. Có thể
nói là nó được thiết kế nhằm mục đích thu hút sự chú ý của mọi người vậy, nó
còn gợi cảm hơn cả khi cô khỏa thân.
Tất
nhiên, Akira đã quá quen với việc này và cậu không cảm thấy gì cả, nhưng cậu nhớ
lại một việc và hỏi Alpha.
[Nhân
tiện, Alpha, cô nói cô mặc loại trang phục đó vì cô muốn nổi bật trong trường
hợp có người thực sự có thể nhìn thấy cô phải không? Vậy thì nếu thế thì
bây giờ cô có cần làm thế nữa không vậy?]
Alpha
cười nói.
[Ồ,
chuyện đó, tôi đã không làm vậy dạo gần đây rồi. Về cơ bản, nó là để sắp
xếp lại bước sóng của tôi với cậu, và cũng là để thu hẹp kết nối, vì vậy không
ai có thể nhìn thấy tôi trừ khi họ có cùng bước sóng với cậu đâu. Đó là lý
do tại sao cậu là người duy nhất có thể nhìn thấy tôi lúc này đấy cậu biết không?]
Sau
khi nghe câu trả lời đó, Akira tò mò hỏi.
[…
Vậy tại sao cô vẫn mặc bộ đồ đó chứ?]
[Không
có lý do cụ thể nào cả.]
[Vậy
thì thay đi chứ.]
[Không!]
Alpha
mỉm cười như thể cô đang trêu chọc Akira. Akira nhìn cô ấy với vẻ mặt bối
rối, nhưng cô phớt lờ và nói.
[Tôi
sẽ nghĩ về điều đó nếu cậu đã quá quen đến mức cậu sẽ không mất tập trung trong
giữa trận chiến cho dù đối thủ của cậu có thế nào đi chăng nữa. Cậu thấy
đấy, ngay cả là một khoảng trễ cũng có thể đoạt mạng. Đúng là đây chỉ là
luyện tập, nhưng nó vẫn là một trận chiến, nên là hãy tập trung vào trận chiến
và đừng mất cảnh giác đi. Cứ tưởng tượng cậu sẽ làm gì nếu một vũ khí hình
người trần truồng tuyệt đẹp bất ngờ tấn công cậu khi cậu đang khám phá một tàn
tích của cựu thế giới. Cậu thực sự nghĩ rằng nó sẽ thay đổi diện mạo chỉ
vì cậu yêu cầu sao? Hay cậu vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu trong khi vẫn bị làm
phiền bởi vẻ ngoài của nó hả?]
Akira
làm một vẻ mặt mâu thuẫn, lập luận của Alpha nghe có vẻ không hoàn toàn thuyết
phục. Đúng là điều quan trọng là có thể tiếp tục hành động như bình thường
cho dù đang phải đối mặt với điều gì. Đúng là khi gặp Alpha, cậu đã chết
lặng giữa tàn tích nguy hiểm, nơi mà cậu có thể đã bị giết nhiều lần trong khi
cậu chết lặng. Nhưng nếu cậu được hỏi liệu lập luận của Alpha có đúng
không, thì cậu không thể thành thật nói ‘có’ được.
Akira
thở dài thay đổi trọng tâm. Rốt cuộc, cậu biết rằng cậu sẽ bao giờ có thể
thắng trong cuộc tranh luận dù thế nào đi nữa, nên cậu quyết định hỏi một điều
khác đang làm phiền cậu.
[Tôi
đã chuẩn bị tất cả những thứ đó theo sự chỉ dẫn của cô, nhưng theo tôi nghĩ,
tôi không cảm thấy việc chiến đấu với những tên này sẽ giúp tôi rèn luyện nhiều. Tôi
đang sử dụng một chế độ yếu hơn của bộ đồ tăng cường và nó làm tôi chậm lại một
chút. Tôi biết mình có vẻ kiêu ngạo khi nói thế này, nhưng tôi khá chắc là
tôi có thể đánh bại chúng một cách chóng vánh mà không gặp nhiều khó khăn, nên
là tôi thắc mắc liệu điều này có thực sự giúp tôi rèn luyện được không vậy?]
Akira
là một Thợ săn đã được huấn luyện, nên cậu tin là cậu sẽ chiến thắng Erio và
những đứa nhóc khác cho dù chúng có cố gắng bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Alpha
cười nói.
[Đây
là nơi cậu sẽ thấy sự hỗ trợ của tôi tuyệt vời như thế nào đấy.]
[Không,
tôi nghĩ tôi có thể giành chiến thắng ngay cả khi không có sự hỗ trợ của cô.]
Akira
có vẻ bối rối, Alpha lắc đầu và mỉm cười tự mãn.
[Ý
của tôi không phải như vậy.]
Vào
ngay giây tiếp theo, Akira nghe thấy một viên đạn bắn ngay bên cạnh cậu. Cậu kinh
ngạc vì cậu luôn để mắt đến xung quanh và không tìm thấy bất kỳ kẻ thù nào ở
những vị trí mà cậu có thể bị bắn.
Akira
ngay lập tức cúi xuống và định vị lại vị trí của mình trong khi kiểm tra chiến trường xung quanh một lần nữa.
[Tiếng
súng?! Đạn thật ư?! Nhưng từ đâu?]
[Không
sao đâu, đó không phải là đạn thật và âm thanh đó cũng không có thật. Tôi
đã tạo ra âm thanh đó bằng cách tính toán nơi viên đạn sẽ trúng để làm cho buổi
huấn luyện này có cảm giác thật hơn đấy.]
Sau
khi nghe Alpha giải thích, Akira liếc nhìn nơi phát ra âm thanh. cậu không thể
nhìn thấy vết cháy xém đáng lẽ ở đó nếu đó là một viên đạn thật. Đúng như
Alpha giải thích, âm thanh đó đến từ thực tế tăng cường của Akira do Alpha.
Akira
thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận lời giải thích của Alpha, biểu hiện của cậu ngay
lập tức trở nên nghiêm túc.
[Tôi
hiểu rồi, tạ ơn trời đất… Chờ đã, nhưng mà! Nó từ đâu đến chứ!? Làm
thế nào mà tôi bị bao vây được!? Thiết bị thu thập thông tin của tôi không phát
hiện được bất cứ thứ gì cả mà!?]
[Nếu
cậu đang nói về điều đó, thì thực ra có một tín hiệu khá là yếu cậu biết
không? Mặc dù thế, vì cậu không có sự hỗ trợ của tôi nên rất khó nhận ra
tín hiệu đó. Hơn nữa, nếu chúng ẩn náu ở những vị trí mà thiết bị thu thập
thông tin của cậu khó tiếp cận được
chúng thì cậu sẽ càng khó phát hiện nữa đấy.]
Khi
Alpha đang giải thích điều đó cho Akira, một viên đạn khác bay đến bên cạnh cậu
và trúng một nơi không quá xa cậu , tạo ra một tiếng nổ. Akira áp sát
mặt đất rồi di chuyển và tìm kiếm kẻ thù, cậu phát hiện một cậu nhóc đang nhắm
tới mình từ phía sau một đống đổ nát.
Akira
ngay lập tức nhắm khẩu súng trường vào cậu nhóc đó, nhưng trước khi cậu có thể
bóp cò, cậu nhóc đó đã nhanh chóng nấp sau đống đổ nát.
Bản
thân Akira hiểu rằng phát bắn của mình không trúng đích.
[Cậu
ta thấy được tôi à!? Cậu ta đã trốn được sao!? Làm sao mà? Thời gian
phản ứng của cậu ta quá nhanh cho dù có nhìn thế nào đi nữa đấy!!]
Alpha
cười thích thú.
[Đó
là bởi vì tôi đã nói trước với họ rằng hãy nhanh chóng ẩn nấp sau khi bắn.]
Akira
cau mày nhìn Alpha, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao cô lại nói rằng đây sẽ
không phải là một chiến thắng dễ dàng cho cậu. Vì vậy, về cơ bản, tình
huống của cậu đã đảo ngược.
[Như
cậu có thể thấy, họ là những người có sự hỗ trợ của tôi.]
Akira
tham chiến mà không có sự hỗ trợ của Alpha trong khi đối thủ của cậu lại có.
[Hãy
tận hưởng khóa huấn luyện nhé!]
Alpha
chỉ nói vậy và cười tinh quái với Akira.
Akira
nghĩ rằng cậu đã bị bao vây, vì vậy cậu quyết định nhanh chóng định vị lại bản
thân.
Alpha đang hỗ trợ Erio và những đứa khác, nên là về cơ bản
chúng biết vị trí của mình mọi lúc. Mình cá là chúng cũng có thể nhìn thấy
đường quỹ đạo của viên đạn trong kính bảo hộ rồi. Mình đoán là mình không
còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục di chuyển trong khi ẩn nấp cùng một
lúc. Nếu mình dừng lại dù chỉ một chút thì mình sẽ game over mất.
Đột
nhiên một loạt đạn bắn ra từ bên sườn
của Akira như thể để xác nhận suy đoán của cậu. Nghe từ âm thanh, loạt đạn
bắn gần nơi cậu. Có vẻ như kẻ thù đã nhắm đúng vào cậu.
Akira
quét qua vị trí xung quanh nơi mà có thể có kẻ bắn cậu, kiểm tra bất kỳ tín
hiệu nào trong thiết bị thu thập thông tin và kiểm tra khu vực nơi cậu tìm thấy
tín hiệu. Cậu tiếp tục di chuyển để tránh bị bắn, do đó, bất cứ ai cố bắn vào
cậu cho dù đó chỉ là một đòn ngẫu nhiên hay một nhắm mục tiêu chính xác, sẽ cần
phải rời vị trí ẩn nấp để nhắm vào cậu
tốt hơn. Cậu cũng đảm bảo không di chuyển quá nhiều trên một đường thẳng để chúng
không thể nhắm chính xác vào cậu.
Akira
chuyển ánh mắt từ đống đổ nát sang cậu nhóc đang nhảy ra từ đằng sau nó. cậu nhanh
chóng nhắm vào cậu nhóc đó và bóp cò ít nhiều cùng lúc với cậu nhóc kia.
Đánh
giá từ âm thanh, viên đạn trúng vào phía sau lưng Akira. Akira đã có thể
tránh được phát đạn đó, nhưng cậu không biết phát bắn của mình có trúng hay
không. Vì nó không giống như bắn một viên đạn thật, nó sẽ không rõ ràng dù
có bắn trúng thật. Cậu không thể biết cậu nhóc đó đang nằm trên mặt đất vì bị
bắn hay vì cậu cố trốn.
Cậu
nhanh chóng đổi hướng về phía cậu nhóc đó. Nếu phát bắn của cậu không
trúng đích, thì cậu muốn sử dụng cơ hội đó để rút ngắn khoảng cách với kẻ địch mà
cậu đã biết vị trí. Lần này cậu cần phải kết liễu cậu nhóc đó thật sự.
Akira
di chuyển đến một vị trí mà cậu có thể bắn chính xác vào cậu nhóc lúc
trước. Khi cậu ló mặt ra, cậu thấy cậu nhóc đó đang nằm sõng soài trên mặt
đất, cậu chạy ngang qua cậu nhóc đó và nghĩ rằng điều đó có nghĩa là phát bắn của
cậu đã trúng.
Ngay
tại thời khắc tiếp theo, Akira có thể cảm nhận được sự hiện diện của ai đó từ
phía sau mình. Akira quay lại và chuẩn bị lại súng trường, cậu nhóc đó đã
đứng dậy và nhắm vào Akira, cậu ấy chỉ đang giả chết thôi.
Akira
bóp cò còn nhanh hơn cậu nhóc đó. Cậu nhóc đó rất ngạc nhiên và bối rối
nằm xuống đất một lần nữa. Cậu ấy xác nhận rằng chiếc kính bảo hộ của mình nhuộm
đỏ và làm những gì đã thống nhất trước đó.
Akira
phản đối với Alpha.
[Alpha!! Thế
này có được không vậy?!]
[Tất
nhiên! Chẳng ai nói rằng họ không thể nằm trên mặt đất trừ khi bị bắn đúng
không? Cậu quá ngây thơ khi nghĩ rằng kẻ thù sẽ không giả chết. Nếu
đây là một cuộc chiến thực sự, cũng có khả năng cậu chỉ làm họ bất tỉnh tạm
thời. Nên là đừng bỏ lỡ cơ hội và hãy đảm bảo bắn vào đầu họ ít nhất một
lần nữa.]
[Được
rồi được rồi!]
Akira
đồng ý với những gì Alpha nói, nhưng điều đó vẫn khiến cậu thấy mình đã mắc sai
lầm.
Hai
cậu nhóc đột nhiên nhảy ra sau Akira, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để thư
giãn. Akira nhanh chóng phản ứng lại điều đó khi xoay người 180 độ và nhảy
sang ngang đồng thời bắn trả 2 cậu nhóc đó. Nhưng hành động đó đã khiến
Akira mất thăng bằng.
Akira
bay lên không trung và tiếp đất bằng một chân, đó là lúc 4 cậu nhóc khác xuất
hiện và nhắm vào cậu.
Akira
biết rằng mình đang ở trong thế khó, não cậu tự động sang số và đẩy nhanh nhận
thức của cậu. Bên trong thế giới chậm lại đó, Akira cố định lại tư thế để
tránh những viên đạn đến từ những cậu nhóc đó và quay một vòng tròn với cánh
tay phải vẫn kéo cò súng.
Cậu
có thể né các phát bắn đến từ 4 hướng khác nhau trong khi bắn trả lại cùng một
lúc. cậu xác nhận rằng những phát bắn của cậu đã trúng, vì vậy cậu thở phào nhẹ
nhõm khi tiếp đất bằng tay trái xuống đất, tránh cho cậu bị ngã.
Nhưng
ngay lúc tay trái chạm đất, tầm mắt của cậu đột nhiên đỏ lên. Ai đó đã bắn
cậu, đó là một phát súng nhắm chính xác. Mặc dù nó khiến cậu mất cảnh
giác, nhưng Akira ngay lập tức nằm xuống đất.
Tầm
nhìn của Akira trở lại bình thường. cậu có thể thấy Alpha đang chỉ về một hướng. Akira
lần theo nơi cô ấy chỉ và thấy Erio đang nhắm vào mình. Erio là người đã
bắn cậu.
Alpha
nhìn Akira và mỉm cười.
[Đây
là chiến thắng của tôi, cậu vẫn còn một chặng đường dài phía trước đấy.]
[Kế
hoạch của cô là từ lúc nào thế hả?]
[Tất
nhiên là tất cả mọi thứ từ đầu đến cuối, tất cả luôn.]
[…Tôi
hiểu rồi.]
Akira
hơi bĩu môi khi nói vậy.
Sau
đó cậu đứng dậy. Alpha chỉ về nơi cậu vừa ở trước đó. Akira nhìn về
hướng đó và cau mày.
Akira
có thể nhìn thấy xác của mình nằm ở đó. Tất nhiên, nó không hơn gì một
hình ảnh do Alpha tái tạo. Xác của Akira có nhiều lỗ trên đầu, cổ, cơ thể
và tay chân và nó chảy rất nhiều máu. Một số bộ phận cơ chìm trong máu
hoặc chỉ đơn giản là bị cắt thành nhiều mảnh. Đó là kết quả nếu họ sử dụng
đạn thật.
Trong
quá trình huấn luyện của mình trong quá khứ, Akira đã thấy điều gì sẽ xảy ra
nếu cậu không thể đánh lại một con quái vật, và vào thời điểm đó, nơi đó tràn
ngập những hình ảnh xác chết của cậu.
Akira
lầm bầm.
[Đã
khá lâu rồi tôi mới nhìn thấy cái này. Vậy là về cơ bản đây là điều sẽ xảy
ra nếu đó là đạn thật à?]
Mặc
dù, chính xác hơn, để điều đó xảy ra, chúng sẽ cần phải sử dụng một viên đạn
khá mạnh vì bộ đồ tăng cường của cậu cũng cung cấp một mức độ bảo vệ cho Akira,
không bao gồm đầu của cậu. Vì vậy, vẫn khá chính xác khi nói rằng một viên
đạn bình thường sẽ giết Akira như vậy nếu cậu bị trúng đầu.
Alpha
cười trêu chọc Akira và nói.
[Vậy
là cậu đã thấy rồi đấy. Cậu không vui vì đó không phải là đạn thật sao?]
[Không
thể đồng ý hơn.]
Akira cười khổ khi nói vậy.
******
Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!
*****
Trans
& Edit: promote
********
Chương trước Danh sách chương Chương sau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét